• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (3 Viewers)

  • Chương 446-450

Chương 446: Đúng là ngu ngốc

Cũng đã mấy trăm năm rồi Đan Hồi cốc không dùng lại đại trận này.

Lần này bọn họ bắt buộc phải sử dụng đến nó dĩ nhiên là do những vị khách được mời tới đang đánh nhau rất hung hãn, rất có thể sẽ mang đến tai họa cho những người ở đây.

Chuyện này cũng rất buồn cười.

Đệ tử Đan Hồi cốc nhận lệnh, ngay lập tức khởi động trận pháp, từ trung tâm diễn võ trường bắt đầu tràn ra một lá chắn trong suốt.

Trận pháp vừa mới bố trí xong thì đã có một quả cầu lửa lớn lao xuống, nện vào lá chắn vô cùng mạnh.

Quả cầu lửa vô cùng lớn, ước chừng lớn hơn một thước, thậm chí còn mang theo lôi điện.

Đám đông kinh hoàng.

Quả cầu lửa kia bộc phát sát khí cuồn cuộn cùng khí thế đáng sợ, nếu như bị nện trúng thì cái mạng nhỏ cũng không giữ được.

Có một vài người nhát gan đã nhanh chóng đứng dậy tìm chỗ trốn.

Hiện trường đã trở thành một mớ hỗn độn.

Ngay cả Hoa Khởi La cũng kinh ngạc.

"Ôi trời, uy lực lớn quá, Bạch Cẩm tỷ tỷ, võ công của người này không hề thua kém tỷ đâu".

Rất may là ngăn cách đại trận đã kịp được dựng lên, nếu không quả cầu lửa đó đã giết chết rất nhiều người.

"Ầm ầm..."

Lại có thêm rất nhiều quả cầu lửa khác hung hãn nện xuống.

Tất cả mọi người đều chấn kinh.

Có người run rẩy hỏi: "Nạp Lan cốc chủ, trận pháp này có chắc chắn không vậy?"

"Rất chắc chắn, nó có thể ngăn cản cả công kích của cao thủ bậc bảy, đừng lo lắng".

Ông ta vừa dứt lời thì cả đại trận đã rung lên như sắp bị xé nát.

Có rất nhiều người thót tim, chỉ sợ rằng đại trận này cũng không ngăn cản nổi những kẻ biến thái ngoài kia.

Những trận chiến diễn ra quá ác liệt khiến cho các luyện đan sư cũng không thể tập trung luyện đan được.

Chỉ còn lại Cố Thanh Hy, nàng đang loay hoay tìm kiếm các loại dược liệu, nàng vận chân khí khiến cho ngọn lửa trên đỉnh luyện đan càng lúc càng lớn.

Những người quan sát Cố Thanh Hy đều cảm thấy khó hiểu.

Lửa ở dưới lò luyện đan không phải đều là lửa đốt bằng củi hay sao?

Sao nàng lại đi vận chân khí của mình để luyện đan chứ?

Một luyện đan sư bên cạnh Cố Thanh Hy khinh thường nói: "Cô nương, đây là lần đầu tiên cô nương luyện đan đúng không?"

"Đối với việc luyện đan đan dược tất nhiên là quan trọng nhưng lửa luyện đan cũng rất quan trọng. Tăng lửa hay giảm lửa đều phải căn đúng thời gian, vậy mà ngọn lửa của cô nương vẫn cứ đều đều như vậy, hơn nữa cô nương còn ngốc nghếch đến mức dùng chính chân khí của mình để bổ sung cho đan hỏa, đúng là quá ngu ngốc".

Cố Thanh Hy mỉm cười nói: "Huynh đệ, mỗi người lại có một cách luyện đan khác nhau, chờ tạo ra thành phẩm thì chúng ta lại tiếp tục thảo luận về chuyện lửa luyện đan đi".

Nhóm luyện đan sư đều lắc đầu.

Bọn họ thật sự không hiểu tại sao Nạp Lan cốc chủ lại để cho nàng tham gia đại hội. Chẳng lẽ chỉ vì thiếu cốc chủ thích nàng thôi hay sao?

Đầu óc của nữ nhân này thật sự không bình thường.

Khi vừa nhìn thấy Cố Thanh Hy đột nhiên mở nắp lò luyện đan ra bỏ vào trong một loại cỏ thì nhóm luyện đan sư đều cả kinh.

"Trong lúc luyện đang kiêng kị nhất là mở nắp lò luyện đan, sao cô nương lại đi mở nó ra, như vậy thì lò đan này của cô nương chắc chắn đều hỏng cả rồi".

Một luyện đan sư khác tên Trương Vũ trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường đang nói bằng giọng điệu khó nghe.

"Nàng ta không biết luyện đan đâu, chỉ đến đây để chơi mà thôi. Ngay từ đầu đã không thể luyện ra đan dược thì cho dù có mở nắp ra cũng chẳng sao cả".

Trần Siêu ngẩn ra.

Tuy rằng nói như thế nhưng nhìn thấy cô nương này cố gắng tập trung tinh thần luyện đan thì có vẻ như cô nương này cũng rất có hứng thú với thuật luyện đan. Nếu như có thể trợ giúp thì cũng không tệ.

"Cô nương, trong quá trình luyện đan kiêng kị nhất chuyện đan dược chưa thành hình mà đã mở nắp lò ra, sau này cô nương nên chú ý một chút. Ngoài ra cỏ Vô Ưu chỉ là đồ bỏ mà thôi, một lò đan tốt nếu bỏ vào trong loại cây cỏ vô dụng thì cho dù đan dược luyện ra có phẩm cấp cao tới đâu cũng chỉ sẽ trở thành đồ bỏ".

Cố Thanh Hy nhướng mày, liếc nhìn về phía thiếu niên đang kiên nhẫn chỉ dạy cho mình rồi hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Tên ta là Trần Siêu".

Trần Siêu phải không?

Nàng sẽ nhớ kỹ.

Thiếu niên này tuy có tướng mạo bình thường và tư chất không quá cao nhưng tâm địa cũng không tồi, ít nhất thì hắn ta không giống những kẻ khác đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường.

Cố Thanh Hy nói: “Mặc dù cỏ Vô Ưu chỉ là đồ bỏ nhưng nếu như kết hợp với phong lan tím thì có thể trung hoà tất cả dược tính, thúc đẩy quá trình đan dược thành hình, cũng có thể chuyển hóa tạp chất trong đan dược".

Trần Siêu ngẩn người.

Nàng đang nói chuyện với hắn ta sao?

Những luyện đan sư còn lại đều bật cười, cho rằng Cố Thanh Hy vừa ngu dốt vừa lố bịch.

Có thứ gì vừa trung hòa được dược tính mà lại còn có thể chuyển hóa tạp chất chứ?

Bọn họ luyện đang nhiều năm như vậy sao chưa bao giờ được nghe qua?

Nữ nhân này rõ ràng là dốt mà còn hay nói chữ.

Trần Siêu cũng không quá xem trọng lời nói của nàng, chỉ nghĩ rằng nàng đang nói đùa.

"Cô nương, ta vừa mới nhìn thấy cô nương lấy ra không ít dược liệu... ừm... những thứ từ bên trong chiếc nhẫn không gian của cô nương kỳ thật mười phần đều chỉ là cỏ dại, không phải là dược liệu. Nếu như cô muốn học luyện đen mà không chê ta tư chất kém cỏi thì ta cũng có thể chỉ giáo cho cô nương một chút".

Cố Thanh Hy đảo mắt xem thường.

Lại nói nữa.

Đám người này rõ ràng không phân biệt được đâu là dược liệu, đâu là cỏ dại.

Nàng vừa luyện đan vừa cười nói: "Đa tạ, ngươi cứ lo luyện cho tốt lò đan của mình đi, ta không cần ngươi chỉ giáo đâu".

Trương Vũ châm chọc nhìn Cố Thanh Hy rồi nhắc nhở Trần Siêu: "Thôi đi, ngươi nói chuyện với nàng ta làm gì? Nàng ta hoàn toàn không biết luyện đan đâu".
Chương 447: Quy tắc mới

"Chuyện này... được rồi, nếu như một lúc nữa đan dược của ta thành hình thì ta sẽ tặng cho cô nương một viên giúp cô bớt đau buồn".

"Ngươi vẫn nên lo cho bản thân của mình trước đi, nghĩ lại, nếu như thắng thì có thể tiến được vào cấm địa, nghe nói bên trong cấm địa có thể học được rất nhiều võ công cao cường, còn có thể học được thuật luyện đan cực mạnh".

"Ừm, cố gắng luyện đan".

Trần Siêu hít một hơi thật sâu và châm thêm một ít củi vào đống lửa.

Cố Thanh Hy không biết nên hình dung bọn họ như thế nào.

Cũng may bọn họ vẫn là luyện đan sư.

Trong thuật luyện đan, ngoại trừ kỹ thuật cùng dược liệu thì hỏa lực cũng rất quan trọng.

Hỏa lực khác nhau lại có thể luyện chế ra những loại đan dược khác nhau, nếu không thì tại sao người ta lại chia ra thành tam vị chân hỏa, địa tâm hỏa,... chứ?

Cũng không biết nên gọi bọn họ là những kẻ ngu xuẩn hay những kẻ thiếu hiểu biết.

Thuật khống chế lửa của nàng cũng không quá thuần thục, chỉ có thể khống chế được trong một phạm vi không lớn.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không hiểu được điều kỳ diệu bên trong.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người vận chân khí để khống chế hỏa lực.

Nàng có chắc chắn là đầu óc của mình không có vấn đề không?

Hoa Khởi La nhìn thấy vậy thì sốt ruột nói: "Bạch cẩm tỷ tỷ, tỷ nói xem Cố tỷ tỷ dùng chân khí khống chế hỏa lực chẳng phải sẽ hao phí rất nhiều chân khí hay sao?"

Trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Bạch Cẩm cũng lộ ra sự trầm tư, nhưng nàng ta vẫn bình tĩnh nói: "Chân khí mà nàng ta hao phí cũng không quá nhiều, nếu như ta đoán không sai thì đây là một loại thuật khống hỏa, có thể thi triển được nó thì cho dù có luyện 10 ngày 10 đêm cũng không hao phí bao nhiêu chân khí".

"Thuật khống hỏa sao? Thuật khống hỏa là gì?"

Nghe thấy đối thoại của bọn họ, những người khác đều dỏng tai hóng chuyện, nhưng Bạch Cẩm đã không còn nói gì nữa, chỉ quay sang nhìn Cố Thanh Hy bằng một ánh mắt tươi cười và tán thưởng.

Trên gương mặt yêu mị của Tịch Thấm hiện lên một sự kiêu ngạo thản nhiên.

Chẳng qua chỉ là thuật khống hỏa, thuật khống hỏa mà lâu chủ nàng ta nắm trong tay không chỉ có một loại.

Nói đến luyện đan thì trên đời này sợ là không có mấy người có thể trở thành đối thủ với lâu chủ của nàng ta.

Chỉ vì xưa nay lâu chủ luôn hành xử rất khiêm tốn cho nên thế nhân cũng không biết lâu chủ là luyện đan sư bát phẩm đỉnh đỉnh đại danh.

Luyện đan sư phân thành cửu phẩm, người có thể đạt đến bát phẩm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cho dù lâu chủ mất hết trí nhớ nhưng thuật luyện đan ở nơi sâu nhất trong linh hồn vẫn không thể mất đi hoàn toàn.

Thất trưởng lão ngoài mặt bình thản nhìn Cố Thanh Hy nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng.

Nàng là tộc trưởng của bọn họ.

Thuật luyện đan của tộc trưởng người khác có thể không biết, nhưng ông ta thì biết được rõ ràng.

Mấy năm nay tộc trưởng rất ít khi luyện đan, nhưng một khi nàng luyện đan thì không ai là không phát cuồng vì đan dược do nàng luyện ra.

Ôn Thiếu Nghi vẫn ngồi đó tỏa ra khí chất xuất thần.

Hắn ta ngồi thẳng lưng ở vị trí hàng đầu, ánh mắt phức tạp đã nhìn về phía của Cố Thanh Hy từ lúc nào.

Lúc ở trong núi Hồ Lô Huyết, hình ảnh hai người y phục không chỉnh tề ôm nhau cứ lởn vởn trong tâm trí hắn ta.

Mùi hương của nàng vẫn còn vương vấn trên người hắn ta.

Lần này gặp lại hắn, ta đã nghĩ nàng sẽ có chút ít xấu hổ.

Nhưng một chút cũng không.

Nàng dường như đã hoàn toàn quên hết sự việc xảy ra ngày hôm đó. Ánh mắt nàng nhìn hắn ta bình thản như mặt nước không có một chút gợn sóng nào.

Nếu có thì cũng chỉ là cái nhìn lạnh lẽo.

Lạnh lẽo như băng.

Dường như nàng có điều bất mãn với Thiên Phần tộc.

Là bởi vì chuyện của Diệp Phong sao?

Hay là do Thiên Phần tộc đã cướp đoạt long châu?

"Xong rồi, đan dược đã thành hình rồi", có người hô lớn khiến cho mọi người đều phải chú ý.

Nắp lò đan được nhấc lên, một đệ tử của Đan Hồi cốc lấy tới một cái mâm bày ra 5 viên tẩy tủy đan.

Rất nhiều người kinh ngạc nói: "Ôi trời, mới là lò đan thứ nhất mà đã luyện ra 5 viên tẩy tủy đan rồi, tỷ lệ đan dược thành hình cũng cao thật".

"Còn không phải sao? Bình thường phải luyện cả bảy tám lò mới có thể cho ra được một viên thế mà hắn ta chỉ luyện một lò đã có thể cho ra được 5 viên, đúng là nghe rợn cả người".

"Luyện đan sư này vẫn còn trẻ mà lợi hại thế sao?"

"Người như vậy ở môn phái nào chắc chắn cũng đều là thiên tài tuyệt đỉnh".

"Thật đáng tiếc, ở môn phái của bọn ta thì không có cả một luyện đan sư".

Nạp Lan cốc chủ vuốt chòm râu bạc của mình, trên khuôn mặt già nua hiện lên một chút kiêu ngạo.

Ông ta nhìn về phía đám người Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Băng Tộc, Ngọc Tộc và Thiên Thần Tộc.

Nhưng ông ta chỉ thấy sắc mặt của bọn họ vô cùng bình thản, dường như chẳng có phản ứng gì.

Nạp Lan cốc chủ trong nháy mắt lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Tẩy tủy đan chẳng qua chỉ là đan dược nhất phẩm trung cấp, sao có thể lọt vào mắt của những người này chứ?

Nhưng cũng đã có không ít môn phái hỏi: "Nạp Lan cốc chủ, không biết 5 viên tẩy tủy đan này bán thế nào, Thiên Tuyệt môn bọn ta muốn mua toàn bộ".

"Vô Ưu giáo của bọn ta cũng muốn mua".

"Nạp Lan cốc chủ, ông mời bọn ta đến tham gia đại hội thưởng đan nhưng lại không nói cho bọn ta biết quy tắc đấu giá của năm nay là như thế nào, có giống với năm ngoái hay không?"

Nạp Lan cốc chủ cười nói: "Nếu như năm nào cũng giống năm nào thì chẳng phải sẽ rất buồn tẻ hay sao? Vì vậy cho nên quy tắc đấu giá của năm nay cũng không giống với năm ngoái".

"Ồ... không biết quy tắc khác như thế nào?"
Chương 448: Đan Tẩy Tủy

“Rất đơn giản, trong điều kiện lò đan chưa được công bố, đấu giá theo từng vạc, người nào ra giá cao sẽ mua được”.

Tất cả mọi người bỗng chốc xôn xao hẳn lên.

“Đấu giá theo từng vạc? Lỡ như trong vạc đó không có đan dược thượng phẩm thành hình thì sao? Chẳng phải nào ném tiền xuống sông xuống biển”.

“Đúng thế, nhưng nếu trong vạc đấu giá có nhiều đan dược thành hình hơn thì sẽ kiếm bộn đấy”.

“Cốc chủ Nạp Lan, như thế không ổn lắm nhỉ, đan dược thành hình đắt đến mức nào, ai cũng biết cả, bao nhiêu môn phái dù dốc hết tiềm lực của họ cũng không mua nổi mấy viên đan dược. Nếu như bọn ta không biết trong vạc có đan dược gì, thậm chí là có đan dược hay không đã mạo hiểm đấu giá, cái giá này cũng quá cao rồi đấy”.

“Các vị yên tâm, luyện đan sư được lựa chọn lần này toàn là các luyện đan sư lợi hại nhất của Đan Hồi cốc, ai cũng có kinh nghiệm luyện đan dược thành hình, thậm chí từng luyện đan dược thượng đẳng tam phẩm”.

“Tam phẩm… cao thế sao…”

“Nếu mèo mù vớ được chuột chết, đấu giá trúng vạc nào có đan dược tam phẩm, chẳng phải hời quá sao?”

“Chứ còn gì nữa, luyện đan sư cũng chỉ có mười mấy người vậy thôi, trông ai cũng lạ hoắc, chúng ta đâu biết ai lợi hại hay không lợi hại, chỉ có thể dựa vào suy đoán thôi”.

Có người chỉ vào Cố Thanh Hy đang luyện đan mà chất vấn: “Cốc chủ Nạp Lan, ông nói luyện đan sư tham gia lần này được chọn lựa kỹ càng, thế nàng ta thì sao? Nàng ta cũng hiểu về thuật luyện đan à?”

Cốc chủ Nạp Lan sững người.

Vốn dĩ Cố Thanh Hy chỉ đến đây tham gia cho có thôi.

Nàng luyện ra đan dược gì chứ.

Nếu ông ta nói thật với họ thì thể diện của Cố Thanh Hy sẽ gặp tổn thất nặng nề.

Nạp Lan Lăng Nhược ngồi bên cạnh ông ta đáp: “Nàng ấy cũng là luyện đan sư, có khi đan dược mà nàng ấy luyện ra không thua kém bất kỳ luyện đan sư nào có mặt ở đây?”

“Thật vậy sao?”

Ngoại trừ vài thế lực lớn, những người khác căn bản không tin.

Một con nha đầu miệng còn hôi sữa lại chưa từng học thuật luyện đan, nếu nàng luyện ra được đan dược thành hình thì heo nái cũng biết leo cây.

Cho dù thiếu cốc chủ Nạp Lan muốn bao che cũng phải tìm cắc cớ nào nghe được một chút chứ, lý do này quá sứt sẹo rồi.

Cốc chủ Nạp Lan sợ đám đông lại tranh cãi thêm nên vội vàng khuyên can: “Đây là nhóm đầu tiên, món khai vị thôi, lát nữa các trưởng lão của Đan Hồi cốc sẽ tiến hành luyện đan trước mặt mọi người, đan dược luyện ra sẽ bán đấu giá, người ra giá cao sẽ mua được”.

Mọi người ồn ào bàn tán.

“Ta đã bảo rồi đấy, lần này Đan Hồi cốc phô trương thanh thế tổ chức cái gì mà đại hội thưởng thức đan dược, đâu thể chỉ để chúng ta nhìn đám tiểu bối cãi cọ đánh nhau, hóa ra phần quan trọng còn ở phía sau”.

“Trưởng lão Đan Hồi cốc toàn là cao thủ luyện đan, người trong khắp thiên hạ về cơ bản không ai sánh bằng, họ hiếm khi đích thân luyện đan dược nữa, một khi họ ra tay, chắc chắn có thể ra rất nhiều đan dược”.

“Chứ còn gì nữa. Ôi, lần này coi như không uổng công tới Đan Hồi cốc”.

“Cho dù bị mấy vị cường giả cái thế hù dọa cũng xứng đáng”.

Vừa mới dứt lời, đại trận ngăn cản rung rung lắc lắc, sợ đến mức trái tim họ run rẩy thêm lần nữa.

“Cốc chủ Nạp Lan, không biết năm viên đan Tẩy Tủy hiện giờ đang ở đâu nhỉ? Nếu năm viên đan Tẩy Tủy muốn xuất ra, chi bằng bán cho bọn ta đi”.

“Các vị ngàn dặm xa xôi tới Đan Hồi cốc của bọn ta, đường sá vất vả, còn khiến các vị… ờm… hốt hoảng lo sợ, trong lòng lão phu cũng áy náy lắm”.

Cốc chủ Nạp Lan nói rồi ngẩng đầu nhìn trời, người của Thiên Phần tộc và Ngọc tộc không biết đánh nhau đến đâu rồi, Dạ Mặc Uyên và ma chủ vẫn đánh nhau không ai tách ra nổi.

Đám đông không phải kẻ ngốc, chỉ trong chốc lát đã hiểu “áy náy” mà cốc chủ Nạp Lan nói là ý gì.

Cốc chủ Nạp Lan nói tiếp: “Thế nên, năm viên đan Tẩy Tủy này sẽ theo hình thức đánh trống truyền hoa, truyền đến đâu thì người đó được, coi như Đan Hồi cốc bồi tội cùng các vị”.

Người của các thế lực vừa và nhỏ quá đỗi vui mừng.

Như thế càng tốt, lỡ như hoa truyền tới tay họ, họ còn thể nhận được một viên đan Tẩy Tủy miễn phí.

Đệ tử của Đan Hồi cốc bắt đầu đánh trống, do Thiên Phần tộc và Ngọc tộc đứng đầu, hai bên tiến hành đánh trống truyền hoa cùng lúc.

“Tùng tùng tùng..”.

Hai bông hoa truyền tới tay của các thế lực vừa và nhỏ khiến họ phấn khích đến mức cười ha hả không ngừng.

Cố Thanh Hy chỉ cảm thấy đau buồn, những người này thật là, một viên đan Tẩy Tủy nhỏ xíu đã có thể vui đến mức này, không biết nên buồn hay nên buồn cười.

Tặng đống đan Tẩy Tủy đó cho nàng, nàng còn thấy vướng chỗ.

“Tùng tùng tùng..”.

Sau khi bông hoa thứ ba truyền đi được một vòng, nó rơi vào tay Hoa Khởi La.

Hoa Khởi La tỏ vẻ chán ghét: “Chỉ là một viên đan Tẩy Tủy thôi mà, nhét kẽ răng còn chẳng đủ, làm được gì chứ?”

Bông hoa thứ tư truyền tới tay của Địa Ngục cốc, trên gương mặt Địa Ngục cốc vẫn là nụ cười xán lạn, vẫn luôn khoe khoang cùng các đại môn phái bên cạnh, đột nhiên nghe thấy câu nói của Hoa Khởi La, người của Địa Ngục cốc cảm thấy rất lúng túng, chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo, cầm đan Tẩy Tủy quay về vị trí của mình.

Họ lấy được một viên đan Tẩy Tủy đã vui đến mức vậy, thế mà người của Băng tộc hoàn toàn khinh thường, so sánh đôi bên, như thể Địa Ngục cốc của họ rất nghèo hèn vậy.
Chương 449: Không bán theo vạc

Đám đông đồng loạt hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía Băng tộc.

Đã được món hời mà còn ra vẻ, đan Tẩy Tủy có thể khiến võ đạo tầng chín tiến vào cấp một, ở bên ngoài, dù có tiền cũng rất khó mua được.

Băng tộc đúng là đại tộc thế gia, đến cả đan Tẩy Tủy cũng không lọt vào mắt họ.

Chỉ thấy Hoa Khởi La ném ra sau, thái độ lười biếng nhàn tản, hoàn toàn không coi đan Tẩy Tủy ra gì. Nàng ta phủi phủi tay, hứng thú nhìn Cố Thanh Hy luyện đan.

Không ít đệ tử của các môn phái ngồi phía sau Hoa Khởi La đồng loạt chạy tới tranh giành.

Đến cả môn chủ của một môn phái cũng muốn lao ra, thế nhưng vì ngại thân phận của mình, không tiện tiến tới tranh giành cùng các đệ tử.

Bạch Cẩm vừa uống trà vừa nhắc nhở: “Tiểu Khởi Nhi, đây là Đan Hồi cốc, chớ tùy hứng”.

Hoa Khởi La làm mặt quỷ, cười bảo: “Được rồi được rồi mà, Khởi La biết rồi, ta ngoan ngoãn xem thi đấu là được mà”.

Hoa Khởi La làm như vậy khiến cốc chủ Nạp Lan có chút khó xử, viên đan Tẩy Tủy thứ năm truyền đi cũng không phải mà không truyền đi cũng không phải.

Nạp Lan Lăng Nhược liếc nhìn một cái, người đánh trống lập tức hiểu ý, tiếng trống tùng tùng tùng lại vang lên.

Khi đám đông đang mong ngóng muốn hoa được truyền tới trước mặt mình thì tiếng trống ngừng lại.

Ấy thế mà người muốn có như họ thì không được.

Người không muốn thì lại có được đóa hoa đỏ kia một lần nữa.

Hoa Khởi La nhìn đóa hoa nhìn đóa hoa trong tay mình mà chớp chớp mắt, rồi chớp chớp mắt thêm lần nữa, ngây thơ hỏi: “Cốc chủ Nạp Lan, trông ta nghèo khổ lắm à?”

“Ờm... Băng tộc là đại tộc ẩn thế lánh đời, ai dám nói các vị nghèo khó?”

“Thế tại sao các ngươi cứ truyền hoa đỏ cho ta? Ta không thiếu đan Tẩy Tủy mà”.

Nạp Lan Lăng Nhược đỡ trán, lườm người đánh trống.

Người đánh trống cũng ấm ức lắm, người đó chỉ đánh trống tùy hứng vậy thôi, không ngờ rằng khi tiếng trống dừng thì đóa hoa đỏ nằm trong tay Băng tộc.

Bạch Cẩm ôm quyền, mỉm cười nho nhã và hào sảng, xinh đẹp thoát tục: “Bạch Cẩm thay Khởi La cảm tạ cốc chủ Nạp Lan, cốc chủ Nạp Lan có lòng rồi”.

“Hờ hờ... đừng khách sáo”.

Đôi mắt to tròn đen láy của Hoa Khởi La tràn ngập vẻ nghi hoặc, nàng ta nhỏ giọng hỏi: “Bạch Cẩm tỷ tỷ, nhưng chúng ta lấy đan Tẩy Tủy làm gì, đan Tẩy Tủy của Băng tộc chất thành đống sắp không còn chỗ để rồi”.

Giọng nói của nàng tuy nhỏ nhưng người có mặt ở đó toàn là cao thủ, tất nhiên vẫn nghe thấy được.

Đám đông hít một hơi thật sâu.

Đan Tẩy Tủy chất nhiều đến mức không còn chỗ để nữa?

Thật hay đùa thế?

Đó là đan Tẩy Tủy đấy, bao nhiêu đại môn phái đều muốn có được.

Nếu điều mà nàng ta nói là sự thật thì Băng tộc giàu đến mức nào?

Câu này có vẻ hơi quá đà, đám đông gần như không tin.

Chỉ có người của Ngọc tộc, Thiên Phần tộc, Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu và Ma tộc dùng ánh mắt nghiền ngẫm suy xét câu nói của Hoa Khởi La.

Băng tộc...

Lẽ nào Băng tộc cũng có luyện đan sư đỉnh cấp?

Bạch Cẩm trừng mắt với Hoa Khởi La ở chỗ đám đông không trông thấy.

Hoa Khởi La buồn bực bụm miệng mình.

Trước khi tới sàn diễn võ, Bạch tỷ tỷ từng dặn dò rất nhiều lần, bảo nàng ta đừng nói lung tung, nàng ta cuống quýt quá nên quên mất.

Thấy ánh mắt của đám đông hướng về phía nàng ta, Hoa Khởi La ném viên đan Tẩy Tủy đi, ngoan ngoãn nhìn các luyện đan sư luyện đan, tuyệt đối không nói thêm gì nữa.

Đám đông lại tranh nhau một hồi.

Các thế lực lớn đồng loạt trợn to mắt, tranh nhau đấu giá mấy chiếc vạc còn chưa ra lò.

Không ít vạc được ra giá trên trời, chỉ có vạc của Cố Thanh Hy không ai hỏi tới.

Hoa Khởi La vỗ bàn tức giận nói: “Những người này mắt mũi kiểu gì vậy, sao lại không có ai mua vạc mà Cố tỷ tỷ luyện chế thế, mắt của họ mù hết rồi sao?”

Giọng nói của nàng ta trước nay rất vang, câu nói này gần như mắng hết tất cả mọi người có mặt ở đó.

Tịch Thấm che miệng cười: “Bạch thánh sứ, tiểu muội muội Khởi La nhà ngươi đúng là ngây ngô đáng yêu, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy vui vẻ”.

Vốn dĩ có người định nổi nóng với Hoa Khởi La.

Nhưng thấy Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu có quan hệ tốt với họ nên chỉ có thể cố nhịn sự bất mãn của mình.

Quá huênh hoang, quá ngông cuồng, cho dù thế lực của Băng tộc lớn đến đâu cũng không thể sỉ nhục người khác như thế chứ.

Hoa Khởi La hào sảng phóng khoáng: “Cố tỷ tỷ, họ không mua đan dược của tỷ, ta mua. Tỷ nói ta mua bằng bao nhiêu tiền thì phù hợp? Hay là, tỷ ra giá đi, bất kể tỷ nói bao nhiêu, ta cũng mua”.

Cố Thanh Hy thậm chí chẳng buồn nhìn nàng ta, biếng nhác nói: “Chỉ sợ ngươi không mua nổi”.

“Nực cười, Băng tộc bọn ta có gì mà không mua nổi, tỷ chỉ cần ra giá là được rồi”.

“Không bán, nhiều đến mấy cũng không bán”.

“Á... nhưng vạc của họ đều có người khác mua mà”.

“Đan được của ta không bán theo vạc, chỉ bán theo viên, đợi khi ra lò rồi tính tiếp”.
Chương 450: Âm mưu từ sớm

Mọi người không nhịn đươc mà cười nhạo.

Nữ nhân này đã mất trí rồi.

Có một kẻ ngu ngốc sẵn sàng mua đan dược của nàng, đáng ra nàng nên thầm vui mừng mới phải, vậy mà nàng còn từ chối.

Năm nào cũng có xảy ra vài chuyện lạ, nhưng chuyện lạ năm nay lại đặc biệt nhiều

Mọi người đều nghĩ rằng với tính cách xảo quyệt cuồng vọng của Hoa Khởi La thì nàng ta chắc chắn sẽ gây hấn với Cố Thanh Hy.

Không ngờ Hoa Khởi La lại như hiểu ra được chuyện gì mà nhanh chóng đồng ý nói: “Đúng rồi, sao ta lại quên chứ, đan dược của Cố tỷ tỷ lúc nào cũng bị người khác tranh nhau giành giật đến từng phần nhỏ, làm gì có ai có đủ bản lĩnh mua được một viên đan dược hoàn chỉnh của tỷ chứ”.

Lời nói này...

Cứ như thể Cố Thanh Hy là một cao thủ luyện đan vậy.

Nếu như nàng là cao thủ luyện đan thì bọn họ chắc chắn là thiên tài luyện đan rồi!

Những luyện đan sư khác đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, kiến thức nông cạn, đợi một lát nữa bọn họ sẽ cho nàng ta biết thế nào mới là thuật luyện đan.

Nạp Lan Lăng Nhược nói: “Đã có người muốn mua trước một phần đan dược của A Hy, còn ai muốn mua đan dược của nàng hay không?”

Những người thuộc các thế lực vừa và nhỏ đều lộ ra ánh mắt đầy khinh miệt.

Thất trưởng lão vừa lắc đầu vừa mỉm cười nhấm nháp rượu ngon ở bên kia.

Nạp Lan Lăng Nhược này không xứng với A Hy.

Với tính khí của A Hy, nếu không thấy được những viên đan dược cuối cùng ra lò thì sao nàng có thể bán được?

Còn mua một phần trước...

Lỡ như A Hy luyện chế ra được đan dược từ tứ phẩm trở lên thì sao có thể bán từng phần được.

Đúng là quá nhảm nhí.

Tịch Thấm nở nụ cười quyến rũ, nàng ta cất tấm gương trong tay vào, khóe môi nhếch lên.

Đan dược do lâu chủ của nàng ta luyện chế ra mà còn muốn mua trước một phần? Không có tiền thì có thể mua nổi hay sao?

Bạch Cẩm lại nở nụ cười bí hiểm.

Nếu như Cố Thanh Hy thật sự là thánh nữ của bọn họ thì đan dược mà nàng luyện chế ra được chắc chắn sẽ gây chấn động toàn thiên hạ.

Mua trước một phần...

Đường đường là đan dược do thánh nữ của bọn họ luyện ra, nào có phải rau cải ngoài chợ!

Huyết Sát lo lắng nhìn Ma chủ vẫn đang chiến đấu kịch liệt ở đằng xa, trong lòng rối loạn.

Tuy rằng chủ nhân của hắn ta bình thường tàn nhẫn khó đoán nhưng cũng không đến nỗi vừa gặp đã đánh, nhưng gần đây hắn ta phát hiện chủ nhân chỉ cần vừa nhìn thấy Dạ Mặc Uyên thì bất luận trong tình huống gì đều sẽ xông vào đánh nhau một trận.

Đáng ghét nhất chính là mỗi lần hai người xông vào đánh nhau thì đều ngang sức ngang tài, bất phân thắng bại.

Bây giờ chủ nhân không có ở đây, hắn ta cũng không biết có nên bỏ tiền ra mua đan dược do Cố cô nương luyện chế ra trước hay không.

Ôn Thiếu Nghi đang mặc một bộ y phục màu trắng tiêu diêu thoát tục, hắn ta vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa khiêm tốn, cặp mắt sáng ngời vẫn luôn dán chặt trên người Cố Thanh Hy.

Ban đầu hắn ta còn nghi ngờ rằng Cố Thanh Hy không biết luyện đan, nhưng bây giờ nghe Hoa Khởi La nói như vậy thì có vẻ như Cố Thanh Hy thật sự là một cao thủ luyện đan.

Đặc biệt khi nhìn thấy thuật khống hỏa cùng với kĩ năng phối hợp dược liệu điêu luyện của nàng, đó chắc chắn không phải là điều mà một người không biết gì về thuật luyện đan có thể làm được.

Chỉ có điều hành động của Cố Thanh Hy nhiều lần vượt xa tưởng tượng của mọi người, lúc này có lẽ nàng lại chuẩn bị khiến cho tất cả mọi người phải bất ngờ thêm một lần nữa.

"Ra rồi, ra rồi".

Đột nhiên có một tiếng hô lớn vang lên, tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn lên, liền thấy có một lò luyện đan đã được mở ra, hạ nhân lấy ra mấy chiếc hộp bày ra khay thì chỉ thấy bên trong có mấy khối dược đen sì không rõ hình dạng.

“Ôi… hỏng rồi, một lò đan này còn không có được một viên đan dược thành hình!”

“Tiêu rồi tiêu rồi, không thành hình được một viên đan dược nào, ta đã bỏ ra nhiều tiền như vậy mà đều đổ sông đổ biển, khi trở về sao ta có thể giải thích với chưởng môn đây?”

"Sư thúc, chúng ta luyện hai lò, vẫn còn một lò. Có lẽ lò đan kia sẽ luyện ra được rất nhiều đan dược thượng phẩm".

Nắp lò lại được mở ra, đám hạ nhân thấp thỏm lấy thứ từ bên trong lò ra ngoài, chiếc hộp đầu tiên vẫn là một khối đen sì sì, không có một viên đan dược nào thành hình.

Người được gọi là sư thúc kia lảo đảo suýt ngã, khuôn mặt tái mét không còn một chút máu.

“Một viên… một viên cũng không có, ta đã dùng rất nhiều tiền của môn phái để đổ vào hai lò đan này. Ta còn mặt mũi nào mà đi gặp chưởng môn chứ!”

"Sư thúc, không phải là sư thúc vẫn còn một hộp sao? Bên trong hộp đó chắc chắn có đan dược thành phẩm".

“Đúng đúng, mau mở hộp cuối cùng ra đi, lò đan đầu tiên có thể luyện ra năm viên tẩy tủy đan, lò đan này nhất định cũng sẽ có thể luyện ra mấy viên tẩy tủy đan nữa”.

Đến khi hộp được mở ra thì bên trong ngay cả một khối dược đen sì cũng không có chứ đừng nói là đan dược thành hình.

Vị sư thúc kia ngất xỉu tại chỗ, các đệ tử phải luống cuống khiên ông ta đi.

Vì chuyện này, sự tin tưởng của mọi người toàn bộ đều đã biến mất.

Sớm biết Nạp Lan cốc chủ không tốt bụng đến như vậy, đột nhiên thay đổi quy tắc đấu giá, hóa ra ông ta đã âm mưu từ sớm, muốn moi tiền của bọn họ.

Bằng không tại sao lò đan đầu tiên có thể luyện ra năm viên tẩy tủy đan nhưng hai lò đan tiếp theo ngay cả một viên cũng không luyện ra được?

Mọi người đều hướng ánh nhìn nghi hoặc về phía Nạp Lan cốc chủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom