Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 332
Chương 332: Xương trắng
Ba ngày sau Dư Trường Lâm phái người đến đón Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên, mà hai người bọn họ đã đợi rất lâu rồi.
Nhà họ Dư cũng coi như là tầng lớp.
thượng lưu mới ở Nga, Dư Trường Lâm là một người hành động rất cẩn trọng, lúc đó lan truyền tin tức rằng Lê Đình Cảnh đã chết, mấy anh em nhà họ Char tranh giành quyên lực với nhau, người bên cạnh đều thuận theo, chỉ riêng Dư Trường Lâm là không có động tĩnh gì. Sau khi Lê Đình Cảnh quay lại, anh ta đã âm thầm giúp đỡ rất nhiều, anh ta chắc chắn Lê Đình Cảnh không chết.
Dư Trường Lâm không đến tìm Võ Hạ Uyên thì còn tốt, nhưng anh ta lại đến tìm cô, liên kết hai việc này với nhau, Võ Hạ Uyên không thể không hoài nghỉ Dư Trường Lâm có cơ sở ngầm ở Nga, anh ta biết Lê Đình Cảnh rất an toàn, nên mới âm thầm ẩn nấp chờ đợi một cơ hội.
Nhà họ Dư ở ngoại thành, ba căn biệt thự nối liền với nhau, chỉ cần có quan hệ họ hàng thì sẽ đều ở đây.
Lần đầu tiên Võ Hạ Uyên nhìn thấy một dòng họ lớn sống kiểu này, bảy tám người ở trong một biệt thự, mức độ náo nhiệt có thể so sánh với toàn nhà lớn rồi.
Vốn dĩ Võ Hạ Uyên nghĩ Dư Trường Lâm đến tìm mình xin hương chỉ là lời hoa mỹ bên ngoài, ai ngờ đến nhà họ Dư rồi mới biết, bệnh của chú Dư Trường Lâm không hề nhẹ.
Người ở độ tuổi bốn mười mà như ông già sáu mươi vậy, tóc bạc hơn nửa đầu, Dư Trường Lâm nói căn bệnh điên khùng mới bị từ ba tháng trước, rất sợ hồ bơi trước sân giữa biệt thự, vừa nhìn thấy hồ bơi liền la hét ầm ï, giống như gặp ma giữa ban ngày vậy.
Sau khi Võ Hạ Uyên biết thuật điều hương thì khả năng thăm dò lòng người cũng được nâng cao, cô vừa nhìn đã biết bệnh điên của Dư Đạt Nguyên là do trong lòng có quỷ.
Dư Đạt Nguyên bị hai người giúp việc giữ trên sô pha, Võ Hạ Uyên quan sát ông ta cách một cái bàn, gió nhẹ thổi qua, Võ Hạ Uyên đột nhiên biến sắc.
Mùi hương.
Dư Trường Lâm thấy vậy, ngập ngừng hỏi “Nghiêm trọng lắm à?”
‘Võ Hạ Uyên nhìn Dư Trường Lâm, hỏi ngược lại: “Anh Dư thật sự muốn tôi điều trị sao?”
Dư Trường Lâm không chút do dự: “Nếu như bà chủ Trương có thể chữa được, thì không cần phải khách sáo nữa!”
Võ Hạ Uyên cười như không cười gật đầu, lấy từ trong túi ra một chút hương liệu.
Đây chính là loại hương đã tiễn Hạ Nam Trung lên đường.
Hương ác mộng.
Võ Hạ Uyên thuận tay lấy một cái cốc, rắc toàn bộ hương liệu vào bên trong, sau đó cầm lấy diêm do người giúp việc đưa, trực tiếp quẹt diêm rồi vất vào trong, một lúc sau, hương thơm chậm rãi khuếch tán.
Mùi hương này đã được Võ Hạ Uyên gia công nhiều lần và cải tiến, mùi hương thanh tao dễ chịu, nhưng thật ra rất bá đạo. Người trong lòng suy nghĩ nhiều mấy chuyện quỷ quái mà ngửi vào thì sẽ không thể nào chịu nổi, nhưng không có ảnh hưởng gì với những người có tính cách kiên định.
Trương Tấn Phong yên tĩnh đứng sau Võ Hạ Uyên, trầm giọng nói: “Rất thơm, sau này tối trước khi đi ngủ có thể đốt một chút”
Võ Hạ Uyên: “..
Trong phòng, những người đến xem náo nhiệt lần lượt đều phát hiện ra có gì đó không đúng, có vài người không thể kiên trì được nữa, hoảng loạn bỏ chạy, mà phản ứng dự dội nhất là Dư Đạt Nguyên.
