Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Nó không thể được sinh ra
Nhược An hẹn Trần Quân Minh ở quán cà phê nhỏ ven đường. Cô không cho phép bất kì ai đi cùng mà tự mình lái xe đến, tránh nhiều người biết chuyện xấu hổ này...
Ngay sau khi nhìn thấy Trần Quân Minh, Nhược An không vội tát vào bản mặt đểu càng kia. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn anh ta dò xét, thâm tâm có chút căng thẳng...
"Anh có biết lý do tôi hẹn anh ra đây không..."
Trần Quân Minh ung dung thưởng thức cà phê trên tay. Khuôn mặt điển trai tỏ ý không biết để nghe Nhược An nói tiếp...
"Anh đã động vào điện thoại của tôi sao..."
Trần Quân Minh không hề do dự liền gật đầu, lúc trước anh có vô tình xem được tin nhắn của Nhược An và Lý Gia Thành, liền biết mối quan hệ thật sự của bọn họ...
"Đúng vậy..."
Nhược An nắm chặt hay tay lại, cô tiến sát về phía Trần Quân Minh, giọng nói dần trở nên điên cuồng như mất kiểm soát...
"Con mẹ nó...tôi mang thai rồi đấy..."
Trần Quân Minh không quá bất ngờ như Nhược An, ngược lại anh còn cảm thấy vui vẻ vì mình sắp có con với cô gái trước mặt...
"Em...em nói thật chứ..."
Nhược An cười khinh miệt nhìn Trần Quân Minh, giọng nói càng trở nên giận dữ...
"Thật...chẳng phải do tên khốn nhà anh đã làm gì đó khiến tôi mang thai hay sao hả..."
Nhược An chính xác là muốn nghe lời thừa nhận từ miệng của Trần Quân Minh. Nếu sự thật đúng là như vậy cô khẳng định sẽ hận anh ta suốt đời này...
"Xin...xin lỗi em...anh không cố ý..."
"Khốn khiếp..."
Nhược An đập mạnh bàn đứng dậy trước con mắt tò mò của những người có mặt ở đó. May sao cô không dùng tiếng Anh nên bọn họ không hiểu cô đang nói gì...
Nhược An tức giận rời đi, không quên tuyên bố với Trần Quân Minh...
"Tôi sẽ phá thai..."
Trần Quân Minh liền đuổi theo Nhược An giữ chặt tay cô lại, khuôn mặt bình tĩnh lúc nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đấy là biểu cảm sợ hãi...
"Em...không thể...đứa bé không có tội..."
Nhược An gạt tay anh ra nhưng không được, cô liền cảm thấy bản thân như vừa bị xúc phạm...
"Nó không thể được sinh ra...bởi nó là nghiệt chủng...nó là âm mưu thấp hèn của anh..."
Trần Quân Minh cũng không kiềm chế được nỗi bất an trong lòng liền giữ chặt vai Nhược An lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình...
"Đây là con của chúng ta...nó không phải là nghiệt chủng...anh sẽ chịu trách nhiệm với em và đứa bé..."
Chát...!
Nhược An tát mạnh vào mặt Trần Quân Minh, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng...
"Nhưng mẹ nó là nghiệt chủng còn cha nó là tên đê tiện...thử hỏi xem có đứa trẻ nào muốn sinh ra trong cái gia đình không trọn vẹn này không hả..."
Nhược An đẩy Trần Quân Minh ra liền lái xe rời khỏi đó. Cô không hiểu sao bản thân lại tức giận đến độ nói những lời như thế. Cô không hiểu sao bản thân lại thấy đau lòng khi nói đến việc sẽ phá bỏ đứa bé. Dường như cô cũng chẳng hiểu bản thân muốn gì nữa rồi...
Tiếng điện thoại vang lên inh ỏi không ngừng khiến Nhược An không thể không nghe máy...
"Alo..."
- Hoàn thành xong công việc rồi thì em về nước đi...
"Xin lỗi...xin lỗi anh....em thất hứa rồi..."
- Có chuyện gì vậy Nhược An...
"Em...em mang thai...xin lỗi vì đã không giữ lời hứa..."
Đầu dây bên kia im lặng một hồi liền trả lời Nhược An...
- Về nước đi...chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết...
"Được...ngày mai em sẽ về..."
Nhược An biết Lý Gia Thành tức giận thật rồi. Đây cũng chính là sơ sót duy nhất mà Nhược An mắc phải trong suốt thời gian làm việc của mình. Cô cũng không biết nên dùng khuôn mặt gì để đối diện với Lý Gia Thành nữa...
Ngay sau khi nhìn thấy Trần Quân Minh, Nhược An không vội tát vào bản mặt đểu càng kia. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn anh ta dò xét, thâm tâm có chút căng thẳng...
"Anh có biết lý do tôi hẹn anh ra đây không..."
Trần Quân Minh ung dung thưởng thức cà phê trên tay. Khuôn mặt điển trai tỏ ý không biết để nghe Nhược An nói tiếp...
"Anh đã động vào điện thoại của tôi sao..."
Trần Quân Minh không hề do dự liền gật đầu, lúc trước anh có vô tình xem được tin nhắn của Nhược An và Lý Gia Thành, liền biết mối quan hệ thật sự của bọn họ...
"Đúng vậy..."
Nhược An nắm chặt hay tay lại, cô tiến sát về phía Trần Quân Minh, giọng nói dần trở nên điên cuồng như mất kiểm soát...
"Con mẹ nó...tôi mang thai rồi đấy..."
Trần Quân Minh không quá bất ngờ như Nhược An, ngược lại anh còn cảm thấy vui vẻ vì mình sắp có con với cô gái trước mặt...
"Em...em nói thật chứ..."
Nhược An cười khinh miệt nhìn Trần Quân Minh, giọng nói càng trở nên giận dữ...
"Thật...chẳng phải do tên khốn nhà anh đã làm gì đó khiến tôi mang thai hay sao hả..."
Nhược An chính xác là muốn nghe lời thừa nhận từ miệng của Trần Quân Minh. Nếu sự thật đúng là như vậy cô khẳng định sẽ hận anh ta suốt đời này...
"Xin...xin lỗi em...anh không cố ý..."
"Khốn khiếp..."
Nhược An đập mạnh bàn đứng dậy trước con mắt tò mò của những người có mặt ở đó. May sao cô không dùng tiếng Anh nên bọn họ không hiểu cô đang nói gì...
Nhược An tức giận rời đi, không quên tuyên bố với Trần Quân Minh...
"Tôi sẽ phá thai..."
Trần Quân Minh liền đuổi theo Nhược An giữ chặt tay cô lại, khuôn mặt bình tĩnh lúc nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đấy là biểu cảm sợ hãi...
"Em...không thể...đứa bé không có tội..."
Nhược An gạt tay anh ra nhưng không được, cô liền cảm thấy bản thân như vừa bị xúc phạm...
"Nó không thể được sinh ra...bởi nó là nghiệt chủng...nó là âm mưu thấp hèn của anh..."
Trần Quân Minh cũng không kiềm chế được nỗi bất an trong lòng liền giữ chặt vai Nhược An lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình...
"Đây là con của chúng ta...nó không phải là nghiệt chủng...anh sẽ chịu trách nhiệm với em và đứa bé..."
Chát...!
Nhược An tát mạnh vào mặt Trần Quân Minh, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng...
"Nhưng mẹ nó là nghiệt chủng còn cha nó là tên đê tiện...thử hỏi xem có đứa trẻ nào muốn sinh ra trong cái gia đình không trọn vẹn này không hả..."
Nhược An đẩy Trần Quân Minh ra liền lái xe rời khỏi đó. Cô không hiểu sao bản thân lại tức giận đến độ nói những lời như thế. Cô không hiểu sao bản thân lại thấy đau lòng khi nói đến việc sẽ phá bỏ đứa bé. Dường như cô cũng chẳng hiểu bản thân muốn gì nữa rồi...
Tiếng điện thoại vang lên inh ỏi không ngừng khiến Nhược An không thể không nghe máy...
"Alo..."
- Hoàn thành xong công việc rồi thì em về nước đi...
"Xin lỗi...xin lỗi anh....em thất hứa rồi..."
- Có chuyện gì vậy Nhược An...
"Em...em mang thai...xin lỗi vì đã không giữ lời hứa..."
Đầu dây bên kia im lặng một hồi liền trả lời Nhược An...
- Về nước đi...chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết...
"Được...ngày mai em sẽ về..."
Nhược An biết Lý Gia Thành tức giận thật rồi. Đây cũng chính là sơ sót duy nhất mà Nhược An mắc phải trong suốt thời gian làm việc của mình. Cô cũng không biết nên dùng khuôn mặt gì để đối diện với Lý Gia Thành nữa...
Bình luận facebook