Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 323
Chương 323
“Hiểu Nguyệt, cậu có nghĩ rằng cặp đôi này mà qua tài biến hóa của mình trở thành một cặp đôi trong tiểu thuyết thì thế nào? Hình tượng của bọn họ rất phù hợp với tiêu chí của mình đấy.” Bạch Hiểu Nguyệt say mê ngắm nhìn hai người bọn họ, nào có để ý đến lời của Giai Giai, mặc kệ Giai Giai nói gì, Bạch Hiểu Nguyệt cũng gật đầu.”
Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm lẫn nhau, ánh mắt của Bạch Hiểu Nguyệt không còn tập trung vào Lý Khanh Vũ và Mộ Dung Tình nữa, cô chuyển sang tầm mắt vào người đàn ông của mình, Vân Thiên Lâm. Đột nhiên trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt xuất hiện một thân ảnh, ngăn trở tầm mắt của cô. Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy, không biết Lý Khanh Vũ đã đến đây tự khi nào.
“Nhìn đến thất thần như vậy, hắn ta thật sự hấp dẫn em như thế sao?” Lý Khanh Vũ cố gắng làm mình trở nên thật bình tĩnh, đối mặt với Bạch Hiểu Nguyệt.
Anh do dự rất lâu, mới quyết định đi lại đây cùng cô giải thích cho rõ ràng.
Bất kể ai có thể hiểu lầm mối quan hệ của giữa anh và Mộ Dung Tình cũng được, nhưng riêng Bạch Hiểu Nguyệt thì không, anh không muốn cô hiểu lầm.
Lý Khanh Vũ nói, Bạch Hiểu Nguyệt cũng không để ý đến, theo bản năng trả lời: “Đúng vậy.” 5 giây sau, Bạch Hiểu Nguyệt mới ngớ người ra, cười cười nói với Lý Khanh Vũ.
“Ha ha, anh đừng để ý, là em nói nhăng nói cuội thôi. Anh không đi xã giao sao?”
“Hiểu Nguyệt, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không? Anh có lời muốn nói với em.” Giai Giai ở bên cạnh thức thời tình thế, cô lấy cớ mình đi vệ sinh một chút.
“Được, anh nói đi.” Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, chắc là anh Khanh Vũ muốn ôn lại chuyện cũ với cô từ thuở bé, bởi vì hiện tại anh ấy đã có bạn gái, không những bình thường mà còn rất xinh đẹp, ngoài chuyện đó ra thì cô với anh cũng chẳng có gì để nói.
“Hiểu Nguyệt, lần trước ở sơn trang Minh Nguyệt, anh có đấu kiếm với Vân Thiên Lâm, anh vô cùng xin lỗi.”
“Không có gì, chuyện đó cũng bình thường mà. Chúng ta đã thân đến như vậy rồi, anh không cần phải khách sáo.”
“Em không phải là cũng hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Mộ Dung Tình đấy chứ. Thật ra anh với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, ngoài ra không có ý gì khác cả.”
Bạch Hiểu Nguyệt ngạc nhiên, chỉ là bạn bè bình thường. Cô cứ nghĩ Mộ Dung Tình là bạn gái của anh, với lại nhìn sự thân mật của hai người họ, cô không nghĩ là bạn bè. Nhưng mà anh đã nói như thế thì là như thế, cô cũng chỉ nghe vậy thôi.
“Anh Khanh Vũ, em cảm thấy cô ấy rất hợp với anh. Anh xem, chỉ cần anh mở rộng lòng mình ra một chút, đón nhận tình yêu thì anh sẽ thấy tình yêu rất đẹp. Biết đâu được, Mộ Dung Tình cũng rất thích anh, hai người vừa vặn tiến tới trở thành một đôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt không biết rằng, những lời như vô tình này lại làm cho Lý Khanh Vũ khổ sở. Cô phải biết rằng anh vẫn còn tình cảm với cô rất nhiều, thế mà cô lại đẩy anh cho một người khác. Thật sự là quá tàn nhẫn với anh.
Có những thứ không phải là của mình thì nhất định sẽ không bao giờ là của mình. Lý Khanh Vũ kéo kéo khóe miệng, trong lòng có nỗi khổ chỉ mỗi mình anh biết. Nếu sớm biết như thế này thì năm đó anh không nên rời đi. Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như.
Không khí đột nhiên trở nên trầm mặc, làm cho Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút xấu hổ. Bạch Hiểu Nguyệt bắt đầu sốt ruột ngó đông ngó tây, sao Giai Giai vẫn chưa chịu quay trở lại, đứng với Lý Khanh Vũ thế này không hay lắm. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Bạch Hiểu Nguyệt, với Vân Thiên Lâm không khí làm cho anh cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc.
Một hình ảnh an tĩnh này đập vào mắt Mộ Dung Tình, cô trở nên đau nhói. Rốt cục thì Lý Khanh Vũ cũng không để cô vào ở trong tim anh. Anh phải nên biết là Bạch Hiểu Nguyệt đã kết hôn, cô ấy đã có gia đình, sẽ không thể nào quay lại với anh được nữa. Sao anh cứ cố chấp mãi không buông. Nhưng mà tình yêu nếu như không có cố chấp liệu đấy có phải là tình yêu không? Cô chạy theo sau Lý Khanh Vũ, Lý Khanh Vũ mù quáng một hoài niệm tình yêu tuổi thơ với Bạch Hiểu Nguyệt, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt đã có người trong mộng của mình. Trớ trêu thay. Cô cũng chỉ có thể biết nói trớ trêu thay, chẳng thể nào làm gì được. Vì yêu anh, cô đồng ý cái cam kết diễn tình giả trước mặt người ngoài, hữu danh vô thực, cô không biết mình sẽ được gì trong cái trò chơi tình yêu này nữa. Mộ Dung Tình ngồi ở một bàn trống uống từng ly này đến ly khác. Mắt không ngừng nhìn về phía Lý Khanh Vũ.
“Hiểu Nguyệt, cậu có nghĩ rằng cặp đôi này mà qua tài biến hóa của mình trở thành một cặp đôi trong tiểu thuyết thì thế nào? Hình tượng của bọn họ rất phù hợp với tiêu chí của mình đấy.” Bạch Hiểu Nguyệt say mê ngắm nhìn hai người bọn họ, nào có để ý đến lời của Giai Giai, mặc kệ Giai Giai nói gì, Bạch Hiểu Nguyệt cũng gật đầu.”
Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm lẫn nhau, ánh mắt của Bạch Hiểu Nguyệt không còn tập trung vào Lý Khanh Vũ và Mộ Dung Tình nữa, cô chuyển sang tầm mắt vào người đàn ông của mình, Vân Thiên Lâm. Đột nhiên trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt xuất hiện một thân ảnh, ngăn trở tầm mắt của cô. Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy, không biết Lý Khanh Vũ đã đến đây tự khi nào.
“Nhìn đến thất thần như vậy, hắn ta thật sự hấp dẫn em như thế sao?” Lý Khanh Vũ cố gắng làm mình trở nên thật bình tĩnh, đối mặt với Bạch Hiểu Nguyệt.
Anh do dự rất lâu, mới quyết định đi lại đây cùng cô giải thích cho rõ ràng.
Bất kể ai có thể hiểu lầm mối quan hệ của giữa anh và Mộ Dung Tình cũng được, nhưng riêng Bạch Hiểu Nguyệt thì không, anh không muốn cô hiểu lầm.
Lý Khanh Vũ nói, Bạch Hiểu Nguyệt cũng không để ý đến, theo bản năng trả lời: “Đúng vậy.” 5 giây sau, Bạch Hiểu Nguyệt mới ngớ người ra, cười cười nói với Lý Khanh Vũ.
“Ha ha, anh đừng để ý, là em nói nhăng nói cuội thôi. Anh không đi xã giao sao?”
