• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cuồng long trở về (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Chương 26: Chuyển nhượng công ty

Nghe Ngọc Linh nói xong, đầu óc Tần Thế Vỹ mờ mịt. Đúng là anh cũng nhớ cơ thể của cô ấy, nhưng anh chưa bao giờ dám đụng vào, nếu không sư phụ mà biết sẽ đánh gãy hai chân anh mất.

Bởi vì ba năm trước, khi anh vừa mới nhập môn, sư phụ đã dặn dò rằng cho dù anh và Ngọc Linh có mối quan hệ tốt như thế nào, thậm chí có nảy sinh tình cảm thì cả hai cũng không được phép vượt qua giới hạn cuối cùng. Nếu không ông ấy nhất định sẽ đánh gãy hai chân anh, thậm chí có khi đánh gãy luôn cái chân thứ ba.

“Sư tỷ, em tìm chị vì có việc quan trọng!", Tần Thế Vỹ nghiêm túc nói.

"Ồ? Nói nghe thử xem?", Ngọc Linh hỏi.

"Em muốn tìm vài vị dược liệu, nhưng bên thành phố Giang Hải này không dễ tìm lắm, cho nên muốn nhờ sư tỷ tìm giúp ở Chiến Bộ thử xem coi có không”, Tần Thế Vỹ nói.

"Cậu tìm dược liệu làm gì?", Ngọc Linh hỏi.

Tần Thế Vỹ không giấu giếm gì mà giải thích chi tiết về việc Tiểu Thảo bị trúng độc, việc bố anh bị gãy chân và vụ anh trai và chị dâu của anh bị sát hại.

“Những tên khốn này quá độc ác, ngay cả một bé gái năm tuổi mà cũng không tha”.

Ngọc Linh lập tức nổi giận: "Tiểu sư đệ, cậu có muốn tôi dẫn tiểu đội Đầu Sói tới đó ngay để giúp cậu điều tra mọi việc không?"

"Sư tỷ đừng nóng vội, em sẽ tự nghĩ biện pháp điều tra rõ ràng những chuyện này. Tuy nhiên, vấn đề cấp bách nhất hiện nay là giải độc Ô Quyên cho Tiểu Thảo, có hai loại dược liệu phải tìm thấy càng sớm càng tốt”, Tần Thế Vỹ cười khổ nói.

Ngọc Linh sư tỷ là một người thẳng tính, nếu anh không ngăn cản, Ngọc Linh có thể sẽ dẫn tiểu đội Đầu Sói tới thành phố Giang Hải thật. Đến lúc đó đừng nói thành phố Giang Hải, toàn bộ vương quốc Viêm Hoàng sẽ chấn động.

Tiểu đội Đầu Sói là một chiến đội chủ chốt tung hoành trên cả biên cương ngàn dặm phía bắc. Số lượng không nhiều, chỉ có vài chục người, nhưng mỗi người đều có thực lực Tông sư Hóa Kình. Hiện giờ ở thành phố Giang Hải này cũng chỉ có một tông sư duy nhất!

"Đành vậy, cậu gửi tên dược liệu gửi cho tôi, tôi nhất định sẽ lục tung Chiến Bộ và vùng biên giới phía bắc này lên để tìm giúp cậu. Ngoài ra, tôi sẽ cố gắng liên lạc với sư phụ xem có thể tìm được ông ấy hay không. Nếu không được thì tôi... sẽ nhờ người bên nhà họ Ngọc hỗ trợ tìm dược liệu”, Ngọc Linh nói.

"Cảm ơn sư tỷ!", Tần Thế Vỹ bày tỏ lòng biết ơn.

Nhà họ Ngọc là một trong những bá chủ của thành phố Kim Lăng. Ngọc Linh là công chúa của nhà họ Ngọc. Chỉ có điều, mối quan hệ giữa Ngọc Linh và nhà họ Ngọc không tốt lắm. Trong ba năm ở biên giới phía bắc, Tần Thế Vỹ chưa bao giờ thấy Ngọc Linh trở về nhà họ Ngọc.

Sau khi nấu cháo điện thoại với sư tỷ hơn một tiếng đồng hồ, sư tỷ mới miễn cưỡng cúp điện thoại.

Đặt điện thoại xuống, Tần Thế Vỹ ngồi xếp bằng kích hoạt Nhân Hoàng Kinh bắt đầu tu luyện. Tuy rằng hiện giờ anh đã có tu vi Hóa Kình hậu kỳ, nhưng anh có cảm giác bản thân vẫn quá yếu. Nếu có thể đạt tới cảnh giới Thần Linh, tu luyện ra linh khí thì anh sẽ không phải vất vả đi tìm dược liệu như thế nữa. Một luồng linh khí trời đất có thể thay thế cho các loại dược liệu. Đó là lý do tại sao Ngọc Linh bảo sẽ tìm cách liên lạc với sư phụ, bởi vì sư phụ của họ chính là một vị thần. Chỉ có điều, ông ấy luôn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, trong suốt một năm qua, mấy người Tần Thế Vỹ chỉ gặp sư phụ đúng một lần...

Cùng lúc đó, ở khu biệt thự Khang Nham. Chu Dần sống ở đây.

