Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-280
Chương 280
Bắc Minh Phong không biết mình ngủ bao lâu rồi, đầu óc dường như khôi phục lại một chút, tỉnh táo hơn, anh giật mình ngồi dậy. Người phụ nữ bên cạnh anh, đập vào đồng tử của anh, anh lại nằm cùng Lăng Tuyết.
“Sao cô lại ở đây?” Anh tức giận hét lên.
Lăng Tuyết mở mắt ra, hoàn toàn không có chút gì là hoảng loạn, cô ngồi dậy theo, bất chấp chiếc chăn tuột khỏi cơ thể trơn truột của cô.
“Chúng ta là vợ chồng, em ngủ với anh thì có gì không đúng?” cô hỏi vặn anh.
“Chúng ta sắp ly hôn rồi!” Bắc Minh Phong nổi giận hét lên, rõ ràng anh bị người phụ nữ này lợi dụng.
“Chúng ta sắp ly hôn, nhưng bây giờ vẫn chưa ly hôn, vì vậy không phải anh nên cố gắng làm tròn nghĩa vụ của người chồng sao? Hơn nữa, em cũng không nói em sẽ đồng ý ly hôn. Tình cảm của chúng ta không có rạn nứt, còn ngủ cùng nhau, tại sao chúng ta phải ly hôn?” Lăng Tuyết hỏi anh.
Bắc Minh Phong mím chặt môi “Cô thật bỉ ổi, hóa ra đây mới là bản chất thật của cô.”
Lăng Tuyết khẽ cười ra tiếng “Em làm sao mà bỉ ổi? Em ngủ với người đàn ông của mình, thì là bỉ ổi? Lẽ nào, em phải ngủ với người đàn ông khác mới gọi là bình thường?”
Bắc Minh Phong không còn cãi lý với Lăng Tuyết, đơn giản nó là một cuộc tranh cãi không có ý nghĩa gì, dù sao anh cũng đã hạ quyết tâm phải ly hôn. Anh đứng dậy đi vào nhà tắm tắm, cơ thể anh nhiễm phải hơi thở của Lăng Tuyết đều khiến anh ghê tởm.
Lăng Tuyết cũng không tức giận, tự mình nẳm trên giường nghịch điện thoại của mình.
Bắc Minh Phong tắm xong ra khỏi nhà tắm thì nghe thấy điện thoại của mình kêu suốt, anh cầm điện thoại lên nghe máy.
“Công tử Bắc Minh, chúng tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn, khách sạn chúng tôi bị cháy rồi, chúng tôi muốn xác minh thông tin với ngài, ba người nhà ngài ở trong khách sạn, hai người còn lại có phải đang ở cùng ngài không?” Nhân viên phục vụ từng người một phải gọi điện thoại cho khách hàng, để xác định danh sách những người thương vong.
Bắc Minh Phong sững sờ với những lời mình nghe thấy “Cậu nói cái gì? Khách sạn bị cháy?”
“Vâng ạ, khách sạn chúng tôi bị cháy rồi, bây giờ ngọn lửa vừa được dập tắt, chúng tôi đang thống kê danh sách thương vong. Lần cháy này không ai ngờ đến, may ngài đã ra ngoài.” Nhân viên phục vụ nói.
Tất cả các dây thần kinh trong não Bắc Minh Phong đều đứt hết “Tôi, người phụ nữ của tôi và con tôi còn ở trong khách sạn, họ chạy được ra ngoài chưa?” Câu nói cuối cùng hơi thở anh đặc biệt không ổn định, tim đau đến tột cùng, chỉ sợ nghe thấy câu trả lời anh không muốn nghe.
“Chúng tôi rất xin lỗi phải thông báo với ngài, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa phát hiện Cô Thủy Tinh và thiếu gia Bắc Minh Ý” nhân viên phục vụ nói.
Bắc Minh Phong lao ra cửa và đi thẳng ra ngoài biệt thự “Tìm cho tôi! Tìm người cho tôi!” Ánh mắt anh đẫm màu máu đỏ tươi, lái xe đến khách sạn.
