-
Chương 736-740
Chương 736: Đỉnh Thần Ma xuất hiện
Vẫn như trước có thể tạo ra vô thượng thần tích không?
Không thể nào.
Ý chí Đại Đạo xác định chắc chắn không có khả năng.
Ông ta quá đỗi quen thuộc với chiến tường Thần Ma rồi.
Nơi đáng sợ nhất của chiến trường Thần Ma nằm ở tinh hạch Thần Ma!
Sự bạo nổ của chiến trường Thần Ma tương đương với bạo nổ của tinh hạch Thần Ma...
Mà uy lực của một khối tinh hạch Thần Ma lớn đến mức nào? Ước chừng có thể dễ dàng chôn vùi cả Đại Đế thượng vị ấy chứ?
Thế giới Đại Thiên từ cổ chí kim chưa từng xuất hiện qua vị Đại Đế thượng vị nào, dưới sự bạo nổ của tinh hạch thì đều phải chết.
Cho nên, bất luận Tô Minh có vô địch, yêu nghiệt, cường đại, không thể tin nổi đến đâu cũng không thể có một tia sinh cơ.
Nếu như dưới sự bạo nổ của chiến trường Thần Ma mà Tô Minh vẫn còn sống thì ông ta chấp nhận. Ông ta cho dù có chết trong tay Tô Minh cũng chấp nhận.
"Đại Đạo! Tôi không chết không xong với ông!", đúng lúc này, Hỗn Độn Long Quy đột nhiên gào lên, trực tiếp mất kiểm soát.
Hỗn Độn Long Quy có chết cũng không ngờ được ý chí Đại Đạo lại... lại vô liêm sỉ như vậy, điên cuồng đến mức này sao?
Bạo nổ cả chiến trường Thần Ma?
Sự hiểu biết của ông ta về chiến trường Thần Ma rất thâm sâu, cho nên, ông ta biết Tô Minh ắt chết không nghi ngờ gì, không có bất cứ khả năng tạo ra kỳ tích nào.
Không thể chấp nhận được.
Ý chí Đại Đạo một bên thì cảnh cáo thế hệ tiền bối bao gồm cả Hỗn Độn Long Quy không được ra tay giúp đỡ Tô Minh, nhưng một mặt bản thân lại vô liêm sỉ ra tay thấp hèn.
Đây được coi là gì chứ?
"Ầm!"
Dưới sự nổi giận của Hỗn Độn Long Quy, một trảo được đánh ra hướng lên phía cửu thiên.
Trảo Long Quy dao động vô hạn, cực hạn phóng đại, mang theo hỗn độn ngợp trời, giống như một trảo chụp lấy cả thiên địa sơ khai vậy.
"Ra tay!", Đạm Đài Chân Thương cũng giận dữ gầm lên, đồng thời ra tay ầm ầm đánh ra một quyền, đánh lên phía cửu thiên, mấy vị lão tổ tông cấp bậc Đại Đế huyết mạch Đạm Đài cũng ra tay rồi.
Thế nhưng.
"Hừ", ý chí Đại Đạo chỉ châm biếm hừ một tiếng, sau đó... bỏ chạy. Bỏ chạy vào hành cung Đại Đạo!
Ý chí Đại Đạo có hành cung.
Thân là người nắm giữ đại đạo quả vị, có quả vị trấn áp tại thân.
Hành cung Đại Đạo có thể ngăn chặn, coi thường tất cả tấn công đến từ những sinh linh trong thế giới Đại Thiên.
Đương nhiên, hành cung Đại Đạo cũng không phải tuyệt đối vô địch, nếu như tấn công của người công kích quá đỗi uy lực thì hành cung Đại Đạo cũng không thể chống cự được.
Nhưng khả năng này không cao, dù sao, hệ thống sinh sôi võ đạo của thế giới Đại Thiên cũng chỉ có trình tự như vậy, có giới hạn.
Muốn phá vỡ giới hạn này, uy hiếp được hành cung Đại Đạo gần như là người ngủ mê nói sảng.
"Đáng chết".
Quả nhiên, ngay sau đó tấn công của đám người Hỗn Độn Long Quy và Đạm Đài Chân Thương sau khi tiến vào không tầng đại đạo trên cửu thiên thì lập tức mất đi động tĩnh, không có bất cứ hiệu quả nào.
"Ý chí Đại Đạo, ông ra tay bỉ ổi như vậy, điên cuồng mất trí như vậy, sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng mà thôi!", khóe miệng của Hỗn Độn Long Quy có vết máu tươi, tức giận công tâm.
Đường đường là ý chí Đại Đạo, là người bảo vệ của cả thế giới Đại Thiên, là người thủ hộ của thế giới Đại Thiên, vậy mà lại đích thân ra tay giết chết một thiên tài siêu cấp xuất chúng trong thế giới Đại Thiên ư? Đúng là vô liêm sỉ đến cực điểm!
"Chết rồi, cậu Tô chết rồi, chết rồi, chết rồi!", Đạm Đài Chân Thương thì thào tự nói, sắc mặt tái nhợt, đáng tiếc, thở dài tiếc nuối. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào màn hình khí tức, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng sụp đổ của chiến trường Thần Ma.
Cho dù là ông ta, nếu như thân ở trong nơi bạo liệt như vậy chắc chắn cũng chết hàng triệu lần trong nháy mắt.
"Đạm Đài Vô Tình xin thề! Đời này nhất định phải giết chết ý chí Đại Đạo!", Đạm Đài Vô Tình xuất hiện bên cạnh Đạm Đài Chân Thương, cô ta từ sau khi được truyền tống ra ngoài đến bây giờ vẫn không hé răng nửa lời, không khóc lóc, không biến sắc, chỉ có sự bình tĩnh, sự bình tĩnh thuần túy đến mức khiến lòng người khiếp sợ. Trong lòng Đạm Đài Vô Tình thầm nói, đôi mắt xinh đẹp cuối cùng cũng trào ra dòng lệ ngân.
"Anh Tô, thật sự rất nguy hiểm", Thiên Nữ Tạo Hóa nói, có chút nghĩ lại mà sợ.
"Lại là kho tàng huyết mạch! Kho tàng huyết mạch lại lập công rồi!"
Khoảnh khắc chiến trường Thần Ma nổ tung, nói thực ngay đến Thiên Nữ Tạo Hóa cũng có chút lo lắng cho sống chết của Tô Minh, bởi vì uy lực bạo nổ của chiến trường Thần Ma quá đỗi khủng bố!
Khủng bố đến độ cho dù Tô Minh quanh người có hỗn độn chí bảo như bia Huyền Diệu cũng không thể có chút cơ hội chống đỡ.
Cho dù Tô Minh có khả năng hồi phục lấy máu trùng sinh tựa hồ cũng không thể có cơ hội và thời gian hồi phục.
Nói cho cùng, tinh hạch Thần Ma căn bản là vượt xa cấp bậc của nền văn minh Xương.
Tinh hạch Thần Ma bạo nổ tuyệt đối không phải là điều mà Tô Minh có thể ngăn cản được.
Nếu như Thiên Nữ Tạo Hóa ở đỉnh phong thì còn có thể dễ dàng ra tay giúp đỡ Tô Minh xử lý uy lực bạo liệt của chiến trường Thần Ma này, nhưng cô ta vẫn còn cách thời kỳ đỉnh phong quá xa, vẫn chỉ là một tia thần hồn mà thôi.
Rơi vào đường cùng.
Thiên Nữ Tạo Hóa đã chuẩn bị sử dụng vài thủ đoạn nghịch thiên, cố gắng hết sức bảo vệ thần hồn của Tô Minh, sau đó tương lai sẽ dựa vào Vô Thượng bí pháp, từng chút từng chút tụ hồn cho Tô Minh, giúp anh chuyển thế, trùng sinh...
Đây là cơ hội duy nhất mà Thiên Nữ Tạo Hóa có thể nhìn thấy.
Lựa chọn bất đắc dĩ.
Nhưng nào ngờ... chưa đợi đến lượt cô ta có bất cứ hành động nào thì vào khoảnh khắc chiến trường Thần Ma nổ tung, có một đỉnh đột nhiên xuất hiện!
Đỉnh Thần Ma.
Đỉnh Thần Ma duy nhất chưa bị ý chí Đại Đạo khống chế trong chiến trường Thần Ma.
Cũng là bảo bối thần bí nhất, mạnh mẽ nhất trong chiến trường Thần Ma.
Là sự tồn tại để lại vô số truyền thuyết.
Đỉnh Thần Ma đột nhiên xuất hiện, giống như là được triệu hồi vậy.
Cực kỳ không thể tin nổi...
Bình thường mà nói, Tô Minh không phải là chủ nhân của đỉnh Thần Ma, thậm chí trước đó Tô Minh còn chưa từng gặp mặt nó, sao có thể đột nhiên vì Tô Minh mà tới được?
Đỉnh Thần Ma không phải vào lúc chiến trường Thần Ma bùng nổ hoặc là nổ tung theo chiến trường Thần Ma, hoặc là đồng ý trốn vào hư không, một lần nữa lưu lạc tại nơi nào đó trong hư không vô tận, đợi chờ người có duyên sao?
Nhưng lại một mực tìm tới Tô Minh!
Có điều, rất nhanh Thiên Nữ Tạo Hóa đã hiểu ra, đỉnh Thần Ma tìm tới Tô Minh là vì kho tàng huyết mạch của Tô Minh!
Chương 737: Xử lý người thân bạn bè của Tô Minh
Phảng phất tựa hồ như nó là người hâm mộ trung thành, đứa em trai trung thành của kho tàng huyết mạch vậy, cho nên đã chủ động tìm tới cửa.
"Đỉnh Thần Ma quen biết kho tàng huyết mạch ư?", Thiên Nữ Tạo Hóa có chút kinh ngạc.
Cũng chính vì đỉnh Thần Ma chủ động tìm tới, trong khoảnh khắc sinh tử, đỉnh Thần Ma đã bao phủ lấy Tô Minh, bảo vệ Tô Minh ở trong đỉnh, cộng thêm bia Huyền Diệu cũng bao trùm lấy Tô Minh, tạo thành hai lớp phòng ngự. Sau đó, cây Thế Giới lại cống hiến sinh cơ vô tận. Tô Minh vì thế mà miễn trưỡng tránh được một kiếp nạn.
Cho dù như vậy thì Tô Minh lúc này cũng đã trọng thương hôn mê trong đỉnh Thần Ma!
Nếu không phải có kho tàng huyết mạch bảo vệ thần hồn và tâm mạch của Tô Minh thì Tô Minh đã chết rồi.
Cho nên, kho tàng huyết mạch đã dựa vào sức lực của mình mà dành lại được một cơ hội sống cho Tô Minh.
Tiếp theo đó.
"Xuy!"
Đỉnh Thần Ma giống như sao băng phá vỡ dòng lũ bạo nổ vô tận của chiến trường Thần Ma, lần nữa phá vỡ hư không, trốn vào hư vô.
