Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 297
Chương 297
Cũng may, chung cư này an ninh tốt, Trương Tử Nham không có tìm được cô, chỉ là mỗi khi đêm khuya tới, cô lại nhớ đến hình ảnh ghê tởm của hắn, làm cho cô không tài nào ngủ được.
Cô đã chịu đủ cái cảm giác ghê ghớm đó rồi, thế giới này đối với cô chỉ là một màu xám trắng, cô không thể là mình của ba năm trước nữa. Nếu như cuộc sống của cô cứ tiếp diễn như thế, cô sẽ điên lên mất.
Lúc này cả người Chu Nhã Tĩnh yếu ớt nằm tựa trên giường, cả người xụi lơ, đầu óc choáng váng, chỉ còn lại một chút ý thức động lại trong đầu đó là Vân Thiên Lâm.
“Thiên Lâm!” Trong điện thoại truyền đến âm thanh uy yếu của Chu Nhã Tĩnh, Vân Thiên Lâm thấy kỳ lạ, sao giọng nói lại biến thành thế này.
“Chu Nhã Tĩnh…”
“Thiên Lâm, thực xin lỗi. Em…Khụ…Khụ…Em không nghĩ là sẽ quấy rầy anh, nhưng em không biết có thể gọi nhờ ai. Trong nhà hiện tại cũng chỉ có mình em, hình như là em bị sốt rồi, phiền anh có thể đưa em đến bệnh viện một chuyến được không?”
“Chị Lý đâu rồi?”
“Chị Lý…Buổi tối hôm trước chị Lý đã xin nghỉ về quê rồi. Nhà chị ấy có việc, xin em cho nghỉ một vài hôm. Khụ khụ…”
Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở một bên, hình như nghe được giọng nói của Chu Nhã Tĩnh trong điện thoại có vẻ không tốt lắm, không phải đang tốt sao, thế nào lại bị bệnh rồi?
“Tôi sẽ kêu A Nham qua đó trông chừng em…”
“Thiên Lâm, em…” Chu Nhã Tĩnh còn chưa nói xong, người đã hôn mê bất tỉnh, trong điện thoại truyền đến một tiếng phịch.
Vân Thiên Lâm ngẩn ra, đây là… “Làm sao vậy?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn biểu tình lo lắng của Vân Thiên Lâm, cô có chút sốt ruột.
“Chu Nhã Tĩnh gọi điện nói là chị Lý đã xin nghỉ về quê vài hôm, hình như là Chu Nhã Tĩnh bị sốt rồi, mới vừa rồi còn chưa nói xong đã không nghe thấy tiếng nữa rồi.”
Không có tiếng Bạch Hiểu Nguyệt không dám suy đoán thêm nữa, cứu người là quan trọng, mặc kệ quan hệ lúc trước có như thế nào đi chăng nữa thì mạng sống đều đáng giá hơn hết.
“Để anh kêu A Nham đi qua đó xem tình hình thế nào.” Nói rồi Vân Thiên Lâm móc điện thoại di động ra gọi điện cho A Nham.
Bạch Hiểu Nguyệt phân vân, có phải là cô nên rộng lượng một chút, Vân Thiên Lâm là loại người gì chứ, cô còn không tin được anh sao? Dù sao đây là một người bệnh, cô vì ích kỷ cho bản thân mà độc chiếm Vân Thiên Lâm. Anh là bạn của cô ấy, dĩ nhiên đi qua xem một chút tình hình có làm sao, chắc anh sợ cô nghĩ nhiều nên mới gọi cho A Nham.
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, dừng bước chân lại. Vân Thiên Lâm kỳ quái nhìn cô, không phải là cô muốn đi bệnh viện sao, mới vừa rồi rất nóng lòng muốn đi mà.
“Hay là anh tự mình đi qua đó xem một chút đi! Nếu là phát sốt thì anh đưa cô ấy tới bệnh viện, để A Nham đưa em đi bệnh viện cũng được, sẵn tiện em chờ anh ở bệnh viện luôn, đều là giống nhau cả mà.”
Cô nghĩ kỹ rồi, cô không được so đo với người bệnh, anh đi qua đó xem Chu Nhã Tĩnh thế nào rồi trở về thôi mà.
“Em…”
“Anh yên tâm, em sẽ không nghĩ nhiều đâu. Anh đi qua sẽ yên tâm hơn, lại chăm sóc cho Chu Nhã Tĩnh kỹ hơn, A Nham sẽ không kỹ lưỡng hơn anh đâu, dù sao cô ấy chỉ có một mình không dễ dàng gì. Còn thường ngày em vẫn luôn có anh mà.”
Bạch Hiểu Nguyệt thúc giục Vân Thiên Lâm đi nhanh lên để mau chóng trở về với cô. Vân Thiên Lâm nghĩ cô nói cũng đúng, anh liền đi trước. Trước khi đi, anh còn không quên dặn dò Bạch Hiểu Nguyệt ở bệnh viện ngoan ngoãn đợi anh đi cùng kiểm tra.
Bạch Hiểu Nguyệt cười tươi đồng ý với anh, nhìn Vân Thiên Lâm lái xe rời đi, thì A Nham cũng lái xe tới chở cô đi bệnh viện.
Cũng may, chung cư này an ninh tốt, Trương Tử Nham không có tìm được cô, chỉ là mỗi khi đêm khuya tới, cô lại nhớ đến hình ảnh ghê tởm của hắn, làm cho cô không tài nào ngủ được.
Cô đã chịu đủ cái cảm giác ghê ghớm đó rồi, thế giới này đối với cô chỉ là một màu xám trắng, cô không thể là mình của ba năm trước nữa. Nếu như cuộc sống của cô cứ tiếp diễn như thế, cô sẽ điên lên mất.
Lúc này cả người Chu Nhã Tĩnh yếu ớt nằm tựa trên giường, cả người xụi lơ, đầu óc choáng váng, chỉ còn lại một chút ý thức động lại trong đầu đó là Vân Thiên Lâm.
“Thiên Lâm!” Trong điện thoại truyền đến âm thanh uy yếu của Chu Nhã Tĩnh, Vân Thiên Lâm thấy kỳ lạ, sao giọng nói lại biến thành thế này.
“Chu Nhã Tĩnh…”
“Thiên Lâm, thực xin lỗi. Em…Khụ…Khụ…Em không nghĩ là sẽ quấy rầy anh, nhưng em không biết có thể gọi nhờ ai. Trong nhà hiện tại cũng chỉ có mình em, hình như là em bị sốt rồi, phiền anh có thể đưa em đến bệnh viện một chuyến được không?”
“Chị Lý đâu rồi?”
“Chị Lý…Buổi tối hôm trước chị Lý đã xin nghỉ về quê rồi. Nhà chị ấy có việc, xin em cho nghỉ một vài hôm. Khụ khụ…”
Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở một bên, hình như nghe được giọng nói của Chu Nhã Tĩnh trong điện thoại có vẻ không tốt lắm, không phải đang tốt sao, thế nào lại bị bệnh rồi?
“Tôi sẽ kêu A Nham qua đó trông chừng em…”
“Thiên Lâm, em…” Chu Nhã Tĩnh còn chưa nói xong, người đã hôn mê bất tỉnh, trong điện thoại truyền đến một tiếng phịch.
Vân Thiên Lâm ngẩn ra, đây là… “Làm sao vậy?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn biểu tình lo lắng của Vân Thiên Lâm, cô có chút sốt ruột.
“Chu Nhã Tĩnh gọi điện nói là chị Lý đã xin nghỉ về quê vài hôm, hình như là Chu Nhã Tĩnh bị sốt rồi, mới vừa rồi còn chưa nói xong đã không nghe thấy tiếng nữa rồi.”
Không có tiếng Bạch Hiểu Nguyệt không dám suy đoán thêm nữa, cứu người là quan trọng, mặc kệ quan hệ lúc trước có như thế nào đi chăng nữa thì mạng sống đều đáng giá hơn hết.
“Để anh kêu A Nham đi qua đó xem tình hình thế nào.” Nói rồi Vân Thiên Lâm móc điện thoại di động ra gọi điện cho A Nham.
Bạch Hiểu Nguyệt phân vân, có phải là cô nên rộng lượng một chút, Vân Thiên Lâm là loại người gì chứ, cô còn không tin được anh sao? Dù sao đây là một người bệnh, cô vì ích kỷ cho bản thân mà độc chiếm Vân Thiên Lâm. Anh là bạn của cô ấy, dĩ nhiên đi qua xem một chút tình hình có làm sao, chắc anh sợ cô nghĩ nhiều nên mới gọi cho A Nham.
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, dừng bước chân lại. Vân Thiên Lâm kỳ quái nhìn cô, không phải là cô muốn đi bệnh viện sao, mới vừa rồi rất nóng lòng muốn đi mà.
“Hay là anh tự mình đi qua đó xem một chút đi! Nếu là phát sốt thì anh đưa cô ấy tới bệnh viện, để A Nham đưa em đi bệnh viện cũng được, sẵn tiện em chờ anh ở bệnh viện luôn, đều là giống nhau cả mà.”
Cô nghĩ kỹ rồi, cô không được so đo với người bệnh, anh đi qua đó xem Chu Nhã Tĩnh thế nào rồi trở về thôi mà.
“Em…”
“Anh yên tâm, em sẽ không nghĩ nhiều đâu. Anh đi qua sẽ yên tâm hơn, lại chăm sóc cho Chu Nhã Tĩnh kỹ hơn, A Nham sẽ không kỹ lưỡng hơn anh đâu, dù sao cô ấy chỉ có một mình không dễ dàng gì. Còn thường ngày em vẫn luôn có anh mà.”
Bạch Hiểu Nguyệt thúc giục Vân Thiên Lâm đi nhanh lên để mau chóng trở về với cô. Vân Thiên Lâm nghĩ cô nói cũng đúng, anh liền đi trước. Trước khi đi, anh còn không quên dặn dò Bạch Hiểu Nguyệt ở bệnh viện ngoan ngoãn đợi anh đi cùng kiểm tra.
Bạch Hiểu Nguyệt cười tươi đồng ý với anh, nhìn Vân Thiên Lâm lái xe rời đi, thì A Nham cũng lái xe tới chở cô đi bệnh viện.
Bình luận facebook