Lăng Tuyết nhìn người đàn ông chạy đi, khóe môi nở nụ cười nham hiểm, cô mặc quần áo ngủ gần như trong suốt vào, đi ra khỏi phòng, làm như sợ không ai biết, đứng trên tầng 2 nhìn Đào Dung đang ở tầng dưới gọi lớn “Mẹ chồng, chúc mừng mẹ, rất nhanh thôi mẹ sẽ được ôm cháu rồi. Con và con trai mẹ động phòng rồi, chúng con sẽ không ly hôn nữa” Cô nói to dõng dạc.
Đào Dung vui mừng chạy lên “Thật sao? Tốt quá rồi! Ta chỉ mong hai con có thể hòa thuận! Con mau đi vào nghỉ đi, nhất định phải sinh cho ta một đứa cháu nữa!”. Bà vội vàng dặn dò người giúp việc hầm canh bổ cho Lăng Tuyết, đứa cháu này, phải thật khỏe mạnh! Đột nhiên, bà nghĩ ra điều gì đó “Phải rồi, Phong đi đâu rồi?”
Khách sạn cháu mẹ ở bị cháy rồi, bây giờ cháu mẹ sống hay chết còn chưa biết, anh ấy đến xem có thể tìm thấy xác của cháu mẹ không?” Lăng Tuyết lạnh lùng nói, khóe môi nở nụ cười vô cùng nham hiểm.
“Cái gì? Bị cháy? Ý Ý của ta?” Đào Dung nghẹt thở không thở nổi, hai mắt từ từ nhắm lại.
Lăng Tuyết đứng trên hành lang của tầng hai, tay nắm lấy lan can, đôi mắt lạnh lùng nhìn Đào Dung khụy ngã xuống đất “Người đâu! Lão phu nhân ngất rồi! Các người đưa bà ấy đến bệnh viện mau! Thật là cô dụng, chuyện nhỏ như này mà cũng thể ngất được!” Cô trợn mắt nhìn Đào Dung đang nằm trên đất, bước nhanh về phòng Bắc Minh Phong, tay cô sờ vào bụng mình, Bắc Minh Ý chết rồi, con cô mới có thể trở thành người thừa kế của nhà Bắc Minh. Haha, sau này tất cả của nhà Bắc Minh đều của cô rồi! Cô về phòng mặc quần áo, chỉnh đốn lại bản thân, xách túi da của mình ra khỏi biệt thự, cô cũng phải đến bệnh viện, nhưng không phải đi thăm Đào Dung, cô hận Đào Dung không chết luôn đi cho rồi. Cô đến bệnh viện để thụ tinh nhân tạo, trong túi da của cô có t*ng trùng của Bắc Minh Phong cô đã lấy.
“Ý Ý! Thủy Tinh!” Bắc Minh Phong xuống xe chạy thẳng vào trong khách sạn, nhưng bị nhân viên phòng cháy chữa cháy ngăn lại.
“Thưa ngài, ngài không thể vào, lửa bên trong còn chưa hoàn toàn dập tắt, ngài như này đi vào trong sẽ rất nguy hiểm!” nhân viên phòng cháy chữa cháy nói.
“Tôi biết là nguy hiểm, nhưng người phụ nữ và con của tôi ở bên trong, tôi phải đi cứu họ!” Bắc Minh Phong tức giận hét lớn.
“Chúng tôi sẽ huy động toàn bộ lực lượng, ra sức giải cứu tất cả mọi người, ngài vui lòng nhẫn nại ở bên ngoài chờ.” Nhân viên phòng cháy chữa cháy nói.
“Tôi dẫn vệ sỹ của mình vào, thương vong chúng tôi tự chịu trách nhiệm!” Bắc Minh Phong một tay đẩy nhân viên chữa cháy ra, bất chấp xông vào khách sạn.
Toàn bộ khách sạn trong trạng thái cắt điện, anh từ tầng một chạy lên phòng vip tầng trên cùng, vệ sỹ của anh, mang đến cho anh mặt nạ chống độc. Loại mặt na chống độc này có thể lọc sạch khói, để người không bị nghẹt thở mà chết. Tim anh đập hoảng loạn, tất cả đều đập sai nhịp, sau khi anh nhìn thấy phòng mình đang ở, tim anh hoàn toàn ngừng đập. Chỗ này cách nơi điểm phát hỏa gần nhất, là nơi bị cháy nghiêm trọng nhất. Anh một chân đá cửa ra, đi vào phòng, đồ đạc và mọi thứ đều bị cháy rụi “Thủy Tinh! Ý Ý!” Anh nghẹn ngào gọi ra tiếng. Vệ sỹ của anh lục soát từng phòng từng phòng một, tìm xem có xác người chết không. Không biết có được xem là tin tốt không, trong phòng không có người.
“Tổng giám đốc, không có ai, không biết có phải chạy ra ngoài rồi không” Vệ sỹ không biết phải nói với Bắc Minh Phong thế nào, người không ở trong phòng, cũng có thể gặp nạn ở hành lang.
Bắc Minh Phong quay người ra khỏi phòng, lục soát ở hành lang. Nhưng, tất cả đều không giống như anh nghĩ, những chỗ lửa cháy rụi, xác chết vốn dĩ không nhìn ra hình dạng, đều phải làm xét nghiệm DNA mới có thể xác định được thân phận. Ngọn lửa lớn lần này đã giết chết và làm tổn thương không ít người. Trái tim anh trĩu xuống biển sâu nhất, tất cả chỉ có thể chờ xét nghiệm DNA mới biết Thủy Tinh và Ý Ý rốt cuộc có gặp nạn không.
Khi anh bước ra khỏi khách sạn, George cầm một cây gậy sắt nhằm vào đầu anh đánh.
“Bắc Minh Phong! Tôi phải giết chết anh!” George nổi giận hét lên.
Tay Bắc Minh Phong đỡ lấy cây gậy sắt của George “Nếu như Thủy Tinh và Ý Ý có mệnh hệ gì, tôi không cần anh giết tôi, tôi sẽ đi cùng họ.” Trái tim anh đóng băng, Thủy Tinh và Ý Ý không thấy, anh không còn ý nghĩa gì để sống tiếp.
“Tôi ghi nhớ lời anh nói, đến lúc đó, anh không đi, tôi sẽ tiễn anh lên đường!” Mắt George trợn lên nhìn Bắc Minh Phong giống như nhì kẻ thù cả vài thế hệ rồi
Bắc Minh Phong không biết mình ngủ bao lâu rồi, đầu óc dường như khôi phục lại một chút, tỉnh táo hơn, anh giật mình ngồi dậy. Người phụ nữ bên cạnh anh, đập vào đồng tử của anh, anh lại nằm cùng Lăng Tuyết.
“Sao cô lại ở đây?” Anh tức giận hét lên.
Lăng Tuyết mở mắt ra, hoàn toàn không có chút gì là hoảng loạn, cô ngồi dậy theo, bất chấp chiếc chăn tuột khỏi cơ thể trơn truột của cô.
“Chúng ta là vợ chồng, em ngủ với anh thì có gì không đúng?” cô hỏi vặn anh.
“Chúng ta sắp ly hôn rồi!” Bắc Minh Phong nổi giận hét lên, rõ ràng anh bị người phụ nữ này lợi dụng.
“Chúng ta sắp ly hôn, nhưng bây giờ vẫn chưa ly hôn, vì vậy không phải anh nên cố gắng làm tròn nghĩa vụ của người chồng sao? Hơn nữa, em cũng không nói em sẽ đồng ý ly hôn. Tình cảm của chúng ta không có rạn nứt, còn ngủ cùng nhau, tại sao chúng ta phải ly hôn?” Lăng Tuyết hỏi anh.
Bắc Minh Phong mím chặt môi “Cô thật bỉ ổi, hóa ra đây mới là bản chất thật của cô.”
Lăng Tuyết khẽ cười ra tiếng “Em làm sao mà bỉ ổi? Em ngủ với người đàn ông của mình, thì là bỉ ổi? Lẽ nào, em phải ngủ với người đàn ông khác mới gọi là bình thường?”
Bắc Minh Phong không còn cãi lý với Lăng Tuyết, đơn giản nó là một cuộc tranh cãi không có ý nghĩa gì, dù sao anh cũng đã hạ quyết tâm phải ly hôn. Anh đứng dậy đi vào nhà tắm tắm, cơ thể anh nhiễm phải hơi thở của Lăng Tuyết đều khiến anh ghê tởm.
Lăng Tuyết cũng không tức giận, tự mình nẳm trên giường nghịch điện thoại của mình.
Bắc Minh Phong tắm xong ra khỏi nhà tắm thì nghe thấy điện thoại của mình kêu suốt, anh cầm điện thoại lên nghe máy.
“Công tử Bắc Minh, chúng tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn, khách sạn chúng tôi bị cháy rồi, chúng tôi muốn xác minh thông tin với ngài, ba người nhà ngài ở trong khách sạn, hai người còn lại có phải đang ở cùng ngài không?” Nhân viên phục vụ từng người một phải gọi điện thoại cho khách hàng, để xác định danh sách những người thương vong.
Bắc Minh Phong sững sờ với những lời mình nghe thấy “Cậu nói cái gì? Khách sạn bị cháy?”
“Vâng ạ, khách sạn chúng tôi bị cháy rồi, bây giờ ngọn lửa vừa được dập tắt, chúng tôi đang thống kê danh sách thương vong. Lần cháy này không ai ngờ đến, may ngài đã ra ngoài.” Nhân viên phục vụ nói.
Tất cả các dây thần kinh trong não Bắc Minh Phong đều đứt hết “Tôi, người phụ nữ của tôi và con tôi còn ở trong khách sạn, họ chạy được ra ngoài chưa?” Câu nói cuối cùng hơi thở anh đặc biệt không ổn định, tim đau đến tột cùng, chỉ sợ nghe thấy câu trả lời anh không muốn nghe.
“Chúng tôi rất xin lỗi phải thông báo với ngài, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa phát hiện Cô Thủy Tinh và thiếu gia Bắc Minh Ý” nhân viên phục vụ nói.
Bắc Minh Phong lao ra cửa và đi thẳng ra ngoài biệt thự “Tìm cho tôi! Tìm người cho tôi!” Ánh mắt anh đẫm màu máu đỏ tươi, lái xe đến khách sạn.
Lăng Tuyết nhìn người đàn ông chạy đi, khóe môi nở nụ cười nham hiểm, cô mặc quần áo ngủ gần như trong suốt vào, đi ra khỏi phòng, làm như sợ không ai biết, đứng trên tầng 2 nhìn Đào Dung đang ở tầng dưới gọi lớn “Mẹ chồng, chúc mừng mẹ, rất nhanh thôi mẹ sẽ được ôm cháu rồi. Con và con trai mẹ động phòng rồi, chúng con sẽ không ly hôn nữa” Cô nói to dõng dạc.
Đào Dung vui mừng chạy lên “Thật sao? Tốt quá rồi! Ta chỉ mong hai con có thể hòa thuận! Con mau đi vào nghỉ đi, nhất định phải sinh cho ta một đứa cháu nữa!”. Bà vội vàng dặn dò người giúp việc hầm canh bổ cho Lăng Tuyết, đứa cháu này, phải thật khỏe mạnh! Đột nhiên, bà nghĩ ra điều gì đó “Phải rồi, Phong đi đâu rồi?”
Khách sạn cháu mẹ ở bị cháy rồi, bây giờ cháu mẹ sống hay chết còn chưa biết, anh ấy đến xem có thể tìm thấy xác của cháu mẹ không?” Lăng Tuyết lạnh lùng nói, khóe môi nở nụ cười vô cùng nham hiểm.
“Cái gì? Bị cháy? Ý Ý của ta?” Đào Dung nghẹt thở không thở nổi, hai mắt từ từ nhắm lại.
Lăng Tuyết đứng trên hành lang của tầng hai, tay nắm lấy lan can, đôi mắt lạnh lùng nhìn Đào Dung khụy ngã xuống đất “Người đâu! Lão phu nhân ngất rồi! Các người đưa bà ấy đến bệnh viện mau! Thật là cô dụng, chuyện nhỏ như này mà cũng thể ngất được!” Cô trợn mắt nhìn Đào Dung đang nằm trên đất, bước nhanh về phòng Bắc Minh Phong, tay cô sờ vào bụng mình, Bắc Minh Ý chết rồi, con cô mới có thể trở thành người thừa kế của nhà Bắc Minh. Haha, sau này tất cả của nhà Bắc Minh đều của cô rồi! Cô về phòng mặc quần áo, chỉnh đốn lại bản thân, xách túi da của mình ra khỏi biệt thự, cô cũng phải đến bệnh viện, nhưng không phải đi thăm Đào Dung, cô hận Đào Dung không chết luôn đi cho rồi. Cô đến bệnh viện để thụ tinh nhân tạo, trong túi da của cô có t*ng trùng của Bắc Minh Phong cô đã lấy.
“Ý Ý! Thủy Tinh!” Bắc Minh Phong xuống xe chạy thẳng vào trong khách sạn, nhưng bị nhân viên phòng cháy chữa cháy ngăn lại.
“Thưa ngài, ngài không thể vào, lửa bên trong còn chưa hoàn toàn dập tắt, ngài như này đi vào trong sẽ rất nguy hiểm!” nhân viên phòng cháy chữa cháy nói.
“Tôi biết là nguy hiểm, nhưng người phụ nữ và con của tôi ở bên trong, tôi phải đi cứu họ!” Bắc Minh Phong tức giận hét lớn.
“Chúng tôi sẽ huy động toàn bộ lực lượng, ra sức giải cứu tất cả mọi người, ngài vui lòng nhẫn nại ở bên ngoài chờ.” Nhân viên phòng cháy chữa cháy nói.
“Tôi dẫn vệ sỹ của mình vào, thương vong chúng tôi tự chịu trách nhiệm!” Bắc Minh Phong một tay đẩy nhân viên chữa cháy ra, bất chấp xông vào khách sạn.
Toàn bộ khách sạn trong trạng thái cắt điện, anh từ tầng một chạy lên phòng vip tầng trên cùng, vệ sỹ của anh, mang đến cho anh mặt nạ chống độc. Loại mặt na chống độc này có thể lọc sạch khói, để người không bị nghẹt thở mà chết. Tim anh đập hoảng loạn, tất cả đều đập sai nhịp, sau khi anh nhìn thấy phòng mình đang ở, tim anh hoàn toàn ngừng đập. Chỗ này cách nơi điểm phát hỏa gần nhất, là nơi bị cháy nghiêm trọng nhất. Anh một chân đá cửa ra, đi vào phòng, đồ đạc và mọi thứ đều bị cháy rụi “Thủy Tinh! Ý Ý!” Anh nghẹn ngào gọi ra tiếng. Vệ sỹ của anh lục soát từng phòng từng phòng một, tìm xem có xác người chết không. Không biết có được xem là tin tốt không, trong phòng không có người.
“Tổng giám đốc, không có ai, không biết có phải chạy ra ngoài rồi không” Vệ sỹ không biết phải nói với Bắc Minh Phong thế nào, người không ở trong phòng, cũng có thể gặp nạn ở hành lang.
Bắc Minh Phong quay người ra khỏi phòng, lục soát ở hành lang. Nhưng, tất cả đều không giống như anh nghĩ, những chỗ lửa cháy rụi, xác chết vốn dĩ không nhìn ra hình dạng, đều phải làm xét nghiệm DNA mới có thể xác định được thân phận. Ngọn lửa lớn lần này đã giết chết và làm tổn thương không ít người. Trái tim anh trĩu xuống biển sâu nhất, tất cả chỉ có thể chờ xét nghiệm DNA mới biết Thủy Tinh và Ý Ý rốt cuộc có gặp nạn không.
Khi anh bước ra khỏi khách sạn, George cầm một cây gậy sắt nhằm vào đầu anh đánh.
“Bắc Minh Phong! Tôi phải giết chết anh!” George nổi giận hét lên.
Tay Bắc Minh Phong đỡ lấy cây gậy sắt của George “Nếu như Thủy Tinh và Ý Ý có mệnh hệ gì, tôi không cần anh giết tôi, tôi sẽ đi cùng họ.” Trái tim anh đóng băng, Thủy Tinh và Ý Ý không thấy, anh không còn ý nghĩa gì để sống tiếp.
“Tôi ghi nhớ lời anh nói, đến lúc đó, anh không đi, tôi sẽ tiễn anh lên đường!” Mắt George trợn lên nhìn Bắc Minh Phong giống như nhì kẻ thù cả vài thế hệ rồi
Bình luận facebook