"Như vậy cũng tốt", Thiên Nữ Tạo Hóa thở phào nhẹ nhõm, trọng thương lần này của Tô Minh ước chừng phải hôn mê mất một quãng thời gian mới có thể hồi phục. Bây giờ được đỉnh Thần Ma đưa vào hư không cũng coi như bảo đảm an toàn, bằng không ngộ nhỡ sau khi chiến trường Thần Ma bùng nổ dần dần bình định lại, đỉnh Thần Ma bị ý chí Đại Đạo phát hiện ra thì không chừng ý chí Đại Đạo có thể phát hiện ra Tô Minh ở trong đỉnh Thần Ma vẫn chưa chết.
"Đỉnh Thần Ma có lai lịch thế nào mà lại có thể chống cự được tuyệt đại bộ phận uy lực bạo liệt của tinh hạch Thần Ma chứ?", Thiên Nữ Tạo Hóa có chút tò mò.
Có thể nói, đỉnh Thần Ma mạnh hơn gấp mấy lần so với bia Huyền Diệu. Bảo bối cấp bậc như vậy đã hoàn toàn vượt xa trình độ của nền văn minh Xương rồi.
Thời gian nhanh chóng trôi đi.
Một năm sau.
Thế giới Đại Thiên.
Học viện Tiên Lạc.
Một chiếc tàu con thoi chiến đấu khổng lồ đang dừng trước cửa học viện Tiên Lạc.
Xung quanh tàu con thoi chiến đấu đó có rất nhiều võ giả, những võ giả này có người trẻ, có người trung niên thậm chí còn có người già.
Những người tu luyện võ đạo này đa số đều đến từ các thế lực khác nhau của thế giới Đại Thiên, còn có không ít người là tán tu.
Tại cửa ra vào tàu con thoi chiến đấu có hai chấp sự của học viện Tiên Lạc, sắc mặt lạnh lùng kiêu ngạo đang đứng canh gác ở đó.
Trên tàu con toi chiến đấu.
Không ít người luyện võ đã có mặt, đa số đều là thanh niên trẻ tuổi, những thanh niên đã lên tàu con thoi chiến đấu này cơ bản đều là học viên của học viện Tiên Lạc, học viên nội môn ngoại môn đều có, ví dụ như Thẩm Thương Khung hiện nay đã đứng đầu danh sách yêu nghiệt trong học viện Tiên Lạc cũng ở trong đó.
Thẩm Thương Khung một thân áo trắng, dung mạo anh tuấn, khí chất bất phàm, lưng đeo trường kiếm, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng mà lại có chút chán ghét nhìn cảnh tượng lộn xộn phía dưới.
Bên tai lại là những âm thanh mong đợi, cầu xin, vội vã của các võ giả đến từ các thế lực khác nhau trên thế giới Đại Thiên và rất nhiều tán tu:
"Cho tôi đi với!"
"Đến thế giới Tiểu Thiên, giết chết người thân bạn bè của Tô Minh là nhiệm vụ mà tôi chờ đợi".
"Tô Minh làm loạn thế giới Đại Thiên chúng ta, khiến thế giới Đại Thiên tăm tối rối loạn, chúng ta phải trút mối hận này, phàm là người thân bạn bè của Tô Minh thì đều phải chịu trừng phạt".
"Em trai của tôi đã chết trong tay Tô Minh, tôi nhất định phải tới thế giới Tiểu Thiên, giết chết bạn bè người thân của Tô Minh, báo thù cho em trai tôi, đưa tôi đi cùng với".
Hóa ra, chiếc tàu con thoi chiến đấu này là do học viện Tiên Lạc phái tới thế giới Tiểu Thiên!
Đến học viện Linh Võ ở thế giới Tiểu Thiên.
Nghe nói, bạn bè người thân của Tô Minh đều tụ tập ở học viện Linh Võ tại thế giới Tiểu Thiên.
Tô Minh đã chết.
Có thù phải báo, có oán phải trả.
Không phải sao?
Ý chí Đại Đạo không lâu trước đây ngấm ngầm nhắc đến, hễ người nào giết chết được người có liên quan đến Tô Minh thì đều có thể đạt được vận may đại đạo.
Bình thường có chết cũng không được chút vận may đại đạo nào, cuối cùng cũng có cơ hội có được một chút, ai mà không đỏ mắt thèm thuồng chứ?
Huống chi, rất đơn giản!
Tên tuổi, lai lịch những người thân bạn bè đó của Tô Minh trong thời gian gần đây sớm đã được rất nhiều thế lực của thế giới Đại Thiên điều tra ra rồi, đều chỉ là hạng kiến bọ, một ngón tay cũng có thể nghiền chết ba bốn người, không có chút nguy hiểm nào.
Cho nên, chuyện tốt như vậy ai mà không muốn kiếm chút lợi ích?
Đáng tiếc, hiện nay chuyện tốt như vậy cũng không dễ dàng làm được, bởi vì giữa hế giới Đại Thiên và thế giới Tiểu Thiên có hàng rào ngăn cách.
Hàng rào này cũng không dễ dàng phá vỡ.
Người có thực lực phá vỡ hàng rào tiến vào thế giới Tiểu Thiên cũng chỉ có những thế lực siêu nhiên và bán bộ siêu nhiên của thế giới Đại Thiên mà thôi.
Vì thế mà lên được tàu con thoi chiến đấu của học viện Tiên Lạc rất quan trọng.
"Xếp hàng, sau đó lấy ra thư giới thiệu, nếu không thì không có cơ hội lên tàu đâu, vọng tưởng trà tộn lên tàu con thoi chiến đấu mà bị phát hiện sẽ phải chết!", hai vị chấp sự của học viện Tiên Lạc canh giữ trước cửa tàu con thoi chiến đấu lạnh lùng nói.
Hừ.
Muốn cùng đi xâu xé miếng bánh ngọt với học viện Tiên Lạc ư, đâu có dễ dàng vậy? Bạn bè người thân của Tô Minh có số lượng nhất định, nhiều người đi thì sẽ bớt lợi ích lại.
Những người có thư giới thiệu đó cơ bản đều là những thân thích của yêu nghiệt đỉnh cấp trong học viện Tiên Lạc hoặc là con cháu của các cao tầng tại học viện Tiên Lạc mà thôi.
Người bình thường muốn la liếm chút ư? Nằm mơ à.
"Thẩm sư huynh, tên Tô Minh đó vận khí đúng là tốt thật, lại chết trong vụ nổ chiến trường Thần Ma, bằng không nếu hắn còn sống thì một khi để anh tìm đến cửa chắc chắc anh sẽ không cho hắn chết dễ dàng như vậy đâu, lúc đó kết cục sống không bằng chết là một trăm phần trăm", mấy thanh niên đứng bên cạnh Thẩm Thương khung tâng bốc, nịnh hót đến cực điểm.
"Tô Minh rất yêu nghiệt, tôi không chắc đã là đối thủ của hắn ta", Thẩm Thương Khung mỉm cười, có chút khiêm tốn: "Tôi và anh ta, năm mươi năm mươi đi".
Đứng sau Thẩm Thương Khung chính là Chung Ly Tĩnh, cũng là một thiên tài siêu cấp yêu nghiệt mới được phát hiện của học viện Tiên Lạc!
Chương 738: Tô Minh 'lại' chết
Nghe nói Thẩm Thương Khung tìm được cung Thương Khung ở thời viễn cổ trong truyền thuyết và có được kế thừa hoàn chỉnh của cung Thương Khung.
Cũng chính vì vậy mà tốc độ tu luyện võ đạo nhanh gấp nhiều lần.
Hiện giờ đã vững vàng ở vị trí số một trên bảng xếp hạng yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc.
“Thẩm sư huynh tự ti quá rồi! Dựa vào tên Tô Minh đó làm sao so được với anh?”, những người trẻ tuổi ở xung quanh ai nấy đều nói với giọng nịnh hót.
“Thẩm sư huynh đợi chút! Chúng ta phải nhanh chóng đến học viện Linh Võ ở thế giới Tiểu Thiên thôi. Nghe nói, điện Hoàng Tuyền cũng phái ra một tàu con thoi tác chiến đến học viện Linh Võ đấy”, đột nhiên có người nói.
Thẩm Thương Khung gật đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Đã định phân chia lợi ích rồi nhưng không ngờ lại nhiều như vậy…
Điện Hoàng Tuyền còn mạnh hơn học viện Tiên Lạc rất nhiều.
Hắn là người dẫn đầu của học viện Tiên Lạc vì vậy tất nhiên cũng có chút áp lực.
“Hình như liên minh Hoang Thần cũng phái một tàu con thoi tác chiến đến”, lại có người nói.
Sắc mặt Thẩm Thương Khung càng ngưng trọng hơn, ánh mắt mơ hồ, không khỏi nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm: “Thằng phế vật Tô Minh phải chết ở chiến trường Thần Ma rồi. Trước đó do mình bế quan nên không có thời gian giết chết hắn để rửa nỗi nhục cho học viện Tiên Lạc nên vô cùng hối tiếc. Lần này cũng đến giết Tô Minh, mình nhất định phải chiếm ưu thế. Kể cả liên minh Hoang Thần và điện Hoàng Tuyền cũng đừng mơ ngăn cản”.
Trong hư không lơ lửng, một chiếc đỉnh màu tím đen đang chậm rãi lơ lửng trên đó, thỉnh thoảng còn phảng ra ánh sáng thần bí.
Tô Minh vẫn chìm trong giấc ngủ nhưng vết thương của anh đã hoàn toàn hồi phục.
Khoảng cách với tỉnh giấc cũng chỉ trong gang tấc.
“Hình như ở đây không đơn giản”, thiên nữ Tạo Hóa lẩm bẩm, có chút kinh ngạc.
Đỉnh Thần Ma dẫn Tô Minh phá tan hư không và tiến về phía trước. Theo như thiên nữ Tạo Hóa đoán thì đỉnh Thần Ma sẽ đưa Tô Minh đến thế giới Đại Thiên xa xôi của nền văn minh Xương.
Cô ta có chút khó hiểu, không biết đỉnh Thần Ma định đưa Tô Minh đến hư không xa xôi như vậy làm gì?
Bây giờ thì cũng coi như hiểu đươc một chút.
“Hư không là vô diễn, cũng là thần bí. Kể cả là lúc bổn thiên nữ ở thời kỳ đỉnh phong cũng không thể hoàn toàn khám phá hết được. Nghe nói, trong hư không có rất nhiều nơi kỳ bí, xem ra đúng là như vậy”.
Hiện giờ, nơi mà đỉnh Thần Ma đưa Tô Minh đến chẳng phải là nơi kỳ bí sao?
Mà còn không phải là kỳ bí bình thường mà có thể gọi là nghịch thiên.
“Đây là không gian hư không, dường như là nơi của đế thú hư không. Vì vậy mà để lại rất nhiều năng lượng tinh huyết của đế thú, ít nhất cũng phải hơn trăm con”.
Đế thú hư không chắc cũng ở cấp bậc Đại Đế của loài người nhưng sống trong hư không vô diễn thì thực lực mạnh hơn Đại Đế rất nhiều.
Mặc dù không hiếm gặp đế thú hư không nhưng nó phân bố trong hư không rộng lớn nên muốn gặp được nó cũng là vô cùng khó.
Trong lúc thiên nữ Tạo Hóa đang kinh ngạc thì có một chút năng lượng tinh huyết của đế thú hư không đổ vào đỉnh Thần Ma và được Tô Minh hấp thụ.
Khí tức và thể lực của Tô Minh cũng được tăng lên một chút.
Không chỉ vậy, Vu Nguyên trong kho tàng huyết mạch cũng phản hồi lại cho Tô Minh. Đồng thời, mặc dù Tô Minh đang chìm đắm trong giấc ngủ nhưng tứ chi, nội tạng, kinh mạch, da thịt vẫn ngưng tụ, tổ hợp lại, ngay cả nhịp tim đập cũng mạnh hơn, ngay cả cảnh giới võ đạo cũng dần tăng lên.
…
Tại học viện Linh Võ ở thế giới Tiểu Thiên của nền văn minh Xương…
“Chuyện là như vậy đấy!”, có mấy chục người trung niên và ông già trong phòng lớn của học viện Linh Võ, người đứng đầu là Lâm Chân Võ. Còn những người khác là lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ, trong tay Lâm Chân Võ có một chú đưa tin. Ban nãy, chú đưa tin từ trên trời rơi xuống, đến từ thế giới Đại Thiên. Lâm Chân Võ vừa nói một lượt về thông tin trong đó, đặc biệt liên quan đến việc Tô Minh đã chết. Hơn nữa, Tô Minh ở thế giới Đại Thiên có rất nhiều kẻ thù có thế lực mạnh, bao gồm học viện Tiên Lạc, liên minh Hoang Thần, điện Hoàng Tuyền, tất cả đều sắp tới đây.
Lúc này, tất cả lãnh đạo bao gồm cả Lâm Chân Võ đều vô cùng lo lắng…
“Viện trưởng! Tô Minh thật sự chết rồi sao?”, một trưởng lão trong đó hỏi. Vị này là trưởng lão mới gia nhập vào học viện Linh Võ. Mấy năm nay học viện Linh Võ phát triển rất nhanh. Dù sao thì Tô Minh cũng để lại rất nhiều tài nguyên võ đạo, cộng thêm học viện Linh Võ là trường mà Tô Minh từng tu luyện, vì vậy mấy năm nay chiêu sinh được rất nhiều yêu nghiệt, thậm chí nhiều cường giả đã già vẫn chủ động gia nhập để đảm nhận trưởng lão và chấp sự…
Lâm Chân Võ trầm ngâm.
Lúc này tất cả mọi người đều hiểu.
Đó là thật, Tô Minh đã chết.
Nhất thời, trong phòng đều vô cùng yên tĩnh.
Không khí trở nên ngưng trọng, có người hoảng loạn, có người sốt sắng.
“Thế giới Đại Thiên là nơi nào chứ? Là nơi thiên tài hội tụ, yêu nghiệt thành rừng. Tô Minh đáng lẽ phải khiêm tốn chút chứ. Cuối cùng cậu ấy lại chết trong sự hống hách của chính mình. Cậu ấy chết đã đành, giờ đây còn để lại mớ hỗn độn và bắt chúng ta phải gánh”, một vị trưởng lão nói, sắc mặt ửng đỏ, nói: “Viện trưởng! Theo như thông tin trong đó thì chỉ sợ, một người giúp vuệc ở học viện Tiên Lạc, liên minh Hoang Thần và điện Hoàng Tuyền đến đây cũng có thể di chết chúng ta rồi”.
Đúng vậy!
Sắp diệt môn đến nơi rồi!
“Viện trưởng! Hoàng Chân vừa mới vào học viện Linh Võ chưa lâu, vì chút việc riêng nên định xin về nhà, mong viện trưởng phê chuẩn”, lúc này một trưởng lão không do dự gì, nói.
Đại nạn sắp tới, mệnh ai người nấy chạy.
Không vấn đề gì chứ?
Chương 739: Hung tin
Nhưng phàm là có một tia sinh cơ, anh không phải không thể lưu lại trợ giúp cho học viện Linh Võ, nhưng hiển nhiên không có dấu vết của tia sinh cơ nào.
Hơn nữa, Tô Minh đã chết rồi, cây đổ bầy khỉ tan không phải sao? Tô Minh đều đã chết rồi, học viện Linh Võ còn có giá trị gì???
Vốn dĩ gia nhập học viện Linh Võ cũng chỉ vì danh tiếng của Tô Minh, lỡ như sau này có một ngày anh trở lại, chiếu cố cho học viện bảo bối hoặc võ kỹ đỉnh cấp gì đó, ông ta cũng sẽ được hưởng lây một phần, hiện tại Tô Minh chết rồi, học viện Linh Võ cũng không còn chút hấp dẫn nào nữa.
“Viện trưởng, lão hủ cũng vậy”.
“Viện trưởng, trong nhà lão hủ cũng có chuyện”.
“Viện trưởng…”
...
Sau đó lại có hơn mười vị trưởng lão, chấp sự mở lời.
Thậm chí sau khi nói xong cũng không đợi Lâm Chân Võ đồng ý, trực tiếp hóa thành một điểm sáng mà rời đi, chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Sau một vài phút.
Đại sảnh vốn có mười mấy vị quản lý cấp cao, chỉ còn lại không tới mười người, bao gồm cả Lâm Chân Võ.
Sắc mặt Lâm Chân Võ khó coi tới mức có thể chảy nước, ông ta tóm chặt góc bàn khiến nó gần như vỡ lìa, lồng ngực phập phồng thở gấp, đôi mắt còn hằn lên tia máu.
Ông ta muốn bạo phát cơn giận, muốn chửi rủa, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi rồi lắc đầu ngao ngán.
Tai họa ngập đầu ập xuống, ông ta bỗng nhiên có chút mờ mịt.
“Tập hợp tất cả học viên của học viện Linh Võ tới sân võ đạo", Lâm Chân Võ bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng phân phó.
Chẳng bao lâu.
Trên sân võ đạo của học viện Linh Võ.
Biển người đông nghịt đều là học viên.
Dù là học viên nội viện hay là ngoại viện, lúc này, tất cả đều đang nhìn về hướng Lâm Chân Võ với ánh mắt sáng quắc.
Đều không hiểu tại sao viện trưởng bỗng nhiên lại triệu tập họ tới đây.
Lâm Chân Võ hít một hơi thật sâu, sau đó ...
Chậm rãi nói ra toàn bộ tin tức mà mình nhận được, không hề dấu giếm chuyện gì.
Lâm Chân Võ nói xong, sân võ đạo liền rơi vào im lặng.
Ngay cả tiếng hô hấp cũng như không tồn tại.
Một loạt ánh mắt kinh hoàng, tuyệt vọng và không thể tin được lóe lên.
Cho đến hơn mười nhịp thở sau.
“Tại sao lại như vậy?”
“Chúng ta đều sẽ chết sao?”
“Điều này không công bằng”.
“Tô Minh gây họa, buông tay chết đi, sau đó chúng ta cũng phải chịu liên lụy sao?”
“Sớm đã biết Tô Minh đó không đáng tin, năm đó khi còn ở thế giới Tiểu Thiên đã từng nghe nói, tên này làm người hung ác, không lưu đường lui, kết thù khắp nơi, quả nhiên cuối cùng cũng chết yểu”.
“Làm sao Tô Minh dám???? Đến thế giới Đại Thiên còn điên cuồng ngang ngược như vậy? Không hiểu là núi cao còn có núi cao hơn sao?”
“Tô Minh chết cũng chết rồi?! Tại sao còn muốn liên lụy lên người chúng ta, chúng ta vô tội mà!”
....
Sân võ đạo bắt đầu trở nên huyên náo.
Tuyệt vọng.
Phẫn nộ.
Không cam lòng.
Oán độc.
...
Cảm giác phức tạp hỗn độn đều có.
“Những ai muốn sống sót, hãy rời khỏi học viện Linh Võ ngay bây giờ, từ ngày hôm nay sẽ không còn liên quan gì đến học viện nữa”, Lâm Chân Võ hét lên.
Ngay lập tức.
“Đi!”
“Học viện rách nát này nên lẽ ra nên đóng cửa từ lâu rồi!”
“Tôi sớm đã muốn rời khỏi học viện Linh Võ rồi”.
“Đi cũng tốt”.
…
Sân võ đạo vốn có hơn 300 vạn học viên trong nháy mắt bốn phần năm trong số đó đã biến mất.
Còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của Lâm Chân Võ một chút.
Ông ta tưởng rằng phải 9/10 các học viên rời đi.
Kết quả là vẫn còn 50.000-60.000 người.
“Các cậu tại sao còn chưa rời đi?”, Lâm Chân Võ hỏi.
“Thề tồn vong với học viện Linh Võ!!!!”, 40.000- 50.000 học viên trước tiên im lặng, sau đó gầm lên.
“Bây giờ trở về thu dọn tất cả hành lý, nửa giờ sau tập hợp lại, chúng ta sẽ tới Chiến Uyên!”, Lâm Chân Võ quát.
Không nghi ngờ gì nữa, những thế lực khủng bố của thế giới Đại Thiên muốn trả thù người thân và bạn bè của Tô Minh, học viện Linh Võ cũng nằm trong số đó, Chiến Uyên cũng vậy, đặc biệt là Chiến Uyên.
Tại Chiến Uyên có những người phụ nữ của Tô Minh, như Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hoà… những cô gái đã từng tỏa sáng tại học viện Linh Võ này trước khi Tô Minh rời tới thế giới Đại Thiên đã được anh đưa tới Chiến Uyên.
Ngoài ra, người thân của Tô Minh cũng ở tại Chiến Uyên, như bố mẹ của anh Tô Chấn Trầm cùng Tùy Thanh Liên.
Sự trả thù mà Chiến Uyên phải gánh chịu chắc chắn là kinh khủng nhất.
Bởi vậy Lâm Chân Võ quyết định dẫn những học viên xem cái chết như không này tới Chiến Uyên, cùng tồn vong với họ.
"Nếu đã được hưởng vinh quang và tài nguyên võ đạo mà Tô Minh đem lại, vậy thì nên đảm đương sự báo thù sau cái chết của cậu ấy, cho dù muôn đời muôn kiếp không trở lại được”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm một mình.
Dưới đáy lòng lại thở dài một hơi.
Tô Minh, cứ như vậy chết đi????
Từng cảnh tượng của anh tại học viện Linh Võ dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt, giờ đây lại như đã cách mấy đời.
...
Chiến Uyên.
Thực ra tin tức mà Chiến Uyên nhận được còn sớm hơn so với học viện Linh Võ.
Tùy Thanh Liên đã bất tỉnh, là do khóc ngất đi.
Hai mắt Tô Chấn Trầm cũng đỏ bừng.
Tiêu Nguyệt.
Lâm Thanh Loan.
Quý Thanh Hoà.
Ngư Dung Băng.
Công chúa nhỏ Cổ Kim.
Hứa Như Ý.
Nam Cung Cẩn.
Sau khi nhận được hung tin, bảy cô gái cũng sụp đổ, khóc lóc thảm thiết, thất thần ...
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy Chiến Uyên.
Đương nhiên ngoài dòng chính của Chiến Uyên, những người khác vẫn chưa hay tin.
Chiến Uyên mấy năm nay phát triển cực kỳ nhanh chóng mãnh liệt, còn kinh khủng hơn nhiều so với học viện Linh Võ, suy cho cùng danh tiếng của Tô Minh tại thế giới Tiểu Thiên quá lớn, mà Chiến Uyên chính là nơi gia tộc của anh sinh sống, phát triển có thể không thần tốc sao?
“Thanh Hòa, rốt cuộc Tô Minh còn sống hay đã chết, ai trong chúng ta cũng không chắc chắn. Bố tin rằng con trai mình là người tốt ắt có trời giúp, những năm này nó đã trải qua biết bao cửa ải sinh tử, có lần nào mà không bị người ta đồn thổi là đã chết? Kết quả thì sao? Lần này cũng sẽ không ngoại lệ!”, Tô Chấn Trầm nhìn hướng Quý Thanh Hòa, ngưng giọng nói: “Thanh Hòa, trong số bảy chị em các con, thực lực hôm nay của con là mạnh nhất, bây giờ bố có nhiệm vụ muốn giao cho con”.
“Bố, bố nói đi”, Quý Thanh Hòa lau nước mắt, cắn chặt môi đỏ trầm giọng nói, cô đã quyết định một đời một kiếp này của mình đều là người phụ nữ của Tô Minh, do đó mấy người Quý Thanh Hòa hiện tại đã gọi Tô Chấn Trầm cùng Tùy Thanh Liên là bố mẹ.
Chương 740: Linh Điệp
“Hãy tới Võ Tông tìm kiếm sự trợ giúp, không bao lâu nữa, những thế lực đứng đầu của thế giới Đại Thiên sẽ giáng lâm, báo thù Chiến Uyên, lúc đó ắt sẽ là thảm họa diệt vong, hôm nay cũng chỉ có Võ Tông mới có thể giúp đỡ chúng ta mà thôi", Tô Chấn Trầm yếu ớt nói.
Võ Tông đến cùng vẫn là thế lực lánh đời mạnh nhất của thế giới Tiểu Thiên.
Lớn mạnh hơn nhiều so với Chiến Uyên.
Huống hồ, trước khi đi tới thế giới Đại Thiên Tô Minh cũng đã từng nói qua, nếu lâm vào nguy cơ sinh tử, hãy tới Võ Tông cầu cứu.
Mặc dù Tô Chấn Trầm cảm thấy vào thời điểm này cầu cứu Võ Tông, cõ lẽ cũng chỉ là một trận tai vạ đối với Võ Tông, nhưng đây là điều con trai trước đó đã nhắn nhủ với ông, ông tin tưởng con trai mình.
“Vâng”, Quý Thanh Hòa nặng nề gật đầu, sau đó liền hóa thành một luồng sáng xanh hướng về phía Võ Tông, Quý Thanh Hòa của hiện tại đã là cảnh giới Văn Đạo.
Đã tương đối yêu nghiệt rồi.
Phải biết rằng tuổi của Quý Thanh Hòa không sai biệt so với Tô Minh.
Mà tuổi này đã đạt tới Văn Đạo cũng không tính là kém nếu đặt tại thế giới Đại Thiên.
Tại thế giới Tiểu Thiên càng là một tài năng vô song nổi bật.
Trong khoảng không vô tận.
“Nhóc Tô, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi?”, thiên nữ Tạo Hóa có chút kích động.
Tô Minh đã tỉnh lại.
“Thiên nữ tiền bối, khiến cô phải lo lắng rồi”, tinh thần Tô Minh vừa chuyển liền thu lại bia Huyền Diệu, bước ra từ đỉnh Thần Ma.
Anh nhìn đỉnh Thần Ma một cách vô cùng thích thú.
“Ngươi vậy mà chủ động kí kết khế ước cùng ta?”, Tô Minh có chút kinh ngạc, đỉnh Thần Ma rõ ràng là bảo vật quý giá trong những bảo vật quý giá, thậm chí đỉnh đã hình thành nên một chút linh trí, xuất hiện binh hồn, tương đương với chỉ số thông minh của một đứa trẻ hai hoặc ba tuổi.
Chủ động cùng bản thân lập khế ước?
Hơn nữa còn là khế ước chủ tớ.
Bản thân là chủ.
Đỉnh Thần Ma là nô bộc?
Tô Minh đương nhiên kinh ngạc.
Thông thường, loại bảo vật quý giá này tương đối ngạo mạn.
Phải biết rằng trong hàng trăm triệu năm nay, ý chí đại đạo vẫn luôn kiếm tìm đỉnh Thần Ma, kết quả tìm mòn mắt không thấy, chứng tỏ đỉnh Thần Ma coi thường ý chí đại đạo, không muốn bị nó tìm thấy.
Từ đó có thể hình dung được đỉnh Thần Ma có bao nhiêu kiêu ngạo.
Tô Minh tự mình biết mình.
“Là do kho tàng huyết mạch sao? Ngươi nhận ra kho tàng huyết mạch?”, sau đó, Tô Minh mơ hồ cảm nhận được ý nghĩ của đỉnh Thần Ma liền nảy sinh hứng thú, anh cũng muốn biết lai lịch của kho tàng huyết mạch này.
Thật đáng tiếc đỉnh Thần Ma cũng không thể giải thích rõ ràng.
“Được rồi, nếu đã như vậy, sau này ngươi theo ta, chúng ta kề vai chiến đấu”, Tô Minh mỉm cười, điều khiến anh thích thú hơn cả chính là binh hồn của đỉnh Thần Ma này vậy mà lại mang khí tức của một bé gái.
Giọng nói thấp thoáng khi giao tiếp còn khá dễ thương.
Trong nháy mắt.
Đỉnh Thần Ma bỗng nhiên biến thành một chiếc nhẫn, lồng vào ngón tay của Tô Minh.
Như vậy tay trái là vòng tay Ma La Kiếm.
Tay phải đeo nhẫn đỉnh Thần Ma.
Cũng được tính là trang bị siêu thần rồi.
“Cảnh giới võ đạo vật mà đạt tới Khư Chủ rồi?”, Tô Minh sờ sờ cái mũi, có chút kinh ngạc, không ngờ sau khi hôn mê gần chết lại giành được chỗ tốt nghịch thiên như vậy.
Chưa kể đến việc dường như kho tàng huyết mạch lại được kích hoạt thêm một phần, hiện tại lực khống chế sức mạnh thuần túy của anh đã mạnh mẽ tăng vọt lên khoảng 50 tỷ, biên độ tăng trưởng khiến người ta phải choáng váng.
Cường độ thân thể cũng vậy.
"Hiệu quả của việc hấp thụ Vu Nguyên và tinh huyết thú đế cũng không tồi”.
“Nếu bây giờ tôi muốn giết chết Cổ Dực, có lẽ căn bản không cần phải sử dụng tới ‘Hưu’, thuật ‘Sinh Mạng Lưu Phóng’nữa đi? Một quyền cũng đủ để đập nát hắn rồi”.
Tô Minh vô cùng tự tin.
“Ồ, tôi cũng lấy được đèn Vu Nguyên rồi?”, sau đó, anh lại phát hiện ra một điều đáng mừng khác.
“Tại thời điểm chiến trường Thần Ma nổ tung, đèn Vu Nguyên đã bị kho tàng huyết mạch của anh nuốt chửng rồi”, thiên nữ Tạo Hóa giải thích.
“Trong đèn Vu Nguyên hàm chứa quy luật Vu Nguyên cực kỳ phong phú, quy luật Vu Nguyên là một trong những quy luật chí cao, gần như đã tuyệt diệt, vô cùng quý hiếm và ngang tàn, lần này hời to rồi, sau khi quy luật Vu Nguyên này bị kho tàng huyết mạch phân tách nhào nặn đã dung hòa vào dòng sông quy luật của tôi, uy lực hiện tại của dòng sông quy luật có lẽ đã tăng gấp đôi đi?”
"Ngoài ra, sau khi đèn Vu Nguyên được bóc tách quy luật Vu Nguyên, những cặn bã mà đèn Vu Nguyên đó để lại cũng đã được bia Huyền Diệu cắn nuốt”.
Tinh thần Tô Minh vừa động, đem phần còn lại của đèn Vu Nguyên cho bia Huyền Diệu, bia Huyền Diệu liền rung lên đầy hưng phần, lại có thể ăn một bữa no rồi.
“Nơi đây cách thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương bao xa?”, Tô Minh một hồi lâu sau hỏi.
“Rất xa, vô cùng xa xôi, cho dù độ thành thục của anh đối với quy luật không gian đạt tới giai đoạn năm, muốn trở về có lẽ cùng phải mất một năm rưỡi”, thiên nữ Tạo Hóa có chút bất lực.
“Một năm rưỡi?”, Tô Minh cứng họng.
Cùng lúc đó.
Bỗng nhiên.
Tại phương xa.
Có dấu hiệu của sự dao động khí tức.
Tô Minh bất giác ngẩng đầu nhìn sang.
Vài đạo khí tức bên kia cũng phát hiện ra Tô Minh.
Trong tích tắc, mấy luồng khí tức đó vô cùng cảnh giác khóa chặt Tô Minh lại.
Những luồng khí tức này đều không hề yếu, hầu như đều đã đạt tới cảnh giới Giới Chủ và Khư Chủ, hơn nữa, chủ nhân của những luồng khí tức này đều là thanh niên, dường như còn mạnh mẽ hơn không ít.
Nếu tại thế giới Đại Thiên chắc chắn sẽ là những yêu nghiệt siêu cấp trong nhưng yêu nghiệt đỉnh cấp.
“Anh thuộc chủng tộc nào? Tại sao lại ở đây? Anh tên gì?”, chẳng bao lâu chủ nhân của những luồng khí tức đó đến trước người Tô Minh, ba nam, một nữ, xét về diện mạo họ hẳn đều là nhân loại, những cũng có một vài chi tiết không giống, ví dụ như những vết sọc trên trán của họ, người mở lời là cô gái với gương mặt xinh đẹp, làn da nghiêng về màu lúa mì khỏe khoắn, nhưng ngũ quan tương đối tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt màu lam nhạt lấp lánh kia, rất lanh trí, trong veo, mang tới cho người ta cảm giác trong sáng thuần khiết, cô ta nhìn Tô Minh chằm chằm một cách thích thú, giống như nhìn thấy một món đồ chơi đặc biệt thú vị, có chút hiếu kỳ.
“Nhân loại, bởi vì bị kẻ thù truy sát, lạc đường vào hư không. Tôi là Tô Minh”, Tô Minh nửa thật nửa giả trả lời.
“Anh hình như mới hơn 20 tuổi?”, cô gái nhìn Tô Minh chăm chú thật sâu, càng thêm tò mò, hơn hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Khư Chủ????
Từ lúc nào nhân loại lại xuất hiện sự tồn tại yêu nghiệt như vậy?
“Rất vui khi được gặp anh, tôi là Linh Điệp”, cô gái tự mình giới thiệu: “Đến từ tộc Thanh Yếm”.
“Thánh nữ, cô đừng nói gì, anh ta lai lịch bất minh, ngộ lỡ…”, sắc mặt ba người đàn ông bên cạnh Linh Điệp liền thay đổi, đè thấp giọng nhắc nhở cô.
Thánh nữ điểm nào cũng tốt, chỉ là quá đơn thuần.
Người thanh niên tự xưng là Tô Minh này quá kỳ quái, ở tuổi này đã là cảnh giới Khư Chủ, thật không thể tưởng tượng nổi, ngoài ra, nơi này còn là nơi sâu trong hư không, có thể dễ dàng tiến vào vậy sao?
Vẫn như trước có thể tạo ra vô thượng thần tích không?
Không thể nào.
Ý chí Đại Đạo xác định chắc chắn không có khả năng.
Ông ta quá đỗi quen thuộc với chiến tường Thần Ma rồi.
Nơi đáng sợ nhất của chiến trường Thần Ma nằm ở tinh hạch Thần Ma!
Sự bạo nổ của chiến trường Thần Ma tương đương với bạo nổ của tinh hạch Thần Ma...
Mà uy lực của một khối tinh hạch Thần Ma lớn đến mức nào? Ước chừng có thể dễ dàng chôn vùi cả Đại Đế thượng vị ấy chứ?
Thế giới Đại Thiên từ cổ chí kim chưa từng xuất hiện qua vị Đại Đế thượng vị nào, dưới sự bạo nổ của tinh hạch thì đều phải chết.
Cho nên, bất luận Tô Minh có vô địch, yêu nghiệt, cường đại, không thể tin nổi đến đâu cũng không thể có một tia sinh cơ.
Nếu như dưới sự bạo nổ của chiến trường Thần Ma mà Tô Minh vẫn còn sống thì ông ta chấp nhận. Ông ta cho dù có chết trong tay Tô Minh cũng chấp nhận.
"Đại Đạo! Tôi không chết không xong với ông!", đúng lúc này, Hỗn Độn Long Quy đột nhiên gào lên, trực tiếp mất kiểm soát.
Hỗn Độn Long Quy có chết cũng không ngờ được ý chí Đại Đạo lại... lại vô liêm sỉ như vậy, điên cuồng đến mức này sao?
Bạo nổ cả chiến trường Thần Ma?
Sự hiểu biết của ông ta về chiến trường Thần Ma rất thâm sâu, cho nên, ông ta biết Tô Minh ắt chết không nghi ngờ gì, không có bất cứ khả năng tạo ra kỳ tích nào.
Không thể chấp nhận được.
Ý chí Đại Đạo một bên thì cảnh cáo thế hệ tiền bối bao gồm cả Hỗn Độn Long Quy không được ra tay giúp đỡ Tô Minh, nhưng một mặt bản thân lại vô liêm sỉ ra tay thấp hèn.
Đây được coi là gì chứ?
"Ầm!"
Dưới sự nổi giận của Hỗn Độn Long Quy, một trảo được đánh ra hướng lên phía cửu thiên.
Trảo Long Quy dao động vô hạn, cực hạn phóng đại, mang theo hỗn độn ngợp trời, giống như một trảo chụp lấy cả thiên địa sơ khai vậy.
"Ra tay!", Đạm Đài Chân Thương cũng giận dữ gầm lên, đồng thời ra tay ầm ầm đánh ra một quyền, đánh lên phía cửu thiên, mấy vị lão tổ tông cấp bậc Đại Đế huyết mạch Đạm Đài cũng ra tay rồi.
Thế nhưng.
"Hừ", ý chí Đại Đạo chỉ châm biếm hừ một tiếng, sau đó... bỏ chạy. Bỏ chạy vào hành cung Đại Đạo!
Ý chí Đại Đạo có hành cung.
Thân là người nắm giữ đại đạo quả vị, có quả vị trấn áp tại thân.
Hành cung Đại Đạo có thể ngăn chặn, coi thường tất cả tấn công đến từ những sinh linh trong thế giới Đại Thiên.
Đương nhiên, hành cung Đại Đạo cũng không phải tuyệt đối vô địch, nếu như tấn công của người công kích quá đỗi uy lực thì hành cung Đại Đạo cũng không thể chống cự được.
Nhưng khả năng này không cao, dù sao, hệ thống sinh sôi võ đạo của thế giới Đại Thiên cũng chỉ có trình tự như vậy, có giới hạn.
Muốn phá vỡ giới hạn này, uy hiếp được hành cung Đại Đạo gần như là người ngủ mê nói sảng.
"Đáng chết".
Quả nhiên, ngay sau đó tấn công của đám người Hỗn Độn Long Quy và Đạm Đài Chân Thương sau khi tiến vào không tầng đại đạo trên cửu thiên thì lập tức mất đi động tĩnh, không có bất cứ hiệu quả nào.
"Ý chí Đại Đạo, ông ra tay bỉ ổi như vậy, điên cuồng mất trí như vậy, sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng mà thôi!", khóe miệng của Hỗn Độn Long Quy có vết máu tươi, tức giận công tâm.
Đường đường là ý chí Đại Đạo, là người bảo vệ của cả thế giới Đại Thiên, là người thủ hộ của thế giới Đại Thiên, vậy mà lại đích thân ra tay giết chết một thiên tài siêu cấp xuất chúng trong thế giới Đại Thiên ư? Đúng là vô liêm sỉ đến cực điểm!
"Chết rồi, cậu Tô chết rồi, chết rồi, chết rồi!", Đạm Đài Chân Thương thì thào tự nói, sắc mặt tái nhợt, đáng tiếc, thở dài tiếc nuối. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào màn hình khí tức, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng sụp đổ của chiến trường Thần Ma.
Cho dù là ông ta, nếu như thân ở trong nơi bạo liệt như vậy chắc chắn cũng chết hàng triệu lần trong nháy mắt.
"Đạm Đài Vô Tình xin thề! Đời này nhất định phải giết chết ý chí Đại Đạo!", Đạm Đài Vô Tình xuất hiện bên cạnh Đạm Đài Chân Thương, cô ta từ sau khi được truyền tống ra ngoài đến bây giờ vẫn không hé răng nửa lời, không khóc lóc, không biến sắc, chỉ có sự bình tĩnh, sự bình tĩnh thuần túy đến mức khiến lòng người khiếp sợ. Trong lòng Đạm Đài Vô Tình thầm nói, đôi mắt xinh đẹp cuối cùng cũng trào ra dòng lệ ngân.
"Anh Tô, thật sự rất nguy hiểm", Thiên Nữ Tạo Hóa nói, có chút nghĩ lại mà sợ.
"Lại là kho tàng huyết mạch! Kho tàng huyết mạch lại lập công rồi!"
Khoảnh khắc chiến trường Thần Ma nổ tung, nói thực ngay đến Thiên Nữ Tạo Hóa cũng có chút lo lắng cho sống chết của Tô Minh, bởi vì uy lực bạo nổ của chiến trường Thần Ma quá đỗi khủng bố!
Khủng bố đến độ cho dù Tô Minh quanh người có hỗn độn chí bảo như bia Huyền Diệu cũng không thể có chút cơ hội chống đỡ.
Cho dù Tô Minh có khả năng hồi phục lấy máu trùng sinh tựa hồ cũng không thể có cơ hội và thời gian hồi phục.
Nói cho cùng, tinh hạch Thần Ma căn bản là vượt xa cấp bậc của nền văn minh Xương.
Tinh hạch Thần Ma bạo nổ tuyệt đối không phải là điều mà Tô Minh có thể ngăn cản được.
Nếu như Thiên Nữ Tạo Hóa ở đỉnh phong thì còn có thể dễ dàng ra tay giúp đỡ Tô Minh xử lý uy lực bạo liệt của chiến trường Thần Ma này, nhưng cô ta vẫn còn cách thời kỳ đỉnh phong quá xa, vẫn chỉ là một tia thần hồn mà thôi.
Rơi vào đường cùng.
Thiên Nữ Tạo Hóa đã chuẩn bị sử dụng vài thủ đoạn nghịch thiên, cố gắng hết sức bảo vệ thần hồn của Tô Minh, sau đó tương lai sẽ dựa vào Vô Thượng bí pháp, từng chút từng chút tụ hồn cho Tô Minh, giúp anh chuyển thế, trùng sinh...
Đây là cơ hội duy nhất mà Thiên Nữ Tạo Hóa có thể nhìn thấy.
Lựa chọn bất đắc dĩ.
Nhưng nào ngờ... chưa đợi đến lượt cô ta có bất cứ hành động nào thì vào khoảnh khắc chiến trường Thần Ma nổ tung, có một đỉnh đột nhiên xuất hiện!
Đỉnh Thần Ma.
Đỉnh Thần Ma duy nhất chưa bị ý chí Đại Đạo khống chế trong chiến trường Thần Ma.
Cũng là bảo bối thần bí nhất, mạnh mẽ nhất trong chiến trường Thần Ma.
Là sự tồn tại để lại vô số truyền thuyết.
Đỉnh Thần Ma đột nhiên xuất hiện, giống như là được triệu hồi vậy.
Cực kỳ không thể tin nổi...
Bình thường mà nói, Tô Minh không phải là chủ nhân của đỉnh Thần Ma, thậm chí trước đó Tô Minh còn chưa từng gặp mặt nó, sao có thể đột nhiên vì Tô Minh mà tới được?
Đỉnh Thần Ma không phải vào lúc chiến trường Thần Ma bùng nổ hoặc là nổ tung theo chiến trường Thần Ma, hoặc là đồng ý trốn vào hư không, một lần nữa lưu lạc tại nơi nào đó trong hư không vô tận, đợi chờ người có duyên sao?
Nhưng lại một mực tìm tới Tô Minh!
Có điều, rất nhanh Thiên Nữ Tạo Hóa đã hiểu ra, đỉnh Thần Ma tìm tới Tô Minh là vì kho tàng huyết mạch của Tô Minh!
Chương 737: Xử lý người thân bạn bè của Tô Minh
Phảng phất tựa hồ như nó là người hâm mộ trung thành, đứa em trai trung thành của kho tàng huyết mạch vậy, cho nên đã chủ động tìm tới cửa.
"Đỉnh Thần Ma quen biết kho tàng huyết mạch ư?", Thiên Nữ Tạo Hóa có chút kinh ngạc.
Cũng chính vì đỉnh Thần Ma chủ động tìm tới, trong khoảnh khắc sinh tử, đỉnh Thần Ma đã bao phủ lấy Tô Minh, bảo vệ Tô Minh ở trong đỉnh, cộng thêm bia Huyền Diệu cũng bao trùm lấy Tô Minh, tạo thành hai lớp phòng ngự. Sau đó, cây Thế Giới lại cống hiến sinh cơ vô tận. Tô Minh vì thế mà miễn trưỡng tránh được một kiếp nạn.
Cho dù như vậy thì Tô Minh lúc này cũng đã trọng thương hôn mê trong đỉnh Thần Ma!
Nếu không phải có kho tàng huyết mạch bảo vệ thần hồn và tâm mạch của Tô Minh thì Tô Minh đã chết rồi.
Cho nên, kho tàng huyết mạch đã dựa vào sức lực của mình mà dành lại được một cơ hội sống cho Tô Minh.
Tiếp theo đó.
"Xuy!"
Đỉnh Thần Ma giống như sao băng phá vỡ dòng lũ bạo nổ vô tận của chiến trường Thần Ma, lần nữa phá vỡ hư không, trốn vào hư vô.
"Như vậy cũng tốt", Thiên Nữ Tạo Hóa thở phào nhẹ nhõm, trọng thương lần này của Tô Minh ước chừng phải hôn mê mất một quãng thời gian mới có thể hồi phục. Bây giờ được đỉnh Thần Ma đưa vào hư không cũng coi như bảo đảm an toàn, bằng không ngộ nhỡ sau khi chiến trường Thần Ma bùng nổ dần dần bình định lại, đỉnh Thần Ma bị ý chí Đại Đạo phát hiện ra thì không chừng ý chí Đại Đạo có thể phát hiện ra Tô Minh ở trong đỉnh Thần Ma vẫn chưa chết.
"Đỉnh Thần Ma có lai lịch thế nào mà lại có thể chống cự được tuyệt đại bộ phận uy lực bạo liệt của tinh hạch Thần Ma chứ?", Thiên Nữ Tạo Hóa có chút tò mò.
Có thể nói, đỉnh Thần Ma mạnh hơn gấp mấy lần so với bia Huyền Diệu. Bảo bối cấp bậc như vậy đã hoàn toàn vượt xa trình độ của nền văn minh Xương rồi.
Thời gian nhanh chóng trôi đi.
Một năm sau.
Thế giới Đại Thiên.
Học viện Tiên Lạc.
Một chiếc tàu con thoi chiến đấu khổng lồ đang dừng trước cửa học viện Tiên Lạc.
Xung quanh tàu con thoi chiến đấu đó có rất nhiều võ giả, những võ giả này có người trẻ, có người trung niên thậm chí còn có người già.
Những người tu luyện võ đạo này đa số đều đến từ các thế lực khác nhau của thế giới Đại Thiên, còn có không ít người là tán tu.
Tại cửa ra vào tàu con thoi chiến đấu có hai chấp sự của học viện Tiên Lạc, sắc mặt lạnh lùng kiêu ngạo đang đứng canh gác ở đó.
Trên tàu con toi chiến đấu.
Không ít người luyện võ đã có mặt, đa số đều là thanh niên trẻ tuổi, những thanh niên đã lên tàu con thoi chiến đấu này cơ bản đều là học viên của học viện Tiên Lạc, học viên nội môn ngoại môn đều có, ví dụ như Thẩm Thương Khung hiện nay đã đứng đầu danh sách yêu nghiệt trong học viện Tiên Lạc cũng ở trong đó.
Thẩm Thương Khung một thân áo trắng, dung mạo anh tuấn, khí chất bất phàm, lưng đeo trường kiếm, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng mà lại có chút chán ghét nhìn cảnh tượng lộn xộn phía dưới.
Bên tai lại là những âm thanh mong đợi, cầu xin, vội vã của các võ giả đến từ các thế lực khác nhau trên thế giới Đại Thiên và rất nhiều tán tu:
"Cho tôi đi với!"
"Đến thế giới Tiểu Thiên, giết chết người thân bạn bè của Tô Minh là nhiệm vụ mà tôi chờ đợi".
"Tô Minh làm loạn thế giới Đại Thiên chúng ta, khiến thế giới Đại Thiên tăm tối rối loạn, chúng ta phải trút mối hận này, phàm là người thân bạn bè của Tô Minh thì đều phải chịu trừng phạt".
"Em trai của tôi đã chết trong tay Tô Minh, tôi nhất định phải tới thế giới Tiểu Thiên, giết chết bạn bè người thân của Tô Minh, báo thù cho em trai tôi, đưa tôi đi cùng với".
Hóa ra, chiếc tàu con thoi chiến đấu này là do học viện Tiên Lạc phái tới thế giới Tiểu Thiên!
Đến học viện Linh Võ ở thế giới Tiểu Thiên.
Nghe nói, bạn bè người thân của Tô Minh đều tụ tập ở học viện Linh Võ tại thế giới Tiểu Thiên.
Tô Minh đã chết.
Có thù phải báo, có oán phải trả.
Không phải sao?
Ý chí Đại Đạo không lâu trước đây ngấm ngầm nhắc đến, hễ người nào giết chết được người có liên quan đến Tô Minh thì đều có thể đạt được vận may đại đạo.
Bình thường có chết cũng không được chút vận may đại đạo nào, cuối cùng cũng có cơ hội có được một chút, ai mà không đỏ mắt thèm thuồng chứ?
Huống chi, rất đơn giản!
Tên tuổi, lai lịch những người thân bạn bè đó của Tô Minh trong thời gian gần đây sớm đã được rất nhiều thế lực của thế giới Đại Thiên điều tra ra rồi, đều chỉ là hạng kiến bọ, một ngón tay cũng có thể nghiền chết ba bốn người, không có chút nguy hiểm nào.
Cho nên, chuyện tốt như vậy ai mà không muốn kiếm chút lợi ích?
Đáng tiếc, hiện nay chuyện tốt như vậy cũng không dễ dàng làm được, bởi vì giữa hế giới Đại Thiên và thế giới Tiểu Thiên có hàng rào ngăn cách.
Hàng rào này cũng không dễ dàng phá vỡ.
Người có thực lực phá vỡ hàng rào tiến vào thế giới Tiểu Thiên cũng chỉ có những thế lực siêu nhiên và bán bộ siêu nhiên của thế giới Đại Thiên mà thôi.
Vì thế mà lên được tàu con thoi chiến đấu của học viện Tiên Lạc rất quan trọng.
"Xếp hàng, sau đó lấy ra thư giới thiệu, nếu không thì không có cơ hội lên tàu đâu, vọng tưởng trà tộn lên tàu con thoi chiến đấu mà bị phát hiện sẽ phải chết!", hai vị chấp sự của học viện Tiên Lạc canh giữ trước cửa tàu con thoi chiến đấu lạnh lùng nói.
Hừ.
Muốn cùng đi xâu xé miếng bánh ngọt với học viện Tiên Lạc ư, đâu có dễ dàng vậy? Bạn bè người thân của Tô Minh có số lượng nhất định, nhiều người đi thì sẽ bớt lợi ích lại.
Những người có thư giới thiệu đó cơ bản đều là những thân thích của yêu nghiệt đỉnh cấp trong học viện Tiên Lạc hoặc là con cháu của các cao tầng tại học viện Tiên Lạc mà thôi.
Người bình thường muốn la liếm chút ư? Nằm mơ à.
"Thẩm sư huynh, tên Tô Minh đó vận khí đúng là tốt thật, lại chết trong vụ nổ chiến trường Thần Ma, bằng không nếu hắn còn sống thì một khi để anh tìm đến cửa chắc chắc anh sẽ không cho hắn chết dễ dàng như vậy đâu, lúc đó kết cục sống không bằng chết là một trăm phần trăm", mấy thanh niên đứng bên cạnh Thẩm Thương khung tâng bốc, nịnh hót đến cực điểm.
"Tô Minh rất yêu nghiệt, tôi không chắc đã là đối thủ của hắn ta", Thẩm Thương Khung mỉm cười, có chút khiêm tốn: "Tôi và anh ta, năm mươi năm mươi đi".
Đứng sau Thẩm Thương Khung chính là Chung Ly Tĩnh, cũng là một thiên tài siêu cấp yêu nghiệt mới được phát hiện của học viện Tiên Lạc!
Chương 738: Tô Minh 'lại' chết
Nghe nói Thẩm Thương Khung tìm được cung Thương Khung ở thời viễn cổ trong truyền thuyết và có được kế thừa hoàn chỉnh của cung Thương Khung.
Cũng chính vì vậy mà tốc độ tu luyện võ đạo nhanh gấp nhiều lần.
Hiện giờ đã vững vàng ở vị trí số một trên bảng xếp hạng yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc.
“Thẩm sư huynh tự ti quá rồi! Dựa vào tên Tô Minh đó làm sao so được với anh?”, những người trẻ tuổi ở xung quanh ai nấy đều nói với giọng nịnh hót.
“Thẩm sư huynh đợi chút! Chúng ta phải nhanh chóng đến học viện Linh Võ ở thế giới Tiểu Thiên thôi. Nghe nói, điện Hoàng Tuyền cũng phái ra một tàu con thoi tác chiến đến học viện Linh Võ đấy”, đột nhiên có người nói.
Thẩm Thương Khung gật đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Đã định phân chia lợi ích rồi nhưng không ngờ lại nhiều như vậy…
Điện Hoàng Tuyền còn mạnh hơn học viện Tiên Lạc rất nhiều.
Hắn là người dẫn đầu của học viện Tiên Lạc vì vậy tất nhiên cũng có chút áp lực.
“Hình như liên minh Hoang Thần cũng phái một tàu con thoi tác chiến đến”, lại có người nói.
Sắc mặt Thẩm Thương Khung càng ngưng trọng hơn, ánh mắt mơ hồ, không khỏi nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm: “Thằng phế vật Tô Minh phải chết ở chiến trường Thần Ma rồi. Trước đó do mình bế quan nên không có thời gian giết chết hắn để rửa nỗi nhục cho học viện Tiên Lạc nên vô cùng hối tiếc. Lần này cũng đến giết Tô Minh, mình nhất định phải chiếm ưu thế. Kể cả liên minh Hoang Thần và điện Hoàng Tuyền cũng đừng mơ ngăn cản”.
Trong hư không lơ lửng, một chiếc đỉnh màu tím đen đang chậm rãi lơ lửng trên đó, thỉnh thoảng còn phảng ra ánh sáng thần bí.
Tô Minh vẫn chìm trong giấc ngủ nhưng vết thương của anh đã hoàn toàn hồi phục.
Khoảng cách với tỉnh giấc cũng chỉ trong gang tấc.
“Hình như ở đây không đơn giản”, thiên nữ Tạo Hóa lẩm bẩm, có chút kinh ngạc.
Đỉnh Thần Ma dẫn Tô Minh phá tan hư không và tiến về phía trước. Theo như thiên nữ Tạo Hóa đoán thì đỉnh Thần Ma sẽ đưa Tô Minh đến thế giới Đại Thiên xa xôi của nền văn minh Xương.
Cô ta có chút khó hiểu, không biết đỉnh Thần Ma định đưa Tô Minh đến hư không xa xôi như vậy làm gì?
Bây giờ thì cũng coi như hiểu đươc một chút.
“Hư không là vô diễn, cũng là thần bí. Kể cả là lúc bổn thiên nữ ở thời kỳ đỉnh phong cũng không thể hoàn toàn khám phá hết được. Nghe nói, trong hư không có rất nhiều nơi kỳ bí, xem ra đúng là như vậy”.
Hiện giờ, nơi mà đỉnh Thần Ma đưa Tô Minh đến chẳng phải là nơi kỳ bí sao?
Mà còn không phải là kỳ bí bình thường mà có thể gọi là nghịch thiên.
“Đây là không gian hư không, dường như là nơi của đế thú hư không. Vì vậy mà để lại rất nhiều năng lượng tinh huyết của đế thú, ít nhất cũng phải hơn trăm con”.
Đế thú hư không chắc cũng ở cấp bậc Đại Đế của loài người nhưng sống trong hư không vô diễn thì thực lực mạnh hơn Đại Đế rất nhiều.
Mặc dù không hiếm gặp đế thú hư không nhưng nó phân bố trong hư không rộng lớn nên muốn gặp được nó cũng là vô cùng khó.
Trong lúc thiên nữ Tạo Hóa đang kinh ngạc thì có một chút năng lượng tinh huyết của đế thú hư không đổ vào đỉnh Thần Ma và được Tô Minh hấp thụ.
Khí tức và thể lực của Tô Minh cũng được tăng lên một chút.
Không chỉ vậy, Vu Nguyên trong kho tàng huyết mạch cũng phản hồi lại cho Tô Minh. Đồng thời, mặc dù Tô Minh đang chìm đắm trong giấc ngủ nhưng tứ chi, nội tạng, kinh mạch, da thịt vẫn ngưng tụ, tổ hợp lại, ngay cả nhịp tim đập cũng mạnh hơn, ngay cả cảnh giới võ đạo cũng dần tăng lên.
…
Tại học viện Linh Võ ở thế giới Tiểu Thiên của nền văn minh Xương…
“Chuyện là như vậy đấy!”, có mấy chục người trung niên và ông già trong phòng lớn của học viện Linh Võ, người đứng đầu là Lâm Chân Võ. Còn những người khác là lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ, trong tay Lâm Chân Võ có một chú đưa tin. Ban nãy, chú đưa tin từ trên trời rơi xuống, đến từ thế giới Đại Thiên. Lâm Chân Võ vừa nói một lượt về thông tin trong đó, đặc biệt liên quan đến việc Tô Minh đã chết. Hơn nữa, Tô Minh ở thế giới Đại Thiên có rất nhiều kẻ thù có thế lực mạnh, bao gồm học viện Tiên Lạc, liên minh Hoang Thần, điện Hoàng Tuyền, tất cả đều sắp tới đây.
Lúc này, tất cả lãnh đạo bao gồm cả Lâm Chân Võ đều vô cùng lo lắng…
“Viện trưởng! Tô Minh thật sự chết rồi sao?”, một trưởng lão trong đó hỏi. Vị này là trưởng lão mới gia nhập vào học viện Linh Võ. Mấy năm nay học viện Linh Võ phát triển rất nhanh. Dù sao thì Tô Minh cũng để lại rất nhiều tài nguyên võ đạo, cộng thêm học viện Linh Võ là trường mà Tô Minh từng tu luyện, vì vậy mấy năm nay chiêu sinh được rất nhiều yêu nghiệt, thậm chí nhiều cường giả đã già vẫn chủ động gia nhập để đảm nhận trưởng lão và chấp sự…
Lâm Chân Võ trầm ngâm.
Lúc này tất cả mọi người đều hiểu.
Đó là thật, Tô Minh đã chết.
Nhất thời, trong phòng đều vô cùng yên tĩnh.
Không khí trở nên ngưng trọng, có người hoảng loạn, có người sốt sắng.
“Thế giới Đại Thiên là nơi nào chứ? Là nơi thiên tài hội tụ, yêu nghiệt thành rừng. Tô Minh đáng lẽ phải khiêm tốn chút chứ. Cuối cùng cậu ấy lại chết trong sự hống hách của chính mình. Cậu ấy chết đã đành, giờ đây còn để lại mớ hỗn độn và bắt chúng ta phải gánh”, một vị trưởng lão nói, sắc mặt ửng đỏ, nói: “Viện trưởng! Theo như thông tin trong đó thì chỉ sợ, một người giúp vuệc ở học viện Tiên Lạc, liên minh Hoang Thần và điện Hoàng Tuyền đến đây cũng có thể di chết chúng ta rồi”.
Đúng vậy!
Sắp diệt môn đến nơi rồi!
“Viện trưởng! Hoàng Chân vừa mới vào học viện Linh Võ chưa lâu, vì chút việc riêng nên định xin về nhà, mong viện trưởng phê chuẩn”, lúc này một trưởng lão không do dự gì, nói.
Đại nạn sắp tới, mệnh ai người nấy chạy.
Không vấn đề gì chứ?
Chương 739: Hung tin
Nhưng phàm là có một tia sinh cơ, anh không phải không thể lưu lại trợ giúp cho học viện Linh Võ, nhưng hiển nhiên không có dấu vết của tia sinh cơ nào.
Hơn nữa, Tô Minh đã chết rồi, cây đổ bầy khỉ tan không phải sao? Tô Minh đều đã chết rồi, học viện Linh Võ còn có giá trị gì???
Vốn dĩ gia nhập học viện Linh Võ cũng chỉ vì danh tiếng của Tô Minh, lỡ như sau này có một ngày anh trở lại, chiếu cố cho học viện bảo bối hoặc võ kỹ đỉnh cấp gì đó, ông ta cũng sẽ được hưởng lây một phần, hiện tại Tô Minh chết rồi, học viện Linh Võ cũng không còn chút hấp dẫn nào nữa.
“Viện trưởng, lão hủ cũng vậy”.
“Viện trưởng, trong nhà lão hủ cũng có chuyện”.
“Viện trưởng…”
...
Sau đó lại có hơn mười vị trưởng lão, chấp sự mở lời.
Thậm chí sau khi nói xong cũng không đợi Lâm Chân Võ đồng ý, trực tiếp hóa thành một điểm sáng mà rời đi, chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Sau một vài phút.
Đại sảnh vốn có mười mấy vị quản lý cấp cao, chỉ còn lại không tới mười người, bao gồm cả Lâm Chân Võ.
Sắc mặt Lâm Chân Võ khó coi tới mức có thể chảy nước, ông ta tóm chặt góc bàn khiến nó gần như vỡ lìa, lồng ngực phập phồng thở gấp, đôi mắt còn hằn lên tia máu.
Ông ta muốn bạo phát cơn giận, muốn chửi rủa, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi rồi lắc đầu ngao ngán.
Tai họa ngập đầu ập xuống, ông ta bỗng nhiên có chút mờ mịt.
“Tập hợp tất cả học viên của học viện Linh Võ tới sân võ đạo", Lâm Chân Võ bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng phân phó.
Chẳng bao lâu.
Trên sân võ đạo của học viện Linh Võ.
Biển người đông nghịt đều là học viên.
Dù là học viên nội viện hay là ngoại viện, lúc này, tất cả đều đang nhìn về hướng Lâm Chân Võ với ánh mắt sáng quắc.
Đều không hiểu tại sao viện trưởng bỗng nhiên lại triệu tập họ tới đây.
Lâm Chân Võ hít một hơi thật sâu, sau đó ...
Chậm rãi nói ra toàn bộ tin tức mà mình nhận được, không hề dấu giếm chuyện gì.
Lâm Chân Võ nói xong, sân võ đạo liền rơi vào im lặng.
Ngay cả tiếng hô hấp cũng như không tồn tại.
Một loạt ánh mắt kinh hoàng, tuyệt vọng và không thể tin được lóe lên.
Cho đến hơn mười nhịp thở sau.
“Tại sao lại như vậy?”
“Chúng ta đều sẽ chết sao?”
“Điều này không công bằng”.
“Tô Minh gây họa, buông tay chết đi, sau đó chúng ta cũng phải chịu liên lụy sao?”
“Sớm đã biết Tô Minh đó không đáng tin, năm đó khi còn ở thế giới Tiểu Thiên đã từng nghe nói, tên này làm người hung ác, không lưu đường lui, kết thù khắp nơi, quả nhiên cuối cùng cũng chết yểu”.
“Làm sao Tô Minh dám???? Đến thế giới Đại Thiên còn điên cuồng ngang ngược như vậy? Không hiểu là núi cao còn có núi cao hơn sao?”
“Tô Minh chết cũng chết rồi?! Tại sao còn muốn liên lụy lên người chúng ta, chúng ta vô tội mà!”
....
Sân võ đạo bắt đầu trở nên huyên náo.
Tuyệt vọng.
Phẫn nộ.
Không cam lòng.
Oán độc.
...
Cảm giác phức tạp hỗn độn đều có.
“Những ai muốn sống sót, hãy rời khỏi học viện Linh Võ ngay bây giờ, từ ngày hôm nay sẽ không còn liên quan gì đến học viện nữa”, Lâm Chân Võ hét lên.
Ngay lập tức.
“Đi!”
“Học viện rách nát này nên lẽ ra nên đóng cửa từ lâu rồi!”
“Tôi sớm đã muốn rời khỏi học viện Linh Võ rồi”.
“Đi cũng tốt”.
…
Sân võ đạo vốn có hơn 300 vạn học viên trong nháy mắt bốn phần năm trong số đó đã biến mất.
Còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của Lâm Chân Võ một chút.
Ông ta tưởng rằng phải 9/10 các học viên rời đi.
Kết quả là vẫn còn 50.000-60.000 người.
“Các cậu tại sao còn chưa rời đi?”, Lâm Chân Võ hỏi.
“Thề tồn vong với học viện Linh Võ!!!!”, 40.000- 50.000 học viên trước tiên im lặng, sau đó gầm lên.
“Bây giờ trở về thu dọn tất cả hành lý, nửa giờ sau tập hợp lại, chúng ta sẽ tới Chiến Uyên!”, Lâm Chân Võ quát.
Không nghi ngờ gì nữa, những thế lực khủng bố của thế giới Đại Thiên muốn trả thù người thân và bạn bè của Tô Minh, học viện Linh Võ cũng nằm trong số đó, Chiến Uyên cũng vậy, đặc biệt là Chiến Uyên.
Tại Chiến Uyên có những người phụ nữ của Tô Minh, như Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hoà… những cô gái đã từng tỏa sáng tại học viện Linh Võ này trước khi Tô Minh rời tới thế giới Đại Thiên đã được anh đưa tới Chiến Uyên.
Ngoài ra, người thân của Tô Minh cũng ở tại Chiến Uyên, như bố mẹ của anh Tô Chấn Trầm cùng Tùy Thanh Liên.
Sự trả thù mà Chiến Uyên phải gánh chịu chắc chắn là kinh khủng nhất.
Bởi vậy Lâm Chân Võ quyết định dẫn những học viên xem cái chết như không này tới Chiến Uyên, cùng tồn vong với họ.
"Nếu đã được hưởng vinh quang và tài nguyên võ đạo mà Tô Minh đem lại, vậy thì nên đảm đương sự báo thù sau cái chết của cậu ấy, cho dù muôn đời muôn kiếp không trở lại được”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm một mình.
Dưới đáy lòng lại thở dài một hơi.
Tô Minh, cứ như vậy chết đi????
Từng cảnh tượng của anh tại học viện Linh Võ dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt, giờ đây lại như đã cách mấy đời.
...
Chiến Uyên.
Thực ra tin tức mà Chiến Uyên nhận được còn sớm hơn so với học viện Linh Võ.
Tùy Thanh Liên đã bất tỉnh, là do khóc ngất đi.
Hai mắt Tô Chấn Trầm cũng đỏ bừng.
Tiêu Nguyệt.
Lâm Thanh Loan.
Quý Thanh Hoà.
Ngư Dung Băng.
Công chúa nhỏ Cổ Kim.
Hứa Như Ý.
Nam Cung Cẩn.
Sau khi nhận được hung tin, bảy cô gái cũng sụp đổ, khóc lóc thảm thiết, thất thần ...
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy Chiến Uyên.
Đương nhiên ngoài dòng chính của Chiến Uyên, những người khác vẫn chưa hay tin.
Chiến Uyên mấy năm nay phát triển cực kỳ nhanh chóng mãnh liệt, còn kinh khủng hơn nhiều so với học viện Linh Võ, suy cho cùng danh tiếng của Tô Minh tại thế giới Tiểu Thiên quá lớn, mà Chiến Uyên chính là nơi gia tộc của anh sinh sống, phát triển có thể không thần tốc sao?
“Thanh Hòa, rốt cuộc Tô Minh còn sống hay đã chết, ai trong chúng ta cũng không chắc chắn. Bố tin rằng con trai mình là người tốt ắt có trời giúp, những năm này nó đã trải qua biết bao cửa ải sinh tử, có lần nào mà không bị người ta đồn thổi là đã chết? Kết quả thì sao? Lần này cũng sẽ không ngoại lệ!”, Tô Chấn Trầm nhìn hướng Quý Thanh Hòa, ngưng giọng nói: “Thanh Hòa, trong số bảy chị em các con, thực lực hôm nay của con là mạnh nhất, bây giờ bố có nhiệm vụ muốn giao cho con”.
“Bố, bố nói đi”, Quý Thanh Hòa lau nước mắt, cắn chặt môi đỏ trầm giọng nói, cô đã quyết định một đời một kiếp này của mình đều là người phụ nữ của Tô Minh, do đó mấy người Quý Thanh Hòa hiện tại đã gọi Tô Chấn Trầm cùng Tùy Thanh Liên là bố mẹ.
Chương 740: Linh Điệp
“Hãy tới Võ Tông tìm kiếm sự trợ giúp, không bao lâu nữa, những thế lực đứng đầu của thế giới Đại Thiên sẽ giáng lâm, báo thù Chiến Uyên, lúc đó ắt sẽ là thảm họa diệt vong, hôm nay cũng chỉ có Võ Tông mới có thể giúp đỡ chúng ta mà thôi", Tô Chấn Trầm yếu ớt nói.
Võ Tông đến cùng vẫn là thế lực lánh đời mạnh nhất của thế giới Tiểu Thiên.
Lớn mạnh hơn nhiều so với Chiến Uyên.
Huống hồ, trước khi đi tới thế giới Đại Thiên Tô Minh cũng đã từng nói qua, nếu lâm vào nguy cơ sinh tử, hãy tới Võ Tông cầu cứu.
Mặc dù Tô Chấn Trầm cảm thấy vào thời điểm này cầu cứu Võ Tông, cõ lẽ cũng chỉ là một trận tai vạ đối với Võ Tông, nhưng đây là điều con trai trước đó đã nhắn nhủ với ông, ông tin tưởng con trai mình.
“Vâng”, Quý Thanh Hòa nặng nề gật đầu, sau đó liền hóa thành một luồng sáng xanh hướng về phía Võ Tông, Quý Thanh Hòa của hiện tại đã là cảnh giới Văn Đạo.
Đã tương đối yêu nghiệt rồi.
Phải biết rằng tuổi của Quý Thanh Hòa không sai biệt so với Tô Minh.
Mà tuổi này đã đạt tới Văn Đạo cũng không tính là kém nếu đặt tại thế giới Đại Thiên.
Tại thế giới Tiểu Thiên càng là một tài năng vô song nổi bật.
Trong khoảng không vô tận.
“Nhóc Tô, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi?”, thiên nữ Tạo Hóa có chút kích động.
Tô Minh đã tỉnh lại.
“Thiên nữ tiền bối, khiến cô phải lo lắng rồi”, tinh thần Tô Minh vừa chuyển liền thu lại bia Huyền Diệu, bước ra từ đỉnh Thần Ma.
Anh nhìn đỉnh Thần Ma một cách vô cùng thích thú.
“Ngươi vậy mà chủ động kí kết khế ước cùng ta?”, Tô Minh có chút kinh ngạc, đỉnh Thần Ma rõ ràng là bảo vật quý giá trong những bảo vật quý giá, thậm chí đỉnh đã hình thành nên một chút linh trí, xuất hiện binh hồn, tương đương với chỉ số thông minh của một đứa trẻ hai hoặc ba tuổi.
Chủ động cùng bản thân lập khế ước?
Hơn nữa còn là khế ước chủ tớ.
Bản thân là chủ.
Đỉnh Thần Ma là nô bộc?
Tô Minh đương nhiên kinh ngạc.
Thông thường, loại bảo vật quý giá này tương đối ngạo mạn.
Phải biết rằng trong hàng trăm triệu năm nay, ý chí đại đạo vẫn luôn kiếm tìm đỉnh Thần Ma, kết quả tìm mòn mắt không thấy, chứng tỏ đỉnh Thần Ma coi thường ý chí đại đạo, không muốn bị nó tìm thấy.
Từ đó có thể hình dung được đỉnh Thần Ma có bao nhiêu kiêu ngạo.
Tô Minh tự mình biết mình.
“Là do kho tàng huyết mạch sao? Ngươi nhận ra kho tàng huyết mạch?”, sau đó, Tô Minh mơ hồ cảm nhận được ý nghĩ của đỉnh Thần Ma liền nảy sinh hứng thú, anh cũng muốn biết lai lịch của kho tàng huyết mạch này.
Thật đáng tiếc đỉnh Thần Ma cũng không thể giải thích rõ ràng.
“Được rồi, nếu đã như vậy, sau này ngươi theo ta, chúng ta kề vai chiến đấu”, Tô Minh mỉm cười, điều khiến anh thích thú hơn cả chính là binh hồn của đỉnh Thần Ma này vậy mà lại mang khí tức của một bé gái.
Giọng nói thấp thoáng khi giao tiếp còn khá dễ thương.
Trong nháy mắt.
Đỉnh Thần Ma bỗng nhiên biến thành một chiếc nhẫn, lồng vào ngón tay của Tô Minh.
Như vậy tay trái là vòng tay Ma La Kiếm.
Tay phải đeo nhẫn đỉnh Thần Ma.
Cũng được tính là trang bị siêu thần rồi.
“Cảnh giới võ đạo vật mà đạt tới Khư Chủ rồi?”, Tô Minh sờ sờ cái mũi, có chút kinh ngạc, không ngờ sau khi hôn mê gần chết lại giành được chỗ tốt nghịch thiên như vậy.
Chưa kể đến việc dường như kho tàng huyết mạch lại được kích hoạt thêm một phần, hiện tại lực khống chế sức mạnh thuần túy của anh đã mạnh mẽ tăng vọt lên khoảng 50 tỷ, biên độ tăng trưởng khiến người ta phải choáng váng.
Cường độ thân thể cũng vậy.
"Hiệu quả của việc hấp thụ Vu Nguyên và tinh huyết thú đế cũng không tồi”.
“Nếu bây giờ tôi muốn giết chết Cổ Dực, có lẽ căn bản không cần phải sử dụng tới ‘Hưu’, thuật ‘Sinh Mạng Lưu Phóng’nữa đi? Một quyền cũng đủ để đập nát hắn rồi”.
Tô Minh vô cùng tự tin.
“Ồ, tôi cũng lấy được đèn Vu Nguyên rồi?”, sau đó, anh lại phát hiện ra một điều đáng mừng khác.
“Tại thời điểm chiến trường Thần Ma nổ tung, đèn Vu Nguyên đã bị kho tàng huyết mạch của anh nuốt chửng rồi”, thiên nữ Tạo Hóa giải thích.
“Trong đèn Vu Nguyên hàm chứa quy luật Vu Nguyên cực kỳ phong phú, quy luật Vu Nguyên là một trong những quy luật chí cao, gần như đã tuyệt diệt, vô cùng quý hiếm và ngang tàn, lần này hời to rồi, sau khi quy luật Vu Nguyên này bị kho tàng huyết mạch phân tách nhào nặn đã dung hòa vào dòng sông quy luật của tôi, uy lực hiện tại của dòng sông quy luật có lẽ đã tăng gấp đôi đi?”
"Ngoài ra, sau khi đèn Vu Nguyên được bóc tách quy luật Vu Nguyên, những cặn bã mà đèn Vu Nguyên đó để lại cũng đã được bia Huyền Diệu cắn nuốt”.
Tinh thần Tô Minh vừa động, đem phần còn lại của đèn Vu Nguyên cho bia Huyền Diệu, bia Huyền Diệu liền rung lên đầy hưng phần, lại có thể ăn một bữa no rồi.
“Nơi đây cách thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương bao xa?”, Tô Minh một hồi lâu sau hỏi.
“Rất xa, vô cùng xa xôi, cho dù độ thành thục của anh đối với quy luật không gian đạt tới giai đoạn năm, muốn trở về có lẽ cùng phải mất một năm rưỡi”, thiên nữ Tạo Hóa có chút bất lực.
“Một năm rưỡi?”, Tô Minh cứng họng.
Cùng lúc đó.
Bỗng nhiên.
Tại phương xa.
Có dấu hiệu của sự dao động khí tức.
Tô Minh bất giác ngẩng đầu nhìn sang.
Vài đạo khí tức bên kia cũng phát hiện ra Tô Minh.
Trong tích tắc, mấy luồng khí tức đó vô cùng cảnh giác khóa chặt Tô Minh lại.
Những luồng khí tức này đều không hề yếu, hầu như đều đã đạt tới cảnh giới Giới Chủ và Khư Chủ, hơn nữa, chủ nhân của những luồng khí tức này đều là thanh niên, dường như còn mạnh mẽ hơn không ít.
Nếu tại thế giới Đại Thiên chắc chắn sẽ là những yêu nghiệt siêu cấp trong nhưng yêu nghiệt đỉnh cấp.
“Anh thuộc chủng tộc nào? Tại sao lại ở đây? Anh tên gì?”, chẳng bao lâu chủ nhân của những luồng khí tức đó đến trước người Tô Minh, ba nam, một nữ, xét về diện mạo họ hẳn đều là nhân loại, những cũng có một vài chi tiết không giống, ví dụ như những vết sọc trên trán của họ, người mở lời là cô gái với gương mặt xinh đẹp, làn da nghiêng về màu lúa mì khỏe khoắn, nhưng ngũ quan tương đối tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt màu lam nhạt lấp lánh kia, rất lanh trí, trong veo, mang tới cho người ta cảm giác trong sáng thuần khiết, cô ta nhìn Tô Minh chằm chằm một cách thích thú, giống như nhìn thấy một món đồ chơi đặc biệt thú vị, có chút hiếu kỳ.
“Nhân loại, bởi vì bị kẻ thù truy sát, lạc đường vào hư không. Tôi là Tô Minh”, Tô Minh nửa thật nửa giả trả lời.
“Anh hình như mới hơn 20 tuổi?”, cô gái nhìn Tô Minh chăm chú thật sâu, càng thêm tò mò, hơn hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Khư Chủ????
Từ lúc nào nhân loại lại xuất hiện sự tồn tại yêu nghiệt như vậy?
“Rất vui khi được gặp anh, tôi là Linh Điệp”, cô gái tự mình giới thiệu: “Đến từ tộc Thanh Yếm”.
“Thánh nữ, cô đừng nói gì, anh ta lai lịch bất minh, ngộ lỡ…”, sắc mặt ba người đàn ông bên cạnh Linh Điệp liền thay đổi, đè thấp giọng nhắc nhở cô.
Thánh nữ điểm nào cũng tốt, chỉ là quá đơn thuần.
Người thanh niên tự xưng là Tô Minh này quá kỳ quái, ở tuổi này đã là cảnh giới Khư Chủ, thật không thể tưởng tượng nổi, ngoài ra, nơi này còn là nơi sâu trong hư không, có thể dễ dàng tiến vào vậy sao?
Bình luận facebook