-
Chương 721-725
Chương 721: Giết Chu Kình
Ý chí Đại Đạo chỉ cảm thấy sướng.
Chỉ có một sự sung sướng không nói thành lời.
Được rồi!
Đùa giỡn kết thúc tại đây, không phải sao?
“Ha ha ha… Tô Minh!”, Chu Kình bước từng bước một, cũng không nóng vội đi về phía Tô Minh. Trong cuộc đời hắn lần đầu tiên cảm thấy sung sướng như thế này, vui mừng thế này, thứ cảm giác khiến hắn say mê không thể nào hình dung nổi.
Tử Diệu lại vội vàng nói: “Tô Minh, tôi xin lỗi. Tôi…”
Tử Diệu còn chưa dứt lời.
Bất thình lình…
“Không ổn!”, bên tai lại nghe thấy giọng nói của ý chí Đại Đạo. Sự hùng hậu, quỷ quyệt, hung hiểm tràn ngập trời xanh, lửa giận ngút trời… Âm thanh hoàn toàn thất thố.
Trên bầu trời, dòng khí lưu tím dập dềnh thậm chí đã bắt đầu cuồn cuộn rít gào, giống như ngày tận thế của thế giới Đại Thiên đang tới gần.
Cho dù là đối với ý chí Đại Đạo, đá Hỗn Độn Trấn Binh thật thật thật sự không phải là món bảo bối đơn giản, thực sự rất quan trọng.
Sơ ý rồi!
Cái giá của sự sơ ý này, đến cả ý chí Đại Đạo cũng có chút không thể ứng phó nổi.
Mà lúc này, đá Hỗn Độn Trấn Binh đang phải chịu một sức mạnh cắn nuốt đến từ trên người Tô Minh.
Chỉ trong phút chốc đã bị nuốt chửng.
Quá trình xảy ra quá nhanh chóng.
Đương nhiên phải nhanh, nếu không nhanh, ý chí Đại Đạo có thể dùng một ý niệm thu hồi đá Hỗn Độn Trấn Binh.
So xem là ai nhanh hơn.
Bắt được chính là một khoảnh khắc ý chí Đại Đạo lơ là.
“Hì hì… Đã bị nuốt rồi thì đừng nghĩ đến chuyện chạy nữa!”. Cảm nhận được đá Hỗn Độn Trấn Binh bị kho tàng huyết mạch cắn nuốt, cả người Tô Minh vui sướng cực điểm.
Thu hoạch vô cùng lớn.
Mà vết thương trên người anh, bao gồm cả vết thương xuyên qua ngực trông có vẻ vô cùng khủng khiếp kia, tất cả đều khôi phục trong chốc lát.
Nhanh đến nỗi không tưởng tượng nổi.
“Mày…”. Khuôn mặt Chu Kình trở nên điên loạn, ý cười ngạo nghễ còn chưa kịp thu lại thì trong đầu hắn đã nổi lên một suy nghĩ hoảng sợ không hay, vừa định nói điều gì đó.
Tô Minh đã nói: “Được rồi, trêu anh đến bây giờ cũng được rồi! Nên kết thúc thôi!”
Trong lúc nói chuyện.
Tô Minh chỉ một ngón tay về phía Chu Kình.
Ngón tay tùy ý chỉ bừa.
Hoàn toàn không phải “thuật Sinh Mạng Lưu Phóng”.
Mà là “Hưu”.
Đối phó với Chu Kình mà cần phải “thuật Sinh Mạng Lưu Phóng” sao? Chu Kình còn không xứng với nó!
Bất chợt.
Chữ “Hưu” lập thành vòm trời.
Nhỏ máu bỏng mắt.
Vạn vật đều ngừng lại.
Khóa đứng Chu Kình.
Cả người Chu Kình bắt đầu vặn vẹo, run bần bật, thậm chí cả người nhuộm máu…
Lại không thể nào động đậy được.
“Mày… Mày… Mày….”. Khuôn mặt Chu Kình kinh hãi đến cực điểm, vặn vẹo méo mó, không nói được câu nào. Máu tươi màu tím bốc cháy thành ngọn lửa khiến gương mặt của hắn giống như bộ xương khô vô cùng dọa người.
Mãi đến giờ phút này trong đầu Chu Kình mới hiện lên một suy nghĩ… Vừa rồi Tô Minh chỉ đang đùa giỡn mình.
Suy nghĩ này lóe lên, sự kiêu ngạo, đắc ý, sảng khoái, báo thù rửa hận, chỉ chớp mắt đã bùng nổ.
Đôi mắt nhuốm đầy máu.
“Tô Minh, tao…”, Chu Kình gào rống lên, tần suất âm thanh lại càng dọa người.
Không đợi hắn gào lên xong thì…
Uỳnh!
Chữ “Hưu” rơi xuống.
Chu Kình hóa thành sương máu.
Cảm giác đó giống như quả dưa hấu bị một chân giẫm nát.
Tanh hôi mà lạnh lẽo, lại rất chói mắt.
Đương nhiên thần hồn cũng hóa thành hư vô.
Tô Minh bóp chết Chu Kình cũng giống như bóp chết một con kiến vậy.
Cho dù Chu Kình là cảnh giới Khư Chủ.
Trong lúc nhất thời.
Mọi âm thanh yên tĩnh.
Có thể nghĩ được.
Dù sao sự biến chuyển với biên độ cực hạn này tới quá nhanh chóng.
“Người anh em, cảm ơn đã giúp đỡ. Để cảm ơn anh chi bằng tôi đưa anh đi thăm địa phủ một hôm, anh thấy sao?”. Ngay sau đó, trong sự quỷ dị yên tĩnh lạnh lẽo, Tô Minh nhìn về phía Tử Diệu đang há hốc miệng ngây người hoàn toàn thất thần, mỉm cười nghiêm túc nói.
“Đưa anh đi thăm Địa Phủ một hôm?”
Lời Tô Minh nói còn chưa vào tai Tử Diệu, Tử Diệu đã cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng liền muốn trốn.
Dù sao hắn ta chỉ mới bước chân một nửa vào cảnh giới Khư Chủ, hoàn toàn không phải là đối thủ của Chu Kình. Với sự chênh lệch rất lớn này, ngay cả Chu Kình cũng bị Tô Minh tùy ý bóp chết, bản thân mình thì tính là gì?
Nhưng mà…
Còn chưa đợi Tử Diệu xoay người trốn đi.
Bỗng nhiên Tử Diệu cảm nhận thấy một hương vị khóa đứng lại, một hương vị của cái chết, một hương vị giam cầm.
Chữ “Hưu” lại hiện ra.
Hóa thành vòm trời, màu đỏ tươi chảy xuôi.
Mang theo sự hỗn độn của trời đất, thuộc tính vạn vật.
Cực kỳ mạnh mẽ.
Tử Diệu sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, gần như quỳ sụp xuống.
Cái chết đã sắp đến rồi!
Giờ phút này đôi mắt khác nhau cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Dị đồng của hắn ta vẫn chưa phát triển đến mức hoàn thiện, không có uy lực quá nhiều. Dù là có cũng không thể nào là đối thủ của Tô Minh.
Tử Diệu run rẩy cầu xin: “Người anh em, tôi… Tôi thật sự tới cứu anh, có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện thôi mà, tôi….”
Thế giới bên ngoài.
Mười ngàn tỷ tu giả võ đạo của thế giới Đại Thiên đều không nhịn được ngoáy mũi.
Lừa quỷ chắc?
Tô Minh mà bị lừa sao?
Nực cười.
“Chờ một chút!”, đúng lúc này, giọng nói của Tử Bình vang lên.
Tử Bình và Đạm Đài Vô Tình bước tới gần.
“Cậu Tô, đây… Đây chỉ là hiểu lầm thôi. Tử Diệu, cả tôi nữa, đều là người của tộc Dị Đồng, cùng một chủng tộc với Vô Tình. Chúng tôi đến chiến trường Thần Ma là để tìm Vô Tình. Chúng tôi là người một nhà. Tử Diệu thực sự có ý muốn giúp cậu, chỉ là thực lực của hắn không ổn, có lòng tốt nhưng làm hỏng việc!”, Tử Bình vội vàng nói, đứng bên cạnh Tử Diệu.
Đương nhiên bà ta muốn cứu người, Tử Diệu ở tộc Dị Đồng cũng được xem như tài năng trong thế hệ trẻ, hơn nữa sau lưng Tử Diệu còn có các lãnh đạo của tộc Dị Đồng, đương nhiên bà ta phải cứu người rồi.
Tử Diệu nhẹ nhàng thở phào, có Tử Bình giúp mình chắc là hắn ta có thể giữ được một mạng nhỉ?
“Vô Tình!”, Tô Minh nhìn về phía Đạm Đài Vô Tình, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, là như vậy sao? Bọn họ và em là người trong một chủng tộc? Người một nhà?”
Tử Bình nhìn về phía Đạm Đài Vô Tình bằng ánh mắt cầu xin, hy vọng Đạm Đài Vô Tình có thể nói đỡ cho mình, hóa giải thù hận…
Bà ta biết chỉ cần Đạm Đài Vô Tình lên tiếng.
Nhất định có thể thành công.
Rất rõ ràng, quan hệ của hai người này cho dù không phải là người yêu cũng không khác là bao.
“Tô Minh, tộc Dị Đồng chó má gì đó không hề có bất kì liên quan gì đến em cả. Em là thất công chúa của hoàng đình Bất Tử, không có thân phận khác nào cả. Hai người này đều có ý thù địch và muốn giết em, giết đi!”, Đạm Đài Vô Tình lên tiếng, gương mặt xinh đẹp mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tô Minh mang theo một sự dịu dàng ngọt ngào ẩn chứa.
Có đôi khi con gái động lòng chỉ trong nháy mắt.
Ban đầu cô ta chỉ bảo Tô Minh giả mạo người yêu của mình để phá hỏng cuộc đính hôn của mình và Chu Kình…
Chương 722: Vô tình
Khi ở trên quảng trường Bất Tử, khi đối mặt với sự nhục nhã của Hồn Triếp thuộc tộc Cổ Ma đó cũng chính là lúc Tô Minh đứng ra ấy…
Cô ta đã động lòng rồi.
Về sau, Tô Minh bị nhốt trong đại trận Tinh Thần nhiều năm, trong lòng cô ta luôn khắc sâu nỗi nhớ nhung, tâm tình lúc nào cũng chập chờn, đó là những gì cô ta rõ ràng nhất.
Đạm Đài Vô Tình không hề tránh né điều đó.
Thích Tô Minh thì thích thôi.
Về phần tộc Dị Đồng.
Ha ha…
Thì đã sao??
Chỉ vì cô ta có một đôi mắt khác màu thì nhất định phải gia nhập tộc Dị Đồng ư?
Logic gì thế?
Nếu như lúc đầu Tử Diệu và Tử Bình không có những tính toán ấy thì chưa biết chừng cô ta sẽ nể mặt vì bọn họ đều có một đôi mắt khác màu mà quay về tộc Dị Đồng, đủ sức cáng đáng thì hỗ trợ lẫn nhau, thậm chí, còn lên làm tộc trưởng tộc Dị Đồng.
Đáng tiếc… Tử Diệu và Tử Bình là đồ ngu ngốc!
Đã phá hủy hết thảy!
“Vô Tình, cô…”, Tử Bình ở một bên bỗng trợn to mắt, lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Vô cùng hoảng sợ!
Chuyện này…
Đạm Đài Vô Tình đúng là trở mặt vô tình thật mà!
Chẳng những không đồng ý giúp đỡ hóa giải thù hận mà thậm chí còn thúc đẩy cho nó trầm trọng thêm.
Hơn thế nữa, cô ta còn muốn trực tiếp cắt đứt mối liên hệ giữa chính mình và tộc Dị Đồng?
Sao lại tuyệt tình tới mức độ đó?
“Đạm Đài Vô Tình, cô vì thằng nhãi đó mà muốn phủ nhận đôi dị đồng của chính mình sao? Thằng nhãi đó thì có gì tốt? Sao có thể so được với tộc Dị Đồng chứ? Đạm Đài Vô Tình, cô làm thế là quên đi gốc gác của bản thân đấy!”, Tử Diệu nổi giận đến mức thở hổn hển, khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo, vừa oán độc lại vừa hoảng sợ, cứ thế gầm to.
