Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Không hoàn hảo nhất, nhưng là duy nhất
Nhược An khóa chốt cửa lại để ngăn ai đó làm phiền, cô liền thuận tay cầm ly nước ném mạnh vào tường, để mảnh vỡ bắn tung tóe xuống sàn...
Nhược An tưởng rằng Lý Gia Thành muốn cô sinh đứa bé cho Trần Quân Minh vì anh có lòng thương xót một linh hồn vô tội, tưởng rằng anh muốn giải trừ hôn ước với cô và cho cô một cuộc sống mới. Nhưng không, Lý Gia Thành muốn cô sinh đứa bé ra, để lợi dụng nó hủy hoại Trần Quân Minh...
Lý Gia Thành thâm độc thật đấy, cậu ta vốn dĩ là loại người như vậy, ẩn đằng sau cái lớp mặt nạ thư sinh chết tiệt kia...
Nhưng cô không muốn hại bất kì một người vô tội nào cả, ngay từ đầu cô đã không hề có ý định giết Trần Quân Minh, huống hồ gì anh ta đối xử với cô rất tốt, trân trọng cô hơn tất cả mọi thứ. Nhược An cũng không muốn con mình chào đời trong cái cảnh không cha không mẹ, cô không muốn bi kịch cuộc đời mình lặp lại một lần nữa...
Nếu bây giờ cô nói chuyện này cho Trần Quân Minh thì anh có bảo vệ cô nữa hay không, nếu anh biết lý do cô chấp nhận sinh đứa bé ra thì anh còn quan tâm đến cô và con hay không...
Cô vốn chỉ định sinh đứa bé ra theo mệnh lệnh của Lý Gia Thành, xong rồi cùng cậu rời đi đến một nơi khác kết hôn, để Trần Quân Minh tự nuôi đứa bé. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy luyến tiếc con và luyến tiếc cả sự yêu thương của anh...
Tiếng gõ cửa bên ngoài cứ vang lên liên tục nhưng Nhược An không hề nghe thấy. Đến khi giọng nói quen thuộc vang lên, âm thanh của sự lo lắng vội vã lại vang lên một lần nữa...
"Không sao cả...anh sẽ giải quyết giúp em được chứ..."
Trần Quân Minh nhìn những mảnh vụn vỡ nằm trên sàn, anh cũng không suy nghĩ nhiều liền vội vàng ôm lấy Nhược An, để nước mắt của cô thấm lên áo mình...
"Đừng có làm những hành động kì lạ nữa được không...đừng khiến tôi hiểu lầm nữa được không...đừng để tôi nghĩ rằng anh thật sự thích tôi được hay không..."
Nhược An cũng không mắng chửi, đẩy Trần Quân Minh ra như thường lệ. Giọng nói của cô bình thản nhẹ nhàng như buổi chiều hoàng hôn, nhưng lại ẩn chứa sự bi thương tột độ...
Trần Quân Minh quỳ xuống dưới chân Nhược An, lại ngước khuôn mặt đang mỉm cười dịu dàng lên nhìn cô...
"Hôm em cùng anh đến thăm mộ của Mộc Tuyết...anh đã nói với mẹ em rằng...anh xin lỗi, xin lỗi chị ấy rất nhiều...vì anh đã tìm ra người quan trọng với anh hơn tất cả mọi thứ rồi..."
"Lúc đấy, Mộc Tuyết như nhắc nhở anh rằng...người đã ở bên anh trong suốt thời gian qua là ai...người đã quan tâm lo lắng cho anh trong suốt thời gian qua là ai...người đã nói thương anh trong suốt thời gian qua là ai..."
"Tuy anh biết em lừa anh lâu như thế, tất cả lời nói hành động đều là diễn...nhưng không hiểu sao anh lại thấy vui khi nghĩ về nó...hạnh phúc khi người lừa anh là em..."
"Rồi không hiểu sao chỉ sau một đêm em mang thai...anh thề rằng chỉ muốn mang cả thế giới tặng hết cho em...nhưng một lần nữa em lại lừa dối anh sẽ bỏ đứa bé..."
"Anh không có quyền trách em vì tất cả những thứ em lừa dối anh, vì bản thân anh cũng chả phải hạng người tốt đẹp gì...khi để tâm đến hai người phụ nữ cùng một lúc..."
Trần Quân Minh hôn nhẹ lên tay Nhược An, đôi mắt dịu dàng chỉ chứa duy nhất hình bóng của một mình cô...
"Nhưng kể từ lúc này đây...anh biết rằng mình đã yêu em...mối tình đầu duy nhất của anh..."
Trần Quân Minh nhận ra rằng lúc trước anh theo đuổi Mộc Tuyết, chỉ vì chị ấy thật sự rất xinh đẹp, hóa ra đó chỉ là lòng mến mộ khi còn bé. Nhưng sau khi trải qua từng quãng thời gian vui vẻ cùng Nhược An, anh mới nhận ra tình yêu thật sự là như thế nào...
Nhược An vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản như cũ, một lúc sau đó mới lộ ra nụ cười tươi tắn...
"Anh không phải người hoàn mỹ nhất, cũng không phải người khéo léo trong mọi việc, ngoài việc kiếm tiền giỏi ra thì việc gì cũng tệ...nói chung ngoài anh ra còn nhiều người xứng với tôi hơn..."
Trần Quân Minh nghĩ bản thân bị Nhược An từ chối, biết rằng cô vẫn không chịu mở lòng với mình thêm một lần nào nữa...
"Nhưng anh biết gì không...sự trùng hợp tốt đẹp nhất trên thế giới, đại khái là lúc anh nhận ra tình cảm của mình...thì em cũng biết rằng...em yêu anh..."
"Tuy anh không thật sự tốt...nhưng anh chính là anh...người duy nhất yêu em không hề toan tính..."
Nhược An chạm nhẹ lên khuôn mặt nam nhân đối diện, cô đặt lên trán anh một nụ hôn chân thành nhất, minh chứng cho thứ tình cảm tốt đẹp của cô dành cho anh...
"Chúc mừng tình yêu mới của chúng ta..."
Nhược An tưởng rằng Lý Gia Thành muốn cô sinh đứa bé cho Trần Quân Minh vì anh có lòng thương xót một linh hồn vô tội, tưởng rằng anh muốn giải trừ hôn ước với cô và cho cô một cuộc sống mới. Nhưng không, Lý Gia Thành muốn cô sinh đứa bé ra, để lợi dụng nó hủy hoại Trần Quân Minh...
Lý Gia Thành thâm độc thật đấy, cậu ta vốn dĩ là loại người như vậy, ẩn đằng sau cái lớp mặt nạ thư sinh chết tiệt kia...
Nhưng cô không muốn hại bất kì một người vô tội nào cả, ngay từ đầu cô đã không hề có ý định giết Trần Quân Minh, huống hồ gì anh ta đối xử với cô rất tốt, trân trọng cô hơn tất cả mọi thứ. Nhược An cũng không muốn con mình chào đời trong cái cảnh không cha không mẹ, cô không muốn bi kịch cuộc đời mình lặp lại một lần nữa...
Nếu bây giờ cô nói chuyện này cho Trần Quân Minh thì anh có bảo vệ cô nữa hay không, nếu anh biết lý do cô chấp nhận sinh đứa bé ra thì anh còn quan tâm đến cô và con hay không...
Cô vốn chỉ định sinh đứa bé ra theo mệnh lệnh của Lý Gia Thành, xong rồi cùng cậu rời đi đến một nơi khác kết hôn, để Trần Quân Minh tự nuôi đứa bé. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy luyến tiếc con và luyến tiếc cả sự yêu thương của anh...
Tiếng gõ cửa bên ngoài cứ vang lên liên tục nhưng Nhược An không hề nghe thấy. Đến khi giọng nói quen thuộc vang lên, âm thanh của sự lo lắng vội vã lại vang lên một lần nữa...
"Không sao cả...anh sẽ giải quyết giúp em được chứ..."
Trần Quân Minh nhìn những mảnh vụn vỡ nằm trên sàn, anh cũng không suy nghĩ nhiều liền vội vàng ôm lấy Nhược An, để nước mắt của cô thấm lên áo mình...
"Đừng có làm những hành động kì lạ nữa được không...đừng khiến tôi hiểu lầm nữa được không...đừng để tôi nghĩ rằng anh thật sự thích tôi được hay không..."
Nhược An cũng không mắng chửi, đẩy Trần Quân Minh ra như thường lệ. Giọng nói của cô bình thản nhẹ nhàng như buổi chiều hoàng hôn, nhưng lại ẩn chứa sự bi thương tột độ...
Trần Quân Minh quỳ xuống dưới chân Nhược An, lại ngước khuôn mặt đang mỉm cười dịu dàng lên nhìn cô...
"Hôm em cùng anh đến thăm mộ của Mộc Tuyết...anh đã nói với mẹ em rằng...anh xin lỗi, xin lỗi chị ấy rất nhiều...vì anh đã tìm ra người quan trọng với anh hơn tất cả mọi thứ rồi..."
"Lúc đấy, Mộc Tuyết như nhắc nhở anh rằng...người đã ở bên anh trong suốt thời gian qua là ai...người đã quan tâm lo lắng cho anh trong suốt thời gian qua là ai...người đã nói thương anh trong suốt thời gian qua là ai..."
"Tuy anh biết em lừa anh lâu như thế, tất cả lời nói hành động đều là diễn...nhưng không hiểu sao anh lại thấy vui khi nghĩ về nó...hạnh phúc khi người lừa anh là em..."
"Rồi không hiểu sao chỉ sau một đêm em mang thai...anh thề rằng chỉ muốn mang cả thế giới tặng hết cho em...nhưng một lần nữa em lại lừa dối anh sẽ bỏ đứa bé..."
"Anh không có quyền trách em vì tất cả những thứ em lừa dối anh, vì bản thân anh cũng chả phải hạng người tốt đẹp gì...khi để tâm đến hai người phụ nữ cùng một lúc..."
Trần Quân Minh hôn nhẹ lên tay Nhược An, đôi mắt dịu dàng chỉ chứa duy nhất hình bóng của một mình cô...
"Nhưng kể từ lúc này đây...anh biết rằng mình đã yêu em...mối tình đầu duy nhất của anh..."
Trần Quân Minh nhận ra rằng lúc trước anh theo đuổi Mộc Tuyết, chỉ vì chị ấy thật sự rất xinh đẹp, hóa ra đó chỉ là lòng mến mộ khi còn bé. Nhưng sau khi trải qua từng quãng thời gian vui vẻ cùng Nhược An, anh mới nhận ra tình yêu thật sự là như thế nào...
Nhược An vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản như cũ, một lúc sau đó mới lộ ra nụ cười tươi tắn...
"Anh không phải người hoàn mỹ nhất, cũng không phải người khéo léo trong mọi việc, ngoài việc kiếm tiền giỏi ra thì việc gì cũng tệ...nói chung ngoài anh ra còn nhiều người xứng với tôi hơn..."
Trần Quân Minh nghĩ bản thân bị Nhược An từ chối, biết rằng cô vẫn không chịu mở lòng với mình thêm một lần nào nữa...
"Nhưng anh biết gì không...sự trùng hợp tốt đẹp nhất trên thế giới, đại khái là lúc anh nhận ra tình cảm của mình...thì em cũng biết rằng...em yêu anh..."
"Tuy anh không thật sự tốt...nhưng anh chính là anh...người duy nhất yêu em không hề toan tính..."
Nhược An chạm nhẹ lên khuôn mặt nam nhân đối diện, cô đặt lên trán anh một nụ hôn chân thành nhất, minh chứng cho thứ tình cảm tốt đẹp của cô dành cho anh...
"Chúc mừng tình yêu mới của chúng ta..."
Bình luận facebook