Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-221
Chương 221: Kể em nghe câu chuyện của nhà họ Cố Giác ngủ này, liền ngủ đến tối
Ý nghĩ muốn đi thăm anh trai của Ôn Nhiên bị một giấc ngủ này xua tan, buổi tối cô lại nấu cơm cho Mặc Tu Trần, cùng anh ăn xong, hai người ôm nhau ngồi trên sô pha xem một Chương trình nhàm chán.
Giữa chừng, điện thoại của Mặc Tu Trần vang lên, anh liếc mắt nhìn thì thấy Lạc Hạo Phong đang gọi, anh gạt tay để điện thoại im lặng rồi ném sang một bên, tiếp tục ôm Ôn Nhiên, đút đồ ăn vặt cho cô.
Ôn Nhiên nhìn chằm chằm vào điện thoại ở bên cạnh vài giây, có chút lo lắng hỏi: “Tu Trần, Lạc Hạo Phong gọi điện thoại cho anh liệu có chuyện quan trọng gì không. Lần này anh về thành phố G, có lẽ những người khác cũng sẽ biết, anh không xuất hiện, không tốt lắm đâu?”
Anh vừa nhậm chức chưa được bao lâu, chắc chắn là có một số người ở trong công ty không bằng lòng với anh, hiện giờ đang tổ chức tiệc chiêu đãi quan chức nhà nước, anh còn đầy lên người Lạc Hạo Phong và Đàm Mục. Nếu bị người ta nắm lấy làm đầu đề câu chuyện, đối với anh mà nói thì thật sự không tốt lắm.
Mặc Tu Trần hiển nhiên lại không nghĩ như vậy, anh hoàn toàn không quan tâm, thoải mái cùng cô xem Chương trình truyền hình, tận hưởng cảm giác ấm áp và lãng mạn này. Nghe cô nói như vậy, anh nghĩ cũng không thèm nghĩ, thản nhiên đáp: “Để Hạo Phong và Đàm Mục tiếp đón những kia là anh đã nễ mặt bọn họ lắm rồi.”
Ôn Nhiên giật giật khóe miệng, lời này của Mặc Tu Trân có phải là quá ngông cuồng rồi không.
Tục ngữ nói, kinh doanh không vướng bận với các quan chức.
Cho dù nhà họ Mặc giàu nhất thành phó G, hàng năm tập đoàn MS chiếm tới 80% tổng thu thuế ở thành phố G. Người ta cũng là quan chức chính phủ nhà nước, cuối cùng thì các anh cũng chỉ là doanh nhân. Huống hồ tiệc chiêu đãi tối nay, dường như có liên quan đến dự án Cao ốc thương mại.
“Nhiên Nhiên, em sống ở thành phố G hơn mười năm, thật sự được ba và anh trai em che chở quá tốt rồi.”
Mặc Tu Trần nhìn vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu của Ôn Nhiên, khẽ thở dài, phun ra một câu khó hiểu.
“Ý của anh là gì? Chẳng lẽ là thân phận của Đàm Mục và Lạc Hạo Phong rất đặc biệt?”
Ngay từ đầu cô chỉ biết Đàm Mục và Lạc Hạo Phong không chỉ là cấp dưới của anh mà còn là bạn thân của anh, ngoài ra cô còn biết Đàm Mục là em họ của chị Lý. Về phần Lạc Hạo Phong, cô đã từng nghe anh nói, trước đây anh ấy cũng ở thành phố G.
Ngoài những thứ này ra, cô thực sự không biết hai người họ có thân phận gì.
Mặc Tu Trần cong khoé môi, bóc một hạt dẻ cười đút vào miệng cô, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Em chỉ biết Đàm Mục là em họ của Lý Thiến, không biết Đàm Mục là con cháu của cán bộ cấp cao cũng là chuyện bình thường, cậu ấy luôn khiêm tốn.
Những năm này, người biết thân phận của cậu ấy rất ít. Hơn nữa, mấy năm trước ba của cậu ấy đã chuyển khỏi thành phố G, đến thủ đô làm việc rồi.”
Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, cô thật sự không nghĩ tới, Đàm Mục lại có thân phận như vậy, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy lạnh lùng và kiêu ngạo, đó dường như là khí chất vốn có. Trước kia cô cảm thấy, anh ấy ở bên cạnh Mặc Tu Trần đã lâu, anh ấy và anh có tính cách tương tự nhau.
Bây giờ nghĩ lại chỉ sợ là anh ấy vốn đã lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng mà làm sao hai người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo lại có thể hợp nhau, trở thành bạn thân của nhau.
“Còn về Hạo Phong, anh sẽ không nói trước điều gì, để em từ từ phát hiện ra nhé!”
Mặc Tu Trần một mặt úp úp mở mở, mặt khác lại cảm thấy Ôn Nhiên không cần hiểu biết về Lạc Hạo Phong và Đàm Mục.
Thật ra, trừ người đàn ông là anh ra, cô không cần phải hiểu, chỉ cần hiểu mỗi anh là được rồi!
“Được!”
Ôn Nhiên cũng không hỏi thêm, anh muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi. Cô không quan tâm đến thân phận của họ cho lắm, chỉ cần biết họ là bạn thân của Mặc Tu Trần, cùng anh cùng tiến cùng lùi, như vậy là được rồi.
Mặc Tu Trần cầm cốc nước ấm ở bên cạnh đưa cho cô uống một ngụm, sau đó đột nhiên nói: “Đúng rồi, còn có Cố Khải, em cũng không biết đúng không, em ngày ngày gọi một tiếng anh Cố hai tiếng anh Có, hay là anh kể cho em nghe câu chuyện của nhà họ Cố nhé, được không?”
Ôn Nhiên nhíu mày nhìn Mặc Tu Trần, nụ cười trong mắt anh dịu dàng và chân thành, không có dấu vét ghen tị hay khó chịu.
Nhưng mà trong đầu cô hiện lên cảnh tượng tối hôm đó ở phòng bệnh, anh vì sự gần gũi của cô và anh trai mà tức giận.
Mặc Tu Trần thấy cô không lên tiếng, anh quan tâm hỏi: “Nhiên Nhiên, em không muốn nghe sao?”
Ôn Nhiên lắc đầu, kiềm chế sự nghỉ ngờ trong lòng, trong giọng nói nhẹ nhàng của cô thắm vào một chút trêu chọc: “Không phải, em chỉ sợ anh sẽ ghen.”
Nếu đổi là bình thường, với sự khôn khéo và thông minh của Mặc Tu Trần, ngay từ đầu anh nhất định sẽ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Ôn Nhiên, nhưng lúc này, anh chỉ muốn cho Ôn Nhiên biết thêm về Có Khải và nhà họ Có. Để gia tăng tình cảm của cô và nhà họ Có, anh lại sơ suất về phần Ôn Nhiên luôn luôn tỉ mỉ tinh tế như này.
“Làm sao anh có thể ghen tị, anh nhỏ nhen như thế sao?”
Mặc Tu Trần nói xong lời này, anh mới đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt lóe lên, che giấu cười cười nói: “Nhiên Nhiên, không phải là em còn tức giận chuyện đêm đó chứ, tối hôm đó anh không đúng, lúc đó tâm trạng anh không tốt nên mới nổi cáu với em, em quên chuyện đêm đó đi, đừng nghĩ đến nó nữa.”
Làm sao Ôn Nhiên có thể quên.
Đó là từ sau khi kết hôn được lâu như vậy, lần đầu tiên anh giận dữ nói ra hai chữ “ly hôn”, còn để cô lựa chọn giữa anh và anh trai. Mặc dù cuối cùng anh không ép cô phải lựa chọn nữa, nhưng lời anh nói, thực sự khiến trái tim của cô bị tổn thương.
Trước khi cô chưa thích anh, cô thậm chí còn chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, sau khi thích anh, cô đương nhiên sẽ càng không nghĩ tới vấn đề đó.
Đêm đó, câu hỏi của anh khiến cô trở tay không kịp, trong chốc lát đầu óc cô trống rỗng.
Cô không biết anh sẽ nói gì sau câu “Anh ấy căn bản không phải là…”, nhưng cô không thể quên được sự kích động và giọng điệu tức giận của anh lúc đó.
Mấy ngày nay, cô không hỏi không phải là cô không nhớ, chỉ là muốn tìm một cơ hội thích hợp để cùng anh trò chuyện rõ ràng.
Bây giờ nói đến chuyện này, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, Ôn Nhiên mím mím môi, bình tĩnh hỏi: “Tu Trần, đêm đó, anh nói anh của em căn bản không phải là cái gì?”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần hơi đổi, trong lòng thầm mắng chính mình sơ suất, mắng mình tối hôm đó kích động, nhưng trên khuôn mặt đẹp trai lại nở một nụ cười, nói: “Đêm đó, anh trong chốc lát tức giận nên mới ăn nói lung tung, nếu em muốn biết, vậy thì anh nói cho em biết là được, nhưng em phải hứa với anh, sau khi anh nói ra, em không được tức giận.”
Ôn Nhiên gật đầu: “Em không tức giận.”
Mặc Tu Trần cầm lấy hạt dẻ cười bóc vỏ đút vào miệng cô, chậm rãi nói: “Lúc đó, anh muốn nói Ôn Cẩm căn bản không tuyệt vời như em nghĩ, có lẽ anh ấy đối xử với em rất tốt, nhưng đồng thời anh ấy đối xử tốt với em cũng là đang sợ hãi, Sợ em gả cho người ta thì sẽ không cần anh ấy nữa.”
Ôn Nhiên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Mặc Tu Trần.
Những lời giải thích của anh nằm trong dự đoán của cô, những ngày này, cô liên tục đoán xem anh có thể nói những gì, mà những nhận xét vừa rồi cũng rất có lý, cô có thể đoán được.
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết, điều mà Mặc Tu Trần muốn nói không phải là chuyện này.
Như vậy rõ ràng chính là, anh ghen với Ôn Cẩm, còn Có Khải đối xử tốt với cô, anh lại không quan tâm, thậm chí ngày hôm đó ở thành phố C, anh còn cố ý để cô và Cố Khải ra ngoài nói chuyện.
Ý nghĩ muốn đi thăm anh trai của Ôn Nhiên bị một giấc ngủ này xua tan, buổi tối cô lại nấu cơm cho Mặc Tu Trần, cùng anh ăn xong, hai người ôm nhau ngồi trên sô pha xem một Chương trình nhàm chán.
Giữa chừng, điện thoại của Mặc Tu Trần vang lên, anh liếc mắt nhìn thì thấy Lạc Hạo Phong đang gọi, anh gạt tay để điện thoại im lặng rồi ném sang một bên, tiếp tục ôm Ôn Nhiên, đút đồ ăn vặt cho cô.
Ôn Nhiên nhìn chằm chằm vào điện thoại ở bên cạnh vài giây, có chút lo lắng hỏi: “Tu Trần, Lạc Hạo Phong gọi điện thoại cho anh liệu có chuyện quan trọng gì không. Lần này anh về thành phố G, có lẽ những người khác cũng sẽ biết, anh không xuất hiện, không tốt lắm đâu?”
Anh vừa nhậm chức chưa được bao lâu, chắc chắn là có một số người ở trong công ty không bằng lòng với anh, hiện giờ đang tổ chức tiệc chiêu đãi quan chức nhà nước, anh còn đầy lên người Lạc Hạo Phong và Đàm Mục. Nếu bị người ta nắm lấy làm đầu đề câu chuyện, đối với anh mà nói thì thật sự không tốt lắm.
Mặc Tu Trần hiển nhiên lại không nghĩ như vậy, anh hoàn toàn không quan tâm, thoải mái cùng cô xem Chương trình truyền hình, tận hưởng cảm giác ấm áp và lãng mạn này. Nghe cô nói như vậy, anh nghĩ cũng không thèm nghĩ, thản nhiên đáp: “Để Hạo Phong và Đàm Mục tiếp đón những kia là anh đã nễ mặt bọn họ lắm rồi.”
Ôn Nhiên giật giật khóe miệng, lời này của Mặc Tu Trân có phải là quá ngông cuồng rồi không.
