Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Tại sao anh đánh cậu ấy?
Nhược An vẫn như mọi ngày chuẩn bị trang phục lẫn sách vở đâu đấy để đến trường. Cô thầm nghĩ không biết Trần Quân Minh đã về chưa bèn sang phòng anh xem thử...
"Thiếu gia vẫn đang nghỉ ngơi...phiền tiểu thư rời đi trước..."
Nhược An gật đầu trước sự nhắc nhở của người hầu, chắc anh vừa về lúc bốn giờ sáng nên cô không hay biết. Nhược An ăn bữa sáng được chuẩn bị sẵn liền nhanh chóng đến trường...
Cô tiến lại chỗ ngồi của mình đã thấy Lý Gia Thành đã có mặt, nhưng lại nằm ngủ trên bàn một cách ngon lành. Nhược An kéo nhẹ ghế để tránh đánh thức cậu nhưng không ngờ cậu lại ngước khuôn mặt đầy mệt mỏi lên nhìn cô. Một bên má vẫn còn sưng đến mức bầm tím lại, nhưng vẫn không hề thuyên giảm sự đẹp trai vốn có...
Nhược An cau mày nhìn chằm chằm khuôn mặt cố nở nụ cười Lý Gia Thành, liền không kiềm được mà đưa tay chạm vào vết thương trên má của cậu...
"Có chuyện gì xảy ra vậy..."
Lý Gia Thành dụi dụi vào tay Nhược An, tuy một bên má khá đau nhưng khi nghe thấy Nhược An đang quan tâm đến mình thì mọi đau đớn dường như tan biến...
"Hôm qua...Trần Quân Minh có đến tìm tớ...chưa kịp chào hỏi gì thì anh ta đã..."
Lý Gia Thành uất ức không muốn kể nữa, lời nói như đang muốn tố cáo tội lỗi của Trần Quân Minh với Nhược An...
"Nhưng tớ không sao đâu...đây cũng chẳng phải lần đầu..."
Trong lòng Nhược An liền dâng lên nỗi chua xót khó tả. Từ khi nào mà Trần Quân Minh ôn nhu dịu dàng của cô lại trở thành tên cuồng bạo lực như thế cơ chứ. Vừa muốn tin lời Lý Gia Thành vừa muốn tin tưởng Trần Quân Minh sẽ không bao giờ làm thế, cô liền lục điện thoại trong cặp ra để gọi cho anh hỏi rõ mọi chuyện...
"Alo...anh dậy chưa..."
- Rồi...có việc gì sao em...
Nghe giọng là biết Trần Quân Minh vẫn có ngái ngủ nhưng cũng không phải chuyện chính mà cô muốn hỏi...
"Tại sao hôm qua anh lại đánh Lý Gia Thành..."
- Chẳng tại sao cả...
"Anh đừng có vô lý như thế chứ..."
- Vô lý? Tại sao em không hỏi lý do cậu ta bị anh đánh...mà em lại quay sang chất vấn anh...
"Em không chất vấn anh...nhưng dù lý do là gì anh cũng không được tùy tiện đánh người..."
- Anh chưa giết tên khốn đó là may rồi đấy...
"Trần Quân Minh...em thật chả hiểu nổi đâu mới là con người thật của anh..."
- Anh cũng không thể hiểu được tại sao em lại luôn đứng về phía cậu ta trong khi em chính là vị hôn thê của anh...
Dứt lời Trần Quân Minh đã vội cúp máy chưa kịp để Nhược An nói thêm câu nào. Cô quay lại chỗ ngồi liền mỉm cười nhìn Gia Thành...
"Xin lỗi cậu nhé...tính khí của Trần Quân Minh vốn không tốt đã gây phiền hà đến cậu..."
Gia Thành liền nắm tay Nhược An, cậu đưa ánh mắt thông cảm lên nhìn cô...
"Không sao...nhưng đây là việc do anh ta gây ra, cậu không nhất thiết phải xin lỗi tớ đâu..."
Nhược An gật đầu nhưng trong thâm tâm vẫn cảm thấy có chút áy náy. Tuy cô không biết lý do gây ra ẩu đả là gì nhưng việc Trần Quân Minh đánh người là không thể chấp nhận được. Điều đó chứng tỏ anh là một con người bạo lực đội lốt dịu dàng...
Tư Lan biết Lý Gia Thành bị thương nhưng không dám lại gần anh, chỉ chờ Nhược An đến mới dám đưa thuốc mỡ bôi vào vết thương cho cô...
"Cậu đưa cho Gia Thành giúp tớ nhé...đừng nói tớ đưa..."
Nhược An không hiểu ý của Tư Lan cho lắm nhưng vẫn làm theo lời cô bạn mà quay xuống đưa thuốc mỡ cho Gia Thành...
"Cậu mau dùng nó bôi vào vết thương..."
Lý Gia Thành nhận lấy thuốc mỡ trong lòng không khỏi cảm động, cậu gật đầu cảm ơn Nhược An liền bôi lên vết thương bên má của mình...
Tư Lan nhìn Gia Thành chịu bôi thuốc liền thấy tâm trạng vui vẻ hẳn...
"Chẳng phải cậu thích cậu ấy sao...đáng ra phải tự đưa cho cậu ấy để cậu ấy biết tấm lòng của cậu chứ..."
Nhược An khó hiểu nhìn Tư Lan, chỉ thấy cô mỉm cười khẽ lắc đầu...
"Nếu là tớ thì chắc chắn cậu ấy không nhận đâu..."
Câu sau Tư Lan định nói là Gia Thành không thích tớ nhưng lại thôi. Cô biết đoạn tình cảm đơn phương của mình dành cho Gia Thành sẽ không bao giờ có tiến triển tốt hơn được. Nhưng Tư Lan chỉ muốn quan tâm Gia Thành từ phía xa, lặng lẽ nhìn cậu vui vẻ là được...
Câu sau Tư Lan định nói là Gia Thành không thích tớ nhưng lại thôi. Cô biết đoạn tình cảm đơn phương của mình dành cho Gia Thành sẽ không bao giờ có tiến triển tốt hơn được. Nhưng Tư Lan chỉ muốn quan tâm Gia Thành từ phía xa, lặng lẽ nhìn cậu vui vẻ là được...
Tư Lan cũng hoàn toàn biết người trong lòng của Gia Thành là ai. Nhưng cô lại không cảm thấy ghen ghét hay đố kị gì cả, vì so sánh với cô gái cậu thích, rõ ràng cô không xứng...
Like sau mỗi chương nhé
"Thiếu gia vẫn đang nghỉ ngơi...phiền tiểu thư rời đi trước..."
Nhược An gật đầu trước sự nhắc nhở của người hầu, chắc anh vừa về lúc bốn giờ sáng nên cô không hay biết. Nhược An ăn bữa sáng được chuẩn bị sẵn liền nhanh chóng đến trường...
Cô tiến lại chỗ ngồi của mình đã thấy Lý Gia Thành đã có mặt, nhưng lại nằm ngủ trên bàn một cách ngon lành. Nhược An kéo nhẹ ghế để tránh đánh thức cậu nhưng không ngờ cậu lại ngước khuôn mặt đầy mệt mỏi lên nhìn cô. Một bên má vẫn còn sưng đến mức bầm tím lại, nhưng vẫn không hề thuyên giảm sự đẹp trai vốn có...
Nhược An cau mày nhìn chằm chằm khuôn mặt cố nở nụ cười Lý Gia Thành, liền không kiềm được mà đưa tay chạm vào vết thương trên má của cậu...
"Có chuyện gì xảy ra vậy..."
Lý Gia Thành dụi dụi vào tay Nhược An, tuy một bên má khá đau nhưng khi nghe thấy Nhược An đang quan tâm đến mình thì mọi đau đớn dường như tan biến...
"Hôm qua...Trần Quân Minh có đến tìm tớ...chưa kịp chào hỏi gì thì anh ta đã..."
Lý Gia Thành uất ức không muốn kể nữa, lời nói như đang muốn tố cáo tội lỗi của Trần Quân Minh với Nhược An...
"Nhưng tớ không sao đâu...đây cũng chẳng phải lần đầu..."
Trong lòng Nhược An liền dâng lên nỗi chua xót khó tả. Từ khi nào mà Trần Quân Minh ôn nhu dịu dàng của cô lại trở thành tên cuồng bạo lực như thế cơ chứ. Vừa muốn tin lời Lý Gia Thành vừa muốn tin tưởng Trần Quân Minh sẽ không bao giờ làm thế, cô liền lục điện thoại trong cặp ra để gọi cho anh hỏi rõ mọi chuyện...
"Alo...anh dậy chưa..."
- Rồi...có việc gì sao em...
Nghe giọng là biết Trần Quân Minh vẫn có ngái ngủ nhưng cũng không phải chuyện chính mà cô muốn hỏi...
"Tại sao hôm qua anh lại đánh Lý Gia Thành..."
- Chẳng tại sao cả...
"Anh đừng có vô lý như thế chứ..."
- Vô lý? Tại sao em không hỏi lý do cậu ta bị anh đánh...mà em lại quay sang chất vấn anh...
"Em không chất vấn anh...nhưng dù lý do là gì anh cũng không được tùy tiện đánh người..."
- Anh chưa giết tên khốn đó là may rồi đấy...
"Trần Quân Minh...em thật chả hiểu nổi đâu mới là con người thật của anh..."
- Anh cũng không thể hiểu được tại sao em lại luôn đứng về phía cậu ta trong khi em chính là vị hôn thê của anh...
Dứt lời Trần Quân Minh đã vội cúp máy chưa kịp để Nhược An nói thêm câu nào. Cô quay lại chỗ ngồi liền mỉm cười nhìn Gia Thành...
"Xin lỗi cậu nhé...tính khí của Trần Quân Minh vốn không tốt đã gây phiền hà đến cậu..."
Gia Thành liền nắm tay Nhược An, cậu đưa ánh mắt thông cảm lên nhìn cô...
"Không sao...nhưng đây là việc do anh ta gây ra, cậu không nhất thiết phải xin lỗi tớ đâu..."
Nhược An gật đầu nhưng trong thâm tâm vẫn cảm thấy có chút áy náy. Tuy cô không biết lý do gây ra ẩu đả là gì nhưng việc Trần Quân Minh đánh người là không thể chấp nhận được. Điều đó chứng tỏ anh là một con người bạo lực đội lốt dịu dàng...
Tư Lan biết Lý Gia Thành bị thương nhưng không dám lại gần anh, chỉ chờ Nhược An đến mới dám đưa thuốc mỡ bôi vào vết thương cho cô...
"Cậu đưa cho Gia Thành giúp tớ nhé...đừng nói tớ đưa..."
Nhược An không hiểu ý của Tư Lan cho lắm nhưng vẫn làm theo lời cô bạn mà quay xuống đưa thuốc mỡ cho Gia Thành...
"Cậu mau dùng nó bôi vào vết thương..."
Lý Gia Thành nhận lấy thuốc mỡ trong lòng không khỏi cảm động, cậu gật đầu cảm ơn Nhược An liền bôi lên vết thương bên má của mình...
Tư Lan nhìn Gia Thành chịu bôi thuốc liền thấy tâm trạng vui vẻ hẳn...
"Chẳng phải cậu thích cậu ấy sao...đáng ra phải tự đưa cho cậu ấy để cậu ấy biết tấm lòng của cậu chứ..."
Nhược An khó hiểu nhìn Tư Lan, chỉ thấy cô mỉm cười khẽ lắc đầu...
"Nếu là tớ thì chắc chắn cậu ấy không nhận đâu..."
Câu sau Tư Lan định nói là Gia Thành không thích tớ nhưng lại thôi. Cô biết đoạn tình cảm đơn phương của mình dành cho Gia Thành sẽ không bao giờ có tiến triển tốt hơn được. Nhưng Tư Lan chỉ muốn quan tâm Gia Thành từ phía xa, lặng lẽ nhìn cậu vui vẻ là được...
Câu sau Tư Lan định nói là Gia Thành không thích tớ nhưng lại thôi. Cô biết đoạn tình cảm đơn phương của mình dành cho Gia Thành sẽ không bao giờ có tiến triển tốt hơn được. Nhưng Tư Lan chỉ muốn quan tâm Gia Thành từ phía xa, lặng lẽ nhìn cậu vui vẻ là được...
Tư Lan cũng hoàn toàn biết người trong lòng của Gia Thành là ai. Nhưng cô lại không cảm thấy ghen ghét hay đố kị gì cả, vì so sánh với cô gái cậu thích, rõ ràng cô không xứng...
Like sau mỗi chương nhé
Bình luận facebook