-
Chương 761-765
Chương 761: Bỉ Ngạn hỏa
Lật mặt quá nhanh!
Không ngờ ý chí Đại Đạo lại có màn lật mặt nhanh đến thế…
Người trẻ tuổi?
Mẹ kiếp! Người này căn bản không phải là người trẻ tuổi thuộc về thế giới Đại Thiên, đúng là gian lận.
“Còn nữa, Hỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương, các người tốt nhất đừng ra tay, nếu không thì…”, ý chí Đại Đạo nói với giọng uy hiếp, không có ý nói đùa.
Ý chí Đại Đạo đã lôi cả hậu bối cùng tộc với mình ra rồi, đúng là vô liêm sỉ.
Đúng là gian lận mà!
Vậy mà không cho đám người Hỗn Độn Long Quy và Đạm Đài Chân Thương ra tay.
Đúng là ức hiếp người quá đáng.
Nhưng lời nói uy hiếp của ý chí Đại Đạo vừa dứt thì cả Hỗn Độn Long Quy và Đạm Đài Chân Thương đều cảm thấy những ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía mình.
Có thể chắc chắn, đám ông lão Côn U, điện chủ điện Hoàng Tuyền và cả Viên Châm đều nhận được truyền âm của ý chí Đại Đạo. Chỉ cần đám Hỗn Độn Long Quy và Đạm Đài Chân Thương ra tay thì đám người kia cũng ra tay.
Huống hồ, còn có ý chí Đại Đạo nữa. Rốt cuộc ý chí Đại Đạo mạnh đến mức nào thì Hỗn Độn Long Quy và Đạm Đài Chân Thương không rõ nhưng chắc chắn là không tưởng nổi.
“Đừng kích động! Nhất định đừng ra tay, nếu không thì ý chí Đại Đạo thắng chắc”, Hỗn Độn Long Quy truyền âm cho Đạm Đài Chân Thương, nói. Đồng thời lúc này bà ta nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, trong đôi mắt già nua đều là vẻ căng thẳng và lo lắng.
Giờ đây Diệp Mộ Cẩn chỉ có thể dựa vào mình thôi.
“Ít tuổi như này mà đã chứng đạo thành đế, giỏi lắm. Cô có tư cách biết được họ tên của cậu chủ đây! Nhớ lấy, tôi tên là Minh Viêm”, người trẻ tuổi cười, nói.
Giọng nói khàn khàn và có sức đè nén.
Lúc lọt vào tai mọi người, không dễ chịu chút nào, dường như giọng nói có tần suất khác.
Ở không trung khác, Thần Khôi không thể đến giúp Diệp Mộ Cẩn. Bởi vì Thần Khôi lúc nào cũng phải theo dõi Tùy Y Nhân. Tùy Y Nhân rất mạnh, có thực lực ở cấp bậc Đại Đế.
Nếu sơ suất khéo còn xảy ra chuyện lớn.
Đặc biệt là, dường như Tùy Y Nhân cũng nhận được mệnh lệnh của ý chí Đại Đạo, cũng theo dõi Thần Khôi. Kể cả Thần Khôi có được điều khiển thần hồn của Tô Minh nhưng muốn thoát khỏi theo dõi của Tùy Y Nhân thì cũng khó.
“Chết tiệt! Còn bao lâu nữa mới tới nơi vậy?”, Tô Minh ở trong hư không thật sự thấy sốt sắng. Anh có thể đoán ra được thực lực của Minh Viêm.
Diệp Mộ Cẩn tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn ta, cách biệt quá lớn.
“Mộ Cẩn! Em nhất định phải kiên trì, không được chết! Anh sắp đến rồi, sắp đến rồi”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm.
Ở Chiến Uyên lúc này…
“Hừm!”, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ vang giòn vang vọng lục đạo tam giới. Trước mặt cô ta hiện ra một pháp tướng vô cùng lớn và chân thực.
Thái Hư Yêu Hoàng!
Pháp tướng Thái Hư Yêu Hoàng!
Pháp tướng vừa xuất hiện thì khí tức của Diệp Mộ Cẩn tăng lên rõ rệt. Hơn nữa ngọn lửa trong người cô cũng tăng nhiệt, vô cùng mạnh, dường như có thể nung chảy toàn bộ thế giới Tiểu Thiên.
Cũng may là Diệp Mộ Cẩn kìm chế để không nhằm vào Chiến Uyên và Chiến Thành ở bên dưới, nếu không thì nơi này sẽ biến thành tro tàn.
Li Hỏa Hỗn Độn được phóng ra hoàn toàn, đúng là đáng sợ.
Ngay cả các vị Đại Đế đang ẩn nấp trong không trung đều sáng mắt lên, đặc biệt là Viên Châm, vô cùng kiêng kị. Dường như ông ta có thể chắc chắn, thực lực hiện giờ của Diệp Mộ Cẩn còn mạnh hơn mình.
“Nhất định phải chết! Nếu không chết thì học viện Tiên Lạc toi đời mất”, trong lòng Viên Châm thấy căng thẳng, vốn tưởng rằng Tô Minh chết ở chiến trường Thần Ma thì học viện Tiên Lạc sẽ được an toàn, nào ngờ…
“Thái Hư Yêu Hoàng? Thú vị đấy”, sau đó Minh Viêm không chút lo lắng mà cười nhạt, ngược lại còn với vẻ bỡn cợt và mong đợi.
“Thần quyền Thái Hư!”, Diệp Mộ Cẩn ra tay, giơ tay lên đánh một quyền.
Quyền này chấn động đất trời.
Quyền ý!
Quy luật Đế Đạo!
Li Hỏa Hỗn Độn!
Ba cái hợp làm một.
Quyền ấn ngưng tụ trong pháp tướng Thái Hư Yêu Hoàng đập ra quyền ấn vô cùng mạnh.
Quyền ấn màu đỏ, thiêu đốt huyết mạch, vô cùng sắc bén.
Quyền ấn gào thét, dường như có hàng triệu con phượng hoàng gào hét.
Quyền ấn đánh về trước, từng chút vỡ tan.
Nhất thời, không gian và thời gian đều bị nghiền nát.
Xung quanh quyền ấn như hỗn loạn và gấp khúc.
Hỗn Độn Long Quy khẽ gật đầu, cảm thấy hài lòng.
Nhưng đúng lúc này…
Minh Viêm khẽ chỉ tay thì ngọn lửa màu đen dường như viên đạn bị bắn ra.
Nhất thời, trời đất đen ngòm.
Vạn vật mất đi ánh sáng.
Ngọn lửa màu đen như biến thành băng lạnh, lao về phía quyền ấn của Diệp Mộ Cẩn.
“Phụt…”, khiến người khác không thể ngờ tới là chỉ ấn màu đen vừa mới chạm vào quyền ấn của Diệp Mộ Cẩn, chưa lao vào thì quyền đó đã hoàn toàn khóa chặt quyền của Diệp Mộ Cẩn.
Trong lúc khóa chặt, màu đỏ biến thành màu đen.
Đang nóng hừng hực giờ đây lại lạnh băng.
Sau đó…
Két, két, két…
Quyền ấn vỡ tan.
“Hừm!”, pháp tướng Thái Hư Yêu Hoàng trước mặt Diệp Mộ Cẩn lại gào rú.
Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn cũng tái nhợt.
Lúc này cả thế giới Tiểu Thiên vô cùng yên tĩnh.
Ai nấy đều sợ hãi và chấn động cực độ.
Minh Viêm quá mạnh!
Mạnh đến nỗi không thể hình dung…
“Đây… Đây là lửa gì?”, Diệp Mộ Cẩn run rẩy tự hỏi, ánh mắt ngưng trọng nhìn Minh Viêm.
“Lửa có nhân hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, thân hỏa, Hỗn Độn hỏa. Li Hỏa Hỗn Độn của Thái Hư Yêu Hoàng của cô là Hỗn Độn hỏa, còn là Hỗn Độn hỏa cao cấp. Nhưng trên Hỗn Độn hỏa còn có Bỉ Ngạn hỏa”, Minh Viêm cười nói. Nếu như bỏ qua khuôn mặt khủng khiếp với ánh sáng màu tím kia thì ở hắn ta vẫn toát ra nét gì đó của cậu chủ.
Bỉ Ngạn hỏa ư?
Chương 762: Em đến gặp anh đây
Diệp Mộ Cẩn trầm ngâm, như rơi xuống vực thẳm.
Cô ta giỏi nhất, mạnh nhất là Li Hỏa Hỗn Độn. Kết quả là… Ngay cả cái mạnh nhất cũng bị khắc chế?
Khó rồi đây!
Nhưng điều này không khiến cô ta sợ hãi.
Cô ta vẫn tràn ngập chiến ý.
“Còn chiêu gì nữa không? Nếu có thì dùng đi. Coi như cho cô cơ hội thi triển trước lúc chết. Cũng là sự tôn trọng và thừa nhận của cậu chủ đây với cô”, Minh Viêm lại nói, vẫn rất lịch sự.
Nhưng trong lời nói đều là đòn chí mạng khiến người khác ớn lạnh.
Lúc này ai nấy của nhà họ Tô ở bên dưới đều run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.
Ai nấy đều với vẻ tuyệt vọng.
“Diệp… Diệp Mộ Cẩn có thể sống được không?”, Tuỳ Thanh Liên lẩm bẩm, trong đôi mắt đều là giọt lệ và sự tuyệt vọng.
Quá tàn khốc!
Diệp Mộ Cẩn đến như dấy lên hi vọng, nhưng sau hi vọng đó lại là nỗi tuyệt vọng.
Thật sự không cam tâm!
“Li Hỏa bốn cực, Hỗn Độn tám phương, mười sáu càn khôn, ba mươi hai phương. Hỏa trận! Hiện!”, lúc này chỉ thấy Diệp Mộ Cẩn rỉ máu, từng giọt chảy xuống, máu đỏ xoay vòng, tổng cộng có bốn giọt.
Bốn giọt máu hướng bốn cực khác nhau.
Khắp nơi đều bùng cháy.
Cùng với hỗn độn xuất hiện, Đế Đạo chỉ đường, bốn cực hóa tám phương.
Tám phương hấp thụ hàng triệu đạo hư không trong trời đất.
Lúc tám phương xoay chuyển, nắm chắc mười sáu càn khôn.
Mười sáu càn khôn thông tinh vực, hòa quyện tinh lực.
Sau đó mười sáu càn khôn phân làm trận nhãn, lập thành ba mươi hai phương. Nhất thời, ba mươi hai chùm sáng Li Hỏa đều vụt lên. Trong Li Hỏa có Đế Đạo, Hư Không đạo, có Vạn Pháp đạo và Tinh Thần đạo.
Đạo nào cũng như nhau.
Mỗi chùm sáng Li Hỏa đều ngưng kết lại rồi nhanh chóng hình thành nên hỏa trận.
Trên hỏa trận đó có các ngọn lửa thần bí đang xoay vòng.
Hỏa trận xoay vòng không sơ hở.
Trong lúc yên tĩnh, có đòn tấn công đầy uy lực không thể tưởng tượng nổi như một mặt trời đang thiêu đốt vạn vật.
“Đi!”, Diệp Mộ Cẩn hét lớn, hai tay giơ lên điều khiển hỏa trận rồi đánh về phía Minh Viêm.
Hỏa trận này mạnh đến mức nào?
Không ai rõ nhưng có thể nhìn thấy sắc mặt Diệp Mộ Cẩn trắng bệch. Rõ ràng thi triển hỏa trận này tiêu hao rất nhiều sức lực.
Ngoài ra, cùng với hỏa trận được thi triển thì ý chí thế giới Tiểu Thiên bắt đầu thần phục.
Ở cuối chân trời, pháp tướng ý chí thế giới Tiểu Thiên đang khom người với Diệp Mộ Cẩn.
Không chỉ vậy, cả thế giới Tiểu Thiên lúc này, không chỉ có Chiến Uyên mà tất cả những nơi khác cũng đều bị khóa chặt, không lưu động được. Có cảm giác sẽ bị ngọn lửa thiêu cháy bất cứ lúc nào.
Cả thế giới Tiểu Thiên dường như rơi vào trạng thái tự hủy diệt.
Trong hư không, Viên Châm, Trần Ngu Lễ và ông lão Côn U đều với sắc mặt ngưng trọng, vô cùng chấn động. Họ có thể cảm nhận được sự khủng khiếp của hỏa trận mà Diệp Mộ Cẩn vừa thi triển.
“Hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng trong truyền thuyết?”, Đạm Đài Chân Thương lẩm bẩm, có chút kính sợ.
Tộc Thái Hư Yêu Hoàng là chủng tộc tiên thiên. Nói cách khác, trước khi có nền văn minh Xương thì đã có tộc này rồi.
Tộc tiên thiên là vô cùng mạnh.
Hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng lại càng mạnh hơn.
Hỗn Độn Long Quy thì trầm ngâm, nhìn về phía Minh Viêm.
Diệp Mộ Cẩn đã phát huy đến cực điểm. Hoàn toàn là sự liều mạng và dốc hết sức… Có thể có kết quả như nào đây?
Để xem thực lực của Minh Viêm thế nào?
“Chỉ có vậy thôi?”, lúc này Minh Viêm nói. Lời nói vừa dứt thì vạn vật như tĩnh lặng.
Minh Viêm coi thường hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng?
Không phải họ nghe nhầm đấy chứ?
Làm sao có thể?
“Nếu như chỉ có vậy thì tôi thất vọng quá đấy”, Minh Viêm lại nói, sau này đột nhiên ra tay.
Một ngọn lửa màu đen lại xuất hiện rồi bay ra.
Ngọn lửa bay ra nhanh hơn, nhẹ hơn.
Nhưng trong chớp mắt, ngọn lửa rơi trên hỏa trận.
Sau đó…
Hỏa trận… Bị khóa chặt.
Và rồi hỏa trận biến thành màu đen…
Vỡ vụn…
Hóa thành hư vô.
Cái này không khác gì với quyền ấn của thần quyền Thái Hư của Diệp Mộ Cẩn ban nãy.
Chuyện này.
Toàn thân Diệp Mộ Cẩn run rẩy, chấn động vô cùng.
Dù sao thì cô ta cũng rõ uy lực của hỏa trận bản mệnh của mình mạnh hơn thần quyền Thái Hư bao nhiêu lần…
Nhưng kết quả là…
Đối với đối phương thì nó đều như nhau ư?
Diệp Mộ Cẩn có chút bất lực, trong mắt là vẻ sầu não.
Cô ta thật sự đã cố hết sức rồi.
Đồng thời lúc này, thế giới Tiểu Thiên như rơi vào vực chết.
Rất nhiều người nhà họ Tô ở bên dưới Chiến Thành đều sợ đến nỗi nát thần hồn.
Đám người Quý Thanh Hoà, Tiêu Nguyệt đều mặt không còn giọt máu, lắc đầu liên tục. Họ biết, kết cục đã định.
“Ý chí Đại Đạo! Thằng nhóc này kể cả ở khu vực Hỗn Độn cũng thuộc hàng vô địch rồi? Vậy mà ông để hắn đứng ra thì có khác gì với việc ông tự ra tay không?”, Hỗn Độn Long Quy phẫn nộ, từng câu từng chữ như muốn quyết sinh tử với ý chí Đại Đạo. Tiếc rằng, đó chỉ là suy nghĩ. Bà ta mà tự hủy diệt thì khéo còn chả thể làm ý chí Đại Đạo bị mảy may bị thương.
“Không có khác biệt gì”, ý chí Đại Đạo hừ lạnh một tiếng, nói.
Đồng thời, ý chí Đại Đạo truyền âm cho Minh Viêm, nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, giết cô ta đi, sau đó diệt cả Chiến Uyên”.
“Diệp Mộ Cẩn, được rồi, kết thúc ở đây đi, nên lên đường rồi”, Minh Viêm nói, giọng nói bình tĩnh, nho nhã.
Sau đó, dưới ánh mắt run rẩy của mọi người, Minh Viêm lại ra tay.
Ánh sáng màu đen lần thứ ba xuất hiện.
Nó không khác gì với lưỡi liềm của thần chết?
Ánh sáng màu đen lao về trước, khóa chặt Diệp Mộ Cẩn.
Diệp Mộ Cẩn chấn động, đôi mắt đẹp nhìn bóng đen lao về phía mình mà mình không thể né tránh.
“Anh Tô Minh! Em đến gặp anh đây”, Diệp Mộ Cẩn không sợ hãi, mà trên khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ hạnh phúc.
Chương 763: Tô Minh trở về!
Ngọn lửa màu đen kia đã đến trước mặt Diệp Mộ Cẩn.
"Đừng trách tôi, kẻ yếu thì không có quyền sống, chết mới là cái kết của cô", Minh Viêm lẩm bẩm.
Thế nhưng, đúng lúc này, ngọn lửa kia bỗng dưng khựng lại trước mặt Diệp Mộ Cẩn! Cũng có thể nói là ngơ ngác. Nó giống như là không tìm thấy mục tiêu đang đứng chình ình trước mắt.
Chuyện gì vậy?
Thoáng chốc, vô số đôi mắt trong thế giới Tiểu Thiên đều giật giật, lộ ra vẻ khó hiểu. Kể cả Minh Viêm cũng nhướng mày, khá kinh ngạc.
Chỉ thấy, bên cạnh Diệp Mộ Cẩn bất ngờ xuất hiện một bóng người.
Tô Minh! Người đó đúng là Tô Minh, anh đã trở về.
"Anh nói rất đúng, kẻ yếu không có quyền sống, cái chết mới là kết cục của anh, hay là, tôi tiễn anh một đoạn nhé!", Tô Minh nhìn Minh Viêm, nói.
Anh còn chưa nói xong đã giơ tay lên, vung một cái như là đuổi ruồi, thoáng chốc, ngọn lửa màu đen đang ngơ ngác không tìm thấy mục tiêu kia lập tức biến mất.
Thật sự là vô cùng nhẹ nhàng.
Anh như đang làm một chuyện cỏn con, đã lập tức giải quyết ngọn lửa màu đen kia. Phải biết rằng, ngọn lửa ấy của Minh Viêm cực kỳ cực kỳ đáng sợ. Ngay cả Đại Đế như Diệp Mộ Cẩn có liều mạng dùng tất cả sức mạnh thi triển con bài tẩy cũng không thể đối phó nó. Song, nó ở trong tay Tô Minh lại đối lập một cách cực kỳ rõ rệt.
Giờ phút này, hàng tỷ con người trong toàn bộ thế giới Tiểu Thiên đều hết sức kinh ngạc và chấn động vì Tô Minh thế mà lại còn sống?
Đặc biệt là đám ông lớn đến từ thế giới Đại Thiên đang đứng trong hư không như Viên Châm, Trần Ngu Lễ, đầu óc họ như bị nghiền nát, ngơ ngác.
"Thằng nhóc kia còn sống?", Hỗn Độn Long Quy run rẩy, kích động đến bật khóc, y như đang mơ.
Chiến trường Thần Ma nổ tung chảo, Tô Minh vậy mà lại còn sống?
Hỗn Độn Long Quy không biết Tô Minh làm cách nào! Nhưng sự thật đã chình ình ra trước mặt.
Ha ha ha ha.
Hỗn Độn Long Quy sống cả trăm triệu năm, nhưng đây là lần đầu tiên bà ta vui như vậy.
Trái lại thì ý chí Đại Đạo lại im lặng và rất bình tĩnh.
Cũng đúng thôi, khi Thần Khôi ra tay, ông ta đã biết Tô Minh còn sống.
"Thiên nữ tiền bối, tại sao sau khi tôi tiến vào thế giới Tiểu Thiên thì kho tàng huyết mạch giống như không còn bị ý chí Đại Đạo chèn ép nữa?", lúc này, Tô Minh bèn hỏi Thiên nữ Tạo Hóa.
Bởi vì lý do nào đó mà ý chí Đại Đạo vẫn luôn cản trở kho tàng huyết mạch của anh kích hoạt và phát triển. Đương nhiên, ông ta cũng chỉ dựa vào việc Tô Minh sống ở trong thế giới Đại Thiên mới có thể miễn cưỡng làm được. Không thì, muốn chèn ép hay cản trở kho tàng huyết mạch, ông ta còn kém xa lắm.
Sau đó, vì chiến trường Thần Ma nổ tung, Tô Minh bị đỉnh Thần Ma mang vào hư không. Trong hư không xa xôi không có ý chí Đại Đạo chèn ép nên trong hai năm anh mê man và trị liệu, kho tàng huyết mạch đã kích hoạt nhiều hơn và quyền khống chế của anh cũng tăng lên một mảng lớn.
Tóm lại, giờ riêng sức mạnh, Tô Minh đã đạt tới khoảng 100 tỷ, nghe có vẻ chẳng mấy kinh khủng, nhưng thử nghĩ lại cảnh giới hiện tại của anh mà xem? Chỉ là Khư Chủ thôi! Còn là Khư Chủ tầng một! Bình thường, sức mạnh của Khư Chủ tầng một chỉ dao động từ 10 tỷ đến 20 tỷ, yếu hơn tận mười lần.
Song, Tô Minh biết rất rõ, một khi trở lại thế giới Đại Thiên, ừ, thế giới Tiểu Thiên cũng vậy vì nó chỉ là một phần của thế giới Đại Thiên. Đương nhiên, sự kích hoạt và quyền khống chế sẽ giảm xuống.
Thực ra, Tô Minh đã chuẩn bị tâm lý rồi, có lẽ sau khi trở về thế giới Tiểu Thiên hay Đại Thiên thì sức mạnh sẽ giảm xuống còn 70 tỷ, cũng tạm được. Nhưng sự thật thì lại không có giảm xuống! Dù chỉ một xíu xiu! Giống như sự ràng buộc của ý chí Đại Đạo đã biến mất.
"Căn nguyên của ông ta bị hao tổn, còn định ỷ vào mình là ý chí Đại Đạo để chèn ép quyền khống chế và sự kích hoạt kho tàng huyết mạch của anh ư? Ha ha, đúng là nằm mơ. Ông ta trực tiếp nổ chiến trường Thần Ma, gần như là tự mình ra tay với anh nên căn nguyên đã bị tổn thất khá lớn. Nếu tôi không cảm giác sai thì Đại Đạo quả vị của ông ta đã không còn ổn định, hoàn toàn không còn sức để mà chèn ép kho tàng huyết mạch của anh nữa", Thiên nữ Tạo Hóa cười lạnh đáp.
Cán cân chiến thắng đã ngả về phía Tô Minh.
"Ra vậy!", Tô Minh có chút kích động nói.
Đi từng bước một tới ngày hôm nay quả thật không dễ dàng gì! Chiến thắng đang ở ngay trước mặt.
"Kế tiếp, nếu tiếp tục giết chết những quân cờ và bào mòn căn nguyên của ý chí Đại Đạo, bổn Thiên nữ đoán, anh mà gặp được đứa con Đại Đạo được ông ta dốc hết vốn liếng đào tạo như Chu Kình thì chỉ cần giết thêm ba đến năm người nữa, căn nguyên của ý chí Đại Đạo sẽ tới giới hạn. Đến lúc đó, Đại Đạo quả vị cắn ngược lại ông ta, chính là cơ hội tốt nhất để anh ra tay. Lợi dụng cơ hội đó giết chết ông ta, sau đó, anh có thể dùng hạt giống Hỗn Độn, cây Thế Giới và kho tàng huyết mạch tạo ra một ý chí Đại Đạo khác".
"Tôi hiểu rồi", Tô Minh gật đầu.
Chương 764: Muốn chạy ư, đừng có mơ
Đột nhiên…
“Đao Minh Hỏa!”, Minh Viêm không nói hai lời mà ra tay luôn.
Hơn nữa, không phải là ra tay tùy ý mà từ ngực lấy ra một thanh đao vô cùng quái dị và khủng khiếp. Một thanh đao màu đen tím uốn éo vòng vèo.
Nói là đao nhưng cũng có thể gọi là ‘cốt’, trong ‘xương cốt’.
Đao Lặc Cốt!
Tự luyện từ xương cốt thành đao!
Đúng là tàn nhẫn!
Thanh đao Lặc Cốt trong tay Minh Viêm chém ra.
Đao vừa chém ra thì ngọn lửa màu đen mang theo thần vận màu tím đầy đao quang chém về trước.
Ngọn lửa đó là lửa thuộc tầng Bỉ Ngạn hỏa, tên là Minh Hỏa.
Là ngọn lửa bản mệnh kế thừa của tộc Minh, là căn cơ đứng vững của tộc này, còn là thứ mà tộc Minh tung hoành được suốt một tỷ năm qua.
Hóa ra, cả Minh Viêm và ý chí Đại Đạo đều đến từ tộc vô cùng khiêm tốn, cổ xưa và khủng khiếp có tên là tộc Minh.
Cùng với đao của Minh Viêm chém ra thì mắt Tô Minh có chút kinh ngạc.
“Đao pháp không có gì mới lạ nhưng ngọn lửa trên đao rất mạnh”.
“Đao ý không khủng khiếp chỉ có ngũ đoạn, còn là giai đoạn đầu nhưng quy luật Tử Vong lại đạt đến bán bộ Lục Đoạn, còn kết hợp hoàn hảo trong đao ý?”
“Người này là quy luật Đế Đạo? Nói cách khác, sau lần đầu luyện thành Đại Đế, người này lại cố dùng mật pháp, quay về cấp bậc dưới Đại Đế, sau đó lại tu luyện thành Đại Đế, do đó tạo nên hai loại quy luật Đế Đạo?”, ở giai đoạn hiện giờ thì tầm nhìn của Tô Minh cũng được coi là cảnh giới khá cao.
Vì vậy, vừa nhìn là anh có thể nhìn ra ngay.
Cũng chính vì vậy mà anh cảm thấy khá chấn động.
Theo như suy đoán của Tô Minh thì thực lực của Minh Viêm chắc đã đạt đến Đại Đế hạ vị vòng năm rồi chăng? Chỉ e là những trưởng lão của tộc Ma Tuyền cũng không thể đấu lại được rồi.
Thực lực hiện giờ của Minh Viêm thậm chí có thể tung hoành khắp thế giới Đại Thiên nữa?
Cùng với đao chém ra của Minh Viêm khóa chặt Tô Minh, đồng thời cũng khóa chặt Diệp Mộ Cẩn trong lòng Tô Minh. Diệp Mộ Cẩn ngừng khóc, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi vô cùng.
Bởi vì cô ta đang ôm chặt Tô Minh, vì vậy đao của Minh Viêm khóa chặt Tô Minh thì cũng là khóa chặt cô ta.
Cô ta có thể cảm nhận được ý chí tử vong đáng sợ đến nhường nào.
“Tô Minh! Vui không? Tuyệt vọng không? Nếu như không phải bổn tọa biết cậu còn sống thì liệu có để Minh Viêm ra tay không?”, ý chí Đại Đạo đắc ý, vui sướng nói.
Ông ta không tin, không tin Tô Minh là vô địch.
Ý chí Đại Đạo là người rõ nhất Minh Viêm mạnh đến mức nào.
Sự xuất hiện của Minh Viêm trên thực tế là một ‘bữa ăn’ lớn mà ý chí Đại Đạo chuẩn bị cho Tô Minh.
Chính vì thông qua Thần Khôi biết được Tô Minh còn sống nên ý chí Đại Đạo mới điên cuồng bảo Minh Viêm ra tay.
Vì điều này, ý chí Đại Đạo cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Trong chớp mắt, đao của Minh Viêm đã đến trước mặt Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.
“Đao pháp rất tốt, lửa rất mạnh. Tiếc rằng, có tốt đến mấy cũng tấn công không đến mục tiêu, cũng vô ích thôi”, Tô Minh cười, không có ý né tránh, cũng không có ý đối chiến mà chỉ cười với vẻ bỡn cợt.
Trong khi cười, Tô Minh phất tay lên, hô lớn: “Không gian bác đoạt!”
Ngay lập tức, đao quang khủng khiếp lập tức đông cứng lại giống như đồ triển lãm bị ngưng lại.
Giống như con sâu một giây trước còn đang lang thang rồi đột nhiên rơi vào tổ ong mật và trở thành hổ phách đông cứng.
Quái dị hơn là trong hàng tỷ ánh mắt rõ ràng có thể nhìn thấy đao quang bị khóa chặt nhưng lại cho người ta cảm giác dường như đao quang đang ở không gian và thời gian khác.
Cảm giác này không phải là ảo giác mà rất thật.
‘Không gian bác đoạt’ là không gian đỡ được đường đao quang này.
Đao quang cũng bị kéo vào bên trong, hình thành nên một dị thể khóa chặt không gian.
Trở thành bên thứ ba không tương hỗ với không gian thông thường.
Thủ đoạn này không thể diễn tả nổi, căn bản là làm mới nhận thức về không gian và võ đạo của tất cả mọi người bao gồm cả rất nhiều Đại Đế.
“Không gian suy kiệt”, sau đó Tô Minh lại tùy ý hét lên.
Mắt thường có thể nhìn thấy đao quang bị khóa chặt đã tản ra như thế nào, bị phong hóa và suy tàn, cuối cùng hóa thành hư vô.
“Quy luật không gian đỉnh phong lục đoạn, dùng thích thế đấy”, Tô Minh thầm nghĩ.
Trên đường đi, nó đã hấp thụ hoàn toàn hơn 20 quy luật không gian.
Tô Minh ngay lập tức nâng cao cái nhìn và lĩnh ngộ đối với quy luật không gian.
Từ ngũ đoạn đến lục đoạn, còn là lục đoạn đỉnh phong.
Nói không khoa trương, Tô Minh có niềm tin có thể đánh thắng bất cứ Đại Đế hạ vị, kể cả là Đại Đế hạ vị vòng chín.
Cứ như bóng ma vậy.
“Định chạy à? Ai cho chạy?”, cùng lúc đó, Tô Minh hét lớn, khí tức toàn thân tản ra, đưa mắt lên, thốt bốn chữ: “Không gian giam cầm!”
Quy luật không gian lục đoạn đỉnh phong trong tay rồi.
Muốn chạy ư? Định dùng không gian và thân pháp để chạy?
Nực cười!
Quả nhiên!
Lúc đó, Minh Viêm cảm thấy toàn bộ thế giới Tiểu Thiên như bị khóa chặt.
“Minh Ảnh Thân Pháp’ của hắn ta không thể phát huy tác dụng.
Quá khủng khiếp!
Sắc mặt Minh Viêm trắng bệch.
Nếu bị chiêu này của Tô Minh đánh trúng thì chắc chắn thần hồn vỡ nát.
Ý Chí Đại Đạo hoảng hốt tới nỗi tự mình ra tay, từng tia sét màu tím cuồn cuộn trên không trung bay về phía Tô Minh nhưng không ngờ bị Tô Minh một chiêu chặn đứng.
Chương 765: Giết Minh Viêm
Từ sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên ông ta căng thẳng, luống cuống, hoảng đến vậy, thật sự là có chút sợ.
"Tô Minh, cậu láo toét!", đúng lúc này, ý chí Đại Đạo quát, cách vòm trời lần đầu ra tay một cách công khai.
Sấm sét đáng sợ như tận thế tập trung vào Tô Minh. Tía sét ấy có màu tím đen, lượn lờ khí tức hủy diệt rợp trời. Chỉ liếc một cái, dù là Đại Đế cũng lộ ra ánh mắt kinh hồn bạt vía.
Đó, đó, đó là ý chí đạo tự mình ra tay đấy! Quá khủng khiếp!
"Ý chí Đại Đạo? Minh Kiệt? Nếu ông dốc hết sức, mặc kệ tất cả ra tay thì có lẽ tôi sẽ sợ ông ba phần, kết quả chỉ như này?", vốn tưởng rằng Tô Minh sẽ xong đời, dù gì cũng là ý chí Đại Đạo trong truyền thuyết tự mình ra tay! Chắc trước giờ đây là lần đầu tiên ông ta tự mình ra tay ấy nhỉ? Có thể tưởng tượng sẽ đáng sợ như nào, nhưng Tô Minh lại khinh bỉ, chế giễu.
Anh khinh bỉ ngẩng đầu, quát: "Pháp Tắc Trường Hà, tới cho tôi!"
Vô cùng vô tận pháp tắc chợt ngưng tụ, chắc phải có gần ngàn loại tụ tập thành một con sông dài. Chúng chồng chất thành đôi xông thẳng lên trời giống như một cơn sóng thần, chấn động đến khó tin.
"Cái gì?", ý chí Đại Đạo kinh ngạc, đúng vậy, ông ta không có dùng hết sức vì nếu làm thế Đại Đạo quả vị sẽ cắn trả, nên vẫn không dám ra tay quá mức. Nhưng, ông ta đã dùng hết thực lực trong giới hạn mà mình có thể ra tay rồi.
Có điều Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh lại không chút sợ hãi!
Ý chí Đại Đạo gần như có thể xác định, sấm sét diệt thế của ông ta hoàn toàn không làm gì được Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh.
"Ầm!"
Đỉnh Thần Ma được gọi ra, non sông năm tháng chảy xuôi, khí tức thái cổ lượn lờ trên thân đỉnh.
Đỉnh Thần Ma nổi tiếng một vùng xuất hiện giữa trời kéo theo vô tận áp bách, đập thẳng về phía bàn tay khổng lồ.
Cả đất trời như bị kéo vào thời đại của chiến trường Thần Ma tràn ngập khói thuốc súng, sự sống và cái chết xoay vần, Hỗn Độn bấp bênh, pháp tắc ảm đảm. Dường như có một tiếng nói tràn đầy khí tức hủy diệt vang lên bên tai, khiến lòng người chấn động, đi sâu vào tận tâm hồn.
"Đỉnh Thần Ma?", cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ phá hủy không gian đến từ một hư không xa xôi thời thái cổ rõ ràng run lên. Kế tiếp, một tiếng quát đầy già nua chợt truyền tới từ không hư không: "Minh Kiệt, ông mất cả trăm triệu năm cũng không thể lấy được đỉnh Thần Ma, cuối cùng lúc này lại ở trong tay tên này? Ông khiến lão tổ quá thất vọng rồi!"
Minh Kiệt chính là tên của ý chí Đại Đạo.
Nói cách khác, chủ nhân của bàn tay không lồ kia còn có thân phận và địa vị cao hơn Minh Kiệt, là bậc bề trên của ông ta.
Chủ nhân bàn tay khổng lồ kia vừa nói xong.
"Đùng!"
Đỉnh Thần Ma và bàn tay khổng lồ đến vô cùng vô tận xuất hiện trước mặt Minh Viêm đã va vào nhau. Rõ ràng, đỉnh Thần Ma khẽ run lên, có vẻ có chút không chịu nổi. Song cũng chỉ khẽ run lên mà thôi. Còn bàn tay khổng lồ kia lại trực tiếp chia năm xẻ bảy, vỡ vụn! Giống như ảo giác, chưa từng xuất hiện vậy.
Minh Viêm gặp nguy hiểm rồi, thật sự nguy hiểm rồi!
Lúc này, ý chí Đại Đạo ra tay thì bị Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh dễ dàng ngăn cản. Mà bàn tay khổng lồ của lão tổ tộc Minh lại bị đỉnh Thần Ma nghiền nát, không ai có thể cứu hắn ta nữa.
Trong con ngươi Minh Viêm, một kiếm kia của Tô Minh đã đến ngay trước mặt! Bá đạo, khủng bố chém thẳng tới!
Minh Viêm sợ đến mức không thốt lên nổi một câu cầu cứu hay bất cứ tiếng hét nào, giống như bị lưỡi hái thần chết khóa chặt lại.
"Tô Minh, nếu cậu bỏ qua cho hắn ta thì điều gì bổn tọa cũng có thể đồng ý với cậu hết!", trong giây phút sống còn ấy, ý chí Đại Đạo trên bầu trời chợt quát, trong giọng nói thế mà lại có chút cầu xin cùng mặc cả.
Đúng là khó tin.
Là ý chí Đại Đạo của thế giới Đại Thiên mà lại bị dồn đến nước này?
Đương nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa việc sự sống chết của Minh Viêm cực kỳ quan trọng với ý chí Đại Đạo, chứng tỏ hắn ta chắc chắn có thân phận không hề đơn giản trong tộc Minh.
"Khỏi, dù gì ông với tôi cũng không chết không ngừng rồi, không phải sao?", Tô Minh khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn ý chí Đại Đạo, khóe miệng nhếch lên vẽ nên một nụ cười cực kỳ bá đạo.
Ở trước mặt Tô Minh chẳng khác gì một con kiến, không bằng một con gà.
"Đừng giết tôi, tôi", Minh Viêm vẫn muốn sống và định cò kè mặc cả với Tô Minh.
Thế nhưng, Tô Minh hoàn toàn không cho ông ta cơ hội cầu xin tha thứ. Anh cười, giơ tay lên, một ngọn lửa bập bùng trên đầu ngón tay, rồi bay về phía lồng giam không gian. Sau đó, chẳng còn sau đó vì Minh Viêm đã hóa thành cát bụi.
"Thượng phẩm Hỗn Độn Thái U Hỏa đúng là dùng tốt thật", Tô Minh thầm nghĩ.
Bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa đã tiến hóa thành thượng phẩm Hỗn Độn, có sự bay vọt về chất. Đơn giản vì khi anh giết chết Minh Viêm đã lấy được một loại mồi lửa khác. Đó là Minh Hỏa.
Sau đó đã bị kho tàng huyết mạch cắn nuốt, rồi nhổ ra cho Thái U Hỏa. Thái U Hỏa lập tức mạnh lên, thoáng chốc đã nhảy lên một nửa cảnh giới lớn, cực kỳ khoa trương.
Sau khi Minh Viêm chết đã để lại Minh Hỏa là điều Tô Minh không ngờ tới, tuy có lẽ mỗi người trong tộc Minh đều có thể kế thừa ngọn lửa có cấp bậc Bỉ Ngạn Hỏa như này. Nhưng Tô Minh có thể khẳng định, không phải ai trong tộc Minh chết đều có thể để lại Minh Hỏa. E rằng chỉ có mình Minh Viêm sau khi chết mới có thể để lại.
Minh Viêm, chắc chắn có thân phận cực kỳ đặc biệt.
Từ việc sau khi chết đã để lại một mồi lửa này, rồi lão tổ tộc Minh cũng ra tay cứu và ý chí Đại Đạo sụp đổ đã đủ chứng tỏ được điều đó.
Đương nhiên, những chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là anh đã kiếm được một vố lớn!
Mồi lửa cấp bậc Bỉ Ngạn Hỏa khiến cho Thái U Hỏa không có mấy tác dụng với Tô Minh, lập tức làm sức mạnh của anh tăng lên hơn gấp mười lần, mà còn xứng với cảnh giới và thực lực hiện tại của anh.
Lật mặt quá nhanh!
Không ngờ ý chí Đại Đạo lại có màn lật mặt nhanh đến thế…
Người trẻ tuổi?
Mẹ kiếp! Người này căn bản không phải là người trẻ tuổi thuộc về thế giới Đại Thiên, đúng là gian lận.
“Còn nữa, Hỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương, các người tốt nhất đừng ra tay, nếu không thì…”, ý chí Đại Đạo nói với giọng uy hiếp, không có ý nói đùa.
Ý chí Đại Đạo đã lôi cả hậu bối cùng tộc với mình ra rồi, đúng là vô liêm sỉ.
Đúng là gian lận mà!
Vậy mà không cho đám người Hỗn Độn Long Quy và Đạm Đài Chân Thương ra tay.
Đúng là ức hiếp người quá đáng.
Nhưng lời nói uy hiếp của ý chí Đại Đạo vừa dứt thì cả Hỗn Độn Long Quy và Đạm Đài Chân Thương đều cảm thấy những ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía mình.
Có thể chắc chắn, đám ông lão Côn U, điện chủ điện Hoàng Tuyền và cả Viên Châm đều nhận được truyền âm của ý chí Đại Đạo. Chỉ cần đám Hỗn Độn Long Quy và Đạm Đài Chân Thương ra tay thì đám người kia cũng ra tay.
Huống hồ, còn có ý chí Đại Đạo nữa. Rốt cuộc ý chí Đại Đạo mạnh đến mức nào thì Hỗn Độn Long Quy và Đạm Đài Chân Thương không rõ nhưng chắc chắn là không tưởng nổi.
“Đừng kích động! Nhất định đừng ra tay, nếu không thì ý chí Đại Đạo thắng chắc”, Hỗn Độn Long Quy truyền âm cho Đạm Đài Chân Thương, nói. Đồng thời lúc này bà ta nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, trong đôi mắt già nua đều là vẻ căng thẳng và lo lắng.
Giờ đây Diệp Mộ Cẩn chỉ có thể dựa vào mình thôi.
“Ít tuổi như này mà đã chứng đạo thành đế, giỏi lắm. Cô có tư cách biết được họ tên của cậu chủ đây! Nhớ lấy, tôi tên là Minh Viêm”, người trẻ tuổi cười, nói.
Giọng nói khàn khàn và có sức đè nén.
Lúc lọt vào tai mọi người, không dễ chịu chút nào, dường như giọng nói có tần suất khác.
Ở không trung khác, Thần Khôi không thể đến giúp Diệp Mộ Cẩn. Bởi vì Thần Khôi lúc nào cũng phải theo dõi Tùy Y Nhân. Tùy Y Nhân rất mạnh, có thực lực ở cấp bậc Đại Đế.
Nếu sơ suất khéo còn xảy ra chuyện lớn.
Đặc biệt là, dường như Tùy Y Nhân cũng nhận được mệnh lệnh của ý chí Đại Đạo, cũng theo dõi Thần Khôi. Kể cả Thần Khôi có được điều khiển thần hồn của Tô Minh nhưng muốn thoát khỏi theo dõi của Tùy Y Nhân thì cũng khó.
“Chết tiệt! Còn bao lâu nữa mới tới nơi vậy?”, Tô Minh ở trong hư không thật sự thấy sốt sắng. Anh có thể đoán ra được thực lực của Minh Viêm.
Diệp Mộ Cẩn tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn ta, cách biệt quá lớn.
“Mộ Cẩn! Em nhất định phải kiên trì, không được chết! Anh sắp đến rồi, sắp đến rồi”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm.
Ở Chiến Uyên lúc này…
“Hừm!”, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ vang giòn vang vọng lục đạo tam giới. Trước mặt cô ta hiện ra một pháp tướng vô cùng lớn và chân thực.
Thái Hư Yêu Hoàng!
Pháp tướng Thái Hư Yêu Hoàng!
Pháp tướng vừa xuất hiện thì khí tức của Diệp Mộ Cẩn tăng lên rõ rệt. Hơn nữa ngọn lửa trong người cô cũng tăng nhiệt, vô cùng mạnh, dường như có thể nung chảy toàn bộ thế giới Tiểu Thiên.
Cũng may là Diệp Mộ Cẩn kìm chế để không nhằm vào Chiến Uyên và Chiến Thành ở bên dưới, nếu không thì nơi này sẽ biến thành tro tàn.
Li Hỏa Hỗn Độn được phóng ra hoàn toàn, đúng là đáng sợ.
Ngay cả các vị Đại Đế đang ẩn nấp trong không trung đều sáng mắt lên, đặc biệt là Viên Châm, vô cùng kiêng kị. Dường như ông ta có thể chắc chắn, thực lực hiện giờ của Diệp Mộ Cẩn còn mạnh hơn mình.
“Nhất định phải chết! Nếu không chết thì học viện Tiên Lạc toi đời mất”, trong lòng Viên Châm thấy căng thẳng, vốn tưởng rằng Tô Minh chết ở chiến trường Thần Ma thì học viện Tiên Lạc sẽ được an toàn, nào ngờ…
“Thái Hư Yêu Hoàng? Thú vị đấy”, sau đó Minh Viêm không chút lo lắng mà cười nhạt, ngược lại còn với vẻ bỡn cợt và mong đợi.
“Thần quyền Thái Hư!”, Diệp Mộ Cẩn ra tay, giơ tay lên đánh một quyền.
Quyền này chấn động đất trời.
Quyền ý!
Quy luật Đế Đạo!
Li Hỏa Hỗn Độn!
Ba cái hợp làm một.
Quyền ấn ngưng tụ trong pháp tướng Thái Hư Yêu Hoàng đập ra quyền ấn vô cùng mạnh.
Quyền ấn màu đỏ, thiêu đốt huyết mạch, vô cùng sắc bén.
Quyền ấn gào thét, dường như có hàng triệu con phượng hoàng gào hét.
Quyền ấn đánh về trước, từng chút vỡ tan.
Nhất thời, không gian và thời gian đều bị nghiền nát.
Xung quanh quyền ấn như hỗn loạn và gấp khúc.
Hỗn Độn Long Quy khẽ gật đầu, cảm thấy hài lòng.
Nhưng đúng lúc này…
Minh Viêm khẽ chỉ tay thì ngọn lửa màu đen dường như viên đạn bị bắn ra.
Nhất thời, trời đất đen ngòm.
Vạn vật mất đi ánh sáng.
Ngọn lửa màu đen như biến thành băng lạnh, lao về phía quyền ấn của Diệp Mộ Cẩn.
“Phụt…”, khiến người khác không thể ngờ tới là chỉ ấn màu đen vừa mới chạm vào quyền ấn của Diệp Mộ Cẩn, chưa lao vào thì quyền đó đã hoàn toàn khóa chặt quyền của Diệp Mộ Cẩn.
Trong lúc khóa chặt, màu đỏ biến thành màu đen.
Đang nóng hừng hực giờ đây lại lạnh băng.
Sau đó…
Két, két, két…
Quyền ấn vỡ tan.
“Hừm!”, pháp tướng Thái Hư Yêu Hoàng trước mặt Diệp Mộ Cẩn lại gào rú.
Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn cũng tái nhợt.
Lúc này cả thế giới Tiểu Thiên vô cùng yên tĩnh.
Ai nấy đều sợ hãi và chấn động cực độ.
Minh Viêm quá mạnh!
Mạnh đến nỗi không thể hình dung…
“Đây… Đây là lửa gì?”, Diệp Mộ Cẩn run rẩy tự hỏi, ánh mắt ngưng trọng nhìn Minh Viêm.
“Lửa có nhân hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, thân hỏa, Hỗn Độn hỏa. Li Hỏa Hỗn Độn của Thái Hư Yêu Hoàng của cô là Hỗn Độn hỏa, còn là Hỗn Độn hỏa cao cấp. Nhưng trên Hỗn Độn hỏa còn có Bỉ Ngạn hỏa”, Minh Viêm cười nói. Nếu như bỏ qua khuôn mặt khủng khiếp với ánh sáng màu tím kia thì ở hắn ta vẫn toát ra nét gì đó của cậu chủ.
Bỉ Ngạn hỏa ư?
Chương 762: Em đến gặp anh đây
Diệp Mộ Cẩn trầm ngâm, như rơi xuống vực thẳm.
Cô ta giỏi nhất, mạnh nhất là Li Hỏa Hỗn Độn. Kết quả là… Ngay cả cái mạnh nhất cũng bị khắc chế?
Khó rồi đây!
Nhưng điều này không khiến cô ta sợ hãi.
Cô ta vẫn tràn ngập chiến ý.
“Còn chiêu gì nữa không? Nếu có thì dùng đi. Coi như cho cô cơ hội thi triển trước lúc chết. Cũng là sự tôn trọng và thừa nhận của cậu chủ đây với cô”, Minh Viêm lại nói, vẫn rất lịch sự.
Nhưng trong lời nói đều là đòn chí mạng khiến người khác ớn lạnh.
Lúc này ai nấy của nhà họ Tô ở bên dưới đều run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.
Ai nấy đều với vẻ tuyệt vọng.
“Diệp… Diệp Mộ Cẩn có thể sống được không?”, Tuỳ Thanh Liên lẩm bẩm, trong đôi mắt đều là giọt lệ và sự tuyệt vọng.
Quá tàn khốc!
Diệp Mộ Cẩn đến như dấy lên hi vọng, nhưng sau hi vọng đó lại là nỗi tuyệt vọng.
Thật sự không cam tâm!
“Li Hỏa bốn cực, Hỗn Độn tám phương, mười sáu càn khôn, ba mươi hai phương. Hỏa trận! Hiện!”, lúc này chỉ thấy Diệp Mộ Cẩn rỉ máu, từng giọt chảy xuống, máu đỏ xoay vòng, tổng cộng có bốn giọt.
Bốn giọt máu hướng bốn cực khác nhau.
Khắp nơi đều bùng cháy.
Cùng với hỗn độn xuất hiện, Đế Đạo chỉ đường, bốn cực hóa tám phương.
Tám phương hấp thụ hàng triệu đạo hư không trong trời đất.
Lúc tám phương xoay chuyển, nắm chắc mười sáu càn khôn.
Mười sáu càn khôn thông tinh vực, hòa quyện tinh lực.
Sau đó mười sáu càn khôn phân làm trận nhãn, lập thành ba mươi hai phương. Nhất thời, ba mươi hai chùm sáng Li Hỏa đều vụt lên. Trong Li Hỏa có Đế Đạo, Hư Không đạo, có Vạn Pháp đạo và Tinh Thần đạo.
Đạo nào cũng như nhau.
Mỗi chùm sáng Li Hỏa đều ngưng kết lại rồi nhanh chóng hình thành nên hỏa trận.
Trên hỏa trận đó có các ngọn lửa thần bí đang xoay vòng.
Hỏa trận xoay vòng không sơ hở.
Trong lúc yên tĩnh, có đòn tấn công đầy uy lực không thể tưởng tượng nổi như một mặt trời đang thiêu đốt vạn vật.
“Đi!”, Diệp Mộ Cẩn hét lớn, hai tay giơ lên điều khiển hỏa trận rồi đánh về phía Minh Viêm.
Hỏa trận này mạnh đến mức nào?
Không ai rõ nhưng có thể nhìn thấy sắc mặt Diệp Mộ Cẩn trắng bệch. Rõ ràng thi triển hỏa trận này tiêu hao rất nhiều sức lực.
Ngoài ra, cùng với hỏa trận được thi triển thì ý chí thế giới Tiểu Thiên bắt đầu thần phục.
Ở cuối chân trời, pháp tướng ý chí thế giới Tiểu Thiên đang khom người với Diệp Mộ Cẩn.
Không chỉ vậy, cả thế giới Tiểu Thiên lúc này, không chỉ có Chiến Uyên mà tất cả những nơi khác cũng đều bị khóa chặt, không lưu động được. Có cảm giác sẽ bị ngọn lửa thiêu cháy bất cứ lúc nào.
Cả thế giới Tiểu Thiên dường như rơi vào trạng thái tự hủy diệt.
Trong hư không, Viên Châm, Trần Ngu Lễ và ông lão Côn U đều với sắc mặt ngưng trọng, vô cùng chấn động. Họ có thể cảm nhận được sự khủng khiếp của hỏa trận mà Diệp Mộ Cẩn vừa thi triển.
“Hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng trong truyền thuyết?”, Đạm Đài Chân Thương lẩm bẩm, có chút kính sợ.
Tộc Thái Hư Yêu Hoàng là chủng tộc tiên thiên. Nói cách khác, trước khi có nền văn minh Xương thì đã có tộc này rồi.
Tộc tiên thiên là vô cùng mạnh.
Hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng lại càng mạnh hơn.
Hỗn Độn Long Quy thì trầm ngâm, nhìn về phía Minh Viêm.
Diệp Mộ Cẩn đã phát huy đến cực điểm. Hoàn toàn là sự liều mạng và dốc hết sức… Có thể có kết quả như nào đây?
Để xem thực lực của Minh Viêm thế nào?
“Chỉ có vậy thôi?”, lúc này Minh Viêm nói. Lời nói vừa dứt thì vạn vật như tĩnh lặng.
Minh Viêm coi thường hỏa trận bản mệnh của Thái Hư Yêu Hoàng?
Không phải họ nghe nhầm đấy chứ?
Làm sao có thể?
“Nếu như chỉ có vậy thì tôi thất vọng quá đấy”, Minh Viêm lại nói, sau này đột nhiên ra tay.
Một ngọn lửa màu đen lại xuất hiện rồi bay ra.
Ngọn lửa bay ra nhanh hơn, nhẹ hơn.
Nhưng trong chớp mắt, ngọn lửa rơi trên hỏa trận.
Sau đó…
Hỏa trận… Bị khóa chặt.
Và rồi hỏa trận biến thành màu đen…
Vỡ vụn…
Hóa thành hư vô.
Cái này không khác gì với quyền ấn của thần quyền Thái Hư của Diệp Mộ Cẩn ban nãy.
Chuyện này.
Toàn thân Diệp Mộ Cẩn run rẩy, chấn động vô cùng.
Dù sao thì cô ta cũng rõ uy lực của hỏa trận bản mệnh của mình mạnh hơn thần quyền Thái Hư bao nhiêu lần…
Nhưng kết quả là…
Đối với đối phương thì nó đều như nhau ư?
Diệp Mộ Cẩn có chút bất lực, trong mắt là vẻ sầu não.
Cô ta thật sự đã cố hết sức rồi.
Đồng thời lúc này, thế giới Tiểu Thiên như rơi vào vực chết.
Rất nhiều người nhà họ Tô ở bên dưới Chiến Thành đều sợ đến nỗi nát thần hồn.
Đám người Quý Thanh Hoà, Tiêu Nguyệt đều mặt không còn giọt máu, lắc đầu liên tục. Họ biết, kết cục đã định.
“Ý chí Đại Đạo! Thằng nhóc này kể cả ở khu vực Hỗn Độn cũng thuộc hàng vô địch rồi? Vậy mà ông để hắn đứng ra thì có khác gì với việc ông tự ra tay không?”, Hỗn Độn Long Quy phẫn nộ, từng câu từng chữ như muốn quyết sinh tử với ý chí Đại Đạo. Tiếc rằng, đó chỉ là suy nghĩ. Bà ta mà tự hủy diệt thì khéo còn chả thể làm ý chí Đại Đạo bị mảy may bị thương.
“Không có khác biệt gì”, ý chí Đại Đạo hừ lạnh một tiếng, nói.
Đồng thời, ý chí Đại Đạo truyền âm cho Minh Viêm, nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, giết cô ta đi, sau đó diệt cả Chiến Uyên”.
“Diệp Mộ Cẩn, được rồi, kết thúc ở đây đi, nên lên đường rồi”, Minh Viêm nói, giọng nói bình tĩnh, nho nhã.
Sau đó, dưới ánh mắt run rẩy của mọi người, Minh Viêm lại ra tay.
Ánh sáng màu đen lần thứ ba xuất hiện.
Nó không khác gì với lưỡi liềm của thần chết?
Ánh sáng màu đen lao về trước, khóa chặt Diệp Mộ Cẩn.
Diệp Mộ Cẩn chấn động, đôi mắt đẹp nhìn bóng đen lao về phía mình mà mình không thể né tránh.
“Anh Tô Minh! Em đến gặp anh đây”, Diệp Mộ Cẩn không sợ hãi, mà trên khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ hạnh phúc.
Chương 763: Tô Minh trở về!
Ngọn lửa màu đen kia đã đến trước mặt Diệp Mộ Cẩn.
"Đừng trách tôi, kẻ yếu thì không có quyền sống, chết mới là cái kết của cô", Minh Viêm lẩm bẩm.
Thế nhưng, đúng lúc này, ngọn lửa kia bỗng dưng khựng lại trước mặt Diệp Mộ Cẩn! Cũng có thể nói là ngơ ngác. Nó giống như là không tìm thấy mục tiêu đang đứng chình ình trước mắt.
Chuyện gì vậy?
Thoáng chốc, vô số đôi mắt trong thế giới Tiểu Thiên đều giật giật, lộ ra vẻ khó hiểu. Kể cả Minh Viêm cũng nhướng mày, khá kinh ngạc.
Chỉ thấy, bên cạnh Diệp Mộ Cẩn bất ngờ xuất hiện một bóng người.
Tô Minh! Người đó đúng là Tô Minh, anh đã trở về.
"Anh nói rất đúng, kẻ yếu không có quyền sống, cái chết mới là kết cục của anh, hay là, tôi tiễn anh một đoạn nhé!", Tô Minh nhìn Minh Viêm, nói.
Anh còn chưa nói xong đã giơ tay lên, vung một cái như là đuổi ruồi, thoáng chốc, ngọn lửa màu đen đang ngơ ngác không tìm thấy mục tiêu kia lập tức biến mất.
Thật sự là vô cùng nhẹ nhàng.
Anh như đang làm một chuyện cỏn con, đã lập tức giải quyết ngọn lửa màu đen kia. Phải biết rằng, ngọn lửa ấy của Minh Viêm cực kỳ cực kỳ đáng sợ. Ngay cả Đại Đế như Diệp Mộ Cẩn có liều mạng dùng tất cả sức mạnh thi triển con bài tẩy cũng không thể đối phó nó. Song, nó ở trong tay Tô Minh lại đối lập một cách cực kỳ rõ rệt.
Giờ phút này, hàng tỷ con người trong toàn bộ thế giới Tiểu Thiên đều hết sức kinh ngạc và chấn động vì Tô Minh thế mà lại còn sống?
Đặc biệt là đám ông lớn đến từ thế giới Đại Thiên đang đứng trong hư không như Viên Châm, Trần Ngu Lễ, đầu óc họ như bị nghiền nát, ngơ ngác.
"Thằng nhóc kia còn sống?", Hỗn Độn Long Quy run rẩy, kích động đến bật khóc, y như đang mơ.
Chiến trường Thần Ma nổ tung chảo, Tô Minh vậy mà lại còn sống?
Hỗn Độn Long Quy không biết Tô Minh làm cách nào! Nhưng sự thật đã chình ình ra trước mặt.
Ha ha ha ha.
Hỗn Độn Long Quy sống cả trăm triệu năm, nhưng đây là lần đầu tiên bà ta vui như vậy.
Trái lại thì ý chí Đại Đạo lại im lặng và rất bình tĩnh.
Cũng đúng thôi, khi Thần Khôi ra tay, ông ta đã biết Tô Minh còn sống.
"Thiên nữ tiền bối, tại sao sau khi tôi tiến vào thế giới Tiểu Thiên thì kho tàng huyết mạch giống như không còn bị ý chí Đại Đạo chèn ép nữa?", lúc này, Tô Minh bèn hỏi Thiên nữ Tạo Hóa.
Bởi vì lý do nào đó mà ý chí Đại Đạo vẫn luôn cản trở kho tàng huyết mạch của anh kích hoạt và phát triển. Đương nhiên, ông ta cũng chỉ dựa vào việc Tô Minh sống ở trong thế giới Đại Thiên mới có thể miễn cưỡng làm được. Không thì, muốn chèn ép hay cản trở kho tàng huyết mạch, ông ta còn kém xa lắm.
Sau đó, vì chiến trường Thần Ma nổ tung, Tô Minh bị đỉnh Thần Ma mang vào hư không. Trong hư không xa xôi không có ý chí Đại Đạo chèn ép nên trong hai năm anh mê man và trị liệu, kho tàng huyết mạch đã kích hoạt nhiều hơn và quyền khống chế của anh cũng tăng lên một mảng lớn.
Tóm lại, giờ riêng sức mạnh, Tô Minh đã đạt tới khoảng 100 tỷ, nghe có vẻ chẳng mấy kinh khủng, nhưng thử nghĩ lại cảnh giới hiện tại của anh mà xem? Chỉ là Khư Chủ thôi! Còn là Khư Chủ tầng một! Bình thường, sức mạnh của Khư Chủ tầng một chỉ dao động từ 10 tỷ đến 20 tỷ, yếu hơn tận mười lần.
Song, Tô Minh biết rất rõ, một khi trở lại thế giới Đại Thiên, ừ, thế giới Tiểu Thiên cũng vậy vì nó chỉ là một phần của thế giới Đại Thiên. Đương nhiên, sự kích hoạt và quyền khống chế sẽ giảm xuống.
Thực ra, Tô Minh đã chuẩn bị tâm lý rồi, có lẽ sau khi trở về thế giới Tiểu Thiên hay Đại Thiên thì sức mạnh sẽ giảm xuống còn 70 tỷ, cũng tạm được. Nhưng sự thật thì lại không có giảm xuống! Dù chỉ một xíu xiu! Giống như sự ràng buộc của ý chí Đại Đạo đã biến mất.
"Căn nguyên của ông ta bị hao tổn, còn định ỷ vào mình là ý chí Đại Đạo để chèn ép quyền khống chế và sự kích hoạt kho tàng huyết mạch của anh ư? Ha ha, đúng là nằm mơ. Ông ta trực tiếp nổ chiến trường Thần Ma, gần như là tự mình ra tay với anh nên căn nguyên đã bị tổn thất khá lớn. Nếu tôi không cảm giác sai thì Đại Đạo quả vị của ông ta đã không còn ổn định, hoàn toàn không còn sức để mà chèn ép kho tàng huyết mạch của anh nữa", Thiên nữ Tạo Hóa cười lạnh đáp.
Cán cân chiến thắng đã ngả về phía Tô Minh.
"Ra vậy!", Tô Minh có chút kích động nói.
Đi từng bước một tới ngày hôm nay quả thật không dễ dàng gì! Chiến thắng đang ở ngay trước mặt.
"Kế tiếp, nếu tiếp tục giết chết những quân cờ và bào mòn căn nguyên của ý chí Đại Đạo, bổn Thiên nữ đoán, anh mà gặp được đứa con Đại Đạo được ông ta dốc hết vốn liếng đào tạo như Chu Kình thì chỉ cần giết thêm ba đến năm người nữa, căn nguyên của ý chí Đại Đạo sẽ tới giới hạn. Đến lúc đó, Đại Đạo quả vị cắn ngược lại ông ta, chính là cơ hội tốt nhất để anh ra tay. Lợi dụng cơ hội đó giết chết ông ta, sau đó, anh có thể dùng hạt giống Hỗn Độn, cây Thế Giới và kho tàng huyết mạch tạo ra một ý chí Đại Đạo khác".
"Tôi hiểu rồi", Tô Minh gật đầu.
Chương 764: Muốn chạy ư, đừng có mơ
Đột nhiên…
“Đao Minh Hỏa!”, Minh Viêm không nói hai lời mà ra tay luôn.
Hơn nữa, không phải là ra tay tùy ý mà từ ngực lấy ra một thanh đao vô cùng quái dị và khủng khiếp. Một thanh đao màu đen tím uốn éo vòng vèo.
Nói là đao nhưng cũng có thể gọi là ‘cốt’, trong ‘xương cốt’.
Đao Lặc Cốt!
Tự luyện từ xương cốt thành đao!
Đúng là tàn nhẫn!
Thanh đao Lặc Cốt trong tay Minh Viêm chém ra.
Đao vừa chém ra thì ngọn lửa màu đen mang theo thần vận màu tím đầy đao quang chém về trước.
Ngọn lửa đó là lửa thuộc tầng Bỉ Ngạn hỏa, tên là Minh Hỏa.
Là ngọn lửa bản mệnh kế thừa của tộc Minh, là căn cơ đứng vững của tộc này, còn là thứ mà tộc Minh tung hoành được suốt một tỷ năm qua.
Hóa ra, cả Minh Viêm và ý chí Đại Đạo đều đến từ tộc vô cùng khiêm tốn, cổ xưa và khủng khiếp có tên là tộc Minh.
Cùng với đao của Minh Viêm chém ra thì mắt Tô Minh có chút kinh ngạc.
“Đao pháp không có gì mới lạ nhưng ngọn lửa trên đao rất mạnh”.
“Đao ý không khủng khiếp chỉ có ngũ đoạn, còn là giai đoạn đầu nhưng quy luật Tử Vong lại đạt đến bán bộ Lục Đoạn, còn kết hợp hoàn hảo trong đao ý?”
“Người này là quy luật Đế Đạo? Nói cách khác, sau lần đầu luyện thành Đại Đế, người này lại cố dùng mật pháp, quay về cấp bậc dưới Đại Đế, sau đó lại tu luyện thành Đại Đế, do đó tạo nên hai loại quy luật Đế Đạo?”, ở giai đoạn hiện giờ thì tầm nhìn của Tô Minh cũng được coi là cảnh giới khá cao.
Vì vậy, vừa nhìn là anh có thể nhìn ra ngay.
Cũng chính vì vậy mà anh cảm thấy khá chấn động.
Theo như suy đoán của Tô Minh thì thực lực của Minh Viêm chắc đã đạt đến Đại Đế hạ vị vòng năm rồi chăng? Chỉ e là những trưởng lão của tộc Ma Tuyền cũng không thể đấu lại được rồi.
Thực lực hiện giờ của Minh Viêm thậm chí có thể tung hoành khắp thế giới Đại Thiên nữa?
Cùng với đao chém ra của Minh Viêm khóa chặt Tô Minh, đồng thời cũng khóa chặt Diệp Mộ Cẩn trong lòng Tô Minh. Diệp Mộ Cẩn ngừng khóc, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi vô cùng.
Bởi vì cô ta đang ôm chặt Tô Minh, vì vậy đao của Minh Viêm khóa chặt Tô Minh thì cũng là khóa chặt cô ta.
Cô ta có thể cảm nhận được ý chí tử vong đáng sợ đến nhường nào.
“Tô Minh! Vui không? Tuyệt vọng không? Nếu như không phải bổn tọa biết cậu còn sống thì liệu có để Minh Viêm ra tay không?”, ý chí Đại Đạo đắc ý, vui sướng nói.
Ông ta không tin, không tin Tô Minh là vô địch.
Ý chí Đại Đạo là người rõ nhất Minh Viêm mạnh đến mức nào.
Sự xuất hiện của Minh Viêm trên thực tế là một ‘bữa ăn’ lớn mà ý chí Đại Đạo chuẩn bị cho Tô Minh.
Chính vì thông qua Thần Khôi biết được Tô Minh còn sống nên ý chí Đại Đạo mới điên cuồng bảo Minh Viêm ra tay.
Vì điều này, ý chí Đại Đạo cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Trong chớp mắt, đao của Minh Viêm đã đến trước mặt Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.
“Đao pháp rất tốt, lửa rất mạnh. Tiếc rằng, có tốt đến mấy cũng tấn công không đến mục tiêu, cũng vô ích thôi”, Tô Minh cười, không có ý né tránh, cũng không có ý đối chiến mà chỉ cười với vẻ bỡn cợt.
Trong khi cười, Tô Minh phất tay lên, hô lớn: “Không gian bác đoạt!”
Ngay lập tức, đao quang khủng khiếp lập tức đông cứng lại giống như đồ triển lãm bị ngưng lại.
Giống như con sâu một giây trước còn đang lang thang rồi đột nhiên rơi vào tổ ong mật và trở thành hổ phách đông cứng.
Quái dị hơn là trong hàng tỷ ánh mắt rõ ràng có thể nhìn thấy đao quang bị khóa chặt nhưng lại cho người ta cảm giác dường như đao quang đang ở không gian và thời gian khác.
Cảm giác này không phải là ảo giác mà rất thật.
‘Không gian bác đoạt’ là không gian đỡ được đường đao quang này.
Đao quang cũng bị kéo vào bên trong, hình thành nên một dị thể khóa chặt không gian.
Trở thành bên thứ ba không tương hỗ với không gian thông thường.
Thủ đoạn này không thể diễn tả nổi, căn bản là làm mới nhận thức về không gian và võ đạo của tất cả mọi người bao gồm cả rất nhiều Đại Đế.
“Không gian suy kiệt”, sau đó Tô Minh lại tùy ý hét lên.
Mắt thường có thể nhìn thấy đao quang bị khóa chặt đã tản ra như thế nào, bị phong hóa và suy tàn, cuối cùng hóa thành hư vô.
“Quy luật không gian đỉnh phong lục đoạn, dùng thích thế đấy”, Tô Minh thầm nghĩ.
Trên đường đi, nó đã hấp thụ hoàn toàn hơn 20 quy luật không gian.
Tô Minh ngay lập tức nâng cao cái nhìn và lĩnh ngộ đối với quy luật không gian.
Từ ngũ đoạn đến lục đoạn, còn là lục đoạn đỉnh phong.
Nói không khoa trương, Tô Minh có niềm tin có thể đánh thắng bất cứ Đại Đế hạ vị, kể cả là Đại Đế hạ vị vòng chín.
Cứ như bóng ma vậy.
“Định chạy à? Ai cho chạy?”, cùng lúc đó, Tô Minh hét lớn, khí tức toàn thân tản ra, đưa mắt lên, thốt bốn chữ: “Không gian giam cầm!”
Quy luật không gian lục đoạn đỉnh phong trong tay rồi.
Muốn chạy ư? Định dùng không gian và thân pháp để chạy?
Nực cười!
Quả nhiên!
Lúc đó, Minh Viêm cảm thấy toàn bộ thế giới Tiểu Thiên như bị khóa chặt.
“Minh Ảnh Thân Pháp’ của hắn ta không thể phát huy tác dụng.
Quá khủng khiếp!
Sắc mặt Minh Viêm trắng bệch.
Nếu bị chiêu này của Tô Minh đánh trúng thì chắc chắn thần hồn vỡ nát.
Ý Chí Đại Đạo hoảng hốt tới nỗi tự mình ra tay, từng tia sét màu tím cuồn cuộn trên không trung bay về phía Tô Minh nhưng không ngờ bị Tô Minh một chiêu chặn đứng.
Chương 765: Giết Minh Viêm
Từ sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên ông ta căng thẳng, luống cuống, hoảng đến vậy, thật sự là có chút sợ.
"Tô Minh, cậu láo toét!", đúng lúc này, ý chí Đại Đạo quát, cách vòm trời lần đầu ra tay một cách công khai.
Sấm sét đáng sợ như tận thế tập trung vào Tô Minh. Tía sét ấy có màu tím đen, lượn lờ khí tức hủy diệt rợp trời. Chỉ liếc một cái, dù là Đại Đế cũng lộ ra ánh mắt kinh hồn bạt vía.
Đó, đó, đó là ý chí đạo tự mình ra tay đấy! Quá khủng khiếp!
"Ý chí Đại Đạo? Minh Kiệt? Nếu ông dốc hết sức, mặc kệ tất cả ra tay thì có lẽ tôi sẽ sợ ông ba phần, kết quả chỉ như này?", vốn tưởng rằng Tô Minh sẽ xong đời, dù gì cũng là ý chí Đại Đạo trong truyền thuyết tự mình ra tay! Chắc trước giờ đây là lần đầu tiên ông ta tự mình ra tay ấy nhỉ? Có thể tưởng tượng sẽ đáng sợ như nào, nhưng Tô Minh lại khinh bỉ, chế giễu.
Anh khinh bỉ ngẩng đầu, quát: "Pháp Tắc Trường Hà, tới cho tôi!"
Vô cùng vô tận pháp tắc chợt ngưng tụ, chắc phải có gần ngàn loại tụ tập thành một con sông dài. Chúng chồng chất thành đôi xông thẳng lên trời giống như một cơn sóng thần, chấn động đến khó tin.
"Cái gì?", ý chí Đại Đạo kinh ngạc, đúng vậy, ông ta không có dùng hết sức vì nếu làm thế Đại Đạo quả vị sẽ cắn trả, nên vẫn không dám ra tay quá mức. Nhưng, ông ta đã dùng hết thực lực trong giới hạn mà mình có thể ra tay rồi.
Có điều Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh lại không chút sợ hãi!
Ý chí Đại Đạo gần như có thể xác định, sấm sét diệt thế của ông ta hoàn toàn không làm gì được Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh.
"Ầm!"
Đỉnh Thần Ma được gọi ra, non sông năm tháng chảy xuôi, khí tức thái cổ lượn lờ trên thân đỉnh.
Đỉnh Thần Ma nổi tiếng một vùng xuất hiện giữa trời kéo theo vô tận áp bách, đập thẳng về phía bàn tay khổng lồ.
Cả đất trời như bị kéo vào thời đại của chiến trường Thần Ma tràn ngập khói thuốc súng, sự sống và cái chết xoay vần, Hỗn Độn bấp bênh, pháp tắc ảm đảm. Dường như có một tiếng nói tràn đầy khí tức hủy diệt vang lên bên tai, khiến lòng người chấn động, đi sâu vào tận tâm hồn.
"Đỉnh Thần Ma?", cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ phá hủy không gian đến từ một hư không xa xôi thời thái cổ rõ ràng run lên. Kế tiếp, một tiếng quát đầy già nua chợt truyền tới từ không hư không: "Minh Kiệt, ông mất cả trăm triệu năm cũng không thể lấy được đỉnh Thần Ma, cuối cùng lúc này lại ở trong tay tên này? Ông khiến lão tổ quá thất vọng rồi!"
Minh Kiệt chính là tên của ý chí Đại Đạo.
Nói cách khác, chủ nhân của bàn tay không lồ kia còn có thân phận và địa vị cao hơn Minh Kiệt, là bậc bề trên của ông ta.
Chủ nhân bàn tay khổng lồ kia vừa nói xong.
"Đùng!"
Đỉnh Thần Ma và bàn tay khổng lồ đến vô cùng vô tận xuất hiện trước mặt Minh Viêm đã va vào nhau. Rõ ràng, đỉnh Thần Ma khẽ run lên, có vẻ có chút không chịu nổi. Song cũng chỉ khẽ run lên mà thôi. Còn bàn tay khổng lồ kia lại trực tiếp chia năm xẻ bảy, vỡ vụn! Giống như ảo giác, chưa từng xuất hiện vậy.
Minh Viêm gặp nguy hiểm rồi, thật sự nguy hiểm rồi!
Lúc này, ý chí Đại Đạo ra tay thì bị Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh dễ dàng ngăn cản. Mà bàn tay khổng lồ của lão tổ tộc Minh lại bị đỉnh Thần Ma nghiền nát, không ai có thể cứu hắn ta nữa.
Trong con ngươi Minh Viêm, một kiếm kia của Tô Minh đã đến ngay trước mặt! Bá đạo, khủng bố chém thẳng tới!
Minh Viêm sợ đến mức không thốt lên nổi một câu cầu cứu hay bất cứ tiếng hét nào, giống như bị lưỡi hái thần chết khóa chặt lại.
"Tô Minh, nếu cậu bỏ qua cho hắn ta thì điều gì bổn tọa cũng có thể đồng ý với cậu hết!", trong giây phút sống còn ấy, ý chí Đại Đạo trên bầu trời chợt quát, trong giọng nói thế mà lại có chút cầu xin cùng mặc cả.
Đúng là khó tin.
Là ý chí Đại Đạo của thế giới Đại Thiên mà lại bị dồn đến nước này?
Đương nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa việc sự sống chết của Minh Viêm cực kỳ quan trọng với ý chí Đại Đạo, chứng tỏ hắn ta chắc chắn có thân phận không hề đơn giản trong tộc Minh.
"Khỏi, dù gì ông với tôi cũng không chết không ngừng rồi, không phải sao?", Tô Minh khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn ý chí Đại Đạo, khóe miệng nhếch lên vẽ nên một nụ cười cực kỳ bá đạo.
Ở trước mặt Tô Minh chẳng khác gì một con kiến, không bằng một con gà.
"Đừng giết tôi, tôi", Minh Viêm vẫn muốn sống và định cò kè mặc cả với Tô Minh.
Thế nhưng, Tô Minh hoàn toàn không cho ông ta cơ hội cầu xin tha thứ. Anh cười, giơ tay lên, một ngọn lửa bập bùng trên đầu ngón tay, rồi bay về phía lồng giam không gian. Sau đó, chẳng còn sau đó vì Minh Viêm đã hóa thành cát bụi.
"Thượng phẩm Hỗn Độn Thái U Hỏa đúng là dùng tốt thật", Tô Minh thầm nghĩ.
Bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa đã tiến hóa thành thượng phẩm Hỗn Độn, có sự bay vọt về chất. Đơn giản vì khi anh giết chết Minh Viêm đã lấy được một loại mồi lửa khác. Đó là Minh Hỏa.
Sau đó đã bị kho tàng huyết mạch cắn nuốt, rồi nhổ ra cho Thái U Hỏa. Thái U Hỏa lập tức mạnh lên, thoáng chốc đã nhảy lên một nửa cảnh giới lớn, cực kỳ khoa trương.
Sau khi Minh Viêm chết đã để lại Minh Hỏa là điều Tô Minh không ngờ tới, tuy có lẽ mỗi người trong tộc Minh đều có thể kế thừa ngọn lửa có cấp bậc Bỉ Ngạn Hỏa như này. Nhưng Tô Minh có thể khẳng định, không phải ai trong tộc Minh chết đều có thể để lại Minh Hỏa. E rằng chỉ có mình Minh Viêm sau khi chết mới có thể để lại.
Minh Viêm, chắc chắn có thân phận cực kỳ đặc biệt.
Từ việc sau khi chết đã để lại một mồi lửa này, rồi lão tổ tộc Minh cũng ra tay cứu và ý chí Đại Đạo sụp đổ đã đủ chứng tỏ được điều đó.
Đương nhiên, những chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là anh đã kiếm được một vố lớn!
Mồi lửa cấp bậc Bỉ Ngạn Hỏa khiến cho Thái U Hỏa không có mấy tác dụng với Tô Minh, lập tức làm sức mạnh của anh tăng lên hơn gấp mười lần, mà còn xứng với cảnh giới và thực lực hiện tại của anh.
Bình luận facebook