Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1090-1095
Chương 1090: Mạch Doanh xuất hiện
Chùm ánh sáng màu trắng kia lúc ẩn lúc hiện rất kỳ lạ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra được.
Một, hai, ba, năm, tám, mười…
Sau khi chùm ánh sáng đầu tiên xuất hiện, tiếp sau đó là rất nhiều chùm ánh sáng xuất hiện theo, nhưng chỉ vài giây sau thì biến mất. Giang Cung Tuần lâm vào trầm tư nhìn hải đảo đằng xa, theo anh nghĩ thì những chùm ánh sáng đó phát ra từ bảo vật trên đảo, nhưng bảo vật đó là gì thì anh không biết. Nếu muốn biết thì chỉ có cách tới gần đó xem.
Nhưng mà trên đảo đang đánh nhau rất căng thẳng, dù đứng ở đây Giang Cung Tuấn cũng có thể cảm nhận được áp lực đáng sợ đó, nếu như tùy tiện tới gần mà bị phát hiện có thể sẽ mất mạng luôn. Anh nhìn cuộc chiến trên không trung ở đằng xa. Đây là một cuộc hỗn chiến, nhưng có hai người trong cuộc chiến lại không hề ra tay.
Một người là một cô gái mặc váy trắng, sau lưng có một đôi cánh nhìn rất rực rỡ do chân khí tạo thành, đôi khi còn có thể nhìn thấy được vài ký hiệu thần kỳ chuyển động trên đôi cánh đó, tràn đầy vẻ thần bí và kỳ dị.
Cô ta đứng giữa không trung, cả người được bao phủ trong ánh sáng, không nhìn thấy rõ bộ dáng trông như thế nào, chỉ có thể nhìn tổng thể mặt mũi và dáng người thì chắc hẳn là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần..
Ở bên kia thì là một người đàn ông mặc áo choàng màu xanh lá, dưới chân hắn ta đạp trên một đám mây cũng màu xanh lá.
Hai người đó đứng đối diện nhau, tuy rằng không ra tay, nhưng trên người tỏa ra hơi thở của kẻ mạnh.
Giữa hai người là hơn hai mươi tu sĩ đang đánh nhau, thực lực của những người này đều rất cao, ít nhất có lẽ cũng là Nhập Thánh giai đoạn thứ năm, nhưng tất nhiên bọn họ cũng chỉ là cấp dưới của hai người không ra tay kia mà thôi.
“Cấp dưới đã mạnh như vậy rồi thì hai người kia chẳng phải còn mạnh hơn rất nhiều sao?”
Giang Cung Tuấn cau mày nói thầm trong lòng.
Trong lúc anh còn đang suy nghĩ xem làm Sao mới có thể tới gần đảo để tìm bảo vật thì ở đằng xa lại xuất hiện một đám người.
“Ha ha, đông vui quá vậy” Người còn chưa đến tiếng đã đến trước. Những người đang ở trên không trung đánh nhau dữ dội nghe tiếng cười kia thì ngừng lại. Cấp dưới của hai bên lùi hết về sau hai người thủ lĩnh, tất cả tầm mắt hướng về phía tiếng cười kia.
Giang Cung Tuấn cũng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy người dẫn đầu đám người đó là một người đàn ông mặc đồ đen, tóc dài, khuôn mặt rất tuấn tú nhưng lại toát ra vẻ tà mị.
“Tam Hoài Linh?” Giang Công Tuấn khẽ nhíu mày, người này không phải ai khác mà chính là đại sư huynh của Mạch Doanh, Tam Hoài Linh đến từ Ma giới.
Ở phía sau Tam Hoài Linh còn có chừng hai mươi người xếp hàng đi theo hai bên, những người này còn chưa ra tay trên người đã tản ra hơi thở kẻ mạnh nghiên áp những người đánh nhau lúc trước. Trong lòng Giang Cung Tuấn đang suy đoán thực lực của những người này, ít nhất cũng đã đạt đến Nhập Thánh giai đoạn thứ sáu, thậm chí là còn mạnh hơn.
Phía sau Tam Hoài Linh còn có một cô gái rất xinh đẹp mặc váy dài màu đen, dáng người quyến rũ, trên người có khí chất thanh nhã..
Giang Cung Tuấn đứng ở một chỗ xa nhìn ra đảo, thấy có nhiều cao thủ Ma giới xuất hiện ở đó như vậy thì nhíu mày, nói thầm: “Sao bọn họ lại tụ tập hết ở đây, rốt cuộc hòn đảo này có bí mật gì?”
Anh không biết trên đảo này có bí mật gì nên lúc trước không dám tùy tiện xuất hiện.
Nhưng bây giờ Mạch Doanh đã đến rồi, anh cũng khá thân với Mạch Doanh cho nên chủ động hiện thân bay tới chỗ Mạch Doanh.
Còn chưa tới gần được bọn họ thì một tên cấp dưới của Tam Hoài Linh đã xuất hiện trước mặt chặn đường Giang Cung Tuấn, ngay sau đó đột nhiên rất thanh kiếm dài ra đâm tới.
Tốc độ quá nhanh khiến Giang Cung Tuấn cũng không phản ứng lại kịp. “Đợi đã” Mạch Doanh kịp thời mở miệng, la lên: “Dừng tay”
Lúc này kiếm của tên cấp dưới chỉ còn cách Giang Cung Tuấn không đến một mét, nghe thấy tiếng Mạch Doanh kêu thì kịp thời thu kiểm về. Còn Giang Cung Tuấn thì bị dọa đổ mồ hôi lạnh.
Quá mạnh.
Chỉ một người bên cạnh Tam Hoài Linh đã mạnh như vậy rồi, tốc độ xuất hiếm khiến anh không thể nào phản ứng kịp, vậy thì Tam Hoài Linh còn mạnh tới cỡ nào nữa đây?
Lúc này, Mạch Doanh đã đi tới: “Giang Cung Tuấn, anh trở lại rồi?” Gương mặt xinh đẹp của cô ta hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu, lấy viên minh châu từ tiên phủ ra đưa cho Mạch Doanh, cười nói: “Cảm ơn bảo vật của cô, nhờ nó mà tôi mới có thể an toàn đi vào nơi phong ẩn trước”
Mạch Doanh nhận lấy, cười nói: “Không cần khách sáo”.
Tam Hoài Linh đứng nhìn từ nãy đến giờ mới đi tới, liếc Mạch Doanh một cái, khẽ nhíu mày nói: “Sư muội, em làm gì vậy, sao lại đưa đồ vật quý trọng như vậy cho tên nhóc này, nếu lỡ làm mất thì tính sao đây?”.
Mạch Doanh cười nhạt nói: “Làm sao mất được, trên đời này có ai dám cướp minh châu, hơn nữa Minh Chủ Linh tôi cũng đưa cho anh ta rồi”
“Em!” Tam Hoài Linh kinh hoàng trong lòng.
Mạch Doanh cười nói: “Cha đã cho phép”
Nghe vậy Tam Hoài Linh không nói gì nữa, chỉ nhìn Giang Cung Tuấn một cái thật sâu. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến Giang Cung Tuấn cảm nhận được một áp lực vô hình áp lực ép đến không thở nổi, sau vài giây Tam Hoài Linh rút lại áp lực, quay lưng bước lên không trung đi tiếp.
“Đi” Mạch Doanh nói với Giang Cung Tuấn còn đang đờ người ra.
Lúc này anh mới giật mình đi theo sau Mạch Doanh. Rất nhanh đã tới trên bầu trời trên hải đảo.
Hai đám người tách ra đứng hai bên, một bên trên lưng có đôi cánh do chân khí tạo thành, do người phụ nữ đứng đầu. Một bên đứng trên đám mây màu xanh lá do người đàn ông đứng đầu.
Lúc này cả hai bên đều đang nhìn chằm chằm vào đám người Tam Hoài Linh đang đi tới.
Người đàn ông chân bước trên đám mây khinh thường liếc đám người Tam Hoài Linh, lạnh nhạt nói: “Đúng là con mèo con chó gì cũng chạy tới góp vui”.
Bị coi thường, bị sỉ nhục nhưng Tam Hoài Linh cũng không hề giận, bởi vì hắn biết người trước mặt này có lai lịch không bình thường.
“Nếu tôi đoán không sai thì ngài chính là cao thủ Đại Thần Thông của Vân Giới tám mươi nghìn năm trước bị môn phái phong ấn trong lúc tuổi còn rất trẻ, lựa chọn thời đại này mới xuất thế”
Giọng Tam Hoài Linh vang vọng.
Người đàn ông chân bước trên máy nghe vậy hơi giật mình, quái dị nhìn Tam Hoài Linh. Người này là ai, sao lại biết được lại lịch của mình?
Tam Hoài Linh lại nói tiếp: “Tên của ngài giống như đám mây màu xanh dưới chân ngài vậy, Vân Hoa, tôi còn biết đám mây này được sinh ra cùng với ngài nữa” / “A!” Vân Hoa cười nhạt, nói: “Tên nhóc này, không ngờ cậu cũng biết nhiều chuyện lắm đấy”
Tam Hoài Linh cười nhẹ, nhìn về phía người phụ nữ có cánh, nói: “Ôi chao, người đẹp này thật không đơn giản, cô chính là Bạch Khuynh tiên tử một trăm ba ngàn năm trước sinh ra ở Trương Khung Giới?”
Trên người Bạch Khuynh có ánh sáng bao phủ cho nên không thể nhìn thấy rõ mặt mũi.
“Anh là ai, sao lại biết được lai lịch của tôi?”.
Cô ta mở miệng nói chuyện, giọng nói rất dễ nghe, tuy êm tai nhưng lại lạnh nhạt, có cảm giác khiến người ta cách xa ngàn dặm.
Tam Hoài Linh không trả lời Bạch Khuynh, mà tiếp tục nói: “Bạch Khuynh, một trăm ba mươi nghìn năm trước ra đời với bạn ngàn phong ấn ở Thương Khung Giới. Bởi vì vừa sinh ra đã mang tu vi Đại Thần Thông cho nên năm hai mươi tuổi lựa chọn phong ấn, chờ đợi thời đại huy hoàng nhất lịch sử tỉnh dậy.”
Chương 1091: Đạt đến đỉnh cao
Tam Hoài Linh vừa mở miệng, liền nói ra lai lịch của hai người họ.
Điều này khiến cho Vân Hoa và Bạch Khuynh ngạc nhiên. Thân phận của hai người họ, tuyệt đối phải giữ bí mật, và không ai trong thời đại này biết được. Vậy mà Tam Hoài Linh lại có thể biết được, rốt cuộc lại lịch của anh ta là người thế nào?
Giang Cung Tuấn trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Thứ nhất là ngạc nhiên về thân phận của Vân Hoa và Bạch Khuynh, anh cũng không ngờ rằng, hai người này, một người đến từ tám vạn năm trước, còn một người từ mười ba vạn năm trước.
Thứ hai là bị Tam Hoài Linh làm cho ngạc nhiên, anh không ngờ Tam Hoài Linh lại có thể biết nguồn gốc của hai người họ.
Mạch Doanh bĩu môi, cười nhạt: “Giang Cung Tuấn, anh đừng bị đại sư huynh dọa sợ, sở dĩ anh ấy biết là vì bộ tộc của tôi ở các giới đều có tình báo. Các giới xuất hiện cao thủ nào, từ thời xa xưa có những tài năng xuất chúng nào được lựa chọn để phong ấn, những thiên tài này được sinh ra và xuất hiện ở nơi nào, bộ tộc của tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”
“Vậy à” Giang Cung Tuấn lúng túng sờ lên mũi, hỏi: “Vậy trên hòn đảo này có bảo vật gì sao?”
Mạch Doanh giải thích: “Hòn đảo này xuất hiện vô cùng thần bí, đây là nơi chưa từng bị phong ấn, nó chỉ xuất hiện trên trái đất khi phong ấn được nới lỏng, trên hòn đảo này, đều là những tinh hoa, là máu của các cao thủ để lại sau khi chiến đấu, có thể rèn luyện thân thể, đối với bất cứ tu sĩ nào đều là bảo vật tối cao”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn như được giác ngộ.
Thì ra đây là nơi lưu lại những tinh hoa của các cao thủ từ những thời đại trước.
Tam Hoài Linh không để ý tới Mạch Doanh nh ta nhìn hai người phía trước, cười nhạt: “Hai vị, không cần thiết phải đại khai sát giới, trên hòn đảo này có rất nhiều năng lượng, đủ cho rèn luyện cơ thể, hơn nữa, theo nguồn gốc của hai vị, lợi ích của năng lượng này mang đến cũng không nhiều, nhiều nhất chính là luyện khí cho cơ thể mà thôi.”
Tiếng nói của Tam Hoài Linh vang vọng, hắn ta vì tinh hoa của năng lượng này mà tới đây. Nếu hắn ta có thể ngâm mình trong dòng năng lượng này mấy ngày, sức mạnh cơ thể hắn có thể nâng cao lên một bậc, điều này giúp ích rất nhiều cho việc chiến thắng thiên tại trên trái đất của hắn.
“Việc của tôi cần cậu chỉ tay dạy bảo sao?”
Vẻ mặt Vân Hoa tối sầm đi, thân phận của anh ta bị nhìn thấu, nhưng ngược lại anh ta lại không biết Tam Hoài Linh có lại lịch như thế nào, càng khiến trong lòng khó chịu. Hiện tại, cơn tức trong lòng anh ta bắt đầu nổi lên.
Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy một luồng áp lực đáng sợ đang lao đến, dưới tác động của áp lực này khiến anh thở cũng thấy khó khăn.
Mạch Doanh lập tức rút minh châu ra.
Bên trong minh châu phát lên một sức mạnh thần bí, ngăn cản nguồn áp lực kia.
“Lùi lại”
Tam Hoài Linh hét lớn, hắn ta biết rằng chắc chắn phải đánh một trận.
Nghe vậy, Mạch Doanh lập tức kéo Giang Cung Tuấn lùi về phía sau, thuộc hạ của Tam Hoài Linh cũng lùi lại. Bọn họ lùi về một nơi thật xa ở đằng sau.
Trước mặt chỉ toàn là bầu trời.
Sự giận dữ trên người Vân Hoa càng mạnh lên, ở sau hắn, dường như xuất hiện một thế giới khác, một thế giới hư ảo, có thể nhìn thấy mặt đất, núi đồi.
Cùng với sự xuất hiện của thế giới hư ảo này, Giang Cung Tuấn lại một lần nữa cảm nhận được áp lực, mặc dù đã có minh châu bảo vệ, anh vẫn cảm thấy trong lòng khiếp sợ.
“Thiên Địa Pháp Tướng thật đáng sợ”
Mạch Doanh kinh ngạc đến thốt lên.
Giang Cung Tuấn nhìn thế giới hư ảo xuất hiện đằng sau Vân Hoa, liền hỏi: “Đây là pháp tướng mà Vân Hoa tu luyện được?”
“Đúng vậy”
Mạch Doanh gật đầu: “Hắn đã đạt đến Pháp Cảnh, tu luyện thành Pháp Tướng, mà cảnh giới hư ảo đằng sau người hắn, chính là Pháp Tướng của hắn, cũng không biết được Pháp Tướng của hắn đã đạt đến mấy cảnh”
Tam Hoài Linh giữa không trung, đối mặt với sức ép trong Pháp Tướng của Vân Hoa, thần sắc của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh. Giờ khắc này, thế giới hư ảo kia bay đến, mang đến nguồn lực hùng hổ lao thẳng tới phía của Tam Hoài Linh.
Đúng vào lúc này, Tam Hoài Linh mới ra tay.
