Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361
Chương 359: Chủ tử
Cố Thanh Hy xua tay, bảo hắn có việc gì cứ đi giải quyết trước. Bản thân nàng tiếp tục xem buổi đấu giá, suy nghĩ làm sao đuổi Thanh Phong đi, đến Ma tộc xem xem có tung tích liên quan đến Long Châu không.
“Rầm…”
Thanh Phong bỗng nhiên ngã xuống.
Cố Thanh Hy cảnh giác ngẩng đầu lên.
Chợt thấy Tiểu Lộ không biết đã vào từ lúc nào.
Đi vào cùng Tiểu Lộ còn có vài người đàn ông vóc dáng cao to.
“Thuộc hạ bái kiến chủ tử”.
Giọng Tiểu Lộ kích động, nào còn vẻ quyến rũ ngày thường, chỉ còn sự tôn trọng đầy kích động.
Tiểu Lộ cười e thẹn, đúng là phong hoa tuyệt đại.
“Chủ tử, người mất trí nhớ cũng không sao, đừng quên ta là được”, Kim Cường gãi đầu, cười ngây ngô.
“Ngươi là ai?”
“Chủ tử, ta là Kim Cường, người cầm chiếc búa lớn đó. Người còn khen ta mạnh, võ công cao, chu đáo”.
Mạnh thì nàng tin.
Võ công cao nàng cũng tin. Dù sao người ở đây đều có huyệt Thái Dương gồ cao, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Còn chu đáo, sao nàng thấy không giống.
Những người khác che miệng cười.
“Chủ tử, ta là Trương Văn Hổ, phụ trách thu thập đồ quý giá hiếm có đến phòng đấu giá tiến hành đấu giá”.
“Chủ tủ, ta là Trương Vân Kiều, là muội muội của Trương Văn Hổ, bên ngoài phụ trách sắp xếp vật đấu giá, thực tế là phụ trách đưa tin”.
“Chủ tử, ta là Kiều Long, phụ trách bảo vệ an toàn cho phòng đấu giá”.
“…”
Tổng cộng bảy tám người ở đây, Cố Thanh Hy nhất thời cũng không nhớ được ai ra ai.
Chỉ nghi hoặc hỏi: “Các người đã nói lúc đó ta bị thương nặng như vậy, vì sao lúc ta tỉnh lại, lại không cảm thấy bị thương chỗ nào?”
“Đây cũng là điều bọn ta nghi ngờ, đến nay vẫn không điều tra ra, Thiên Võng Các cũng không tra ra. Có phải trên người chủ tử có bí bảo gì có thể hồi phục cơ thể trong thời gian ngắn không?”
“Theo như các ngươi nói, lúc đó ta bị thương rất nặng, dù có cái gì gì châu đó cũng không thể trị khỏi hoàn toàn, huống hồ là bí bảo”.
Chuyện này là một bí ẩn không có lời giải.
Mà trên đời này người có thể giải được chỉ có chủ tử nhà bọn họ.
Vậy mà chủ tử nhà bọn họ lại mất trí nhớ.
“Còn nữa, các người nói ta bị ma thú cấp bảy làm bị thương, bị Ma chủ đánh trọng thương, không phải võ công của ta đã bị phong ấn rồi sao? Lấy đâu ra võ công cao như vậy? Vả lại vì sao Ma chủ lại muốn làm ta bị thương?”
“Ma chủ vừa chính vừa tà, hắn ta đối đầu với người ở mọi nơi, cứ phải so cao thấp với người. Người tìm Long Châu, hắn ta cũng liều mạng tìm Long Châu, chỉ là hắn ta tìm Long Châu chỉ đơn thuần là không muốn người lấy được mà thôi”.
Mẹ kiếp.
Con cún con này.
Nàng biết hắn ta chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Chuyên cướp đi vật người khác yêu thích nhất, đây không phải là ấu trĩ thì là gì.
“Còn về chuyện phong ấn, chuyện này cũng là bí ẩn chưa có lời giải”.
“…”
“Không phải các ngươi tự xưng là mạng lưới tình báo đệ nhất thiên hạ sao? Sao chuyện này cũng không biết, chuyện kia cũng không biết”.
“Chủ tử, mạng lưới tình báo đệ nhất thiên hạ chỉ là điều tra tình báo tốt hơn thế lực khác một chút mà thôi, không phải cái gì cũng có thể tra ra được. Hơn nữa, trên người chủ tử có nhiều thân phận như vậy, lại biết giữ bí mật, người bình thường làm sao có thể tra ra được”.
“Nhưng lần này bọn ta lại tra ra được một chuyện vô cùng quan trọng, nên mới vội vàng đến đây muốn thương lượng với chủ tử”.
“Ồ… chuyện gì?”
Chẳng lẽ có liên quan tới Long Châu?
Cố Thanh Hy thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn bọn họ.
Chỉ thấy Tiểu Lộ lấy một cái la bàn ra, cẩn thận đặt trước mặt Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy liếc nhìn.
Không biết nó làm từ chất liệu gì, vừa giống sắt lại không giống sắt, vừa giống vàng lại không giống vàng.
La bàn hình tròn, ở giữa có ba lỗ hình ngôi sao, và một lỗ hình trái tim.
Cố Thanh Hy nhìn bọn họ, hỏi: “Đây là…”
“Chủ tử, bọn ta đã điều tra rất lâu, cuối cùng tra được một tin tức vô cùng quan trọng, chỉ cần mở được la bàn này thì có thể biết tin tức của viên Long Châu thứ sáu”.
“Người của bọn ta phá giải một thời gian dài vẫn không mở được chiếc la bàn này, sau đó đã mời Ôn tiên sinh tới. Ôn tiên sinh nghiên cứu một lúc lâu, nói ba lỗ hình ngôi sao và lỗ hình trái tim trên la bàn này có lẽ là bốn cái chìa khóa. Chỉ khi nào tìm được bốn chìa khóa mới có thể mở la bàn này ra, tra được tung tích của Long Châu”.
“Nhưng vì nó có niên đại một hai nghìn năm, ba chìa khóa hình ngôi sao này bọn ta điều tra mãi không có kết quả, còn lỗ hình trái tim trên la bàn, cũng được gọi là mắt của la bàn, bọn ta đã tra được thông tin. Nó đang ở kho báu của hoàng cung”.
Đám người Tiểu Lộ đều rất kích động.
Có thể tra ra được tung tích của Long Châu là thành tựu lớn nhất của bọn họ.
Sở dĩ thành lập Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu cũng là vì thu thập tung tích của Long Châu.
Cố Thanh Hy sờ vào ba lỗ khóa hình ngôi sao trên la bàn.
Trong nháy mắt, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ táo bạo.
Trên sách cổ da dê có ghi chép ba địa điểm, một là núi Vọng Hồn, một là núi Quy Vân, còn một chỗ là Đan Hồi Cốc. Chẳng lẽ ba chìa khóa hình ngôi sao lần lượt bị thất lạc ở ba địa điểm này?
Cố Thanh Hy càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu không thì vì sao hơn nghìn năm trước lại có người vắt óc tìm cách bày bố trận Cửu Cung và nhiều lớp nghi trận trên sách cổ da dê như vậy?
“Tiếc là bọn ta lẻn vào hoàng cung nhiều lần cũng không tìm được mắt của la bàn”.
Chương 361: Trù bị kế hoạch
Kim Cường bổ sung thêm một câu: “Mụ nội nó, chúng ta gần như lật cả cái hoàng cung lên nhưng vẫn không tìm ra được. Sau đó, chúng ta suy đoán, có lẽ mắt của la bàn được giấu ở phòng bảo tàng hoàng gia – nơi khó xâm nhập nhất hoàng cung. Chỗ đó được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa còn do Chiến Thần Dạ Mặc Uyên phái tâm phúc của mình đích thân trông coi, không chỉ thế, bên trong còn có cơ quan tầng tầng lớp lớp, chúng ta đã thử hai lần nhưng không thể vào được, nên không dám thử nữa, sợ bị Chiến Thần phát giác”.
“Đúng rồi, ngay cả hoàng thượng cũng phải được Chiến Thần đồng ý mới có thể vào phòng bảo tàng, muốn cậy mạnh xông vào cũng được, nhưng e là sẽ gây ra động tĩnh quá lớn. Cho nên chúng ta muốn chờ lệnh của lâu chủ, xem có nên xông vào hay không?”
“Hoàng cung có nhiều tầng canh gác, một khi ngang nhiên xông vào, vào được, nhưng ra được lại là chuyện khó hơn lên trời. Chuyện này cứ giao cho ta, ta đi tìm!”
Cố Thanh Hy vuốt ve la bàn, hận không thể lập tức tìm được bốn món linh kiện trên la bàn, từ đó nhanh chóng tìm ra Long Châu.
Thời gian của Ngọc tộc và Dịch Thần Phi đã không còn nhiều nữa.
“Có tung tích của viên Long Châu thứ bảy chưa?”
“Không có, vẫn đang điều tra. Gần đây, Ngọc tộc lại điều một lượng lớn trưởng lão ra ngoài tìm kiếm”.
“Thử tìm ở sông băng cực bắc xem!”
Mấy người Tiểu Lộ giật mình: “Chủ tử, người có tung tích của viên Long Châu thứ bảy à?”
“Ta cũng không rõ lắm, dù sao cứ chú ý nhiều một chút là được!”
Chính nàng cũng không xác định được viên Long Châu mà bạn bè của Tiểu Cửu Nhi nhắc đến rốt cuộc là thứ sáu hay thứ bảy.
“Vâng, ta lập tức phái người đến sông băng cực bắc tìm kiếm”.
“Chủ tử, người phải về Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu sao?”
“Bên ngoài đều là người của Dạ Mặc Uyên, được rồi, lần sau đi vậy. Đúng rồi, có phải các ngươi đã dụ Dạ Mặc Uyên đi hay không?”
“Vâng, nhưng cũng không hẳn, Chiến Thần vốn đã trù tính cho trận đại chiến kia, hắn giết rất nhiều người Thiên Phần tộc, còn tiêu diệt khá nhiều thế lực, lần này, có thể nói là Thiên Phần tộc đã tổn thất thảm trọng”.
“Tuy nhiên, hắn cũng đã hãm hại Tu La Môn của chúng ta”.
“Ồ… Hãm hại như thế nào?”
“Hắn tiết lộ tổng bộ Tu La Môn của chúng ta cho Thiên Phần tộc”.
“Tên Chiến Thần kia đúng là không ra gì, bản thân hắn không nuốt trôi được, lại muốn đối phó Thiên Phần tộc nên đã tiết lộ vị trí tổng bộ của Tu La Môn ta, khiến vô số cao thủ Thiên Phần tộc ra tay đối phó Tu La Môn. May mà Tu La Môn đã kịp thời thay đổi vị trí tổng bộ, trong môn cũng không còn nhiều người lưu lại, nếu không thì lần này chúng ta tổn thất thảm trọng rồi”.
Tiểu Lộ lườm Kim Cường: “Ngươi đúng là đồ nhà quê, toàn nghĩ chuyện đâu đâu không. Nếu đúng như ta suy đoán, hẳn là Chiến Thần đã tra được chúng ta đã rút khỏi tổng bộ, cho nên mới cố ý dẫn Thiên Phần tộc đến Tu La Môn, còn hắn thì đã sớm bố trí mai phục, cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, hốt gọn một mẻ người của Thiên Phần tộc”.
“Dù vậy thì cũng là hắn tiết lộ lung tung vị trí tổng bộ của Tu La Môn ta, lần này Thiên Phần tộc tổn thất thê thảm, gần như chết hoặc bị thương, nhưng lỡ như… hắn chưa cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, vậy chẳng phải chúng ta tổn thất không ít máu à?”
“Chúng ta cũng nên nghĩ lại, đường đường là vị trí tổng bộ Tu La Môn, vậy mà lại để Dạ Mặc Uyên tra ra được, đến nỗi kế hoạch rút khỏi tổng bộ cũng bị người ta biết rõ…”, lời của Tiểu Lộ khiến mọi người im lặng.
Ngay cả Kim Cường cũng không lên tiếng.
Quả thật là do bọn họ chủ quan, bị người ta tra ra tổng bộ mà vẫn không biết, nếu như đối phương có lòng muốn tiêu diệt bọn họ, e là… Tu La Môn đã sớm bị diệt.
Điều kinh khủng nhất chính là dạo gần đây bọn họ đã rất cẩn thận, nhưng không hiểu sao vẫn bị Dạ Mặc Uyên tra ra hành tung.
Hay là…
Thiên Võng Các cũng là một trong các thế lực của Dạ Mặc Uyên?
“Chủ tử, thuộc hạ đã chủ quan, sau này ta sẽ chú ý kỹ hơn, tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào biết được vị trí tổng bộ của Tu La Môn ta”.
“Sai rồi, nên để bọn họ biết”.
“Hả…”
Mọi người khẽ giật mình, không rõ ý của lâu chủ.
Đôi môi đỏ thẫm của Cố Thanh Hy nhếch lên, nở một nụ cười tươi tắn: “Qua trận đại chiến vừa rồi, chắc hẳn người Thiên Phần tộc cũng đã biết Tu La Môn đã thay đổi vị trí tổng bộ, chẳng qua Chiến Thần muốn dùng Tu La Môn để vây quét bọn họ mà thôi. Nếu như lại để lộ tin tức một lần nữa thì sao? Các ngươi cảm thấy Thiên Phần tộc tin hay không tin?”
“Cái này khó mà nói được, lần thứ nhất mắc lừa, lần thứ hay tất nhiên muốn báo thù, nhưng lỡ như đó lại là bẫy rập thì sao? Tuy nhiên, khả năng rất lớn là Dạ Mặc Uyên đã dùng kế này một lần, quả quyết không dùng lại lần hai, cho nên có thể Thiên Phần tộc sẽ thử một phen”.
“Không phải khả năng cao, mà là chắc chắn sẽ như vậy!”, Tiểu Lộ bỗng hít sâu một hơi, tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Cố Thanh Hy, rồi nói tiếp: “Lần này, Thiên Phần tộc đã chết rất nhiều người, còn bị tiêu diệt không ít thế lực, cộng thêm mối thù sâu như biển với Tu La Môn, nên chỉ cần có cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ thử”.
Trương Vân Kiều gật đầu: “Ta cũng nghĩ người của Thiên Phần tộc sẽ thử một lần, dù sao bọn họ vẫn muốn tàn sát toàn bộ Tu La Môn, chỉ khổ nỗi không tra ra được thế lực của chúng ta mà thôi. Lần này tuy là chịu thiệt trong tay Dạ Mặc Uyên, thế nhưng trước đó Thiên Phần tộc cũng bị chúng ta chơi không ít lần, rất nhiều chuyện đã xảy ra, bọn họ có thể sẽ chuyển mối hận đối với Dạ Mặc Uyên lên người của Tu La Môn ta”.
Cố Thanh Hy hài lòng nhìn bọn họ.
Nói chuyện với người thông minh quả thật rất nhẹ nhàng.
“Biết nên làm thế nào rồi chứ?”
“Chủ tử yên tâm, chúng ta sẽ để lộ tin tức ra ngoài, đồng thời phải khiến bọn họ không đoán ra được. Tất nhiên, lần này sẽ khiến bọn họ đổ nhiều máu thêm một chút”.
Cố Thanh Hy xua tay, bảo hắn có việc gì cứ đi giải quyết trước. Bản thân nàng tiếp tục xem buổi đấu giá, suy nghĩ làm sao đuổi Thanh Phong đi, đến Ma tộc xem xem có tung tích liên quan đến Long Châu không.
“Rầm…”
Thanh Phong bỗng nhiên ngã xuống.
Cố Thanh Hy cảnh giác ngẩng đầu lên.
Chợt thấy Tiểu Lộ không biết đã vào từ lúc nào.
Đi vào cùng Tiểu Lộ còn có vài người đàn ông vóc dáng cao to.
“Thuộc hạ bái kiến chủ tử”.
Giọng Tiểu Lộ kích động, nào còn vẻ quyến rũ ngày thường, chỉ còn sự tôn trọng đầy kích động.
Tiểu Lộ cười e thẹn, đúng là phong hoa tuyệt đại.
“Chủ tử, người mất trí nhớ cũng không sao, đừng quên ta là được”, Kim Cường gãi đầu, cười ngây ngô.
“Ngươi là ai?”
“Chủ tử, ta là Kim Cường, người cầm chiếc búa lớn đó. Người còn khen ta mạnh, võ công cao, chu đáo”.
Mạnh thì nàng tin.
Võ công cao nàng cũng tin. Dù sao người ở đây đều có huyệt Thái Dương gồ cao, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Còn chu đáo, sao nàng thấy không giống.
Những người khác che miệng cười.
“Chủ tử, ta là Trương Văn Hổ, phụ trách thu thập đồ quý giá hiếm có đến phòng đấu giá tiến hành đấu giá”.
“Chủ tủ, ta là Trương Vân Kiều, là muội muội của Trương Văn Hổ, bên ngoài phụ trách sắp xếp vật đấu giá, thực tế là phụ trách đưa tin”.
“Chủ tử, ta là Kiều Long, phụ trách bảo vệ an toàn cho phòng đấu giá”.
“…”
Tổng cộng bảy tám người ở đây, Cố Thanh Hy nhất thời cũng không nhớ được ai ra ai.
Chỉ nghi hoặc hỏi: “Các người đã nói lúc đó ta bị thương nặng như vậy, vì sao lúc ta tỉnh lại, lại không cảm thấy bị thương chỗ nào?”
“Đây cũng là điều bọn ta nghi ngờ, đến nay vẫn không điều tra ra, Thiên Võng Các cũng không tra ra. Có phải trên người chủ tử có bí bảo gì có thể hồi phục cơ thể trong thời gian ngắn không?”
“Theo như các ngươi nói, lúc đó ta bị thương rất nặng, dù có cái gì gì châu đó cũng không thể trị khỏi hoàn toàn, huống hồ là bí bảo”.
Chuyện này là một bí ẩn không có lời giải.
Mà trên đời này người có thể giải được chỉ có chủ tử nhà bọn họ.
Vậy mà chủ tử nhà bọn họ lại mất trí nhớ.
“Còn nữa, các người nói ta bị ma thú cấp bảy làm bị thương, bị Ma chủ đánh trọng thương, không phải võ công của ta đã bị phong ấn rồi sao? Lấy đâu ra võ công cao như vậy? Vả lại vì sao Ma chủ lại muốn làm ta bị thương?”
“Ma chủ vừa chính vừa tà, hắn ta đối đầu với người ở mọi nơi, cứ phải so cao thấp với người. Người tìm Long Châu, hắn ta cũng liều mạng tìm Long Châu, chỉ là hắn ta tìm Long Châu chỉ đơn thuần là không muốn người lấy được mà thôi”.
Mẹ kiếp.
Con cún con này.
Nàng biết hắn ta chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Chuyên cướp đi vật người khác yêu thích nhất, đây không phải là ấu trĩ thì là gì.
“Còn về chuyện phong ấn, chuyện này cũng là bí ẩn chưa có lời giải”.
“…”
“Không phải các ngươi tự xưng là mạng lưới tình báo đệ nhất thiên hạ sao? Sao chuyện này cũng không biết, chuyện kia cũng không biết”.
“Chủ tử, mạng lưới tình báo đệ nhất thiên hạ chỉ là điều tra tình báo tốt hơn thế lực khác một chút mà thôi, không phải cái gì cũng có thể tra ra được. Hơn nữa, trên người chủ tử có nhiều thân phận như vậy, lại biết giữ bí mật, người bình thường làm sao có thể tra ra được”.
“Nhưng lần này bọn ta lại tra ra được một chuyện vô cùng quan trọng, nên mới vội vàng đến đây muốn thương lượng với chủ tử”.
“Ồ… chuyện gì?”
Chẳng lẽ có liên quan tới Long Châu?
Cố Thanh Hy thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn bọn họ.
Chỉ thấy Tiểu Lộ lấy một cái la bàn ra, cẩn thận đặt trước mặt Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy liếc nhìn.
Không biết nó làm từ chất liệu gì, vừa giống sắt lại không giống sắt, vừa giống vàng lại không giống vàng.
La bàn hình tròn, ở giữa có ba lỗ hình ngôi sao, và một lỗ hình trái tim.
Cố Thanh Hy nhìn bọn họ, hỏi: “Đây là…”
“Chủ tử, bọn ta đã điều tra rất lâu, cuối cùng tra được một tin tức vô cùng quan trọng, chỉ cần mở được la bàn này thì có thể biết tin tức của viên Long Châu thứ sáu”.
“Người của bọn ta phá giải một thời gian dài vẫn không mở được chiếc la bàn này, sau đó đã mời Ôn tiên sinh tới. Ôn tiên sinh nghiên cứu một lúc lâu, nói ba lỗ hình ngôi sao và lỗ hình trái tim trên la bàn này có lẽ là bốn cái chìa khóa. Chỉ khi nào tìm được bốn chìa khóa mới có thể mở la bàn này ra, tra được tung tích của Long Châu”.
“Nhưng vì nó có niên đại một hai nghìn năm, ba chìa khóa hình ngôi sao này bọn ta điều tra mãi không có kết quả, còn lỗ hình trái tim trên la bàn, cũng được gọi là mắt của la bàn, bọn ta đã tra được thông tin. Nó đang ở kho báu của hoàng cung”.
Đám người Tiểu Lộ đều rất kích động.
Có thể tra ra được tung tích của Long Châu là thành tựu lớn nhất của bọn họ.
Sở dĩ thành lập Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu cũng là vì thu thập tung tích của Long Châu.
Cố Thanh Hy sờ vào ba lỗ khóa hình ngôi sao trên la bàn.
Trong nháy mắt, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ táo bạo.
Trên sách cổ da dê có ghi chép ba địa điểm, một là núi Vọng Hồn, một là núi Quy Vân, còn một chỗ là Đan Hồi Cốc. Chẳng lẽ ba chìa khóa hình ngôi sao lần lượt bị thất lạc ở ba địa điểm này?
Cố Thanh Hy càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu không thì vì sao hơn nghìn năm trước lại có người vắt óc tìm cách bày bố trận Cửu Cung và nhiều lớp nghi trận trên sách cổ da dê như vậy?
“Tiếc là bọn ta lẻn vào hoàng cung nhiều lần cũng không tìm được mắt của la bàn”.
Chương 361: Trù bị kế hoạch
Kim Cường bổ sung thêm một câu: “Mụ nội nó, chúng ta gần như lật cả cái hoàng cung lên nhưng vẫn không tìm ra được. Sau đó, chúng ta suy đoán, có lẽ mắt của la bàn được giấu ở phòng bảo tàng hoàng gia – nơi khó xâm nhập nhất hoàng cung. Chỗ đó được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa còn do Chiến Thần Dạ Mặc Uyên phái tâm phúc của mình đích thân trông coi, không chỉ thế, bên trong còn có cơ quan tầng tầng lớp lớp, chúng ta đã thử hai lần nhưng không thể vào được, nên không dám thử nữa, sợ bị Chiến Thần phát giác”.
“Đúng rồi, ngay cả hoàng thượng cũng phải được Chiến Thần đồng ý mới có thể vào phòng bảo tàng, muốn cậy mạnh xông vào cũng được, nhưng e là sẽ gây ra động tĩnh quá lớn. Cho nên chúng ta muốn chờ lệnh của lâu chủ, xem có nên xông vào hay không?”
“Hoàng cung có nhiều tầng canh gác, một khi ngang nhiên xông vào, vào được, nhưng ra được lại là chuyện khó hơn lên trời. Chuyện này cứ giao cho ta, ta đi tìm!”
Cố Thanh Hy vuốt ve la bàn, hận không thể lập tức tìm được bốn món linh kiện trên la bàn, từ đó nhanh chóng tìm ra Long Châu.
Thời gian của Ngọc tộc và Dịch Thần Phi đã không còn nhiều nữa.
“Có tung tích của viên Long Châu thứ bảy chưa?”
“Không có, vẫn đang điều tra. Gần đây, Ngọc tộc lại điều một lượng lớn trưởng lão ra ngoài tìm kiếm”.
“Thử tìm ở sông băng cực bắc xem!”
Mấy người Tiểu Lộ giật mình: “Chủ tử, người có tung tích của viên Long Châu thứ bảy à?”
“Ta cũng không rõ lắm, dù sao cứ chú ý nhiều một chút là được!”
Chính nàng cũng không xác định được viên Long Châu mà bạn bè của Tiểu Cửu Nhi nhắc đến rốt cuộc là thứ sáu hay thứ bảy.
“Vâng, ta lập tức phái người đến sông băng cực bắc tìm kiếm”.
“Chủ tử, người phải về Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu sao?”
“Bên ngoài đều là người của Dạ Mặc Uyên, được rồi, lần sau đi vậy. Đúng rồi, có phải các ngươi đã dụ Dạ Mặc Uyên đi hay không?”
“Vâng, nhưng cũng không hẳn, Chiến Thần vốn đã trù tính cho trận đại chiến kia, hắn giết rất nhiều người Thiên Phần tộc, còn tiêu diệt khá nhiều thế lực, lần này, có thể nói là Thiên Phần tộc đã tổn thất thảm trọng”.
“Tuy nhiên, hắn cũng đã hãm hại Tu La Môn của chúng ta”.
“Ồ… Hãm hại như thế nào?”
“Hắn tiết lộ tổng bộ Tu La Môn của chúng ta cho Thiên Phần tộc”.
“Tên Chiến Thần kia đúng là không ra gì, bản thân hắn không nuốt trôi được, lại muốn đối phó Thiên Phần tộc nên đã tiết lộ vị trí tổng bộ của Tu La Môn ta, khiến vô số cao thủ Thiên Phần tộc ra tay đối phó Tu La Môn. May mà Tu La Môn đã kịp thời thay đổi vị trí tổng bộ, trong môn cũng không còn nhiều người lưu lại, nếu không thì lần này chúng ta tổn thất thảm trọng rồi”.
Tiểu Lộ lườm Kim Cường: “Ngươi đúng là đồ nhà quê, toàn nghĩ chuyện đâu đâu không. Nếu đúng như ta suy đoán, hẳn là Chiến Thần đã tra được chúng ta đã rút khỏi tổng bộ, cho nên mới cố ý dẫn Thiên Phần tộc đến Tu La Môn, còn hắn thì đã sớm bố trí mai phục, cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, hốt gọn một mẻ người của Thiên Phần tộc”.
“Dù vậy thì cũng là hắn tiết lộ lung tung vị trí tổng bộ của Tu La Môn ta, lần này Thiên Phần tộc tổn thất thê thảm, gần như chết hoặc bị thương, nhưng lỡ như… hắn chưa cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, vậy chẳng phải chúng ta tổn thất không ít máu à?”
“Chúng ta cũng nên nghĩ lại, đường đường là vị trí tổng bộ Tu La Môn, vậy mà lại để Dạ Mặc Uyên tra ra được, đến nỗi kế hoạch rút khỏi tổng bộ cũng bị người ta biết rõ…”, lời của Tiểu Lộ khiến mọi người im lặng.
Ngay cả Kim Cường cũng không lên tiếng.
Quả thật là do bọn họ chủ quan, bị người ta tra ra tổng bộ mà vẫn không biết, nếu như đối phương có lòng muốn tiêu diệt bọn họ, e là… Tu La Môn đã sớm bị diệt.
Điều kinh khủng nhất chính là dạo gần đây bọn họ đã rất cẩn thận, nhưng không hiểu sao vẫn bị Dạ Mặc Uyên tra ra hành tung.
Hay là…
Thiên Võng Các cũng là một trong các thế lực của Dạ Mặc Uyên?
“Chủ tử, thuộc hạ đã chủ quan, sau này ta sẽ chú ý kỹ hơn, tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào biết được vị trí tổng bộ của Tu La Môn ta”.
“Sai rồi, nên để bọn họ biết”.
“Hả…”
Mọi người khẽ giật mình, không rõ ý của lâu chủ.
Đôi môi đỏ thẫm của Cố Thanh Hy nhếch lên, nở một nụ cười tươi tắn: “Qua trận đại chiến vừa rồi, chắc hẳn người Thiên Phần tộc cũng đã biết Tu La Môn đã thay đổi vị trí tổng bộ, chẳng qua Chiến Thần muốn dùng Tu La Môn để vây quét bọn họ mà thôi. Nếu như lại để lộ tin tức một lần nữa thì sao? Các ngươi cảm thấy Thiên Phần tộc tin hay không tin?”
“Cái này khó mà nói được, lần thứ nhất mắc lừa, lần thứ hay tất nhiên muốn báo thù, nhưng lỡ như đó lại là bẫy rập thì sao? Tuy nhiên, khả năng rất lớn là Dạ Mặc Uyên đã dùng kế này một lần, quả quyết không dùng lại lần hai, cho nên có thể Thiên Phần tộc sẽ thử một phen”.
“Không phải khả năng cao, mà là chắc chắn sẽ như vậy!”, Tiểu Lộ bỗng hít sâu một hơi, tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Cố Thanh Hy, rồi nói tiếp: “Lần này, Thiên Phần tộc đã chết rất nhiều người, còn bị tiêu diệt không ít thế lực, cộng thêm mối thù sâu như biển với Tu La Môn, nên chỉ cần có cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ thử”.
Trương Vân Kiều gật đầu: “Ta cũng nghĩ người của Thiên Phần tộc sẽ thử một lần, dù sao bọn họ vẫn muốn tàn sát toàn bộ Tu La Môn, chỉ khổ nỗi không tra ra được thế lực của chúng ta mà thôi. Lần này tuy là chịu thiệt trong tay Dạ Mặc Uyên, thế nhưng trước đó Thiên Phần tộc cũng bị chúng ta chơi không ít lần, rất nhiều chuyện đã xảy ra, bọn họ có thể sẽ chuyển mối hận đối với Dạ Mặc Uyên lên người của Tu La Môn ta”.
Cố Thanh Hy hài lòng nhìn bọn họ.
Nói chuyện với người thông minh quả thật rất nhẹ nhàng.
“Biết nên làm thế nào rồi chứ?”
“Chủ tử yên tâm, chúng ta sẽ để lộ tin tức ra ngoài, đồng thời phải khiến bọn họ không đoán ra được. Tất nhiên, lần này sẽ khiến bọn họ đổ nhiều máu thêm một chút”.