-
Chương 501-505
Chương 501: Cự thú Viêm Ma lão tổ xuất thế
Có thể khiến thiên nữ Tạo Hóa phải thốt lên câu ‘niềm vui bất ngờ’ thì bia Huyền Diệu chắc chắn là bảo bối tuyệt vời.
Chỉ có điều, ngay cả Vương Nộ Thương cũng chưa tu luyện thành công thì Tô Minh có thể không? Vậy thì tại sao Tô Minh lại biết là Vương Nộ Thương chưa luyện được thành công? Lý do rất đơn giản. Bởi nếu thành công thì giữa lúc sinh tử, Vương Nộ Thương đã dùng đến nó từ lâu rồi, và cũng không đến mức bị Ma La Kiếm của mình giết chết.
“Cậu chủ Tô! Anh đang lo lắng là mình không tu luyện được à?”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên hỏi.
Tô Minh liền gật đầu.
“Ha ha… Cậu chủ Tô! Anh cũng ngây thơ thật đấy. Trên thế gian này không có bảo bối nào mà anh không tu luyện được cả. Anh tưởng rằng kho tàng huyết mạch của anh chỉ để đó cho vui sao?”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Đừng nói là hiện giờ bia Huyền Diệu này đã tàn tạ, kể cả nó hoàn hảo không vết xước thì anh cũng dễ dàng luyện được. Anh có thể giữ tính cảnh giác và thận trọng nhưng cũng đừng thận trọng quá, như vậy phí lắm? Anh phải nhớ, huyết mạch của anh là mạnh nhất trong chư thiên vạn giới. Nếu không thì, anh nghĩ tại sao bổn thiên nữ lại ký túc trong cơ thể anh?”
“Khụ khụ…”, Tô Minh có chút ngượng ngùng. Rõ ràng anh đang được khen ngợi nhưng anh lại cảm thấy sao sao.
Đúng lúc này…
“Anh ơi! Cho anh này!”, Tô Ly bước lại rồi đưa nhẫn không gian cho Tô Minh: “Đây chính là kho tàng Chuẩn Đế”.
“Ly Nhi! Em cứ dùng đi!”, Tô Minh đâu thể nhận nó?
“Em cho anh mà!”, nhưng Tô Ly lại vô cùng kiên định.
“Anh còn nhiều đồ tốt chưa dùng đến lắm, anh không cần thật mà! Hay là như này đi! Anh sẽ kiểm tra xem bên trong kho tàng Chuẩn Đế của em có gì, nếu có gì mà anh dùng được thì anh sẽ không khách khí đâu nha”, Tô Minh nhận lấy nhẫn không gian. Anh biết, không có gì phải khách khí với em gái của mình cả. Anh cũng thật sự thấy hiếu kỳ bảo tàng kho báu mà Chuẩn Đế để lại, rốt cuộc nó khủng khiếp đến thế nào mà khiến bao nhiêu người tham lam muốn có đến vậy?
…
Tại Tiên Âm Cốc….
“Bụp!”, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mạt Thính Vũ đều là vẻ oán hận. Bà ta đập nát chiếc cốc trong tay, còn phía trước mặt bà ta là ba lão già đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Đó là đám người Tề Húy.
Ban nãy, đám Tề Húy nói hết mọi chuyện xảy ra ở đảo Ẩn Vân cho Mạt Thính Vũ nghe.
“Cầu Nhi! Mẹ thề sẽ báo thù cho con!”, giọng nói của Mạt Thính Vũ khàn khàn, đôi mắt oán hận cực độ.
Sau đó, bà ta trầm ngâm một lúc lâu. Còn đám Tề Húy từ đầu đến giờ đều không dám lên tiếng, đều yên tĩnh chờ đợi.
Một lúc sau, thần sắc của Mạt Thính Vũ khôi phục lại bình thường.
“Ha ha… Trong vòng mười ngày sẽ tự mình đến đây ư? Hay lắm!”, Mạt Thính Vũ cười lạnh một tiếng, sau đó nhướn mày nhìn về phía Tề Húy, nói: “Tên Tô Minh đó thật sự có thể giết chết Vương Nộ Thương sao?”
“Vâng… Vâng…”, Tề Húy gật đầu mạnh, mồ hôi trên trán rơi lã chã trên đất: “Mặc dù thằng nhóc đó dùng đến một thanh kiếm rất khủng khiếp mới có thể làm được nhưng nó thật sự đã làm được ạ”.
“Nó giết chết Vương Nộ Thương trong tích tắc thì cũng có thể giết chết được tôi”, Mạt Thính Vũ nheo mắt lại, trong câu nói với ý tứ rõ ràng là bà ta không mạnh hơn Vương Nộ Thương là mấy, thậm chí là còn yếu hơn một chút.
Nhưng… Vậy thì đã sao?
“Tề Húy! Bổn tọa lệnh cho ông đến đáy Tiên Âm Cốc đàm phàn với Viêm Ma lão tổ để giúp Tiên Âm Cốc chúng ta qua được kiếp nạn này”, Mạt Thính Vũ thản nhiên nói.
Phụp, phụp, phụp!
Đám người Tề Húy lập tức quỳ sụp xuống đất bởi vì họ bị dọa chết khiếp.
“Cốc… Cốc chủ! Người… Người không nói đùa đấy chứ?”, sắc mặt Tề Húy tái nhợt, mặt không còn giọt máu, ông ta bị sợ chết khiếp, vội nói: “Nếu lão tổ xuất thế, chẳng phải thế giới Tiểu Thiên cũng có khả năng bị diệt sao?”
“Con trai tôi chết rồi, Tiên Âm Cốc cũng sắp bị diệt, tôi còn quan tâm đến thế giới Tiểu Thiên làm gì?”, Mạt Thính Vũ nói từng câu từng chữ.
Bà ta chỉ muốn báo thù, chỉ muốn băm Tô Minh thành trăm mảnh.
Nếu như không làm được, đến lúc đó cả Tiên Âm Cốc thậm chí bà ta cũng chết, vậy thì trấn áp Viêm Ma lão tổ làm gì?
Viêm Ma lão tổ là cự thú khủng khiếp thời cổ xưa, vốn là hắc long Viêm Ma, mạnh vô cùng.
Đó là loài thích hút máu, thích sự chết chóc.
Mỗi lần xuất thế lại là một trận tai họa diễn ra.
Hàng ngàn hàng vạn năm trước, một lão tổ của Tiên Âm Cốc tự tay trấn áp Viêm Ma lão tổ, vốn định giết nó để trừ tai họa về sau. Nhưng ai có thể ngờ, vì đại nạn thượng cổ sắp ập đến nên đã lỡ mất, còn vị lão tổ của Tiên Âm Cốc cũng chết trong đại nạn đó.
Sau khi đại nạn kết thúc, Tiên Âm Cốc đã không còn khả năng giết chết Viêm Ma lão tổ. Cũng may Tiên Âm Cốc còn một thủ đoạn quỷ dị, dưới sức tập trung sức mạnh mạnh nhất của Tiên Âm Cốc nên mới có thể chém đứt tam hồn bảy vía của Viêm Ma lão tổ.
Thực lực của Viêm Ma lão tổ chỉ còn lại 1/10, mặc dù vẫn còn rất mạnh.
Nhưng dưới sự hợp sức của tất cả mọi người trong Tiên Âm Cốc, họ đã trấn áp được Viêm Ma lão tổ dưới đáy Tiên Âm Cốc và Viêm Ma lão tổ bị trấn áp bởi phong ấn ma trận, còn bị xích bằng xích Khóa Thần.
Đồng thời, cứ cách 49 ngày là tất cả đệ tử của Tiên Âm Cốc đều đứng ở bên cạnh hẻm núi của Tiên Âm Cốc tấu khúc ‘Tiên Âm Khúc’ để thôi miên cự thú ở dưới đáy.
Và chuyện này cũng kéo dài hàng chục ngàn năm nay rồi.
Chương 502: Giăng bẫy
Hiện tại, Mạt Thính Vũ lại… lại… lại muốn phóng thích Viêm Ma lão tổ, ba người Tề Huý cũng bị giật mình.
“Bảy mươi hai chuỗi xích Khóa Thần này, tạm thời bổn toạ sẽ không cởi ra, đợi đến khi vượt qua được kiếp này, Tô Minh chết trong tay nó thì bổn toạ sẽ mở ra. Cho dù có bảy mươi hai chuỗi xích Khóa Thần trên người, với thực lực của nó, có lẽ sẽ dễ dàng băm thây Tô Minh cả trăm ngàn khúc”. Mạt Thính Vũ lại nói: “Tề Huý, ông đi xuống cốc trước, sau khi thoả thuận được với Viêm Ma lão tổ thì mở phong ấn ma trận Tiên Âm Trấn trước, Viêm Ma lão tổ sẽ tự đi ra”.
“Chuyện… chuyện này…”, mặt Tề Huý chảy đầy mồ hôi.
“Đây là mệnh lệnh!”, Mạt Thính Vũ nói, giọng đầy lạnh lẽo: “Ông sợ cái gì? Xảy ra chuyện gì, bổn toạ - Mạt Thính Vũ này sẽ chịu trách nhiệm! Huống hồ, bảy mươi hai chuỗi xích Khóa Thần kia đang ở trong tay bổn toạ, một khi Viêm Ma lão tổ còn muốn đạt được cơ hội tự do thì sẽ đồng ý giao dịch này, sẽ không làm gì ông đâu!”
“Chuyện này… Vâng! Cốc chủ, Tề Huý nhất định sẽ làm tốt chuyện người đã giao!”, Tề Huý chỉ có thể đồng ý. Nếu không, với tính cách của cốc chủ, ông ta đừng mong sống ra khỏi đây.
Tề Huý bước nhanh rời đi.
“Hai người, lan truyền tin tức tên tạp chủng kia sắp đến Tiên Âm Cốc trong vòng mười ngày tới ra ngoài, tốt nhất là cho tất cả mọi người đều biết, tốt hơn nữa là đợi đến ngày tên tạp chủng đó đến cửa, vạn người ngàn người đều có thể nhìn thấy, Tiên Âm Cốc ta cũng nhân cơ hội lần này làm toàn bộ các thế lực phải kinh sợ”, Mạt Thính Vũ quát lớn, dã tâm bừng bừng.
“Vâng!”, nhị trưởng lão và tam trưởng lão kính cẩn gật đầu rồi rời đi.
Sau khi ba vị trưởng lão rời đi.
Vẻ mặt Mạt Thính Vũ đột nhiên thay đổi phức tạp, trong tay lại xuất hiện một mặt dây chuyền bằng ngọc.
Mặt dây chuyền này rất đặc biệt, vừa nhìn thì rất bình thường, mờ nhạt.
Nhưng nếu nhìn kỹ, dường như lại có những luồng sáng bảy màu mê người di chuyển linh động bên trong miếng ngọc.