“Hiểu Nguyệt, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không? Anh có lời muốn nói với em.” Giai Giai ở bên cạnh thức thời tình thế, cô lấy cớ mình đi vệ sinh một chút.
“Được, anh nói đi.” Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, chắc là anh Khanh Vũ muốn ôn lại chuyện cũ với cô từ thuở bé, bởi vì hiện tại anh ấy đã có bạn gái, không những bình thường mà còn rất xinh đẹp, ngoài chuyện đó ra thì cô với anh cũng chẳng có gì để nói.
“Hiểu Nguyệt, lần trước ở sơn trang Minh Nguyệt, anh có đấu kiếm với Vân Thiên Lâm, anh vô cùng xin lỗi.”
“Không có gì, chuyện đó cũng bình thường mà. Chúng ta đã thân đến như vậy rồi, anh không cần phải khách sáo.”
“Em không phải là cũng hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Mộ Dung Tình đấy chứ. Thật ra anh với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, ngoài ra không có ý gì khác cả.”
Bạch Hiểu Nguyệt ngạc nhiên, chỉ là bạn bè bình thường. Cô cứ nghĩ Mộ Dung Tình là bạn gái của anh, với lại nhìn sự thân mật của hai người họ, cô không nghĩ là bạn bè. Nhưng mà anh đã nói như thế thì là như thế, cô cũng chỉ nghe vậy thôi.
“Anh Khanh Vũ, em cảm thấy cô ấy rất hợp với anh. Anh xem, chỉ cần anh mở rộng lòng mình ra một chút, đón nhận tình yêu thì anh sẽ thấy tình yêu rất đẹp. Biết đâu được, Mộ Dung Tình cũng rất thích anh, hai người vừa vặn tiến tới trở thành một đôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt không biết rằng, những lời như vô tình này lại làm cho Lý Khanh Vũ khổ sở. Cô phải biết rằng anh vẫn còn tình cảm với cô rất nhiều, thế mà cô lại đẩy anh cho một người khác. Thật sự là quá tàn nhẫn với anh.
Có những thứ không phải là của mình thì nhất định sẽ không bao giờ là của mình. Lý Khanh Vũ kéo kéo khóe miệng, trong lòng có nỗi khổ chỉ mỗi mình anh biết. Nếu sớm biết như thế này thì năm đó anh không nên rời đi. Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như.
Không khí đột nhiên trở nên trầm mặc, làm cho Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút xấu hổ. Bạch Hiểu Nguyệt bắt đầu sốt ruột ngó đông ngó tây, sao Giai Giai vẫn chưa chịu quay trở lại, đứng với Lý Khanh Vũ thế này không hay lắm. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Bạch Hiểu Nguyệt, với Vân Thiên Lâm không khí làm cho anh cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc.
Một hình ảnh an tĩnh này đập vào mắt Mộ Dung Tình, cô trở nên đau nhói. Rốt cục thì Lý Khanh Vũ cũng không để cô vào ở trong tim anh. Anh phải nên biết là Bạch Hiểu Nguyệt đã kết hôn, cô ấy đã có gia đình, sẽ không thể nào quay lại với anh được nữa. Sao anh cứ cố chấp mãi không buông. Nhưng mà tình yêu nếu như không có cố chấp liệu đấy có phải là tình yêu không? Cô chạy theo sau Lý Khanh Vũ, Lý Khanh Vũ mù quáng một hoài niệm tình yêu tuổi thơ với Bạch Hiểu Nguyệt, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt đã có người trong mộng của mình. Trớ trêu thay. Cô cũng chỉ có thể biết nói trớ trêu thay, chẳng thể nào làm gì được. Vì yêu anh, cô đồng ý cái cam kết diễn tình giả trước mặt người ngoài, hữu danh vô thực, cô không biết mình sẽ được gì trong cái trò chơi tình yêu này nữa. Mộ Dung Tình ngồi ở một bàn trống uống từng ly này đến ly khác. Mắt không ngừng nhìn về phía Lý Khanh Vũ.
Bình luận facebook