Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Edit: Thu Lệ
Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ trời thề thốt cũng không bằng một câu "Bà Thẩm" như vậy. Không khỏi nhớ tới mới vừa rồi, cô không chịu nổi thì giọng nói hơi thở giống như đều đứt đoạn, vẫn gọi anh là "Anh Thẩm", kết quả ngược lại càng khiến anh thêm dùng sức, giống như là cố ý muốn muốn ức hiếp cô.
Hai tai cô đỏ như muốn thiêu cháy, cảm giác không thể tiếp tục thuận miệng gọi anh như vậy nữa.
Đang suy nghĩ miên man thì giọng nói của Thẩm Tự Chước lại vang lên: "Vốn định giải quyết xong chuyện giấy chứng nhận trước đã...... Thật xin lỗi, kế hoạch luôn biến hóa khó lường."
Tối hôm qua, trong không khí cờ bay phất phới như vậy, nếu Thẩm Tự Chước hô ngừng giữa chừng thì cô cũng phải hoài nghi anh có bệnh gì không tiện nói ra đấy. Dĩ nhiên Đàm Như Ý sẽ không trách anh, dù sao cũng là do cô tự nguyện, mặc dù d/đ"l;q"d Thẩm Tự Chước không đề cập tới chuyện đăng ký kết hôn như cô cũng không cảm thấy hối hận. Hạ Lam vẫn thường nói chân lý thích hợp với thực tế, nhưng cô tình nguyện phạm chút ngốc nghếch, chỉ riêng không muốn dùng bất kỳ tiêu chuẩn thế tục nào để so sánh với Thẩm Tự Chước.
Lẳng lặng ôm lấy, nhiệt độ kề nhau cùng nghe nhịp tim của cả hai cho đến khi trời sáng choang. Đồng hồ báo thức vang lên, hai người cũng không chịu nhúc nhích. Lại qua chốc lát, Đàm Như Ý nhẹ nói: "Sắp trễ rồi."
Thẩm Tự Chước mới "Ừ" một tiếng, cánh tay vừa nới lỏng ra lại siết chắt, chỉ nói: "Vẫn chưa muốn thả em đi."
Trái tim của Đàm Như Ý rụng theo hai muỗng dịch đường từ tối hôm qua, tràn đầy sức sống. Chỉ cảm thấy ngọt ngào, hết sức ngọt ngào, giống như cả người mình đều ngâm trong hủ mật vậy. Người này bình thường nghiêm chỉnh như vậy, lúc nói những lời tâm tình lại giống như mũi tên bách phát bách trúng, trúng ngay vào giữa chỗ hiểm.
Lại nghĩ, đến tột cùng thì Đàm Như Ý có tài đức gì.
Một lát sau, thật sự là không thể không thức dậy, cuối cùng Thẩm Tự Chước cũng thả tay. Hai người đều không có thời gian nên phải cùng nhau rửa mặt. lúc này Đàm Như Ý cảm thấy ngượng ngùng, không dám liếc mắt nhìn anh.
Rửa mặt xong, Đàm Như Ý thu dọn đồ, tìm kiếm điện thoại di động để trên ghế sô – pha suốt đêm hôm qua, lúc này mới phát hiện có năm cuộc gọi nhỡ, đều là của Hạ Lam gọi tới. Cô cũng không kịp gọi lại nữa mà cất vào trong túi xách nhanh chóng ra cửa thay giày. Đúng lúc Thẩm Tự Chước cũng thắt cà vạt đi ra, ánh mắt hai người chạm nhau lại không hẹn mà cùng dời đi.
Đàm Như Ý không khỏi hơi cong môi một cái, lúc này mới phát hiện thì ra Thẩm Tự Chước cũng biết xấu hổ.
Không có thời gian chuẩn bị bữa ăn sáng, Thẩm Tự Chước lái xe ngang qua một cửa hàng KFC, xuống xe mua mấy cái bánh quẩy. Anh đưa túi giấy cho Đàm Như Ý rồi nhanh chóng cho xe chạy nói: "Ăn tạm cái này nhé!"
Đàm Như Ý ăn hai cái, hỏi anh: "Anh Thẩm, anh không ăn một chút sao?"
Thẩm Tự Chước lắc đầu, "Anh đến công ty ăn."
"Vẫn muốn hỏi, buổi sáng anh chỉ ăn bánh mì với sữa tươi thôi sao?"
"Khi còn bé ăn cùng với mẹ đã quen rồi."
"Cho nên vẫn chưa từng thử những món ăn khác?" Đàm Như Ý nhìn anh, "Thí dụ như bánh bao hấp, bánh cuốn bắp(*), hoành thánh......" Cô nói xong lại cảm thấy thèm ăn, "Lần tới thử một chút đi, tay nghề gói hoành thánh của em cũng không tệ lắm."
(*): Tương tự như bánh cuốn ở mình nhưng nhân bên trong là bắp, ở mình là nấm mèo, xem hình minh họa bên dưới nhé!
Thẩm Tự Chước nhẹ giọng cười một tiếng, liếc cô nàng một cái, "Còn cái gì mà em không biết không?"
"Những gì em không biết còn nhiều lắm, những gì anh biết phần lớn em đều không......" Cô nói xong không tự chủ ngừng lại, nghĩ tới Đường Thư Nhannằm ở trên giường bệnh, mới vừa cắn một miếng bánh tiêu lập tức nuốt không trôi, giống như có cái gai đang cắm ở nơi đó.
Thẩm Tự Chước biết, có phải Đường Thư Nhan cũng biết? Bọn họ cùng chuyên ngành, lại là bạn bè một thời gian dài cùng nhau làm việc. Lại khinh bỉ bản thân mình kiểu cách, thầm nghĩ con người luôn có lòng tham không đáy lại lo được lo mất.
Thẩm Tự Chước lại nói: "Anh biết rồi thì em không cần phải biết, hai người chúng ta một người biết là đủ rồi."
Đàm Như Ý nghe vậy ngẩn ra sau đó cười rộ lên.
Thẩm Tự Chước đưa cô đến trường học, lại hẹn tan việc sẽ tới đón cô đến bệnh viện thăm Đường Thư Nhan.
Cho đến khi dạy xong tiết học thứ nhất, Đàm Như Ý mới nhớ gọi điện lại cho Hạ Lam. Hạ Lam hưng sư vấn tội: "Tối hôm qua cô không có ở nhà hả? Gọi năm lần cũng không có ai nhận."
Đàm Như Ý vội nói xin lỗi, "Tối hôm qua ngủ rất sớm, điện thoại di động lại để chế độ im lặng nên không nghe thấy, thật xin lỗi."
Bên phía Hạ Lam im lặng kỳ lạ ý vị không rõ mà cười một tiếng: "Cũng sớm thật đó."
Từ trước đến nay Hạ Lam vẫn luôn là người mắt sáng như đuốc, dĩ nhiên Đàm Như Ý biết cô ấy đã đoán được, trên mặt cô nóng lên dời đề tài, chỉ hỏi: "Hôm nay bao giờ cô tan việc?"
"Còn phải làm thêm giờ, sợ rằng phải đến tám giờ đấy."
"Tan việc còn phải đến bệnh viện một chuyến, chừng nào cô về nhà rồi thì gọi điện thoại cho tôi, tôi lên tìm cô."
Hạ Lam nghi ngờ hỏi, "Bến bệnh viện làm gì?"
Đàm Như Ý im lặng một lát, "Đường Thư Nhan mới vừa mổ ruột thừa."
"Cô ta mổ, cô qua thăm cô ta làm gì? Việc này không nhân đạo đâu nha Tiểu Như Ý, nghĩ lại mà xem, mình vừa mới bị dao phẫu thuật rạch một đường nửa chết nửa sống nằm d/đ;l"q"d trên giường, còn phải nhìn người đàn ông mình thích ra vào một đôi với người phụ nữ khác. Nếu tôi là cô ta, chỉ muốn hắt a- xít sun-phu-rit lên mặt cô thôi."