Chỉ thấy cánh tay của hắn bỗng nhiên xoay tròn vờn quanh không khí màu đen, hắn nắm chặt nắm đấm, một quyền đập ra.
Đám khí màu đen nhanh chóng hội tụ lại, tạo thành một nắm đấm hư ảo.
Râm!
Lúc nắm đấm hư ảo đập vào cái thế giới kia, phát ra một tiếng nổ lớn, chấn động cả trời đất.
Thế giới hư ảo bị đẩy lùi, Vân Hoa bị đẩy lùi lại mấy bước.
Mà vẻ mặt của Tam Hoài Linh vô cùng nghiêm túc.
“Chà chà, thật sự rất mạnh.”
Mạch Doanh tấm tắc khen: “Không ngờ rằng, Pháp Tướng của Vân Hoa kinh khủng như vậy, nhưng khi sư huynh sử dụng mà quyền thì ngay lập tức đẩy lùi”
Giang Cung Tuần ngạc nhiên nhìn Mạch Doanh, không rõ rằng ma quyền của Tam Hoài Linh là gì.
Mạch Doanh giải thích: “Cậu đừng có xem thường sư huynh tôi, huynh ấy cũng là một cao thủ có bản lĩnh cao cường, vừa sinh ra đã lĩnh hội được các phép thần thông. Còn ma quyền là một loại bị thất truyền mà huynh ấy tu luyện được, loại phép thần thông này, ngay cả trong Ma giới cũng rất hiếm có.”
“Anh ta sao?”
Đằng xa, Vân Hoa nhìn chằm chằm Tam Hoài Linh, cảm nhận được luồng khí từ trên cơ thể hắn ta, không khỏi ngạc nhiên: “Cậu, cậu là người của Ma tộc?”
Tam Hoài Linh cười lạnh nhạt, không trả lời câu hỏi, mà chuyển chủ đề khác, nói: “Cũng chỉ là một chút tinh huyết mà thôi, không cần phải chém giết nhau, nếu muốn đấu, đợi đến khi Tạo hóa mở ra đã”
Vân Hoa đồng ý thỏa hiệp.
Sau khi thăm dò thực lực của Tam Hoài Linh, hắn đã từ bỏ suy nghĩ giết người.
Cho dù hắn luôn tự tin vào thực lực của mình, nhưng làm như vậy chẳng phải là chống lại Tạo hóa sao, mà còn không đáng để sử dụng phép thần thông đã bị thất truyền này.
Lúc này Bạch Khuynh mới đứng dậy, nói: “Nếu đã như vậy, thì dừng tay lại, hòn đảo này vừa hay có ba nơi tập trung tinh huyết, chúng ta ba người mỗi người một nơi, còn sót lại những vùng có năng lượng tinh huyết nhỏ thì để cho các thuộc hạ của từng người”
Vân Hoa gật đầu, nói: “Đúng vậy, người thắng mới có tư cách bước vào hồ năng lượng.”
Nghe mấy lời lớn tuổi nói chuyện, trong lòng Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy vui vẻ, anh cảm thấy bản thân cũng có cơ hội, nhưng nghĩ đến năng lực đám thuộc hạ của Tam Hoài Linh liền cảm thấy mất tinh thần.
Trong đám thuộc hạ của ba người họ, chắc chắn có người đã đạt đến bảy tám giai đoạn. Cao thủ như vậy, cứ cho là anh có thể phát huy được Nghịch Thiên Đạp thì cũng không có cách nào thắng lại được, Mạch Doanh ở bên cạnh dường như đã nhìn thấu tâm sự của Giang Cung Tuấn, cười nói: “Không cần lo lắng quá, tôi sẽ giúp cậu.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuần nhìn Mạch Doanh, hỏi: “Có thể thật sao?”
“Đương nhiên” Nói xong cô chớp chớp cặp mắt to tròn, nhìn Tam Hoài Linh, hỏi: “Sư huynh, đúng không?”
Tam Hoài Linh khẽ cau mày, nói: “Tranh giành một hồ năng lượng cho tên tiểu tử này quá lãng phí.”
Mạch Doanh lập tức nói: “Cũng không thể nói như vậy, dù sao cậu ta cũng là cao thủ số một, cũng nắm được nhiều phép thần thông, còn huynh, huynh có thể rèn luyện một bước thành Nghịch Thiên Đạp không?”
Tam Hoài Linh nhìn Giang Cung Tuấn, ngẫm nghĩ một hồi: “Được, vậy thì theo ý em”
Mạch Doanh cười vui vẻ, sau đó, ba người lần lượt phái thuộc hạ ra giao đấu. Trận chiến lần này đánh đến khi nào kết thúc mới thôi.”
Người của Tam Hoài Linh đều là những thiên tài trong ma giới, thực lực rất mạnh, áp đảo thuộc hạ của Vân Hoa và Bạch Khuynh.
Trên đảo, ngoài ba hồn năng lượng chủ yếu vẫn còn tám hồ năng lượng bình thường. Mà thuộc hạ của Tam Hoài Linh đã đạt được bảy cái, một cái còn lại bị Bạch Khuynh cướp lấy.
Số người trong hồ năng lượng đã được chia xong.
Giang Cung Tuấn cũng được hưởng theo Mạch Doanh, giành được một hồ năng lượng, có tư cách bước vào hồ để rèn luyện thân thể.
Chương 1092: Lớn mạnh vượt bậc
Trên đảo lần này, Giang Cung Tuấn không cần mất bất cứ chút sức lực nào, mà cũng có tư cách để bước vào hồ năng lượng rèn luyện cơ thể. Giang Cung Tuấn cùng một đám người xuất hiện trên đảo. Hòn đảo này chưa từng bị phong ấn. Đây là hiện tượng nới lỏng phong ấn nên hòn đảo này mới xuất hiện trên trái đất, nguyên gốc thì không được tính là một phần của trái đất.
Leo lên trên đảo, không khí hoang sơ ập đến.
Xung quanh bốn phía là núi cao ngút trời, núi non cao hàng trăm thước, cây cổ thụ rậm rạp che lấp cả mặt trời. Tam Hoài Linh, Vân Hoa, Bạch Khuynh ba người đều chiếm giữ ba hồn năng lượng ở trung tâm của hòn đảo.
Giang Cung Tuấn đi đến bên sườn núi, vị trí của anh là một góc trong hẻm núi.
Trong hẻm núi, có một hồ nước rộng trăm mét, nước trong ao toàn là màu trắng còn điểm thêm chút màu đỏ của máu, nhìn qua rất đẹp, đến gần liền cảm thấy một luồng khí rất mạnh.
Giang Cung Tuấn đứng bên hồ, nhìn dòng nước màu trắng lại có thêm chút màu đỏ của máu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đây là hồ năng lượng sao?”
Lúc còn đang cảm thấy nghi ngờ, dòng nước màu trắng trong hồ biển áo thành một chùm tia sáng, chùm sáng vút lên trời, sáng rực giữa không trung.
Giang Cung Tuấn cũng không biết rõ trong hồ năng lượng có cái gì, rốt cuộc là tinh huyết của vị cao thủ nào để lại, không biết là sau khi ngâm mình trong hồ năng lượng sẽ có lợi ích gì? Anh cũng không nghĩ nhiều, nhún người nhảy vào trong dòng nước.
Giây phút nhảy vào trong hồ, anh có thể cảm nhận rõ sức mạnh thần kỳ trong hồ, dưới sức ảnh hưởng của nguồn sức mạnh, cả cơ thể như được mở ra.
Năng lượng thần kì ấy tiến dần vào trong, toàn thân ấm áp, vô cùng dễ chịu.
“Thật sảng khoái.”
Giang Cung Tuấn thốt lên.
Nguồn năng lượng thần kỳ tiến vào bên trong cơ thể, làm dịu đi cơ thể của Giang Cung Tuấn, thoải mái đến cả xương cốt, năng lượng trong cơ thể anh bắt đầu mạnh lên.
Năng lượng thần bí tiến vào trong cơ thể, nuôi dưỡng sức mạnh trong cơ thể Giang Cung Tuấn, xương cốt cũng hoàn toàn thoải mái, thể lực của anh trở nên mạnh mẽ từ khi nào không hay.
Thể lực của Giang Cung Tuấn vốn dĩ đã đạt đến tầng thứ sáu, sắp đạt được giai đoạn Nhập Thánh, nhưng cảnh giới của anh vẫn còn ở mức thấp.
Lúc này, Giọng nói của Tổ Quỳnh từ trong tiến công truyền đến, giọng nói này trực tiếp xuất hiện trong đầu Giang Cung Tuấn.
“Giang Cung Tuấn, thể lực của cậu đã cao hơn nhiều so với cảnh giới mà cậu đạt được, việc cần thiết bây giờ không phải là nâng cao sức mạnh của cơ thể mà là nâng cao cảnh giới. Cậu phải giữ thể lực của mình ở điểm cân bằng với cảnh giới hiện có, nếu không, thể lực của cậu quá mạnh, khiến cho chân khí của không theo kịp, như vậy sẽ không phát huy được năng lực thật sự.”
Tổ Quỳnh bắt đầu phổ cập cho Giang Cung Tuần những kiến thức cơ bản.
Trong những tình huống bình thường, các tu sĩ chỉ tu luyện cảnh giới, tu luyện chân khí. Rất ít người có khả năng vừa tu luyện chân khí vừa tu luyện thể lực bởi vì, tốc độ tu luyện thể lực rất chậm, cần trải qua muôn vàn thử thách, phải chịu nhiều khó khăn khổ cực.
Còn công pháp để tu luyện thể lực rất hiếm, chỉ có ở những môn phái đỉnh cao, mà chỉ truyền lại cho các đệ tử trưởng, điều này dẫn đến có rất nhiều người không có tư cách tiếp cận những phương pháp rèn luyện cơ thể. Nhưng thiên tài thực sự, những người được mệnh danh là con trời đều luyện tập cùng lúc. Mà muốn phát huy thực lực thực sự của bản thân cần sử dụng chân khí, nếu chân khí yếu hơn thể lực quá nhiều thì năng lượng thể lực cũng không được phát huy nhiều, cũng chỉ là phòng ngự mạnh hơn một chút.
Nói như vậy, thể lực là để phòng vệ còn chân khí là dùng để tấn công.
Sau khi nghe Tổ Quỳnh nói qua, Giang Cung Tuấn cũng hiểu rõ hơn, nhưng những lời của Tổ Quỳnh cũng không đúng hoàn toàn. Bởi vì thể lực luyện tập đến mức độ đỉnh cao, chỉ dựa vào thể lực có thể một quyền phá núi, một chương tích đất.
Nhưng để có thể tiếp tục luyện tập hoặc là nâng cao chân khí, hoặc là nâng cao cảnh giới.
“Giang Cung Tuấn, cơ thể của cậu rất kỳ lạ, có năng lực phát triển không ngừng, cơ thể cậu còn có thể hấp thu bất kỳ loại năng lực nào chuyển đổi thành chân khí của bản thân, việc này đối với nâng cao cảnh giới vô cùng có lợi.”
Âm thanh của Tổ Quỳnh lại truyền tới.
“Năng lượng ở đây rất mạnh, mà cảnh giới của cậu cũng khá cao, có thể khiến cậu nâng lên mấy phần cảnh giới, bây giờ cậu không cần nghĩ đến rèn luyện thân thể, vẫn là nên nâng cao cảnh giới của bản thân”
“Được.”
Sau khi nghe Tố Quỳnh nhắc nhở, Giang Cung Tuấn cũng chẳng còn nghĩ đến nâng cao thể lực của bản thân. Sau khi năng lực thần bí đi sâu vào cơ thể, Giang Cung Tuấn sử dụng tâm pháp, đi dần vào máu vào cơ thể được tinh luyện thành chân khí, chân khí của Giang Cung Tuấn cũng nhanh chóng được tăng lên.
Chân khí của anh được tăng lên rất nhanh, cảnh giới cũng tăng lên nhanh chóng. Sau khi ngâm mình trong hồ năng lượng một tháng, cảnh giới của anh cũng đã tiến bộ rất nhiều, chân khí cũng tăng lên không ngừng.
Lúc này, anh đã đạt đến năm tầng siêu cấp, còn một bước nữa thôi là lên tầng thứ sáu.
Đển tầng thứ sáu, vậy là có thể nhập vào giới Nhập Thánh rồi. Anh tin rằng dựa vào thân thể của mình, và thứ hiện anh có trong Tiên phủ, muốn bước vào Nhập Thánh, vô cùng đơn giản.
Sau khi đạt đến cấp năm, năng lượng trong hồ năng lượng về cơ bản đã được Giang Cung Tuấn hấp thụ, thân thể Giang Cung Tuấn từ trong hồ năng lượng bay lên, đáp xuống mép vực một cách vững vàng. Khơi dậy chân khí, chân khí trong cơ thể tăng ngay lập tức.
Cảm nhận được nguồn khí dồi dào trong cơ thể, Giang Cung Tuấn vô cùng phấn khích.
Đây là bởi vì anh không ngừng trấn áp cảnh giới và nén chặt năng lượng chân chính, bằng không, năng lượng trong bể năng lượng cũng đủ khiến hắn bước vào Nhập Thánh.
Sau đó nguồn khí tản đi, tác động lên hòn đảo. Dưới tác động của anh, những người trong hồ năng lượng khác vẫn còn đang hấp thụ năng lượng.
Bởi vì sở hữu cơ thể đặc biệt vì vậy tốc độ hấp thụ năng lượng rất nhanh, anh hấp thụ hết năng lượng trong hồ rồi mà những người khác vẫn còn đang hấp thụ.
Anh định rời đi để đến Long Quốc. Nhưng Mạch Doanh vẫn còn đang hấp thụ, Mạch Doanh giúp anh đoạt lấy cơ hội lần này, anh đi như vậy, có chút không hợp lý.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Cung Tuấn quyết định đợi vài ngày, đợi đến khi Mạch Doanh hấp thụ hết năng lượng trong hồ rồi cùng quay về. Trong lúc rảnh rỗi, anh đi dọc theo núi Mang Mang, muốn tìm xem trong dãy núi nguyên thủy này có linh dược quý hiếm nào không. Mặc dù linh dược trong Tiên phủ có rất nhiều, nhưng phải chia cho bốn trăm nghìn quân, linh dược có càng nhiều càng tốt.
Đi đến rừng nguyên thủy Mang Mang, trên mặt đất lá rụng thành từng tầng, khi giẫm xuống đất phát ra tiếng sột soạt.
Giang Cung Tuấn chầm chậm đi vào bên trong khu rừng, gặp một con đường nhưng không có cách nào đi qua được, anh quyết định bay qua. Vô tình lại đến được khu vực trung tâm của hòn đảo. Nơi đây có ba hồ năng lượng, ba cao thủ mạnh nhất đang ngâm mình hấp thụ năng lượng, dù đã qua một tháng, nhưng năng lượng trong hồ vẫn còn vô cùng dồi dào, Giang Cung Tuần thấy vậy vô cùng khao khát. Nếu như anh có thể ngâm mình vào trong hồ năng lượng ở trung tâm thì thể lực của anh nhất định sẽ tăng nhanh như diều gặp gió.
Lúc Giang Cung Tuấn đứng bên cạnh hồ năng lượng, người bên trong hồ đã cảm nhận được Giang Cung Tuấn.
Người bên trong hồ đó chính là Bạch Khuynh.
Ánh sáng trên người cô đã tan biến, Giang Cung Tuấn nhìn rõ vẻ bề ngoài của cô vô cùng xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng giống như băng tuyết.
Cô liếc mắt nhìn qua, Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn đè ép đến, nguồn sức mạnh đẩy hắn lùi lại, chấn động đến phun ra máu “Rất mạnh”
Trong lòng anh vô cùng kinh ngạc, đây là loại năng lực gì? Chỉ nhìn thôi đã bị nôn ra máu. Anh không dám đứng lại lâu, nhanh chóng rời đi, trong lòng lầm bầm: “Sớm muộn có ngày, bản thân mình cũng mạnh như vậy.”
Chương 1093: Thành phố im lặng của tử thần.
Nhiều năm vậy rồi, Giang Cung Tuấn cũng dần hiểu ra một đạo lý. Nếu không muốn chịu đòn thì phải là kẻ mạnh. Đây là đạo lý bất di bất dịch từ trước tới nay, anh rời khỏi hồ năng lượng của Bạch Khuynh, đi đến giữa núi.
Đứng giữa trung tâm của hòn đảo. Nơi đây là điểm cao nhất của hòn đảo này, có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo.
“Giang Cung Tuấn..”
Trong Tiên phủ, bỗng nhiên truyền đến một âm thanh, âm thanh này chỉ có Giang Cung Tuấn mới nghe được, dường như vọng ra từ trong đầu của anh.
“Sao vậy?”
Giang Cung Tuấn tự hỏi.
“Đây không phải nơi tầm thường” Trong đầu, lại truyền tới âm thanh của Tổ Quỳnh.
Giang Cung Tuấn hơi nghi ngờ, hỏi: “Có gì bất thường sao?”
Lúc này, Tổ Quỳnh đứng trước cổng Tiên phủ.
Bởi vì Tiên phủ ở ngày trong cơ thể Giang Cung Tuấn, anh có khả năng thông qua Tiên phủ cảm nhận được tứ phía, có thể nhìn thấy quang cảnh của cả hòn đảo.
Cô nhìn một lúc lâu, rồi mới nói: “Cậu có phát hiện gì không, trên hòn đảo này có ba mươi ba ngọn núi, bố cục của những ngọn núi này là một chiến thuật vô cùng cao thâm. Hồ năng lượng chỉ ở bề ngoài, tôi nghĩ rằng bên trong hòn đảo này đang ẩn chứa một kho báu giá trị.”
Nghe vậy, trong lòng Giang Cung Tuấn vô cùng thích thú hỏi: “Bảo vật gì?”
Tổ Quỳnh nói: “Vẫn chưa rõ”
Phù!
Lúc này, một tia sáng trắng hiện lên.
Tổ Quỳnh mặc quần áo trắng tinh xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, cô đứng giữa hòn đảo, nhìn bốn phía, nói: “Đúng vậy, nơi đây chính là một trận pháp, đợi tôi mở trận pháp này, tôi cần xem xem trên hòn đảo này rốt cuộc ẩn chứa điều gì?”
Tổ Quỳnh nói vậy, toàn thân lóe lên, vụt lên cao mấy trăm mét giữa không trung.
Chỉ còn nhìn thấy một dấu ấn huyền bí. Từng dấu ấn từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ hòn đảo. Thời khắc này, các ngọn núi trong nháy mắt dịch chuyển vị trí. Những ngọn núi không ngừng biến đổi.
“Chuyện gì vậy?”
“Những ngọn núi sao lại biến đổi như vậy?”
“Nơi đây chắc hẳn là một trận pháp, trận pháp đang mở ra rồi.”
Những người trên đảo đã phát hiện có sự chuyển động, đều vô cùng khiếp sợ, tất cả các ngọn núi trong khu vực trung tâm đều bắt đầu chuyển động. Lúc này, rất nhiều người xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn.
Tam Hoài Linh, Vân Hoa, Bạch Khuynh và Mạch Doanh tất cả mọi người đều đến nơi.
Mạch Doanh vừa xuất hiện, nhìn thấy Giang Cung Tuấn, hỏi: “Giang Cung Tuấn, cậu làm cái gì vậy?”
Ánh mắt của mọi người đều dồn hết vào Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhìn lên không trung, thấy Tổ Quỳnh đã biến mất rồi, lúc này trong đầu lại truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh.
“Tôi mở trận pháp, bây giờ đã trở về tiên phủ rồi, không muốn người ngoài biết đến sự tồn tại của tôi. Sau khi trận pháp mở ra có Tạo hóa gì, có đạt được hay không thì dựa vào khả năng của cậu rồi”
Nghe vậy, Giang Cung Tuần lặng người, bỗng nhiên anh có cảm giác hối hận.
“Tổ Quỳnh, cô biết rõ sau khi trận pháp mở ra, sẽ có Tạo hóa của thiên tai mang đến. Sao lại mở vào lúc này, cô nên đợi khi mọi người đi hết như vậy thì sẽ không có ai tranh giành với tôi, hiện giờ thể lực yếu kém, tôi giành lại với họ sao được?”
“Tôi nghĩ nhiều thế sao được, thôi, cậu tự nghĩ cách đi.” Tổ Quỳnh nói xong liền im lặng.
Giang Cung Tuấn nhìn Mạch Doanh trước mặt mình, đang vô cùng bực tức, nói: “Làm cái gì chứ, tôi không có làm gì hết”
“Không phải cậu đã mở trận pháp sao?” Mạch Doanh nghi ngờ, Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, nói: “Sao có thể là tôi, tôi không biết gì hết”
“Ồ, vậy à.”
Mạch Doanh cũng không hỏi nhiều, cô cứ nghĩ do Giang Cung Tuấn đã mở trận pháp, hóa ra là trận pháp tự mở. Cô cũng ngẩng đầu quan sát bốn phía, Tiếng ầm ầm vang lên, Dưới cái nhìn mọi người, những ngọn núi xung quanh không ngừng chuyển động, tốc độ thay đổi cực nhanh, ba mươi ba đỉnh xoay quanh khu vực trung tâm, chẳng bao lâu nữa nơi đây sẽ xảy ra một trận biến hóa long trời lở đất, Sơn mạch, bề ngoài, môi trường, tất cả đều thay đổi.
Ầm!
Lúc này, có một vết nứt trên dãy núi nơi Giang Cung Tuấn và những người khác đang đứng, và một âm thanh ầm ầm truyền đến.
Tất cả mọi người đều bay lên không trung.
Ngay khi họ bay trên không trung, những ngọn núi dưới chân tách ra ngay lập tức, khi những ngọn núi tách ra, một thành phố cổ xưa từ từ xuất hiện.
Sau khi các ngọn núi ở khu vực trung tâm tan rã, các ngọn núi xung quanh cũng nứt ra. Dưới dãy núi này ẩn chứa một thành phổ to lớn. Thành phố được bảo vệ chặt chẽ, tường thành cao và được đúc từ đá đen, các tòa nhà trong thành phố đều có màu đen, trong lúc mơ hồ, còn có những ma khí biển ảo xuất hiện.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn thành phố. Trong lúc đó, thành phố có sự dịch chuyển.
Như thể bị kéo lên bởi một vật gì đó, sau đó toàn bộ hòn đảo dịch chuyển.
“Đây là gì?”
Giang Cung Tuấn sững người. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Có thể làm chuyển động cả thành phố?
“Đuổi theo”
Không biết là tiếng hét của ai.
Ngay sau đó, tất cả mọi người trên không trung đuổi theo thành phố đang chuyển động, muốn tới gần thành phố, tiến vào xem trong thành có cái gì.
“Giang Cung Tuấn, đừng đuổi theo” Trong đầu lại vang lên âm thanh của Tổ Quỳnh.
Giang Cung Tuấn nghi ngờ: “Tại sao lại không đuổi theo, trong thành phố nhất định ẩn chứa kho tàng quý báu của Tạo hóa.” “Cậu không đuổi theo được đâu.”
Khi Tổ Quỳnh vừa nói xong, thành phố đang chuyển động và hòn đảo đang chuyển động đột nhiên bay lên trời, mọi người đều nhìn thấy rõ có một con rùa rất lớn ở dưới hòn đảo.
Con rùa này cõng cả thành phố bay lên trời. Vết rách phong ấn trên không trung, trong nháy mắt lớn dần lên, lộ ra một lỗ hổng lớn.
Con rùa khổng lồ mang theo thành phố, tiến vào khe nứt không gian rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Theo sự biến mất của cả thành phố, vết nứt không gian ngày càng nhỏ hơn.
Mà Tam Hoài Linh, Vân Hoa, Bạch Khuynh và mọi người đều không đuổi theo. Bởi vì con rùa đã mang cả thành phố tiến vào khu vực phong ấn.
Có rất nhiều nơi trên thế giới bị phong ấn, mặc dù được gọi là vùng đất của ba nghìn phong ấn nhưng vẫn còn một số khu vực chưa được biết đến, những khu vực này đầy rẫy nguy hiểm, nếu đuổi theo nơi nguy hiểm như vậy thì sẽ không thể quay trở lại được.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Vân Hoa chăm chú nhìn chằm chằm vào hư không, dù là người của vạn năm trước, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Tam Hoài Linh cũng chưa từng thấy cảnh này trong Ma Giới.
Tam Hoài Linh quay người hỏi Mạch Doanh: “Chuyện này không hề tầm thường, lập tức báo về sư môn”
Lúc này, Giang Cung Tuấn và Tổ Quỳnh đang nói chuyện.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, tại sao chị biết không đuổi kịp, chỉ biết nguồn gốc của thành phố này đúng không?”
“Thành phố im lặng của tử thần”
Tổ Quỳnh nói ra một cái tên.
Giang Cung Tuấn lặng người: “Thành phố im lặng của tử thần? Có nguồn gốc sao?”
Tổ Quỳnh nói: “Tôi không rõ, tôi đã nghe Kinh Hồng Đại Để nói về thành phố im lặng của tử thần, được gọi là thành phố chết, và cũng được gọi là thành phố im lặng, đây là thành phố đã tồn tại từ thời cổ đại. Kinh Hồng Đại Đế đã nói rằng rất xa xưa, một con rùa khổng lồ cũng một thành phố lang thang khắp nơi, nó sẽ xuất hiện một lần trong lịch sử trong một khoảng thời gian ngắn, mỗi khi nó xuất hiện là xảy ra đại họa”
Tổ Quỳnh thở dài một tiếng, nói: “Trên thế giới này ẩn chứa quá nhiều thứ không rõ, thành phố im lặng của tử thần, đây là điều mà ngay cả Kinh Hồng đại đế cũng không thể hiểu được, thật sự không ngờ có ngày lại chạm trán với thành phố im lặng của tử thần”
Giang Cung Tuấn rất tò mò về thành phố im lặng của tử thần, nhưng ngay cả Tú Quỳnh cũng không biết chính xác nó đến từ đâu.
Anh cười rồi nói: “Chị Tổ Quỳnh, chị thật lợi hại, tiện tay mở một trận pháp, liền mang đến nhiều kiến thức thú vị.”
Chương 1094: Tạo hóa xuất hiện
Được ca ngợi, Tổ Quỳnh không cảm thấy tự hào chút nào, còn nói: “Trận pháp trên hòn đảo này với cậu thì được cho là cao thâm, nhưng với tôi thì không là gì cả, cũng chỉ là một trận pháp đơn giản mà thôi.”
“Như vậy đã là lợi hại lắm rồi.”
Giang Cung Tuấn vô cùng ngưỡng mộ Tổ Quỳnh.
Đến bây giờ, anh vẫn chưa biết rốt cuộc Tổ Quỳnh đã đạt đến cảnh giới nào, điều duy nhất có thể khẳng định, chính là Tổ Quỳnh rất mạnh.
“Ôi”.
Tổ Quỳnh phát ra một tiếng thở dài.
“Đây là thời đại rực rỡ nhất trong lịch sử, đồng thời cũng là thời đại đen tối nhất, cũng không biết rằng tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”
Tổ Quỳnh nói xong, rồi im lặng.
Lúc này, những người chạy đuổi theo tử thành đều quay trở lại. Lần này bọn họ không những không đuổi được tử thành mà còn đánh mất cơ hội tu luyện trong hồ năng lượng. Vân Hoa và Bạch Khuynh cùng thuộc hạ rời khỏi đây trước.
Còn Giang Cung Tuấn, cùng Mạch Doanh và Tam Hoài Linh cùng rời khỏi hải vực Mang Mang.
Đoan Hùng.
Vừa trở về Đoan Hùng, Mạch Doanh đến thành phố Bất Chu trên núi Bất Chu.
Giang Cung Tuấn ngay lập tức đi đến Long quốc, bây giờ chân khí của anh đã vô cùng lợi hại, có thể hỗ trợ chân khí bay trên không của anh, mà tốc độ nhanh hơn máy bay rất nhiều lần.
Không lâu sau, đã về đến Đoan Hùng. Khoảng thời gian mà anh rời đi, trái đất vẫn còn hòa bình. Bởi vì trên trái đất xuất hiện không ít cao thủ bậc nhất, nhưng những cao thủ này gần như không xuất hiện, mà đều ở trong thành Bất Chu, lặng lẽ chờ đợi kiếp nạn xuất hiện.
Còn những tu sĩ khác cũng không dám gây sự. Đoan Hùng, đại điện hoàng cung. Giang Cung Tuấn cừa trở về, liền triệu tập những người phụ trách chủ yếu của Đoan Hùng. “Chồng à”.
Đường Sở Vi kéo tay Giang Cung Tuấn, thân mật hỏi: “Khoảng thời gian vừa rồi, không có chuyện gì chứ?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt: “Có thể xảy ra chuyện gì, anh đã đến được vùng đất có hơn ba nghìn phong ấn, một vùng đất có chút lạc hậu, mang về đủ lương thực và một vài hạt giống đặc biệt”
Giang Cung Tuấn mang về là hạt giống gạo linh. Đất đai trên trái đất hiện nay rất phù hợp cho giống gạo này phát triển. “Vậy tốt rồi”
Đường Sở Vị mới yên tâm thở dài một tiếng. Thời gian này, cô quan tâm nhiều đến chuyện của Giang Cung Tuấn, bây giờ anh đã bình an mang hạt giống trở về, gánh nặng trong lòng cô như được trút hết.
Giang Cung Tuấn nhìn những người trên điện, dặn dò: “Lập tức liên hệ với nước Đoan Hùng, Lan Lăng quốc, Giang Triều, Thiên Quốc, phân chia loại hạt giống này, phân chia lương thực, chỉ cần hạt giống này cho lương thực, loài người trên trái đất có thể tự lực cánh sinh”
Hứa Linh đứng bên cạnh nói: “Chuyện này, cứ giao cho tôi.”
Giang Cung Tuấn nhìn Ngô Huy, Tiêu Dao Vương, Trần Vũ Yến, nói: “Thời gian này vất vả cho mọi người rồi, từ bây giờ, mọi người đến tiên phủ tu luyện đi, cũng đội quân bốn trăm nghìn người cùng luyện tập.”
Trong tiên phủ có bốn trăm nghìn quân Hắc Long. Mà bốn trăm ngàn quân Hắc Long, cần bốn thủ lĩnh. Bốn người đó là Ngô Huy, Tiêu Dao Vương, Trần Vũ Yến và Sở Vi. Thực lực của Đường Sở Vi rất mạnh, tạm thời không cần tu luyện.
Nhưng thể lực của ba người kia đang dần yếu đi, cần không ngừng luyện tập.
“Được.”
Ba người đồng ý. Sau đó, Giang Cung Tuấn mở Tiên phủ, để ba người họ tiến vào.
Mà Giang Cung Tuấn cho người bắt đầu mang lương thực từ trong phủ ra ngoài, chẳng bao lâu sau, số lượng thực mà anh mang về từ lục địa Thiên Long đã đến được vựa lúa của Đoan Hùng.
Đoan Hùng, sân sau của hoàng cung.
Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi cùng đi dạo. Đường Sở Vị nhẹ nhàng nói: “Cung Tuấn, tiếp đây anh định làm gì?”
Giang Cung Tuấn nói: “Thiên tại của trái đất cũng xuất hiện một thời gian rồi, nhưng Tạo hóa vẫn chưa hề xuất hiện, anh nhân cơ hội Tạo hóa vẫn chưa xuất hiện, tiến vào Tiên phủ đóng cửa một khoảng thời gian, đợi đến khi Tạo hóa được sinh ra, sẽ chiếm lấy nó”.
Thể lực của Giang Cung Tuấn bây giờ rất yếu, so với cao thủ như Tam Hoài Linh, Vân Hoa còn cách biệt quá lớn. Với năng lực của anh bây giờ, không có cách nào để đoạt được Tạo hóa.
Nhưng, Tạo hóa không phải cứ mạnh là tranh cướp được, còn phải dựa vào một chút may mắn.
Giang Cung Tuấn biết rõ bản thân còn thấp kém, nhưng vẫn nên cố gắng thử một lần, “Em đi cùng anh.” Đường Sở Vi nói.
Thể lực của cô rất mạnh, nhưng cũng chỉ so với các cao thủ trên trái đất, So với các tu sĩ giới khác, còn yếu hơn rất nhiều. Sở Vị bây giờ cũng đã bước vào tiên giới, có thể phối hợp cùng trời đất, đánh giết những cao thủ trong tiên giới, nhưng, thực lực của cô vẫn còn kém xa. Thực lực hiện tại của cô còn thua xa các tu sĩ dị giới, cô cũng muốn luyện tập một thời gian.
“Được.”
Giang Cung Tuấn kéo tay Sở Vi, nói: “Chúng ta cùng tu luyện, cùng nâng cao năng lực, cùng bảo vệ trái đất, cùng với loài người nổi dậy, khiến cho nơi ba nghìn phong ấn phải kiêng nể thể lực của chúng ta”
Giang Cung Tuấn khát vọng rất lớn. Anh không chỉ muốn bảo vệ trái đất, còn muốn loài người trên trái đất vùng lên, khiến cho những cao thủ trên vùng đất ba nghìn phong ấn kia phải kiêng dè đến sự tồn tại của họ.
Anh biết rằng để làm được điều này cần một thời gian dài mới có thể hoàn thiện.
Nhưng, anh nhất định không từ bỏ.
Sau khi nói chuyện vài câu, Sở Vị đi đến Tiên phủ, ở trong Tiên phủ tu luyện.
Còn Giang Cung Tuấn lại đi đến thành Bất Chu.
Bởi vì anh không hiểu Tạo hóa của thiên tai xuất hiện là như thế nào, anh muốn đến thành Bất Chu để nghe ngóng, đã trải qua một thời gian như vậy các tu sĩ ở nơi ba nghìn phong ấn chắc chắn cũng hiểu rõ phần nào.
Rất nhanh, anh liền đi đến thành Bất Chu nằm trên núi Bất Chu.
Vẫn còn chưa vào thành.
“Rầm!”
Thành Bất Chụ nằm trên một dãy núi, bỗng nhiên phát ra một tia sáng chói mắt, ánh sáng vút lên trời cao, ngay sau đó, tất cả các nơi trên thế giới đều tràn ngập một thứ ánh sáng thần kỳ.
Cùng với sự xuất hiện của ánh sáng đó, trên trái đất cũng có rất nhiều nơi cũng xuất hiện những dãy núi chưa từng biết đến, những dãy núi này ẩn chứa luồng linh khí vô cùng dồi dào.
Linh khí cùng trái đất nhanh chóng dụng hợp lại cùng nhau, Một lần nữa linh khí của trái đất lại thay đổi hùng hậu.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao cả trái đất lại phát sáng?”
Tất cả mọi người trên trái đất đều kinh ngạc.
“Trên đài đưa tin, theo hình ảnh mà vệ tinh chụp được, trên trái đất xuất hiện những vùng đất lớn, có hải đảo, có núi, có thung lũng”
Toàn bộ báo đài trên thế giới đều đưa tin giống nhau. Với sự xuất hiện của các thảm họa thiên nhiên, các quốc gia trên toàn thế giới đã thông báo sự xuất hiện của ngày tận thế. Những công dân sống sót hiện đã thích nghi được với tất cả những điều này, giờ đây một số khu vực chưa được biết đến đã xuất hiện trên thế giới, điều này chỉ gây ra một số bất ngờ mà thôi và không gây nên quá nhiều ảnh hưởng.
Lúc này, Giang Cung Tuấn cũng thấy nghi ngờ.
Phong ấn còn chưa mở, tạo sao lại xuất hiện nhiều vùng đất mới như vậy?
Nhưng những người trong dị giới lại vô cùng phấn khích: “Tạo hóa này cuối cùng cũng xuất hiện”
“Trước khi phong ấn mở ra, Trái đất sẽ xuất hiện bốn khổ nạn, xuất hiện bốn tạo hóa. Tạo hóa thứ nhất, chính là của tôi”
“Ha ha, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay”
Một số tu sĩ tự tin vào thực lực của mình đều phấn khích, nhất định có thể chiến thắng thiên tai.
“Giang Cung Tuấn có cơ hội thấy Tạo hóa xuất hiện rồi.” Trong đầu truyền đến âm thanh của Tố Quỳnh. Nghe vậy, Giang Cung Tuấn thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Tạo hóa xuất hiện rồi, sao nhanh vậy?”
Chương 1095: Nhân quả đã định.
Giang Cung Tuấn không ngờ rằng Tạo hóa lại xuất hiện nhanh vậy.
Anh còn định đến thành Bất Chụ nghe ngóng tình hình, xem sự may mắn mà thiên tai mang lại rốt cuộc là gì, sau đó vào tiện phủ, ở trong phòng tu luyện, nâng cao thể lực để đoạt được Tạo hóa.
Không ngờ rằng, vừa mới đến thành Bất Chu, Tạo hóa đã xuất hiện rồi, Chỉ trong nháy mắt, cả dãy núi Bất Chu phát ra một ánh sáng lạ kỳ, ngay say đó cả trái đất cùng phát sáng, xuất hiện rất nhiều vùng đất chưa từng được biết đến, mà những vùng đất này, mang đến rất nhiều linh khí cho trái đất.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, Tạo hóa xuất hiện rồi sao, lần này may mắn mà thiên tại mang lại là gì, sao lại thu hút nhiều cao thủ đến tranh cướp thế?”
Trong đầu truyền tới âm thanh của Tổ Quỳnh: “Tạo hóa là gì tôi còn không biết, tôi chỉ biết rằng, đây là một Tạo hóa lớn, để xuất hiện chắc cần thời gian vài ngày, bởi vì hiện tại linh khí mới bắt đầu mở ra, đợi đến Huyền khí trên toàn trái đất đủ mạnh thì Tạo hóa sẽ xuất hiện.
Tổ Quỳnh không biết Tạo hóa là gì, nhưng cô từng là cao thủ bên cạnh Đại Đế, vẫn hiểu được ít nhiều.
“Được rồi.”
Giang Cung Tuấn cũng không hỏi thêm nhiều.
Anh đi vào thành Bất Chu, đi đến phủ của Mạch Doanh.
Trong thành Bất Chu, anh cũng chỉ quen biết Mạch Doanh, chỉ biết đi tìm Mạch Doanh. Ở ngoài phủ, có rất nhiều thị vệ canh giữ, đây đều là những tu sĩ đến từ Ma giới, mặc dù thực lực của những người trong Ma giới không đáng lo, nhưng nếu ở trên trải đất, thì họ là những cao thủ chân chính.
Chỉ so với những thiên tài trên mảnh đất ba nghìn phong ấn thì kém hơn hẳn một bậc. “Giang Cung Tuấn”. Giang Cung Tuấn xuất hiện, các thị vệ đều kính trọng chào hỏi. Bởi vì, Giang Cung Tuấn đã từng đến đây, mà Mạch Doanh đối xử với anh ta rất tốt, vậy nên đám thị vệ này không dám thất lễ. “Tôi đến tìm Mạch Doanh.”
“Mời”
Thị vệ hạ tay ra hiệu mời vào.
Giang Cung Tuấn đi vào bên trong phủ.
Một tên thị vệ đi đến, khom người.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Mạch Doanh có đây không?”
Tên vị vệ nói: “Thiếu chủ ở sân sau”
“Được.”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, sau đó đi ra sân sau.
Sân sau, chòi nghỉ mát.
Mạch Doanh đang ngồi cùng Tam Hoài Linh, cảm giác được Giang Cung Tuấn đến, cô liền đứng dậy, chào hỏi với Giang Cung Tuấn từ xa: “Giang Cung Tuấn, bên này”
Giang Cung Tuấn nhanh chóng đi đến, nhìn thấy Mạch Doanh và Tam Hoài Linh hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Mạch Doanh nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Đang nói đến Tạo hóa của thiên tai, và cũng đang nói đến cậu” Nghe vậy, Giang Cung Tuấn hơi sững sờ: “Nói gì về tôi sao?” Mạch Doanh ngồi xuống, cười: “Đang nói đến cơ thể của cậu, và bong sen ma thuật trong cậu.” Giang Cung Tuấn ngồi xuống.
Thân thể của anh là từ thời cổ đại, được rèn đúc từ một bông sen ma thuật do một cao thủ trong ma giới để lại, anh không biết rằng liệu có phải Mạch Doanh đã biết chuyện này rồi không.
Anh không khỏi nghi ngờ: “Bông sen ma thuật của tôi làm sao?”
Mạch Doanh cười rồi đáp lại: “Giang Cung Tuấn, tôi đến từ Ma giới, trước mặt tôi, cậu không cần che giấu, tôi biết rồi, cơ thể cậu được hình thành từ bông sen ma thuật, mà bông sen ma thuật từng là hiện thân của vị thần đầu tiên trong bộ tộc của tôi”
“Rồi sao nữa?”Giang Cung Tuần nhìn Mạch Doanh.
“Bỏ đi, không nói những chuyện này.” Tam Hoài Linh nói, chuyến chủ đề khác, hỏi: “Không biết rằng cậu Giang đến đây có chuyện gì?”
Tam Hoài Linh chuyển chủ đề, Giang Cung Tuấn cũng không muốn hỏi nhiều, trả lời: “Tôi đến là muốn tìm hiểu về Tạo hóa, nhưng không ngờ rằng, vừa đến thành Bất Chu, trời đất liền xuất hiện biến cố”
Tam Hoài Linh nói: “Đây là dấu hiệu trước khi Tạo hóa xuất hiện, sư phụ tôi nói trước khi Tạo hóa xuất hiện thì trên trái đất sẽ có một số vùng đất chưa từng biết đến, diện tích trái đất sẽ lớn hơn, Huyền khí của trái đất sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ thì Tạo hóa cũng sẽ xuất hiện”
“Vậy Tạo hóa là cái gì?”Giang Cung Tuấn hỏi.
Tam Hoài Linh khẽ lắc đầu, cái này anh ta cũng chưa từng biết. Không chỉ anh ta không biết mà đến sư phụ của anh ta cũng không biết.
Thậm chí có thể nói rằng, trên khắp thế giới không ai biết Tạo hóa xuất hiện như nào trong những không gian.
Tam Hoài Linh nói tiếp: “Tôi không biết rõ, điều duy nhất tôi biết là Tạo hóa xuất hiện có liên quan đến bí mật tối thượng của trời và đất, có mối liên hệ nào đó với cuộc tấn công trái đất của bộ tộc tôi vào trái đất năm đó.”
“Sao?”
Giang Cung Tuấn có chút hứng thú.
Đến hiện tại anh vẫn chưa biết thời đại trước Ma tộc tại sao lại tấn công trái đất, tại sao sắp chiếm lĩnh được trái đất rồi lại lựa chọn đẩy trái đất ra.
Trước đây anh cũng từng hỏi Mạch Doanh, nhưng Mạch Doanh cũng không nói gì. Anh nói ra những thắc mắc trong lòng.
Tam Hoài Linh suy nghĩ, rồi trả lời: “Thực ra bộ tộc ta tấn công trái đất cũng là thuận theo ý trời, nếu bộ tộc của tôi không xuất hiện trên trái đất thì trái đất cũng sẽ xảy ra nội chiến, cũng bị đánh tan rã, trái đất cũng sẽ rơi vào trạng thái tự bị phong ấn.
“Năm đó, một cường giả của tộc ta nhìn thấu thiên cơ, sau đó tấn công mặt đất, và rời đi trước khi chuẩn bị chiếm lĩnh được trái đất, đó cũng là tuân theo thiên mệnh, tất cả những điều này là định mệnh. “
Giang Cung Tuấn nghe xong có chút mông lung, khó hiểu. Thiên cơ gì, cái gì mà là định mệnh.
Tam Hoài Linh nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Giang Cung Tuấn, cười rồi nói: “Tất cả mọi thứ đều do nhân quả định trước, những chuyện này tôi không hiểu lắm, chỉ là lời sự phụ nói lại, chỉ biết sinh ra ở thời đại này mới có cơ hội tận mắt nhìn thấy bí mật thật của trời đất, và những người nhìn thấy bí mật của trời đất sẽ đạt đến đỉnh cao trong tu luyện”
“Đây là lý do tại sao rất nhiều thiên tài ở thời cổ đại sẽ lựa chọn phong ấn bản thân, chọn giấc ngủ để được sinh ra ở thời đại này”
“Chính là muốn đạt được Tạo hóa, tận mắt nhìn thấy bí mật của trời đất, trở thành cao thủ mạnh nhất trong thiên hạ.”
Giang Cung Tuấn hiểu mà cứ như không hiểu.
Tam Hoài Linh cũng chẳng có kiên nhẫn, nói: “Nói với cậu những chuyện này cậu cũng không hiểu, tôi cũng không hiểu rõ, vì vậy giải thích cũng không được rõ ràng”
Giang Cung Tuấn cũng mập mờ đáp lại.
Mạch Doanh thì kéo cằm Giang Cung Tuấn hỏi: “Giang Cung Tuấn, trên trái đất có phải cũng có những cao thủ thời cổ đại không?”
Giang Cung Tuấn hoài nghi nhìn cô: “Sao cô lại hỏi vậy?”
Mạch Doanh trả lời: “Bởi vì ngaofi cao thủ thời cổ đại thì ai có thể luyện hóa họa sen ma thuật, ai có thể giúp cậu hồi sinh lại cơ thể chứ?”
Giang Cung Tuấn cười, không trả lời câu hỏi.
“Em gái, đây là chuyện riêng tư của cậu ấy, đừng hỏi nữa” Tam Hoài Linh nhắc nhở.
Lúc này, Giang Cung Tuấn lần đầu tiên cảm thấy Tam Hoài Linh rất thân thiện.
Mạch Doanh thở dài một tiếng, cũng không hỏi nữa.
Sau đó, cả ba nói về những chuyện khác. Mấy ngày tiếp, Giang Cung Tuấn tạm thời ở trong phủ của Mạch Doanh. Toàn bộ thế giới đều sáng ngời, trong vết nứt phong ấn trên bầu trời, linh khí của trời đất không ngừng phóng ra, những linh khí này đang tràn vào trái đất, động thực vật trên mặt đất đều bị linh khí của trời đất rửa tội.
Ngay cả những người bình thường trên trái đất cũng đã được linh khí của trời đất rửa tội, thân thể trở nên mạnh mẽ hơn, dễ dàng tu luyện. Mạch Doanh nói đây là món quà trời đất ban tặng, trời đất sẽ không bao giờ diệt vong.
Sau một thảm họa, con người cũng sẽ được trao tặng những món quà. Linh khí của trái đất tiếp tục tăng lên trong ba ngày. Ba ngày sau, một hiện tượng lạ bắt đầu xuất hiện giữa trời đất.
Chùm ánh sáng màu trắng kia lúc ẩn lúc hiện rất kỳ lạ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra được.
Một, hai, ba, năm, tám, mười…
Sau khi chùm ánh sáng đầu tiên xuất hiện, tiếp sau đó là rất nhiều chùm ánh sáng xuất hiện theo, nhưng chỉ vài giây sau thì biến mất. Giang Cung Tuần lâm vào trầm tư nhìn hải đảo đằng xa, theo anh nghĩ thì những chùm ánh sáng đó phát ra từ bảo vật trên đảo, nhưng bảo vật đó là gì thì anh không biết. Nếu muốn biết thì chỉ có cách tới gần đó xem.
Nhưng mà trên đảo đang đánh nhau rất căng thẳng, dù đứng ở đây Giang Cung Tuấn cũng có thể cảm nhận được áp lực đáng sợ đó, nếu như tùy tiện tới gần mà bị phát hiện có thể sẽ mất mạng luôn. Anh nhìn cuộc chiến trên không trung ở đằng xa. Đây là một cuộc hỗn chiến, nhưng có hai người trong cuộc chiến lại không hề ra tay.
Một người là một cô gái mặc váy trắng, sau lưng có một đôi cánh nhìn rất rực rỡ do chân khí tạo thành, đôi khi còn có thể nhìn thấy được vài ký hiệu thần kỳ chuyển động trên đôi cánh đó, tràn đầy vẻ thần bí và kỳ dị.
Cô ta đứng giữa không trung, cả người được bao phủ trong ánh sáng, không nhìn thấy rõ bộ dáng trông như thế nào, chỉ có thể nhìn tổng thể mặt mũi và dáng người thì chắc hẳn là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần..
Ở bên kia thì là một người đàn ông mặc áo choàng màu xanh lá, dưới chân hắn ta đạp trên một đám mây cũng màu xanh lá.
Hai người đó đứng đối diện nhau, tuy rằng không ra tay, nhưng trên người tỏa ra hơi thở của kẻ mạnh.
Giữa hai người là hơn hai mươi tu sĩ đang đánh nhau, thực lực của những người này đều rất cao, ít nhất có lẽ cũng là Nhập Thánh giai đoạn thứ năm, nhưng tất nhiên bọn họ cũng chỉ là cấp dưới của hai người không ra tay kia mà thôi.
“Cấp dưới đã mạnh như vậy rồi thì hai người kia chẳng phải còn mạnh hơn rất nhiều sao?”
Giang Cung Tuấn cau mày nói thầm trong lòng.
Trong lúc anh còn đang suy nghĩ xem làm Sao mới có thể tới gần đảo để tìm bảo vật thì ở đằng xa lại xuất hiện một đám người.
“Ha ha, đông vui quá vậy” Người còn chưa đến tiếng đã đến trước. Những người đang ở trên không trung đánh nhau dữ dội nghe tiếng cười kia thì ngừng lại. Cấp dưới của hai bên lùi hết về sau hai người thủ lĩnh, tất cả tầm mắt hướng về phía tiếng cười kia.
Giang Cung Tuấn cũng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy người dẫn đầu đám người đó là một người đàn ông mặc đồ đen, tóc dài, khuôn mặt rất tuấn tú nhưng lại toát ra vẻ tà mị.
“Tam Hoài Linh?” Giang Công Tuấn khẽ nhíu mày, người này không phải ai khác mà chính là đại sư huynh của Mạch Doanh, Tam Hoài Linh đến từ Ma giới.
Ở phía sau Tam Hoài Linh còn có chừng hai mươi người xếp hàng đi theo hai bên, những người này còn chưa ra tay trên người đã tản ra hơi thở kẻ mạnh nghiên áp những người đánh nhau lúc trước. Trong lòng Giang Cung Tuấn đang suy đoán thực lực của những người này, ít nhất cũng đã đạt đến Nhập Thánh giai đoạn thứ sáu, thậm chí là còn mạnh hơn.
Phía sau Tam Hoài Linh còn có một cô gái rất xinh đẹp mặc váy dài màu đen, dáng người quyến rũ, trên người có khí chất thanh nhã..
Giang Cung Tuấn đứng ở một chỗ xa nhìn ra đảo, thấy có nhiều cao thủ Ma giới xuất hiện ở đó như vậy thì nhíu mày, nói thầm: “Sao bọn họ lại tụ tập hết ở đây, rốt cuộc hòn đảo này có bí mật gì?”
Anh không biết trên đảo này có bí mật gì nên lúc trước không dám tùy tiện xuất hiện.
Nhưng bây giờ Mạch Doanh đã đến rồi, anh cũng khá thân với Mạch Doanh cho nên chủ động hiện thân bay tới chỗ Mạch Doanh.
Còn chưa tới gần được bọn họ thì một tên cấp dưới của Tam Hoài Linh đã xuất hiện trước mặt chặn đường Giang Cung Tuấn, ngay sau đó đột nhiên rất thanh kiếm dài ra đâm tới.
Tốc độ quá nhanh khiến Giang Cung Tuấn cũng không phản ứng lại kịp. “Đợi đã” Mạch Doanh kịp thời mở miệng, la lên: “Dừng tay”
Lúc này kiếm của tên cấp dưới chỉ còn cách Giang Cung Tuấn không đến một mét, nghe thấy tiếng Mạch Doanh kêu thì kịp thời thu kiểm về. Còn Giang Cung Tuấn thì bị dọa đổ mồ hôi lạnh.
Quá mạnh.
Chỉ một người bên cạnh Tam Hoài Linh đã mạnh như vậy rồi, tốc độ xuất hiếm khiến anh không thể nào phản ứng kịp, vậy thì Tam Hoài Linh còn mạnh tới cỡ nào nữa đây?
Lúc này, Mạch Doanh đã đi tới: “Giang Cung Tuấn, anh trở lại rồi?” Gương mặt xinh đẹp của cô ta hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu, lấy viên minh châu từ tiên phủ ra đưa cho Mạch Doanh, cười nói: “Cảm ơn bảo vật của cô, nhờ nó mà tôi mới có thể an toàn đi vào nơi phong ẩn trước”
Mạch Doanh nhận lấy, cười nói: “Không cần khách sáo”.
Tam Hoài Linh đứng nhìn từ nãy đến giờ mới đi tới, liếc Mạch Doanh một cái, khẽ nhíu mày nói: “Sư muội, em làm gì vậy, sao lại đưa đồ vật quý trọng như vậy cho tên nhóc này, nếu lỡ làm mất thì tính sao đây?”.
Mạch Doanh cười nhạt nói: “Làm sao mất được, trên đời này có ai dám cướp minh châu, hơn nữa Minh Chủ Linh tôi cũng đưa cho anh ta rồi”
“Em!” Tam Hoài Linh kinh hoàng trong lòng.
Mạch Doanh cười nói: “Cha đã cho phép”
Nghe vậy Tam Hoài Linh không nói gì nữa, chỉ nhìn Giang Cung Tuấn một cái thật sâu. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến Giang Cung Tuấn cảm nhận được một áp lực vô hình áp lực ép đến không thở nổi, sau vài giây Tam Hoài Linh rút lại áp lực, quay lưng bước lên không trung đi tiếp.
“Đi” Mạch Doanh nói với Giang Cung Tuấn còn đang đờ người ra.
Lúc này anh mới giật mình đi theo sau Mạch Doanh. Rất nhanh đã tới trên bầu trời trên hải đảo.
Hai đám người tách ra đứng hai bên, một bên trên lưng có đôi cánh do chân khí tạo thành, do người phụ nữ đứng đầu. Một bên đứng trên đám mây màu xanh lá do người đàn ông đứng đầu.
Lúc này cả hai bên đều đang nhìn chằm chằm vào đám người Tam Hoài Linh đang đi tới.
Người đàn ông chân bước trên đám mây khinh thường liếc đám người Tam Hoài Linh, lạnh nhạt nói: “Đúng là con mèo con chó gì cũng chạy tới góp vui”.
Bị coi thường, bị sỉ nhục nhưng Tam Hoài Linh cũng không hề giận, bởi vì hắn biết người trước mặt này có lai lịch không bình thường.
“Nếu tôi đoán không sai thì ngài chính là cao thủ Đại Thần Thông của Vân Giới tám mươi nghìn năm trước bị môn phái phong ấn trong lúc tuổi còn rất trẻ, lựa chọn thời đại này mới xuất thế”
Giọng Tam Hoài Linh vang vọng.
Người đàn ông chân bước trên máy nghe vậy hơi giật mình, quái dị nhìn Tam Hoài Linh. Người này là ai, sao lại biết được lại lịch của mình?
Tam Hoài Linh lại nói tiếp: “Tên của ngài giống như đám mây màu xanh dưới chân ngài vậy, Vân Hoa, tôi còn biết đám mây này được sinh ra cùng với ngài nữa” / “A!” Vân Hoa cười nhạt, nói: “Tên nhóc này, không ngờ cậu cũng biết nhiều chuyện lắm đấy”
Tam Hoài Linh cười nhẹ, nhìn về phía người phụ nữ có cánh, nói: “Ôi chao, người đẹp này thật không đơn giản, cô chính là Bạch Khuynh tiên tử một trăm ba ngàn năm trước sinh ra ở Trương Khung Giới?”
Trên người Bạch Khuynh có ánh sáng bao phủ cho nên không thể nhìn thấy rõ mặt mũi.
“Anh là ai, sao lại biết được lai lịch của tôi?”.
Cô ta mở miệng nói chuyện, giọng nói rất dễ nghe, tuy êm tai nhưng lại lạnh nhạt, có cảm giác khiến người ta cách xa ngàn dặm.
Tam Hoài Linh không trả lời Bạch Khuynh, mà tiếp tục nói: “Bạch Khuynh, một trăm ba mươi nghìn năm trước ra đời với bạn ngàn phong ấn ở Thương Khung Giới. Bởi vì vừa sinh ra đã mang tu vi Đại Thần Thông cho nên năm hai mươi tuổi lựa chọn phong ấn, chờ đợi thời đại huy hoàng nhất lịch sử tỉnh dậy.”
Chương 1091: Đạt đến đỉnh cao
Tam Hoài Linh vừa mở miệng, liền nói ra lai lịch của hai người họ.
Điều này khiến cho Vân Hoa và Bạch Khuynh ngạc nhiên. Thân phận của hai người họ, tuyệt đối phải giữ bí mật, và không ai trong thời đại này biết được. Vậy mà Tam Hoài Linh lại có thể biết được, rốt cuộc lại lịch của anh ta là người thế nào?
Giang Cung Tuấn trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Thứ nhất là ngạc nhiên về thân phận của Vân Hoa và Bạch Khuynh, anh cũng không ngờ rằng, hai người này, một người đến từ tám vạn năm trước, còn một người từ mười ba vạn năm trước.
Thứ hai là bị Tam Hoài Linh làm cho ngạc nhiên, anh không ngờ Tam Hoài Linh lại có thể biết nguồn gốc của hai người họ.
Mạch Doanh bĩu môi, cười nhạt: “Giang Cung Tuấn, anh đừng bị đại sư huynh dọa sợ, sở dĩ anh ấy biết là vì bộ tộc của tôi ở các giới đều có tình báo. Các giới xuất hiện cao thủ nào, từ thời xa xưa có những tài năng xuất chúng nào được lựa chọn để phong ấn, những thiên tài này được sinh ra và xuất hiện ở nơi nào, bộ tộc của tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”
“Vậy à” Giang Cung Tuấn lúng túng sờ lên mũi, hỏi: “Vậy trên hòn đảo này có bảo vật gì sao?”
Mạch Doanh giải thích: “Hòn đảo này xuất hiện vô cùng thần bí, đây là nơi chưa từng bị phong ấn, nó chỉ xuất hiện trên trái đất khi phong ấn được nới lỏng, trên hòn đảo này, đều là những tinh hoa, là máu của các cao thủ để lại sau khi chiến đấu, có thể rèn luyện thân thể, đối với bất cứ tu sĩ nào đều là bảo vật tối cao”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn như được giác ngộ.
Thì ra đây là nơi lưu lại những tinh hoa của các cao thủ từ những thời đại trước.
Tam Hoài Linh không để ý tới Mạch Doanh nh ta nhìn hai người phía trước, cười nhạt: “Hai vị, không cần thiết phải đại khai sát giới, trên hòn đảo này có rất nhiều năng lượng, đủ cho rèn luyện cơ thể, hơn nữa, theo nguồn gốc của hai vị, lợi ích của năng lượng này mang đến cũng không nhiều, nhiều nhất chính là luyện khí cho cơ thể mà thôi.”
Tiếng nói của Tam Hoài Linh vang vọng, hắn ta vì tinh hoa của năng lượng này mà tới đây. Nếu hắn ta có thể ngâm mình trong dòng năng lượng này mấy ngày, sức mạnh cơ thể hắn có thể nâng cao lên một bậc, điều này giúp ích rất nhiều cho việc chiến thắng thiên tại trên trái đất của hắn.
“Việc của tôi cần cậu chỉ tay dạy bảo sao?”
Vẻ mặt Vân Hoa tối sầm đi, thân phận của anh ta bị nhìn thấu, nhưng ngược lại anh ta lại không biết Tam Hoài Linh có lại lịch như thế nào, càng khiến trong lòng khó chịu. Hiện tại, cơn tức trong lòng anh ta bắt đầu nổi lên.
Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy một luồng áp lực đáng sợ đang lao đến, dưới tác động của áp lực này khiến anh thở cũng thấy khó khăn.
Mạch Doanh lập tức rút minh châu ra.
Bên trong minh châu phát lên một sức mạnh thần bí, ngăn cản nguồn áp lực kia.
“Lùi lại”
Tam Hoài Linh hét lớn, hắn ta biết rằng chắc chắn phải đánh một trận.
Nghe vậy, Mạch Doanh lập tức kéo Giang Cung Tuấn lùi về phía sau, thuộc hạ của Tam Hoài Linh cũng lùi lại. Bọn họ lùi về một nơi thật xa ở đằng sau.
Trước mặt chỉ toàn là bầu trời.
Sự giận dữ trên người Vân Hoa càng mạnh lên, ở sau hắn, dường như xuất hiện một thế giới khác, một thế giới hư ảo, có thể nhìn thấy mặt đất, núi đồi.
Cùng với sự xuất hiện của thế giới hư ảo này, Giang Cung Tuấn lại một lần nữa cảm nhận được áp lực, mặc dù đã có minh châu bảo vệ, anh vẫn cảm thấy trong lòng khiếp sợ.
“Thiên Địa Pháp Tướng thật đáng sợ”
Mạch Doanh kinh ngạc đến thốt lên.
Giang Cung Tuấn nhìn thế giới hư ảo xuất hiện đằng sau Vân Hoa, liền hỏi: “Đây là pháp tướng mà Vân Hoa tu luyện được?”
“Đúng vậy”
Mạch Doanh gật đầu: “Hắn đã đạt đến Pháp Cảnh, tu luyện thành Pháp Tướng, mà cảnh giới hư ảo đằng sau người hắn, chính là Pháp Tướng của hắn, cũng không biết được Pháp Tướng của hắn đã đạt đến mấy cảnh”
Tam Hoài Linh giữa không trung, đối mặt với sức ép trong Pháp Tướng của Vân Hoa, thần sắc của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh. Giờ khắc này, thế giới hư ảo kia bay đến, mang đến nguồn lực hùng hổ lao thẳng tới phía của Tam Hoài Linh.
Đúng vào lúc này, Tam Hoài Linh mới ra tay.
Chỉ thấy cánh tay của hắn bỗng nhiên xoay tròn vờn quanh không khí màu đen, hắn nắm chặt nắm đấm, một quyền đập ra.
Đám khí màu đen nhanh chóng hội tụ lại, tạo thành một nắm đấm hư ảo.
Râm!
Lúc nắm đấm hư ảo đập vào cái thế giới kia, phát ra một tiếng nổ lớn, chấn động cả trời đất.
Thế giới hư ảo bị đẩy lùi, Vân Hoa bị đẩy lùi lại mấy bước.
Mà vẻ mặt của Tam Hoài Linh vô cùng nghiêm túc.
“Chà chà, thật sự rất mạnh.”
Mạch Doanh tấm tắc khen: “Không ngờ rằng, Pháp Tướng của Vân Hoa kinh khủng như vậy, nhưng khi sư huynh sử dụng mà quyền thì ngay lập tức đẩy lùi”
Giang Cung Tuần ngạc nhiên nhìn Mạch Doanh, không rõ rằng ma quyền của Tam Hoài Linh là gì.
Mạch Doanh giải thích: “Cậu đừng có xem thường sư huynh tôi, huynh ấy cũng là một cao thủ có bản lĩnh cao cường, vừa sinh ra đã lĩnh hội được các phép thần thông. Còn ma quyền là một loại bị thất truyền mà huynh ấy tu luyện được, loại phép thần thông này, ngay cả trong Ma giới cũng rất hiếm có.”
“Anh ta sao?”
Đằng xa, Vân Hoa nhìn chằm chằm Tam Hoài Linh, cảm nhận được luồng khí từ trên cơ thể hắn ta, không khỏi ngạc nhiên: “Cậu, cậu là người của Ma tộc?”
Tam Hoài Linh cười lạnh nhạt, không trả lời câu hỏi, mà chuyển chủ đề khác, nói: “Cũng chỉ là một chút tinh huyết mà thôi, không cần phải chém giết nhau, nếu muốn đấu, đợi đến khi Tạo hóa mở ra đã”
Vân Hoa đồng ý thỏa hiệp.
Sau khi thăm dò thực lực của Tam Hoài Linh, hắn đã từ bỏ suy nghĩ giết người.
Cho dù hắn luôn tự tin vào thực lực của mình, nhưng làm như vậy chẳng phải là chống lại Tạo hóa sao, mà còn không đáng để sử dụng phép thần thông đã bị thất truyền này.
Lúc này Bạch Khuynh mới đứng dậy, nói: “Nếu đã như vậy, thì dừng tay lại, hòn đảo này vừa hay có ba nơi tập trung tinh huyết, chúng ta ba người mỗi người một nơi, còn sót lại những vùng có năng lượng tinh huyết nhỏ thì để cho các thuộc hạ của từng người”
Vân Hoa gật đầu, nói: “Đúng vậy, người thắng mới có tư cách bước vào hồ năng lượng.”
Nghe mấy lời lớn tuổi nói chuyện, trong lòng Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy vui vẻ, anh cảm thấy bản thân cũng có cơ hội, nhưng nghĩ đến năng lực đám thuộc hạ của Tam Hoài Linh liền cảm thấy mất tinh thần.
Trong đám thuộc hạ của ba người họ, chắc chắn có người đã đạt đến bảy tám giai đoạn. Cao thủ như vậy, cứ cho là anh có thể phát huy được Nghịch Thiên Đạp thì cũng không có cách nào thắng lại được, Mạch Doanh ở bên cạnh dường như đã nhìn thấu tâm sự của Giang Cung Tuấn, cười nói: “Không cần lo lắng quá, tôi sẽ giúp cậu.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuần nhìn Mạch Doanh, hỏi: “Có thể thật sao?”
“Đương nhiên” Nói xong cô chớp chớp cặp mắt to tròn, nhìn Tam Hoài Linh, hỏi: “Sư huynh, đúng không?”
Tam Hoài Linh khẽ cau mày, nói: “Tranh giành một hồ năng lượng cho tên tiểu tử này quá lãng phí.”
Mạch Doanh lập tức nói: “Cũng không thể nói như vậy, dù sao cậu ta cũng là cao thủ số một, cũng nắm được nhiều phép thần thông, còn huynh, huynh có thể rèn luyện một bước thành Nghịch Thiên Đạp không?”
Tam Hoài Linh nhìn Giang Cung Tuấn, ngẫm nghĩ một hồi: “Được, vậy thì theo ý em”
Mạch Doanh cười vui vẻ, sau đó, ba người lần lượt phái thuộc hạ ra giao đấu. Trận chiến lần này đánh đến khi nào kết thúc mới thôi.”
Người của Tam Hoài Linh đều là những thiên tài trong ma giới, thực lực rất mạnh, áp đảo thuộc hạ của Vân Hoa và Bạch Khuynh.
Trên đảo, ngoài ba hồn năng lượng chủ yếu vẫn còn tám hồ năng lượng bình thường. Mà thuộc hạ của Tam Hoài Linh đã đạt được bảy cái, một cái còn lại bị Bạch Khuynh cướp lấy.
Số người trong hồ năng lượng đã được chia xong.
Giang Cung Tuấn cũng được hưởng theo Mạch Doanh, giành được một hồ năng lượng, có tư cách bước vào hồ để rèn luyện thân thể.
Chương 1092: Lớn mạnh vượt bậc
Trên đảo lần này, Giang Cung Tuấn không cần mất bất cứ chút sức lực nào, mà cũng có tư cách để bước vào hồ năng lượng rèn luyện cơ thể. Giang Cung Tuấn cùng một đám người xuất hiện trên đảo. Hòn đảo này chưa từng bị phong ấn. Đây là hiện tượng nới lỏng phong ấn nên hòn đảo này mới xuất hiện trên trái đất, nguyên gốc thì không được tính là một phần của trái đất.
Leo lên trên đảo, không khí hoang sơ ập đến.
Xung quanh bốn phía là núi cao ngút trời, núi non cao hàng trăm thước, cây cổ thụ rậm rạp che lấp cả mặt trời. Tam Hoài Linh, Vân Hoa, Bạch Khuynh ba người đều chiếm giữ ba hồn năng lượng ở trung tâm của hòn đảo.
Giang Cung Tuấn đi đến bên sườn núi, vị trí của anh là một góc trong hẻm núi.
Trong hẻm núi, có một hồ nước rộng trăm mét, nước trong ao toàn là màu trắng còn điểm thêm chút màu đỏ của máu, nhìn qua rất đẹp, đến gần liền cảm thấy một luồng khí rất mạnh.
Giang Cung Tuấn đứng bên hồ, nhìn dòng nước màu trắng lại có thêm chút màu đỏ của máu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đây là hồ năng lượng sao?”
Lúc còn đang cảm thấy nghi ngờ, dòng nước màu trắng trong hồ biển áo thành một chùm tia sáng, chùm sáng vút lên trời, sáng rực giữa không trung.
Giang Cung Tuấn cũng không biết rõ trong hồ năng lượng có cái gì, rốt cuộc là tinh huyết của vị cao thủ nào để lại, không biết là sau khi ngâm mình trong hồ năng lượng sẽ có lợi ích gì? Anh cũng không nghĩ nhiều, nhún người nhảy vào trong dòng nước.
Giây phút nhảy vào trong hồ, anh có thể cảm nhận rõ sức mạnh thần kỳ trong hồ, dưới sức ảnh hưởng của nguồn sức mạnh, cả cơ thể như được mở ra.
Năng lượng thần kì ấy tiến dần vào trong, toàn thân ấm áp, vô cùng dễ chịu.
“Thật sảng khoái.”
Giang Cung Tuấn thốt lên.
Nguồn năng lượng thần kỳ tiến vào bên trong cơ thể, làm dịu đi cơ thể của Giang Cung Tuấn, thoải mái đến cả xương cốt, năng lượng trong cơ thể anh bắt đầu mạnh lên.
Năng lượng thần bí tiến vào trong cơ thể, nuôi dưỡng sức mạnh trong cơ thể Giang Cung Tuấn, xương cốt cũng hoàn toàn thoải mái, thể lực của anh trở nên mạnh mẽ từ khi nào không hay.
Thể lực của Giang Cung Tuấn vốn dĩ đã đạt đến tầng thứ sáu, sắp đạt được giai đoạn Nhập Thánh, nhưng cảnh giới của anh vẫn còn ở mức thấp.
Lúc này, Giọng nói của Tổ Quỳnh từ trong tiến công truyền đến, giọng nói này trực tiếp xuất hiện trong đầu Giang Cung Tuấn.
“Giang Cung Tuấn, thể lực của cậu đã cao hơn nhiều so với cảnh giới mà cậu đạt được, việc cần thiết bây giờ không phải là nâng cao sức mạnh của cơ thể mà là nâng cao cảnh giới. Cậu phải giữ thể lực của mình ở điểm cân bằng với cảnh giới hiện có, nếu không, thể lực của cậu quá mạnh, khiến cho chân khí của không theo kịp, như vậy sẽ không phát huy được năng lực thật sự.”
Tổ Quỳnh bắt đầu phổ cập cho Giang Cung Tuần những kiến thức cơ bản.
Trong những tình huống bình thường, các tu sĩ chỉ tu luyện cảnh giới, tu luyện chân khí. Rất ít người có khả năng vừa tu luyện chân khí vừa tu luyện thể lực bởi vì, tốc độ tu luyện thể lực rất chậm, cần trải qua muôn vàn thử thách, phải chịu nhiều khó khăn khổ cực.
Còn công pháp để tu luyện thể lực rất hiếm, chỉ có ở những môn phái đỉnh cao, mà chỉ truyền lại cho các đệ tử trưởng, điều này dẫn đến có rất nhiều người không có tư cách tiếp cận những phương pháp rèn luyện cơ thể. Nhưng thiên tài thực sự, những người được mệnh danh là con trời đều luyện tập cùng lúc. Mà muốn phát huy thực lực thực sự của bản thân cần sử dụng chân khí, nếu chân khí yếu hơn thể lực quá nhiều thì năng lượng thể lực cũng không được phát huy nhiều, cũng chỉ là phòng ngự mạnh hơn một chút.
Nói như vậy, thể lực là để phòng vệ còn chân khí là dùng để tấn công.
Sau khi nghe Tổ Quỳnh nói qua, Giang Cung Tuấn cũng hiểu rõ hơn, nhưng những lời của Tổ Quỳnh cũng không đúng hoàn toàn. Bởi vì thể lực luyện tập đến mức độ đỉnh cao, chỉ dựa vào thể lực có thể một quyền phá núi, một chương tích đất.
Nhưng để có thể tiếp tục luyện tập hoặc là nâng cao chân khí, hoặc là nâng cao cảnh giới.
“Giang Cung Tuấn, cơ thể của cậu rất kỳ lạ, có năng lực phát triển không ngừng, cơ thể cậu còn có thể hấp thu bất kỳ loại năng lực nào chuyển đổi thành chân khí của bản thân, việc này đối với nâng cao cảnh giới vô cùng có lợi.”
Âm thanh của Tổ Quỳnh lại truyền tới.
“Năng lượng ở đây rất mạnh, mà cảnh giới của cậu cũng khá cao, có thể khiến cậu nâng lên mấy phần cảnh giới, bây giờ cậu không cần nghĩ đến rèn luyện thân thể, vẫn là nên nâng cao cảnh giới của bản thân”
“Được.”
Sau khi nghe Tố Quỳnh nhắc nhở, Giang Cung Tuấn cũng chẳng còn nghĩ đến nâng cao thể lực của bản thân. Sau khi năng lực thần bí đi sâu vào cơ thể, Giang Cung Tuấn sử dụng tâm pháp, đi dần vào máu vào cơ thể được tinh luyện thành chân khí, chân khí của Giang Cung Tuấn cũng nhanh chóng được tăng lên.
Chân khí của anh được tăng lên rất nhanh, cảnh giới cũng tăng lên nhanh chóng. Sau khi ngâm mình trong hồ năng lượng một tháng, cảnh giới của anh cũng đã tiến bộ rất nhiều, chân khí cũng tăng lên không ngừng.
Lúc này, anh đã đạt đến năm tầng siêu cấp, còn một bước nữa thôi là lên tầng thứ sáu.
Đển tầng thứ sáu, vậy là có thể nhập vào giới Nhập Thánh rồi. Anh tin rằng dựa vào thân thể của mình, và thứ hiện anh có trong Tiên phủ, muốn bước vào Nhập Thánh, vô cùng đơn giản.
Sau khi đạt đến cấp năm, năng lượng trong hồ năng lượng về cơ bản đã được Giang Cung Tuấn hấp thụ, thân thể Giang Cung Tuấn từ trong hồ năng lượng bay lên, đáp xuống mép vực một cách vững vàng. Khơi dậy chân khí, chân khí trong cơ thể tăng ngay lập tức.
Cảm nhận được nguồn khí dồi dào trong cơ thể, Giang Cung Tuấn vô cùng phấn khích.
Đây là bởi vì anh không ngừng trấn áp cảnh giới và nén chặt năng lượng chân chính, bằng không, năng lượng trong bể năng lượng cũng đủ khiến hắn bước vào Nhập Thánh.
Sau đó nguồn khí tản đi, tác động lên hòn đảo. Dưới tác động của anh, những người trong hồ năng lượng khác vẫn còn đang hấp thụ năng lượng.
Bởi vì sở hữu cơ thể đặc biệt vì vậy tốc độ hấp thụ năng lượng rất nhanh, anh hấp thụ hết năng lượng trong hồ rồi mà những người khác vẫn còn đang hấp thụ.
Anh định rời đi để đến Long Quốc. Nhưng Mạch Doanh vẫn còn đang hấp thụ, Mạch Doanh giúp anh đoạt lấy cơ hội lần này, anh đi như vậy, có chút không hợp lý.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Cung Tuấn quyết định đợi vài ngày, đợi đến khi Mạch Doanh hấp thụ hết năng lượng trong hồ rồi cùng quay về. Trong lúc rảnh rỗi, anh đi dọc theo núi Mang Mang, muốn tìm xem trong dãy núi nguyên thủy này có linh dược quý hiếm nào không. Mặc dù linh dược trong Tiên phủ có rất nhiều, nhưng phải chia cho bốn trăm nghìn quân, linh dược có càng nhiều càng tốt.
Đi đến rừng nguyên thủy Mang Mang, trên mặt đất lá rụng thành từng tầng, khi giẫm xuống đất phát ra tiếng sột soạt.
Giang Cung Tuấn chầm chậm đi vào bên trong khu rừng, gặp một con đường nhưng không có cách nào đi qua được, anh quyết định bay qua. Vô tình lại đến được khu vực trung tâm của hòn đảo. Nơi đây có ba hồ năng lượng, ba cao thủ mạnh nhất đang ngâm mình hấp thụ năng lượng, dù đã qua một tháng, nhưng năng lượng trong hồ vẫn còn vô cùng dồi dào, Giang Cung Tuần thấy vậy vô cùng khao khát. Nếu như anh có thể ngâm mình vào trong hồ năng lượng ở trung tâm thì thể lực của anh nhất định sẽ tăng nhanh như diều gặp gió.
Lúc Giang Cung Tuấn đứng bên cạnh hồ năng lượng, người bên trong hồ đã cảm nhận được Giang Cung Tuấn.
Người bên trong hồ đó chính là Bạch Khuynh.
Ánh sáng trên người cô đã tan biến, Giang Cung Tuấn nhìn rõ vẻ bề ngoài của cô vô cùng xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng giống như băng tuyết.
Cô liếc mắt nhìn qua, Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn đè ép đến, nguồn sức mạnh đẩy hắn lùi lại, chấn động đến phun ra máu “Rất mạnh”
Trong lòng anh vô cùng kinh ngạc, đây là loại năng lực gì? Chỉ nhìn thôi đã bị nôn ra máu. Anh không dám đứng lại lâu, nhanh chóng rời đi, trong lòng lầm bầm: “Sớm muộn có ngày, bản thân mình cũng mạnh như vậy.”
Chương 1093: Thành phố im lặng của tử thần.
Nhiều năm vậy rồi, Giang Cung Tuấn cũng dần hiểu ra một đạo lý. Nếu không muốn chịu đòn thì phải là kẻ mạnh. Đây là đạo lý bất di bất dịch từ trước tới nay, anh rời khỏi hồ năng lượng của Bạch Khuynh, đi đến giữa núi.
Đứng giữa trung tâm của hòn đảo. Nơi đây là điểm cao nhất của hòn đảo này, có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo.
“Giang Cung Tuấn..”
Trong Tiên phủ, bỗng nhiên truyền đến một âm thanh, âm thanh này chỉ có Giang Cung Tuấn mới nghe được, dường như vọng ra từ trong đầu của anh.
“Sao vậy?”
Giang Cung Tuấn tự hỏi.
“Đây không phải nơi tầm thường” Trong đầu, lại truyền tới âm thanh của Tổ Quỳnh.
Giang Cung Tuấn hơi nghi ngờ, hỏi: “Có gì bất thường sao?”
Lúc này, Tổ Quỳnh đứng trước cổng Tiên phủ.
Bởi vì Tiên phủ ở ngày trong cơ thể Giang Cung Tuấn, anh có khả năng thông qua Tiên phủ cảm nhận được tứ phía, có thể nhìn thấy quang cảnh của cả hòn đảo.
Cô nhìn một lúc lâu, rồi mới nói: “Cậu có phát hiện gì không, trên hòn đảo này có ba mươi ba ngọn núi, bố cục của những ngọn núi này là một chiến thuật vô cùng cao thâm. Hồ năng lượng chỉ ở bề ngoài, tôi nghĩ rằng bên trong hòn đảo này đang ẩn chứa một kho báu giá trị.”
Nghe vậy, trong lòng Giang Cung Tuấn vô cùng thích thú hỏi: “Bảo vật gì?”
Tổ Quỳnh nói: “Vẫn chưa rõ”
Phù!
Lúc này, một tia sáng trắng hiện lên.
Tổ Quỳnh mặc quần áo trắng tinh xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, cô đứng giữa hòn đảo, nhìn bốn phía, nói: “Đúng vậy, nơi đây chính là một trận pháp, đợi tôi mở trận pháp này, tôi cần xem xem trên hòn đảo này rốt cuộc ẩn chứa điều gì?”
Tổ Quỳnh nói vậy, toàn thân lóe lên, vụt lên cao mấy trăm mét giữa không trung.
Chỉ còn nhìn thấy một dấu ấn huyền bí. Từng dấu ấn từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ hòn đảo. Thời khắc này, các ngọn núi trong nháy mắt dịch chuyển vị trí. Những ngọn núi không ngừng biến đổi.
“Chuyện gì vậy?”
“Những ngọn núi sao lại biến đổi như vậy?”
“Nơi đây chắc hẳn là một trận pháp, trận pháp đang mở ra rồi.”
Những người trên đảo đã phát hiện có sự chuyển động, đều vô cùng khiếp sợ, tất cả các ngọn núi trong khu vực trung tâm đều bắt đầu chuyển động. Lúc này, rất nhiều người xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn.
Tam Hoài Linh, Vân Hoa, Bạch Khuynh và Mạch Doanh tất cả mọi người đều đến nơi.
Mạch Doanh vừa xuất hiện, nhìn thấy Giang Cung Tuấn, hỏi: “Giang Cung Tuấn, cậu làm cái gì vậy?”
Ánh mắt của mọi người đều dồn hết vào Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhìn lên không trung, thấy Tổ Quỳnh đã biến mất rồi, lúc này trong đầu lại truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh.
“Tôi mở trận pháp, bây giờ đã trở về tiên phủ rồi, không muốn người ngoài biết đến sự tồn tại của tôi. Sau khi trận pháp mở ra có Tạo hóa gì, có đạt được hay không thì dựa vào khả năng của cậu rồi”
Nghe vậy, Giang Cung Tuần lặng người, bỗng nhiên anh có cảm giác hối hận.
“Tổ Quỳnh, cô biết rõ sau khi trận pháp mở ra, sẽ có Tạo hóa của thiên tai mang đến. Sao lại mở vào lúc này, cô nên đợi khi mọi người đi hết như vậy thì sẽ không có ai tranh giành với tôi, hiện giờ thể lực yếu kém, tôi giành lại với họ sao được?”
“Tôi nghĩ nhiều thế sao được, thôi, cậu tự nghĩ cách đi.” Tổ Quỳnh nói xong liền im lặng.
Giang Cung Tuấn nhìn Mạch Doanh trước mặt mình, đang vô cùng bực tức, nói: “Làm cái gì chứ, tôi không có làm gì hết”
“Không phải cậu đã mở trận pháp sao?” Mạch Doanh nghi ngờ, Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, nói: “Sao có thể là tôi, tôi không biết gì hết”
“Ồ, vậy à.”
Mạch Doanh cũng không hỏi nhiều, cô cứ nghĩ do Giang Cung Tuấn đã mở trận pháp, hóa ra là trận pháp tự mở. Cô cũng ngẩng đầu quan sát bốn phía, Tiếng ầm ầm vang lên, Dưới cái nhìn mọi người, những ngọn núi xung quanh không ngừng chuyển động, tốc độ thay đổi cực nhanh, ba mươi ba đỉnh xoay quanh khu vực trung tâm, chẳng bao lâu nữa nơi đây sẽ xảy ra một trận biến hóa long trời lở đất, Sơn mạch, bề ngoài, môi trường, tất cả đều thay đổi.
Ầm!
Lúc này, có một vết nứt trên dãy núi nơi Giang Cung Tuấn và những người khác đang đứng, và một âm thanh ầm ầm truyền đến.
Tất cả mọi người đều bay lên không trung.
Ngay khi họ bay trên không trung, những ngọn núi dưới chân tách ra ngay lập tức, khi những ngọn núi tách ra, một thành phố cổ xưa từ từ xuất hiện.
Sau khi các ngọn núi ở khu vực trung tâm tan rã, các ngọn núi xung quanh cũng nứt ra. Dưới dãy núi này ẩn chứa một thành phổ to lớn. Thành phố được bảo vệ chặt chẽ, tường thành cao và được đúc từ đá đen, các tòa nhà trong thành phố đều có màu đen, trong lúc mơ hồ, còn có những ma khí biển ảo xuất hiện.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn thành phố. Trong lúc đó, thành phố có sự dịch chuyển.
Như thể bị kéo lên bởi một vật gì đó, sau đó toàn bộ hòn đảo dịch chuyển.
“Đây là gì?”
Giang Cung Tuấn sững người. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Có thể làm chuyển động cả thành phố?
“Đuổi theo”
Không biết là tiếng hét của ai.
Ngay sau đó, tất cả mọi người trên không trung đuổi theo thành phố đang chuyển động, muốn tới gần thành phố, tiến vào xem trong thành có cái gì.
“Giang Cung Tuấn, đừng đuổi theo” Trong đầu lại vang lên âm thanh của Tổ Quỳnh.
Giang Cung Tuấn nghi ngờ: “Tại sao lại không đuổi theo, trong thành phố nhất định ẩn chứa kho tàng quý báu của Tạo hóa.” “Cậu không đuổi theo được đâu.”
Khi Tổ Quỳnh vừa nói xong, thành phố đang chuyển động và hòn đảo đang chuyển động đột nhiên bay lên trời, mọi người đều nhìn thấy rõ có một con rùa rất lớn ở dưới hòn đảo.
Con rùa này cõng cả thành phố bay lên trời. Vết rách phong ấn trên không trung, trong nháy mắt lớn dần lên, lộ ra một lỗ hổng lớn.
Con rùa khổng lồ mang theo thành phố, tiến vào khe nứt không gian rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Theo sự biến mất của cả thành phố, vết nứt không gian ngày càng nhỏ hơn.
Mà Tam Hoài Linh, Vân Hoa, Bạch Khuynh và mọi người đều không đuổi theo. Bởi vì con rùa đã mang cả thành phố tiến vào khu vực phong ấn.
Có rất nhiều nơi trên thế giới bị phong ấn, mặc dù được gọi là vùng đất của ba nghìn phong ấn nhưng vẫn còn một số khu vực chưa được biết đến, những khu vực này đầy rẫy nguy hiểm, nếu đuổi theo nơi nguy hiểm như vậy thì sẽ không thể quay trở lại được.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Vân Hoa chăm chú nhìn chằm chằm vào hư không, dù là người của vạn năm trước, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Tam Hoài Linh cũng chưa từng thấy cảnh này trong Ma Giới.
Tam Hoài Linh quay người hỏi Mạch Doanh: “Chuyện này không hề tầm thường, lập tức báo về sư môn”
Lúc này, Giang Cung Tuấn và Tổ Quỳnh đang nói chuyện.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, tại sao chị biết không đuổi kịp, chỉ biết nguồn gốc của thành phố này đúng không?”
“Thành phố im lặng của tử thần”
Tổ Quỳnh nói ra một cái tên.
Giang Cung Tuấn lặng người: “Thành phố im lặng của tử thần? Có nguồn gốc sao?”
Tổ Quỳnh nói: “Tôi không rõ, tôi đã nghe Kinh Hồng Đại Để nói về thành phố im lặng của tử thần, được gọi là thành phố chết, và cũng được gọi là thành phố im lặng, đây là thành phố đã tồn tại từ thời cổ đại. Kinh Hồng Đại Đế đã nói rằng rất xa xưa, một con rùa khổng lồ cũng một thành phố lang thang khắp nơi, nó sẽ xuất hiện một lần trong lịch sử trong một khoảng thời gian ngắn, mỗi khi nó xuất hiện là xảy ra đại họa”
Tổ Quỳnh thở dài một tiếng, nói: “Trên thế giới này ẩn chứa quá nhiều thứ không rõ, thành phố im lặng của tử thần, đây là điều mà ngay cả Kinh Hồng đại đế cũng không thể hiểu được, thật sự không ngờ có ngày lại chạm trán với thành phố im lặng của tử thần”
Giang Cung Tuấn rất tò mò về thành phố im lặng của tử thần, nhưng ngay cả Tú Quỳnh cũng không biết chính xác nó đến từ đâu.
Anh cười rồi nói: “Chị Tổ Quỳnh, chị thật lợi hại, tiện tay mở một trận pháp, liền mang đến nhiều kiến thức thú vị.”
Chương 1094: Tạo hóa xuất hiện
Được ca ngợi, Tổ Quỳnh không cảm thấy tự hào chút nào, còn nói: “Trận pháp trên hòn đảo này với cậu thì được cho là cao thâm, nhưng với tôi thì không là gì cả, cũng chỉ là một trận pháp đơn giản mà thôi.”
“Như vậy đã là lợi hại lắm rồi.”
Giang Cung Tuấn vô cùng ngưỡng mộ Tổ Quỳnh.
Đến bây giờ, anh vẫn chưa biết rốt cuộc Tổ Quỳnh đã đạt đến cảnh giới nào, điều duy nhất có thể khẳng định, chính là Tổ Quỳnh rất mạnh.
“Ôi”.
Tổ Quỳnh phát ra một tiếng thở dài.
“Đây là thời đại rực rỡ nhất trong lịch sử, đồng thời cũng là thời đại đen tối nhất, cũng không biết rằng tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”
Tổ Quỳnh nói xong, rồi im lặng.
Lúc này, những người chạy đuổi theo tử thành đều quay trở lại. Lần này bọn họ không những không đuổi được tử thành mà còn đánh mất cơ hội tu luyện trong hồ năng lượng. Vân Hoa và Bạch Khuynh cùng thuộc hạ rời khỏi đây trước.
Còn Giang Cung Tuấn, cùng Mạch Doanh và Tam Hoài Linh cùng rời khỏi hải vực Mang Mang.
Đoan Hùng.
Vừa trở về Đoan Hùng, Mạch Doanh đến thành phố Bất Chu trên núi Bất Chu.
Giang Cung Tuấn ngay lập tức đi đến Long quốc, bây giờ chân khí của anh đã vô cùng lợi hại, có thể hỗ trợ chân khí bay trên không của anh, mà tốc độ nhanh hơn máy bay rất nhiều lần.
Không lâu sau, đã về đến Đoan Hùng. Khoảng thời gian mà anh rời đi, trái đất vẫn còn hòa bình. Bởi vì trên trái đất xuất hiện không ít cao thủ bậc nhất, nhưng những cao thủ này gần như không xuất hiện, mà đều ở trong thành Bất Chu, lặng lẽ chờ đợi kiếp nạn xuất hiện.
Còn những tu sĩ khác cũng không dám gây sự. Đoan Hùng, đại điện hoàng cung. Giang Cung Tuấn cừa trở về, liền triệu tập những người phụ trách chủ yếu của Đoan Hùng. “Chồng à”.
Đường Sở Vi kéo tay Giang Cung Tuấn, thân mật hỏi: “Khoảng thời gian vừa rồi, không có chuyện gì chứ?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt: “Có thể xảy ra chuyện gì, anh đã đến được vùng đất có hơn ba nghìn phong ấn, một vùng đất có chút lạc hậu, mang về đủ lương thực và một vài hạt giống đặc biệt”
Giang Cung Tuấn mang về là hạt giống gạo linh. Đất đai trên trái đất hiện nay rất phù hợp cho giống gạo này phát triển. “Vậy tốt rồi”
Đường Sở Vị mới yên tâm thở dài một tiếng. Thời gian này, cô quan tâm nhiều đến chuyện của Giang Cung Tuấn, bây giờ anh đã bình an mang hạt giống trở về, gánh nặng trong lòng cô như được trút hết.
Giang Cung Tuấn nhìn những người trên điện, dặn dò: “Lập tức liên hệ với nước Đoan Hùng, Lan Lăng quốc, Giang Triều, Thiên Quốc, phân chia loại hạt giống này, phân chia lương thực, chỉ cần hạt giống này cho lương thực, loài người trên trái đất có thể tự lực cánh sinh”
Hứa Linh đứng bên cạnh nói: “Chuyện này, cứ giao cho tôi.”
Giang Cung Tuấn nhìn Ngô Huy, Tiêu Dao Vương, Trần Vũ Yến, nói: “Thời gian này vất vả cho mọi người rồi, từ bây giờ, mọi người đến tiên phủ tu luyện đi, cũng đội quân bốn trăm nghìn người cùng luyện tập.”
Trong tiên phủ có bốn trăm nghìn quân Hắc Long. Mà bốn trăm ngàn quân Hắc Long, cần bốn thủ lĩnh. Bốn người đó là Ngô Huy, Tiêu Dao Vương, Trần Vũ Yến và Sở Vi. Thực lực của Đường Sở Vi rất mạnh, tạm thời không cần tu luyện.
Nhưng thể lực của ba người kia đang dần yếu đi, cần không ngừng luyện tập.
“Được.”
Ba người đồng ý. Sau đó, Giang Cung Tuấn mở Tiên phủ, để ba người họ tiến vào.
Mà Giang Cung Tuấn cho người bắt đầu mang lương thực từ trong phủ ra ngoài, chẳng bao lâu sau, số lượng thực mà anh mang về từ lục địa Thiên Long đã đến được vựa lúa của Đoan Hùng.
Đoan Hùng, sân sau của hoàng cung.
Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi cùng đi dạo. Đường Sở Vị nhẹ nhàng nói: “Cung Tuấn, tiếp đây anh định làm gì?”
Giang Cung Tuấn nói: “Thiên tại của trái đất cũng xuất hiện một thời gian rồi, nhưng Tạo hóa vẫn chưa hề xuất hiện, anh nhân cơ hội Tạo hóa vẫn chưa xuất hiện, tiến vào Tiên phủ đóng cửa một khoảng thời gian, đợi đến khi Tạo hóa được sinh ra, sẽ chiếm lấy nó”.
Thể lực của Giang Cung Tuấn bây giờ rất yếu, so với cao thủ như Tam Hoài Linh, Vân Hoa còn cách biệt quá lớn. Với năng lực của anh bây giờ, không có cách nào để đoạt được Tạo hóa.
Nhưng, Tạo hóa không phải cứ mạnh là tranh cướp được, còn phải dựa vào một chút may mắn.
Giang Cung Tuấn biết rõ bản thân còn thấp kém, nhưng vẫn nên cố gắng thử một lần, “Em đi cùng anh.” Đường Sở Vi nói.
Thể lực của cô rất mạnh, nhưng cũng chỉ so với các cao thủ trên trái đất, So với các tu sĩ giới khác, còn yếu hơn rất nhiều. Sở Vị bây giờ cũng đã bước vào tiên giới, có thể phối hợp cùng trời đất, đánh giết những cao thủ trong tiên giới, nhưng, thực lực của cô vẫn còn kém xa. Thực lực hiện tại của cô còn thua xa các tu sĩ dị giới, cô cũng muốn luyện tập một thời gian.
“Được.”
Giang Cung Tuấn kéo tay Sở Vi, nói: “Chúng ta cùng tu luyện, cùng nâng cao năng lực, cùng bảo vệ trái đất, cùng với loài người nổi dậy, khiến cho nơi ba nghìn phong ấn phải kiêng nể thể lực của chúng ta”
Giang Cung Tuấn khát vọng rất lớn. Anh không chỉ muốn bảo vệ trái đất, còn muốn loài người trên trái đất vùng lên, khiến cho những cao thủ trên vùng đất ba nghìn phong ấn kia phải kiêng dè đến sự tồn tại của họ.
Anh biết rằng để làm được điều này cần một thời gian dài mới có thể hoàn thiện.
Nhưng, anh nhất định không từ bỏ.
Sau khi nói chuyện vài câu, Sở Vị đi đến Tiên phủ, ở trong Tiên phủ tu luyện.
Còn Giang Cung Tuấn lại đi đến thành Bất Chu.
Bởi vì anh không hiểu Tạo hóa của thiên tai xuất hiện là như thế nào, anh muốn đến thành Bất Chu để nghe ngóng, đã trải qua một thời gian như vậy các tu sĩ ở nơi ba nghìn phong ấn chắc chắn cũng hiểu rõ phần nào.
Rất nhanh, anh liền đi đến thành Bất Chu nằm trên núi Bất Chu.
Vẫn còn chưa vào thành.
“Rầm!”
Thành Bất Chụ nằm trên một dãy núi, bỗng nhiên phát ra một tia sáng chói mắt, ánh sáng vút lên trời cao, ngay sau đó, tất cả các nơi trên thế giới đều tràn ngập một thứ ánh sáng thần kỳ.
Cùng với sự xuất hiện của ánh sáng đó, trên trái đất cũng có rất nhiều nơi cũng xuất hiện những dãy núi chưa từng biết đến, những dãy núi này ẩn chứa luồng linh khí vô cùng dồi dào.
Linh khí cùng trái đất nhanh chóng dụng hợp lại cùng nhau, Một lần nữa linh khí của trái đất lại thay đổi hùng hậu.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao cả trái đất lại phát sáng?”
Tất cả mọi người trên trái đất đều kinh ngạc.
“Trên đài đưa tin, theo hình ảnh mà vệ tinh chụp được, trên trái đất xuất hiện những vùng đất lớn, có hải đảo, có núi, có thung lũng”
Toàn bộ báo đài trên thế giới đều đưa tin giống nhau. Với sự xuất hiện của các thảm họa thiên nhiên, các quốc gia trên toàn thế giới đã thông báo sự xuất hiện của ngày tận thế. Những công dân sống sót hiện đã thích nghi được với tất cả những điều này, giờ đây một số khu vực chưa được biết đến đã xuất hiện trên thế giới, điều này chỉ gây ra một số bất ngờ mà thôi và không gây nên quá nhiều ảnh hưởng.
Lúc này, Giang Cung Tuấn cũng thấy nghi ngờ.
Phong ấn còn chưa mở, tạo sao lại xuất hiện nhiều vùng đất mới như vậy?
Nhưng những người trong dị giới lại vô cùng phấn khích: “Tạo hóa này cuối cùng cũng xuất hiện”
“Trước khi phong ấn mở ra, Trái đất sẽ xuất hiện bốn khổ nạn, xuất hiện bốn tạo hóa. Tạo hóa thứ nhất, chính là của tôi”
“Ha ha, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay”
Một số tu sĩ tự tin vào thực lực của mình đều phấn khích, nhất định có thể chiến thắng thiên tai.
“Giang Cung Tuấn có cơ hội thấy Tạo hóa xuất hiện rồi.” Trong đầu truyền đến âm thanh của Tố Quỳnh. Nghe vậy, Giang Cung Tuấn thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Tạo hóa xuất hiện rồi, sao nhanh vậy?”
Chương 1095: Nhân quả đã định.
Giang Cung Tuấn không ngờ rằng Tạo hóa lại xuất hiện nhanh vậy.
Anh còn định đến thành Bất Chụ nghe ngóng tình hình, xem sự may mắn mà thiên tai mang lại rốt cuộc là gì, sau đó vào tiện phủ, ở trong phòng tu luyện, nâng cao thể lực để đoạt được Tạo hóa.
Không ngờ rằng, vừa mới đến thành Bất Chu, Tạo hóa đã xuất hiện rồi, Chỉ trong nháy mắt, cả dãy núi Bất Chu phát ra một ánh sáng lạ kỳ, ngay say đó cả trái đất cùng phát sáng, xuất hiện rất nhiều vùng đất chưa từng được biết đến, mà những vùng đất này, mang đến rất nhiều linh khí cho trái đất.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, Tạo hóa xuất hiện rồi sao, lần này may mắn mà thiên tại mang lại là gì, sao lại thu hút nhiều cao thủ đến tranh cướp thế?”
Trong đầu truyền tới âm thanh của Tổ Quỳnh: “Tạo hóa là gì tôi còn không biết, tôi chỉ biết rằng, đây là một Tạo hóa lớn, để xuất hiện chắc cần thời gian vài ngày, bởi vì hiện tại linh khí mới bắt đầu mở ra, đợi đến Huyền khí trên toàn trái đất đủ mạnh thì Tạo hóa sẽ xuất hiện.
Tổ Quỳnh không biết Tạo hóa là gì, nhưng cô từng là cao thủ bên cạnh Đại Đế, vẫn hiểu được ít nhiều.
“Được rồi.”
Giang Cung Tuấn cũng không hỏi thêm nhiều.
Anh đi vào thành Bất Chu, đi đến phủ của Mạch Doanh.
Trong thành Bất Chu, anh cũng chỉ quen biết Mạch Doanh, chỉ biết đi tìm Mạch Doanh. Ở ngoài phủ, có rất nhiều thị vệ canh giữ, đây đều là những tu sĩ đến từ Ma giới, mặc dù thực lực của những người trong Ma giới không đáng lo, nhưng nếu ở trên trải đất, thì họ là những cao thủ chân chính.
Chỉ so với những thiên tài trên mảnh đất ba nghìn phong ấn thì kém hơn hẳn một bậc. “Giang Cung Tuấn”. Giang Cung Tuấn xuất hiện, các thị vệ đều kính trọng chào hỏi. Bởi vì, Giang Cung Tuấn đã từng đến đây, mà Mạch Doanh đối xử với anh ta rất tốt, vậy nên đám thị vệ này không dám thất lễ. “Tôi đến tìm Mạch Doanh.”
“Mời”
Thị vệ hạ tay ra hiệu mời vào.
Giang Cung Tuấn đi vào bên trong phủ.
Một tên thị vệ đi đến, khom người.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Mạch Doanh có đây không?”
Tên vị vệ nói: “Thiếu chủ ở sân sau”
“Được.”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, sau đó đi ra sân sau.
Sân sau, chòi nghỉ mát.
Mạch Doanh đang ngồi cùng Tam Hoài Linh, cảm giác được Giang Cung Tuấn đến, cô liền đứng dậy, chào hỏi với Giang Cung Tuấn từ xa: “Giang Cung Tuấn, bên này”
Giang Cung Tuấn nhanh chóng đi đến, nhìn thấy Mạch Doanh và Tam Hoài Linh hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Mạch Doanh nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Đang nói đến Tạo hóa của thiên tai, và cũng đang nói đến cậu” Nghe vậy, Giang Cung Tuấn hơi sững sờ: “Nói gì về tôi sao?” Mạch Doanh ngồi xuống, cười: “Đang nói đến cơ thể của cậu, và bong sen ma thuật trong cậu.” Giang Cung Tuấn ngồi xuống.
Thân thể của anh là từ thời cổ đại, được rèn đúc từ một bông sen ma thuật do một cao thủ trong ma giới để lại, anh không biết rằng liệu có phải Mạch Doanh đã biết chuyện này rồi không.
Anh không khỏi nghi ngờ: “Bông sen ma thuật của tôi làm sao?”
Mạch Doanh cười rồi đáp lại: “Giang Cung Tuấn, tôi đến từ Ma giới, trước mặt tôi, cậu không cần che giấu, tôi biết rồi, cơ thể cậu được hình thành từ bông sen ma thuật, mà bông sen ma thuật từng là hiện thân của vị thần đầu tiên trong bộ tộc của tôi”
“Rồi sao nữa?”Giang Cung Tuần nhìn Mạch Doanh.
“Bỏ đi, không nói những chuyện này.” Tam Hoài Linh nói, chuyến chủ đề khác, hỏi: “Không biết rằng cậu Giang đến đây có chuyện gì?”
Tam Hoài Linh chuyển chủ đề, Giang Cung Tuấn cũng không muốn hỏi nhiều, trả lời: “Tôi đến là muốn tìm hiểu về Tạo hóa, nhưng không ngờ rằng, vừa đến thành Bất Chu, trời đất liền xuất hiện biến cố”
Tam Hoài Linh nói: “Đây là dấu hiệu trước khi Tạo hóa xuất hiện, sư phụ tôi nói trước khi Tạo hóa xuất hiện thì trên trái đất sẽ có một số vùng đất chưa từng biết đến, diện tích trái đất sẽ lớn hơn, Huyền khí của trái đất sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ thì Tạo hóa cũng sẽ xuất hiện”
“Vậy Tạo hóa là cái gì?”Giang Cung Tuấn hỏi.
Tam Hoài Linh khẽ lắc đầu, cái này anh ta cũng chưa từng biết. Không chỉ anh ta không biết mà đến sư phụ của anh ta cũng không biết.
Thậm chí có thể nói rằng, trên khắp thế giới không ai biết Tạo hóa xuất hiện như nào trong những không gian.
Tam Hoài Linh nói tiếp: “Tôi không biết rõ, điều duy nhất tôi biết là Tạo hóa xuất hiện có liên quan đến bí mật tối thượng của trời và đất, có mối liên hệ nào đó với cuộc tấn công trái đất của bộ tộc tôi vào trái đất năm đó.”
“Sao?”
Giang Cung Tuấn có chút hứng thú.
Đến hiện tại anh vẫn chưa biết thời đại trước Ma tộc tại sao lại tấn công trái đất, tại sao sắp chiếm lĩnh được trái đất rồi lại lựa chọn đẩy trái đất ra.
Trước đây anh cũng từng hỏi Mạch Doanh, nhưng Mạch Doanh cũng không nói gì. Anh nói ra những thắc mắc trong lòng.
Tam Hoài Linh suy nghĩ, rồi trả lời: “Thực ra bộ tộc ta tấn công trái đất cũng là thuận theo ý trời, nếu bộ tộc của tôi không xuất hiện trên trái đất thì trái đất cũng sẽ xảy ra nội chiến, cũng bị đánh tan rã, trái đất cũng sẽ rơi vào trạng thái tự bị phong ấn.
“Năm đó, một cường giả của tộc ta nhìn thấu thiên cơ, sau đó tấn công mặt đất, và rời đi trước khi chuẩn bị chiếm lĩnh được trái đất, đó cũng là tuân theo thiên mệnh, tất cả những điều này là định mệnh. “
Giang Cung Tuấn nghe xong có chút mông lung, khó hiểu. Thiên cơ gì, cái gì mà là định mệnh.
Tam Hoài Linh nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Giang Cung Tuấn, cười rồi nói: “Tất cả mọi thứ đều do nhân quả định trước, những chuyện này tôi không hiểu lắm, chỉ là lời sự phụ nói lại, chỉ biết sinh ra ở thời đại này mới có cơ hội tận mắt nhìn thấy bí mật thật của trời đất, và những người nhìn thấy bí mật của trời đất sẽ đạt đến đỉnh cao trong tu luyện”
“Đây là lý do tại sao rất nhiều thiên tài ở thời cổ đại sẽ lựa chọn phong ấn bản thân, chọn giấc ngủ để được sinh ra ở thời đại này”
“Chính là muốn đạt được Tạo hóa, tận mắt nhìn thấy bí mật của trời đất, trở thành cao thủ mạnh nhất trong thiên hạ.”
Giang Cung Tuấn hiểu mà cứ như không hiểu.
Tam Hoài Linh cũng chẳng có kiên nhẫn, nói: “Nói với cậu những chuyện này cậu cũng không hiểu, tôi cũng không hiểu rõ, vì vậy giải thích cũng không được rõ ràng”
Giang Cung Tuấn cũng mập mờ đáp lại.
Mạch Doanh thì kéo cằm Giang Cung Tuấn hỏi: “Giang Cung Tuấn, trên trái đất có phải cũng có những cao thủ thời cổ đại không?”
Giang Cung Tuấn hoài nghi nhìn cô: “Sao cô lại hỏi vậy?”
Mạch Doanh trả lời: “Bởi vì ngaofi cao thủ thời cổ đại thì ai có thể luyện hóa họa sen ma thuật, ai có thể giúp cậu hồi sinh lại cơ thể chứ?”
Giang Cung Tuấn cười, không trả lời câu hỏi.
“Em gái, đây là chuyện riêng tư của cậu ấy, đừng hỏi nữa” Tam Hoài Linh nhắc nhở.
Lúc này, Giang Cung Tuấn lần đầu tiên cảm thấy Tam Hoài Linh rất thân thiện.
Mạch Doanh thở dài một tiếng, cũng không hỏi nữa.
Sau đó, cả ba nói về những chuyện khác. Mấy ngày tiếp, Giang Cung Tuấn tạm thời ở trong phủ của Mạch Doanh. Toàn bộ thế giới đều sáng ngời, trong vết nứt phong ấn trên bầu trời, linh khí của trời đất không ngừng phóng ra, những linh khí này đang tràn vào trái đất, động thực vật trên mặt đất đều bị linh khí của trời đất rửa tội.
Ngay cả những người bình thường trên trái đất cũng đã được linh khí của trời đất rửa tội, thân thể trở nên mạnh mẽ hơn, dễ dàng tu luyện. Mạch Doanh nói đây là món quà trời đất ban tặng, trời đất sẽ không bao giờ diệt vong.
Sau một thảm họa, con người cũng sẽ được trao tặng những món quà. Linh khí của trái đất tiếp tục tăng lên trong ba ngày. Ba ngày sau, một hiện tượng lạ bắt đầu xuất hiện giữa trời đất.
Bình luận facebook