Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221
Chương 221
“Thiên Lâm, anh có thể đừng nặng tay với bọn họ quá được không?”
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ, dù sao đi nữa, bọn họ cũng không đáng bị hành xử nặng, chỉ cần một ít cảnh cáo là được, một vừa hai phải.
“Em yên tâm, A Nham làm việc có chừng mực.” Vân Thiên Lâm nắm lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt với Đặng Cầm cùng rời đi, lên xe. Cố Thần thuận tay dẫn theo Tôn Viện, đi vào, một khung cảnh lại quy tụ nhiều nhân vật quyền quý đến vậy, quả là có một không hai.
Đột nhiên Tôn Viện móc điện thoại ra, mở lời ra liền trực tiếp ra mệnh lệnh cho thị trưởng buổi tối đến đón người, chỉ sợ trên đời này chỉ có một người mới dám ra mệnh lệnh cho thị trưởng đó là Tôn Viện.
Bạch Hiểu Nguyệt đi theo bên người Đặng Cầm, trong lúc lơ đãng thấy được Đặng Cầm nhìn Tôn Viện gọi điện thoại lộ ra chút hâm mộ.
Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới một số việc, nhiều năm như vậy, Đặng Cầm vẫn luôn là một thân lẻ bóng, chuyện này đối với mẹ chồng cô mà nói có chút không dễ dàng.
Bạch Hiểu Nguyệt quyết định, nếu về sau chính mình có thời gian, nhất định phải thường xuyên dành nhiều thời gian cho mẹ chồng cô. Bạch Hiểu Nguyệt suy đoán một số việc, lại càng thêm bội phục Đặng Cầm, cô cảm ơn mẹ chồng đã tạo ra một Vân Thiên Lâm như ngày hôm nay.
Thời điểm xe khởi động, trong lúc lơ đãng Vân Thiên Lâm thấy được một đám người trong hẻm vẫn luôn đứng ở đó, khóe môi anh hơi gợi lên, khỏi động xe, hướng về khách sạn Minh Đỉnh đi tới.
Vừa lúc Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy nụ cười nhạt ấy của Vân Thiên Lâm, cảm thấy rất kỳ quái. Mỗi lần cô nhìn thấy nụ cười này của anh, đều là có ý không tốt, khẳng định là anh đang tính kế gì đó.
Bạch Hiểu Nguyệt tò mò quay đầu nhìn lại, nhưng cái gì cũng không nhìn ra, trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt lại càng tò mò, không phải vô duyên vô cớ anh lại cười như vậy, có phải anh lại làm chuyện gì xấu. Một chút nữa có cơ hội cô phải thẩm vấn, tra khảo anh mới được, làm chuyện xấu lại không nói với cô.
Có lẽ là có Tôn Viện ở đây, đêm nay Đặng Cầm ăn uống đặc biệt ngon. Vốn dĩ là Đặng Cầm với Vân Thiên Lâm cùng nhau trở về, nhưng Tôn Viện như thế nào cũng không cho, một hai đều muốn ở lại nhà Đặng Cầm ngủ, bà muốn ngủ chung với Đặng Cầm một hôm, để hồi tưởng lại kí ức khi còn trẻ.
Nhưng mà Tôn Viện quyết định là một chuyện, còn mọi người nghe theo hay không tùy theo sự quyết định của thị trưởng. Đặng Cầm không còn cách nào khác đành phải đáp ứng.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, liền tan cuộc nhà ai nấy về.
Trên đường trở về, Bạch Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng có cơ hội thẩm vấn anh về vấn đề khi nãy.
Vân Thiên Lâm mới vừa lên xe, còn chưa thắt đai an toàn, Bạch Hiểu Nguyệt âm hiểm cười cười, đưa ngón tay ngoắc ngoắc anh một cái. Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới uống rượu vang đỏ, khuôn mặt hồng hồng, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái.
Vân Thiên Lâm phối hợp xích lại gần cô hơn, đột nhiên không kịp ngừa phòng bị, Bạch Hiểu Nguyệt kéo cổ áo Vân Thiên Lâm lại, làm cho hai khuôn mặt thiếu chút nữa dính vào nhau.
Bạch Hiểu Nguyệt nhả khí hơi say ra, hơi ấm tràn quanh trên cổ Vân Thiên Lâm, làm Vân Thiên Lâm xuất thần nhìn Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Hiểu Nguyệt căn bản không biết bộ dáng lúc này của chính mình có bao nhiêu quyển rũ, bây giờ cô chỉ nghĩ đến làm thế nào để cho Vân Thiên Lâm nói thật.
“Mau mau khai ra, anh hôm nay làm cái chuyện gì xấu mà không nói cho em biết. Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự thì không tha.”
Vân Thiên Lâm hơi hơi nhướn mi lên, chuyện xấu? Anh không nhớ rõ là chính mình có làm chuyện gì tốt, cô ngốc này là đang nói đến chuyện nào?
“Còn làm bộ dáng nai con ngơ ngác!”
Thấy Vân Thiên Lâm còn giả ngu giả ngơ, Bạch Hiểu Nguyệt không phục, chính mình đã thấy được anh nở nụ cười xấu đó, đến cả khi lái xe anh cũng không ngậm lại mồm được, cười âm âm hiểm hiểm, khẳng định đến 90% là chuyện xấu.
“Hừ! Anh mau gọi em là nữ vương đại nhân, mau nói.”
“Nữ vương đại nhân?” Vân Thiên Lâm buồn cười nhìn bộ dáng của Bạch Hiểu Nguyệt, về sau anh phải thường xuyên cho cô uống rượu nhiều một chút, nhưng với điều kiện là có anh bên cạnh.
“Thiên Lâm, anh có thể đừng nặng tay với bọn họ quá được không?”
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ, dù sao đi nữa, bọn họ cũng không đáng bị hành xử nặng, chỉ cần một ít cảnh cáo là được, một vừa hai phải.
“Em yên tâm, A Nham làm việc có chừng mực.” Vân Thiên Lâm nắm lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt với Đặng Cầm cùng rời đi, lên xe. Cố Thần thuận tay dẫn theo Tôn Viện, đi vào, một khung cảnh lại quy tụ nhiều nhân vật quyền quý đến vậy, quả là có một không hai.
Đột nhiên Tôn Viện móc điện thoại ra, mở lời ra liền trực tiếp ra mệnh lệnh cho thị trưởng buổi tối đến đón người, chỉ sợ trên đời này chỉ có một người mới dám ra mệnh lệnh cho thị trưởng đó là Tôn Viện.
Bạch Hiểu Nguyệt đi theo bên người Đặng Cầm, trong lúc lơ đãng thấy được Đặng Cầm nhìn Tôn Viện gọi điện thoại lộ ra chút hâm mộ.
Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới một số việc, nhiều năm như vậy, Đặng Cầm vẫn luôn là một thân lẻ bóng, chuyện này đối với mẹ chồng cô mà nói có chút không dễ dàng.
Bạch Hiểu Nguyệt quyết định, nếu về sau chính mình có thời gian, nhất định phải thường xuyên dành nhiều thời gian cho mẹ chồng cô. Bạch Hiểu Nguyệt suy đoán một số việc, lại càng thêm bội phục Đặng Cầm, cô cảm ơn mẹ chồng đã tạo ra một Vân Thiên Lâm như ngày hôm nay.
Thời điểm xe khởi động, trong lúc lơ đãng Vân Thiên Lâm thấy được một đám người trong hẻm vẫn luôn đứng ở đó, khóe môi anh hơi gợi lên, khỏi động xe, hướng về khách sạn Minh Đỉnh đi tới.
Vừa lúc Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy nụ cười nhạt ấy của Vân Thiên Lâm, cảm thấy rất kỳ quái. Mỗi lần cô nhìn thấy nụ cười này của anh, đều là có ý không tốt, khẳng định là anh đang tính kế gì đó.
Bạch Hiểu Nguyệt tò mò quay đầu nhìn lại, nhưng cái gì cũng không nhìn ra, trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt lại càng tò mò, không phải vô duyên vô cớ anh lại cười như vậy, có phải anh lại làm chuyện gì xấu. Một chút nữa có cơ hội cô phải thẩm vấn, tra khảo anh mới được, làm chuyện xấu lại không nói với cô.
Có lẽ là có Tôn Viện ở đây, đêm nay Đặng Cầm ăn uống đặc biệt ngon. Vốn dĩ là Đặng Cầm với Vân Thiên Lâm cùng nhau trở về, nhưng Tôn Viện như thế nào cũng không cho, một hai đều muốn ở lại nhà Đặng Cầm ngủ, bà muốn ngủ chung với Đặng Cầm một hôm, để hồi tưởng lại kí ức khi còn trẻ.
Nhưng mà Tôn Viện quyết định là một chuyện, còn mọi người nghe theo hay không tùy theo sự quyết định của thị trưởng. Đặng Cầm không còn cách nào khác đành phải đáp ứng.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, liền tan cuộc nhà ai nấy về.
Trên đường trở về, Bạch Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng có cơ hội thẩm vấn anh về vấn đề khi nãy.
Vân Thiên Lâm mới vừa lên xe, còn chưa thắt đai an toàn, Bạch Hiểu Nguyệt âm hiểm cười cười, đưa ngón tay ngoắc ngoắc anh một cái. Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới uống rượu vang đỏ, khuôn mặt hồng hồng, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái.
Vân Thiên Lâm phối hợp xích lại gần cô hơn, đột nhiên không kịp ngừa phòng bị, Bạch Hiểu Nguyệt kéo cổ áo Vân Thiên Lâm lại, làm cho hai khuôn mặt thiếu chút nữa dính vào nhau.
Bạch Hiểu Nguyệt nhả khí hơi say ra, hơi ấm tràn quanh trên cổ Vân Thiên Lâm, làm Vân Thiên Lâm xuất thần nhìn Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Hiểu Nguyệt căn bản không biết bộ dáng lúc này của chính mình có bao nhiêu quyển rũ, bây giờ cô chỉ nghĩ đến làm thế nào để cho Vân Thiên Lâm nói thật.
“Mau mau khai ra, anh hôm nay làm cái chuyện gì xấu mà không nói cho em biết. Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự thì không tha.”
Vân Thiên Lâm hơi hơi nhướn mi lên, chuyện xấu? Anh không nhớ rõ là chính mình có làm chuyện gì tốt, cô ngốc này là đang nói đến chuyện nào?
“Còn làm bộ dáng nai con ngơ ngác!”
Thấy Vân Thiên Lâm còn giả ngu giả ngơ, Bạch Hiểu Nguyệt không phục, chính mình đã thấy được anh nở nụ cười xấu đó, đến cả khi lái xe anh cũng không ngậm lại mồm được, cười âm âm hiểm hiểm, khẳng định đến 90% là chuyện xấu.
“Hừ! Anh mau gọi em là nữ vương đại nhân, mau nói.”
“Nữ vương đại nhân?” Vân Thiên Lâm buồn cười nhìn bộ dáng của Bạch Hiểu Nguyệt, về sau anh phải thường xuyên cho cô uống rượu nhiều một chút, nhưng với điều kiện là có anh bên cạnh.
Bình luận facebook