Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 443
“Cậu ở thành phó B à?”
Mặc Tu Trần hơi nheo mắt lại, hỏi câu không liên quan.
“Ừ, hôm nay tôi mới đến.”
Giọng điệu của Đàm Mục rất bình tĩnh, Mặc Tu Tràn mím nhẹ môi mỏng: “Có lẽ bà ta và Ngô Thiên Nhất ở cùng nhau, nếu chỉ có một mình Tiêu Văn Khanh thì bọn cậu đã tìm được bà ta rồi.
“Ừ, tôi cũng nghĩ như thế, hơn nữa vét thương trên mặt của Tiêu Văn Khanh đã lành, những nghi ngờ lúc trước của cậu có thể là sự thật.”
Qua điện thoại, giọng nói của Đàm Mục vẫn như trước, nghe không ra được cảm xúc của anh ấy.
“Tôi tưởng cậu đang ở cao nguyên Thanh Tạng, nếu cậu đang ở thành phó B thì quay lại đây đi!”
Đàm Mục không trả lời ngay lời nói của Mặc Tu Trần, mà anh ấy im lặng một lúc rồi mới hờ hững nói: “Tạm thời tôi sẽ không quay lại, tôi chuẩn bị khởi hành rồi, nhưng tối qua nghe nói có người nhìn thấy Tiêu Văn Thanh ở thành phố B nên tôi đã hoãn chuyến đi.”
“Đàm Mục, thật ra thì…”
Mặc Tu Trần chưa nói xong đã bị Đàm Mục cắt ngang: “Tôi chỉ nhắc nhở cậu một câu, Ngô Thiên Nhất và Tiêu Văn Khanh chưa có ý định lộ diện. Chắc chắn sau lưng bọn chúng có không ít âm mưu, cậu cẩn thận chút.”
Anh ấy biết với sự nhạy bén của Mặc Tu Trần, sớm muộn gì anh cũng đoán được nguyên nhân anh ấy rời đi.
Vì vậy, anh ấy không đề cập đến tên của Ôn Nhiên mà chỉ bảo anh phải cẩn thận hơn.
Nếu thẳng thắn nói ra với Mặc Tu Trần, anh ấy sẽ càng thấy khó xử, Mặc Tu Trần bị anh ấy cắt ngang nên cũng không tiếp tục nói nữa, anh nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi biết, bây giờ tôi đang ở chỉ nhánh của công ty, phải một tuần sau mới có thể trở về thành phó G, tôi đã dặn dò Nhiên Nhiên phải cẩn thận hơn rồi.”
“Vậy thì tốt!”
Có vẻ như Đàm Mục đang mỉm cười, cười có chút gò em, vừa nhắc tới tên của Ôn Nhiên thì trong lòng anh ấy lại cảm thấy đau nhói.
Nói cũng lạ, mấy ngày trước anh ấy đã đi xem mặt không biết bao nhiêu phụ nữ, anh ấy đã rất cẩn thận để ý đến ưu điểm của từng người phụ nữ, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra không có người nào mình vừa ý.
Những người phụ nữ đó đều tốt, cho dù là ngoại hình, học vấn hay cách nói chuyện, họ đều xuất sắc, nhưng anh ấy không thể vượt qua quan điểm của mình.
Trong mấy ngày Mặc Tu Trần đi công tác, Ôn Nhiên đều được Thanh Dương và Thanh Phong đưa đón đi làm, Cố Khải có thời gian cũng sẽ đến công ty đón cô.
Chiều hôm đó, anh ấy đến tập đoàn MS sớm hơn nửa tiếng, đợi Ôn Nhiên tan sở.
“Nhiên Nhiên, tối nay anh trai mời, em muốn ăn cái gì, mau nghĩ đi.”
Ôn Nhiên vừa mới bước ra khỏi tòa nhà công ty đã nhìn thấy Cố Khải dưới ánh hoàng hôn rực rỡ đang lười biếng dựa vào thân xe, mi mắt đều nở nụ cười, rước lấy vô số ánh mắt ngưỡng mộ.
“Anh, anh đến đây lúc nào thế, sao hôm nay anh rảnh rỗi vậy?”
Ôn Nhiên nhìn Cố Khải, anh ấy đã cởi bỏ áo khoác trắng, ngay cả sự thánh thiện và dịu dàng khi đi làm cũng biến mắt, cả người toát lên hơi thở bướng bỉnh không che giấu được, cô đột nhiên cảm tháy thật ra Có Khải chính là một km “yuppie*”.
