Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 445
Theo trực giác của Lạc Hạo Phong, bị Ôn Nhiên nhìn chằm chằm như thế chẳng có gì tốt cả, bên ngoài nhìn cô dịu dàng và tốt bụng thé thôi nhưng trong lòng chắc chắn cũng đen tối như cái con người Mặc Tu Trần kia.
“Rất đơn giản, nếu anh thua, anh chỉ cần trả lời một trong những câu hỏi của tôi là được, không phải làm bát cứ điều gì khác.”
“Câu hỏi gì?”
Lạc Hạo Phong nghỉ ngờ nhìn cô, giống như muốn xác định lời cô nói có chắc chắn hay không, nếu chỉ trả lời một câu hỏi thì cũng không khó lắm.
*Ừ, chỉ là một câu hỏi thôi, không khó.”
“Được, tôi cược!”
Lạc Hạo Phong búng tay, Cố Khải quay đầu xe ở ngã tư phía trước, hai phút sau, xe dừng lại bên ngoài siêu thị.
Ba người lần lượt xuống xe, cùng nhau đi vào siêu thị. .
Ở phía sau, Thanh Dương và Thanh Phong không tìm được chỗ đậu xe, Thanh Dương ngồi trong xe, dặn dò Thanh Phong: “Mình em vào thôi, anh ở lại trong xe, chắc cô Ôn và bác sĩ Cố đi mua ít đồ.”
Thanh Phong liếc nhìn ra ngoài xe, Cố Khải và Lạc Hạo Phong đi bên cạnh Ôn Nhiên, cả ba người cùng nhau bước vào siêu thị, anh ta nói một câu “chờ chút, em vào xem sao” liền kéo cửa xe bước ra ngoài, sải bước về phía siêu thị, trong đầu vẫn đang băn khoăn, không phải bác sĩ Cố mời cô Ôn đi ăn tối sao, sao đột nhiên quay lại siêu thị?
Sau khi rời khỏi siêu thị, Lạc Hạo Phong nhíu mày, đã ra ngoài rồi vẫn chưa từ bỏ ý định muốn quay đầu nhìn lại.
Thật sự rất kỳ lạ, vừa rồi anh ấy rõ ràng nhìn thấy người bước vào là Đàm Mục, sao tìm một vòng lớn mà lại không tìm được người.
Lẽ nào mình bị hoa mắt?
*Có thể Đàm Mục thấy chúng ta nên mới trốn đi không?”
Lời này của Lạc Hạo Phong không chỉ khiến Có Khải và Ôn Nhiên bĩu môi, mà ngay cả Thanh Phong đi phía sau cũng không nhịn được trề môi: “Vì sao Đàm Mục lại trốn đi? Anh ấy không nợ anh tiền, còn sợ gặp anh à?”
Cố Khải buồn cười nhìn Lạc Hạo Phong, Ôn Nhiên cười đến cong cong mi mắt: “Lạc Hạo Phong, đã cược thì phải chấp nhận thất bại, cậu sẽ không ăn vạ đó chứ?”
Sắc mặt của Lạc Hạo Phong lập tức thay đổi, nghiêm nghị nói: “Tôi là loại người không giữ lời hứa à? Vấn đề gì, cô hỏi đi, chỉ cần tôi biết chắc chắn sẽ trả lời cô.”
*Tất nhiên là anh biết, tôi sẽ không làm khó anh.”
Ôn Nhiên cười rạng rỡ liếc nhìn Thanh Phong phía sau, anh ta thấy cô quay đầu liền chắp tay xin phép cô cũng cho anh ta lắng nghe một chút.
Ôn Nhìn liếc nhìn anh ta, quay người lại, nhìn chằm chằm Lạc Hạo Phong hai giây rồi hỏi: “Anh thích Tiểu Tiểu đúng không, nhớ thành thật trả lời, không được nói dồi!”
Sắc mặt của Lạc Hạo Phong cứng đờ.
Không nghĩ đến Ôn Nhiên lại hỏi một câu như vậy, cặp mắt đào hoa của anh ấy lóe lên chống lại ánh mắt đầy sắc bén đang nhìn mình chăm chú của Ôn Nhiên, đôi mày tuần tú khẽ nhướng, trên mặt lại xuất hiện nụ cười quen thuộc: “Cũng có thể xem như thích, tôi có ấn tượng tốt với Bạch Tiểu Tiểu.”
“Không có?”
Ôn Nhiên ngơ ngác, có hơi không hài lòng với câu trả lời của anh ấy.
“Xem như” có nghĩa là gì, không phải là đang ở sát rìa thích đó chứ, vẫn chưa phải là rất thích.
Có thể tiền lên một bước mà lùi lại cũng được?
Lạc Hạo Phong nói một cách đương nhiên: “Đúng vậy, cô cho rằng ai cũng giống như cô và Mặc Tu Trần, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên thế hả? Hay chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đã yêu đến mức không thể sống thiếu nhau?”
Thanh Phong ở đằng sau bật cười, Ôn Nhiên quay đầu, anh ta lập tức thu lại nụ cười, giả bộ nghiêm túc.
“Quên đi, chúng ta đừng đến bệnh viện đón Tiểu Tiểu nữa, anh trai, đi ăn cơm thôi.”
Ôn Nhiên nhìn Lạc Hạo Phong, nghĩ thầm nếu anh ấy thích Tiểu Tiểu, cô sẽ tạo cho bọn họ một cơ hội, có vẻ như bây giờ Lạc Hạo Phong cũng không phải rất thích Tiểu Tiểu, vì tránh cho Tiểu Tiểu không bị tổn thương, tốt nhất là không nên bắt đầu.
Cố Khải đưa mắt dò hỏi Lạc Hạo Phong, anh ấy biết Lạc Hạo Phong đã bị chuyện lúc trước ảnh hưởng ít nhiều nên bây giờ rất để ý, mỗi khi đi thăm bệnh đều dẫn theo trợ lý, không đến phòng bệnh của Bạch Tiểu Tiểu một mình nữa.
Mãi cho đến khi hai chiếc xe từ từ đi xa, Đàm Mục mới chậm rãi xách hai cái túi đi ra khỏi siêu thị.
Vừa rồi, anh ấy nhìn thấy Ôn Nhiên và mấy người khác trong thang máy đi lên qua trụ thủy tinh liền lập tức trồn đi, về sau mới biết được bọn họ đang tìm mình.
“Rất đơn giản, nếu anh thua, anh chỉ cần trả lời một trong những câu hỏi của tôi là được, không phải làm bát cứ điều gì khác.”
“Câu hỏi gì?”
Lạc Hạo Phong nghỉ ngờ nhìn cô, giống như muốn xác định lời cô nói có chắc chắn hay không, nếu chỉ trả lời một câu hỏi thì cũng không khó lắm.
*Ừ, chỉ là một câu hỏi thôi, không khó.”
“Được, tôi cược!”
Lạc Hạo Phong búng tay, Cố Khải quay đầu xe ở ngã tư phía trước, hai phút sau, xe dừng lại bên ngoài siêu thị.
Ba người lần lượt xuống xe, cùng nhau đi vào siêu thị. .
Ở phía sau, Thanh Dương và Thanh Phong không tìm được chỗ đậu xe, Thanh Dương ngồi trong xe, dặn dò Thanh Phong: “Mình em vào thôi, anh ở lại trong xe, chắc cô Ôn và bác sĩ Cố đi mua ít đồ.”
Thanh Phong liếc nhìn ra ngoài xe, Cố Khải và Lạc Hạo Phong đi bên cạnh Ôn Nhiên, cả ba người cùng nhau bước vào siêu thị, anh ta nói một câu “chờ chút, em vào xem sao” liền kéo cửa xe bước ra ngoài, sải bước về phía siêu thị, trong đầu vẫn đang băn khoăn, không phải bác sĩ Cố mời cô Ôn đi ăn tối sao, sao đột nhiên quay lại siêu thị?
Sau khi rời khỏi siêu thị, Lạc Hạo Phong nhíu mày, đã ra ngoài rồi vẫn chưa từ bỏ ý định muốn quay đầu nhìn lại.
Thật sự rất kỳ lạ, vừa rồi anh ấy rõ ràng nhìn thấy người bước vào là Đàm Mục, sao tìm một vòng lớn mà lại không tìm được người.
Lẽ nào mình bị hoa mắt?
*Có thể Đàm Mục thấy chúng ta nên mới trốn đi không?”
Lời này của Lạc Hạo Phong không chỉ khiến Có Khải và Ôn Nhiên bĩu môi, mà ngay cả Thanh Phong đi phía sau cũng không nhịn được trề môi: “Vì sao Đàm Mục lại trốn đi? Anh ấy không nợ anh tiền, còn sợ gặp anh à?”
Cố Khải buồn cười nhìn Lạc Hạo Phong, Ôn Nhiên cười đến cong cong mi mắt: “Lạc Hạo Phong, đã cược thì phải chấp nhận thất bại, cậu sẽ không ăn vạ đó chứ?”
Sắc mặt của Lạc Hạo Phong lập tức thay đổi, nghiêm nghị nói: “Tôi là loại người không giữ lời hứa à? Vấn đề gì, cô hỏi đi, chỉ cần tôi biết chắc chắn sẽ trả lời cô.”
*Tất nhiên là anh biết, tôi sẽ không làm khó anh.”
Ôn Nhiên cười rạng rỡ liếc nhìn Thanh Phong phía sau, anh ta thấy cô quay đầu liền chắp tay xin phép cô cũng cho anh ta lắng nghe một chút.
Ôn Nhìn liếc nhìn anh ta, quay người lại, nhìn chằm chằm Lạc Hạo Phong hai giây rồi hỏi: “Anh thích Tiểu Tiểu đúng không, nhớ thành thật trả lời, không được nói dồi!”
Sắc mặt của Lạc Hạo Phong cứng đờ.
Không nghĩ đến Ôn Nhiên lại hỏi một câu như vậy, cặp mắt đào hoa của anh ấy lóe lên chống lại ánh mắt đầy sắc bén đang nhìn mình chăm chú của Ôn Nhiên, đôi mày tuần tú khẽ nhướng, trên mặt lại xuất hiện nụ cười quen thuộc: “Cũng có thể xem như thích, tôi có ấn tượng tốt với Bạch Tiểu Tiểu.”
“Không có?”
Ôn Nhiên ngơ ngác, có hơi không hài lòng với câu trả lời của anh ấy.
“Xem như” có nghĩa là gì, không phải là đang ở sát rìa thích đó chứ, vẫn chưa phải là rất thích.
Có thể tiền lên một bước mà lùi lại cũng được?
Lạc Hạo Phong nói một cách đương nhiên: “Đúng vậy, cô cho rằng ai cũng giống như cô và Mặc Tu Trần, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên thế hả? Hay chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đã yêu đến mức không thể sống thiếu nhau?”
Thanh Phong ở đằng sau bật cười, Ôn Nhiên quay đầu, anh ta lập tức thu lại nụ cười, giả bộ nghiêm túc.
“Quên đi, chúng ta đừng đến bệnh viện đón Tiểu Tiểu nữa, anh trai, đi ăn cơm thôi.”
Ôn Nhiên nhìn Lạc Hạo Phong, nghĩ thầm nếu anh ấy thích Tiểu Tiểu, cô sẽ tạo cho bọn họ một cơ hội, có vẻ như bây giờ Lạc Hạo Phong cũng không phải rất thích Tiểu Tiểu, vì tránh cho Tiểu Tiểu không bị tổn thương, tốt nhất là không nên bắt đầu.
Cố Khải đưa mắt dò hỏi Lạc Hạo Phong, anh ấy biết Lạc Hạo Phong đã bị chuyện lúc trước ảnh hưởng ít nhiều nên bây giờ rất để ý, mỗi khi đi thăm bệnh đều dẫn theo trợ lý, không đến phòng bệnh của Bạch Tiểu Tiểu một mình nữa.
Mãi cho đến khi hai chiếc xe từ từ đi xa, Đàm Mục mới chậm rãi xách hai cái túi đi ra khỏi siêu thị.
Vừa rồi, anh ấy nhìn thấy Ôn Nhiên và mấy người khác trong thang máy đi lên qua trụ thủy tinh liền lập tức trồn đi, về sau mới biết được bọn họ đang tìm mình.
Bình luận facebook