Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1088: Chim giống nhau
Hiện giờ ba nghìn nơi bị phong ấn đều đã xuất hiện vết nứt, chỉ cần cường giả có thực lực không phải rất mạnh thì đều có thể dễ dàng xuyên qua phong ấn xuất hiện trên trái đất. Nhưng lực lượng của phong ấn này vẫn rất mạnh, cường giả siêu cấp tạm thời không thể xuyên qua phong ấn xuất hiện trên trái đất. Cho dù bọn họ có thể xuyên qua thì cũng phải trả giá nghiêm trọng.
Thực lực của Thiên Linh Chi không phải mạnh, cô ta hoàn toàn có thể xuyên qua phong ấn đi đến trái đất. Nhưng hiện giờ trên trái đất rất loạn, cô ta đến cũng không tranh đoạt được tạo hóa gì, còn không bằng ở lại đại lục Thiên Long.
Hai người theo đường cũ trở về.
Vài ngày sau đã trở lại thành Thiên Long.
Vừa trở lại thì người nhà họ Thiên đều hỏi thăm Giang Cung Tuấn mà anh cũng nói câu nói kia, anh không lấy được thứ gì. Chuyện Giang Cung Tuấn không lấy được thứ gì thì người nhà họ Thiên cũng không bất ngờ. Dù sao nhiều năm như vậy không biết có bao nhiêu người nhà họ Thiên đi đến chỗ tổ tiên nhưng không ai có thể lấy được tạo hóa gì.
Sau đó Giang Cung Tuấn tạm thời ở lại trong hoàng cung nước Thiên Long. Còn hoàng đế của nước Thiên Long lại gom góp lương thực khắp nơi trong phạm vi cả nước.
Qua khoảng một tuần.
Một buổi sáng, Giang Cung Tuấn đang tu luyện trong một viện độc lập trong hậu viện hoàng cung thì Thiên Linh Chi xuất hiện, cười nói: “Anh Giang, lương thực đã chuẩn bị tương đối rồi”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn vô cùng mừng rỡ. Anh đi đến đại lục Thiên Long lâu như vậy cuối cùng cũng coi như sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Cảm ơn Linh Chi”
Thiên Linh Chi nhe miệng cười: “Anh đã cứu nhà họ Thiên, chút việc nhỏ này có là gì. Giờ lương thực đều ở quân doanh, phụ hoàng bảo em dẫn anh đến đó”
“Được” Giang Cung Tuấn gật đầu.
“Mời đi bên này” Thiên Linh Chi ra hiệu xin mời, sau đó cô ta xoay người đi trước dẫn Giang Cung Tuấn rời khỏi hoàng cung đi về phía quân doanh ngoài thành.
Rất nhanh bọn họ đã đi đến quân doanh. Trên đường đi một số tướng sĩ nhìn thấy Thiên Linh Chi đều tôn kính gọi công chúa. Sau khi vào trong quân doanh, Giang Cung Tuấn thấy được trong một số lều trại đều là bao tải, anh cũng đoán được trong những bao tải kia chính là lương thực.
Thiên Linh Chi và Giang Cung Tuấn sóng vai đi. Thiên Linh Chi mở miệng nói: “Anh Giang, lần này phụ hoàng phải người chuẩn bị không phải lương thực bình thường mà đều là một số linh gạo”
“Linh gạo ư?” Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt.
Thiên Linh Chi giải thích: “Linh gạo cao cấp hơn nhiều so với gạo bình thường, trong linh gạo có chứa Thiên Địa linh khí. Ở đại lục Thiên Long, chỉ cần là tu sĩ đều sẽ dùng linh gạo, chỉ có người thường mới dùng gạo bình thường thôi”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn lâm vào suy nghĩ. Một lúc lâu sau anh mới hỏi: “Có thể cho tôi một ít hạt giống của linh gạo không?”
“Cái này không vấn đề gì” Linh Chi cười nói. Sau đó cô ta lại nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Anh Giang, anh định chuyển hết số lượng thực này vào trong Tiên phủ sau đó mang về trái đất ư?”
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Cũng chỉ có như thế tôi mới có thể mang đống lương thực này về được”
Giang Cung Tuấn cũng không lo lắng chuyện Tiên phủ bị bại lộ, bởi vì ở đại lục Thiên Long không có cường giả gì, cho dù có bại lộ cũng không ai dám đến cướp Tiên phủ trong tay anh.
Tâm anh vừa động, nhẫn trên ngón tay liền biến hóa thành một đạo ánh sáng vàng phóng xuống đất. Ánh sáng vàng không ngừng mở rộng, sau đó biến thành một tòa Tiên phủ cao trăm mét. Tiên phủ được bao phủ trong ánh sáng vàng vô cùng thần bí, điều này thu hút rất nhiều sự chú ý của các tướng sĩ trong quân doanh. Rất nhanh có rất nhiều người tụ lại xung quanh Tiên phủ. Mọi người nhìn tòa Tiên phủ, trên mặt đều mang vẻ chấn động. Còn Giang Cung Tuấn lại mở cửa Tiên phủ ra.
Thiên Linh Chi lập tức phân phó: “Người đâu, chuyển hết lương thực vào bên trong Tiên phủ đi.”
Cô ta vừa ra lệnh, tướng sĩ trong quân doanh đều lập tức hành động bắt đầu di chuyển lương thực. Giang Cung Tuấn cũng không sốt ruột, anh kiên nhẫn chờ đợi. Trong lúc các tướng sĩ đang chuyển lương thực thì anh cùng Thiên Linh Chi đi vào Tiên phủ.
Phủ thành chủ bên trong Tiên phủ. Giang Cung Tuấn vừa đến gần phủ thành chủ thì đã có một con chim màu tím bay đến. Cơ thể nó không ngừng nhỏ đi, cuối cùng biến thành một con chim nhỏ bằng con chim sẻ đứng trên vai Giang Cung Tuấn.
“Ô?” Nhìn thấy Thôn Thiên Vũ nhỏ bằng con chim sẻ, Thiên Linh Chi không khỏi sửng sốt kêu ra tiếng.
Giang Cung Tuấn xoay người nhìn cô ta hỏi: “Sao vậy?”
“Con chim này nhìn rất quen” Thiên Linh Chi nhìn chằm chằm Thôn Thiên Vũ không rời mắt, vài giây sau mới cười nói: “Giống hệt con chim màu đỏ ở cửa thôn chỗ tổ tiên nhà em”
Lời này của cô ta vừa nói ra khiến cả người Giang Cung Tuấn run lên. Con chim nhỏ ở cửa thôn chỗ tổ tiên nhà họ Thiên ư? Anh không chú ý, cũng không biết bên trong chỗ tổ tiên nhà họ Thiên có con chim như vậy không? Nhưng nếu Thiên Linh Chi đã nói có thì chắc chắn có.
Mà anh lại biết lại lịch của con chim này. Đây chính là Thôn Thiên Vũ! Chẳng lẽ ở chỗ tổ tiên nhà họ Thiên còn có một Thôn Thiên Vũ nữa? Chẳng lẽ Thôn Thiên Vũ kia chính là ba của con Thôn Thiên Vũ này? Nghĩ như vậy trong lòng Giang Cung Tuấn không khỏi lạnh lẽo.
“Anh Giang, anh làm sao vậy?” Thiên Linh Chi nghi ngờ hỏi.
“Không sao” Giang Cung Tuấn phản ứng lại cười nói: “Đều là chim mà, đều có chút giống nhau”
Thiên Linh Chi gật đầu: “Ừm, quả thật là giống. Con chim ở chỗ tổ tiên của em kia lông nó màu đỏ, còn con chim này lại màu tím. Nhưng mà con chim này rất đẹp”
Thiên Linh Chi nói xong liền muốn sở Thôn Thiên Vũ trên vai Giang Cung Tuấn. Thôn Thiên Vũ lập tức bay đi, bay cao giữa không trung mấy mét, vỗ cánh nhỏ phình phịch kêu chít chít với Thiên Linh Chi.
“Tên nhóc này còn có tính khí nữa đấy.” Thiên Linh Chi cười nói.
Nhưng suy nghĩ của Giang Cung Tuấn ghim vào trong lời nói của cô ta. Anh đang suy nghĩ liệu chỗ tổ tiên nhà họ Thiên rốt cuộc có còn một con Thôn Thiên Vũ nữa hay không? Anh đang nghĩ, nếu là thật thì con Thôn Thiên Vũ này có phải chính là con có tu vi gần cảnh giới cao nhất trong miệng Kinh Hồng đại để nói không? Nếu những thứ này đều là thật thì chỗ tổ tiên nhà họ Thiên chắc chắn không đơn giản. Nghĩ vậy trong lòng Giang Cung Tuấn bắt đầu rét lạnh.
“Giang Cung Tuấn” Tổ Quỳnh từ trong cửa đi ra, trên mặt tươi cười chào hỏi Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn phản ứng lại gọi: “Chị Tổ Quỳnh”
Tổ Quỳnh gật nhẹ đầu xem như đáp lại. Sau đó ánh mắt cô ta dừng trên người Thiên Linh Chi, trong đôi mắt huyễn hóa ra một đạo ánh sáng trắng, ánh sáng trắng liền rơi trên người Thiên Linh Chi. Giờ phút này Thiên Linh Chi chỉ cảm thấy bản thân mình trần trụi đứng trước mặt Tổ Quỳnh. Cô ta cảm giác ở Tổ Quỳnh trong mắt cô ta không có một chút bí mật nào. Cơ thể Thiên Linh Như hơi lùi về sau mấy bước. Rất nhanh ánh sáng trắng trên người cô ta biến mất.
Giang Cung Tuấn biết Tổ Quỳnh làm gì, anh không khỏi mắt trợn trắng nói: “Chị Tổ Quỳnh, chị làm gì vậy hả? Vừa gặp mặt đã thăm dò Linh Chi rồi”
Tổ Quỳnh cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy trên người cô ấy có một cỗ hơi thở không giống người thường, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc cô ấy có gì không giống người thường thôi.”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn cũng nổi lên hứng thú nhịn không được hỏi: “Kết quả thế nào?”
Tổ Quỳnh tồn tại như nào đại khái anh có thể biết. Ngay cả Tổ Quỳnh cũng cảm thấy Linh Chi không phải người thường thì chắc chắn cô ấy không phải người thường.
Tổ Quỳnh cười nhạt nói: “Nói với cậu thì cậu cũng không hiểu đâu. Câu đi đến luyện võ trường ở sau thành xem quân đội của cậu đi” Nói xong cô ta xoay người rời đi.
Thực lực của Thiên Linh Chi không phải mạnh, cô ta hoàn toàn có thể xuyên qua phong ấn đi đến trái đất. Nhưng hiện giờ trên trái đất rất loạn, cô ta đến cũng không tranh đoạt được tạo hóa gì, còn không bằng ở lại đại lục Thiên Long.
Hai người theo đường cũ trở về.
Vài ngày sau đã trở lại thành Thiên Long.
Vừa trở lại thì người nhà họ Thiên đều hỏi thăm Giang Cung Tuấn mà anh cũng nói câu nói kia, anh không lấy được thứ gì. Chuyện Giang Cung Tuấn không lấy được thứ gì thì người nhà họ Thiên cũng không bất ngờ. Dù sao nhiều năm như vậy không biết có bao nhiêu người nhà họ Thiên đi đến chỗ tổ tiên nhưng không ai có thể lấy được tạo hóa gì.
Sau đó Giang Cung Tuấn tạm thời ở lại trong hoàng cung nước Thiên Long. Còn hoàng đế của nước Thiên Long lại gom góp lương thực khắp nơi trong phạm vi cả nước.
Qua khoảng một tuần.
Một buổi sáng, Giang Cung Tuấn đang tu luyện trong một viện độc lập trong hậu viện hoàng cung thì Thiên Linh Chi xuất hiện, cười nói: “Anh Giang, lương thực đã chuẩn bị tương đối rồi”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn vô cùng mừng rỡ. Anh đi đến đại lục Thiên Long lâu như vậy cuối cùng cũng coi như sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Cảm ơn Linh Chi”
Thiên Linh Chi nhe miệng cười: “Anh đã cứu nhà họ Thiên, chút việc nhỏ này có là gì. Giờ lương thực đều ở quân doanh, phụ hoàng bảo em dẫn anh đến đó”
“Được” Giang Cung Tuấn gật đầu.
“Mời đi bên này” Thiên Linh Chi ra hiệu xin mời, sau đó cô ta xoay người đi trước dẫn Giang Cung Tuấn rời khỏi hoàng cung đi về phía quân doanh ngoài thành.
Rất nhanh bọn họ đã đi đến quân doanh. Trên đường đi một số tướng sĩ nhìn thấy Thiên Linh Chi đều tôn kính gọi công chúa. Sau khi vào trong quân doanh, Giang Cung Tuấn thấy được trong một số lều trại đều là bao tải, anh cũng đoán được trong những bao tải kia chính là lương thực.
Thiên Linh Chi và Giang Cung Tuấn sóng vai đi. Thiên Linh Chi mở miệng nói: “Anh Giang, lần này phụ hoàng phải người chuẩn bị không phải lương thực bình thường mà đều là một số linh gạo”
“Linh gạo ư?” Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt.
Thiên Linh Chi giải thích: “Linh gạo cao cấp hơn nhiều so với gạo bình thường, trong linh gạo có chứa Thiên Địa linh khí. Ở đại lục Thiên Long, chỉ cần là tu sĩ đều sẽ dùng linh gạo, chỉ có người thường mới dùng gạo bình thường thôi”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn lâm vào suy nghĩ. Một lúc lâu sau anh mới hỏi: “Có thể cho tôi một ít hạt giống của linh gạo không?”
“Cái này không vấn đề gì” Linh Chi cười nói. Sau đó cô ta lại nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Anh Giang, anh định chuyển hết số lượng thực này vào trong Tiên phủ sau đó mang về trái đất ư?”
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Cũng chỉ có như thế tôi mới có thể mang đống lương thực này về được”
Giang Cung Tuấn cũng không lo lắng chuyện Tiên phủ bị bại lộ, bởi vì ở đại lục Thiên Long không có cường giả gì, cho dù có bại lộ cũng không ai dám đến cướp Tiên phủ trong tay anh.
Tâm anh vừa động, nhẫn trên ngón tay liền biến hóa thành một đạo ánh sáng vàng phóng xuống đất. Ánh sáng vàng không ngừng mở rộng, sau đó biến thành một tòa Tiên phủ cao trăm mét. Tiên phủ được bao phủ trong ánh sáng vàng vô cùng thần bí, điều này thu hút rất nhiều sự chú ý của các tướng sĩ trong quân doanh. Rất nhanh có rất nhiều người tụ lại xung quanh Tiên phủ. Mọi người nhìn tòa Tiên phủ, trên mặt đều mang vẻ chấn động. Còn Giang Cung Tuấn lại mở cửa Tiên phủ ra.
Thiên Linh Chi lập tức phân phó: “Người đâu, chuyển hết lương thực vào bên trong Tiên phủ đi.”
Cô ta vừa ra lệnh, tướng sĩ trong quân doanh đều lập tức hành động bắt đầu di chuyển lương thực. Giang Cung Tuấn cũng không sốt ruột, anh kiên nhẫn chờ đợi. Trong lúc các tướng sĩ đang chuyển lương thực thì anh cùng Thiên Linh Chi đi vào Tiên phủ.
Phủ thành chủ bên trong Tiên phủ. Giang Cung Tuấn vừa đến gần phủ thành chủ thì đã có một con chim màu tím bay đến. Cơ thể nó không ngừng nhỏ đi, cuối cùng biến thành một con chim nhỏ bằng con chim sẻ đứng trên vai Giang Cung Tuấn.
“Ô?” Nhìn thấy Thôn Thiên Vũ nhỏ bằng con chim sẻ, Thiên Linh Chi không khỏi sửng sốt kêu ra tiếng.
Giang Cung Tuấn xoay người nhìn cô ta hỏi: “Sao vậy?”
“Con chim này nhìn rất quen” Thiên Linh Chi nhìn chằm chằm Thôn Thiên Vũ không rời mắt, vài giây sau mới cười nói: “Giống hệt con chim màu đỏ ở cửa thôn chỗ tổ tiên nhà em”
Lời này của cô ta vừa nói ra khiến cả người Giang Cung Tuấn run lên. Con chim nhỏ ở cửa thôn chỗ tổ tiên nhà họ Thiên ư? Anh không chú ý, cũng không biết bên trong chỗ tổ tiên nhà họ Thiên có con chim như vậy không? Nhưng nếu Thiên Linh Chi đã nói có thì chắc chắn có.
Mà anh lại biết lại lịch của con chim này. Đây chính là Thôn Thiên Vũ! Chẳng lẽ ở chỗ tổ tiên nhà họ Thiên còn có một Thôn Thiên Vũ nữa? Chẳng lẽ Thôn Thiên Vũ kia chính là ba của con Thôn Thiên Vũ này? Nghĩ như vậy trong lòng Giang Cung Tuấn không khỏi lạnh lẽo.
“Anh Giang, anh làm sao vậy?” Thiên Linh Chi nghi ngờ hỏi.
“Không sao” Giang Cung Tuấn phản ứng lại cười nói: “Đều là chim mà, đều có chút giống nhau”
Thiên Linh Chi gật đầu: “Ừm, quả thật là giống. Con chim ở chỗ tổ tiên của em kia lông nó màu đỏ, còn con chim này lại màu tím. Nhưng mà con chim này rất đẹp”
Thiên Linh Chi nói xong liền muốn sở Thôn Thiên Vũ trên vai Giang Cung Tuấn. Thôn Thiên Vũ lập tức bay đi, bay cao giữa không trung mấy mét, vỗ cánh nhỏ phình phịch kêu chít chít với Thiên Linh Chi.
“Tên nhóc này còn có tính khí nữa đấy.” Thiên Linh Chi cười nói.
Nhưng suy nghĩ của Giang Cung Tuấn ghim vào trong lời nói của cô ta. Anh đang suy nghĩ liệu chỗ tổ tiên nhà họ Thiên rốt cuộc có còn một con Thôn Thiên Vũ nữa hay không? Anh đang nghĩ, nếu là thật thì con Thôn Thiên Vũ này có phải chính là con có tu vi gần cảnh giới cao nhất trong miệng Kinh Hồng đại để nói không? Nếu những thứ này đều là thật thì chỗ tổ tiên nhà họ Thiên chắc chắn không đơn giản. Nghĩ vậy trong lòng Giang Cung Tuấn bắt đầu rét lạnh.
“Giang Cung Tuấn” Tổ Quỳnh từ trong cửa đi ra, trên mặt tươi cười chào hỏi Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn phản ứng lại gọi: “Chị Tổ Quỳnh”
Tổ Quỳnh gật nhẹ đầu xem như đáp lại. Sau đó ánh mắt cô ta dừng trên người Thiên Linh Chi, trong đôi mắt huyễn hóa ra một đạo ánh sáng trắng, ánh sáng trắng liền rơi trên người Thiên Linh Chi. Giờ phút này Thiên Linh Chi chỉ cảm thấy bản thân mình trần trụi đứng trước mặt Tổ Quỳnh. Cô ta cảm giác ở Tổ Quỳnh trong mắt cô ta không có một chút bí mật nào. Cơ thể Thiên Linh Như hơi lùi về sau mấy bước. Rất nhanh ánh sáng trắng trên người cô ta biến mất.
Giang Cung Tuấn biết Tổ Quỳnh làm gì, anh không khỏi mắt trợn trắng nói: “Chị Tổ Quỳnh, chị làm gì vậy hả? Vừa gặp mặt đã thăm dò Linh Chi rồi”
Tổ Quỳnh cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy trên người cô ấy có một cỗ hơi thở không giống người thường, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc cô ấy có gì không giống người thường thôi.”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn cũng nổi lên hứng thú nhịn không được hỏi: “Kết quả thế nào?”
Tổ Quỳnh tồn tại như nào đại khái anh có thể biết. Ngay cả Tổ Quỳnh cũng cảm thấy Linh Chi không phải người thường thì chắc chắn cô ấy không phải người thường.
Tổ Quỳnh cười nhạt nói: “Nói với cậu thì cậu cũng không hiểu đâu. Câu đi đến luyện võ trường ở sau thành xem quân đội của cậu đi” Nói xong cô ta xoay người rời đi.
Bình luận facebook