Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-219
Chương 219: Tôi hiểu, cậu chủ lớn Nửa giờ sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng khách của biệt thự ở ngoại ô, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên cùng nhau ngồi trên một chiếc sofa, Đàm Mục ngòi trên sofa đơn, hai tay tùy ý dang ra, Tiểu Lưu có chút căng thẳng ngồi ghế đối diện với Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên.
Thím Trương mang cà phê và nước lọc lên, lần lượt đặt trước mặt Đàm Mục và Mặc Tu Trần.
“Cậu chủ lớn, đây là lời của Trình Giai nói với tôi, tất cả đều ở đây.”
Tiểu Lưu lấy điện thoại ra, hai tay cung kính đưa cho Mặc Tu Trần, trong mắt của Đàm Mục lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như là không ngờ được Tiểu Lưu cũng có một mặt thông mỉnh như vậy.
“Tôi sợ mình không thuộc được hết lời của Trình Giai nói, lại sợ mình không giải thích được đầy đủ lời của Trình Giai, cho nên tôi mới ghi âm lại. Cậu chủ lớn, mợ chủ lớn, mọi người nghe trước đi ạ.”
Mặc Tu Trần hài lòng cong môi: “Cách làm này không tệ, Trình Giai là một người phụ nữ rất biết suy tính, lại biết nhiều cách để quyến rũ đàn ông, cậu thật thà như vậy, rất dễ rơi vào bẫy của cô ta. Sau này, chỉ cần chuyện không phải không tiện cho tôi biết thì cậu có thể dùng cách này.”
Đàm Mục cười cười, cầm tách cà phê ở trước mặt lên: “Tiểu Lưu, cậu có hiểu chuyện mà cậu chủ lớn nhà cậu nói không tiện cho cậu ấy biết, là chuyện gì không?”
Cho dù Tiểu Lưu có ngốc, cậu ta cũng có thể hiểu được ám chỉ trong giọng điệu của Mặc Tu Trần, sự giễu cọt trong lời nói của Đàm Mục, khuôn mặt của cậu ta có chút nóng lên: “Tôi hiểu, cậu chủ lớn, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với anh.”
“Phụt!”
Đàm Mục phun ra một ngụm cà phê.
Ôn Nhiên cũng không nhịn được cười, Mặc Tu Trần trừng mắt nhìn Đàm Mục: “Tự mình dọn dẹp đi.”
“Để tôi dọn, cậu chủ lớn, chuyện này không trách Tiểu Đàm được, là Tiểu Lưu quá ngốc không biết cách nói chuyện, khiến cho mọi người hiểu lầm.”
Thím Trương đang đứng cách đó vài bước lập tức đi tới, những gì Tiểu Lưu vừa nói thực sự sẽ khiến người ta hiểu lầm, đặc biệt là biểu hiện và giọng điệu của cậu ta, nói như thể giữa cậu ta và Mặc Tu Trần có chuyện gì đó. Cậu ta lên giường với Trình Giai, như thể là làm chuyện có lỗi với Mặc Tu Trần.
Đàm Mục lấy khăn giấy ra tao nhã lau khóe miệng, Mặc Tu Trần mở điện thoại của Tiểu Lưu, phát đoạn ghi âm, nói: “Lúc nào về thì cậu đi mua bút ghi âm, nó tiện hơn là dùng điện thoại. Nếu như giữa chừng có cuộc gọi hay gì đó thì sẽ bị gián đoạn.”
“Vâng!”
Vừa rồi Tiểu Lưu nói chuyện gây cười, lúc này còn không dám nói cái gì cả.
Đoạn ghi âm bắt đầu, đầu tiên là giọng nói của Trình Giai: “Anh đến rồi à, mau vào đi.”
“Cô có gì muốn nói thì cứ nói luôn ở đây đi.”
Giọng nói của Tiểu Lưu có chút lạnh và cứng rắn, cho dù cậu ta có quan hệ với Trình Giai cũng không nghe ra được một chút cảm xúc nào, có lẽ cậu ta đã biết mục đích của Trình Giai tự cắt cổ tay rồi.
“Ở ngay cửa làm sao mà nói được, có phải là anh chưa vào nhà của tôi bao giờ đâu, hiện tại anh sợ cái gì.”
Trình Giai không vừa lòng buông xuống một câu, xoay người đi vào trong phòng, có một phút đều không có âm thanh, chỉ là có tiếng bước chân cùng tiếng rót nước: “Nước này không độc, anh có thể yên tâm mà uống.”
