Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 321
Chương 321: Tạm thời cứ chịu đựng đã
Thảo nào, Võ Hạ Uyên nghĩ thầm, hôm đó đi đón Khương Minh, sắc mặt của Hoàng Khánh Minh rất không tốt, giống như con quỷ bị chết cóng vì lạnh.
‘Võ Hạ Uyên lấy bao châm cứu mang theo bên mình ra, quay đầu nhìn về phía Hoàng Đức Thuần: “Có lẽ sẽ không tốt lắm, nếu anh không chịu được thì ra ngoài đi, kẻo một lát nữa lại ảnh hưởng đến tôi.”
Hoàng Đức Thuần lắc đầu: “Tôi không đi, tôi sẽ nhìn rất chăm chú.”
‘Võ Hạ Uyên không nói nữa, vừa mở bao châm cứu ra đã nghe thấy âm thanh Hoàng Đức Thuần hít vào một hơi khí lạnh.
Võ Hạ Uyên không để ý đến phản ứng của anh ta nữa, bắt đầu tập trung tinh thân. Kỹ năng phối hợp hương liệu của cô càng ngày càng tăng, cùng lúc đó kiến thức dược lý cũng thêm phong phú cho nên y thuật cũng được thành thạo hơn.
Dù sao việc phối hợp hương liệu này ít nhiều gì cũng có chút mê tín dị đoạn, nhưng mục đích chính của các bản y thuật chép tay này vẫn là trị bệnh cứu người.
Bàn tay của Võ Hạ Uyên vững vàng đâm mấy cây kim từ trên xuống dưới trên cánh tay của Hoàng Khánh Minh, không lâu sau người con trai nhẹ nhàng tỉnh dậy.
Anh ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Võ Hạ Uyên ở bên cạnh, nặng nề thở dài: “Hoàng Đức Thuần, cậu lại làm người ta khó xử rồi”
Hoàng Đức Thuần cúi đầu mím môi.
“Không có gì hó xử, là tôi tự mình tới”
Võ Hạ Uyên lại tiếp tục cắm xuống một cây kim châm cứu: “Tôi lo lắng anh thật sự sẽ gặp chuyện không may, e rằng nước Nga sẽ đại loạn, đến lúc đó tôi ở lại cũng không được”
Hoàng Khánh Minh cười khẽ: “Bà chủ Lệ vậy mà lại nhìn xa trông rộng như thế”
“Quá khen rồi”
‘Võ Hạ Uyên ngẩng đầu: “Hiện tại anh cảm thấy thế nào? Nói cụ thể cho tôi biết”
“Ngực thấy khó chịu, cả người đều đau nhức, vô cùng lạnh”
Khánh Minh thì thào xong rồi lại hỏi: “Cô có cảm thấy lạnh không?”
“Nóng muốn chết” Võ Hạ Uyên thản nhiên nói.
Hoàng Khánh Minh: “Bà chủ Lệ, cô không có chút lòng thông cảm nào cho tôi sao?”
“Đối với anh thật sự không có.”
Võ Hạ Uyên rút hai cây kim ra: “Bây giờ thì sao?
Hoàng Khánh Minh hơi nhướng mày: “À, tốt hơn nhiều rồi. Tay nghề của bà chủ Lệ là theo học ở chỗ nào vậy?”
“Tôi nói tôi tự học thì anh có tin không?”
Võ Hạ Uyên đứng dậy: “Trà lần trước tôi mang cho anh, anh uống hết rồi sao?”
“Uống hết từ lâu rồi”
Hoàng Đức Thuần nói tiếp: “Cô đưa rất ít, chỉ đủ để uống trong ba ngày thôi. Sắc mặt của anh Hoàng nhìn tốt được ba ngày, sau đó lại bắt đầu kém đi”
Võ Hạ Uyên nhìn lướt qua Hoàng Đức Thuần, nhanh chóng đi tới trước bàn làm việc, lấy bút máy và giấy träng ra từ từ viết xuống, sau đó đưa cho Hoàng Đức Thuần: “Tôi dùng chữ nước Nga, cậu nhìn theo rồi mua toàn bộ những món này về đây, mua càng nhiều tôi phối hợp càng nhiều”
Hoàng Đức Thuần vô cùng kích động: “Có thể cứu được không?”
“Ròng rã mười lăm năm”
‘Võ Hạ Uyên nhìn đôi mắt tĩnh lặng như nước của Hoàng Khánh Minh, nhíu mày nói: “Tạm thời cứ chịu đựng đã”
Từ lần trước bị thương ở phía sau lưng do.
Trương Tấn Phong bản trúng vẫn luôn cải thấy lạnh, vì thế Hạ Uyên đã phối hợp một ít trà thuốc cho anh ta sau khi học hiểu được bản chép tay. Mùi hương nhàn nhạt không quá nồng, người đàn ông kia vẫn có thể chấp nhận được. Mà tình huống của Hoàng Khánh Minh so với Trương Tấn Phong nghiêm trọng hơn rất nhiều nên Võ Hạ Uyên đã dùng liều thuốc nặng hơn Uống được một ngày Hoàng Khánh Minh đã có thể ngồi dậy.
“Bà chủ Lệ cứ ra vào phòng ngủ của tôi một cách tự nhiên như thế thật là làm cho tôi sinh ra một loại ảo giác chúng ta giống như là một cặp vợ chồng vậy” Hoàng Khánh Minh bưng chén trà thản nhiên cười nói.
Người giúp việc đi theo vào nghe thấy mà giật mình, suýt chút nữa đã làm rơi hết mấy thứ cầm trong tay.
‘Võ Hạ Uyên liếc Hoàng Khánh Minh một cái: “Không cần phải xua cái lạnh làm gì, anh nói anh muốn nằm ở trên giường hơn mà”
‘Đồ vật trong tay người giúp việc “Choang” một tiếng rơi xuống đất, sắc mặt lập tức trở nêm trắng bệch: “Xin lỗi anh Hoàng. Xin lỗi cô Võ”
‘Võ Hạ Uyên cũng không muốn gây khó dễ cho đối phương nữa: “Cậu cứ để đồ ở chỗ này rồi đi ra ngoài đi”
“Cảm ơn cô Võ.”
Sự lạnh lùng lướt nhẹ qua đôi mắt của Hoàng Khánh Minh: “Cô thế mà lại tốt bụng như vậy”
“Người ta cũng đâu có cố ý”
Võ Hạ Uyên đi đến trước bàn, rải dược liệu ra, cô đưa lưng về phía Hoàng Khánh Minh hỏi: “Hoàng Đức Thuần còn nói thỉnh thoảng anh sẽ không nhìn thấy gì, bác sĩ nói thế nào?”
Một lúc lâu sau, Hoàng Khánh Minh vẫn không trả lời Võ Hạ Uyên hiểu được: “Tâm lý có vấn đề”
Chắc chắn là khoảng thời gian ở trong căn phòng nhỏ tối đen kia đã tạo một bóng ma vô cùng lớn trong lòng Hoàng Khánh Minh. Nếu có một cảnh tưởng hay điều gì đó giống như hình ảnh kia sẽ khiến anh ta sợ hãi, dân đến tình trạng bị mù tạm thời.
“Anh đừng lo sợ quá”
‘Võ Hạ Uyên nhẹ giọng bảo: “Trong biệt thự còn có nhiều người mà”
Hoàng Khánh Minh thấp giọng nói: “Cô thì biết cái gì”
Đúng vậy, Võ Hạ Uyên không biết cho nên mới hiểu vì sao Hoàng Khánh Minh lại ám chỉ tâm lý Khương Minh. Cách thức Trương Tấn Phong làm anh ta bị thương nặng, bởi vì đã từng lĩnh hội nên mới hiểu được chỗ lợi hại.
Mà dù vậy Hoàng Khánh Minh cũng không muốn một hai phải bắt được người điều phối hương liệu trở về, cũng có thể là cảm thấy cực kỳ sợ hãi loại đồ vật không bình thường này.
“Nghĩ nhiều rồi: Hoàng Khánh Minh bỗng nhiên mở miệng “Tôi không tìm được người có kỹ thuật phối hương liệu thật sự là bởi vì loại người này vô cùng hiếm thấy. Cô nghĩ xem tôi với cô vì sao lại tham gia đám hỏi của nhà họ Châu?
Kiểu người như Châu Ninh Yến chẳng qua là vì đối phương từng làm việc ở Giang Gia, tôi nghĩ có thể tìm được một vài dấu vết để lại nhưng tiếc là cái gì cũng không có.
Tôi biết Phương Hà nhưng cô ấy học tập không tốt lảm cũng không có cách giải quyết Võ Hạ Uyên tiêu hóa lời anh ta nói xong mới kinh ngạc lên tiếng: “Anh có thế đọc được suy nghĩ của người khác “Là vẻ mặt vừa rồi của cô quá mức thương hại”
Hoàng Khánh Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là một mảng mờ mịt như trước cũng không biết loại thời tiết như này đến bao giờ mới có thể qua đi.
Võ Hạ Uyên dừng vài giây mới mở miệng: “Thật xin lỗi, tôi nghĩ đến..”
“Suy nghĩ của cô không sai.”
Hoàng Khánh Minh cắt ngang: “Nếu không phải sợ hãi đến tận xương tủy thì tôi cũng sẽ không bị tình trạng mù tạm thời.”
Võ Hạ Uyên không nói nữa, dựa theo sự kiêu ngạo của Hoàng Khánh Minh, nói đến đó là đủ rồi Hoàng Đức Thuần hận không thể dâng cúng Võ Hạ Uyên giống như tổ tông nhà mình, sắp xếp cho cô một phòng ngủ cho khách thật 1o, phòng của Tống Nghiên ở đầu khác, bên cạnh phòng Hoàng Đức Thuần.
Có điều vấn đề của Hoàng Khánh Minh tương đối phức tạp. Mặc dù đã được điều phối hương liệu nhưng Võ Hạ Uyên cũng không quá nắm chắc mười phần trong tay.
Hôm nay cô cùng người làm dọn ra một giỏ dược liệu, một người phụ nữ mặc trang phục sang trọng đẹp đế theo sau là một cô gái trông như mới bước vào tuổi hai mươi cùng đi đến.
Người phụ nữ sang trong nhìn Võ Hạ Uyên từ trên xuống dưới, thái độ có hơi thù địch: “Cô là ai?”
“Ôi, là bà à”
Hoàng Đức Thuần xuất lúc, đứng chắn trước mặt Võ Hạ Uyên: “Thân thể của cậu chủ hai ngày nay bệnh nhẹ, anh ấy có nói rảnh sẽ đến thăm bà”
Mà Hoàng Đức Thuần càng như vậy càng khiến cho người phụ nữa kia hoài nghị, bà ta không để ý tới Hoàng Đức Thuần mà là v: tiếp tục nhìn chằm chăm Võ Hạ Uyên hỏi: ta là ai2”
“Cô ấy là..”
“Tôi là bác sĩ tạm thời của anh Hoàng”
Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Vì để bệnh tình của anh ấy ổn định hơn nên tôi ở lại theo dõi hai ngày”
Đương nhiên chỉ là tạm thời thôi, một khi trị không hết Võ Hạ Uyên còn có đường bỏ chạy.
“Bác sĩ tạm thời?” Người phụ nữ nhíu mày, vẻ mặt không hề tin tưởng.
“Mẹ nuôi đến sao?”
Hoàng Khánh Minh đứng trên lầu hai: “Mẹ đến đây là có chuyện muốn nói?”
Người phụ nữ gật đầu, cô gái đi phía sau bà ta cũng thấy kỳ lạ: “Anh, anh đừng tùy tiện giao mình cho người ta”
Hoàng Khánh Minh đối với cô gái trẻ tuổi này cũng không có kiêng nể gì: “Em nói chuyện tốt nhất là nên biết chú ý một chút, tránh cho ngày nào rước họa vào thân anh cũng không cứu được.”
Người phụ nữ kia biết rõ tình cách của Hoàng Khánh Minh, nghe vậy lập tức hiểu được thân phận của bác sĩ tạm thời này không hề đơn giản, vì thế nhanh chóng lôi kéo cháu gái cùng mình lên tầng.
“Cô đừng để ý”
Chờ những người kia đi vào phòng làm việc hết, Hoàng Đức Thuần mới tiến lên nói: “Quý bà kia là mẹ nuôi của cậu chủ, dù sao mẹ ruột của anh ấy… Sau khi mọi chuyện xảy ra, cảm xúc của cậu chủ rất không ổn định nên ông chủ mới tìm một người phụ nữ để quan tâm chăm sóc, nhưng mà vẫn không thể chấp nhận. Tuy nhiên cậu chủ vẫn nhớ đến công lao của người kia, vô cùng quan tâm đến cả nhà bà ấy”
‘Võ Hạ Uyên hiểu rõ gật đầu: “Tôi hy vọng nếu sau này tôi có thể cứu được cậu chủ nhà cậu, anh ta cũng sẽ tri ân báo đáp như vậy”
Hoàng Đức Thuần: …
Thảo nào, Võ Hạ Uyên nghĩ thầm, hôm đó đi đón Khương Minh, sắc mặt của Hoàng Khánh Minh rất không tốt, giống như con quỷ bị chết cóng vì lạnh.
‘Võ Hạ Uyên lấy bao châm cứu mang theo bên mình ra, quay đầu nhìn về phía Hoàng Đức Thuần: “Có lẽ sẽ không tốt lắm, nếu anh không chịu được thì ra ngoài đi, kẻo một lát nữa lại ảnh hưởng đến tôi.”
Hoàng Đức Thuần lắc đầu: “Tôi không đi, tôi sẽ nhìn rất chăm chú.”
‘Võ Hạ Uyên không nói nữa, vừa mở bao châm cứu ra đã nghe thấy âm thanh Hoàng Đức Thuần hít vào một hơi khí lạnh.
Võ Hạ Uyên không để ý đến phản ứng của anh ta nữa, bắt đầu tập trung tinh thân. Kỹ năng phối hợp hương liệu của cô càng ngày càng tăng, cùng lúc đó kiến thức dược lý cũng thêm phong phú cho nên y thuật cũng được thành thạo hơn.
Dù sao việc phối hợp hương liệu này ít nhiều gì cũng có chút mê tín dị đoạn, nhưng mục đích chính của các bản y thuật chép tay này vẫn là trị bệnh cứu người.
Bàn tay của Võ Hạ Uyên vững vàng đâm mấy cây kim từ trên xuống dưới trên cánh tay của Hoàng Khánh Minh, không lâu sau người con trai nhẹ nhàng tỉnh dậy.
Anh ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Võ Hạ Uyên ở bên cạnh, nặng nề thở dài: “Hoàng Đức Thuần, cậu lại làm người ta khó xử rồi”
Hoàng Đức Thuần cúi đầu mím môi.
“Không có gì hó xử, là tôi tự mình tới”
Võ Hạ Uyên lại tiếp tục cắm xuống một cây kim châm cứu: “Tôi lo lắng anh thật sự sẽ gặp chuyện không may, e rằng nước Nga sẽ đại loạn, đến lúc đó tôi ở lại cũng không được”
Hoàng Khánh Minh cười khẽ: “Bà chủ Lệ vậy mà lại nhìn xa trông rộng như thế”
“Quá khen rồi”
‘Võ Hạ Uyên ngẩng đầu: “Hiện tại anh cảm thấy thế nào? Nói cụ thể cho tôi biết”
“Ngực thấy khó chịu, cả người đều đau nhức, vô cùng lạnh”
Khánh Minh thì thào xong rồi lại hỏi: “Cô có cảm thấy lạnh không?”
“Nóng muốn chết” Võ Hạ Uyên thản nhiên nói.
Hoàng Khánh Minh: “Bà chủ Lệ, cô không có chút lòng thông cảm nào cho tôi sao?”
“Đối với anh thật sự không có.”
Võ Hạ Uyên rút hai cây kim ra: “Bây giờ thì sao?
Hoàng Khánh Minh hơi nhướng mày: “À, tốt hơn nhiều rồi. Tay nghề của bà chủ Lệ là theo học ở chỗ nào vậy?”
“Tôi nói tôi tự học thì anh có tin không?”
Võ Hạ Uyên đứng dậy: “Trà lần trước tôi mang cho anh, anh uống hết rồi sao?”
“Uống hết từ lâu rồi”
Hoàng Đức Thuần nói tiếp: “Cô đưa rất ít, chỉ đủ để uống trong ba ngày thôi. Sắc mặt của anh Hoàng nhìn tốt được ba ngày, sau đó lại bắt đầu kém đi”
Võ Hạ Uyên nhìn lướt qua Hoàng Đức Thuần, nhanh chóng đi tới trước bàn làm việc, lấy bút máy và giấy träng ra từ từ viết xuống, sau đó đưa cho Hoàng Đức Thuần: “Tôi dùng chữ nước Nga, cậu nhìn theo rồi mua toàn bộ những món này về đây, mua càng nhiều tôi phối hợp càng nhiều”
Hoàng Đức Thuần vô cùng kích động: “Có thể cứu được không?”
“Ròng rã mười lăm năm”
‘Võ Hạ Uyên nhìn đôi mắt tĩnh lặng như nước của Hoàng Khánh Minh, nhíu mày nói: “Tạm thời cứ chịu đựng đã”
Từ lần trước bị thương ở phía sau lưng do.
Trương Tấn Phong bản trúng vẫn luôn cải thấy lạnh, vì thế Hạ Uyên đã phối hợp một ít trà thuốc cho anh ta sau khi học hiểu được bản chép tay. Mùi hương nhàn nhạt không quá nồng, người đàn ông kia vẫn có thể chấp nhận được. Mà tình huống của Hoàng Khánh Minh so với Trương Tấn Phong nghiêm trọng hơn rất nhiều nên Võ Hạ Uyên đã dùng liều thuốc nặng hơn Uống được một ngày Hoàng Khánh Minh đã có thể ngồi dậy.
“Bà chủ Lệ cứ ra vào phòng ngủ của tôi một cách tự nhiên như thế thật là làm cho tôi sinh ra một loại ảo giác chúng ta giống như là một cặp vợ chồng vậy” Hoàng Khánh Minh bưng chén trà thản nhiên cười nói.
Người giúp việc đi theo vào nghe thấy mà giật mình, suýt chút nữa đã làm rơi hết mấy thứ cầm trong tay.
‘Võ Hạ Uyên liếc Hoàng Khánh Minh một cái: “Không cần phải xua cái lạnh làm gì, anh nói anh muốn nằm ở trên giường hơn mà”
‘Đồ vật trong tay người giúp việc “Choang” một tiếng rơi xuống đất, sắc mặt lập tức trở nêm trắng bệch: “Xin lỗi anh Hoàng. Xin lỗi cô Võ”
‘Võ Hạ Uyên cũng không muốn gây khó dễ cho đối phương nữa: “Cậu cứ để đồ ở chỗ này rồi đi ra ngoài đi”
“Cảm ơn cô Võ.”
Sự lạnh lùng lướt nhẹ qua đôi mắt của Hoàng Khánh Minh: “Cô thế mà lại tốt bụng như vậy”
“Người ta cũng đâu có cố ý”
Võ Hạ Uyên đi đến trước bàn, rải dược liệu ra, cô đưa lưng về phía Hoàng Khánh Minh hỏi: “Hoàng Đức Thuần còn nói thỉnh thoảng anh sẽ không nhìn thấy gì, bác sĩ nói thế nào?”
Một lúc lâu sau, Hoàng Khánh Minh vẫn không trả lời Võ Hạ Uyên hiểu được: “Tâm lý có vấn đề”
Chắc chắn là khoảng thời gian ở trong căn phòng nhỏ tối đen kia đã tạo một bóng ma vô cùng lớn trong lòng Hoàng Khánh Minh. Nếu có một cảnh tưởng hay điều gì đó giống như hình ảnh kia sẽ khiến anh ta sợ hãi, dân đến tình trạng bị mù tạm thời.
“Anh đừng lo sợ quá”
‘Võ Hạ Uyên nhẹ giọng bảo: “Trong biệt thự còn có nhiều người mà”
Hoàng Khánh Minh thấp giọng nói: “Cô thì biết cái gì”
Đúng vậy, Võ Hạ Uyên không biết cho nên mới hiểu vì sao Hoàng Khánh Minh lại ám chỉ tâm lý Khương Minh. Cách thức Trương Tấn Phong làm anh ta bị thương nặng, bởi vì đã từng lĩnh hội nên mới hiểu được chỗ lợi hại.
Mà dù vậy Hoàng Khánh Minh cũng không muốn một hai phải bắt được người điều phối hương liệu trở về, cũng có thể là cảm thấy cực kỳ sợ hãi loại đồ vật không bình thường này.
“Nghĩ nhiều rồi: Hoàng Khánh Minh bỗng nhiên mở miệng “Tôi không tìm được người có kỹ thuật phối hương liệu thật sự là bởi vì loại người này vô cùng hiếm thấy. Cô nghĩ xem tôi với cô vì sao lại tham gia đám hỏi của nhà họ Châu?
Kiểu người như Châu Ninh Yến chẳng qua là vì đối phương từng làm việc ở Giang Gia, tôi nghĩ có thể tìm được một vài dấu vết để lại nhưng tiếc là cái gì cũng không có.
Tôi biết Phương Hà nhưng cô ấy học tập không tốt lảm cũng không có cách giải quyết Võ Hạ Uyên tiêu hóa lời anh ta nói xong mới kinh ngạc lên tiếng: “Anh có thế đọc được suy nghĩ của người khác “Là vẻ mặt vừa rồi của cô quá mức thương hại”
Hoàng Khánh Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là một mảng mờ mịt như trước cũng không biết loại thời tiết như này đến bao giờ mới có thể qua đi.
Võ Hạ Uyên dừng vài giây mới mở miệng: “Thật xin lỗi, tôi nghĩ đến..”
“Suy nghĩ của cô không sai.”
Hoàng Khánh Minh cắt ngang: “Nếu không phải sợ hãi đến tận xương tủy thì tôi cũng sẽ không bị tình trạng mù tạm thời.”
Võ Hạ Uyên không nói nữa, dựa theo sự kiêu ngạo của Hoàng Khánh Minh, nói đến đó là đủ rồi Hoàng Đức Thuần hận không thể dâng cúng Võ Hạ Uyên giống như tổ tông nhà mình, sắp xếp cho cô một phòng ngủ cho khách thật 1o, phòng của Tống Nghiên ở đầu khác, bên cạnh phòng Hoàng Đức Thuần.
Có điều vấn đề của Hoàng Khánh Minh tương đối phức tạp. Mặc dù đã được điều phối hương liệu nhưng Võ Hạ Uyên cũng không quá nắm chắc mười phần trong tay.
Hôm nay cô cùng người làm dọn ra một giỏ dược liệu, một người phụ nữ mặc trang phục sang trọng đẹp đế theo sau là một cô gái trông như mới bước vào tuổi hai mươi cùng đi đến.
Người phụ nữ sang trong nhìn Võ Hạ Uyên từ trên xuống dưới, thái độ có hơi thù địch: “Cô là ai?”
“Ôi, là bà à”
Hoàng Đức Thuần xuất lúc, đứng chắn trước mặt Võ Hạ Uyên: “Thân thể của cậu chủ hai ngày nay bệnh nhẹ, anh ấy có nói rảnh sẽ đến thăm bà”
Mà Hoàng Đức Thuần càng như vậy càng khiến cho người phụ nữa kia hoài nghị, bà ta không để ý tới Hoàng Đức Thuần mà là v: tiếp tục nhìn chằm chăm Võ Hạ Uyên hỏi: ta là ai2”
“Cô ấy là..”
“Tôi là bác sĩ tạm thời của anh Hoàng”
Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Vì để bệnh tình của anh ấy ổn định hơn nên tôi ở lại theo dõi hai ngày”
Đương nhiên chỉ là tạm thời thôi, một khi trị không hết Võ Hạ Uyên còn có đường bỏ chạy.
“Bác sĩ tạm thời?” Người phụ nữ nhíu mày, vẻ mặt không hề tin tưởng.
“Mẹ nuôi đến sao?”
Hoàng Khánh Minh đứng trên lầu hai: “Mẹ đến đây là có chuyện muốn nói?”
Người phụ nữ gật đầu, cô gái đi phía sau bà ta cũng thấy kỳ lạ: “Anh, anh đừng tùy tiện giao mình cho người ta”
Hoàng Khánh Minh đối với cô gái trẻ tuổi này cũng không có kiêng nể gì: “Em nói chuyện tốt nhất là nên biết chú ý một chút, tránh cho ngày nào rước họa vào thân anh cũng không cứu được.”
Người phụ nữ kia biết rõ tình cách của Hoàng Khánh Minh, nghe vậy lập tức hiểu được thân phận của bác sĩ tạm thời này không hề đơn giản, vì thế nhanh chóng lôi kéo cháu gái cùng mình lên tầng.
“Cô đừng để ý”
Chờ những người kia đi vào phòng làm việc hết, Hoàng Đức Thuần mới tiến lên nói: “Quý bà kia là mẹ nuôi của cậu chủ, dù sao mẹ ruột của anh ấy… Sau khi mọi chuyện xảy ra, cảm xúc của cậu chủ rất không ổn định nên ông chủ mới tìm một người phụ nữ để quan tâm chăm sóc, nhưng mà vẫn không thể chấp nhận. Tuy nhiên cậu chủ vẫn nhớ đến công lao của người kia, vô cùng quan tâm đến cả nhà bà ấy”
‘Võ Hạ Uyên hiểu rõ gật đầu: “Tôi hy vọng nếu sau này tôi có thể cứu được cậu chủ nhà cậu, anh ta cũng sẽ tri ân báo đáp như vậy”
Hoàng Đức Thuần: …
Bình luận facebook