Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Bất ngờ lớn
Sau khi Trần Quân Minh đi công tác, mỗi một ngày trôi qua đối với Nhược An vô cùng vui vẻ vì được đi chơi cùng Lý Gia Thành. Sau khi tan học, cả hai sẽ cùng nhau đi ăn những món ngon trên đường phố, hay đi dạo trong công viên cùng nhau như những người bạn tri kỷ...
Sau hai tuần vắng bóng Trần Quân Minh, nhật ký của Nhược An được lấp đầy bằng những kỉ niệm đi chơi với Lý Gia Thành khiến cô rất vui, vui đến mức quên mất mình đã có vị hôn phu...
Sau khi tan học Lý Gia Thành hẹn Nhược An đến quán bánh gạo cay mới mở ở mặt đường, cô vì tò mò cũng không từ chối cậu. Đột nhiên tiếng điện thoại trong túi vang lên...
"Alo...anh..."
- Em có nhớ anh không...vì bận quá nên bây giờ mới gọi cho em được...
"Nhớ chứ...mà ngày mai anh mới về đúng không..."
- Đúng rồi...mai anh về cùng em...
"Vậy anh chú ý sức khỏe nhé...em có bất ngờ cho anh..."
- Mong chờ thật đấy...
"Tạm biệt anh..."
Thời gian cũng nhau chóng trôi qua, đến ngày Trần Quân Minh công tác trở về, vốn dĩ là tối mai nhưng anh muốn giải quyết công việc nhanh chóng để tạo bất ngờ cho Nhược An. Khuôn mặt mệt mỏi lộ rõ, anh day day thái dương liền nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối...
"Nhược An đâu rồi..."
Nghe giọng nói khó chịu của Trần Quân Minh, người hầu không chút chậm trễ liền trả lời nhanh chóng...
"Thưa thiếu gia...tiểu thư chưa về ạ..."
Tâm trạng vốn không được tốt của Trần Quân Minh nay càng khó chịu hơn, anh cầm lấy áo khoác vội lái xe đến trường học của Nhược An để tìm cô. Nhưng cả trường đều chìm vào bóng tối, đồng nghĩa với việc học sinh đã ra về hết từ lâu rồi...
Trần Quân Minh liền có chút lo lắng mà lái xe quanh khu vực gần trường tìm kiếm, cuối cùng lại thấy cảnh tượng khiến anh hận nhất...
Nhược An đang ngồi trong cửa hàng bánh gạo cay cùng Lý Gia Thành. Khuôn mặt tươi cười của cô với cậu ta trông chướng mắt chưa từng thấy. Trần Quân Minh đập mạnh vào vô lăng liền đẩy cửa bước xuống xe, tiến vào trong cửa hàng nơi hai người đang ngồi...
"Mẹ nó...bất ngờ quá..."
Trần Quân Minh cười đểu đứng vỗ tay trước cảnh tượng trước mặt khiến Nhược An bàng hoàng. Cô vội vàng đứng dậy nhìn anh, vẻ mặt hiện lên vẻ có lỗi...
"Anh...anh nói mai mới về cơ mà..."
Lý Gia Thành biết Trần Quân Minh đang tức giận, cậu sợ anh ta sẽ làm hại Nhược An liền đứng chắn trước mặt cô vội giải thích...
"Là tôi đưa cô ấy đi ăn...không phải lỗi của Nhược An..."
Trần Quân Minh thất vọng nhìn Nhược An, anh đã đi công tác suốt hai tuần vất vả và chỉ muốn nhanh trở về để được gặp cô, nhưng cảnh tưởng trước mặt này là gì kia chứ...
"Anh tưởng em yêu anh cơ chứ..."
Hóa ra chỉ là tưởng tượng thôi sao, hóa ra tất cả chỉ là mơ tưởng hão huyền của một mình anh thôi sao. Hai lần, đúng hai lần thất bại liên tiếp, hai lần thất bại trên cùng một người...
Nhược An vội tiến lên định giải thích nhưng lại bị Trần Quân Minh ra dấu im lặng, cô chỉ lặng lẽ đứng nhìn khuôn mặt đau khổ kia...
"Muốn nói gì hay biện minh đi thì về nhà...anh không muốn em phải khó xử..."
Nhược An gật đầu liền theo Trần Quân Minh ra xe để trở về biệt thự. Đến nơi, anh đi lên phòng ngủ chính trước để Nhược An theo sau...
"Mọi chuyện không phải như anh nhìn thấy đâu..."
Nhược An đóng cửa lại đã vội vàng giải thích, cô sợ Trần Quân Minh hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lý Gia Thành. Mặc dù trước đó cô đã từng hứa sẽ giữ khoảng cách với cậu ta...
Trần Quân Minh rót rượu ra ly, liền ưu nhã ngồi trên ghế như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng giọng nói lại không hề mang chút tình cảm nào đối với nữ nhân trước mặt...
"Tôi đâu có nghĩ gì đâu...chẳng phải như cô đã nói cả hai chỉ là bạn thôi sao..."
Nhược An lo lắng chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất không dám nhìn Trần Quân Minh, nhưng cô vẫn trả lời anh...
"Em phải làm gì để anh tin tưởng lời em nói chứ..."
Trần Quân Minh nhấp ly rượu liền cười khẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm như xoáy sâu vào tâm can của Nhược An khiến cô không rét mà run...
"Cởi ra..."
Nhược An khó hiểu nhìn Trần Quân Minh liền hỏi lại...
"Sao...sao cơ..."
Trần Quân Minh đưa ly rượu đến trước mặt cô liền đổ xuống sàn. Đôi mắt lạnh lẽo vẫn không chút thay đổi...
"Ha...sợ sao...chẳng phải muốn tôi tin tưởng sao...vậy thì cởi ra...nhanh lên..."
Nhược An túm chặt đồng phục cô đang mặc, cô không hề muốn làm việc bỉ ổi này trước mặt Trần Quân Minh...
"Em sẽ không làm đâu..."
Trần Quân Minh cũng đoán được phẩm hạnh thanh cao của Nhược An sẽ không bao giờ cho phép cô làm điều này. Vậy chỉ còn cách cuối cùng thôi...
"Chúng ta chia tay đi...vì cô đã phản bội lại tình yêu của tôi..."
Sau hai tuần vắng bóng Trần Quân Minh, nhật ký của Nhược An được lấp đầy bằng những kỉ niệm đi chơi với Lý Gia Thành khiến cô rất vui, vui đến mức quên mất mình đã có vị hôn phu...
Sau khi tan học Lý Gia Thành hẹn Nhược An đến quán bánh gạo cay mới mở ở mặt đường, cô vì tò mò cũng không từ chối cậu. Đột nhiên tiếng điện thoại trong túi vang lên...
"Alo...anh..."
- Em có nhớ anh không...vì bận quá nên bây giờ mới gọi cho em được...
"Nhớ chứ...mà ngày mai anh mới về đúng không..."
- Đúng rồi...mai anh về cùng em...
"Vậy anh chú ý sức khỏe nhé...em có bất ngờ cho anh..."
- Mong chờ thật đấy...
"Tạm biệt anh..."
Thời gian cũng nhau chóng trôi qua, đến ngày Trần Quân Minh công tác trở về, vốn dĩ là tối mai nhưng anh muốn giải quyết công việc nhanh chóng để tạo bất ngờ cho Nhược An. Khuôn mặt mệt mỏi lộ rõ, anh day day thái dương liền nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối...
"Nhược An đâu rồi..."
Nghe giọng nói khó chịu của Trần Quân Minh, người hầu không chút chậm trễ liền trả lời nhanh chóng...
"Thưa thiếu gia...tiểu thư chưa về ạ..."
Tâm trạng vốn không được tốt của Trần Quân Minh nay càng khó chịu hơn, anh cầm lấy áo khoác vội lái xe đến trường học của Nhược An để tìm cô. Nhưng cả trường đều chìm vào bóng tối, đồng nghĩa với việc học sinh đã ra về hết từ lâu rồi...
Trần Quân Minh liền có chút lo lắng mà lái xe quanh khu vực gần trường tìm kiếm, cuối cùng lại thấy cảnh tượng khiến anh hận nhất...
Nhược An đang ngồi trong cửa hàng bánh gạo cay cùng Lý Gia Thành. Khuôn mặt tươi cười của cô với cậu ta trông chướng mắt chưa từng thấy. Trần Quân Minh đập mạnh vào vô lăng liền đẩy cửa bước xuống xe, tiến vào trong cửa hàng nơi hai người đang ngồi...
"Mẹ nó...bất ngờ quá..."
Trần Quân Minh cười đểu đứng vỗ tay trước cảnh tượng trước mặt khiến Nhược An bàng hoàng. Cô vội vàng đứng dậy nhìn anh, vẻ mặt hiện lên vẻ có lỗi...
"Anh...anh nói mai mới về cơ mà..."
Lý Gia Thành biết Trần Quân Minh đang tức giận, cậu sợ anh ta sẽ làm hại Nhược An liền đứng chắn trước mặt cô vội giải thích...
"Là tôi đưa cô ấy đi ăn...không phải lỗi của Nhược An..."
Trần Quân Minh thất vọng nhìn Nhược An, anh đã đi công tác suốt hai tuần vất vả và chỉ muốn nhanh trở về để được gặp cô, nhưng cảnh tưởng trước mặt này là gì kia chứ...
"Anh tưởng em yêu anh cơ chứ..."
Hóa ra chỉ là tưởng tượng thôi sao, hóa ra tất cả chỉ là mơ tưởng hão huyền của một mình anh thôi sao. Hai lần, đúng hai lần thất bại liên tiếp, hai lần thất bại trên cùng một người...
Nhược An vội tiến lên định giải thích nhưng lại bị Trần Quân Minh ra dấu im lặng, cô chỉ lặng lẽ đứng nhìn khuôn mặt đau khổ kia...
"Muốn nói gì hay biện minh đi thì về nhà...anh không muốn em phải khó xử..."
Nhược An gật đầu liền theo Trần Quân Minh ra xe để trở về biệt thự. Đến nơi, anh đi lên phòng ngủ chính trước để Nhược An theo sau...
"Mọi chuyện không phải như anh nhìn thấy đâu..."
Nhược An đóng cửa lại đã vội vàng giải thích, cô sợ Trần Quân Minh hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lý Gia Thành. Mặc dù trước đó cô đã từng hứa sẽ giữ khoảng cách với cậu ta...
Trần Quân Minh rót rượu ra ly, liền ưu nhã ngồi trên ghế như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng giọng nói lại không hề mang chút tình cảm nào đối với nữ nhân trước mặt...
"Tôi đâu có nghĩ gì đâu...chẳng phải như cô đã nói cả hai chỉ là bạn thôi sao..."
Nhược An lo lắng chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất không dám nhìn Trần Quân Minh, nhưng cô vẫn trả lời anh...
"Em phải làm gì để anh tin tưởng lời em nói chứ..."
Trần Quân Minh nhấp ly rượu liền cười khẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm như xoáy sâu vào tâm can của Nhược An khiến cô không rét mà run...
"Cởi ra..."
Nhược An khó hiểu nhìn Trần Quân Minh liền hỏi lại...
"Sao...sao cơ..."
Trần Quân Minh đưa ly rượu đến trước mặt cô liền đổ xuống sàn. Đôi mắt lạnh lẽo vẫn không chút thay đổi...
"Ha...sợ sao...chẳng phải muốn tôi tin tưởng sao...vậy thì cởi ra...nhanh lên..."
Nhược An túm chặt đồng phục cô đang mặc, cô không hề muốn làm việc bỉ ổi này trước mặt Trần Quân Minh...
"Em sẽ không làm đâu..."
Trần Quân Minh cũng đoán được phẩm hạnh thanh cao của Nhược An sẽ không bao giờ cho phép cô làm điều này. Vậy chỉ còn cách cuối cùng thôi...
"Chúng ta chia tay đi...vì cô đã phản bội lại tình yêu của tôi..."
Bình luận facebook