Hai mắt ông ta dần dần đỏ lên nhưng không có nỗi điên như bình thường, mà hít sâu một hơi, lại hít một hơi, như thế nhìn thấy cái gì đó qua làn hương vậy.
“AI” Dư Đạt Nguyên đột nhiên ôm đầu lao ra khỏi phòng khách.
Còn mấy người có thể miễng cường bình tĩnh được lập tức đuổi theo, thấy Dư Đạt Nguyên quỳ bên cạnh hồ nước, khóc hết nước mắt, nước mũi chảy ra: “Tôi sai rồi! Cô đi đi!
Lan Chỉ, cô đi đi!”
Ông ta liên tục nhắc lại.
Sắc mặt Võ Hạ Uyên lạnh lùng, dường như đã biết tất cả, cô khẽ nói: “Lan Chí Dư Trường Lâm cau mày, hiển nhiên cũng bị hương làm cho cảm xúc hỗn loạn, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ: “Là thím của tôi, mấy năm trước bỏ nhà ra đi không thấy quay lại.”
Anh ta cố nặn ra một nụ cười: “Bệnh này e rằng bà chủ Trương không thể chữa được rồi, làm phiền cô phí công…
“Sao lại không tìm được?”
Võ Hạ Uyên lạnh giọng: “Không phải ở dưới hồ sao?”
Trong phút chốc, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thối, ngay cả tiếng hít thở cũng tĩnh lạnh lại.
Một lúc lâu sau, Dư Trường Lâm khó khăn nói: “Bà chủ Trương?”
“Người thím bỏ nhà đi của anh đang ở dưới hồ nước này”
‘Võ Hạ Uyên nhìn Dư Trường Lâm: “Anh Dư, sao anh không hút sạch nước xem thử?”
Câu nói này lập tức kích thích đến Dư Đạt Nguyên, ông ta hét lên một tiếng, mắt trợn trắng rồi ngất đi.
Dư Trường Lâm không thể nghĩ tới, làm theo lời người khác, vậy mà có thể từ nhà mình lôi ra được một vụ án mạng.
Lúc đó Dư Trường Lâm không tin, trầm mặt sai người hút sạch nước của hồ nước. Hồ nước này được hình thành tự nhiên, khi ông nội Dư Trường Lâm còn sống thích nhất là điểm này, nói kiểu gì cũng không cho lấp, rất tin vào phòng thủy tự nhiên. Vì vậy nước ở trong hồ cho dù thay cũng phải bơm đầy nước vào, miễn cho những con cá cảnh trong đấy chết hết, đây là lần đầu tiên có thể nhìn thấy đấy trong vòng ba mươi năm.
Lần này mấy con cá cảnh không ngừng nhảy loạn trên cạn, ngoại trừ như vậy, còn lộ ra một ít xương trắng.
Người nhà họ Dư đều sợ đến nỗi tê ‘Võ Hạ Uyên hiếu rất rõ tác dụng của hương ác mộng, Dư Đạt Nguyên điên thành như vậy, có thể thấy tác dụng của hương ác mộng đã phát huy rõ ràng, điều ông ta sợ nhất chính là điều thật nhất.
Cho nên Võ Hạ Uyên khẳng định, Dư Đại Nguyên sợ hồ nước như vậy, lại còn thú tội với Lan Chỉ kia, chín mười phần trắm là người nằm dưới đấy.
“Anh Dư còn gì chưa hài lòng chứ?”
Trương Tấn Phong ngồi trên sô pha, đánh giá sắc mặt khó nhìn của Dư Trường Lâm, lúc này hương ác mộng đã bị gió bên ngoài thổi bay sạch sẽ: “Vợ tôi không làm anh thất vọng chứ?”
Trong lòng Dư Trường Lâm lộp bộp một tiếng, vội vàng gật đầu: “Không có, không hổ là bà chủ Trương”
Trương Tấn Phong bật cười thành tiếng, anh thích xem nhất là loại kịch tự cầm đá đập chân mình như vậy. Ở Nga có người thử thăm dò Hoàng Khánh Minh, ở đây Dư Trường Lâm thăm dò Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong là ai chứ, anh đã lần theo hai vụ việc này, nhìn thấy một con thú dữ ẩn giấu trong bóng tối Nhưng đáng tiếc, Trương Tấn Phong anh lại không sợ thú dữ.
“Nếu đã như vậy”
Trương Tấn Phong đứng dậy: “Anh Dư từ từ thu dọn đi nhé.”
Vừa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng còi cảnh sát.
Sắc mặt Dư Trường Lâm thay đổi: “Chủ tịch Trương, anh…”
“Anh Dư, đây là chỉ là một chút quà mà thôi”
Trương Tấn Phong bước lên, dồn Dư Trường Lâm về phía trước, hạ giọng nói: “Anh dám nhìn trộm vợ tôi nữa xem, anh nghĩ xem người đứng sau anh có thể ở dưới tay tôi mà bảo vệ được nhà họ Dư không”
Dư Trường Lâm khẽ hít một hơi, không dám nói gì.
Trương Tấn Phong biết hết rồi.
Sau khi người đã đi xa, Dư Trường Lâm mới sờ sau gáy, toàn mồ hôi lanh Chuyện của nhà họ Dư, Trương Tấn Phong cũng lười quan tâm, nhưng sau này vẫn nghe Lê Đình Cảnh nói, vợ của Dư Đạt Nguyên không phải bỏ nhà ra đi, mà là vào một đêm bị Dư Đạt Nguyên bóp chết rồi ném xuống hồ nước, người bình thường ai dám làm như vậy chứ?
Cũng vì vậy mà không ai nghi ngờ Dư Đạt Nguyên, càng không ngờ rằng thi thể còn ở trong nhà. Hồ bơi đó phù sa dày đặc, đồ ở dưới khó có thể nổi lên, mà mỗi tháng cũng thay nước một lần nên cũng không ngửi thấy mùi gì, ngược lại còn nuôi những con cá trong hồ nước mập mạp hơn.
“Khả năng này của Võ Hạ Uyên sợ rằng sẽ mang lại rất nhiều phiền phức” Lê Đình Cảnh nói với Trương Tấn Phong.
Nhìn thân hình đang bận rộn trong phòng bếp, Trương Tấn Phong cười nhẹ: “Khả năng của vợ tôi gây trở ngại gì cho người khác chứ?”
Anh đi đến bước này, không phải vì muốn để Võ Hạ Uyên tùy ý làm bậy sao? Người ở phía sau, anh nhất định phải bắt được, cho dù anh không vội thì Hoàng Khánh Minh cũng sẽ vội.
Ba ngày sau Dư Trường Lâm phái người đến đón Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên, mà hai người bọn họ đã đợi rất lâu rồi.
Nhà họ Dư cũng coi như là tầng lớp.
thượng lưu mới ở Nga, Dư Trường Lâm là một người hành động rất cẩn trọng, lúc đó lan truyền tin tức rằng Lê Đình Cảnh đã chết, mấy anh em nhà họ Char tranh giành quyên lực với nhau, người bên cạnh đều thuận theo, chỉ riêng Dư Trường Lâm là không có động tĩnh gì. Sau khi Lê Đình Cảnh quay lại, anh ta đã âm thầm giúp đỡ rất nhiều, anh ta chắc chắn Lê Đình Cảnh không chết.
Dư Trường Lâm không đến tìm Võ Hạ Uyên thì còn tốt, nhưng anh ta lại đến tìm cô, liên kết hai việc này với nhau, Võ Hạ Uyên không thể không hoài nghỉ Dư Trường Lâm có cơ sở ngầm ở Nga, anh ta biết Lê Đình Cảnh rất an toàn, nên mới âm thầm ẩn nấp chờ đợi một cơ hội.
Nhà họ Dư ở ngoại thành, ba căn biệt thự nối liền với nhau, chỉ cần có quan hệ họ hàng thì sẽ đều ở đây.
Lần đầu tiên Võ Hạ Uyên nhìn thấy một dòng họ lớn sống kiểu này, bảy tám người ở trong một biệt thự, mức độ náo nhiệt có thể so sánh với toàn nhà lớn rồi.
Vốn dĩ Võ Hạ Uyên nghĩ Dư Trường Lâm đến tìm mình xin hương chỉ là lời hoa mỹ bên ngoài, ai ngờ đến nhà họ Dư rồi mới biết, bệnh của chú Dư Trường Lâm không hề nhẹ.
Người ở độ tuổi bốn mười mà như ông già sáu mươi vậy, tóc bạc hơn nửa đầu, Dư Trường Lâm nói căn bệnh điên khùng mới bị từ ba tháng trước, rất sợ hồ bơi trước sân giữa biệt thự, vừa nhìn thấy hồ bơi liền la hét ầm ï, giống như gặp ma giữa ban ngày vậy.
Sau khi Võ Hạ Uyên biết thuật điều hương thì khả năng thăm dò lòng người cũng được nâng cao, cô vừa nhìn đã biết bệnh điên của Dư Đạt Nguyên là do trong lòng có quỷ.
Dư Đạt Nguyên bị hai người giúp việc giữ trên sô pha, Võ Hạ Uyên quan sát ông ta cách một cái bàn, gió nhẹ thổi qua, Võ Hạ Uyên đột nhiên biến sắc.
Mùi hương.
Dư Trường Lâm thấy vậy, ngập ngừng hỏi “Nghiêm trọng lắm à?”
‘Võ Hạ Uyên nhìn Dư Trường Lâm, hỏi ngược lại: “Anh Dư thật sự muốn tôi điều trị sao?”
Dư Trường Lâm không chút do dự: “Nếu như bà chủ Trương có thể chữa được, thì không cần phải khách sáo nữa!”
Võ Hạ Uyên cười như không cười gật đầu, lấy từ trong túi ra một chút hương liệu.
Đây chính là loại hương đã tiễn Hạ Nam Trung lên đường.
Hương ác mộng.
Võ Hạ Uyên thuận tay lấy một cái cốc, rắc toàn bộ hương liệu vào bên trong, sau đó cầm lấy diêm do người giúp việc đưa, trực tiếp quẹt diêm rồi vất vào trong, một lúc sau, hương thơm chậm rãi khuếch tán.
Mùi hương này đã được Võ Hạ Uyên gia công nhiều lần và cải tiến, mùi hương thanh tao dễ chịu, nhưng thật ra rất bá đạo. Người trong lòng suy nghĩ nhiều mấy chuyện quỷ quái mà ngửi vào thì sẽ không thể nào chịu nổi, nhưng không có ảnh hưởng gì với những người có tính cách kiên định.
Trương Tấn Phong yên tĩnh đứng sau Võ Hạ Uyên, trầm giọng nói: “Rất thơm, sau này tối trước khi đi ngủ có thể đốt một chút”
Võ Hạ Uyên: “..
Trong phòng, những người đến xem náo nhiệt lần lượt đều phát hiện ra có gì đó không đúng, có vài người không thể kiên trì được nữa, hoảng loạn bỏ chạy, mà phản ứng dự dội nhất là Dư Đạt Nguyên.
Hai mắt ông ta dần dần đỏ lên nhưng không có nỗi điên như bình thường, mà hít sâu một hơi, lại hít một hơi, như thế nhìn thấy cái gì đó qua làn hương vậy.
“AI” Dư Đạt Nguyên đột nhiên ôm đầu lao ra khỏi phòng khách.
Còn mấy người có thể miễng cường bình tĩnh được lập tức đuổi theo, thấy Dư Đạt Nguyên quỳ bên cạnh hồ nước, khóc hết nước mắt, nước mũi chảy ra: “Tôi sai rồi! Cô đi đi!
Lan Chỉ, cô đi đi!”
Ông ta liên tục nhắc lại.
Sắc mặt Võ Hạ Uyên lạnh lùng, dường như đã biết tất cả, cô khẽ nói: “Lan Chí Dư Trường Lâm cau mày, hiển nhiên cũng bị hương làm cho cảm xúc hỗn loạn, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ: “Là thím của tôi, mấy năm trước bỏ nhà ra đi không thấy quay lại.”
Anh ta cố nặn ra một nụ cười: “Bệnh này e rằng bà chủ Trương không thể chữa được rồi, làm phiền cô phí công…
“Sao lại không tìm được?”
Võ Hạ Uyên lạnh giọng: “Không phải ở dưới hồ sao?”
Trong phút chốc, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thối, ngay cả tiếng hít thở cũng tĩnh lạnh lại.
Một lúc lâu sau, Dư Trường Lâm khó khăn nói: “Bà chủ Trương?”
“Người thím bỏ nhà đi của anh đang ở dưới hồ nước này”
‘Võ Hạ Uyên nhìn Dư Trường Lâm: “Anh Dư, sao anh không hút sạch nước xem thử?”
Câu nói này lập tức kích thích đến Dư Đạt Nguyên, ông ta hét lên một tiếng, mắt trợn trắng rồi ngất đi.
Dư Trường Lâm không thể nghĩ tới, làm theo lời người khác, vậy mà có thể từ nhà mình lôi ra được một vụ án mạng.
Lúc đó Dư Trường Lâm không tin, trầm mặt sai người hút sạch nước của hồ nước. Hồ nước này được hình thành tự nhiên, khi ông nội Dư Trường Lâm còn sống thích nhất là điểm này, nói kiểu gì cũng không cho lấp, rất tin vào phòng thủy tự nhiên. Vì vậy nước ở trong hồ cho dù thay cũng phải bơm đầy nước vào, miễn cho những con cá cảnh trong đấy chết hết, đây là lần đầu tiên có thể nhìn thấy đấy trong vòng ba mươi năm.
Lần này mấy con cá cảnh không ngừng nhảy loạn trên cạn, ngoại trừ như vậy, còn lộ ra một ít xương trắng.
Người nhà họ Dư đều sợ đến nỗi tê ‘Võ Hạ Uyên hiếu rất rõ tác dụng của hương ác mộng, Dư Đạt Nguyên điên thành như vậy, có thể thấy tác dụng của hương ác mộng đã phát huy rõ ràng, điều ông ta sợ nhất chính là điều thật nhất.
Cho nên Võ Hạ Uyên khẳng định, Dư Đại Nguyên sợ hồ nước như vậy, lại còn thú tội với Lan Chỉ kia, chín mười phần trắm là người nằm dưới đấy.
“Anh Dư còn gì chưa hài lòng chứ?”
Trương Tấn Phong ngồi trên sô pha, đánh giá sắc mặt khó nhìn của Dư Trường Lâm, lúc này hương ác mộng đã bị gió bên ngoài thổi bay sạch sẽ: “Vợ tôi không làm anh thất vọng chứ?”
Trong lòng Dư Trường Lâm lộp bộp một tiếng, vội vàng gật đầu: “Không có, không hổ là bà chủ Trương”
Trương Tấn Phong bật cười thành tiếng, anh thích xem nhất là loại kịch tự cầm đá đập chân mình như vậy. Ở Nga có người thử thăm dò Hoàng Khánh Minh, ở đây Dư Trường Lâm thăm dò Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong là ai chứ, anh đã lần theo hai vụ việc này, nhìn thấy một con thú dữ ẩn giấu trong bóng tối Nhưng đáng tiếc, Trương Tấn Phong anh lại không sợ thú dữ.
“Nếu đã như vậy”
Trương Tấn Phong đứng dậy: “Anh Dư từ từ thu dọn đi nhé.”
Vừa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng còi cảnh sát.
Sắc mặt Dư Trường Lâm thay đổi: “Chủ tịch Trương, anh…”
“Anh Dư, đây là chỉ là một chút quà mà thôi”
Trương Tấn Phong bước lên, dồn Dư Trường Lâm về phía trước, hạ giọng nói: “Anh dám nhìn trộm vợ tôi nữa xem, anh nghĩ xem người đứng sau anh có thể ở dưới tay tôi mà bảo vệ được nhà họ Dư không”
Dư Trường Lâm khẽ hít một hơi, không dám nói gì.
Trương Tấn Phong biết hết rồi.
Sau khi người đã đi xa, Dư Trường Lâm mới sờ sau gáy, toàn mồ hôi lanh Chuyện của nhà họ Dư, Trương Tấn Phong cũng lười quan tâm, nhưng sau này vẫn nghe Lê Đình Cảnh nói, vợ của Dư Đạt Nguyên không phải bỏ nhà ra đi, mà là vào một đêm bị Dư Đạt Nguyên bóp chết rồi ném xuống hồ nước, người bình thường ai dám làm như vậy chứ?
Cũng vì vậy mà không ai nghi ngờ Dư Đạt Nguyên, càng không ngờ rằng thi thể còn ở trong nhà. Hồ bơi đó phù sa dày đặc, đồ ở dưới khó có thể nổi lên, mà mỗi tháng cũng thay nước một lần nên cũng không ngửi thấy mùi gì, ngược lại còn nuôi những con cá trong hồ nước mập mạp hơn.
“Khả năng này của Võ Hạ Uyên sợ rằng sẽ mang lại rất nhiều phiền phức” Lê Đình Cảnh nói với Trương Tấn Phong.
Nhìn thân hình đang bận rộn trong phòng bếp, Trương Tấn Phong cười nhẹ: “Khả năng của vợ tôi gây trở ngại gì cho người khác chứ?”
Anh đi đến bước này, không phải vì muốn để Võ Hạ Uyên tùy ý làm bậy sao? Người ở phía sau, anh nhất định phải bắt được, cho dù anh không vội thì Hoàng Khánh Minh cũng sẽ vội.
Bình luận facebook