Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Đừng khiến tôi hiểu lầm nữa được không?
Suốt cả quãng đường trở về biệt thự, Trần Quân Minh để ý thấy sắc mặt Nhược An không mấy vui vẻ. Lâu lâu còn lầm bầm nói gì đó trong miệng...
"Em sao vậy..."
Nhược An khoanh tay tự lưng ra ghế sau, mày đẹp cau lại nhìn nam nhân bên cạnh...
"Tôi đang lo cho cái vườn hướng dương ở biệt thự...không biết bọn họ làm ăn thế nào rồi..."
Trần Quân Minh vội xoa đầu Nhược An, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hẳn...
"Haha...bọn họ chuyên nghiệp lắm, không cần phải bận tâm đâu..."
Nhược An gật đầu, tự nhiên trong lòng lại thấy có chút ủy khuất...
"Dạo này tiểu Đậu Đậu quấy quá...đêm nào cũng đạp tôi đau muốn chết...ngủ không nổi..."
Nhược An vừa nói vừa xoa nhẹ lên chiếc bụng tròn trịa chứa tiểu bảo bối. Cuộc sống mang thai của cô không hề vất vả như các mom khác, mọi việc đều có người hầu lo liệu, da dẻ cũng đẹp hơn do các loại mỹ phẩm đắt tiền mà anh mua cho cô. Đặc biệt nhất, ngoài chiếc bụng to lên thì những chỗ khác trong cơ thể cô hoàn toàn bình thường...
Nhưng dạo gần đây tiểu Đậu Đậu cứ liên tục nghịch ngợm rồi đạp vào bụng cô đau điếng, đêm ngủ không yên giấc một chút nào. Mà càng ngày, cô càng mong chờ đứa bé này ra đời, mong chờ nó gọi cô bằng mẹ...
Nhược An thầm nghĩ chắc đây là tình mẫu tử thiêng liêng mà những người khác hay nhắc tới. Lúc trước không có cảm giác nên không yêu thương nó, tâm trí chỉ nghĩ đến việc vứt bỏ đứa bé. Nhưng bây giờ, dù có phải trả bất cứ giá nào, cô cũng sẽ cố gắng bảo vệ đứa nhỏ này...với lý do duy nhất, nó chính là con của cô...
Chiếc xe lăn bánh trở về biệt thự khoảng hai giờ chiều, Nhược An vội vàng mở cửa chạy nhanh ra sau biệt thự để kiểm tra vườn hướng dương của cô thi công đến đâu rồi...
"Khoảng mấy ngày nữa thì xong..."
"Ba ngày..."
Trần Quân Minh cầm ô che cho Nhược An khỏi bị nắng, anh chỉ sợ cô bị cảm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe...
"Người hầu vừa báo lại...sáng nay Lý Gia Thành gọi điện cho em..."
Trần Quân Minh muốn giấu chuyện này không cho Nhược An biết, vì anh sợ cô sẽ lại dao động. Nhưng như vậy khác gì lừa dối cô chứ, chẳng phải anh đã từng hứa rằng sẽ tôn trọng cuộc sống của cô hay sao...
Nhược An biết Trần Quân Minh đang giả vờ bình tĩnh, nhưng đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng tột độ đã tố cáo hành động của anh. Cô liền mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay chạm lên khuôn mặt điển trai kia...
"Không sao đâu...chắc anh ấy chỉ gọi để hỏi thăm sức khỏe của tôi thôi mà...dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã..."
Trần Quân Minh nắm tay Nhược An, anh muốn đắm chìm trong xúc cảm ấm áp này mãi mãi...
"Em và cậu ta là thanh mai trúc mã...vậy anh là gì..."
"Là cha của con tôi..."
Nhược An nhìn thấy Trần Quân Minh vui vẻ trở lại liền lấy điện thoại từ tay anh, cô ra chỗ khác gọi lại cho Lý Gia Thành...
"Alo...anh ạ..."
- Sao sáng nay em không bắt máy...
"À...sáng nay em đi khám thai định kì, nên để điện thoại ở nhà..."
- Em vẫn ổn là được...nhưng nhớ giữ khoảng cách với Trần Quân Minh...
"Vâng..."
- Sau khi sinh đứa bé ra, em cùng thằng bé phải quay trở về Lý gia...
"Sao...sao lại vậy...nó là con của Trần Quân Minh...phải ở cùng anh ấy chứ..."
- Haha...em nghĩ sao về việc anh bảo em sinh đứa bé ra, còn không truy cứu chuyện em phản bội anh...
Nhược An đứng hình mất vài giây, cô không biết nên trả lời Lý Gia Thành như thế nào nữa. Chẳng lẽ ngay từ đầu chính là kế hoạch của cậu để kìm hãm Trần Quân Minh. Cô không biết bọn họ từng có tranh chấp gì, nhưng không thể lôi con của cô vào việc này được...
"Em...sẽ suy nghĩ về chuyện này..."
- Đây không phải thương lượng Nhược An à...đây là mệnh lệnh tuyệt đối.
Nhược An buông thõng tay để điện thoại rơi xuống đất vỡ tan tành, tạo nên tiếng động lớn đánh vào trực giác của Trần Quân Minh...
"Tên khốn đó nói gì với em à...Nhược An...trả lời anh đi..."
Nhược An đối diện với sự chất vấn từ nam nhân trước mặt cũng không chút phản ứng. Cô không muốn làm tổn thương Trần Quân Minh, cũng không muốn làm trái ý của Lý Gia Thành. Hay nói cách khác, cô không muốn trở thành người tồi tệ...
"Đừng đối xử tốt với tôi như vậy, đừng có quan tâm tôi như vậy nữa...anh có biết sẽ làm tôi hiểu lầm anh yêu tôi không hả..."
Nhược An đẩy Trần Quân Minh ra, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt đau thương...
"Xin lỗi...tôi cần yên tĩnh một chút..."
Trần Quân Minh nhìn thấy bóng dáng Nhược An khuất dần, trong lòng liền dấy lên sự lo lắng tột độ. Chắc chắn lại có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi...
Like sau mỗi chương nhé
Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~
"Em sao vậy..."
Nhược An khoanh tay tự lưng ra ghế sau, mày đẹp cau lại nhìn nam nhân bên cạnh...
"Tôi đang lo cho cái vườn hướng dương ở biệt thự...không biết bọn họ làm ăn thế nào rồi..."
Trần Quân Minh vội xoa đầu Nhược An, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hẳn...
"Haha...bọn họ chuyên nghiệp lắm, không cần phải bận tâm đâu..."
Nhược An gật đầu, tự nhiên trong lòng lại thấy có chút ủy khuất...
"Dạo này tiểu Đậu Đậu quấy quá...đêm nào cũng đạp tôi đau muốn chết...ngủ không nổi..."
Nhược An vừa nói vừa xoa nhẹ lên chiếc bụng tròn trịa chứa tiểu bảo bối. Cuộc sống mang thai của cô không hề vất vả như các mom khác, mọi việc đều có người hầu lo liệu, da dẻ cũng đẹp hơn do các loại mỹ phẩm đắt tiền mà anh mua cho cô. Đặc biệt nhất, ngoài chiếc bụng to lên thì những chỗ khác trong cơ thể cô hoàn toàn bình thường...
Nhưng dạo gần đây tiểu Đậu Đậu cứ liên tục nghịch ngợm rồi đạp vào bụng cô đau điếng, đêm ngủ không yên giấc một chút nào. Mà càng ngày, cô càng mong chờ đứa bé này ra đời, mong chờ nó gọi cô bằng mẹ...
Nhược An thầm nghĩ chắc đây là tình mẫu tử thiêng liêng mà những người khác hay nhắc tới. Lúc trước không có cảm giác nên không yêu thương nó, tâm trí chỉ nghĩ đến việc vứt bỏ đứa bé. Nhưng bây giờ, dù có phải trả bất cứ giá nào, cô cũng sẽ cố gắng bảo vệ đứa nhỏ này...với lý do duy nhất, nó chính là con của cô...
Chiếc xe lăn bánh trở về biệt thự khoảng hai giờ chiều, Nhược An vội vàng mở cửa chạy nhanh ra sau biệt thự để kiểm tra vườn hướng dương của cô thi công đến đâu rồi...
"Khoảng mấy ngày nữa thì xong..."
"Ba ngày..."
Trần Quân Minh cầm ô che cho Nhược An khỏi bị nắng, anh chỉ sợ cô bị cảm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe...
"Người hầu vừa báo lại...sáng nay Lý Gia Thành gọi điện cho em..."
Trần Quân Minh muốn giấu chuyện này không cho Nhược An biết, vì anh sợ cô sẽ lại dao động. Nhưng như vậy khác gì lừa dối cô chứ, chẳng phải anh đã từng hứa rằng sẽ tôn trọng cuộc sống của cô hay sao...
Nhược An biết Trần Quân Minh đang giả vờ bình tĩnh, nhưng đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng tột độ đã tố cáo hành động của anh. Cô liền mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay chạm lên khuôn mặt điển trai kia...
"Không sao đâu...chắc anh ấy chỉ gọi để hỏi thăm sức khỏe của tôi thôi mà...dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã..."
Trần Quân Minh nắm tay Nhược An, anh muốn đắm chìm trong xúc cảm ấm áp này mãi mãi...
"Em và cậu ta là thanh mai trúc mã...vậy anh là gì..."
"Là cha của con tôi..."
Nhược An nhìn thấy Trần Quân Minh vui vẻ trở lại liền lấy điện thoại từ tay anh, cô ra chỗ khác gọi lại cho Lý Gia Thành...
"Alo...anh ạ..."
- Sao sáng nay em không bắt máy...
"À...sáng nay em đi khám thai định kì, nên để điện thoại ở nhà..."
- Em vẫn ổn là được...nhưng nhớ giữ khoảng cách với Trần Quân Minh...
"Vâng..."
- Sau khi sinh đứa bé ra, em cùng thằng bé phải quay trở về Lý gia...
"Sao...sao lại vậy...nó là con của Trần Quân Minh...phải ở cùng anh ấy chứ..."
- Haha...em nghĩ sao về việc anh bảo em sinh đứa bé ra, còn không truy cứu chuyện em phản bội anh...
Nhược An đứng hình mất vài giây, cô không biết nên trả lời Lý Gia Thành như thế nào nữa. Chẳng lẽ ngay từ đầu chính là kế hoạch của cậu để kìm hãm Trần Quân Minh. Cô không biết bọn họ từng có tranh chấp gì, nhưng không thể lôi con của cô vào việc này được...
"Em...sẽ suy nghĩ về chuyện này..."
- Đây không phải thương lượng Nhược An à...đây là mệnh lệnh tuyệt đối.
Nhược An buông thõng tay để điện thoại rơi xuống đất vỡ tan tành, tạo nên tiếng động lớn đánh vào trực giác của Trần Quân Minh...
"Tên khốn đó nói gì với em à...Nhược An...trả lời anh đi..."
Nhược An đối diện với sự chất vấn từ nam nhân trước mặt cũng không chút phản ứng. Cô không muốn làm tổn thương Trần Quân Minh, cũng không muốn làm trái ý của Lý Gia Thành. Hay nói cách khác, cô không muốn trở thành người tồi tệ...
"Đừng đối xử tốt với tôi như vậy, đừng có quan tâm tôi như vậy nữa...anh có biết sẽ làm tôi hiểu lầm anh yêu tôi không hả..."
Nhược An đẩy Trần Quân Minh ra, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt đau thương...
"Xin lỗi...tôi cần yên tĩnh một chút..."
Trần Quân Minh nhìn thấy bóng dáng Nhược An khuất dần, trong lòng liền dấy lên sự lo lắng tột độ. Chắc chắn lại có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi...
Like sau mỗi chương nhé
Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~
Bình luận facebook