*Yuppie là cụm từ được ghép bởi các từ sau: Young (trẻ trung) — Urban (đô thị) – Professional (có chuyên môn) — hipPIE (lập dị, nổi loạn), ý chỉ những người trẻ lớn lên ở thời kỳ đô thị hóa, có trình độ học vị cao, nền tảng giáo dục tốt, thành đạt, giàu có và đặc biệt thích nồi loạn.
Chẳng qua bình thường anh ấy mặc áo khoác blouse dài giấu đi tính tình thật, khiến anh ấy nhìn không quá ngang ngược.
“Sao em lại nhìn anh bằng ánh mắt này?” Có Khải híp mắt, cúi đầu nhìn xuống bản thân, quần áo vẫn chỉnh tè nhìn rất đẹp trai.
Ôn Nhiên cười tủm tỉm: “Chỉ là em cảm thấy hôm nay anh khá đẹp trai, anh đứng đây là muốn cướp đất diễn của Lạc Hạo Phong à?”
Có Khải tặc lưỡi, thấy Lạc Hạo Phong đang đi ra khỏi công ty thì kéo cửa xe nói với cô: “Lên xe đi, anh mới lười giành giật với Hạo Phong kia nhá, anh còn chướng mắt với máy người phụ nữ trong công ty em đấy.”
Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật, mấy người này, ai cũng quá tự luyến.
“Cố Khải, Ôn Nhiên, hai người đi đâu vậy?”
Lạc Hạo Phong vừa bước ra khỏi cổng công ty liền nhìn thấy Cố Khải và Ôn Nhiên ở ven đường, thấy Có Khải vừa nhìn thấy anh ấy liền mở cửa cho Ôn Nhiên lên xe anh liền nhíu mày đuổi theo.
“Tôi mời Nhiên Nhiên đi ăn cơm, không có Tu Trần ở đây mà cậu không cần làm thêm giờ à?”
Cố Khải chờ Ôn Nhiên lên xe rồi đóng cửa lại, bản thân cũng chuẩn bị lên xe.
Mặc Tu Trần hơi nheo mắt lại, hỏi câu không liên quan.
“Ừ, hôm nay tôi mới đến.”
Giọng điệu của Đàm Mục rất bình tĩnh, Mặc Tu Tràn mím nhẹ môi mỏng: “Có lẽ bà ta và Ngô Thiên Nhất ở cùng nhau, nếu chỉ có một mình Tiêu Văn Khanh thì bọn cậu đã tìm được bà ta rồi.
“Ừ, tôi cũng nghĩ như thế, hơn nữa vét thương trên mặt của Tiêu Văn Khanh đã lành, những nghi ngờ lúc trước của cậu có thể là sự thật.”
Qua điện thoại, giọng nói của Đàm Mục vẫn như trước, nghe không ra được cảm xúc của anh ấy.
“Tôi tưởng cậu đang ở cao nguyên Thanh Tạng, nếu cậu đang ở thành phó B thì quay lại đây đi!”
Đàm Mục không trả lời ngay lời nói của Mặc Tu Trần, mà anh ấy im lặng một lúc rồi mới hờ hững nói: “Tạm thời tôi sẽ không quay lại, tôi chuẩn bị khởi hành rồi, nhưng tối qua nghe nói có người nhìn thấy Tiêu Văn Thanh ở thành phố B nên tôi đã hoãn chuyến đi.”
“Đàm Mục, thật ra thì…”
Mặc Tu Trần chưa nói xong đã bị Đàm Mục cắt ngang: “Tôi chỉ nhắc nhở cậu một câu, Ngô Thiên Nhất và Tiêu Văn Khanh chưa có ý định lộ diện. Chắc chắn sau lưng bọn chúng có không ít âm mưu, cậu cẩn thận chút.”
Anh ấy biết với sự nhạy bén của Mặc Tu Trần, sớm muộn gì anh cũng đoán được nguyên nhân anh ấy rời đi.
Vì vậy, anh ấy không đề cập đến tên của Ôn Nhiên mà chỉ bảo anh phải cẩn thận hơn.
Nếu thẳng thắn nói ra với Mặc Tu Trần, anh ấy sẽ càng thấy khó xử, Mặc Tu Trần bị anh ấy cắt ngang nên cũng không tiếp tục nói nữa, anh nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi biết, bây giờ tôi đang ở chỉ nhánh của công ty, phải một tuần sau mới có thể trở về thành phó G, tôi đã dặn dò Nhiên Nhiên phải cẩn thận hơn rồi.”
“Vậy thì tốt!”
Có vẻ như Đàm Mục đang mỉm cười, cười có chút gò em, vừa nhắc tới tên của Ôn Nhiên thì trong lòng anh ấy lại cảm thấy đau nhói.
Nói cũng lạ, mấy ngày trước anh ấy đã đi xem mặt không biết bao nhiêu phụ nữ, anh ấy đã rất cẩn thận để ý đến ưu điểm của từng người phụ nữ, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra không có người nào mình vừa ý.
Những người phụ nữ đó đều tốt, cho dù là ngoại hình, học vấn hay cách nói chuyện, họ đều xuất sắc, nhưng anh ấy không thể vượt qua quan điểm của mình.
Trong mấy ngày Mặc Tu Trần đi công tác, Ôn Nhiên đều được Thanh Dương và Thanh Phong đưa đón đi làm, Cố Khải có thời gian cũng sẽ đến công ty đón cô.
Chiều hôm đó, anh ấy đến tập đoàn MS sớm hơn nửa tiếng, đợi Ôn Nhiên tan sở.
“Nhiên Nhiên, tối nay anh trai mời, em muốn ăn cái gì, mau nghĩ đi.”
Ôn Nhiên vừa mới bước ra khỏi tòa nhà công ty đã nhìn thấy Cố Khải dưới ánh hoàng hôn rực rỡ đang lười biếng dựa vào thân xe, mi mắt đều nở nụ cười, rước lấy vô số ánh mắt ngưỡng mộ.
“Anh, anh đến đây lúc nào thế, sao hôm nay anh rảnh rỗi vậy?”
Ôn Nhiên nhìn Cố Khải, anh ấy đã cởi bỏ áo khoác trắng, ngay cả sự thánh thiện và dịu dàng khi đi làm cũng biến mắt, cả người toát lên hơi thở bướng bỉnh không che giấu được, cô đột nhiên cảm tháy thật ra Có Khải chính là một km “yuppie*”.
*Yuppie là cụm từ được ghép bởi các từ sau: Young (trẻ trung) — Urban (đô thị) – Professional (có chuyên môn) — hipPIE (lập dị, nổi loạn), ý chỉ những người trẻ lớn lên ở thời kỳ đô thị hóa, có trình độ học vị cao, nền tảng giáo dục tốt, thành đạt, giàu có và đặc biệt thích nồi loạn.
Chẳng qua bình thường anh ấy mặc áo khoác blouse dài giấu đi tính tình thật, khiến anh ấy nhìn không quá ngang ngược.
“Sao em lại nhìn anh bằng ánh mắt này?” Có Khải híp mắt, cúi đầu nhìn xuống bản thân, quần áo vẫn chỉnh tè nhìn rất đẹp trai.
Ôn Nhiên cười tủm tỉm: “Chỉ là em cảm thấy hôm nay anh khá đẹp trai, anh đứng đây là muốn cướp đất diễn của Lạc Hạo Phong à?”
Có Khải tặc lưỡi, thấy Lạc Hạo Phong đang đi ra khỏi công ty thì kéo cửa xe nói với cô: “Lên xe đi, anh mới lười giành giật với Hạo Phong kia nhá, anh còn chướng mắt với máy người phụ nữ trong công ty em đấy.”
Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật, mấy người này, ai cũng quá tự luyến.
“Cố Khải, Ôn Nhiên, hai người đi đâu vậy?”
Lạc Hạo Phong vừa bước ra khỏi cổng công ty liền nhìn thấy Cố Khải và Ôn Nhiên ở ven đường, thấy Có Khải vừa nhìn thấy anh ấy liền mở cửa cho Ôn Nhiên lên xe anh liền nhíu mày đuổi theo.
“Tôi mời Nhiên Nhiên đi ăn cơm, không có Tu Trần ở đây mà cậu không cần làm thêm giờ à?”
Cố Khải chờ Ôn Nhiên lên xe rồi đóng cửa lại, bản thân cũng chuẩn bị lên xe.
Bình luận facebook