• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (1 Viewer)

  • Chương 351-356

Chương 351: Nổi giận

“Trời ạ, việc này quá trái ngược với tam quan, ta vẫn không tin được”.

“Ngươi nghĩ lại xem, chiến thần vương gia có thân phận cao quý, tuổi cũng không nhỏ, làm sao có thể không có một người làm ấm giường? Nhưng chiến thần vương gia đúng thật chỉ có một mình Cố tam tiểu thư, không có người nào thị tẩm hay làm ấm giường”.

“Trước đây ta còn khó hiểu, cuối cùng bây giờ cũng hiểu rồi, hoá ra vương gia là thụ, hơn nữa thẩm mỹ không bình thường. Cũng phải thôi, đường đường là chiến thần mà lại thích nữ nhân vừa xấu vừa béo, nếu truyền ra ngoài sẽ mất hết mặt mũi”.

“Ôi trời, hình tượng của chiến thần vương gia ở trong lòng ta đã tan vỡ”.

“Đúng đó, ai có thể ngờ hắn sẽ là vị chiến thần quyết đoán, kiên quyết và tàn nhẫn kia chứ”.

“Bây giờ Cố tam tiểu thư đã đẹp lên rồi, chiến thần vương gia có còn thích nàng ấy không?”

“Nhắc tới việc này, ta lại nhận được một tin mới nhất, bây giờ vương gia chúng ta không còn thích vương phi nữa nên đi đâu cũng làm khó dễ vương phi. Đương nhiên vương phi chúng ta cũng không dễ chọc. Vậy nên họ như núi băng va chạm núi lửa, ngày nào cũng trình diễn cảnh gà bay chó sủa”.

“Nói như thật vậy đó, ngươi không phải người của vương phủ, làm sao ngươi lại biết những việc này?”

“Ta không phải người của vương phủ, nhưng người thân của người thân của ta làm người hầu trong vương phủ, ta nghe hắn kể hết đấy”.

“Vương phi to gan như thế, nàng ấy không sợ vương gia giết mình à?”

“Sợ chứ, vì vậy đôi khi vương phi sẽ giả xấu. Khi nàng ấy giả xấu, vương gia sẽ không nỡ giết nàng ấy, hơn nữa vương gia còn thưởng rất nhiều tiền để Cố tam tiểu thư giả xấu mỗi ngày đấy”.

“Tin tức này quá chấn động, ta phải tiêu hoá từ từ mới được. Không được không được, ta vẫn không thể chấp nhận được”.

“Ai da, việc ngươi cần quan tâm bây giờ không phải mình có thể chấp nhận được hay không, mà là ngươi có nữ nhi hay tỷ muội nào thuộc dạng xấu không thì bảo họ mau tới vương phủ ứng tuyển. Vương phủ đang tuyển nữ nhân xấu đấy, càng xấu càng béo càng thấp thì càng tốt. Nếu như được chọn, cả đời sẽ được ăn cơm ngon mặc áo đẹp, còn trở thành hoàng thân quốc thích nữa, có nhiều người đi xếp hàng ứng tuyển lắm”.

“Hả... Không phải chứ, thật hay giả đấy? Ta vừa khéo có một người muội muội rất xấu, đến nay vẫn chưa lấy được ai, vậy ta sẽ bảo con bé đi thử xem, biết đâu sẽ được chọn”.

“Ta cũng có một người tỷ tỷ rất béo, ngay cả đi cũng không thể đi thẳng, hay ta cũng bảo tỷ ấy đi thử xem”.

“Thử đi, đương nhiên phải thử, càng béo càng tốt, vương gia thích loại hình này lắm”.

Trong đế đô, tất cả nữ nhân xấu, béo và thấp đều chen nhau đi tới vương phủ, đứng chật kín cả vương phủ.

Trong thư phòng phủ Dạ Vương.

Vẻ mặt Dạ Mặc Uyên âm u, ẩn chứa lửa giận cuồn cuộn có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Thanh Phong và Giáng Tuyết khổ sở, nơm nớp lo sợ đứng một bên.

“Rầm...”

Dạ Mặc Uyên đột nhiên đập vỡ tất cả những thứ trên bàn, phẫn nộ hỏi: “Không phải ta đã bảo các ngươi đốt hết chân dung và bắt tất cả những người bàn tán lại rồi sao, tại sao bức chân dung này còn lưu truyền trong dân gian?”

“Chủ... Chủ tử, thuộc hạ bảo đảm đây là bức cuối cùng, còn việc bàn tán... Chuyện này... hình như có ai đó đang quạt gió thêm củi”.

Dạ Mặc Uyên nhìn Thanh Phong chằm chằm, gân xanh trên tay nổi lên.

“Bức chân dung là do vương phi truyền đi, người quạt gió thêm củi có Tu La Môn, Thiên Phần tộc và cả Hoàng Thượng. Thuộc hạ có tội, thuộc hạ sẽ đi bắt hết tất cả những người bàn tán lại”.

“Cả đế đô đều đã biết, ngươi định bắt hết sao?”

Thanh Phong tủi thân cúi đầu.

“Kế hoạch đối phó Thiên Phần tộc thực hiện trước thời hạn, còn Tu La Môn... Tiết lộ vị trí tổng bộ của Tu La Môn cho Thiên Phần tộc”.

“Vâng...”

“Còn tiểu hoàng đế nữa, bản vương thấy hắn đang rất rảnh, nếu đã rảnh rỗi như thế thì để hắn bận rộn thêm đi. Triệu tập tất cả thuộc hạ, truyền lệnh xuống, ai dám giúp tiểu hoàng đế là đang đối đầu với bản vương”.

Thanh Phong thấp thỏm đáp: “Chủ tử, nếu triệu tập tất cả thuộc hạ, chỉ sợ... chỉ sợ Dạ Quốc sẽ không ngăn cản được những đợt tấn công liên tiếp của Hoa Quốc”.

Mặc dù những thuộc hạ đó đều là thuộc hạ yếu nhất của chủ tử, nhưng thuộc hạ yếu nhất cũng là tướng lĩnh được Hoàng Thượng nể trọng nhất.

“Đây là việc ngươi nên quan tâm sao? Việc ngươi cần quan tâm bây giờ là giữ được cái đầu trên cổ ngươi. Nếu không giải quyết được chuyện này thì ngươi tự đem đầu mình tới gặp ta”.

“Vâng... Thuộc hạ sẽ đi giải quyết ngay lập tức”.

Thanh Phong vội vàng rời đi, Giáng Tuyết nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, tiết lộ vị trí tổng bộ Tu La Môn cho Thiên Phần tộc, Thiên Phần tộc nhất định sẽ tấn công Tu La Môn. Đây... Dù sao Tu La Môn cũng là Ngọc tộc, để lấy được năm viên Long Châu, chúng ta phải dựa vào Ngọc tộc, cứ thế đắc tội có thể...”

“Ngươi là chủ tử hay bản vương là chủ tử?”

“Thuộc hạ đã vượt giới hạn, xin chủ tử trách phạt”.

“Lát nữa đi nhận tám mươi trượng”.

“Vâng”.

Dạ Mặc Uyên nổi giận đập một phát, chiếc bàn gỗ nặng năm mươi cân lập tức bị hắn đập gãy.

Tu La Môn...

Họ rảnh rỗi đi góp vui làm gì?

Ban đầu Dạ Mặc Uyên chỉ nghi ngờ Ngọc tộc và Tu La Môn có quan hệ với Cố Thanh Hy. Bây giờ hắn đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm Cố Thanh Hy không chỉ có quan hệ với họ, hơn nữa còn là quan hệ không cạn.

Hoặc là Cố Thanh Hy đã qua lại với Dịch Thần Phi từ lâu, vậy nên từ đầu Dịch Thần Phi mới có thể cưng chiều và giúp đỡ nàng như vậy.

Nghĩ tới đây, Dạ Mặc Uyên lạnh giọng hỏi: “Cố Thanh Hy đâu rồi, nàng ấy đang làm gì?”

“Vương phi bảo mấy ngày nay ngủ không ngon, bây giờ người ấy đang ngủ ở Noãn Các, còn dặn dò mọi người không được làm phiền”.

Ngoài phòng vang lên giọng nói lo sợ của hạ nhân: “Vương... Vương gia, bên ngoài vương phủ bị một đám nữ nhân vừa xấu vừa béo vừa thấp bao vây. Họ la hét yêu cầu được vào phủ làm thị nữ, xin vương gia giữ họ lại”.

“Đuổi hết ra ngoài cho ta”.
Chương 352: Giam lỏng

“Đã... Đã đuổi rồi ạ, nhưng không đuổi được”.

“Không đuổi được thì bắt lại hết, đánh năm mươi hèo sau đó ném ra ngoài”.

“Vâng...”

Hạ nhân tái mặt.

Năm mươi hèo thì chẳng phải là muốn đánh chết người ư?

Vương gia nổi giận thật rồi.

Dạ Mặc Uyên tức giận đến mức gân xanh nổi lên, nộ khí vọt thẳng lên đầu.

Cố Thanh Hy...

Nữ nhân này...

Thật chẳng ra gì.

“Giáng Tuyết, truyền lệnh xuống, vương phi không có đức hạnh, cấm ra khỏi phủ, để nàng ấy ở Noãn Các đóng cửa hối lỗi, không ai được phép truyền tin ra ngoài giúp nàng ấy, người nào làm trái lệnh sẽ phạt hèo cho đến chết”.

“Vâng”.

Dạ Mặc Uyên bước ra ngoài, giận đùng đùng đi thẳng đến Noãn Các.

Trên đường đi, tất cả hạ nhân đều quỳ xuống, không dám ngẩng đầu vì sợ sẽ bị vương gia quở trách và đánh.

Dạ Mặc Uyên đẩy mạnh cửa Noãn Các ra.

Đập vào mắt là Cố Thanh Hy đang nằm trên giường ngủ say như chết.

Dạ Mặc Uyên vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.

Nữ nhân này đã mang lại rắc rối lớn như thế cho hắn.

Nàng thì hay lắm, vẫn có thể ngủ say như chết.

Hắn nổi giận: “Cố Thanh Hy”.

Một tiếng quát lớn, chim hoảng sợ bay mất.

Cố Thanh Hy cũng bị đánh thức.

Nàng móc lỗ tai, bĩu môi đáp: “Lớn tiếng như thế làm gì, người trong phủ chết hết rồi à?”

Thu Nhi muốn nhắc nhở để nàng nhanh chóng quỳ xuống nhận lỗi, nhưng Cố Thanh Hy lại tỏ ra như chuyện không liên quan đến mình, thái độ thản nhiên, không để Dạ Mặc Uyên vào mắt.

Dạ Mặc Uyên ném một bức chân dung tới trước mặt Cố Thanh Hy, chờ nàng giải thích với vẻ tức giận trên mặt.

Cố Thanh Hy nhặt lên, nghiêm túc ngắm nghía bức chân dung mập mờ.

Nàng tặc lưỡi thành tiếng, kinh ngạc thốt lên: “Vương gia, không ngờ thẩm mỹ của chàng lại khác người như vậy, “mỹ nhân tuyệt sắc” thế này mà chàng cũng thích. Nhìn biểu cảm này này, hưởng thụ thế cơ mà, chậc chậc chậc, chàng còn nằm dưới nữa. Chàng đã từ chối nhiều mỹ nhân như vậy, có phải là vì nàng ta không?”

Thu Nhi rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Tiểu thư đúng là muốn chết.

Người ấy không thấy vẻ mặt của vương gia đang rất khó coi ư?

“Nàng không có gì muốn giải thích với ta sao?”, Dạ Mặc Uyên tự cho rằng mình đã nhẫn nhịn đến giới hạn.

“Ta là chính phi của chàng, chàng qua lại với nữ nhân khác còn không giải thích với ta, ta cần giải thích với chàng điều gì? Hay là chàng muốn phế bỏ vị trí chính phi của ta để tiện cho việc cưới nàng ta?”

“Cố Thanh Hy, bản vương nhịn nàng đủ lâu rồi, đừng tưởng nàng mang thai con của bản vương thì bản vương sẽ không dám làm gì nàng”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi.

Cố Thanh Hy lười nhác chỉnh lại quần áo xốc xếch của mình, cười hỏi: “Vậy thì vương gia muốn làm gì ta? Chàng muốn giết ta hay đánh ta một trận? Hay là không cho ta ăn uống?”

Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ và nụ cười mỉa mai trên khoé miệng nàng, Dạ Mặc Uyên tức tới mức muốn tát nàng một bạt tai, nhưng hắn lại không đánh được. Bất kể là vì nguyên nhân gì, hắn đều không thể đánh nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân mà hắn yêu thích.

Cơn giận này hắn chỉ có thể giữ trong lòng, không thể làm gì được Cố Thanh Hy.

Chắc chắn là do nữ nhân này đoán chắc hắn sẽ không làm gì nàng nên nàng mới dám nghênh ngang như vậy.

Cố Thanh Hy cười: “Vương gia, nóng giận gây hại cho sức khoẻ, còn dễ dẫn đến vô sinh. Trước khi ra tay, chàng nên suy xét cho sức khoẻ của mình, đừng để hai chân vất vả lắm mới bình phục, cái chân thứ ba lại tàn phế”.

“Hơ, người đâu, từ hôm nay trở đi bắt đầu giam lỏng vương phi, không có mệnh lệnh của bản vương thì không cho phép nàng ấy bước ra khỏi vương phủ nửa bước”.

“Vâng...”

“Cố Thanh Hy, nàng lo suy nghĩ lại đi”.

Dạ Mặc Uyên lạnh mặt phất tay áo bỏ đi.

Câu nói sau cùng của hắn mang ý tứ đe doạ rất lớn, cả vương phủ không có ai không nhận ra được.

Sau khi Dạ Mặc Uyên đi, Thu Nhi vội vàng hỏi: “Tiểu thư, tại sao người cứ luôn chống đối vương gia thế ạ? Bây giờ người chọc giận vương gia rồi thì phải làm sao, lỡ như sau này vương gia không sủng ái người nữa thì cuộc sống sau này phải sống thế nào đây ạ?”

“Thu Nhi, ngươi phải ghi nhớ một câu, trên thế giới này người không thể tin tưởng nhất là nam nhân, người không thể dựa vào nhất cũng là nam nhân. Nữ nhân chúng ta sống không cần bất kỳ nam nhân nào sủng ái, người chúng ta có thể dựa vào cũng chỉ có bản thân mình”.

“Tiểu thư, những lời này quá sâu sắc, Thu Nhi không hiểu được ạ”.

Cố Thanh Hy nắm chặt tay nàng ta, cười bảo: “Nha đầu ngốc, sau này ngươi sẽ hiểu”.

“Vậy còn bây giờ chúng ta phải làm sao ạ?”

“Ta có một phương thuốc, sai hạ nhân đi mua những thứ cần thiết theo phương thuốc, đây là bạc”.

“Cái này có thể làm vương gia hết giận không ạ?”

“Ngươi cứ làm theo lời ta dặn là được”.

“Vâng, Thu Nhi đi ngay đây ạ”.

Cửa tẩm cung lại đóng lại.

Nụ cười lười nhác trên mặt Cố Thanh Hy vừa rồi từ từ biến mất, thay vào đó là lo lắng không thể vơi.

Ngọc tộc đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao nàng có thể ngủ được?

Trước khi Dạ Mặc Uyên tới, nàng đang nghĩ cách hành động tiếp theo.

Chuyện sách cổ da dê đã làm kinh động đến Dạ Mặc Uyên, hắn nhất định sẽ tìm hiểu sách cổ da dê, không dễ dàng đưa cho nàng.

Nếu nàng nhắc tới nhiều lần sẽ chỉ phản tác dụng, tốt hơn hết là phớt lờ hắn vài ngày, sau đó từ từ lên kế hoạch.

Nàng phải tranh thủ thời gian này để nâng cao thực lực.

Trước đây nàng có thể đạt tới cấp bảy thì bây giờ cũng có thể.

Hơn nữa nàng muốn đạt tới cấp bảy trong thời gian ngắn nhất.

Nghĩ tới huyết chú của Ngọc tộc, Cố Thanh Hy đau đớn ôm ngực, sau đó đứng dậy bắt đầu xử lí dược liệu.

Chiều hôm đó.
Chương 353: Nổ phòng luyện đan

Trong phòng luyện đan của vương phủ đột nhiên vang lên một tiếng nổ, khói đặc cuồn cuộn, cả vương phủ đều kinh động.

Trong thư phòng, Thanh Phong bẩm báo đầu đuôi sự việc.

“Chủ tử, vương phi đã làm nổ lò luyện đan trong phòng luyện đan của vương phủ”.

Dạ Mặc Uyên nhíu mày: “Vương phi có sao không?”

“Vương phi không sao ạ, chỉ bị sặc nhẹ”.

“Sai người đưa nước suối ngọt đến cho vương phi uống, đừng để nàng ấy bị đau họng”.

“Vâng”.

Thanh Phong bĩu môi.

Lò luyện đan trong phòng luyện đan là thánh phẩm cấp ba, chủ tử đã tốn rất nhiều công sức mới có được, thế mà bây giờ lại bị vương phi làm nổ, quá đáng tiếc, nhưng chủ tử lại không nhắc tới lò luyện đan một câu nào.

“Bùm...”

Chưa được bao lâu, phòng luyện đan lại phát ra thêm vài tiếng nổ.

