Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-205
Chương 204: Vi Vi, ở trong lòng cô… Hoắc Đình Thâm tôi là cái gì
Editor: Waveliterature Vietnam
Vốn dĩ cô muốn giải thích chuyện bao dưỡng lần này chỉ là hữu danh vô thực.
Nhưng nào ngờ đúng lúc đó thái độ của Hoắc Đình Thâm lại như vậy, điều ấy khiến cô nhận ra chuyện giải thích là không cần thiết.
Nếu như, Hoắc Đình Thâm làm cho cô đau đớn… Thì cô sẽ khiến cho anh ta đau đớn hơn!
"Trì Vi, quả nhiên mẹ ra thì dạy dỗ con như vậy! Mẹ cô chết vì siđa, hẳn là khi còn sống đàn ông không ít, cô bây giờ… Cũng có khác biết gì bà ta, đều dơ bẩn như nhau…"
"Đùng…"
Trong nháy mắt Trì Vi giơ tay ra tát Hoắc Đình Thâm một cái, đôi mắt sáng như sao của cô giờ đây như hiện ra từng tia máu.
Vệt đau đớn nổi lên trên mặt buộc Hoắc Đình Thâm phải nhới lại, hơi men ngay lập tức tản đi, lấy lại chút lý trì và khôi phục tỉnh táo mà nói: "Vi Vi, không phải tôi muốn chửi bá mẫu…"
Hình ảnh đọng lại trên mắt anh ta giờ đây là một cô gái với mái tóc dài đang bay lượn, đẹp đẽ không khác nào một nàng tiên cá nhưng lại yếu đuối, đau thương, đối với cô anh ta không biết phải nói gì bởi trong lòng chỉ toàn là cảm giác hối hận.
Rõ ràng, anh ta hiểu rằng đối với Trì Vi mẹ cô rất quan trọng, bất luận là ai cũng không có quyền đụng chạm bà ấy, kể cả khi bà đã mất đi!
Nhìn bàn tay còn tê dại của chính mình, nhất thời tâm tư của Hoắc Đình Thâm rối bời mà lại lắng sâu nặng nề.
Vừa nãy, hắn… đã tự tay đánh cô sao?
Trước mắt anh, cô ấy dường như rất quen mà cũng lại rất xa lạ, vậy mà không hiểu tại sao, đột nhiên lại biến thành như vậy!
Còn nhớ, lần đầu anh gặp cô là ở lễ tang của Bạch Thanh Thu!
Năm đó cô mười ba tuổi, lẻ loi đơn độc quỳ gối trước từ đường của mẹ đón khách đến viếng, nhìn vào cảnh đó, hẳn là lòng ai cũng chua xót.
Anh ta nghe mọi người bàn tán rất nhiều, đại khái là ông chủ Trì Gia có tiểu tam, đã sinh ra con gái rơi.
Bây giờ bà chủ từ trần, tiểu tam liền muốn mang theo con gái đã thế chỗ.
Từ đó cô mất đi chỗ dựa, có thêm mẹ kế thì chắc là cuộc sống sẽ không dễ dàng!
Không hiểu sao nhìn cảnh đó anh ta cảm thấy đau lòng, nên đã chủ động tiến đến gần cô, dành cho cô một sự ấm áp để xua tan đi sự lạnh lẽo và đơn độc kia.
"Hoắc Đình Thâm, bây giờ anh tỉnh ra chưa."
Trì Vi chỉ lạnh lùng hỏi, khuôn mặt không có một chút cảm xúc nào.
"Vi Vi, tôi…"
"Nếu như, anh vẫn muốn Lê Tuyết Tâm sinh đứa bé ra thì tốt nhất đừng nghĩ tới chuyện sẽ ép buộc được tôi!"
Hoắc Đình Thâm vừa mới mở miệng thì ngay lập tức Trì Vi đã cắt ngang, giọng điệu như đang uy hiếp.
Trong tích tắc vẻ mặt Hoắc Đình Thâm trở nên nghiêm túc, giống như đang suy nghĩ gì đó, theo bản năng hỏi Trì Vi: "Trì Vi, cô muốn làm gì với Tuyết Tâm."
Thấy dáng dấp căng thẳng của đối phương, Trì Vi khẽ nhếch môi cười, một nụ cười sáng rực nhưng chưa chạm đến đáy mắt: "Tôi có thể làm gì được. Chẳng qua trong mắt anh, tôi là một con người phóng đãng, độc ác, ích kỷ… Người như tôi làm cái gì đều chẳng kỳ dị, đúng không."
Trì Vi chỉ hững hờ đáp rồi sau đó xoay người bỏ đi.
Nếu tiếp tục dây dưa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ càng làm cho tình nghĩa thêm hao mòn.
Nhìn bóng dáng cô gái đang bước đi, hai tay Hoắc Đình Thâm nắm chặt lại thành hai nắm đấm, đột nhiên anh ta nở một nụ cười chế giễu rồi thấp giọng nói: "Vi Vi, bây giờ tôi… Không tài nào có thể hiểu được cô."
Nghe xong bước chân Trì Vi hơi chững lại, nhưng cô vẫn không hề quay đầu.
Hoắc Đình Thâm nhớ ra những lời đồn đại nhảm nhí từ lâu, nào là Bạch Thanh Thu mắc bệnh sida, thân là một người đứng trên đỉnh cao nhưng cuộc sống riêng tư lại hỗn loạn nên chồng bà mới ăn chơi quá trớn ở bên ngoài.
Nhưng mà anh ta nghĩ, con cái không có tội, vậy thì Trì Vi đâu có gì sai?
Nên suốt sáu năm trời ròng rã nhìn cô lớn lên, danh tiếng từng chút nổi lên khắp nơi, chỉ là không biết từ khi nào… Cô lại trở nên xa lạ như vậy?
"Tuyết Tâm nói cô yêu tôi đến phát điên nên ba năm trước mới lén lút bắt cô ấy xuất ngoại. Vậy mà một chút tôi cũng không cảm nhận được. Suy cho cùng thì chuyện bao dưỡng đàn ông của cô cũng chỉ là cách thức để cô có được tình yêu từ tôi."
Ngừng nói một chút, giọng điệu chìm xuống, đáy mắt anh ta dường như trở nên mơ hồ: "Nếu như cô không yêu tôi, tại sao không thể từ hôn, đi tới bước đường này, cô vẫn muốn lao đầu vào chỗ chết sao."
"Vi Vi, sáu năm chúng ta quen biết nhau, tôi đã tự mình nhìn nhận, quan tâm, chăm sóc và chưa bao giờ đối xử tệ với cô! Cô có thể nói cho tôi biết, ở trong lòng cô… Hoắc Đình Thâm tôi là cái gì không."
Lúc này mặt ngoài của hai người chỉ cách nhau vài bước chân nhưng chỉ có Hoắc Đình Thâm biết rõ, tận sâu trong thâm tâm… Từ lâu rồi, cô đã đi rất xa!
Editor: Waveliterature Vietnam
Vốn dĩ cô muốn giải thích chuyện bao dưỡng lần này chỉ là hữu danh vô thực.
Nhưng nào ngờ đúng lúc đó thái độ của Hoắc Đình Thâm lại như vậy, điều ấy khiến cô nhận ra chuyện giải thích là không cần thiết.
Nếu như, Hoắc Đình Thâm làm cho cô đau đớn… Thì cô sẽ khiến cho anh ta đau đớn hơn!
"Trì Vi, quả nhiên mẹ ra thì dạy dỗ con như vậy! Mẹ cô chết vì siđa, hẳn là khi còn sống đàn ông không ít, cô bây giờ… Cũng có khác biết gì bà ta, đều dơ bẩn như nhau…"
"Đùng…"
Trong nháy mắt Trì Vi giơ tay ra tát Hoắc Đình Thâm một cái, đôi mắt sáng như sao của cô giờ đây như hiện ra từng tia máu.
Vệt đau đớn nổi lên trên mặt buộc Hoắc Đình Thâm phải nhới lại, hơi men ngay lập tức tản đi, lấy lại chút lý trì và khôi phục tỉnh táo mà nói: "Vi Vi, không phải tôi muốn chửi bá mẫu…"
Hình ảnh đọng lại trên mắt anh ta giờ đây là một cô gái với mái tóc dài đang bay lượn, đẹp đẽ không khác nào một nàng tiên cá nhưng lại yếu đuối, đau thương, đối với cô anh ta không biết phải nói gì bởi trong lòng chỉ toàn là cảm giác hối hận.
Rõ ràng, anh ta hiểu rằng đối với Trì Vi mẹ cô rất quan trọng, bất luận là ai cũng không có quyền đụng chạm bà ấy, kể cả khi bà đã mất đi!
Nhìn bàn tay còn tê dại của chính mình, nhất thời tâm tư của Hoắc Đình Thâm rối bời mà lại lắng sâu nặng nề.
Vừa nãy, hắn… đã tự tay đánh cô sao?
Trước mắt anh, cô ấy dường như rất quen mà cũng lại rất xa lạ, vậy mà không hiểu tại sao, đột nhiên lại biến thành như vậy!
Còn nhớ, lần đầu anh gặp cô là ở lễ tang của Bạch Thanh Thu!
Năm đó cô mười ba tuổi, lẻ loi đơn độc quỳ gối trước từ đường của mẹ đón khách đến viếng, nhìn vào cảnh đó, hẳn là lòng ai cũng chua xót.
Anh ta nghe mọi người bàn tán rất nhiều, đại khái là ông chủ Trì Gia có tiểu tam, đã sinh ra con gái rơi.
Bây giờ bà chủ từ trần, tiểu tam liền muốn mang theo con gái đã thế chỗ.
Từ đó cô mất đi chỗ dựa, có thêm mẹ kế thì chắc là cuộc sống sẽ không dễ dàng!
Không hiểu sao nhìn cảnh đó anh ta cảm thấy đau lòng, nên đã chủ động tiến đến gần cô, dành cho cô một sự ấm áp để xua tan đi sự lạnh lẽo và đơn độc kia.
"Hoắc Đình Thâm, bây giờ anh tỉnh ra chưa."
Trì Vi chỉ lạnh lùng hỏi, khuôn mặt không có một chút cảm xúc nào.
"Vi Vi, tôi…"
"Nếu như, anh vẫn muốn Lê Tuyết Tâm sinh đứa bé ra thì tốt nhất đừng nghĩ tới chuyện sẽ ép buộc được tôi!"
Hoắc Đình Thâm vừa mới mở miệng thì ngay lập tức Trì Vi đã cắt ngang, giọng điệu như đang uy hiếp.
Trong tích tắc vẻ mặt Hoắc Đình Thâm trở nên nghiêm túc, giống như đang suy nghĩ gì đó, theo bản năng hỏi Trì Vi: "Trì Vi, cô muốn làm gì với Tuyết Tâm."
Thấy dáng dấp căng thẳng của đối phương, Trì Vi khẽ nhếch môi cười, một nụ cười sáng rực nhưng chưa chạm đến đáy mắt: "Tôi có thể làm gì được. Chẳng qua trong mắt anh, tôi là một con người phóng đãng, độc ác, ích kỷ… Người như tôi làm cái gì đều chẳng kỳ dị, đúng không."
Trì Vi chỉ hững hờ đáp rồi sau đó xoay người bỏ đi.
Nếu tiếp tục dây dưa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ càng làm cho tình nghĩa thêm hao mòn.
Nhìn bóng dáng cô gái đang bước đi, hai tay Hoắc Đình Thâm nắm chặt lại thành hai nắm đấm, đột nhiên anh ta nở một nụ cười chế giễu rồi thấp giọng nói: "Vi Vi, bây giờ tôi… Không tài nào có thể hiểu được cô."
Nghe xong bước chân Trì Vi hơi chững lại, nhưng cô vẫn không hề quay đầu.
Hoắc Đình Thâm nhớ ra những lời đồn đại nhảm nhí từ lâu, nào là Bạch Thanh Thu mắc bệnh sida, thân là một người đứng trên đỉnh cao nhưng cuộc sống riêng tư lại hỗn loạn nên chồng bà mới ăn chơi quá trớn ở bên ngoài.
Nhưng mà anh ta nghĩ, con cái không có tội, vậy thì Trì Vi đâu có gì sai?
Nên suốt sáu năm trời ròng rã nhìn cô lớn lên, danh tiếng từng chút nổi lên khắp nơi, chỉ là không biết từ khi nào… Cô lại trở nên xa lạ như vậy?
"Tuyết Tâm nói cô yêu tôi đến phát điên nên ba năm trước mới lén lút bắt cô ấy xuất ngoại. Vậy mà một chút tôi cũng không cảm nhận được. Suy cho cùng thì chuyện bao dưỡng đàn ông của cô cũng chỉ là cách thức để cô có được tình yêu từ tôi."
Ngừng nói một chút, giọng điệu chìm xuống, đáy mắt anh ta dường như trở nên mơ hồ: "Nếu như cô không yêu tôi, tại sao không thể từ hôn, đi tới bước đường này, cô vẫn muốn lao đầu vào chỗ chết sao."
"Vi Vi, sáu năm chúng ta quen biết nhau, tôi đã tự mình nhìn nhận, quan tâm, chăm sóc và chưa bao giờ đối xử tệ với cô! Cô có thể nói cho tôi biết, ở trong lòng cô… Hoắc Đình Thâm tôi là cái gì không."
Lúc này mặt ngoài của hai người chỉ cách nhau vài bước chân nhưng chỉ có Hoắc Đình Thâm biết rõ, tận sâu trong thâm tâm… Từ lâu rồi, cô đã đi rất xa!
Bình luận facebook