Tục ngữ nói, kinh doanh không vướng bận với các quan chức.
Cho dù nhà họ Mặc giàu nhất thành phó G, hàng năm tập đoàn MS chiếm tới 80% tổng thu thuế ở thành phố G. Người ta cũng là quan chức chính phủ nhà nước, cuối cùng thì các anh cũng chỉ là doanh nhân. Huống hồ tiệc chiêu đãi tối nay, dường như có liên quan đến dự án Cao ốc thương mại.
“Nhiên Nhiên, em sống ở thành phố G hơn mười năm, thật sự được ba và anh trai em che chở quá tốt rồi.”
Mặc Tu Trần nhìn vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu của Ôn Nhiên, khẽ thở dài, phun ra một câu khó hiểu.
“Ý của anh là gì? Chẳng lẽ là thân phận của Đàm Mục và Lạc Hạo Phong rất đặc biệt?”
Ngay từ đầu cô chỉ biết Đàm Mục và Lạc Hạo Phong không chỉ là cấp dưới của anh mà còn là bạn thân của anh, ngoài ra cô còn biết Đàm Mục là em họ của chị Lý. Về phần Lạc Hạo Phong, cô đã từng nghe anh nói, trước đây anh ấy cũng ở thành phố G.
Ngoài những thứ này ra, cô thực sự không biết hai người họ có thân phận gì.
Mặc Tu Trần cong khoé môi, bóc một hạt dẻ cười đút vào miệng cô, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Em chỉ biết Đàm Mục là em họ của Lý Thiến, không biết Đàm Mục là con cháu của cán bộ cấp cao cũng là chuyện bình thường, cậu ấy luôn khiêm tốn.
Những năm này, người biết thân phận của cậu ấy rất ít. Hơn nữa, mấy năm trước ba của cậu ấy đã chuyển khỏi thành phố G, đến thủ đô làm việc rồi.”
Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, cô thật sự không nghĩ tới, Đàm Mục lại có thân phận như vậy, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy lạnh lùng và kiêu ngạo, đó dường như là khí chất vốn có. Trước kia cô cảm thấy, anh ấy ở bên cạnh Mặc Tu Trần đã lâu, anh ấy và anh có tính cách tương tự nhau.
Bây giờ nghĩ lại chỉ sợ là anh ấy vốn đã lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng mà làm sao hai người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo lại có thể hợp nhau, trở thành bạn thân của nhau.
“Còn về Hạo Phong, anh sẽ không nói trước điều gì, để em từ từ phát hiện ra nhé!”
Mặc Tu Trần một mặt úp úp mở mở, mặt khác lại cảm thấy Ôn Nhiên không cần hiểu biết về Lạc Hạo Phong và Đàm Mục.
Thật ra, trừ người đàn ông là anh ra, cô không cần phải hiểu, chỉ cần hiểu mỗi anh là được rồi!
“Được!”
Ôn Nhiên cũng không hỏi thêm, anh muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi. Cô không quan tâm đến thân phận của họ cho lắm, chỉ cần biết họ là bạn thân của Mặc Tu Trần, cùng anh cùng tiến cùng lùi, như vậy là được rồi.
Mặc Tu Trần cầm cốc nước ấm ở bên cạnh đưa cho cô uống một ngụm, sau đó đột nhiên nói: “Đúng rồi, còn có Cố Khải, em cũng không biết đúng không, em ngày ngày gọi một tiếng anh Cố hai tiếng anh Có, hay là anh kể cho em nghe câu chuyện của nhà họ Cố nhé, được không?”
Ôn Nhiên nhíu mày nhìn Mặc Tu Trần, nụ cười trong mắt anh dịu dàng và chân thành, không có dấu vét ghen tị hay khó chịu.
Nhưng mà trong đầu cô hiện lên cảnh tượng tối hôm đó ở phòng bệnh, anh vì sự gần gũi của cô và anh trai mà tức giận.
Mặc Tu Trần thấy cô không lên tiếng, anh quan tâm hỏi: “Nhiên Nhiên, em không muốn nghe sao?”
Ôn Nhiên lắc đầu, kiềm chế sự nghỉ ngờ trong lòng, trong giọng nói nhẹ nhàng của cô thắm vào một chút trêu chọc: “Không phải, em chỉ sợ anh sẽ ghen.”
Nếu đổi là bình thường, với sự khôn khéo và thông minh của Mặc Tu Trần, ngay từ đầu anh nhất định sẽ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Ôn Nhiên, nhưng lúc này, anh chỉ muốn cho Ôn Nhiên biết thêm về Có Khải và nhà họ Có. Để gia tăng tình cảm của cô và nhà họ Có, anh lại sơ suất về phần Ôn Nhiên luôn luôn tỉ mỉ tinh tế như này.
“Làm sao anh có thể ghen tị, anh nhỏ nhen như thế sao?”
Mặc Tu Trần nói xong lời này, anh mới đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt lóe lên, che giấu cười cười nói: “Nhiên Nhiên, không phải là em còn tức giận chuyện đêm đó chứ, tối hôm đó anh không đúng, lúc đó tâm trạng anh không tốt nên mới nổi cáu với em, em quên chuyện đêm đó đi, đừng nghĩ đến nó nữa.”
Làm sao Ôn Nhiên có thể quên.
Đó là từ sau khi kết hôn được lâu như vậy, lần đầu tiên anh giận dữ nói ra hai chữ “ly hôn”, còn để cô lựa chọn giữa anh và anh trai. Mặc dù cuối cùng anh không ép cô phải lựa chọn nữa, nhưng lời anh nói, thực sự khiến trái tim của cô bị tổn thương.
Trước khi cô chưa thích anh, cô thậm chí còn chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, sau khi thích anh, cô đương nhiên sẽ càng không nghĩ tới vấn đề đó.
Đêm đó, câu hỏi của anh khiến cô trở tay không kịp, trong chốc lát đầu óc cô trống rỗng.
Cô không biết anh sẽ nói gì sau câu “Anh ấy căn bản không phải là…”, nhưng cô không thể quên được sự kích động và giọng điệu tức giận của anh lúc đó.
Mấy ngày nay, cô không hỏi không phải là cô không nhớ, chỉ là muốn tìm một cơ hội thích hợp để cùng anh trò chuyện rõ ràng.
Bây giờ nói đến chuyện này, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, Ôn Nhiên mím mím môi, bình tĩnh hỏi: “Tu Trần, đêm đó, anh nói anh của em căn bản không phải là cái gì?”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần hơi đổi, trong lòng thầm mắng chính mình sơ suất, mắng mình tối hôm đó kích động, nhưng trên khuôn mặt đẹp trai lại nở một nụ cười, nói: “Đêm đó, anh trong chốc lát tức giận nên mới ăn nói lung tung, nếu em muốn biết, vậy thì anh nói cho em biết là được, nhưng em phải hứa với anh, sau khi anh nói ra, em không được tức giận.”
Ôn Nhiên gật đầu: “Em không tức giận.”
Mặc Tu Trần cầm lấy hạt dẻ cười bóc vỏ đút vào miệng cô, chậm rãi nói: “Lúc đó, anh muốn nói Ôn Cẩm căn bản không tuyệt vời như em nghĩ, có lẽ anh ấy đối xử với em rất tốt, nhưng đồng thời anh ấy đối xử tốt với em cũng là đang sợ hãi, Sợ em gả cho người ta thì sẽ không cần anh ấy nữa.”
Ôn Nhiên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Mặc Tu Trần.
Những lời giải thích của anh nằm trong dự đoán của cô, những ngày này, cô liên tục đoán xem anh có thể nói những gì, mà những nhận xét vừa rồi cũng rất có lý, cô có thể đoán được.
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết, điều mà Mặc Tu Trần muốn nói không phải là chuyện này.
Như vậy rõ ràng chính là, anh ghen với Ôn Cẩm, còn Có Khải đối xử tốt với cô, anh lại không quan tâm, thậm chí ngày hôm đó ở thành phố C, anh còn cố ý để cô và Cố Khải ra ngoài nói chuyện.
Bình luận facebook