Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441-445
Chương 441: Tránh mặt không gặp
Cốc chủ Nạp Lan rơi vào tình thế khó khăn, ông ta tiến cũng không được mà lui cũng không xong.
Đúng vào lúc này, hạ nhân lại lần nữa hô lên: “Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đến...”
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?
Nghe nói lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, là nam hay nữ đến nay vẫn chưa ai biết, thân phận của người này là một bí ẩn.
Đám đông đồng loạt nhìn sang phía đó với vẻ tò mò.
Nhưng họ chỉ thấy tất cả người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đeo mặt nạ, không nhìn rõ dung mạo, đi đầu là một nữ tử trẻ tuổi vóc dáng yêu kiều, lồi lõm đáng kể, bầu ngực vun đầy, đôi mắt hấp háy kia dường như biết nói vậy, nàng ta vừa bước ra đã nháy mắt với đám đông.
Đám đông sững sờ.
Người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu chẳng phải nên cao ngạo lạnh lùng sao?
Sao lại diễm lệ yêu kiều như vậy? Lại còn gợi cảm quyến rũ?
Cố Thanh Hy ở phía xa nhíu mày.
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu là một trong số những thế lực của nàng.
Nhưng nữ tử trước mặt này, nàng lại không hề hay biết.
Thế này mà là lâu chủ hả?
Cốc chủ Nạp Lan lập tức nghênh đón, sau một phen tươi cười hàn huyên, ông ta đành hỏi: “Không biết tôn giá đây là...”
Không ít người đang có mặt ở đó đồng loạt thấy nghẹn lời.
Hóa ra cốc chủ Nạp Lan cũng không biết người mới đến là nhân vật nào của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
Họ còn tưởng rằng Đan Hồi cốc và Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu quan hệ sâu nặng lắm.
Nếu họ và Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu không thân thiết, tại sao Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu và Băng tộc đều phá lệ tới tham gia?
Còn cả Ngọc tộc ở vị trí đầu bên tay phải nữa.
Ngọc tộc là gia tộc như thế nào?
Tại sao họ chưa từng nghe nói đến?
Điều quan trọng nhất là, có thể đứng ngang hàng cùng Thiên Phần tộc, thậm chí sắp xếp ngay trước mặt Dạ Mặc Uyên, Tư Mạc Phi cùng Băng tộc và Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, chỉ e không phải thế lực nhỏ đâu.
“Ta họ Tịch, tên có một chữ Thấm, chỉ là một đàn chủ nhỏ bé ở Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu mà thôi”.
“Đàn Hồi cốc có thể mời được Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu là vinh hạnh của Đan Hồi cốc, mời Tịch đàn chủ thượng tọa”.
Tịch Thấm đảo mắt nhìn vị trí, vị trí thứ ba ở bên phải viết Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, bây giờ lại có Bạch Cẩm và Hoa Khởi La của Băng tộc ngồi sẵn.
Tịch Thấm thoáng nhướng mày, nhìn về phía cốc chủ Nạp Lan.
Cốc chủ Nạp Lan không khỏi thấp thỏm.
Thôi xong rồi!
Ban nãy cứ bận rộn với việc của ma chủ, quên mất viết mấy chữ Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu lên rồi.
Bây giờ người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ngồi ở đâu đây?
Vị trí thứ hai, hay là vị trí thứ tư?
Ngồi ở vị trí thứ tư e là sẽ đắc tội người ta.
Ngồi ở vị trí thứ hai, ma chủ nên sắp xếp thế nào đây?
Ông ta sợ Tịch Thấm cũng khó giải quyết như ma chủ.
Thế nên cốc chủ Nạp Lan đành nói: “Mời Tịch đàn chủ ngồi vào vị trí thứ ba bên phải”.
Vị trí thứ ba bên phải vốn là chỗ của ma chủ, nhưng ma chủ không thèm.
Vị trí thứ ba ở bên trái đổi thành vị trí thứ ba ở bên phải, chắc hẳn sẽ không đắc tội.
Không đợi Tịch Thấm lên tiếng, ma chủ đã nói trước: “Nhường vị trí của bản tọa cho nàng ta, vậy bản tọa ngồi đâu?”
“Điều này..”., cốc chủ Nạp Lan khá buồn bực.
Ma chủ cười khẩy: “Cốc chủ Nạp Lan, bản tọa từ xa xôi đến đây tham gia đại hội thưởng thức đan dược vì lời mời của các ngươi, là để các ngươi sỉ nhục như vậy sao?”
Nhắc đến điều này, người của Đan Hồi cốc không khỏi thấy tức mình.
Đúng vậy, là Đan Hồi cốc của bọn họ đã mời hắn ta.
Nhưng hắn ta không đến một cách đường đường chính chính là trà trộn vào trong.
Toàn bộ thịt của Đan Hồi cốc đã biến mất, chưa biết chừng là do ma chủ làm.
Vả lại...
Vả lại tất cả kiệu của Đan Hồi cốc đã bị ma chủ phá hủy, đến bản thân cốc cũng bị hắn ta quậy phá đến mức tối tăm trời đất.
Theo họ thấy, ma chủ không hề tới đây tham gia đại hội thưởng thức đan dược mà đến để gây rối thì đúng hơn.
Đừng nói là đám người của Đan Hồi cốc, rất nhiều thế lực vừa và nhỏ có mặt ở đó cũng cảm thấy ma chủ rảnh rỗi kiếm chuyện.
Băng tộc nhà người ta đã nhường vị trí thứ hai ra rồi, hắn ta vẫn không chịu thôi, cố tình không buông tha cho Đan Hồi cốc.
Hạ nhân của Đan Hồi cốc vội vã tới bẩm báo: “Cốc chủ, Tu La Môn phái người tới thông báo nói rằng họ có việc đột xuất, không tới tham gia đại hội thưởng thức đan dược nữa”.
Cốc chủ Nạp Lan có chút thất vọng.
Có thể mời được bao nhiêu môn phái ẩn thế như vậy đã là vinh hạnh của Đan Hồi cốc rồi.
Nếu Tu Lan Môn cũng đến thì đúng là muôn hoa tề tựu.
“Tu La Môn trước giờ đã nói là sẽ làm, lần này không tới tham gia, có lẽ vì gặp chuyện gì đó quan trọng. Ngươi đi chuyển lời cho sứ giả của Tu La Môn, nếu có gì cần, chỉ cần đủ sức, Đan Hồi cốc nhất định sẽ dốc lòng tương trợ”.
“Rõ”.
Đám đông lập tức ào ào suy đoán.
Tu La Môn và Thiên Phần tộc trước giờ như nước với lửa, phải chăng vì người của Thiên Phần tộc đến rồi nên Tu La Môn mới tránh mặt không gặp?
Người của các thế lực vừa và nhỏ ồn ào bàn tán.
Chương 442: Không cần cử hành tiếp
“Thế lực của Tu La Môn lớn như vậy mà, họ cũng không cần thiết phải sợ Thiên Phần tộc chứ”.
“Cũng chẳng thế nói như thế được, môn chủ của Tu La Môn mất tích đã lâu, đến nay không rõ sống chết, đối mặt với Thiên Phần tộc, tất nhiên họ không đủ tự tin rồi, huống hồ lần này người đến đây là phó tộc trưởng và thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc, nghe nói thực lực của hai người đã tiến vào cấp sáu đỉnh phong rồi”.
“Sao cơ? Thực lực của phó tộc trưởng Tư Không cũng đạt đến cấp sáu rồi?”
“Chứ còn gì nữa, nếu không ngươi nghĩ tại sao người ta có thể làm phó tộc trưởng của Thiên Phần tộc”.
“Thế tộc trưởng của Thiên Phần tộc thì sao, thực lực của ông ta đã đạt đến mức nào rồi?”
“Ai mà biết được, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng thấy tộc trưởng của Thiên Phần tộc động thủ, chỉ nghe nói là Thiên Phần tộc thâm sâu khó lường lắm, ở đấy có rất nhiều thái thượng trưởng lão, võ công của người này cao hơn người kia”.
“Dù Thiên Phần tộc lợi hại đến mức nào, Tu La Môn cũng không phải kẻ ăn chay, sao ngươi không nghĩ tới đám thuộc hạ của môn chủ Tu La Môn mà xem, người nào người nấy lợi hại quá mà”.
“Được rồi được rồi, họ lợi hại hay không liên quan gì đến chúng ta đâu, chúng ta cứ xem đại hội luyện dược cho phần mình thôi, liệu có ra được mấy viên đan dược thượng đẳng không nhỉ, để còn nâng cao thực lực”.
“Cũng phải, mục đích chủ yếu của chúng ta đến đây chẳng phải là đấu giá một ít đan dược thượng đẳng mang về sao, lần này có thể nhìn thấy người chấp chưởng của nhiều môn phái ẩn thế lánh đời như vậy, cho dù không đấu giá được đan dược, cũng không thấy tiếc nuối!”
Đám đông Thiên Phần tộc liên tục cười khẩy, cảm thấy vô cùng khinh thường vì Tu La Môn không dám tới tham gia.
Chỉ có ánh mắt của Ôn Thiếu Nghi trở nên thâm trầm, ngón tay vô thức xoay chuyển chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, dường như hắn ta đang suy tính điều gì đó.
Tu La Môn và Thiên Phần tộc đấu đá bao nhiêu năm nay, hắn ta thừa biết bản tính của họ.
Người của Tu La Môn dù biết đối diện với Thiên Phần tộc chỉ có con đường chết nhưng vẫn cắm đầu lao vào, người này ngã xuống thì người kia nối tiếp, không thể nào co cụm như vậy được.
Lần này Tu La Môn trù trừ không tới tham gia đại hội thưởng thức đan dược, chỉ e có mục đích khác.
Ánh mắt chuyển hướng, Ôn Thiếu Nghi và phó tộc trưởng Tư Không đảo mắt về phía vị trí đầu tiên ở bên phải, trên đó viết Ngọc tộc.
Ánh mắt của hai người không khỏi lạnh đi.
Người của Tu La Môn chắc chắn không đến.
Ngọc tộc cũng chậm trễ không chịu xuất hiện, cốc chủ Nạp Lan và những người khác đại khái cũng hiểu rằng người của Ngọc tộc sẽ không đến đâu.
Cũng phải, Ngọc tộc há là thứ mà các môn phái bình thường có thể so bì được. Họ biến mất nhiều năm nay, không nhận được lời mời cũng là điều bình thường.
Hiện giờ chỉ cần sắp xếp xong vị trí cho ma chủ là đại hội thưởng thức đan dược có thể bắt đầu.
Sắp xếp thế nào, cốc chủ Nạp Lan không khỏi thấy đau đầu.
“Cốc chủ, đã đến giờ rồi ạ!”, hạ nhân dè dặt lên tiếng.
“Ma chủ, chừa lại vị trí đầu tiên ở bên phải cho người, có được không?”
“Tất nhiên là không được, bản tọa nói chưa đủ rõ hay sao, bản tọa không thèm ngồi cùng với Dạ Mặc Uyên”.
Cốc chủ Nạp Lan chỉ có thể mặt dày mày dạn mà hỏi: “Dạ Vương, người xem, hay là người có thể...”
“Không thể”.
Không đợi cốc chủ Nạp Lan nói hết câu, Dạ Mặc Uyên đã lạnh lùng cắt ngang, hoàn toàn không hề nể mặt cốc chủ Nạp Lan.
Nạp Lan Lăng Nhược lạnh lùng đảo mắt nhìn Dạ Mặc Uyên rồi quay đầu nói với ma chủ: “Ngoại trừ vị trí đầu tiên bên phải thì chỉ còn lại vị trí thứ hai bên trái thôi, ma chủ, mời tự nhiên. Thời gian tiến hành đại hội thưởng đan đã đến rồi, tại đây có nhiều người như vậy, cũng không thể để mọi người cùng đợi mình ngươi”.
Ma chủ nhún vai: “Thế nên, đây là đạo tiếp khách của Đan Hồi cốc đấy à? Bản tọa cũng đành nói trước nhé, hôm nay nếu Đan Hồi cốc của các ngươi không sắp xếp một vị trí đàng hoàng cho bản tọa, đại hội thưởng thức đan dược cũng chẳng cần tiến hành tiếp đâu”.
Ôi...
Đám đông thoáng chốc sững sờ.
Theo ý của ma chủ, nếu Đan Hồi cốc không sắp xếp cho hắn ta một vị trí vừa ý, hắn ta sẽ đối đầu với người của các thế lực lớn trong thiên hạ sao?
Ma chủ cũng quá ngông cuồng rồi đấy.
Cho dù thế lực của Ma tộc lớn đến đâu, đối đầu với người trong toàn thiên hạ cũng không được lợi lộc gì.
Nhưng ma chủ khí thế hiển lộ, ngạo nghễ nhìn thiên hạ, coi thường quần hùng, nói một câu đầy bá khí.
“Nếu có ai dám giúp Đan Hồi cốc thì chính là đối địch cùng Ma tộc của ta, nếu tất cả các ngươi giúp Đan Hồi cốc, bản tọa sẽ tiêu diệt từng người các ngươi luôn”.
Ngông cuồng...
Quá ngông cuồng rồi...
Các môn phái vừa và nhỏ tất nhiên đều thấy không vui, nhưng không ai dám đứng ra làm con chim đi đầu, chỉ có thể nín nhịn.
Hoa Khởi La bĩu môi, kéo tay áo Bạch Cẩm, tỏ vẻ không vui: “Bạch tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, hắn ta ngông cuồng quá rồi đấy”.
“Không được nói linh tinh, đừng quên mục đích chúng ta tới Đan Hồi cốc lần này”.
Huống hồ nếu Cố Thanh Hy thực sự là thánh nữ của họ thì ma chủ là bằng hữu của thánh nữ, tất nhiên cũng là bằng hữu của họ.
Ma chủ đối địch với thiên hạ, Băng tộc của họ cũng không sợ đối địch với thiên hạ.
Nạp Lan Lăng Nhược siết chặt nắm đấm, cố nén lửa giận đang bùng cháy trong lòng.
Cốc chủ Nạp Lan biết tính cách của hắn ta nên khẽ nói: “Lăng Nhược, ở đây có nghĩa phụ, con cứ sắp xếp cho các đan sư là được”.
Nạp Lan Lăng Nhược dõng dạc hô lên: “Đại hội thưởng đan chính thức bắt đầu”.
Chương 443: Tám lạng nửa cân
Câu nói này được thốt ra đồng nghĩa với việc không hề chừa lại thể diện cho ma chủ rồi.
Các đan sư lần lượt nối đuôi nhau tiến vào, Cố Thanh Hy báo danh trong đại hội luyện đan, tất nhiên cũng có mặt trong số đó.
Nàng trà trộn vào trong nhóm đan sư.
Cho dù nàng dùng mạng che mặt, thay quần áo của đan sư Đan Hồi cốc, nhưng vẫn bị Ôn Thiếu Nghi, Dạ Mặc Uyên, ma chủ và Nạp Lan Lăng Nhược phát hiện ra.
Ma chủ đang định phát tác thì trông thấy Cố Thanh Hy, bao nhiêu sự chú ý bị hút đi hết.
“Tiểu tỷ tỷ…”
Ma chủ mừng rỡ hô lên, đang định chạy tới tìm Cố Thanh Hy.
Thế nhưng Dạ Mặc Uyên đã đi trước một bước, Cố Thanh Hy bị lôi tới vị trí của hắn.
“Vương phi, nàng làm bản vương tìm kiếm cực nhọc quá”.
Ma chủ giận dữ: “Dạ Mặc Uyên, buông tỷ ấy ra, tỷ ấy là nữ nhân của bổn tọa”.
Nạp Lan Lăng Nhược cưỡng ép đè nén cơn giận trong lòng.
Hắn ta không so đo với đám ngu si này, dù sao A Hy cũng không thích họ.
“Ồ… thế mà bản vương không biết, vương phi trở thành nữ nhân của ma chủ từ bao giờ thế, chi bằng nàng nói rõ cho ta nghe, nếu nàng thực sự vừa mắt với ma chủ, chưa biết chừng bản vương có thể xem xét hòa ly với nàng”.
Dạ Mặc Uyên đang cười, nhưng trong nụ cười đó toàn là ý đồ cảnh cáo.
Cố Thanh Hy ở ngay cạnh hắn, cũng có thể cảm nhận được sát khí lan ra từ cơ thể hắn.
Chỉ cần nàng dám nói một câu khẳng định, nàng dám chắc hẳn, Dạ Mặc Uyên sẽ xé xác nàng ra làm tám mảnh.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ mau nói cho hắn ta biết đi, tỷ đồng ý gả cho bổn tọa rồi”.
Cố Thanh Hy trợn mắt lườm hắn ta, bĩu môi đáp: “Ngươi ngậm miệng đi, ta đồng ý gả cho ngươi khi nào chứ, đồ chó con không có liêm sỉ này”.
Shh…
Cả hiện trường vang lên âm thanh hít vào thật sâu.
Dạ… Dạ Vương phi gọi ma chủ là gì cơ?
Chó con?
Họ không nghe nhầm chứ?
Lá gan của nàng cũng to quá rồi đấy nhỉ, dám gọi ma chủ là chó con mà mắng cũng vô cùng khó nghe.
Đám đông tưởng rằng ma chủ sẽ nổi cơn lôi đình, không ngờ hắn ta cười hề hề và nịnh nọt như một đứa trẻ ngoan ngoãn: “Hay là ta gả cho tỷ cũng được, tỷ nuôi ta nha”.
“Cút sang một bên, ta nuôi bản thân còn chẳng nổi”.
Ơ ơ ơ…
Nàng dám bảo ma chủ cút…
Nữ nhân này không thiết sống nữa sao.
Điều khiến họ trợn mắt há miệng hơn nữa là ma chủ không hề để tâm, ngược lại còn quấn lấy nàng: “Thế tỷ lấy ta đi, ta nuôi tỷ”.
“…”
Cố Thanh Hy không nhẫn nhịn nổi, chỉ muốn đập hắn ta một trận.
Con chó con này, hắn ta mù hay sao?
Không nhìn thấy mặt mũi Dạ Mặc Uyên sa sầm rồi chắc, nàng còn muốn sống thêm vài năm nữa mà.
Dạ Mặc Uyên nhìn chằm chằm vào nàng đến mức lông tóc của nàng dựng đứng lên, toàn thân chỉ thấy khó chịu.
Cố Thanh Hy có vẻ không đủ tự tin: “À thì… đại hội luyện đan sắp bắt đầu rồi, ta báo danh tham gia đại hội luyện đan, có điều gì có thể đợi khi đại hội luyện đan kết thúc rồi hẵng nói không?”
Không ít người có mặt ở đó cười nhạo nàng.
Nàng tới luyện đan?
Tới gây cười thì đúng hơn đấy.
Nàng tưởng rằng cứ luyện đan là đan sẽ thành hình sao?
“Vương phi của bản vương không cần luyện đan, nếu nàng muốn, bản vương mua cho nàng là được, nhưng nàng phải giải thích rõ ràng cho bản vương, Tư Mạc Phi và Nạp Lan Lăng Nhược kia là thế nào?”
Cố Thanh Hy mấy lần định vùng vẫy nhưng không thoát nổi khỏi sự kìm kẹp của Dạ Mặc Uyên, không khỏi thấy cuống quýt.
“Ta nói rồi, đợi khi nào đại hội luyện đan kết thúc, ta sẽ từ từ giải thích với chàng sau, bây giờ sắp không kịp rồi, chàng mau buông tay”.
“Đùng…”
Hoa Khởi La đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Dạ Mặc Uyên mà quát ầm ĩ: “Cho dù ngươi là phu quân của Cố tỷ tỷ cũng không thể ép Cố tỷ tỷ làm việc mà tỷ tỷ không thích. Nếu ngươi không chịu buông tỷ tỷ ra, ta… ta sẽ dùng Khởi La sát hạ gục ngươi”.
Tất cả mọi người sững sờ.
Băng tộc ra mặt vì Cố Thanh Hy?
Cố Thanh Hy chớp chớp mắt,
Cảm thấy trở tay không kịp.
Hôm qua nha đầu này còn hùng hùng hổ hổ chỉ hận không thể giết nàng luôn.
Vậy mà bây giờ ra mặt giúp nàng, đã vậy một câu hai câu toàn gọi Cố tỷ tỷ, nàng không nằm mơ chứ?
Không đợi đám đông kịp phản ứng, ma chủ đã lao ra đầu tiên.
Hắn ta cứ vung tay là tung tuyệt chiêu, chiêu nào cũng tàn nhẫn, hoàn toàn không nể nang.
Cục diện nhất thời trở nên mất khống chế.
Bất luận là ma chủ hay Dạ Mặc Uyên cũng toàn cao thủ đỉnh cao hiện giờ, họ mà đánh nhau thì toàn bộ Đan Hồi cốc sẽ gặp tai ương, may mà trên sàn diễn võ thiết lập một đại trận, có thể ngăn cản mọi đòn tấn công ở bên ngoài nên các đan sư đang tiến hành thi đấu mới không bị ảnh hưởng.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn bầu trời, Yêu Dã Man Đồ La Trà nở rộ trên không trung cứ như có mắt vậy, đuổi theo Dạ Mặc Uyên mà đánh, nhưng bị Hỏa Long mà Dạ Mặc Uyên ngưng tụ ra nuốt lấy từng mảng.
Hai người chẳng ai nhường ai, càng đánh càng kịch liệt.
Trên trán Cố Thanh Hy như hiện ra ba vạch đen.
Hai người này tuổi Tuất hả?
Mỗi lần gặp mặt là xông vào cắn xé nhau.
Chó còn không đánh nhau dai dẳng như họ.
Thấy thời gian không còn nhiều nữa, cộng thêm việc võ công của Dạ Mặc Uyên và ma chủ người tám lạng kẻ nửa cân chẳng ai làm gì được ai, Cố Thanh Hy chẳng buồn ngó ngàng tới họ, vội vàng chạy tới giữa sàn diễn võ, tìm một cái vạc còn trống, bỏ tất cả dược liệu trong chiếc nhẫn không gian vào rồi khuấy hết lên, cẩn thận nghiền dược liệu.
“Đùng đùng đùng…”
Gạch ngói ở Đan Hồi cốc bay khắp nơi, nện xuống mặt đất hết lần này đến lần khác, tạo nên một hố sâu khổng lồ trên nền đất.
Chương 444: Thứ tạp chủng và lão già không nên nết
Hoa trưởng lão cuống cuồng nói: “Cốc chủ, hay là bảo họ dừng lại đi, cứ đánh như thế này e là...”
Cốc chủ Nạp Lan day day huyệt thái dương đau nhức của mình.
Ông ta cũng muốn bảo họ dừng lại lắm chứ.
Quan trọng là, họ có chịu nghe lời ông ta đâu?
Thậm chí họ không chừa lại chút thể diện cho ông ta luôn ấy chứ?
Điều may mắn duy nhất là Dạ Mặc Uyên và ma chủ còn biết chừng mực, họ đánh nhau ở góc Đông Bắc khá xa.
Tịch Thấm và Bạch Cẩm cùng những người khác nhìn Dạ Mặc Uyên và ma chủ đánh nhau đến mức không tách ra nổi, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Đại hội luyện đan đã bắt đầu rồi, bởi vì Đan Hồi cốc sợ kỹ thuật luyện đan bị người khác học lỏm nên cố tình tạo ra một bức tường ngăn, ngoại trừ lò đan ra, đám đông có mặt ở đó hoàn toàn không nhìn thấy phương thuốc.
Điều này có nghĩa là… họ phải ngồi đây đợi đan dược ra lò.
Tuy là vậy nhưng đám đông vẫn cố rướn cổ, muốn xem xem các đan sư rốt cuộc luyện đan như thế nào, nếu có thể học được đôi chút, ắt hẳn sẽ vang danh thiên hạ.
“Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Bách Thảo trưởng lão của Ngọc tộc đã đến…”
Câu nói này một lần nữa thu hút ánh mắt của đám đông ở đó.
Nhất là Thiên Phần tộc.
Người của Thiên Phần tộc nghe thấy hai chữ Ngọc tộc mà trong mắt ai cũng nổi sát khí.
Phó tộc trưởng Tư Không dù cố giấu thế nào cũng không giấu nổi sát khí trên người.
Băng tộc nhướn mày, nhìn về phía Ngọc tộc trong truyền thuyết với vẻ hứng thú.
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu cũng vậy.
Dù sao thì thời gian Ngọc tộc im hơi lặng tiếng cũng quá lâu rồi.
Lâu đến mức khiến người ta tưởng rằng Ngọc tộc đã biến mất.
Cốc chủ Nạp Lan phấn khích hẳn, vội vàng đứng dậy, đích thân nghênh đón: “Ôi chao, Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Bách Thảo trưởng lão, các vị có thể đến đây đúng là vinh hạnh cho Đan Hồi cốc”.
Không biết Thất trưởng lão đã uống bao nhiêu rượu nên say ngà ngật, nếu không nhờ hai tộc dân của Ngọc tộc dìu hai bên, chắc hẳn ông ta đã ngã vật ra rồi.
Lục trưởng lão đáp: “Trên đường gặp chút chuyện lỡ dở thời gian, thế nên đến muộn, mong cốc chủ Nạp Lan lượng…”
Lục trưởng lão vừa nói vừa đảo mắt nhìn mọi người, đột nhiên trông thấy người của Thiên Phần tộc, thái độ của ông ta thay đổi hẳn.
“Tại sao Thiên Phần tộc lại ở đây?”
Phó tộc trưởng Tư Không cũng nói: “Tại sao Ngọc tộc lại ở đây?”
Xoạt xoạt xoạt…
Ngoại trừ Ôn Thiếu Nghi, tất cả người trong Thiên Phần tộc đều đứng dậy, đối đầu cùng Ngọc tộc, đôi bên giương cung bạt kiếm.
Cốc chủ Nạp Lan lại được phen đau đầu.
Thiên hạ đồn rằng Thiên Phần tộc và Ngọc tộc có mối thù sinh tử, không đội trời chung, xem ra đúng là như vậy.
Khi ấy ông ta gửi thiệp mời cho Ngọc tộc cũng không ngờ rằng Ngọc tộc thực sự sẽ đến, dù sao năm nào họ cũng gửi thiệp mời mà Ngọc tộc chẳng năm nào đến, Thiên Phần tộc cũng thế.
Bây giờ thì hay rồi, Thiên Phần tộc đến, Ngọc tộc cũng đến, đống hỗn độn này phải giải quyết thế nào đây?
Kẻ thù gặp mặt nên cực kỳ nóng mắt, Lục trưởng lão và phó tộc trưởng Tư Không tính tình nóng nảy nên lao vào đánh nhau ngay lập tức, hoàn toàn không nể mặt cốc chủ Nạp Lan.
“Ngọc tộc làm con rùa rụt cổ mấy chục năm nay, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi, hờ… Nếu đã xuất hiện rồi thì chuẩn bị chịu chết đi!”, phó tộc trưởng Tư Không nói.
Lục trưởng lão cười khẩy một tiếng: “Ngông cuồng, hôm nay nếu không đánh bay cái đầu của ngươi, ta sẽ không là Lục trưởng lão của Ngọc tộc nữa”.
“Đùng đùng đùng…”
Chỉ thấy bóng người chớp nhoáng, bầu trời cũng vì thế mà biến sắc, vốn dĩ trời xanh mây trắng trải dài vạn trượng, bỗng chốc mây đen cuồn cuộn, từng luồng sấm chớp lóe lên đì đùng, cảnh tượng trông rất ghê rợn.
Không ít người có mặt ở đó đồng loạt giật mình đứng dậy.
Võ công của Lục trưởng lão Ngọc tộc cũng cao quá đấy nhỉ.
Thậm chí có thể khiến cả bầu trời biến sắc vì ông ta luôn?
Có thể đối đầu với Thiên Phần tộc, họ đã biết ông ta tuyệt đối không đơn giản.
Ánh mắt của Bách Thảo trưởng lão lộ vẻ lo lắng.
Võ công của Lục trưởng lão tuy cao, nhưng đối đầu với phó tộc trưởng Tư Không, e là sẽ chịu thiệt.
Ông ta bỏ Thất trưởng lão xuống, dặn dò một câu: “Thất trưởng lão, ngươi cứ đợi ở đây, ta đi rồi sẽ về”.
Cơ thể “xoạt” một tiếng lao vọt lên, gia nhập vào trận chiến.
Uỳnh đùng đùng…
Bởi vì sự góp mặt của Lục trưởng lão, bầu không rung lên mấy lần.
Các đệ tử khác của Thiên Phần tộc cũng muốn tham gia chiến trường, nhưng Ôn Thiếu Nghi phất bàn tay thon dài, ra hiệu cho họ đừng manh động.
Bên cạnh có người bàn tán: “Thiên Phần tộc và Ngọc tộc này có thù oán gì phải không, sao vừa gặp đã đánh nhau thế?”
“Chuyện này… ta cũng không biết…”
Nghe đến ba chữ Thiên Phần tộc, Thất trưởng lão lập tức tỉnh rượu.
“Thiên Phần tộc? Thiên Phần tộc ở đâu?”
Thất trưởng lão ngẩng phắt đầu lên, đập vào mắt là Ôn Thiếu Nghi ôn nhuận như ngọc đang đeo mặt nạ hồ điệp.
“Ha, quả nhiên là thứ tạp chủng của Thiên Phần tộc”.
“Lão già mất nết này, ngươi dám vô lễ với thiếu chủ của bọn ta”.
“Thứ tạp chủng, không ai dạy ngươi phải kính già yêu trẻ sao?”
Thất trưởng lão đảo mắt nhìn sàn diễn võ, Lục trưởng lão và Bách Thảo trưởng lão đang đánh nhau cùng phó tộc trưởng Tư Không, nấn ná trên người Cố Thanh Hy một lúc lâu rồi mới tỏ vẻ bỡn cợt.
“Ngươi già đầu mà không nên nết, xứng với sự tôn trọng của bọn ta sao, thật nực cười”.
“Chát chát chát…”
Chương 445: Đại chiến dữ dội
Chỉ nghe một tiếng bạt tai to rõ vang lên ở diễn võ trường, đệ tử của Thiên Phần tộc vừa mở miệng thì đã bị thất trưởng lão bạt tai mười mấy cái, nếu như không có Ôn Thiếu Nghi kịp thời ngăn cản thì chỉ sợ gương mặt của tên đệ tử kia đã bị đánh nát rồi.
Tuy thoát được một kiếp nhưng răng của hắn ta đều đã bị đánh rơi xuống đất, có thể thấy được thất trưởng lão đã ra tay nặng như thế nào.
Có không ít người có mặt đều chấn động.
Bọn họ đều là cao thủ nhưng bọn họ thậm chí còn không thể nhìn thấy thất trưởng lão ra tay như thế nào.
Chỉ sợ võ công của thất trưởng lão này còn mạnh hơn cả lục trưởng lão rất nhiều.
Thất trưởng lão tỏ thái độ không hề kiềm chế, tuy rằng đang mắng đệ tử của Thiên Phần tộc nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ôn Thiếu Nghi.
"Tiểu tạp chủng, bình thường nên bớt làm những chuyện xấu xa, tránh để ngày nào đó ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn giữa được nữa. Còn nữa, nhớ cho rõ câu kính già yêu trẻ, bằng không lần sau thứ rơi xuống đất sẽ không chỉ là răng của ngươi đâu".
Bầu không khí chìm vào yên lặng.
Lão già này có phải đang chỉ gà mắng chó hay không?
Ôn Thiếu Nghi là thiếu chủ Thiên Phần tộc có võ công cao cường, hoàn toàn ngang hàng với Dạ Mặc Uyên cùng Ma chủ.
Không ngoa khi nói rằng hắn ta là kẻ bất khả chiến bại đương thời.
Ông ta làm như vậy rõ ràng là không chút nể mặt Ôn Thiếu Nghi.
Trong khi luyện đan, Cố Thanh Hy đã nhìn thấy mọi thứ đang xảy ra ở đây.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo như một tảng băng.
Nàng và Thiên Phần tộc sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến nhưng không phải là bây giờ, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải giành được vị trí đứng đầu để tiến vào cấm địa, lấy được chìa khóa hình ngôi sao và tìm được long châu.
Ai cũng tưởng rằng Ôn Thiếu Nghi sẽ tức giận, nhưng không ngờ hắn ta chỉ khiêm tốn chắp tay, tỏ thái độ rất tôn trọng nói: "Vãn bối sẽ nhớ kỹ những lời thất trưởng lão giáo huấn".
"Thiếu chủ..."
Người của Thiên Phần tộc vô cùng căm phẫn.
Ngọc tộc đã làm nhục bọn họ như vậy thì cứ giết chết thẳng tay, sao phải khách sáo làm gì?
Nhưng Ôn Thiếu Nghi đã khiến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chỉ nhàn nhã ngồi tại chỗ thưởng trà, tĩnh tâm xem nhóm luyện đan sư luyện đan.
Thất trưởng lão vốn đang muốn bắt lỗi nhưng lại nhìn thấy bộ dạng khiêm tốn nhún nhường của Ôn Thiếu Nghi, nhìn sang lại thấy tộc trưởng Cố Thanh Hy đang tập trung luyện đan, không quan tâm đến chuyện của bọn họ.
Thất trưởng lão lại nghĩ đến chuyện bọn họ đã tra được tin tức ở trong cấm địa của Đan Hồi cốc rất có thể có chìa khóa hình ngôi sao, thứ cần thiết để đoạt lấy long châu.
Ông ta đành phải kiềm chế mọi bất mãn rồi tìm một vị trí ngồi xuống.
Rượu ngon như vậy nhưng ở đây lại có Thiên Phần tộc khiến cho dù rượu có ngon đến mấy thì ông ta cũng không thể nuốt nổi.
Nạp Lan cốc chủ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng bình yên.
Đại hội thưởng đan lần này ông ta tổ chức thật sự không dễ dàng.
"Ầm..."
Mặt đất đột nhiên bị nứt ra tạo thành một hố sâu cực lớn, sâu hơn một thước, cũng không biết là do Dạ Mặc Uyên và ma chủ để lại hay là do Thiên Phần tộc cùng Ngọc tộc để lại.
"Ầm ầm ầm..."
Mặt đất lại nổ ra thêm nhiều hố sâu, hố nào cũng sâu hơn một thước.
Những mái nhà, cột trụ,... ở xa xa liên tục sập xuống, ngay cả con sư tử lớn ở lối vào cũng bị nghiền nát dưới chưởng lực của bọn họ.
Đây mà gọi là luận võ sao?
Đây rõ ràng là sinh tử chiến mà!
Hoa Khởi La kéo tay áo Bạch Cẩm, chống cằm hỏi: "Bạch Cẩm tỷ tỷ, tỷ nghĩ Cố tỷ tỷ ở cùng với Thiên Phần tộc tốt hơn hay là Ngọc tộc tốt hơn?"
Bạch Cẩm không nói gì nhưng ánh mắt nàng ta khi nhìn sang Thiên Phần tộc lại hiện lên một tia ác ý.
Chỉ là tia ác ý đó rất nhanh đã biến mất khiến cho người khác không thể bắt được.
Giọng nói của nàng ta bình thản giống như không hề có chút hứng thú với chuyện này: "Đừng lo tới những việc không phải của mình".
"Sao có thể nói như vậy được, ta muốn biết quan hệ giữa Cố tỷ tỷ với bên nào tốt hơn thì ta sẽ giúp bên đó".
"..."
Bạch Cẩm liếc nhìn Hoa Khởi La.
Dường như nàng ta ước gì khắp thiên hạ đều biết được rằng Cố Thanh Hy có quan hệ với bọn họ vậy.
Tịch Thấm lười biếng cầm lấy một chiếc gương nhìn ngắm dung nhan của mình, cử chỉ đầy tự nhiên quyến rũ, cười nói: "Nạp Lan cốc chủ, đại hội thưởng đan ở Đan Hồi cốc đúng là náo nhiệt, không những được tận mắt chứng kiến luyện đan sư luyện đan mà còn có thể thưởng thức các cao thủ cái thế đối đầu nhau".
Nạp Lan cốc chủ ngượng ngùng mỉm cười, thật sự không nói nên lời.
Ông ta chỉ hy vọng mấy người này biết thủ hạ lưu tình, không huỷ hoại Đan Hồi cốc của bọn họ là được rồi.
Mọi người đang quan sát nhóm luyện đan sư luyện đan.
Trong khi đó, Dạ Mặc Uyên và Ma chủ đang chém giết ở phía đông bắc, ở một hướng khác lại có trận chiến giữa Thiên Phần tộc và Ngọc tộc khiến cho bọn họ cảm thấy hoa cả mắt.
Ở ba nơi này, chỗ nào cũng trông cực kỳ đẹp mắt, chuyện đặc sắc thế này ngày thường chắc chắn không thể gặp được, tất cả mọi người chỉ hận không thể bắt được toàn bộ khoảnh khắc, không muốn bỏ sót một giây phút nào.
Chỉ có điều trận quyết đấu giữa các cao thủ diễn ra với tốc độ cực kì nhanh, người ngoài có nhìn thế nào cũng không thể nhìn rõ được chiêu thức.
"Ầm..."
Lại có thêm một tòa cung điện bị phá hủy, Nạp Lan cốc chủ cảm thấy cõi lòng tan nát.
Ông ta rất sợ trận chiến này sẽ hại đến người khác, cho nên chỉ có thể hạ lệnh: "Người đâu, khởi động ngăn cách đại trận".
Ngăn cách đại trận đã hình thành nên một lá chắn ở trung tâm diễn võ trường.
Tất cả động tĩnh ở bên ngoài lá chắn sẽ không động đến được những người bên trong lá chắn.
Đây cũng là một trong những đại trận bảo vệ Đan Hồi cốc bọn họ, bình thường nếu như không phải gặp tình huống sinh tử thì nó rất hiếm khi được sử dụng.
Cốc chủ Nạp Lan rơi vào tình thế khó khăn, ông ta tiến cũng không được mà lui cũng không xong.
Đúng vào lúc này, hạ nhân lại lần nữa hô lên: “Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đến...”
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?
Nghe nói lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, là nam hay nữ đến nay vẫn chưa ai biết, thân phận của người này là một bí ẩn.
Đám đông đồng loạt nhìn sang phía đó với vẻ tò mò.
Nhưng họ chỉ thấy tất cả người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đeo mặt nạ, không nhìn rõ dung mạo, đi đầu là một nữ tử trẻ tuổi vóc dáng yêu kiều, lồi lõm đáng kể, bầu ngực vun đầy, đôi mắt hấp háy kia dường như biết nói vậy, nàng ta vừa bước ra đã nháy mắt với đám đông.
Đám đông sững sờ.
Người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu chẳng phải nên cao ngạo lạnh lùng sao?
Sao lại diễm lệ yêu kiều như vậy? Lại còn gợi cảm quyến rũ?
Cố Thanh Hy ở phía xa nhíu mày.
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu là một trong số những thế lực của nàng.
Nhưng nữ tử trước mặt này, nàng lại không hề hay biết.
Thế này mà là lâu chủ hả?
Cốc chủ Nạp Lan lập tức nghênh đón, sau một phen tươi cười hàn huyên, ông ta đành hỏi: “Không biết tôn giá đây là...”
Không ít người đang có mặt ở đó đồng loạt thấy nghẹn lời.
Hóa ra cốc chủ Nạp Lan cũng không biết người mới đến là nhân vật nào của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
Họ còn tưởng rằng Đan Hồi cốc và Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu quan hệ sâu nặng lắm.
Nếu họ và Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu không thân thiết, tại sao Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu và Băng tộc đều phá lệ tới tham gia?
Còn cả Ngọc tộc ở vị trí đầu bên tay phải nữa.
Ngọc tộc là gia tộc như thế nào?
Tại sao họ chưa từng nghe nói đến?
Điều quan trọng nhất là, có thể đứng ngang hàng cùng Thiên Phần tộc, thậm chí sắp xếp ngay trước mặt Dạ Mặc Uyên, Tư Mạc Phi cùng Băng tộc và Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, chỉ e không phải thế lực nhỏ đâu.
“Ta họ Tịch, tên có một chữ Thấm, chỉ là một đàn chủ nhỏ bé ở Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu mà thôi”.
“Đàn Hồi cốc có thể mời được Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu là vinh hạnh của Đan Hồi cốc, mời Tịch đàn chủ thượng tọa”.
Tịch Thấm đảo mắt nhìn vị trí, vị trí thứ ba ở bên phải viết Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, bây giờ lại có Bạch Cẩm và Hoa Khởi La của Băng tộc ngồi sẵn.
Tịch Thấm thoáng nhướng mày, nhìn về phía cốc chủ Nạp Lan.
Cốc chủ Nạp Lan không khỏi thấp thỏm.
Thôi xong rồi!
Ban nãy cứ bận rộn với việc của ma chủ, quên mất viết mấy chữ Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu lên rồi.
Bây giờ người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ngồi ở đâu đây?
Vị trí thứ hai, hay là vị trí thứ tư?
Ngồi ở vị trí thứ tư e là sẽ đắc tội người ta.
Ngồi ở vị trí thứ hai, ma chủ nên sắp xếp thế nào đây?
Ông ta sợ Tịch Thấm cũng khó giải quyết như ma chủ.
Thế nên cốc chủ Nạp Lan đành nói: “Mời Tịch đàn chủ ngồi vào vị trí thứ ba bên phải”.
Vị trí thứ ba bên phải vốn là chỗ của ma chủ, nhưng ma chủ không thèm.
Vị trí thứ ba ở bên trái đổi thành vị trí thứ ba ở bên phải, chắc hẳn sẽ không đắc tội.
Không đợi Tịch Thấm lên tiếng, ma chủ đã nói trước: “Nhường vị trí của bản tọa cho nàng ta, vậy bản tọa ngồi đâu?”
“Điều này..”., cốc chủ Nạp Lan khá buồn bực.
Ma chủ cười khẩy: “Cốc chủ Nạp Lan, bản tọa từ xa xôi đến đây tham gia đại hội thưởng thức đan dược vì lời mời của các ngươi, là để các ngươi sỉ nhục như vậy sao?”
Nhắc đến điều này, người của Đan Hồi cốc không khỏi thấy tức mình.
Đúng vậy, là Đan Hồi cốc của bọn họ đã mời hắn ta.
Nhưng hắn ta không đến một cách đường đường chính chính là trà trộn vào trong.
Toàn bộ thịt của Đan Hồi cốc đã biến mất, chưa biết chừng là do ma chủ làm.
Vả lại...
Vả lại tất cả kiệu của Đan Hồi cốc đã bị ma chủ phá hủy, đến bản thân cốc cũng bị hắn ta quậy phá đến mức tối tăm trời đất.
Theo họ thấy, ma chủ không hề tới đây tham gia đại hội thưởng thức đan dược mà đến để gây rối thì đúng hơn.
Đừng nói là đám người của Đan Hồi cốc, rất nhiều thế lực vừa và nhỏ có mặt ở đó cũng cảm thấy ma chủ rảnh rỗi kiếm chuyện.
Băng tộc nhà người ta đã nhường vị trí thứ hai ra rồi, hắn ta vẫn không chịu thôi, cố tình không buông tha cho Đan Hồi cốc.
Hạ nhân của Đan Hồi cốc vội vã tới bẩm báo: “Cốc chủ, Tu La Môn phái người tới thông báo nói rằng họ có việc đột xuất, không tới tham gia đại hội thưởng thức đan dược nữa”.
Cốc chủ Nạp Lan có chút thất vọng.
Có thể mời được bao nhiêu môn phái ẩn thế như vậy đã là vinh hạnh của Đan Hồi cốc rồi.
Nếu Tu Lan Môn cũng đến thì đúng là muôn hoa tề tựu.
“Tu La Môn trước giờ đã nói là sẽ làm, lần này không tới tham gia, có lẽ vì gặp chuyện gì đó quan trọng. Ngươi đi chuyển lời cho sứ giả của Tu La Môn, nếu có gì cần, chỉ cần đủ sức, Đan Hồi cốc nhất định sẽ dốc lòng tương trợ”.
“Rõ”.
Đám đông lập tức ào ào suy đoán.
Tu La Môn và Thiên Phần tộc trước giờ như nước với lửa, phải chăng vì người của Thiên Phần tộc đến rồi nên Tu La Môn mới tránh mặt không gặp?
Người của các thế lực vừa và nhỏ ồn ào bàn tán.
Chương 442: Không cần cử hành tiếp
“Thế lực của Tu La Môn lớn như vậy mà, họ cũng không cần thiết phải sợ Thiên Phần tộc chứ”.
“Cũng chẳng thế nói như thế được, môn chủ của Tu La Môn mất tích đã lâu, đến nay không rõ sống chết, đối mặt với Thiên Phần tộc, tất nhiên họ không đủ tự tin rồi, huống hồ lần này người đến đây là phó tộc trưởng và thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc, nghe nói thực lực của hai người đã tiến vào cấp sáu đỉnh phong rồi”.
“Sao cơ? Thực lực của phó tộc trưởng Tư Không cũng đạt đến cấp sáu rồi?”
“Chứ còn gì nữa, nếu không ngươi nghĩ tại sao người ta có thể làm phó tộc trưởng của Thiên Phần tộc”.
“Thế tộc trưởng của Thiên Phần tộc thì sao, thực lực của ông ta đã đạt đến mức nào rồi?”
“Ai mà biết được, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng thấy tộc trưởng của Thiên Phần tộc động thủ, chỉ nghe nói là Thiên Phần tộc thâm sâu khó lường lắm, ở đấy có rất nhiều thái thượng trưởng lão, võ công của người này cao hơn người kia”.
“Dù Thiên Phần tộc lợi hại đến mức nào, Tu La Môn cũng không phải kẻ ăn chay, sao ngươi không nghĩ tới đám thuộc hạ của môn chủ Tu La Môn mà xem, người nào người nấy lợi hại quá mà”.
“Được rồi được rồi, họ lợi hại hay không liên quan gì đến chúng ta đâu, chúng ta cứ xem đại hội luyện dược cho phần mình thôi, liệu có ra được mấy viên đan dược thượng đẳng không nhỉ, để còn nâng cao thực lực”.
“Cũng phải, mục đích chủ yếu của chúng ta đến đây chẳng phải là đấu giá một ít đan dược thượng đẳng mang về sao, lần này có thể nhìn thấy người chấp chưởng của nhiều môn phái ẩn thế lánh đời như vậy, cho dù không đấu giá được đan dược, cũng không thấy tiếc nuối!”
Đám đông Thiên Phần tộc liên tục cười khẩy, cảm thấy vô cùng khinh thường vì Tu La Môn không dám tới tham gia.
Chỉ có ánh mắt của Ôn Thiếu Nghi trở nên thâm trầm, ngón tay vô thức xoay chuyển chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, dường như hắn ta đang suy tính điều gì đó.
Tu La Môn và Thiên Phần tộc đấu đá bao nhiêu năm nay, hắn ta thừa biết bản tính của họ.
Người của Tu La Môn dù biết đối diện với Thiên Phần tộc chỉ có con đường chết nhưng vẫn cắm đầu lao vào, người này ngã xuống thì người kia nối tiếp, không thể nào co cụm như vậy được.
Lần này Tu La Môn trù trừ không tới tham gia đại hội thưởng thức đan dược, chỉ e có mục đích khác.
Ánh mắt chuyển hướng, Ôn Thiếu Nghi và phó tộc trưởng Tư Không đảo mắt về phía vị trí đầu tiên ở bên phải, trên đó viết Ngọc tộc.
Ánh mắt của hai người không khỏi lạnh đi.
Người của Tu La Môn chắc chắn không đến.
Ngọc tộc cũng chậm trễ không chịu xuất hiện, cốc chủ Nạp Lan và những người khác đại khái cũng hiểu rằng người của Ngọc tộc sẽ không đến đâu.
Cũng phải, Ngọc tộc há là thứ mà các môn phái bình thường có thể so bì được. Họ biến mất nhiều năm nay, không nhận được lời mời cũng là điều bình thường.
Hiện giờ chỉ cần sắp xếp xong vị trí cho ma chủ là đại hội thưởng thức đan dược có thể bắt đầu.
Sắp xếp thế nào, cốc chủ Nạp Lan không khỏi thấy đau đầu.
“Cốc chủ, đã đến giờ rồi ạ!”, hạ nhân dè dặt lên tiếng.
“Ma chủ, chừa lại vị trí đầu tiên ở bên phải cho người, có được không?”
“Tất nhiên là không được, bản tọa nói chưa đủ rõ hay sao, bản tọa không thèm ngồi cùng với Dạ Mặc Uyên”.
Cốc chủ Nạp Lan chỉ có thể mặt dày mày dạn mà hỏi: “Dạ Vương, người xem, hay là người có thể...”
“Không thể”.
Không đợi cốc chủ Nạp Lan nói hết câu, Dạ Mặc Uyên đã lạnh lùng cắt ngang, hoàn toàn không hề nể mặt cốc chủ Nạp Lan.
Nạp Lan Lăng Nhược lạnh lùng đảo mắt nhìn Dạ Mặc Uyên rồi quay đầu nói với ma chủ: “Ngoại trừ vị trí đầu tiên bên phải thì chỉ còn lại vị trí thứ hai bên trái thôi, ma chủ, mời tự nhiên. Thời gian tiến hành đại hội thưởng đan đã đến rồi, tại đây có nhiều người như vậy, cũng không thể để mọi người cùng đợi mình ngươi”.
Ma chủ nhún vai: “Thế nên, đây là đạo tiếp khách của Đan Hồi cốc đấy à? Bản tọa cũng đành nói trước nhé, hôm nay nếu Đan Hồi cốc của các ngươi không sắp xếp một vị trí đàng hoàng cho bản tọa, đại hội thưởng thức đan dược cũng chẳng cần tiến hành tiếp đâu”.
Ôi...
Đám đông thoáng chốc sững sờ.
Theo ý của ma chủ, nếu Đan Hồi cốc không sắp xếp cho hắn ta một vị trí vừa ý, hắn ta sẽ đối đầu với người của các thế lực lớn trong thiên hạ sao?
Ma chủ cũng quá ngông cuồng rồi đấy.
Cho dù thế lực của Ma tộc lớn đến đâu, đối đầu với người trong toàn thiên hạ cũng không được lợi lộc gì.
Nhưng ma chủ khí thế hiển lộ, ngạo nghễ nhìn thiên hạ, coi thường quần hùng, nói một câu đầy bá khí.
“Nếu có ai dám giúp Đan Hồi cốc thì chính là đối địch cùng Ma tộc của ta, nếu tất cả các ngươi giúp Đan Hồi cốc, bản tọa sẽ tiêu diệt từng người các ngươi luôn”.
Ngông cuồng...
Quá ngông cuồng rồi...
Các môn phái vừa và nhỏ tất nhiên đều thấy không vui, nhưng không ai dám đứng ra làm con chim đi đầu, chỉ có thể nín nhịn.
Hoa Khởi La bĩu môi, kéo tay áo Bạch Cẩm, tỏ vẻ không vui: “Bạch tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, hắn ta ngông cuồng quá rồi đấy”.
“Không được nói linh tinh, đừng quên mục đích chúng ta tới Đan Hồi cốc lần này”.
Huống hồ nếu Cố Thanh Hy thực sự là thánh nữ của họ thì ma chủ là bằng hữu của thánh nữ, tất nhiên cũng là bằng hữu của họ.
Ma chủ đối địch với thiên hạ, Băng tộc của họ cũng không sợ đối địch với thiên hạ.
Nạp Lan Lăng Nhược siết chặt nắm đấm, cố nén lửa giận đang bùng cháy trong lòng.
Cốc chủ Nạp Lan biết tính cách của hắn ta nên khẽ nói: “Lăng Nhược, ở đây có nghĩa phụ, con cứ sắp xếp cho các đan sư là được”.
Nạp Lan Lăng Nhược dõng dạc hô lên: “Đại hội thưởng đan chính thức bắt đầu”.
Chương 443: Tám lạng nửa cân
Câu nói này được thốt ra đồng nghĩa với việc không hề chừa lại thể diện cho ma chủ rồi.
Các đan sư lần lượt nối đuôi nhau tiến vào, Cố Thanh Hy báo danh trong đại hội luyện đan, tất nhiên cũng có mặt trong số đó.
Nàng trà trộn vào trong nhóm đan sư.
Cho dù nàng dùng mạng che mặt, thay quần áo của đan sư Đan Hồi cốc, nhưng vẫn bị Ôn Thiếu Nghi, Dạ Mặc Uyên, ma chủ và Nạp Lan Lăng Nhược phát hiện ra.
Ma chủ đang định phát tác thì trông thấy Cố Thanh Hy, bao nhiêu sự chú ý bị hút đi hết.
“Tiểu tỷ tỷ…”
Ma chủ mừng rỡ hô lên, đang định chạy tới tìm Cố Thanh Hy.
Thế nhưng Dạ Mặc Uyên đã đi trước một bước, Cố Thanh Hy bị lôi tới vị trí của hắn.
“Vương phi, nàng làm bản vương tìm kiếm cực nhọc quá”.
Ma chủ giận dữ: “Dạ Mặc Uyên, buông tỷ ấy ra, tỷ ấy là nữ nhân của bổn tọa”.
Nạp Lan Lăng Nhược cưỡng ép đè nén cơn giận trong lòng.
Hắn ta không so đo với đám ngu si này, dù sao A Hy cũng không thích họ.
“Ồ… thế mà bản vương không biết, vương phi trở thành nữ nhân của ma chủ từ bao giờ thế, chi bằng nàng nói rõ cho ta nghe, nếu nàng thực sự vừa mắt với ma chủ, chưa biết chừng bản vương có thể xem xét hòa ly với nàng”.
Dạ Mặc Uyên đang cười, nhưng trong nụ cười đó toàn là ý đồ cảnh cáo.
Cố Thanh Hy ở ngay cạnh hắn, cũng có thể cảm nhận được sát khí lan ra từ cơ thể hắn.
Chỉ cần nàng dám nói một câu khẳng định, nàng dám chắc hẳn, Dạ Mặc Uyên sẽ xé xác nàng ra làm tám mảnh.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ mau nói cho hắn ta biết đi, tỷ đồng ý gả cho bổn tọa rồi”.
Cố Thanh Hy trợn mắt lườm hắn ta, bĩu môi đáp: “Ngươi ngậm miệng đi, ta đồng ý gả cho ngươi khi nào chứ, đồ chó con không có liêm sỉ này”.
Shh…
Cả hiện trường vang lên âm thanh hít vào thật sâu.
Dạ… Dạ Vương phi gọi ma chủ là gì cơ?
Chó con?
Họ không nghe nhầm chứ?
Lá gan của nàng cũng to quá rồi đấy nhỉ, dám gọi ma chủ là chó con mà mắng cũng vô cùng khó nghe.
Đám đông tưởng rằng ma chủ sẽ nổi cơn lôi đình, không ngờ hắn ta cười hề hề và nịnh nọt như một đứa trẻ ngoan ngoãn: “Hay là ta gả cho tỷ cũng được, tỷ nuôi ta nha”.
“Cút sang một bên, ta nuôi bản thân còn chẳng nổi”.
Ơ ơ ơ…
Nàng dám bảo ma chủ cút…
Nữ nhân này không thiết sống nữa sao.
Điều khiến họ trợn mắt há miệng hơn nữa là ma chủ không hề để tâm, ngược lại còn quấn lấy nàng: “Thế tỷ lấy ta đi, ta nuôi tỷ”.
“…”
Cố Thanh Hy không nhẫn nhịn nổi, chỉ muốn đập hắn ta một trận.
Con chó con này, hắn ta mù hay sao?
Không nhìn thấy mặt mũi Dạ Mặc Uyên sa sầm rồi chắc, nàng còn muốn sống thêm vài năm nữa mà.
Dạ Mặc Uyên nhìn chằm chằm vào nàng đến mức lông tóc của nàng dựng đứng lên, toàn thân chỉ thấy khó chịu.
Cố Thanh Hy có vẻ không đủ tự tin: “À thì… đại hội luyện đan sắp bắt đầu rồi, ta báo danh tham gia đại hội luyện đan, có điều gì có thể đợi khi đại hội luyện đan kết thúc rồi hẵng nói không?”
Không ít người có mặt ở đó cười nhạo nàng.
Nàng tới luyện đan?
Tới gây cười thì đúng hơn đấy.
Nàng tưởng rằng cứ luyện đan là đan sẽ thành hình sao?
“Vương phi của bản vương không cần luyện đan, nếu nàng muốn, bản vương mua cho nàng là được, nhưng nàng phải giải thích rõ ràng cho bản vương, Tư Mạc Phi và Nạp Lan Lăng Nhược kia là thế nào?”
Cố Thanh Hy mấy lần định vùng vẫy nhưng không thoát nổi khỏi sự kìm kẹp của Dạ Mặc Uyên, không khỏi thấy cuống quýt.
“Ta nói rồi, đợi khi nào đại hội luyện đan kết thúc, ta sẽ từ từ giải thích với chàng sau, bây giờ sắp không kịp rồi, chàng mau buông tay”.
“Đùng…”
Hoa Khởi La đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Dạ Mặc Uyên mà quát ầm ĩ: “Cho dù ngươi là phu quân của Cố tỷ tỷ cũng không thể ép Cố tỷ tỷ làm việc mà tỷ tỷ không thích. Nếu ngươi không chịu buông tỷ tỷ ra, ta… ta sẽ dùng Khởi La sát hạ gục ngươi”.
Tất cả mọi người sững sờ.
Băng tộc ra mặt vì Cố Thanh Hy?
Cố Thanh Hy chớp chớp mắt,
Cảm thấy trở tay không kịp.
Hôm qua nha đầu này còn hùng hùng hổ hổ chỉ hận không thể giết nàng luôn.
Vậy mà bây giờ ra mặt giúp nàng, đã vậy một câu hai câu toàn gọi Cố tỷ tỷ, nàng không nằm mơ chứ?
Không đợi đám đông kịp phản ứng, ma chủ đã lao ra đầu tiên.
Hắn ta cứ vung tay là tung tuyệt chiêu, chiêu nào cũng tàn nhẫn, hoàn toàn không nể nang.
Cục diện nhất thời trở nên mất khống chế.
Bất luận là ma chủ hay Dạ Mặc Uyên cũng toàn cao thủ đỉnh cao hiện giờ, họ mà đánh nhau thì toàn bộ Đan Hồi cốc sẽ gặp tai ương, may mà trên sàn diễn võ thiết lập một đại trận, có thể ngăn cản mọi đòn tấn công ở bên ngoài nên các đan sư đang tiến hành thi đấu mới không bị ảnh hưởng.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn bầu trời, Yêu Dã Man Đồ La Trà nở rộ trên không trung cứ như có mắt vậy, đuổi theo Dạ Mặc Uyên mà đánh, nhưng bị Hỏa Long mà Dạ Mặc Uyên ngưng tụ ra nuốt lấy từng mảng.
Hai người chẳng ai nhường ai, càng đánh càng kịch liệt.
Trên trán Cố Thanh Hy như hiện ra ba vạch đen.
Hai người này tuổi Tuất hả?
Mỗi lần gặp mặt là xông vào cắn xé nhau.
Chó còn không đánh nhau dai dẳng như họ.
Thấy thời gian không còn nhiều nữa, cộng thêm việc võ công của Dạ Mặc Uyên và ma chủ người tám lạng kẻ nửa cân chẳng ai làm gì được ai, Cố Thanh Hy chẳng buồn ngó ngàng tới họ, vội vàng chạy tới giữa sàn diễn võ, tìm một cái vạc còn trống, bỏ tất cả dược liệu trong chiếc nhẫn không gian vào rồi khuấy hết lên, cẩn thận nghiền dược liệu.
“Đùng đùng đùng…”
Gạch ngói ở Đan Hồi cốc bay khắp nơi, nện xuống mặt đất hết lần này đến lần khác, tạo nên một hố sâu khổng lồ trên nền đất.
Chương 444: Thứ tạp chủng và lão già không nên nết
Hoa trưởng lão cuống cuồng nói: “Cốc chủ, hay là bảo họ dừng lại đi, cứ đánh như thế này e là...”
Cốc chủ Nạp Lan day day huyệt thái dương đau nhức của mình.
Ông ta cũng muốn bảo họ dừng lại lắm chứ.
Quan trọng là, họ có chịu nghe lời ông ta đâu?
Thậm chí họ không chừa lại chút thể diện cho ông ta luôn ấy chứ?
Điều may mắn duy nhất là Dạ Mặc Uyên và ma chủ còn biết chừng mực, họ đánh nhau ở góc Đông Bắc khá xa.
Tịch Thấm và Bạch Cẩm cùng những người khác nhìn Dạ Mặc Uyên và ma chủ đánh nhau đến mức không tách ra nổi, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Đại hội luyện đan đã bắt đầu rồi, bởi vì Đan Hồi cốc sợ kỹ thuật luyện đan bị người khác học lỏm nên cố tình tạo ra một bức tường ngăn, ngoại trừ lò đan ra, đám đông có mặt ở đó hoàn toàn không nhìn thấy phương thuốc.
Điều này có nghĩa là… họ phải ngồi đây đợi đan dược ra lò.
Tuy là vậy nhưng đám đông vẫn cố rướn cổ, muốn xem xem các đan sư rốt cuộc luyện đan như thế nào, nếu có thể học được đôi chút, ắt hẳn sẽ vang danh thiên hạ.
“Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Bách Thảo trưởng lão của Ngọc tộc đã đến…”
Câu nói này một lần nữa thu hút ánh mắt của đám đông ở đó.
Nhất là Thiên Phần tộc.
Người của Thiên Phần tộc nghe thấy hai chữ Ngọc tộc mà trong mắt ai cũng nổi sát khí.
Phó tộc trưởng Tư Không dù cố giấu thế nào cũng không giấu nổi sát khí trên người.
Băng tộc nhướn mày, nhìn về phía Ngọc tộc trong truyền thuyết với vẻ hứng thú.
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu cũng vậy.
Dù sao thì thời gian Ngọc tộc im hơi lặng tiếng cũng quá lâu rồi.
Lâu đến mức khiến người ta tưởng rằng Ngọc tộc đã biến mất.
Cốc chủ Nạp Lan phấn khích hẳn, vội vàng đứng dậy, đích thân nghênh đón: “Ôi chao, Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Bách Thảo trưởng lão, các vị có thể đến đây đúng là vinh hạnh cho Đan Hồi cốc”.
Không biết Thất trưởng lão đã uống bao nhiêu rượu nên say ngà ngật, nếu không nhờ hai tộc dân của Ngọc tộc dìu hai bên, chắc hẳn ông ta đã ngã vật ra rồi.
Lục trưởng lão đáp: “Trên đường gặp chút chuyện lỡ dở thời gian, thế nên đến muộn, mong cốc chủ Nạp Lan lượng…”
Lục trưởng lão vừa nói vừa đảo mắt nhìn mọi người, đột nhiên trông thấy người của Thiên Phần tộc, thái độ của ông ta thay đổi hẳn.
“Tại sao Thiên Phần tộc lại ở đây?”
Phó tộc trưởng Tư Không cũng nói: “Tại sao Ngọc tộc lại ở đây?”
Xoạt xoạt xoạt…
Ngoại trừ Ôn Thiếu Nghi, tất cả người trong Thiên Phần tộc đều đứng dậy, đối đầu cùng Ngọc tộc, đôi bên giương cung bạt kiếm.
Cốc chủ Nạp Lan lại được phen đau đầu.
Thiên hạ đồn rằng Thiên Phần tộc và Ngọc tộc có mối thù sinh tử, không đội trời chung, xem ra đúng là như vậy.
Khi ấy ông ta gửi thiệp mời cho Ngọc tộc cũng không ngờ rằng Ngọc tộc thực sự sẽ đến, dù sao năm nào họ cũng gửi thiệp mời mà Ngọc tộc chẳng năm nào đến, Thiên Phần tộc cũng thế.
Bây giờ thì hay rồi, Thiên Phần tộc đến, Ngọc tộc cũng đến, đống hỗn độn này phải giải quyết thế nào đây?
Kẻ thù gặp mặt nên cực kỳ nóng mắt, Lục trưởng lão và phó tộc trưởng Tư Không tính tình nóng nảy nên lao vào đánh nhau ngay lập tức, hoàn toàn không nể mặt cốc chủ Nạp Lan.
“Ngọc tộc làm con rùa rụt cổ mấy chục năm nay, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi, hờ… Nếu đã xuất hiện rồi thì chuẩn bị chịu chết đi!”, phó tộc trưởng Tư Không nói.
Lục trưởng lão cười khẩy một tiếng: “Ngông cuồng, hôm nay nếu không đánh bay cái đầu của ngươi, ta sẽ không là Lục trưởng lão của Ngọc tộc nữa”.
“Đùng đùng đùng…”
Chỉ thấy bóng người chớp nhoáng, bầu trời cũng vì thế mà biến sắc, vốn dĩ trời xanh mây trắng trải dài vạn trượng, bỗng chốc mây đen cuồn cuộn, từng luồng sấm chớp lóe lên đì đùng, cảnh tượng trông rất ghê rợn.
Không ít người có mặt ở đó đồng loạt giật mình đứng dậy.
Võ công của Lục trưởng lão Ngọc tộc cũng cao quá đấy nhỉ.
Thậm chí có thể khiến cả bầu trời biến sắc vì ông ta luôn?
Có thể đối đầu với Thiên Phần tộc, họ đã biết ông ta tuyệt đối không đơn giản.
Ánh mắt của Bách Thảo trưởng lão lộ vẻ lo lắng.
Võ công của Lục trưởng lão tuy cao, nhưng đối đầu với phó tộc trưởng Tư Không, e là sẽ chịu thiệt.
Ông ta bỏ Thất trưởng lão xuống, dặn dò một câu: “Thất trưởng lão, ngươi cứ đợi ở đây, ta đi rồi sẽ về”.
Cơ thể “xoạt” một tiếng lao vọt lên, gia nhập vào trận chiến.
Uỳnh đùng đùng…
Bởi vì sự góp mặt của Lục trưởng lão, bầu không rung lên mấy lần.
Các đệ tử khác của Thiên Phần tộc cũng muốn tham gia chiến trường, nhưng Ôn Thiếu Nghi phất bàn tay thon dài, ra hiệu cho họ đừng manh động.
Bên cạnh có người bàn tán: “Thiên Phần tộc và Ngọc tộc này có thù oán gì phải không, sao vừa gặp đã đánh nhau thế?”
“Chuyện này… ta cũng không biết…”
Nghe đến ba chữ Thiên Phần tộc, Thất trưởng lão lập tức tỉnh rượu.
“Thiên Phần tộc? Thiên Phần tộc ở đâu?”
Thất trưởng lão ngẩng phắt đầu lên, đập vào mắt là Ôn Thiếu Nghi ôn nhuận như ngọc đang đeo mặt nạ hồ điệp.
“Ha, quả nhiên là thứ tạp chủng của Thiên Phần tộc”.
“Lão già mất nết này, ngươi dám vô lễ với thiếu chủ của bọn ta”.
“Thứ tạp chủng, không ai dạy ngươi phải kính già yêu trẻ sao?”
Thất trưởng lão đảo mắt nhìn sàn diễn võ, Lục trưởng lão và Bách Thảo trưởng lão đang đánh nhau cùng phó tộc trưởng Tư Không, nấn ná trên người Cố Thanh Hy một lúc lâu rồi mới tỏ vẻ bỡn cợt.
“Ngươi già đầu mà không nên nết, xứng với sự tôn trọng của bọn ta sao, thật nực cười”.
“Chát chát chát…”
Chương 445: Đại chiến dữ dội
Chỉ nghe một tiếng bạt tai to rõ vang lên ở diễn võ trường, đệ tử của Thiên Phần tộc vừa mở miệng thì đã bị thất trưởng lão bạt tai mười mấy cái, nếu như không có Ôn Thiếu Nghi kịp thời ngăn cản thì chỉ sợ gương mặt của tên đệ tử kia đã bị đánh nát rồi.
Tuy thoát được một kiếp nhưng răng của hắn ta đều đã bị đánh rơi xuống đất, có thể thấy được thất trưởng lão đã ra tay nặng như thế nào.
Có không ít người có mặt đều chấn động.
Bọn họ đều là cao thủ nhưng bọn họ thậm chí còn không thể nhìn thấy thất trưởng lão ra tay như thế nào.
Chỉ sợ võ công của thất trưởng lão này còn mạnh hơn cả lục trưởng lão rất nhiều.
Thất trưởng lão tỏ thái độ không hề kiềm chế, tuy rằng đang mắng đệ tử của Thiên Phần tộc nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ôn Thiếu Nghi.
"Tiểu tạp chủng, bình thường nên bớt làm những chuyện xấu xa, tránh để ngày nào đó ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn giữa được nữa. Còn nữa, nhớ cho rõ câu kính già yêu trẻ, bằng không lần sau thứ rơi xuống đất sẽ không chỉ là răng của ngươi đâu".
Bầu không khí chìm vào yên lặng.
Lão già này có phải đang chỉ gà mắng chó hay không?
Ôn Thiếu Nghi là thiếu chủ Thiên Phần tộc có võ công cao cường, hoàn toàn ngang hàng với Dạ Mặc Uyên cùng Ma chủ.
Không ngoa khi nói rằng hắn ta là kẻ bất khả chiến bại đương thời.
Ông ta làm như vậy rõ ràng là không chút nể mặt Ôn Thiếu Nghi.
Trong khi luyện đan, Cố Thanh Hy đã nhìn thấy mọi thứ đang xảy ra ở đây.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo như một tảng băng.
Nàng và Thiên Phần tộc sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến nhưng không phải là bây giờ, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải giành được vị trí đứng đầu để tiến vào cấm địa, lấy được chìa khóa hình ngôi sao và tìm được long châu.
Ai cũng tưởng rằng Ôn Thiếu Nghi sẽ tức giận, nhưng không ngờ hắn ta chỉ khiêm tốn chắp tay, tỏ thái độ rất tôn trọng nói: "Vãn bối sẽ nhớ kỹ những lời thất trưởng lão giáo huấn".
"Thiếu chủ..."
Người của Thiên Phần tộc vô cùng căm phẫn.
Ngọc tộc đã làm nhục bọn họ như vậy thì cứ giết chết thẳng tay, sao phải khách sáo làm gì?
Nhưng Ôn Thiếu Nghi đã khiến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chỉ nhàn nhã ngồi tại chỗ thưởng trà, tĩnh tâm xem nhóm luyện đan sư luyện đan.
Thất trưởng lão vốn đang muốn bắt lỗi nhưng lại nhìn thấy bộ dạng khiêm tốn nhún nhường của Ôn Thiếu Nghi, nhìn sang lại thấy tộc trưởng Cố Thanh Hy đang tập trung luyện đan, không quan tâm đến chuyện của bọn họ.
Thất trưởng lão lại nghĩ đến chuyện bọn họ đã tra được tin tức ở trong cấm địa của Đan Hồi cốc rất có thể có chìa khóa hình ngôi sao, thứ cần thiết để đoạt lấy long châu.
Ông ta đành phải kiềm chế mọi bất mãn rồi tìm một vị trí ngồi xuống.
Rượu ngon như vậy nhưng ở đây lại có Thiên Phần tộc khiến cho dù rượu có ngon đến mấy thì ông ta cũng không thể nuốt nổi.
Nạp Lan cốc chủ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng bình yên.
Đại hội thưởng đan lần này ông ta tổ chức thật sự không dễ dàng.
"Ầm..."
Mặt đất đột nhiên bị nứt ra tạo thành một hố sâu cực lớn, sâu hơn một thước, cũng không biết là do Dạ Mặc Uyên và ma chủ để lại hay là do Thiên Phần tộc cùng Ngọc tộc để lại.
"Ầm ầm ầm..."
Mặt đất lại nổ ra thêm nhiều hố sâu, hố nào cũng sâu hơn một thước.
Những mái nhà, cột trụ,... ở xa xa liên tục sập xuống, ngay cả con sư tử lớn ở lối vào cũng bị nghiền nát dưới chưởng lực của bọn họ.
Đây mà gọi là luận võ sao?
Đây rõ ràng là sinh tử chiến mà!
Hoa Khởi La kéo tay áo Bạch Cẩm, chống cằm hỏi: "Bạch Cẩm tỷ tỷ, tỷ nghĩ Cố tỷ tỷ ở cùng với Thiên Phần tộc tốt hơn hay là Ngọc tộc tốt hơn?"
Bạch Cẩm không nói gì nhưng ánh mắt nàng ta khi nhìn sang Thiên Phần tộc lại hiện lên một tia ác ý.
Chỉ là tia ác ý đó rất nhanh đã biến mất khiến cho người khác không thể bắt được.
Giọng nói của nàng ta bình thản giống như không hề có chút hứng thú với chuyện này: "Đừng lo tới những việc không phải của mình".
"Sao có thể nói như vậy được, ta muốn biết quan hệ giữa Cố tỷ tỷ với bên nào tốt hơn thì ta sẽ giúp bên đó".
"..."
Bạch Cẩm liếc nhìn Hoa Khởi La.
Dường như nàng ta ước gì khắp thiên hạ đều biết được rằng Cố Thanh Hy có quan hệ với bọn họ vậy.
Tịch Thấm lười biếng cầm lấy một chiếc gương nhìn ngắm dung nhan của mình, cử chỉ đầy tự nhiên quyến rũ, cười nói: "Nạp Lan cốc chủ, đại hội thưởng đan ở Đan Hồi cốc đúng là náo nhiệt, không những được tận mắt chứng kiến luyện đan sư luyện đan mà còn có thể thưởng thức các cao thủ cái thế đối đầu nhau".
Nạp Lan cốc chủ ngượng ngùng mỉm cười, thật sự không nói nên lời.
Ông ta chỉ hy vọng mấy người này biết thủ hạ lưu tình, không huỷ hoại Đan Hồi cốc của bọn họ là được rồi.
Mọi người đang quan sát nhóm luyện đan sư luyện đan.
Trong khi đó, Dạ Mặc Uyên và Ma chủ đang chém giết ở phía đông bắc, ở một hướng khác lại có trận chiến giữa Thiên Phần tộc và Ngọc tộc khiến cho bọn họ cảm thấy hoa cả mắt.
Ở ba nơi này, chỗ nào cũng trông cực kỳ đẹp mắt, chuyện đặc sắc thế này ngày thường chắc chắn không thể gặp được, tất cả mọi người chỉ hận không thể bắt được toàn bộ khoảnh khắc, không muốn bỏ sót một giây phút nào.
Chỉ có điều trận quyết đấu giữa các cao thủ diễn ra với tốc độ cực kì nhanh, người ngoài có nhìn thế nào cũng không thể nhìn rõ được chiêu thức.
"Ầm..."
Lại có thêm một tòa cung điện bị phá hủy, Nạp Lan cốc chủ cảm thấy cõi lòng tan nát.
Ông ta rất sợ trận chiến này sẽ hại đến người khác, cho nên chỉ có thể hạ lệnh: "Người đâu, khởi động ngăn cách đại trận".
Ngăn cách đại trận đã hình thành nên một lá chắn ở trung tâm diễn võ trường.
Tất cả động tĩnh ở bên ngoài lá chắn sẽ không động đến được những người bên trong lá chắn.
Đây cũng là một trong những đại trận bảo vệ Đan Hồi cốc bọn họ, bình thường nếu như không phải gặp tình huống sinh tử thì nó rất hiếm khi được sử dụng.