Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Bắt đầu hận anh!
Võ Hạ Uyên thừa biết địa vị của cô trong lòng Trương Tấn Phong không thể nào so sánh với Vũ Tuyết Mai được, tuy nhiên Võ Hạ Uyên thật sự không ngờ cho dù cô đang mang trong mình giọt máu của anh nhưng người đàn ông ấy vẫn chọn bảo vệ Vũ Tuyết Mai.
Không lẽ đối với bọn họ, mạng người rẻ mạt tới vậy sao?
“Nếu hôm nay đứa nhỏ thật sự không còn nữa thì sao?” Võ Hạ Uyên chua xót mở miệng nói tiếp: “Có phải anh vẫn chọn đứng về phía cô ta, có đúng không?”
Sau một lúc lâu, Trương Tấn Phong mới thấp giọng đáp lại cô một câu: “Tuyết Mai thật sự có mặt ở hiện trường nhưng cô cũng đâu có chứng cứ chứng minh mọi chuyện đều là do em ấy đứng sau sắp xếp chứ?”
“Không lẽ anh còn chưa rõ sao?” Võ Hạ Uyên hỏi lại, tuy nhiên cô vừa dứt lời đã phải đón nhận một luồng khí lạnh đến thấu xương tỏa ra từ người Trương Tấn Phong nhưng cô kiên trì nói: “Đây là bệnh viện tư nhân, không phải ai muốn vào là cũng có thể vào được, trừ phi có người dọn đường mở lối cho bọn họ. Chuyện đã đến nước này, trong lòng tôi và anh ai có lẽ đều sáng tỏ hết rồi!”
Thời gian vang lên từng tiếng tích tắc, không gian im lặng giống như đã trôi qua một thế kỷ vậy, sau đó Trương Tấn Phong mới lạnh giọng nói: “Tôi biết là cô thấy Tuyết Mai Y phiền phức nhưng thực lòng tôi chỉ coi em ấy như em gái mình thôi.
Hơn nữa, cũng không phải cô không có lý do để nhằm vào em ấy, còn nữa…” Trương Tấn Phong cúi người, anh nắm cằm Võ Hạ Uyên rồi nâng mặt cô lên, từ người anh tỏa ra hơi lạnh khiến Võ Hạ Uyên cảm thấy áp bức khó chịu, anh nói: “Cô là người rõ ràng hơn ai hết, ngay từ đầu tôi đã không muốn có đứa trẻ này rồi!”
Trong mắt anh chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Phải rồi, làm sao cô có thể so sánh con mình với Vũ Tuyết Mai trước mặt Trương Tấn Phong như vậy chứ? Một bên là người mà anh bị buộc phải chấp nhận, còn một bên là người mà anh can tâm tình nguyện bảo vệ.
“Tôi hiểu rồi.’ Võ Hạ Uyên không ngẩng đầu, cô nói với giọng khàn khàn, hiện thực giống như một cái tát dành riêng cho cô vậy, để rồi cuối cùng cô lại bị chính hiện thực tàn nhãn này đánh cho tỉnh ngột!
Đợi đến khi Trương Tấn Phong đi rồi, Võ Hạ Uyên không ngừng đặt câu hỏi với chính mình, chẳng lẽ cứ dễ dàng buông tha cho đám người đó như vậy sao?
Đáp án là, không thể!
Võ Hạ Uyên cầm điện thoại lên, bấm một dãy số lạ…
Chỉ mấy ngày sau, video quay cảnh con gái cưng nhà họ Vũ bày mưu tính kế hãm hại con dâu tương lai nhà họ Trương được truyền ra ngoài đã gây xôn xao dư luận.
Trong video quay lại cảnh khuôn mặt một người phụ nữ đang khóc rống lên, cô ta nói con gái cưng nhà họ Vũ chính là người dụ dỗ, bày mưu để cô ta hãm hại một người phụ nữ khác. Cô †a nói người phụ nữ bị bày mưu hãm hại đó chính là người có quan hệ mật thiết với người cầm quyền nhà họ Trương là Trương Tấn Phong, rồi nói nếu cô ta biết mọi chuyện sẽ đi đến nước này thì sẽ không bao giờ làm vậy, rồi nói bla bla đủ kiểu trên trời dưới đất.
Người khóc lóc kể lể về hành vi phạm tội của Vũ Tuyết Mai không phải ai khác mà chính là Nguyễn Bảo Vân.
Võ Hạ Uyên đã dùng tiền tiết kiệm của mình để giao dịch với Nguyễn Bảo Vân, tổng cộng số tiền cô bỏ ra là gần sáu trăm triệu chỉ với một yêu cầu nhỏ nhoi đó là Nguyễn Bảo Vân phải phơi bày những chuyện xấu mà Vũ Tuyết Mai đã làm ra ánh sáng, như vậy toàn bộ số tiền này sẽ thuộc về tay cô ta.
Nguyễn Bảo Vân cũng sớm nhận ra được thái độ của Vũ Tuyết Mai đối với cô ta, vì Vũ Tuyết Mai hống hách nên cô ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cô ta mặc kệ ai sống chết ra sao, trong đầu chỉ toan tính đến chuyện đợi làm xong việc sẽ ôm tiền chạy đi thật xa.
Quả nhiên, khi video này vừa được đăng tải đã không nhìn thấy mặt mũi Nguyễn Bảo Vân đâu nữa nhưng những lời đồn đại về nhà họ Trương và nhà họ Vũ ngày càng nhiều, nhiệt độ của tin †ức này nóng bỏng hơn bao giờ hết, mọi chuyện thậm chí còn vượt quá sức tưởng tượng của Võ Hạ Uyên.
Hôm nay, lúc Võ Hạ Uyên đang ngồi ăn cháo thì cửa phòng bị đá bay ra tạo thành tiếng “râầm”
chói tai, sau đó Trương Tấn Phong xuất hiện với dáng vẻ đằng đẳng sát khí, mấy y tá nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì sợ hãi chuồn ra ngoài.
Võ Hạ Uyên hít một hơi thật sâu, cô biết mọi chuyện đã bại lộ rồi.
€ó thể là Nguyễn Bảo Vân đã bị bắt quay lại hoặc là Trương Tấn Phong đã dùng hình thức nào đó để tra ra ai là người đứng sau, nếu bình tĩnh ngẫm lại thì chuyện này Võ Hạ Uyên cũng không xử lý sạch sẽ lắm, số tiền cô bỏ ra cũng không nhiều đến mức có thể xử lý ổn thỏa mọi chuyện.
“Tất cả những chuyện này đều do một tay cô làm phải không?” Trương Tấn Phong lạnh giọng chất vấn, giọng nói của anh lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, giọng nói ấy lạnh đến mức sắp hút cạn chút hơi ấm còn sót lại trên người Võ Hạ Uyên.
“Anh không chịu đứng về phía con mình, tôi thân là một người mẹ đứng ra đòi lại công bằng cho con mình thì có gì là sai?” Võ Hạ Uyên nhìn thẳng vào mắt Trương Tấn Phong, nói thật thì bây giờ cô đã hoảng sợ muốn chết: “Còn nữa, những gì Nguyễn Bảo Vân nói vẫn chỉ là mấy chuyện vặt vãnh mà thôi, những chuyện đó chưa là gì so với những việc Vũ Tuyết Mai đã làm…”
Võ Hạ Uyên còn chưa nói hết câu, Trương Tấn Phong đã hất văng bát cháo trên tay cô xuống đất, tiếng thủy tinh rơi xuống đất tạo thành tiếng động lớn, dọa cô giật nảy mình.
Võ Hạ Uyên khế rùng mình, cô đang chờ đợi một cái kết tồi tệ nhất có thể xảy ra.
“Cô có biết là Trương Tấn Phong hơi ngập ngừng nói: “Tuyết Mai tự sát rồi không?”
Võ Hạ Uyên đột nhiên ngẩng đầu, cô nói: “Anh nói gì cơ?”
“Vừa lòng cô chưa?” Giọng điệu của Trương Tấn Phong sắc bén đến nỗi giống lưỡi dao chém thẳng vào người cô: “Võ Hạ Uyên, tôi chỉ nghĩ cô là người tham danh lợi nhưng thật không ngờ cô lại ác độc đến vậy!”
Võ Hạ Uyên kinh ngạc xong thì lại chuyển qua vẻ vui sướng: “Tôi vẫn kém cô Tuyết Mai đó nhiều đấy”
“Võ Hạ Uyên!” Trương Tấn Phong đấm mạnh xuống bàn ăn khiến cả người Võ Hạ Uyên sợ đến mức run lên bần bật.
“Nếu không phải cô đang mang thai đứa nhỏ thì tôi nhất định sẽ…’ Trương Tấn Phong chưa nói xong nhưng Võ Hạ Uyên có thể đoán ra anh nhất định sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn.
Sau vài giây ngắn ngủi, Trương Tấn Phong khôi phục lại dáng vẻ bình thường, khuôn mặt anh vẫn lạnh băng như cũ, anh nói: “Ngày mai tôi sẽ đưa cô rời khỏi Cần Thơ”
“Vậy tôi sẽ ở đâu?” Võ Hạ Uyên hỏi lại.
“Cô chỉ cần ngoan ngoãn thành thật sống ở đó, đợi đến khi đứa nhỏ được sinh ra thôi!” Dứt lời, Trương Tấn Phong đạp đổ cánh cửa rồi sau đó đi thẳng ra ngoài.
Võ Hạ Uyên vô lực nằm im trên giường, vậy cũng tốt, chỉ là muốn cô tránh xa Vũ Tuyết Mai chứ không phải muốn cô và con phải chết.
Sáng sớm hôm sau, người của Trương Tấn Phong tới đón cô xuất viện. Chiếc xe chạy thẳng một đường ra ngoài thành, đương nhiên trong suốt quãng đường này, Trương Tấn Phong cũng chưa từng xuất hiện.
Võ Hạ Uyên lặng lẽ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn bình thản như cũ giống như việc Trương Tấn Phong chán ghét cô không có liên quan gì đến cô vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, Võ Hạ Uyên lại phát hiện ra có gì đó không đúng bởi vì xe dừng lại trước cửa một phòng khám tư nhân.
Võ Hạ Uyên nghỉ hoặc nhìn về phía phòng khám tư nhân đó, nhìn mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng sẵn ở cửa, cô không hiểu sao mình lại có cảm giác khó chịu không thoải mái: “Vì sao lại dừng ở đây?”
Người đàn ông bên cạnh không để ý tới Võ Hạ Uyên, anh ta thô lỗ kéo cô xuống xe.
Người đàn ông đó đẩy cô về phía những bác sĩ kia, sau đó có ai đó lại tiêm thuốc mê vào cổ cô, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, đợi đến khi Võ Hạ Uyên bắt đầu hình dung ra mọi chuyện và phản ứng lại thì cô bất lực rồi.
“Các người muốn làm gì…” Võ Hạ Uyên dùng toàn bộ sức lực cuối cùng hét lên nhưng kết quả quá tàn nhãn, bởi chính cô cũng không nghe.
được giọng nói của mình nữa là.
Âz: “Phẫu thuật sinh non, chuẩn bị mau đi” Bác sĩ đẩy cô vào phòng phẫu thuật rồi bình tĩnh nói.
Từ từ đã? Đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Phẫu thuật sinh non là sao?!
Lúc này Võ Hạ Uyên giống một con mãnh thú bị rút hết răng và lợi, cô cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không ăn thua, cuối cùng cô đành phải duy trì cho đầu óc mình cho thật tỉnh táo, sau đó dùng ánh mắt độc ác nhất trừng mấy tay bác sĩ đó. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của cô cũng không khiến bọn họ dao động dù chỉ một chút, dao phẫu thuật được truyền luân phiên từ tay người này đến tay người khác, Võ Hạ Uyên lâm vào tận cùng của nỗi tuyệt vọng, nước mắt chảy dài như suối.
Xin lỗi con… mẹ không thể bảo vệ tốt cho con rồi…
Đáng ra Võ Hạ Uyên phải nghĩ đến trường hợp này sớm hơn chứ, sao Trương Tấn Phong có thể buông tha cho cô dễ dàng như thế được? Uổng công cô nghĩ tốt cho anh, nghĩ anh vẫn còn biết thứ gọi là tình cha con! Bây giờ, cô chỉ muốn ngửa mặt lên trời, cười một tiếng thật to như giễu cợt chính bản thân mình vậy!
Từ sâu trong đáy lòng cô dâng lên một nỗi căm hận, Võ Hạ Uyên sẽ không bao giờ tha thứ cho những người này!
Sau đó một bác sĩ tách chân Võ Hạ Uyên ra, linh hồn cô đang điên cuồng gào thét nhưng kết quả cô chỉ giống như một miếng thịt để người ta mặc sức xâu xé.
Khi nỗi tuyệt vọng dâng lên mỗi lúc một nhiều thì cửa phòng phẫu thuật bị ai đó đạp đổ, Võ Hạ Uyên gian nan quay đầu, sau đó cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Trước giờ Võ Hạ Uyên chưa từng nhìn thấy sắc mặt Trương Tấn Phong âm trầm khó coi đến mức vậy, anh dùng một chân đá văng tên bác sĩ kia đi, ôm chặt cô vào lòng. Sau đó, tiếng nói trầm thấp của anh vang vọng bên tai Võ Hạ Uyên rất rõ ràng: “Xin lỗi, tôi đến chậm rồi.”
Trong nháy mắt, những nỗi tuyệt vọng của Võ Hạ Uyên lập tức biến thành sự ủy khuất vô tận, người cô đang ôm là người duy nhất có thể cứu cô vào lúc này, cuối cùng cô vẫn không kìm chế nổi mà bật khóc nức nở.
Không lẽ đối với bọn họ, mạng người rẻ mạt tới vậy sao?
“Nếu hôm nay đứa nhỏ thật sự không còn nữa thì sao?” Võ Hạ Uyên chua xót mở miệng nói tiếp: “Có phải anh vẫn chọn đứng về phía cô ta, có đúng không?”
Sau một lúc lâu, Trương Tấn Phong mới thấp giọng đáp lại cô một câu: “Tuyết Mai thật sự có mặt ở hiện trường nhưng cô cũng đâu có chứng cứ chứng minh mọi chuyện đều là do em ấy đứng sau sắp xếp chứ?”
“Không lẽ anh còn chưa rõ sao?” Võ Hạ Uyên hỏi lại, tuy nhiên cô vừa dứt lời đã phải đón nhận một luồng khí lạnh đến thấu xương tỏa ra từ người Trương Tấn Phong nhưng cô kiên trì nói: “Đây là bệnh viện tư nhân, không phải ai muốn vào là cũng có thể vào được, trừ phi có người dọn đường mở lối cho bọn họ. Chuyện đã đến nước này, trong lòng tôi và anh ai có lẽ đều sáng tỏ hết rồi!”
Thời gian vang lên từng tiếng tích tắc, không gian im lặng giống như đã trôi qua một thế kỷ vậy, sau đó Trương Tấn Phong mới lạnh giọng nói: “Tôi biết là cô thấy Tuyết Mai Y phiền phức nhưng thực lòng tôi chỉ coi em ấy như em gái mình thôi.
Hơn nữa, cũng không phải cô không có lý do để nhằm vào em ấy, còn nữa…” Trương Tấn Phong cúi người, anh nắm cằm Võ Hạ Uyên rồi nâng mặt cô lên, từ người anh tỏa ra hơi lạnh khiến Võ Hạ Uyên cảm thấy áp bức khó chịu, anh nói: “Cô là người rõ ràng hơn ai hết, ngay từ đầu tôi đã không muốn có đứa trẻ này rồi!”
Trong mắt anh chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Phải rồi, làm sao cô có thể so sánh con mình với Vũ Tuyết Mai trước mặt Trương Tấn Phong như vậy chứ? Một bên là người mà anh bị buộc phải chấp nhận, còn một bên là người mà anh can tâm tình nguyện bảo vệ.
“Tôi hiểu rồi.’ Võ Hạ Uyên không ngẩng đầu, cô nói với giọng khàn khàn, hiện thực giống như một cái tát dành riêng cho cô vậy, để rồi cuối cùng cô lại bị chính hiện thực tàn nhãn này đánh cho tỉnh ngột!
Đợi đến khi Trương Tấn Phong đi rồi, Võ Hạ Uyên không ngừng đặt câu hỏi với chính mình, chẳng lẽ cứ dễ dàng buông tha cho đám người đó như vậy sao?
Đáp án là, không thể!
Võ Hạ Uyên cầm điện thoại lên, bấm một dãy số lạ…
Chỉ mấy ngày sau, video quay cảnh con gái cưng nhà họ Vũ bày mưu tính kế hãm hại con dâu tương lai nhà họ Trương được truyền ra ngoài đã gây xôn xao dư luận.
Trong video quay lại cảnh khuôn mặt một người phụ nữ đang khóc rống lên, cô ta nói con gái cưng nhà họ Vũ chính là người dụ dỗ, bày mưu để cô ta hãm hại một người phụ nữ khác. Cô †a nói người phụ nữ bị bày mưu hãm hại đó chính là người có quan hệ mật thiết với người cầm quyền nhà họ Trương là Trương Tấn Phong, rồi nói nếu cô ta biết mọi chuyện sẽ đi đến nước này thì sẽ không bao giờ làm vậy, rồi nói bla bla đủ kiểu trên trời dưới đất.
Người khóc lóc kể lể về hành vi phạm tội của Vũ Tuyết Mai không phải ai khác mà chính là Nguyễn Bảo Vân.
Võ Hạ Uyên đã dùng tiền tiết kiệm của mình để giao dịch với Nguyễn Bảo Vân, tổng cộng số tiền cô bỏ ra là gần sáu trăm triệu chỉ với một yêu cầu nhỏ nhoi đó là Nguyễn Bảo Vân phải phơi bày những chuyện xấu mà Vũ Tuyết Mai đã làm ra ánh sáng, như vậy toàn bộ số tiền này sẽ thuộc về tay cô ta.
Nguyễn Bảo Vân cũng sớm nhận ra được thái độ của Vũ Tuyết Mai đối với cô ta, vì Vũ Tuyết Mai hống hách nên cô ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cô ta mặc kệ ai sống chết ra sao, trong đầu chỉ toan tính đến chuyện đợi làm xong việc sẽ ôm tiền chạy đi thật xa.
Quả nhiên, khi video này vừa được đăng tải đã không nhìn thấy mặt mũi Nguyễn Bảo Vân đâu nữa nhưng những lời đồn đại về nhà họ Trương và nhà họ Vũ ngày càng nhiều, nhiệt độ của tin †ức này nóng bỏng hơn bao giờ hết, mọi chuyện thậm chí còn vượt quá sức tưởng tượng của Võ Hạ Uyên.
Hôm nay, lúc Võ Hạ Uyên đang ngồi ăn cháo thì cửa phòng bị đá bay ra tạo thành tiếng “râầm”
chói tai, sau đó Trương Tấn Phong xuất hiện với dáng vẻ đằng đẳng sát khí, mấy y tá nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì sợ hãi chuồn ra ngoài.
Võ Hạ Uyên hít một hơi thật sâu, cô biết mọi chuyện đã bại lộ rồi.
€ó thể là Nguyễn Bảo Vân đã bị bắt quay lại hoặc là Trương Tấn Phong đã dùng hình thức nào đó để tra ra ai là người đứng sau, nếu bình tĩnh ngẫm lại thì chuyện này Võ Hạ Uyên cũng không xử lý sạch sẽ lắm, số tiền cô bỏ ra cũng không nhiều đến mức có thể xử lý ổn thỏa mọi chuyện.
“Tất cả những chuyện này đều do một tay cô làm phải không?” Trương Tấn Phong lạnh giọng chất vấn, giọng nói của anh lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, giọng nói ấy lạnh đến mức sắp hút cạn chút hơi ấm còn sót lại trên người Võ Hạ Uyên.
“Anh không chịu đứng về phía con mình, tôi thân là một người mẹ đứng ra đòi lại công bằng cho con mình thì có gì là sai?” Võ Hạ Uyên nhìn thẳng vào mắt Trương Tấn Phong, nói thật thì bây giờ cô đã hoảng sợ muốn chết: “Còn nữa, những gì Nguyễn Bảo Vân nói vẫn chỉ là mấy chuyện vặt vãnh mà thôi, những chuyện đó chưa là gì so với những việc Vũ Tuyết Mai đã làm…”
Võ Hạ Uyên còn chưa nói hết câu, Trương Tấn Phong đã hất văng bát cháo trên tay cô xuống đất, tiếng thủy tinh rơi xuống đất tạo thành tiếng động lớn, dọa cô giật nảy mình.
Võ Hạ Uyên khế rùng mình, cô đang chờ đợi một cái kết tồi tệ nhất có thể xảy ra.
“Cô có biết là Trương Tấn Phong hơi ngập ngừng nói: “Tuyết Mai tự sát rồi không?”
Võ Hạ Uyên đột nhiên ngẩng đầu, cô nói: “Anh nói gì cơ?”
“Vừa lòng cô chưa?” Giọng điệu của Trương Tấn Phong sắc bén đến nỗi giống lưỡi dao chém thẳng vào người cô: “Võ Hạ Uyên, tôi chỉ nghĩ cô là người tham danh lợi nhưng thật không ngờ cô lại ác độc đến vậy!”
Võ Hạ Uyên kinh ngạc xong thì lại chuyển qua vẻ vui sướng: “Tôi vẫn kém cô Tuyết Mai đó nhiều đấy”
“Võ Hạ Uyên!” Trương Tấn Phong đấm mạnh xuống bàn ăn khiến cả người Võ Hạ Uyên sợ đến mức run lên bần bật.
“Nếu không phải cô đang mang thai đứa nhỏ thì tôi nhất định sẽ…’ Trương Tấn Phong chưa nói xong nhưng Võ Hạ Uyên có thể đoán ra anh nhất định sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn.
Sau vài giây ngắn ngủi, Trương Tấn Phong khôi phục lại dáng vẻ bình thường, khuôn mặt anh vẫn lạnh băng như cũ, anh nói: “Ngày mai tôi sẽ đưa cô rời khỏi Cần Thơ”
“Vậy tôi sẽ ở đâu?” Võ Hạ Uyên hỏi lại.
“Cô chỉ cần ngoan ngoãn thành thật sống ở đó, đợi đến khi đứa nhỏ được sinh ra thôi!” Dứt lời, Trương Tấn Phong đạp đổ cánh cửa rồi sau đó đi thẳng ra ngoài.
Võ Hạ Uyên vô lực nằm im trên giường, vậy cũng tốt, chỉ là muốn cô tránh xa Vũ Tuyết Mai chứ không phải muốn cô và con phải chết.
Sáng sớm hôm sau, người của Trương Tấn Phong tới đón cô xuất viện. Chiếc xe chạy thẳng một đường ra ngoài thành, đương nhiên trong suốt quãng đường này, Trương Tấn Phong cũng chưa từng xuất hiện.
Võ Hạ Uyên lặng lẽ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn bình thản như cũ giống như việc Trương Tấn Phong chán ghét cô không có liên quan gì đến cô vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, Võ Hạ Uyên lại phát hiện ra có gì đó không đúng bởi vì xe dừng lại trước cửa một phòng khám tư nhân.
Võ Hạ Uyên nghỉ hoặc nhìn về phía phòng khám tư nhân đó, nhìn mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng sẵn ở cửa, cô không hiểu sao mình lại có cảm giác khó chịu không thoải mái: “Vì sao lại dừng ở đây?”
Người đàn ông bên cạnh không để ý tới Võ Hạ Uyên, anh ta thô lỗ kéo cô xuống xe.
Người đàn ông đó đẩy cô về phía những bác sĩ kia, sau đó có ai đó lại tiêm thuốc mê vào cổ cô, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, đợi đến khi Võ Hạ Uyên bắt đầu hình dung ra mọi chuyện và phản ứng lại thì cô bất lực rồi.
“Các người muốn làm gì…” Võ Hạ Uyên dùng toàn bộ sức lực cuối cùng hét lên nhưng kết quả quá tàn nhãn, bởi chính cô cũng không nghe.
được giọng nói của mình nữa là.
Âz: “Phẫu thuật sinh non, chuẩn bị mau đi” Bác sĩ đẩy cô vào phòng phẫu thuật rồi bình tĩnh nói.
Từ từ đã? Đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Phẫu thuật sinh non là sao?!
Lúc này Võ Hạ Uyên giống một con mãnh thú bị rút hết răng và lợi, cô cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không ăn thua, cuối cùng cô đành phải duy trì cho đầu óc mình cho thật tỉnh táo, sau đó dùng ánh mắt độc ác nhất trừng mấy tay bác sĩ đó. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của cô cũng không khiến bọn họ dao động dù chỉ một chút, dao phẫu thuật được truyền luân phiên từ tay người này đến tay người khác, Võ Hạ Uyên lâm vào tận cùng của nỗi tuyệt vọng, nước mắt chảy dài như suối.
Xin lỗi con… mẹ không thể bảo vệ tốt cho con rồi…
Đáng ra Võ Hạ Uyên phải nghĩ đến trường hợp này sớm hơn chứ, sao Trương Tấn Phong có thể buông tha cho cô dễ dàng như thế được? Uổng công cô nghĩ tốt cho anh, nghĩ anh vẫn còn biết thứ gọi là tình cha con! Bây giờ, cô chỉ muốn ngửa mặt lên trời, cười một tiếng thật to như giễu cợt chính bản thân mình vậy!
Từ sâu trong đáy lòng cô dâng lên một nỗi căm hận, Võ Hạ Uyên sẽ không bao giờ tha thứ cho những người này!
Sau đó một bác sĩ tách chân Võ Hạ Uyên ra, linh hồn cô đang điên cuồng gào thét nhưng kết quả cô chỉ giống như một miếng thịt để người ta mặc sức xâu xé.
Khi nỗi tuyệt vọng dâng lên mỗi lúc một nhiều thì cửa phòng phẫu thuật bị ai đó đạp đổ, Võ Hạ Uyên gian nan quay đầu, sau đó cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Trước giờ Võ Hạ Uyên chưa từng nhìn thấy sắc mặt Trương Tấn Phong âm trầm khó coi đến mức vậy, anh dùng một chân đá văng tên bác sĩ kia đi, ôm chặt cô vào lòng. Sau đó, tiếng nói trầm thấp của anh vang vọng bên tai Võ Hạ Uyên rất rõ ràng: “Xin lỗi, tôi đến chậm rồi.”
Trong nháy mắt, những nỗi tuyệt vọng của Võ Hạ Uyên lập tức biến thành sự ủy khuất vô tận, người cô đang ôm là người duy nhất có thể cứu cô vào lúc này, cuối cùng cô vẫn không kìm chế nổi mà bật khóc nức nở.
Bình luận facebook