Đàm Như Ý cả kinh, "Nghiêm trọng như vậy sao?"
Hạ Lam cười lên, "Người khác thì tôi không biết, nếu đổi lại là tôi nhất định sẽ liều mạng với cô."
"Nhưng tôi đã nói với Thẩm Tự Chước sẽ cùng đi......"
"Vậy thì hãy đi đi đừng ở lại lâu quá. Dù sao cô Đường bạn làm ăn của chồng cô, không đi có vẻ không nể mặt......" Hạ Lam ngáp một cái, "Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp đây, tôi đi rót ly cà phê, hôm nay còn phải khổ chiến một trận nữa. Bộ phận có người mới tới, còn phải rút ra chút thời gian hướng dẫn anh ta, thật hận không thể chém mình thành ba."
Đàm Như Ý lo lắng nói: "Cô hãy giữ gìn sức khỏe, đừng liều mạng quá."
"Không dốc sức liều mạng không được nha, rảnh rỗi còn phiền phức hơn......"
"Phiền phức cái gì?"
Hạ Lam lại không trả lời, qua một lát mới nói: "Cúp, bye bye."
Bên này Đàm Như Ý mới vừa cúp điện thoại, điện thoại di động lại tiếp tục rung lên, có tin nhắn gửi đến. Đàm Như Ý vừa nhìn thấy là một dãy số không lưu, mí mắt nhất thời giật mình, quả nhiên là Bùi Ninh gửi tới: "Nhận được quà tặng chưa?"
Theo sát phía trên còn có một cái, thời gian gửi là tám giờ tối hôm qua, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Đàm Như Ý phiền đến không được, quay đầu hỏi Lương Kính Xuyên ở sau lưng, "Thầy giáo Lương, có cách nào chặn số điện thoại của một người không?"
"Gặp phải điện thoại quấy rầy hả?" Lương Kính Xuyên cười hỏi, "Nếu điện thoại không có chức năng chặn số thì tải phần mềm về là được."
Đàm Như Ý kết nối với wifi phòng làm việc, tải phần mềm xuống, vậy mà xuất hiện menu câu hỏi "Có kéo vào danh sách đen hay không?” thì lại do dự. Cô nâng mắt nhìn bó hoa nhận hôm qua, càng thêm tâm phiền ý loạn, ném điện thoại sang một bên nhặt bó hoa đứng dậy đi đến cửa nhét vào trong thùng rác.
Sau khi mưa một trận, nhiệt độ liên tục tăng lên, chưa đến mười giờ mặt trời đã lên rất cao. Đàm Như Ý híp mắt nhìn ánh mặt trời treo trên đỉnh dãy lớp học đối diện, chợt nhớ tới những lời Bùi Ninh đã nói với cô mấy ngày trước.
Cậu cho rằng không ngừng đi dưới ánh mặt trời thì chưa từng có bóng râm sao?
——
Khí sắc của Đường Thư Nhan khá hơn hôm qua một chút, hôm nay có thể bắt đầu ăn thức ăn lỏng. Lúc Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước đến cô ta đang dựa vào gối ăn từng muỗng từng muỗng cháo trắng.
Cô ta thấy hai người tới không mặn không lạt lên tiếng chào hỏi, Thẩm Tự Chước hàn huyên đôi câu rồi cùng im lặng, nhất thời chỉ nghe tiếng thìa khẽ chạm vào chén. Một lát sau, Đường Thư Nhan chợt mở miệng: "Lão Thẩm, kỳ hạn nghỉ đông năm ngoái là bao nhiêu?"
"Ba mươi tháng này."
"Vậy thì tốt quá để tôi nghỉ đi, chuyện của công ty nhờ cậu duy trì."
Thẩm Tự Chước im lặng một lát, "Không có việc gì, chờ cậu nghỉ ngơi tốt rồi hãy nói."
Đường Thư Nhan đặt chén lên tủ bên cạnh, "Tôi muốn uống nước dừa, có thể xuống mua giúp tôi không."
Thẩm Tự Chước nhìn Đàm Như Ý một cái, gật đầu đứng dậy.
Dĩ nhiên Đàm Như Ý hiểu Đường Thư Nhan cố tình đẩy Thẩm Tự Chước ra ngoài, cũng không giả ngu nữa mà trực tiếp hỏi: "Cô Đường có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Đường Thư Nhan chỉnh gối sau lưng xuống thấp, nghiêng đầu nhìn Đàm Như Ý, "Tôi chuẩn bị nói rõ ràng với Thẩm Tự Chước."
Đàm Như Ý yên lặng mấy giây, "Đây là tự do của cô mà."
Đường Thư Nhan cười một cái, "Cô không ghen?"
Đàm Như Ý không lên tiếng.
"Trái tim cô lớn thật đấy, cứ tự tin Thẩm Tự Chước sẽ không đồng ý với tôi như vậy?"
"...... Tôi không biết, đây cũng là tự do của anh Thẩm." Cô ngẩng đầu nhìn Đường Thư Nhan, "Chỉ có điều, chúng tôi chuẩn bị đi đăng ký kết hôn rồi."
Đường Thư Nhan nhất thời nghẹn họng, "...... Không phải cô cố ý đến đây chọc giận tôi đấy chứ?"
"Cô Đường, cô có thể dùng thẳng thắn cách của mình để theo đuổi anh Thẩm... Tôi... Tôi cũng sẽ dùng cách của mình để giành lấy."
Vẻ mặt Đường Thư Nhan phức tạp, im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói: "Cô có dám đánh cuộc với tôi không?"
"Đánh cuộc gì?"
"Đến lúc tôi thẳng thắn theo đuổi cậu ấy… " Cô ta cười nhìnĐàm Như Ý, "Cô cảm thấy tôi đưa ra yêu cầu gì cậu ấy có đồng ý hay không đây?"
Đàm Như Ý cắn cắn môi, cuối cùng từ từ lắc đầu, "Tôi sẽ không lấy chuyện tình của anh Thẩm với người khác ra đánh cuộc. Tôi đã nói rồi, cô có thể dùng cách của cô để theo đuổi, tôi cũng sẽ dùng cách của tôi để giành lấy."
Đường Thư Nhan hừ nhẹ một tiếng, "Không ngờ lá gan nhỏ như vậy, sợ thua?"
Đàm Như Ý không lên tiếng.
"Tính tình không nóng không lạnh như vậy, thật không biết Lão Thẩm coi trọng cô ở điểm nào." Dường như Đường Thư Nhan chẳng thèm muốn nói chuyện với cô nữa, nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, Thẩm Tự Chước trở lại hỏi cô: "Uống liền bây giờ hay chờ một lát nữa uống?"
"Không uống, hai ngươi đi nhanh lên đi tôi muốn đi ngủ." Đường Thư Nhan không nhịn được nói.
Thẩm Tự Chước cũng không biết tại sao cô ta lại tức giận như vậy, nhưng vẫn đi tới hỏi cô ta có cần quay giường xuống không.
"Không cần, đi nhanh đi, ở trước mặt tôi càng thêm phiền."
Thẩm Tự Chước cũng không nói gì kéo Đàm Như Ý đến cửa, giọng nói của Đường Thư Nhan lại vang lên: "Ngày mai chi họ sẽ làm thủ tục xuất viện cho tôi nên hai người không cần tới nữa. Chuyện xin nghỉ đông nhờ cậu báo với phòng nhân sự giúp tôi."
Thẩm Tự Chước đồng ý xoay người liếc cô ta một cái, "Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."
Chú thích:Bánh cuốn bắp!
Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ trời thề thốt cũng không bằng một câu "Bà Thẩm" như vậy. Không khỏi nhớ tới mới vừa rồi, cô không chịu nổi thì giọng nói hơi thở giống như đều đứt đoạn, vẫn gọi anh là "Anh Thẩm", kết quả ngược lại càng khiến anh thêm dùng sức, giống như là cố ý muốn muốn ức hiếp cô.
Hai tai cô đỏ như muốn thiêu cháy, cảm giác không thể tiếp tục thuận miệng gọi anh như vậy nữa.
Đang suy nghĩ miên man thì giọng nói của Thẩm Tự Chước lại vang lên: "Vốn định giải quyết xong chuyện giấy chứng nhận trước đã...... Thật xin lỗi, kế hoạch luôn biến hóa khó lường."
Tối hôm qua, trong không khí cờ bay phất phới như vậy, nếu Thẩm Tự Chước hô ngừng giữa chừng thì cô cũng phải hoài nghi anh có bệnh gì không tiện nói ra đấy. Dĩ nhiên Đàm Như Ý sẽ không trách anh, dù sao cũng là do cô tự nguyện, mặc dù d/đ"l;q"d Thẩm Tự Chước không đề cập tới chuyện đăng ký kết hôn như cô cũng không cảm thấy hối hận. Hạ Lam vẫn thường nói chân lý thích hợp với thực tế, nhưng cô tình nguyện phạm chút ngốc nghếch, chỉ riêng không muốn dùng bất kỳ tiêu chuẩn thế tục nào để so sánh với Thẩm Tự Chước.
Lẳng lặng ôm lấy, nhiệt độ kề nhau cùng nghe nhịp tim của cả hai cho đến khi trời sáng choang. Đồng hồ báo thức vang lên, hai người cũng không chịu nhúc nhích. Lại qua chốc lát, Đàm Như Ý nhẹ nói: "Sắp trễ rồi."
Thẩm Tự Chước mới "Ừ" một tiếng, cánh tay vừa nới lỏng ra lại siết chắt, chỉ nói: "Vẫn chưa muốn thả em đi."
Trái tim của Đàm Như Ý rụng theo hai muỗng dịch đường từ tối hôm qua, tràn đầy sức sống. Chỉ cảm thấy ngọt ngào, hết sức ngọt ngào, giống như cả người mình đều ngâm trong hủ mật vậy. Người này bình thường nghiêm chỉnh như vậy, lúc nói những lời tâm tình lại giống như mũi tên bách phát bách trúng, trúng ngay vào giữa chỗ hiểm.
Lại nghĩ, đến tột cùng thì Đàm Như Ý có tài đức gì.
Một lát sau, thật sự là không thể không thức dậy, cuối cùng Thẩm Tự Chước cũng thả tay. Hai người đều không có thời gian nên phải cùng nhau rửa mặt. lúc này Đàm Như Ý cảm thấy ngượng ngùng, không dám liếc mắt nhìn anh.
Rửa mặt xong, Đàm Như Ý thu dọn đồ, tìm kiếm điện thoại di động để trên ghế sô – pha suốt đêm hôm qua, lúc này mới phát hiện có năm cuộc gọi nhỡ, đều là của Hạ Lam gọi tới. Cô cũng không kịp gọi lại nữa mà cất vào trong túi xách nhanh chóng ra cửa thay giày. Đúng lúc Thẩm Tự Chước cũng thắt cà vạt đi ra, ánh mắt hai người chạm nhau lại không hẹn mà cùng dời đi.
Đàm Như Ý không khỏi hơi cong môi một cái, lúc này mới phát hiện thì ra Thẩm Tự Chước cũng biết xấu hổ.
Không có thời gian chuẩn bị bữa ăn sáng, Thẩm Tự Chước lái xe ngang qua một cửa hàng KFC, xuống xe mua mấy cái bánh quẩy. Anh đưa túi giấy cho Đàm Như Ý rồi nhanh chóng cho xe chạy nói: "Ăn tạm cái này nhé!"
Đàm Như Ý ăn hai cái, hỏi anh: "Anh Thẩm, anh không ăn một chút sao?"
Thẩm Tự Chước lắc đầu, "Anh đến công ty ăn."
"Vẫn muốn hỏi, buổi sáng anh chỉ ăn bánh mì với sữa tươi thôi sao?"
"Khi còn bé ăn cùng với mẹ đã quen rồi."
"Cho nên vẫn chưa từng thử những món ăn khác?" Đàm Như Ý nhìn anh, "Thí dụ như bánh bao hấp, bánh cuốn bắp(*), hoành thánh......" Cô nói xong lại cảm thấy thèm ăn, "Lần tới thử một chút đi, tay nghề gói hoành thánh của em cũng không tệ lắm."
(*): Tương tự như bánh cuốn ở mình nhưng nhân bên trong là bắp, ở mình là nấm mèo, xem hình minh họa bên dưới nhé!
Thẩm Tự Chước nhẹ giọng cười một tiếng, liếc cô nàng một cái, "Còn cái gì mà em không biết không?"
"Những gì em không biết còn nhiều lắm, những gì anh biết phần lớn em đều không......" Cô nói xong không tự chủ ngừng lại, nghĩ tới Đường Thư Nhannằm ở trên giường bệnh, mới vừa cắn một miếng bánh tiêu lập tức nuốt không trôi, giống như có cái gai đang cắm ở nơi đó.
Thẩm Tự Chước biết, có phải Đường Thư Nhan cũng biết? Bọn họ cùng chuyên ngành, lại là bạn bè một thời gian dài cùng nhau làm việc. Lại khinh bỉ bản thân mình kiểu cách, thầm nghĩ con người luôn có lòng tham không đáy lại lo được lo mất.
Thẩm Tự Chước lại nói: "Anh biết rồi thì em không cần phải biết, hai người chúng ta một người biết là đủ rồi."
Đàm Như Ý nghe vậy ngẩn ra sau đó cười rộ lên.
Thẩm Tự Chước đưa cô đến trường học, lại hẹn tan việc sẽ tới đón cô đến bệnh viện thăm Đường Thư Nhan.
Cho đến khi dạy xong tiết học thứ nhất, Đàm Như Ý mới nhớ gọi điện lại cho Hạ Lam. Hạ Lam hưng sư vấn tội: "Tối hôm qua cô không có ở nhà hả? Gọi năm lần cũng không có ai nhận."
Đàm Như Ý vội nói xin lỗi, "Tối hôm qua ngủ rất sớm, điện thoại di động lại để chế độ im lặng nên không nghe thấy, thật xin lỗi."
Bên phía Hạ Lam im lặng kỳ lạ ý vị không rõ mà cười một tiếng: "Cũng sớm thật đó."
Từ trước đến nay Hạ Lam vẫn luôn là người mắt sáng như đuốc, dĩ nhiên Đàm Như Ý biết cô ấy đã đoán được, trên mặt cô nóng lên dời đề tài, chỉ hỏi: "Hôm nay bao giờ cô tan việc?"
"Còn phải làm thêm giờ, sợ rằng phải đến tám giờ đấy."
"Tan việc còn phải đến bệnh viện một chuyến, chừng nào cô về nhà rồi thì gọi điện thoại cho tôi, tôi lên tìm cô."
Hạ Lam nghi ngờ hỏi, "Bến bệnh viện làm gì?"
Đàm Như Ý im lặng một lát, "Đường Thư Nhan mới vừa mổ ruột thừa."
"Cô ta mổ, cô qua thăm cô ta làm gì? Việc này không nhân đạo đâu nha Tiểu Như Ý, nghĩ lại mà xem, mình vừa mới bị dao phẫu thuật rạch một đường nửa chết nửa sống nằm d/đ;l"q"d trên giường, còn phải nhìn người đàn ông mình thích ra vào một đôi với người phụ nữ khác. Nếu tôi là cô ta, chỉ muốn hắt a- xít sun-phu-rit lên mặt cô thôi."
Đàm Như Ý cả kinh, "Nghiêm trọng như vậy sao?"
Hạ Lam cười lên, "Người khác thì tôi không biết, nếu đổi lại là tôi nhất định sẽ liều mạng với cô."
"Nhưng tôi đã nói với Thẩm Tự Chước sẽ cùng đi......"
"Vậy thì hãy đi đi đừng ở lại lâu quá. Dù sao cô Đường bạn làm ăn của chồng cô, không đi có vẻ không nể mặt......" Hạ Lam ngáp một cái, "Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp đây, tôi đi rót ly cà phê, hôm nay còn phải khổ chiến một trận nữa. Bộ phận có người mới tới, còn phải rút ra chút thời gian hướng dẫn anh ta, thật hận không thể chém mình thành ba."
Đàm Như Ý lo lắng nói: "Cô hãy giữ gìn sức khỏe, đừng liều mạng quá."
"Không dốc sức liều mạng không được nha, rảnh rỗi còn phiền phức hơn......"
"Phiền phức cái gì?"
Hạ Lam lại không trả lời, qua một lát mới nói: "Cúp, bye bye."
Bên này Đàm Như Ý mới vừa cúp điện thoại, điện thoại di động lại tiếp tục rung lên, có tin nhắn gửi đến. Đàm Như Ý vừa nhìn thấy là một dãy số không lưu, mí mắt nhất thời giật mình, quả nhiên là Bùi Ninh gửi tới: "Nhận được quà tặng chưa?"
Theo sát phía trên còn có một cái, thời gian gửi là tám giờ tối hôm qua, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Đàm Như Ý phiền đến không được, quay đầu hỏi Lương Kính Xuyên ở sau lưng, "Thầy giáo Lương, có cách nào chặn số điện thoại của một người không?"
"Gặp phải điện thoại quấy rầy hả?" Lương Kính Xuyên cười hỏi, "Nếu điện thoại không có chức năng chặn số thì tải phần mềm về là được."
Đàm Như Ý kết nối với wifi phòng làm việc, tải phần mềm xuống, vậy mà xuất hiện menu câu hỏi "Có kéo vào danh sách đen hay không?” thì lại do dự. Cô nâng mắt nhìn bó hoa nhận hôm qua, càng thêm tâm phiền ý loạn, ném điện thoại sang một bên nhặt bó hoa đứng dậy đi đến cửa nhét vào trong thùng rác.
Sau khi mưa một trận, nhiệt độ liên tục tăng lên, chưa đến mười giờ mặt trời đã lên rất cao. Đàm Như Ý híp mắt nhìn ánh mặt trời treo trên đỉnh dãy lớp học đối diện, chợt nhớ tới những lời Bùi Ninh đã nói với cô mấy ngày trước.
Cậu cho rằng không ngừng đi dưới ánh mặt trời thì chưa từng có bóng râm sao?
——
Khí sắc của Đường Thư Nhan khá hơn hôm qua một chút, hôm nay có thể bắt đầu ăn thức ăn lỏng. Lúc Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước đến cô ta đang dựa vào gối ăn từng muỗng từng muỗng cháo trắng.
Cô ta thấy hai người tới không mặn không lạt lên tiếng chào hỏi, Thẩm Tự Chước hàn huyên đôi câu rồi cùng im lặng, nhất thời chỉ nghe tiếng thìa khẽ chạm vào chén. Một lát sau, Đường Thư Nhan chợt mở miệng: "Lão Thẩm, kỳ hạn nghỉ đông năm ngoái là bao nhiêu?"
"Ba mươi tháng này."
"Vậy thì tốt quá để tôi nghỉ đi, chuyện của công ty nhờ cậu duy trì."
Thẩm Tự Chước im lặng một lát, "Không có việc gì, chờ cậu nghỉ ngơi tốt rồi hãy nói."
Đường Thư Nhan đặt chén lên tủ bên cạnh, "Tôi muốn uống nước dừa, có thể xuống mua giúp tôi không."
Thẩm Tự Chước nhìn Đàm Như Ý một cái, gật đầu đứng dậy.
Dĩ nhiên Đàm Như Ý hiểu Đường Thư Nhan cố tình đẩy Thẩm Tự Chước ra ngoài, cũng không giả ngu nữa mà trực tiếp hỏi: "Cô Đường có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Đường Thư Nhan chỉnh gối sau lưng xuống thấp, nghiêng đầu nhìn Đàm Như Ý, "Tôi chuẩn bị nói rõ ràng với Thẩm Tự Chước."
Đàm Như Ý yên lặng mấy giây, "Đây là tự do của cô mà."
Đường Thư Nhan cười một cái, "Cô không ghen?"
Đàm Như Ý không lên tiếng.
"Trái tim cô lớn thật đấy, cứ tự tin Thẩm Tự Chước sẽ không đồng ý với tôi như vậy?"
"...... Tôi không biết, đây cũng là tự do của anh Thẩm." Cô ngẩng đầu nhìn Đường Thư Nhan, "Chỉ có điều, chúng tôi chuẩn bị đi đăng ký kết hôn rồi."
Đường Thư Nhan nhất thời nghẹn họng, "...... Không phải cô cố ý đến đây chọc giận tôi đấy chứ?"
"Cô Đường, cô có thể dùng thẳng thắn cách của mình để theo đuổi anh Thẩm... Tôi... Tôi cũng sẽ dùng cách của mình để giành lấy."
Vẻ mặt Đường Thư Nhan phức tạp, im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói: "Cô có dám đánh cuộc với tôi không?"
"Đánh cuộc gì?"
"Đến lúc tôi thẳng thắn theo đuổi cậu ấy… " Cô ta cười nhìnĐàm Như Ý, "Cô cảm thấy tôi đưa ra yêu cầu gì cậu ấy có đồng ý hay không đây?"
Đàm Như Ý cắn cắn môi, cuối cùng từ từ lắc đầu, "Tôi sẽ không lấy chuyện tình của anh Thẩm với người khác ra đánh cuộc. Tôi đã nói rồi, cô có thể dùng cách của cô để theo đuổi, tôi cũng sẽ dùng cách của tôi để giành lấy."
Đường Thư Nhan hừ nhẹ một tiếng, "Không ngờ lá gan nhỏ như vậy, sợ thua?"
Đàm Như Ý không lên tiếng.
"Tính tình không nóng không lạnh như vậy, thật không biết Lão Thẩm coi trọng cô ở điểm nào." Dường như Đường Thư Nhan chẳng thèm muốn nói chuyện với cô nữa, nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, Thẩm Tự Chước trở lại hỏi cô: "Uống liền bây giờ hay chờ một lát nữa uống?"
"Không uống, hai ngươi đi nhanh lên đi tôi muốn đi ngủ." Đường Thư Nhan không nhịn được nói.
Thẩm Tự Chước cũng không biết tại sao cô ta lại tức giận như vậy, nhưng vẫn đi tới hỏi cô ta có cần quay giường xuống không.
"Không cần, đi nhanh đi, ở trước mặt tôi càng thêm phiền."
Thẩm Tự Chước cũng không nói gì kéo Đàm Như Ý đến cửa, giọng nói của Đường Thư Nhan lại vang lên: "Ngày mai chi họ sẽ làm thủ tục xuất viện cho tôi nên hai người không cần tới nữa. Chuyện xin nghỉ đông nhờ cậu báo với phòng nhân sự giúp tôi."
Thẩm Tự Chước đồng ý xoay người liếc cô ta một cái, "Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."
Chú thích:Bánh cuốn bắp!
Bình luận facebook