Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: Mắc bẫy (2)
Vệ sĩ đưa Nhược An đến phòng VIP 001 theo lời dặn dò của Y Nhu. Bọn họ nhìn thấy người đàn ông ra đưa Nhược An vào liền rời đi...
"Chào em..."
Trần Quân Minh cười cười đặt Nhược An nằm trên ghế. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô...
"Chào anh..."
Nhược An cười tươi nhìn Trần Quân Minh. Cô ngồi thẳng dậy liền chỉnh lại mái tóc có chút rồi của mình. Bà ta nghĩ cô là ngẫu nhiên cầm đại ly rượu nào đó rồi uống như bọn người bình thường kia sao...
"Anh giúp tôi thu xếp chỗ này nhé..."
Nhược An hôn nhẹ lên má của Trần Quân Minh. Trên miệng anh liền nở nụ cười nhẹ nhàng...
"Tại sao tôi phải làm thế chứ..."
"Chẳng phải anh cũng là kim chủ hay sao..."
Trần Quân Minh cười cười liền tiến sát lại phía Nhược An, anh cúi người xuống thì thầm vào tai cô...
"Vậy kim chủ đành tuân lệnh kiều nữ của anh rồi..."
Trần Quân Minh bước qua Nhược An liền tiến về phía đại sảnh, cái nơi mà hơn ba trăm người bị chuốc thuốc kia. Anh đứng trên cầu thang ra hiệu cho đám vệ sĩ có mặt ở đó đánh ngất Y Nhu...
Về phía những kim chủ có mặt trong các dãy phòng đều bị vệ sĩ của Nhược An khống chế. Cô phân những nữ nhân cho bọn họ để đưa bọn họ về nhà an toàn. Và không quên nhắc nhở lũ người kia giữ im lặng về buổi tiệc...
Trần Quân Minh đưa Y Nhu đến nơi Nhược An đã chuẩn bị sẵn. Anh cũng lái xe đến đó để chứng kiến kẻ thắng cuộc trong vụ cược này...
Nhược An ngồi đối diện Kiều Hải đang bị trói trên ghế. Khuôn mặt có chút biến dạng do bọn vệ sĩ động tay vào nhưng Nhược An cũng không để tâm cho lắm. Cô đợi khoảng mười lăm phút, cuối cùng Kiều Hải cũng tỉnh táo...
"Cô...cô muốn làm gì tôi hả..."
Kiều Hải hoảng sợ bao nhiêu thì Nhược An vui bấy nhiêu, cô tiếp tục nghe anh ta luyên thuyên...
"Xin...xin cô...tha cho tôi...cô muốn bao nhiêu tiền cũng được...chỉ cần tha cho tôi..."
Nhược An đứng dậy tiến gần Kiều Hải, vẫn giữ trên môi nụ cười nguy hiểm...
"Tôi muốn cả gia sản của anh đấy..."
Nhược An liền thấy thái độ cự tuyệt của Kiều Hải nhưng vì sợ hãi không dám nói. Cô liền túm tóc anh ta kéo ngược lên...
"Có biết bao nhiêu người con gái vì trò đùa của anh mà đau khổ không hả...có biết bao nhiêu người vì mẹ con các người mà tuyệt đường sống không hả...tên chó chết khốn nạn này..."
Nhược An thả tay ra, cô tiến lại phía ghế liền cầm súng lên bắn vào bên bai của Kiều Hải khiến anh ta đau đớn kêu lên. Giọng nói cũng vì thế mà ngắt quãng...
"Chuyện đó thì liên quan quái gì đến cô chứ...cô thật ra là ai hả..."
Nhược An đưa chân đạp lên vết thương trên vai của Kiều Hải liền ấn mạnh xuống, tiếng la lớn một lần nữa vang lên...
"Nghe cho rõ đây...tôi là Kiều Nhược An, số tài sản mà các người nắm giữ vốn thuộc về mẹ tôi..."
Kiều Hải như sét đánh ngang tai, anh ta ngước lên nhìn khuôn mặt của đại tiểu thư Kiều gia, không nhịn được liền mỉm cười...
"À..ha...thì ra là nghiệt chủng của người đàn bà lụy tình kia..."
Nhược An mỉm cười nhìn chằm chằm Kiều Hải càng khiến anh ta sợ hãi...
"Thằng khốn này...tiền của mày sẽ được quyên góp cho quỹ từ thiện và mày ra được chứng kiến khoảng khắc tuyệt vời này dưới địa ngục..."
Nhược An lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp quẹt nạm vàng, cô xoay xoay chiếc hộp quẹt trên tay liền rời đi...
"Cô giết tôi đi...một phát súng giết chết tôi đi...đừng...đừng làm như vậy..."
Nhược An ném hộp quẹt ra phía sau, lửa gặp xăng dưới sàn liền bốc lên nhanh chóng, lan đến chỗ Kiều Hải bị trói...
Nhược An vuốt nhẹ mái tóc dài sang một bên, đôi mắt câu hồn nhìn người đàn ông chờ sẵn bên ngoài...
"Sáu giờ một phút...em thua rồi..."
Trần Quân Minh vừa nhìn đồng hồ liền hướng về phía Nhược An mỉm cười...
"Chúc mừng anh..."
Trợ lý liền bước đến khoác áo ngoài giúp Nhược An, cô theo đoàn vệ sĩ rời khỏi đó...
- ---
Like sau mỗi chương nhé
"Chào em..."
Trần Quân Minh cười cười đặt Nhược An nằm trên ghế. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô...
"Chào anh..."
Nhược An cười tươi nhìn Trần Quân Minh. Cô ngồi thẳng dậy liền chỉnh lại mái tóc có chút rồi của mình. Bà ta nghĩ cô là ngẫu nhiên cầm đại ly rượu nào đó rồi uống như bọn người bình thường kia sao...
"Anh giúp tôi thu xếp chỗ này nhé..."
Nhược An hôn nhẹ lên má của Trần Quân Minh. Trên miệng anh liền nở nụ cười nhẹ nhàng...
"Tại sao tôi phải làm thế chứ..."
"Chẳng phải anh cũng là kim chủ hay sao..."
Trần Quân Minh cười cười liền tiến sát lại phía Nhược An, anh cúi người xuống thì thầm vào tai cô...
"Vậy kim chủ đành tuân lệnh kiều nữ của anh rồi..."
Trần Quân Minh bước qua Nhược An liền tiến về phía đại sảnh, cái nơi mà hơn ba trăm người bị chuốc thuốc kia. Anh đứng trên cầu thang ra hiệu cho đám vệ sĩ có mặt ở đó đánh ngất Y Nhu...
Về phía những kim chủ có mặt trong các dãy phòng đều bị vệ sĩ của Nhược An khống chế. Cô phân những nữ nhân cho bọn họ để đưa bọn họ về nhà an toàn. Và không quên nhắc nhở lũ người kia giữ im lặng về buổi tiệc...
Trần Quân Minh đưa Y Nhu đến nơi Nhược An đã chuẩn bị sẵn. Anh cũng lái xe đến đó để chứng kiến kẻ thắng cuộc trong vụ cược này...
Nhược An ngồi đối diện Kiều Hải đang bị trói trên ghế. Khuôn mặt có chút biến dạng do bọn vệ sĩ động tay vào nhưng Nhược An cũng không để tâm cho lắm. Cô đợi khoảng mười lăm phút, cuối cùng Kiều Hải cũng tỉnh táo...
"Cô...cô muốn làm gì tôi hả..."
Kiều Hải hoảng sợ bao nhiêu thì Nhược An vui bấy nhiêu, cô tiếp tục nghe anh ta luyên thuyên...
"Xin...xin cô...tha cho tôi...cô muốn bao nhiêu tiền cũng được...chỉ cần tha cho tôi..."
Nhược An đứng dậy tiến gần Kiều Hải, vẫn giữ trên môi nụ cười nguy hiểm...
"Tôi muốn cả gia sản của anh đấy..."
Nhược An liền thấy thái độ cự tuyệt của Kiều Hải nhưng vì sợ hãi không dám nói. Cô liền túm tóc anh ta kéo ngược lên...
"Có biết bao nhiêu người con gái vì trò đùa của anh mà đau khổ không hả...có biết bao nhiêu người vì mẹ con các người mà tuyệt đường sống không hả...tên chó chết khốn nạn này..."
Nhược An thả tay ra, cô tiến lại phía ghế liền cầm súng lên bắn vào bên bai của Kiều Hải khiến anh ta đau đớn kêu lên. Giọng nói cũng vì thế mà ngắt quãng...
"Chuyện đó thì liên quan quái gì đến cô chứ...cô thật ra là ai hả..."
Nhược An đưa chân đạp lên vết thương trên vai của Kiều Hải liền ấn mạnh xuống, tiếng la lớn một lần nữa vang lên...
"Nghe cho rõ đây...tôi là Kiều Nhược An, số tài sản mà các người nắm giữ vốn thuộc về mẹ tôi..."
Kiều Hải như sét đánh ngang tai, anh ta ngước lên nhìn khuôn mặt của đại tiểu thư Kiều gia, không nhịn được liền mỉm cười...
"À..ha...thì ra là nghiệt chủng của người đàn bà lụy tình kia..."
Nhược An mỉm cười nhìn chằm chằm Kiều Hải càng khiến anh ta sợ hãi...
"Thằng khốn này...tiền của mày sẽ được quyên góp cho quỹ từ thiện và mày ra được chứng kiến khoảng khắc tuyệt vời này dưới địa ngục..."
Nhược An lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp quẹt nạm vàng, cô xoay xoay chiếc hộp quẹt trên tay liền rời đi...
"Cô giết tôi đi...một phát súng giết chết tôi đi...đừng...đừng làm như vậy..."
Nhược An ném hộp quẹt ra phía sau, lửa gặp xăng dưới sàn liền bốc lên nhanh chóng, lan đến chỗ Kiều Hải bị trói...
Nhược An vuốt nhẹ mái tóc dài sang một bên, đôi mắt câu hồn nhìn người đàn ông chờ sẵn bên ngoài...
"Sáu giờ một phút...em thua rồi..."
Trần Quân Minh vừa nhìn đồng hồ liền hướng về phía Nhược An mỉm cười...
"Chúc mừng anh..."
Trợ lý liền bước đến khoác áo ngoài giúp Nhược An, cô theo đoàn vệ sĩ rời khỏi đó...
- ---
Like sau mỗi chương nhé
Bình luận facebook