-
Chương 511-515
Chương 511: Chơi đủ rồi, về nhà được chưa
Có lẽ mình không đỡ nổi nhưng kể cả bị trọng thương thì chắc vẫn đỡ được hai chiêu chứ?
Tô Minh vẫn vô cùng mong đợi.
Nếu thật sự không được thì vẫn còn Thần Khôi mà. Nếu ngay cả Thần Khôi cũng không được thì vẫn còn Thiên nữ tiền bối.
Chỉ có điều, mới gặp Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 mà đã cần Thiên nữ tiền bối ra tay thì phải chăng có chút sỉ nhục cô ta rồi chăng?
Tô Minh âm thầm lập lời thề: ‘Trước khi Thiên nữ tiền bối ra tay thì mình nhất định phải tiêu diệt gọn tên Lâm Yển này’.
“Tự hủy diệt thân xác, giam lỏng thần hồn, cậu thấy sao?”, Lâm Yển nói với giọng thương lượng. Dường như ông ta không muốn ra tay, như kiểu ra tay với Tô Minh là sỉ nhục ông ta vậy.
“Ha ha…”, nhưng Tô Minh lại bật cười sảng khoái.
Tô Minh luôn cảm thấy mình thật giả tạo nhưng không ngờ lại gặp kẻ giả tạo hơn cả mình.
Nụ cười này của anh dường như đã làm thay đổi chút cảm xúc ban đầu.
Lúc Lâm Yển chuẩn bị ra tay thì đột nhiên…
“Đợi đã!”, Quan Khuynh Thành đột nhiên hét lớn.
Cô ta xoay người một cái rồi xuất hiện trước mặt Tô Minh và chắn trước mặt anh.
“Khuynh Thành, em…”, Tô Minh không thể ngờ Quan Khuynh Thành lại xuất hiện. Anh vừa định nói gì đó nhưng Quan Khuynh Thành đã ngắt lời: “Đừng nói gì cả! Anh Tô Minh! Bắt đầu từ bây giờ, chuyện này cứ giao lại cho em!”
Tô Minh cạn lời.
“Cô là?”, Lâm Yển nheo mắt lại. Trực giác nói cho ông ta biết, dường như cô gái che mặt này đến từ thế giới Đại Thiên?
“Quan Khuynh Thành!”, cô ta ngưng giọng nói.
“Họ Quan ư?”, Lâm Yển chau mày lại, dường như họ Quan này rất hiếm gặp. Nếu ở thế giới Đại Thiên thì hình như chỉ có hoàng thất của Quan La Thiên chăng? Lẽ nào…
Không thể nào!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Lâm Yển đã vội dập tắt.
Quan La Thiên không được coi là có địa vị quá cao trong thế giới Đại Thiên nhưng rất thần bí và rất mạnh…
Người của Quan La Thiên, đặc biệt là hoàng thất thì không thể tùy tiện đi tới những nơi khác, càng không thể đến thế giới Tiểu Thiên được. Chắc chỉ là sự trùng hợp chăng?
“Quan Hoàng là phụ hoàng của tôi!”, Quan Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, rồi lại nói: “Tô Minh là người đàn ông của tôi, nói cách khác anh ấy chính là con rể của Quan Hoàng. Nếu ông ra tay thì chính là kẻ địch của Quan La Thiên, đến lúc đó phụ hoàng của tôi sẽ cho ông chết không có chỗ chôn”.
Quan Khuynh Thành rất ghét phải lôi danh của phụ hoàng mình ra nhưng hiện giờ không để tâm quá nhiều nữa.
Cô ta phải cứu Tô Minh, chí ít cũng phải kéo dài thời gian.
“Không thể nào! Cô là con gái của Quan Hoàng? Công chúa của Quan La Thiên? Ha ha… Cô gái! Cô đúng là dám nói dối quá đó”, Lâm Yển cười nói với vẻ khinh bỉ. Công chúa của Quan La Thiên hạ giới đến thế giới Tiểu Thiên rồi yêu một con kiến nhãi nhép ở thế giới Tiểu Thiên ư?
Bịa chuyện mà cũng giỏi ghê!
Nhưng đúng lúc này…
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Nó không nói dối đâu, nó chính là con gái của bổn hoàng, còn là con gái duy nhất nữa và cũng là đứa con thứ 9 của Quan La Thiên”.
Giọng nói đầy vẻ bá đạo và vô tình.
Giọng nói như thiên địa thần quân đang lên tiếng, không tìm ra ngọn nguồn, chỉ cảm thấy trời đất đang rung chuyển, mọi thứ trong hư không đều sục sôi. Quá khủng khiếp!
Hơn nữa, khí tức đó mạnh như một chiếc lưới trời bao trùm cả biển Vô Mệnh.
Cảm giác đó giống như, biển Vô Mệnh là một cái nồi, nước biển như nước trong nồi, còn tất cả mọi người ở đây đều là kiến trong nồi. Khí tức của giọng nói đột ngột kia chính là nắp nồi, bao trọn cả biển Vô Mệnh, không cho con kiến nào có thể thoát ra ngoài được.
Khí tức đó vừa sục sôi thì tất cả nước biển xung quanh đảo Tiên Âm đều hóa thành hư vô.
Đảo Tiên Âm như được tổ hợp lại, rút khỏi biển Vô Mệnh và lơ lửng trong thế giới hỗn độn.
Những người vây xung quanh cũng không thể nào khống chế được thân hình mình.
Quá khủng khiếp!
Quá mạnh!
Lâm Yển cũng thấy ngạt thở, sắc mặt biến đổi.
Ông ta chỉ cảm thấy ớn lạnh đến nỗi lông tóc dựng ngược.
Một giây sau…
Một bóng hình đứng ở bên cạnh Quan Khuynh Thành.
Bóng hình này toàn thân đều màu vàng óng, vô cùng nhức mắt, như ánh mặt trời chói chang.
Mỗi ánh sáng vàng trên người đều có thể xuyên thủng mọi quy luật, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú nhưng in hằn dấu vết của thời gian. Hai mắt ông ta có hai màu khác nhau, một mắt màu tím, trong nhãn cầu có núi sông; một mắt màu vàng có mặt trời và trăng máu.
“Tôi… Tôi là Lâm Yển, xin kính chào Quan Hoàng. Tôi… Tôi là cậu chủ thứ hai của nhà họ Lâm ở Viên La Thiên, lão tổ tông là Lâm Hư Tiên”, Lâm Yển cung kính khom người 90 độ, sắc mặt căng thẳng, thân người run rẩy.
Lúc trước vẫn còn ngạo nghễ, kiêu ngạo cực độ. Vậy mà lúc này lại như kẻ phạm tội, vô cùng cung kính với chủ nhân có thể định đoạt sống chết của mình.
Sự đối lập này đúng là chấn động.
Lúc này, cả đảo Tiên Âm lại một lần nữa yên tĩnh như có thần chết xuất hiện.
“Phụ hoàng…”, Quan Khuynh Thành nhỏ giọng nói. Cô ta cũng khom người, có chút uất ức, sợ hãi và cầu xin.
Quan Hoàng nhìn Lâm Yển một cái, nói: “Con cháu của Lâm Hư Tiên cũng được đấy”.
Không hề có sát ý.
Lúc này Lâm Yển mới thở phào nhẹ nhõm, trên trán toát hết mồ hôi, toàn thân cũng bị ướt đẫm.
Quan Hoàng nhìn sang phía con gái Quan Khuynh Thành của mình, nói: “Chơi đủ rồi, đùa đủ rồi, con về nhà được rồi chứ?”
Giọng nói lạnh lùng nhưng lại có vẻ ấm áp, rõ ràng ông ta vẫn rất cưng chiều cô con gái duy nhất của mình.
“Tất… Tất nhiên là được rồi ạ! Phụ hoàng! Con giới thiệu với người, đây là bạn con, người có thể cứu anh ấy không…”, Quan Khuynh Thành nhìn về phía Tô Minh, cẩn thận nói với giọng cầu xin.
Chương 512: Khi nào thì Tô Minh tôi cần ông cứu?
"Chỉ là bạn? Nếu là bạn thì bổn hoàng có thể cứu!", Quan Hoàng liếc Tô Minh, nói: "Chàng trai, cậu khá xuất sắc đấy, nhưng con gái bổn hoàng không phải là loại người như cậu có thể dòm ngó. Bổn hoàng cũng muốn tốt cho cậu thôi. Trong thế giới Đại Thiên có cả trăm ngàn thanh niên tài giỏi mạnh hơn Lâm Yển thích con gái tôi. Cậu mà dòm ngó con bé thì chỉ có chết thôi. Người phải biết thân biết phận, làm một yêu nghiệt xuất sắc ở thế giới Tiểu Thiên, rồi mai sau trở thành trùm một vùng cũng rất tốt mà, không phải sao?"
"Xin chào tiền bối", Tô Minh thong dong, bình tĩnh chắp tay cười chào hỏi.
"Phụ hoàng, người chỉ cần cứu anh Minh, không, cứu anh Tô thôi, cần gì...", Quan Khuynh Thành cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đằng sau cái khăn che mặt khẽ đỏ, nói.
Phụ hoàng đang sỉ nhục và cảnh cáo Tô Minh.
Điều ấy khiến cô rất tức giận!
Nhưng lại không dám cãi, bởi vì cô muốn Tô Minh sống, chỉ có phụ hoàng mới cứu được anh ấy.
"Câm miệng", Quan Hoàng liếc nhìn con gái mình, nhàn nhạt quát.
Quan Khuynh Thành không dám nói tiếp vì cô quá hiểu ông ấy. Nếu cô mà còn dám nói gì nữa thì ông ấy chắc chắn sẽ mặc kệ Tô Minh, rồi dẫn mình đi luôn.
"Chàng trai, cậu cảm thấy thế nào?", Quan Hoàng muốn Tô Minh cho mình một câu trả lời và thái độ thuyết phục, phải cắt đứt lòng vấn vương của con gái mình.
"Tiền bối, đầu tiên, chưa bàn tới chuyện tôi có dòm ngó con gái ông hay không", Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Quan Hoàng, xoa mũi, nói với giọng buồn cười: "Nhưng, khi nào thì Tô Minh tôi cần ông tới cứu?"
Tô Minh nói xong, giơ tay chỉ vào Lâm Yển: "Nếu tiền bối không bỗng dưng xuất hiện rồi còn nói mấy câu khó hiểu, làm mất thời gian của tôi thì có lẽ lúc này tôi đã giết chết anh Lâm đến từ thế giới Đại Thiên kia rồi! Thật đó!"
Câu ấy của Tô Minh như một quả bom ném thẳng vào mặt biển, dấy lên một cơn sóng thần khủng khiếp.
Những ai còn sống mà có mặt ở đây đều sợ ngây người, tóc tai dựng ngược, máu trong người như đông lại.
Vô số đôi mắt dại ra nhìn chằm chằm vào Tô Minh...
Giờ phút này, ngay cả Quan Hoàng - một ông trùm có tiếng ở thế giới Đại Thiên cũng ngây ra như phỗng, hết sức kinh ngạc!
Trong kí ức của ông ta, chuyện bị người khiêu khích dường như là một điều cực kỳ hiếm thấy, chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Càng đừng nói đến việc đối phương chỉ là một thanh niên mới 20 tuổi đầu.
"Anh Minh, mau... Mau... Mau xin lỗi phụ hoàng đi!", Quan Khuynh Thành lập tức hoàn hồn, sau đó nức nở tuyệt vọng cầu xin. Cô như muốn phát điên, không ngờ Tô Minh lại dám trả treo với phụ hoàng mình?
Trời đất ơi!
Cô không biết nên miêu tả như thế nào luôn.
Phụ hoàng của cô tàn nhẫn đến mức nào, cô là người rõ nhất.
Tô Minh đang tự tìm đường chết đấy!
Quan Khuynh Thành bất chấp tất cả, bước tới nắm lấy cánh tay Tô Minh, định kéo anh quỳ xuống xin lỗi phụ hoàng.
Lúc này, mặt mũi hay gì đó đã không còn quan trọng nữa.
Cô chỉ muốn cứu Tô Minh.
Đáng tiếc, sao Tô Minh lại chịu quỳ xuống cơ chứ? Tuy anh biết Quan Khuynh Thành luống cuống là vì lo lắng cho mình.
Nhưng Tô Minh cũng không nhúc nhích.
Quan Khuynh Thành sốt ruột đến mức khóc nức nở.
"Tên khốn này! Anh sẽ chết đấy anh biết không!", Quan Khuynh Thành nghiến răng. Nếu anh Minh không muốn quỳ xuống xin lỗi phụ hoàng thì cô cũng chẳng có cách nào, chỉ đành quỳ xuống xin ông ấy bớt giận trước thôi.
Thế nhưng, điều khiến cô ngơ ngác là Tô Minh lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của mình, nói: "Người phụ nữ của anh thì đừng có hễ cái là quỳ xuống, dù đối phương có là phụ hoàng của em".
Là con gái, quỳ xuống trước phụ hoàng mình cũng không sao.
Nhưng nếu vì cứu mình mà lại quỳ xuống thì Tô Minh cảm thấy không cần thiết.
"Anh Minh, anh...", đây là lần đầu tiên Quan Khuynh Thành muốn chửi ai đó.
"Được! Được! Giỏi lắm!", lúc này, Quan Hoàng bỗng bật cười, nhìn chằm chằm Tô Minh, khen liền ba câu: "Chàng trai, xem ra là bổn hoàng đã làm điều thừa rồi. Có vẻ con gái tôi cũng không hiểu cậu lắm. Vậy thì giờ bổn hoàng đành làm một khán giả đứng xem cậu đánh chết tên nhóc nhà họ Lâm như nào rồi".
Quan Hoàng là loại người có thực lực và khí phách như nào?
Dù Tô Minh kiêu ngạo khiến ông ta cảm thấy buồn cười và hơi tức giận. Nhưng, ông ta cũng sẽ không ra tay. Đơn giản thôi, vì sự kiêu ngạo và địa vị của Quan Hoàng không cho phép ông ta ra tay với một thanh niên mới có 20 tuổi ở thế giới Tiểu Thiên.
Tô Minh còn không xứng để ông ta làm thế.
Chỉ là, ông ta không ra tay, nhưng đứng xem Tô Minh bị Lâm Yển dạy cho một bài học để hả dạ thì cũng khá tốt.
Quan Hoàng không nhịn được nhìn sang Lâm Yển, nói: "Nhóc con họ Lâm, chắc cậu cũng nghe thấy anh bạn nhỏ trong thế giới Tiểu Thiên nói rồi nhỉ, do đó..."
Ý của Quan Hoàng là Lâm Yển cậu khỏi phải nương tay, cũng đừng để ý đến thái độ của con gái tôi, cứ dạy cho tên nhóc ở thế giới Tiểu Thiên kia một bài học, có chết người cũng không sao. Suy cho cùng là do tên nhóc đó quá kiêu căng ngạo mạn, tự làm tự chịu thôi.
"Quan Hoàng yên tâm, tôi sẽ không để thế giới Đại Thiên phải mất mặt đâu!", Lâm Yển nghiêm túc chắp tay đáp, trong lòng lại thầm vui vẻ.
Vốn dĩ, Quan Hoàng đến, rồi Quan Khuynh Thành còn có mối quan hệ với Tô Minh thì hôm nay sẽ không thể giết chết được cậu ta, ra tay còn khó nữa là. Hơn hết, nếu Quan Khuynh Thành cầu xin Quan Hoàng, chưa biết chừng mình sẽ bị thương nặng, hay thậm chí là bỏ mạng tại đây.
Ban nãy, trong lòng ông ta vẫn đang lo lắng, luống cuống, hoảng sợ không thôi.
Nhưng ai ngờ...
Đù! Tên nhóc đến từ thế giới Tiểu Thiên quả thực là thằng điên, dám ra vẻ ta đây, kiêu ngạo khiêu khích Quan Hoàng!
Ngon!
Cậu ta đúng là ông tổ của mấy thằng không biết sống chết là gì!
Chương 513: Chiến Lâm Yển
Giờ thì hay rồi, mình có thể đường đường chính chính được Quan Hoàng ủng hộ dạy cho con kiến có tên Tô Minh đến từ thế giới Tiểu Thiên kia một bài học, hay thậm chí là giết chết cậu ta.
Ha ha ha...
Đã!
Đã thật sự!
Đám đông đằng xa đang đứng xem đều nhìn Tô Minh với ánh mắt cạn lời.
Tình hình đang tốt, bỗng dưng tự tay lật đổ?
Lúc đầu, dù anh không thể trở thành con rể của Quan La Thiên - vua ở thế giới Đại Thiên, nhưng ít ra cũng có thể tạo được mối quan hệ tốt với ông ta.
Còn giờ thì sao?
Vũ Bất Bại suýt hộc máu.
Muốn chỉ thẳng vào mặt Tô Minh chửi: cậu điên rồi hả!
Bình thường cậu có kiêu ngạo, bá đạo, ngông cuồng như nào cũng được, nhưng ở trước mặt Quan Hoàng, cậu không thể nhịn một chút hả? Tôi gọi cậu bằng ông nội luôn cũng không được sao?
Đương nhiên, giờ có nói gì nữa cũng muộn rồi.
Vũ Bất Bại thầm đáng tiếc và chán nản.
Tô Minh có xuất sắc và mạnh cỡ nào thì ông ta cũng muốn văng tục với anh.
"Cậu Tô, xin mời, cậu giết con trai bổn tọa rồi lại đến môn phái của người phụ nữ nhà tôi gây chuyện. Bổn tọa muốn đánh một trận với cậu, hẳn là không quá đáng nhỉ? Huống chi, ở trong mắt cậu, bổn tọa cũng là loại người có thể giết chết dễ như trở bàn tay", Lâm Yển giơ tay lên, làm động tác mời Tô Minh, cười nói.
"Khuynh Thành, né ra nào, ngoan ngoãn đứng làm khán giả đi", Quan Hoàng nhìn về phía Quan Khuynh Thành đang nắm chặt lấy cánh tay Tô Minh, nghiêm túc nói.
Quan Khuynh Thành không muốn, cứng đầu cầu xin Tô Minh: "Anh Minh ơi, em xin anh đó, đừng đánh nhau với Lâm Yển, nguy hiểm lắm".
"Quan Khuynh Thành, con không nghe thấy phụ hoàng nói gì hả? Nếu không ra ngoài thì ta sẽ ra tay đó", Quan Hoàng lớn tiếng nói.
Bấy giờ, sắc mặt Quan Khuynh Thành cũng trắng bệch, run rẩy thả tay ra rồi vội vã lùi ra ngoài sân. Tuy trong lòng cô chẳng muốn chút nào, nhưng cô biết, nếu mình còn dám làm lơ lời nói của phụ hoàng thì chắc chắn ông ấy sẽ ra tay. Một khi phụ hoàng đã ra tay, thì 1% hy vọng còn sống của Tô Minh sẽ biến thành con số 0.
"Mời", Tô Minh giơ tay lên, cũng bày ra động tác mời.
Sau đó, anh lập tức ra tay.
Hơn nữa, còn ra tay một cách cực kỳ tàn nhẫn và dứt khoát.
Bởi vì, Tô Minh vừa ra tay đã sử dụng bia Huyền Diệu!
Đối mặt với cao thủ cảnh giới Thiên Diễn tầng một, Tô Minh biết tuy Sinh Tử Chớp Ảnh, quy vu trần ai hay Thiên Vẫn Kiếm... rất mạnh. Thế nhưng, những đòn tấn công ấy dù có đánh ra cả trăm ngàn lần thì cũng không thể làm Lâm Yển bị thương. Đơn giản là vì cảnh giới Thiên Diễn quá mạnh!
Mạnh đến không tài nào tưởng tượng nổi!
Trong tình huống ấy, anh cần gì phải dùng mấy chiêu đó cho mất công.
Chẳng thà dứt khoát sử dụng bia Huyền Diệu, còn có thể khiến Lâm Yển trở tay không kịp.
Mà bia Huyền Diệu là pháp bảo đạt tới Đạo Khí thượng phẩm thì biết là đáng sợ cỡ nào rồi đó.
Ầm...
Bia Huyền Diệu bị gọi ra.
Rõ ràng có thể cảm nhận được một tấm bia đá tràn ngập khí tức thái cổ chui ra từ trong khe không gian. Nó tựa như xuất hiện từ trong hư không, chợt hiện ra ở nơi đó.
Phát ra ánh sáng rực rỡ, những con chữ trên tấm bia đá trôi nổi, dường như cả đất trởi chỉ còn lại nó. Nó to lớn đến mức như thể che phủ cả bầu trời và kết nối được với trời đất.
Không gian, thời gian như ngừng trôi.
Trên tấm bia đá ấy bao hàm những con chữ cấu tạo nên vận luật của đại đạo, tràn đầy khí thế.
Chỉ trong tích tắc, sức mạnh tự nhiên trong đất trời như hội tụ vào tấm bia đá kia.
Nặng! Nặng đến mức khó tin!
Nện thẳng vào Lâm Yển.
Bia Huyền Diệu như hút hết mọi sức mạnh trong thế giới Tiểu Thiên, rồi cô đọng lại trong một không gian nhỏ, sau đó nổ tung trước mặt Lâm Yển.
Thoáng chốc, cả vùng biển Vô Mệnh dậy sóng, chấn động, ý chí của thế giới Tiểu Thiên lại xuất hiện trên vòm trời, nhưng lần này lại càng tức giận và e dè hơn.
Có điều, nó vẫn không dám giáng trời phạt xuống vì sợ hãi luồng thần hồn bí ẩn như có như không trong thức hải của Tô Minh.
Chỉ là, thiên đạo tức giận và khủng hoảng khiến vòm trời phát ra từng đạo sấm sét, giật đùng đùng.
Trong giây phút ấy, sắc mặt của Lâm Yển y như con tắc kè hoa.
Đầu óc ông ta suýt nữa thì suy sụp.
Nói thật thì trước đó, dù Tô Minh xem như hạ gục Viêm Ma lão tổ chỉ trong nháy mắt. Nhưng trong lòng Lâm Yển, Tô Minh vẫn chỉ là một thằng nhóc quê mùa, có chút tư chất ở thế giới Tiểu Thiên thôi.
Ông ta chẳng buồn liếc mắt hay ngó ngàng tới nữa là.
Trong mắt Lâm Yển, nếu ông ta không muốn chơi đùa thì có lẽ Tô Minh sẽ bị mình giết chết chỉ trong một chiêu.
Ban nãy, ông ta còn nghĩ có nên nương tay, chơi đùa, tra tấn Tô Minh chút để làm Quan Hoàng vui không? Ai ngờ...
Chỉ chốc lát, cả người ông ta như bị thần chết kéo xuống địa ngục và ngửi được mùi vị của cái chết.
Đạo Khí thượng phẩm ư?
Lâm Yển cảm giác như thấy quỷ.
Dù là Lâm Yển cũng không có Đạo Khí thượng phẩm!
Mà một tên nhóc mới 20 tuổi ở thế giới Tiểu Thiên lại có?
Quan trọng là còn luyện hóa thành công?
Đùa gì thế!
Mẹ nó!
Đúng là quá viển vông mà!
Muốn luyện hóa bảo vật như Đạo Khí thượng phẩm, ít nhất cũng phải có cảnh giới Thiên Diễn tầng ba chứ? Mà ngay cả thế cũng chỉ miễn cưỡng luyện hóa được thôi, còn sử dụng một cách thành thạo thì phải mất rất nhiều thời gian và vô số bảo vật nữa.
Nhưng trước mắt...
Đương nhiên, có chấn động hay kinh ngạc, khó tin cỡ nào thì sự thật cũng bày ra trước mắt ông ta.
Trong đầu Lâm Yển xuất hiện vô vàn suy nghĩ và điều còn sót lại chỉ là sống sót.
Ầm...
Cơ thể ông ta vội vàng lùi lại, thi triển thân pháp đạt tới cấp Đạo, cả người chập chờn giữa thật và giả, còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thời.
Trong khi lùi lại, Lâm Yển còn chém ra 32 kiếm!
Chương 514: Nếu ông đã muốn thì tôi sẽ chiều
Kiếm nào kiếm nấy đều ẩn chứa thần thông và bỏ thêm kiếm ý hậu kỳ, mạnh mẽ như rồng.
Hơn nũa, 32 kiếm liên tiếp kia còn là một chiêu tổ hợp kiếm pháp và thần thông.
Chúng nối đuôi nhau kết nối với thiên nhiên, bỏ qua quy luật đất trời, rút tinh hoa, bổ biển rộng. Mỗi một kiếm đều cực kỳ chuẩn xác, ngăn trước mặt và chém vào cùng một vị trí.
Vả lại, 32 kiếm mà Lâm Yển dùng cũng ở một cấp độ rất cao, là bán bộ cấp Đạo, thậm chí, trong kiếm còn phong ấn thần hồn của một số thần thú thái cổ cực kỳ mạnh mẽ. Chúng giúp sức mạnh của chiêu kiếm tăng vọt. Hơn nữa, còn có các pháp trận cổ, bí pháp cổ... Tóm lại, chiêu này rất mạnh và còn là chiêu sở trường của Lâm Yển.
Trong kiếm có người, người hòa mình vào tự nhiên, tự nhiên là quy luật đất trời, đất trời lại hòa vào kiếm tâm.
Lâm Yển vừa ra tay đã bộc lộ ra thực lực vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Sự đáng sợ của cảnh giới Thiên Diễn cũng được thể hiện rõ mồn một.
Hơn nữa, Lâm Yển chỉ dùng 0.01 giây để thi triến 32 kiếm, tốc độ ra tay cũng thuộc dạng khủng bố.
Lúc này, những người được cho là thiên tài kiếm đạo của các thế lực lánh đời ở thế giới Tiểu Thiên có mặt ở đây đều kinh ngạc ngây người... Chấn động trước màn trình diễn kiếm đạo đậm chất nghệ thuật của Lâm Yển.
Nhưng mà, dù là thế!
Thoáng chốc.
Keng, keng, keng...
Tiếng va chạm chói tai vang lên, 32 kiếm của Lâm Yển lập tức dập nát.
Tiếng nát bấy không ngừng vang lên, Lâm Yển càng lùi lại nhanh hơn, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Trước 32 nhát kiếm kinh khủng ấy, bia Huyền Diệu vẫn đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi.
Đặc biệt là những con chữ trên tấm bia, chúng càng trở nên sáng chói và tỏa ra khí thể xa xưa.
Nếu lắng nghe thì dường như có một giọng nói từ xa xăm đang tụng những con chữ trên tấm bia ấy.
Chỉ chốc lát sau, 32 nhát kiếm kia đã bị nghiền nát.
Cả quá trình diễn ra một cách hết sức dễ dàng, khiến người ta khó hiểu.
"Cửu Thiên Vô Cực, Bát Hoang ngưng tụ! Dẫn Thần Thiên! Nổi gió quỷ! Đại Thiên Kiếm Linh Phong Bạo!", mắt thấy bia Huyền Diệu kia đập tới, trong giây phút sống còn ấy, Lâm Yển bỗng gằn từng chữ một, quát.
Khí thế cả người ông ta chợt biến đổi, tựa như bị vô số khí tức đáng sợ nhập vào người.
Khiến khí tức trên người ông ta rối loạn.
Nhưng lại không ngừng tăng lên.
Thanh kiếm trong tay càng sắc bén hơn, kiếm phong phóng lên trăm ngàn cây số...
Kiếm chỉ thẳng lên trời, không gian chợt tối sầm, thanh kiếm kia lóe lên, ánh kiếm lập lòe như Mặt Trời, khiến biển Vô Mệnh đỏ lên...
Nơi ánh kiếm xẹt qua như bị phá hủy toàn bộ.
Nó và bia Huyền Diệu bổ vào nhau!
Lần này, thế đi của bia Huyền Diệu không gì cản nổi khẽ khựng lại.
Nhưng, ánh kiếm kia cũng dừng lại.
Hai bên sàn sàn như nhau, không ngừng biến hóa trên trời, có vẻ muốn phân ra thắng bại thì cần mất một chút thời gian.
"Thằng con hoang, bổn tọa đúng là xem nhẹ mày rồi. Thứ đáng chết, khiến người ta mắc ói, vô dụng như con kiến mà cũng xứng sở hữu bia đá mạnh mẽ kia ư? Dựa vào cái gì chứ? Dù mày có nó thì sao? Lúc này, nó đã bị thần thông của bổn tọa ngăn cản, không giúp được gì nữa. Mày còn có thể lấy ra thứ gì đối phó bổn tọa đây? Không có tấm bia đá đó thì mày chỉ là thứ rác rưởi bóp cái là chết thôi! Ha ha ha ha...", trên gương mặt tái nhợt của Lâm Yển lộ ra vẻ tàn nhẫn và phấn khích, trông rất kích động.
Đơn giản là vì ông ta suýt chút nữa đã chết dưới tấm bia đá kia của Tô Minh.
Bị một tên rác rưởi mà trước giờ chẳng thèm ngó đến giết chết thì có thể hiểu tâm trạng của ông ta tệ đến mức nào rồi đó.
Ông ta cực kỳ hận và cũng hết sức vui vẻ.
Cách đó không xa, Quan Khuynh Thành sốt ruột.
"Phụ hoàng, cầu xin người, xin người, xin người mà, con xin người...", Quan Khuynh Thành nức nở gào lên. Tô Minh dựa vào tấm bia đá đã lập nên rất nhiều kỳ tích ngạc nhiên cho mọi người, nhưng vẫn kém một chút. Giờ, tấm bia đá đã bị thần thông của Lâm Yển cản lại, Tô Minh sắp chết rồi, cô không nóng nảy sao được?
Quan Khuynh Thành còn định ra tay giúp Tô Minh, nhưng cô đã bị khí thế phụ hoàng mình khóa lại, không thể nhúc nhích.
Đúng lúc này.
Lâm Yển lắc người một cái, dịch chuyển xông thẳng về phía Tô Minh, hét: "Thằng con hoang, bổn tọa sẽ hành hạ mày đến chết! Có tuyệt vọng không? Chẳng phải mày có được bảo vật khủng bố như tấm bia đá kia ư? Hay là, lấy ra bảo vật khác để tao xem nào... Ha ha ha, mày còn có bảo vật nào có thể cứu mạng mình hả?"
Lâm Yển điên cuồng chế giễu Tô Minh cho xả giận.
Ông ta cố ý nhắc tới Tô Minh còn bảo vật nào khác mạnh hơn hay không để chế giễu anh.
Ai có não cũng biết điều đó là không thể nào.
Chỉ chớp mắt, Lâm Yển đã xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Bỗng.
"Định làm tôi sử dụng bảo vật khác hả? Nếu ông đã muốn thì tôi sẽ chiều", Tô Minh bật cười, khinh bỉ nhìn Lâm Yển.
Sau đó.
"Xoẹt!"
Ma La Kiếm, xuất hiện.
Anh cầm Ma La Kiếm trong tay.
Đất trời chợt biến sắc.
Cả bầu trời như yên lặng.
Ngay cả Quan Hoàng cách đó không xa cũng giật mình, nhíu mày, vẻ mặt chợt thay đổi.
Ma La Kiếm vung lên, xẹt qua bầu trời.
Kế tiếp, vẻ tươi cười đầy khinh thường, đắc ý chợt đọng lại trên gương mặt Lâm Yển.
Sự sống điên cuồng trôi đi.
Rồi, phụt một tiếng, Lâm Yển chợt hóa thành cát bụi, chết dưới Ma La Kiếm.
Bởi vì thực lực và cảnh giới của Tô Minh đều đã tăng mạnh, nên giờ khi anh dùng Ma La Kiếm thì sức mạnh của nó cũng tăng lên rất nhiều.
Một nhát chém chết Lâm Yển là chuyện dễ như ăn cháo.
Huống chi, tự Lâm Yển muốn chết thôi, ai ngờ lại dám xông đến trước mặt mình. Do đó, ngay cả tốc độ và thân pháp là cách duy nhất để trốn thoát khỏi Ma La Kiếm cũng không còn thì trách ai.
Đó chẳng phải muốn chết thì là gì?
Bầu không khí xung quanh chợt đọng lại, dù Lâm Yển đã chết gần 1 phút.
Đến tận giờ, vẫn chưa có ai hoàn hồn lại từ trong sự chấn động ấy.
Yên tĩnh như chết.
Lại qua 1 phút.
Cuối cùng, Tô Minh nhìn về phía Quan Hoàng nói: "Tiền bối, ông coi nè, tôi đã tiễn ông Lâm đến từ thế giới Đại Thiên về trời rồi, chẳng phải sao?''
Ánh mắt Quan Hoàng lóe lên, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Trong mắt tràn ngập vẻ chấn động.
Chương 515: Thiên nữ tiền bối ra tay
“Anh Tô Minh! Anh…!”, Quan Khuynh Thành nước mắt lưng tròng, vừa phấn khích vừa kích động. Cô ta rất muốn hét lên, không phải bởi vì Tô Minh lại lập kỳ tích mà vì Tô Minh sống rồi.
“Chàng trai! Cậu thật sự làm được rồi, có chút nằm ngoài dự liệu của tôi”, Quan Hoàng thản nhiên nói nhưng sau đó lại nói với giọng chế giễu: “Nhưng cậu làm được là nhờ vào bảo bối, đó là hai thanh kiếm”.
“Chẳng phải dùng được bảo vật cũng là bản lĩnh sao?”, Tô Minh chau mày, nói.
Sao bảo vật không đi theo người khác?
Mà kể cả theo người khác thì người khác có dùng được không?
“Bản lĩnh ư? Mặc dù bảo vật tốt nhưng cũng chỉ là sức mạnh bên ngoài. Bảo vật có thể giúp cậu chiến thắng được người mạnh hơn cậu chút nhưng nó có thể giúp cậu thắng được người mạnh hơn cậu gấp ngàn lần, chục ngàn lần không?”, Quan Hoàng hừ lạnh một tiếng, nói.
Đây là đòn đả kích lớn với Tô Minh.
Tô Minh nghe thấy vậy mà cảm thấy không vui.
Anh không lên tiếng, bởi vì câu nói này của Quan Hoàng là sự thật.
Thấy Tô Minh không lên tiếng, Quan Hoàng lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói ngay bổn hoàng đây, tôi cho cậu dùng hai bảo vật đó mà cậu chạm được vào sợi lông tơ của tôi thì coi như cậu thắng, cậu làm được không?”
Tô Minh vẫn trầm ngâm, lúc này anh nắm chặt nắm đấm.
Trên mặt Quan Hoàng hiện rõ nụ cười cao quý và kiêu ngạo.
Chỉ là một tên yêu nghiệt ở thế giới Tiểu Thiên mà thôi, có lẽ cũng có được chút kỳ tích hoặc thần thông và thủ đoạn khôn lường, thậm chí là may mắn. Nhưng dù sao cũng chỉ là cậu nhóc ở thế giới Tiểu Thiên.
Bản thân cậu ta có tài giỏi đến mấy mà phía sau không có thế lực lớn giúp đỡ, trừ khi cứ ở mãi thế giới Tiểu Thiên, nếu mà dám đến thế giới Đại Thiên thì cũng giống như sao băng, vụt đến vụt tắt thôi. Bao nhiêu năm nay, Quan Hoàng gặp quá nhiều yêu nghiệt siêu cấp như này rồi, chả có tác dụng gì.
Không đáng để lôi kéo và càng không xứng để con gái mình nhớ mong.
Một lát sau, khi Quan Hoàng định dẫn con gái mình rời đi thì đúng lúc này…
Đột nhiên vang lên giọng nói khinh bỉ và đầy sát ý, giọng nói xuất hiện không báo trước: “Cậu ta mới 20 tuổi, còn ông bao nhiêu tuổi rồi? Cao quý cái mẹ gì? Kiêu ngạo cái quái gì? Nào nào, bổn thiên nữ chỉ dùng một tay, cho ông gọi hết tất cả thuộc hạ và trợ thủ và cả tiền bối của ông ở Quan La Thiên đến đây. Bổn thiên nữ ra một chiêu mà ông có thể đỡ lại 1/10 thì coi như ông thắng”.
Bóng dáng thần hồn đẹp tuyệt sắc đột nhiên chui ra từ thần thức của Tô Minh.
Không ai có thể cảm nhận được thiên nữ Tạo Hóa mạnh đến nỗi nào. Bởi vì cô ta cho người khác cảm giác vô cùng bình thường.
Tất nhiên, tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn rõ thần hồn này đến từ thần thức của Tô Minh.
Giọng nói lạnh lùng khinh bỉ của thiên nữ Tạo Hóa như một viên đạn bắn qua tai và qua tim mọi người.
Sau đó nhiều người không kìm được mà bật cười.
Họ bị câu nói của thiên nữ Tạo Hóa làm cho cười bể bụng.
Bá chủ một phương ở thế giới Đại Thiên trong mắt của một cô gái mờ ảo này lại yếu đuối như vậy sao?
Nghe cô gái này nói như vậy, dường như vạn vật trong thế gian này không đỡ được nửa chiêu của cô ta.
Cô ta là vô địch?
Vốn tưởng Tô Minh đã bá đạo, hống hách lắm rồi nhưng thiên nữ thần hồn này lại càng hơn thế.
Sao cô gái này trước khi nói mà không tìm hiểu kỹ Quan Hoàng ở trước mặt cô ta là cường giả ở cấp bậc nào?
Ngay cả khóe miệng Vũ Bất Bại cũng co giật, có cảm giác ngạt thở.
Mặc dù bóng dáng của thiên nữ cho ông ta cảm giác thần bí khó đoán nhưng ông ta tuyệt đối không tin những gì cô ta nói: “Một tay trấn áp được Quan Hoàng và cả thuộc hạ của Quan Hoàng sao?”
Đùa gì vậy?
Võ Tông và Quan La Thiên có chút duyên nợ, đây cũng là lý do tại sao Quan Khuynh Thành lại gọi ông ta là ông Vũ rồi bớt chút thời gian đến Võ Tông ở thế giới Tiểu Thiên.
Chính vì có một vài lý do đặc biệt, hơn nữa Vũ Bất Bại cũng rất hiểu sức mạnh khủng khiếp của Quan Hoàng.
Phải nói thế nào được nhỉ? Hiện giờ không có mấy ai biết được cảnh giới thật sự của Quan Hoàng, chỉ có thể chắc chắn là ông ta vẫn chưa chứng đạo thành đế. Cũng chính vì dưới sức ép của ý chí thế giới của thế giới Đại Thiên, nếu không thì Quan Hoàng đã thành đế lâu rồi.
Mặc dù không thể nói Quan La Thiên là một trong những nơi mạnh nhất của thế giới Đại Thiên nhưng Quan Hoàng lại là người có thực lực siêu cấp hiếm có ở thế giới Đại Thiên.
Theo như Vũ Bất Bại biết thì ở thời thượng cổ, Quan Hoàng đã là cường giả siêu cấp của cả thế giới Đại Thiên rồi.
Thậm chí, ông ta còn tham gia trận chiến chư ma vô cùng khốc liệt và bí ẩn ở 3 triệu năm trước. Ông ta là một trong mấy tu giả võ đạo may mắn sống sót trong trận đó.
Dù sao thì thông tin mà Vũ Bất Bại biết về Quan Hoàng là, gần như không có cường giả nào có thể đánh bại Quan Hoàng trong thế giới Đại Thiên, chứ đừng nói đến dùng một tay mà trấn áp.
Vũ Bất Bại chau mày nhìn về phía thiên nữ Tạo Hóa, với ý định nhìn xem tại sao thiên nữ Tạo Hóa lại tự tin như vậy.
Nhưng ông ta không thể nhìn ra nổi.
Cuối cùng đành lắc đầu, mặc dù cô gái này có chút thần bí nhưng cũng thuộc kiểu vô tri.
“Suốt ngày ở trong thần thức của Tô Minh nên có lẽ cô ta không biết về thời đại võ đạo hiện giờ nên vô tình đã ảnh hưởng đến tư duy của Tô Minh khiến cậu ta cũng hống hách thế”, Vũ Bất Bại lẩm bẩm.
Cũng đúng lúc này…
“Tiền… Tiền bối! Tôi… Tôi sai rồi! Là do tôi ngu dốt”, Quan Hoàng lên tiếng nói.
Cảnh tượng vô cùng chấn động.
Có lẽ mình không đỡ nổi nhưng kể cả bị trọng thương thì chắc vẫn đỡ được hai chiêu chứ?
Tô Minh vẫn vô cùng mong đợi.
Nếu thật sự không được thì vẫn còn Thần Khôi mà. Nếu ngay cả Thần Khôi cũng không được thì vẫn còn Thiên nữ tiền bối.
Chỉ có điều, mới gặp Cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 1 mà đã cần Thiên nữ tiền bối ra tay thì phải chăng có chút sỉ nhục cô ta rồi chăng?
Tô Minh âm thầm lập lời thề: ‘Trước khi Thiên nữ tiền bối ra tay thì mình nhất định phải tiêu diệt gọn tên Lâm Yển này’.
“Tự hủy diệt thân xác, giam lỏng thần hồn, cậu thấy sao?”, Lâm Yển nói với giọng thương lượng. Dường như ông ta không muốn ra tay, như kiểu ra tay với Tô Minh là sỉ nhục ông ta vậy.
“Ha ha…”, nhưng Tô Minh lại bật cười sảng khoái.
Tô Minh luôn cảm thấy mình thật giả tạo nhưng không ngờ lại gặp kẻ giả tạo hơn cả mình.
Nụ cười này của anh dường như đã làm thay đổi chút cảm xúc ban đầu.
Lúc Lâm Yển chuẩn bị ra tay thì đột nhiên…
“Đợi đã!”, Quan Khuynh Thành đột nhiên hét lớn.
Cô ta xoay người một cái rồi xuất hiện trước mặt Tô Minh và chắn trước mặt anh.
“Khuynh Thành, em…”, Tô Minh không thể ngờ Quan Khuynh Thành lại xuất hiện. Anh vừa định nói gì đó nhưng Quan Khuynh Thành đã ngắt lời: “Đừng nói gì cả! Anh Tô Minh! Bắt đầu từ bây giờ, chuyện này cứ giao lại cho em!”
Tô Minh cạn lời.
“Cô là?”, Lâm Yển nheo mắt lại. Trực giác nói cho ông ta biết, dường như cô gái che mặt này đến từ thế giới Đại Thiên?
“Quan Khuynh Thành!”, cô ta ngưng giọng nói.
“Họ Quan ư?”, Lâm Yển chau mày lại, dường như họ Quan này rất hiếm gặp. Nếu ở thế giới Đại Thiên thì hình như chỉ có hoàng thất của Quan La Thiên chăng? Lẽ nào…
Không thể nào!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Lâm Yển đã vội dập tắt.
Quan La Thiên không được coi là có địa vị quá cao trong thế giới Đại Thiên nhưng rất thần bí và rất mạnh…
Người của Quan La Thiên, đặc biệt là hoàng thất thì không thể tùy tiện đi tới những nơi khác, càng không thể đến thế giới Tiểu Thiên được. Chắc chỉ là sự trùng hợp chăng?
“Quan Hoàng là phụ hoàng của tôi!”, Quan Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, rồi lại nói: “Tô Minh là người đàn ông của tôi, nói cách khác anh ấy chính là con rể của Quan Hoàng. Nếu ông ra tay thì chính là kẻ địch của Quan La Thiên, đến lúc đó phụ hoàng của tôi sẽ cho ông chết không có chỗ chôn”.
Quan Khuynh Thành rất ghét phải lôi danh của phụ hoàng mình ra nhưng hiện giờ không để tâm quá nhiều nữa.
Cô ta phải cứu Tô Minh, chí ít cũng phải kéo dài thời gian.
“Không thể nào! Cô là con gái của Quan Hoàng? Công chúa của Quan La Thiên? Ha ha… Cô gái! Cô đúng là dám nói dối quá đó”, Lâm Yển cười nói với vẻ khinh bỉ. Công chúa của Quan La Thiên hạ giới đến thế giới Tiểu Thiên rồi yêu một con kiến nhãi nhép ở thế giới Tiểu Thiên ư?
Bịa chuyện mà cũng giỏi ghê!
Nhưng đúng lúc này…
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Nó không nói dối đâu, nó chính là con gái của bổn hoàng, còn là con gái duy nhất nữa và cũng là đứa con thứ 9 của Quan La Thiên”.
Giọng nói đầy vẻ bá đạo và vô tình.
Giọng nói như thiên địa thần quân đang lên tiếng, không tìm ra ngọn nguồn, chỉ cảm thấy trời đất đang rung chuyển, mọi thứ trong hư không đều sục sôi. Quá khủng khiếp!
Hơn nữa, khí tức đó mạnh như một chiếc lưới trời bao trùm cả biển Vô Mệnh.
Cảm giác đó giống như, biển Vô Mệnh là một cái nồi, nước biển như nước trong nồi, còn tất cả mọi người ở đây đều là kiến trong nồi. Khí tức của giọng nói đột ngột kia chính là nắp nồi, bao trọn cả biển Vô Mệnh, không cho con kiến nào có thể thoát ra ngoài được.
Khí tức đó vừa sục sôi thì tất cả nước biển xung quanh đảo Tiên Âm đều hóa thành hư vô.
Đảo Tiên Âm như được tổ hợp lại, rút khỏi biển Vô Mệnh và lơ lửng trong thế giới hỗn độn.
Những người vây xung quanh cũng không thể nào khống chế được thân hình mình.
Quá khủng khiếp!
Quá mạnh!
Lâm Yển cũng thấy ngạt thở, sắc mặt biến đổi.
Ông ta chỉ cảm thấy ớn lạnh đến nỗi lông tóc dựng ngược.
Một giây sau…
Một bóng hình đứng ở bên cạnh Quan Khuynh Thành.
Bóng hình này toàn thân đều màu vàng óng, vô cùng nhức mắt, như ánh mặt trời chói chang.
Mỗi ánh sáng vàng trên người đều có thể xuyên thủng mọi quy luật, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú nhưng in hằn dấu vết của thời gian. Hai mắt ông ta có hai màu khác nhau, một mắt màu tím, trong nhãn cầu có núi sông; một mắt màu vàng có mặt trời và trăng máu.
“Tôi… Tôi là Lâm Yển, xin kính chào Quan Hoàng. Tôi… Tôi là cậu chủ thứ hai của nhà họ Lâm ở Viên La Thiên, lão tổ tông là Lâm Hư Tiên”, Lâm Yển cung kính khom người 90 độ, sắc mặt căng thẳng, thân người run rẩy.
Lúc trước vẫn còn ngạo nghễ, kiêu ngạo cực độ. Vậy mà lúc này lại như kẻ phạm tội, vô cùng cung kính với chủ nhân có thể định đoạt sống chết của mình.
Sự đối lập này đúng là chấn động.
Lúc này, cả đảo Tiên Âm lại một lần nữa yên tĩnh như có thần chết xuất hiện.
“Phụ hoàng…”, Quan Khuynh Thành nhỏ giọng nói. Cô ta cũng khom người, có chút uất ức, sợ hãi và cầu xin.
Quan Hoàng nhìn Lâm Yển một cái, nói: “Con cháu của Lâm Hư Tiên cũng được đấy”.
Không hề có sát ý.
Lúc này Lâm Yển mới thở phào nhẹ nhõm, trên trán toát hết mồ hôi, toàn thân cũng bị ướt đẫm.
Quan Hoàng nhìn sang phía con gái Quan Khuynh Thành của mình, nói: “Chơi đủ rồi, đùa đủ rồi, con về nhà được rồi chứ?”
Giọng nói lạnh lùng nhưng lại có vẻ ấm áp, rõ ràng ông ta vẫn rất cưng chiều cô con gái duy nhất của mình.
“Tất… Tất nhiên là được rồi ạ! Phụ hoàng! Con giới thiệu với người, đây là bạn con, người có thể cứu anh ấy không…”, Quan Khuynh Thành nhìn về phía Tô Minh, cẩn thận nói với giọng cầu xin.
Chương 512: Khi nào thì Tô Minh tôi cần ông cứu?
"Chỉ là bạn? Nếu là bạn thì bổn hoàng có thể cứu!", Quan Hoàng liếc Tô Minh, nói: "Chàng trai, cậu khá xuất sắc đấy, nhưng con gái bổn hoàng không phải là loại người như cậu có thể dòm ngó. Bổn hoàng cũng muốn tốt cho cậu thôi. Trong thế giới Đại Thiên có cả trăm ngàn thanh niên tài giỏi mạnh hơn Lâm Yển thích con gái tôi. Cậu mà dòm ngó con bé thì chỉ có chết thôi. Người phải biết thân biết phận, làm một yêu nghiệt xuất sắc ở thế giới Tiểu Thiên, rồi mai sau trở thành trùm một vùng cũng rất tốt mà, không phải sao?"
"Xin chào tiền bối", Tô Minh thong dong, bình tĩnh chắp tay cười chào hỏi.
"Phụ hoàng, người chỉ cần cứu anh Minh, không, cứu anh Tô thôi, cần gì...", Quan Khuynh Thành cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đằng sau cái khăn che mặt khẽ đỏ, nói.
Phụ hoàng đang sỉ nhục và cảnh cáo Tô Minh.
Điều ấy khiến cô rất tức giận!
Nhưng lại không dám cãi, bởi vì cô muốn Tô Minh sống, chỉ có phụ hoàng mới cứu được anh ấy.
"Câm miệng", Quan Hoàng liếc nhìn con gái mình, nhàn nhạt quát.
Quan Khuynh Thành không dám nói tiếp vì cô quá hiểu ông ấy. Nếu cô mà còn dám nói gì nữa thì ông ấy chắc chắn sẽ mặc kệ Tô Minh, rồi dẫn mình đi luôn.
"Chàng trai, cậu cảm thấy thế nào?", Quan Hoàng muốn Tô Minh cho mình một câu trả lời và thái độ thuyết phục, phải cắt đứt lòng vấn vương của con gái mình.
"Tiền bối, đầu tiên, chưa bàn tới chuyện tôi có dòm ngó con gái ông hay không", Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Quan Hoàng, xoa mũi, nói với giọng buồn cười: "Nhưng, khi nào thì Tô Minh tôi cần ông tới cứu?"
Tô Minh nói xong, giơ tay chỉ vào Lâm Yển: "Nếu tiền bối không bỗng dưng xuất hiện rồi còn nói mấy câu khó hiểu, làm mất thời gian của tôi thì có lẽ lúc này tôi đã giết chết anh Lâm đến từ thế giới Đại Thiên kia rồi! Thật đó!"
Câu ấy của Tô Minh như một quả bom ném thẳng vào mặt biển, dấy lên một cơn sóng thần khủng khiếp.
Những ai còn sống mà có mặt ở đây đều sợ ngây người, tóc tai dựng ngược, máu trong người như đông lại.
Vô số đôi mắt dại ra nhìn chằm chằm vào Tô Minh...
Giờ phút này, ngay cả Quan Hoàng - một ông trùm có tiếng ở thế giới Đại Thiên cũng ngây ra như phỗng, hết sức kinh ngạc!
Trong kí ức của ông ta, chuyện bị người khiêu khích dường như là một điều cực kỳ hiếm thấy, chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Càng đừng nói đến việc đối phương chỉ là một thanh niên mới 20 tuổi đầu.
"Anh Minh, mau... Mau... Mau xin lỗi phụ hoàng đi!", Quan Khuynh Thành lập tức hoàn hồn, sau đó nức nở tuyệt vọng cầu xin. Cô như muốn phát điên, không ngờ Tô Minh lại dám trả treo với phụ hoàng mình?
Trời đất ơi!
Cô không biết nên miêu tả như thế nào luôn.
Phụ hoàng của cô tàn nhẫn đến mức nào, cô là người rõ nhất.
Tô Minh đang tự tìm đường chết đấy!
Quan Khuynh Thành bất chấp tất cả, bước tới nắm lấy cánh tay Tô Minh, định kéo anh quỳ xuống xin lỗi phụ hoàng.
Lúc này, mặt mũi hay gì đó đã không còn quan trọng nữa.
Cô chỉ muốn cứu Tô Minh.
Đáng tiếc, sao Tô Minh lại chịu quỳ xuống cơ chứ? Tuy anh biết Quan Khuynh Thành luống cuống là vì lo lắng cho mình.
Nhưng Tô Minh cũng không nhúc nhích.
Quan Khuynh Thành sốt ruột đến mức khóc nức nở.
"Tên khốn này! Anh sẽ chết đấy anh biết không!", Quan Khuynh Thành nghiến răng. Nếu anh Minh không muốn quỳ xuống xin lỗi phụ hoàng thì cô cũng chẳng có cách nào, chỉ đành quỳ xuống xin ông ấy bớt giận trước thôi.
Thế nhưng, điều khiến cô ngơ ngác là Tô Minh lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của mình, nói: "Người phụ nữ của anh thì đừng có hễ cái là quỳ xuống, dù đối phương có là phụ hoàng của em".
Là con gái, quỳ xuống trước phụ hoàng mình cũng không sao.
Nhưng nếu vì cứu mình mà lại quỳ xuống thì Tô Minh cảm thấy không cần thiết.
"Anh Minh, anh...", đây là lần đầu tiên Quan Khuynh Thành muốn chửi ai đó.
"Được! Được! Giỏi lắm!", lúc này, Quan Hoàng bỗng bật cười, nhìn chằm chằm Tô Minh, khen liền ba câu: "Chàng trai, xem ra là bổn hoàng đã làm điều thừa rồi. Có vẻ con gái tôi cũng không hiểu cậu lắm. Vậy thì giờ bổn hoàng đành làm một khán giả đứng xem cậu đánh chết tên nhóc nhà họ Lâm như nào rồi".
Quan Hoàng là loại người có thực lực và khí phách như nào?
Dù Tô Minh kiêu ngạo khiến ông ta cảm thấy buồn cười và hơi tức giận. Nhưng, ông ta cũng sẽ không ra tay. Đơn giản thôi, vì sự kiêu ngạo và địa vị của Quan Hoàng không cho phép ông ta ra tay với một thanh niên mới có 20 tuổi ở thế giới Tiểu Thiên.
Tô Minh còn không xứng để ông ta làm thế.
Chỉ là, ông ta không ra tay, nhưng đứng xem Tô Minh bị Lâm Yển dạy cho một bài học để hả dạ thì cũng khá tốt.
Quan Hoàng không nhịn được nhìn sang Lâm Yển, nói: "Nhóc con họ Lâm, chắc cậu cũng nghe thấy anh bạn nhỏ trong thế giới Tiểu Thiên nói rồi nhỉ, do đó..."
Ý của Quan Hoàng là Lâm Yển cậu khỏi phải nương tay, cũng đừng để ý đến thái độ của con gái tôi, cứ dạy cho tên nhóc ở thế giới Tiểu Thiên kia một bài học, có chết người cũng không sao. Suy cho cùng là do tên nhóc đó quá kiêu căng ngạo mạn, tự làm tự chịu thôi.
"Quan Hoàng yên tâm, tôi sẽ không để thế giới Đại Thiên phải mất mặt đâu!", Lâm Yển nghiêm túc chắp tay đáp, trong lòng lại thầm vui vẻ.
Vốn dĩ, Quan Hoàng đến, rồi Quan Khuynh Thành còn có mối quan hệ với Tô Minh thì hôm nay sẽ không thể giết chết được cậu ta, ra tay còn khó nữa là. Hơn hết, nếu Quan Khuynh Thành cầu xin Quan Hoàng, chưa biết chừng mình sẽ bị thương nặng, hay thậm chí là bỏ mạng tại đây.
Ban nãy, trong lòng ông ta vẫn đang lo lắng, luống cuống, hoảng sợ không thôi.
Nhưng ai ngờ...
Đù! Tên nhóc đến từ thế giới Tiểu Thiên quả thực là thằng điên, dám ra vẻ ta đây, kiêu ngạo khiêu khích Quan Hoàng!
Ngon!
Cậu ta đúng là ông tổ của mấy thằng không biết sống chết là gì!
Chương 513: Chiến Lâm Yển
Giờ thì hay rồi, mình có thể đường đường chính chính được Quan Hoàng ủng hộ dạy cho con kiến có tên Tô Minh đến từ thế giới Tiểu Thiên kia một bài học, hay thậm chí là giết chết cậu ta.
Ha ha ha...
Đã!
Đã thật sự!
Đám đông đằng xa đang đứng xem đều nhìn Tô Minh với ánh mắt cạn lời.
Tình hình đang tốt, bỗng dưng tự tay lật đổ?
Lúc đầu, dù anh không thể trở thành con rể của Quan La Thiên - vua ở thế giới Đại Thiên, nhưng ít ra cũng có thể tạo được mối quan hệ tốt với ông ta.
Còn giờ thì sao?
Vũ Bất Bại suýt hộc máu.
Muốn chỉ thẳng vào mặt Tô Minh chửi: cậu điên rồi hả!
Bình thường cậu có kiêu ngạo, bá đạo, ngông cuồng như nào cũng được, nhưng ở trước mặt Quan Hoàng, cậu không thể nhịn một chút hả? Tôi gọi cậu bằng ông nội luôn cũng không được sao?
Đương nhiên, giờ có nói gì nữa cũng muộn rồi.
Vũ Bất Bại thầm đáng tiếc và chán nản.
Tô Minh có xuất sắc và mạnh cỡ nào thì ông ta cũng muốn văng tục với anh.
"Cậu Tô, xin mời, cậu giết con trai bổn tọa rồi lại đến môn phái của người phụ nữ nhà tôi gây chuyện. Bổn tọa muốn đánh một trận với cậu, hẳn là không quá đáng nhỉ? Huống chi, ở trong mắt cậu, bổn tọa cũng là loại người có thể giết chết dễ như trở bàn tay", Lâm Yển giơ tay lên, làm động tác mời Tô Minh, cười nói.
"Khuynh Thành, né ra nào, ngoan ngoãn đứng làm khán giả đi", Quan Hoàng nhìn về phía Quan Khuynh Thành đang nắm chặt lấy cánh tay Tô Minh, nghiêm túc nói.
Quan Khuynh Thành không muốn, cứng đầu cầu xin Tô Minh: "Anh Minh ơi, em xin anh đó, đừng đánh nhau với Lâm Yển, nguy hiểm lắm".
"Quan Khuynh Thành, con không nghe thấy phụ hoàng nói gì hả? Nếu không ra ngoài thì ta sẽ ra tay đó", Quan Hoàng lớn tiếng nói.
Bấy giờ, sắc mặt Quan Khuynh Thành cũng trắng bệch, run rẩy thả tay ra rồi vội vã lùi ra ngoài sân. Tuy trong lòng cô chẳng muốn chút nào, nhưng cô biết, nếu mình còn dám làm lơ lời nói của phụ hoàng thì chắc chắn ông ấy sẽ ra tay. Một khi phụ hoàng đã ra tay, thì 1% hy vọng còn sống của Tô Minh sẽ biến thành con số 0.
"Mời", Tô Minh giơ tay lên, cũng bày ra động tác mời.
Sau đó, anh lập tức ra tay.
Hơn nữa, còn ra tay một cách cực kỳ tàn nhẫn và dứt khoát.
Bởi vì, Tô Minh vừa ra tay đã sử dụng bia Huyền Diệu!
Đối mặt với cao thủ cảnh giới Thiên Diễn tầng một, Tô Minh biết tuy Sinh Tử Chớp Ảnh, quy vu trần ai hay Thiên Vẫn Kiếm... rất mạnh. Thế nhưng, những đòn tấn công ấy dù có đánh ra cả trăm ngàn lần thì cũng không thể làm Lâm Yển bị thương. Đơn giản là vì cảnh giới Thiên Diễn quá mạnh!
Mạnh đến không tài nào tưởng tượng nổi!
Trong tình huống ấy, anh cần gì phải dùng mấy chiêu đó cho mất công.
Chẳng thà dứt khoát sử dụng bia Huyền Diệu, còn có thể khiến Lâm Yển trở tay không kịp.
Mà bia Huyền Diệu là pháp bảo đạt tới Đạo Khí thượng phẩm thì biết là đáng sợ cỡ nào rồi đó.
Ầm...
Bia Huyền Diệu bị gọi ra.
Rõ ràng có thể cảm nhận được một tấm bia đá tràn ngập khí tức thái cổ chui ra từ trong khe không gian. Nó tựa như xuất hiện từ trong hư không, chợt hiện ra ở nơi đó.
Phát ra ánh sáng rực rỡ, những con chữ trên tấm bia đá trôi nổi, dường như cả đất trởi chỉ còn lại nó. Nó to lớn đến mức như thể che phủ cả bầu trời và kết nối được với trời đất.
Không gian, thời gian như ngừng trôi.
Trên tấm bia đá ấy bao hàm những con chữ cấu tạo nên vận luật của đại đạo, tràn đầy khí thế.
Chỉ trong tích tắc, sức mạnh tự nhiên trong đất trời như hội tụ vào tấm bia đá kia.
Nặng! Nặng đến mức khó tin!
Nện thẳng vào Lâm Yển.
Bia Huyền Diệu như hút hết mọi sức mạnh trong thế giới Tiểu Thiên, rồi cô đọng lại trong một không gian nhỏ, sau đó nổ tung trước mặt Lâm Yển.
Thoáng chốc, cả vùng biển Vô Mệnh dậy sóng, chấn động, ý chí của thế giới Tiểu Thiên lại xuất hiện trên vòm trời, nhưng lần này lại càng tức giận và e dè hơn.
Có điều, nó vẫn không dám giáng trời phạt xuống vì sợ hãi luồng thần hồn bí ẩn như có như không trong thức hải của Tô Minh.
Chỉ là, thiên đạo tức giận và khủng hoảng khiến vòm trời phát ra từng đạo sấm sét, giật đùng đùng.
Trong giây phút ấy, sắc mặt của Lâm Yển y như con tắc kè hoa.
Đầu óc ông ta suýt nữa thì suy sụp.
Nói thật thì trước đó, dù Tô Minh xem như hạ gục Viêm Ma lão tổ chỉ trong nháy mắt. Nhưng trong lòng Lâm Yển, Tô Minh vẫn chỉ là một thằng nhóc quê mùa, có chút tư chất ở thế giới Tiểu Thiên thôi.
Ông ta chẳng buồn liếc mắt hay ngó ngàng tới nữa là.
Trong mắt Lâm Yển, nếu ông ta không muốn chơi đùa thì có lẽ Tô Minh sẽ bị mình giết chết chỉ trong một chiêu.
Ban nãy, ông ta còn nghĩ có nên nương tay, chơi đùa, tra tấn Tô Minh chút để làm Quan Hoàng vui không? Ai ngờ...
Chỉ chốc lát, cả người ông ta như bị thần chết kéo xuống địa ngục và ngửi được mùi vị của cái chết.
Đạo Khí thượng phẩm ư?
Lâm Yển cảm giác như thấy quỷ.
Dù là Lâm Yển cũng không có Đạo Khí thượng phẩm!
Mà một tên nhóc mới 20 tuổi ở thế giới Tiểu Thiên lại có?
Quan trọng là còn luyện hóa thành công?
Đùa gì thế!
Mẹ nó!
Đúng là quá viển vông mà!
Muốn luyện hóa bảo vật như Đạo Khí thượng phẩm, ít nhất cũng phải có cảnh giới Thiên Diễn tầng ba chứ? Mà ngay cả thế cũng chỉ miễn cưỡng luyện hóa được thôi, còn sử dụng một cách thành thạo thì phải mất rất nhiều thời gian và vô số bảo vật nữa.
Nhưng trước mắt...
Đương nhiên, có chấn động hay kinh ngạc, khó tin cỡ nào thì sự thật cũng bày ra trước mắt ông ta.
Trong đầu Lâm Yển xuất hiện vô vàn suy nghĩ và điều còn sót lại chỉ là sống sót.
Ầm...
Cơ thể ông ta vội vàng lùi lại, thi triển thân pháp đạt tới cấp Đạo, cả người chập chờn giữa thật và giả, còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thời.
Trong khi lùi lại, Lâm Yển còn chém ra 32 kiếm!
Chương 514: Nếu ông đã muốn thì tôi sẽ chiều
Kiếm nào kiếm nấy đều ẩn chứa thần thông và bỏ thêm kiếm ý hậu kỳ, mạnh mẽ như rồng.
Hơn nũa, 32 kiếm liên tiếp kia còn là một chiêu tổ hợp kiếm pháp và thần thông.
Chúng nối đuôi nhau kết nối với thiên nhiên, bỏ qua quy luật đất trời, rút tinh hoa, bổ biển rộng. Mỗi một kiếm đều cực kỳ chuẩn xác, ngăn trước mặt và chém vào cùng một vị trí.
Vả lại, 32 kiếm mà Lâm Yển dùng cũng ở một cấp độ rất cao, là bán bộ cấp Đạo, thậm chí, trong kiếm còn phong ấn thần hồn của một số thần thú thái cổ cực kỳ mạnh mẽ. Chúng giúp sức mạnh của chiêu kiếm tăng vọt. Hơn nữa, còn có các pháp trận cổ, bí pháp cổ... Tóm lại, chiêu này rất mạnh và còn là chiêu sở trường của Lâm Yển.
Trong kiếm có người, người hòa mình vào tự nhiên, tự nhiên là quy luật đất trời, đất trời lại hòa vào kiếm tâm.
Lâm Yển vừa ra tay đã bộc lộ ra thực lực vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Sự đáng sợ của cảnh giới Thiên Diễn cũng được thể hiện rõ mồn một.
Hơn nữa, Lâm Yển chỉ dùng 0.01 giây để thi triến 32 kiếm, tốc độ ra tay cũng thuộc dạng khủng bố.
Lúc này, những người được cho là thiên tài kiếm đạo của các thế lực lánh đời ở thế giới Tiểu Thiên có mặt ở đây đều kinh ngạc ngây người... Chấn động trước màn trình diễn kiếm đạo đậm chất nghệ thuật của Lâm Yển.
Nhưng mà, dù là thế!
Thoáng chốc.
Keng, keng, keng...
Tiếng va chạm chói tai vang lên, 32 kiếm của Lâm Yển lập tức dập nát.
Tiếng nát bấy không ngừng vang lên, Lâm Yển càng lùi lại nhanh hơn, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Trước 32 nhát kiếm kinh khủng ấy, bia Huyền Diệu vẫn đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi.
Đặc biệt là những con chữ trên tấm bia, chúng càng trở nên sáng chói và tỏa ra khí thể xa xưa.
Nếu lắng nghe thì dường như có một giọng nói từ xa xăm đang tụng những con chữ trên tấm bia ấy.
Chỉ chốc lát sau, 32 nhát kiếm kia đã bị nghiền nát.
Cả quá trình diễn ra một cách hết sức dễ dàng, khiến người ta khó hiểu.
"Cửu Thiên Vô Cực, Bát Hoang ngưng tụ! Dẫn Thần Thiên! Nổi gió quỷ! Đại Thiên Kiếm Linh Phong Bạo!", mắt thấy bia Huyền Diệu kia đập tới, trong giây phút sống còn ấy, Lâm Yển bỗng gằn từng chữ một, quát.
Khí thế cả người ông ta chợt biến đổi, tựa như bị vô số khí tức đáng sợ nhập vào người.
Khiến khí tức trên người ông ta rối loạn.
Nhưng lại không ngừng tăng lên.
Thanh kiếm trong tay càng sắc bén hơn, kiếm phong phóng lên trăm ngàn cây số...
Kiếm chỉ thẳng lên trời, không gian chợt tối sầm, thanh kiếm kia lóe lên, ánh kiếm lập lòe như Mặt Trời, khiến biển Vô Mệnh đỏ lên...
Nơi ánh kiếm xẹt qua như bị phá hủy toàn bộ.
Nó và bia Huyền Diệu bổ vào nhau!
Lần này, thế đi của bia Huyền Diệu không gì cản nổi khẽ khựng lại.
Nhưng, ánh kiếm kia cũng dừng lại.
Hai bên sàn sàn như nhau, không ngừng biến hóa trên trời, có vẻ muốn phân ra thắng bại thì cần mất một chút thời gian.
"Thằng con hoang, bổn tọa đúng là xem nhẹ mày rồi. Thứ đáng chết, khiến người ta mắc ói, vô dụng như con kiến mà cũng xứng sở hữu bia đá mạnh mẽ kia ư? Dựa vào cái gì chứ? Dù mày có nó thì sao? Lúc này, nó đã bị thần thông của bổn tọa ngăn cản, không giúp được gì nữa. Mày còn có thể lấy ra thứ gì đối phó bổn tọa đây? Không có tấm bia đá đó thì mày chỉ là thứ rác rưởi bóp cái là chết thôi! Ha ha ha ha...", trên gương mặt tái nhợt của Lâm Yển lộ ra vẻ tàn nhẫn và phấn khích, trông rất kích động.
Đơn giản là vì ông ta suýt chút nữa đã chết dưới tấm bia đá kia của Tô Minh.
Bị một tên rác rưởi mà trước giờ chẳng thèm ngó đến giết chết thì có thể hiểu tâm trạng của ông ta tệ đến mức nào rồi đó.
Ông ta cực kỳ hận và cũng hết sức vui vẻ.
Cách đó không xa, Quan Khuynh Thành sốt ruột.
"Phụ hoàng, cầu xin người, xin người, xin người mà, con xin người...", Quan Khuynh Thành nức nở gào lên. Tô Minh dựa vào tấm bia đá đã lập nên rất nhiều kỳ tích ngạc nhiên cho mọi người, nhưng vẫn kém một chút. Giờ, tấm bia đá đã bị thần thông của Lâm Yển cản lại, Tô Minh sắp chết rồi, cô không nóng nảy sao được?
Quan Khuynh Thành còn định ra tay giúp Tô Minh, nhưng cô đã bị khí thế phụ hoàng mình khóa lại, không thể nhúc nhích.
Đúng lúc này.
Lâm Yển lắc người một cái, dịch chuyển xông thẳng về phía Tô Minh, hét: "Thằng con hoang, bổn tọa sẽ hành hạ mày đến chết! Có tuyệt vọng không? Chẳng phải mày có được bảo vật khủng bố như tấm bia đá kia ư? Hay là, lấy ra bảo vật khác để tao xem nào... Ha ha ha, mày còn có bảo vật nào có thể cứu mạng mình hả?"
Lâm Yển điên cuồng chế giễu Tô Minh cho xả giận.
Ông ta cố ý nhắc tới Tô Minh còn bảo vật nào khác mạnh hơn hay không để chế giễu anh.
Ai có não cũng biết điều đó là không thể nào.
Chỉ chớp mắt, Lâm Yển đã xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Bỗng.
"Định làm tôi sử dụng bảo vật khác hả? Nếu ông đã muốn thì tôi sẽ chiều", Tô Minh bật cười, khinh bỉ nhìn Lâm Yển.
Sau đó.
"Xoẹt!"
Ma La Kiếm, xuất hiện.
Anh cầm Ma La Kiếm trong tay.
Đất trời chợt biến sắc.
Cả bầu trời như yên lặng.
Ngay cả Quan Hoàng cách đó không xa cũng giật mình, nhíu mày, vẻ mặt chợt thay đổi.
Ma La Kiếm vung lên, xẹt qua bầu trời.
Kế tiếp, vẻ tươi cười đầy khinh thường, đắc ý chợt đọng lại trên gương mặt Lâm Yển.
Sự sống điên cuồng trôi đi.
Rồi, phụt một tiếng, Lâm Yển chợt hóa thành cát bụi, chết dưới Ma La Kiếm.
Bởi vì thực lực và cảnh giới của Tô Minh đều đã tăng mạnh, nên giờ khi anh dùng Ma La Kiếm thì sức mạnh của nó cũng tăng lên rất nhiều.
Một nhát chém chết Lâm Yển là chuyện dễ như ăn cháo.
Huống chi, tự Lâm Yển muốn chết thôi, ai ngờ lại dám xông đến trước mặt mình. Do đó, ngay cả tốc độ và thân pháp là cách duy nhất để trốn thoát khỏi Ma La Kiếm cũng không còn thì trách ai.
Đó chẳng phải muốn chết thì là gì?
Bầu không khí xung quanh chợt đọng lại, dù Lâm Yển đã chết gần 1 phút.
Đến tận giờ, vẫn chưa có ai hoàn hồn lại từ trong sự chấn động ấy.
Yên tĩnh như chết.
Lại qua 1 phút.
Cuối cùng, Tô Minh nhìn về phía Quan Hoàng nói: "Tiền bối, ông coi nè, tôi đã tiễn ông Lâm đến từ thế giới Đại Thiên về trời rồi, chẳng phải sao?''
Ánh mắt Quan Hoàng lóe lên, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Trong mắt tràn ngập vẻ chấn động.
Chương 515: Thiên nữ tiền bối ra tay
“Anh Tô Minh! Anh…!”, Quan Khuynh Thành nước mắt lưng tròng, vừa phấn khích vừa kích động. Cô ta rất muốn hét lên, không phải bởi vì Tô Minh lại lập kỳ tích mà vì Tô Minh sống rồi.
“Chàng trai! Cậu thật sự làm được rồi, có chút nằm ngoài dự liệu của tôi”, Quan Hoàng thản nhiên nói nhưng sau đó lại nói với giọng chế giễu: “Nhưng cậu làm được là nhờ vào bảo bối, đó là hai thanh kiếm”.
“Chẳng phải dùng được bảo vật cũng là bản lĩnh sao?”, Tô Minh chau mày, nói.
Sao bảo vật không đi theo người khác?
Mà kể cả theo người khác thì người khác có dùng được không?
“Bản lĩnh ư? Mặc dù bảo vật tốt nhưng cũng chỉ là sức mạnh bên ngoài. Bảo vật có thể giúp cậu chiến thắng được người mạnh hơn cậu chút nhưng nó có thể giúp cậu thắng được người mạnh hơn cậu gấp ngàn lần, chục ngàn lần không?”, Quan Hoàng hừ lạnh một tiếng, nói.
Đây là đòn đả kích lớn với Tô Minh.
Tô Minh nghe thấy vậy mà cảm thấy không vui.
Anh không lên tiếng, bởi vì câu nói này của Quan Hoàng là sự thật.
Thấy Tô Minh không lên tiếng, Quan Hoàng lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói ngay bổn hoàng đây, tôi cho cậu dùng hai bảo vật đó mà cậu chạm được vào sợi lông tơ của tôi thì coi như cậu thắng, cậu làm được không?”
Tô Minh vẫn trầm ngâm, lúc này anh nắm chặt nắm đấm.
Trên mặt Quan Hoàng hiện rõ nụ cười cao quý và kiêu ngạo.
Chỉ là một tên yêu nghiệt ở thế giới Tiểu Thiên mà thôi, có lẽ cũng có được chút kỳ tích hoặc thần thông và thủ đoạn khôn lường, thậm chí là may mắn. Nhưng dù sao cũng chỉ là cậu nhóc ở thế giới Tiểu Thiên.
Bản thân cậu ta có tài giỏi đến mấy mà phía sau không có thế lực lớn giúp đỡ, trừ khi cứ ở mãi thế giới Tiểu Thiên, nếu mà dám đến thế giới Đại Thiên thì cũng giống như sao băng, vụt đến vụt tắt thôi. Bao nhiêu năm nay, Quan Hoàng gặp quá nhiều yêu nghiệt siêu cấp như này rồi, chả có tác dụng gì.
Không đáng để lôi kéo và càng không xứng để con gái mình nhớ mong.
Một lát sau, khi Quan Hoàng định dẫn con gái mình rời đi thì đúng lúc này…
Đột nhiên vang lên giọng nói khinh bỉ và đầy sát ý, giọng nói xuất hiện không báo trước: “Cậu ta mới 20 tuổi, còn ông bao nhiêu tuổi rồi? Cao quý cái mẹ gì? Kiêu ngạo cái quái gì? Nào nào, bổn thiên nữ chỉ dùng một tay, cho ông gọi hết tất cả thuộc hạ và trợ thủ và cả tiền bối của ông ở Quan La Thiên đến đây. Bổn thiên nữ ra một chiêu mà ông có thể đỡ lại 1/10 thì coi như ông thắng”.
Bóng dáng thần hồn đẹp tuyệt sắc đột nhiên chui ra từ thần thức của Tô Minh.
Không ai có thể cảm nhận được thiên nữ Tạo Hóa mạnh đến nỗi nào. Bởi vì cô ta cho người khác cảm giác vô cùng bình thường.
Tất nhiên, tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn rõ thần hồn này đến từ thần thức của Tô Minh.
Giọng nói lạnh lùng khinh bỉ của thiên nữ Tạo Hóa như một viên đạn bắn qua tai và qua tim mọi người.
Sau đó nhiều người không kìm được mà bật cười.
Họ bị câu nói của thiên nữ Tạo Hóa làm cho cười bể bụng.
Bá chủ một phương ở thế giới Đại Thiên trong mắt của một cô gái mờ ảo này lại yếu đuối như vậy sao?
Nghe cô gái này nói như vậy, dường như vạn vật trong thế gian này không đỡ được nửa chiêu của cô ta.
Cô ta là vô địch?
Vốn tưởng Tô Minh đã bá đạo, hống hách lắm rồi nhưng thiên nữ thần hồn này lại càng hơn thế.
Sao cô gái này trước khi nói mà không tìm hiểu kỹ Quan Hoàng ở trước mặt cô ta là cường giả ở cấp bậc nào?
Ngay cả khóe miệng Vũ Bất Bại cũng co giật, có cảm giác ngạt thở.
Mặc dù bóng dáng của thiên nữ cho ông ta cảm giác thần bí khó đoán nhưng ông ta tuyệt đối không tin những gì cô ta nói: “Một tay trấn áp được Quan Hoàng và cả thuộc hạ của Quan Hoàng sao?”
Đùa gì vậy?
Võ Tông và Quan La Thiên có chút duyên nợ, đây cũng là lý do tại sao Quan Khuynh Thành lại gọi ông ta là ông Vũ rồi bớt chút thời gian đến Võ Tông ở thế giới Tiểu Thiên.
Chính vì có một vài lý do đặc biệt, hơn nữa Vũ Bất Bại cũng rất hiểu sức mạnh khủng khiếp của Quan Hoàng.
Phải nói thế nào được nhỉ? Hiện giờ không có mấy ai biết được cảnh giới thật sự của Quan Hoàng, chỉ có thể chắc chắn là ông ta vẫn chưa chứng đạo thành đế. Cũng chính vì dưới sức ép của ý chí thế giới của thế giới Đại Thiên, nếu không thì Quan Hoàng đã thành đế lâu rồi.
Mặc dù không thể nói Quan La Thiên là một trong những nơi mạnh nhất của thế giới Đại Thiên nhưng Quan Hoàng lại là người có thực lực siêu cấp hiếm có ở thế giới Đại Thiên.
Theo như Vũ Bất Bại biết thì ở thời thượng cổ, Quan Hoàng đã là cường giả siêu cấp của cả thế giới Đại Thiên rồi.
Thậm chí, ông ta còn tham gia trận chiến chư ma vô cùng khốc liệt và bí ẩn ở 3 triệu năm trước. Ông ta là một trong mấy tu giả võ đạo may mắn sống sót trong trận đó.
Dù sao thì thông tin mà Vũ Bất Bại biết về Quan Hoàng là, gần như không có cường giả nào có thể đánh bại Quan Hoàng trong thế giới Đại Thiên, chứ đừng nói đến dùng một tay mà trấn áp.
Vũ Bất Bại chau mày nhìn về phía thiên nữ Tạo Hóa, với ý định nhìn xem tại sao thiên nữ Tạo Hóa lại tự tin như vậy.
Nhưng ông ta không thể nhìn ra nổi.
Cuối cùng đành lắc đầu, mặc dù cô gái này có chút thần bí nhưng cũng thuộc kiểu vô tri.
“Suốt ngày ở trong thần thức của Tô Minh nên có lẽ cô ta không biết về thời đại võ đạo hiện giờ nên vô tình đã ảnh hưởng đến tư duy của Tô Minh khiến cậu ta cũng hống hách thế”, Vũ Bất Bại lẩm bẩm.
Cũng đúng lúc này…
“Tiền… Tiền bối! Tôi… Tôi sai rồi! Là do tôi ngu dốt”, Quan Hoàng lên tiếng nói.
Cảnh tượng vô cùng chấn động.