Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-282
Chương 282
“Tôi không nghĩ như vậy, tôi chỉ là muốn bảo vệ Mộ Dã, muốn điện thoại cũng chỉ là để liên lạc với anh cho tiện.” Diệp Phi cạn lời rồi, cô lần này thật sự không nghĩ muốn liên hệ Cung Trạch Vũ.
“Em cảm thấy tôi sẽ tin? Tôi có thể nói với em, Cung Trạch Vũ bây giờ đang đuổi theo em trên khắp thế giới kìa! Đỗ Xán giả thành hình dáng của em, tôi không làm mệt chết Cung Trạch Vũ, tôi không phải Mộ Thương Nam!” Mộ Thương Nam nói.
“Mẹ kiếp! Anh còn dám bỉ ổi hơn chút không?” Diệp Phi mỉa mai nói.
“Tôi còn có thể bỉ ổi hơn, em dám thử không?” Mộ Thương Nam hỏi ngược lại người phụ nữ.
Diệp Phi bị nghẹn 1 câu cũng nói không ra, thử xem Mộ Thương Nam bỉ ổi như nào? Cô không chê bản thân sống lâu!
“Bỏ đi, anh không đưa thì thôi, đưa tôi đến phòng bệnh của Mộ Dã.” Cô nói.
“Chúng ta đi.” Mộ Thương Nam nhấc tay nắm lấy tay người phụ nữ, đưa cô đi ra khỏi phòng.
“Buông tay, tôi tự đi!” Diệp Phi hất tay người đàn ông.
“Không buông, em chạy thì sao?” Mộ Thương Nam cứng lý mạnh miệng nói, lý do tốt biết bao, anh ta có thể dùng cả đời.
Diệp Phi tặng anh ta cái trợn mắt, không giãy giụa nữa đi theo người đàn ông ngồi lên xe đi tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh bệnh viện, Sở Nhiễm đang kiểm tra cho Mộ Dã, cô ta ngạc nhiên nhìn thấy Mộ Thương Nam và Diệp Phi đi vào.
“Các người sao lại đến rồi?” Cô ta hỏi, Mộ Thương Nam đến, cô có thể hiểu, Mộ Thương Nam đem Diệp Phi đến, đến làm gì?
Diệp Phi bước về phía Mộ Dã, “ Sau này Mộ Dã do tôi chăm sóc, mọi thuốc thang đưa tôi kiểm tra.”
Sở Nhiễm kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thương Nam, “Thương Nam, anh để cô ta chăm sóc Mộ Dã?”
“Ừ, để cô ấy chăm sóc, nếu như cô ấy đã nói mình là trong sạch thì để cô ấy chứng minh bản thân.” Mộ Thương Nam nói.
Sắc mặt Sở Nhiễm biến đổi nhẹ có điều cô ta thu lại rất nhanh, không ai có thể phát hiện cái gì.
“Anh như này quá mạo hiểm, cô ta có thể là hung thủ giết Mộ Dã!”
“Cho dù tôi giết, cũng là giết con trai của Mộ Thương Nam, liên quan gì tới cô? Bác sĩ Sở hình như đặc biệt quan tâm tới chuyện của Mộ gia?” Diệp Phi cướp lời nói.
Sắc mặt Sở Nhiễm trắng bệch, “ Tôi quan tâm tới chuyện của Mộ gia là vì Mộ Thương Nam là bạn học của tôi.”
“Nếu chỉ là bạn học thì không cần thiết can thiệp việc nhà của người ta rồi, đúng không?” Diệp Phi nói to.
Tim Sở Nhiễm nghẹn lại, “Thương Nam, tôi chỉ là có lòng tốt!”
“Tôi biết, cô đi bận việc của cô, mọi thuốc thang đều do Diệp Phi kiểm tra, cô bảo y tá của cô đưa đến là được.” Mộ Thương Nam dặn dò.