Thanh Phong tiếp tục bẩm báo: “Chủ tử, vương phi đã làm nổ tất cả những lò luyện đan khác trong phòng luyện đan”.

“Vương phi có sao không?

“Vương phi chạy nhanh nên không sao ạ, nhưng tất cả lò luyện đan mà ngài vất vả thu thập đều đã bị hỏng”, Thanh Phong nhắc nhở để chủ tử nhà mình chú ý tới lò luyện đan.

Nếu vương phi tiếp tục làm vậy, có lẽ cả phòng luyện đan đều sẽ phát nổ.

“Nàng ấy đang luyện đan gì mà sao lại nổ liên tục thế? Luyện đan sư trong phủ không giúp nàng ấy sao?”

“Bẩm chủ tử, vương phi không cho phép bất kỳ ai tới gần, nói là sợ phương thuốc bí truyền bị chúng ta trộm, thuộc hạ không biết rốt cuộc vương phi đang luyện đan dược gì”.

Điều quan trọng nhất là thuật luyện đan không phải một hai ngày là có thể học được. Vương phi chưa học bao giờ, nàng có thể luyện ra đan dược gì tốt chứ, chỉ tiếc mấy chiếc lò luyện đan tốt kia thôi.

Ngón tay mảnh khảnh của Dạ Mặc Uyên gõ lên bàn bàn.

Một lúc lâu sau, hắn mới ra lệnh: “Phái người theo dõi, đừng để vương phi xảy ra chuyện”.

“Vâng...”

Thanh Phong xụ mặt đi ra ngoài.

Vương phi đã làm nổ bao nhiêu chiếc lò luyện đan rồi mà sao chủ tử vẫn chưa bắt vương phi dừng lại? Dù vương phủ có tiền cũng không thể lãng phí như vậy được.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, vương phủ lại vang lên một tiếng nổ thật lớn, một nửa người ở đế đô đều có thể nghe thấy tiếng nổ ầm ầm đó.

Dạ Mặc Uyên cũng bùng nổ.

Thanh Phong lo lắng bẩm báo.

“Chủ tử, vương phi nương nương làm nổ phòng luyện đan rồi ạ”.

“Phòng luyện đan bị nổ? Còn vương phi đâu?”

“Vương phi chạy rất nhanh nên không sao, chỉ là bị nổ xoăn tóc, mặt cũng bị đen, nhưng phòng luyện đan đã bị huỷ”, Thanh Phong nhắc nhở thêm một lần nữa.

Dạ Mặc Uyên khoác bừa một chiếc áo khoác ngoài, định đi gặp Cố Thanh Hy.

Nhưng vừa nghĩ tới thái độ và những việc nàng đã làm, chân Dạ Mặc Uyên như bị rót chì.

Bây giờ đi gặp nàng thì chẳng phải là cho thấy hắn đã tha thứ cho nàng?

Cố Thanh Hy sẽ chỉ càng thêm to gan và không để hắn vào mắt.

“Dù sao trong bụng nàng ấy cũng có con của bản vương, bảo thái y kiểm tra cho nàng ấy, đừng để nàng ấy xảy ra chuyện gì”.

“Vâng...”

Thanh Phong ủ rũ cúi đầu rời đi.

Hắn ta cứ tưởng chủ tử sẽ phạt vương phi, kết quả không có gì cả, phòng luyện đan quý nhất đã bị huỷ mà chủ tử cũng không thèm để ý.

Bỗng nhiên Dạ Mặc Uyên gọi hắn ta lại, mắt Thanh Phong sáng rực lên, tưởng chủ tử nhà mình đã nhớ tới việc phạt vương phi.

“Trong mấy ngày bị giam lỏng này vương phi có hối lỗi không?”

Tốc độ nói chuyện của Thanh Phong nhanh hơn rất nhiều: “Chủ tử, kể từ khi bị ngài giam lỏng, vương phi vẫn luôn xử lí dược liệu, theo thuộc hạ thấy thì vương phi không hề để tâm lời ngài nói”.

“Hừm...”, Dạ Mặc Uyên cất cao âm cuối.

Thanh Phong vội vàng giải thích: “Ý của thuộc hạ là vương phi không hề biết hối lỗi”.

Dạ Mặc Uyên siết chặt hai tay, sắc mặt đen như nồi than.

“Bản vương thấy nàng ấy sống trong phủ rất thoải mái. Vương phi luyện đan không phải cũng cần dược liệu sao? Nàng ấy bị giam lỏng trong phủ, dược liệu từ đâu ra?”

“Bẩm chủ tử, vương phi sai hạ nhân đi mua, vì ngài không ra lệnh phế bỏ vị trí vương phi của người ấy, chỉ giam lỏng tạm thời nên người trong vương phủ vẫn tuân theo mệnh lệnh của vương phi”.

Không biết từ khi nào mà người trong phủ chỉ nghe theo lệnh của vương phi, không nghe theo lệnh của họ, không thèm để ý sau lưng hắn ta là vương gia.

“Kể từ hôm nay, nếu còn ai đi mua dược liệu giúp nàng ấy thì phạt tám mươi hèo, sau đó trục xuất khỏi vương phủ”.

“Vâng”, Thanh Phong vui vẻ ra mặt.

Dạ Mặc Uyên nhìn về hướng phòng luyện đan, nơi đó khói đặc cuồn cuộn, không ít người trong phủ đang tát nước dập lửa.

Hắn thở dài nặng nề.

Dược liệu không còn.

Phòng luyện đan cũng đã bị huỷ, chắc là Cố Thanh Hy sẽ dừng lại thôi.

Chỉ mới một canh giờ trôi qua, trong phủ Dạ Vương lại vang lên một tiếng nổ lớn.

Dạ Mặc Uyên đập cuốn sách lên bàn, lửa giận lập tức bùng lên.

“Vương phủ thành nơi nào rồi, chợ bán thức ăn sao? Điều tra rõ là ai làm phát ra tiếng nổ, đánh một trăm hèo cho bản vương”.

Thanh Phong run rẩy đáp: “Bẩm chủ tử, là vương phi nương nương ạ. Vương phi nương nương tiếp tục luyện đan trong Noãn Các, không biết vì sao lò luyện đan lại phát nổ”.

“Lại là vương phi? Không phải ta đã ra lệnh tất cả mọi người không được đưa dược liệu và lò luyện đan cho nàng ấy sao?”

“Chuyện này... Có lẽ là trước đó mua còn thừa một chút”.

“...”

Thanh Phong dè dặt hỏi: “Chủ tử, có cần đánh một trăm hèo này không ạ?”

“Bốp...”

Một cuốn sách nện vào người Thanh Phong, kèm theo đó là lời quở mắng của Dạ Mặc Uyên.

“Đánh một trăm hèo này, bản vương có còn cần con nữa không?”

Giáng Tuyết không nhịn được vỗ trán.
Chương 354: Noãn Các sụp đổ

Cũng không biết có phải Thanh Phong tức giận đến mức đầu óc choáng váng rồi không.

Vấn đề ngu ngốc như thế mà cũng hỏi, không thấy Vương phi còn đang mang thai con của Vương gia à.

Thanh Phong sợ hãi: “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ biết lỗi rồi”.

“Cứ cho nàng nghịch đi, dù sao nàng cũng không còn bao nhiêu thuốc để nghịch nữa rồi”.

Đợi nghịch xong, đương nhiên nàng sẽ trở nên ngoan ngoãn.

“Vâng…”

Bảy ngày liên tục, trong phủ thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ, Dạ Mặc Uyên bị làm ồn đến mức đau đầu, còn thấy đau tim nữa.

Tiếng nổ ngày đêm không ngừng vang, giống như những quả bom không hẹn giờ vậy.

Thứ nhất, hắn bị làm ồn đến mức không ngủ được.

Thứ hai, hắn sợ sức khoẻ của Cố Thanh Hy không chịu nổi.

Một người mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, sao có thể chịu được chứ.

Hôm nay, lại có một tiếng nổ lớn vang lên.

Thanh Phong cúi đầu thật thà bẩm báo: “Chủ tử, Vương phi làm nổ sụp một góc của Noãn Các rồi, Vương phi không bị làm sao cả, có điều bị hun đen cả mặt. Lửa ở phía Đông Bắc của Noãn Các đã được dập tắt”.

“Rốt cuộc nàng đã mua bao nhiêu dược liệu, tại sao đến bây giờ vẫn chưa sử dụng hết?”

“Cái này… Vương phi mua rất nhiều, nhưng theo lượng dùng của Vương phi thì đáng lẽ đã sử dụng hết rồi mới đúng”.

“Ba ngày trước ngươi cũng nói với bản vương là có lẽ Vương phi đã sử dụng hết thuốc rồi”.

Thanh Phong khổ sở nói: “Chủ tử, Vương phi có nhẫn không gian, có lẽ trong đó vẫn còn dược liệu, nhưng chắc cũng gần sử dụng hết rồi, thuộc hạ thề từ sau khi ngài ra lệnh, trong phủ không có ai đưa dược liệu gì cho nàng nữa cả”.

“Các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Vương phi đang có thai, các ngươi lại cho nàng luyện đan cả ngày, nàng có thể chịu đựng được ư? Nàng xảy ra chuyện cũng được, nhưng lỡ như đứa trẻ trong bụng nàng xảy ra chuyện thì sao?”

“Chủ tử, thuộc hạ có khuyên nhủ rồi, nhưng Vương phi nương nương nói Vương gia giam lỏng nàng, là nàng đã làm sai, nàng muốn trừng phạt bản thân, cho nên mới đóng cửa trong phòng luyện đan không ra ngoài”.

Chủ tử rõ ràng là lo lắng cho Vương phi, còn nhắc tới đứa nhỏ làm gì, cậu ta đâu có mù.

Dạ Mặc Uyên: “…”

Đây không phải trừng phạt nàng.

Đây là đang trừng phạt hắn.

Nàng cố ý, cố ý ép hắn chủ động đi tìm nàng, như thế trong trận chiến tranh lạnh này, nàng sẽ toàn thắng.

Sao nữ nhân này lại giày vò người khác thế.

“Chủ tử, vậy ngài muốn đích thân đi gặp Vương phi không?”

“Không đi”.

Vẽ hắn thành một người nằm dưới, còn cùng với một nữ nhân vừa xấu vừa béo vừa lùn, thậm chí còn lan truyền bức vẽ đó khắp Đế Đô.

Mãi đến bây giờ vẫn có rất nhiều người bàn tán sau lưng hắn.

Hắn còn chưa trút được cơn giận này đây.

Giáng Tuyết do dự nói: “Chủ tử, mặc cho Vương phi làm bậy như thế, lỡ như Vương phi vô tình làm bản thân bị thương, vậy…”

“Theo dõi cẩn thận, đừng để nàng xảy ra chuyện, đợi nàng sử dụng hết thuốc trong tay đi”.

“Vâng”.

“Ầm…”

“Đùng…”

“Đùng đoàng…”

Trong Vương phủ không ngừng vang lên tiếng nổ.

Người trong phủ cũng đã quen rồi.

Người ngoài phủ thì không ngừng chỉ trỏ, bàn tán không biết rốt cuộc Vương phủ xảy ra chuyện gì, sao hôm nào cũng có tiếng nổ vang lên.

Lại hai ngày nữa trôi qua.

Dạ Mặc Uyên không chịu đựng được nữa.

Hắn đang định cho người bắt Vương phi lại, không cho nàng tiếp tục luyện đan.

Không ngờ trong phủ lại có tiếng nổ vang lên.

Tiếng nổ lần này không giống trước đây.

Lần này rất vang, toàn bộ Vường phủ đều lung lay sắp đổ, Noãn Các ầm ầm sụp đổ, biến thành một đống đổ nát.

Thanh Phong vội vàng báo cáo: “Chủ tử, có chuyện lớn rồi, Noãn Các bị nổ sập”.

“Cố Thanh Hy đâu”.

“Vương phi…”

Thanh Phong còn chưa nói hết câu, Dạ Mặc Uyên đã biến mất, hắn đi ngang qua tựa như một cơn gió.

Dạ Mặc Uyên chỉ chú ý đến Cố Thanh Hy, cũng không dám tưởng tượng đến chuyện nàng có thể sẽ bị Noãn Các bị sập đè lên hay không.

Sau khi nghe thấy tin tức này, cơn giận lúc trước biến mất sạch, hắn chỉ còn sự lo lắng, căng thẳng, nôn nóng, sợ hãi,

Cuối cùng cũng đi đến trước Noãn Các, lúc này Noãn Các đã là một đống đổ nát, các hạ nhân đang xách nước không ngừng dập lửa, còn có mấy hạ nhân trông vô cùng nhếch nhác, rõ ràng là vừa chạy ra từ trong đống đổ nát.

“Vương phi đâu”.

Giáng Tuyết báo cáo: “Chủ tử, Vương phi chỉ bị thương nhẹ thôi, bây giờ đã được đưa đến Lăng Nguyệt Các nghỉ ngơi, trước khi luyện đan, Vương phi đột nhiên ra lệnh cho tất cả hạ nhân rời khỏi Noãn Các, cho nên hạ nhân của Noãn Các tạm thời không có thương vong”.

Giáng Tuyết còn chưa nói hết câu, Dạ Mặc Uyên lại biến mất một lần nữa.

Giáng Tuyết cau mày.

Với thái độ căng thẳng của chủ tử bây giờ, chắc chắn chiến tranh lạnh giữa ngài ấy và Vương phi sẽ kết thúc trong thất bại.

Đi theo chủ tử nhiều năm như thế, hắn ta chưa thấy chủ tử phải chịu thiệt thòi.

Nhưng sau khi gặp Vương phi, chủ tử liên tục chịu thiệt thòi, mỗi lần đều thua thê thảm.

Ngay cả chuyện tình cảm giữa vợ chồng cũng vẫn thua.

Trong Lăng Nguyệt Các.

Cố Thanh Hy nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, người yếu ớt không còn chút sức lực, các thái y đang lần lượt bắt mạch cho nàng.
Chương 355: Giảng hoà

“Vương phi sao rồi?”, Dạ Mặc Uyên nhỏ giọng hỏi.

“Bẩm Vương gia, Vương phi nương nương mệt nhọc quá độ, tâm trạng đè nén, hơn nữa còn bị dư âm của vụ nổ lần này làm bị thương, nàng cần phải nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối không thể mệt nhọc quá độ, lo lắng ưu sầu nữa, nếu không rất có thể phải chịu ảnh hưởng lớn, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng”.

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Vi thần đã kê mấy đơn thuốc cho Vương phi, chỉ cần tịnh tâm nghỉ ngơi là sẽ không sao”.

Dạ Mặc Uyên thở phào nhẹ nhõm, hỏi lại: “Khi nãy ông nói là tâm trạng của Vương phi bị đè nén ư?”

“Đúng thế, Vương phi tâm trạng đè nén, chắc là có rất nhiều tâm sự, tâm bệnh cần chữa bằng tâm dược, Vương gia nên mau chóng chữa khỏi tâm bệnh cho Vương phi, nếu không lâu dài…”

“Vậy đứa bé trong bụng Vương phi thì sao?”

“Việc này… Mạch đập của Vương phi hơi hỗn loạn, vi thần còn phải quan sát thêm”.

Hỷ mạch này lúc có lúc không, bọn họ cũng không biết rốt cuộc Vương phi có thai hay không.

“Được, ta biết rồi, lui xuống đi”.

“Vâng…”

Sau khi các thái y lui xuống, Dạ Mặc Uyên lẩm bẩm: “Là vì bản vương nên tâm trạng của nàng mới bị đè nén sao? Hay là bản vương đối xử quá tệ với nàng?”

Thanh Phong thầm thấy đau lòng.

Chủ tử tốt với Vương phi như thế, có đốt đèn lồng cũng không thể tìm thấy người tốt như chủ tử.

Chủ tử đối xử tệ với Vương phi bao giờ?

Rõ ràng là Vương phi quá độc ác với chủ tử.

“Ra lệnh kết thúc giam lỏng Vương phi, sau này phải chăm sóc Vương phi cẩn thận hơn, nàng muốn làm gì cũng phải thoả mãn nàng, trừ luyện đan”.

“Vâng”.

“Bảo phòng bếp nấu vài món Vương phi thích, ít dầu mỡ thôi”.

“Vâng”.

Trong tẩm cung.

Dạ Mặc Uyên nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Thanh Hy, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Hắn không ngừng vuốt ve khuôn mặt của nàng, lời nói tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Nàng bảo ta phải làm sao với nàng mới được đây”.

Dạ Mặc Uyên vô tình sờ đến trán nàng, cũng biết được thực lực của nàng.

Dạ Mặc Uyên giật mình: “Cấp hai đỉnh phong, sao lại thăng cấp nhanh đến thế?”

Có liên quan với những đan dược kia sao?

“Vương phi luyện ra được đan dược gì rồi?”

“Bẩm chủ tử, thuộc hạ không biết, đan dược Vương phi luyện được đều ở trong nhẫn không gian của nàng cả”.

“Lui xuống đi”.

Người bình thường muốn tăng công lực còn khó hơn lên trời.

Nhưng nàng mới mất bao nhiêu thời gian đã thăng lên cấp hai đỉnh phong, nếu còn tiếp tục như thế, nàng muốn đạt đến cấp năm cũng không phải là không thể.

Dạ Mặc Uyên cảm thấy khó hiểu về rất nhiều chuyện.

Không biết từ bao giờ, Cố Thanh Hy mở mắt một cách nặng nề, yếu ớt hỏi: “Vương gia, sao chàng lại đến đây?”

Nàng muốn ngồi dậy, nhưng Dạ Mặc Uyên lại ép nàng phải nằm xuống: “Nàng không khoẻ thì cứ nằm đi, như thế cũng tốt với đứa bé hơn”.

Cố Thanh Hy cười xấu xa: “Chàng không tức giận nữa à?”

Dạ Mặc Uyên kiêu căng quay đầu sang một bên, không quan tâm đến nàng.

Cố Thanh Hy thở dài, buồn bã nói: “Vương gia, ta biết lỗi rồi, chàng đừng nóng giận nữa được không? Xem đi, không phải bây giờ ta đã gặp báo ứng rồi sao, bị nổ đến mức cả người ta đều đau đớn, nhất là lồng ngực, đau đến mức không thở nổi”.

Dạ Mặc Uyên thầm thấy căng thẳng: “Người đâu, truyền thái y”.

Mấy thái y này chẩn đoán kiểu gì vậy, không thấy thê tử của hắn đau đớn thành thế nào rồi à?

Còn nói với hắn là Vương phi không sao.

“Để thái y chẩn đoán, bản vương cũng yên tâm hơn”.

“Gặp mấy ông lão đó là thấy khó chịu, ta không muốn gặp”, Cố Thanh Hy quay đầu sang một bên.

“Được, vậy thì không chẩn bệnh nữa, nếu nàng khó chịu ở đâu thì nhớ phải nói đấy”.

“Được, bây giờ ta đói rồi”.

“Bản vương đút cháo cho nàng”.

“Được”.

Người hầu đứng bên cạnh đều trợn tròn mắt.

Không phải mấy ngày trước Vương gia còn cãi nhau với Vương phi một trận ư, hắn bị Vương phi chơi như thế, bây giờ mới mấy ngày trôi qua mà lại đối xử tốt với nàng rồi?

Họ cho rằng Vương phi làm nổ nhiều nơi ở Vương phủ như thế, làm sập cả Noãn Các, Vương gia là đến để tính sổ với Vương phi.

Không ngờ…

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, bọn họ hoàn toàn không dám tin đường đường là chiến thần vương gia lại cưng chiều thê tử đến thế.

Thu Nhi nhìn Dạ Mặc Uyên dịu dàng đút cháo cho Cố Thanh Hy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

May mà Vương gia không tức giận, có lẽ tiểu thư và Vương gia làm lành rồi.

“Vương gia, mấy hôm trước ta đối xử với chàng như thế, chàng không tức giận sao?”, Cố Thanh Hy nâng đôi mắt trong suốt vô tội lên, chớp mắt nhìn hắn.

Thấy ánh mắt của Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Đúng là hắn có tức giận, nhưng có tức giận đến mấy cũng không bằng nỗi đau mất đi nàng.

Nghĩ đến lời của thái y, nàng có tâm bệnh, hơn nữa tâm trạng còn rất đè nén.

Dạ Mặc Uyên suy đoán có phải nàng hối hận rồi, nhưng ngại nói xin lỗi, mới dùng cách này ép hắn phải đến không?

Nếu là thế, Dạ Mặc Uyên rất đau lòng.

“Chuyện đã qua thì thôi, nhưng sau này không được làm càn nữa”.

“Được, ta nghe lời chàng”. Cố Thanh Hy dời mắt, giấu đi tất cả suy nghĩ trong đáy lòng.

“Mấy ngày nay nàng luyện được đan dược gì rồi, hay là gặp được kỳ ngộ nào đó, sao công lực lại tăng lên nhanh chóng vậy?”

Trong mắt Cố Thanh Hy có ánh sáng loé lên, không muốn nhắc tới chủ đề này: “Chỉ luyện mấy viên đan dược bình thường thôi, ta đâu biết thuật luyện đan gì đó. Còn việc năng lực tăng lên thì ta cũng không biết”.

Dạ Mặc Uyên không phải đồ ngốc, sao có thể không biết nàng đang trốn tránh vấn đề được.

Hắn nhắc nhở: “Dục tốc bất đạt, có lúc công lực tăng quá nhanh cũng không phải chuyện tốt”.

Cố Thanh Hy rũ mắt, hai tay siết chặt.

Công lực tăng nhanh lắm sao?

Nàng vẫn thấy quá chậm.

Dục tốc bất đạt ư?
Chương 356: Nghiên cứu

Nàng không còn nhiều thời gian, con dân Ngọc tộc còn đang chờ nàng, chờ nàng tập hợp đủ bảy viên Long Châu.

“Vương gia, chẳng phải lần trước phòng đấu giá Phong Tương nói còn có một buổi đấu giá sẽ tổ chức sao? Mặc dù bây giờ đã quá thời gian nhưng ta vẫn muốn đi xem, chàng có thể đi với ta không?”

“Phòng đấu giá Phong Tương đã huỷ bỏ buổi đấu giá, thời gian cụ thể chưa được xác định nên buổi đấu giá đó vẫn chưa được tổ chức chính thức”.

Cố Thanh Hy mừng rỡ.

Trực giác mách bảo nàng rằng trong số những vật phẩm đấu giá của phòng đấu giá Phong Tương có thể sẽ có tung tích của Long Châu.

Hơn nữa nàng đã luyện rất nhiều đan dược và bỏ ra rất nhiều tiền, còn suýt chút nữa mất mạng, nàng phải kiếm một số tiền để đấu giá thứ mình cần mới được.

Nàng làm nũng: “Chàng đi với ta có được không?”

Dạ Mặc Uyên vốn định từ chối để nàng ở trong phủ nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng lời đến khoé miệng lại biến thành: “Được”.

“Cảm ơn vương gia, chàng tốt quá”.

Cố Thanh Hy đột nhiên nắm chặt cánh tay Dạ Mặc Uyên, cọ mặt mình vào cánh tay hắn.

Niềm vui sướng dâng lên trong lòng Dạ Mặc Uyên.

Hắn thích dáng vẻ Cố Thanh Hy ỷ lại mình.

“Nói cho ta biết nàng cần sách cổ da dê để làm gì? Ta muốn nghe lời nói thật”.

“Dù ta có nói thì chàng cũng sẽ không cho ta”.

Cố Thanh Hy vừa dứt lời, Dạ Mặc Uyên đã lấy cuốn sách cổ da dê ra đặt trước mặt nàng.

“Cho nàng đấy”.

Cố Thanh Hy ngạc nhiên: “Cho ta?”

Nàng có nghe lầm không?

“Ừm, cho nàng”, khoé miệng Dạ Mặc Uyên nhếch lên thành nụ cười nhẹ.

Cố Thanh Hy vui vẻ, lập tức cầm cuốn sách cổ da dê lên bắt đầu lật xem.

Trong sách được ghi chép rất nhiều toạ độ chằng chịt và ký hiệu tiếng Anh không nối được, nhìn thoáng qua hoàn toàn không biết rốt cuộc cuốn sách cổ này có nội dung gì.

Nàng đang định nghiên cứu kĩ hơn thì đã thấy một ánh mắt dò xét đang nhìn nàng chằm chằm, như thể muốn nhìn thấu nàng.

Cố Thanh Hy kìm nén sự kích động và tò mò trong lòng, giả vờ bình tĩnh, kinh ngạc hỏi: “Vương gia, đây là ký hiệu gì thế, tại sao ta không hiểu nhỉ?”

“Bản vương cũng không hiểu”.

Dạ Mặc Uyên thu hết tất cả động tác của nàng vào mắt, thản nhiên đáp.

Hắn đã nghiên cứu cuốn sách cổ này mấy ngày nay, nghĩ vô số cách nhưng vẫn không biết trong sách có bí mật gì, những ký hiệu kia cũng không ai hiểu được.

Chính vì vậy nên hắn mới đưa cho Cố Thanh Hy, để xem nàng có biết những ký hiệu đó tượng trưng cho điều gì không.

Hoặc là nàng lấy sách cổ da dê để làm gì.

Nhưng biểu cảm của nàng...

Dạ Mặc Uyên nhất thời không biết rốt cuộc Cố Thanh Hy có hiểu hay không.

Cố Thanh Hy cười hì hì: “Không sao, ta sẽ nghiên cứu, khi nào nghiên cứu ra ta sẽ nói cho chàng biết, cuốn sách này để ở chỗ ta trước đi”.

Nói xong, nàng lập tức giấu sách dưới gối để ngừa Dạ Mặc Uyên đổi ý lấy sách lại.

“Ừm”.

Hai người nhìn nhau cười. Theo tiếng cười này, quan hệ của hai người đã hoàn toàn hoà hoãn, bầu không khí căng thẳng trong vương phủ cũng tan biến.

Dạ Mặc Uyên ở lại phòng rất lâu, liên tục chủ động nói chuyện với Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy thì rất muốn đuổi hắn ra ngoài.

Không biết hắn trở nên nói nhiều như thế từ khi nào.

Khi thấy hắn còn định nói tiếp, Cố Thanh Hy dứt khoát hạ lệnh đuổi khách: “Vương gia, ta cảm thấy hơi mệt nên muốn ngủ một giấc”.

“Ừ, vậy nàng ngủ đi, lát nữa bản vương sẽ ghé qua thăm nàng”.

Dạ Mặc Uyên thở phào một hơi thật dài.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra hắn chủ động nói chuyện với nữ nhân nhiều như vậy.

Hắn không giỏi ăn nói, Tô Mộc dạy hắn rằng nam nhân cần phải chủ động và tự tìm chuyện để nói nên hắn mới làm theo.

Từ nãy đến giờ toàn là hắn nói, Cố Thanh Hy chỉ thỉnh thoảng gật đầu, điều này khiến hắn vô cùng xấu hổ.

Việc này còn đau khổ hơn cả việc đánh mười trận chiến ác liệt.

May mà nàng chủ động yêu cầu nghỉ ngơi.

Sau khi Dạ Mặc Uyên đi, Cố Thanh Hy cũng thở phào một hơi thật dài.

Bực muốn chết.

Sau này ai nói với nàng Dạ Mặc Uyên là vương gia mặt lạnh, tích chữ như vàng, nàng bảo đảm sẽ cãi tay đôi với người đó.

Ngón tay thon dài mò vào dưới gối, Cố Thanh Hy lấy sách cổ da dê ra, sau đó cầm nến lên cẩn thận nghiên cứu.

Nàng đã hiểu những ký hiệu kia, tất cả đều là toạ độ.

Còn chữ tiếng Anh được tạo thành từ cửu cung cách.

Có nghĩa là, mỗi chữ cái tiếng Anh là độc lập, chúng bị giới hạn trong trận pháp Cửu Cung Cách.

Muốn phá giải thì phải dựa theo toạ độ và trận Cửu Cung Cách.

Như vậy mới có thể hiểu được ý nghĩa của những chữ cái tiếng Anh trên sách.

Trong mắt lẫn trong đầu Cố Thanh Hy chỉ có sách cổ da dê, nàng tập trung nghiên cứu trận pháp trong sách.

Lần nghiên cứu này kéo dài tận một ngày một đêm.

Sau một ngày một đêm, Cố Thanh Hy suýt chuýt nữa đã xé rách cuốn sách.

Nàng tự nhận mình là cao thủ phá trận nhưng lại không phá được trận pháp này, cũng không biết người tạo ra trận pháp này rốt cuộc có trình độ trận pháp cao bao nhiêu.

Khó khăn lắm mới giải được vài chữ, là ba chữ “Dương Vân Mặc”.

Dương Vân Mặc...

Sao nghe giống như tên của một người thế nhỉ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom