• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cuồng long trở về (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Không đủ tư cách

“Ha ha, cậu chủ Lưu nói đúng. Tần Thế Vỹ, hôm nay cậu chủ Lưu mời chúng ta một bữa, bàn này ít nhất cũng phải hai ba mươi ngàn tệ, cả đời này cậu chưa từng được ăn bữa cơm nào đắt thế đâu nhỉ? Còn không mau cảm ơn cậu chủ Lưu đi?”

Khang Liệt cười nói, các bạn khác cũng hùa theo, Phương Nhan thậm chí còn cười mỉa: “Tần Thế Vỹ, anh có nhớ trước kia anh mời tôi đi ăn bữa đắt nhất chưa bao giờ có giá quá một trăm tệ không? Hôm nay anh cứ từ từ cảm nhận, đây mới là cuộc sống mà Phương Nhan tôi nên có. Còn Tần Thế Vỹ anh dù có cố gắng thế nào cũng không thể cho tôi cuộc sống như vậy được”.

“Tôi sẽ đến tham gia hôn lễ của hai người”.

Tần Thế Vỹ liếc nhìn đám người, sau đó nhìn Lưu Khoa, cười khẩy nói: “Nhưng cho dù cậu sắp kết hôn thì cũng không cần giả vờ trước mặt tôi nhỉ? Có phải cậu quên mất người mà mình sắp cưới chỉ là đôi giày cũ bị tôi đi mòn rồi không?”

Vốn dĩ Tần Thế Vỹ không có ý định trở mặt với Lưu Khoa, nhưng khi Lưu Khoa và Phương Nhan nói mấy lời này rõ là không muốn nể mặt anh, muốn anh làm trò hề trước mặt các bạn cùng lớp. Nếu đã thế, sao anh lại phải quan tâm đến thể diện của họ chứ?

“Ý cậu là sao?”, Lưu Khoa biến sắc.

“Tần Thế Vỹ, anh đừng nói bậy bạ, tôi chỉ quen anh một năm, còn chưa để cho anh hôn đâu”, Phương Nhan vội giải thích, cô ta luôn tỏ ra mình rất thuần khiết trước mặt Lưu Khoa.

“Chưa từng để tôi hôn ư? Sau đó cô còn đồng ý gả cho tôi mà nhỉ?”, Tần Thế Vỹ cười nhạo.

“Anh…”

“Ôi, bên này đông vui thế nhỉ?”

Đúng lúc này, có hai người, một nam một nữ bước từ ngoài vào phòng VIP, bất kể là cách ăn mặc hay khí chất cũng đều rất cao quý. Người lên tiếng là người đàn ông. Nhìn thấy hai người này, rất nhiều người trong phòng VIP đều sửng sốt, họ đều không quen hai người này, nhưng nhìn cách ăn mặc, khí chất thì chắc chắn có lai lịch không nhỏ.

“Cậu chủ Chu, cô chủ Chu, hai người đến thật rồi”.

Lưu Khoa phấn khích, vội bước đến trước, cực kỳ nhiệt tình.

Chu Hưng Văn bình tĩnh nói: “Tôi vừa đưa em gái ra ngoài đi dạo, rảnh rỗi nên đến phòng của các anh xem sao”.

“Cảm ơn cậu chủ Chu và cô Chu đã đến”.

Dứt lời, Lưu Khoa xoay người nói với mấy người bạn cùng lớp: “Mọi người, để tôi giới thiệu với mọi người, cậu chủ Chu và cô Chu là quản lý cấp cao của tập đoàn Khải Ẩn, lúc nãy tôi đến phòng VIP Thiên Tự Hiệu của cậu chủ Chu, uống một lúc với cậu chủ Chu, tiện thể mời cậu chủ Chu đến phòng của chúng ta chơi một lát”.

“Tập đoàn Khải Ẩn? Đó chẳng phải là công ty cho các ngôi sao nghệ sĩ ở thành phố Giang Hải sao? Nghe nói chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi mà đã từ một công ty mới phát triển thành công ty niêm yết có giá trị thị trường hơn mười tỷ tệ”.

“Đây là nhân vật tầm cỡ thật sự, bạn bè của cậu Lưu quả nhiên khác hẳn”.

“Đúng thế, ăn xong bữa cơm hôm nay, về nhà tôi lại có thể đi nói khoác rồi…”

Vài người trong lớp đều tỏ ra vừa phấn khích vừa lo lắng, như thể đang gặp các nguyên thủ quốc gia. Còn Tần Thế Vỹ vẫn ngồi trên bàn, không thèm ngẩng đầu lên. Vì anh đang suy nghĩ xem lát nữa sau khi rời đi thì nên đi đâu.

“Cậu chủ Chu, anh và cô Chu ngồi xuống trước đi, tôi bảo phục vụ mang một bộ bát đũa đến cho hai người, chúng ta phải uống một chút chứ”.

Lưu Khoa lướt mắt nhìn quanh phòng, bỗng cau mày. Vì bàn của họ không lớn, chỉ có thể ngồi được mười người, nhưng bây giờ trên bàn đã có chín người. Chẳng mấy chốc, hắn nhìn Tần Thế Vỹ, nói thẳng: “Tần Thế Vỹ, cậu là người từng ở tù, không thể ngồi cùng bàn với cậu chủ Chu và cô Chu được, kẻo lại lây xui xẻo sang cho họ đấy. Thế này nhé, dù sao hôm nay cậu đến đây chỉ ăn ké, cậu bưng bừa hai bát đồ ăn đến sofa bên kia ngồi ăn đi”.

“Tần Thế Vỹ, sao cậu chẳng biết thức thời gì thế, còn không mau đứng lên? Không thấy thiếu một cái ghế à?”

“Người từng đi tù cũng xứng ngồi chung bàn ăn cơm với cậu chủ Chu, cô Chu ư?”

“Đúng thế, còn không mau ra chỗ sofa đó ngồi đi?”

Đám người Khang Liệt đều lên tiếng. Tần Thế Vỹ đứng lên, cười nhạo với Lưu Khoa: “Tôi ăn đến ăn ké cũng tốt hơn kẻ ăn đồ thừa của người khác như cậu đấy, đúng chứ? Ồ phải rồi, nhân tiện nhiều chuyện một chút, hương vị đồ ăn thừa thế nào? Nhìn cậu như vậy hình như rất hưởng thụ, ha ha ha”.

Nói xong, anh chuẩn bị rời đi. Sắc mặt Lưu Khoa lập tức trở nên cực kỳ khó coi, sắc mặt Phương Nhan cũng sa sầm. Nhưng bây giờ có cậu chủ Chu và cô Chu ở đây, họ chỉ có thể nhẫn nhịn, không tiện trút giận.

“Tần Thế Vỹ, mình đi với cậu nhé”, lúc này Khổng Nhã Thư đột nhiên đứng dậy, nói với mọi người: “Mọi người, sau này mọi người có họp mặt cũng đừng gọi cho tôi. Thật ra tôi cũng chẳng có lai lịch gì giống Tần Thế Vỹ, tôi không đủ tư cách ăn cơm với các cậu”.
Chương 17: Ngành dược phẩm

Dứt lời, Khổng Nhã Thư đi về phía Tần Thế Vỹ, hai người cùng ra khỏi phòng VIP. Cô Chu đó bỗng nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Ơ, là anh à? Anh cũng ở đây ư?”

Cô Chu này chính là Chu Đồng.

Lúc mới vào phòng, vì Tần Thế Vỹ vẫn luôn ngồi im ở đó, không nói câu nào nên cô ấy không để ý. Sau khi nghe cô ấy nói thế, mọi người trong phòng đều sửng sốt. Cô Chu quen với Tần Thế Vỹ à?

“Em gái, em quen anh ta sao?”, Chu Hưng Văn ngạc nhiên hỏi. Chu Đồng đến gần anh ta, nhỏ giọng nói vào tai anh ta: “Anh ơi, anh ấy là người mà em vừa nói với anh đấy, người mà ông nội muốn kết bạn”.

“Là anh ta à?”

Mắt Chu Hưng Văn sáng rực, sau đó nhanh chóng bước đến trước mặt Tần Thế Vỹ, chủ động đưa tay ra bắt tay với Tần Thế Vỹ: “Chào anh Tần, tôi là anh trai của Đồng Đồng, tên là Chu Hưng Văn”.

“Tần Thế Vỹ”.

Tần Thế Vỹ tùy ý bắt tay với Chu Hưng Văn, sau đó lập tức rút tay lại nói: “Còn chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì tôi và bạn tôi đi trước đây. Bữa cơm hôm nay vẫn chưa no nên bây giờ tôi muốn đi ăn với bạn của mình”.

Hàm ý là nếu không có việc gì thì đừng lãng phí thời gian của tôi. Thấy thế, Lưu Khoa và những người trong phòng cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa đau răng. Ngạc nhiên là Tần Thế Vỹ lại quen với cô Chu, đau răng là vì cậu chủ Chu chủ động kết bạn với Tần Thế Vỹ, nhưng Tần Thế Vỹ lại chẳng nhiệt tình chút nào, đầu óc tên này có vấn đề rồi sao? Mặc dù thái độ Tần Thế Vỹ khá lạnh nhạt, nhưng Chu Hưng Văn lại không hề tức giận. Anh ta cũng đoán được tại sao Tần Thế Vỹ lại rời đi.

Hôm nay Tần Thế Vỹ đến đây để dự họp lớp của mấy người Lưu Khoa, vì anh ta và Chu Đồng đến nên trong phòng không đủ chỗ, Lưu Khoa nghĩ Tần Thế Vỹ từng đi tù, không có tư cách ngồi chung bàn nên Tần Thế Vỹ định đi về.

“Anh Tần, nếu anh không ngại thì đến phòng chúng tôi uống vài ly với tôi nhé?”

Chu Hưng Văn chủ động mời, mấy người Lưu Khoa biến sắc.

Tần Thế Vỹ lạnh nhạt nói: “Thôi, không cần đâu, tôi không thích ăn người khác đồ thừa của người khác”.

“Ha ha, anh Tần nói đùa rồi”.

Chu Hưng Văn bật cười nói: “Nếu anh Tần đến phòng chúng tôi, tôi sẽ bảo phục vụ dọn lại toàn bộ đồ ăn thức uống trên bàn, thế nào?”

“Ồ?”

Tần Thế Vỹ cảm nhận được thành ý của Chu Hưng Văn, nhưng vẫn không đồng ý ngay. Mặc dù Chu Hưng Văn nhiệt tình nhưng thật ra anh không thích ăn uống cùng người lạ.

Lúc này Chu Đồng nói: “Anh Tần, bây giờ người ở trong phòng bọn tôi đều là những người trong ngành của bọn tôi. À phải rồi, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Khải Ẩn, còn anh tôi là tổng giám đốc, chúng tôi đều làm trong ngành dược phẩm”.

“Ngành dược phẩm?”

Mắt Tần Thế Vỹ sáng lên. Giờ mình còn đang lo lắng không mua được sáu vị dược liệu, có thể nhân cơ hội này đi hỏi những người có danh tiếng trong này y dược mà Chu Đồng nhắc tới này.

“Được, tôi đến phòng của các anh”.

Tần Thế Vỹ lập tức gật đầu, sau đó nhìn Khổng Nhã Thư: “Khổng à, cậu có muốn đi với mình không?”

Khổng Nhã Thư do dự một lúc, sau đó lắc đầu: “Cậu đi đi, mình còn chút việc không đi chung với cậu đâu”.

Thật ra trong lòng cô muốn ở bên Tần Thế Vỹ lâu hơn một chút, nhưng cô lại phát hiện ra sở dĩ Tần Thế Vỹ đồng ý lời mời của anh em Chu Hưng Văn và Chu Đồng hình như có mục đích nào đó, cô không nên quấy rầy công việc của đàn ông thì tốt hơn.

“Được thôi, vậy lúc nào rảnh chúng ta lại liên lạc với nhau”.

Tần Thế Vỹ không nói thêm gì nữa, lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng. Khổng Nhã Thư cũng không có hứng thú ở lại đây nữa, bèn cùng nhau đi ra ngoài.

Chu Đồng mừng rỡ, vàng đi trước dẫn đường, thậm chí cũng không thèm chào hỏi gì với Lưu Khoa.

Chu Hưng Văn nói với Lưu Khoa: “Lưu Khoa, bây giờ tôi đi tiếp đãi anh Tần, không ở đây với anh nữa, các anh cứ từ từ dùng bữa”.

Mặc dù anh ta không quá coi trọng Lưu Khoa, nhưng bây giờ tập đoàn Khải Ẩn vẫn đang trong giai đoạn phát triển, không tiện đắc tội với các thế lực lớn nhỏ ở thành phố Giang Hải, cho nên anh ta sẽ không cố ý đắc tội với Lưu Khoa.

Thấy Chu Hưng Văn định rời đi, Lưu Khoa nhẫn nhịn không được nữa tiến lên hỏi: “Cậu chủ Chu, có thể nói cho tôi biết tại sao anh và cô Chu lại nhiệt tình với Tần Thế Vỹ kia không?”

Nghe Lưu Khoa nói thế, mấy người Phương Nhan, Khang Liệt cũng đều nhìn Chu Hưng Văn, đợi anh ta trả lời.
Chương 18: Để tôi thử xem

“Ồ, chuyện này cũng chẳng có gì to tát, anh hỏi thì tôi nói cho anh biết. Các anh đều là bạn cũ của Tần Thế Vỹ, chắc cũng biết anh ấy biết võ công nhỉ?”

Chu Hưng Văn cũng chẳng giấu giếm gì, nói: “Là thế này, hôm qua ông nội tôi đang tập võ ở công viên, vừa hay gặp Tần Thế Vỹ, ông nội tôi rất có thiện cảm với anh ấy, con cháu như chúng tôi đương nhiên phải lễ phép với anh Tần rồi”.

Nói xong, anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Tần Thế Vỹ còn biết cả võ công ư?”

Khang Liệt buồn bực nói, đồng thời liếc nhìn Phương Nhan.

“Rõ ràng ba năm trước anh ta không hề biết võ, chẳng lẽ là học trong ba năm nay sao?”

Phương Nhan cũng bực tức, lát sau lại nói thêm: “Có điều, ông nội của Chu Hưng Văn vì chuyện này mà có thiện cảm với anh ta, vậy thì cũng chẳng có gì to tát, tôi đoán họ cũng chỉ có hứng thú vài ba phút thôi, sau khi hết hứng thú, cậu chủ Chu và cô Chu chắc chắn sẽ không đếm xỉa đến Tần Thế Vỹ nữa”.

Nghe vậy, Lưu Khoa gật đầu tán đồng: “Đúng vậy!Theo tôi được biết, cậu chủ Chu có lai lịch cực kỳ thâm sâu, anh ta đến từ thành phố Kim Lăng, ông nội của anh ta càng là một nhân vật tầm cỡ, những nhân vật như vậy sẽ không để tâm quá nhiều đến hạng người bình thường như Tần Thế Vỹ đâu”.

Nghe Phương Nhan và Lưu Khoa phân tích, mấy người bạn học thở phào nhẹ nhõm. Họ đều lo lắng Tần Thế Vỹ sẽ đột nhiên trở thành nhân vật lợi hại.

Lúc này, Tần Thế Vỹ và Khổng Nhã Thư đã đến phòng VIP Thiên Tự Hiệu cùng với hai người Chu Đồng. Vốn dĩ Khổng Nhã Thư định về luôn nhưng sau đó lại muốn ở bên cạnh Tần Thế Vỹ thêm một lát nữa.

So với phòng Địa Tự Hiệu, phòng Thiên Tự Hiệu có vẻ rộng rãi hơn. Bên trong, ngoài khách hàng còn có hai nhân viên phục vụ và đầy đủ tất cả các dịch vụ.

Có bốn người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng. Thấy Chu Hưng Văn và Chu Đồng đi cùng hai người lạ mặt, bốn người đều thấy kì lạ.

“Hưng Văn, hai người này là ai?”

Một người đàn ông trong số đó có vẻ ngoài giống Chu Hưng Văn nghi ngờ hỏi: “Chú hai và ba ông chủ, để cháu giới thiệu với mọi người, đây là bạn của cháu, tên là Tần Thế Vỹ, vừa nãy bọn cháu gặp nhau ở khách sạn, nên mời đến ăn cùng, cô gái bên cạnh là bạn học của Tần Thế Vỹ”.

Chu Hưng Văn gật đầu ra hiệu cho hai người Tần Thế Vỹ ngồi xuống, lại giới thiệu một lượt bốn người đang ngồi ở đó cho Tần Thế Vỹ.

Chú hai của Chu Hưng Văn tên Chu Dần, chủ tịch tập đoàn Khải Ẩn. Ba người còn lại, lần lượt là Lý Kim Thủy của dược phẩm Bạch Vân, Trần Văn Bân của dược phẩm Vạn Thái và Chung Nguyên của dược phẩm Hòa Khang. Có thể nói, bốn người này được coi là một nửa bầu trời của ngành dược phẩm thành phố Giang Hải.

“Tần Thế Vỹ, không biết cậu đang làm công việc gì?”

Lúc này, Lý Kim Thủy đầu hói hỏi Tần Thế Vỹ, những người khác cũng nhìn về phía anh.

Tần Thế Vỹ trả lời: “Mấy năm nay tôi đều ở bên ngoài, hôm qua mới quay về Giang Hải, trước mắt vẫn chưa tìm được việc làm”.

“Tìm việc làm?”

Lý Kim Thủy sửng sốt, nhìn chằm chằm Tần Thế Vỹ, đột nhiên mất hứng thú. Ánh mắt của Trần Văn Bân và Chung Nguyên nhìn Tần Thế Vỹ cũng trở nên khinh thường, đương nhiên cũng không thể hiện rõ ra bên ngoài. Ngược lại, Chu Dần lại bảo Chu Hưng Văn phải đối xử thật tốt với Tần Thế Vỹ.

“Anh Tần, anh đừng để ý, bọn họ đều là dân kinh doanh, không hiểu biết nhiều về võ thuật. Cho nên tôi và anh trai tôi cũng lười nói cho bọn họ biết chuyện của anh”, Chu Đồng nói nhỏ với Tần Thế Vỹ: “Sau khi bữa ăn này kết thúc, tôi sẽ sắp xếp một bữa khác để chiêu đãi một mình anh”.

“Không sao, tôi hiểu”.

Tần thế Vỹ gật gật đầu, không hề tức giận. Anh chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông tên Trần Văn Bân. Bởi vì anh phát hiện sắc mặt đối phương có gì đó không đúng lắm.

“Ông Trần, sao ông lại đặt ly xuống rồi? Không phải đã nói hôm nay khó khăn lắm mới tụ họp được, phải uống thêm vài ly cho đã sao?”, Chung Nguyên nhìn Trần Văn Bân nói.

“Haiz, đã mấy tháng nay tôi không uống rượu rồi, lúc nãy vừa uống một ly, giờ cần chút thời gian để tiêu hóa”, Trần Văn Bân nói.

“Ông Trần, mấy người chúng ta đều là bạn lâu năm, ông hãy khai thật đi, có phải ông mắc bệnh gì rồi không?”, Lý Kim Thủy nhìn chằm chằm ông ta rồi nói. “Nếu là bệnh cũ tái phát, thì ông đừng uống nữa, tôi nghĩ chủ tịch Chu cũng không trách ông đâu”.

“Bệnh cũ? Bệnh cũ gì thế?”

Chu Dần tò mò hỏi.

“Viêm túi mật!”

Lý Kim Thủy cười gượng: “Lần khám sức khỏe năm ngoái, ông Trần phát hiện bị viêm túi mật. Kể từ đó ông ấy đã bỏ rượu vì mỗi lần uống rượu vào, bệnh viêm túi mật lại tái phát, đau đến mức chết đi sống lại. Nếu không phải vì chủ tịch Chu là chủ của bữa tiệc hôm nay thì có đánh chết ông ấy cũng không uống đâu”.

“Thì ra là như vậy, thế đừng uống rượu nữa, uống nước ngọt đi”, Chu Dần nói.

“Chủ tịch Chu, xin lỗi nhé!”

Trần Văn Bân nói xin lỗi.

“Có gì mà phải xin lỗi chứ? Có điều tôi cũng biết một chút về bệnh viêm túi mật, vừa nãy ông đã uống rượu, buổi tối bệnh sẽ tái phát, rất đau đúng không?”

Chu Dần lo lắng hỏi.

“Đúng là rất đau, nhưng bây giờ vẫn ổn. Bệnh viêm túi mật thường sẽ đau tái phát vào ban đêm”.

Trần Văn Bân cười khổ.

“Ha ha, ông Trần bây giờ chắc chắn đang cảm thấy lo lắng rồi. Năm ngoái tôi đã tận mắt thấy ông ấy bởi vì uống rượu mà đau đến mức kêu cha gọi mẹ, cũng vì thế mà ông ấy mới quyết định cai rượu”.

Lý Kim Thủy cười trên nỗi đau của người khác.

“Nguyên nhân khiến sếp Trần mắc bệnh này là do có sỏi mật đúng không?”

Chu Đồng nhìn Trần Văn Bân hỏi.

“Ừ, đúng là như thế!”

“Vậy sao sếp Trần không phẫu thuật bỏ sỏi mật đi?”

“Cô Chu, cô không biết đó thôi, hầu hết tất cả các bệnh viện đều không đồng ý phẫu thuật lấy sỏi để bảo toàn túi mật. Vậy nên khả năng tái phát là trên năm mươi đến sáu mươi phần trăm".

Trần Văn Bân cười khổ giải thích.

“Ồ, không phải là do ông sợ làm phẫu thuật sao?”

Lý Kim Thủy cố ý kinh thường nói.

“Nói cứ như ông không sợ vậy?”, Trần Văn Bân bĩu môi nói: “Nếu ông không sợ, sao không đến bệnh viện thẩm mĩ của vợ mình để cấy tóc đi?”

Lý Kim Thủy đỏ mặt, đáp: “Đó là bởi vì tôi biết, cấy tóc chỉ mang lại hiệu quả hai đến ba năm thôi. Sau hai đến ba năm lại hói như cũ, chẳng có gì hay để cấy cả”.

Chu Đồng lại hỏi tiếp: “Sếp Trần, Đông y chúng ta không có cách nào lấy sỏi ra sao?”

Trần Văn Bân thở dài: “Nếu là các loại sỏi khác thì uống thuốc có thể khỏi, nhưng sỏi mật thực sự rất khó để lấy ra. Nói thật với mọi người, một năm qua tôi uống rất nhiều thuốc, đều là phương thuốc do những ông bác sĩ Đông y kê cho, nhưng gần như vô dụng”.

Nói đến đây, ông ta vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: “Phục vụ, làm phiền rót cho tôi một ly nước ấm, cảm ơn!”

Lý Kim Thủy liếc nhìn ông ta, lo lắng hỏi: “Ông Trần, không phải đã bắt đầu đau rồi đó chứ?”

“Hơi đau, nhưng không phải vấn đề gì lớn, vừa nãy không phải tôi đã nói rồi sao, bệnh viêm túi mật nửa đêm mới đau, ngủ rồi cũng có thể đau đến mức tỉnh giấc”.

Trần Văn Bân uống một ngụm nước do phục vụ rót, nói: “Nếu thực sự không được, tôi sẽ cắn răng cắt bỏ túi mật. Sức khỏe của tôi rất tốt, cắt bỏ túi mật có lẽ sẽ không làm ảnh hưởng đến việc tiêu hóa đâu”.

“Ai nói sức khỏe của ông vẫn còn tốt vậy? Ông cắt bỏ túi mật, sau này đường tiêu hóa nhất định sẽ xảy ra chuyện”.

Trần Văn Bân vừa nói xong, Tần Thế Vỹ nhẹ nhàng nói: “Nếu như ông đồng ý, tôi có thể thử giúp ông lấy sỏi trong túi mật ra”.
Chương 19: Bệnh vặt

“Cậu nói gì cơ?”

Nghe Tần Thế Vỹ nói thế, Trần Văn Bân quay đầu nhìn anh, cười chế giễu nói: “Chàng trai, ăn có thể ăn bậy nhưng không thể nói khoác nhé, còn muốn giúp tôi ta lấy sỏi ra khỏi túi mật sao? Tôi nói cho cậu nghe, tôi đã đi khám ở rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, bao gồm cả các bác sĩ Đông y nổi tiếng nhất ở thành phố Giang Hải, họ cũng đều đã cố gắng, nhưng cuối cùng không có ngoại lệ, họ đều thất bại, cậu nói xem cậu định làm thế nào?”

“Anh Tần… anh, hay là anh đừng tham dự vào nhé? Chủ tịch Trần làm trong ngành y mấy chục năm rồi, quen biết rất nhiều bác sĩ Đông y giỏi”.

Chu Đồng thấp giọng khuyên bảo, cô ấy cũng khá bất mãn với hành động của Tần Thế Vỹ. Cô ấy từng điều tra Tần Thế Vỹ, Tần Thế Vỹ chưa từng học y, sao có thể trị được sỏi mật chứ? Cho dù có võ công cao đến đâu cũng không thể dùng võ để đi chữa bệnh chứ? Hơn nữa đây không phải là căn bệnh bình thường, sỏi mật có thể nói là một căn bệnh khó khăn và phức tạp, ngay cả các bác sĩ Đông y giỏi cũng bó tay.

“Họ thất bại tức là y thuật của họ vẫn chưa tiến bộ”, Tần Thế Vỹ lắc đầu: “Nếu y thuật tiến bộ dĩ nhiên có thể chữa được bệnh vặt cho ông”.

“Hơ…”

Trần Văn Bân bật cười, không thèm nói chuyện với Tần Thế Vỹ nữa. Nếu không phải Tần Thế Vỹ là do Chu Hưng Văn dẫn đến, e là ông ta đã mắng anh rồi. Thái độ, lời nói của người này quá kiêu ngạo.

Lý Kim Thủy, Chung Nguyên ở một bên lạnh lùng Tần Thế Vỹ, ngay cả Chu Dần cũng nhíu mày, sau đó nhìn Chu Hưng Văn và Chu Đồng như đang hỏi, chuyện kỳ lạ này là sao đây?

Chu Hưng Văn lúng túng mỉm cười, thật ra lúc này anh ta cũng không biết nên làm gì, nhưng vẫn hỏi: “Anh Tần, anh… biết về y thuật sao?”

“Nếu tôi không biết y thuật, sao lại nói có thể lấy sỏi trong túi mật giúp ông ấy được?”

Tần Thế Vỹ liếc nhìn Chu Hưng Văn, cười nói: “Nếu tôi đoán không lầm, hình như tối qua anh vận động quá sức nhỉ?”

Sắc mặt Chu Hưng Văn cứng đờ nói: “Là sao?”

Tần Thế Vỹ nói: “Nói cụ thể hơn thì là buông thả quá mức”.

“…”

Chu Hưng Văn cảm thấy vô cùng xấu hổ, dù sao ở đây vẫn còn chú và em gái của anh ta. Nhưng Tần Thế Vỹ nói đúng, tối qua có hai người bạn từ thành phố Kim Lăng đến chơi, còn dẫn theo vài người mẫu xinh tươi, trước đó anh ta đã nhịn quá lâu rồi nên đêm qua không nhịn được chơi đến hai ba giờ sáng.

Một câu “buông thả quá mức” của Tần Thế Vỹ cũng không hề sai chút nào.

“Anh ơi, chẳng lẽ anh Tần nói đúng rồi à? Chẳng phải anh nói tối qua anh chơi mạt chược với mấy người Trường Thần sao?”

Chu Đồng nhìn thấy sắc mặt Chu Hưng Văn, lập tức khinh thường: “Uổng công em vẫn tin anh sẽ không làm loạn giống họ, về phương diện tình cảm anh chẳng khác đám đàn ông đê tiện kia cả”.

“Khụ, khác thì vẫn có, họ là làm loạn, còn anh của em chỉ đơn thuần là chơi đùa cho đỡ căng thẳng thôi…”

Chu Hưng Văn ho một tiếng, mặt không đỏ tim không đập nói rồi nhìn Tần Thế Vỹ: “Nhưng sao anh Tần biết chuyện này?”

Nghe thế, ánh mắt mọi người cũng đổ dồn vào Tần Thế Vỹ. Nhìn phản ứng của Chu Hưng Văn, rõ ràng là những lời Tần Thế Vỹ vừa nói là đúng, nhưng làm sao Tần Thế Vỹ biết được? Chắc chắn Chu Hưng Văn sẽ không chủ động nói chuyện này cho Tần Thế Vỹ nghe.

Tần Thế Vỹ cười nói: “Anh quên rồi sao? Lúc chúng ta vừa gặp nhau, anh đã bắt tay với tôi”.

Chu Hưng Văn ngạc nhiên nói: “Chỉ bắt tay thôi mà anh đã biết tình trạng sức khỏe của tôi à?”

“Thật ra… trước khi bắt tay tôi đã nhìn sơ qua, sau khi bắt tay mới xác định”, Tần Thế Vỹ cười nói.

Chu Hưng Văn hít một hơi, sau đó vội vàng nói với Trần Văn Bân: “Chủ tịch Trần, không giấu gì ông, sở dĩ tôi kết bạn với anh Tần là vì anh Tần là một vị cao thủ võ đạo. Nhưng tôi không ngờ anh ấy cũng là cao thủ trong mảng y thuật. Tôi đề nghị với ông có thể để anh ấy thử, nói không chừng anh Tần có thể cho ông bất ngờ?”

Thật ra ánh mắt nhìn Tần Thế Vỹ của mấy người phòng đã dần thay đổi. Trong đó có Khổng Nhã Thư nhìn Tần Thế Vỹ với ánh mắt ngạc nhiên. Người đàn ông này khác hẳn với ba năm trước. Cao thủ võ đạo? Cao thủ y thuật? Ba năm qua cậu ấy đã trải qua những gì?

Trần Văn Bân nhìn Tần Thế Vỹ, do dự một lát rồi hỏi: “Cậu có chắc chắn có thể lấy được sỏi ra cho tôi không?”

Tần Thế Vỹ nói: “Loại bệnh vặt này, ông đừng hỏi mấy vấn đề đó”.

“…”

Trần Văn Bân cảm thấy nhức răng, nói thế cũng ngông quá nhỉ? Nếu Tần Thế Vỹ nói có thể chắc chắn bảy đến tám mươi phần trăm, ông ta còn tin anh một chút. Nhưng câu trả lời của Tần Thế Vỹ khiến ông ta cảm thấy không yên tâm. Các bác sĩ Đông y giỏi cũng phải bất lực bó tay, thế mà anh lại nói là bệnh vặt?

“Chủ tịch Trần, hay là ông cứ thử xem sao đi? Còn nước còn tát, dù sao ông cũng đã quyết định làm phẫu thuật rồi. Cho dù cậu Tần không chữa được, cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến ông”.

Chu Dần nói.

“Được thôi”, Trần Văn Bân gật đầu, nhìn Tần Thế Vỹ: “Thế tôi hỏi, cậu định chữa thế nào?”

“Châm cứu”.

Tần Thế Vỹ lấy một mảnh vải dày từ trong túi ra, sau đó mở tấm vải đó ra để lộ chín cây châm bạc: “Ông sang đó nằm trên sofa, tôi châm cứu cho ông để giảm đau trên cơ thể”.

“Cậu chắc chắn có thể giảm đau không? Hơn nữa sẽ không có tác dụng phụ chứ?”

Trần Văn Bân lo lắng nói.

Một khi bệnh viêm túi mật phát tác, cơn đau có thể sánh với lúc phụ nữ sinh con. Cơn đau này rất khó giải quyết, bệnh viện cũng sẽ không kê đơn thuốc giảm đau, cùng lắm là có thể giảm viêm thôi, đợi cơn đau giảm dần rồi biến mất, chứ uống thuốc giảm đau rất có hại cho sức khỏe. Đây cũng là lý do tại sao một người thỉnh thoảng uống rượu như Trần Văn Bân lại kiêng rượu sau khi mắc phải viêm túi mật. Quả thật rất là đau, lần trước ông ta phát bệnh thật sự đau đến mức lăn lộn dưới đất.

Tần Thế Vỹ cười hỏi: “Chỉ là châm cứu thôi, cũng chẳng phải bắt ông uống thuốc, có tác dụng phụ gì chứ?”

“Cũng đúng…”

Lúc này Trần Văn Bân mới giật mình, sau đó lại nói: “Nhưng viêm túi mật tái phát, châm cứu có thể giảm đau à? Tôi từng hỏi các bác sĩ Đông y khác, họ đều nói không được”.

Tần Thế Vỹ không giải thích nhiều, chỉ nói: “Ông thử rồi sẽ biết”.

“Được”.

Lần này Trần Văn Bân không nói nữa, ông ta dứt khoát đứng dậy đi tới ghế sofa, cởi áo sơ mi ra, cởi trần nằm trên ghế sofa.

Tần Thế Vỹ ngồi ở bên cạnh Trần Văn Bân, đầu tiên lấy châm bạc ra rồi khử trùng bằng rượu cất. Trên chín cây châm bạc lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, tỏa ra khí tức nguy hiểm. Nhưng Tần Thế Vỹ cầm cây châm bạc lại khiến người ta có cảm giác anh đang ngắm nghía nó. Vẻ mặt anh rất bình tĩnh và từ tốn, giơ lên hạ châm xuống.

Chín cây châm bạc lần lượt được đâm vào mấy chỗ huyệt vị trên bụng của Trần Văn Bân. Cả quá trình chỉ mất chưa đầy một phút, chỉ là kỹ thuật châm cứu bằng châm bạc lại khiến nhiều người trong phòng ngạc nhiên, cảm thán không thôi, cũng không còn nghi ngờ gì về y thuật của Tần Thế Vỹ nữa.

Khoảng mười phút sau, Tần Thế Vỹ vung tay lên, lần lượt rút chín cây châm bạc ra: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào?”

Tần Thế Vỹ vừa hỏi vừa khử trùng châm bạc lần nữa.

“Ơ, cảm giác đau ở bụng không còn nữa, hết thật rồi”.

Trần Văn Bân đứng dậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, giơ ngón cái với Tần Thế Vỹ: “Đỉnh! Quá đỉnh! Y thuật của người anh em quá đỉnh cao”.

“Ông Trần, ông không sao thật chứ?”
Chương 20: Bệnh nặng

Lý Kim Thủy quan tâm hỏi.

“Không sao, ha ha, bây giờ tôi cảm thấy rất thoải mái, không khó chịu chút nào”.

Nói xong, Trần Văn Bân đi đến bên cạnh Tần Thế Vỹ, ôm quyền nói: “Cậu Tần, cảm ơn cậu, lúc trước tôi thờ ơ và nghi ngờ cậu, xin thứ lỗi, tôi xin lỗi cậu”.

Xưng hô của ông ta với Tần Thế Vỹ cũng trở nên khách sáo hơn: “Đừng vội cảm ơn, tôi châm cứu chỉ giúp ông bớt đau mà thôi, trong cơ thể ông còn sỏi, mấy ngày tới vẫn cần uống thuốc, cộng thêm trị liệu bằng việc châm cứu, ít nhất phải mất khoảng một tuần mới có thể loại bỏ hoàn toàn”.

Tần Thế Vỹ nói. “Vậy... một tuần tiếp theo, làm phiền cậu Tần rồi!”

Trần Văn Bân trịnh trọng nói: “Đợi sau khi tôi khỏi sỏi mật, tôi sẽ trả ơn cậu hậu hĩnh”.

Tần Thế Vỹ xua tay, hỏi người phục vụ lấy giấy bút, viết đơn thuốc và cách dùng.

“Cậu Tần, bái phục!”

Chu Dần giơ ngón tay cái với Tần Thế Vỹ: “Không ngờ cậu không chỉ giỏi võ thuật, mà y thuật cũng có thành tựu tuyệt vời như vậy, đúng là trẻ tuổi có triển vọng”.

“Cậu Tần, thật xin lỗi, lúc trước tôi không nên chất vấn cậu”.

Lý Kim Thủy hơi xấu hổ nói: “Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu... cậu, có biện pháp nào chữa rụng tóc không?”

Bây giờ ông ta mới ngoài bốn mươi, nhưng đầu đã hói một mảng lớn, điều này khiến ông ta khá phiền muộn. Ông ta định cấy tóc, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm.

“Nguyên nhân khiến ông rụng tóc, không phải do di truyền, cũng không phải bởi cơ thể có vấn đề gì lớn, chẳng qua khí huyết trong đầu khó lưu thông, tôi châm cứu cho ông vài lần, tóc sẽ nhanh mọc lại thôi”.

Tần Thế Vỹ cười như không cười nhìn Lý Kim Thủy: “Còn phải xem ông có dũng khí hay không, để tôi cắm châm bạc vào trán ông”.

“...”

Da đầu Lý Kim Thủy tê dại, nhưng vẫn cắn răng: “Không phải chỉ châm cứu thôi sao? Có gì đáng sợ chứ, chúng ta làm luôn bây giờ đi”.

“Được thôi!”

Lúc này Tần Thế Vỹ lấy ra mấy cây châm bạc mới khử trùng, cắm vào đầu Lý Kim Thủy.

Mấy phút sau, châm cứu kết thúc. Lý Kim Thủy hít sâu, mặt đầy hưởng thụ: “Cậu Tần, phương pháp châm cứu của cậu, có truyền lại cho người khác không? Nếu được, tôi sẽ bảo mấy bác sĩ Đông y trong công ty tôi đến học, như vậy sau này họ có thể châm cứu cho tôi. Ha ha, cho dù không chữa khỏi bệnh rụng tóc, nhưng thỉnh thoảng châm cứu cũng là một loại hưởng thụ”.

“Truyền thì có thể truyền, nhưng bọn họ không học được phương pháp châm cứu của tôi đâu”.

Tần Thế Vỹ nói thẳng, Lý Kim Thủy thất vọng ra mặt.

Tần Thế Vỹ nói: “Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định với ông, nhiều nhất là nửa tháng nữa, những nang lông đã chết của ông sẽ lấy lại sức sống, mọc ra tóc mới. Hai tháng sau, ông sẽ có mái tóc đen dày”.

“Được, tôi tin cậu, cảm ơn người anh em, sau này có chuyện gì cần giúp thì cứ nói”.

Lý Kim Thủy vừa nói, vừa lấy danh thiếp ra đưa cho Tần Thế Vỹ.

Tần Thế Vỹ Cất danh thiếp, nhìn Chung Nguyên, nói: “Ông Chung phải không? Bệnh của ông, có cần tôi chữa giúp không?”

“Trên người ông Chung cũng có bệnh à? Không phải chứ?”

Lý Kim Thủy ngạc nhiên nói: “Đúng thế, không phải cơ thể ông Chung rất khỏe mạnh sao? Bệnh đâu ra chứ?”

Trần Văn Bân cũng nghi hoặc hỏi.

Chung Nguyên cười nói: “Cậu Tần, cơ thể tôi thì có vấn đề gì chứ?”

Tần Thế Vỹ nhún vai: “Tùy ông, nếu ông cảm thấy không cần thì không chữa nữa”.

“Khụ khụ, cậu Tần, ý cậu là cậu nhìn ra bệnh trên người tôi ư?”

Chung Nguyên khẽ ho, dò hỏi.

“Đông y chú trọng nhìn ngửi hỏi và tiếp xúc, tôi nhìn mặt ông, nghe giọng nói, cũng có suy đoán về tình trạng bệnh của ông, dù không hoàn toàn chính xác, nhưng có lẽ cũng được tám chín phần. Mà bây giờ thấy phản ứng của ông, tôi đoán tôi đã đúng”.

Tần Thế Vỹ nói: “Nếu ông cảm thấy xấu hổ không nói ra được thì có thể không nói, tôi sẽ bắt mạch cho ông, điều trị là được”.

“Đừng ngại, ông Chung, chúng ta là anh em mấy chục năm, có gì không thể nói chứ?”

“Đúng vậy, nhanh đi, đừng lề mề nữa!”

Lý Kim Thủy và Trần Văn Bân nghe thấy Tần Thế Vỹ nói vậy, lập tức sốt sắng thúc giục.

“Được rồi, được rồi, nói thì nói, nhưng mấy ông không được cười, nếu không tôi sẽ cắt đứt quan hệ bạn bè với các ông luôn”.

Chung Nguyên đỏ mặt, nhưng vẫn nói: “Trong một năm qua, vì mới mở cửa hàng thời trang, liều mạng làm việc, mặc dù không gặp vấn đề gì nghiêm trọng nhưng cơ thể tôi bắt đầu yếu dần, lúc làm chuyện đó tôi không kiên trì được quá lâu”.

“Cửa hàng thời trang? Ơ đúng, cửa hàng thời trang của ông thực sự rất ghê gớm, bây giờ rất nổi tiếng ở thành phố Giang Hải”.

Lý Kim Thủy gật đầu, sau đó nhịn cười, nghiêm túc hỏi: "Nhưng ông nói không thể kiên trì được quá lâu, là bao lâu?"

“Lý Kim Thủy, có tin tôi đánh ông không hả?”

Chung Nguyên cầm chai rượu trên bàn lên, tức giận nói.

“Khụ khụ, tôi sai rồi, tôi xin lỗi ông!”

Lý Kim Thủy nhanh chóng xin lỗi, rồi nhìn Tần Thế Vỹ: “Cậu Tần, cậu có thể chữa khỏi bệnh cho ông Chung không?”

“Có thể!”

Tần Thế Vỹ nói thẳng: “Nằm xuống đi, bây giờ tôi sẽ châm cứu cho ông, sau đó kê thuốc, kiên trì uống một tháng, ông có thể hừng hực như lúc ba mươi tuổi. Thậm chí hai ngày này, ông có thể cảm nhận được một ít hiệu quả!”

“Thần kỳ vậy sao? Được, vậy nhờ cả vào cậu Tần!”

Chung Nguyên nghe thấy vậy, vội vàng cởi quần áo, nằm xuống ghế sofa. Tần Thế Vỹ bước đến, châm cứu cho ông ta, sau khi châm cứu xong, anh viết ra đơn thuốc khác.

Bên cạnh, Lý Kim Thủy và Trần Thế Bân nhìn nhau, Trần Thế Bân chép miệng, Lý Kim Thủy lập tức hỏi: “À... cậu Tần, đơn thuốc cậu kê cho ông Chung, tôi và ông Trần có thể uống không?”

Tần Thế Vỹ bật cười, anh biết bọn họ có ý gì, nói: “Uống thì có thể uống, nhưng thuốc phải giảm một nửa. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, nhất định phải để tôi mỗi tuần châm cứu cho các ông một lần, mới có thể hấp thu hoàn toàn tác dụng của thuốc, nếu thuốc này uống liên tục, sẽ có hại với các ông”.

“Được, làm phiền cậu Tần!”

Hai người lập tức mừng như điên. Thậm chí Lý Kim Thủy còn nói với Chu Dần: “Chủ tịch Chu, sao còn bình tĩnh thế? Nếu ông cảm thấy khó chịu thì mau nói với cậu Tần đi. Cho dù cơ thể không sao, nhưng đơn thuốc cậu Tần kê cho ông Chung, ông cũng có thể uống đấy”.

Chu Dần miễn cưỡng cười, nói: “Cảm ơn ông quan tâm, nhưng sức khỏe của tôi rất tốt, không cần làm phiền cậu Tần. Cả đơn thuốc mà ông Chung uống, tôi cũng không cần, các ông cứ uống đi”.

Tuy nhiên, ông ta vừa nói xong, Tần Thế Vỹ lập tức nói: “Chủ tịch Chu, mặc dù họ đều có bệnh, nhưng nói thẳng ra thì chỉ là bệnh vặt, không thể chết người, còn bệnh mà ông gặp phải thì ảnh hưởng lớn đến tính mạng đấy”.

Dứt lời, cả phòng đều im lặng.

“Anh Tần, anh đang nói đùa à?”

Chu Đồng là người đầu tiên đặt câu hỏi. Đám người Lý Kim Thủy nhìn chằm chằm Tần Thế Vỹ, chờ câu trả lời. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy y thuật của Tần Thế Vỹ, có lẽ bây giờ bọn họ đã mắng chửi. Dù sao, lời này của Tần Thế Vỹ cũng xem là nguyền rủa người khác.

“Tôi không nói đùa, tôi cũng không thích đùa”.

Tần Thế Vỹ lắc đầu đáp.

Chu Dần nhăn mày nói: “Cậu Tần, cậu nói thẳng đi, rốt cuộc cơ thể tôi có vấn đề gì? Hơn nữa, trong người tôi không hề có cảm giác khó chịu, hai tháng trước tôi mới đi kiểm tra tổng quát, cơ thể vô cùng khỏe mạnh”.

Tần Thế Vỹ nói rõ: “Vấn đề trên cơ thể ông chỉ mới xuất hiện gần đây. Nếu vấn đề này xuất hiện từ hai tháng trước... Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, e rằng ông đã nằm trong lọ đựng tro cốt từ lâu rồi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom