• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (1 Viewer)

  • Chương 421-424

Chương 421: Chỉ đường

Tiểu Cửu Nhi bất mãn phản đối.

Nó là vua trong loài rắn, có chín cái đầu nên mới không phải là rắn bình thường, càng không phải là con rắn xấu xí.

Rắn trong thiên hạ có con nào so được với nó?

Vèo… Tiểu Cửu Nhi theo chỉ dẫn của đối phương mà di chuyển, động tác cực nhanh.

Thân rắn khá lớn nhưng động tác lại cực kỳ linh hoạt, Tiểu Cửu Nhi liên tục xuyên qua khắp vùng núi hoang.

Sau một nén hương…

Họ lại đi đến cạnh cây dương liễu.

Cố Thanh Hy sầm mặt: “Rốt cuộc ngươi có biết dẫn đường không? Tư Mạc Phi, có phải ngươi đang trêu chọc ta không?”

“Lạ thật, sao lại vòng về thế? Rõ ràng ta đã đi con đường đó, có phải Tiểu Cửu Nhi dẫn sai lối rồi không?”

“Tiểu Cửu Nhi đi theo hướng ngươi chỉ, nếu ngươi không chỉ nhầm thì sao nó lại dẫn sai được?”

Tiểu Cửu Nhi ra sức gật đầu.

Đúng thế, đúng là thế nha!

Rõ ràng kẻ chỉ sai đường là hắn ta.

Ma chủ cảm thấy oan uổng: “Rõ ràng bản đồ vẽ con đường này mà, làm sao ta biết nó lại vòng về chỗ cũ chứ?”

Đỉnh đầu Cố Thanh Hy xuất hiện ba vạch đen thể hiện là nàng cạn lời rồi.

Hắn ta dẫn họ lòng vòng như đứa ngốc mà giờ còn thấy oan ức à?

Người oan ức nên là ai đây hả?

“Như vậy nhé, ngươi dẫn ta xuống núi trước, chỉ cần xuống núi là ta biết đường”.

“Chúng ta cứ lòng vòng ở đây một ngày một đêm là vì ngươi muốn xuống núi?”

“Đúng thế, dĩ nhiên là muốn xuống núi trước rồi, nếu không thể xuống núi thì sao chúng ta đến được Đan Hồi cốc”.

Cố Thanh Hy cảm thấy nàng sắp bị tên này làm cho tức chết: “Ngươi muốn xuống núi thì sao không nói sớm?”

“Tỷ cũng có hỏi ta đâu”.

“Mẹ nó… Thế cứ đi xuống thôi, vậy chẳng phải là xuống núi được rồi sao? Lòng vòng quanh co làm gì?”

Ma chủ như sực tỉnh: “Ừ nhỉ, sao ta không nghĩ đến, Tiểu Cửu Nhi cứ đi thẳng phía trước, chúng ta xuống núi nào!”

Ngay cả Tiểu Cửu Nhi cũng vứt một ánh mắt xem thường cho ma chủ.

Với trí tuệ “cỡ đó” thì sao tên này lên làm ma chủ được nhỉ?

Cố Thanh Hy nghẹn một bụng lửa giận đi theo.

Xác định được phương hướng, Tiểu Cửu Nhi nhanh chóng dẫn họ xuống núi.

Cố Thanh Hy hỏi: “Đã xuống núi rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

“Đi phía này, hướng Đông Nam”, ma chủ chỉ về một hướng.

Cố Thanh Hy vỗ trán: “Đó là hướng Tây Bắc”.

“Vậy à? Thế thì ta nhớ nhầm rồi, hẳn là đi về hướng Tây Bắc”.

“Chẳng phải ngươi nói với ta Đan Hồi cốc một năm bốn mùa, cây mọc um tùm, nằm ở trong dãy núi Thập Vạn sao? Hướng Tây Bắc đều là hoang mạc, làm gì có cây xanh rậm rạp”.

“Vậy chắc là vẫn ở đây, hướng Đông Nam”.

Nếu như có thể, nàng rất muốn nốc cho đối phương một cú để hắn ta tỉnh táo lại.

“Rốt cuộc là đi hướng nào? Tư Mạc Phi, đùa giỡn ta vui lắm sao?”

Gương mặt ma chủ lộ ra vẻ uất ức tủi thân: “Tiểu tỷ tỷ, trước giờ chưa có ai dám hung dữ với ta như thế, tỷ là người đầu tiên đó”.

“…”

Không chỉ hung dữ đâu, nàng muốn đánh người lắm rồi đây.

“Được rồi, tỷ đừng giận, đi về hướng Đông Tây, lần này không sai đâu”.

“Hướng Đông Tây hay là Đông Nam?”

“Hướng Đông Nam”.

“Ngươi vừa nói Đông Tây?”

“Có à? Ta nói là Đông Nam mà”.

“…”

Cố Thanh Hy buồn bực nói: “Nếu ngươi còn dẫn đi sai đường nữa thì sau này đừng đi theo ta”.

“Biết rồi”.

Tiểu Cửu Nhi lập tức bay theo hướng mà ma chủ chỉ.

Ma chủ lúc thì chỉ hướng này, khi thì nói phía kia, quanh đi quẩn lại hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.

Đi đến nỗi Cố Thanh Hy cũng choáng váng.

Nàng lờ mờ cảm nhận được là mình cứ lặp lại việc đi qua các ngọn núi mấy lần.

Tiểu Cửu Nhi cũng bị cách chỉ đường này làm cho chóng mặt, nó muốn nhanh chóng dẫn chủ nhân đến Đan Hồi cốc, nhưng ma chủ không ngừng chỉ loạn làm nó rất tốn thể lực, bắt đầu thở hổn hển rồi.

Lại qua thêm một ngày một đêm nữa, họ vẫn loanh quanh trong dãy núi Thập Vạn.

Lửa giận của Cố Thanh Hy từ từ dâng cao...

Cuối cùng cũng bùng nổ.

“Tiểu Cửu Nhi, dừng lại!”

Tiểu Cửu Nhi nghe lời ngừng bước, mệt mỏi thở hồng hộc.

“Tư Mạc Phi, đây là đâu?”

“Trên đường đến Đan Hồi cốc”.

“Đan Hồi cốc ở đâu?”

“Cái này… ở trong ngọn núi lớn này”.

“Đã hai ngày hai đêm rồi, ngươi dẫn ta quanh quẩn trên núi hoang này hai ngày hai đêm rồi đó! Ta muốn hỏi ngươi, phải mất bao lâu nữa mới có thể đến Đan Hồi cốc”.

Chỉ còn chín ngày nữa là đến đêm trăng tròn.

Thời điểm càng gần, nàng càng lo lắng.

Nàng không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo thôi.

“Là do tốc độ của Tiểu Cửu Nhi quá chậm, không thể trách ta”.

“Ngươi nhìn xem Tiểu Cửu Nhi mệt đến mức nào, đã một ngày một đêm, nó sức cùng lực kiệt rồi mà người còn trách nó à!”

Ma chủ nhìn theo tầm mắt của Cố Thanh Hy thì thấy Tiểu Cửu Nhi đã trở nên suy sút, miệng thở hổn hển, mắt oan ức nhìn mình.

Nó mệt đến mức động đậy cũng khó khăn.

A…

Chuyện này…

Được rồi, Tiểu Cửu Nhi thật sự đã rất mệt mỏi, nó liên tục di chuyển suốt một ngày một đêm, dùng hết sức, giờ còn trách nó à!

Nhìn dãy núi dài vô tận, ma chủ không thể không nhận sai như một đứa trẻ đã phạm lỗi.

“Ta… lạc đường rồi…”

Cố Thanh Hy tức đến mức liên tục vỗ trán.

Nàng biết Tư Mạc Phi không đáng tin mà!

Trách nàng quá gấp gáp nên đặt lòng tin vào một người không đáng tín nhiệm.
Chương 422: Ngươi nướng kiểu gì thế

“Tiểu tỷ tỷ, vậy bây giờ chúng ta đi thế nào?”

“Bản đồ địa hình Đan Hồi cốc ngươi còn nhớ được bao nhiêu, vẽ ra đây, ta tự tìm đường”.

“Chuyện này thì… địa hình của Đan Hồi cốc quá phức tạp, ta cuống quýt lên là quên sạch sẽ rồi”.

Mặt mũi Cố Thanh Hy đen như đáy nồi.

“Nói như thế, hóa ra ngươi căn bản không biết đường, chỉ tùy tiện chỉ huy Tiểu Cửu Nhi chạy lung tung, dẫn ta đi lạc khắp nơi?”

“Chuyện này thì… ta cũng muốn xem thử địa hình thế nào, có lẽ có thể nhớ được chút gì đó, nhưng ngọn núi này vòng vèo quá, ta cũng hoa hết cả mắt”.

“Cút, cút ra ngoài!”

Cố Thanh Hy tức đến mức buột miệng nói bậy.

Tiểu Tửu Nhi xì xì xì thè đầu lưỡi ra, chín đôi mắt to như chuông đồng của nó lườm hắn ta đầy khó chịu.

Ma chủ nín lặng.

Hắn ta làm nhòe bản đồ địa hình, vẫn luôn nghiêm túc bù đắp sai lầm của mình mà.

Cho dù hắn ta nhất thời đi sai đường, tiểu tỷ tỷ cũng không cần nổi nóng đến vậy đâu nhỉ!

“Xì xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi bảo Cố Thanh Hy trèo lên, nó sẽ đưa nàng xuống núi trước.

Sắc trời đã tối, bây giờ Đông Tây Nam Bắc càng khó phân biệt, thêm vào đó là hai ngày hai đêm ròng rã chưa được ăn uống gì, Tiểu Cửu Nhi cũng mệt lử đử.

Cố Thanh Hy thở dài.

“Thôi vậy, tạm thời nghỉ ngơi đã, ta đi săn bắn, lấp đầy cái bụng cho ngươi”.

Vừa nghe thấy đồ ăn, Tiểu Cửu Nhi lập tức phấn chấn hẳn, không ngừng lượn vòng xung quanh Cố Thanh Hy.

Hai mắt ma chủ sáng ngời: “Săn bắn? Nấu đồ rừng à? Để ta?”

Ma chủ phất tay áo rộng thùng thình, đằng xa vang lên vài tiếng gào la thảm thiết, sau đó bị bàn tay phải của hắn ta hút lại, hóa ra hắn ta hút được không ít gà rừng và chim rừng.

Ma chủ xách gà rừng và chim rừng trĩu tay, ra vẻ lấy lòng: “Tiểu tỷ tỷ, ta biết ta không nên dẫn đường sai, tỷ đừng giận nữa mà, ta nướng gà rừng cho tỷ ăn”.

“…”

Ánh mắt của ma chủ muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, muốn bao nhiêu ấm ức có bấy nhiêu ấm ức.

Cố Thanh Hy nghẹn đầy lửa giận trong lòng.

Nhưng cứ nghĩ đến việc hắn ta đường đường là ma chủ mà không ngại lao vào hiểm nguy, bất chấp lễ pháp tổ tông mà tiến vào cấm địa vì nàng, tặng chìa khóa hình ngôi sao cho nàng, còn dẫn nàng tìm đường về Đan Hồi cốc.

Cho dù chỉ sai đường, nhưng hắn ta cũng cùng nàng bận rộn suốt hai ngày hai đêm.

Với tư cách là ma chủ, hắn ta căn bản không cần phải chịu khổ như vậy, cũng không nhất thiết phải đưa nàng về Đan Hồi cốc, những điều này là do hắn ta cam tâm tình nguyện.

Cố Thanh Hy thấy bớt giận đi nhiều.

“Thôi, ngươi đi nướng đi”.

“Tiểu tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định có thể nướng được con gà thơm nhất ngon nhất”.

Tiểu Cửu Nhi phản kháng đầy ấm ức.

“Chủ nhân, mấy con gà nướng, chim nướng đó, Tiểu Cửu Nhi ăn không đủ no”.

Cố Thanh Hy tìm một nơi thoải mái để ngồi xuống, buồn bực đáp: “Tạm thời ngươi cứ nhẫn nhịn đã, lát nữa ta sẽ bảo Tư Mạc Phi đi bắt thêm ít nữa”.

“Ta muốn mười con”.

“Lát nữa bảo hắn ta bắt”.

“Ma chủ có biết nướng không?”

“Chắc là có đấy”.

Cố Thanh Hy nhặt lấy một cành cây khô, vẽ vẽ khoanh khoanh trên mặt đất đánh dấu địa hình ngọn núi mà họ đã đi qua, thỉnh thoảng vẫn nói chuyện câu được câu chăng với Tiểu Cửu Nhi.

Còn về việc tại sao nàng có thể nghe hiểu lời nói của Tiểu Cửu Nhi, đến nay nàng vẫn không rõ lắm.

Ngoại trừ nàng ra, người khác không hiểu được.

Càng vẽ, Cố Thanh Hy càng nhíu chặt hàng lông mày.

Tên khốn nạn Tư Mạc Phi này, hắn ta biết dẫn đường thật đấy, dẫn họ tới dãy núi Thập Vạn, nếu muốn rời khỏi đây, dù có Tiểu Cửu Nhi dẫn đường, không mất một ngày chắc chắn không thể ra ngoài nổi.

Lãng phí bao nhiêu thời gian quý báu ở chỗ này, đúng là bực mình.

“Mùi gì thế?”, nàng khịt mũi.

Tiểu Cửu Nhi bĩu môi khinh thường: “Tên ma chủ ngốc kia làm cháy con gà rồi, phí của trời ghê, tội nghiệp mấy con gà, con chim đó”.

Ma chủ cầm mấy con gà nướng được xiên vào cành cây, phấn khởi chạy tới: “Tiểu tỷ tỷ, nướng chín rồi, tỷ xem xem có ngon không?”

Mặt mũi Cố Thanh Hy sa sầm.

Đây là gà nướng sao?

Đây là gà thui thì có.

Con gà nào cũng bị nướng cháy đen, thậm chí nhiều chỗ còn biến thành than.

Thế này làm sao mà ăn được?

Đến cả tên ăn mày cũng phải chê đấy?

Nếu không phải trông thấy gương mặt tuấn tú trắng nõn của Tư Mạc Phi lem nhem muội than, đến cả mái tóc đen bóng mượt cũng rối tung, Cố Thanh Hy suýt nữa tưởng rằng hắn ta đang chơi xỏ nàng.

Tư Mạc Phi xị mặt: “Lạ ghê, tại sao trông nó không giống với gà nướng mà hạ nhân đưa tới, có phải ta nướng cháy rồi không?”

Tiểu Cửu Nhi không khách sáo, xì xì hai tiếng.

“Bây giờ ngươi mới biết sao, cháy đến mức không thể cháy hơn được nữa. Thân phận của nó cao quý như thế, dù chết đói cũng không chịu ăn con gà nướng cháy đó đâu”.

“Tiểu tỷ tỷ, tỷ đợi ta một lát, ta đi nướng con khác”.

Cố Thanh Hy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu, cháy càng thơm, lột lớp da cháy bên ngoài đi là được”.

Nói rồi, nàng cầm lấy con gà nướng, xé bỏ lớp da gà cháy sém bên ngoài.

Nhưng nàng cũng không thể nào ngờ được, lớp vỏ bên ngoài đen thui, nhưng bên trong… còn sống…

“Ngươi nướng kiểu gì thế?”
Chương 423: Gà nướng

“Lửa này nhỏ quá, cho nên ta dùng nội lực nướng, nướng một lát thì bị khét rồi, ta thấy bên trong không cháy, không khét, chắc hẳn có thể ăn”.

Tiểu Cửu Nhi liếc mắt khinh thường.

Đây là nhi tử ngốc của nhà địa chủ hả?

Nửa sống nửa chín thì ăn thế nào? Không sợ tiêu chảy sao?

Mấy ngày mấy đêm không ăn gì, Cố Thanh Hy đã cực kỳ đói bụng, giờ còn có thêm việc Tư Mạc Phi vẫn luôn dùng ánh mắt căng thẳng mà thấp thỏm nhìn nàng.

Nàng thở dài: “Ăn tạm một ít trước đi, sau này nướng nhiều chút thì tự nhiên sẽ biết thôi”.

Sao nàng lại quên mất nhỉ, Tư Mạc Phi hoàn toàn không biết nấu cơm mà!

Cháo tổ yến nấu cho nàng lúc trước mặn không chịu nổi, nàng ăn mà suýt nữa trúng độc luôn.

Gà này sẽ không mặn như cháo tổ yến đấy chứ?

Nghĩ đến đây, Cố Thanh Hy cười tự giễu.

Nàng đang nghĩ gì vậy, rừng núi hoang vu thế này, Tư Mạc Phi lấy đâu ra muối.

“Tiểu Cửu Nhi, ngươi ăn không?”

Tiểu Cửu Nhi kiêu ngạo quay đầu đi.

Nó là dạng có thể ăn “cám” heo sao?

Nó là heo sao?

Có chết đói, nó cũng không ăn!

Mà không chết đói, nó lại càng không ăn.

“Biến biến biến, chỉ có chút gà nướng ấy, cho chủ nhân ngươi ăn trước, ngươi đi sang một bên”, ma chủ nói.

Tiểu Cửu Nhi thè lưỡi xì xì thị uy.

Đợi sau khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của ma chủ, nó ỉu xìu bò sang một bên.

Bỏ đi, rắn tốt không đấu với kẻ ngốc.

Lần này tha thứ cho hắn ta.

Cố Thanh Hy cắn một miếng, mặn đến mức khiến nàng ê hết cả răng.

Cố Thanh Hy đứng bật dậy: “Sao lại mặn như vậy? Ngươi cho muối à?”

“Đúng vậy, lần trước tiểu tỷ tỷ khen cháo tổ yến ngon, ta muốn sau này thường xuyên nấu đồ ăn ngon cho tỷ, bởi vậy ta đã chứa rất nhiều muối trong nhẫn không gian chính là vì hôm nay sử dụng đấy”.

Ma chủ giơ chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình lên.

Không chỉ Cố Thanh Hy có nhẫn không gian.

Hắn ta cũng có.

Da đầu Cố Thanh Hy tê rần, nàng lấy không ít nước từ trong nhẫn không gian ra để uống, một hồi miễn cưỡng dừng lại.

Móa…

Chờ ra khỏi nơi này, nàng phải bỏ vào trong nhẫn không gian một ít thức ăn.

Bằng không, sớm muộn gì cũng có một ngày bị Tư Mạc Phi “đút” chết.

“Tiểu tỷ tỷ, sao sắc mặt tỷ kém vậy, cảm thấy không ngon sao?”

“Còn gà rừng không? Ta đi nướng”.

“Hết rồi, đều bị ta nướng hết rồi”.

Ma chủ chỉ vào gà rừng đang được nướng trên đống lửa.

Con nào cũng đen thui.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta buồn nôn.

Cố Thanh Hy nhất thời không biết nói gì.

Điểm chết người nhất chính là Tư Mạc Phi này còn đang khoe khoang khoác lác.

“Tiểu tỷ tỷ, ta lợi hại chứ, đây là lần đầu tiên ta nướng gà đó! Mặc dù hơi cháy bên ngoài, nhưng bên trong không khét, chờ ta nướng thêm mấy lần, chắc chắn sau này có thể ngon như gà nướng trong Túy Tiên Lâu”.

Chờ hắn ta nướng thêm mấy lần...

Nàng đã bị độc chết rồi!

“Tiểu tỷ tỷ, Huyết Sát nói, nếu muốn chinh phục trái tim một cô gái, đầu tiên phải chinh phục dạ dày của đối phương, thế nên ta nghĩ kỹ rồi, sau này một ngày ba bữa của tỷ đều do ta phụ trách, tiểu tỷ tỷ muốn ăn cái gì, ta làm cho tỷ ăn cái đó, được không?”

“Cạch…”

Gà nướng trong tay Cố Thanh Hy rơi xuống đất, sợ tới điếng người.

Tiểu Cửu Nhi cũng hãi hùng co thân lại nhỏ như một chiếc đũa, quấn quanh cổ tay Cố Thanh Hy.

“Tiểu tỷ tỷ, có phải tỷ cực kỳ cảm động hay không? Ta còn bị chính mình làm cho cảm động muốn khóc nữa là. Lớn như vậy mà ta còn chưa ăn đồ ăn do chính tay mình làm đâu”.

Cố Thanh Hy ngoài cười nhưng trong không cười, ha hả hai tiếng.

Tư Mạc Phi liếc nhìn gà nướng rơi trên mặt đất, ra vẻ nịnh nọt gỡ một con gà nướng trên đống lửa xuống, sau đó học theo Cố Thanh Hy, xé phần cháy bên ngoài ra, mỉm cười đưa cho Cố Thanh Hy.

“Ừm… ta không đói lắm, tự ngươi giữ lại ăn đi”.

“Đã hai ngày hai đêm tiểu tỷ tỷ không ăn gì, sao có thể không đói chứ, ít nhiều gì cũng ăn một miếng đi, A Mạc nướng rất vất vả, tỷ xem, tay của ta cũng bị bỏng rồi, đau lắm”.

“…”

“Tiểu tỷ tỷ, tỷ ăn một miếng đi, ta bận rộn hồi lâu, tỷ không ăn ta sẽ rất đau lòng, chỉ ăn một miếng thôi”.

Ma chủ nhõng nhẽo đòi hỏi, vừa làm nũng vừa lấy lòng.

Cố Thanh Hy khẽ cắn môi.

Được rồi, một miếng thì một miếng!

Ai bảo nàng muốn Tư Mạc Phi tìm chìa khóa hình ngôi sao cho nàng chứ.

Cho dù bị trúng độc ngất đi, nàng cũng phải chịu.

Cố Thanh Hy quyết tâm cắn một miếng.

Vừa cắn xuống, sắc mặt nàng hoàn toàn đen thui, vội vàng nhổ toàn bộ gà nướng trong miệng ra.

Sau đó lại súc miệng mấy lần, cơn tức giận như dời núi lấp biển tuôn ra.

“Tư Mạc Phi, ngươi không chỉnh chết ta thì ngươi không cam lòng à, rốt cuộc ta chọc ngươi giận cái gì hả?”

Tư Mạc Phi sững sờ.

Hung ác như thế làm chi?

Hắn ta làm gì rồi?

Nhìn thấy ánh mắt vô tội của hắn ta, Cố Thanh Hy càng tức tối hơn, chỉ vào gà nướng mà nói: “Ngay cả nội tạng mà ngươi cũng không xử lý à? Toàn bộ những thứ này… đều là phân gà”.

“Nội tạng? Đó là cái gì? Phân gà? Sao gà lại có phân?”

“Móa… ngươi chưa từng ăn thịt heo thì cũng phải nhìn thấy heo chạy rồi chứ”.

“Ta nhìn thấy heo chạy rồi, nhưng có liên quan gì đến gà nướng này chứ?”

“Trước khi nướng gà không cần xử lý sạch sẽ những nội tạng kia trước sao?”

“Gà nướng Huyết Sát đưa đến cũng không phải xử lý nội tạng, ăn rất ngon mà”.

Cố Thanh Hy tức giận hung hăng ném gà nướng ra ngoài.

Kiếp trước nàng đã gây ra tội lỗi gì mà kiếp này lại quen biết một kẻ ngu ngốc như vậy.

Ngay cả nội tạng cũng không biết là cái gì?

Phân gà cũng không biết là cái gì?

Mẹ nó…
Chương 424: Gặp thôn trang

Cố Thanh Hy phì phì vài tiếng rồi nhổ thêm vài lần nữa, không biết nàng đã súc miệng bao nhiêu lần, nhưng vẫn cảm nhận được mùi phân gà trong miệng.

Ngần này tuổi đầu rồi, đây là lần đầu tiên nàng ăn phải phân gà.

Mẹ kiếp nó chứ!

Ma chủ nhìn con gà nướng bị ném trên nền đất, sắc mặt vô cùng khó coi: “Sao lại ghê tởm vậy chứ? Tại sao gà lại có phân?”

Ờm…

Chỉ cần là động vật còn sống, có con nào không thải ra phân?

Ma chủ khẳng định chắc nịch: “Trước kia Huyết Sát mang gà cho ta ăn, không hề có phân gà”.

“Ngươi vẫn không hiểu sao, đó là vì nhà bếp đã xử lý sạch sẽ trước đó rồi, tất nhiên không có phân gà”.

“Ghê chết đi được, sau này bản tôn không bao giờ ăn gà nữa”.

“…”

Bây giờ hắn ta biết thế nào là ghê tởm rồi?

Nàng còn thấy ghê hơn đó, biết không hả, lần đầu tiên trong đời được ăn phân.

Mất mặt vô cùng luôn.

Tiểu Cửu Nhi sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực bé nhỏ của mình.

May quá may quá, may mà ban nãy nó thông minh cơ trí, nhất quyết không chịu ăn con gà cháy đen kia, nếu không nó cũng phải ăn phân rồi.

Cố Thanh Hy vốn đói lắm đấy, nhưng trải qua sự việc này, nàng không còn cảm giác muốn ăn gì nữa, càng không nói đến việc nướng thịt lợn rừng cho Tiểu Cửu Nhi ăn.

Tiểu Cửu Nhi âm thầm “tính nợ” lên đầu ma chủ.

Suốt cả buổi tối, ma chủ giống như đứa trẻ con làm sai vậy, Cố Thanh Hy đi một bước, hắn ta đi theo một bước.

Nơi này núi non trùng điệp, Cố Thanh Hy men theo mặt trời mọc ở phía đông lần tìm hướng xuống núi, đi hết nửa ngày trời cũng không ra ngoài được, ngược lại còn mệt đến mức thở hồng hộc.

Tiểu Cửu Nhi cứ liên tục ngủ say, không biết có phải vì mệt quá hay không, mặc cho Cố Thanh Hy gọi thế nào cũng không tỉnh.

Ma chủ dè dặt hỏi: “Tiểu tỷ tỷ, tỷ mệt rồi phải không, hay là... ta dùng khinh công đưa tỷ xuống nhé”.

“Khỏi cần, ngươi tránh xa ta ra”, Cố Thanh Hy tức giận đáp.

“Tiểu tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận, lần đầu tiên ta nướng gà, không đủ kinh nghiệm, sau này ta sẽ biết hơn mà”.

Còn sau này nữa hả.

Bây giờ nàng đã muốn vạch rõ ranh giới với hắn ta rồi.

“Tiểu tỷ tỷ, đây là quả dại ta hái được trên núi, cũng ngọt lắm, tỷ nếm thử đi”.

“Không có hứng”.

Nàng sợ chết vì trúng độc.

Đi thêm một buổi chiều nữa, họ vẫn chưa thể ra ngoài được.

Ngay khi Cố Thanh Hy đang vô cùng bực bội, ma chủ đột nhiên hỏi: “Tiểu tỷ tỷ, hình như bên đó có một thôn trang, hay là chúng ta đi hỏi đường thử xem?”

Cố Thanh Hy nhón chân, dùng khinh công đi về phía nơi có khói bốc lên.

Cuối cùng…

Họ tới trước thôn trang.

Trước thôn trang đặt một tấm bia đá,

Bên trong thôn làng có người qua người lại, nữ nhân giặt quần áo và dệt vải, nam nhân xuống đồng cấy lúa, người già túm tụm ngồi cùng nhau nói chuyện, mấy đứa trẻ cùng nhau vui đùa.

Cố Thanh Hy nói: “Ngươi cứ đợi ta ở bên ngoài thôn là được”.

Nàng vừa tiến vào, tất cả mọi người đồng loạt quay ra nhìn nàng, dường như đã lâu lắm rồi không có người lạ tiến vào đây.

Cố Thanh Hy nở nụ cười thân thiện hòa nhã: “Xin hỏi tiền bối, ta bị lạc đường trên núi rồi, liệu có thể hỏi thăm đường xuống núi đi thế nào không?”

“Lạc đường á? Nơi này hoang vu hẻo lánh, làm sao ngươi lạc đường tới tận đây?”, dân làng có vài phần kiêng dè.

Tổ tiên đưa họ tới nơi này ẩn cư, vốn là vì không muốn tiếp xúc với bên ngoài.

Nơi này đã nhiều năm rồi không có người ngoài ghé qua.

“Ta vốn định vào trong núi tìm một người họ hàng, nhưng nơi này rộng lớn quá, trên đường đi bị lạc, ta đã loanh quanh ở nơi này mấy ngày trời rồi vẫn không tìm được đường xuống núi, mong tiền bối làm phước, chỉ điểm đôi phần”.

Trông nàng rất đoan chính, dung mạo thanh tú, lại là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt, trên người không có chút ác ý nào, chỉ tỏ ra sốt sắng.

Bấy giờ người trong thôn mới thôi lo lắng.

“Cô nương à, từ nơi này cứ đi về phía trước là có thể xuống núi thôi, nhưng đường đi xa lắm, ước chừng phải mười ngày nửa tháng mới xuống núi được cơ”.

“Hả… mười ngày nửa tháng?”

Cố Thanh Hy đơ người luôn.

Từ lúc họ tiến vào đây đến giờ cũng không lâu như vậy chứ?

Nhưng nghĩ đến tốc độ của Tiểu Cửu Nhi,

Cố Thanh Hy cũng hiểu luôn.

Chỉ cần Tiểu Cửu Nhi chịu cõng nàng, muốn xuống núi sẽ nhanh lắm.

“Tiền bối, đây là chút tấm lòng, không biết có thể đổi lấy ít đồ ăn từ chỗ tiền bối được không”.

Cố Thanh Hy lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra vài đĩnh bạc, đưa cho ông già.

Thôn trang này rất hẻo lánh, cứ cách một thời gian, thôn dân sẽ gánh theo rau củ mà mình tự trồng cùng với một ít củi đốn được ra ngoài bán, nhưng cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom