Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Làm cô chủ khiến cô khó chịu như vậy sao
Theo như lời của người quản gia già, Võ Hạ Uyên mới biết được, một tháng trước, Trương Tấn Phong đã đích thân đặt mua rất nhiều hàng của một nhà máy sản xuất đồ trẻ em nước ngoài nổi tiếng. Nguồn cung cấp của bên kia chủ yếu thuộc tầng lớp thượng lưu với giá bán rất cao. Trương Tấn Phong trả tiền không chớp mắt, sau khi Võ Hạ Uyên sảy thai thì lại thông báo với bên kia không cần gửi nữa, mất đi mấy trăm triệu vô ích.
Người phụ trách bên đó cuối cùng cũng xác nhận với Trương Tấn Phong, sau khi anh từ chối, anh đã uống rượu một mình trong phòng bao của quán bar suốt hai tiếng đồng hồ, đó cũng chính là đêm anh bắt đầu ra tay với Lê Thành Danh.
“Cô chủ, tôi biết rằng chuyện về đứa bé là một cú sốc lớn đối với cô, nhưng xin cô hãy tin rằng cậu chủ còn khó chịu hơn rất nhiêu.” Người quản gia thì thầm nói: “Mặc dù cậu chủ không nói gì nhưng cậu ấy luôn muốn cho đứa trẻ những điều tốt nhất. Lúc đầu cậu chủ định chờ sau khi cô và con khỏe mạnh thì sẽ lấy căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính làm thành phòng cho đứa bé, tìm người trang trí xong hết rồi, haiz…
Võ Hạ Uyên lúng túng: “Tại sao tôi lại không biết?”
“Cô đã bao giờ tìm hiểu cậu chủ chưa?” Người quản gia già hỏi lại.
Võ Hạ Uyên rơi vào im lặng.
Thì ra Trương Tấn Phong đã làm nhiều việc vì đứa bé như vậy… Vừa rôi cô còn mắng anh không xứng đáng làm bố nữa.
Võ Hạ Uyên lo lắng quay trở lại phòng ngủ chờ đợi Trương Tấn Phong, nhưng cho đến khi cô ngủ say, người đàn ông ấy vẫn không quay về.
Mỗi quan hệ của hai người lại lập tức bị đóng băng.
Trong vòng hai ngày, Võ Hạ Uyên nhìn thấy tin tức cổ phiếu của tập đoàn Bình Minh đã giảm xuống dưới mức thấp nhất trong lịch sử trên TV, cô sửng sốt hồi lâu. Trong lòng Võ Hạ Uyên biết rõ nhà họ Vũ luôn được nhà họ Trương nâng đỡ nên mới có thể hoành hành ở Cần Thơ như mặt trời buổi trưa. Nói cách khác, người có thể chèn ép nhà họ Vũ thành như thế này, ngoại trừ nhà họ Trương ra thì không còn ai khác.
Đây là ý của ai? Ông Trương Phúc hay là Trương Tấn Phong?
Câu trả lời đã quá rõ ràng, người đứng đầu nhà họ Trương bây giờ chính là Trương Tấn Phong, lời hứa ngày đó của anh là sự thật, anh sẽ đòi lại công bằng vì con mình, nhưng Võ Hạ Uyên lại không chịu tin mà thôi.
Mấy ngày liên tục, Võ Hạ Uyên luôn giả vờ vô tình nhìn ra ngoài cửa, nhưng hết lân này đến lần khác đều thất vọng.
Tối hôm đó Võ Hạ Uyên chuẩn bị đóng cửa tiệm để vê nhà thì lại thoáng nhìn thấy chiếc Bentley màu đen quen thuộc.
Chiếc xe Bentley đậu ở bên phải cửa tiệm, trong con đường nhỏ chỗ khu để chứa rác tạm thời, chỉ lộ ra một đoạn đuôi xe phía sau nhưng Võ Hạ Uyên vẫn có thể nhận ra.