“Trấn!”, Cùng lúc đó, Tô Minh bỗng bật thốt ra một chữ này.
Nhất thời…
Câu nói chấm dứt bằng chữ “Hưu”.
Tựa như núi Thần Ma vậy!
Trấn áp tới cực điểm!
Ăn mòn tới cực điểm!
Tất thảy vạn vật đều ngừng nghỉ.
“Không!”, Tử Diệu giãy dụa và gào thét như kẻ điên nhưng rồi nhanh chóng hóa thành một đám sương mù đỏ.
“Tô Minh, giết luôn cả bà già kia đi, bằng không, nếu để bà ta quay về tộc Dị Đồng thì chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách kéo cả tộc Dị Đồng tới đây trả thù chúng ta!”, Đạm Đài Vô Tình nghiêm túc nói.
“Đạm Đài Vô Tình! Cô đúng là đồ chết tiệt! Đáng chết!”, Tử Bình oán độc gào thét.
Trong khoảng thời gian này, bà ta và Tử Diệu vẫn luôn đi theo Đạm Đài Vô Tình, đã trợ giúp cô ta không ít việc.
Đồng thời cũng tỏ rõ thiện ý hết mức.
Càng huống chi, bọn họ vốn là người của tộc Dị Đồng.
Cô ta có cần phải tuyệt tình đến mức đó chỉ vì một gã đàn ông không?
“Bà ta chẳng qua cũng chỉ là một mảnh thần hồn phân ra mà thôi, giết hay không giết cũng chẳng khác biệt gì!”, Tô Minh cất tiếng, nhìn lướt qua Tử Bình, bà già trung niên này không hề đơn giản chút nào.
“Ha ha ha ha… Tô Minh, nhãn lực tốt đấy, ít nhất thì cũng tốt hơn con tiện nhân Đạm Đài Vô Tình kia!”, Tử Bình cười ha hả, oán độc nhìn chằm chằm Đạm Đài Vô Tình bằng ánh mắt trào phúng: “Đạm Đài Vô Tình, cô cứ chờ đợi bị tộc Dị Đồng trả thù đi. Nếu đã không bằng lòng làm tộc trưởng của tộc Dị Đồng, vậy cô chẳng xứng đáng có được đôi mắt kia. Đạm Đài Vô Tình, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi. Ngày đó, Tử Bình ta nhất định sẽ tự tay cướp đi đôi mắt của cô!”
“Xoẹt!”
Dù rằng giết cũng không có ý nghĩa gì, nhưng Tô Minh vẫn giơ tay chỉ ‘xoẹt’ một phát.
Biến Tử Bình thành tro bụi.
Bởi vì bà ta quá lắm mồm!
“Tô Minh, xin lỗi, bởi vì em mà tộc Dị Đồng…”, Đạm Đài Vô Tình nhỏ giọng nói với vẻ áy náy.
Bởi vì cô ta mà Tô Minh lại rước thêm kẻ thù.
“Lỗi lầm gì chứ! Kẻ thù của anh nhiều lắm, có thêm tộc Dị Đồng cũng chẳng sao, mà bớt đi tộc Dị Đồng cũng chẳng ít đi mấy!”, Tô Minh cười xòa, tỏ vẻ không để bụng.
Ngay cả ý chí Đại Đạo còn muốn “xử chết” anh kìa.
Thì anh còn quan tâm điều gì khác nữa?
Nghĩ tới ý chí Đại Đạo, Tô Minh không khỏi cảm nhận kho tàng huyết mạch một chút.
Thế là nhất thời, anh bỗng hưng phấn bật cười.
“Chu Kình chết quả nhiên là mang lại món hời lớn với mình mà!”
Trên người Chu Kình có rất nhiều số mệnh đại đạo.
Chu Kình chết rồi, vậy thì những số mệnh đại đạo đó sẽ quay về thế giới Đại Thiên.
Quyền khống chế của ý chí Đại Đạo với thế giới bao la sẽ giảm xuống.
Giảm xuống một biên độ khá khả quan.
Cũng vì vậy mà sự áp chế của ý chí Đại Đạo đối với kho tàng huyết mạch thông qua năng lực khống chế thế giới Đại Thiên cũng yếu đi vài phần.
“Sự khống chế của mình đối với kho tàng huyết mạch, từ một góc núi băng nho nhỏ đã biến thành hai sườn của tảng băng rồi!”, Tô Minh lẩm bẩm.
Bây giờ sức mạnh thuần túy của anh trực tiếp tăng thẳng đến 200 tỷ cân. Nếu như lại sử dụng thêm cách “đẩy” không gian thần thông để toàn lực công kích, có lẽ sức mạnh có thể tăng lên đến hơn 1000 tỷ cân.
Dọa chết người nha!
Mặt khác, mấy thứ kiểu như loại hình thân thể cũng mạnh hơn, tương tự…
“Chắc hẳn đây chính là điểm tốt khi giết chết đứa con của đại đạo rồi!”, Tô Minh nhiệt huyết sôi trào, chỉ tiếc không thể đánh chết tất cả đứa con đại đạo trên thế giới Đại Thiên ngay lúc này.
Lúc này đây.
Trên Cửu Thiên…
Ý chí Đại Đạo có phần điên cuồng và đánh mất lý trí.
“Đã mất đi đá Hỗn Độn Trấn Binh, còn tổn thất cả Chu Kình, lần này, mất mát lớn quá, tổn thất lớn quá! Tô Minh, đồ chết tiệt! Thật đúng là đáng chết!”, ý chí Đại Đạo gầm thét trong lòng.
Ông ta rõ ràng cảm nhận được sự khống chế của mình đối với thế giới Đại Thiên đã giảm xuống một chút.
Trong lòng ứ máu đến phát đau.
“Nhất định phải dồn hết toàn lực, sớm ngày giết chết Tô Minh kia, nếu cứ để tiếp tục như này, không biết thằng nhãi đó sẽ có thể trưởng thành đến mức độ nào! Tốc độ phát triển quá nhanh rồi!”
Ý chí Đại Đạo cuối cùng cũng coi Tô Minh là “đối tượng” cần cấp cao nhất.
Ông ta thực sự có vài phần khủng hoảng và kiêng kỵ đối với Tô Minh rồi.
Sau đó…
Ý chí Đại Đạo hung ác nham hiểm cùng cực bỗng nở nụ cười tàn nhẫn: “Chu Kình chỉ là món ăn đầu tiên trong chiến trường Thần Ma mà thôi. Chiến trường Thần Ma không hề đơn giản như thế, vẫn còn nhiều đồ ăn đang chờ cậu lắm đó, Tô Minh!”
Ý chí Đại Đạo không chút do dự mà liên hệ luôn với tộc Cổ Ma.
“Vẫn nên giữ lại màn ảnh khí tức đồng bộ đó đi, nhất định phải để tất cả người tu đạo trong thế giới Đại Thiên tận mắt chứng kiến cảnh Tô Minh chết thảm như thế nào trong chiến trường Thần Ma!”, ý chí Đại Đạo quyết định không cho rút hết toàn bộ màn ảnh khí tức.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, ông ta muốn tất cả mọi người tận mắt chứng kiến cái chết của Tô Minh.
Để nâng cao uy tín của ý chí Đại Đạo ông ta!
Chương 723: Dụ dỗ
Dùng điều này để củng cố quyền năng khống chế của ý chí Đại Đạo ông ta đối với thế giới Đại Thiên.
Cùng lúc đó.
Trên màn ảnh khí tức đồng bộ bỗng nhiên bị xê dịch một góc.
Sau đó lại thấy.
Bên trên màn ảnh có thêm một người.
Một người rất rất cao, toàn thân màu vàng!
Người kia là ai?
Hơn nữa, điều khiến người ta khiếp sợ chính là lúc này cái người kia đang ngồi xếp bằng bên trong một không gian, mà trong không gian ấy gần như đều tràn ngập dòng khí hóa lỏng…
Màu sắc của dòng chảy đó là màu xanh đậm.
Nhất thời.
Hàng trăm hàng ngàn người bên ngoài đều xôn xao.
“Đó… Đó là tử khí dị chủng trong truyền thuyết của chiến trường Thần Ma hả?”
“Trời đất ơi!”
“Không phải người ta đồn tử khí dị chủng chính là thứ nguy hiểm nhất trong chiến trường Thần Ma sao? Không phải người ta đồn nếu không đạt tới cấp bậc Đại Đế mà đụng phải tử khí dị chủng, nhẹ thì thân thể bị ăn mòn trọng thương, nặng thì hóa thành máu loãng luôn sao?”
“Người… Người trẻ tuổi đó, dường như đang dùng tử khí dị chủng để luyện thể. Đệch! Đáng sợ vãi lúa! Nếu không tận mắt chứng kiến thì ai dám tin chứ?”
“Tại sao ý chí Đại Đạo lại nhắm màn ảnh đồng bộ vào người này? Có mục đích gì sao?”
…
Những người có chút kiến thức đều trợn to mắt kinh ngạc.
Quá khủng khiếp!
“Hay cho một cái Đại Đạo! Quả nhiên đã cấu kết với tộc Cổ Ma!”, Đạm Đài Chân Thương nổi giận, tuy trước đó ông ta đã có suy đoán này, nhưng đến tận bây giờ được chứng kiến vẫn không khỏi tức giận vô bờ.
Người trẻ tuổi kia…
Người thanh niên toàn thân màu vàng đang sử dụng tử khí dị chủng để luyện thể kia rõ ràng chính là con trai Ma Hoàng của tộc Cổ Ma!
Con trai Ma Hoàng – Cổ Dực!!!
Dưới ánh mắt dõi theo của hàng nghìn hàng vạn người.
Cổ Dực đột nhiên mở mắt.
Tỉnh lại từ trong quá trình tu luyện.
Vừa tỉnh lại, hắn ta liền phun ra một hơi trọc khí…
Liền thấy những không gian trước mắt mình đều đã bị di dời, thậm chí đổ sụp ngay tức khắc chỉ sau một hơi thở của hắn.
Quá khủng khiếp!
Khủng khiếp đến mức phát điên!
“E là hắn đã vượt qua cấp bậc Chủ Cảnh, chưa biết chừng còn đạt đến Bán Đế rồi!”
Đúng vậy.
Phía sau Chủ Cảnh chính là Bán Đế.
Bán Đế, hay còn được gọi là Chuẩn Đế.
Xét khắp cả lịch sử xưa nay của toàn bộ thế giới Đại Thiên, tính cả Thượng Cổ lẫn Viễn Cổ, cấp bậc này đã được coi là cường giả rồi.
Dưới ánh mắt dõi theo của hàng ngàn hàng vạn người, thân hình của Cổ Dực khẽ động đậy, thu bớt thân hình khủng bố, to lớn đặc trưng của tộc Cổ Ma lại thành một thanh niên thoạt nhìn tràn ngập sức sống.
Lại thêm bộ trường màu màu trắng trên người.
Trông chẳng khác nào thư sinh yếu đuối.
Đúng lúc này.
Ở nơi xa xăm.
Là một nhóm người.
Nếu như Tô Minh có mặt ở đó thì hắn chắc chắn nhận ra bọn họ, đó chính là bốn người Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Vương Thừa Dịch, Trương Khả.
Bốn người này đã bị động tĩnh từ việc di tích và không gian sụp đổ khi Cổ Dực vừa mở mắt ra hấp dẫn tới nơi đây.
Từ tít phía xa đã nhìn thấy bóng dáng Cổ Dực đám Tiền Sơn Sơn không khỏi thảo luận với nhau:
“Là một tên loài người sao?”
“Động tĩnh vừa nãy lớn như thế, cứ tưởng là yêu ma quỷ quái xuất thế cơ!”
“Lạ ghê, một mình hắn ta đến chiến trường Thần Ma à?”
…
“Các người là ai?” Cổ Dực quay đầu nhìn bốn người kia.
Chỉ liếc mắt đúng một cái.
Trong chốc lát, nhóm người Độc Cô Nguyên đã như bị đứng hình!