Chu Hưng Văn lái xe đến biệt thự Chu Dần, thản nhiên bước vào phòng làm việc của Chu Dần, hỏi: "Chú hai, chú tìm cháu có chuyện gì vậy ạ?”

“Ngồi đi!"

Chu Dần rót cho Chu Hưng Văn một tách trà, nói: "Hưng Văn, cậu Tần nhờ tìm giúp mấy vị dược liệu, nhưng hôm nay chúng ta chỉ tìm được một loại”.

"Mới tìm được một loại thôi ư?"

Chu Hưng Văn kinh ngạc nói: "Mấy loại dược liệu cậu Tần nói đều rất quý hiếm sao ạ?"

Chu Dần gật đầu nói: "Đúng vậy, giá trị mặc dù không tính là đắt đỏ, nhưng quả thật rất khó tìm. Trong số đó có ba vị dược liệu, những bác sĩ Đông y của công ty chúng ta thậm chí đến cái tên cũng chưa từng nghe. Nhưng tất cả những chuyện này không quan trọng, chuyện quan trọng là cậu Tần không chỉ giúp ông nội của cháu, mà còn là ân nhân cứu mạng của chú, nhưng bây giờ việc đầu tiên cậu ấy nhờ chú giúp mà chú cũng không hoàn thành tốt được, chuyện này khiến chú cảm thấy rất áy náy”.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Chu Hưng Văn suy nghĩ một chút, nói: "Chú hai, hay là chúng ta bồi thường cái khác cho anh Tần?"

"Ừ, chú cũng nghĩ như vậy, đó là lý do tại sao chú gọi cháu đến đây”.

Nói xong, Chu Dần cầm lấy một văn kiện đã chuẩn bị sẵn trên bàn, đưa cho Chu Hưng Văn, nói: "Tập đoàn Khải Ẩn chúng ta là cổ đông lớn nhất của Công ty Giải trí Ngân Hà, chiếm 60% cổ phần. Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cháu mang qua để cậu Tần ký tên, sau này công ty này chính là của cậu Tần”.

Chu Hưng Văn nói: "Công ty giải trí Ngân Hà ư? Chú hai, giá trị cổ phần của gia đình chúng ta ở công ty giải trí Ngân Hà chưa đến một trăm triệu tệ nhỉ? Hơn nữa đây chỉ là cổ phần, cũng không phải tiền mặt, hay là chúng ta dứt khoát đưa luôn cho anh Tần một trăm triệu?"

Chu Dần tức giận nói: "Cháu bị ngốc à? Cháu coi cậu Tần là người bình thường ư? Cậu ấy là một đại sư võ đạo, đưa tiền quá thô tục. Hơn nữa, tuy rằng giá trị cổ phần của chúng ta ở Giải trí Ngân Hà còn chưa tới một trăm triệu, nhưng triển vọng phát triển của công ty này hiện tại rất tốt. Trong một hoặc hai năm nữa, giá trị thị trường tăng gấp đôi hoặc thậm chí nhiều hơn là điều bình thường. Đến lúc đó, cậu Tần có thể quyết định nên giữ cổ phiếu hay rút tiền ra, thậm chí còn có thể sắp xếp người thân bạn bè của cậu ấy vào công ty làm việc, cái này không tốt hơn là trực tiếp đưa cậu ấy một trăm triệu sao?"

Chu Hưng Văn giơ ngón tay cái lên, "Cháu hiểu rồi, chiêu này của chú cao minh ghê, quả nhiên gừng càng già càng cay”.

"Cháu nói ai già đấy? Không biết phép tắc, mau về ngủ đi, đừng nhởn nhơ ngoài đường lừa người ta nữa, sáng mai còn phải đi tìm cậu Tần”.

"Khụ khụ, chú hai, sao chú có thể nói cháu đi lừa gạt người ta chứ? Hơn nữa... Sáng nay không phải chú bảo lần sau cháu dẫn chú đến nơi đó tham quan một chút sao?"

“Thằng nhóc thối ta, có cút mau không hả?”
Chương 27: Đi phỏng vấn

… Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Thế Vỹ rời khỏi giường. Vừa làm xong bữa sáng, điện thoại di động đã rung lên, là Chu Hưng Văn gọi điện thoại đến.

“A lô!”

“Anh Tần, bây giờ anh có thời gian không?”

“Sao thế?”

“Là thế này, tôi đang ở trước cửa nhà anh, tìm anh có chút việc”.

“Ở trước cửa nhà tôi ư? Được, bây giờ tôi sẽ ra ngay”.

Cúp điện thoại, Tần Thế Vỹ đi ra ngoài sân, Chu Hưng Văn đang đứng trước đầu một chiếc Porsche. Tần Thế Vỹ không thấy kì lạ khi Chu Hưng Văn biết chỗ ở của mình, cũng không tức giận vì đối phương điều tra chỗ ở của anh.

“Mới sáng sớm đã đến tìm tôi, có chuyện gì à?”

Tần Thế Vỹ đi ra trước dò hỏi.

“Anh Tần, là thế này, chú tôi nói chú ấy không làm tốt việc mà anh giao, trong lòng rất áy náy, vì vậy nhờ tôi mang phần văn kiện này tới đây, anh chỉ cần kí tên lên đó là được”.

Chu Hưng Văn nói xong, lập tức lấy văn kiện chuyển nhượng cổ phần và một cây bút ra, đưa cho Tần Thế Vỹ. Tần Thế Vỹ nhận lấy, lật xem, rồi nói: “Cái này không cần thiết đâu nhỉ? Tôi bảo ông ấy tìm cho tôi mấy loại dược liệu, vốn dĩ nó đã khó tìm, ông ấy có thể tìm được một loại cũng không tệ rồi, mấy loại còn lại tôi từ từ chờ đợi là được, anh cầm văn kiện chuyển nhượng cổ phần này về đi”.

Chu Hưng Văn lập tức nói: “Đừng mà, anh Tần, anh nhất định phải nhận số cổ phần chuyển nhượng này, nếu như tôi không hoàn thành việc này, cuộc sống hạnh phúc sau này của tôi sẽ bị hủy hoại mất”.

“Anh có ý gì?”

“Ý là nếu như anh Tần không kí tên vào đây, chú tôi sẽ không cho tôi đến vũ trường nữa”.

“…”

“Anh Tần, anh coi như giúp tôi đi mà, được không? Sau này anh có thời gian, tôi sẽ mời anh đi chơi, thế nào?”

“Tôi kí, nhưng chuyện đi chơi thì khỏi, tôi không phải là người như vậy!”

Nói xong, Tần Thế Vỹ nhận văn kiện chuyển nhượng cổ phần, kí tên lên trên.

Bấy giờ Chu Hưng Văn mới cười lớn: “Ha ha, cảm ơn anh Tần đã bảo vệ cuộc sống hạnh phúc của tôi. Nếu anh Tần có thời gian thì có thể đi đến Công ty Giải trí Ngân Hà một chuyến, công ty này cũng không tệ lắm đâu, trong đó còn có rất nhiều người đẹp nữa. Ngoài ra, tôi sẽ gửi số điện thoại, ảnh chụp của anh Tần cho tổng giám đốc công ty, lát nữa tôi cũng sẽ gửi số điện thoại của đối phương cho anh”.

“Được!”

Tần Thế Vỹ khẽ gật đầu, nói: “Ăn sáng chưa? Chưa ăn thì vào đây ăn một chút đi?”

“Không cần, không cần đâu, cả nhà anh cứ ăn đi. Tôi không làm phiền nữa”.

Mặc dù Chu Hưng Văn rất muốn tìm cơ hội để giao lưu với Tần Thế Vỹ, nhưng cũng sẽ không đi làm phiền cả nhà người ta ăn cơm, anh ta lập tức mở cửa bước lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi.

Ăn xong bữa sáng, Tần Thế Vỹ đi ra cửa khu dân cư tìm tiệm in ấn, nhân tiện làm một bản sơ yếu lí lịch.

Khoảng tầm chín giờ, Tần Mạn Tuyết lái một chiếc Audi A4 màu đỏ đi đến cửa khu dân cư.

“Lên xe đi!”

Tần Mạn Tuyết nói với Tần Thế Vỹ.

Nhìn thấy Tần Thế Vỹ đi về hướng ghế phụ, duỗi tay định mở cửa xe, cô ta lập tức nói thêm: “Anh ngồi ở hàng ghế sau đi!”

Tần Thế Vỹ hơi sững sờ, cũng lười nói thêm, anh ngồi vào hàng ghế sau.

“Hôm nay anh đi phỏng vấn mà mặc một bộ quần áo như vậy à?”

Tần Mạn Tuyết vừa nói, vừa liếc mắt qua kính chiếu hậu, lạnh nhạt hỏi.

Trên người Tần Thế Vỹ mặc một chiếc áo thun màu trắng, bên dưới là quần màu đen thoải mái, chân xỏ đôi giày thể thao. Quá thoải mái!

“Không phải là vì quá vội sao? Còn không kịp mua vest nữa”.

Tần Thế Vỹ trả lời.

Chủ yếu là anh lười đi mua, không muốn lãng phí tiền. Hôm nay tới phỏng vấn, anh cũng chỉ đi cho có lệ tránh việc bố anh tức giận, đồng thời cũng không phụ ý tốt của chú.

Đối với anh mà nói, đi làm chính là lãng phí thời gian. Nếu thật sự muốn đi làm, chi bằng anh tới công ty kia của Chu Dần? Làm ông chủ không sướng hơn làm nhân viên à?

Nghe vậy, Tần Mạn Tuyết hơi nhíu mày, không vui lắm. Nhưng chẳng mấy chốc cô ta lại nghĩ tới những lời Trương Minh Kiệt đã dặn dò, cho dù lúc đi phỏng vấn Tần Thế Vỹ biểu hiện như thế nào, cuối cùng đều sẽ bị sắp xếp vào bộ phận bảo vệ, nên cô ta cũng lười nói thêm.

“Tần Thế Vỹ, sau khi anh vào công ty nhậm chức, không được phép nói quan hệ của tôi và anh với đồng nghiệp, biết chưa hả?”

Tần Mạn Tuyết đưa ra lời cảnh cáo nhẹ nhàng.

“Được”.

Tần Thế Vỹ trả lời bừa một câu. Bởi vì anh biết, tên Trương Minh Kiệt hôm qua chắc chắn sẽ không cho anh vào công ty nhậm chức.

Hình như Tần Mạn Tuyết cũng không hiểu rõ người bạn trai này lắm.

Về phần thái độ đối xử của Tần Mạn Tuyết với anh… nhất thời, trong lòng Tần Thế Vỹ cũng hơi phức tạp. Lúc trước còn học cấp ba, đại học, Tần Mạn Tuyết vô cùng tôn trọng, sùng bái anh, thường xuyên tới tìm anh, hỏi rất nhiều vấn đề trong học tập, gọi “anh họ” thân mật biết bao nhiêu, giống như anh ruột. Bây giờ thì… gọi thẳng tên luôn rồi!

Trên đường đi, Tần Mạn Tuyết mở loa phát bài hát trong xe lên, còn tăng âm lượng rất lớn, rõ ràng không muốn nói chuyện với Tần Thế Vỹ. Vừa hay Tần Thế Vỹ muốn được yên tĩnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, xe dừng lại trước một tòa nhà lớn.

“Công ty của chúng ta nằm từ tầng 15 đến tầng 17 trong tòa nhà này, tầng 15 là bộ phận bảo vệ, bộ phận hậu cần, bộ phận nhân sự, tầng 16 và tầng 17 là các bộ phận khác, anh không cần hiểu đâu, cứ đi thẳng tới tầng 15 để phỏng vấn là được”.

Sau khi đỗ xe vào vị trí ở ngoài tòa nhà, Tần Mạn Tuyết nhìn về phía Tần Thế Vỹ, lạnh nhạt nói một câu, sau đó nhanh chóng đi về phía tòa nhà. Rõ ràng, cô ta không muốn bước vào tòa nhà chung với Tần Thế Vỹ.

Tần Thế Vỹ cũng không để ý, chờ sau khi Tần Mạn Tuyết đi vào cửa lớn, anh mới cầm sơ yếu lí lịch của mình đi vào. Sau khi đăng kí ở chỗ tiếp tân của tầng một, anh đi về phía cửa thang máy. Ở chỗ thang máy có một tấm bản đồ chỉ dẫn tuyến đường, trên đó viết tên công ty tương ứng với mỗi tầng, còn có giới thiệu đơn giản về công ty. Tần Thế Vỹ vừa đợi thang máy, vừa quan sát. Chỉ là, khi nhìn thấy tên công ty từ tầng 15 đến tầng 17, anh không khỏi sửng sốt. Bởi vì cái tên này rõ ràng là ‘Công ty Giải trí Ngân Hà’.
Chương 28: Câu hỏi hóc búa

“Thật trùng hợp...”

Tần Thế Vỹ nhìn tên, mỉm cười. Chẳng mấy chốc, thang máy đã đến tầng một. Tần Thế Vỹ bước vào trong thang máy, đi thẳng lên tầng 15.

“Xin chào, tôi đến phỏng vấn”.

Tần Thế Vỹ đi đến quầy lễ tân, nói với cô gái tiếp tân.

“Xin chào, vui lòng đăng ký ở đây trước”.

Cô nhân viên tiếp tân đưa ra một tờ đơn. Tần Thế Vỹ nhanh chóng đăng ký, rồi đi theo chỉ dẫn của đối phương, đến Phòng Nhân sự phỏng vấn.

Bên ngoài căn phòng, có hai người đang xếp hàng chờ đến lượt, nhưng thời gian chờ đợi không lâu, chưa đầy mười phút, hai người đã phỏng vấn xong. Một cô gái trẻ đến phỏng vấn bước ra ngoài, lát sau, có giọng nói từ trong truyền đến: “Người tiếp theo!”

Tần Thế Vỹ bước tới gõ cửa, rồi đẩy cửa đi vào. Người phụ trách phỏng vấn là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tóc thưa thớt, thân hình mũm mĩm. Bên cạnh còn có một trợ lý.

Tần Thế Vỹ bước đến, đưa sơ yếu lý lịch của mình rồi ngồi xuống ghế đối diện, đợi đối phương xem sơ yếu lý lịch của mình.

Khoảng ba giây sau, trưởng phòng nhân sự Lý Bân đặt sơ yếu lý lịch xuống, sắc mặt u ám nhìn Tần Thế Vỹ.

“Đây là sơ yếu lý lịch của cậu à?”

“Đúng!”

Tần Thế Vỹ gật đầu.

“Đây là sơ yếu lý lịch của cậu sao?”

“Không phải sơ yếu lý lịch, thì là gì?”

“Cậu có thấy ai có sơ yếu lý lịch đơn giản như cậu không? Trừ họ tên và số điện thoại, thì không có phần giới thiệu nào khác? Ngay cả dân tộc, giới tính cũng chẳng có?”

“Dân tộc và giới tính, sau khi ông gặp tôi, không phải rất rõ ràng rồi sao?”

Tần Thế Vỹ không chút lễ độ nói. Sơ yếu lý lịch ư? Sao Tần Thế Vỹ có thể làm chuyện lãng phí thời gian như vậy chứ? Nếu có thời gian, chi bằng vận khí Nhân Hoàng Kinh, hoặc kể cho Tiểu Thảo vài câu chuyện còn hơn.

Bên cạnh Lý Bân, nữ trợ lý tên Dương Thủy Phương cũng quay đầu nhìn. Một giây sau, hai mắt dần dần mở to, rồi nhìn Tần Thế Vỹ giống như người ngoài hành tinh. Cô ấy đã từng giúp giám đốc phỏng vấn ít nhất mấy trăm người, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bản lý lịch kỳ lạ như vậy.

Lý Bân hít sâu một hơi, muốn đập bàn đuổi người, nhưng nghĩ đến việc mình đã đồng ý với Trương Minh Kiệt, giữ Tần Thế Vỹ lại, cuối cùng ông ta vẫn nhẫn nhịn. Để sơ yếu lý lịch sang một bên, nhìn kỹ Tần Thế Vỹ, nói: “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu phỏng vấn”.

“Bắt đầu phỏng vấn?”

Tần Thế Vỹ hơi kinh ngạc, không phải đối phương nên đuổi thẳng cổ anh sao? Sơ yếu lý lịch đã làm đơn giản như vậy rồi mà. Thật ra anh không muốn lãng phí thời gian của nhau nhưng nếu đối phương vẫn lên sân khấu thì anh cũng không ngại tốn thêm chút thời gian.

“Được!”

Tần Thế Vỹ gật đầu.

“Vậy tôi hỏi cậu câu đầu tiên, cậu có kinh nghiệm làm việc không? Nếu có thì trình bày đi”.

“Không có kinh nghiệm làm việc, chỉ làm lính tạp vụ trong quân đội ba năm”.

“Làm lính?”

Lý Bân âm thầm cười nhạo. Sau đó, ông ta tiếp tục hỏi: “Câu hỏi thứ hai, trước khi cậu bước vào, có một cô gái đi ra, cậu có để ý trên cổ áo cô ấy thêu con gì không?”

“...”

Tần Thế Vỹ há hốc mồm, đây là câu hỏi phỏng vấn kỳ quặc gì vậy? Trước kia anh từng nghe nói khi đi phỏng vấn, người phỏng vấn sẽ hỏi đủ loại vấn đề lạ lùng, không ngờ mình cũng gặp phải trường hợp như vậy.

“Không thể trả lời đúng không? Nếu vậy, giờ tôi tuyên bố, cậu không phù hợp làm ở Phòng Nhân sự, Phòng Tiếp thị, nhưng vì cậu có kinh nghiệm làm lính, tôi sẽ có thể xếp cậu vào bộ phận bảo vệ, cậu có bằng lòng đến bộ phận bảo vệ làm không?”

Lý Bân không đợi Tần Thế Vỹ trả lời, lập tức nói thẳng.

“Bộ phận bảo vệ?”

Tần Thế Vỹ sửng sốt. Anh không trả lời được vấn đề mà cũng có thể vào bộ phận bảo vệ ư? Chỉ vì anh làm lính ba năm à? Không đúng!

Sơ yếu lý lịch của anh trống rỗng như vậy, anh nói mình đi lính, nhưng không đưa ra bằng chứng gì cả. Rất rõ ràng, Trương Minh Kiệt đã sớm dặn dò từ trước.

“Trưởng phòng...”

Lúc này, Dương Thủy Phương ngồi cạnh Lý Bân nói: “Sơ yếu lý lịch của anh ấy để trống, dù nói anh ấy đi lính ba năm, nhưng không đưa ra bằng chứng chứng minh. Hơn nữa, bộ phận bảo vệ cũng không thiếu người, ông điều động anh ấy đến bộ phận bảo vệ như thế, không phải là trái quy định sao?”

“Dương Thủy Phương, Lý Bân tôi làm việc, không cần cô khoa tay múa chân”.

Sắc mặt Lý Bân u ám, không vui nói.

“Ông...”

Dương Thủy Phương mím môi, không nói gì nữa. Ngược lại Tần Thế Vỹ khẽ cau mày. Trưởng phòng nhân sự này có phải hơi hống hách vô lý không? Nếu là trước đây, anh sẽ không để ý, đứng dậy rời đi. Nhưng bây giờ, anh nắm giữ 60% cổ phần của Công ty Giải trí Ngân Hà này, anh là ông chủ, dưới quyền sao có thể có lãnh đạo cấp cao như vậy được?

“Vừa nãy ông hỏi hai câu hỏi, nếu tôi trả lời được thì sao? Ông vẫn sắp xếp tôi đến bộ phận bảo vệ à?”

Tần Thế Vỹ bình tĩnh hỏi.
Chương 29: Cút khỏi công ty

"Cậu có trả lời được không?"

Lý Bân lập tức cười nói: “Nếu cậu trả lời được, công ty có sáu phòng ban, cậu muốn vào phòng ban nào, tôi sẽ sắp xếp cho cậu vào phòng ban đó. Tuy nhiên, nếu cậu không trả lời được, hoặc trả lời sai thì cậu phải ngoan ngoãn đến bộ phận bảo vệ cho tôi”.

“Được!”

Tần Thế Vỹ gật đầu, nói: “Con vật nhỏ trên cổ áo cô gái vừa rồi là một con bướm. Nói chính xác, là bướm mắt cừu”.

“Con bướm?”

Thấy Tần Thế Vỹ trả lời được thật, Lý Bân hơi bối rối. Bởi vì ngay cả ông ta cũng không biết trên cổ áo cô gái kia có thêu con bướm hay không. Ông ta chỉ bịa ra câu hỏi ngẫu nhiên để cố tình làm khó Tần Thế Vỹ. Nhưng không ngờ, Tần Thế Vỹ không chỉ trả lời được, mà còn biết chủng loại của con bướm đó. Không chỉ có ông ta, Dương Thủy Phương cũng rất kinh ngạc.

“Gửi tin nhắn đến Phòng Kỹ thuật, bảo họ xem camera”.

Lý Bân nói với Dương Thủy Phương. Dương Thủy Phương lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho đồng nghiệp ở Phòng Kỹ thuật.

Chẳng mấy chốc, cô ấy nhận được đoạn video giám sát, mở ra xem, Lý Bân cũng cúi xuống nhìn. Sau khi xem xong, hai người cực kì kinh ngạc. Đúng là một con bướm. Còn việc có phải bướm mắt cừu hay không thì bọn họ cũng không biết, vì căn bản bọn họ không hiểu về loài bướm.

“Xem ra cậu khá may mắn, chắc hẳn lúc đó cậu đã tình cờ nhìn thấy con bướm trên áo cô gái đó phải không?”

Lý Bân cười khẩy nói.

“Tôi thực sự rất may mắn, vì không chỉ nhìn thấy con bướm trên áo cô gái đó, tôi còn nhìn thấy cô gái đó mặc váy sơ mi, có họa tiết, kiểu dáng sọc có tác dụng giảm tuổi tác, kết hợp với những chiếc tua rua theo phong cách cổ điển, tạo cho người ta cảm giác dễ thương. Còn dưới chân cô gái là một đôi giày cao gót trắng, mang đến cho người nhìn cảm giác cổ điển và sành điệu, rất hợp với trang phục mà cô gái đó mặc hôm nay”.

Nói đến đây, Tần Thế Vỹ lộ ra vẻ suy tư, ba giây sau mới nói tiếp: “Ngoài ra, nếu tôi nhớ không nhầm, thì cô gái đó cao khoảng 1,71 mét, vòng ngực, vòng eo, vòng hông ước tính lần lượt là 84 cm, 61 cm và 90 cm”.

“...”

Hai mắt Lý Bân và Dương Thủy Phương đều trợn to, hồi lâu không nói nên lời, nhìn Tần Thế Vỹ như nhìn quái vật.

“Khoác lác, khoác lác nhỉ?”

Một lúc lâu sau, Lý Bân mới lẩm bẩm nói.

“Trưởng phòng, anh ấy không hề khoác lác, lời nói này và số liệu báo cáo gần như chính xác”.

Dương Thủy Phương đưa sơ yếu lý lịch ra, nói: "Người vừa nãy viết trong sơ yếu lý lịch rất chi tiết, chiều cao, số đo và những con số mà anh ấy đề cập đến đều không chênh lệch quá một centimet”.

Lý Bân hoàn toàn không nói nên lời. Dương Thủy Phương nhìn Tần Thế Vỹ, trong mắt đầy kinh hãi và tò mò. Người này quan sát tỉ mỉ và có trí nhớ đến mức nào? Mắt anh ấy là máy quét sao? Đồ vậy thấy qua cũng có thể ghi nhớ trong đầu vậy hả? Người này chỉ là lính tạp vụ thôi à?

“Trưởng phòng Lý, tôi nói không sai chứ? Đã như vậy thì tôi có thể vào bộ phận khác không?"

Tần Thế Vỹ cười như không cười nhìn Lý Bân. Anh muốn xem thử Lý Bân sẽ giở trò gì khác.

Lý Bân im lặng trong chốc lát, rồi khịt mũi nói: “Hừ, chắc chắn là cậu thấy người ta xinh đẹp nên nhìn chằm chằm, người như cậu sao tôi có thể yên tâm cho vào phòng ban khác chứ? Vì vậy, cậu chỉ có thể vào bộ phận bảo vệ thôi!”

“Trưởng phòng Lý...”

“Tôi nói rồi, cậu chỉ có thể vào bộ phận bảo vệ!”

Lý Bân xua tay, ngắt lời Tần Thế Vỹ: “Bây giờ, cậu có thể đến bộ phận bảo vệ để báo danh”.

Ở bên cạnh, Dương Thủy Phương nhìn Lý Bân đầy bất mãn. Mặc dù sơ yếu lý lịch của Tần Thế Vỹ đơn giản đến mức nực cười, nhưng ông ta không thể sắp xếp cho đối phương như vậy. Đã đồng ý với các điều kiện mà đối phương đưa ra, rồi lại không thực hiện, nếu tin đồn lan ra ngoài sẽ khiến công ty mất mặt.

“Ha ha!”

Tần Thế Vỹ lắc đầu cười, nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, Trương Minh Kiệt đã căn dặn ông rằng tôi muốn vào công ty thì chỉ có thể vào bộ phận bảo vệ, phải không?”

“Tôi không biết cậu đang nói gì! Tóm lại, bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn, một, lập tức đến bộ phận bảo vệ báo cáo. Hai là cút khỏi công ty chúng tôi ngay lập tức”.

Lý Bân mất kiên nhẫn nói, sau đó định đứng dậy rời đi.

Tần Thế Vỹ lạnh lùng lên tiếng: “Ông muốn tôi cút khỏi công ty à? Tôi thấy, người nên cút khỏi công ty là ông mới đúng!”
Chương 30: Sa thải

“Tôi nghĩ ông mới là người nên cút mới đúng chứ?”

Tần Thế Vỹ thờ ơ nói, không hề khách sáo.

“Cậu nói cái gì?”

Lý Bân khó tin nhìn Tần Thế Vỹ, tưởng rằng mình nghe nhầm: “Nhóc con, cậu mất trí rồi hả? Tôi chính là trưởng phòng nhân sự của Giải trí Ngân Hà, cậu bảo tôi cút hả? Cậu có biết cho dù là tổng giám đốc công ty cũng không thể tùy tiện đuổi tôi không?”

Dương Thủy Phương nhìn vào mắt Tần Thế Vỹ tỏ vẻ đồng tình. Khả năng quan sát tốt như vậy chắc chắn bản lĩnh không tầm thường, nếu có thể ở lại công ty, cho dù anh ở phòng ban nào, sau này chắc chắn cũng sẽ phát triển… Đáng tiếc còn chưa vào công ty đã bị người ta chơi xấu rồi.

“Thật hả? Ngay cả tổng giám đốc của các ông cũng không dám tùy tiện sa thải ông à? Được thôi, vậy bây giờ tôi gọi điện bảo tổng giám đốc của các ông tới đây, đối mặt hỏi thẳng ông ta nhé”.

Nói xong, Tần Thế Vỹ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại. Sáng nay, lúc Chu Hưng Văn nhờ anh ký tên, anh ta đã gửi cho anh số điện thoại của tổng giám đốc Giải trí Ngân Hà.

“Alo, chào cậu Tần!”

Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói rất cung kính, hiển nhiên đối phương đã lưu số điện thoại của Tần Thế Vỹ.

“Chào sếp Tống, tôi đang ở phòng phỏng vấn của công ty, bây giờ ông có thể tới đây một chuyến không?”

Tần Thế Vỹ bình tĩnh nói.

“Cậu đang ở phòng phỏng vấn à? Vâng, tôi tới ngay đây”.

Đối phương nói xong thì cúp máy luôn.

“Chậc chậc, được đấy, kỹ năng diễn xuất này không có gì phải bàn hết. Có điều, tôi lại muốn xem thử cậu có thể diễn hết vở kịch này như thế nào. Còn yêu cầu sếp Tống tới đây tìm cậu nữa hả? Cậu coi ông chủ công ty chúng tôi là gì?”

Lý Bân nhìn Tần Thế Vỹ như đang nhìn thằng hề. Ngay cả Dương Thủy Phương cũng nhìn Tần Thế Vỹ với vẻ thất vọng. Tần Thế Vỹ không để ý tới Lý Bân, anh cầm điện thoại lên lướt mạng xã hội.

“Cộp, cộp …”

Chưa đầy một phút sau, ngoài phòng phỏng vấn truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Nghe tiếng bước chân này, rõ ràng đối phương đang chạy tới đây. Ngay sau đó, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

“Vào đi!”

Lý Bân thản nhiên nói, nhưng không có ai mở cửa ra. Ngay sau đó, một giọng nói vang lên: “Cậu Tần, xin hỏi tôi có thể vào không?”

"Vào đi!"

Tần Thế Vỹ nói.

Nghe thấy câu trả lời này, đối phương mới mở cửa phòng phỏng vấn và bước vào.

“Soạt”.

Khi nhìn thấy người bước vào, Lý Bân và Dương Thủy Phương lập tức đứng lên với vẻ mặt kinh ngạc.

“Chào sếp Tống!”

“Sếp Tống, sao ông lại tới đây vậy ạ?”

Cả hai người đều cảm thấy khó tin, đồng thời vô thức quay sang nhìn Tần Thế Vỹ, trái tim bắt đầu đập kịch liệt. Chẳng lẽ sếp Tống thật sự bị người tên Tần Thế Vỹ này gọi tới chỉ bằng một cuộc gọi thôi sao? Hơn nữa, hình như là chạy vội tới thì phải? Điều khó tin nhất chính là… sau khi tổng giám đốc tới còn gõ cửa, nghe thấy Lý Bân trả lời cũng không mở cửa ra mà đến khi Tần Thế Vỹ trở mới mới mở cửa!

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

“Cậu Tần, sao cậu lại tới phòng phỏng vấn thế này? Cậu tìm tôi tới đây là đã xảy ra chuyện gì sao ạ?”

Tống Hoa là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ vest chỉnh tề, toát ra vẻ điềm tĩnh và tinh tế. Nhưng lúc này, ông ấy đang khá lo lắng.

Lý Bân và Dương Thủy Phương ở bên cạnh vô cùng kinh hãi. Sếp Tống lại cung kính với Tần Thế Vỹ vậy sao? Đối phương có lai lịch thế nào?

“Chào sếp Tống, bởi vì một số nguyên nhân nên hôm nay tôi tới đây để tiến hành phỏng vấn. Vừa nãy trưởng phòng Lý đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi trả lời được câu hỏi của ông ta thì có thể tùy ý đi vào bất kỳ bộ phận nào của công ty, nhưng cuối cùng ông ta lại lật lọng và chỉ có phép tôi đến bộ phận bảo vệ. Ông ta còn nói, nếu tôi không vào bộ phận bảo vệ thì cút khỏi công ty”.

Tần Thế Vỹ đặt điện thoại xuống, đứng dậy, cười tủm tỉm nói: “Tôi thấy, trưởng phòng Lý thân là trưởng phòng nhân sự đã vi phạm nghiêm trọng nội quy công ty, lạm dụng quyền lực và ức hiếp người khác, không thích hợp ở lại công ty, sếp Tống nghĩ thế nào?”

“Tôi hiểu rồi ạ!”

Mồ hôi hột chảy dài trên trán Tống Hoa, ông ấy nhìn sang Lý Bân, nói: “Trưởng phòng Lý, lát nữa ông có thể đi thẳng tới Phòng Tài chính để kết toán lương. Ông yên tâm, công ty chủ động sa thải ông thì chắc chắn sẽ cho ông một số tiền bồi thường nhất định”.

"Ầm!"

Mặc dù Tống Hoa nói là sẽ bồi thường, nhưng Lý Bân vẫn cảm thấy như sét đánh ngang tai, cơ thể đứng không vững. Bồi thường? Tí tẹo tiền bồi thường như vậy sao có thể so với các đãi ngộ và thù lao hào phóng của công ty? Hơn nữa, ông ta làm việc trong công ty mấy năm nay đã lạm dụng chức quyền trong tay và kiếm thêm được bao nhiêu tiền đấy!

Nếu thực sự bị sa thải, ông ta sẽ khóc chết mất.

“Tại sao vậy, sếp Tống? Tại sao ông lại sa thải tôi chỉ vì một câu nói của cậu ta chứ? Cho dù cậu ta là bạn của ông thì ông cũng không thể làm như vậy được?”

Lý Bân không cam lòng nói.

“Tại sao à? Tại vì kể từ ngày hôm nay, cậu Tần đây chính là cổ đông lớn nhất của Giải trí Ngân Hà chúng ta và cũng chính là chủ tịch của công ty. Đừng nói là sa thải ông, cho dù cậu Tần muốn sa thải tôi thì cũng chỉ cần một câu nói của cậu ấy thôi”.

Tống Hoa thờ ơ nói.

“Cổ, cổ đông lớn nhất? Chủ tịch hả?”

Lý Bân há hốc mồm, nhìn Tần Thế Vỹ như thể nhìn thấy quỷ: “Sao có thể chứ?”

Một thanh niên ăn mặc giản dị, khí chất bình thường, nhìn chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi là chủ tịch của công ty họ ư? Công ty Giải trí Ngân Hà dù không phải là công ty lớn nhưng giá trị thị thường của nó cũng hơn cả trăm triệu tệ.

“Mới sáng nay, chủ tịch Chu đã đích thân gọi điện cho tôi nói rằng ông ấy đã chuyển nhượng tất cả cổ phần của Ngân Hà cho cậu Tần”.

Tống Hoa nói thẳng: “Thế nên trưởng phòng Lý à, mời ông tới Phòng Tài chính để kết toán tiền lương ngay lập tức!”

Đầu Lý Bân đột nhiên ong ong, sắc mặt tái nhợt. Nếu thật sự bị sa thải, nhà vợ chắc chắn sẽ không tha cho ông ta: “Cậu Tần, chủ tịch Tần… Tôi, tôi sai rồi, thật sự xin lỗi, vừa rồi là tôi có mắt không thấy thái sơn, xúc phạm tới cậu, xin cậu rộng lượng bỏ qua cho tôi, tha cho tôi lần này đi”.

Lý Bân vội vàng cúi đầu xin lỗi Tần Thế Vỹ, chỉ thiếu nước quỳ xuống đất. Tần Thế Vỹ không không thèm nhìn Lý Bân mà chuyển ánh mắt về phía Dương Thủy Phương. Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thủy Phương hơi thay đổi, cô ấy cũng sẽ bị vạ lây ư? Thật xui xẻo!

“Cô tên là gì, đảm nhiệm chức vụ gì trong công ty?”

Tần Thế Vỹ hỏi.

“Tôi tên là Dương Thủy Phương, trợ lý của trưởng phòng Lý, đồng thời kiêm chức vụ quản lý”.

Dương Thủy Phương nói.

“Sau này đừng làm quản lý nữa!”

Tần Thế Vỹ nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom