• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (2 Viewers)

  • Chương 357-360

Chương 357: Tổ chức đấu giá

Cố Thanh Hy vừa nhìn chằm chằm vào sách cổ da dê, vừa giải cửu cung cách.

Sau hai ngày liên tiếp nghiên cứu, cuối cùng nàng cũng đã giải mã được bí mật ghi trong sách.

Trong sách cổ quả nhiên có tin tức về Long Châu, nhưng để lấy được Long Châu thì cần phải đến Đan Hồi cốc, núi Quy Vân và tổng bộ Ma tộc.

Cố Thanh Hy còn muốn giải, nhưng trong sách chỉ ghi chép ba vị trí địa lý và tên của một người.

Sở dĩ ghi chép tên người này là bởi vì sách cổ da dê do hắn ta để lại.

Cố Thanh Hy mờ mịt.

Đây thì tính là tin tức gì?

Chưa kể những cái khác, chỉ riêng tổng bộ Ma tộc rộng lớn thôi, nàng phải vào tổng bộ Ma tộc để làm gì?

Tin tức liên quan đến Long Châu lại là gì?

Cố Thanh Hy nghĩ mãi mà không ra.

Nhưng vì Ngọc tộc, nàng chỉ có thể đến Ma tộc một chuyến để xem sao.

“Cốc cốc...”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi”.

Cố Thanh Hy nhanh chóng xoá cửu cung đồ, nhìn Dạ Mặc Uyên mở cửa đi vào, mỉm cười hỏi.

“Sao chàng lại tới đây?”

“Nàng đã ở trong phòng nhiều ngày, ta nghe hạ nhân nói nàng không đi đâu cả, nàng có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Không có, ta khoẻ lắm”.

Cố Thanh Hy duỗi lưng, ở trong phòng mấy ngày liền đúng là hơi khó chịu.

“Bản vương gọi thái y đến khám bệnh cho nàng”.

Cố Thanh Hy giật mình, vội la lên: “Không cần không cần, ta rất khoẻ, chàng đừng gọi mấy lão già đó đến giày vò ta nữa”.

“Chưa kể đến nàng khó chịu, chỉ riêng đứa bé trong bụng nàng cũng phải khám đúng hạn”.

“Ta là đại phu, ta đã kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại”.

Nói đùa, chính vì trong bụng nàng không có con, kẻ bất tài này không dám để những vị thái y kia khám bệnh.

Dù y thuật của nàng có cao đến đâu thì cũng sẽ có một ngày bại lộ, những vị đại phu kia cũng không ngốc.

Một lần, hai lần, ba lần bị nàng lừa, số lần càng nhiều thì có lẽ sẽ nghi ngờ.

Dạ Mặc Uyên nhíu mày.

Nàng lo lắng như thế làm gì?

Cố Thanh Hy sợ hắn nghi ngờ bèn kéo cánh tay hắn, làm nũng: “Ai da, vương gia, chàng nhìn ta khoẻ lắm, thuốc bổ chàng đưa ta cũng uống đúng hạn, không cần bồi bổ thêm thứ khác nữa thật mà, chàng đừng nhọc lòng nữa có được không?”

“Vương gia, chẳng phải chàng bảo sẽ dẫn ta đi phòng đấu giá Phong Tương sao? Chúng ta đi luôn bây giờ có được không?”

“Được thôi”.

Nàng đã ở trong phòng rất nhiều ngày.

Nếu nàng thật sự không ra ngoài, hắn sẽ nghi ngờ nàng phiền muộn thành bệnh đúng không?

“Cảm ơn vương gia, vậy chúng ta đi thôi. Đúng rồi, vương gia, ta có thể hỏi chàng một việc không?”

“Việc gì?”

“Núi Quy Vân ở đâu vậy?”

Shh...

Dạ Mặc Uyên lập tức sầm mặt lại, trầm giọng hỏi: “Nàng hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì, ta chỉ hỏi bừa thôi, sao thế, ta có nói sai chỗ nào hả?”

“Núi Quy Vân không phải điều nàng nên hỏi, cũng không phải nơi nàng nên đi, sau này đừng nhắc lại nữa”.

Cố Thanh Hy sờ cằm.

Trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách?

Rốt cuộc núi Quy Vân là nơi nào?

Tại sao Dạ Mặc Uyên lại kiêng dè như thế?

Nơi có thể khiến Dạ Mặc Uyên kiêng dè nhất định không dễ đi.

“Thế còn Đan Hồi cốc? Đan Hồi cốc ở đâu?”

“Nàng hỏi chuyện này để làm gì?”

“Nghe nói nơi đó luyện đan rất lợi hại, ta muốn đi xem và học hỏi họ. Nếu có đan dược tốt, ta cũng có thể mua một ít”.

“Đan Hồi cốc chưa bao giờ cho phép người ngoài vào, nàng không vào được, họ cũng sẽ không thể dạy nàng thuật luyện đan, trừ phi nàng là người trong tộc họ”.

“Vậy nên ý của chàng là dù ta có biết Đan Hồi cốc ở đâu, ta cũng không vào được?”

“Đúng vậy”.

Cố Thanh Hy đã hiểu.

Nếu đã không vào được thì nàng sẽ đi tìm Nạp Lan Lăng Nhược.

Trên đường phố sầm uất, một nam một nữ đang sánh vai nhau dạo bước. Họ đều đeo mặt nạ, không thấy diện mạo thật, nhưng cả hai đều có khí chất xuất sắc, dáng người cao gầy, toát ra hơi thở cao quý không thể xâm phạm.

Các dân chúng đi ngang qua đều không nhịn được nhìn lâu hơn.

Bỗng nhiên, tiếng xì xào bàn tán kinh ngạc vang lên trên đường phố truyền rõ vào tai hai người.

“Ngươi đã nghe nói chưa, hôm nay phòng đấu giá Phong Tương có một buổi đấu giá quy mô lớn sẽ được tổ chức vào một canh giờ nữa”.

“Thật không? Lúc trước phòng đấu giá Phong Tương đã thông báo sẽ tổ chức hội đấu giá, kết quả lại trì hoãn tận mười ngày. Trì hoãn mười ngày thì cũng thôi, sau đó còn bỗng dưng huỷ bỏ buổi đấu giá, nói cái gì mà chưa xác định thời gian. Nhiều người nghe tin của phòng đấu giá Phong Tương nên đã đến từ xa đến, kết quả không tham gia được, lần này phòng đấu giá Phong Tương sẽ không trì hoãn nữa”.

“Ta nghĩ không nên đi đâu, ngoài cửa phòng đấu giá Phong Tương người đông nghìn nghịt, rất nhiều người tập trung, cũng có rất nhiều tỳ nữ của phòng đấu giá đang tiếp khách”.

“Nhắc tới cũng lạ thật, trước đây mỗi khi công bố thời gian đấu giá thì chưa bao giờ huỷ bỏ, lần này lại thay đổi thời gian hết lần này tới lần khác, chẳng lẽ nội bộ phòng đấu giá Phong Tương xảy ra vấn đề gì?”

“Chuyện này làm sao chúng ta biết được? Dù sao thì đồ của phòng đấu giá Phong Tương cũng đều là tinh phẩm, ở ngoài có tiền cũng chưa chắc có thể mua được. Chúng ta đi xem để thấy chút việc đời nào”.

“Thôi đi, với thân phận của ngươi, ta nghĩ ngay cả cửa phòng đấu giá Phong Tương ngươi còn không thể vào”.

Cố Thanh Hy sờ cằm, trong lòng không khỏi dâng lên chút nghi hoặc.

Lần trước khi nàng rời khỏi phòng đấu giá Phong Tương, Tiểu Lộ đã niềm nở tiếp đãi nàng, dặn nàng nhớ tham gia buổi đấu giá tiếp theo. Lúc đó trong lời nói của nàng ta có hàm ý, nhưng nàng không thể nghĩ ra rốt cuộc Tiểu Lộ muốn ám chỉ điều gì.

Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện này nối tiếp chuyện kia, nàng hoàn toàn không có thời gian đến phòng đấu giá Phong Tương.
Chương 358: Suy đoán

Cứ thế đã trì hoãn đến bây giờ.

Nhưng sự việc lại trùng hợp như thế.

Buổi đấu giá không tổ chức sớm, cũng không tổ chức muộn, cứ phải tổ chức vào lúc nàng muốn đi, như là chuẩn bị riêng cho nàng.

Không chỉ có Cố Thanh Hy nghi ngờ.

Dạ Mặc Uyên cũng nghi ngờ.

Về thân phận của thê tử hắn có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng hắn không tìm được bằng chứng nào có thể chứng minh thân phận của nàng.

Phòng đấu giá Phong Tương là phòng đấu giá lớn nhất đế đô, thậm chí là lớn nhất thiên hạ, rốt cuộc họ có quan hệ gì với Cố Thanh Hy?

Đi mãi đi mãi, bất giác đã đến trước cổng phòng đấu giá.

Nơi này được xây theo kiểu kín cổng cao tường, chỉ chừa một con đường nhỏ để đi vào.

Và lúc này, trên con đường nhỏ kia có mấy chàng công tử đang đánh nhau để giành chỗ đi vào.

Cố Thanh Hy cau mày, như thế thì nàng phải vào bằng cách nào đây?

Bỗng nhiên, một tên hạ nhân lịch sự thi lễ, hỏi: “Hai vị có phải là Dạ Vương và Dạ Vương phi không ạ?”

“Có việc gì không?”

“Tiểu Lộ tỷ tỷ đã dặn, nếu hai vị đến thì mời hai vị vào thẳng phòng riêng”.

Hạ nhân làm động tác mời để mời họ vào bằng lối vào dành cho khách quý.

Tất cả những người vây xem xung quanh đều kinh ngạc há to miệng.

Có thể được phòng đấu giá Phong Tương mời thì không phải là người bình thường, rốt cuộc hai vị này là ai?

Phải biết rằng ngay cả vương gia đương triều cũng không có tư cách được phòng đấu giá Phong Tương mời riêng, hơn nữa vừa mới đến, Tiểu Lộ đã đích thân ra đón.

“Cố cô nương, người đã làm ta đợi lâu rồi. Lúc trước người bảo sẽ tới nhưng lại làm ta đợi đến bây giờ”.

Tiểu Lộ vừa nói câu đầu tiên đã nũng nịu lại gần.

Dạ Mặc Uyên đưa tay ra ngăn cản cơ thể mềm mại không xương của Tiểu Lộ, để nàng ta giữ một khoảng cách với Cố Thanh Hy.

Tiểu Lộ hờn dỗi: “Cố cô nương, nhìn phu quân của người tốt với người chưa kìa, Tiểu Lộ hâm mộ muốn chết, hôm nào người cũng giới hiệu cho Tiểu Lộ một tá phu quân như thế này đi”.

Cố Thanh Hy nhướng mày.

Giới thiệu một tá phu quân?

Đây không phải từ ngữ hiện đại ư? Tại sao Tiểu Lộ cũng biết nói?

Là trùng hợp, hay là...

Cố Thanh Hy nhìn lướt qua Dạ Mặc Uyên, chớp mắt với Tiểu Lộ, cười đáp: “Tiểu Lộ tỷ tỷ, hay là ta tặng phu quân của ta cho tỷ nhé?”

“Đừng đừng đừng, Tiểu Lộ còn muốn sống thêm vài năm nữa, vẻ đẹp này ta không có phúc nhận”.

Những người bên cạnh kinh ngạc, rốt cuộc hai người đeo mặt nạ đó là ai, sao họ lại được quản gia Tiểu Lộ của phòng đấu giá Phong Tương đối đãi khác biệt như thế, còn đích thân tiếp đón?

Trạch Vương cũng đến, hắn ta ở trong phòng riêng chứng kiến mọi thứ bên dưới.

Chỉ nhìn thoáng qua hắn ta đã nhận ra Cố Thanh Hy, dáng người xinh đẹp thướt tha ấy ngoài Cố Thanh Hy ra thì không có ai khác.

Nhưng nam nhân đeo mặt nạ bên cạnh nàng, là Dạ Vương?

Mặt nạ mà Dạ Vương đeo không phải là mặt nạ quỷ sao? Tại sao hôm nay lại đổi?

Nhìn hai chân bình thường và khí chất cao quý bá đạo của hắn, Trạch Vương cảm thấy rất ghen tị.

Cố Thanh Hy đã biến mất rất lâu, không biết là đi đâu, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Chẳng lẽ nàng cũng nghe tin phòng đấu giá Phong Tương sẽ tổ chức một buổi đấu giá quy mô lớn nên mới đến?

Nhiều ngày không gặp, trông nàng có vẻ chững chạc hơn nhiều, nụ cười cũng có vẻ đau buồn.

Lẽ nào cuộc sống của nàng ở phủ Dạ Vương không được tốt?

Trạch Vương muốn đi qua chào hỏi nàng nhưng chân lại không nhấc lên nổi như bị rót chì.

Cố Sơ Vân bước ra, ánh mắt nàng ta sâu thẳm, không biết có nhận ra Cố Thanh Hy hay không.

Có thể nhìn ra được ánh mắt của nàng ta sắc bén hơn trước rất nhiều.

“Hai vị, ở đây người nhiều phức tạp, chi bằng theo ta lên tầng ba”, Tiểu Lộ cười bảo.

“Ừm”, Cố Thanh Hy trả lời.

Nàng không chú ý đến việc ngày thường tầng ba không cho phép người ngoài lên.

Chỉ có quản gia của phòng đấu giá Phong Tương mới được lên, nhưng bây giờ họ lại mời các nàng lên.

Trong phòng đấu giá lại kinh ngạc.

“Chẳng lẽ hai người này còn giàu hơn cả chiến thần vương gia nên mới được Tiểu Lộ đích thân dẫn lên tầng ba?”

“Ta nghĩ cũng có thể lắm, lúc đó chiến thần vương gia và vương phi cũng đâu có tư cách được mời lên tầng ba”.

“Lẽ nào là chủ nhân của phòng đấu giá?”

“Không thể nào, chẳng phải đến nay vẫn chưa biết chủ nhân của phòng đấu giá Phong Tương là ai sao?”

Dạ Mặc Uyên không nói lời nào, chỉ đi theo họ lên tầng ba.

Nhưng trong lòng hắn đang suy đoán phòng đấu giá Phong Tương mời họ lên tầng ba là có ý gì.

Vẻ đố kị mãnh liệt chợt thoáng qua trong mắt Cố Sơ Vân.

Trong phòng riêng trên tầng ba.

Cố Thanh Hy vừa thưởng thức trà thơm, vừa cười xấu xa: “Tiểu Lộ tỷ tỷ, lần này phòng đấu giá có thứ gì tốt muốn đấu giá đúng không? Ta báo trước là đồ nhất định phải tốt đấy, nếu không lần sau ta sẽ không tới nữa”.

“Xem người nói kìa, phòng đấu giá Phong Tương chúng ta không đấu giá thì thôi, một khi đấu giá thì chỉ toàn hàng thượng phẩm thôi, đảm bảo người sẽ thích”.

“Vậy à, ta có vài món đồ, phòng đấu giá có thể bán giúp ta không?”

“Ồ... Thứ gì vậy?”

Không chỉ Tiểu Lộ, Dạ Mặc Uyên cũng nghiêng đầu qua, muốn xem thử trong tay nàng có thứ gì tốt.

Dạ Mặc Uyên vẫn chưa quên viên Long Châu thứ năm đã mất trong tay nàng, mặc dù viên Long Châu đó chắc chắn đã rơi vào tay Ngọc tộc.

Cố Thanh Hy nhìn Cố Thanh Hy như kiêng dè điều gì đó, không biết có phải do nàng nghĩ đến lòng tốt và bao dung của Dạ Mặc Uyên dành cho nàng hay không.

Nàng đưa tay lấy ra một đống chai thuốc từ trong nhẫn không gian.

Chai thuốc chưa mở nhưng đã toả ra linh khí nồng đậm khắp phòng.
Chương 359: Trả giá

Tiểu Lộ trợn tròn mắt.

Tay cầm tách trà của Dạ Mặc Uyên cũng hơi lung lay.

Họ đã gặp rất nhiều linh dược nhưng chưa bao giờ gặp linh dược với quy mô nhiều như vậy.

Ngay cả Đan Hồi cốc cũng khó có thể lấy ra được nhiều như vậy.

Hơn nữa chỉ mới ngửi linh khí nồng đậm kia, họ đã cảm thấy toàn thân thoải mái, mơ hồ có cảm giác đột phá.

Rốt cuộc là thuốc gì mà lại có thể toả ra linh khí nồng đậm như vậy?

Tiểu Lộ cầm lấy một chai mở nắp ra, khẽ nhướng mày: “Đan Tẩy Tuỷ? Mặc dù chỉ là trung đẳng nhất phẩm nhưng hơn ở số lượng nhiều, cũng không tệ”.

Cố Thanh Hy chống cằm, trên khoé mắt có ý cười.

“Có bán được không?”, Cố Thanh Hy xấu hổ hỏi, những viên đan Tẩy Tuỷ này đều do nàng luyện chế bừa từ dược liệu thừa.

Ban đầu nàng định vứt đi, nhưng nghĩ lại thì quyết định dùng để luyện tập, tránh lãng phí một chút vật liệu.

“Đương nhiên là được, chẳng qua phòng đấu giá chúng ta sẽ lấy hai mươi phần trăm tiền hoa hồng, Cố cô nương cũng biết điều này chứ nhỉ?”

“Trước đây không biết, bây giờ thì biết rồi. Tiểu Lộ tỷ tỷ, ta coi tỷ như tỷ tỷ ruột của mình, tỷ xem chúng ta có duyên như thế, giảm giá cho ta một chút đi”.

“Mười phần trăm, chúng ta lấy mười phần trăm”.

“Mười phần trăm còn nhiều quá, giảm thêm đi ạ”.

“Giảm thêm nữa sẽ gãy xương mất”.

“Gãy xương thì cứ nối lại là được. Tỷ nhìn này, tất cả đều là linh dược thượng phẩm, với lại mỗi chai đều đầy, tỷ cũng ít khi gặp được khách hàng tốt như ta mà đúng không?”

Tiểu Lộ phụt cười, cầm chai thuốc hàng thứ hai lên mở nắp ra, trong chai toả ra linh khí còn nồng đậm hơn cả đan Tẩy Tuỷ.

“Đan Bồi Nguyên, thượng đẳng nhất phẩm. Đan dược này không tệ, có thể bán với giá cao, hơn nữa số lượng còn rất nhiều”.

“Đó là đương nhiên, ta mang đến cho tỷ nhiều thứ tốt lắm đấy”.

Tiểu Lộ lại mở loại thứ ba ra, linh khí nồng đậm hơn xộc vào mũi, nàng ta lại kinh ngạc: “Đan Cực Thiên, đây là đan dược nhị phẩm”.

Dạ Mặc Uyên nhíu mày.

Trên bàn xếp đầy những chai thuốc, hơn nữa còn có không ít loại thuốc khác nhau, mỗi loại thuốc có ít nhất một hàng. Nói cách khác, mỗi chai thuốc có màu sắc khác nhau đều đựng đan dược khác nhau?

Nàng lấy đâu ra nhiều đan dược như thế?

“Tiểu Lộ tỷ tỷ, giảm thêm đi mà”.

Tiểu Lộ cười, trên mặt còn giữ vẻ kinh ngạc: “Nhiều thứ tốt như vậy, đương nhiên chúng ta sẽ sẵn sàng giảm thêm cho người. Cố cô nương, chúng ta giảm năm phần trăm cho người, đây là cái giá mà phòng đấu giá Phong Tương chưa bao giờ có”.

Cố Thanh Hy kéo tay áo Tiểu Lộ, nũng nịu nói: “Ai da, Tiểu Lộ tỷ tỷ, tỷ xem những đan dược khác trước đã, đừng quyết định nhanh như thế”.

Tiểu Lộ nghi hoặc.

Có thể luyện chế ra đan dược nhị phẩm đã nghịch thiên lắm rồi, lẽ nào nàng còn có đan dược tam phẩm?

Mở nắp chai ra, Tiểu Lộ kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Tam phẩm, thật sự là tam phẩm... Hơn nữa còn là trung đẳng.

Nàng ta run rẩy mở một chai khác, lại là trung đẳng tam phẩm.

Mặc dù cùng là đan dược tam phẩm, nhưng thượng đẳng và trung đẳng lại khác biệt một trời một vực.

Tiểu Lộ tiếp tục mở ra, không ngờ là...

Tứ phẩm...

Trời ạ...

Đã bao nhiêu năm rồi nàng ta chưa được nhìn thấy đan dược tứ phẩm?

Trong thiên hạ không có được mấy vị luyện đan sư có thể luyện ra đan dược tứ phẩm thì phải?

Không chỉ Tiểu Lộ kinh ngạc không nói nên lời.

Dạ Mặc Uyên cũng suýt làm rơi tách trà trong tay.

Hắn không ngờ nàng lại mang theo nhiều đan dược thượng đẳng như vậy. Nàng có biết nếu việc này truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ đi cướp đan dược của nàng, đến lúc đó nàng sẽ không còn giữ được cái mạng nhỏ của mình không?

Những viên đan dược này là ai cho nàng?

Hay là mấy ngày trước, nàng chăm chỉ xử lí dược liệu là để luyện chế những thứ này?

Khả năng không lớn lắm, không phải ai cũng có thể luyện chế đan dược, mà nàng thậm chí còn không có sư phụ, chỉ dựa theo phương thuốc trên một cuốn sách cổ da dê thôi.

Ánh mắt Dạ Mặc Uyên nhìn Cố Thanh Hy hơi phức tạp.

Tiểu Lộ ngạc nhiên: “Cố cô nương, sau lưng người có đại sư luyện đan phải không? Không biết người có thể giới thiệu vị đại sư luyện đan đó cho phòng đấu giá Phong Tương chúng ta không?”

“Vậy tỷ định báo đáp ta như thế nào?”, Cố Thanh Hy nghịch đan dược trên bàn.

Tiểu Lộ hờn dỗi, nhưng trên khuôn mặt nghiêng nước nghiên thành lại tràn đầy ý cười: “Nhìn người kìa, có nhiều linh đan diệu dược như thế mà còn để bụng chút tiền hoa hồng này. Ba phần trăm, phòng đấu giá Phong Tương chúng ta chỉ lấy ba phần trăm”.

“Tiểu Lộ tỷ, tỷ không được tình nghĩa lắm đâu đấy, lãi ít thu nhiều, tỷ có biết ba phần trăm vẫn có thể kiếm rất nhiều tiền không? Đế đô chúng ta còn một phòng đấu giá khác tên là gì nhỉ, phòng đấu giá Mẫu Đơn, tên rất tầm thường nhưng hình như thực lực rất lớn. Tỷ có tin nếu ta mang những đan dược này đến phòng đấu giá Mẫu Đơn, họ chắc chắn sẽ không lấy nhiều như vậy không? Dù sao tất cả những thứ này đều là đồ tốt mà”.

Tiểu Lộ cắn răng: “Hai phần trăm, không thể ít hơn nữa”.

“Hai phần trăm, vẫn quá đắt. Tiểu Lộ tỷ, ta thấy tỷ hoàn toàn không coi ta là muội muội. Ta nghèo như thế này, sao tỷ lại nhẫn tâm lấy số tiền đó của ta chứ?”

Cố Thanh Hy tủi thân chớp mắt, lã chã chực khóc, lén kéo áo Dạ Mặc Uyên để ra hiệu cho hắn hỗ trợ trả giá.

Dạ Mặc Uyên rút áo mình ra.

Hai phần trăm còn không biết dừng, còn muốn trả bao nhiêu nữa?

Hắn không trả được.

Hắn còn cảm thấy uất ức thay cho phòng đấu giá Phong Tương đây này.
Chương 360: Mất mặt quá

“Bỏ đi, ai bảo ta hợp ý với người chứ, giảm một phần trăm đi, sau này người có món gì tốt thì nhớ tới bọn ta. Lần này bọn ta chỉ lấy một phần trăm, có lẽ đây sẽ là tiền lệ mà sau này mãi mãi cũng không thể có nữa”.

Quan trọng là phòng đấu giá Phong Tương cũng cần một vài thứ tốt để giữ vững danh tiếng phòng đấu giá số một thiên hạ.

Tiểu Lộ và Dạ Mặc Uyên cho rằng lần này Cố Thanh Hy sẽ không thể nói gì nữa, dù sao cũng chỉ lấy một phần trăm, đúng là không có tiền lệ.

Nhưng bọn họ không ngờ Cố Thanh Hy còn hạ giá.

“Tiểu Lộ tỷ tỷ, tỷ cũng nói rồi, chúng ta rất hợp ý, nếu chúng ta đã hợp ý như vậy thì sao tỷ nhẫn tâm kiếm tiền từ ta chứ. Ta đối xử với tỷ như tỷ tỷ thân, tỷ tỷ tốt cơ mà”.

Tiểu Lộ suýt nữa phun ngụm trà ra.

Nàng ta sửng sốt: “Đừng bảo người muốn nói dù là một phần trăm cũng không cho bọn ta lấy đấy chứ?”

“Tiểu Lộ tỷ tỷ hiểu mà, ngu muội đúng là có ý này”.

Tiểu Lộ đang định nói, Cố Thanh Hy đã cướp lời nói trước: “Tỷ xem, sau lưng ta có một đại sư luyện đan, đan dược mà nàng ta luyện chế tốt như vậy, số lượng cũng nhiều đến vậy, sau này chỉ cần là đan dược mà nàng ta luyện chế ra đều có thể mang cho phòng đấu giá Phong Tương các tỷ. Lần này tỷ tạo điều kiện cho ta, không kiếm tiền từ bọn ta, lần sau tỷ có thể kiếm bộn tiền rồi”.

“…”

Lần này còn không cho bọn họ lấy tiền lời, lần sau có khả năng cho bọn họ tiền lời không?

“Chuyện này cũng giống như gà mẹ để trứng, có gà mẹ thì đương nhiên có thể không ngừng đẻ trứng rồi”.

“…”

“Tỷ tỷ tốt, tỷ tạo điều kiện cho ta đi, đợi sau lần này, ta sẽ giới thiệu nàng ta cho tỷ, bảo đảm phòng đấu giá Phương Tương các tỷ sau này có thể kiếm được khoản lớn”.

“…”

Cố Thanh Hy chớp mắt với Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên quay đầu đi.

Hắn đến tuổi này rồi cũng chưa bao giờ mất mặt trước người ngoài như vậy.

Đều là làm ăn với nhau, một chút lợi ích cũng không cho người ta, thế mà nàng cũng nói ra được.

Đứng cùng với nàng, hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Cố Thanh Hy luyên thuyên một thôi một hồi, câu nào câu nấy đầy lý lẽ, lời nói toàn là nghĩ cho phòng đấu giá Phong Tương, Tiểu Lộ bị dày vò đến mức không còn cách nào khác.

Nàng ta chỉ đành đồng ý: “Được thôi, lần này ta không lấy lời từ người, người nhớ phải giới thiệu vị luyện đan sư kia cho bọn ta đấy”.

“Đó là đương nhiên, đa tạ Tiểu Lộ tỷ tỷ”.

Không ngoài dự liệu, đan dược vừa lên sàn, cả phòng đấu giá đều kinh ngạc.

Có cả đan Tẩy Tủy, hơn nữa còn có nhiều bình, cứ ba bình đấu giá một lượt.

Người ở phòng đấu giá tranh nhau đấu giá, còn có rất nhiều nhân vật quan trọng của thế gia gia tộc lớn mang trọng kim tới, dùng trọng kim đấu giá, chỉ muốn đấu giá được tất cả đan Tẩy Tủy về, để có thể nâng cao công lực của đệ tử trong tộc.

Phòng đấu giá vốn dĩ đã rất đông người, nay càng chen chúc đông nghịt, ngay cả chỗ đứng cũng phải chen lấn.

Cố Thanh Hy ngồi ở nhã gian lầu ba, nhìn người bên dưới cạnh tranh đấu giá mà trợn tròn mắt.

Đan Tẩy Tủy là nàng tiện tay luyện ra mà thôi, vốn dĩ nàng cũng muốn vứt đi rồi, không ngờ lại được săn đón như vậy. Hơn nữa, mỗi một phần đan Tẩy Tủy đều được đấu giá với giá trên trời, chỉ chốc lát đã bị tranh nhau hết sạch.

Có người thậm chí còn đánh nhau vì đan Tẩy Tủy.

Cố Thanh Hy cắn răng: “Sớm biết như vậy thì luyện thêm nhiều một chút”.

Tiểu Lộ đã đi chủ trì buổi đấu giá, trong nhã gian chỉ còn lại Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên, Dạ Mặc Uyên hỏi: “Đan dược của nàng ở đâu ra nhiều vậy?”

“Còn có thể lấy đâu ra, luyện ra chứ đâu”.

“Tự luyện sao?”

“Nếu không thì chàng luyện giúp ta?”

Dạ Mặc Uyên nhìn chằm chằm nàng, trong mắt đầy vẻ ngờ vực.

Nhưng trong Vương phủ, trừ nàng ra, quả thật không có ai vào.

Đan dược nằm trong nhẫn không gian của nàng, không thể nào là nàng lấy từ Ngọc tộc về.

Hắn nhìn chằm chằm làm Cố Thanh Hy không thoải mái, Cố Thanh Hy giải thích: “Không phải lần trước có cuốn sách cổ da dê sao, ta luyện theo trong đó đấy, không tin chàng có thể tìm xem”.

“Chỉ dựa vào một cuốn sách cổ da dê, còn cả số dược liệu mà nàng đã sai người đi mua?”

“Xem là vậy”, chỉ dựa vào số dược liệu đó thì sao đủ, nàng tình cờ lấy được không ít dược liệu quý giá ở núi Tầm Long, nếu không, sao nàng luyện ra số đan dược đó được.

Dạ Mặc Uyên nhất thời không biết nên nói thế nào nữa.

Thê tử của hắn đúng là có rất nhiều chỗ hơn người.

Nếu lời nàng nói là thật, vậy thì nàng chắc chắn sẽ làm kinh ngạc cả đại lục.

Không thầy mà nên, còn có thể luyện ra được đan dược tứ phẩm, dù là luyện đan sư thiên tài cũng không thể dễ dàng luyện được đan dược tứ phẩm.

Đấu giá xong đan Tẩy Tủy, tiếp đó đến đấu giá đan Bồi Nguyên, buổi đấu giá lại náo động lần nữa, nhân vật lớn trong đế đô gần như đều ra mặt.

Lúc đấu giá đan Cực Thiên, phòng đấu giá bắt đầu đuổi bớt người, bởi vì bây giờ toàn là người chen chúc với người. Những người còn ở lại đều là nhân vật lớn có quyền có thế có tiền.

Đấu giá tiến hành vô cùng quyết liệt.

Cố Thanh Hy nở nụ cười bên khóe môi.

Số tiền này đến lúc đó nàng sẽ đưa Phù Quang đem hết về Ngọc tộc.

Trước khi tìm được Long Châu, nàng chỉ đành cố gắng hết sức mình để Ngọc tộc sống tốt hơn một chút, dù cho Ngọc tộc cũng không thiếu tiền…

Giáng Tuyết đã vào nhã gian từ lúc nào không hay, ghé đến bên tai Dạ Mặc Uyên nói mấy câu.

Dạ Mặc Uyên biến sắc: “Ta ra ngoài một chuyến, sẽ về đón nàng nhanh thôi. Trước khi ta quay lại, nàng cứ ở lại phòng đấu giá. Thanh Phong, ngươi ở lại bảo vệ Vương phi”.

“Vâng…”, Thanh Phong đầy vẻ khổ sở.

Cậu ta không thích ở cùng với Vương phi nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom