Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 461-465
Chương 461: Sát trận
"Tiểu tỷ tỷ à, đây không phải là bảo trận gì mà là sát trận nguy hiểm hàng đầu, nếu ta không đoán lầm, hẳn là trận lớn lồng trận nhỏ, dùng bảo trận làm mồi nhử, bao bọc hung trận tuyệt thế bên trong".
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt. Nàng cũng có chút thành tựu trên phương diện pháp trận này. Nàng không phải chưa từng hoài nghi qua lời của Tư Mạc Phi.
Nhưng nàng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, dù khó khăn đến đâu cũng phải xông pha vào.
"Nếu ngươi sợ thì mau rời khỏi đi, đừng mỗi lần ta tới đâu đều bám theo đến đó".
"A Mạc nay đã là người của tiểu tỷ tỷ, tỷ đi đâu ta đương nhiên sẽ theo đó rồi", gương mặt Ma chủ thoáng chốc đỏ bừng, có chút ngượng ngùng.
Lời nói thẳng thừng và biểu cảm này của hắn đã thành công chọc tức Dạ Mặc Uyên. Dạ Mặc Uyên nắm chặt lấy tay trái của Cố Thanh Hy kéo nàng tới bên cạnh mình, cảnh cáo:
"Tư Mạc Phi, nàng ấy là người phụ nữ của bản vương, nếu ngươi còn dám nói thêm một câu, bản vương sẽ san bằng núi Vọng Hồn của ngươi".
Thân hình Ma chủ vừa loé lên đã túm lấy cánh tay còn lại của Cố Thanh Hy, dương mặt nói đầy khiêu khích: "Trước khi ngươi kịp quét sạch Ma tộc của bản toạ, có tin bản toạ đã giẫm nát Dạ vương phủ của ngươi rồi hay không".
Hai người mỗi kẻ giữ một bên, Dạ Mặc Uyên bị kẹp ở giữa, cánh tay bị kéo căng tới mức có chút đau.
Nàng giận dữ hất tay họ ra bất mãn nói: "Hai người muốn ngũ mã phanh thây ta sao? Hoặc là cùng nhau cút khỏi cấm địa, hoặc là ta sẽ chết trước mặt các người".
"A Hi..."
"Tiểu tỷ tỷ..."
Cố Thanh Hy kề trâm cài tóc trước cổ họng, nói từng câu từng chữ: "Sức kiên nhẫn của ta có hạn, hôm nay ta nhất định phải xông vào trận pháp này, kẻ nào dám ngăn cản ta liền chết trước mặt hắn, đừng tưởng rằng ta chỉ đang đùa cợt".
Dạ Mặc Uyên cùng Tư Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn ra được sự ghê tởm trong mắt đối phương.
Hai người đồng thanh nói: "Nếu nàng/ tỷ nhất quyết muốn đi vào cũng được, ta đi cùng nàng/ tỷ".
Cố Thanh Hy buông xuống trâm cài trong tay, mượn xích sắt mà tiến lên, miệng lạnh lùng phun ra một câu: "Kêu hai người đi thì các người không đi, nếu bỏ mạng tại đây chớ trách móc ta".
"Yên tâm, sẽ không vu vạ nàng/tỷ đâu".
Hai bóng dáng một tím một đỏ loé lên, một trái một phải hiểu ngầm bảo vệ sát bên Cố Thanh Hy, cảnh giác quan sát những thay đổi xung quanh.
Mấy người Cố Thanh Hy vừa lên trước, Bạch Cẩm và Hoa Khởi La vậy mà xuất hiện.
Hoa Khởi La kinh ngạc thốt ra tiếng, chỉ vào ngọn núi hùng vĩ hình thanh kiếm với chín sợi xích sắt trên đỉnh đầu, lo lắng nói: "Bạch tỷ, Cố tỷ tỷ đã đi lên rồi, chúng ta cũng bám theo thôi".
Bạch Cẩm hoàn toàn phớt lờ lời nói của Hoa Khởi La, thay vào đó không ngừng đánh giá ngọn núi hình kiếm trên đầu với nét mặt trầm trọng.
Quần áo của bọn họ có chút xộc xệch, trên trang phục trắng như tuyết còn dính một ít máu, đặc biệt là Hoa Khởi La, máu thấm ướt từ bả vai xuống dưới chân, cũng không biết sau khi tiến vào cấm địa đã gặp phải mối nguy gì mới khiến hai cao thủ cái thế như họ bị thương nghiêm trọng như vậy.
"Bạch tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy, chúng ta mau chóng đuổi theo đi, nếu còn chần chừ thì Cố tiểu thư sẽ đi xa mất".
"Sợ rằng trận pháp này không đơn giản, với thực lực hiện tại của chúng ta đột phá không nổi".
Hoa Khởi La tò mò ngước mắt nhìn lên tầng tầng lớp lớp phù văn quấn quanh chín sợi xích sắt bên trên rồi nghiêng đầu hỏi:
"Nhưng võ công và tu vi của Cố tiểu thư còn thấp hơn chúng ta không phải cũng đã đi lên trên rồi sao?"
"Tiểu Khởi Nhi, hãy nghe lời ta, muội rời khỏi đây trước, ta sẽ tự mình lên đó xem sao".
"Ta không muốn, Bạch Cẩm tỷ tỷ, có phải tỷ lại muốn bỏ rơi ta nên mới cố ý lừa gạt ta phải không? Tuy rằng ta không am hiểu trận pháp nhưng ta cũng có thể mơ hồ nhìn ra được trận pháp này là một bảo trận, tỷ nhìn xem, linh khí bên trên rất dồi dào phải không?"
"Chính vì như vậy nên trận pháp này mới càng thêm phần đáng sợ, đan xen trong lớp linh khí mãnh liệt đó, muội không cảm nhận được một luồng sát khí khủng bố nào sao?"
"Muội chỉ cảm thấy tỷ lại định vứt bỏ ta một lần nữa thôi".
"Ha ha ha...."
Đột nhiên một tràng cười trong vắt như tiếng chuông bạc vang lên từ bên cạnh, hai người ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Tịch Tẩm- thiên hạ đệ nhất lâu đang đứng đó che miệng cười duyên dáng.
Hoa Khởi La cau mày hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Dáng người Tịch Tẩm thướt tha yêu kiều, lồi lõm tinh tế, mỗi một bước chân đều như đang cám dỗ con người ta phạm tội, gợi cảm đến mức không thể diễn tả thành lời.
Bất luận là nam hay nữ đều không kìm được mê mẩn trước nhan sắc của nàng ta.
Giọng nói của Tịch Tẩm trong trẻo như dòng suối mát len lỏi vào lòng người, nàng ta cười đáp: "Bạch tỷ tỷ của ngươi nói đúng đó, trận pháp này không đơn giản như mặt ngoài đâu, trẻ nhỏ không thể giỡn với lửa, nghe lời Bạch tỷ tỷ của ngươi, quay về chơi đùa với đống lụa khởi la đi".
"Ta đã mười năm tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa".
"Đúng đúng đúng, ngươi không còn là trẻ con nữa, ngươi là một đoá hoa, một đoá 'hoa khởi la' nở rộ xinh đẹp".
"Hừ, thánh nữ tỷ tỷ nói rồi, thiếu nữ 18 tuổi như một bông hoa, ta cũng sắp bước sang tuổi mười tám rồi, không phải chính là một bông hoa rồi sao?"
"Cẩn thận, ngươi là một bông hoa vừa hé nụ, chớ để bị tàn lụi trong biển lửa này".
Hoa Khởi La nũng nịu quay sang hỏi Bạch Cẩm: "Bạch tỷ tỷ, lời này của nàng ta có ý gì vậy, là đang mắng nhiếc ta sao?"
"Được rồi, muội trở về theo đường cũ đi, đợi chuyện ở đây giải quyết xong, ta sẽ trở lại tìm muội".
"Nàng ta rõ ràng chỉ đang bắn tiếng hù dọa, sao tỷ còn tin lời của nàng ta làm gì".
Bạch Cẩm đảo mắt liếc Hoa Khởi La, ra hiệu cho nàng ta ngậm miệng.
Chương 462: Muốn lên không được, muốn xuống không xong
Lúc này, nàng ta mới ngước mắt lên, lần đầu nhìn thẳng vào Tịch Thấm, rồi mỉm cười nói: “Tịch cô nương, đa tạ đã chỉ dạy. Tuy nhiên… Tịch cô nương đã biết trận pháp này nguy hiểm, cớ sao lại tự tiện xông vào cấm địa? Và… vì sao lại muốn vào Tuyệt Sát Trận?”
“Chẳng phải Bạch Cẩm cô nương cũng tự tiện xông vào cấm địa, cũng muốn vào Tuyệt Sát Trận đó sao? Chúng ta có cùng một mục tiêu, nếu trước đó đã không có thâm thù đại hận, hà cớ gì tìm hiểu nguyên nhân, sao không liên thủ, cùng xông vào sát trận thượng cổ?”
“Ồ… Tịch cô nương có lòng tin ta sẽ cùng ngươi liên thủ à?”
Đôi mắt quyến rũ của Tịch Thấm liếc nhìn vết máu trên chiếc váy trắng như tuyết của nàng ta, ẩn ý trong đó không cần nói cũng biết.
Bạch Cẩm là người thông minh, sao lại không hiểu ý nàng ta cho được.
Nàng ta là khách của Đan Hồi cốc, lại không để ý đến quy củ trong cốc, tự tiện xông vào cấm địa, hơn nữa còn bị trọng thương ngay trong cấm địa, nhưng vẫn kiên trì nán lại, há có thể cam tâm rời đi.
Đôi mắt sâu thẳm của Bạch Cẩm cũng nhìn thẳng về phía Tịch Thấm, bả vai nàng ta đã thấm máu, chắc hẳn cũng đã bị thương.
Tuy đôi bên không hề biết mục đích thật sự của nhau, nhưng Bạch Cẩm và Tịch Thấm vẫn nở nụ cười, coi như đã thống nhất hợp tác.
Hoa Khởi La nhăn mặt nói: “Còn ta thì phải làm sao bây giờ? Ta kiên quyết không đi đấy, các ngươi đừng nhằm vào ta!”
Tịch Thấm liếc nhìn lối vào, giọng thấp xuống vài phần: “Nếu như ta không đoán sai thì Thiên Phần tộc hẳn cũng đã tự tiện xông vào cấm địa”.
Bạch Cẩm tiếp lời: “Có thể Ngọc tộc cũng đã đến”.
Tịch Thấm cười cười: “Còn có thiếu cốc chủ Nạp Lan của Đan Hồi cốc. Ta thấy hắn rất để ý đến Cố cô nương, vì Cố cô nương, rất có thể hắn sẽ làm trái Cốc quy mà xông vào cấm địa”.
“Nếu Nạp Lan Lăng Nhược xông vào đây, chắc chắn Đan Hồi cốc sẽ không yên tâm để hắn ta đi một mình, đến lúc đó, những lão quái vật trong cốc cũng sẽ xông vào. Hơn nữa… có nhiều người tự tiện xông vào cấm địa như vậy, chẳng lẽ người của Đan Hồi cốc lại không biết?”
Hoa Khởi La nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, kế đó, nàng ta chỉ vào chính mình: “Nếu đã có nhiều người xông vào cấm địa như vậy, thêm một cái cũng chẳng sao, Bạch tỷ tỷ, tỷ cho ta đi cùng với”.
“Tiến lên quá nguy hiểm, như vầy đi, trước tiên, muội tìm một chỗ ẩn nấp, chờ chúng ta ra thì cùng nhau rời đi, nhớ kỹ, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, muội cũng không được xông vào đó”.
“Được rồi…”
“Còn nữa, bất kể có bao nhiêu lộ nhân mã, và dù bọn họ có xảy ra tranh chấp thế nào thì muội cũng không được phép nhúng tay vào”.
“Được rồi… Dù sao thì miễn là bọn họ không tổn thương tỷ và Cố tỷ tỷ, ta cũng chẳng rảnh rỗi đi gây chuyện với bọn họ”.
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Tịch Thấm, nàng ta bất giác nói: “Có vẻ như quan hệ giữa Khởi La muội muội và Cố cô nương không tầm thường”.
“Đương nhiên rồi, nếu ngươi dám đụng đến Cố tỷ tỷ của ta, cẩn thận ta không khách sáo đâu”, nàng giơ nắm đấm bé nhỏ lên, nhe răng trợn mắt với Tịch Thấm.
“Không biết Khởi La muội muội và Cố cô nương có quan hệ thế nào? Ta cảm thấy rất hiếu kỳ, xưa nay Băng tộc không tranh quyền thế, không hỏi thế sự, sao ngươi lại quen biết Cố cô nương?”
“Hừ, ta không nói cho ngươi biết đâu, nói gì thì nói, nếu ngươi dám tổn thương Cố tỷ tỷ của ta, toàn bộ Băng tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
Bạch Cẩm hất mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, nở một nụ cười thản nhiên mà hào phóng, lại không kém phần đoan trang, cao quý.
“Có vẻ như Tịch cô nương rất hứng thú với Cố cô nương. Không biết hai vị có mối quan hệ như thế nào?”
“Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu không có quan hệ với bất kỳ ai, nhưng với ai cũng có quan hệ. Đi thôi, em gái Bạch Cẩm, nếu ngươi không đi thì e rằng bảo bối trong đó sẽ bị người ta cướp sạch mất”.
“Đi thôi!”
Sau khi dặn dò Khởi La, một trắng, một đỏ, hai bóng dáng xinh đẹp lập tức bay vọt lên.
Sau khi các nàng đi không lâu, Ôn Thiếu Nghi cùng các trưởng lão Thiên Phần tộc, và Nạp Lang Lăng Nhược lần lượt tiến đến, bọn họ cẩn thận đánh giá trận pháp, rồi cũng đi lên.
Hoa Khởi La ẩn mình trong bóng tối không khỏi nhíu mày.
Đám người này lên đó làm gì?
Chẳng lẽ bên trong thật sự có bảo bối gì à?
Nàng ta không cam tâm một mình ở lại đây, đôi mắt to tròn đảo một vòng, rồi cũng trèo lên theo.
Mới leo lên không bao lâu, Hoa Khởi La đã trợn tròn mắt.
Đây là tình huống gì? Phía trước có vô số xích sắt với đủ loại kích cỡ đan xen chằng chịt, mỗi một sợi xích sắt đều tỏa ra từng luồng khí đen.
Vốn dĩ nàng ta định trực tiếp xông lên, nhưng nhớ đến ánh mắt nghiêm túc của Bạch Cẩm, ngẫm lại vẫn nên thận trọng một chút.
Tay phải khẽ đảo, một dải lụa màu sắc sặc sỡ lao ra.
Tơ lụa đụng phải khí đen liền bị ăn mòn, đến cặn cũng không còn, hơn nữa tốc độ còn nhanh đến cực hạn.
Hoa Khởi La vỗ mạnh lên bộ ngực của mình.
May thật, may mà vừa nãy nàng ta không trực tiếp xông vào.
Không ngờ khí đen này lại có độc tính mạnh như vậy.
Ngước nhìn không thấy đích đến, cúi xuống lại thấy chín sợi xích sắt bên dưới chẳng biết từ lúc nào đã nhiễm khí đen.
Hoa Khởi La muốn lên không được, muốn xuống cũng không xong, cuối cùng bị kẹt lại ở giữa.
Chương 463: Phu quân biến thành cha
“Tiêu rồi tiêu rồi, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình sẽ mãi mắc kẹt ở trong này? Không được, khói đen vẫn đang khuếch tán, nếu không mau chóng rời khỏi nơi này, chắc chắn mạng nhỏ của mình cũng hết ở đây!”
Mãi đến lúc này, Hoa Khởi La mới hiểu được vì sao Bạch tỷ tỷ lại cẩn thận như vậy.
“Bên trên hay là bên dưới, có người không, cứu ta với, này…”
Nàng ta không muốn la hét như vậy nhưng nàng ta lại càng không muốn chết, vì thế chỉ có thể liều mạng hô to cầu cứu, cũng không biết người bên trên có nghe thấy tiếng cầu cứu của nàng ta hay không nữa, đợi lâu vậy rồi mà chẳng có ai xuống cứu nàng ta, lại càng không có kẻ nào từ bên dưới đi lên.
Khói đen không ngừng khuếch tán với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, Hoa Khởi La vô cùng lo lắng.
“Có người không, mau cứu ta, ta sắp bị ăn mòn thành cặn bã rồi, Cố tỷ tỷ… Bạch tỷ tỷ…”
Nàng ta hét lớn như vậy, Cố tỷ tỷ và Bạch tỷ tỷ không thể nào không nghe thấy, các nàng ở bên trên gặp phải chuyện gì nguy hiểm rồi sao?
Nghĩ đến đây, Hoa Khởi La lại không lo cho an toàn của mình nữa, cố gắng nghĩ đủ mọi cách leo lên xem thử.
Nàng ta khẽ cắn môi, muốn dùng thuật khinh công linh hoạt nhanh nhẹn xuyên qua những xích sắt chằng chịt này, sau khi thử mấy lần thì buồn bực giậm chân: “Tức chết ta rồi, gần đây ăn nhiều béo lên quá, ngang dọc gì cũng không lọt, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”
Nàng ta buồn bực vò đầu, hô to với tâm trạng sụp đổ: “Chỉ cần người nào có thể mang ta đi lên, hoặc là xuống dưới, ta sẽ gả cho người đó”.
“Tiểu nha đầu, dù là ai, ngươi cũng gả sao?”
“Gả gả gả, cho dù gả cho heo, gả cho chó, ta cũng đồng ý”.
Hoa Khởi La lộ vẻ vui mừng, lập tức thấy một bóng người xuyên qua khe hở của xích sắt chằng chịt mà bay đến như làn gió mát.
Khe hở rất nhỏ, đan xen phức tạp nhưng người đến lại không chút tổn thương, luôn có thể tránh né hoàn mỹ, đi đến trước mặt nàng ta.
Vẻ mặt vui mừng của Hoa Khởi La dần dần siết lại, mếu máo nói: “Hả… là một ông già, còn là một ông già gần sáu mươi tuổi”.
Thất trưởng lão với mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, còn để chòm râu trắng như tuyết, nhưng ánh mắt sáng ngời có hồn, cơ thể cường tráng, nhìn thế nào cũng không giống một ông già.
“Tiểu nha đầu, đừng nhìn ta tóc bạc, thực tế tuổi tác của ta nhỏ hơn ngươi tưởng tượng nhiều”.
“Thôi đi, có quỷ mới tin, muốn làm ông nội của ta, ta còn chê già ấy”.
“Tiểu nha đầu bề ngoài rất đẹp, chỉ là miệng lưỡi sắc bén, nói lời không xuôi tai chút nào”.
Trông thấy Thất trưởng lão sắp rời đi, Hoa Khởi La lập tức đi lên, ôm chặt đùi ông ta, ấm ức nói: “Ngươi đừng bỏ lại ta một mình ở nơi này, ta sẽ mất mạng”.
“Không phải ngươi nói ta muốn làm gia gia ngươi, ngươi còn chê già sao?”
“Gia gia… không… phu quân, sau này ngươi chính là phu quân của ta…”
“Bịch…”
Thất trưởng lão bị dọa sợ suýt rớt xuống, nếu không có Hoa Khởi La ôm chặt đùi mình, chỉ sợ ông ta sớm đã mất mạng ở nơi này rồi.
Ông ta hất hất, lại không thể nào hất Hoa Khởi La ra.
“Tiểu nha đầu, tuổi tác chúng ta chênh lệch quá lớn, ngươi gọi ta là phu quân, chẳng phải muốn dọa chết ta sao?”
Hoa Khởi La cười ngọt ngào: “Tướng công”.
“Thôi thôi thôi, tướng công cái gì chứ! Đừng gọi linh tinh, ta vẫn còn tấm thân đồng tử đấy”.
“Quan nhân”.
Thất trưởng lão đen mặt.
“Nữ nhân đều phiền phức, ta không có ý định cưới thê tử, ngươi cũng đừng ỷ lại vào ta”.
“Ôi, dọa ta giật mình, ngươi không cưới thê tử thì càng tốt, ta cũng không muốn gả cho một ông già đâu, truyền ra ngoài rồi thanh danh của ta sẽ rất tệ”.
“Ngươi cứ ôm chặt đùi ta làm gì?”
“Gia gia, ngươi mang ta lên đi mà”.
“Thôi thôi thôi, gia gia gì chứ, ta mới nói rồi, ta vẫn còn tấm thân đồng tử, đừng gọi ta già như vậy”.
“Đại bá”.
“Khó nghe”.
“Đại thúc”.
“Còn khó nghe hơn”.
“Cha…”
Bịch…
Thất trưởng lão lại suýt thì ngã chổng vó, mém bị khói đen ăn mòn.
Ông ta ngửa đầu nhìn Hoa Khởi La mỉm cười thuần khiết với ông ta, không hiểu vì sao vành mắt lại ẩm ướt.
Cha…
Cách gọi này…
Trái tim ông ta cũng trở nên mềm mại…
“Còn không mau buông tay, khói đen sắp tràn đến rồi, muốn để ta chôn cùng ngươi à”.
“Cảm ơn cha”.
Hoa Khởi La nắm chặt lấy cánh tay ông ta, chỉ sợ nửa đường ông ta quăng mình xuống.
“Cha, ta muốn đi lên, ngươi đừng xuống dưới đấy”.
“Nha đầu này, bị ngốc hả! Một xíu xiu khói đen mà ngươi cũng không đối phó được, lại còn muốn đi lên, ngươi biết bên trên là cái gì không? Chính là sát trận thượng cổ, ngay cả cao thủ cấp bảy cũng khó mà an toàn xông ra ngoài”.
“Cấp bảy cũng khó mà xông ra? Nhưng bây giờ chúng ta đang đi vào, chứ không phải ra ngoài nha”.
Nếu như không phải sắc mặt nàng ta hiện lên vẻ nghiêm túc và tò mò, Thất trưởng lão đã cho rằng nha đầu đang trêu đùa ông ta.
Ông ta đã mơ hồ lắm rồi, không ngờ nghĩa nữ mới nhận còn mơ hồ hơn ông ta.
Khói đen không ngừng thay đổi, dần dần tăng lên gấp bội, con đường dưới đáy đã bị lấp kín hoàn toàn, chỉ có cố gắng leo lên mới có chút cơ hội.
Thất trưởng lão vừa ôm nàng ta xuyên qua những xích sắt phù văn chằng chịt vừa nói: “Bây giờ, cho dù chúng ta muốn ra ngoài cũng không ra được”.
“Thế thì càng tốt, như vậy chúng ta có thể đi tìm Bạch tỷ tỷ và Cố tỷ tỷ rồi”.
“Nha đầu ngươi, cũng lạc quan quá rồi”.
“Phụ thân, con người ngươi tốt như vậy, sau này ta bảo Bạch tỷ tỷ và Cố tỷ tỷ cũng nhận ngươi làm nghĩa phụ, có thêm một người yêu thương mình, chắc chắn các tỷ ấy sẽ rất vui lòng”.
“Hở…”
Thất trưởng lão lại, lại, lại suýt bị khói đen ăn mòn.
Ông ta tức giận nói: “Ngươi cho rằng người nào cũng lạc quan, gặp ai cũng nhận cha như ngươi à”.
A Hy là tộc trưởng của bọn họ, nhận ông ta làm cha, thế chẳng phải muốn ông ta giảm thọ sao?
Chương 464: Tiểu Cửu Nhi bị bỏng
Ở giữa núi Kiếm Hình, ba người Cố Thanh Hy đứng trên một mỏm đá, nhìn xuống mọi thứ bên dưới bằng ánh mắt lo lắng.
Mỏm đá này thực chất là một vách đá nhô ra, vừa đủ chỗ cho ba người.
Vách đá phía trên rất trơn trượt, không chỉ không có điểm bám nào để dồn lực, đã vậy đâu đâu cũng bày đầy sát trận và huyễn trận, chỉ một bước đi sai, họ sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Xuống bên dưới là từng vũng Huyết Hải, cũng chẳng có điểm bám nào hết.
Bên cạnh lại là tà trận khói đen đằng đằng sát khí.
Họ lần mò leo tới nơi này, trận pháp xuất hiện liên tục hết cái này đến cái khác, trận pháp nào cũng là đỉnh cao, vô cùng khó phá giải.
Ba người họ liên thủ lại mới gắng gượng đi được tới đây, dọc đường suýt mất mạng vài lần.
Có thể nói rằng, ngoại trừ tuyệt sát trên ở sơn trang Thu Phong ra, đây là trận pháp khó khăn nhất mà họ từng đụng độ.
Vả lại trận pháp ở nơi này “trận lồng trong trận”, lồng ghép vào nhau, nhiều pháp trận liên hoàn ập xuống, mức độ sát thương đâu phải là thứ mà tuyệt sát trận ở núi Thu Phong có thể bì được.
“Bây giờ làm sao đây, chúng ta vẫn phải tiếp tục leo lên sao?”
Đôi mắt quỷ dị của ma chủ hướng về phía Cố Thanh Hy.
Hắn ta từng nghĩ trận pháp này không đơn giản, nhưng không ngờ nó lại phức tạp đến mức ấy.
Cố Thanh Hy cắn răng đáp: “Lên chứ, đã đến tận đây rồi, tại sao không lên”.
Mặc dù đã dồn hết sức rồi mà mới đến được chỗ này, nàng cũng phải tiếp tục trèo lên.
Chưa tìm được chìa khóa hình ngôi sao, nàng sẽ không đi đâu hết.
“Trên đó cao quá, nhìn lên không thấy được kết thúc, lại không có điểm bám, với võ công của ba chúng ta, tạm thời chưa có cách nào lên đó được”.
Cao thủ cấp bảy còn chưa chắc đã lên được.
Huống hồ võ công của họ còn bị Cố Thanh Hy hút đi nhiều như thế.
Ánh mắt Cố Thanh Hy lóe lên, nàng lắc lắc Tiểu Cửu Nhi trên cổ tay: “Tỉnh dậy đi, cho ngươi một nhiệm vụ, mang theo dây thừng leo lên đó”.
Tiểu Cửu Nhi lắc lắc cái đầu, bởi vì đang ngủ say bỗng bị đánh thức nên nó phát ra vài tiếng xì xì với vẻ không vui.
Nó ngẩng đầu lên nhưng chỉ thấy vách đá trơn trượt, nhìn thế nào cũng không thấy điểm tận cùng, Tiểu Cửu Nhi rùng mình, kêu xì xì.
“Cao thế này á, ta bò lên kiểu gì được”.
Cố Thanh Hy xách nó lên, ném nó vào vách đá: “Chẳng phải ngươi nói ngươi là vua của các loài rắn sao, nếu ngươi đã là vua của các loài rắn, chỉ một cách vách đá nhỏ xíu thế này, làm khó được ngươi chắc?”
“Gì mà vách đá nhỏ xíu, thứ này chẳng khác nào vách đá cheo leo vạn trượng đấy hiểu không? Còn nữa, bên cạnh có cái trận gì kia, trông có vẻ không tầm thường”.
“Ngươi có đi không?”, Cố Thanh Hy dứ dứ nắm đấm, giọng điệu tỏ vẻ cảnh cáo.
Tiểu Cửu Nhi nhăn nhó, biến lớn cơ thể với vẻ mặt không cam tâm tình nguyện lắm.
Từ một mét đến ba mét, mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét rồi đến mức một trăm mét.
Thế nhưng, vẫn chưa thể chạm tới đỉnh.
Cố Thanh Hy và mấy người kia chậc lưỡi, một trăm mét vẫn chưa lên được sao?
Rốt cuộc vách đá này cao đến mức nào?
“Xì… đùng đùng đùng…”
Bởi vì vách đá quá trơn trượt, cơ thể của Tiểu Cửu Nhi trở nên quá to lớn, không thể nào đặt chân lên một vách đá nhỏ bé nhô ra, cơ thể bỗng chốc trượt xuống khá nhiều.
Cũng may Dạ Mặc Uyên và ma chủ đã dự đoán điều này từ trước nên hóa giải tà khí màu đen trên sợi xích sắt mới giúp Tiểu Cửu Nhi không mất mạng.
Tiểu Cửu Nhi va phải vách đá, đôi mắt to như chuông đồng lộ vẻ giận dữ.
Nó “phì” một tiếng rồi tiếp tục leo lên trên, chỉ chớp mắt đã lên được hơn mười mét, cái đuôi rắn khổng lồ gần như không thể thấy rõ nữa.
Cố Thanh Hy và mấy người kia thở phào một hơi.
Chỉ cần Tiểu Cửu Nhi leo lên rồi thả dây thừng xuống, tất lẽ dĩ nhiên là họ cũng có thể leo lên đó.
Hi vọng vừa mới dâng lên, họ đột nhiên nghe thấy tiếng rắn kêu rất thê thảm.
Ngay sau đó cơ thể mềm nhũn của Tiểu Cửu Nhi rơi xuống, toàn bộ thân thể dính phải một ngọn lửa lớn, không ít nơi trên người đã bị cháy sém.
Cố Thanh Hy muốn túm lấy nó, thế nhưng nó quá nặng nên không thể nào túm được, nàng cuống quýt kêu: “Tiểu Cửu Nhi, mau biến nhỏ lại, mau lên”.
Không biết Tiểu Cửu Nhi bị nướng cháy ngoài giòn trong mềm có nghe được lời nói của Cố Thanh Hy hay không, thế nhưng nó biến nhỏ đi đôi chút, dù vẫn dài hơn mười mét.
Dạ Mặc Uyên đành sử dụng nội lực để biến cơ thể nó nhỏ lại, bấy giờ mới có thể túm lấy nó trong tay.
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi đau khổ la lên oai oái.
“Sao lại bị cháy nghiêm trọng thế này?”, Cố Thanh Hy lấy thuốc trị bỏng bôi lên vết thương cho nó.
“Đau đau đau… đau chết ta mất”.
“Nhẫn nhịn đi, ai bảo ngươi ngốc như thế, một cái vách đá bé tẹo cũng không leo lên được”.
“Chủ nhân, cô không phải leo lên nên nói gì cũng được, nếu cô lợi hại như thế thì cô leo lên thử xem, cái vách đá đó… Ôi chao ôi, đau chết ta mất, chủ nhân, cô cố tình bắt nạt loài rắn phải không?”
Tiểu Cửu Nhi la lên oai oái, cũng không biết nó có đau thật hay không.
Cố Thanh Hy nghẹn lời, nàng ra tay rất nhẹ nhàng đấy chứ, có cần thiết phải kêu gào lớn tiếng vậy không?
“Nói thử xem, bên trên có gì?”
Tiểu Cửu Nhi vẫn còn thấy khiếp hãi, liên tục chậc lưỡi.
“Chủ nhân, phía trước không thể đi được đâu, nguy hiểm lắm”.
Chương 465: Tiểu Cửu Nhi mê ăn bỏ bạn
“Có hỏa trận, hỏa đao, hỏa vân, có cả độc trận, kiến độc, rết độc, vân vân, hay nên nói cách khác, cứ mười mấy mét lại có một đại trận, đại trận lợi hại lắm, Tiểu Cửu Nhi suýt nữa bỏ mạng ở đó rồi”.
Cố Thanh Hy thuật lại những lời Tiểu Cửu Nhi nói cho họ nghe.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên có vẻ nghiêm trọng.
Nếu đúng như lời Tiểu Cửu Nhi nói thì không biết nơi đó bố trí bao nhiêu trận pháp to to nhỏ nhỏ.
Cứ cách mười mấy mét lại có một trận pháp, đã thế trận pháp này còn lợi hại hơn trận pháp trước đó, lại không có điểm bám, họ gần như không có khả năng xông lên đó.
Ma chủ thì tỏ ra ung dung hơn: “Dù sao chúng ta không lên đó thì thôi, cùng lắm là tìm lối đi xuống, nơi này cũng chẳng có gì thú vị. Tiểu tỷ tỷ, nếu tỷ muốn chơi trò gì đó kích thích, ta dẫn tỷ tới nơi khác”.
Cố Thanh Hy trợn mắt khinh thường.
Hắn ta nghĩ nàng ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi nên kiếm việc để làm sao?
Tìm kích thích gì chứ?
“Tiểu Cửu Nhi, ngươi có trông thấy một chiếc chìa khóa hình ngôi sao ở trên đó không”.
Ma chủ bỗng dưng bừng tỉnh: “Quả nhiên tỷ đến đây để tìm chiếc chìa khóa hình ngôi sao thứ hai”.
Dạ Mặc Uyên khẽ nhíu mày: “Chìa khóa hình ngôi sao?”
“Thứ này ngươi không biết đúng không, đây là bí mật giữa ta và tiểu tỷ tỷ”.
“Chìa khóa hình ngôi sao có tổng cộng ba chiếc đúng không?”
Cố Thanh Hy giật mình: “Sao chàng biết có ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao?”
“Từng đọc trong một cuốn sách cổ, nghe nói có thể mở được kho báu nào đó, nhưng rốt cuộc là kho báu gì thì không thấy ghi chép”.
“Thế chàng có biết chiếc chìa khóa thứ hai nằm ở chỗ nào của nơi này không?”
Dạ Mặc Uyên nhướn mày: “Tại sao ta phải nói với nàng?”
“Thôi vậy, chàng không nói thì thôi. Tiểu Cửu Nhi, ngươi lên đó thêm lần nữa xem thử, có điểm bám nào không, ta vẫn phải tiếp tục tiến lên”.
“Chủ nhân, càng lên trên cao thì vách đá càng trơn trượt, không có điểm bám nào hết, à… không phải, vách đá lồi ra có tính là điểm bám không nhỉ, chỉ có thể chứa được một người, đồng thời khinh công nhất định phải tốt”.
“Tất nhiên là được tính, đưa ta lên đó đi”.
“Thế bọn ta thì sao, bọn ta phải làm thế nào?”
“Các ngươi muốn lên đâu thì lên”.
Cố Thanh Hy nói rồi lập tức yêu cầu Tiểu Cửu Nhi đưa nàng lên trên.
Dạ Mặc Uyên xách Tiểu Cửu Nhi lên và uy hiếp: “Nếu hôm nay ngươi chỉ đưa một mình nàng ấy lên đó, vậy thì sau này ngươi đừng hòng ăn được miếng thịt nào trong phủ Dạ Vương nữa”.
Tiểu Cửu Nhi run rẩy.
Lời uy hiếp này sao mà ác quá đi.
Nó không thể thiếu thịt được.
Ma chủ mỉm cười nhẹ bẫng như không: “Nếu ngươi không đưa ta đi, ngươi cũng đừng hòng ăn được miếng thịt nào của Ma tộc nữa”.
Tiểu Cửu Nhi lập tức đầu hàng.
Bất kể là phủ Dạ Vương hay Ma tộc, thức ăn của họ vẫn luôn ngon hơn những nơi khác rất nhiều.
Tiểu Cửu Nhi làm nũng: “Chủ nhân, ta có thể đưa hai người họ đi cùng không?”
“Không thể”.
“Ôi chao, Tiểu Cửu Nhi bị lửa đốt đau quá đi mất, chẳng có tí sức lực nào luôn, hay là chủ nhân tự nghĩ cách lên đó đi”.
Cố Thanh Hy chỉ hận không thể hầm luôn con rắn mê ăn bỏ bạn này luôn.
Thứ quái gì đây!
“Nếu ngươi không nhanh chóng đưa ta lên đó, có tin ta quăng ngươi đi ngay bây giờ không”.
“Được rồi mà rồi mà, bây giờ ta sẽ đưa cô lên đó”.
Tiểu Cửu Nhi lập tức biến thân thành rắn khổng lồ, không chỉ cõng Cố Thanh Hy lên mà còn cõng thêm cả Dạ Mặc Uyên và ma chủ.
Bên trên quá nguy hiểm, trận pháp tung bay khắp nơi, chỉ thoáng không chú ý là có thể bỏ mạng ở nơi này.
Tiểu Cửu Nhi vung đuôi lên, hất Cố Thanh Hy và những người kia vào trong chiếc gai gỗ.
Ba người này sở hữu khinh công thượng thừa, cho dù chiếc gai gỗ nhỏ đến mức nào, khoảng cách xa đến mức nào, họ cũng có thể đứng vào bên trong một cách hoàn hảo.
Cơ thể Tiểu Cửu Nhi liên tục thu nhỏ, sau cùng ngoan ngoãn quấn lên cổ tay Cố Thanh Hy.
Chỉ sợ gặp phải nguy hiểm gì đó.
Ngay khi Cố Thanh Hy và hai người kia đứng vững, đột nhiên có cơn gió lớn thổi tới, cùng với vô số lưỡi dao sắc bén.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ ra tay cùng lúc, dùng nội lực để hình thành một lớp bảo vệ, bảo vệ Cố Thanh Hy.
Lưỡi dao nhọn không biết được làm được nguyên liệu gì mà vô cùng sắc bén, hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao ngưng tụ với nhau, uy lực không hề nhỏ, loáng thoáng thấy khả năng có thể xuyên qua hàng bảo vệ.
Ma chủ chửi rủa một tiếng: “Đệt, đây là trận pháp lưỡi đao, uy lực mạnh như thế này sao”.
Tiểu Cửu Nhi rụt cổ lại, hắn ta nói đến mức này rồi, bên trên rất nguy hiểm, là chủ nhân cứ đòi lên trên đấy chứ.
Dạ Mặc Uyên phì cười: “Nếu ngươi thấy không ổn thì cút cho sớm sớm đi”.
“Ai dám nói bổn tọa không ổn”.
Không biết có phải bị kích thích hay không, ma chủ vung tay phải lên, phát động toàn bộ nội lực, sau đó ngón tay hắn ta nhúc nhích, từng bông hoa Mạn Đà La kiều diễm nở rộ, biến thành một cái đầu lâu, cắn những lưỡi dao răng rắc.
Lưỡi dao nhọn vô cùng rắn chắc, không ít chiếc răng nhọn của đầu lâu bị gãy.
Lưỡi dao bị gặm mất khá nhiều, trên mặt Cố Thanh Hy không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn trầm trọng hơn.
Lưỡi dao lao đến như dời non lấp biển, dường như không có điểm dừng, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì họ cũng sức cùng lực kiệt.
Bên dưới lại có vài bóng người nhanh chóng bò lên, chạy tới chiếc gai gỗ.
Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn thử, hóa ra người của Thiên Phần tộc đang leo lên chứ chẳng phải ai khác.
Đôi môi đỏ thắm của nàng nhếch lên một nụ cười.
Nàng ngưng tụ nội lực trong lòng bàn tay, đột nhiên mở miệng hô to: “Long châu, thế mà có long châu! A Mạc, mau phá trận pháp lưỡi đao, đừng để cho người khác cướp mất long châu!”
"Tiểu tỷ tỷ à, đây không phải là bảo trận gì mà là sát trận nguy hiểm hàng đầu, nếu ta không đoán lầm, hẳn là trận lớn lồng trận nhỏ, dùng bảo trận làm mồi nhử, bao bọc hung trận tuyệt thế bên trong".
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt. Nàng cũng có chút thành tựu trên phương diện pháp trận này. Nàng không phải chưa từng hoài nghi qua lời của Tư Mạc Phi.
Nhưng nàng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, dù khó khăn đến đâu cũng phải xông pha vào.
"Nếu ngươi sợ thì mau rời khỏi đi, đừng mỗi lần ta tới đâu đều bám theo đến đó".
"A Mạc nay đã là người của tiểu tỷ tỷ, tỷ đi đâu ta đương nhiên sẽ theo đó rồi", gương mặt Ma chủ thoáng chốc đỏ bừng, có chút ngượng ngùng.
Lời nói thẳng thừng và biểu cảm này của hắn đã thành công chọc tức Dạ Mặc Uyên. Dạ Mặc Uyên nắm chặt lấy tay trái của Cố Thanh Hy kéo nàng tới bên cạnh mình, cảnh cáo:
"Tư Mạc Phi, nàng ấy là người phụ nữ của bản vương, nếu ngươi còn dám nói thêm một câu, bản vương sẽ san bằng núi Vọng Hồn của ngươi".
Thân hình Ma chủ vừa loé lên đã túm lấy cánh tay còn lại của Cố Thanh Hy, dương mặt nói đầy khiêu khích: "Trước khi ngươi kịp quét sạch Ma tộc của bản toạ, có tin bản toạ đã giẫm nát Dạ vương phủ của ngươi rồi hay không".
Hai người mỗi kẻ giữ một bên, Dạ Mặc Uyên bị kẹp ở giữa, cánh tay bị kéo căng tới mức có chút đau.
Nàng giận dữ hất tay họ ra bất mãn nói: "Hai người muốn ngũ mã phanh thây ta sao? Hoặc là cùng nhau cút khỏi cấm địa, hoặc là ta sẽ chết trước mặt các người".
"A Hi..."
"Tiểu tỷ tỷ..."
Cố Thanh Hy kề trâm cài tóc trước cổ họng, nói từng câu từng chữ: "Sức kiên nhẫn của ta có hạn, hôm nay ta nhất định phải xông vào trận pháp này, kẻ nào dám ngăn cản ta liền chết trước mặt hắn, đừng tưởng rằng ta chỉ đang đùa cợt".
Dạ Mặc Uyên cùng Tư Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn ra được sự ghê tởm trong mắt đối phương.
Hai người đồng thanh nói: "Nếu nàng/ tỷ nhất quyết muốn đi vào cũng được, ta đi cùng nàng/ tỷ".
Cố Thanh Hy buông xuống trâm cài trong tay, mượn xích sắt mà tiến lên, miệng lạnh lùng phun ra một câu: "Kêu hai người đi thì các người không đi, nếu bỏ mạng tại đây chớ trách móc ta".
"Yên tâm, sẽ không vu vạ nàng/tỷ đâu".
Hai bóng dáng một tím một đỏ loé lên, một trái một phải hiểu ngầm bảo vệ sát bên Cố Thanh Hy, cảnh giác quan sát những thay đổi xung quanh.
Mấy người Cố Thanh Hy vừa lên trước, Bạch Cẩm và Hoa Khởi La vậy mà xuất hiện.
Hoa Khởi La kinh ngạc thốt ra tiếng, chỉ vào ngọn núi hùng vĩ hình thanh kiếm với chín sợi xích sắt trên đỉnh đầu, lo lắng nói: "Bạch tỷ, Cố tỷ tỷ đã đi lên rồi, chúng ta cũng bám theo thôi".
Bạch Cẩm hoàn toàn phớt lờ lời nói của Hoa Khởi La, thay vào đó không ngừng đánh giá ngọn núi hình kiếm trên đầu với nét mặt trầm trọng.
Quần áo của bọn họ có chút xộc xệch, trên trang phục trắng như tuyết còn dính một ít máu, đặc biệt là Hoa Khởi La, máu thấm ướt từ bả vai xuống dưới chân, cũng không biết sau khi tiến vào cấm địa đã gặp phải mối nguy gì mới khiến hai cao thủ cái thế như họ bị thương nghiêm trọng như vậy.
"Bạch tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy, chúng ta mau chóng đuổi theo đi, nếu còn chần chừ thì Cố tiểu thư sẽ đi xa mất".
"Sợ rằng trận pháp này không đơn giản, với thực lực hiện tại của chúng ta đột phá không nổi".
Hoa Khởi La tò mò ngước mắt nhìn lên tầng tầng lớp lớp phù văn quấn quanh chín sợi xích sắt bên trên rồi nghiêng đầu hỏi:
"Nhưng võ công và tu vi của Cố tiểu thư còn thấp hơn chúng ta không phải cũng đã đi lên trên rồi sao?"
"Tiểu Khởi Nhi, hãy nghe lời ta, muội rời khỏi đây trước, ta sẽ tự mình lên đó xem sao".
"Ta không muốn, Bạch Cẩm tỷ tỷ, có phải tỷ lại muốn bỏ rơi ta nên mới cố ý lừa gạt ta phải không? Tuy rằng ta không am hiểu trận pháp nhưng ta cũng có thể mơ hồ nhìn ra được trận pháp này là một bảo trận, tỷ nhìn xem, linh khí bên trên rất dồi dào phải không?"
"Chính vì như vậy nên trận pháp này mới càng thêm phần đáng sợ, đan xen trong lớp linh khí mãnh liệt đó, muội không cảm nhận được một luồng sát khí khủng bố nào sao?"
"Muội chỉ cảm thấy tỷ lại định vứt bỏ ta một lần nữa thôi".
"Ha ha ha...."
Đột nhiên một tràng cười trong vắt như tiếng chuông bạc vang lên từ bên cạnh, hai người ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Tịch Tẩm- thiên hạ đệ nhất lâu đang đứng đó che miệng cười duyên dáng.
Hoa Khởi La cau mày hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Dáng người Tịch Tẩm thướt tha yêu kiều, lồi lõm tinh tế, mỗi một bước chân đều như đang cám dỗ con người ta phạm tội, gợi cảm đến mức không thể diễn tả thành lời.
Bất luận là nam hay nữ đều không kìm được mê mẩn trước nhan sắc của nàng ta.
Giọng nói của Tịch Tẩm trong trẻo như dòng suối mát len lỏi vào lòng người, nàng ta cười đáp: "Bạch tỷ tỷ của ngươi nói đúng đó, trận pháp này không đơn giản như mặt ngoài đâu, trẻ nhỏ không thể giỡn với lửa, nghe lời Bạch tỷ tỷ của ngươi, quay về chơi đùa với đống lụa khởi la đi".
"Ta đã mười năm tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa".
"Đúng đúng đúng, ngươi không còn là trẻ con nữa, ngươi là một đoá hoa, một đoá 'hoa khởi la' nở rộ xinh đẹp".
"Hừ, thánh nữ tỷ tỷ nói rồi, thiếu nữ 18 tuổi như một bông hoa, ta cũng sắp bước sang tuổi mười tám rồi, không phải chính là một bông hoa rồi sao?"
"Cẩn thận, ngươi là một bông hoa vừa hé nụ, chớ để bị tàn lụi trong biển lửa này".
Hoa Khởi La nũng nịu quay sang hỏi Bạch Cẩm: "Bạch tỷ tỷ, lời này của nàng ta có ý gì vậy, là đang mắng nhiếc ta sao?"
"Được rồi, muội trở về theo đường cũ đi, đợi chuyện ở đây giải quyết xong, ta sẽ trở lại tìm muội".
"Nàng ta rõ ràng chỉ đang bắn tiếng hù dọa, sao tỷ còn tin lời của nàng ta làm gì".
Bạch Cẩm đảo mắt liếc Hoa Khởi La, ra hiệu cho nàng ta ngậm miệng.
Chương 462: Muốn lên không được, muốn xuống không xong
Lúc này, nàng ta mới ngước mắt lên, lần đầu nhìn thẳng vào Tịch Thấm, rồi mỉm cười nói: “Tịch cô nương, đa tạ đã chỉ dạy. Tuy nhiên… Tịch cô nương đã biết trận pháp này nguy hiểm, cớ sao lại tự tiện xông vào cấm địa? Và… vì sao lại muốn vào Tuyệt Sát Trận?”
“Chẳng phải Bạch Cẩm cô nương cũng tự tiện xông vào cấm địa, cũng muốn vào Tuyệt Sát Trận đó sao? Chúng ta có cùng một mục tiêu, nếu trước đó đã không có thâm thù đại hận, hà cớ gì tìm hiểu nguyên nhân, sao không liên thủ, cùng xông vào sát trận thượng cổ?”
“Ồ… Tịch cô nương có lòng tin ta sẽ cùng ngươi liên thủ à?”
Đôi mắt quyến rũ của Tịch Thấm liếc nhìn vết máu trên chiếc váy trắng như tuyết của nàng ta, ẩn ý trong đó không cần nói cũng biết.
Bạch Cẩm là người thông minh, sao lại không hiểu ý nàng ta cho được.
Nàng ta là khách của Đan Hồi cốc, lại không để ý đến quy củ trong cốc, tự tiện xông vào cấm địa, hơn nữa còn bị trọng thương ngay trong cấm địa, nhưng vẫn kiên trì nán lại, há có thể cam tâm rời đi.
Đôi mắt sâu thẳm của Bạch Cẩm cũng nhìn thẳng về phía Tịch Thấm, bả vai nàng ta đã thấm máu, chắc hẳn cũng đã bị thương.
Tuy đôi bên không hề biết mục đích thật sự của nhau, nhưng Bạch Cẩm và Tịch Thấm vẫn nở nụ cười, coi như đã thống nhất hợp tác.
Hoa Khởi La nhăn mặt nói: “Còn ta thì phải làm sao bây giờ? Ta kiên quyết không đi đấy, các ngươi đừng nhằm vào ta!”
Tịch Thấm liếc nhìn lối vào, giọng thấp xuống vài phần: “Nếu như ta không đoán sai thì Thiên Phần tộc hẳn cũng đã tự tiện xông vào cấm địa”.
Bạch Cẩm tiếp lời: “Có thể Ngọc tộc cũng đã đến”.
Tịch Thấm cười cười: “Còn có thiếu cốc chủ Nạp Lan của Đan Hồi cốc. Ta thấy hắn rất để ý đến Cố cô nương, vì Cố cô nương, rất có thể hắn sẽ làm trái Cốc quy mà xông vào cấm địa”.
“Nếu Nạp Lan Lăng Nhược xông vào đây, chắc chắn Đan Hồi cốc sẽ không yên tâm để hắn ta đi một mình, đến lúc đó, những lão quái vật trong cốc cũng sẽ xông vào. Hơn nữa… có nhiều người tự tiện xông vào cấm địa như vậy, chẳng lẽ người của Đan Hồi cốc lại không biết?”
Hoa Khởi La nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, kế đó, nàng ta chỉ vào chính mình: “Nếu đã có nhiều người xông vào cấm địa như vậy, thêm một cái cũng chẳng sao, Bạch tỷ tỷ, tỷ cho ta đi cùng với”.
“Tiến lên quá nguy hiểm, như vầy đi, trước tiên, muội tìm một chỗ ẩn nấp, chờ chúng ta ra thì cùng nhau rời đi, nhớ kỹ, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, muội cũng không được xông vào đó”.
“Được rồi…”
“Còn nữa, bất kể có bao nhiêu lộ nhân mã, và dù bọn họ có xảy ra tranh chấp thế nào thì muội cũng không được phép nhúng tay vào”.
“Được rồi… Dù sao thì miễn là bọn họ không tổn thương tỷ và Cố tỷ tỷ, ta cũng chẳng rảnh rỗi đi gây chuyện với bọn họ”.
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Tịch Thấm, nàng ta bất giác nói: “Có vẻ như quan hệ giữa Khởi La muội muội và Cố cô nương không tầm thường”.
“Đương nhiên rồi, nếu ngươi dám đụng đến Cố tỷ tỷ của ta, cẩn thận ta không khách sáo đâu”, nàng giơ nắm đấm bé nhỏ lên, nhe răng trợn mắt với Tịch Thấm.
“Không biết Khởi La muội muội và Cố cô nương có quan hệ thế nào? Ta cảm thấy rất hiếu kỳ, xưa nay Băng tộc không tranh quyền thế, không hỏi thế sự, sao ngươi lại quen biết Cố cô nương?”
“Hừ, ta không nói cho ngươi biết đâu, nói gì thì nói, nếu ngươi dám tổn thương Cố tỷ tỷ của ta, toàn bộ Băng tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
Bạch Cẩm hất mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, nở một nụ cười thản nhiên mà hào phóng, lại không kém phần đoan trang, cao quý.
“Có vẻ như Tịch cô nương rất hứng thú với Cố cô nương. Không biết hai vị có mối quan hệ như thế nào?”
“Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu không có quan hệ với bất kỳ ai, nhưng với ai cũng có quan hệ. Đi thôi, em gái Bạch Cẩm, nếu ngươi không đi thì e rằng bảo bối trong đó sẽ bị người ta cướp sạch mất”.
“Đi thôi!”
Sau khi dặn dò Khởi La, một trắng, một đỏ, hai bóng dáng xinh đẹp lập tức bay vọt lên.
Sau khi các nàng đi không lâu, Ôn Thiếu Nghi cùng các trưởng lão Thiên Phần tộc, và Nạp Lang Lăng Nhược lần lượt tiến đến, bọn họ cẩn thận đánh giá trận pháp, rồi cũng đi lên.
Hoa Khởi La ẩn mình trong bóng tối không khỏi nhíu mày.
Đám người này lên đó làm gì?
Chẳng lẽ bên trong thật sự có bảo bối gì à?
Nàng ta không cam tâm một mình ở lại đây, đôi mắt to tròn đảo một vòng, rồi cũng trèo lên theo.
Mới leo lên không bao lâu, Hoa Khởi La đã trợn tròn mắt.
Đây là tình huống gì? Phía trước có vô số xích sắt với đủ loại kích cỡ đan xen chằng chịt, mỗi một sợi xích sắt đều tỏa ra từng luồng khí đen.
Vốn dĩ nàng ta định trực tiếp xông lên, nhưng nhớ đến ánh mắt nghiêm túc của Bạch Cẩm, ngẫm lại vẫn nên thận trọng một chút.
Tay phải khẽ đảo, một dải lụa màu sắc sặc sỡ lao ra.
Tơ lụa đụng phải khí đen liền bị ăn mòn, đến cặn cũng không còn, hơn nữa tốc độ còn nhanh đến cực hạn.
Hoa Khởi La vỗ mạnh lên bộ ngực của mình.
May thật, may mà vừa nãy nàng ta không trực tiếp xông vào.
Không ngờ khí đen này lại có độc tính mạnh như vậy.
Ngước nhìn không thấy đích đến, cúi xuống lại thấy chín sợi xích sắt bên dưới chẳng biết từ lúc nào đã nhiễm khí đen.
Hoa Khởi La muốn lên không được, muốn xuống cũng không xong, cuối cùng bị kẹt lại ở giữa.
Chương 463: Phu quân biến thành cha
“Tiêu rồi tiêu rồi, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình sẽ mãi mắc kẹt ở trong này? Không được, khói đen vẫn đang khuếch tán, nếu không mau chóng rời khỏi nơi này, chắc chắn mạng nhỏ của mình cũng hết ở đây!”
Mãi đến lúc này, Hoa Khởi La mới hiểu được vì sao Bạch tỷ tỷ lại cẩn thận như vậy.
“Bên trên hay là bên dưới, có người không, cứu ta với, này…”
Nàng ta không muốn la hét như vậy nhưng nàng ta lại càng không muốn chết, vì thế chỉ có thể liều mạng hô to cầu cứu, cũng không biết người bên trên có nghe thấy tiếng cầu cứu của nàng ta hay không nữa, đợi lâu vậy rồi mà chẳng có ai xuống cứu nàng ta, lại càng không có kẻ nào từ bên dưới đi lên.
Khói đen không ngừng khuếch tán với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, Hoa Khởi La vô cùng lo lắng.
“Có người không, mau cứu ta, ta sắp bị ăn mòn thành cặn bã rồi, Cố tỷ tỷ… Bạch tỷ tỷ…”
Nàng ta hét lớn như vậy, Cố tỷ tỷ và Bạch tỷ tỷ không thể nào không nghe thấy, các nàng ở bên trên gặp phải chuyện gì nguy hiểm rồi sao?
Nghĩ đến đây, Hoa Khởi La lại không lo cho an toàn của mình nữa, cố gắng nghĩ đủ mọi cách leo lên xem thử.
Nàng ta khẽ cắn môi, muốn dùng thuật khinh công linh hoạt nhanh nhẹn xuyên qua những xích sắt chằng chịt này, sau khi thử mấy lần thì buồn bực giậm chân: “Tức chết ta rồi, gần đây ăn nhiều béo lên quá, ngang dọc gì cũng không lọt, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”
Nàng ta buồn bực vò đầu, hô to với tâm trạng sụp đổ: “Chỉ cần người nào có thể mang ta đi lên, hoặc là xuống dưới, ta sẽ gả cho người đó”.
“Tiểu nha đầu, dù là ai, ngươi cũng gả sao?”
“Gả gả gả, cho dù gả cho heo, gả cho chó, ta cũng đồng ý”.
Hoa Khởi La lộ vẻ vui mừng, lập tức thấy một bóng người xuyên qua khe hở của xích sắt chằng chịt mà bay đến như làn gió mát.
Khe hở rất nhỏ, đan xen phức tạp nhưng người đến lại không chút tổn thương, luôn có thể tránh né hoàn mỹ, đi đến trước mặt nàng ta.
Vẻ mặt vui mừng của Hoa Khởi La dần dần siết lại, mếu máo nói: “Hả… là một ông già, còn là một ông già gần sáu mươi tuổi”.
Thất trưởng lão với mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, còn để chòm râu trắng như tuyết, nhưng ánh mắt sáng ngời có hồn, cơ thể cường tráng, nhìn thế nào cũng không giống một ông già.
“Tiểu nha đầu, đừng nhìn ta tóc bạc, thực tế tuổi tác của ta nhỏ hơn ngươi tưởng tượng nhiều”.
“Thôi đi, có quỷ mới tin, muốn làm ông nội của ta, ta còn chê già ấy”.
“Tiểu nha đầu bề ngoài rất đẹp, chỉ là miệng lưỡi sắc bén, nói lời không xuôi tai chút nào”.
Trông thấy Thất trưởng lão sắp rời đi, Hoa Khởi La lập tức đi lên, ôm chặt đùi ông ta, ấm ức nói: “Ngươi đừng bỏ lại ta một mình ở nơi này, ta sẽ mất mạng”.
“Không phải ngươi nói ta muốn làm gia gia ngươi, ngươi còn chê già sao?”
“Gia gia… không… phu quân, sau này ngươi chính là phu quân của ta…”
“Bịch…”
Thất trưởng lão bị dọa sợ suýt rớt xuống, nếu không có Hoa Khởi La ôm chặt đùi mình, chỉ sợ ông ta sớm đã mất mạng ở nơi này rồi.
Ông ta hất hất, lại không thể nào hất Hoa Khởi La ra.
“Tiểu nha đầu, tuổi tác chúng ta chênh lệch quá lớn, ngươi gọi ta là phu quân, chẳng phải muốn dọa chết ta sao?”
Hoa Khởi La cười ngọt ngào: “Tướng công”.
“Thôi thôi thôi, tướng công cái gì chứ! Đừng gọi linh tinh, ta vẫn còn tấm thân đồng tử đấy”.
“Quan nhân”.
Thất trưởng lão đen mặt.
“Nữ nhân đều phiền phức, ta không có ý định cưới thê tử, ngươi cũng đừng ỷ lại vào ta”.
“Ôi, dọa ta giật mình, ngươi không cưới thê tử thì càng tốt, ta cũng không muốn gả cho một ông già đâu, truyền ra ngoài rồi thanh danh của ta sẽ rất tệ”.
“Ngươi cứ ôm chặt đùi ta làm gì?”
“Gia gia, ngươi mang ta lên đi mà”.
“Thôi thôi thôi, gia gia gì chứ, ta mới nói rồi, ta vẫn còn tấm thân đồng tử, đừng gọi ta già như vậy”.
“Đại bá”.
“Khó nghe”.
“Đại thúc”.
“Còn khó nghe hơn”.
“Cha…”
Bịch…
Thất trưởng lão lại suýt thì ngã chổng vó, mém bị khói đen ăn mòn.
Ông ta ngửa đầu nhìn Hoa Khởi La mỉm cười thuần khiết với ông ta, không hiểu vì sao vành mắt lại ẩm ướt.
Cha…
Cách gọi này…
Trái tim ông ta cũng trở nên mềm mại…
“Còn không mau buông tay, khói đen sắp tràn đến rồi, muốn để ta chôn cùng ngươi à”.
“Cảm ơn cha”.
Hoa Khởi La nắm chặt lấy cánh tay ông ta, chỉ sợ nửa đường ông ta quăng mình xuống.
“Cha, ta muốn đi lên, ngươi đừng xuống dưới đấy”.
“Nha đầu này, bị ngốc hả! Một xíu xiu khói đen mà ngươi cũng không đối phó được, lại còn muốn đi lên, ngươi biết bên trên là cái gì không? Chính là sát trận thượng cổ, ngay cả cao thủ cấp bảy cũng khó mà an toàn xông ra ngoài”.
“Cấp bảy cũng khó mà xông ra? Nhưng bây giờ chúng ta đang đi vào, chứ không phải ra ngoài nha”.
Nếu như không phải sắc mặt nàng ta hiện lên vẻ nghiêm túc và tò mò, Thất trưởng lão đã cho rằng nha đầu đang trêu đùa ông ta.
Ông ta đã mơ hồ lắm rồi, không ngờ nghĩa nữ mới nhận còn mơ hồ hơn ông ta.
Khói đen không ngừng thay đổi, dần dần tăng lên gấp bội, con đường dưới đáy đã bị lấp kín hoàn toàn, chỉ có cố gắng leo lên mới có chút cơ hội.
Thất trưởng lão vừa ôm nàng ta xuyên qua những xích sắt phù văn chằng chịt vừa nói: “Bây giờ, cho dù chúng ta muốn ra ngoài cũng không ra được”.
“Thế thì càng tốt, như vậy chúng ta có thể đi tìm Bạch tỷ tỷ và Cố tỷ tỷ rồi”.
“Nha đầu ngươi, cũng lạc quan quá rồi”.
“Phụ thân, con người ngươi tốt như vậy, sau này ta bảo Bạch tỷ tỷ và Cố tỷ tỷ cũng nhận ngươi làm nghĩa phụ, có thêm một người yêu thương mình, chắc chắn các tỷ ấy sẽ rất vui lòng”.
“Hở…”
Thất trưởng lão lại, lại, lại suýt bị khói đen ăn mòn.
Ông ta tức giận nói: “Ngươi cho rằng người nào cũng lạc quan, gặp ai cũng nhận cha như ngươi à”.
A Hy là tộc trưởng của bọn họ, nhận ông ta làm cha, thế chẳng phải muốn ông ta giảm thọ sao?
Chương 464: Tiểu Cửu Nhi bị bỏng
Ở giữa núi Kiếm Hình, ba người Cố Thanh Hy đứng trên một mỏm đá, nhìn xuống mọi thứ bên dưới bằng ánh mắt lo lắng.
Mỏm đá này thực chất là một vách đá nhô ra, vừa đủ chỗ cho ba người.
Vách đá phía trên rất trơn trượt, không chỉ không có điểm bám nào để dồn lực, đã vậy đâu đâu cũng bày đầy sát trận và huyễn trận, chỉ một bước đi sai, họ sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Xuống bên dưới là từng vũng Huyết Hải, cũng chẳng có điểm bám nào hết.
Bên cạnh lại là tà trận khói đen đằng đằng sát khí.
Họ lần mò leo tới nơi này, trận pháp xuất hiện liên tục hết cái này đến cái khác, trận pháp nào cũng là đỉnh cao, vô cùng khó phá giải.
Ba người họ liên thủ lại mới gắng gượng đi được tới đây, dọc đường suýt mất mạng vài lần.
Có thể nói rằng, ngoại trừ tuyệt sát trên ở sơn trang Thu Phong ra, đây là trận pháp khó khăn nhất mà họ từng đụng độ.
Vả lại trận pháp ở nơi này “trận lồng trong trận”, lồng ghép vào nhau, nhiều pháp trận liên hoàn ập xuống, mức độ sát thương đâu phải là thứ mà tuyệt sát trận ở núi Thu Phong có thể bì được.
“Bây giờ làm sao đây, chúng ta vẫn phải tiếp tục leo lên sao?”
Đôi mắt quỷ dị của ma chủ hướng về phía Cố Thanh Hy.
Hắn ta từng nghĩ trận pháp này không đơn giản, nhưng không ngờ nó lại phức tạp đến mức ấy.
Cố Thanh Hy cắn răng đáp: “Lên chứ, đã đến tận đây rồi, tại sao không lên”.
Mặc dù đã dồn hết sức rồi mà mới đến được chỗ này, nàng cũng phải tiếp tục trèo lên.
Chưa tìm được chìa khóa hình ngôi sao, nàng sẽ không đi đâu hết.
“Trên đó cao quá, nhìn lên không thấy được kết thúc, lại không có điểm bám, với võ công của ba chúng ta, tạm thời chưa có cách nào lên đó được”.
Cao thủ cấp bảy còn chưa chắc đã lên được.
Huống hồ võ công của họ còn bị Cố Thanh Hy hút đi nhiều như thế.
Ánh mắt Cố Thanh Hy lóe lên, nàng lắc lắc Tiểu Cửu Nhi trên cổ tay: “Tỉnh dậy đi, cho ngươi một nhiệm vụ, mang theo dây thừng leo lên đó”.
Tiểu Cửu Nhi lắc lắc cái đầu, bởi vì đang ngủ say bỗng bị đánh thức nên nó phát ra vài tiếng xì xì với vẻ không vui.
Nó ngẩng đầu lên nhưng chỉ thấy vách đá trơn trượt, nhìn thế nào cũng không thấy điểm tận cùng, Tiểu Cửu Nhi rùng mình, kêu xì xì.
“Cao thế này á, ta bò lên kiểu gì được”.
Cố Thanh Hy xách nó lên, ném nó vào vách đá: “Chẳng phải ngươi nói ngươi là vua của các loài rắn sao, nếu ngươi đã là vua của các loài rắn, chỉ một cách vách đá nhỏ xíu thế này, làm khó được ngươi chắc?”
“Gì mà vách đá nhỏ xíu, thứ này chẳng khác nào vách đá cheo leo vạn trượng đấy hiểu không? Còn nữa, bên cạnh có cái trận gì kia, trông có vẻ không tầm thường”.
“Ngươi có đi không?”, Cố Thanh Hy dứ dứ nắm đấm, giọng điệu tỏ vẻ cảnh cáo.
Tiểu Cửu Nhi nhăn nhó, biến lớn cơ thể với vẻ mặt không cam tâm tình nguyện lắm.
Từ một mét đến ba mét, mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét rồi đến mức một trăm mét.
Thế nhưng, vẫn chưa thể chạm tới đỉnh.
Cố Thanh Hy và mấy người kia chậc lưỡi, một trăm mét vẫn chưa lên được sao?
Rốt cuộc vách đá này cao đến mức nào?
“Xì… đùng đùng đùng…”
Bởi vì vách đá quá trơn trượt, cơ thể của Tiểu Cửu Nhi trở nên quá to lớn, không thể nào đặt chân lên một vách đá nhỏ bé nhô ra, cơ thể bỗng chốc trượt xuống khá nhiều.
Cũng may Dạ Mặc Uyên và ma chủ đã dự đoán điều này từ trước nên hóa giải tà khí màu đen trên sợi xích sắt mới giúp Tiểu Cửu Nhi không mất mạng.
Tiểu Cửu Nhi va phải vách đá, đôi mắt to như chuông đồng lộ vẻ giận dữ.
Nó “phì” một tiếng rồi tiếp tục leo lên trên, chỉ chớp mắt đã lên được hơn mười mét, cái đuôi rắn khổng lồ gần như không thể thấy rõ nữa.
Cố Thanh Hy và mấy người kia thở phào một hơi.
Chỉ cần Tiểu Cửu Nhi leo lên rồi thả dây thừng xuống, tất lẽ dĩ nhiên là họ cũng có thể leo lên đó.
Hi vọng vừa mới dâng lên, họ đột nhiên nghe thấy tiếng rắn kêu rất thê thảm.
Ngay sau đó cơ thể mềm nhũn của Tiểu Cửu Nhi rơi xuống, toàn bộ thân thể dính phải một ngọn lửa lớn, không ít nơi trên người đã bị cháy sém.
Cố Thanh Hy muốn túm lấy nó, thế nhưng nó quá nặng nên không thể nào túm được, nàng cuống quýt kêu: “Tiểu Cửu Nhi, mau biến nhỏ lại, mau lên”.
Không biết Tiểu Cửu Nhi bị nướng cháy ngoài giòn trong mềm có nghe được lời nói của Cố Thanh Hy hay không, thế nhưng nó biến nhỏ đi đôi chút, dù vẫn dài hơn mười mét.
Dạ Mặc Uyên đành sử dụng nội lực để biến cơ thể nó nhỏ lại, bấy giờ mới có thể túm lấy nó trong tay.
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi đau khổ la lên oai oái.
“Sao lại bị cháy nghiêm trọng thế này?”, Cố Thanh Hy lấy thuốc trị bỏng bôi lên vết thương cho nó.
“Đau đau đau… đau chết ta mất”.
“Nhẫn nhịn đi, ai bảo ngươi ngốc như thế, một cái vách đá bé tẹo cũng không leo lên được”.
“Chủ nhân, cô không phải leo lên nên nói gì cũng được, nếu cô lợi hại như thế thì cô leo lên thử xem, cái vách đá đó… Ôi chao ôi, đau chết ta mất, chủ nhân, cô cố tình bắt nạt loài rắn phải không?”
Tiểu Cửu Nhi la lên oai oái, cũng không biết nó có đau thật hay không.
Cố Thanh Hy nghẹn lời, nàng ra tay rất nhẹ nhàng đấy chứ, có cần thiết phải kêu gào lớn tiếng vậy không?
“Nói thử xem, bên trên có gì?”
Tiểu Cửu Nhi vẫn còn thấy khiếp hãi, liên tục chậc lưỡi.
“Chủ nhân, phía trước không thể đi được đâu, nguy hiểm lắm”.
Chương 465: Tiểu Cửu Nhi mê ăn bỏ bạn
“Có hỏa trận, hỏa đao, hỏa vân, có cả độc trận, kiến độc, rết độc, vân vân, hay nên nói cách khác, cứ mười mấy mét lại có một đại trận, đại trận lợi hại lắm, Tiểu Cửu Nhi suýt nữa bỏ mạng ở đó rồi”.
Cố Thanh Hy thuật lại những lời Tiểu Cửu Nhi nói cho họ nghe.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên có vẻ nghiêm trọng.
Nếu đúng như lời Tiểu Cửu Nhi nói thì không biết nơi đó bố trí bao nhiêu trận pháp to to nhỏ nhỏ.
Cứ cách mười mấy mét lại có một trận pháp, đã thế trận pháp này còn lợi hại hơn trận pháp trước đó, lại không có điểm bám, họ gần như không có khả năng xông lên đó.
Ma chủ thì tỏ ra ung dung hơn: “Dù sao chúng ta không lên đó thì thôi, cùng lắm là tìm lối đi xuống, nơi này cũng chẳng có gì thú vị. Tiểu tỷ tỷ, nếu tỷ muốn chơi trò gì đó kích thích, ta dẫn tỷ tới nơi khác”.
Cố Thanh Hy trợn mắt khinh thường.
Hắn ta nghĩ nàng ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi nên kiếm việc để làm sao?
Tìm kích thích gì chứ?
“Tiểu Cửu Nhi, ngươi có trông thấy một chiếc chìa khóa hình ngôi sao ở trên đó không”.
Ma chủ bỗng dưng bừng tỉnh: “Quả nhiên tỷ đến đây để tìm chiếc chìa khóa hình ngôi sao thứ hai”.
Dạ Mặc Uyên khẽ nhíu mày: “Chìa khóa hình ngôi sao?”
“Thứ này ngươi không biết đúng không, đây là bí mật giữa ta và tiểu tỷ tỷ”.
“Chìa khóa hình ngôi sao có tổng cộng ba chiếc đúng không?”
Cố Thanh Hy giật mình: “Sao chàng biết có ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao?”
“Từng đọc trong một cuốn sách cổ, nghe nói có thể mở được kho báu nào đó, nhưng rốt cuộc là kho báu gì thì không thấy ghi chép”.
“Thế chàng có biết chiếc chìa khóa thứ hai nằm ở chỗ nào của nơi này không?”
Dạ Mặc Uyên nhướn mày: “Tại sao ta phải nói với nàng?”
“Thôi vậy, chàng không nói thì thôi. Tiểu Cửu Nhi, ngươi lên đó thêm lần nữa xem thử, có điểm bám nào không, ta vẫn phải tiếp tục tiến lên”.
“Chủ nhân, càng lên trên cao thì vách đá càng trơn trượt, không có điểm bám nào hết, à… không phải, vách đá lồi ra có tính là điểm bám không nhỉ, chỉ có thể chứa được một người, đồng thời khinh công nhất định phải tốt”.
“Tất nhiên là được tính, đưa ta lên đó đi”.
“Thế bọn ta thì sao, bọn ta phải làm thế nào?”
“Các ngươi muốn lên đâu thì lên”.
Cố Thanh Hy nói rồi lập tức yêu cầu Tiểu Cửu Nhi đưa nàng lên trên.
Dạ Mặc Uyên xách Tiểu Cửu Nhi lên và uy hiếp: “Nếu hôm nay ngươi chỉ đưa một mình nàng ấy lên đó, vậy thì sau này ngươi đừng hòng ăn được miếng thịt nào trong phủ Dạ Vương nữa”.
Tiểu Cửu Nhi run rẩy.
Lời uy hiếp này sao mà ác quá đi.
Nó không thể thiếu thịt được.
Ma chủ mỉm cười nhẹ bẫng như không: “Nếu ngươi không đưa ta đi, ngươi cũng đừng hòng ăn được miếng thịt nào của Ma tộc nữa”.
Tiểu Cửu Nhi lập tức đầu hàng.
Bất kể là phủ Dạ Vương hay Ma tộc, thức ăn của họ vẫn luôn ngon hơn những nơi khác rất nhiều.
Tiểu Cửu Nhi làm nũng: “Chủ nhân, ta có thể đưa hai người họ đi cùng không?”
“Không thể”.
“Ôi chao, Tiểu Cửu Nhi bị lửa đốt đau quá đi mất, chẳng có tí sức lực nào luôn, hay là chủ nhân tự nghĩ cách lên đó đi”.
Cố Thanh Hy chỉ hận không thể hầm luôn con rắn mê ăn bỏ bạn này luôn.
Thứ quái gì đây!
“Nếu ngươi không nhanh chóng đưa ta lên đó, có tin ta quăng ngươi đi ngay bây giờ không”.
“Được rồi mà rồi mà, bây giờ ta sẽ đưa cô lên đó”.
Tiểu Cửu Nhi lập tức biến thân thành rắn khổng lồ, không chỉ cõng Cố Thanh Hy lên mà còn cõng thêm cả Dạ Mặc Uyên và ma chủ.
Bên trên quá nguy hiểm, trận pháp tung bay khắp nơi, chỉ thoáng không chú ý là có thể bỏ mạng ở nơi này.
Tiểu Cửu Nhi vung đuôi lên, hất Cố Thanh Hy và những người kia vào trong chiếc gai gỗ.
Ba người này sở hữu khinh công thượng thừa, cho dù chiếc gai gỗ nhỏ đến mức nào, khoảng cách xa đến mức nào, họ cũng có thể đứng vào bên trong một cách hoàn hảo.
Cơ thể Tiểu Cửu Nhi liên tục thu nhỏ, sau cùng ngoan ngoãn quấn lên cổ tay Cố Thanh Hy.
Chỉ sợ gặp phải nguy hiểm gì đó.
Ngay khi Cố Thanh Hy và hai người kia đứng vững, đột nhiên có cơn gió lớn thổi tới, cùng với vô số lưỡi dao sắc bén.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ ra tay cùng lúc, dùng nội lực để hình thành một lớp bảo vệ, bảo vệ Cố Thanh Hy.
Lưỡi dao nhọn không biết được làm được nguyên liệu gì mà vô cùng sắc bén, hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao ngưng tụ với nhau, uy lực không hề nhỏ, loáng thoáng thấy khả năng có thể xuyên qua hàng bảo vệ.
Ma chủ chửi rủa một tiếng: “Đệt, đây là trận pháp lưỡi đao, uy lực mạnh như thế này sao”.
Tiểu Cửu Nhi rụt cổ lại, hắn ta nói đến mức này rồi, bên trên rất nguy hiểm, là chủ nhân cứ đòi lên trên đấy chứ.
Dạ Mặc Uyên phì cười: “Nếu ngươi thấy không ổn thì cút cho sớm sớm đi”.
“Ai dám nói bổn tọa không ổn”.
Không biết có phải bị kích thích hay không, ma chủ vung tay phải lên, phát động toàn bộ nội lực, sau đó ngón tay hắn ta nhúc nhích, từng bông hoa Mạn Đà La kiều diễm nở rộ, biến thành một cái đầu lâu, cắn những lưỡi dao răng rắc.
Lưỡi dao nhọn vô cùng rắn chắc, không ít chiếc răng nhọn của đầu lâu bị gãy.
Lưỡi dao bị gặm mất khá nhiều, trên mặt Cố Thanh Hy không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn trầm trọng hơn.
Lưỡi dao lao đến như dời non lấp biển, dường như không có điểm dừng, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì họ cũng sức cùng lực kiệt.
Bên dưới lại có vài bóng người nhanh chóng bò lên, chạy tới chiếc gai gỗ.
Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn thử, hóa ra người của Thiên Phần tộc đang leo lên chứ chẳng phải ai khác.
Đôi môi đỏ thắm của nàng nhếch lên một nụ cười.
Nàng ngưng tụ nội lực trong lòng bàn tay, đột nhiên mở miệng hô to: “Long châu, thế mà có long châu! A Mạc, mau phá trận pháp lưỡi đao, đừng để cho người khác cướp mất long châu!”
Bình luận facebook