Nhịp tim của cô đột nhiên đập rộn ràng, cô nhẹ nhàng bước đến.
“Anh Tấn Phong, anh đừng lo lắng, mỗi ngày chúng tôi đều giúp quảng cáo cho tiệm cà phê của cô Hạ Uyên, lại thêm những gì anh đã nói lúc đó, chúng tôi đã khiến mọi thứ quanh đây trở nên khá sâm uất, nên việc kinh doanh rất tốt.” Có người cung kính nói.
Võ Hạ Uyên nhận ra đây là người chủ cửa hàng mà cô thuê.
Ngay sau đó Trương Tấn Phong đáp lại: “Ừ, hãy đáp ứng tất cả những yêu câu của cô ấy, cái gì cần tiền thì cứ nói với tôi”
“Không thành vấn đề, anh Phong”
Võ Hạ Uyên ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cô bỗng nhiên nghĩ tới lần đầu tiên thuê cửa tiệm bị từ chối, buổi tối lại nhận được lời mời, hóa ra đều là nhờ Trương Tấn Phong bí mật xóa tan hết rào cản cho mình.
Bên tai cô vang lên tiếng động cơ, Võ Hạ Uyên vội vàng trốn vào cửa hàng bán quần áo bên cạnh, cô nhìn thấy chiếc Bentley chậm rãi lái ra, dừng lại trước cửa tiệm của cô vài giây rồi lập tức rời đi.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tâm trạng của Võ Hạ Uyên đã thay đổi rõ rệt.
Nhưng Trương Tấn Phong vẫn tránh cô như tránh tà, ngủ trong phòng làm việc mấy đêm liên tiếp, không cho Võ Hạ Uyên có cơ hội mở miệng nói.
Một buổi chiều nọ, Võ Hạ Uyên nhận được điện thoại của Lê Thành Danh. Lê Thành Danh nói rằng bọn họ đã đón tiếp một khách hàng lớn, là người Đức, nhưng người phiên dịch lại bị tắc đường nên không đến kịp, mà người Đức lại rất để ý đến vấn đề đúng giờ. Lê Thành Danh thực sự không còn cách nào nữa, chợt nhận ra vốn tiếng Đức của Võ Hạ Uyên rất tốt nên muốn hỏi cô có thể đến giúp đỡ một chút không.
Võ Hạ Uyên nghe thấy giọng điệu vô cùng lo lắng của Lê Thành Danh, sau khi suy nghĩ xong thì đồng ý.
Khách sạn người Đức kia ở cách tiệm cà phê của Võ Hạ Uyên nửa con phố, nên cô vừa tới kịp thời gian.
Lê Thành Danh đứng ở cửa đợi cô, cảm kích nói: “Võ Hạ Uyên, cảm ơn em đã giúp đỡ”
“Đi lên trước đã, phiên dịch xong rồi nói.”
Võ Hạ Uyên không hiểu gì về kinh doanh, nhưng may lúc trước cô có học một chút, nên cũng có chút kinh nghiệm phiên dịch từ vựng chuyên môn rất chính xác, khiến cả Lê Thành Danh và người Đức kia đều vô cùng hài lòng.
Cuối cùng bọn họ tiễn người Đức rời đi, giải quyết xong một chuyện lớn, Lê Thành Danh thở phào nhẹ nhõm, anh ấy quay đầu lại nhìn Võ Hạ Uyên, vui vẻ nói: “Anh mời em ăn cơm!”
“Vừa nấy tôi đã ăn no rồi” Võ Hạ Uyên cười nói.
“Không được, mời em ăn ngon hơn.”
Hai người đi vào một quán rượu, ánh mắt Lê Thành Danh vô cùng nhiệt tình, như tìm được bảo.
bối: ‘Võ Hạ Uyên, em thực sự khiến cho anh…”
Anh ấy trầm giọng nói rồi đưa tay sờ sờ tóc mái của Võ Hạ Uyên. Người phụ nữ giật nảy mình, bỗng nhiên lùi lại hai bước, đúng lúc gặp phục vụ đẩy xe ở phía sau đến, Võ Hạ Uyên cảm thấy mình sắp đâm vào người phục vụ kia.
Lê Thành Danh nhanh tay ôm lấy eo của Võ Hạ Uyên, kéo cô vào lòng an toàn: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Võ Hạ Uyên giãy dụa một lúc lâu nhưng vẫn không thoát ra được, cô vừa định nhắc nhở Lê Thành Danh, thì nghe thấy một giọng nói đùa cợt: “Tuổi trẻ bây giờ muốn quan hệ mà không cần chỗ kín đáo sao? Anh có ý kiến gì không, Tấn Phong?”
Võ Hạ Uyên sững sờ, là ai?
Cô đột ngột quay đầu lại và đập thẳng vào mặt là đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Trương Tấn Phong.
Võ Hạ Uyên dùng hết sức rời khỏi vòng tay của Lê Thành Danh.
Hiện trường rơi vào một khoảng không im lặng chết chóc.
Người đàn ông bên cạnh Trương Tấn Phong sờ cằm: “Tấn Phong, người phụ nữ này… trông rất quen”
Mặt mũi Võ Hạ Uyên chìm trong xấu hổ, ảnh chụp khi kết hôn của cô với Trương Tấn Phong đã bị lộ ra trên mạng, đương nhiên là anh ta sẽ thấy cô quen rồi.
Trương Tấn Phong lẳng lặng đứng tại chỗ, xung quanh anh như có một tầng sương mù kết lại, vây kín không có kẽ hở.
Võ Hạ Uyên hoảng hốt không thể giải thích được, cô vội vàng bước đến chỗ Trương Tấn Phong: “Phiên dịch tiếng Đức của Lê Thành Danh đang bị kẹt trên đường, tôi ở gần đây nên tới giúp một chút”
Người đàn ông kia kinh ngạc che miệng: “Mẹ kiếp! Tôi nhớ ra rồi, Tấn Phong, đây không phải là…
“Im mồm” Trương Tấn Phong lạnh lùng thốt ra hai chữ, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên: “Còn gì nữa?”
Võ Hạ Uyên siết chặt góc áo, tiếp tục giải thích nói: “Vừa rồi tôi suýt ngã xuống, Lê Thành Danh đã đỡ tôi lên.”
Giọng điệu của người đàn ông hết sức mỉa mai: “Sau đó đỡ vào trong ngực của anh ta?”
Võ Hạ Uyên nổi giận đùng đùng lườm anh ta một cái, lúc này mới phát hiện ra người đối diện có khuôn mặt đẹp trai sáng ngời, làn da rất trắng, khoa trương nhất chính là mái tóc nhuộm màu vàng kim. Giờ phút này anh ta đang nhìn cô một cách khinh thường, như thể cô đã làm ra điều gì đó đáng xấu hổ.
Hết lần này đến lần khác, Lê Thành Danh lại bước lên trong lúc quan trọng nhất: “Anh Phong, chúng tôi chỉ…
“Làm cô chủ nhà họ Trương” Trương Tấn Phong không thèm để ý đến Lê Thành Danh, anh trầm giọng mở miệng: “Thực sự khiến cô không chịu nổi sao?”
Võ Hạ Uyên sửng sốt: “Không có, tôi…
Trong mắt Trương Tấn Phong tràn đầy thất vọng, anh tự giêu nhếch miệng, sau đó quay người rời đi.
Võ Hạ Uyên ngơ ngác nhìn bóng lưng của Trương Tấn Phong, trong đầu cô chỉ toàn là ánh mắt đó của anh vừa rồi, thậm chí cô còn đang tự hỏi mình, tại sao lúc nào cô cũng có nhiều hiểu lầm với Trương Tấn Phong như vậy?
Nghĩ đến đây, trái tim của Võ Hạ Uyên càng ngày càng kích động mãnh liệt, cô bỗng nhiên chạy theo Trương Tấn Phong, càng chạy càng nhanh, giày cao gót nện lên mặt đất từng nhịp vội vàng. Trương Tấn Phong vừa nghe được động tĩnh thì quay người lại, Võ Hạ Uyên thuận thế bám chặt lấy bờ vai anh rồi hôn thật mạnh!
Người phụ trách bên đó cuối cùng cũng xác nhận với Trương Tấn Phong, sau khi anh từ chối, anh đã uống rượu một mình trong phòng bao của quán bar suốt hai tiếng đồng hồ, đó cũng chính là đêm anh bắt đầu ra tay với Lê Thành Danh.
“Cô chủ, tôi biết rằng chuyện về đứa bé là một cú sốc lớn đối với cô, nhưng xin cô hãy tin rằng cậu chủ còn khó chịu hơn rất nhiêu.” Người quản gia thì thầm nói: “Mặc dù cậu chủ không nói gì nhưng cậu ấy luôn muốn cho đứa trẻ những điều tốt nhất. Lúc đầu cậu chủ định chờ sau khi cô và con khỏe mạnh thì sẽ lấy căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính làm thành phòng cho đứa bé, tìm người trang trí xong hết rồi, haiz…
Võ Hạ Uyên lúng túng: “Tại sao tôi lại không biết?”
“Cô đã bao giờ tìm hiểu cậu chủ chưa?” Người quản gia già hỏi lại.
Võ Hạ Uyên rơi vào im lặng.
Thì ra Trương Tấn Phong đã làm nhiều việc vì đứa bé như vậy… Vừa rôi cô còn mắng anh không xứng đáng làm bố nữa.
Võ Hạ Uyên lo lắng quay trở lại phòng ngủ chờ đợi Trương Tấn Phong, nhưng cho đến khi cô ngủ say, người đàn ông ấy vẫn không quay về.
Mỗi quan hệ của hai người lại lập tức bị đóng băng.
Trong vòng hai ngày, Võ Hạ Uyên nhìn thấy tin tức cổ phiếu của tập đoàn Bình Minh đã giảm xuống dưới mức thấp nhất trong lịch sử trên TV, cô sửng sốt hồi lâu. Trong lòng Võ Hạ Uyên biết rõ nhà họ Vũ luôn được nhà họ Trương nâng đỡ nên mới có thể hoành hành ở Cần Thơ như mặt trời buổi trưa. Nói cách khác, người có thể chèn ép nhà họ Vũ thành như thế này, ngoại trừ nhà họ Trương ra thì không còn ai khác.
Đây là ý của ai? Ông Trương Phúc hay là Trương Tấn Phong?
Câu trả lời đã quá rõ ràng, người đứng đầu nhà họ Trương bây giờ chính là Trương Tấn Phong, lời hứa ngày đó của anh là sự thật, anh sẽ đòi lại công bằng vì con mình, nhưng Võ Hạ Uyên lại không chịu tin mà thôi.
Mấy ngày liên tục, Võ Hạ Uyên luôn giả vờ vô tình nhìn ra ngoài cửa, nhưng hết lân này đến lần khác đều thất vọng.
Tối hôm đó Võ Hạ Uyên chuẩn bị đóng cửa tiệm để vê nhà thì lại thoáng nhìn thấy chiếc Bentley màu đen quen thuộc.
Chiếc xe Bentley đậu ở bên phải cửa tiệm, trong con đường nhỏ chỗ khu để chứa rác tạm thời, chỉ lộ ra một đoạn đuôi xe phía sau nhưng Võ Hạ Uyên vẫn có thể nhận ra.
Nhịp tim của cô đột nhiên đập rộn ràng, cô nhẹ nhàng bước đến.
“Anh Tấn Phong, anh đừng lo lắng, mỗi ngày chúng tôi đều giúp quảng cáo cho tiệm cà phê của cô Hạ Uyên, lại thêm những gì anh đã nói lúc đó, chúng tôi đã khiến mọi thứ quanh đây trở nên khá sâm uất, nên việc kinh doanh rất tốt.” Có người cung kính nói.
Võ Hạ Uyên nhận ra đây là người chủ cửa hàng mà cô thuê.
Ngay sau đó Trương Tấn Phong đáp lại: “Ừ, hãy đáp ứng tất cả những yêu câu của cô ấy, cái gì cần tiền thì cứ nói với tôi”
“Không thành vấn đề, anh Phong”
Võ Hạ Uyên ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cô bỗng nhiên nghĩ tới lần đầu tiên thuê cửa tiệm bị từ chối, buổi tối lại nhận được lời mời, hóa ra đều là nhờ Trương Tấn Phong bí mật xóa tan hết rào cản cho mình.
Bên tai cô vang lên tiếng động cơ, Võ Hạ Uyên vội vàng trốn vào cửa hàng bán quần áo bên cạnh, cô nhìn thấy chiếc Bentley chậm rãi lái ra, dừng lại trước cửa tiệm của cô vài giây rồi lập tức rời đi.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tâm trạng của Võ Hạ Uyên đã thay đổi rõ rệt.
Nhưng Trương Tấn Phong vẫn tránh cô như tránh tà, ngủ trong phòng làm việc mấy đêm liên tiếp, không cho Võ Hạ Uyên có cơ hội mở miệng nói.
Một buổi chiều nọ, Võ Hạ Uyên nhận được điện thoại của Lê Thành Danh. Lê Thành Danh nói rằng bọn họ đã đón tiếp một khách hàng lớn, là người Đức, nhưng người phiên dịch lại bị tắc đường nên không đến kịp, mà người Đức lại rất để ý đến vấn đề đúng giờ. Lê Thành Danh thực sự không còn cách nào nữa, chợt nhận ra vốn tiếng Đức của Võ Hạ Uyên rất tốt nên muốn hỏi cô có thể đến giúp đỡ một chút không.
Võ Hạ Uyên nghe thấy giọng điệu vô cùng lo lắng của Lê Thành Danh, sau khi suy nghĩ xong thì đồng ý.
Khách sạn người Đức kia ở cách tiệm cà phê của Võ Hạ Uyên nửa con phố, nên cô vừa tới kịp thời gian.
Lê Thành Danh đứng ở cửa đợi cô, cảm kích nói: “Võ Hạ Uyên, cảm ơn em đã giúp đỡ”
“Đi lên trước đã, phiên dịch xong rồi nói.”
Võ Hạ Uyên không hiểu gì về kinh doanh, nhưng may lúc trước cô có học một chút, nên cũng có chút kinh nghiệm phiên dịch từ vựng chuyên môn rất chính xác, khiến cả Lê Thành Danh và người Đức kia đều vô cùng hài lòng.
Cuối cùng bọn họ tiễn người Đức rời đi, giải quyết xong một chuyện lớn, Lê Thành Danh thở phào nhẹ nhõm, anh ấy quay đầu lại nhìn Võ Hạ Uyên, vui vẻ nói: “Anh mời em ăn cơm!”
“Vừa nấy tôi đã ăn no rồi” Võ Hạ Uyên cười nói.
“Không được, mời em ăn ngon hơn.”
Hai người đi vào một quán rượu, ánh mắt Lê Thành Danh vô cùng nhiệt tình, như tìm được bảo.
bối: ‘Võ Hạ Uyên, em thực sự khiến cho anh…”
Anh ấy trầm giọng nói rồi đưa tay sờ sờ tóc mái của Võ Hạ Uyên. Người phụ nữ giật nảy mình, bỗng nhiên lùi lại hai bước, đúng lúc gặp phục vụ đẩy xe ở phía sau đến, Võ Hạ Uyên cảm thấy mình sắp đâm vào người phục vụ kia.
Lê Thành Danh nhanh tay ôm lấy eo của Võ Hạ Uyên, kéo cô vào lòng an toàn: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Võ Hạ Uyên giãy dụa một lúc lâu nhưng vẫn không thoát ra được, cô vừa định nhắc nhở Lê Thành Danh, thì nghe thấy một giọng nói đùa cợt: “Tuổi trẻ bây giờ muốn quan hệ mà không cần chỗ kín đáo sao? Anh có ý kiến gì không, Tấn Phong?”
Võ Hạ Uyên sững sờ, là ai?
Cô đột ngột quay đầu lại và đập thẳng vào mặt là đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Trương Tấn Phong.
Võ Hạ Uyên dùng hết sức rời khỏi vòng tay của Lê Thành Danh.
Hiện trường rơi vào một khoảng không im lặng chết chóc.
Người đàn ông bên cạnh Trương Tấn Phong sờ cằm: “Tấn Phong, người phụ nữ này… trông rất quen”
Mặt mũi Võ Hạ Uyên chìm trong xấu hổ, ảnh chụp khi kết hôn của cô với Trương Tấn Phong đã bị lộ ra trên mạng, đương nhiên là anh ta sẽ thấy cô quen rồi.
Trương Tấn Phong lẳng lặng đứng tại chỗ, xung quanh anh như có một tầng sương mù kết lại, vây kín không có kẽ hở.
Võ Hạ Uyên hoảng hốt không thể giải thích được, cô vội vàng bước đến chỗ Trương Tấn Phong: “Phiên dịch tiếng Đức của Lê Thành Danh đang bị kẹt trên đường, tôi ở gần đây nên tới giúp một chút”
Người đàn ông kia kinh ngạc che miệng: “Mẹ kiếp! Tôi nhớ ra rồi, Tấn Phong, đây không phải là…
“Im mồm” Trương Tấn Phong lạnh lùng thốt ra hai chữ, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên: “Còn gì nữa?”
Võ Hạ Uyên siết chặt góc áo, tiếp tục giải thích nói: “Vừa rồi tôi suýt ngã xuống, Lê Thành Danh đã đỡ tôi lên.”
Giọng điệu của người đàn ông hết sức mỉa mai: “Sau đó đỡ vào trong ngực của anh ta?”
Võ Hạ Uyên nổi giận đùng đùng lườm anh ta một cái, lúc này mới phát hiện ra người đối diện có khuôn mặt đẹp trai sáng ngời, làn da rất trắng, khoa trương nhất chính là mái tóc nhuộm màu vàng kim. Giờ phút này anh ta đang nhìn cô một cách khinh thường, như thể cô đã làm ra điều gì đó đáng xấu hổ.
Hết lần này đến lần khác, Lê Thành Danh lại bước lên trong lúc quan trọng nhất: “Anh Phong, chúng tôi chỉ…
“Làm cô chủ nhà họ Trương” Trương Tấn Phong không thèm để ý đến Lê Thành Danh, anh trầm giọng mở miệng: “Thực sự khiến cô không chịu nổi sao?”
Võ Hạ Uyên sửng sốt: “Không có, tôi…
Trong mắt Trương Tấn Phong tràn đầy thất vọng, anh tự giêu nhếch miệng, sau đó quay người rời đi.
Võ Hạ Uyên ngơ ngác nhìn bóng lưng của Trương Tấn Phong, trong đầu cô chỉ toàn là ánh mắt đó của anh vừa rồi, thậm chí cô còn đang tự hỏi mình, tại sao lúc nào cô cũng có nhiều hiểu lầm với Trương Tấn Phong như vậy?
Nghĩ đến đây, trái tim của Võ Hạ Uyên càng ngày càng kích động mãnh liệt, cô bỗng nhiên chạy theo Trương Tấn Phong, càng chạy càng nhanh, giày cao gót nện lên mặt đất từng nhịp vội vàng. Trương Tấn Phong vừa nghe được động tĩnh thì quay người lại, Võ Hạ Uyên thuận thế bám chặt lấy bờ vai anh rồi hôn thật mạnh!
Bình luận facebook