“Không phải là cô nói, có chuyện muốn tôi nói lại với cậu chủ lớn sao? Là chuyện gì?”
Tiểu Lưu không uống nước mà nhìn thẳng vào Trình Giai, cậu chủ lớn nói rồi, Trình Giai suy tính sâu nặng, cậu ta biết mình ngốc, cách tốt nhất là nên thờ ơ với cô ta, đừng để bị cô ta lừa.
“Thật ra chuyện này không liên quan gì đến cậu Mặc, là chuyện có liên quan đến Ôn Nhiên, tôi nghĩ cậu Mặc nhất định sẽ muốn biết.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tai nạn xe hơi khiến Ôn Nhiên mắt đi ba mẹ là do Chu Minh Phú gây ra.”
“Cô có bằng chứng?”
“Vậy tại sao bây giò cô lại muốn nói?”
“Haha, bây giờ?”
Trình Giai bật cười hai tiếng tự chế giễu mình, sau đó lên tiếng, giọng nói có chút không muốn thừa nhận số phận của mình: “Tôi không còn nơi nào để đi, Tiêu Văn Khanh tin rằng tôi đã phản bội bà ta, cậu Mặc lại không tin tôi. Mặc dù thông tin này không liên quan gì đến cậu Mặc, nhưng tôi tin chuyện có liên quan đến Ôn Nhiên, anh ấy cũng đều sẽ quan tâm như chuyện của mình.”
Câu nói cuối cùng đó, Trình Giai nói đúng rồi, Đàm Mục như cười như không nhìn về phía Mặc Tu Trần, chỉ nhìn thấy anh sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt không nhìn thấy đáy, không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.
Trên mặt Ôn Nhiên cũng không có chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc, đối với những gì Trình Giai nói, cô nửa tin nửa ngờ.
Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Mặc Tu Trần trả lại điện thoại cho Tiểu Lưu, Đàm Mục ở một bên thản nhiên nói: “Cho dù lời nói của Trình Giai là thật, cũng không tránh khỏi có chút trùng hợp quá rồi.”
Mặc Tu Trần liếc anh ấy, lạnh lùng nói: “Lời của cô ta nói thật thật giả giả, chuyện chắc chắn là Chu Minh Phú thực sự không thể thoát khỏi có liên quan, còn chuyện ông ta làm một mình hay không thì còn phải chờ xác minh.”
ụ s Tiểu Lưu ham học hỏi: “Cậu chủ lớn, chẳng lẽ Trình Giai vẫn đang nói dối sao? Không phải là cô ta nói, nói cho anh và mợ chủ lớn biết những chuyện này chính là thể hiện lòng thành của cô ta sao?”
Nếu Trình Giai vẫn nói dối, vậy thì đáng căm ghét.
“Cô ta nói với chúng ta, nhưng cô ta lại che giấu một chút.” Ôn Nhiên cất lời, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như mùa thu. “Cô ta sớm không nói muộn không nói, cố tình sau khi Chu Minh Phú vừa chết cô ta lại nói những việc đó đều là do Chu Minh Phú làm. Thật sự làm cho người ta hoài nghỉ, cô ta có tất cả mọi nghiệp chướng đều trốn tránh sự nghi ngờ của Chu Minh Phú.”
“Nếu thật sự là như vậy, có lẽ những ngày này cô ta có tiếp xúc với thế giới bên ngoài.”
Đàm Mục gật đầu, Trình Giai muốn tính kế Mặc Tu Trần, kết quả là bị Mặc Tu Trần tính kế ngược lại, còn khiến cô ta phải thừa nhận ở trước mặt truyền thông rằng cô ta và anh chàng tài xế Tiểu Lưu hiền lành thật thà yêu nhau, sao cô ta có thể cam lòng cho được.
Cô ta đã bị Tiêu Văn Khanh lợi dụng nhiều năm như vậy, giữa bọn họ không thể cắt đứt dễ dàng như vậy được.
“Tiểu Lưu, cậu nên làm gì thì cứ làm đi, không cần quan tâm đến Trình Giai, cô ta sẽ tự mình liên lạc với tôi.”
