Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 437-440
Chương 437: Tương nhận
Bạch Cẩm yêu thương xoa đầu Khởi La mỉm cười hiền hòa: “Nha đầu ngốc, muội không cảm thấy đôi mắt của Cố Thanh Hy giống thánh nữ lắm à?”
“Hả… Tỷ… Tỷ… nói đó chính là thánh nữ ư? Sao lại thế được, nếu như người đó là thánh nữ thì vì sao lại tỏ ra không quen chúng ta, hơn nữa… hơn nữa còn mắng ta là không gả ra ngoài được!”
“Không chừng… Thánh nữ có kế hoạch nào đó, hoặc lúc trước bị thương nặng quá nên quên mất chúng ta, chỉ mong không phải trường hợp thứ hai”.
“Bạch tỷ tỷ, tỷ chắc chắn đó là thánh nữ à?”
“Không chắc lắm, nhưng cũng phải tám chín phần, để hôm nào đó ta thử thăm dò xem sao”.
“Vậy ta sẽ tới tìm nàng ấy, vừa nãy, suýt nữa ta giết nàng ấy rồi, cũng may thánh nữ tỷ tỷ không sao”.
Bạch Cẩm kéo nàng ta lại, dở khóc dở cười: “Bây giờ muội đi tìm nàng ấy thì có khác gì báo cho tất cả mọi người biết đó chính là thánh nữ của Băng tộc chúng ta đâu?”
“Vậy lẽ nào chúng ta phải vờ như không quen biết ư?
“Cứ chờ xem thánh nữ có tính toán gì không đã, lỡ thánh nữ cố tình giả bộ không quen mà chúng ta lại tới tìm thì chẳng phải làm rối loạn hết kế hoạch của nàng ấy sao?”
Trong lòng Bạch Cẩm không khỏi lo lắng đôi phần.
Dạ Mặc Uyên là một người tính tình khó gần.
Đan Hồi cốc khăng khăng muốn cưới thánh nữ, cũng tức là muốn công khai tuyên chiến với Dạ Mặc Uyên.
Vốn dĩ Đan Hồi cốc định tổ chức luôn hỉ sự vào đại hội thưởng đan, để thiếu cốc chủ Nạp Lan Lăng Nhược cưới Cố Thanh Hy, nhưng lại bị đại trưởng lão Đan Hồi cốc, Băng tộc, Dạ Mặc Uyên và Ma tộc đồng lòng phản đối, bởi vậy buộc phải hủy bỏ hôn lễ.
Cốc chủ Nạp Lan áy náy nói: “Lăng Nhược, không phải cha không muốn tổ chức hôn lễ cho hai đứa, mà vì… nếu như chỉ đối đầu với mình Dạ Mặc Uyên thì Đan Hồi cốc chúng ta cũng không sợ, nhưng giờ lại có thêm Ma tộc lẫn Băng tộc, mọi chuyện liền phức tạp hơn”.
Ông ta có thể liều mạng đối địch với Dạ Mặc Uyên vì Nạp Lan Lăng Nhược.
Nhưng ông ta không ngờ rằng khi tin tức vừa mới truyền ra ngoài, họ gặp phải sự phản đối kịch liệt từ ma chủ, Bạch Cẩm thánh sứ lại liên tiếp tới cảnh cáo.
Còn có thêm cả việc đại trưởng lão Đan Hồi cốc muốn gả cháu gái mình cho Lăng Nhược. Mấy ngày qua, bọn họ thay phiên nhau, ra mặt khuyên ông ta hủy bỏ hôn ước.
Ông ta là cốc chủ Đan Hồi cốc, bởi vậy không thể chỉ vì đứa con trai nuôi mà đặt cả Đan Hồi cốc vào tình thế nguy hiểm.
Nạp Lan Lăng Nhược cười khổ: “Nghĩa phụ, con biết người rất thương yêu con. Hôn lễ hủy thì thôi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, đợi A Hy hủy bỏ hôn ước với Dạ Mặc Uyên rồi chúng ta lại bàn tiếp chuyện cưới xin của nàng ấy cũng không muộn”.
Nghĩa phụ đã phải gánh vác bao nhiêu áp lực vì hắn ta, Nạp Lan Lăng Nhược hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
Đối đầu với Dạ Mặc Uyên đã là chuyện khá khó nhằn đối với Đan Hồi cốc, giờ lại thêm Ma tộc, Băng tộc chen chân vào, như vậy Đan Hồi cốc sẽ đứng trước nguy cơ bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Sao hắn ta có thể trơ mắt nhìn nhiều sinh mạng trong Đan Hồi cốc phải hy sinh cùng mình như thế được?
Huống hồ, chỉ cần hôn ước giữa A Hy và Dạ Mặc Uyên vẫn còn đó thì việc hắn ta cưới nàng sẽ là chuyện không danh chính ngôn thuận.
Hắn đã quá vội vã rồi.
“Con nghĩ được như vậy thật tốt, chỉ cần hai đứa các con có tình ý với nhau, nghĩa phụ tin cuối cùng sẽ có ngày hai đứa kết thành chim liền cành”.
Trong lòng Nạp Lan Lăng Nhược chợt trống rỗng
Hai bên đều có tình ý với đối phương ư?
Nếu nàng cũng thích hắn ta thì hắn ta chẳng cần phải e sợ bất cứ điều gì, thế nhưng…
Nàng lại là một người con gái vô tâm vô phế.
Trong lòng cốc chủ Nạp Lan lẫn Nạp Lan Lăng Nhược đều có một mối nghi hoặc khó lý giải.
Xưa nay Băng tộc luôn xa cách thế nhân, không để ý tới sự đời, nhưng sao đột nhiên lại nhúng tay vào chuyện của Cố Thanh Hy?
Rốt cuộc mối quan hệ giữa Cố Thanh Hy và bọn họ là thế nào?
Không chỉ mỗi hai người họ nghi hoặc, mà đến cả Dạ Mặc Uyên và ma chủ cũng không khác gì.
Ngày hôm sau, mặt trời chói chang, ánh nắng rực rỡ, trước đại điện rộng rãi của Đan Hồi cốc có một diễn võ trường rất lớn, hai bên đặt rất nhiều chiếc lán.
Trong mỗi lán đều được đặt sập thấp, bên trên bày đồ ăn và rượu ngon, còn viết tên các môn phái lớn theo thứ tự.
Chính giữa sàn diễn võ thì đặt một chiếc lò luyện đan.
Đại hội thưởng đan lần này tề tựu rất nhiều cao thủ và các môn phái lớn từ khắp thiên hạ, gần như các cao thủ đỉnh cao hiện giờ đều có mặt, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Cố Thanh Hy đứng trên đài cao lấp ló đằng xa, nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh bên dưới, da đầu không khỏi cảm thấy tê rần.
Bởi vì Dạ Mặc Uyên cũng đến, hơn nữa mặt mày còn xanh lét.
Dáng vẻ kia trông không giống như tới tham dự đại hội thưởng đan mà giống đến bắt gian hơn.
Dạ Mặc Uyên còn đi cùng cả ma chủ.
Không biết ma chủ bị làm sao mà sắc mặt cũng âm trầm, dường như trong lòng hắn ta đang mang lửa giận ngút trời, chỉ cần hơi chạm đúng điểm thì có thể đốt cháy tất thảy mọi thứ.
Chương 438: Của ta
Hai “ông trùm” gặp nhau, ma chủ vuốt vuốt mái tóc đen mềm mượt, cười nhạo nói: “Ta tưởng là ai, hóa ra là bại tướng dưới tay ta”.
Vèo…
Cảnh tượng vốn đang sôi động đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mặc dù rất nhiều người ở đây đều là người của đại môn phái lánh đời, nhưng so với Dạ Mặc Uyên và ma chủ thì họ vẫn còn kém xa.
Thanh Phong, Giáng Tuyết lập tức rút kiếm khỏi vỏ, giận dữ mắng: “Không được vô lễ với chủ nhân nhà ta”.
Cùng lấy ra binh khí giống với bọn họ còn có Huyết Sát.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Khuôn mặt hoa đào quyến rũ của ma chủ bỗng nhiên trầm xuống, sát khí chợt lóe lên, mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Cũng may, không biết Dạ Mặc Uyên làm như thế nào mà chỉ vung tay áo lên, sát khí kia lập tức biến mất không còn.
Mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không đợi bọn họ kịp thở phào nhẹ nhõm xong, sát khí lại tràn ra.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ giằng co, mặc dù bọn họ không ra tay, nhưng quanh thân tràn đầy áp lực to lớn, một số người công lực thấp bị ép tới mức nằm rạp xuống đất.
Đây là khí thế giữa vương giả với vương giả.
Cố Thanh Hy che trán.
Nàng biết mà, chỉ cần bọn họ chạm mặt thì không tránh được một trận tranh đấu.
“Bịch bịch bịch…”
Ngói trên nóc nhà ở nơi xa tróc lên từng mảng, hình thành hai trận doanh giữa không trung, cuối cùng “uỳnh” một tiếng va chạm vào nhau, mảnh ngói vỡ vụn bay tán loạn ra xung quanh, đập về phía đám người.
Những người tham gia đại hội thưởng đan đều giật mình, hoảng sợ nhìn những miếng ngói từ trên trời rơi xuống kia.
Tốc độ đó quá nhanh, mặc dù bọn họ muốn tránh thì cũng không kịp nữa rồi.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một chưởng lực ôn hòa hút toàn bộ mảnh ngói đi, lộn xộn hỗn loạn, đan xen xếp thành một đống trên mặt đất.
Cùng lúc đó, giọng nói êm tai như hương lan thoang thoảng trong thung lũng chậm rãi truyền ra.
“Hai vị cần gì tức giận, đây là Đan Hồi cốc, có ân oán cá nhân gì đợi đại hội thưởng đan kết thúc rồi hẵng giải quyết riêng với nhau, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thấy một nữ tử tuyệt đẹp mặc áo trắng như tuyết.
Nữ tử mắt ngọc mày ngài, nghiêng nước nghiêng thành, ở ấn đường vẽ một bông hoa tuyết liên nở rộ, quanh thân nàng ta tỏa ra hơi thở lạnh nhạt như muốn nói người sống chớ làm phiền, trong lúc nói cười lại có loại cảm giác quyến rũ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ rõ khí chất tao nhã.
Bên cạnh nữ tử áo trắng còn có một cô bé dáng vẻ non nớt, chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Cô nương này tết hai bím tóc kiểu sừng dê, trên mặt chưa mất tia ngây thơ, đôi mắt to tròn đen láy, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ, đang nhìn đông nhìn tây tìm thứ gì đó.
Rất nhiều người ở đây đều không nhận ra các nàng, nhưng nữ tử áo trắng còn nhỏ tuổi mà đã có thể vững vàng tiếp được miếng ngói do hai cao thủ hạng nhất là chiến thần và ma chủ đánh ra thì thực lực của nàng ta cũng khiến cho mọi người khiếp sợ. Nếu như bọn họ đoán không nhầm, võ công của cô gái này ít nhất cũng phải là cấp năm đỉnh phong, hoặc nàng ta sớm đã là cấp sáu rồi.
Rốt cuộc cô gái này là ai?
Vì sao bọn họ chưa từng nhìn thấy?
Bởi vì nàng ta đột nhiên xen vào, Dạ Mặc Uyên và ma chủ đồng thời nhìn sang kẻ phá đám.
Ma chủ nở nụ cười quyến rũ tựa như hồng mai nở rộ trong tuyết, trong vẻ diêm dúa lẳng lơ mang theo lạnh lùng trong trẻo.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Bạch Cẩm thánh sứ và Khởi La thánh sứ của Băng tộc. Sao vậy, Băng tộc cũng muốn quản chuyện vô bổ của Ma tộc chúng ta sao?”
Không đợi Bạch Cẩm nói chuyện, Hoa Khởi La đã lên tiếng trước.
“Chúng ta chẳng thèm quản chuyện vô bổ của các ngươi, đây là địa bàn của Đan Hồi cốc người ta, các ngươi muốn đánh thì ra bên ngoài đánh, đánh trong này cũng thật không nể mặt Đan Hồi cốc rồi”.
Shhh…
Mọi người ở đây sợ hãi nín thở.
Hóa ra là Băng tộc…
Chẳng phải từ trước đến giờ, Băng tộc luôn không quan tâm đến chuyện bên ngoài, mấy chục năm không lộ mặt trên giang hồ rồi sao?
Sao họ lại đột nhiên xuất hiện ở Đan Hồi cốc?
Mà cô nhóc này cũng to gan quá rồi, dám trách móc ma chủ trước mặt mọi người như vậy, không sợ ma chủ vung chưởng đánh chết mình sao?
Nhưng mọi người lại thấy ma chủ bỗng nhiên cười ha hả, sự âm u trên mặt cũng vơi đi rất nhiều: “Miệng lưỡi nha đầu ngươi cũng bén nhọn lắm, giống tỷ ấy mấy phần, hôm nay bản tọa không so đo với ngươi”.
Cốc chủ Nạp Lan đúng lúc lên tiếng: “Hai vị, hôm nay là ngày lành tổ chức đại hội thưởng đan, có thể nể mặt lão phu mà bỏ qua chuyện này hay không?”
Dạ Mặc Uyên thu lại hàn khí, trong lòng nghi ngờ lập trường và động cơ của Băng tộc nhưng ít nhiều vẫn nể mặt đối phương.
Lúc này lại nghe thấy lời của cốc chủ Nạp Lan, hắn không nhịn được châm chọc nói: “Cốc chủ Nạp Lan, nếu bản vương không nhớ nhầm, hình như ngươi muốn giành lấy vương phi của bản vương để gả cho con trai mình!”
Ma chủ kháng nghị nói: “Tỷ ấy là thê tử của bản tọa”.
Nạp Lan Lăng Nhược mặc đồ gấm màu trắng, khí chất tao nhã, tài năng xuất chúng, hắn ta từ đằng xa lại gần, giọng nói vang lên lanh lảnh, không hề có ý nhượng bộ: “Nàng là vị hôn thê của ta, nàng đã đồng ý gả cho ta”.
Ma chủ lạnh lùng nói: “Nói bậy nói bạ, rõ ràng tỷ ấy đã đồng ý gả cho ta”.
Dạ Mặc Uyên cười giễu: “Các ngươi coi bản vương chết rồi à, nàng là vương phi do ta cưới hỏi đàng hoàng, há có thể để các ngươi thèm muốn giành giật”.
Mọi người nơi này đều trợn tròn mắt.
Rốt cuộc là người phụ nữ đó của ai?
Chẳng lẽ một nữ nhân lại có thể gả cho ba nam nhân?
Nụ cười nơi khóe miệng Bạch Cẩm hơi cứng lại, dường như cũng không hiểu rõ rốt cuộc trái tim thánh nữ của bọn họ thuộc về người nào.
Chương 439: Kẻ thù gặp nhau
Hoa Khởi La càng bối rối hơn, sững sờ lên tiếng: "Chờ một chút, các ngươi đang nói đến Cố tỷ tỷ, Cố Thanh Hy sao? Nàng ta không phải là vương phi của Dạ Mặc Uyên sao, liên quan gì đến hai ngươi chứ?"
"Nàng không hề thích hắn ta, nàng đã bị Dạ Mặc Uyên ép thành thân".
Cố Thanh Hy vuốt trán, chỉ cảm thấy nhức đầu không chịu nổi.
Còn chưa hết chuyện này đã đến chuyện khác.
Khi nàng và Dạ Mặc Uyên thành thân đã phải lập ba điều giao ước.
Nàng cũng không hề hứa sẽ thành thân với Tư Mạc Phi.
Về phía Nạp Lan Lăng Nhược, đó chẳng qua chỉ là kế tạm thời.
Nàng không hề thích ai trong số ba nam nhân này.
Sao mọi chuyện lại càng lúc càng phức tạp thế này?
Hoa Khởi La nhảy dựng lên nói: "Cái gì, ngươi ép buộc nàng ta sao? Tại sao ngươi lại ép buộc nàng ta?"
Mọi người lại sững sờ.
Băng tộc có mối quan hệ gì với Cố Thanh Hy mà nàng ta lại kích động đến như vậy?
Bạch Cẩm kéo nàng ta lại, ra hiệu cho nàng ta nói ít hơn một chút.
Hoa Khởi La lo lắng nói: "Nhưng... bọn họ nói rằng Cố tỷ tỷ bị ép buộc".
Dạ Mặc Uyên giống như vừa nghe một chuyện nực cười, hắn chắp tay sau lưng, lộ vẻ ngang ngược nói: "Nực cười, bản vương muốn muốn kiểu nữ nhân nào mà không có, cần gì phải ép buộc nàng ta gả cho mình? Bản vương lặp lại lần nữa, kẻ nào dám động đến vương phi của bản vương thì bất luận kẻ đó là ai, bất luận sau lưng kẻ đó có thế lực lớn thế nào thì bản vương cũng sẽ san bằng tất cả, cũng nhất định sẽ khiến cho kẻ đó tan thành mây khói".
Lời nói này đã kích thích Ma chủ và Nạp Lan Lăng Nhược, ngọn lửa trong mắt hai người ngay lập tức bùng lên.
Nạp Lan cốc chủ sợ rằng cuộc chiến của họ sẽ làm gián đoạn toàn bộ đại hội thưởng đan cho nên chỉ có thể vừa kéo Nạp Lan Lăng Nhược vừa đứng ra hòa giải.
"Các vị các vị, hôm nay là ngày tốt cho đại hội thưởng đan, những chuyện này sau này hãy nói chuyện riêng đi có được không?"
Nếu như là lúc trước thì có thể Dạ Mặc Uyên cùng Ma chủ vẫn sẽ giữ cho ông ta chút mặt mũi, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác thiếu chủ Đan Hồi cốc cũng muốn thành thân với Cố Thanh Hy.
Cho nên bây giờ Dạ Mặc Uyên và Ma chủ không hề nể mặt Nạp Lan cốc chủ chút nào.
Ngay khi bầu không khí đang rơi vào bế tắc thì ở đằng xa đột nhiên có người hô lớn: "Thiên Phần tộc đến rồi..."
Thiên Phần tộc?
Đó cũng là một gia tộc lánh đời lớn.
Đã lâu lắm rồi không thấy người của Thiên Phần tộc xuất hiện.
Sát ý của Dạ Mặc Uyên đột nhiên lộ ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn người của Thiên Phần tộc.
Bàn tay đang nắm lấy tay của Cố Thanh Hy cũng buông lỏng ngay lập tức.
Cơn giận cuồn cuộn dâng trào.
Những hận thù cứ thế lan sâu vào tận xương tủy.
Thiên Phần tộc ...
Thiên Phần tộc chính là những kẻ đã làm hại hàng ngàn người của Ngọc tộc...
Trên diễn võ trường, Thiên Phần tộc do Ôn Thiếu Nghi cùng phó tộc trưởng Tư Không Trường Thanh dẫn đầu cùng một nhóm người chậm rãi đi tới.
Sắc mặt Tư Không trưởng lão nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, quanh thân có hàn ý lạnh như băng lượn lờ, mỗi bước đi đều uy phong lẫm liệt, vừa nhìn đã biết chính là cao thủ.
Lại nhìn sang Ôn Thiếu Nghi, bộ y phục trắng như tuyết khiến cho hắn ta trông thật tiêu diêu tự tại.
Ôn Thiếu Nghi đeo mặt nạ hình con bướm nên không nhìn rõ mặt thật của hắn ta, chỉ thấy hắn ta có khí chất xuất thần thoát tục, cho dù đúng trông đám đông cũng cực kỳ nổi bật thu hút người khác.
Ôn Thiếu Nghi dịu dàng như ngọc, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, hắn ta mới vừa xuất hiện thi ở đây đã có không ít cô nương đều bị hắn ta hấp dẫn.
Nạp Lan cốc chủ liền vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Tư Không phó tộc trưởng, Ôn thiếu gia, đã lâu không gặp, không biết gần đây hai vị có khỏe không?"
Tư Không phó tộc trưởng cười nhạt, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Dạ Mặc Uyên: "Nhờ vào hồng phúc của Nạp Lan cốc chủ nên bọn ta đều khỏe, nhưng nếu như Nạp Lan cốc chủ không mời người nào đó thì Thiên Phần tộc bọn ta lại càng cảm thấy tốt hơn".
Người hiểu chuyện đều biết Tư Không phó tộc trưởng đang nhắm vào Dạ Mặc Uyên.
Thiên Phần tộc không biết có ân oán gì với Dạ Mặc Uyên, hai bên đấu với nhau cả ngoài sáng lẫn trong tối, chuyện này tất cả mọi người đều biết.
Bọn họ không ngờ đến tham gia đại hội thưởng đan lần này ngoài thiếu tộc chủ thì còn có Tư Không phó tộc trưởng.
Tư Không phó tộc trưởng thiết diện vô tư, lòng dạ ác độc, thiên hạ không ai không biết.
"Chuyện này...", Nạp Lan cốc chủ toát mồ hôi hột.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, con sóng này chưa lặn xuống thì con sóng khác lại tràn tới?
Xem ra sau này khi mời các thế lực lớn phải hết sức cẩn trọng.
Dạ Mặc Uyên giễu cợt nói: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tư Không phó tộc trưởng cùng thiểu tộc chủ của Thiên Phần tộc. Lần trước để chạy ra khỏi U Lan cốc chắc là các ngươi đã trả giá không ít nhỉ?"
Đám đông sững sờ.
Nụ cười nơi khóe miệng Ôn Thiếu Nghi cứng lại.
Sắc mặt Tư Không phó tộc trưởng vô cùng lạnh lùng, ông ta siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.
Thấy tình hình không ổn, Nạp Lan cốc chủ sợ bọn họ đánh nhau nên vội vàng khuyên nhủ: “Các vị các vị, lần này Đan Hồi cốc bọn ta luyện ra rất nhiều đan dược mới, mời mọi người cùng thưởng lãm một chút".
Ý của Nạp Lan cốc chủ chính là, ân oán cá nhân của các người hãy tạm gác qua một bên đi đã.
Tư Không phó tộc trưởng cố gắng kiềm nén sát khí, trơ tráo cười nói: "Nếu Nạp Lan cốc chủ đã nói như vậy thì ta sẽ nể mặc cốc chủ vậy".
Trong lúc đang nói thì người của Thiên Phần tộc đã bắt đầu tìm chỗ ngồi xuống.
Ngồi ở vị trí chủ tọa vẫn là Đan Hồi cốc.
Ở bên trái vị trí chủ tọa là Thiên Phần tộc, thứ hai là Băng tộc, thứ ba là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
Chương 440: Dám xem thường bản tọa?
Vị trí đầu tiên bên phải là Ngọc tộc, vị trí thứ hai là Dạ Mặc Uyên, và vị trí thứ ba là Ma tộc.
Các thành viên của Thiên Phần tộc ngồi xuống bên trái, nhưng Ma chủ đã ngăn họ lại.
Ma chủ chướng khí nói: "Nạp Lan cốc chủ, ông có vấn đề gì với ma tộc của ta sao?"
Nạp Lan cốc chủ sững sốt một chút rồi nói: "Đan Hồi cốc không có ân oán gì với Ma tộc, không biết Ma tộc có ý gì?"
"Tại sao Dạ Mặc Uyên ngồi ở ghế thứ hai mà bản tọa chỉ có thể ngồi ở ghế thứ ba? Hơn nữa, tại sao ông lại sắp xếp ta ngồi chung một chỗ với hắn ta, Nạp Lan cốc chủ, ông đang cố ý chọc tức bản tọa sao?"
Thanh Phong, Hàng Tuyết vừa nghe đã cảm thấy tức giận.
Đầu óc tên Ma chủ này bị gì vậy, cứ cố ý nhằm vào chủ nhân?
Bọn họ đồng loạt siết chặt quyền rồi nói: "Chủ nhân, Ma chủ quá..."
Dạ Mặc Uyên đưa tay ra hiệu cho họ im lặng.
So với Ma tộc và Thiên Phần tộc, Thiên Phần tộc mới là đối thủ lớn nhất của hắn.
Nếu đối đầu với Ma tộc vào lúc này, sức mạnh của hắn chắc chắn sẽ bị hao tổn nghiêm trọng.
Mà bọn họ với Thiên Phần tộc chắc chắn phải đánh nhau một trận
Nạp Lan cốc chủ không ngờ rằng Ma chủ sẽ bất mãn chỉ vì một vị trí, mấy thế lực ngồi đầu ở hai hàng trái phải đều là những thế lực không dễ dây vào.
Khi sắp xếp chỗ ngồi ông ta thật sự không ngờ rằng Ma chủ lại ghét ngồi cùng Dạ Mặc Uyên.
"Hay là Ma chủ ngồi ở vị trí thứ ba bên trái?"
"Ở trong mắt ngươi bản tọa là loại người dễ ức hiếp, chỉ xứng với vị trí thứ ba thôi sao?"
Nạp Lan cốc chủ lau mồ hôi.
Ba thế lực ngồi đầu bên trái, thứ nhất là Thiên Phần tộc, thứ hai là Băng tộc, cả Thiên Phần tộc và Băng tộc đều ở đây, sao ông ta có thể bắt bọn họ di chuyển vị trí, chỉ có người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu là có thể hoán đổi vị trí với Ma chủ.
Hết lần này tới lần khác...
Bạch Cẩm cười nói: "Chỉ là một vị trí mà thôi, Băng tộc nguyện ý ngồi thứ ba".
Nạp Lan cốc chủ liếc nhìn Bạch Cẩm đầy cảm kích.
Không ngờ Ma chủ vẫn rất chướng khí.
"Ma tộc của bọn ta còn tệ hơn Thiên Phần tộc sao? Bọn ta chỉ đáng xếp thứ hai thôi sao?"
Ách…
Vốn dĩ chỉ là một vị trí, ngồi ở vị trí thứ nhất chắc chắn có mặt mũi, có ai mà không biết mấy vị ngồi ở đầu tiên đều có thực lực ngang ngửa nhau, không phân cao thấp.
Nhưng bây giờ Ma chủ nói ra những lời này đã khiến cho tình hình hoàn toàn thay đổi.
Băng tộc sẵn sàng nhượng bộ, nhưng Thiên Phần tộc thì không.
Tư Không phó tộc trưởng cười lạnh nói: "Thiên Phần tộc bọn ta đường xá xa xôi đến đây cũng rất mệt mỏi, xin Ma chủ tự nhiên đi".
Nạp Lan cốc chủ sợ bọn họ đánh nhau, chỉ có thể cắn rắng nói: "Ma chủ, nếu không thì ngươi ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải đi".
Ma chủ lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Cốc chủ, ông không hiểu bản tọa đang nói cái gì sao, bản tọa khinh thường chuyện phải ngồi chung hàng với Dạ Mặc Uyên".
Dạ Mặc Uyên lười biếng xoay cây sáo bạch ngọc trong tay, nhàn nhạt nói: "Bản vương mệt mỏi, cũng không muốn đi đâu".
Bầu không khí ngay lập tức trở nên khó xử.
Ma chủ không muốn ngồi bên cạnh Dạ Mặc Uyên, lại phải ngồi ở chủ vị.
Dạ Mặc Uyên cũng không muốn di chuyển.
Thiên Phần tộc chắc chắn không muốn thay đổi vị trí đầu tiên.
Chuyện này…
Chẳng phải là bọn họ đang làm khó Đan Hồi cốc sao?
Nạp Lan Lăng Nhược không chịu nổi nữa, sốt ruột nói: "Vị trí đầu tiên bên phải, bây giờ ngươi có ngồi hay không?"
“Sao, Đan Hồi cốc các ngươi đang xem thường bản tọa phải không?”, đôi mắt yêu dã của Ma chủ híp lại, không khí trong diễn võ trường cũng lạnh xuống mấy phần.
Đám đông không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Chẳng lẽ Ma chủ muốn trở mặt với Đan Hồi cốc?
Nạp Lan cốc chủ nghiến răng nói: "Ma chủ, ngươi ngồi ở trên đài cao đi, cùng chúng ta sóng vai mà ngồi, như thế nào?"
Vị trí chủ tọa trên đài cao chính là chỗ ngồi của gia chủ, hôm nay lại để cho một người khách ngồi ở đó, đây chính là vinh dự rất lớn.
Ma chủ gật đầu hài lòng.
Ngồi trên đài cao, trấn áp Dạ Mặc Uyên, cái này cũng không tệ.
Tư Không phó tộc trưởng bất mãn nói: "Nạp Lan cốc chủ, ông để cho Ma chủ ngồi chủ vị trí chủ tọa, há chẳng phải là đang nói với mọi người rằng đại hội thưởng đan lần này lấy Ma tộc làm đầu sao?"
Nạp Lan cốc chủ sững sờ.
Lấy Ma tộc làm đầu?
Làm gì có chuyện đó!
Ông ta chỉ muốn nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi của Ma chủ để khỏi phiền phức nữa mà thôi.
Thời gian diễn ra đại hội thưởng đan đã đến.
Mọi người bên dưới cũng đang lục tục nói.
"Đúng vậy, để cho Ma tộc ngồi trên, chẳng lẽ ông muốn bọn ta thần phục Ma tộc sao?"
"Mặc dù Ma tộc thế lớn, nhưng... cũng không thể..."
"Nạp Lan cốc chủ, hay là ông sắp xếp lại lần nữa đi".
Nạp Lan cốc chủ cảm thấy đau đầu, chỉ hận không thể hủy bỏ đại hội thưởng đan lần này.
Ông ta chỉ muốn tổ chức đại hội, sao lại cứ khó khăn với ông ta như vậy chứ?
Bảo ông ta sắp xếp?
Ông ta biết phải sắp xếp thế nào đây?
Ông ta không thể bắt Dạ Mặc Uyên di chuyển.
Nếu như Thiên Phần tộc lần này chỉ phái đến Ôn Thiếu Nghi thì có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.
Nhưng Tư Không phó tộc trưởng cũng tới.
Ai mà không biết Tư Không phó tộc trưởng xưa nay coi trọng danh lợi, một lòng tranh đoạt vị trí đệ nhất, ông ta tuyệt đối không thể từ bỏ vị trí thứ nhất.
Bạch Cẩm yêu thương xoa đầu Khởi La mỉm cười hiền hòa: “Nha đầu ngốc, muội không cảm thấy đôi mắt của Cố Thanh Hy giống thánh nữ lắm à?”
“Hả… Tỷ… Tỷ… nói đó chính là thánh nữ ư? Sao lại thế được, nếu như người đó là thánh nữ thì vì sao lại tỏ ra không quen chúng ta, hơn nữa… hơn nữa còn mắng ta là không gả ra ngoài được!”
“Không chừng… Thánh nữ có kế hoạch nào đó, hoặc lúc trước bị thương nặng quá nên quên mất chúng ta, chỉ mong không phải trường hợp thứ hai”.
“Bạch tỷ tỷ, tỷ chắc chắn đó là thánh nữ à?”
“Không chắc lắm, nhưng cũng phải tám chín phần, để hôm nào đó ta thử thăm dò xem sao”.
“Vậy ta sẽ tới tìm nàng ấy, vừa nãy, suýt nữa ta giết nàng ấy rồi, cũng may thánh nữ tỷ tỷ không sao”.
Bạch Cẩm kéo nàng ta lại, dở khóc dở cười: “Bây giờ muội đi tìm nàng ấy thì có khác gì báo cho tất cả mọi người biết đó chính là thánh nữ của Băng tộc chúng ta đâu?”
“Vậy lẽ nào chúng ta phải vờ như không quen biết ư?
“Cứ chờ xem thánh nữ có tính toán gì không đã, lỡ thánh nữ cố tình giả bộ không quen mà chúng ta lại tới tìm thì chẳng phải làm rối loạn hết kế hoạch của nàng ấy sao?”
Trong lòng Bạch Cẩm không khỏi lo lắng đôi phần.
Dạ Mặc Uyên là một người tính tình khó gần.
Đan Hồi cốc khăng khăng muốn cưới thánh nữ, cũng tức là muốn công khai tuyên chiến với Dạ Mặc Uyên.
Vốn dĩ Đan Hồi cốc định tổ chức luôn hỉ sự vào đại hội thưởng đan, để thiếu cốc chủ Nạp Lan Lăng Nhược cưới Cố Thanh Hy, nhưng lại bị đại trưởng lão Đan Hồi cốc, Băng tộc, Dạ Mặc Uyên và Ma tộc đồng lòng phản đối, bởi vậy buộc phải hủy bỏ hôn lễ.
Cốc chủ Nạp Lan áy náy nói: “Lăng Nhược, không phải cha không muốn tổ chức hôn lễ cho hai đứa, mà vì… nếu như chỉ đối đầu với mình Dạ Mặc Uyên thì Đan Hồi cốc chúng ta cũng không sợ, nhưng giờ lại có thêm Ma tộc lẫn Băng tộc, mọi chuyện liền phức tạp hơn”.
Ông ta có thể liều mạng đối địch với Dạ Mặc Uyên vì Nạp Lan Lăng Nhược.
Nhưng ông ta không ngờ rằng khi tin tức vừa mới truyền ra ngoài, họ gặp phải sự phản đối kịch liệt từ ma chủ, Bạch Cẩm thánh sứ lại liên tiếp tới cảnh cáo.
Còn có thêm cả việc đại trưởng lão Đan Hồi cốc muốn gả cháu gái mình cho Lăng Nhược. Mấy ngày qua, bọn họ thay phiên nhau, ra mặt khuyên ông ta hủy bỏ hôn ước.
Ông ta là cốc chủ Đan Hồi cốc, bởi vậy không thể chỉ vì đứa con trai nuôi mà đặt cả Đan Hồi cốc vào tình thế nguy hiểm.
Nạp Lan Lăng Nhược cười khổ: “Nghĩa phụ, con biết người rất thương yêu con. Hôn lễ hủy thì thôi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, đợi A Hy hủy bỏ hôn ước với Dạ Mặc Uyên rồi chúng ta lại bàn tiếp chuyện cưới xin của nàng ấy cũng không muộn”.
Nghĩa phụ đã phải gánh vác bao nhiêu áp lực vì hắn ta, Nạp Lan Lăng Nhược hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
Đối đầu với Dạ Mặc Uyên đã là chuyện khá khó nhằn đối với Đan Hồi cốc, giờ lại thêm Ma tộc, Băng tộc chen chân vào, như vậy Đan Hồi cốc sẽ đứng trước nguy cơ bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Sao hắn ta có thể trơ mắt nhìn nhiều sinh mạng trong Đan Hồi cốc phải hy sinh cùng mình như thế được?
Huống hồ, chỉ cần hôn ước giữa A Hy và Dạ Mặc Uyên vẫn còn đó thì việc hắn ta cưới nàng sẽ là chuyện không danh chính ngôn thuận.
Hắn đã quá vội vã rồi.
“Con nghĩ được như vậy thật tốt, chỉ cần hai đứa các con có tình ý với nhau, nghĩa phụ tin cuối cùng sẽ có ngày hai đứa kết thành chim liền cành”.
Trong lòng Nạp Lan Lăng Nhược chợt trống rỗng
Hai bên đều có tình ý với đối phương ư?
Nếu nàng cũng thích hắn ta thì hắn ta chẳng cần phải e sợ bất cứ điều gì, thế nhưng…
Nàng lại là một người con gái vô tâm vô phế.
Trong lòng cốc chủ Nạp Lan lẫn Nạp Lan Lăng Nhược đều có một mối nghi hoặc khó lý giải.
Xưa nay Băng tộc luôn xa cách thế nhân, không để ý tới sự đời, nhưng sao đột nhiên lại nhúng tay vào chuyện của Cố Thanh Hy?
Rốt cuộc mối quan hệ giữa Cố Thanh Hy và bọn họ là thế nào?
Không chỉ mỗi hai người họ nghi hoặc, mà đến cả Dạ Mặc Uyên và ma chủ cũng không khác gì.
Ngày hôm sau, mặt trời chói chang, ánh nắng rực rỡ, trước đại điện rộng rãi của Đan Hồi cốc có một diễn võ trường rất lớn, hai bên đặt rất nhiều chiếc lán.
Trong mỗi lán đều được đặt sập thấp, bên trên bày đồ ăn và rượu ngon, còn viết tên các môn phái lớn theo thứ tự.
Chính giữa sàn diễn võ thì đặt một chiếc lò luyện đan.
Đại hội thưởng đan lần này tề tựu rất nhiều cao thủ và các môn phái lớn từ khắp thiên hạ, gần như các cao thủ đỉnh cao hiện giờ đều có mặt, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Cố Thanh Hy đứng trên đài cao lấp ló đằng xa, nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh bên dưới, da đầu không khỏi cảm thấy tê rần.
Bởi vì Dạ Mặc Uyên cũng đến, hơn nữa mặt mày còn xanh lét.
Dáng vẻ kia trông không giống như tới tham dự đại hội thưởng đan mà giống đến bắt gian hơn.
Dạ Mặc Uyên còn đi cùng cả ma chủ.
Không biết ma chủ bị làm sao mà sắc mặt cũng âm trầm, dường như trong lòng hắn ta đang mang lửa giận ngút trời, chỉ cần hơi chạm đúng điểm thì có thể đốt cháy tất thảy mọi thứ.
Chương 438: Của ta
Hai “ông trùm” gặp nhau, ma chủ vuốt vuốt mái tóc đen mềm mượt, cười nhạo nói: “Ta tưởng là ai, hóa ra là bại tướng dưới tay ta”.
Vèo…
Cảnh tượng vốn đang sôi động đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mặc dù rất nhiều người ở đây đều là người của đại môn phái lánh đời, nhưng so với Dạ Mặc Uyên và ma chủ thì họ vẫn còn kém xa.
Thanh Phong, Giáng Tuyết lập tức rút kiếm khỏi vỏ, giận dữ mắng: “Không được vô lễ với chủ nhân nhà ta”.
Cùng lấy ra binh khí giống với bọn họ còn có Huyết Sát.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Khuôn mặt hoa đào quyến rũ của ma chủ bỗng nhiên trầm xuống, sát khí chợt lóe lên, mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Cũng may, không biết Dạ Mặc Uyên làm như thế nào mà chỉ vung tay áo lên, sát khí kia lập tức biến mất không còn.
Mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không đợi bọn họ kịp thở phào nhẹ nhõm xong, sát khí lại tràn ra.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ giằng co, mặc dù bọn họ không ra tay, nhưng quanh thân tràn đầy áp lực to lớn, một số người công lực thấp bị ép tới mức nằm rạp xuống đất.
Đây là khí thế giữa vương giả với vương giả.
Cố Thanh Hy che trán.
Nàng biết mà, chỉ cần bọn họ chạm mặt thì không tránh được một trận tranh đấu.
“Bịch bịch bịch…”
Ngói trên nóc nhà ở nơi xa tróc lên từng mảng, hình thành hai trận doanh giữa không trung, cuối cùng “uỳnh” một tiếng va chạm vào nhau, mảnh ngói vỡ vụn bay tán loạn ra xung quanh, đập về phía đám người.
Những người tham gia đại hội thưởng đan đều giật mình, hoảng sợ nhìn những miếng ngói từ trên trời rơi xuống kia.
Tốc độ đó quá nhanh, mặc dù bọn họ muốn tránh thì cũng không kịp nữa rồi.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một chưởng lực ôn hòa hút toàn bộ mảnh ngói đi, lộn xộn hỗn loạn, đan xen xếp thành một đống trên mặt đất.
Cùng lúc đó, giọng nói êm tai như hương lan thoang thoảng trong thung lũng chậm rãi truyền ra.
“Hai vị cần gì tức giận, đây là Đan Hồi cốc, có ân oán cá nhân gì đợi đại hội thưởng đan kết thúc rồi hẵng giải quyết riêng với nhau, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thấy một nữ tử tuyệt đẹp mặc áo trắng như tuyết.
Nữ tử mắt ngọc mày ngài, nghiêng nước nghiêng thành, ở ấn đường vẽ một bông hoa tuyết liên nở rộ, quanh thân nàng ta tỏa ra hơi thở lạnh nhạt như muốn nói người sống chớ làm phiền, trong lúc nói cười lại có loại cảm giác quyến rũ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ rõ khí chất tao nhã.
Bên cạnh nữ tử áo trắng còn có một cô bé dáng vẻ non nớt, chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Cô nương này tết hai bím tóc kiểu sừng dê, trên mặt chưa mất tia ngây thơ, đôi mắt to tròn đen láy, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ, đang nhìn đông nhìn tây tìm thứ gì đó.
Rất nhiều người ở đây đều không nhận ra các nàng, nhưng nữ tử áo trắng còn nhỏ tuổi mà đã có thể vững vàng tiếp được miếng ngói do hai cao thủ hạng nhất là chiến thần và ma chủ đánh ra thì thực lực của nàng ta cũng khiến cho mọi người khiếp sợ. Nếu như bọn họ đoán không nhầm, võ công của cô gái này ít nhất cũng phải là cấp năm đỉnh phong, hoặc nàng ta sớm đã là cấp sáu rồi.
Rốt cuộc cô gái này là ai?
Vì sao bọn họ chưa từng nhìn thấy?
Bởi vì nàng ta đột nhiên xen vào, Dạ Mặc Uyên và ma chủ đồng thời nhìn sang kẻ phá đám.
Ma chủ nở nụ cười quyến rũ tựa như hồng mai nở rộ trong tuyết, trong vẻ diêm dúa lẳng lơ mang theo lạnh lùng trong trẻo.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Bạch Cẩm thánh sứ và Khởi La thánh sứ của Băng tộc. Sao vậy, Băng tộc cũng muốn quản chuyện vô bổ của Ma tộc chúng ta sao?”
Không đợi Bạch Cẩm nói chuyện, Hoa Khởi La đã lên tiếng trước.
“Chúng ta chẳng thèm quản chuyện vô bổ của các ngươi, đây là địa bàn của Đan Hồi cốc người ta, các ngươi muốn đánh thì ra bên ngoài đánh, đánh trong này cũng thật không nể mặt Đan Hồi cốc rồi”.
Shhh…
Mọi người ở đây sợ hãi nín thở.
Hóa ra là Băng tộc…
Chẳng phải từ trước đến giờ, Băng tộc luôn không quan tâm đến chuyện bên ngoài, mấy chục năm không lộ mặt trên giang hồ rồi sao?
Sao họ lại đột nhiên xuất hiện ở Đan Hồi cốc?
Mà cô nhóc này cũng to gan quá rồi, dám trách móc ma chủ trước mặt mọi người như vậy, không sợ ma chủ vung chưởng đánh chết mình sao?
Nhưng mọi người lại thấy ma chủ bỗng nhiên cười ha hả, sự âm u trên mặt cũng vơi đi rất nhiều: “Miệng lưỡi nha đầu ngươi cũng bén nhọn lắm, giống tỷ ấy mấy phần, hôm nay bản tọa không so đo với ngươi”.
Cốc chủ Nạp Lan đúng lúc lên tiếng: “Hai vị, hôm nay là ngày lành tổ chức đại hội thưởng đan, có thể nể mặt lão phu mà bỏ qua chuyện này hay không?”
Dạ Mặc Uyên thu lại hàn khí, trong lòng nghi ngờ lập trường và động cơ của Băng tộc nhưng ít nhiều vẫn nể mặt đối phương.
Lúc này lại nghe thấy lời của cốc chủ Nạp Lan, hắn không nhịn được châm chọc nói: “Cốc chủ Nạp Lan, nếu bản vương không nhớ nhầm, hình như ngươi muốn giành lấy vương phi của bản vương để gả cho con trai mình!”
Ma chủ kháng nghị nói: “Tỷ ấy là thê tử của bản tọa”.
Nạp Lan Lăng Nhược mặc đồ gấm màu trắng, khí chất tao nhã, tài năng xuất chúng, hắn ta từ đằng xa lại gần, giọng nói vang lên lanh lảnh, không hề có ý nhượng bộ: “Nàng là vị hôn thê của ta, nàng đã đồng ý gả cho ta”.
Ma chủ lạnh lùng nói: “Nói bậy nói bạ, rõ ràng tỷ ấy đã đồng ý gả cho ta”.
Dạ Mặc Uyên cười giễu: “Các ngươi coi bản vương chết rồi à, nàng là vương phi do ta cưới hỏi đàng hoàng, há có thể để các ngươi thèm muốn giành giật”.
Mọi người nơi này đều trợn tròn mắt.
Rốt cuộc là người phụ nữ đó của ai?
Chẳng lẽ một nữ nhân lại có thể gả cho ba nam nhân?
Nụ cười nơi khóe miệng Bạch Cẩm hơi cứng lại, dường như cũng không hiểu rõ rốt cuộc trái tim thánh nữ của bọn họ thuộc về người nào.
Chương 439: Kẻ thù gặp nhau
Hoa Khởi La càng bối rối hơn, sững sờ lên tiếng: "Chờ một chút, các ngươi đang nói đến Cố tỷ tỷ, Cố Thanh Hy sao? Nàng ta không phải là vương phi của Dạ Mặc Uyên sao, liên quan gì đến hai ngươi chứ?"
"Nàng không hề thích hắn ta, nàng đã bị Dạ Mặc Uyên ép thành thân".
Cố Thanh Hy vuốt trán, chỉ cảm thấy nhức đầu không chịu nổi.
Còn chưa hết chuyện này đã đến chuyện khác.
Khi nàng và Dạ Mặc Uyên thành thân đã phải lập ba điều giao ước.
Nàng cũng không hề hứa sẽ thành thân với Tư Mạc Phi.
Về phía Nạp Lan Lăng Nhược, đó chẳng qua chỉ là kế tạm thời.
Nàng không hề thích ai trong số ba nam nhân này.
Sao mọi chuyện lại càng lúc càng phức tạp thế này?
Hoa Khởi La nhảy dựng lên nói: "Cái gì, ngươi ép buộc nàng ta sao? Tại sao ngươi lại ép buộc nàng ta?"
Mọi người lại sững sờ.
Băng tộc có mối quan hệ gì với Cố Thanh Hy mà nàng ta lại kích động đến như vậy?
Bạch Cẩm kéo nàng ta lại, ra hiệu cho nàng ta nói ít hơn một chút.
Hoa Khởi La lo lắng nói: "Nhưng... bọn họ nói rằng Cố tỷ tỷ bị ép buộc".
Dạ Mặc Uyên giống như vừa nghe một chuyện nực cười, hắn chắp tay sau lưng, lộ vẻ ngang ngược nói: "Nực cười, bản vương muốn muốn kiểu nữ nhân nào mà không có, cần gì phải ép buộc nàng ta gả cho mình? Bản vương lặp lại lần nữa, kẻ nào dám động đến vương phi của bản vương thì bất luận kẻ đó là ai, bất luận sau lưng kẻ đó có thế lực lớn thế nào thì bản vương cũng sẽ san bằng tất cả, cũng nhất định sẽ khiến cho kẻ đó tan thành mây khói".
Lời nói này đã kích thích Ma chủ và Nạp Lan Lăng Nhược, ngọn lửa trong mắt hai người ngay lập tức bùng lên.
Nạp Lan cốc chủ sợ rằng cuộc chiến của họ sẽ làm gián đoạn toàn bộ đại hội thưởng đan cho nên chỉ có thể vừa kéo Nạp Lan Lăng Nhược vừa đứng ra hòa giải.
"Các vị các vị, hôm nay là ngày tốt cho đại hội thưởng đan, những chuyện này sau này hãy nói chuyện riêng đi có được không?"
Nếu như là lúc trước thì có thể Dạ Mặc Uyên cùng Ma chủ vẫn sẽ giữ cho ông ta chút mặt mũi, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác thiếu chủ Đan Hồi cốc cũng muốn thành thân với Cố Thanh Hy.
Cho nên bây giờ Dạ Mặc Uyên và Ma chủ không hề nể mặt Nạp Lan cốc chủ chút nào.
Ngay khi bầu không khí đang rơi vào bế tắc thì ở đằng xa đột nhiên có người hô lớn: "Thiên Phần tộc đến rồi..."
Thiên Phần tộc?
Đó cũng là một gia tộc lánh đời lớn.
Đã lâu lắm rồi không thấy người của Thiên Phần tộc xuất hiện.
Sát ý của Dạ Mặc Uyên đột nhiên lộ ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn người của Thiên Phần tộc.
Bàn tay đang nắm lấy tay của Cố Thanh Hy cũng buông lỏng ngay lập tức.
Cơn giận cuồn cuộn dâng trào.
Những hận thù cứ thế lan sâu vào tận xương tủy.
Thiên Phần tộc ...
Thiên Phần tộc chính là những kẻ đã làm hại hàng ngàn người của Ngọc tộc...
Trên diễn võ trường, Thiên Phần tộc do Ôn Thiếu Nghi cùng phó tộc trưởng Tư Không Trường Thanh dẫn đầu cùng một nhóm người chậm rãi đi tới.
Sắc mặt Tư Không trưởng lão nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, quanh thân có hàn ý lạnh như băng lượn lờ, mỗi bước đi đều uy phong lẫm liệt, vừa nhìn đã biết chính là cao thủ.
Lại nhìn sang Ôn Thiếu Nghi, bộ y phục trắng như tuyết khiến cho hắn ta trông thật tiêu diêu tự tại.
Ôn Thiếu Nghi đeo mặt nạ hình con bướm nên không nhìn rõ mặt thật của hắn ta, chỉ thấy hắn ta có khí chất xuất thần thoát tục, cho dù đúng trông đám đông cũng cực kỳ nổi bật thu hút người khác.
Ôn Thiếu Nghi dịu dàng như ngọc, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, hắn ta mới vừa xuất hiện thi ở đây đã có không ít cô nương đều bị hắn ta hấp dẫn.
Nạp Lan cốc chủ liền vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Tư Không phó tộc trưởng, Ôn thiếu gia, đã lâu không gặp, không biết gần đây hai vị có khỏe không?"
Tư Không phó tộc trưởng cười nhạt, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Dạ Mặc Uyên: "Nhờ vào hồng phúc của Nạp Lan cốc chủ nên bọn ta đều khỏe, nhưng nếu như Nạp Lan cốc chủ không mời người nào đó thì Thiên Phần tộc bọn ta lại càng cảm thấy tốt hơn".
Người hiểu chuyện đều biết Tư Không phó tộc trưởng đang nhắm vào Dạ Mặc Uyên.
Thiên Phần tộc không biết có ân oán gì với Dạ Mặc Uyên, hai bên đấu với nhau cả ngoài sáng lẫn trong tối, chuyện này tất cả mọi người đều biết.
Bọn họ không ngờ đến tham gia đại hội thưởng đan lần này ngoài thiếu tộc chủ thì còn có Tư Không phó tộc trưởng.
Tư Không phó tộc trưởng thiết diện vô tư, lòng dạ ác độc, thiên hạ không ai không biết.
"Chuyện này...", Nạp Lan cốc chủ toát mồ hôi hột.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, con sóng này chưa lặn xuống thì con sóng khác lại tràn tới?
Xem ra sau này khi mời các thế lực lớn phải hết sức cẩn trọng.
Dạ Mặc Uyên giễu cợt nói: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tư Không phó tộc trưởng cùng thiểu tộc chủ của Thiên Phần tộc. Lần trước để chạy ra khỏi U Lan cốc chắc là các ngươi đã trả giá không ít nhỉ?"
Đám đông sững sờ.
Nụ cười nơi khóe miệng Ôn Thiếu Nghi cứng lại.
Sắc mặt Tư Không phó tộc trưởng vô cùng lạnh lùng, ông ta siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.
Thấy tình hình không ổn, Nạp Lan cốc chủ sợ bọn họ đánh nhau nên vội vàng khuyên nhủ: “Các vị các vị, lần này Đan Hồi cốc bọn ta luyện ra rất nhiều đan dược mới, mời mọi người cùng thưởng lãm một chút".
Ý của Nạp Lan cốc chủ chính là, ân oán cá nhân của các người hãy tạm gác qua một bên đi đã.
Tư Không phó tộc trưởng cố gắng kiềm nén sát khí, trơ tráo cười nói: "Nếu Nạp Lan cốc chủ đã nói như vậy thì ta sẽ nể mặc cốc chủ vậy".
Trong lúc đang nói thì người của Thiên Phần tộc đã bắt đầu tìm chỗ ngồi xuống.
Ngồi ở vị trí chủ tọa vẫn là Đan Hồi cốc.
Ở bên trái vị trí chủ tọa là Thiên Phần tộc, thứ hai là Băng tộc, thứ ba là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
Chương 440: Dám xem thường bản tọa?
Vị trí đầu tiên bên phải là Ngọc tộc, vị trí thứ hai là Dạ Mặc Uyên, và vị trí thứ ba là Ma tộc.
Các thành viên của Thiên Phần tộc ngồi xuống bên trái, nhưng Ma chủ đã ngăn họ lại.
Ma chủ chướng khí nói: "Nạp Lan cốc chủ, ông có vấn đề gì với ma tộc của ta sao?"
Nạp Lan cốc chủ sững sốt một chút rồi nói: "Đan Hồi cốc không có ân oán gì với Ma tộc, không biết Ma tộc có ý gì?"
"Tại sao Dạ Mặc Uyên ngồi ở ghế thứ hai mà bản tọa chỉ có thể ngồi ở ghế thứ ba? Hơn nữa, tại sao ông lại sắp xếp ta ngồi chung một chỗ với hắn ta, Nạp Lan cốc chủ, ông đang cố ý chọc tức bản tọa sao?"
Thanh Phong, Hàng Tuyết vừa nghe đã cảm thấy tức giận.
Đầu óc tên Ma chủ này bị gì vậy, cứ cố ý nhằm vào chủ nhân?
Bọn họ đồng loạt siết chặt quyền rồi nói: "Chủ nhân, Ma chủ quá..."
Dạ Mặc Uyên đưa tay ra hiệu cho họ im lặng.
So với Ma tộc và Thiên Phần tộc, Thiên Phần tộc mới là đối thủ lớn nhất của hắn.
Nếu đối đầu với Ma tộc vào lúc này, sức mạnh của hắn chắc chắn sẽ bị hao tổn nghiêm trọng.
Mà bọn họ với Thiên Phần tộc chắc chắn phải đánh nhau một trận
Nạp Lan cốc chủ không ngờ rằng Ma chủ sẽ bất mãn chỉ vì một vị trí, mấy thế lực ngồi đầu ở hai hàng trái phải đều là những thế lực không dễ dây vào.
Khi sắp xếp chỗ ngồi ông ta thật sự không ngờ rằng Ma chủ lại ghét ngồi cùng Dạ Mặc Uyên.
"Hay là Ma chủ ngồi ở vị trí thứ ba bên trái?"
"Ở trong mắt ngươi bản tọa là loại người dễ ức hiếp, chỉ xứng với vị trí thứ ba thôi sao?"
Nạp Lan cốc chủ lau mồ hôi.
Ba thế lực ngồi đầu bên trái, thứ nhất là Thiên Phần tộc, thứ hai là Băng tộc, cả Thiên Phần tộc và Băng tộc đều ở đây, sao ông ta có thể bắt bọn họ di chuyển vị trí, chỉ có người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu là có thể hoán đổi vị trí với Ma chủ.
Hết lần này tới lần khác...
Bạch Cẩm cười nói: "Chỉ là một vị trí mà thôi, Băng tộc nguyện ý ngồi thứ ba".
Nạp Lan cốc chủ liếc nhìn Bạch Cẩm đầy cảm kích.
Không ngờ Ma chủ vẫn rất chướng khí.
"Ma tộc của bọn ta còn tệ hơn Thiên Phần tộc sao? Bọn ta chỉ đáng xếp thứ hai thôi sao?"
Ách…
Vốn dĩ chỉ là một vị trí, ngồi ở vị trí thứ nhất chắc chắn có mặt mũi, có ai mà không biết mấy vị ngồi ở đầu tiên đều có thực lực ngang ngửa nhau, không phân cao thấp.
Nhưng bây giờ Ma chủ nói ra những lời này đã khiến cho tình hình hoàn toàn thay đổi.
Băng tộc sẵn sàng nhượng bộ, nhưng Thiên Phần tộc thì không.
Tư Không phó tộc trưởng cười lạnh nói: "Thiên Phần tộc bọn ta đường xá xa xôi đến đây cũng rất mệt mỏi, xin Ma chủ tự nhiên đi".
Nạp Lan cốc chủ sợ bọn họ đánh nhau, chỉ có thể cắn rắng nói: "Ma chủ, nếu không thì ngươi ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải đi".
Ma chủ lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Cốc chủ, ông không hiểu bản tọa đang nói cái gì sao, bản tọa khinh thường chuyện phải ngồi chung hàng với Dạ Mặc Uyên".
Dạ Mặc Uyên lười biếng xoay cây sáo bạch ngọc trong tay, nhàn nhạt nói: "Bản vương mệt mỏi, cũng không muốn đi đâu".
Bầu không khí ngay lập tức trở nên khó xử.
Ma chủ không muốn ngồi bên cạnh Dạ Mặc Uyên, lại phải ngồi ở chủ vị.
Dạ Mặc Uyên cũng không muốn di chuyển.
Thiên Phần tộc chắc chắn không muốn thay đổi vị trí đầu tiên.
Chuyện này…
Chẳng phải là bọn họ đang làm khó Đan Hồi cốc sao?
Nạp Lan Lăng Nhược không chịu nổi nữa, sốt ruột nói: "Vị trí đầu tiên bên phải, bây giờ ngươi có ngồi hay không?"
“Sao, Đan Hồi cốc các ngươi đang xem thường bản tọa phải không?”, đôi mắt yêu dã của Ma chủ híp lại, không khí trong diễn võ trường cũng lạnh xuống mấy phần.
Đám đông không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Chẳng lẽ Ma chủ muốn trở mặt với Đan Hồi cốc?
Nạp Lan cốc chủ nghiến răng nói: "Ma chủ, ngươi ngồi ở trên đài cao đi, cùng chúng ta sóng vai mà ngồi, như thế nào?"
Vị trí chủ tọa trên đài cao chính là chỗ ngồi của gia chủ, hôm nay lại để cho một người khách ngồi ở đó, đây chính là vinh dự rất lớn.
Ma chủ gật đầu hài lòng.
Ngồi trên đài cao, trấn áp Dạ Mặc Uyên, cái này cũng không tệ.
Tư Không phó tộc trưởng bất mãn nói: "Nạp Lan cốc chủ, ông để cho Ma chủ ngồi chủ vị trí chủ tọa, há chẳng phải là đang nói với mọi người rằng đại hội thưởng đan lần này lấy Ma tộc làm đầu sao?"
Nạp Lan cốc chủ sững sờ.
Lấy Ma tộc làm đầu?
Làm gì có chuyện đó!
Ông ta chỉ muốn nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi của Ma chủ để khỏi phiền phức nữa mà thôi.
Thời gian diễn ra đại hội thưởng đan đã đến.
Mọi người bên dưới cũng đang lục tục nói.
"Đúng vậy, để cho Ma tộc ngồi trên, chẳng lẽ ông muốn bọn ta thần phục Ma tộc sao?"
"Mặc dù Ma tộc thế lớn, nhưng... cũng không thể..."
"Nạp Lan cốc chủ, hay là ông sắp xếp lại lần nữa đi".
Nạp Lan cốc chủ cảm thấy đau đầu, chỉ hận không thể hủy bỏ đại hội thưởng đan lần này.
Ông ta chỉ muốn tổ chức đại hội, sao lại cứ khó khăn với ông ta như vậy chứ?
Bảo ông ta sắp xếp?
Ông ta biết phải sắp xếp thế nào đây?
Ông ta không thể bắt Dạ Mặc Uyên di chuyển.
Nếu như Thiên Phần tộc lần này chỉ phái đến Ôn Thiếu Nghi thì có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.
Nhưng Tư Không phó tộc trưởng cũng tới.
Ai mà không biết Tư Không phó tộc trưởng xưa nay coi trọng danh lợi, một lòng tranh đoạt vị trí đệ nhất, ông ta tuyệt đối không thể từ bỏ vị trí thứ nhất.
Bình luận facebook