Nhiếp Hạo đi vào trong phòng bệnh, 2 bảo tiêu đằng sau anh ta nhấc theo 1 chiếc hòm rất to đi vào.
“Tổng giám đốc, thuốc thử và máy móc xét nghiệm ngài cần đều mua về rồi.” Anh ta báo cáo.
“Lắp đặt lên.” Mộ Thương Nam ra lệnh.
Nhiếp Hạo mang theo người đem mọi loại máy móc xét nghiệm đều lắp đặt trong phòng.
May mà phòng của Mộ Dã đủ lớn, cho dù bày đầy máy móc cũng không có cảm giác phòng chật.
Diệp Phi nhìn từng mảnh thuốc thử, môi mím thành đường thẳng, y học này của cô không phải học vô ích, hơn nữa cô và Mộ Ly ở bên nhau 5 năm nay, đi theo Mộ Ly cũng học được không ít.
Tay Sở Nhiễm mất khống chế nắm thành nắm đấm, hiển nhiên cô ta có nói gì nữa cũng là dư thừa.
“Nếu như anh đã quyết định như vậy, thì như vậy đi, tôi cũng sẽ bảo y tá giúp anh giám sát Diệp Phi, không thể để Mộ Dã chịu thêm thương tổn nào nữa.” Cô ta nói với Mộ Thương Nam.
“Tôi tin không ai dám hại Mộ Dã nữa, cô đi bận việc đi. Tôi và Diệp Phi cũng nên ăn cơm rồi.” Mộ Thương Nam nói.
Tim Sở Nhiễm lạnh lẽo, Mộ Thương Nam muốn cùng Diệp Phi ăn cơm, hiển nhiên, cô ta thành 1 người ngoài, 1 người thừa.
“Được, tôi còn có rất nhiều việc, tôi đi trước đây.” Cô ta bước chân đi ra khỏi phòng, sự tức giận bao trùm quanh tâm trí và cơ thể cô ta.
Lúc Nhiếp Hạo cầm cơm đặt sẵn mang vào trong phòng, thì Thiên Tịnh xông vào phòng bệnh.
“Anh Thương Nam, em đến rồi. Em đến chăm sóc con trai chúng ta có được không? Em là mẹ của Mộ Dã, em chăm sóc Mộ Dã kiểu gì cũng tốt hơn so với người ngoài chứ?” Thiên Tịnh nhìn Mộ Thương Nam và Diệp Phi ở cùng nhau, toàn thân không ổn rồi.
May mà có người nói cho cô ta, Diệp Phi và Mộ Thương Nam ở trong phòng bệnh của Mộ Dã, nếu không cô ta còn chưa biết cơ!
“Cô chăm sóc Mộ Dã? Thiên Tịnh, Mộ Dã nằm ở đây không phải 1,2 ngày, cô xuất viện về nhà cũng không đến thăm nó, cô bây giờ nhớ đến chăm sóc nó rồi?” Diệp Phi cướp lời nói.
Mặt Thiên Tịnh biểu tình cứng đơ, “Tôi đó là, đó là tôi bị thương! Là cô cào bị thương tôi!”
“Bây giờ cô cũng đang bị thương, sao đến rồi? Căn bản không phải vấn đề bị thương, chỉ là bây giờ cô biết tôi ở đây mới nghĩ đến cùng tôi tranh chăm sóc Mộ Dã!
Thiên Tịnh, cô là mẹ của Mộ Dã, cô đầu tiên nghĩ đến không phải chăm sóc con trai mình mà là làm sao để tranh với tôi. Cô đối với Mộ Dã rốt cuộc có mấy phần thật lòng?” Diệp Phi nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt Thiên Tịnh đen xì, “Anh Thương Nam, Diệp Phi lại muốn ly gián chúng ta, Mộ Dã là em sinh, em sao có thể không yêu thương nó? Chỉ là em bị thương quá nghiêm trọng, mới nghỉ ngơi thêm 1 ngày.”
Nước mắt cô ta rơi xuống, khóc đến lê hoa đới vũ.
“Vết thương của cô chưa khỏi, cô về nhà nghỉ ngơi đi. Diệp Phi là bị tôi trừng phạt đến chăm sóc Mộ Dã.” Mộ Thương Nam nói.
Thiên Tịnh nghe thấy lời nói của người đàn ông tâm tình tốt hơn 1 chút.
Ánh mắt cô ta khinh bỉ nhìn Diệp Phi, “Hóa ra là bị trừng phạt, Diệp Phi, đây đều là cô tự làm tự chịu, ai bảo cô hại con trai tôi, cô phục vụ con trai tôi cho tốt!”
Cô ta kênh kiệu nói, đem 3 chữ “con trai tôi” nghiến rất nặng.
Môi Diệp Phi thấm ý lạnh, cô thật sự muốn khuyên Mộ Dã bỏ người mẹ kiểu này, “Cô có thể cút rồi! Đừng làm trở ngại tôi chăm sóc Mộ Dã!”
Mặt Thiên Tịnh co rút, cô ta không tình nguyện cút biết bao, cũng phải cút bởi Nhiếp Hạo đứng bên cạnh cô ta, 1 bộ dáng muốn mời cô ra cửa.
Cô ta âm thầm nhẫn nhịn mọi cái không cam tâm đi ra khỏi phòng, Diệp Phi, cô đợi đấy! Tôi sẽ làm cho cô chết rất khó coi!
Cô ta rời khỏi bệnh viện của Sở Nhiễm, trên xe ô tô cầm điện thoại gửi tin nhắn.
‘Diệp Phi đang chăm sóc Mộ Dã, tôi sợ Mộ Dã sẽ tỉnh.’
‘Tạm thời sẽ không, cô đừng lộ ra manh mối, ổn định lại.”
‘Tôi ổn định được nhưng anh phải nhanh chóng giúp tôi trừ khử Diệp Phi! Nếu không cô ta sớm muộn cũng là tai họa!’
‘Cô vẫn chưa hỏi được bản đồ ở đâu. Muốn bảo tôi nhanh lên, thì cô nhanh lên!’
‘Anh biết Mộ Thương Nam mất trí rồi, tôi cũng muốn lấy được bản đồ a!’
‘Tôi không tin anh ta 1 chút ấn tượng cũng không có, cô cũng có thể ở Mộ gia tìm, tìm thấy rồi, tôi liền giúp cô.’
‘Được, tôi ở Mộ gia lại tìm xem.’ Thiên Tịnh hồi âm xong, xóa mọi bản ghi tin nhắn.
Diệp Phi và Mộ Thương Nam ăn cơm xong, nhìn thấy tin tức của Bắc Minh Ý và Thủy Tinh trên ti vi, cô mới biết Thủy Tinh và Bắc Minh Ý mất tích trong 1 trận hỏa hoạn to.
“Sao lại trùng hợp như vậy, bọn họ vừa vào ở khách sạn, khách sạn liền bị cháy? Anh giúp tôi tìm nguyên nhân của lửa, còn có Bắc Minh Ý và Thủy Tinh ở đâu?” Cô gấp gáp nhìn về hướng người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô.
“Đó là việc của Bắc Minh Phong, không liên quan đến tôi.” Anh ta vô ý nói.
“Thủy Tinh là chị em thân thiết nhất của tôi, anh giúp tôi đi” Diệp Phi không thể không cầu xin người đàn ông, cô tin nếu là Mộ Thương Nam điều tra, càng nhanh hơn Bắc Minh Phong.
Mắt Mộ Thương Nam ép lại thành đường dài hẹp, “Giúp em? Em biết quy tắc của tôi…Tối nay….”
Đầu anh ta thấp xuống, tiến lại gần môi người phụ nữ.
“Tôi không nghĩ như vậy, tôi chỉ là muốn bảo vệ Mộ Dã, muốn điện thoại cũng chỉ là để liên lạc với anh cho tiện.” Diệp Phi cạn lời rồi, cô lần này thật sự không nghĩ muốn liên hệ Cung Trạch Vũ.
“Em cảm thấy tôi sẽ tin? Tôi có thể nói với em, Cung Trạch Vũ bây giờ đang đuổi theo em trên khắp thế giới kìa! Đỗ Xán giả thành hình dáng của em, tôi không làm mệt chết Cung Trạch Vũ, tôi không phải Mộ Thương Nam!” Mộ Thương Nam nói.
“Mẹ kiếp! Anh còn dám bỉ ổi hơn chút không?” Diệp Phi mỉa mai nói.
“Tôi còn có thể bỉ ổi hơn, em dám thử không?” Mộ Thương Nam hỏi ngược lại người phụ nữ.
Diệp Phi bị nghẹn 1 câu cũng nói không ra, thử xem Mộ Thương Nam bỉ ổi như nào? Cô không chê bản thân sống lâu!
“Bỏ đi, anh không đưa thì thôi, đưa tôi đến phòng bệnh của Mộ Dã.” Cô nói.
“Chúng ta đi.” Mộ Thương Nam nhấc tay nắm lấy tay người phụ nữ, đưa cô đi ra khỏi phòng.
“Buông tay, tôi tự đi!” Diệp Phi hất tay người đàn ông.
“Không buông, em chạy thì sao?” Mộ Thương Nam cứng lý mạnh miệng nói, lý do tốt biết bao, anh ta có thể dùng cả đời.
Diệp Phi tặng anh ta cái trợn mắt, không giãy giụa nữa đi theo người đàn ông ngồi lên xe đi tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh bệnh viện, Sở Nhiễm đang kiểm tra cho Mộ Dã, cô ta ngạc nhiên nhìn thấy Mộ Thương Nam và Diệp Phi đi vào.
“Các người sao lại đến rồi?” Cô ta hỏi, Mộ Thương Nam đến, cô có thể hiểu, Mộ Thương Nam đem Diệp Phi đến, đến làm gì?
Diệp Phi bước về phía Mộ Dã, “ Sau này Mộ Dã do tôi chăm sóc, mọi thuốc thang đưa tôi kiểm tra.”
Sở Nhiễm kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thương Nam, “Thương Nam, anh để cô ta chăm sóc Mộ Dã?”
“Ừ, để cô ấy chăm sóc, nếu như cô ấy đã nói mình là trong sạch thì để cô ấy chứng minh bản thân.” Mộ Thương Nam nói.
Sắc mặt Sở Nhiễm biến đổi nhẹ có điều cô ta thu lại rất nhanh, không ai có thể phát hiện cái gì.
“Anh như này quá mạo hiểm, cô ta có thể là hung thủ giết Mộ Dã!”
“Cho dù tôi giết, cũng là giết con trai của Mộ Thương Nam, liên quan gì tới cô? Bác sĩ Sở hình như đặc biệt quan tâm tới chuyện của Mộ gia?” Diệp Phi cướp lời nói.
Sắc mặt Sở Nhiễm trắng bệch, “ Tôi quan tâm tới chuyện của Mộ gia là vì Mộ Thương Nam là bạn học của tôi.”
“Nếu chỉ là bạn học thì không cần thiết can thiệp việc nhà của người ta rồi, đúng không?” Diệp Phi nói to.
Tim Sở Nhiễm nghẹn lại, “Thương Nam, tôi chỉ là có lòng tốt!”
“Tôi biết, cô đi bận việc của cô, mọi thuốc thang đều do Diệp Phi kiểm tra, cô bảo y tá của cô đưa đến là được.” Mộ Thương Nam dặn dò.
Nhiếp Hạo đi vào trong phòng bệnh, 2 bảo tiêu đằng sau anh ta nhấc theo 1 chiếc hòm rất to đi vào.
“Tổng giám đốc, thuốc thử và máy móc xét nghiệm ngài cần đều mua về rồi.” Anh ta báo cáo.
“Lắp đặt lên.” Mộ Thương Nam ra lệnh.
Nhiếp Hạo mang theo người đem mọi loại máy móc xét nghiệm đều lắp đặt trong phòng.
May mà phòng của Mộ Dã đủ lớn, cho dù bày đầy máy móc cũng không có cảm giác phòng chật.
Diệp Phi nhìn từng mảnh thuốc thử, môi mím thành đường thẳng, y học này của cô không phải học vô ích, hơn nữa cô và Mộ Ly ở bên nhau 5 năm nay, đi theo Mộ Ly cũng học được không ít.
Tay Sở Nhiễm mất khống chế nắm thành nắm đấm, hiển nhiên cô ta có nói gì nữa cũng là dư thừa.
“Nếu như anh đã quyết định như vậy, thì như vậy đi, tôi cũng sẽ bảo y tá giúp anh giám sát Diệp Phi, không thể để Mộ Dã chịu thêm thương tổn nào nữa.” Cô ta nói với Mộ Thương Nam.
“Tôi tin không ai dám hại Mộ Dã nữa, cô đi bận việc đi. Tôi và Diệp Phi cũng nên ăn cơm rồi.” Mộ Thương Nam nói.
Tim Sở Nhiễm lạnh lẽo, Mộ Thương Nam muốn cùng Diệp Phi ăn cơm, hiển nhiên, cô ta thành 1 người ngoài, 1 người thừa.
“Được, tôi còn có rất nhiều việc, tôi đi trước đây.” Cô ta bước chân đi ra khỏi phòng, sự tức giận bao trùm quanh tâm trí và cơ thể cô ta.
Lúc Nhiếp Hạo cầm cơm đặt sẵn mang vào trong phòng, thì Thiên Tịnh xông vào phòng bệnh.
“Anh Thương Nam, em đến rồi. Em đến chăm sóc con trai chúng ta có được không? Em là mẹ của Mộ Dã, em chăm sóc Mộ Dã kiểu gì cũng tốt hơn so với người ngoài chứ?” Thiên Tịnh nhìn Mộ Thương Nam và Diệp Phi ở cùng nhau, toàn thân không ổn rồi.
May mà có người nói cho cô ta, Diệp Phi và Mộ Thương Nam ở trong phòng bệnh của Mộ Dã, nếu không cô ta còn chưa biết cơ!
“Cô chăm sóc Mộ Dã? Thiên Tịnh, Mộ Dã nằm ở đây không phải 1,2 ngày, cô xuất viện về nhà cũng không đến thăm nó, cô bây giờ nhớ đến chăm sóc nó rồi?” Diệp Phi cướp lời nói.
Mặt Thiên Tịnh biểu tình cứng đơ, “Tôi đó là, đó là tôi bị thương! Là cô cào bị thương tôi!”
“Bây giờ cô cũng đang bị thương, sao đến rồi? Căn bản không phải vấn đề bị thương, chỉ là bây giờ cô biết tôi ở đây mới nghĩ đến cùng tôi tranh chăm sóc Mộ Dã!
Thiên Tịnh, cô là mẹ của Mộ Dã, cô đầu tiên nghĩ đến không phải chăm sóc con trai mình mà là làm sao để tranh với tôi. Cô đối với Mộ Dã rốt cuộc có mấy phần thật lòng?” Diệp Phi nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt Thiên Tịnh đen xì, “Anh Thương Nam, Diệp Phi lại muốn ly gián chúng ta, Mộ Dã là em sinh, em sao có thể không yêu thương nó? Chỉ là em bị thương quá nghiêm trọng, mới nghỉ ngơi thêm 1 ngày.”
Nước mắt cô ta rơi xuống, khóc đến lê hoa đới vũ.
“Vết thương của cô chưa khỏi, cô về nhà nghỉ ngơi đi. Diệp Phi là bị tôi trừng phạt đến chăm sóc Mộ Dã.” Mộ Thương Nam nói.
Thiên Tịnh nghe thấy lời nói của người đàn ông tâm tình tốt hơn 1 chút.
Ánh mắt cô ta khinh bỉ nhìn Diệp Phi, “Hóa ra là bị trừng phạt, Diệp Phi, đây đều là cô tự làm tự chịu, ai bảo cô hại con trai tôi, cô phục vụ con trai tôi cho tốt!”
Cô ta kênh kiệu nói, đem 3 chữ “con trai tôi” nghiến rất nặng.
Môi Diệp Phi thấm ý lạnh, cô thật sự muốn khuyên Mộ Dã bỏ người mẹ kiểu này, “Cô có thể cút rồi! Đừng làm trở ngại tôi chăm sóc Mộ Dã!”
Mặt Thiên Tịnh co rút, cô ta không tình nguyện cút biết bao, cũng phải cút bởi Nhiếp Hạo đứng bên cạnh cô ta, 1 bộ dáng muốn mời cô ra cửa.
Cô ta âm thầm nhẫn nhịn mọi cái không cam tâm đi ra khỏi phòng, Diệp Phi, cô đợi đấy! Tôi sẽ làm cho cô chết rất khó coi!
Cô ta rời khỏi bệnh viện của Sở Nhiễm, trên xe ô tô cầm điện thoại gửi tin nhắn.
‘Diệp Phi đang chăm sóc Mộ Dã, tôi sợ Mộ Dã sẽ tỉnh.’
‘Tạm thời sẽ không, cô đừng lộ ra manh mối, ổn định lại.”
‘Tôi ổn định được nhưng anh phải nhanh chóng giúp tôi trừ khử Diệp Phi! Nếu không cô ta sớm muộn cũng là tai họa!’
‘Cô vẫn chưa hỏi được bản đồ ở đâu. Muốn bảo tôi nhanh lên, thì cô nhanh lên!’
‘Anh biết Mộ Thương Nam mất trí rồi, tôi cũng muốn lấy được bản đồ a!’
‘Tôi không tin anh ta 1 chút ấn tượng cũng không có, cô cũng có thể ở Mộ gia tìm, tìm thấy rồi, tôi liền giúp cô.’
‘Được, tôi ở Mộ gia lại tìm xem.’ Thiên Tịnh hồi âm xong, xóa mọi bản ghi tin nhắn.
Diệp Phi và Mộ Thương Nam ăn cơm xong, nhìn thấy tin tức của Bắc Minh Ý và Thủy Tinh trên ti vi, cô mới biết Thủy Tinh và Bắc Minh Ý mất tích trong 1 trận hỏa hoạn to.
“Sao lại trùng hợp như vậy, bọn họ vừa vào ở khách sạn, khách sạn liền bị cháy? Anh giúp tôi tìm nguyên nhân của lửa, còn có Bắc Minh Ý và Thủy Tinh ở đâu?” Cô gấp gáp nhìn về hướng người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô.
“Đó là việc của Bắc Minh Phong, không liên quan đến tôi.” Anh ta vô ý nói.
“Thủy Tinh là chị em thân thiết nhất của tôi, anh giúp tôi đi” Diệp Phi không thể không cầu xin người đàn ông, cô tin nếu là Mộ Thương Nam điều tra, càng nhanh hơn Bắc Minh Phong.
Mắt Mộ Thương Nam ép lại thành đường dài hẹp, “Giúp em? Em biết quy tắc của tôi…Tối nay….”
Đầu anh ta thấp xuống, tiến lại gần môi người phụ nữ.
Bình luận facebook