Trong mắt của Mặc Tu Trần xẹt qua một tia lạnh lùng, Trình Giai muốn lấy lòng cả hai bên bên, thậm chí, còn nghĩ đến làm mưa làm gió, ngược lại anh muốn xem xem thực lực của cô ta đến mức nào.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng khách của biệt thự ở ngoại ô, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên cùng nhau ngồi trên một chiếc sofa, Đàm Mục ngòi trên sofa đơn, hai tay tùy ý dang ra, Tiểu Lưu có chút căng thẳng ngồi ghế đối diện với Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên.
Thím Trương mang cà phê và nước lọc lên, lần lượt đặt trước mặt Đàm Mục và Mặc Tu Trần.
“Cậu chủ lớn, đây là lời của Trình Giai nói với tôi, tất cả đều ở đây.”
Tiểu Lưu lấy điện thoại ra, hai tay cung kính đưa cho Mặc Tu Trần, trong mắt của Đàm Mục lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như là không ngờ được Tiểu Lưu cũng có một mặt thông mỉnh như vậy.
“Tôi sợ mình không thuộc được hết lời của Trình Giai nói, lại sợ mình không giải thích được đầy đủ lời của Trình Giai, cho nên tôi mới ghi âm lại. Cậu chủ lớn, mợ chủ lớn, mọi người nghe trước đi ạ.”
Mặc Tu Trần hài lòng cong môi: “Cách làm này không tệ, Trình Giai là một người phụ nữ rất biết suy tính, lại biết nhiều cách để quyến rũ đàn ông, cậu thật thà như vậy, rất dễ rơi vào bẫy của cô ta. Sau này, chỉ cần chuyện không phải không tiện cho tôi biết thì cậu có thể dùng cách này.”
Đàm Mục cười cười, cầm tách cà phê ở trước mặt lên: “Tiểu Lưu, cậu có hiểu chuyện mà cậu chủ lớn nhà cậu nói không tiện cho cậu ấy biết, là chuyện gì không?”
Cho dù Tiểu Lưu có ngốc, cậu ta cũng có thể hiểu được ám chỉ trong giọng điệu của Mặc Tu Trần, sự giễu cọt trong lời nói của Đàm Mục, khuôn mặt của cậu ta có chút nóng lên: “Tôi hiểu, cậu chủ lớn, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với anh.”
“Phụt!”
Đàm Mục phun ra một ngụm cà phê.
Ôn Nhiên cũng không nhịn được cười, Mặc Tu Trần trừng mắt nhìn Đàm Mục: “Tự mình dọn dẹp đi.”
“Để tôi dọn, cậu chủ lớn, chuyện này không trách Tiểu Đàm được, là Tiểu Lưu quá ngốc không biết cách nói chuyện, khiến cho mọi người hiểu lầm.”
Thím Trương đang đứng cách đó vài bước lập tức đi tới, những gì Tiểu Lưu vừa nói thực sự sẽ khiến người ta hiểu lầm, đặc biệt là biểu hiện và giọng điệu của cậu ta, nói như thể giữa cậu ta và Mặc Tu Trần có chuyện gì đó. Cậu ta lên giường với Trình Giai, như thể là làm chuyện có lỗi với Mặc Tu Trần.
Đàm Mục lấy khăn giấy ra tao nhã lau khóe miệng, Mặc Tu Trần mở điện thoại của Tiểu Lưu, phát đoạn ghi âm, nói: “Lúc nào về thì cậu đi mua bút ghi âm, nó tiện hơn là dùng điện thoại. Nếu như giữa chừng có cuộc gọi hay gì đó thì sẽ bị gián đoạn.”
“Vâng!”
Vừa rồi Tiểu Lưu nói chuyện gây cười, lúc này còn không dám nói cái gì cả.
Đoạn ghi âm bắt đầu, đầu tiên là giọng nói của Trình Giai: “Anh đến rồi à, mau vào đi.”
“Cô có gì muốn nói thì cứ nói luôn ở đây đi.”
Giọng nói của Tiểu Lưu có chút lạnh và cứng rắn, cho dù cậu ta có quan hệ với Trình Giai cũng không nghe ra được một chút cảm xúc nào, có lẽ cậu ta đã biết mục đích của Trình Giai tự cắt cổ tay rồi.
“Ở ngay cửa làm sao mà nói được, có phải là anh chưa vào nhà của tôi bao giờ đâu, hiện tại anh sợ cái gì.”
Trình Giai không vừa lòng buông xuống một câu, xoay người đi vào trong phòng, có một phút đều không có âm thanh, chỉ là có tiếng bước chân cùng tiếng rót nước: “Nước này không độc, anh có thể yên tâm mà uống.”
“Không phải là cô nói, có chuyện muốn tôi nói lại với cậu chủ lớn sao? Là chuyện gì?”
Tiểu Lưu không uống nước mà nhìn thẳng vào Trình Giai, cậu chủ lớn nói rồi, Trình Giai suy tính sâu nặng, cậu ta biết mình ngốc, cách tốt nhất là nên thờ ơ với cô ta, đừng để bị cô ta lừa.
“Thật ra chuyện này không liên quan gì đến cậu Mặc, là chuyện có liên quan đến Ôn Nhiên, tôi nghĩ cậu Mặc nhất định sẽ muốn biết.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tai nạn xe hơi khiến Ôn Nhiên mắt đi ba mẹ là do Chu Minh Phú gây ra.”
“Cô có bằng chứng?”
“Vậy tại sao bây giò cô lại muốn nói?”
“Haha, bây giờ?”
Trình Giai bật cười hai tiếng tự chế giễu mình, sau đó lên tiếng, giọng nói có chút không muốn thừa nhận số phận của mình: “Tôi không còn nơi nào để đi, Tiêu Văn Khanh tin rằng tôi đã phản bội bà ta, cậu Mặc lại không tin tôi. Mặc dù thông tin này không liên quan gì đến cậu Mặc, nhưng tôi tin chuyện có liên quan đến Ôn Nhiên, anh ấy cũng đều sẽ quan tâm như chuyện của mình.”
Câu nói cuối cùng đó, Trình Giai nói đúng rồi, Đàm Mục như cười như không nhìn về phía Mặc Tu Trần, chỉ nhìn thấy anh sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt không nhìn thấy đáy, không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.
Trên mặt Ôn Nhiên cũng không có chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc, đối với những gì Trình Giai nói, cô nửa tin nửa ngờ.
Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Mặc Tu Trần trả lại điện thoại cho Tiểu Lưu, Đàm Mục ở một bên thản nhiên nói: “Cho dù lời nói của Trình Giai là thật, cũng không tránh khỏi có chút trùng hợp quá rồi.”
Mặc Tu Trần liếc anh ấy, lạnh lùng nói: “Lời của cô ta nói thật thật giả giả, chuyện chắc chắn là Chu Minh Phú thực sự không thể thoát khỏi có liên quan, còn chuyện ông ta làm một mình hay không thì còn phải chờ xác minh.”
ụ s Tiểu Lưu ham học hỏi: “Cậu chủ lớn, chẳng lẽ Trình Giai vẫn đang nói dối sao? Không phải là cô ta nói, nói cho anh và mợ chủ lớn biết những chuyện này chính là thể hiện lòng thành của cô ta sao?”
Nếu Trình Giai vẫn nói dối, vậy thì đáng căm ghét.
“Cô ta nói với chúng ta, nhưng cô ta lại che giấu một chút.” Ôn Nhiên cất lời, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như mùa thu. “Cô ta sớm không nói muộn không nói, cố tình sau khi Chu Minh Phú vừa chết cô ta lại nói những việc đó đều là do Chu Minh Phú làm. Thật sự làm cho người ta hoài nghỉ, cô ta có tất cả mọi nghiệp chướng đều trốn tránh sự nghi ngờ của Chu Minh Phú.”
“Nếu thật sự là như vậy, có lẽ những ngày này cô ta có tiếp xúc với thế giới bên ngoài.”
Đàm Mục gật đầu, Trình Giai muốn tính kế Mặc Tu Trần, kết quả là bị Mặc Tu Trần tính kế ngược lại, còn khiến cô ta phải thừa nhận ở trước mặt truyền thông rằng cô ta và anh chàng tài xế Tiểu Lưu hiền lành thật thà yêu nhau, sao cô ta có thể cam lòng cho được.
Cô ta đã bị Tiêu Văn Khanh lợi dụng nhiều năm như vậy, giữa bọn họ không thể cắt đứt dễ dàng như vậy được.
“Tiểu Lưu, cậu nên làm gì thì cứ làm đi, không cần quan tâm đến Trình Giai, cô ta sẽ tự mình liên lạc với tôi.”
Trong mắt của Mặc Tu Trần xẹt qua một tia lạnh lùng, Trình Giai muốn lấy lòng cả hai bên bên, thậm chí, còn nghĩ đến làm mưa làm gió, ngược lại anh muốn xem xem thực lực của cô ta đến mức nào.
Bình luận facebook