Dường như bọn họ đã bị không gian và thời gian trấn áp vậy.
Khủng bố thật!
Phải gọi là cực kỳ khủng bố!
Đến mức không thể nào hình dung ra được.
“Tôi… Tôi… Chúng tôi là người đến thăm dò chiến trường Thần Ma, nếu như có lỡ quấy rầy tiền bối, kính mong thứ lỗi cho!”, Tiền Sơn Sơn run run nói, có vẻ như sắp phát khóc tới nơi, gã ta bị dọa đến sức sắp són cả ra quần mất rồi.
“Thế sao?”, Cổ Dực khẽ liếc cả đám bằng ánh nhìn sâu xa, cười cười.
Bên trong ánh mắt kia chính là nét nghiền ngẫm.
Giờ phút này, trong lỗ tai Cổ Dực đã truyền đến giọng nói của ý chí Đại Đạo, hắn ta biết bốn người này có chút liên quan tới Tô Minh.
Thú vị thật!
“Tâm trạng của bổn tọa không tệ lắm, tha cho mấy người vậy!”, Cổ Dực cười nói, thu lại ánh mắt kia.
“Phù phù…”. Lúc này cả đám Tiền Sơn Sơn mới dám hít sâu thở phào, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, trông chẳng khác nào vừa được vớt từ dưới nước lên.
“Cảm tạ tiền bối!”, bốn người Độc Cô Nguyên nhanh chóng cung kính cúi đầu, bọn họ đều cho rằng Cổ Dực chính là một lão quái vật mạnh mẽ năm xưa tham gia cuộc đại chiến tại chiến trường Thần Ma.
Không thể loại trừ khả năng này!
Chiến trường năm xưa tuy vô cùng thảm khốc, nhưng chưa chắc đã không còn ai sống sót.
Nhưng suy cho cùng, cũng có một vài nhân vật khủng bố còn sống hoặc là những người ngoài nền văn minh này xâm nhập.
Có thể tra ra được chuyện này thông qua tư liệu.
Có điều không ngờ bốn người họ lại có vận may tốt tới vậy, gặp được nhân vật như thế?
“Các người đang tìm kiếm đỉnh Thần Ma sao?”, Cổ Dực bỗng cất tiếng hỏi. Ha ha, những kẻ tới đây trong cả nghìn cả vạn năm nay đại khái đều vì đỉnh Thần Ma cả mà.
Chiến trường Thần Ma hiện giờ e là chỉ có đỉnh Thần Ma mới có sức hút.
“Vâng vâng vâng…”. Ánh mắt Tiền Sơn Sơn sáng lên, gã ta gật đầu liên tục, lộ rõ vẻ kích động, lẽ nào vị tiền bối trước mắt này biết đỉnh Thần Ma ở đâu sao?
Ngay cả đám Độc Cô Nguyên, Trương Khả, Vương Thừa Dịch cũng đều nhìn Cổ Dực bằng ánh mắt xen lẫn vẻ chờ mong lẫn tôn kính.
“Đúng là bổn tọa có biết, gặp nhau cũng coi như có duyên, các người cứ đi theo bổn tọa, bổn tọa sẽ dẫn các người đi tìm đỉnh Thần Ma!”, Cổ Dực cười nói.
Chuyện này?
Sao có thể chứ?
Vận may trên trời rơi xuống hả?
Đường đường là lão quái vật siêu cấp còn sống sót sau chiến trường Thần Ma năm xưa, chẳng những không giết bốn người bọn họ mà còn muốn dẫn họ đi tìm đỉnh Thần Ma sao?
Mấy người đều vô cùng kích động, cảm giác như vận may ập tới vậy.
Chỉ mỗi mình Độc Cô Nguyên là khẽ nhíu mày, cô ta luôn cảm thấy có điểm gì đó không đúng lắm, trước giờ cô ta không tin chuyện vận may từ trên trời rớt xuống, thế nhưng cũng chỉ có thể giữ ý nghĩ này trong lòng mà thôi. Suy cho cùng cũng đâu thể chất vấn đối phương luôn tại đây được, làm thế có khác nào đang tự tìm chết?
“Đi thôi!”, Cổ Dực liếc Độc Cô Nguyên với ánh mắt sâu xa, cười nói.
“Chúng ta phải cẩn thận một chút!”, Độc Cô Nguyên nhắc nhở mấy người bên cạnh.
Sau đó…
Cả nhóm người dưới sự dẫn đầu của Cổ Dực đã đi sâu vào bên trong chiến trường Thần Ma.
Chưa được bao lâu…
“Uỳnh!”
Đột nhiên trước mắt có một dòng sông nham thạch trào ra từ bên dưới sa mạc bằng phẳng và rộng lớn vô tận.
Chương 724: Dao động
Một màu đỏ tươi đầy bạo nghiệt.
Nhiệt độ điên cuồng gia tăng.
Tựa như một dải lụa màu máu, phất phơ trong không khí.
Dòng sông nham thạch nóng chảy kia đang sôi sùng sục, bùng cháy, nói toạc ra là khiến người ta có cảm giác bị thiêu đốt kinh hoàng.
Dòng sông nham thạch chảy xiết như nước lũ.
Đám người Độc Cô Nguyên gần như đều sắp chết ngạt.
Sắc mặt trắng bệch.
Rùng mình…
Mấy người bọn họ đều cảm nhận được từ trong dòng sông nham thạch nóng chảy đáng sợ kia... một mùi vị mạnh vô cùng, không thể địch lại được.
Tựa hồ như, mấy người bọn họ trong phút chốc đều đã biến thành những con kiến nhỏ bé.
Bị đem ra so sánh.
“Định!”, song, chính vào lúc này, chính vào lúc đám người Độc Cô Nguyên đang trợn tròn mắt, kinh hoàng, tuyệt vọng và nghẹt thở thì Cổ Dực lại tùy ý giơ tay lên, chỉ tay về phía bầu trời, về dòng sông nham thạch nóng chảy phía xa kia.
Trong chớp mắt.
Mọi người chỉ cảm thấy không gian thu hẹp lại.
Thời gian sụp đổ…
Sức mạnh quy luật chấn động
Sau đó…
Trong dòng sông nham thạch nóng chảy kia, nhiệt độ đã lên tới hàng chục ngàn độ, dòng sông nham thạch nóng chảy đang gào thét ầm ầm vang khắp bầu trời kia, trong chớp mắt đã đóng băng!
Không còn chấn động, mất đi khí tức, mất đi nhiệt độ.
Tiếp đó….
“Rắc rắc rắc…”
Vỡ vụn.
Dòng sông nham thạch nóng chảy kia trực tiếp vỡ vụn thành hư vô.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi!”, Cổ Dực thản nhiên nói, như thể đã làm chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Đám người Độc Cô Nguyên ở phía sau đều không khỏi nuốt nước miếng, dựng tóc gáy, nhìn về phía Cổ Dực, vô cùng kính sợ!
Sự kính sợ không thể diễn tả được.
“Dòng sông nham thạch nóng chảy vừa rồi kia thực tế là được tạo thành từ máu của những kẻ xâm phạm từ bên ngoài nền văn minh Xương hàng trăm triệu năm trước, quá nhiều máu nên đã hóa thành sông!”, Cổ Dực tùy ý nói một câu, như thể đang phổ cập kiến thức đám người Độc Cô Nguyên vậy.
“Cô Độc Cô, cô còn bảo chúng tôi phải đề phòng tiền bối sao, với thực lực này của tiền bối, nếu như thực sự muốn gây bất lợi cho chúng ta thì chỉ cần một chiêu là có thể tiêu diệt chúng ta rồi!”, Vương Thừa Dịch nhỏ tiếng nói.
“Đúng vậy!”, Tiền Sơn Sơn cũng gật đầu tán thành.
Ngay cả Trương Khả cũng cảm thấy như vậy.
Quá chấn động rồi, vừa rồi, sức mạnh mà Cổ Dực thi triển ra, thực sự khủng bố!
Độc Cô Nguyên không nói lời nào, nhưng sự nghi ngờ và cảnh giác trong lòng đã bị đánh tan mấy phần, thực lực của Cổ Dực, nếu như thật sự muốn làm gì đó, quả thực không cần âm mưu quỷ kế gì.
Thế giới bên ngoài.
Trong số hàng trăm tỷ người kia, lại có không ít người có cái nhìn thấu đáo!
Cổ Dực đó, nhất định là có âm mưu.
Thứ nhất, hắn ta vốn không phải là lão quái vật cổ xưa gì đó, hắn ta chính là tộc nhân của tộc Cổ Ma.
Thứ hai, ý chí Đại Đạo vẫn luôn đồng bộ hóa hình ảnh của lão, ở trong đó nếu không có sự tham gia của ý chí Đại Đạo, thì không thể nào.
Đáng tiếc!
Cho dù có người muốn nhắc nhở đám người Độc Cô Nguyên, thì cũng không thể làm được.
Rất nhanh.
Trên màn ảnh đồng bộ hóa, lại có một thứ gì đó đáng sợ xuất hiện.
Nhưng nhìn lại, đó là một con sơn thú!
Sơn thú chặn đường.
Long trời lở đất.
Cái gọi là sơn thú chính là một ngọn núi khổng lồ, cuối cùng tu ra linh trí, hóa thành sơn thú.
Sơn thú cực kỳ mạnh, bất kỳ một con sơn thú nào cũng đều cực kỳ mạnh.
Bởi vì, sơn thú tiếp nhận linh khí của đất trời, sinh ra linh khí của vạn vật, trở thành báu vật của đất trời…
Mỗi một con sơn thú cơ hồ đều tự hóa thành đất trời.
Ngoài ra, sơn thú còn sở hữu trình độ đáng kinh ngạc về mặt sức mạnh, khả năng phòng ngự, quy luật thiên địa, thuộc tính Thổ.
Chính vào lúc này, con thú này chặn đường Cổ Dực này, Độc Cô Nguyên!
“Grào...”, chỉ là một tiếng gầm rú, trong tích tắc, không gian nơi Độc Cô Nguyên đang đứng kia trực tiếp bị xé nứt, càn quét, cả vùng không gian đều sắp bị sóng âm xung kích vào trong hố đen hư không, hiệu quả thị giác vô cùng kinh hoàng, đối với thực lực của đám người Độc Cô Nguyên, họ vốn không thể phản kháng lại dù chỉ một chút...
May mà.
Thời khắc nguy hiểm, Cổ Dực trực tiếp giậm chân.
“Thịch!”
Tựa như tiếng chuông ngân kinh thiên.
Quá vang rồi!
Hơn nữa, trong tiếng giậm chân chứa đựng rõ ràng một số quy luật Không Gian đủ vững chắc thuần túy và vô cùng nồng đậm.
Tiếng giậm chân này vang lên, nhóm bốn người Độc Cô Nguyên bị hố đen hư không càn quét, khung cảnh xung quanh bị nuốt vào trong, trực tiếp biến mất.
Đám người Độc Cô Nguyên bị một luồng sức mạnh vô hình kéo trở lại mặt đất.
Thoát khỏi cõi chết.
“Hu hu hu...”, hai chân của Tiền Sơn Sơn đều đã mềm nhũn, nếu không phải Trương Khả đỡ lấy, lúc này, gã ta đã quỳ trên mặt đất rồi.
“Tiền bối, cám ơn, cám ơn, cám ơn...”, Tiền Sơn Sơn cám ơn ríu rít, suýt chút nữa là mất mạng rồi! Là tiền bối đã cứu bọn họ!
“Thực lực này của tiền bối...”, Vương Thừa Dịch vừa hưng phấn vừa kích động, kính nể đến cực điểm, kính nể đến cuồng nhiệt, nhìn chằm chặp Cổ Dực, hai mắt sáng ngời.
“Còn không cút xéo!”, Cổ Dực lúc này bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía sơn thú trước mặt, sơn thú đó cao cả vạn trượng, che khuất bầu trời và mặt trời, vô cùng chấn động... mỗi lần hít vào thở ra đều chấn vỡ từng mảnh khung trời, liếc mắt một cái, liền kinh hồn bạt vía, toàn thân phát lạnh, nhưng Cổ Dực lại trực tiếp quát mắng.
Không chút sợ hãi.
“Cám ơn tiền bối!”, sau đó, điều khiến đám người Vương Thừa Dịch không dám tin vào mắt mình là, sơn thú tưởng như bất khả chiến bại này lại… lại run cầm cập và e ngại khi đối mặt với lời quát mắng của Cổ Dực.
Sau đó, sơn thú liền bỏ chạy!
"..."
Nhìn thấy cảnh này, đám người Tiền Sơn Sơn đều bị sốc đến nỗi máu tươi chảy ngược.
“Cô Độc Cô, bây giờ, cô sẽ không còn nghi ngờ tiền bối có ý đồ gì với chúng ta nữa rồi chứ?”, Vương Thừa Dịch liếc nhìn Độc Cô Nguyên bên cạnh một cái, cười khổ nói.
Độc Cô Nguyên có chút khó xử.
Phải, cô ta gần như đã xua tan mọi nghi ngờ.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, sắp tới rồi!”, Cổ Dực quay đầu lại, liếc nhìn mấy người Độc Cô Nguyên một cái mà cười nói, nụ cười rất cởi mở, tỏa nắng.
Sau gần nửa ngày.
“Chính là chỗ này rồi!”, Cổ Dực dẫn đám người Độc Cô Nguyên đến một sơn cốc.
Sơn cốc này còn khá nguyên sơ.
Cây cối xung quanh sơn cốc đều có màu đỏ, toàn bộ đều cao hơn ngàn mét, đường kính rộng đến hơn hơn ba, năm mươi người ôm không xuể.
Sơn cốc có thác nước hùng vĩ.
Bên dưới thác nước là một hồ nước.
Hồ nước rất đặc biệt, bởi vì, ở trung tâm hồ nước, có một xoáy nước, xoáy nước có đường kính rộng hàng chục mét.
Lúc này, Cổ Dực chỉ vào xoáy nước đó.
Trương Khả phân tích: “Chỗ đó là một cửa hang ngầm, đúng không? Vậy nên, nước mới chảy điên cuồng về phía cửa hang, tạo thành xoáy nước trong hồ”.
“Không sai!”, Cổ Dực gật đầu.
Sau đó, thân hình khẽ động, hắn ta đã lơ lửng trên xoáy nước của hồ nước.
Bốn người Độc Cô Nguyên cũng đi theo.
“Đi, xuống dưới!”, Cổ Dực quát, tiên phong tiến vào xoáy nước.
Chương 725: Lợi dụng
Trong bốn người Độc Cô Nguyên, chỉ có một mình Độc Cô Nguyên là còn hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi xuống.
Thế giới bên ngoài.
Chuyển màn ảnh.
Lại là xoáy nước bên trong cửa hang.
Trong đó…
Đất trời rộng lớn.
Giống như một thế giới khác.
Linh khí dồi dào, tất cả các loại sinh vật lạ thường đang sinh trưởng.
Bên trong hang, có rất nhiều vách nát tường xiêu, còn có cả hài cốt.
Ngoài ra còn có rất nhiều tượng đá sống động như thật.
Có vẻ như đều sắp bị phong hóa, niên đại rất lâu đời.
Trên vách đá trong hang động, có không ít văn tự nham nhở, khó hiểu, mơ hồ.
Còn có rất nhiều binh khí rải rác, nhẫn không gian,... tất cả đều có giá trị không nhỏ.
“Nơi này bảo tồn nguyên vẹn một phần di tích chiến trường tàn khốc của chiến trường Thần Ma năm đó!”, Cổ Dực đi trước, ôn tồn nói.
Đám người Độc Cô Nguyên nhìn hai bên hang động với vẻ kính sợ và tò mò.
Nói đến cũng kì lạ, phía trên, xoáy nước của hồ nước rõ ràng lúc nào cũng trút nước về phía trong hang, nhưng khi bước vào trong hang, thì lại không có...
Hoàn toàn không có nước...
“Ừng ực!”
Tiền Sơn Sơn nuốt từng ngụm nước miếng, càng thêm kích động, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng chỗ binh khí này cùng nhẫn không gian trong hang động đều đã rất có giá trị rồi.
“Cái hang này cực kỳ cổ xưa, nơi mà hiện giờ chúng ta đang đi là hang số một, ngoài ra còn có bốn hang nữa, tổng cộng có năm cái hang!”, Cổ Dực giới thiệu: “Trong đó, bốn hang một, hai, ba, bốn thì bổn tọa đều đã tìm kiếm qua, duy chỉ có hang số năm, bổn tọa không vào được!”
“Cái gì?”, Vương Thừa Dịch có chút kinh ngạc: “Tiền bối cũng không vào được sao? Thực lực của tiền bối lớn mạnh như vậy, sao lại không vào được chứ?”
“Chính vì bởi thực lực của bổn tọa, nên mới vào không được!”, Cổ Dực có chút bất lực lên tiếng: “Vì cửa hang số năm đó có cấm chế, cấm chế này giới hạn thực lực của tu giả võ đạo muốn tiến vào, đại khái là cao hơn cảnh giới Khư Chủ, đều sẽ không vào được? Cấm chế đó, bổn tọa đã thử phá vỡ một lần, kết quả là suýt chút nữa bị phản phệ đến chết!”
“Hóa ra là như vậy!”. Đám người Vương Thừa Dịch gật đầu, đã hiểu vì sao vị tiền bối này lại có lòng tốt dẫn mấy người bọn họ qua đây, hóa ra là bản thân không vào được.
“Trong hang số năm, nếu như đoán không nhầm, trong đó chắc là có đỉnh Thần Ma!”, Cổ Dực lại nói: “Mấy người không cần phải lo lắng rằng mình vào hang số năm lấy được đỉnh Thần Ma rồi sẽ bị bổn tọa cướp lấy lúc trở ra, kỳ thực tuổi thọ của bổn tọa không còn bao lâu nữa, cũng không thể ra khỏi chiến trường Thần Ma, đã sống hơn một tỷ năm, sớm đã coi thường sự sống và cái chết, thậm chí, còn muốn chết sớm một chút!”
Mặc dù nói như vậy…
Nhưng, tính cảnh giác của đám người Độc Cô Nguyên đã tăng trở lại.
Chưa kể, họ thực sự sợ rằng sau khi lấy được đỉnh Thần Ma, Cổ Dực sẽ cướp lấy nó.
Mà bọn họ chỉ là những người mà Cổ Dực tìm để tiến vào hang số năm.
Hoàn toàn là có khả năng nha!
“Vì để đánh tan nghi ngờ của các người, chỗ bùa dịch chuyển không gian này sẽ đưa cho các người!”, bầu không khí có chút trầm lắng, Cổ Dực đột nhiên lấy ra mấy lá bùa dịch chuyển không gian đưa cho đám người Tiền Sơn Sơn.
Mỗi người một cái.
“Bùa dịch chuyển không gian này, tự bản thân các người chắc là có thể phân biệt ra được thật hay giả. Sau khi các người tiến vào hang số năm, bất kể có được thứ gì tốt, hay thậm chí là có được đỉnh Thần Ma, đều là vận may của các người. Sau khi lấy được báu vật, trực tiếp vận dụng bùa dịch chuyển không gian này, liền có thể rời khỏi. Đều không cần phải trở lại ra ngoài này để gặp bổn tọa, bổn tọa cũng không thể vào được cửa hang số năm này. Như vậy, luôn có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối cho các người rồi chứ?”, Cổ Dực lại nói.
Loại đồ tốt như bùa dịch chuyển không gian này thì đám người Tiền Sơn Sơn đương nhiên nhận ra.
Thật hay giả, chính họ cũng có thể cảm nhận ra được.
Đây đích thị là thật.
Hơn nữa, trình độ của bùa dịch chuyển này cũng không hề thấp.
Xem ra, những gì mà vị tiền bối này nói đều là thật.
“Xin lỗi! Tiền bối! Là tôi không nên lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử!”, sắc mặt của Vương Thừa Dịch có chút nóng bỏng, giơ tay tát chính mình một cái thật mạnh, xấu hổ chết đi được.
Trương Khả cung kính cúi đầu.
Tiền Sơn Sơn cũng ngượng nghịu cúi đầu.
“Cảm ơn!”, Độc Cô Nguyên trầm giọng nói, đánh tan tia nghi ngờ cuối cùng đối với Cổ Dực.
“Bổn tọa chỉ là bị mắc kẹt trong chiến trường Thần Ma này quá quá lâu, rất cô độc, gặp được mấy người là duyên phận, tặng cho các người một chút kì ngộ mà thôi. Haha, các bạn trẻ cảnh giác là điều nên làm mà, xét cho cùng, thế giới võ đạo đầy rẫy âm mưu lãnh khốc!”, Cổ Dực ôn tồn nói, lời nói thấm thía tình ý sâu xa.
Trong lòng thì lại cười khẩy.
Bùa dịch chuyển không gian đó quả thực là thật.
Nhưng, thế thì sao chứ?
Khi hắn ta không cho phép, không gian này đều phải ngưng kết, bùa dịch chuyển cũng không có tác dụng.
Ngoài ra, hắn ta cũng không muốn nhóm bốn người Độc Cô Nguyên mở được hang số năm!
Tiếp theo đây, mới là điểm mấu chốt quan trọng nhất.
“Bắt đầu thôi!”, Cổ Dực đã dẫn đám người bọn họ đến cửa hang số năm.
Trước cửa động.
Quả thật là có trận pháp!
Lại còn là một trận pháp phức tạp và quỷ dị.
“Vu trận trong Vu Thần Đăng!”. Ở thế giới bên ngoài, Đạm Đài Chân Thương nhìn thoáng qua liền có thể nhìn ra được, cái gọi là trận pháp của cửa hang số năm, vốn chính là Vu trận được tạo ra bằng cách sử dụng Vu Thần Đăng.
Làm gì có chuyện mấy người Độc Cô Nguyên có thể mở được chứ?
Đùa cái gì vậy chứ?
Cũng vào lúc này…
Ở thế giới bên ngoài.
Trên bầu trời.
Hình ảnh đồng bộ, một hình ảnh nhỏ đột nhiên hiện lên... trên hình ảnh đó, chính là cảnh tượng của cái gọi là trong hang số năm!
“Vu Nguyên đầy ăm ắp!”
Trong hang số năm, toàn là Vu Nguyên, đều là nồng đậm Vu Nguyên sắp hóa lỏng.
Đạm Đài Chân Thương đã bị sốc.
Thậm chí là thất thố.
“Đáng chết! Vu Nguyên? Tộc Cổ Ma chắc đã điên rồi, vậy mà lại thu thập nhiều Vu Nguyên như vậy? Ở đây có nhiều Vu Nguyên như vậy, cộng thêm Vu Thần Đăng nhất định đang nằm trong tay Cổ Dực, chỉ cần Cổ Dực muốn, e là có thể trực tiếp sử dụng Vu Thần Đăng mấy lần, thậm chí vận dụng Vu Thần pháp tướng của tộc Cổ Ma...”, lần này Đạm Đài Chân Thương thực sự lo lắng.
Ông ta lập tức phản ánh lại.
Tại sao Cổ Dực lại lừa đám người Độc Cô Nguyên đến nơi này? Nơi đây sợ là một lỗ hổng của chiến trường Thần Ma do ý chí Đại Đạo cưỡng ép tạo ra.
Lỗ hổng này đang nối liền với tộc Cổ Ma.
Sau đó, tộc Cổ Ma có thể chuyển toàn bộ Vu Nguyên đã góp nhặt hàng trăm triệu năm vào trong lỗ hổng của chiến trường Thần Ma này để Cổ Dực sử dụng.
Vu Nguyên không thể mang theo bên mình, Cổ Dực không thể chịu đựng được.
Chỉ đành đặt trong lỗ hổng.
“Tiếp theo, chắc là muốn lợi dụng đám người Độc Cô Nguyên để dụ Tô Minh đến!”, Đạm Đài Chân Thương đã đoán được chân tướng tại sao Cổ Dực vì muốn chiếm được lòng tin của đám người Độc Cô Nguyên, không tiếc tiến hành biểu diễn nhiều lần trên đường như giết sơn thú, dòng sông dung nham,…
Ý chí Đại Đạo chỉ cảm thấy sướng.
Chỉ có một sự sung sướng không nói thành lời.
Được rồi!
Đùa giỡn kết thúc tại đây, không phải sao?
“Ha ha ha… Tô Minh!”, Chu Kình bước từng bước một, cũng không nóng vội đi về phía Tô Minh. Trong cuộc đời hắn lần đầu tiên cảm thấy sung sướng như thế này, vui mừng thế này, thứ cảm giác khiến hắn say mê không thể nào hình dung nổi.
Tử Diệu lại vội vàng nói: “Tô Minh, tôi xin lỗi. Tôi…”
Tử Diệu còn chưa dứt lời.
Bất thình lình…
“Không ổn!”, bên tai lại nghe thấy giọng nói của ý chí Đại Đạo. Sự hùng hậu, quỷ quyệt, hung hiểm tràn ngập trời xanh, lửa giận ngút trời… Âm thanh hoàn toàn thất thố.
Trên bầu trời, dòng khí lưu tím dập dềnh thậm chí đã bắt đầu cuồn cuộn rít gào, giống như ngày tận thế của thế giới Đại Thiên đang tới gần.
Cho dù là đối với ý chí Đại Đạo, đá Hỗn Độn Trấn Binh thật thật thật sự không phải là món bảo bối đơn giản, thực sự rất quan trọng.
Sơ ý rồi!
Cái giá của sự sơ ý này, đến cả ý chí Đại Đạo cũng có chút không thể ứng phó nổi.
Mà lúc này, đá Hỗn Độn Trấn Binh đang phải chịu một sức mạnh cắn nuốt đến từ trên người Tô Minh.
Chỉ trong phút chốc đã bị nuốt chửng.
Quá trình xảy ra quá nhanh chóng.
Đương nhiên phải nhanh, nếu không nhanh, ý chí Đại Đạo có thể dùng một ý niệm thu hồi đá Hỗn Độn Trấn Binh.
So xem là ai nhanh hơn.
Bắt được chính là một khoảnh khắc ý chí Đại Đạo lơ là.
“Hì hì… Đã bị nuốt rồi thì đừng nghĩ đến chuyện chạy nữa!”. Cảm nhận được đá Hỗn Độn Trấn Binh bị kho tàng huyết mạch cắn nuốt, cả người Tô Minh vui sướng cực điểm.
Thu hoạch vô cùng lớn.
Mà vết thương trên người anh, bao gồm cả vết thương xuyên qua ngực trông có vẻ vô cùng khủng khiếp kia, tất cả đều khôi phục trong chốc lát.
Nhanh đến nỗi không tưởng tượng nổi.
“Mày…”. Khuôn mặt Chu Kình trở nên điên loạn, ý cười ngạo nghễ còn chưa kịp thu lại thì trong đầu hắn đã nổi lên một suy nghĩ hoảng sợ không hay, vừa định nói điều gì đó.
Tô Minh đã nói: “Được rồi, trêu anh đến bây giờ cũng được rồi! Nên kết thúc thôi!”
Trong lúc nói chuyện.
Tô Minh chỉ một ngón tay về phía Chu Kình.
Ngón tay tùy ý chỉ bừa.
Hoàn toàn không phải “thuật Sinh Mạng Lưu Phóng”.
Mà là “Hưu”.
Đối phó với Chu Kình mà cần phải “thuật Sinh Mạng Lưu Phóng” sao? Chu Kình còn không xứng với nó!
Bất chợt.
Chữ “Hưu” lập thành vòm trời.
Nhỏ máu bỏng mắt.
Vạn vật đều ngừng lại.
Khóa đứng Chu Kình.
Cả người Chu Kình bắt đầu vặn vẹo, run bần bật, thậm chí cả người nhuộm máu…
Lại không thể nào động đậy được.
“Mày… Mày… Mày….”. Khuôn mặt Chu Kình kinh hãi đến cực điểm, vặn vẹo méo mó, không nói được câu nào. Máu tươi màu tím bốc cháy thành ngọn lửa khiến gương mặt của hắn giống như bộ xương khô vô cùng dọa người.
Mãi đến giờ phút này trong đầu Chu Kình mới hiện lên một suy nghĩ… Vừa rồi Tô Minh chỉ đang đùa giỡn mình.
Suy nghĩ này lóe lên, sự kiêu ngạo, đắc ý, sảng khoái, báo thù rửa hận, chỉ chớp mắt đã bùng nổ.
Đôi mắt nhuốm đầy máu.
“Tô Minh, tao…”, Chu Kình gào rống lên, tần suất âm thanh lại càng dọa người.
Không đợi hắn gào lên xong thì…
Uỳnh!
Chữ “Hưu” rơi xuống.
Chu Kình hóa thành sương máu.
Cảm giác đó giống như quả dưa hấu bị một chân giẫm nát.
Tanh hôi mà lạnh lẽo, lại rất chói mắt.
Đương nhiên thần hồn cũng hóa thành hư vô.
Tô Minh bóp chết Chu Kình cũng giống như bóp chết một con kiến vậy.
Cho dù Chu Kình là cảnh giới Khư Chủ.
Trong lúc nhất thời.
Mọi âm thanh yên tĩnh.
Có thể nghĩ được.
Dù sao sự biến chuyển với biên độ cực hạn này tới quá nhanh chóng.
“Người anh em, cảm ơn đã giúp đỡ. Để cảm ơn anh chi bằng tôi đưa anh đi thăm địa phủ một hôm, anh thấy sao?”. Ngay sau đó, trong sự quỷ dị yên tĩnh lạnh lẽo, Tô Minh nhìn về phía Tử Diệu đang há hốc miệng ngây người hoàn toàn thất thần, mỉm cười nghiêm túc nói.
“Đưa anh đi thăm Địa Phủ một hôm?”
Lời Tô Minh nói còn chưa vào tai Tử Diệu, Tử Diệu đã cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng liền muốn trốn.
Dù sao hắn ta chỉ mới bước chân một nửa vào cảnh giới Khư Chủ, hoàn toàn không phải là đối thủ của Chu Kình. Với sự chênh lệch rất lớn này, ngay cả Chu Kình cũng bị Tô Minh tùy ý bóp chết, bản thân mình thì tính là gì?
Nhưng mà…
Còn chưa đợi Tử Diệu xoay người trốn đi.
Bỗng nhiên Tử Diệu cảm nhận thấy một hương vị khóa đứng lại, một hương vị của cái chết, một hương vị giam cầm.
Chữ “Hưu” lại hiện ra.
Hóa thành vòm trời, màu đỏ tươi chảy xuôi.
Mang theo sự hỗn độn của trời đất, thuộc tính vạn vật.
Cực kỳ mạnh mẽ.
Tử Diệu sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, gần như quỳ sụp xuống.
Cái chết đã sắp đến rồi!
Giờ phút này đôi mắt khác nhau cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Dị đồng của hắn ta vẫn chưa phát triển đến mức hoàn thiện, không có uy lực quá nhiều. Dù là có cũng không thể nào là đối thủ của Tô Minh.
Tử Diệu run rẩy cầu xin: “Người anh em, tôi… Tôi thật sự tới cứu anh, có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện thôi mà, tôi….”
Thế giới bên ngoài.
Mười ngàn tỷ tu giả võ đạo của thế giới Đại Thiên đều không nhịn được ngoáy mũi.
Lừa quỷ chắc?
Tô Minh mà bị lừa sao?
Nực cười.
“Chờ một chút!”, đúng lúc này, giọng nói của Tử Bình vang lên.
Tử Bình và Đạm Đài Vô Tình bước tới gần.
“Cậu Tô, đây… Đây chỉ là hiểu lầm thôi. Tử Diệu, cả tôi nữa, đều là người của tộc Dị Đồng, cùng một chủng tộc với Vô Tình. Chúng tôi đến chiến trường Thần Ma là để tìm Vô Tình. Chúng tôi là người một nhà. Tử Diệu thực sự có ý muốn giúp cậu, chỉ là thực lực của hắn không ổn, có lòng tốt nhưng làm hỏng việc!”, Tử Bình vội vàng nói, đứng bên cạnh Tử Diệu.
Đương nhiên bà ta muốn cứu người, Tử Diệu ở tộc Dị Đồng cũng được xem như tài năng trong thế hệ trẻ, hơn nữa sau lưng Tử Diệu còn có các lãnh đạo của tộc Dị Đồng, đương nhiên bà ta phải cứu người rồi.
Tử Diệu nhẹ nhàng thở phào, có Tử Bình giúp mình chắc là hắn ta có thể giữ được một mạng nhỉ?
“Vô Tình!”, Tô Minh nhìn về phía Đạm Đài Vô Tình, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, là như vậy sao? Bọn họ và em là người trong một chủng tộc? Người một nhà?”
Tử Bình nhìn về phía Đạm Đài Vô Tình bằng ánh mắt cầu xin, hy vọng Đạm Đài Vô Tình có thể nói đỡ cho mình, hóa giải thù hận…
Bà ta biết chỉ cần Đạm Đài Vô Tình lên tiếng.
Nhất định có thể thành công.
Rất rõ ràng, quan hệ của hai người này cho dù không phải là người yêu cũng không khác là bao.
“Tô Minh, tộc Dị Đồng chó má gì đó không hề có bất kì liên quan gì đến em cả. Em là thất công chúa của hoàng đình Bất Tử, không có thân phận khác nào cả. Hai người này đều có ý thù địch và muốn giết em, giết đi!”, Đạm Đài Vô Tình lên tiếng, gương mặt xinh đẹp mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tô Minh mang theo một sự dịu dàng ngọt ngào ẩn chứa.
Có đôi khi con gái động lòng chỉ trong nháy mắt.
Ban đầu cô ta chỉ bảo Tô Minh giả mạo người yêu của mình để phá hỏng cuộc đính hôn của mình và Chu Kình…
Chương 722: Vô tình
Khi ở trên quảng trường Bất Tử, khi đối mặt với sự nhục nhã của Hồn Triếp thuộc tộc Cổ Ma đó cũng chính là lúc Tô Minh đứng ra ấy…
Cô ta đã động lòng rồi.
Về sau, Tô Minh bị nhốt trong đại trận Tinh Thần nhiều năm, trong lòng cô ta luôn khắc sâu nỗi nhớ nhung, tâm tình lúc nào cũng chập chờn, đó là những gì cô ta rõ ràng nhất.
Đạm Đài Vô Tình không hề tránh né điều đó.
Thích Tô Minh thì thích thôi.
Về phần tộc Dị Đồng.
Ha ha…
Thì đã sao??
Chỉ vì cô ta có một đôi mắt khác màu thì nhất định phải gia nhập tộc Dị Đồng ư?
Logic gì thế?
Nếu như lúc đầu Tử Diệu và Tử Bình không có những tính toán ấy thì chưa biết chừng cô ta sẽ nể mặt vì bọn họ đều có một đôi mắt khác màu mà quay về tộc Dị Đồng, đủ sức cáng đáng thì hỗ trợ lẫn nhau, thậm chí, còn lên làm tộc trưởng tộc Dị Đồng.
Đáng tiếc… Tử Diệu và Tử Bình là đồ ngu ngốc!
Đã phá hủy hết thảy!
“Vô Tình, cô…”, Tử Bình ở một bên bỗng trợn to mắt, lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Vô cùng hoảng sợ!
Chuyện này…
Đạm Đài Vô Tình đúng là trở mặt vô tình thật mà!
Chẳng những không đồng ý giúp đỡ hóa giải thù hận mà thậm chí còn thúc đẩy cho nó trầm trọng thêm.
Hơn thế nữa, cô ta còn muốn trực tiếp cắt đứt mối liên hệ giữa chính mình và tộc Dị Đồng?
Sao lại tuyệt tình tới mức độ đó?
“Đạm Đài Vô Tình, cô vì thằng nhãi đó mà muốn phủ nhận đôi dị đồng của chính mình sao? Thằng nhãi đó thì có gì tốt? Sao có thể so được với tộc Dị Đồng chứ? Đạm Đài Vô Tình, cô làm thế là quên đi gốc gác của bản thân đấy!”, Tử Diệu nổi giận đến mức thở hổn hển, khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo, vừa oán độc lại vừa hoảng sợ, cứ thế gầm to.
“Trấn!”, Cùng lúc đó, Tô Minh bỗng bật thốt ra một chữ này.
Nhất thời…
Câu nói chấm dứt bằng chữ “Hưu”.
Tựa như núi Thần Ma vậy!
Trấn áp tới cực điểm!
Ăn mòn tới cực điểm!
Tất thảy vạn vật đều ngừng nghỉ.
“Không!”, Tử Diệu giãy dụa và gào thét như kẻ điên nhưng rồi nhanh chóng hóa thành một đám sương mù đỏ.
“Tô Minh, giết luôn cả bà già kia đi, bằng không, nếu để bà ta quay về tộc Dị Đồng thì chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách kéo cả tộc Dị Đồng tới đây trả thù chúng ta!”, Đạm Đài Vô Tình nghiêm túc nói.
“Đạm Đài Vô Tình! Cô đúng là đồ chết tiệt! Đáng chết!”, Tử Bình oán độc gào thét.
Trong khoảng thời gian này, bà ta và Tử Diệu vẫn luôn đi theo Đạm Đài Vô Tình, đã trợ giúp cô ta không ít việc.
Đồng thời cũng tỏ rõ thiện ý hết mức.
Càng huống chi, bọn họ vốn là người của tộc Dị Đồng.
Cô ta có cần phải tuyệt tình đến mức đó chỉ vì một gã đàn ông không?
“Bà ta chẳng qua cũng chỉ là một mảnh thần hồn phân ra mà thôi, giết hay không giết cũng chẳng khác biệt gì!”, Tô Minh cất tiếng, nhìn lướt qua Tử Bình, bà già trung niên này không hề đơn giản chút nào.
“Ha ha ha ha… Tô Minh, nhãn lực tốt đấy, ít nhất thì cũng tốt hơn con tiện nhân Đạm Đài Vô Tình kia!”, Tử Bình cười ha hả, oán độc nhìn chằm chằm Đạm Đài Vô Tình bằng ánh mắt trào phúng: “Đạm Đài Vô Tình, cô cứ chờ đợi bị tộc Dị Đồng trả thù đi. Nếu đã không bằng lòng làm tộc trưởng của tộc Dị Đồng, vậy cô chẳng xứng đáng có được đôi mắt kia. Đạm Đài Vô Tình, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi. Ngày đó, Tử Bình ta nhất định sẽ tự tay cướp đi đôi mắt của cô!”
“Xoẹt!”
Dù rằng giết cũng không có ý nghĩa gì, nhưng Tô Minh vẫn giơ tay chỉ ‘xoẹt’ một phát.
Biến Tử Bình thành tro bụi.
Bởi vì bà ta quá lắm mồm!
“Tô Minh, xin lỗi, bởi vì em mà tộc Dị Đồng…”, Đạm Đài Vô Tình nhỏ giọng nói với vẻ áy náy.
Bởi vì cô ta mà Tô Minh lại rước thêm kẻ thù.
“Lỗi lầm gì chứ! Kẻ thù của anh nhiều lắm, có thêm tộc Dị Đồng cũng chẳng sao, mà bớt đi tộc Dị Đồng cũng chẳng ít đi mấy!”, Tô Minh cười xòa, tỏ vẻ không để bụng.
Ngay cả ý chí Đại Đạo còn muốn “xử chết” anh kìa.
Thì anh còn quan tâm điều gì khác nữa?
Nghĩ tới ý chí Đại Đạo, Tô Minh không khỏi cảm nhận kho tàng huyết mạch một chút.
Thế là nhất thời, anh bỗng hưng phấn bật cười.
“Chu Kình chết quả nhiên là mang lại món hời lớn với mình mà!”
Trên người Chu Kình có rất nhiều số mệnh đại đạo.
Chu Kình chết rồi, vậy thì những số mệnh đại đạo đó sẽ quay về thế giới Đại Thiên.
Quyền khống chế của ý chí Đại Đạo với thế giới bao la sẽ giảm xuống.
Giảm xuống một biên độ khá khả quan.
Cũng vì vậy mà sự áp chế của ý chí Đại Đạo đối với kho tàng huyết mạch thông qua năng lực khống chế thế giới Đại Thiên cũng yếu đi vài phần.
“Sự khống chế của mình đối với kho tàng huyết mạch, từ một góc núi băng nho nhỏ đã biến thành hai sườn của tảng băng rồi!”, Tô Minh lẩm bẩm.
Bây giờ sức mạnh thuần túy của anh trực tiếp tăng thẳng đến 200 tỷ cân. Nếu như lại sử dụng thêm cách “đẩy” không gian thần thông để toàn lực công kích, có lẽ sức mạnh có thể tăng lên đến hơn 1000 tỷ cân.
Dọa chết người nha!
Mặt khác, mấy thứ kiểu như loại hình thân thể cũng mạnh hơn, tương tự…
“Chắc hẳn đây chính là điểm tốt khi giết chết đứa con của đại đạo rồi!”, Tô Minh nhiệt huyết sôi trào, chỉ tiếc không thể đánh chết tất cả đứa con đại đạo trên thế giới Đại Thiên ngay lúc này.
Lúc này đây.
Trên Cửu Thiên…
Ý chí Đại Đạo có phần điên cuồng và đánh mất lý trí.
“Đã mất đi đá Hỗn Độn Trấn Binh, còn tổn thất cả Chu Kình, lần này, mất mát lớn quá, tổn thất lớn quá! Tô Minh, đồ chết tiệt! Thật đúng là đáng chết!”, ý chí Đại Đạo gầm thét trong lòng.
Ông ta rõ ràng cảm nhận được sự khống chế của mình đối với thế giới Đại Thiên đã giảm xuống một chút.
Trong lòng ứ máu đến phát đau.
“Nhất định phải dồn hết toàn lực, sớm ngày giết chết Tô Minh kia, nếu cứ để tiếp tục như này, không biết thằng nhãi đó sẽ có thể trưởng thành đến mức độ nào! Tốc độ phát triển quá nhanh rồi!”
Ý chí Đại Đạo cuối cùng cũng coi Tô Minh là “đối tượng” cần cấp cao nhất.
Ông ta thực sự có vài phần khủng hoảng và kiêng kỵ đối với Tô Minh rồi.
Sau đó…
Ý chí Đại Đạo hung ác nham hiểm cùng cực bỗng nở nụ cười tàn nhẫn: “Chu Kình chỉ là món ăn đầu tiên trong chiến trường Thần Ma mà thôi. Chiến trường Thần Ma không hề đơn giản như thế, vẫn còn nhiều đồ ăn đang chờ cậu lắm đó, Tô Minh!”
Ý chí Đại Đạo không chút do dự mà liên hệ luôn với tộc Cổ Ma.
“Vẫn nên giữ lại màn ảnh khí tức đồng bộ đó đi, nhất định phải để tất cả người tu đạo trong thế giới Đại Thiên tận mắt chứng kiến cảnh Tô Minh chết thảm như thế nào trong chiến trường Thần Ma!”, ý chí Đại Đạo quyết định không cho rút hết toàn bộ màn ảnh khí tức.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, ông ta muốn tất cả mọi người tận mắt chứng kiến cái chết của Tô Minh.
Để nâng cao uy tín của ý chí Đại Đạo ông ta!
Chương 723: Dụ dỗ
Dùng điều này để củng cố quyền năng khống chế của ý chí Đại Đạo ông ta đối với thế giới Đại Thiên.
Cùng lúc đó.
Trên màn ảnh khí tức đồng bộ bỗng nhiên bị xê dịch một góc.
Sau đó lại thấy.
Bên trên màn ảnh có thêm một người.
Một người rất rất cao, toàn thân màu vàng!
Người kia là ai?
Hơn nữa, điều khiến người ta khiếp sợ chính là lúc này cái người kia đang ngồi xếp bằng bên trong một không gian, mà trong không gian ấy gần như đều tràn ngập dòng khí hóa lỏng…
Màu sắc của dòng chảy đó là màu xanh đậm.
Nhất thời.
Hàng trăm hàng ngàn người bên ngoài đều xôn xao.
“Đó… Đó là tử khí dị chủng trong truyền thuyết của chiến trường Thần Ma hả?”
“Trời đất ơi!”
“Không phải người ta đồn tử khí dị chủng chính là thứ nguy hiểm nhất trong chiến trường Thần Ma sao? Không phải người ta đồn nếu không đạt tới cấp bậc Đại Đế mà đụng phải tử khí dị chủng, nhẹ thì thân thể bị ăn mòn trọng thương, nặng thì hóa thành máu loãng luôn sao?”
“Người… Người trẻ tuổi đó, dường như đang dùng tử khí dị chủng để luyện thể. Đệch! Đáng sợ vãi lúa! Nếu không tận mắt chứng kiến thì ai dám tin chứ?”
“Tại sao ý chí Đại Đạo lại nhắm màn ảnh đồng bộ vào người này? Có mục đích gì sao?”
…
Những người có chút kiến thức đều trợn to mắt kinh ngạc.
Quá khủng khiếp!
“Hay cho một cái Đại Đạo! Quả nhiên đã cấu kết với tộc Cổ Ma!”, Đạm Đài Chân Thương nổi giận, tuy trước đó ông ta đã có suy đoán này, nhưng đến tận bây giờ được chứng kiến vẫn không khỏi tức giận vô bờ.
Người trẻ tuổi kia…
Người thanh niên toàn thân màu vàng đang sử dụng tử khí dị chủng để luyện thể kia rõ ràng chính là con trai Ma Hoàng của tộc Cổ Ma!
Con trai Ma Hoàng – Cổ Dực!!!
Dưới ánh mắt dõi theo của hàng nghìn hàng vạn người.
Cổ Dực đột nhiên mở mắt.
Tỉnh lại từ trong quá trình tu luyện.
Vừa tỉnh lại, hắn ta liền phun ra một hơi trọc khí…
Liền thấy những không gian trước mắt mình đều đã bị di dời, thậm chí đổ sụp ngay tức khắc chỉ sau một hơi thở của hắn.
Quá khủng khiếp!
Khủng khiếp đến mức phát điên!
“E là hắn đã vượt qua cấp bậc Chủ Cảnh, chưa biết chừng còn đạt đến Bán Đế rồi!”
Đúng vậy.
Phía sau Chủ Cảnh chính là Bán Đế.
Bán Đế, hay còn được gọi là Chuẩn Đế.
Xét khắp cả lịch sử xưa nay của toàn bộ thế giới Đại Thiên, tính cả Thượng Cổ lẫn Viễn Cổ, cấp bậc này đã được coi là cường giả rồi.
Dưới ánh mắt dõi theo của hàng ngàn hàng vạn người, thân hình của Cổ Dực khẽ động đậy, thu bớt thân hình khủng bố, to lớn đặc trưng của tộc Cổ Ma lại thành một thanh niên thoạt nhìn tràn ngập sức sống.
Lại thêm bộ trường màu màu trắng trên người.
Trông chẳng khác nào thư sinh yếu đuối.
Đúng lúc này.
Ở nơi xa xăm.
Là một nhóm người.
Nếu như Tô Minh có mặt ở đó thì hắn chắc chắn nhận ra bọn họ, đó chính là bốn người Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Vương Thừa Dịch, Trương Khả.
Bốn người này đã bị động tĩnh từ việc di tích và không gian sụp đổ khi Cổ Dực vừa mở mắt ra hấp dẫn tới nơi đây.
Từ tít phía xa đã nhìn thấy bóng dáng Cổ Dực đám Tiền Sơn Sơn không khỏi thảo luận với nhau:
“Là một tên loài người sao?”
“Động tĩnh vừa nãy lớn như thế, cứ tưởng là yêu ma quỷ quái xuất thế cơ!”
“Lạ ghê, một mình hắn ta đến chiến trường Thần Ma à?”
…
“Các người là ai?” Cổ Dực quay đầu nhìn bốn người kia.
Chỉ liếc mắt đúng một cái.
Trong chốc lát, nhóm người Độc Cô Nguyên đã như bị đứng hình!
Dường như bọn họ đã bị không gian và thời gian trấn áp vậy.
Khủng bố thật!
Phải gọi là cực kỳ khủng bố!
Đến mức không thể nào hình dung ra được.
“Tôi… Tôi… Chúng tôi là người đến thăm dò chiến trường Thần Ma, nếu như có lỡ quấy rầy tiền bối, kính mong thứ lỗi cho!”, Tiền Sơn Sơn run run nói, có vẻ như sắp phát khóc tới nơi, gã ta bị dọa đến sức sắp són cả ra quần mất rồi.
“Thế sao?”, Cổ Dực khẽ liếc cả đám bằng ánh nhìn sâu xa, cười cười.
Bên trong ánh mắt kia chính là nét nghiền ngẫm.
Giờ phút này, trong lỗ tai Cổ Dực đã truyền đến giọng nói của ý chí Đại Đạo, hắn ta biết bốn người này có chút liên quan tới Tô Minh.
Thú vị thật!
“Tâm trạng của bổn tọa không tệ lắm, tha cho mấy người vậy!”, Cổ Dực cười nói, thu lại ánh mắt kia.
“Phù phù…”. Lúc này cả đám Tiền Sơn Sơn mới dám hít sâu thở phào, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, trông chẳng khác nào vừa được vớt từ dưới nước lên.
“Cảm tạ tiền bối!”, bốn người Độc Cô Nguyên nhanh chóng cung kính cúi đầu, bọn họ đều cho rằng Cổ Dực chính là một lão quái vật mạnh mẽ năm xưa tham gia cuộc đại chiến tại chiến trường Thần Ma.
Không thể loại trừ khả năng này!
Chiến trường năm xưa tuy vô cùng thảm khốc, nhưng chưa chắc đã không còn ai sống sót.
Nhưng suy cho cùng, cũng có một vài nhân vật khủng bố còn sống hoặc là những người ngoài nền văn minh này xâm nhập.
Có thể tra ra được chuyện này thông qua tư liệu.
Có điều không ngờ bốn người họ lại có vận may tốt tới vậy, gặp được nhân vật như thế?
“Các người đang tìm kiếm đỉnh Thần Ma sao?”, Cổ Dực bỗng cất tiếng hỏi. Ha ha, những kẻ tới đây trong cả nghìn cả vạn năm nay đại khái đều vì đỉnh Thần Ma cả mà.
Chiến trường Thần Ma hiện giờ e là chỉ có đỉnh Thần Ma mới có sức hút.
“Vâng vâng vâng…”. Ánh mắt Tiền Sơn Sơn sáng lên, gã ta gật đầu liên tục, lộ rõ vẻ kích động, lẽ nào vị tiền bối trước mắt này biết đỉnh Thần Ma ở đâu sao?
Ngay cả đám Độc Cô Nguyên, Trương Khả, Vương Thừa Dịch cũng đều nhìn Cổ Dực bằng ánh mắt xen lẫn vẻ chờ mong lẫn tôn kính.
“Đúng là bổn tọa có biết, gặp nhau cũng coi như có duyên, các người cứ đi theo bổn tọa, bổn tọa sẽ dẫn các người đi tìm đỉnh Thần Ma!”, Cổ Dực cười nói.
Chuyện này?
Sao có thể chứ?
Vận may trên trời rơi xuống hả?
Đường đường là lão quái vật siêu cấp còn sống sót sau chiến trường Thần Ma năm xưa, chẳng những không giết bốn người bọn họ mà còn muốn dẫn họ đi tìm đỉnh Thần Ma sao?
Mấy người đều vô cùng kích động, cảm giác như vận may ập tới vậy.
Chỉ mỗi mình Độc Cô Nguyên là khẽ nhíu mày, cô ta luôn cảm thấy có điểm gì đó không đúng lắm, trước giờ cô ta không tin chuyện vận may từ trên trời rớt xuống, thế nhưng cũng chỉ có thể giữ ý nghĩ này trong lòng mà thôi. Suy cho cùng cũng đâu thể chất vấn đối phương luôn tại đây được, làm thế có khác nào đang tự tìm chết?
“Đi thôi!”, Cổ Dực liếc Độc Cô Nguyên với ánh mắt sâu xa, cười nói.
“Chúng ta phải cẩn thận một chút!”, Độc Cô Nguyên nhắc nhở mấy người bên cạnh.
Sau đó…
Cả nhóm người dưới sự dẫn đầu của Cổ Dực đã đi sâu vào bên trong chiến trường Thần Ma.
Chưa được bao lâu…
“Uỳnh!”
Đột nhiên trước mắt có một dòng sông nham thạch trào ra từ bên dưới sa mạc bằng phẳng và rộng lớn vô tận.
Chương 724: Dao động
Một màu đỏ tươi đầy bạo nghiệt.
Nhiệt độ điên cuồng gia tăng.
Tựa như một dải lụa màu máu, phất phơ trong không khí.
Dòng sông nham thạch nóng chảy kia đang sôi sùng sục, bùng cháy, nói toạc ra là khiến người ta có cảm giác bị thiêu đốt kinh hoàng.
Dòng sông nham thạch chảy xiết như nước lũ.
Đám người Độc Cô Nguyên gần như đều sắp chết ngạt.
Sắc mặt trắng bệch.
Rùng mình…
Mấy người bọn họ đều cảm nhận được từ trong dòng sông nham thạch nóng chảy đáng sợ kia... một mùi vị mạnh vô cùng, không thể địch lại được.
Tựa hồ như, mấy người bọn họ trong phút chốc đều đã biến thành những con kiến nhỏ bé.
Bị đem ra so sánh.
“Định!”, song, chính vào lúc này, chính vào lúc đám người Độc Cô Nguyên đang trợn tròn mắt, kinh hoàng, tuyệt vọng và nghẹt thở thì Cổ Dực lại tùy ý giơ tay lên, chỉ tay về phía bầu trời, về dòng sông nham thạch nóng chảy phía xa kia.
Trong chớp mắt.
Mọi người chỉ cảm thấy không gian thu hẹp lại.
Thời gian sụp đổ…
Sức mạnh quy luật chấn động
Sau đó…
Trong dòng sông nham thạch nóng chảy kia, nhiệt độ đã lên tới hàng chục ngàn độ, dòng sông nham thạch nóng chảy đang gào thét ầm ầm vang khắp bầu trời kia, trong chớp mắt đã đóng băng!
Không còn chấn động, mất đi khí tức, mất đi nhiệt độ.
Tiếp đó….
“Rắc rắc rắc…”
Vỡ vụn.
Dòng sông nham thạch nóng chảy kia trực tiếp vỡ vụn thành hư vô.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi!”, Cổ Dực thản nhiên nói, như thể đã làm chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Đám người Độc Cô Nguyên ở phía sau đều không khỏi nuốt nước miếng, dựng tóc gáy, nhìn về phía Cổ Dực, vô cùng kính sợ!
Sự kính sợ không thể diễn tả được.
“Dòng sông nham thạch nóng chảy vừa rồi kia thực tế là được tạo thành từ máu của những kẻ xâm phạm từ bên ngoài nền văn minh Xương hàng trăm triệu năm trước, quá nhiều máu nên đã hóa thành sông!”, Cổ Dực tùy ý nói một câu, như thể đang phổ cập kiến thức đám người Độc Cô Nguyên vậy.
“Cô Độc Cô, cô còn bảo chúng tôi phải đề phòng tiền bối sao, với thực lực này của tiền bối, nếu như thực sự muốn gây bất lợi cho chúng ta thì chỉ cần một chiêu là có thể tiêu diệt chúng ta rồi!”, Vương Thừa Dịch nhỏ tiếng nói.
“Đúng vậy!”, Tiền Sơn Sơn cũng gật đầu tán thành.
Ngay cả Trương Khả cũng cảm thấy như vậy.
Quá chấn động rồi, vừa rồi, sức mạnh mà Cổ Dực thi triển ra, thực sự khủng bố!
Độc Cô Nguyên không nói lời nào, nhưng sự nghi ngờ và cảnh giác trong lòng đã bị đánh tan mấy phần, thực lực của Cổ Dực, nếu như thật sự muốn làm gì đó, quả thực không cần âm mưu quỷ kế gì.
Thế giới bên ngoài.
Trong số hàng trăm tỷ người kia, lại có không ít người có cái nhìn thấu đáo!
Cổ Dực đó, nhất định là có âm mưu.
Thứ nhất, hắn ta vốn không phải là lão quái vật cổ xưa gì đó, hắn ta chính là tộc nhân của tộc Cổ Ma.
Thứ hai, ý chí Đại Đạo vẫn luôn đồng bộ hóa hình ảnh của lão, ở trong đó nếu không có sự tham gia của ý chí Đại Đạo, thì không thể nào.
Đáng tiếc!
Cho dù có người muốn nhắc nhở đám người Độc Cô Nguyên, thì cũng không thể làm được.
Rất nhanh.
Trên màn ảnh đồng bộ hóa, lại có một thứ gì đó đáng sợ xuất hiện.
Nhưng nhìn lại, đó là một con sơn thú!
Sơn thú chặn đường.
Long trời lở đất.
Cái gọi là sơn thú chính là một ngọn núi khổng lồ, cuối cùng tu ra linh trí, hóa thành sơn thú.
Sơn thú cực kỳ mạnh, bất kỳ một con sơn thú nào cũng đều cực kỳ mạnh.
Bởi vì, sơn thú tiếp nhận linh khí của đất trời, sinh ra linh khí của vạn vật, trở thành báu vật của đất trời…
Mỗi một con sơn thú cơ hồ đều tự hóa thành đất trời.
Ngoài ra, sơn thú còn sở hữu trình độ đáng kinh ngạc về mặt sức mạnh, khả năng phòng ngự, quy luật thiên địa, thuộc tính Thổ.
Chính vào lúc này, con thú này chặn đường Cổ Dực này, Độc Cô Nguyên!
“Grào...”, chỉ là một tiếng gầm rú, trong tích tắc, không gian nơi Độc Cô Nguyên đang đứng kia trực tiếp bị xé nứt, càn quét, cả vùng không gian đều sắp bị sóng âm xung kích vào trong hố đen hư không, hiệu quả thị giác vô cùng kinh hoàng, đối với thực lực của đám người Độc Cô Nguyên, họ vốn không thể phản kháng lại dù chỉ một chút...
May mà.
Thời khắc nguy hiểm, Cổ Dực trực tiếp giậm chân.
“Thịch!”
Tựa như tiếng chuông ngân kinh thiên.
Quá vang rồi!
Hơn nữa, trong tiếng giậm chân chứa đựng rõ ràng một số quy luật Không Gian đủ vững chắc thuần túy và vô cùng nồng đậm.
Tiếng giậm chân này vang lên, nhóm bốn người Độc Cô Nguyên bị hố đen hư không càn quét, khung cảnh xung quanh bị nuốt vào trong, trực tiếp biến mất.
Đám người Độc Cô Nguyên bị một luồng sức mạnh vô hình kéo trở lại mặt đất.
Thoát khỏi cõi chết.
“Hu hu hu...”, hai chân của Tiền Sơn Sơn đều đã mềm nhũn, nếu không phải Trương Khả đỡ lấy, lúc này, gã ta đã quỳ trên mặt đất rồi.
“Tiền bối, cám ơn, cám ơn, cám ơn...”, Tiền Sơn Sơn cám ơn ríu rít, suýt chút nữa là mất mạng rồi! Là tiền bối đã cứu bọn họ!
“Thực lực này của tiền bối...”, Vương Thừa Dịch vừa hưng phấn vừa kích động, kính nể đến cực điểm, kính nể đến cuồng nhiệt, nhìn chằm chặp Cổ Dực, hai mắt sáng ngời.
“Còn không cút xéo!”, Cổ Dực lúc này bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía sơn thú trước mặt, sơn thú đó cao cả vạn trượng, che khuất bầu trời và mặt trời, vô cùng chấn động... mỗi lần hít vào thở ra đều chấn vỡ từng mảnh khung trời, liếc mắt một cái, liền kinh hồn bạt vía, toàn thân phát lạnh, nhưng Cổ Dực lại trực tiếp quát mắng.
Không chút sợ hãi.
“Cám ơn tiền bối!”, sau đó, điều khiến đám người Vương Thừa Dịch không dám tin vào mắt mình là, sơn thú tưởng như bất khả chiến bại này lại… lại run cầm cập và e ngại khi đối mặt với lời quát mắng của Cổ Dực.
Sau đó, sơn thú liền bỏ chạy!
"..."
Nhìn thấy cảnh này, đám người Tiền Sơn Sơn đều bị sốc đến nỗi máu tươi chảy ngược.
“Cô Độc Cô, bây giờ, cô sẽ không còn nghi ngờ tiền bối có ý đồ gì với chúng ta nữa rồi chứ?”, Vương Thừa Dịch liếc nhìn Độc Cô Nguyên bên cạnh một cái, cười khổ nói.
Độc Cô Nguyên có chút khó xử.
Phải, cô ta gần như đã xua tan mọi nghi ngờ.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, sắp tới rồi!”, Cổ Dực quay đầu lại, liếc nhìn mấy người Độc Cô Nguyên một cái mà cười nói, nụ cười rất cởi mở, tỏa nắng.
Sau gần nửa ngày.
“Chính là chỗ này rồi!”, Cổ Dực dẫn đám người Độc Cô Nguyên đến một sơn cốc.
Sơn cốc này còn khá nguyên sơ.
Cây cối xung quanh sơn cốc đều có màu đỏ, toàn bộ đều cao hơn ngàn mét, đường kính rộng đến hơn hơn ba, năm mươi người ôm không xuể.
Sơn cốc có thác nước hùng vĩ.
Bên dưới thác nước là một hồ nước.
Hồ nước rất đặc biệt, bởi vì, ở trung tâm hồ nước, có một xoáy nước, xoáy nước có đường kính rộng hàng chục mét.
Lúc này, Cổ Dực chỉ vào xoáy nước đó.
Trương Khả phân tích: “Chỗ đó là một cửa hang ngầm, đúng không? Vậy nên, nước mới chảy điên cuồng về phía cửa hang, tạo thành xoáy nước trong hồ”.
“Không sai!”, Cổ Dực gật đầu.
Sau đó, thân hình khẽ động, hắn ta đã lơ lửng trên xoáy nước của hồ nước.
Bốn người Độc Cô Nguyên cũng đi theo.
“Đi, xuống dưới!”, Cổ Dực quát, tiên phong tiến vào xoáy nước.
Chương 725: Lợi dụng
Trong bốn người Độc Cô Nguyên, chỉ có một mình Độc Cô Nguyên là còn hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi xuống.
Thế giới bên ngoài.
Chuyển màn ảnh.
Lại là xoáy nước bên trong cửa hang.
Trong đó…
Đất trời rộng lớn.
Giống như một thế giới khác.
Linh khí dồi dào, tất cả các loại sinh vật lạ thường đang sinh trưởng.
Bên trong hang, có rất nhiều vách nát tường xiêu, còn có cả hài cốt.
Ngoài ra còn có rất nhiều tượng đá sống động như thật.
Có vẻ như đều sắp bị phong hóa, niên đại rất lâu đời.
Trên vách đá trong hang động, có không ít văn tự nham nhở, khó hiểu, mơ hồ.
Còn có rất nhiều binh khí rải rác, nhẫn không gian,... tất cả đều có giá trị không nhỏ.
“Nơi này bảo tồn nguyên vẹn một phần di tích chiến trường tàn khốc của chiến trường Thần Ma năm đó!”, Cổ Dực đi trước, ôn tồn nói.
Đám người Độc Cô Nguyên nhìn hai bên hang động với vẻ kính sợ và tò mò.
Nói đến cũng kì lạ, phía trên, xoáy nước của hồ nước rõ ràng lúc nào cũng trút nước về phía trong hang, nhưng khi bước vào trong hang, thì lại không có...
Hoàn toàn không có nước...
“Ừng ực!”
Tiền Sơn Sơn nuốt từng ngụm nước miếng, càng thêm kích động, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng chỗ binh khí này cùng nhẫn không gian trong hang động đều đã rất có giá trị rồi.
“Cái hang này cực kỳ cổ xưa, nơi mà hiện giờ chúng ta đang đi là hang số một, ngoài ra còn có bốn hang nữa, tổng cộng có năm cái hang!”, Cổ Dực giới thiệu: “Trong đó, bốn hang một, hai, ba, bốn thì bổn tọa đều đã tìm kiếm qua, duy chỉ có hang số năm, bổn tọa không vào được!”
“Cái gì?”, Vương Thừa Dịch có chút kinh ngạc: “Tiền bối cũng không vào được sao? Thực lực của tiền bối lớn mạnh như vậy, sao lại không vào được chứ?”
“Chính vì bởi thực lực của bổn tọa, nên mới vào không được!”, Cổ Dực có chút bất lực lên tiếng: “Vì cửa hang số năm đó có cấm chế, cấm chế này giới hạn thực lực của tu giả võ đạo muốn tiến vào, đại khái là cao hơn cảnh giới Khư Chủ, đều sẽ không vào được? Cấm chế đó, bổn tọa đã thử phá vỡ một lần, kết quả là suýt chút nữa bị phản phệ đến chết!”
“Hóa ra là như vậy!”. Đám người Vương Thừa Dịch gật đầu, đã hiểu vì sao vị tiền bối này lại có lòng tốt dẫn mấy người bọn họ qua đây, hóa ra là bản thân không vào được.
“Trong hang số năm, nếu như đoán không nhầm, trong đó chắc là có đỉnh Thần Ma!”, Cổ Dực lại nói: “Mấy người không cần phải lo lắng rằng mình vào hang số năm lấy được đỉnh Thần Ma rồi sẽ bị bổn tọa cướp lấy lúc trở ra, kỳ thực tuổi thọ của bổn tọa không còn bao lâu nữa, cũng không thể ra khỏi chiến trường Thần Ma, đã sống hơn một tỷ năm, sớm đã coi thường sự sống và cái chết, thậm chí, còn muốn chết sớm một chút!”
Mặc dù nói như vậy…
Nhưng, tính cảnh giác của đám người Độc Cô Nguyên đã tăng trở lại.
Chưa kể, họ thực sự sợ rằng sau khi lấy được đỉnh Thần Ma, Cổ Dực sẽ cướp lấy nó.
Mà bọn họ chỉ là những người mà Cổ Dực tìm để tiến vào hang số năm.
Hoàn toàn là có khả năng nha!
“Vì để đánh tan nghi ngờ của các người, chỗ bùa dịch chuyển không gian này sẽ đưa cho các người!”, bầu không khí có chút trầm lắng, Cổ Dực đột nhiên lấy ra mấy lá bùa dịch chuyển không gian đưa cho đám người Tiền Sơn Sơn.
Mỗi người một cái.
“Bùa dịch chuyển không gian này, tự bản thân các người chắc là có thể phân biệt ra được thật hay giả. Sau khi các người tiến vào hang số năm, bất kể có được thứ gì tốt, hay thậm chí là có được đỉnh Thần Ma, đều là vận may của các người. Sau khi lấy được báu vật, trực tiếp vận dụng bùa dịch chuyển không gian này, liền có thể rời khỏi. Đều không cần phải trở lại ra ngoài này để gặp bổn tọa, bổn tọa cũng không thể vào được cửa hang số năm này. Như vậy, luôn có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối cho các người rồi chứ?”, Cổ Dực lại nói.
Loại đồ tốt như bùa dịch chuyển không gian này thì đám người Tiền Sơn Sơn đương nhiên nhận ra.
Thật hay giả, chính họ cũng có thể cảm nhận ra được.
Đây đích thị là thật.
Hơn nữa, trình độ của bùa dịch chuyển này cũng không hề thấp.
Xem ra, những gì mà vị tiền bối này nói đều là thật.
“Xin lỗi! Tiền bối! Là tôi không nên lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử!”, sắc mặt của Vương Thừa Dịch có chút nóng bỏng, giơ tay tát chính mình một cái thật mạnh, xấu hổ chết đi được.
Trương Khả cung kính cúi đầu.
Tiền Sơn Sơn cũng ngượng nghịu cúi đầu.
“Cảm ơn!”, Độc Cô Nguyên trầm giọng nói, đánh tan tia nghi ngờ cuối cùng đối với Cổ Dực.
“Bổn tọa chỉ là bị mắc kẹt trong chiến trường Thần Ma này quá quá lâu, rất cô độc, gặp được mấy người là duyên phận, tặng cho các người một chút kì ngộ mà thôi. Haha, các bạn trẻ cảnh giác là điều nên làm mà, xét cho cùng, thế giới võ đạo đầy rẫy âm mưu lãnh khốc!”, Cổ Dực ôn tồn nói, lời nói thấm thía tình ý sâu xa.
Trong lòng thì lại cười khẩy.
Bùa dịch chuyển không gian đó quả thực là thật.
Nhưng, thế thì sao chứ?
Khi hắn ta không cho phép, không gian này đều phải ngưng kết, bùa dịch chuyển cũng không có tác dụng.
Ngoài ra, hắn ta cũng không muốn nhóm bốn người Độc Cô Nguyên mở được hang số năm!
Tiếp theo đây, mới là điểm mấu chốt quan trọng nhất.
“Bắt đầu thôi!”, Cổ Dực đã dẫn đám người bọn họ đến cửa hang số năm.
Trước cửa động.
Quả thật là có trận pháp!
Lại còn là một trận pháp phức tạp và quỷ dị.
“Vu trận trong Vu Thần Đăng!”. Ở thế giới bên ngoài, Đạm Đài Chân Thương nhìn thoáng qua liền có thể nhìn ra được, cái gọi là trận pháp của cửa hang số năm, vốn chính là Vu trận được tạo ra bằng cách sử dụng Vu Thần Đăng.
Làm gì có chuyện mấy người Độc Cô Nguyên có thể mở được chứ?
Đùa cái gì vậy chứ?
Cũng vào lúc này…
Ở thế giới bên ngoài.
Trên bầu trời.
Hình ảnh đồng bộ, một hình ảnh nhỏ đột nhiên hiện lên... trên hình ảnh đó, chính là cảnh tượng của cái gọi là trong hang số năm!
“Vu Nguyên đầy ăm ắp!”
Trong hang số năm, toàn là Vu Nguyên, đều là nồng đậm Vu Nguyên sắp hóa lỏng.
Đạm Đài Chân Thương đã bị sốc.
Thậm chí là thất thố.
“Đáng chết! Vu Nguyên? Tộc Cổ Ma chắc đã điên rồi, vậy mà lại thu thập nhiều Vu Nguyên như vậy? Ở đây có nhiều Vu Nguyên như vậy, cộng thêm Vu Thần Đăng nhất định đang nằm trong tay Cổ Dực, chỉ cần Cổ Dực muốn, e là có thể trực tiếp sử dụng Vu Thần Đăng mấy lần, thậm chí vận dụng Vu Thần pháp tướng của tộc Cổ Ma...”, lần này Đạm Đài Chân Thương thực sự lo lắng.
Ông ta lập tức phản ánh lại.
Tại sao Cổ Dực lại lừa đám người Độc Cô Nguyên đến nơi này? Nơi đây sợ là một lỗ hổng của chiến trường Thần Ma do ý chí Đại Đạo cưỡng ép tạo ra.
Lỗ hổng này đang nối liền với tộc Cổ Ma.
Sau đó, tộc Cổ Ma có thể chuyển toàn bộ Vu Nguyên đã góp nhặt hàng trăm triệu năm vào trong lỗ hổng của chiến trường Thần Ma này để Cổ Dực sử dụng.
Vu Nguyên không thể mang theo bên mình, Cổ Dực không thể chịu đựng được.
Chỉ đành đặt trong lỗ hổng.
“Tiếp theo, chắc là muốn lợi dụng đám người Độc Cô Nguyên để dụ Tô Minh đến!”, Đạm Đài Chân Thương đã đoán được chân tướng tại sao Cổ Dực vì muốn chiếm được lòng tin của đám người Độc Cô Nguyên, không tiếc tiến hành biểu diễn nhiều lần trên đường như giết sơn thú, dòng sông dung nham,…
Bình luận facebook