Mạt Thính Vũ ngắm nghía miếng ngọc này không ngừng, ánh mắt lại trở nên phức tạp, mơ màng.
Dường như bà ta đang nhớ lại gì đó.
Rất lâu.
Vẻ mặt bà ta chợt nghiêm lại, răng nghiến chặt, gương mặt chợt loé lên sự kiên định và hung tợn, lập tức bóp nát miếng ngọc!
Bỗng nhiên, dường như có một luồng sáng bảy màu mê người trong miếng ngọc loé lên trôi ra ngoài, sau đó, nó đã biến mất… Không biết là bay đến nơi nào?
Mạt Thính Vũ lẩm bẩm nói: “Anh Yển, mặc dù em chỉ là người của thế giới Tiểu Thiên, không xứng với anh, ngay cả tư cách làm thiếp của anh cũng không có, chỉ có thể mãi mãi ở trong thế giới Tiểu Thiên nhưng nếu có thể, cả đời này Thính Vũ cũng sẽ không liên lạc với anh. Có điều hiện tại, đứa con của chúng ta - Cầu Nhi đã bị người ta giết chết, anh Yển, nhất định em sẽ khiến tên tạp chủng Tô Minh kia chết không có chỗ chôn, vì vậy, nếu Thính Vũ liên lạc với anh, muốn anh hàng lâm thế giới Tiểu Thiên này, anh đừng trách em nhé, được không?”
“Anh Yển” trong miệng bà ta, tên là Lâm Yển.
Nhiều năm trước, bà ta ngẫu nhiên gặp được Lâm Yển từ thế giới Đại Thiên quá bộ nơi đây ở điểm cuối của biển Vô Mệnh.
Lúc đó, bà ta đã bị sự mạnh mẽ và thần bí của Lâm Yển thu hút.
Khoảng thời gian đó, bà ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Yển, cũng là quãng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời bà ta.
Đến cuối cùng, Lâm Yển rời đi quay về thế giới Đại Thiên.
Nhưng bà ta lại có thai.
Sau này thì có Mạt Cầu.
Vì vậy, suốt vài năm nay, không có ai biết được cha của Mạt Cầu là ai cả?
Kể cả mọi người của Tiên Âm Cốc cũng không biết rõ.
Chỉ có Mạt Thính Vũ vẫn luôn cất giấu bí mật này trong lòng: Cầu nhi, cha của con đến từ thế giới Đại Thiên, là một thiên tài cực mạnh ở thế Đại Thiên!
“Tên tạp chủng, cho dù mày có yêu nghiệt đến mức cả tỉ năm mới có một, cho dù mày có sở hữu át chủ bài và bảo vật huyền diệu, cho dù mày sở hữu vận khí kỳ lạ thì tao vẫn muốn mày chết! Mày có mạnh hơn thì có thể mạnh hơn cả Viêm Ma lão tổ sao? Cho dù có thể! Thì còn có anh Yển!”, Mạt Thính Vũ siết chặt ghế tựa như đã nổi điên, cả người đầy tà khí và sát khí tràn ngập cả đại sảnh.
Mạt Thính Vũ trong sự điên dại, sát ý cũng tràn ngập tự tin.
“Tên tạp chủng, mày cho là mình có thể giết chết Vương Nộ Thương thì có thể tiêu diệt Tiên Âm Cốc này sao, ha ha ha ha… Át chủ bài của Mạt Thính Vũ này còn nhiều, còn mạnh hơn, mày có thể lường được sao!”, Mạt Thính Vũ cười hung ác, giống như âm thanh của ma quỷ, gương mặt xinh đẹp lại càng vặn vẹo.
Tin tức truyền đi.
Lan truyền rộng rãi.
Tin tức Tô Minh phải đến Tiên Âm Cốc trong vòng mười ngày đã được lan truyền trên khắp biển Vô Mệnh, các thế lực lánh đời cũng đều biết đến.
Đây là một trận chiến lớn…
Trong thoáng chốc, càng lúc càng có nhiều cao thủ, thiên tài, những người trẻ tuổi đi đến Tiên Âm Cốc.
Không ai muốn bỏ lỡ trận chiến lớn này.
Ngay cả Võ Tông cũng nhận được tin tức.
“Đi! Đi đến Tiên Âm Cốc! Võ Tông chúng ta có nợ ơn tên nhóc họ Tô này!”, Vũ Bất Bại đã hạ quyết tâm.
Ủng hộ Tô Minh!
Cho dù phải một sống một chết với Tiên Âm Cốc, cũng không sao.
Mà lúc này, thân là người khởi xướng, kẻ bắt đầu trận mưa tanh gió bão này - Tô Minh lại đang đắm chìm trong kho tàng Chuẩn Đế.
Thật khổng lồ!
Số lượng và chất lượng của kho tàng Chuẩn Đề này hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của Tô Minh.
Tài nguyên võ đạo vô cùng đồ sộ, đủ các loại các kiểu công pháp, thần thông, bí pháp… nhiều không đếm xuể.
Đến hoa cả mắt.
Thế nhưng, mặc dù chấn động nhưng Tô Minh vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Như một cái máy quét kiểm tra.
Mãi đến khi…
“Đây… Đây là cái gì? Thiên Nữ tiền bối, chẳng lẽ đây là…”, Tô Minh không còn giữ được bình tĩnh nữa, bởi vì anh nhìn thấy một vật trong kho tàng Chuẩn Đế, một thứ tốt mà anh không ngờ được.
Chương 503: Tăng thực lực
“Không sai, chính là một viên kiếm hoàn”. Thiên nữ Tạo Hoá khá phấn khởi: “Kiếm hoàn này vô cùng hiếm gặp, nhóc con, vận khí xem như tốt đấy! Từ trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập mà lấy được một viên kiếm hoàn, không ngờ là còn có thêm một viên, vả lại chất lượng viên kiếm hoàn này còn cao hơn nữa”.
Không sai, điều khiến Tô Minh kinh ngạc, vô cùng bất ngờ chính là bởi vì nhìn thấy viên kiếm hoàn trong kho tàng Chuẩn Đế.
“Chỉ là không biết vì sao, viên kiếm hoàn này có vẻ không được tinh khiết!”, Tô Minh tò mò, viên kiếm hoàn trước mặt này mạnh hơn cũng không vấn đề gì, nhưng lại không được tinh khiết như bên trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập.
“Bên trong viên kiếm hoàn này có chứa một ít chất độc kỳ lạ, đây là chất độc cổ xưa, thời gian chất độc tồn tại trong kiếm hoàn có lẽ đã hơn triệu năm rồi, đã hình thành độc vận, có lẽ là do chủ nhân kho tàng Chuẩn Đế này đích thân giấu độc”. Thiên nữ Tạo Hoá nói chắc chắn: “Độc tính rất mạnh, người bình thường nuốt trọn chắc chắn sẽ chết”.
“Kiếm hoàn chứa độc?”, ánh mắt Tô Minh sáng lên, sau đó anh lại bật cười: “Thiên Nữ tiền bối, nói vậy, tôi có kho tàng huyết mạch, bất kỳ chất độc, độc tố nào trên đời này cũng vô dụng với tôi có đúng không? Tôi có thể trực tiếp nuốt trọn viên kiếm hoàn này chứ?”
“Đương nhiên!”, Thiên nữ Tạo Hoá nói một cách chắc chắn, cô ta lại càng cảm nhận được Tô Minh đúng là người có số mệnh đứng đầu trên đời này, sở hữu kho tàng huyết mạnh, thật sự quá kinh khủng rồi!
Sau đó, Tô Minh lại có chút lo lắng: “Trong những bảo vật và tài nguyên luyện võ khác có độc không vậy?”
Những bảo vật và tài nguyên luyện võ còn lại, bản thân không dùng hết, chắc chắn sẽ để lại cho em gái mình dùng rồi, nhỡ đâu trong đó cũng có độc thì em ấy…
“Không có!”, Thiên nữ Tạo Hoá dừng lại chốc lát, có lẽ là đang quan sát kiểm tra một chút, sau đó lại xác nhận: “Chỉ có trong viên kiếm hoàn này có độc”.
“Vậy thì tốt!”, Tô Minh thở phào, lấy ra viên kiếm hoàn đó rồi giơ lên với Tô Ly: “Ly Nhi, đồ chơi này anh lấy rồi, những cái khác thì anh cũng không cần lắm”.
“Nhưng mà…”, Tô Ly không đồng ý, cô ấy muốn để lại toàn bộ kho tàng Chuẩn Đế này cho Tô Minh.
“Đừng nhưng nhị nữa, anh không thiếu tài nguyên luyện võ, cái khác không nói chứ cả Huyền Diệu Tông cũng bị anh tiêu diệt rồi, toàn bộ tài nguyên võ đạo của Huyền Diệu Tông đều là của anh cả, em nghĩ anh còn thiếu tài nguyên võ đạo sao?”
“Vậy… Được thôi!”, Tô Ly gật đầu, cầm lấy kho tàng Chuẩn Để rồi lại có chút chần chừ. Họ có cần để Vân Thanh Thanh lựa chọn mấy thứ không, cô ấy do dự không phải vì không nỡ, mà chỉ là cảm thấy bản thân đột ngột mở lời thì liệu có khiến Vân Thanh Thanh hiểu lầm gì hay không.
“Thanh Thanh cũng không cần, cô ấy là truyền nhân của Võ Tông, hơn nữa còn là truyền nhân được tầng lớp cấp cao của Võ Tông vô cùng xem trọng, có thiếu gì thì cũng không thiếu tài nguyên võ đạo!”, Tô Minh cười nói.
“Được thôi!”, lúc này Tô Ly mới nhận lấy kho tàng Chuẩn Đế.
Sau đó.
Tô Minh bắt đầu tu luyện.
Chính xác mà nói là anh bắt đầu hấp thu viên kiếm hoàn kia.
Kiếm ý trong cơ thể giống như cá kình đói khát, đang điên cuồng hấp thụ kiếm ý tinh khiết từ trong kiếm hoàn kia.
Kiếm ý tăng lên điên cuồng.
Tình huống kiếm ý tăng lên mạnh mẽ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tinh thần, bởi vì với kiếm ý quá cuồng bạo, nếu tinh thần và tâm cảnh không mạnh mẽ thì sẽ bị kiếm ý cuồng bạo phá huỷ, thậm chí kiếm ý sẽ trực tiếp phá vỡ cơ thể, tự mình tiến hoá.
Cũng may, bản thân Tô Minh sở hữu thần hồn vô cùng mạnh, lại có thêm thiên nữ Tạo Hoá toạ trấn, tâm cảnh và tinh thần cũng đáng sợ nên có thể bất chấp mà hấp thụ kiếm hoàn, vì vậy tốc độ hấp thụ kiếm hoàn nhanh đến kinh người.
Chỉ trong vài phút đồng hồ, kiếm hoàn đã được Tô Minh hấp thụ hoàn toàn.
Mà kiếm ý lại tăng thêm lần nữa.
Kiếm ý đã đạt đến Thăng Hoa đỉnh phong!
Hít sâu một hơi, Tô Minh nâng mắt, nhìn về hư không phía xa, hai mắt lập tức loé lên hai tia sáng kiếm ý. Tia sáng kiếm ý trực tiếp chôn vùi cả một vùng hư không rộng lớn, mạnh mẽ đến mức khó mà hình dung nổi.
“Mạnh thật!”, Tô Minh thốt ra hai chữ.
“Đương nhiên, kiếm ý đạt đến cấp độ Thăng hoa, cho dù chỉ tăng lên một chút thôi cũng đã biến chất”, Thiên nữ Tạo Hoá khen ngợi nói: “Nhóc Tô, kiếm ý Thăng Hoa đỉnh phong, ngay cả ở thế giới Đại Thiên cũng đã rất hiếm gặp rồi, không tệ!”
“Nếu như bây giờ tôi thi triển “Sinh Tử Chớp Ảnh”, tôi cảm thấy uy lực có thể tăng lên gấp đôi!”, Tô Minh nhếch miệng cười, hiện tại, tuy không dám khẳng định không cần mượn Ma La Kiếm thì mình cũng có thể nghiền chết Vương Nộ Thương nhưng anh đảm bảo đánh hai chiêu với Vương Nộ Thương thì cũng không có vấn đề gì. Không được như vậy thì vẫn có thể giết kiểu người cảnh giới Bất Tử bậc bốn như Tề Huý đơn giản như thái rau, nói nữa thì ngay cả cảnh giới Bất Tử bậc năm cũng không phải là đối thủ của anh.
“Ha ha, tiếp theo là tế luyện bia Huyền Diệu!”, Tô Minh không để chậm trễ thời giờ.
Trong vòng mười ngày, anh phải đi đến Tiên Âm Cốc, về chiến ý thì anh coi thường Tiên Âm Cốc, nhưng sách lược thì anh sẽ không khinh suất.
Nhất là trong trường hợp đã thông báo trước, Tiên Âm Cốc nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ, dưới tình huống này, một phút một giây của bản thân đều phải tranh thủ, phải tận dụng hết để nâng cao thực lực.
“Bia Huyền Diệu có chút thiếu sót, chi bằng hấp thụ chén Hoàng Tuyền, để chén Hoàng Tuyền bù đắp toàn bộ thiếu sót của bia Huyền Diệu đi”, Thiên nữ Tạo Hoá đề nghị: “Bia Huyền Diệu khiếm khuyết thì cũng đã là đạo khí cấp độ trung phẩm, nếu như hấp thu chén Hoàng Tuyền, ước chừng có thể thăng cấp thành đạo khí cấp độ thượng phẩm”.
Tô Minh động lòng.
Lực sát thương của hai món đạo khí hạ phẩm và trung phẩm cũng không thể sánh bằng sức sát thương của một món đạo khí thượng phẩm.
Chuyện này không cần phải nghi ngờ.
Bảo bối đạo khí thượng phẩm, giết Vương Nộ Thương trong tích tắc cũng không thành vấn đề!
Chương 504: Nâng cao cảnh giới
“Phỏng chừng chén Hoàng Tuyền sẽ không nguyện ý bị hấp thụ đâu?”, Tô Minh đột nhiên hỏi: “Chắc chắn sẽ phản kháng theo tiềm thức”.
“Kho tàng huyết mạnh trấn áp, chén Hoàng Tuyền có thể phản kháng sao?”, Thiên nữ Tạo Hoá xem nhẹ nói.
“Đúng là vậy!”, Tô Minh sờ sờ mũi, hạ quyết tâm.
Ngay sau đó, tinh thần anh chợt động, đưa chén Hoàng Tuyền và bia Huyền Diệu vào trong không gian đan điền của mình.
Không gian đan điền không lớn nhưng đây là khu vực không gian mà Tô Minh khống chế tuyệt đối.
Sau khi hai bảo vật vào không gian đan điền thì đều có sự bài xích tự nhiên, cũng có chút chấn động với kho tàng, tựa như muốn va chạm nhau.
So ra thì chén Hoàng Tuyền yếu thế hơn đôi chút, như thể là bị áp chế về bản chất, nó đang “sợ hãi” bia Huyền Diệu.
Bỗng nhiên.
Tô Minh đưa kho tàng huyết mạch vào trong không gian đan điền.
Trực tiếp khoá chén Hoàng Tuyền.
Chén Hoàng Tuyền cũng không thể động đậy…
Thoáng chốc đã biến thành con dê đợi bị làm thịt.
Sau đó, Tô Minh thúc giục bia Huyền Diệu, bắt đầu hấp thụ chén Hoàng Tuyền.
Chén Hoàng Tuyền có chút đấu tranh trong tiềm thức nhưng cũng không chống lại được sự trấn áp của kho tàng huyết mạch.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Ước chừng sáu tiếng sau.
Chén Hoàng Tuyền đã biến mất.
Còn lỗ hổng của bia Hoàng Tuyền đã được vá trọn vẹn nhưng khí tức bia Huyền Diệu vẫn có chút hỗn loạn.
Tô Minh bắt đầu dùng máu tươi nuôi dưỡng bia Huyền Diệu.
Bia Huyền Diệu hấp thụ máu tươi của Tô Minh từng chút một, những giọt máu tươi đó trợ giúp bia Huyền Diệu khơi thông khí tức mạnh mẽ.
Dần dần, màu sắc lỗ hổng được vá lại và khí tức những vị trí khác trên bìa Huyền Diệu bắt đầu đồng hoá…
Mà bởi vì bia Huyền Diệu hấp thụ rất nhiều máu của Tô Minh nên anh và bia Huyền Diệu bắt đầu có chút liên kết với nhau.
Mối quan hệ này cũng giống như quan hệ giữa Tô Minh và Thần Khôi vậy.
Rất kỳ diệu!
“Bia Huyền Diệu này lại có thể chậm rãi phát triển thành binh khí của bản mệnh tôi à”, Tô Minh nghĩ, dù sao cấp bậc bia Huyền Diệu cũng khá cao rồi, hơn nữa, uy lực của bia Huyền Diệu cũng tăng lên theo thực của bản thân. Ngoài ra, nếu thật sự không được nữa thì bia Huyền Diệu còn có thể cắn nuốt những bảo bối khác để gia tăng uy lực của chính nó.
Dùng để bồi dưỡng binh khí bản mệnh rất thích hợp.
“Bia Huyền Diệu này cũng tốt thật. Thiên Nữ tiền bối, tôi cảm thấy bây giờ mình gần như vô địch ở thế giới Tiểu Thiên rồi!”, Tô Minh nói, tế luyện bia Huyền Diệu, nói không chừng giết nhanh Vương Nộ Thương thì cũng có thể.
Nói một câu vô địch thế giới Tiểu Thiên cũng không xem là ngang ngược.
“Nhưng lại cảm thấy giết chết một vài kẻ cực mạnh thì mới có thể nâng cao tốc độ tu luyện võ đạo”, Tô Minh lẩm bẩm tự nói.
Chỉ cần giết chết những kẻ cực mạnh thì có thể đạt được rất nhiều thứ tốt.
Như Phó Tử Lập, như Vương Nộ Thương.
“Thế giới rộng lớn, thế giới Tiểu Thiên chỉ là một hạt bụi nhỏ trong cả chư thiên vạn giới”. Thiên nữ Tạo Hoá thản nhiên nói: “Cho dù là thế giới Đại Thiên, so với cả nền văn minh mà nói thì đó cũng chỉ là một con kiến mà thôi”.
Tô Minh lập tức kiềm chế thái độ kiêu ngạo và nông nổi của mình.
Đúng vậy, con đường võ đạo của bản thân chỉ vừa mới bắt đầu.
“Huyền Diệu Tông, đến rồi!”. Ngay lúc này, Tô Ly lại lên tiếng, âm thanh trong trẻo có chút hưng phấn, rốt cuộc cũng là cô ấy vẫn mang theo tính cách của thiếu nữ mà, đến Huyền Diệu Tông tìm bảo vật thì đương nhiên sẽ phấn khích.
“Toàn bộ Huyền Diệu Tông có vẻ chẳng còn ai!”, Vân Thanh Thanh lên tiếng: “Có lẽ đã nhận được tin tức cha con Vương Nộ Thương đã chết nên chạy rồi”.
“Một đám nhát gan, mới như vậy mà đã chạy rồi, há chẳng phải toàn bộ mấy thứ đồ tốt của Huyền Diệu Tông đều bị bọn họ mang đi rồi sao?”, Tô Ly bĩu môi nói.
“Không!”, Tô Minh lại lắc đầu cười: “Kho báu các thứ của Huyền Diệu Tông đều vẫn còn”.
“Sao có thể chứ?”, Tô Ly rất kinh ngạc.
“Những người bỏ chạy kia của Huyền Diệu Tông rất thông minh, biết được tính mạng mới là thứ quan trọng nhất. Bọn họ chỉ chạy trốn, không dám mang theo kho báu của Huyền Diệu Tông, đó lại là một lựa chọn rất sáng suốt!”, Tô Minh cười nói, đột nhiên nâng tay lên chụp lấy.
Đột nhiên.
Ầm!
Ở bên dưới, đảo Huyền Diệu, nơi Huyền Diệu Tông toạ lạc chợt rung lắc một chút.
Một đống kho báu đã bị chân khí từ tay của Tô Minh bắt lấy.
“Đồ có giá trị chỉ có một vài linh thạch, còn lại đều là võ kỹ, công pháp gì đó”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, rồi đoạt lấy khoảng năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm.
Cũng không tệ!
Vốn dĩ anh cũng không mong đợi quá nhiều.
Ngược lại là linh thạch, hiện tại, nếu như lấy linh thạch cực phẩm đổi thành linh thạch thượng phẩm thì Tô Minh cũng chỉ có thể lấy ra hơn năm triệu linh thạch thượng phẩm.
Đây là khái niệm gì chứ?
Trong những người cấp cao nhất ở thế giới Tiểu Thiên, mười người đứng đầu có gom lại cùng nhau cũng không lấy ra được năm triệu linh thạch thượng phẩm.
“Đến lúc hấp thụ một lượt rồi!”, Tô Minh nhếch miệng cười, có chút mong đợi. Đã lâu rồi anh vẫn chưa thăng cấp cảnh giới, cảnh giới cũ đã rất vững chắc, có thể tiếp tục hấp thụ linh thạch nâng cao cảnh giới tiếp theo rồi.
“Tóm lại cũng tiện lợi thật! Chỉ cần có đủ linh thạch thì muốn nâng cao cảnh giới lúc nào cũng được!”, Tô Minh không nhịn được có chút cảm giác ưu việt.
Hết cách rồi, với những tu giả võ đạo khác thì cho dù cảnh giới có cao, cảm ngộ có thâm sâu đến đâu thì cũng không thể nào nâng cao cảnh giới bất kỳ lúc nào, ngay cả khi trong tay có được năm triệu linh thạch thượng phẩm.
Bởi vì việc hấp thụ linh thạch cũng không hề đơn giản như vậy.
Kho tàng huyết mạch lại là buff lớn, không thể nào hình dung nổi tốc độ hấp thu của nó.
“Đi, chúng ta đi đến Tiên Âm Cốc”, Tô Minh mở lời, anh dự định hấp thụ linh thạch trên đường đi để nâng cao cảnh giới.
“Thật… Thật sự phải đến Tiên Âm Cốc?”. Nếu đi thật thì Tô Ly cũng có chút lo lắng, bèn cằn nhằn nói: “Thực lực Mạt Thính Vũ rất mạnh, hơn nữa bà ta rất kỳ dị, giống như đang che giấu thứ gì đó vậy á. Đừng nói là em, ngay cả mấy trưởng lão Tiên Âm Cốc kia chắc cũng không biết cụ thể bà ta có bao nhiêu át chủ bài… Anh, hay là chúng ta đợi một thời gian trước rồi đi, với thiên phú của anh, cho anh một năm rưỡi nữa rồi đi Tiên Âm Cốc, chắc chắn có thể tiêu diệt Tiên Âm Cốc dễ dàng!”
“Đừng dong dài nữa!”, Tô Minh khẽ vỗ đầu Tô Ly.
Ba người lại đi về hướng Tiên Âm Cốc.
Chương 505: Viêm Ma lão tổ
Tô Minh tận tâm dặn dò Tử Hỏa Ưng, để nó giảm tốc độ chậm đi một chút.
Trên lưng Tử Hỏa Ưng, Tô Minh lần nữa bước vào tu luyện.
Thôn phệ linh thạch.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Rất nhanh đã bảy ngày qua đi.
Trên đảo Tiên Âm mà Tiên Âm Cốc tọa lạc đã chật kín lại người, ngay đến cả khe hở không gian trên bầu trời cũng chật ních người tu luyện võ đạo.
Gần như tất cả những cường giả thế lực ẩn thế có danh có tiếng đều đã đến rồi.
Náo nhiệt vô cùng.
Trong khe hở không gian phía trên Tiên Âm Cốc, những người có địa vị cao của Võ tông do Vũ Bất Bại dẫn đầu cũng có mặt.
"Tam trưởng lão, đã nghe ngóng rõ ràng chưa?", Vũ Bất Bại nhìn về phía Vũ Bất Lưu vừa mới quay về. Mấy ngày nay, Vũ Bất Lưu đều đi nghe ngóng tin tức.
"Nghe ngóng được chút tin đồn, dường như... dường như đáy cốc của Tiên Âm Cốc có động tĩnh!", Vũ Bất Lưu nghiêm giọng nói.
"Viêm Ma lão tổ?", Vũ Bất Lưu hít ngược một ngụm khí lạnh, mở to mắt ra.
Cảm xúc dao động rất lớn.
Vũ Bất Bại suy cho cùng là Đại trưởng lão của Võ tông, hơn nữa tuổi tác cũng đã rất lớn, tựa như hóa thạch sống vậy.
Ông ta biết Viêm Ma lão tổ.
"Điên rồi, đáng chết, người phụ nữ Mạt Thính Vũ đó điên rồi! Hoàn toàn hoàn toàn điên rồi!", Vũ Bất Lưu giọng nói ngưng trọng lại kèm theo lửa giận bùng phát: "Nếu như Viêm Ma lão tổ đó được giải phóng ra ngoài sẽ là cả kiếp nạn của thế giới Tiểu Thiên. Cậu Tô có yêu nghiệt cỡ nào, trước mặt Viêm Ma lão tổ cũng bị giết ngay lập tức! Năm đó, khi Viêm Ma lão tổ bị trấn áp đã ở cảnh giới Thiên Diễn rồi! Mặc dù lúc đó vì bị trấn áp mà Viêm Ma lão tổ đã tổn thất tuyệt đại đa số thực lực, nhưng hiện tại ít nhất cũng phải có cảnh giới Bất Tử vòng thứ tám đến vòng thứ chín!"
Cảnh giới Thiên Diễn chính là cảnh giới bên trên cảnh giới Bất Tử.
Nhị trưởng lão Vũ Bất Hoặc, Tam trưởng lão Vũ Bất Lưu một bên sắc mặt đều trở nên khó coi...
Cảnh giớ Bất Tử kém một vòng chính là khoảng cách một trời một vực.
Thật sự là cảnh giới Bất Tử tám vòng đến chín vòng thì giết chết Đại trưởng lão Vũ Bất Bại dễ như chơi.
Tô Minh cho dù có mạnh thế nào, cho dù thật sự dựa vào binh khí mà giết chết được Vương Nộ Thương cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Viêm Ma lão tổ!
"Còn có gì khác dị thường không?", Vũ Bất Bại lại hỏi.
"Hình như không có nữa", Vũ Bất Lưu lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này, Quan Khuynh Thành do dự một lát rồi lên tiếng: "Tôi... hình như tôi cảm nhận được chút khí tức nhàn nhạt của Thiên Đạo Trùng Động".
Thiên Đạo Trùng Động.
Đó là đường qua lại giữa thế giới Tiểu Thiên và thế giới Đại Thiên.
Muốn từ thế giới Tiểu Thiên đi tới thế giới Đại Thiên, hay là từ thế giới Đại Thiên hạ xuống thế giới Tiểu Thiên đều phải đi qua Thiên Đạo Trùng Động.
Năm đó, Quan Khuynh Thành từ thế giới Đại Thiên hạ xuống thế giới Tiểu Thiên chính là thông qua Thiên Đạo Trùng Động này. Cho nên cô ta biết khí tức của Thiên Đạo Trùng Động.
"Cái gì?!!", Vũ Bất Bại, Vũ Bất Hoặc và Vũ Bất Lưu đều lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Quan Khuynh Thành: "Cô Quan, cô... cô không cảm nhận nhầm đó chứ?"
"Có lẽ... có lẽ không sai", Quan Khuynh Thành gật đầu.
"Việc này...", sắc mặt của đám người Vũ Bất Bại đều trắng bệch cả lên.
Hết sức im lặng.
Sau hơn mười lượt hít thở, Vũ Bất Bại hít một hơi thật sâu, ngưng giọng nói: "Có khí tức của Thiên Đạo Trùng Động kia ắt hẳn hiện tại ở Tiên Âm Cốc có người từ thế giới Đại Thiên tới, đi qua Thiên Đạo Trùng Động nên mới lây nhiễm khí tức của Thiên Đạo Trùng Động".
Vừa dứt lời, tất cả mọi người của Võ tông có mặt ở đó đều nghẹt thở, da đầu tê rần.
Nếu như thật sự như vậy thì Tiên Âm Cốc đó... quá đáng sợ rồi.
Ẩn giấu quá sâu quá sâu.
Mà lần này, việc gọi là đến viếng thăm của Tô Minh quả thực là chuyến viếng thăng nực cười đến cực điểm!
"Đáng chết!", giọng nói của Vũ Bất Bại khàn dần đi: "Bắt buộc phải ngăn cản cậu Tô đến thăm Tiên Âm Cốc... không hay rồi, cậu Tô đã đến gần Tiên Âm Cốc rồi..."
Nói rồi, Vũ Bất Bại quay người liền bay lên vòm trời phía xa, mấy người Vũ Bất Lưu, Vũ Bất Hoặc và Quan Khuynh Thành đều vội vàng bám theo.
Không chỉ có đám người Vũ Bất Bại phát hiện ra.
Trong số biển người có mặt ở đó có vài cường giả cũng đã phát hiện ra cuối chân trời có một con Tử Hỏa Ưng đang bay như di chuyển tức thời hướng về phía Tiên Âm Cốc.
"Tô Minh đến rồi!"
Nhất thời, hàng loạt ánh mắt đều nhìn về hướng Tô Minh, xuyên qua cả không gian, nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Có khen ngợi, có sợ hãi, có tò mò, có không hiểu, có nghi ngờ đủ cả.
Cùng lúc đó.
Tử Hỏa Ưng đột nhiên dừng lại.
Trước mắt.
Là đám người Vũ Bất Bại.
"Đại trưởng lão, ông cũng đến à?", Tô Minh đứng trên lưng Tử Hỏa Ưng, nhìn về phía nhóm Đại trưởng lão, cười hỏi. Anh có chút kinh ngạc, cũng có chút ấm lòng, anh biết sự xuất hiện của mấy người Vũ Bất Bại là vì giúp anh.
"Cậu Tô! Bây giờ lập tức rời đi, cậu không thể tới viếng thăm Tiên Âm Cốc được!", Vũ Bất Bại gào lên, giọng nói cực kỳ nghiêm trọng, không thể hoài nghi.
Từ tận đáy lòng Vũ Bất Bại thấy hơi kỳ lạ, bởi vì tốc độ trước mắt về mặt cảnh giới lại đã đạt đến cảnh giới Chân Thánh trung kỳ rồi!
Tốc độ tăng tiến cảnh giới này có hơi khoa trương nhỉ?
Đương nhiên, tiến bộ về mặt cảnh giới lúc này cũng không còn quan trọng nữa, đối mặt với Viêm Ma lão tổ thì thậm chí có là người của thế giới Đại Thiên cũng vô dụng, cậu từ cảnh giới Chân Hoàng lên cảnh giới Chân Thánh có tác dụng sao?
Tô Minh lại lắc đầu, có người tính kế muốn giết chết em gái tôi? Tôi có thể bỏ qua sao?
Hay là chờ đợi được ư?
Không đợi được.
Giết! Giết! Giết!
"Cậu Tô, bây giờ không phải là lúc để cậu tùy hứng đâu, Tiên Âm Cốc ẩn giấu quá sâu, thực lực của Viêm Ma lão tổ căn bản cậu không thể tưởng tượng được đâu, thậm chí có là người của thế giới Đại Thiên... Cậu nghe lời lão phu nói đi, bây giờ rời đi, lão phu không muốn nhìn thấy nhóc Quan thủ tiết ở góa!", giọng nói của Vũ Bất Bại âm vang có lực.
Nhưng Tô Minh vẫn lắc đầu: "Đại trưởng lão, ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng tôi rất tự tin, thực lực của tôi cũng rất mạnh".
"Cậu...", Vũ Bất Bại suýt chút nữa là muốn chửi thề.
Nhưng chưa đợi cho ông ta nói gì thêm.
"Vũ bất Bại, sao hả? Có người muốn đến thăm Tiên Âm Cốc tôi, ông không cho phép? Vũ trưởng lão quản có vẻ hơi rộng nhỉ? Nơi này là Tiên Âm Cốc, chứ không phải là Võ tông đâu!"', từ trong Tiên Âm Cốc truyền đến một giọng nói phụ nữ lạnh nhạt, châm biếm mà còn vô cùng vô cùng cường thế.
Chính là Mạt Thính Vũ.
Vũ Bất Bại biến sắc.
Có thể khiến thiên nữ Tạo Hóa phải thốt lên câu ‘niềm vui bất ngờ’ thì bia Huyền Diệu chắc chắn là bảo bối tuyệt vời.
Chỉ có điều, ngay cả Vương Nộ Thương cũng chưa tu luyện thành công thì Tô Minh có thể không? Vậy thì tại sao Tô Minh lại biết là Vương Nộ Thương chưa luyện được thành công? Lý do rất đơn giản. Bởi nếu thành công thì giữa lúc sinh tử, Vương Nộ Thương đã dùng đến nó từ lâu rồi, và cũng không đến mức bị Ma La Kiếm của mình giết chết.
“Cậu chủ Tô! Anh đang lo lắng là mình không tu luyện được à?”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên hỏi.
Tô Minh liền gật đầu.
“Ha ha… Cậu chủ Tô! Anh cũng ngây thơ thật đấy. Trên thế gian này không có bảo bối nào mà anh không tu luyện được cả. Anh tưởng rằng kho tàng huyết mạch của anh chỉ để đó cho vui sao?”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Đừng nói là hiện giờ bia Huyền Diệu này đã tàn tạ, kể cả nó hoàn hảo không vết xước thì anh cũng dễ dàng luyện được. Anh có thể giữ tính cảnh giác và thận trọng nhưng cũng đừng thận trọng quá, như vậy phí lắm? Anh phải nhớ, huyết mạch của anh là mạnh nhất trong chư thiên vạn giới. Nếu không thì, anh nghĩ tại sao bổn thiên nữ lại ký túc trong cơ thể anh?”
“Khụ khụ…”, Tô Minh có chút ngượng ngùng. Rõ ràng anh đang được khen ngợi nhưng anh lại cảm thấy sao sao.
Đúng lúc này…
“Anh ơi! Cho anh này!”, Tô Ly bước lại rồi đưa nhẫn không gian cho Tô Minh: “Đây chính là kho tàng Chuẩn Đế”.
“Ly Nhi! Em cứ dùng đi!”, Tô Minh đâu thể nhận nó?
“Em cho anh mà!”, nhưng Tô Ly lại vô cùng kiên định.
“Anh còn nhiều đồ tốt chưa dùng đến lắm, anh không cần thật mà! Hay là như này đi! Anh sẽ kiểm tra xem bên trong kho tàng Chuẩn Đế của em có gì, nếu có gì mà anh dùng được thì anh sẽ không khách khí đâu nha”, Tô Minh nhận lấy nhẫn không gian. Anh biết, không có gì phải khách khí với em gái của mình cả. Anh cũng thật sự thấy hiếu kỳ bảo tàng kho báu mà Chuẩn Đế để lại, rốt cuộc nó khủng khiếp đến thế nào mà khiến bao nhiêu người tham lam muốn có đến vậy?
…
Tại Tiên Âm Cốc….
“Bụp!”, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mạt Thính Vũ đều là vẻ oán hận. Bà ta đập nát chiếc cốc trong tay, còn phía trước mặt bà ta là ba lão già đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Đó là đám người Tề Húy.
Ban nãy, đám Tề Húy nói hết mọi chuyện xảy ra ở đảo Ẩn Vân cho Mạt Thính Vũ nghe.
“Cầu Nhi! Mẹ thề sẽ báo thù cho con!”, giọng nói của Mạt Thính Vũ khàn khàn, đôi mắt oán hận cực độ.
Sau đó, bà ta trầm ngâm một lúc lâu. Còn đám Tề Húy từ đầu đến giờ đều không dám lên tiếng, đều yên tĩnh chờ đợi.
Một lúc sau, thần sắc của Mạt Thính Vũ khôi phục lại bình thường.
“Ha ha… Trong vòng mười ngày sẽ tự mình đến đây ư? Hay lắm!”, Mạt Thính Vũ cười lạnh một tiếng, sau đó nhướn mày nhìn về phía Tề Húy, nói: “Tên Tô Minh đó thật sự có thể giết chết Vương Nộ Thương sao?”
“Vâng… Vâng…”, Tề Húy gật đầu mạnh, mồ hôi trên trán rơi lã chã trên đất: “Mặc dù thằng nhóc đó dùng đến một thanh kiếm rất khủng khiếp mới có thể làm được nhưng nó thật sự đã làm được ạ”.
“Nó giết chết Vương Nộ Thương trong tích tắc thì cũng có thể giết chết được tôi”, Mạt Thính Vũ nheo mắt lại, trong câu nói với ý tứ rõ ràng là bà ta không mạnh hơn Vương Nộ Thương là mấy, thậm chí là còn yếu hơn một chút.
Nhưng… Vậy thì đã sao?
“Tề Húy! Bổn tọa lệnh cho ông đến đáy Tiên Âm Cốc đàm phàn với Viêm Ma lão tổ để giúp Tiên Âm Cốc chúng ta qua được kiếp nạn này”, Mạt Thính Vũ thản nhiên nói.
Phụp, phụp, phụp!
Đám người Tề Húy lập tức quỳ sụp xuống đất bởi vì họ bị dọa chết khiếp.
“Cốc… Cốc chủ! Người… Người không nói đùa đấy chứ?”, sắc mặt Tề Húy tái nhợt, mặt không còn giọt máu, ông ta bị sợ chết khiếp, vội nói: “Nếu lão tổ xuất thế, chẳng phải thế giới Tiểu Thiên cũng có khả năng bị diệt sao?”
“Con trai tôi chết rồi, Tiên Âm Cốc cũng sắp bị diệt, tôi còn quan tâm đến thế giới Tiểu Thiên làm gì?”, Mạt Thính Vũ nói từng câu từng chữ.
Bà ta chỉ muốn báo thù, chỉ muốn băm Tô Minh thành trăm mảnh.
Nếu như không làm được, đến lúc đó cả Tiên Âm Cốc thậm chí bà ta cũng chết, vậy thì trấn áp Viêm Ma lão tổ làm gì?
Viêm Ma lão tổ là cự thú khủng khiếp thời cổ xưa, vốn là hắc long Viêm Ma, mạnh vô cùng.
Đó là loài thích hút máu, thích sự chết chóc.
Mỗi lần xuất thế lại là một trận tai họa diễn ra.
Hàng ngàn hàng vạn năm trước, một lão tổ của Tiên Âm Cốc tự tay trấn áp Viêm Ma lão tổ, vốn định giết nó để trừ tai họa về sau. Nhưng ai có thể ngờ, vì đại nạn thượng cổ sắp ập đến nên đã lỡ mất, còn vị lão tổ của Tiên Âm Cốc cũng chết trong đại nạn đó.
Sau khi đại nạn kết thúc, Tiên Âm Cốc đã không còn khả năng giết chết Viêm Ma lão tổ. Cũng may Tiên Âm Cốc còn một thủ đoạn quỷ dị, dưới sức tập trung sức mạnh mạnh nhất của Tiên Âm Cốc nên mới có thể chém đứt tam hồn bảy vía của Viêm Ma lão tổ.
Thực lực của Viêm Ma lão tổ chỉ còn lại 1/10, mặc dù vẫn còn rất mạnh.
Nhưng dưới sự hợp sức của tất cả mọi người trong Tiên Âm Cốc, họ đã trấn áp được Viêm Ma lão tổ dưới đáy Tiên Âm Cốc và Viêm Ma lão tổ bị trấn áp bởi phong ấn ma trận, còn bị xích bằng xích Khóa Thần.
Đồng thời, cứ cách 49 ngày là tất cả đệ tử của Tiên Âm Cốc đều đứng ở bên cạnh hẻm núi của Tiên Âm Cốc tấu khúc ‘Tiên Âm Khúc’ để thôi miên cự thú ở dưới đáy.
Và chuyện này cũng kéo dài hàng chục ngàn năm nay rồi.
Chương 502: Giăng bẫy
Hiện tại, Mạt Thính Vũ lại… lại… lại muốn phóng thích Viêm Ma lão tổ, ba người Tề Huý cũng bị giật mình.
“Bảy mươi hai chuỗi xích Khóa Thần này, tạm thời bổn toạ sẽ không cởi ra, đợi đến khi vượt qua được kiếp này, Tô Minh chết trong tay nó thì bổn toạ sẽ mở ra. Cho dù có bảy mươi hai chuỗi xích Khóa Thần trên người, với thực lực của nó, có lẽ sẽ dễ dàng băm thây Tô Minh cả trăm ngàn khúc”. Mạt Thính Vũ lại nói: “Tề Huý, ông đi xuống cốc trước, sau khi thoả thuận được với Viêm Ma lão tổ thì mở phong ấn ma trận Tiên Âm Trấn trước, Viêm Ma lão tổ sẽ tự đi ra”.
“Chuyện… chuyện này…”, mặt Tề Huý chảy đầy mồ hôi.
“Đây là mệnh lệnh!”, Mạt Thính Vũ nói, giọng đầy lạnh lẽo: “Ông sợ cái gì? Xảy ra chuyện gì, bổn toạ - Mạt Thính Vũ này sẽ chịu trách nhiệm! Huống hồ, bảy mươi hai chuỗi xích Khóa Thần kia đang ở trong tay bổn toạ, một khi Viêm Ma lão tổ còn muốn đạt được cơ hội tự do thì sẽ đồng ý giao dịch này, sẽ không làm gì ông đâu!”
“Chuyện này… Vâng! Cốc chủ, Tề Huý nhất định sẽ làm tốt chuyện người đã giao!”, Tề Huý chỉ có thể đồng ý. Nếu không, với tính cách của cốc chủ, ông ta đừng mong sống ra khỏi đây.
Tề Huý bước nhanh rời đi.
“Hai người, lan truyền tin tức tên tạp chủng kia sắp đến Tiên Âm Cốc trong vòng mười ngày tới ra ngoài, tốt nhất là cho tất cả mọi người đều biết, tốt hơn nữa là đợi đến ngày tên tạp chủng đó đến cửa, vạn người ngàn người đều có thể nhìn thấy, Tiên Âm Cốc ta cũng nhân cơ hội lần này làm toàn bộ các thế lực phải kinh sợ”, Mạt Thính Vũ quát lớn, dã tâm bừng bừng.
“Vâng!”, nhị trưởng lão và tam trưởng lão kính cẩn gật đầu rồi rời đi.
Sau khi ba vị trưởng lão rời đi.
Vẻ mặt Mạt Thính Vũ đột nhiên thay đổi phức tạp, trong tay lại xuất hiện một mặt dây chuyền bằng ngọc.
Mặt dây chuyền này rất đặc biệt, vừa nhìn thì rất bình thường, mờ nhạt.
Nhưng nếu nhìn kỹ, dường như lại có những luồng sáng bảy màu mê người di chuyển linh động bên trong miếng ngọc.
Mạt Thính Vũ ngắm nghía miếng ngọc này không ngừng, ánh mắt lại trở nên phức tạp, mơ màng.
Dường như bà ta đang nhớ lại gì đó.
Rất lâu.
Vẻ mặt bà ta chợt nghiêm lại, răng nghiến chặt, gương mặt chợt loé lên sự kiên định và hung tợn, lập tức bóp nát miếng ngọc!
Bỗng nhiên, dường như có một luồng sáng bảy màu mê người trong miếng ngọc loé lên trôi ra ngoài, sau đó, nó đã biến mất… Không biết là bay đến nơi nào?
Mạt Thính Vũ lẩm bẩm nói: “Anh Yển, mặc dù em chỉ là người của thế giới Tiểu Thiên, không xứng với anh, ngay cả tư cách làm thiếp của anh cũng không có, chỉ có thể mãi mãi ở trong thế giới Tiểu Thiên nhưng nếu có thể, cả đời này Thính Vũ cũng sẽ không liên lạc với anh. Có điều hiện tại, đứa con của chúng ta - Cầu Nhi đã bị người ta giết chết, anh Yển, nhất định em sẽ khiến tên tạp chủng Tô Minh kia chết không có chỗ chôn, vì vậy, nếu Thính Vũ liên lạc với anh, muốn anh hàng lâm thế giới Tiểu Thiên này, anh đừng trách em nhé, được không?”
“Anh Yển” trong miệng bà ta, tên là Lâm Yển.
Nhiều năm trước, bà ta ngẫu nhiên gặp được Lâm Yển từ thế giới Đại Thiên quá bộ nơi đây ở điểm cuối của biển Vô Mệnh.
Lúc đó, bà ta đã bị sự mạnh mẽ và thần bí của Lâm Yển thu hút.
Khoảng thời gian đó, bà ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Yển, cũng là quãng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời bà ta.
Đến cuối cùng, Lâm Yển rời đi quay về thế giới Đại Thiên.
Nhưng bà ta lại có thai.
Sau này thì có Mạt Cầu.
Vì vậy, suốt vài năm nay, không có ai biết được cha của Mạt Cầu là ai cả?
Kể cả mọi người của Tiên Âm Cốc cũng không biết rõ.
Chỉ có Mạt Thính Vũ vẫn luôn cất giấu bí mật này trong lòng: Cầu nhi, cha của con đến từ thế giới Đại Thiên, là một thiên tài cực mạnh ở thế Đại Thiên!
“Tên tạp chủng, cho dù mày có yêu nghiệt đến mức cả tỉ năm mới có một, cho dù mày có sở hữu át chủ bài và bảo vật huyền diệu, cho dù mày sở hữu vận khí kỳ lạ thì tao vẫn muốn mày chết! Mày có mạnh hơn thì có thể mạnh hơn cả Viêm Ma lão tổ sao? Cho dù có thể! Thì còn có anh Yển!”, Mạt Thính Vũ siết chặt ghế tựa như đã nổi điên, cả người đầy tà khí và sát khí tràn ngập cả đại sảnh.
Mạt Thính Vũ trong sự điên dại, sát ý cũng tràn ngập tự tin.
“Tên tạp chủng, mày cho là mình có thể giết chết Vương Nộ Thương thì có thể tiêu diệt Tiên Âm Cốc này sao, ha ha ha ha… Át chủ bài của Mạt Thính Vũ này còn nhiều, còn mạnh hơn, mày có thể lường được sao!”, Mạt Thính Vũ cười hung ác, giống như âm thanh của ma quỷ, gương mặt xinh đẹp lại càng vặn vẹo.
Tin tức truyền đi.
Lan truyền rộng rãi.
Tin tức Tô Minh phải đến Tiên Âm Cốc trong vòng mười ngày đã được lan truyền trên khắp biển Vô Mệnh, các thế lực lánh đời cũng đều biết đến.
Đây là một trận chiến lớn…
Trong thoáng chốc, càng lúc càng có nhiều cao thủ, thiên tài, những người trẻ tuổi đi đến Tiên Âm Cốc.
Không ai muốn bỏ lỡ trận chiến lớn này.
Ngay cả Võ Tông cũng nhận được tin tức.
“Đi! Đi đến Tiên Âm Cốc! Võ Tông chúng ta có nợ ơn tên nhóc họ Tô này!”, Vũ Bất Bại đã hạ quyết tâm.
Ủng hộ Tô Minh!
Cho dù phải một sống một chết với Tiên Âm Cốc, cũng không sao.
Mà lúc này, thân là người khởi xướng, kẻ bắt đầu trận mưa tanh gió bão này - Tô Minh lại đang đắm chìm trong kho tàng Chuẩn Đế.
Thật khổng lồ!
Số lượng và chất lượng của kho tàng Chuẩn Đề này hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của Tô Minh.
Tài nguyên võ đạo vô cùng đồ sộ, đủ các loại các kiểu công pháp, thần thông, bí pháp… nhiều không đếm xuể.
Đến hoa cả mắt.
Thế nhưng, mặc dù chấn động nhưng Tô Minh vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Như một cái máy quét kiểm tra.
Mãi đến khi…
“Đây… Đây là cái gì? Thiên Nữ tiền bối, chẳng lẽ đây là…”, Tô Minh không còn giữ được bình tĩnh nữa, bởi vì anh nhìn thấy một vật trong kho tàng Chuẩn Đế, một thứ tốt mà anh không ngờ được.
Chương 503: Tăng thực lực
“Không sai, chính là một viên kiếm hoàn”. Thiên nữ Tạo Hoá khá phấn khởi: “Kiếm hoàn này vô cùng hiếm gặp, nhóc con, vận khí xem như tốt đấy! Từ trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập mà lấy được một viên kiếm hoàn, không ngờ là còn có thêm một viên, vả lại chất lượng viên kiếm hoàn này còn cao hơn nữa”.
Không sai, điều khiến Tô Minh kinh ngạc, vô cùng bất ngờ chính là bởi vì nhìn thấy viên kiếm hoàn trong kho tàng Chuẩn Đế.
“Chỉ là không biết vì sao, viên kiếm hoàn này có vẻ không được tinh khiết!”, Tô Minh tò mò, viên kiếm hoàn trước mặt này mạnh hơn cũng không vấn đề gì, nhưng lại không được tinh khiết như bên trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập.
“Bên trong viên kiếm hoàn này có chứa một ít chất độc kỳ lạ, đây là chất độc cổ xưa, thời gian chất độc tồn tại trong kiếm hoàn có lẽ đã hơn triệu năm rồi, đã hình thành độc vận, có lẽ là do chủ nhân kho tàng Chuẩn Đế này đích thân giấu độc”. Thiên nữ Tạo Hoá nói chắc chắn: “Độc tính rất mạnh, người bình thường nuốt trọn chắc chắn sẽ chết”.
“Kiếm hoàn chứa độc?”, ánh mắt Tô Minh sáng lên, sau đó anh lại bật cười: “Thiên Nữ tiền bối, nói vậy, tôi có kho tàng huyết mạch, bất kỳ chất độc, độc tố nào trên đời này cũng vô dụng với tôi có đúng không? Tôi có thể trực tiếp nuốt trọn viên kiếm hoàn này chứ?”
“Đương nhiên!”, Thiên nữ Tạo Hoá nói một cách chắc chắn, cô ta lại càng cảm nhận được Tô Minh đúng là người có số mệnh đứng đầu trên đời này, sở hữu kho tàng huyết mạnh, thật sự quá kinh khủng rồi!
Sau đó, Tô Minh lại có chút lo lắng: “Trong những bảo vật và tài nguyên luyện võ khác có độc không vậy?”
Những bảo vật và tài nguyên luyện võ còn lại, bản thân không dùng hết, chắc chắn sẽ để lại cho em gái mình dùng rồi, nhỡ đâu trong đó cũng có độc thì em ấy…
“Không có!”, Thiên nữ Tạo Hoá dừng lại chốc lát, có lẽ là đang quan sát kiểm tra một chút, sau đó lại xác nhận: “Chỉ có trong viên kiếm hoàn này có độc”.
“Vậy thì tốt!”, Tô Minh thở phào, lấy ra viên kiếm hoàn đó rồi giơ lên với Tô Ly: “Ly Nhi, đồ chơi này anh lấy rồi, những cái khác thì anh cũng không cần lắm”.
“Nhưng mà…”, Tô Ly không đồng ý, cô ấy muốn để lại toàn bộ kho tàng Chuẩn Đế này cho Tô Minh.
“Đừng nhưng nhị nữa, anh không thiếu tài nguyên luyện võ, cái khác không nói chứ cả Huyền Diệu Tông cũng bị anh tiêu diệt rồi, toàn bộ tài nguyên võ đạo của Huyền Diệu Tông đều là của anh cả, em nghĩ anh còn thiếu tài nguyên võ đạo sao?”
“Vậy… Được thôi!”, Tô Ly gật đầu, cầm lấy kho tàng Chuẩn Để rồi lại có chút chần chừ. Họ có cần để Vân Thanh Thanh lựa chọn mấy thứ không, cô ấy do dự không phải vì không nỡ, mà chỉ là cảm thấy bản thân đột ngột mở lời thì liệu có khiến Vân Thanh Thanh hiểu lầm gì hay không.
“Thanh Thanh cũng không cần, cô ấy là truyền nhân của Võ Tông, hơn nữa còn là truyền nhân được tầng lớp cấp cao của Võ Tông vô cùng xem trọng, có thiếu gì thì cũng không thiếu tài nguyên võ đạo!”, Tô Minh cười nói.
“Được thôi!”, lúc này Tô Ly mới nhận lấy kho tàng Chuẩn Đế.
Sau đó.
Tô Minh bắt đầu tu luyện.
Chính xác mà nói là anh bắt đầu hấp thu viên kiếm hoàn kia.
Kiếm ý trong cơ thể giống như cá kình đói khát, đang điên cuồng hấp thụ kiếm ý tinh khiết từ trong kiếm hoàn kia.
Kiếm ý tăng lên điên cuồng.
Tình huống kiếm ý tăng lên mạnh mẽ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tinh thần, bởi vì với kiếm ý quá cuồng bạo, nếu tinh thần và tâm cảnh không mạnh mẽ thì sẽ bị kiếm ý cuồng bạo phá huỷ, thậm chí kiếm ý sẽ trực tiếp phá vỡ cơ thể, tự mình tiến hoá.
Cũng may, bản thân Tô Minh sở hữu thần hồn vô cùng mạnh, lại có thêm thiên nữ Tạo Hoá toạ trấn, tâm cảnh và tinh thần cũng đáng sợ nên có thể bất chấp mà hấp thụ kiếm hoàn, vì vậy tốc độ hấp thụ kiếm hoàn nhanh đến kinh người.
Chỉ trong vài phút đồng hồ, kiếm hoàn đã được Tô Minh hấp thụ hoàn toàn.
Mà kiếm ý lại tăng thêm lần nữa.
Kiếm ý đã đạt đến Thăng Hoa đỉnh phong!
Hít sâu một hơi, Tô Minh nâng mắt, nhìn về hư không phía xa, hai mắt lập tức loé lên hai tia sáng kiếm ý. Tia sáng kiếm ý trực tiếp chôn vùi cả một vùng hư không rộng lớn, mạnh mẽ đến mức khó mà hình dung nổi.
“Mạnh thật!”, Tô Minh thốt ra hai chữ.
“Đương nhiên, kiếm ý đạt đến cấp độ Thăng hoa, cho dù chỉ tăng lên một chút thôi cũng đã biến chất”, Thiên nữ Tạo Hoá khen ngợi nói: “Nhóc Tô, kiếm ý Thăng Hoa đỉnh phong, ngay cả ở thế giới Đại Thiên cũng đã rất hiếm gặp rồi, không tệ!”
“Nếu như bây giờ tôi thi triển “Sinh Tử Chớp Ảnh”, tôi cảm thấy uy lực có thể tăng lên gấp đôi!”, Tô Minh nhếch miệng cười, hiện tại, tuy không dám khẳng định không cần mượn Ma La Kiếm thì mình cũng có thể nghiền chết Vương Nộ Thương nhưng anh đảm bảo đánh hai chiêu với Vương Nộ Thương thì cũng không có vấn đề gì. Không được như vậy thì vẫn có thể giết kiểu người cảnh giới Bất Tử bậc bốn như Tề Huý đơn giản như thái rau, nói nữa thì ngay cả cảnh giới Bất Tử bậc năm cũng không phải là đối thủ của anh.
“Ha ha, tiếp theo là tế luyện bia Huyền Diệu!”, Tô Minh không để chậm trễ thời giờ.
Trong vòng mười ngày, anh phải đi đến Tiên Âm Cốc, về chiến ý thì anh coi thường Tiên Âm Cốc, nhưng sách lược thì anh sẽ không khinh suất.
Nhất là trong trường hợp đã thông báo trước, Tiên Âm Cốc nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ, dưới tình huống này, một phút một giây của bản thân đều phải tranh thủ, phải tận dụng hết để nâng cao thực lực.
“Bia Huyền Diệu có chút thiếu sót, chi bằng hấp thụ chén Hoàng Tuyền, để chén Hoàng Tuyền bù đắp toàn bộ thiếu sót của bia Huyền Diệu đi”, Thiên nữ Tạo Hoá đề nghị: “Bia Huyền Diệu khiếm khuyết thì cũng đã là đạo khí cấp độ trung phẩm, nếu như hấp thu chén Hoàng Tuyền, ước chừng có thể thăng cấp thành đạo khí cấp độ thượng phẩm”.
Tô Minh động lòng.
Lực sát thương của hai món đạo khí hạ phẩm và trung phẩm cũng không thể sánh bằng sức sát thương của một món đạo khí thượng phẩm.
Chuyện này không cần phải nghi ngờ.
Bảo bối đạo khí thượng phẩm, giết Vương Nộ Thương trong tích tắc cũng không thành vấn đề!
Chương 504: Nâng cao cảnh giới
“Phỏng chừng chén Hoàng Tuyền sẽ không nguyện ý bị hấp thụ đâu?”, Tô Minh đột nhiên hỏi: “Chắc chắn sẽ phản kháng theo tiềm thức”.
“Kho tàng huyết mạnh trấn áp, chén Hoàng Tuyền có thể phản kháng sao?”, Thiên nữ Tạo Hoá xem nhẹ nói.
“Đúng là vậy!”, Tô Minh sờ sờ mũi, hạ quyết tâm.
Ngay sau đó, tinh thần anh chợt động, đưa chén Hoàng Tuyền và bia Huyền Diệu vào trong không gian đan điền của mình.
Không gian đan điền không lớn nhưng đây là khu vực không gian mà Tô Minh khống chế tuyệt đối.
Sau khi hai bảo vật vào không gian đan điền thì đều có sự bài xích tự nhiên, cũng có chút chấn động với kho tàng, tựa như muốn va chạm nhau.
So ra thì chén Hoàng Tuyền yếu thế hơn đôi chút, như thể là bị áp chế về bản chất, nó đang “sợ hãi” bia Huyền Diệu.
Bỗng nhiên.
Tô Minh đưa kho tàng huyết mạch vào trong không gian đan điền.
Trực tiếp khoá chén Hoàng Tuyền.
Chén Hoàng Tuyền cũng không thể động đậy…
Thoáng chốc đã biến thành con dê đợi bị làm thịt.
Sau đó, Tô Minh thúc giục bia Huyền Diệu, bắt đầu hấp thụ chén Hoàng Tuyền.
Chén Hoàng Tuyền có chút đấu tranh trong tiềm thức nhưng cũng không chống lại được sự trấn áp của kho tàng huyết mạch.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Ước chừng sáu tiếng sau.
Chén Hoàng Tuyền đã biến mất.
Còn lỗ hổng của bia Hoàng Tuyền đã được vá trọn vẹn nhưng khí tức bia Huyền Diệu vẫn có chút hỗn loạn.
Tô Minh bắt đầu dùng máu tươi nuôi dưỡng bia Huyền Diệu.
Bia Huyền Diệu hấp thụ máu tươi của Tô Minh từng chút một, những giọt máu tươi đó trợ giúp bia Huyền Diệu khơi thông khí tức mạnh mẽ.
Dần dần, màu sắc lỗ hổng được vá lại và khí tức những vị trí khác trên bìa Huyền Diệu bắt đầu đồng hoá…
Mà bởi vì bia Huyền Diệu hấp thụ rất nhiều máu của Tô Minh nên anh và bia Huyền Diệu bắt đầu có chút liên kết với nhau.
Mối quan hệ này cũng giống như quan hệ giữa Tô Minh và Thần Khôi vậy.
Rất kỳ diệu!
“Bia Huyền Diệu này lại có thể chậm rãi phát triển thành binh khí của bản mệnh tôi à”, Tô Minh nghĩ, dù sao cấp bậc bia Huyền Diệu cũng khá cao rồi, hơn nữa, uy lực của bia Huyền Diệu cũng tăng lên theo thực của bản thân. Ngoài ra, nếu thật sự không được nữa thì bia Huyền Diệu còn có thể cắn nuốt những bảo bối khác để gia tăng uy lực của chính nó.
Dùng để bồi dưỡng binh khí bản mệnh rất thích hợp.
“Bia Huyền Diệu này cũng tốt thật. Thiên Nữ tiền bối, tôi cảm thấy bây giờ mình gần như vô địch ở thế giới Tiểu Thiên rồi!”, Tô Minh nói, tế luyện bia Huyền Diệu, nói không chừng giết nhanh Vương Nộ Thương thì cũng có thể.
Nói một câu vô địch thế giới Tiểu Thiên cũng không xem là ngang ngược.
“Nhưng lại cảm thấy giết chết một vài kẻ cực mạnh thì mới có thể nâng cao tốc độ tu luyện võ đạo”, Tô Minh lẩm bẩm tự nói.
Chỉ cần giết chết những kẻ cực mạnh thì có thể đạt được rất nhiều thứ tốt.
Như Phó Tử Lập, như Vương Nộ Thương.
“Thế giới rộng lớn, thế giới Tiểu Thiên chỉ là một hạt bụi nhỏ trong cả chư thiên vạn giới”. Thiên nữ Tạo Hoá thản nhiên nói: “Cho dù là thế giới Đại Thiên, so với cả nền văn minh mà nói thì đó cũng chỉ là một con kiến mà thôi”.
Tô Minh lập tức kiềm chế thái độ kiêu ngạo và nông nổi của mình.
Đúng vậy, con đường võ đạo của bản thân chỉ vừa mới bắt đầu.
“Huyền Diệu Tông, đến rồi!”. Ngay lúc này, Tô Ly lại lên tiếng, âm thanh trong trẻo có chút hưng phấn, rốt cuộc cũng là cô ấy vẫn mang theo tính cách của thiếu nữ mà, đến Huyền Diệu Tông tìm bảo vật thì đương nhiên sẽ phấn khích.
“Toàn bộ Huyền Diệu Tông có vẻ chẳng còn ai!”, Vân Thanh Thanh lên tiếng: “Có lẽ đã nhận được tin tức cha con Vương Nộ Thương đã chết nên chạy rồi”.
“Một đám nhát gan, mới như vậy mà đã chạy rồi, há chẳng phải toàn bộ mấy thứ đồ tốt của Huyền Diệu Tông đều bị bọn họ mang đi rồi sao?”, Tô Ly bĩu môi nói.
“Không!”, Tô Minh lại lắc đầu cười: “Kho báu các thứ của Huyền Diệu Tông đều vẫn còn”.
“Sao có thể chứ?”, Tô Ly rất kinh ngạc.
“Những người bỏ chạy kia của Huyền Diệu Tông rất thông minh, biết được tính mạng mới là thứ quan trọng nhất. Bọn họ chỉ chạy trốn, không dám mang theo kho báu của Huyền Diệu Tông, đó lại là một lựa chọn rất sáng suốt!”, Tô Minh cười nói, đột nhiên nâng tay lên chụp lấy.
Đột nhiên.
Ầm!
Ở bên dưới, đảo Huyền Diệu, nơi Huyền Diệu Tông toạ lạc chợt rung lắc một chút.
Một đống kho báu đã bị chân khí từ tay của Tô Minh bắt lấy.
“Đồ có giá trị chỉ có một vài linh thạch, còn lại đều là võ kỹ, công pháp gì đó”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, rồi đoạt lấy khoảng năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm.
Cũng không tệ!
Vốn dĩ anh cũng không mong đợi quá nhiều.
Ngược lại là linh thạch, hiện tại, nếu như lấy linh thạch cực phẩm đổi thành linh thạch thượng phẩm thì Tô Minh cũng chỉ có thể lấy ra hơn năm triệu linh thạch thượng phẩm.
Đây là khái niệm gì chứ?
Trong những người cấp cao nhất ở thế giới Tiểu Thiên, mười người đứng đầu có gom lại cùng nhau cũng không lấy ra được năm triệu linh thạch thượng phẩm.
“Đến lúc hấp thụ một lượt rồi!”, Tô Minh nhếch miệng cười, có chút mong đợi. Đã lâu rồi anh vẫn chưa thăng cấp cảnh giới, cảnh giới cũ đã rất vững chắc, có thể tiếp tục hấp thụ linh thạch nâng cao cảnh giới tiếp theo rồi.
“Tóm lại cũng tiện lợi thật! Chỉ cần có đủ linh thạch thì muốn nâng cao cảnh giới lúc nào cũng được!”, Tô Minh không nhịn được có chút cảm giác ưu việt.
Hết cách rồi, với những tu giả võ đạo khác thì cho dù cảnh giới có cao, cảm ngộ có thâm sâu đến đâu thì cũng không thể nào nâng cao cảnh giới bất kỳ lúc nào, ngay cả khi trong tay có được năm triệu linh thạch thượng phẩm.
Bởi vì việc hấp thụ linh thạch cũng không hề đơn giản như vậy.
Kho tàng huyết mạch lại là buff lớn, không thể nào hình dung nổi tốc độ hấp thu của nó.
“Đi, chúng ta đi đến Tiên Âm Cốc”, Tô Minh mở lời, anh dự định hấp thụ linh thạch trên đường đi để nâng cao cảnh giới.
“Thật… Thật sự phải đến Tiên Âm Cốc?”. Nếu đi thật thì Tô Ly cũng có chút lo lắng, bèn cằn nhằn nói: “Thực lực Mạt Thính Vũ rất mạnh, hơn nữa bà ta rất kỳ dị, giống như đang che giấu thứ gì đó vậy á. Đừng nói là em, ngay cả mấy trưởng lão Tiên Âm Cốc kia chắc cũng không biết cụ thể bà ta có bao nhiêu át chủ bài… Anh, hay là chúng ta đợi một thời gian trước rồi đi, với thiên phú của anh, cho anh một năm rưỡi nữa rồi đi Tiên Âm Cốc, chắc chắn có thể tiêu diệt Tiên Âm Cốc dễ dàng!”
“Đừng dong dài nữa!”, Tô Minh khẽ vỗ đầu Tô Ly.
Ba người lại đi về hướng Tiên Âm Cốc.
Chương 505: Viêm Ma lão tổ
Tô Minh tận tâm dặn dò Tử Hỏa Ưng, để nó giảm tốc độ chậm đi một chút.
Trên lưng Tử Hỏa Ưng, Tô Minh lần nữa bước vào tu luyện.
Thôn phệ linh thạch.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Rất nhanh đã bảy ngày qua đi.
Trên đảo Tiên Âm mà Tiên Âm Cốc tọa lạc đã chật kín lại người, ngay đến cả khe hở không gian trên bầu trời cũng chật ních người tu luyện võ đạo.
Gần như tất cả những cường giả thế lực ẩn thế có danh có tiếng đều đã đến rồi.
Náo nhiệt vô cùng.
Trong khe hở không gian phía trên Tiên Âm Cốc, những người có địa vị cao của Võ tông do Vũ Bất Bại dẫn đầu cũng có mặt.
"Tam trưởng lão, đã nghe ngóng rõ ràng chưa?", Vũ Bất Bại nhìn về phía Vũ Bất Lưu vừa mới quay về. Mấy ngày nay, Vũ Bất Lưu đều đi nghe ngóng tin tức.
"Nghe ngóng được chút tin đồn, dường như... dường như đáy cốc của Tiên Âm Cốc có động tĩnh!", Vũ Bất Lưu nghiêm giọng nói.
"Viêm Ma lão tổ?", Vũ Bất Lưu hít ngược một ngụm khí lạnh, mở to mắt ra.
Cảm xúc dao động rất lớn.
Vũ Bất Bại suy cho cùng là Đại trưởng lão của Võ tông, hơn nữa tuổi tác cũng đã rất lớn, tựa như hóa thạch sống vậy.
Ông ta biết Viêm Ma lão tổ.
"Điên rồi, đáng chết, người phụ nữ Mạt Thính Vũ đó điên rồi! Hoàn toàn hoàn toàn điên rồi!", Vũ Bất Lưu giọng nói ngưng trọng lại kèm theo lửa giận bùng phát: "Nếu như Viêm Ma lão tổ đó được giải phóng ra ngoài sẽ là cả kiếp nạn của thế giới Tiểu Thiên. Cậu Tô có yêu nghiệt cỡ nào, trước mặt Viêm Ma lão tổ cũng bị giết ngay lập tức! Năm đó, khi Viêm Ma lão tổ bị trấn áp đã ở cảnh giới Thiên Diễn rồi! Mặc dù lúc đó vì bị trấn áp mà Viêm Ma lão tổ đã tổn thất tuyệt đại đa số thực lực, nhưng hiện tại ít nhất cũng phải có cảnh giới Bất Tử vòng thứ tám đến vòng thứ chín!"
Cảnh giới Thiên Diễn chính là cảnh giới bên trên cảnh giới Bất Tử.
Nhị trưởng lão Vũ Bất Hoặc, Tam trưởng lão Vũ Bất Lưu một bên sắc mặt đều trở nên khó coi...
Cảnh giớ Bất Tử kém một vòng chính là khoảng cách một trời một vực.
Thật sự là cảnh giới Bất Tử tám vòng đến chín vòng thì giết chết Đại trưởng lão Vũ Bất Bại dễ như chơi.
Tô Minh cho dù có mạnh thế nào, cho dù thật sự dựa vào binh khí mà giết chết được Vương Nộ Thương cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Viêm Ma lão tổ!
"Còn có gì khác dị thường không?", Vũ Bất Bại lại hỏi.
"Hình như không có nữa", Vũ Bất Lưu lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này, Quan Khuynh Thành do dự một lát rồi lên tiếng: "Tôi... hình như tôi cảm nhận được chút khí tức nhàn nhạt của Thiên Đạo Trùng Động".
Thiên Đạo Trùng Động.
Đó là đường qua lại giữa thế giới Tiểu Thiên và thế giới Đại Thiên.
Muốn từ thế giới Tiểu Thiên đi tới thế giới Đại Thiên, hay là từ thế giới Đại Thiên hạ xuống thế giới Tiểu Thiên đều phải đi qua Thiên Đạo Trùng Động.
Năm đó, Quan Khuynh Thành từ thế giới Đại Thiên hạ xuống thế giới Tiểu Thiên chính là thông qua Thiên Đạo Trùng Động này. Cho nên cô ta biết khí tức của Thiên Đạo Trùng Động.
"Cái gì?!!", Vũ Bất Bại, Vũ Bất Hoặc và Vũ Bất Lưu đều lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Quan Khuynh Thành: "Cô Quan, cô... cô không cảm nhận nhầm đó chứ?"
"Có lẽ... có lẽ không sai", Quan Khuynh Thành gật đầu.
"Việc này...", sắc mặt của đám người Vũ Bất Bại đều trắng bệch cả lên.
Hết sức im lặng.
Sau hơn mười lượt hít thở, Vũ Bất Bại hít một hơi thật sâu, ngưng giọng nói: "Có khí tức của Thiên Đạo Trùng Động kia ắt hẳn hiện tại ở Tiên Âm Cốc có người từ thế giới Đại Thiên tới, đi qua Thiên Đạo Trùng Động nên mới lây nhiễm khí tức của Thiên Đạo Trùng Động".
Vừa dứt lời, tất cả mọi người của Võ tông có mặt ở đó đều nghẹt thở, da đầu tê rần.
Nếu như thật sự như vậy thì Tiên Âm Cốc đó... quá đáng sợ rồi.
Ẩn giấu quá sâu quá sâu.
Mà lần này, việc gọi là đến viếng thăm của Tô Minh quả thực là chuyến viếng thăng nực cười đến cực điểm!
"Đáng chết!", giọng nói của Vũ Bất Bại khàn dần đi: "Bắt buộc phải ngăn cản cậu Tô đến thăm Tiên Âm Cốc... không hay rồi, cậu Tô đã đến gần Tiên Âm Cốc rồi..."
Nói rồi, Vũ Bất Bại quay người liền bay lên vòm trời phía xa, mấy người Vũ Bất Lưu, Vũ Bất Hoặc và Quan Khuynh Thành đều vội vàng bám theo.
Không chỉ có đám người Vũ Bất Bại phát hiện ra.
Trong số biển người có mặt ở đó có vài cường giả cũng đã phát hiện ra cuối chân trời có một con Tử Hỏa Ưng đang bay như di chuyển tức thời hướng về phía Tiên Âm Cốc.
"Tô Minh đến rồi!"
Nhất thời, hàng loạt ánh mắt đều nhìn về hướng Tô Minh, xuyên qua cả không gian, nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Có khen ngợi, có sợ hãi, có tò mò, có không hiểu, có nghi ngờ đủ cả.
Cùng lúc đó.
Tử Hỏa Ưng đột nhiên dừng lại.
Trước mắt.
Là đám người Vũ Bất Bại.
"Đại trưởng lão, ông cũng đến à?", Tô Minh đứng trên lưng Tử Hỏa Ưng, nhìn về phía nhóm Đại trưởng lão, cười hỏi. Anh có chút kinh ngạc, cũng có chút ấm lòng, anh biết sự xuất hiện của mấy người Vũ Bất Bại là vì giúp anh.
"Cậu Tô! Bây giờ lập tức rời đi, cậu không thể tới viếng thăm Tiên Âm Cốc được!", Vũ Bất Bại gào lên, giọng nói cực kỳ nghiêm trọng, không thể hoài nghi.
Từ tận đáy lòng Vũ Bất Bại thấy hơi kỳ lạ, bởi vì tốc độ trước mắt về mặt cảnh giới lại đã đạt đến cảnh giới Chân Thánh trung kỳ rồi!
Tốc độ tăng tiến cảnh giới này có hơi khoa trương nhỉ?
Đương nhiên, tiến bộ về mặt cảnh giới lúc này cũng không còn quan trọng nữa, đối mặt với Viêm Ma lão tổ thì thậm chí có là người của thế giới Đại Thiên cũng vô dụng, cậu từ cảnh giới Chân Hoàng lên cảnh giới Chân Thánh có tác dụng sao?
Tô Minh lại lắc đầu, có người tính kế muốn giết chết em gái tôi? Tôi có thể bỏ qua sao?
Hay là chờ đợi được ư?
Không đợi được.
Giết! Giết! Giết!
"Cậu Tô, bây giờ không phải là lúc để cậu tùy hứng đâu, Tiên Âm Cốc ẩn giấu quá sâu, thực lực của Viêm Ma lão tổ căn bản cậu không thể tưởng tượng được đâu, thậm chí có là người của thế giới Đại Thiên... Cậu nghe lời lão phu nói đi, bây giờ rời đi, lão phu không muốn nhìn thấy nhóc Quan thủ tiết ở góa!", giọng nói của Vũ Bất Bại âm vang có lực.
Nhưng Tô Minh vẫn lắc đầu: "Đại trưởng lão, ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng tôi rất tự tin, thực lực của tôi cũng rất mạnh".
"Cậu...", Vũ Bất Bại suýt chút nữa là muốn chửi thề.
Nhưng chưa đợi cho ông ta nói gì thêm.
"Vũ bất Bại, sao hả? Có người muốn đến thăm Tiên Âm Cốc tôi, ông không cho phép? Vũ trưởng lão quản có vẻ hơi rộng nhỉ? Nơi này là Tiên Âm Cốc, chứ không phải là Võ tông đâu!"', từ trong Tiên Âm Cốc truyền đến một giọng nói phụ nữ lạnh nhạt, châm biếm mà còn vô cùng vô cùng cường thế.
Chính là Mạt Thính Vũ.
Vũ Bất Bại biến sắc.