Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Edit: Thu Lệ
Đàm Như Ý hơi cúi đầu xuống gạt mái tóc qua một bên, lộ ra cần cổ sáng bóng. Ánh mắt Thẩm Tự Chước sâu thẳm, yên lặng nhìn chốc lát mới nhận lấy dây chuyền đeo lên, vòng tay ra sau cổ cô nhẹ nhàng cài móc.
Hai người vô cùng đói bụng, cũng không để ý đến hình tượng mà ăn như hổ đói, hai bát mỳ lạnh rất nhanh đã thấy đáy. Đàm Như Ý cười nói: "Sinh nhật này cũng không tính là qua loa nhất."
Thẩm Tự Chước kinh ngạc, "Ngay cả bánh sinh nhật cũng không có mà còn không phải sao?"
Đàm Như Ý cười tủm tỉm đặt đũa xuống, xoa xoa cái bụng đã no căng. "Năm ngoái khi còn dạy ở khu miền núi, trùng hợp gặp phải thời tiết mưa như trút nước, ban ngày bận ra bờ sông đón mấy đứa nhỏ đến học. Thật vất vả đến giờ tan lớp trở về chỗ ở d/đ"l;q"d mới phát hiện trong nhà đã ngập hết trơn. Chỗ em ở chỉ tạm thời dựng lên đỡ, trên nóc được che bằng ngói a – mi – ăng đã bị gió lớn cuốn đi một nửa. Chờ cấp cứu vớt xong đồ đạc và chăn mên, tìm được chỗ ở đã là mười một giờ đêm rồi."
"Cho nên sinh nhật không được trôi qua trọn vẹn?"
"Vẫn qua…" Đàm Như Ý cười nhìn anh, "Em tá túc trong nhà một cô gái nhỏ, mẹ của cô gái ấy làm cho em một bát mỳ trứng…" Cô giơ bốn ngón tay, "Bốn trứng nấu cùng với bánh khoai nhân mè, ăn rất ngon."
Thẩm Tự Chước yên lặng nhìn cô chốc lát rồi khẽ cười một tiếng, "Em cũng thật dễ dàng thỏa mãn."
"Đối với em mà nói, sinh nhật cũng chỉ là một ngày hết sức bình thường. Khi còn bé thì còn mong đợi một chút, bởi vì có thể lấy được tiền tiêu vặt mua kem cho cho Đàm Cát ăn." Đàm Như Ý đứng lên, "Được rồi, làm phiền anh phải đi rửa bát rồi, Anh Thẩm."
"Tuân lệnh, Bà Thẩm."
Đàm Như Ý nhất thời bị sợ đến hô hấp đều ngừng một cái chớp mắt, sững sờ nhìn Thẩm Tự Chước cười cười đi tới, bàn tay khẽ vỗ nhẹ trên trán cô một cái, rồi sau đó xoắn tay áo lên dọn dẹp bát đũa trên bàn đi vào phòng bếp.
Cho đến khi trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy rào rào thì Đàm Như Ý mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Thẩm Tự Chước đang đứng trước bồn rửa chén. Anh vẫn mặc bộ quần áo lúc đi làm, áo sơ mi quần tây, nhìn từ phía sau bóng dáng anh cao lớn như một gốc cây thẳng tắp.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma(*). Đây là hình ảnh so sánh hiện ra trong đầu cô giáo Đàm Như Ý.
(*): Trích trong “Quốc Phong – Vệ Phong – Kỳ Áo”, là tập thơ chủ nghĩa hiện thực cổ đại Trung Quốc, có ý nghĩa khen ngợi một người đàn ông tuấn tú.
Sau khi dọn dẹp xong, Đàm Như Ý đi tắm rửa trước. Bình thường cô mặc một bộ váy ngủ vô cùng rộng rãi màu xám tro dài đến đầu gối. Tuy nói là không có tay, cổ áo lại mở rất cao. Mỗi lần soi gương, cô đều cảm thấy giống như một chiếc túi đan dệt bị cắt hai cái lỗ. Tuy bộ váy ngủ này rất xấu xí nhưng có phẩm chất là bông vải thiên nhiên, mặc hết sức thoải mái.
Sau khi tắm rửa xong thì nhận được điện thoại của Hạ Lam nói còn đang làm thêm giờ, chờ sau khi trở về sẽ tặng quà cho cô. Vừa cười hì hì hỏi, "Ăn tối ở đâu?"
"Phòng ăn cao cấp năm sao, gan ngỗng chưng, rượu đỏ Laffey, còn có tấu nhạc Violin."
"Chậc chậc, xa xỉ như vậy?"
Đàm Như Ý cười lên, "Lừa gạt cô thôi. Ở nhà ăn một bát mỳ lạnh tự tay làm."
Hạ Lam kinh ngạc, "Vậy coi như xong sinh nhật rồi hả?"
"Như vậy là được rồi, lớn tuổi ngược lại không thích náo nhiệt."
"Xí, đừng nói lớn tuổi trước mặt tôi. Tôi hỏi cô, Thẩm Tự Chước tặng quà gì?"
Đàm Như Ý sờ sờ dây chuyền trên cổ, "Một sợi dây chuyền."
"...... Chỉ có vậy? Nhẫn đâu? Cộng thêm giấy chứng nhận bất động sản đâu? Hộ khẩu nữa? Dầu gì cũng phải có thẻ ngân hàng chứ?"
Đàm Như Ý cười cười, "Chỉ là một bữa sinh nhật thôi cũng không phải đòi nợ."
"Đây là thành ý cô có hiểu hay không?" Cô thở dài, "Tôi cũng là hoàng đế không gấp thái giám đã gấp —— Thôi tôi phải đi làm việc đây, sinh nhật vui vẻ."
Đàm Như Ý cầm điện thoại trong tay, nghĩ tới những lời Hạ Lam nói ngây ngẩn một hồi, tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng, Thẩm Tự Chước đi ra màng theo toàn thân ướt đẫm.
Anh vừa lau tóc vừa ngồi xuống bên cạnh Đàm Như Ý. Trong khoảng thời gian ngắn, giữa hô hấp tất cả đều là mùi thơm sữa tắm trên thân thể hai người. Sống cùng Thẩm Tự Chước gần bốn tháng, công việc chọn mua vật dụng hàng ngày dần dần được d/đ"l;q;d Đàm Như Ý ôm đồm. Hiện giờ tất cả những vật dụng như khăn giấy, sữa tắm, dầu gội cùng với vô số vật dụng khác v.v… đều do Đàm Như Ý đích thân mua. Cô cũng không cảm thấy gì là rườm rà mà ngược lại thấy rất thích thú, bởi vì có thể có được cảm giác sinh hoạt chân thực.
Lau một lát, Thẩm Tự Chước chợt dừng động tác lại, "Thiếu chút nữa đã quên rồi."
"Quên cái gì?"
Thẩm Tự Chước không trả lời mà đặt khăn lông lên tay vịn, nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng ngủ. Sau một lúc lâu, anh xách một túi nhỏ bền chắc ra ngoài. Cũng không biết bên trong đựng cái gì mà động tác của anh rất cẩn thận, cẩn thận từng li từng tí đặt lên bàn trà, lấy xốp màu trắng bao bọc xung quanh để phòng chấn động đi, sau đó bưng đồ vật bên trong ra.
Có lẽ cao khoảng chừng ba mươi xen – ti - mét, được bao bọc chặt chẽ bởi một lớp báo. Đàm Như Ý càng tỏ ra tò mò. Thẩm Tự Chước lột lớp báo bên ngoài đi, cuối cùng bên trong chỉ còn lại một lớp túi ni – lon màu đen. Anh kéo túi ni – lon xuống, cuối cùng cũng lộ hình dáng của đồ vật này: là một chiếc bình rộng miệng bình thường dùng để ngâm dưa chua, đây chỉ là một cái rất nhỏ thường sẽ dùng để chứa dầu mè hoặc hạt tiu.
Thẩm Tự Chước đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một cái chén sứ nhỏ và một cái muỗng inox, sau đó từ từ mở nắp bình ra. Trong không khí lập tức tản ra một mùi thơm ngọt ngào, Đàm Như Ý chỉ cảm thấy mùi vị này hết sức quen thuộc, lại nhất thời không nhớ nổi đến tột cùng là cái gì.
Thẩm Tự Chước múc đồ gì đó trong bình ra ngoài khoảng bảy tám muỗng đưa cho Đàm Như Ý, "Nếm thử một chút xem."
Đồ chứa trong chén sứ nhỏ có dạng sềnh sệch, dưới ánh sáng nhu hoà của bóng đèn hiện ra màu hổ phách óng ánh.
Đàm Như Ý nhận ra, sao cô có thể không nhận ra —— năm đó lúc mẹ còn chưa ra đi đã hướng dẫn cô làm một lần, quy trình rất rườm rà, cả quá trình chế biến cần một ngày một đêm. Bếp lò chụm gỗ thông, nồi lớn sôi ùng ục ùng ục, trong không khí bay đầy mùi thơm ngọt ngào. Cuối cùng, gần năm mươi ký khoai lang chỉ ngao ra được một vò nho nhỏ, vậy mà mỗi một giọt đều là tinh hoa.
Đàm Như Ý cầm muỗng múc nửa muỗng cho vào trong miệng. Mùi vị đầu tiên mà đầu lưỡi nếm được đó chính là ngọt, tiếp theo là vị ngọt thơm của cháy sém. Hương vị ngọt ngào giống trong ký ức như đúc.
Nơi cổ họng Đàm Như Ý mắc nghẹn.
"Không biết có giống loại khoai lang ngào đường em từng ăn hay không, tìm hơn mười cụ già, cuối cùng cũng có người nhớ cách làm. Cũng là một cụ già ở quê nấu, trấn trên của các em đã không còn ai nấu bếp lò nữa......"
"Anh Thẩm!" Đàm Như Ý lên tiếng cắt đứt lời anh, giọng nói nghẹ ngào mang theo run rẩy cực kỳ nhỏ, giống như có người dùng ngón tay nhẹ nhàng gẩy một dây đàn, "Cám ơn anh."
Thẩm Tự Chước cúi đầu nhìn cô, "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon."
Ánh mắt Thẩm Tự Chước hơi thu lại, yên lặng chốc lát bỗng nghiêng người qua đưa ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cô, "Ăn ngon mà tại sao khóc?"
Lúc này Đàm Như Ý mới phát hiện ra mình đang rơi lệ, cô vội vàng đưa mu bàn tay lên lau khụt khịt cái mũi, "Em cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ đã lâu rồi chưa từng ăn lại. Lần ăn cuối cùng trước đây là cùng nấu với mẹ em......" Cô cười lên, "Không nói lời không may nữa, dù sao cũng là sinh nhật của em." Cô lại cầm muỗng nếm thêm một miếng nữa, cả trái tim cũng muốn bao trùm bởi hương vị ngọt ngào này, "Anh Thẩm, anh cũng nếm thử một chút đi, không lừa anh đâu, ăn ngon lắm."
"Được." Ánh mắt Thẩm Tự Chước trầm xuống, nói xong nắm lấy cái tay đang cầm muỗng của cô tiến lại gần phía trước dán lên đôi môi vẫn còn dính một ít dịch đường.
Đàm Như Ý ngớ ngẩn, lông mi khẽ run rồi sau đó thuận theo nhắm mắt lại.
Hôn chốc lát, Thẩm Tự Chước đoạt lấy chén và muỗng trong tay cô đặt lên bàn, rồi sau đó nắm hông cô thật chặt.
Nụ hôn sâu hơn, tỉ mỉ, kiên nhẫn, lại mang theo cường thế không cho từ chối. Tất cả đều là thuận nước đẩy thuyền.
Trong lòng Đàm Như Ý sinh ra một chút do dự, đối với tương lai, cô vẫn không xác định. Lo lắng chồng chất âm thầm ẩn nấp trong con đường tương lai chờ cơ hội hành động. Người đàn ông trước mắt này quá mức ưu tú, mà cô lại quá mức bình thường. Cô không thể xác định mình có may mắn có được vọng tưởng nhiều như vậy hay không.
Vậy mà vẻ do dự này đã nhanh chóng chôn vùi trong ánh mắt thành khẩn, mãnh liệt và rung động của Thẩm Tự Chước. Đợi đến lúc cô kịp phản ứng Thẩm Tự Chước đã nhìn cô thật sâu, trong đôi mắt màu nâu nhạt cất giấu ngọn lửa như đang thiêu cháy.
Anh cầm lấy bàn tay của cô bởi vì vô cùng kích động mà run rẩy, cũng chính lúc này anh cất tiếng khàn khàn nhưng vẫn không quên hỏi thăm: "Có thể không?"
Đàm Như Ý cắn môi, đỏ mặt đến khóc ra máu không nói được câu nào, không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi chỗ khác.
Thẩm Tự Chước đưa tay “tách” một cái đóng đèn bàn trên mép giường lại, bóng tối lập tức bao phủ xuống.
Yên lặng rồi dòng nước ngầm lại bắt đầu hoạt động, giống như mộng cảnh ngọt ngào trong bóng tối không bao giờ tỉnh lại.
——
Khi tỉnh lại Đàm Như Ý có một thoáng hoảng hốt. Rèm cửa sổ không được kéo lên chỉ để lại một khe hở, nhìn ra ngoài bầu trời mới vừa lộ ra một màu trắng bạc.
Đàm Như Ý lật người, trong lòng có chút trống rỗng cô đơn mang theo vài phần sợ hãi. Cũng không cảm thấy hối hận, chỉ giống như nhánh bèo trôi theo dòng nước nửa chìm nửa nổi không thể dựa vào đâu. Cô mở mắt ra ngây ngốc một hồi sau đó trở mình.
Đang lúc ấy thì thắt lưng bỗng có một đôi tay có lực nắm chặt rồi sau đó ôm cả người cô vào trong lồng ngực ấm áp. Giọng nói của Thẩm Tự Chước vẫn còn mang theo vẻ mơ hồ: "Đã tỉnh rồi hả? Thời gian vẫn còn sớm, có thể ngủ thêm một lát nữa anh sẽ gọi em dậy."
Sau lưng Đàm Như Ý chống đỡ lồng ngực Thẩm Tự Chước thật chặt, nghe tiếng tim đập có lực trong ngực anh, cảm giác đó khiến sợ hãi dần dần biến mất mấy phần, "Ngủ không được." Cô nhỏ giọng nói.
Thẩm Tự Chước tìm kiếm giữ lấy ngón tay của cô, giọng nói trầm tĩnh dán sát vào tai nghe hết sức kỳ cục, "Thật xin lỗi...... Đây cũng là lần đầu tiên của anh...... Em cảm thấy...... khá không?"
Đàm Như Ý buồn cười, lỗ tai lại đỏ bừng nhưng chỉ cúi thấp đầu không nói lời nào ——quả thật cũng không thể nào nói ra miệng, vậy mà trong lòng lại tràn đầy vui mừng không nói ra được. Cô cũng sẽ không dùng tình yêu cố chấp mục nát tới yêu cầu người khác, nhưng nghe nói đây là lần đầu tiên của Thẩm Tự Chước cũng không thoát khỏi vui vẻ.
Thẩm Tự Chước cũng không nói chuyện, ngón tay quấn ngón tay của côg, đặt cằm trên hõm vai của cô giống như cực kỳ tham luyến thời gian suồng sã giờ phút này. Yễn tĩnh chốc lát, Thẩm Tự Chước chợt mở miệng hỏi: "Hộ khẩu của em ở Sùng Thành hả?"
"Trường học nói có danh sách chuyển hộ khẩu nhưng cũng phải xếp hàng. Đợi đến lượt em chắc cũng phải sang năm."
Thẩm Tự Chước cầm ngón tay cô thật chặt, "Vậy chuyển đến đây đi."
Đàm Như Ý sững người ra một lúc mới hiểu ý của Thẩm Tự Chước, đầu cô càng chôn xuống thấp hơn, giọng nói cũng hạ xuống theo, "Anh Thẩm, anh đã nghĩ kỹ chưa, không thể tùy tiện hối hận đâu."
"Sẽ không hối hận!" Thẩm Tự Chước hôn xuống gáy cô một cái, "Bà Thẩm."
Đàm Như Ý hơi cúi đầu xuống gạt mái tóc qua một bên, lộ ra cần cổ sáng bóng. Ánh mắt Thẩm Tự Chước sâu thẳm, yên lặng nhìn chốc lát mới nhận lấy dây chuyền đeo lên, vòng tay ra sau cổ cô nhẹ nhàng cài móc.
Hai người vô cùng đói bụng, cũng không để ý đến hình tượng mà ăn như hổ đói, hai bát mỳ lạnh rất nhanh đã thấy đáy. Đàm Như Ý cười nói: "Sinh nhật này cũng không tính là qua loa nhất."
Thẩm Tự Chước kinh ngạc, "Ngay cả bánh sinh nhật cũng không có mà còn không phải sao?"
Đàm Như Ý cười tủm tỉm đặt đũa xuống, xoa xoa cái bụng đã no căng. "Năm ngoái khi còn dạy ở khu miền núi, trùng hợp gặp phải thời tiết mưa như trút nước, ban ngày bận ra bờ sông đón mấy đứa nhỏ đến học. Thật vất vả đến giờ tan lớp trở về chỗ ở d/đ"l;q"d mới phát hiện trong nhà đã ngập hết trơn. Chỗ em ở chỉ tạm thời dựng lên đỡ, trên nóc được che bằng ngói a – mi – ăng đã bị gió lớn cuốn đi một nửa. Chờ cấp cứu vớt xong đồ đạc và chăn mên, tìm được chỗ ở đã là mười một giờ đêm rồi."
"Cho nên sinh nhật không được trôi qua trọn vẹn?"
"Vẫn qua…" Đàm Như Ý cười nhìn anh, "Em tá túc trong nhà một cô gái nhỏ, mẹ của cô gái ấy làm cho em một bát mỳ trứng…" Cô giơ bốn ngón tay, "Bốn trứng nấu cùng với bánh khoai nhân mè, ăn rất ngon."
Thẩm Tự Chước yên lặng nhìn cô chốc lát rồi khẽ cười một tiếng, "Em cũng thật dễ dàng thỏa mãn."
"Đối với em mà nói, sinh nhật cũng chỉ là một ngày hết sức bình thường. Khi còn bé thì còn mong đợi một chút, bởi vì có thể lấy được tiền tiêu vặt mua kem cho cho Đàm Cát ăn." Đàm Như Ý đứng lên, "Được rồi, làm phiền anh phải đi rửa bát rồi, Anh Thẩm."
"Tuân lệnh, Bà Thẩm."
Đàm Như Ý nhất thời bị sợ đến hô hấp đều ngừng một cái chớp mắt, sững sờ nhìn Thẩm Tự Chước cười cười đi tới, bàn tay khẽ vỗ nhẹ trên trán cô một cái, rồi sau đó xoắn tay áo lên dọn dẹp bát đũa trên bàn đi vào phòng bếp.
Cho đến khi trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy rào rào thì Đàm Như Ý mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Thẩm Tự Chước đang đứng trước bồn rửa chén. Anh vẫn mặc bộ quần áo lúc đi làm, áo sơ mi quần tây, nhìn từ phía sau bóng dáng anh cao lớn như một gốc cây thẳng tắp.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma(*). Đây là hình ảnh so sánh hiện ra trong đầu cô giáo Đàm Như Ý.
(*): Trích trong “Quốc Phong – Vệ Phong – Kỳ Áo”, là tập thơ chủ nghĩa hiện thực cổ đại Trung Quốc, có ý nghĩa khen ngợi một người đàn ông tuấn tú.
Sau khi dọn dẹp xong, Đàm Như Ý đi tắm rửa trước. Bình thường cô mặc một bộ váy ngủ vô cùng rộng rãi màu xám tro dài đến đầu gối. Tuy nói là không có tay, cổ áo lại mở rất cao. Mỗi lần soi gương, cô đều cảm thấy giống như một chiếc túi đan dệt bị cắt hai cái lỗ. Tuy bộ váy ngủ này rất xấu xí nhưng có phẩm chất là bông vải thiên nhiên, mặc hết sức thoải mái.
Sau khi tắm rửa xong thì nhận được điện thoại của Hạ Lam nói còn đang làm thêm giờ, chờ sau khi trở về sẽ tặng quà cho cô. Vừa cười hì hì hỏi, "Ăn tối ở đâu?"
"Phòng ăn cao cấp năm sao, gan ngỗng chưng, rượu đỏ Laffey, còn có tấu nhạc Violin."
"Chậc chậc, xa xỉ như vậy?"
Đàm Như Ý cười lên, "Lừa gạt cô thôi. Ở nhà ăn một bát mỳ lạnh tự tay làm."
Hạ Lam kinh ngạc, "Vậy coi như xong sinh nhật rồi hả?"
"Như vậy là được rồi, lớn tuổi ngược lại không thích náo nhiệt."
"Xí, đừng nói lớn tuổi trước mặt tôi. Tôi hỏi cô, Thẩm Tự Chước tặng quà gì?"
Đàm Như Ý sờ sờ dây chuyền trên cổ, "Một sợi dây chuyền."
"...... Chỉ có vậy? Nhẫn đâu? Cộng thêm giấy chứng nhận bất động sản đâu? Hộ khẩu nữa? Dầu gì cũng phải có thẻ ngân hàng chứ?"
Đàm Như Ý cười cười, "Chỉ là một bữa sinh nhật thôi cũng không phải đòi nợ."
"Đây là thành ý cô có hiểu hay không?" Cô thở dài, "Tôi cũng là hoàng đế không gấp thái giám đã gấp —— Thôi tôi phải đi làm việc đây, sinh nhật vui vẻ."
Đàm Như Ý cầm điện thoại trong tay, nghĩ tới những lời Hạ Lam nói ngây ngẩn một hồi, tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng, Thẩm Tự Chước đi ra màng theo toàn thân ướt đẫm.
Anh vừa lau tóc vừa ngồi xuống bên cạnh Đàm Như Ý. Trong khoảng thời gian ngắn, giữa hô hấp tất cả đều là mùi thơm sữa tắm trên thân thể hai người. Sống cùng Thẩm Tự Chước gần bốn tháng, công việc chọn mua vật dụng hàng ngày dần dần được d/đ"l;q;d Đàm Như Ý ôm đồm. Hiện giờ tất cả những vật dụng như khăn giấy, sữa tắm, dầu gội cùng với vô số vật dụng khác v.v… đều do Đàm Như Ý đích thân mua. Cô cũng không cảm thấy gì là rườm rà mà ngược lại thấy rất thích thú, bởi vì có thể có được cảm giác sinh hoạt chân thực.
Lau một lát, Thẩm Tự Chước chợt dừng động tác lại, "Thiếu chút nữa đã quên rồi."
"Quên cái gì?"
Thẩm Tự Chước không trả lời mà đặt khăn lông lên tay vịn, nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng ngủ. Sau một lúc lâu, anh xách một túi nhỏ bền chắc ra ngoài. Cũng không biết bên trong đựng cái gì mà động tác của anh rất cẩn thận, cẩn thận từng li từng tí đặt lên bàn trà, lấy xốp màu trắng bao bọc xung quanh để phòng chấn động đi, sau đó bưng đồ vật bên trong ra.
Có lẽ cao khoảng chừng ba mươi xen – ti - mét, được bao bọc chặt chẽ bởi một lớp báo. Đàm Như Ý càng tỏ ra tò mò. Thẩm Tự Chước lột lớp báo bên ngoài đi, cuối cùng bên trong chỉ còn lại một lớp túi ni – lon màu đen. Anh kéo túi ni – lon xuống, cuối cùng cũng lộ hình dáng của đồ vật này: là một chiếc bình rộng miệng bình thường dùng để ngâm dưa chua, đây chỉ là một cái rất nhỏ thường sẽ dùng để chứa dầu mè hoặc hạt tiu.
Thẩm Tự Chước đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một cái chén sứ nhỏ và một cái muỗng inox, sau đó từ từ mở nắp bình ra. Trong không khí lập tức tản ra một mùi thơm ngọt ngào, Đàm Như Ý chỉ cảm thấy mùi vị này hết sức quen thuộc, lại nhất thời không nhớ nổi đến tột cùng là cái gì.
Thẩm Tự Chước múc đồ gì đó trong bình ra ngoài khoảng bảy tám muỗng đưa cho Đàm Như Ý, "Nếm thử một chút xem."
Đồ chứa trong chén sứ nhỏ có dạng sềnh sệch, dưới ánh sáng nhu hoà của bóng đèn hiện ra màu hổ phách óng ánh.
Đàm Như Ý nhận ra, sao cô có thể không nhận ra —— năm đó lúc mẹ còn chưa ra đi đã hướng dẫn cô làm một lần, quy trình rất rườm rà, cả quá trình chế biến cần một ngày một đêm. Bếp lò chụm gỗ thông, nồi lớn sôi ùng ục ùng ục, trong không khí bay đầy mùi thơm ngọt ngào. Cuối cùng, gần năm mươi ký khoai lang chỉ ngao ra được một vò nho nhỏ, vậy mà mỗi một giọt đều là tinh hoa.
Đàm Như Ý cầm muỗng múc nửa muỗng cho vào trong miệng. Mùi vị đầu tiên mà đầu lưỡi nếm được đó chính là ngọt, tiếp theo là vị ngọt thơm của cháy sém. Hương vị ngọt ngào giống trong ký ức như đúc.
Nơi cổ họng Đàm Như Ý mắc nghẹn.
"Không biết có giống loại khoai lang ngào đường em từng ăn hay không, tìm hơn mười cụ già, cuối cùng cũng có người nhớ cách làm. Cũng là một cụ già ở quê nấu, trấn trên của các em đã không còn ai nấu bếp lò nữa......"
"Anh Thẩm!" Đàm Như Ý lên tiếng cắt đứt lời anh, giọng nói nghẹ ngào mang theo run rẩy cực kỳ nhỏ, giống như có người dùng ngón tay nhẹ nhàng gẩy một dây đàn, "Cám ơn anh."
Thẩm Tự Chước cúi đầu nhìn cô, "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon."
Ánh mắt Thẩm Tự Chước hơi thu lại, yên lặng chốc lát bỗng nghiêng người qua đưa ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cô, "Ăn ngon mà tại sao khóc?"
Lúc này Đàm Như Ý mới phát hiện ra mình đang rơi lệ, cô vội vàng đưa mu bàn tay lên lau khụt khịt cái mũi, "Em cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ đã lâu rồi chưa từng ăn lại. Lần ăn cuối cùng trước đây là cùng nấu với mẹ em......" Cô cười lên, "Không nói lời không may nữa, dù sao cũng là sinh nhật của em." Cô lại cầm muỗng nếm thêm một miếng nữa, cả trái tim cũng muốn bao trùm bởi hương vị ngọt ngào này, "Anh Thẩm, anh cũng nếm thử một chút đi, không lừa anh đâu, ăn ngon lắm."
"Được." Ánh mắt Thẩm Tự Chước trầm xuống, nói xong nắm lấy cái tay đang cầm muỗng của cô tiến lại gần phía trước dán lên đôi môi vẫn còn dính một ít dịch đường.
Đàm Như Ý ngớ ngẩn, lông mi khẽ run rồi sau đó thuận theo nhắm mắt lại.
Hôn chốc lát, Thẩm Tự Chước đoạt lấy chén và muỗng trong tay cô đặt lên bàn, rồi sau đó nắm hông cô thật chặt.
Nụ hôn sâu hơn, tỉ mỉ, kiên nhẫn, lại mang theo cường thế không cho từ chối. Tất cả đều là thuận nước đẩy thuyền.
Trong lòng Đàm Như Ý sinh ra một chút do dự, đối với tương lai, cô vẫn không xác định. Lo lắng chồng chất âm thầm ẩn nấp trong con đường tương lai chờ cơ hội hành động. Người đàn ông trước mắt này quá mức ưu tú, mà cô lại quá mức bình thường. Cô không thể xác định mình có may mắn có được vọng tưởng nhiều như vậy hay không.
Vậy mà vẻ do dự này đã nhanh chóng chôn vùi trong ánh mắt thành khẩn, mãnh liệt và rung động của Thẩm Tự Chước. Đợi đến lúc cô kịp phản ứng Thẩm Tự Chước đã nhìn cô thật sâu, trong đôi mắt màu nâu nhạt cất giấu ngọn lửa như đang thiêu cháy.
Anh cầm lấy bàn tay của cô bởi vì vô cùng kích động mà run rẩy, cũng chính lúc này anh cất tiếng khàn khàn nhưng vẫn không quên hỏi thăm: "Có thể không?"
Đàm Như Ý cắn môi, đỏ mặt đến khóc ra máu không nói được câu nào, không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi chỗ khác.
Thẩm Tự Chước đưa tay “tách” một cái đóng đèn bàn trên mép giường lại, bóng tối lập tức bao phủ xuống.
Yên lặng rồi dòng nước ngầm lại bắt đầu hoạt động, giống như mộng cảnh ngọt ngào trong bóng tối không bao giờ tỉnh lại.
——
Khi tỉnh lại Đàm Như Ý có một thoáng hoảng hốt. Rèm cửa sổ không được kéo lên chỉ để lại một khe hở, nhìn ra ngoài bầu trời mới vừa lộ ra một màu trắng bạc.
Đàm Như Ý lật người, trong lòng có chút trống rỗng cô đơn mang theo vài phần sợ hãi. Cũng không cảm thấy hối hận, chỉ giống như nhánh bèo trôi theo dòng nước nửa chìm nửa nổi không thể dựa vào đâu. Cô mở mắt ra ngây ngốc một hồi sau đó trở mình.
Đang lúc ấy thì thắt lưng bỗng có một đôi tay có lực nắm chặt rồi sau đó ôm cả người cô vào trong lồng ngực ấm áp. Giọng nói của Thẩm Tự Chước vẫn còn mang theo vẻ mơ hồ: "Đã tỉnh rồi hả? Thời gian vẫn còn sớm, có thể ngủ thêm một lát nữa anh sẽ gọi em dậy."
Sau lưng Đàm Như Ý chống đỡ lồng ngực Thẩm Tự Chước thật chặt, nghe tiếng tim đập có lực trong ngực anh, cảm giác đó khiến sợ hãi dần dần biến mất mấy phần, "Ngủ không được." Cô nhỏ giọng nói.
Thẩm Tự Chước tìm kiếm giữ lấy ngón tay của cô, giọng nói trầm tĩnh dán sát vào tai nghe hết sức kỳ cục, "Thật xin lỗi...... Đây cũng là lần đầu tiên của anh...... Em cảm thấy...... khá không?"
Đàm Như Ý buồn cười, lỗ tai lại đỏ bừng nhưng chỉ cúi thấp đầu không nói lời nào ——quả thật cũng không thể nào nói ra miệng, vậy mà trong lòng lại tràn đầy vui mừng không nói ra được. Cô cũng sẽ không dùng tình yêu cố chấp mục nát tới yêu cầu người khác, nhưng nghe nói đây là lần đầu tiên của Thẩm Tự Chước cũng không thoát khỏi vui vẻ.
Thẩm Tự Chước cũng không nói chuyện, ngón tay quấn ngón tay của côg, đặt cằm trên hõm vai của cô giống như cực kỳ tham luyến thời gian suồng sã giờ phút này. Yễn tĩnh chốc lát, Thẩm Tự Chước chợt mở miệng hỏi: "Hộ khẩu của em ở Sùng Thành hả?"
"Trường học nói có danh sách chuyển hộ khẩu nhưng cũng phải xếp hàng. Đợi đến lượt em chắc cũng phải sang năm."
Thẩm Tự Chước cầm ngón tay cô thật chặt, "Vậy chuyển đến đây đi."
Đàm Như Ý sững người ra một lúc mới hiểu ý của Thẩm Tự Chước, đầu cô càng chôn xuống thấp hơn, giọng nói cũng hạ xuống theo, "Anh Thẩm, anh đã nghĩ kỹ chưa, không thể tùy tiện hối hận đâu."
"Sẽ không hối hận!" Thẩm Tự Chước hôn xuống gáy cô một cái, "Bà Thẩm."
Bình luận facebook