Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-207
Chương 206: Ở trong mắt cô... Anh ta thật sự tốt như vậy sao?
Editor: Waveliterature Vietnam
Được thỏa mong muốn?
Trước đây không lâu, Bạc Dạ Bạch cũng đã từng nhắc đến bốn chữ "Được thỏa mong muốn" này...
Cho nên,cho dù Trì Vi có lè kẻ ngu ngốc đi chăng nữa thì ngay lúc này cũng có thể đoán được nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.
Trầm mặc nháy mắt, ánh mắt Trì Vi cũng sáng như sao, không ngừng mở miệng nói: "Lão sư, anh cảm thấy... tôi là đang lợi dụng anh để nhằm khiêu khích Hoắc Đình Thâm?"
Vừa dứt lời, cũng không đợi người đàn ông này trả lời, nhìn nét mặt lạnh lùng của người đàn ông, bình tĩnh giải thích: "Lão sư, tôi không hề làm thế!"
"Có hay không cũng không phải là chuyện quan trọng nữa rồi."
Không ngờ, Bạc Dạ Bạch lại lạnh lùng nói, thật sự không hề muốn để ý.
Trái tim Trì Vi cứng nhắc, bên trong không ngừng rắc rối, chính là đang từng chút từng chút quấn lấy, khiến hô hấp của cô hết sức khó khăn.
"Khặc khục..."
Đúng lúc này, Bạc Dạ Bạch không nhịn được nữa bắt đầu ho khan, lông mày nhíu lại lộ ra vẻ hết sức mệt mỏi.
Lập tức, cũng không nghĩ được gì khác, Trì Vi hết sức lo lắng hỏi: "Lão sư, sức khỏe của anh có vẻ đang rất nghiêm trọng?"
"Không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được."
Tiếng nói của Bạc Dạ Bạch hết sức thờ ơ, vẫn hoàn toàn lạnh băng.
Nghe người đàn ông này nói, Trì Vi hết sức quyết đoán: "Tôi đã sắp xếp tài xế, trước tiên cần đưa Lão sư về đã!"
Đồng thời, cô nhìn người đàn ông thân thể gầy gò trước mặt, không thể nào tả hết đực sự xót xa, thật sự muốn đưa tay ra đỡ.
Lần này, Bạc Dạ Bạch lại tiếp tục tách ra, duy trì khoảng cách: "Tự tôi quay về, không cần làm phiền đến tiểu thư quan tâm."
Không thể đưa tay ra, lại nhìn vào thái độ lạnh nhạt của người đàn ông, Trì Vi giận đến mức tái mặt:
"Anh không biết nơi này gọi xe khó khăn như thế nào sao? Nếu như anh tiếp tục bị cảm lạnh, nhất định tình trạng sẽ rất nghiêm trọng, sẽ phải phát bệnh nặng! Chẳng qua, là vì tôi mang theo anh tới đây, cho nên phải có trách nhiệm đưa anh trở lại..."
Lời vừa dứt, Trì Vi cũng không muốn giải thích thêm, đưa tay trực tiếp nắm lấy người đàn ông, kéo hắn đi.
Lúc này, gió biển không ngừng thổi mái tóc đen dài của cô, để lộ ra gò má trắng ngần.
Trong lúc lơ đãng, tầm mắt của Bạc Dạ Bạch rơi vào gò má cô, rõ ràng ẩn hiện dấu tay khiến gò má ửng đỏ một mảng lớn, nhất định là đã bị ai đó tát!
Sắc mặt cũng có chút giãn ra, Bạc Dạ Bạch cũng không từ chối nữa, tùy ý để cô nắm lấy tay, chỉ lẳng lặng đi theo sau.
Xe cũng không dừng xa lắm, nhìn một chút đã có thể tìm được vị trí.
Rất nhanh sau đó, tài xế nhanh chóng xuống xe, nhanh nhẹn mở cửa xe phía sau, cung kính đứng sang một bên.
Lúc này Trì Vi mới buông Bạc Dạ Bạch ra, giúp hắn lên xe.
Chỉ một giây sau, gò má bị chạm vào, không khỏi khiến cô nhói đau.
Chỉ là bàn tay người đàn ông không biết từ lúc nào đã sờ lên vị trí ửng đỏ của cô, trực tiếp ấn nhẹ: "Đại tiểu thư, cô là bị vị hôn phu đánh sao?"
"A... Đừng chạm vào! Lão sư, tôi đau..."
Trì Vi cảm thấy rất đau, nhíu mày đồng thời cũng hít sâu một hơi.
"Đến lúc này, Đại tiểu thư mới biết "Đau" hay sao?"
Không hề có chút thương hoa tiếc ngọc, trong lúc nói đồng thới ấn mạnh lòng bàn tay vào gò má cô một cái.
Trong nháy mắt, Trì Vi phản ứng lại, liền nhanh chóng đẩy tay hắn ra, tay còn lại ôm lấy gò má xoa xoa, vẻ mặt hết sức ấm ức: "Lão sư, anh làm gì vậy? Tôi thật sự rất đau..."
"Cô đau, là bởi tự chuốc lấy, là vì không chịu ghi nhớ."
Bạc Dạ Bạch thuận miệng nói thêm một câu, nhìn ánh mắt cô, chẳng khác gì xem cô là một đứa trẻ không hề hiểu chuyện.
Nghe thấy thế, Trì Vi trầm mặc trong giây lát, nhất định không chịu thua, phản bác lại: "Ngược lại, anh cũng biết rằng, tôi nhất định sẽ không chịu thua thiệt!"
Hoắc Đình Thâm một phần vì chuyện "Bao dưỡng" làm cho kích động, mất đi không chế liền động tay với cô, thế nhưng tất nhiên... Ngay lập tức cô cũng trả lại hắn một cái tát!
"Làm đối phương tổn thương mười phần, bản thân cũng bị thương tổn tám phần, cũng chẳng có gì là vinh quang cả."
Trực tiếp nói ra câu này, giọng nói của người đàn ông cũng hết sức lạnh nhạt, không chứa cút thương cảm.
Không cần đoán hắn cũng biết cô ý cô nói "Không chịu thiệt" có nghĩa là đánh lại đối phương!
Trước khi rời đi, Hoắc Đình Thâm còn không ngừng ép buộc muốn hôn cô, không chỉ vậy người đàn ông bên cạnh còn hờ hững nói thêm một câu: "Làm như vậy không có nghĩa là thông minh. Ngược lại còn thể hiện sự ngu xuẩn!"
Lúc đầu, trong lòng Trì Vi cảm thấy hết sức nặng nề, người đàn ông hiện tại còn nói thêm một câu, không nhịn được liền cảm thấy hết sức oan ức: "Lão sư, chúng ta cũng không hề khác nhau, anh lại không một lời ủng hộ tôi sao? Nhất định phải tuyệt tình như thế sao..."
Giật mình, Bạc Dạ Bạch nhìn cô gái trước mặt, cả người hết sức trầm mặc, lạnh lùng chẳng khác gì tuyết trên núi cao.
Một lúc lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng: "Ở trong mắt cô...anh ta thật sự tốt như vậy sao?"
Editor: Waveliterature Vietnam
Được thỏa mong muốn?
Trước đây không lâu, Bạc Dạ Bạch cũng đã từng nhắc đến bốn chữ "Được thỏa mong muốn" này...
Cho nên,cho dù Trì Vi có lè kẻ ngu ngốc đi chăng nữa thì ngay lúc này cũng có thể đoán được nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.
Trầm mặc nháy mắt, ánh mắt Trì Vi cũng sáng như sao, không ngừng mở miệng nói: "Lão sư, anh cảm thấy... tôi là đang lợi dụng anh để nhằm khiêu khích Hoắc Đình Thâm?"
Vừa dứt lời, cũng không đợi người đàn ông này trả lời, nhìn nét mặt lạnh lùng của người đàn ông, bình tĩnh giải thích: "Lão sư, tôi không hề làm thế!"
"Có hay không cũng không phải là chuyện quan trọng nữa rồi."
Không ngờ, Bạc Dạ Bạch lại lạnh lùng nói, thật sự không hề muốn để ý.
Trái tim Trì Vi cứng nhắc, bên trong không ngừng rắc rối, chính là đang từng chút từng chút quấn lấy, khiến hô hấp của cô hết sức khó khăn.
"Khặc khục..."
Đúng lúc này, Bạc Dạ Bạch không nhịn được nữa bắt đầu ho khan, lông mày nhíu lại lộ ra vẻ hết sức mệt mỏi.
Lập tức, cũng không nghĩ được gì khác, Trì Vi hết sức lo lắng hỏi: "Lão sư, sức khỏe của anh có vẻ đang rất nghiêm trọng?"
"Không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được."
Tiếng nói của Bạc Dạ Bạch hết sức thờ ơ, vẫn hoàn toàn lạnh băng.
Nghe người đàn ông này nói, Trì Vi hết sức quyết đoán: "Tôi đã sắp xếp tài xế, trước tiên cần đưa Lão sư về đã!"
Đồng thời, cô nhìn người đàn ông thân thể gầy gò trước mặt, không thể nào tả hết đực sự xót xa, thật sự muốn đưa tay ra đỡ.
Lần này, Bạc Dạ Bạch lại tiếp tục tách ra, duy trì khoảng cách: "Tự tôi quay về, không cần làm phiền đến tiểu thư quan tâm."
Không thể đưa tay ra, lại nhìn vào thái độ lạnh nhạt của người đàn ông, Trì Vi giận đến mức tái mặt:
"Anh không biết nơi này gọi xe khó khăn như thế nào sao? Nếu như anh tiếp tục bị cảm lạnh, nhất định tình trạng sẽ rất nghiêm trọng, sẽ phải phát bệnh nặng! Chẳng qua, là vì tôi mang theo anh tới đây, cho nên phải có trách nhiệm đưa anh trở lại..."
Lời vừa dứt, Trì Vi cũng không muốn giải thích thêm, đưa tay trực tiếp nắm lấy người đàn ông, kéo hắn đi.
Lúc này, gió biển không ngừng thổi mái tóc đen dài của cô, để lộ ra gò má trắng ngần.
Trong lúc lơ đãng, tầm mắt của Bạc Dạ Bạch rơi vào gò má cô, rõ ràng ẩn hiện dấu tay khiến gò má ửng đỏ một mảng lớn, nhất định là đã bị ai đó tát!
Sắc mặt cũng có chút giãn ra, Bạc Dạ Bạch cũng không từ chối nữa, tùy ý để cô nắm lấy tay, chỉ lẳng lặng đi theo sau.
Xe cũng không dừng xa lắm, nhìn một chút đã có thể tìm được vị trí.
Rất nhanh sau đó, tài xế nhanh chóng xuống xe, nhanh nhẹn mở cửa xe phía sau, cung kính đứng sang một bên.
Lúc này Trì Vi mới buông Bạc Dạ Bạch ra, giúp hắn lên xe.
Chỉ một giây sau, gò má bị chạm vào, không khỏi khiến cô nhói đau.
Chỉ là bàn tay người đàn ông không biết từ lúc nào đã sờ lên vị trí ửng đỏ của cô, trực tiếp ấn nhẹ: "Đại tiểu thư, cô là bị vị hôn phu đánh sao?"
"A... Đừng chạm vào! Lão sư, tôi đau..."
Trì Vi cảm thấy rất đau, nhíu mày đồng thời cũng hít sâu một hơi.
"Đến lúc này, Đại tiểu thư mới biết "Đau" hay sao?"
Không hề có chút thương hoa tiếc ngọc, trong lúc nói đồng thới ấn mạnh lòng bàn tay vào gò má cô một cái.
Trong nháy mắt, Trì Vi phản ứng lại, liền nhanh chóng đẩy tay hắn ra, tay còn lại ôm lấy gò má xoa xoa, vẻ mặt hết sức ấm ức: "Lão sư, anh làm gì vậy? Tôi thật sự rất đau..."
"Cô đau, là bởi tự chuốc lấy, là vì không chịu ghi nhớ."
Bạc Dạ Bạch thuận miệng nói thêm một câu, nhìn ánh mắt cô, chẳng khác gì xem cô là một đứa trẻ không hề hiểu chuyện.
Nghe thấy thế, Trì Vi trầm mặc trong giây lát, nhất định không chịu thua, phản bác lại: "Ngược lại, anh cũng biết rằng, tôi nhất định sẽ không chịu thua thiệt!"
Hoắc Đình Thâm một phần vì chuyện "Bao dưỡng" làm cho kích động, mất đi không chế liền động tay với cô, thế nhưng tất nhiên... Ngay lập tức cô cũng trả lại hắn một cái tát!
"Làm đối phương tổn thương mười phần, bản thân cũng bị thương tổn tám phần, cũng chẳng có gì là vinh quang cả."
Trực tiếp nói ra câu này, giọng nói của người đàn ông cũng hết sức lạnh nhạt, không chứa cút thương cảm.
Không cần đoán hắn cũng biết cô ý cô nói "Không chịu thiệt" có nghĩa là đánh lại đối phương!
Trước khi rời đi, Hoắc Đình Thâm còn không ngừng ép buộc muốn hôn cô, không chỉ vậy người đàn ông bên cạnh còn hờ hững nói thêm một câu: "Làm như vậy không có nghĩa là thông minh. Ngược lại còn thể hiện sự ngu xuẩn!"
Lúc đầu, trong lòng Trì Vi cảm thấy hết sức nặng nề, người đàn ông hiện tại còn nói thêm một câu, không nhịn được liền cảm thấy hết sức oan ức: "Lão sư, chúng ta cũng không hề khác nhau, anh lại không một lời ủng hộ tôi sao? Nhất định phải tuyệt tình như thế sao..."
Giật mình, Bạc Dạ Bạch nhìn cô gái trước mặt, cả người hết sức trầm mặc, lạnh lùng chẳng khác gì tuyết trên núi cao.
Một lúc lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng: "Ở trong mắt cô...anh ta thật sự tốt như vậy sao?"
Bình luận facebook