Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 471-475
Chương 471: Từ trên trời rơi xuống
Nhưng dao động trên chiếc chìa khóa này giống hệt như hai chiếc khác trên cơ thể nàng, có vẻ không giống đồ giả.
Nhìn xung quanh không thấy bất kỳ hiểm nguy nào, cũng không có cơ quan.
Dạ Mặc Uyên gắng gượng đứng dậy, võ công của hắn đang từ từ khôi phục, dùng nội lực của bản thân để tự trị thương.
Hắn cũng nói: “Không cần nhìn nữa, không có cơ quan”.
Cố Thanh Hy gật gật đầu, giơ tay lấy chiếc chìa khóa hình ngôi sao thứ ba.
Nàng sững sờ nhìn chiếc chìa khóa hình ngôi sao thứ ba trong tay mình, dù thế nào cũng không ngờ rằng chiếc chìa khóa ngôi sao thứ ba có thể lấy được một cách dễ dàng như vậy.
Nếu không phải vì Dạ Mặc Uyên còn ở đây, Cố Thanh Hy muốn bỏ chiếc chìa khóa này vào la bàn để điều tra xem viên long châu thứ sáu rốt cuộc đang ở đâu.
Đột nhiên, Dạ Mặc Uyên trầm giọng nói: “Hình như chúng ta đã đến nơi mà chúng ta không nên đến”.
“Sợ gì chứ, chẳng phải chúng ta thường xuyên tới những nơi không nên tới sao?”
“Nơi này là Thiên Phần tộc”.
Shh...
Một câu nói thốt ra, Cố Thanh Hy như bị gõ một gậy vào đầu.
“Thiên Phần tộc?”
Thiên Phần tộc thật sao?
Tại sao họ tự dưng lại tới được nơi này?
“Trước kia chúng ta bị hút vào trong xoáy lốc, chắc hẳn trung tâm của xoáy lốc là một trận pháp truyền tống - trận pháp truyền tống từ Đan Hồi cốc tới Thiên Phần tộc”.
Dạ Mặc Uyên nhìn chằm chằm vào hình vẽ đằng vân hừng hực trên bức tường mà trong lòng dâng trào vô số cảm xúc như dời non lấp bể.
Có oán hận, có chấn động, có nghi ngờ, đủ thứ đan xen vào nhau.
Đan Hồi cốc và Thiên Phần tộc không hề có giao tình thâm sâu, tại sao ở sâu trong cấm địa lại có trận pháp truyền tống?
Nếu đoán không nhầm, chắc hẳn nơi này là một trong số những cấm địa của Thiên Phần tộc.
“Bên ngoài có người tiến vào”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa kéo hắn vào một góc khuất.
“Cộp cộp cộp..”.
Mấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cùng với đó là tiếng thảo luận của họ.
“Nghe nói gì chưa, thiếu tộc chủ của chúng ta và phó tộc trưởng Tư Không bị thương nặng rồi, nhất là thiếu tộc chủ, bị thương nghiêm trọng lắm, tộc trưởng và mấy vị trưởng lão chữa trị cho hắn ta cả đêm, đến giờ vẫn chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm”.
“Không phải chứ, thiếu tộc chủ và phó tộc trưởng Tư Không võ công cao cường, trên thế gian này có ai làm gì được họ?”
“Điều này thì ai mà biết được, nhưng có một chuyện kỳ lạ lắm”.
“Ồ... chuyện gì thế?”
“Chẳng phải phó tộc trưởng với thiếu tộc chủ của chúng ta tới Đan Hồi cốc tham gia đại hội thưởng đan sao, chẳng hiểu thế nào, họ đột nhiên từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trên mái nhà chính điện của Thiên Phần tộc, nghe nói còn làm sập cả mái nhà”.
“Không thể nào, cho dù phó tộc trưởng với thiếu tộc chủ quay về Thiên Phần tộc cũng không thể rơi từ trên xuống làm hỏng mái nhà. Vả lại, Đan Hồi cốc cách chúng ta xa như thế, trong thời gian ngắn như vậy, làm sao họ có thể quay về được, trừ phi họ chưa từng đến Đan Hồi cốc”.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên đưa mắt nhìn nhau.
Hai người họ rơi xuống nơi này, nhưng Ôn Thiếu Nghi lại rơi xuống mái nhà, vậy những người khác thì sao, phải chăng cũng rơi xuống nơi khác ở Thiên Phần tộc?
Bất kể là ma chủ, Tịch Thấm hay Bạch Cẩm, thế lực phía sau không hề tầm thường, họ không cần phải quá lo cho những người này, ngược lại là nên lo lắng xem mình có thể an toàn rời khỏi Thiên Phần tộc không.
Mấy hạ nhân thấy không có ai nên mới thậm thà thậm thụt với nhau: “Nể tình hai ta quan hệ tốt, ta lén nói cho ngươi một bí mật động trời. Thiếu tộc chủ và phó tộc trưởng thực sự đã tới Đan Hồi cốc, vết thương chằng chịt trên người họ là do bị người ta đả thương khi ở Đan Hồi cốc đấy”.
“Đùa gì chứ, hai nơi cách nhau xa xôi ngàn dặm, vả lại, Đan Hồi cốc cũng chẳng có ai đủ bản lĩnh để đánh trọng thương phó tộc trưởng cùng thiếu tộc chủ của chúng ta cả”.
“Ta nói tại sao ngươi lại không tin ta chứ, điều này là do chính miệng tỷ tỷ ta nói với ta đấy. Tỷ tỷ ta là tiểu thiếp được sủng ái của phó tộc trưởng Tư Không, lời tỷ ấy nói, chẳng lẽ là giả sao?”
“Không phải chứ..”.
“Thật đó, không chỉ như thế, cốc chủ Nạp Lan và thiếu cốc chủ Nạp Lan cũng tới”.
“Sao cơ... chẳng phải Đan Hồi cốc đang diễn ra đại hội thưởng đan à, sao họ lại tới Thiên Phần tộc của chúng ta?”
“Thế nên ta mới cảm thấy chuyện này có điều gì đó không đúng lắm”.
“Người của Đan Hồi cốc tới Thiên Phần tộc của chúng ta làm gì?”
“Ta làm sao mà biết được, ta chỉ biết họ cũng xuất hiện rất đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu nào mà rơi từ trên trời xuống giống như thiếu tộc chủ vậy... Ta còn nghe nói, Thiên Phần tộc của chúng ta còn có những vị khách không mời khác, tộc trưởng đang truy bắt”.
Hai người vừa nói vừa rời đi.
Cố Thanh Hy sờ cằm theo thói quen, lẩm bẩm nói: “Ha... Lần này Thiên Phần tộc sẽ náo nhiệt lắm đây”.
“Nếu người của Đan Hồi cốc đã tới, vậy thì nếu không có gì bất ngờ, người của Ngọc tộc chắc hẳn cũng đã đến”.
Lòng hai người không khỏi nặng nề.
Ngoại trừ họ ra, tình hình những người khác cũng coi như tạm ổn.
Chương 472: Tàn nhẫn
Nhưng người Ngọc tộc xuất hiện ở đây tất nhiên là muốn đánh một trận sống còn với Thiên Phần tộc.
Nơi này là địa bàn của Thiên Phần tộc, nếu xung đột ngay tại đây thì chắc chắn Ngọc tộc sẽ phải chịu thiệt.
“Trước tiên tìm đường ra ngoài đã, nếu tìm được truyền tống trận là tốt nhất, còn không thì cũng chỉ có thể đánh một trận thôi”.
Hai người cùng tìm kiếm nhưng cũng không thấy được bất cứ truyền tống trận nào, bởi vậy Cố Thanh Hy đã xung phong rón rén đi ra ngoài thám thính.
Chỉ có hai thủ vệ.
Cố Thanh Hy bắn ra ám khí, khiến hai người kia không kịp đề phòng đã gục xuống.
Nàng vô cùng thành thạo, nhanh chóng lột quần áo trên người thủ vệ rồi mặc lên người mình, sau đó ném một bộ khác cho Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên nhìn đến mức líu lưỡi.
Động tác thuần thục đến vậy…
Rốt cuộc cô nương này đã từng lột quần áo của bao nhiêu người rồi hả?
“Nhìn cái gì? Còn không mặc vào nhanh lên!”
“Sau này không cho nàng lột quần áo của người đàn ông nào nữa!”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi.
“Được được được, về sau ta chỉ lột đồ một mình chàng thôi được chưa”.
Giờ phút nào rồi mà còn so đo mấy thứ này cơ chứ?
Chỉ là lột quần áo thôi mà, đâu phải làm chuyện khác người gì đâu.
Dạ Mặc Uyên ôm lấy ngực mình.
Cô nàng này đúng là người được phái xuống để hành hạ hắn mà, so đo với nàng thì khéo hắn bị tức chết mất thôi.
“Chàng vẫn chịu được chứ?”
Cố Thanh Hy đi trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Dạ Mặc Uyên đang cố nén cảm giác khó chịu ở đằng sau.
“Yên tâm, bổn vương sẽ chỉ chết sau lưng nàng thôi”.
Cố Thanh Hy nhếch môi, tiếp tục đi về phía trước.
Không biết có phải do vị trí địa lý của nơi này quá hẻo lánh hay không, hoặc là do thủ vệ đã bị điều đi, mà nơi này vắng vẻ đến mức không có bất cứ bóng dáng người nào.
Nhưng càng như vậy thì bọn họ càng cảnh giác hơn.
Thiên Phần tộc có bối cảnh ngàn năm, được tôn là đại tộc đệ nhất thiên hạ, chắc chắn đám thủ vệ không thể lỏng lẻo đến mức đó được.
“Hay là đối phương đã phát hiện ra chúng ta, dự định bắt ba ba trong rọ?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Dạ Mặc Uyên lắc đầu.
Hắn bị thương nặng.
Võ công của Cố Thanh Hy thì bình thường, nếu Thiên Phần tộc muốn bắt bọn họ thì không cần phải tốn nhiều tâm huyết như thế.
Đi mãi đi mãi, hai người Cố Thanh Hy đã tới một khu vực vắng vẻ.
Núi giả ở nơi này san sát nhau, trăm hoa đua nở, cung điện liền kề, duy chỉ không có thủ vệ canh gác.
Hai người Cố Thanh Hy còn loáng thoáng nghe được tiếng người khác tranh chấp.
“Ta vì nàng mà không tiếc giết chết cả thê tử! Vì nàng, ta không tiếc hi sinh tính mạng bản thân! Vì nàng, không tiếc giết chết con gái ruột của chính mình, thế mà nàng vẫn chọn hắn ta, chỉ vì hắn ta là đế vương cao cao tại thượng sao?”
“Ngươi buông ta ra, đến cả vợ con mình mà ngươi cũng giết thì có tư cách gì mà nói yêu ta chứ, ngươi làm vậy không phải vì ta mà chỉ để thỏa mãn bản thân mà thôi”.
Cố Thanh Hy dừng bước.
Giọng nói này sao lại giống giọng của phó tộc trưởng Tư Không và hoàng hậu Sở Quốc vậy nhỉ?
“Đi thôi, đừng quan tâm mấy chuyện không đâu”, Dạ Mặc Uyên nhắc nhở.
Cố Thanh Hy lắc đầu, nhẹ nhàng đi về phía phát ra giọng nói.
Nếu là người khác thì nàng cũng chẳng quan tâm làm gì, nhưng đây lại là hoàng hậu Sở Quốc, bởi vậy, nàng nhất định phải quan tâm, bà ấy chính là mẹ ruột của Diệp Phong, mà nàng thì đang nợ Diệp Phong một ân tình.
Càng tiến lại gần, tiếng tranh chấp cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Qua song cửa sổ.
Cuối cùng Cố Thanh Hy cũng nhìn thấy được hai người trong phòng.
Một người là phó tộc trưởng Tư Không bị thương, lúc này cảm xúc của ông ta vô cùng kích động, vẻ mặt hung dữ.
Người còn lại là hoàng hậu Sở Quốc, trông bà ấy vẫn cao quý như lúc trước, nhưng trên gương mặt không thể che giấu được vẻ lo lắng và khó chịu.
“Hoàng đế Sở Quốc có gì tốt? Vì sao nàng lại chọn hắn mà không chọn ta?”
“Ta thích hắn, trong lòng ta, hắn là người cực tốt. Ngươi mau thả ta ra, nếu còn không thả thì hoàng thượng sẽ phái binh đánh Thiên Phần tộc đấy”.
“Phái binh đánh Thiên Phần tộc? Ha ha ha… Hắn ta mà đủ khả năng tìm được lối vào Thiên Phần tộc sao?”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Hơn hai mươi năm rồi, mà ngươi vẫn còn chưa bỏ qua được sao?”
“Tất nhiên rồi, nếu nàng không chết thì ta không thể bỏ qua”.
Ánh mắt Cố Thanh Hy thoáng trầm xuống.
Xem ra giữa hoàng hậu Sở Quốc và phó tộc trưởng Tư Không có chuyện cũ.
“Ta đã là thê tử của hắn, còn sinh cho hắn một đứa con”. Hoàng hậu Sở Quốc một lần nữa nhấn mạnh việc mình đã là vợ của người khác, cố gắng tránh xa phó tộc trưởng Tư Không.
Trong lòng bà ấy, người đàn ông này không chỉ có võ nghệ cao cường, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
“Khi xưa, lúc nàng là cô gái nghèo khó tại thôn Tiểu Khê, chính nàng đã nói rằng nàng rất thích ta, nàng còn dốc hết tiền của trong nhà để mời đại phu chữa bệnh cho ta, lẽ nào tất thảy đều là giả sao?”
“Khi đó ngươi bị thương nặng như thế, nếu còn không chữa trị thì chắc chắn sẽ không sống nổi, đổi lại là bất cứ ai, chỉ cần việc ấy nằm trong khả năng của bản thân thì người ta đều sẽ giúp đỡ ngươi. Còn câu ta nói thích ngươi ấy, chẳng qua chỉ là coi ngươi như ca ca của mình mà thôi”.
Bà ấy cũng không ngờ rằng chỉ vì một câu nói khi đó của mình mà phó tộc trưởng Tư Không lại nhẫn tâm giết chết vợ và con gái mình chỉ để được ở bên bà ấy.
Nếu bà ấy biết sẽ xảy ra chuyện này thì bất kể thế nào, bà ấy cũng sẽ không nói ra câu kia.
Chương 473: Bắt cóc hoàng hậu Sở Quốc
Đây cũng là vết thương không thể nào xóa nhòa được trong lòng bà ấy.
Không biết có phải phó tộc trưởng Tư Không nhớ đến mọi thứ trong quá khứ hay vì lời nói của bà ấy mà cảm xúc của ông ta càng lúc càng lên cao.
Ông ta gào rú: “Không phải, thói đời ấm lạnh thất thường, người trong thiên hạ cho rằng việc gì không liên quan đến mình thì đừng để tâm, không ai giơ tay giúp đỡ một người xa lạ, càng không thể dốc hết sức lực, không tiếc tổn thương bản thân để giúp đỡ người khác. Ngày tháng chúng ta ở thôn Tiểu Khê vui vẻ biết bao, chẳng lẽ nàng quên hết rồi sao?”
Phó tộc trưởng Tư Không ôm chặt lấy đôi vai của hoàng hậu Sở Quốc, mặt mũi vặn vẹo đáng sợ.
Hoàng hậu Sở Quốc đẩy mạnh ông ta ra, cố gắng trấn tĩnh.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn nàng quay về bên cạnh ta, chỉ cần nàng chịu quay về bên cạnh ta, ta muốn thứ gì, ta sẽ mang nó tới trước mặt nàng, cho dù nàng muốn tiếp tục làm hoàng hậu Sở Quốc, ta cũng sẽ giết tên hoàng đế kia, tự mình thay thế tên đó”.
“Đồ điên, ngươi đúng là đồ điên!”
Hoàng hậu Sở Quốc định lao ra khỏi phòng, thế nhưng phó tộc trưởng Tư Không đã ngăn lại, trong phòng lại vang lên tiếng tranh cãi kịch liệt.
Mà nội dung tranh cãi vẫn là những chuyện tình tình ái ái.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên cũng biết được đại khái ngọn nguồn của sự việc rồi.
Nhiều năm trước, phó tộc trưởng Tư Không yêu thầm hoàng hậu Sở Quốc, vì bà ấy mà giết luôn vợ và con gái ruột của mình, không hề tiếc thương.
Thủ đoạn tàn độc thật đấy.
Họ không biết phó tộc trưởng Tư Không dùng thủ đoạn gì để bắt được hoàng hậu Sở Quốc tới đây, nhưng ắt hẳn lúc này Sở Quốc đã nổ tung rồi.
Hoàng hậu Sở Quốc muốn rời khỏi Thiên Phần tộc cũng không thể làm được.
Cố Thanh Hy đảo mắt, cất bước rời đi.
Dạ Mặc Uyên rảo bước đi theo, “Nàng muốn làm gì?”
“Chẳng phải phó tộc trưởng Tư Không muốn hoàng hậu Sở Quốc sao, để ta thành toàn cho ông ta là được”.
Không đợi Dạ Mặc Uyên kịp phản ứng, Cố Thanh Hy cố tình để lộ hành tung, thu hút người khác hướng về phòng của phó tộc trưởng Tư Không.
Nàng còn dùng ám khí, “chiu” một tiếng, cửa phòng của phó tộc trưởng Tư Không lập tức mở ra.
Nếu là lúc bình thường, phó tộc trưởng Tư Không ắt hẳn sẽ đề phòng.
Cứ đụng tới vấn đề của hoàng hậu Sở Quốc, tất cả sự chú ý của ông bị hút về phía hoàng hậu Sở Quốc cả rồi, đợi khi phát hiện ra điều gì đó không ổn thì cửa phòng đã mở toang.
Ngẩng đầu nhìn ra, bên ngoài là vài trưởng lão đức cao vọng trọng của Thiên Phần tộc.
Các trưởng lão đồng loạt nhìn phó tộc trưởng Tư Không đang ôm hoàng hậu Sở Quốc với vẻ chấn động, qua hồi lâu vẫn không nói lên lời.
Phó tộc trưởng Tư Không vội vàng buông hoàng hậu Sở Quốc ra, lén lút điểm huyệt cho bà ấy ở nơi mà đám đông không trông thấy, cố tỏ ra điềm tĩnh: “Nàng ta là hạ nhân của Du Các, thời gian trước trong nhà xảy ra chút biến cố nên trạng thái tinh thần không tốt lắm, lát nữa ta tìm đại phu bắt mạch cho nàng ta là được”.
Ông ta nói năng rất thản nhiên, nhưng các trưởng lão không tin.
Vả lại, nữ nhân này trông rất lạ, Du Các không phải nơi bất kỳ ai cũng có thể tiến vào được, huống hồ đầu óc của nữ nhân này có vẻ không được bình thường.
Một vị trưởng lão nhắc nhở: “Phó tộc trưởng, Thiên Phần tộc có quy định, phó tộc trưởng không được phép lấy vợ sinh con”.
Khi ấy cũng chính vì vợ con của ông ta chết cả rồi, ông ta mới đủ tư cách thăng chức lên phó tộc trưởng.
“Sao hả, các ngươi không tin ta?”, phó tộc trưởng Tư Không sa sầm mặt mũi, có thể trở mặt với họ bất kỳ lúc nào.
“Bọn ta không dám, chỉ là…”
“Tại sao các ngươi đột nhiên tới đây?”
Nghe vậy, bấy giờ mấy vị trưởng lão mới hoàn hồn: “Ban nãy bọn ta trông thấy hai bóng người lóe lên mới đuổi theo đến nơi này”.
“Gõ chuông cảnh báo để toàn bộ tộc dân đề cao cảnh giác, nếu ta đoán không sai, Thiên Phần tộc chắc hẳn còn rất nhiều khách không mời ngoại trừ người của Đan Hồi cốc”.
“Vâng”.
Dạ Mặc Uyên muốn đưa Cố Thanh Hy rút lui, thế nhưng tộc dân Thiên Phần tộc nhiều chi chít đã chặn hết đường lui của hắn.
Điều chết dở nhất là còn có vài vị cao thủ tuyệt thế cấp năm thực lực không tệ đang lục tục kéo tới.
Đột nhiên, một ánh mắt sắc bén dừng lại trên người họ.
Họ tự hiểu rằng mình đã bị phát hiện rồi.
Dạ Mặc Uyên đang định bước ra, Cố Thanh Hy đã nhanh hơn hắn một bước.
Nàng toét miệng cười: “Phó tộc trưởng Tư Không, không ngờ lá gan của ông cũng rất to đấy, đến cả hoàng hậu Sở Quốc cũng dám bắt tới đây”.
Đám đông không khỏi chấn động.
Sao cơ…
Nữ nhân này là hoàng hậu của Sở Quốc?
“Phó tộc trưởng Tư Không, tại sao ông lại bắt hoàng hậu Sở Quốc tới đây?”
“Nha đầu này nói gì các ngươi cũng tin sao? Nàng ta không phải hoàng hậu Sở Quốc”.
Cố Thanh Hy chậc chậc vài tiếng, vừa vỗ tay vừa cười: “Lão già Tư Không, chẳng lẽ ông lại định nói bà ấy là hạ nhân trong Thiên Phần tộc của các người sao? Các ngươi trông thấy hạ nhân nào đeo ngọc ban chỉ bằng ngọc mỡ dê chưa? Còn cả tua rua trân châu ghép hình loan phượng trên trâm cài của bà ấy nữa, viên nào viên nấy vừa tròn vừa bóng, e là chỉ có Đông Hải mới sản xuất được nhỉ? Thêm ngọc bội giắt bên hông bà ấy, khỏi cần ta nói, các ngươi chắc cũng biết miếng ngọc ấy quý giá đến mức nào chứ”.
Chương 474: Mục đích là gì?
Trang sức trên người hoàng hậu Sở Quốc quá rõ ràng mà cũng quá quý trọng, bọn họ muốn bỏ qua cũng không được.
Loại trang sức xa xỉ này thì đừng nói đến hạ nhân, ngay cả chủ tử cũng không thể đeo nổi.
Hơn nữa trâm cài đầu Loan Phượng trân châu chỉ có hoàng hậu mới có tư cách mang.
Chẳng lẽ phó tộc trưởng thật sự đã bắt hoàng hậu Sở quốc đến đây sao?
Sắc mặt của phó tộc trưởng Tư Không trông vô cùng khó coi, chỉ hận không thể xé nát miệng Cố Thanh Hy.
Hoàng hậu Sở quốc vừa mừng vừa sợ, sợ rằng Cố Thanh Hy ở trong thiên phần tộc sẽ khó có thể chạy thoát.
Chuyện may mắn chính là còn có thể gặp lại nàng.
Cố Thanh Hy nói tiếp: "Ngươi nói xem, nếu như Sở hoàng biết được các ngươi bắt cóc hoàng hậu yêu quý của ông ta thì ông ta có phát binh đối phó với các ngươi giống như đối phó với Ma tộc hay không?"
"Thiên Phần tộc các ngươi quả thật có rất nhiều cao thủ, nhưng Sở quốc là cả một quốc gia lớn, Sở hoàng chỉ cần vung tay hô lên một tiếng thì sẽ có vô số cao thủ chen chân đến đây, Sở quốc còn có trăm vạn hùng binh, cho dù không san bằng được Thiên Phần tộc các ngươi thì cũng sẽ khiến cho nguyên khí của Thiên Phần tộc các ngươi tổn hại thảm trọng, nói không chừng, còn có thể vong tộc".
Sắc mặt của mấy vị trưởng lão càng lúc càng khó coi.
Bọn họ không thù không oán với Sở Quốc cũng không muốn khai chiến với Sở Quốc.
Phó tộc trưởng Tư Không cười lạnh nói: "Ta đã hiểu rồi, các ngươi cố ý mang hoàng hậu Sở quốc đến Thiên Phần tộc là muốn Thiên Phần tộc chúng ta gây chiến với Sở quốc có đúng không?"
Cố Thanh Hy mỉm cười, đúng là loại người nào cũng có.
"Nghe đồn phó tộc trưởng của Thiên Phần tộc có võ nghệ cao cường, không ngờ võ miệng cũng cao như vậy, hôm nay ta xem như đã được lĩnh giáo như thế nào gọi là vô địch đê tiện".
"Làm càn, nữ nhân này ở đâu ra lại dám nói chuyện vô lý với phó tộc trưởng của chúng ta như vậy?"
"Phó tộc trưởng thì hay ho lắm hay sao? Ta có bắt cóc hoàng hậu Sở quốc hay không các người chỉ cần hỏi một chút không phải đã rõ ràng rồi à?"
Phó tộc trưởng Tư Không tức giận nói: "Nữ nhân này là Uyên vương phi, nam nhân kia là chiến thần Dạ Mặc Uyên".
"Cái gì, hắn ta là Dạ Mặc Uyên sao?"
Có rất nhiều trưởng lão không tin, không ai có thể thoát được cơ quan của bọn họ để lẻn vào Thiên Phần tộc, đã vậy lại còn mang đến cả hoàng hậu Sở Quốc.
Vừa nghe thấy phó tộc trưởng nói vậy thì bọn họ đã đồng loạt xông lên bao vây mấy người Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy liếm khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo bất tuân, khẽ cười nói một cách thản nhiên: "Vương gia, sợ rằng hôm nay chúng ta phải đại náo Thiên Phần tộc rồi".
"Đại náo thì đại náo, cũng đâu phải lần đầu tiên".
"Ồ... nghe chàng nói lời này, chẳng lẽ trước đây chàng đã từng đại náo Thiên Phần tộc rồi sao?"
"Nhờ vào nàng thì ta mới có cơ hội đến tổng bộ của Thiên Phần tộc".
"Hóa ra đây chỉ là phân bộ, uổng công ta còn cảm thấy vui vẻ".
Nụ cười thản nhiên không xem ai ra gì khiến cho các trưởng lãUyê,a Thiên Phần tộc đều bất mãn.
"Cuồng vọng, Thiên Phần tộc là nơi để các ngươi giương oai hay sao? Trước kia chưa thể giết các ngươi, lần này các ngươi đừng hòng mơ tưởng còn sống rời đi".
"Sao, muốn đánh hội đồng sao? Bọn ta đã có thể bước vào Thiên Phần tộc mà các ngươi không hề tò mò rằng bọn ta đã đưa theo vào trong bao nhiêu người hay sao?”
Mọi người đều chấn động, chờ đợi câu tiếp theo của Cố Thanh Hy, nhưng nàng chỉ nở nụ cười tự tin chứ không chịu nói thêm một câu nào nữa.
Phó tộc trưởng Tư Không nói: "Đừng nghe nha đầu kia nói bậy, chúng ta đều đến từ cấm địa của Đan Hồi Cốc, vô tình bị cuốn vào trong trận truyền tống mới bị truyền tống đến Thiên Phần tộc, ngoại trừ hai người bọn chúng thì không còn viện binh nào cả".
Lời nói dối bị lật tẩy, Cố Thanh Hy không những không lo lắng mà còn mỉm cười.
"Lão già chết tiệt, xem như là ông còn có được chút kiến thức. Nhưng ông không nghĩ tại sao bọn ta nhất định muốn bước vào cấm địa của Đan Hồi Cốc hay sao?"
Những lời này dường như đã dọa được phó tộc trưởng Tư Không
Nàng liều mạng để có được vị trí thứ nhất, hình ảnh nàng vội vàng muốn tiến vào cấm địa vẫn còn in rõ trong đầu ông ta.
Đến tận hôm này ông ta vẫn còn đoán già đoán non không biết nàng tiến vào cấm địa làm gì?
"Cho dù ngươi tiến vào cấm địa vì việc gì thì hôm nay ngươi cũng phải bỏ mạng ở đây".
Phó tộc trưởng lộ ra ánh mắt hung ác, phất tay một cái lại có thêm một nhóm người khác xông lên bao vây mấy người Cố Thanh Hy.
Toàn bộ Thiên Phần tộc đều bị kinh động, có không ít người đang chạy tới đây, bao vây chặt chẽ xung quanh.
Dạ Mặc Uyên chuyển động bước chân, nâng chưởng muốn ra tay.
Cố Thanh Hy nắm lấy bàn tay to của hắn, cười nói: "Thật ra nói cho chàng biết cũng không sao, mục đích ta tiến vào cấm địa rất đơn giản, chỉ muốn xem chàng cùng Ôn Thiếu Nghi bị hành hạ như thế nào".
Cố Thanh Hy không nói điều này thì thôi. vừa nói đã khiến cho mọi người không thể không liếc mắt nhìn sang hai người bọn họ.
Làm gì có chuyện nàng ta tiến vào cấm địa chỉ vì chuyện đó?
Nàng chỉ là một người ngoài, làm sao biết trong cấm địa có kỳ lân hư không bậc bảy?
Rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì?
"Phó tộc trưởng, nữ nhân này quỷ kế đa đoan, thuộc hạ thấy nên lập tức giết chết".
“Đúng vậy”, phó tộc trưởng nói.
Cố Thanh Hy nắm lấy Dạ Mặc Uyên trước khi Dạ Mặc Uyên ra tay, cảm thấy lực đạo của hắn đã tăng thêm một chút.
Chương 475: Lấy nhu thắng cương
"Những lần khác đều là chàng bảo vệ ta, lần này hãy để ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, chàng cứ ngoan ngoãn ngồi làm mỹ nhân đi".
Vừa dứt lời thì ngón tay trỏ mảnh khảnh của nàng đã khẽ vuốt qua cằm của Dạ Mặc Uyên một cái.
Toàn thân Dạ Mặc Uyên tê dại.
Hắn rất cảm động, cũng rất phiền muộn.
Nữ nhân này không cho hắn ra tay là vì sợ bản thân hắn đang bị trọng thương ảnh hưởng đến sự khôi phục thân thể cho nên mới chọn một mình đối đầu với các đại cao thủ của Thiên Phần tộc sao?
Mấy người vạm vỡ vây quanh Cố Thanh Hy, một trong số họ chế nhạo nói: "Cũng không cần phải dùng dao mổ trâu để giết gà. Nữ nhân này cùng lắm cũng chỉ mới đạt tới cấp 2, một mình ta đối phó là dư sức rồi".
Trong khi đó, các cao thủ còn lại cảnh giác nhìn sang Dạ Mặc Uyên, chỉ cần Dạ Mặc Uyên ra tay thì bọn họ sẽ lập tức bắt Dạ Mặc Uyên lại.
Cố Thanh Hy nhìn người trước mặt với ánh mắt khinh thường.
Người đàn ông này khoảng 40 tuổi, gương mặt bặm trợn trừng mắt nhìn nàng. Bắp thịt trên cơ thể kẻ này rất lớn, thực lực có lẽ nằm ở cấp 3.
"Ngươi có chắc là sẽ xông lên một mình chưa?"
"Tiểu nha đầu, ngươi là cái thá gì mà cần bọn ta phải hợp lực lại đối phó chứ?"
Cố Thanh Hy lắc lắc đầu, thở dài như thể đang nói người trước mặt không biết tự lượng sức.
Sự cao ngạo khinh thường đó đã chọc giận người đàn ông bặm trợn kia.
Hắn ta ngay lập tức đánh ra một chùy nặng nề, giống như đang nghĩ rằng có thể dùng một chùy đánh ngã Cố Thanh Hy rồi bắt nàng lại một cách dễ dàng.
Một chùy này được đánh ra bằng một lực vô cùng mạnh khiến cho lá cây xung quanh cũng bị lực đạo của đường chùy làm rơi rớt hết cả, cứ như thể đã bị gió lớn cuốn theo.
Đám người Thiên Phần tộc đều lộ ra vẻ chế giễu.
Gã Vương Mãnh này tuy rằng không có thực lực cao nhưng lực đạo của hắn ta thật sự nổi danh trong Thiên Phần tộc.
Cao thủ cấp 4 bình thường cũng không chắc chắn có thể đỡ được một kích của hắn ta, mà đường chùy này của hắn ta rõ ràng là đã dùng hết toàn lực, không hề lưu tình.
Nữ nhân này cùng lắm cũng chỉ mới đạt tới cấp 2, làm sao có thể đỡ nổi?
Mọi người đều đang chờ đợi Cố Thanh Hy sẽ bị đập thành thịt nát.
Chỉ có Dạ Mặc Uyên là rất tin tưởng Cố Thanh Hy, nhưng hai tay của hắn cũng không nhịn được mà siết chặt.
Tuy nhiên……
Sau khi một chùy giáng xuống, người ngã xuống không phải là Cố Thanh Hy.
Người ngã xuống là Vương Mãnh.
Chiếc chùy đã tuột khỏi tay hắn ta và đập mạnh vào bức tường đá, cả bức tường đá không chịu nổi lực đạo của hắn nên đã lập tức sụp đổ.
Vương Mãnh cũng ngã xuống đất, nửa chết nửa sống, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Trong khi đó, bóng lưng của Cố Thanh Hy vẫn thẳng tắp, nàng đang mỉm cười hết sức duyên dáng.
Chuyện này...
Sao có thể như vậy được?
"Yêu nữ, ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì? Hay kẻ nào đã ra tay tương trợ ngươi?"
"Chẳng phải Thiên Phần tộc các ngươi tự xưng là cao thủ nhiều như mây hay sao? Toàn là cao thủ mà lại không biết là sử dụng thủ đoạn gì hay sao? Chẳng lẽ cũng không nhìn thấy có ai giúp ta hay sao?"
Đám người kia nghe nàng nói như vậy thì sắc mặt đều đờ đẫn.
Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có phó tộc trưởng Tư Không và một số trưởng lão khác nhìn thấy rõ ràng, không khỏi hít sâu một hơi.
Nữ nhân này tuy chỉ có thực lực cấp 2 nhưng khinh công lại vô cùng tốt, nàng đã né tránh đòn chí mạng kia với tốc độ nhanh như tia chớp, hơn nữa còn lấy nhu thắng cương, thừa dịp Vương Mãnh đang tự cao tự đại mà ra tay.
Nàng đã hạ gục hắn ta.
Không thể không nói, nữ nhân này đúng là dũng mãnh song toàn.
Chỉ cần nàng chậm hơn một chút thì nàng chắc chắn đã chết, nhưng nàng vẫn quyết định đánh cược, cuối cùng đã thắng vì sự khinh địch của Vương Mãnh.
“"Để ta", một gã vạm vỡ khác lại xông tới, người này tay cầm một thanh phương thiên họa kích, huyệt Thái Dương xếch lên, thực lực ít nhất cũng phải đạt tới cấp 3.
Cố Thanh Hy thản nhiên nói: "Sao, các ngươi định luân phiên chiến đấu à?"
"Hừm, muốn đối phó với ngươi mà bọn ta còn cần phải luân phiên hay sao?"
"Nếu như các ngươi đã tự tin như vậy thì sao không đặt cược một lần? Chúng ta dùng 3 trận đấu để phân thắng bại, nếu ta thắng thì các ngươi phải thả bọn ta đi, nếu ta thua thì tùy các ngươi xử trí, thế nào?"
"Ngươi? Chỉ dựa vào ngươi?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.
Dù Dạ Mặc Uyên đã bị thương nhưng bọn họ vẫn rất cố kỵ hắn.
"Đúng vậy, chỉ dựa vào một mình ta".
"Tiểu nha đầu, ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng, ngươi cho rằng cao thủ Thiên Phần tộc bọn ta đều đã chết rồi hay sao? Chỉ dựa vào một mình ngươi cũng có thể thắng được?"
"Đó là chuyện của ta, không phiền các ngươi phải quan tâm".
Nhưng dao động trên chiếc chìa khóa này giống hệt như hai chiếc khác trên cơ thể nàng, có vẻ không giống đồ giả.
Nhìn xung quanh không thấy bất kỳ hiểm nguy nào, cũng không có cơ quan.
Dạ Mặc Uyên gắng gượng đứng dậy, võ công của hắn đang từ từ khôi phục, dùng nội lực của bản thân để tự trị thương.
Hắn cũng nói: “Không cần nhìn nữa, không có cơ quan”.
Cố Thanh Hy gật gật đầu, giơ tay lấy chiếc chìa khóa hình ngôi sao thứ ba.
Nàng sững sờ nhìn chiếc chìa khóa hình ngôi sao thứ ba trong tay mình, dù thế nào cũng không ngờ rằng chiếc chìa khóa ngôi sao thứ ba có thể lấy được một cách dễ dàng như vậy.
Nếu không phải vì Dạ Mặc Uyên còn ở đây, Cố Thanh Hy muốn bỏ chiếc chìa khóa này vào la bàn để điều tra xem viên long châu thứ sáu rốt cuộc đang ở đâu.
Đột nhiên, Dạ Mặc Uyên trầm giọng nói: “Hình như chúng ta đã đến nơi mà chúng ta không nên đến”.
“Sợ gì chứ, chẳng phải chúng ta thường xuyên tới những nơi không nên tới sao?”
“Nơi này là Thiên Phần tộc”.
Shh...
Một câu nói thốt ra, Cố Thanh Hy như bị gõ một gậy vào đầu.
“Thiên Phần tộc?”
Thiên Phần tộc thật sao?
Tại sao họ tự dưng lại tới được nơi này?
“Trước kia chúng ta bị hút vào trong xoáy lốc, chắc hẳn trung tâm của xoáy lốc là một trận pháp truyền tống - trận pháp truyền tống từ Đan Hồi cốc tới Thiên Phần tộc”.
Dạ Mặc Uyên nhìn chằm chằm vào hình vẽ đằng vân hừng hực trên bức tường mà trong lòng dâng trào vô số cảm xúc như dời non lấp bể.
Có oán hận, có chấn động, có nghi ngờ, đủ thứ đan xen vào nhau.
Đan Hồi cốc và Thiên Phần tộc không hề có giao tình thâm sâu, tại sao ở sâu trong cấm địa lại có trận pháp truyền tống?
Nếu đoán không nhầm, chắc hẳn nơi này là một trong số những cấm địa của Thiên Phần tộc.
“Bên ngoài có người tiến vào”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa kéo hắn vào một góc khuất.
“Cộp cộp cộp..”.
Mấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cùng với đó là tiếng thảo luận của họ.
“Nghe nói gì chưa, thiếu tộc chủ của chúng ta và phó tộc trưởng Tư Không bị thương nặng rồi, nhất là thiếu tộc chủ, bị thương nghiêm trọng lắm, tộc trưởng và mấy vị trưởng lão chữa trị cho hắn ta cả đêm, đến giờ vẫn chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm”.
“Không phải chứ, thiếu tộc chủ và phó tộc trưởng Tư Không võ công cao cường, trên thế gian này có ai làm gì được họ?”
“Điều này thì ai mà biết được, nhưng có một chuyện kỳ lạ lắm”.
“Ồ... chuyện gì thế?”
“Chẳng phải phó tộc trưởng với thiếu tộc chủ của chúng ta tới Đan Hồi cốc tham gia đại hội thưởng đan sao, chẳng hiểu thế nào, họ đột nhiên từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trên mái nhà chính điện của Thiên Phần tộc, nghe nói còn làm sập cả mái nhà”.
“Không thể nào, cho dù phó tộc trưởng với thiếu tộc chủ quay về Thiên Phần tộc cũng không thể rơi từ trên xuống làm hỏng mái nhà. Vả lại, Đan Hồi cốc cách chúng ta xa như thế, trong thời gian ngắn như vậy, làm sao họ có thể quay về được, trừ phi họ chưa từng đến Đan Hồi cốc”.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên đưa mắt nhìn nhau.
Hai người họ rơi xuống nơi này, nhưng Ôn Thiếu Nghi lại rơi xuống mái nhà, vậy những người khác thì sao, phải chăng cũng rơi xuống nơi khác ở Thiên Phần tộc?
Bất kể là ma chủ, Tịch Thấm hay Bạch Cẩm, thế lực phía sau không hề tầm thường, họ không cần phải quá lo cho những người này, ngược lại là nên lo lắng xem mình có thể an toàn rời khỏi Thiên Phần tộc không.
Mấy hạ nhân thấy không có ai nên mới thậm thà thậm thụt với nhau: “Nể tình hai ta quan hệ tốt, ta lén nói cho ngươi một bí mật động trời. Thiếu tộc chủ và phó tộc trưởng thực sự đã tới Đan Hồi cốc, vết thương chằng chịt trên người họ là do bị người ta đả thương khi ở Đan Hồi cốc đấy”.
“Đùa gì chứ, hai nơi cách nhau xa xôi ngàn dặm, vả lại, Đan Hồi cốc cũng chẳng có ai đủ bản lĩnh để đánh trọng thương phó tộc trưởng cùng thiếu tộc chủ của chúng ta cả”.
“Ta nói tại sao ngươi lại không tin ta chứ, điều này là do chính miệng tỷ tỷ ta nói với ta đấy. Tỷ tỷ ta là tiểu thiếp được sủng ái của phó tộc trưởng Tư Không, lời tỷ ấy nói, chẳng lẽ là giả sao?”
“Không phải chứ..”.
“Thật đó, không chỉ như thế, cốc chủ Nạp Lan và thiếu cốc chủ Nạp Lan cũng tới”.
“Sao cơ... chẳng phải Đan Hồi cốc đang diễn ra đại hội thưởng đan à, sao họ lại tới Thiên Phần tộc của chúng ta?”
“Thế nên ta mới cảm thấy chuyện này có điều gì đó không đúng lắm”.
“Người của Đan Hồi cốc tới Thiên Phần tộc của chúng ta làm gì?”
“Ta làm sao mà biết được, ta chỉ biết họ cũng xuất hiện rất đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu nào mà rơi từ trên trời xuống giống như thiếu tộc chủ vậy... Ta còn nghe nói, Thiên Phần tộc của chúng ta còn có những vị khách không mời khác, tộc trưởng đang truy bắt”.
Hai người vừa nói vừa rời đi.
Cố Thanh Hy sờ cằm theo thói quen, lẩm bẩm nói: “Ha... Lần này Thiên Phần tộc sẽ náo nhiệt lắm đây”.
“Nếu người của Đan Hồi cốc đã tới, vậy thì nếu không có gì bất ngờ, người của Ngọc tộc chắc hẳn cũng đã đến”.
Lòng hai người không khỏi nặng nề.
Ngoại trừ họ ra, tình hình những người khác cũng coi như tạm ổn.
Chương 472: Tàn nhẫn
Nhưng người Ngọc tộc xuất hiện ở đây tất nhiên là muốn đánh một trận sống còn với Thiên Phần tộc.
Nơi này là địa bàn của Thiên Phần tộc, nếu xung đột ngay tại đây thì chắc chắn Ngọc tộc sẽ phải chịu thiệt.
“Trước tiên tìm đường ra ngoài đã, nếu tìm được truyền tống trận là tốt nhất, còn không thì cũng chỉ có thể đánh một trận thôi”.
Hai người cùng tìm kiếm nhưng cũng không thấy được bất cứ truyền tống trận nào, bởi vậy Cố Thanh Hy đã xung phong rón rén đi ra ngoài thám thính.
Chỉ có hai thủ vệ.
Cố Thanh Hy bắn ra ám khí, khiến hai người kia không kịp đề phòng đã gục xuống.
Nàng vô cùng thành thạo, nhanh chóng lột quần áo trên người thủ vệ rồi mặc lên người mình, sau đó ném một bộ khác cho Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên nhìn đến mức líu lưỡi.
Động tác thuần thục đến vậy…
Rốt cuộc cô nương này đã từng lột quần áo của bao nhiêu người rồi hả?
“Nhìn cái gì? Còn không mặc vào nhanh lên!”
“Sau này không cho nàng lột quần áo của người đàn ông nào nữa!”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi.
“Được được được, về sau ta chỉ lột đồ một mình chàng thôi được chưa”.
Giờ phút nào rồi mà còn so đo mấy thứ này cơ chứ?
Chỉ là lột quần áo thôi mà, đâu phải làm chuyện khác người gì đâu.
Dạ Mặc Uyên ôm lấy ngực mình.
Cô nàng này đúng là người được phái xuống để hành hạ hắn mà, so đo với nàng thì khéo hắn bị tức chết mất thôi.
“Chàng vẫn chịu được chứ?”
Cố Thanh Hy đi trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Dạ Mặc Uyên đang cố nén cảm giác khó chịu ở đằng sau.
“Yên tâm, bổn vương sẽ chỉ chết sau lưng nàng thôi”.
Cố Thanh Hy nhếch môi, tiếp tục đi về phía trước.
Không biết có phải do vị trí địa lý của nơi này quá hẻo lánh hay không, hoặc là do thủ vệ đã bị điều đi, mà nơi này vắng vẻ đến mức không có bất cứ bóng dáng người nào.
Nhưng càng như vậy thì bọn họ càng cảnh giác hơn.
Thiên Phần tộc có bối cảnh ngàn năm, được tôn là đại tộc đệ nhất thiên hạ, chắc chắn đám thủ vệ không thể lỏng lẻo đến mức đó được.
“Hay là đối phương đã phát hiện ra chúng ta, dự định bắt ba ba trong rọ?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Dạ Mặc Uyên lắc đầu.
Hắn bị thương nặng.
Võ công của Cố Thanh Hy thì bình thường, nếu Thiên Phần tộc muốn bắt bọn họ thì không cần phải tốn nhiều tâm huyết như thế.
Đi mãi đi mãi, hai người Cố Thanh Hy đã tới một khu vực vắng vẻ.
Núi giả ở nơi này san sát nhau, trăm hoa đua nở, cung điện liền kề, duy chỉ không có thủ vệ canh gác.
Hai người Cố Thanh Hy còn loáng thoáng nghe được tiếng người khác tranh chấp.
“Ta vì nàng mà không tiếc giết chết cả thê tử! Vì nàng, ta không tiếc hi sinh tính mạng bản thân! Vì nàng, không tiếc giết chết con gái ruột của chính mình, thế mà nàng vẫn chọn hắn ta, chỉ vì hắn ta là đế vương cao cao tại thượng sao?”
“Ngươi buông ta ra, đến cả vợ con mình mà ngươi cũng giết thì có tư cách gì mà nói yêu ta chứ, ngươi làm vậy không phải vì ta mà chỉ để thỏa mãn bản thân mà thôi”.
Cố Thanh Hy dừng bước.
Giọng nói này sao lại giống giọng của phó tộc trưởng Tư Không và hoàng hậu Sở Quốc vậy nhỉ?
“Đi thôi, đừng quan tâm mấy chuyện không đâu”, Dạ Mặc Uyên nhắc nhở.
Cố Thanh Hy lắc đầu, nhẹ nhàng đi về phía phát ra giọng nói.
Nếu là người khác thì nàng cũng chẳng quan tâm làm gì, nhưng đây lại là hoàng hậu Sở Quốc, bởi vậy, nàng nhất định phải quan tâm, bà ấy chính là mẹ ruột của Diệp Phong, mà nàng thì đang nợ Diệp Phong một ân tình.
Càng tiến lại gần, tiếng tranh chấp cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Qua song cửa sổ.
Cuối cùng Cố Thanh Hy cũng nhìn thấy được hai người trong phòng.
Một người là phó tộc trưởng Tư Không bị thương, lúc này cảm xúc của ông ta vô cùng kích động, vẻ mặt hung dữ.
Người còn lại là hoàng hậu Sở Quốc, trông bà ấy vẫn cao quý như lúc trước, nhưng trên gương mặt không thể che giấu được vẻ lo lắng và khó chịu.
“Hoàng đế Sở Quốc có gì tốt? Vì sao nàng lại chọn hắn mà không chọn ta?”
“Ta thích hắn, trong lòng ta, hắn là người cực tốt. Ngươi mau thả ta ra, nếu còn không thả thì hoàng thượng sẽ phái binh đánh Thiên Phần tộc đấy”.
“Phái binh đánh Thiên Phần tộc? Ha ha ha… Hắn ta mà đủ khả năng tìm được lối vào Thiên Phần tộc sao?”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Hơn hai mươi năm rồi, mà ngươi vẫn còn chưa bỏ qua được sao?”
“Tất nhiên rồi, nếu nàng không chết thì ta không thể bỏ qua”.
Ánh mắt Cố Thanh Hy thoáng trầm xuống.
Xem ra giữa hoàng hậu Sở Quốc và phó tộc trưởng Tư Không có chuyện cũ.
“Ta đã là thê tử của hắn, còn sinh cho hắn một đứa con”. Hoàng hậu Sở Quốc một lần nữa nhấn mạnh việc mình đã là vợ của người khác, cố gắng tránh xa phó tộc trưởng Tư Không.
Trong lòng bà ấy, người đàn ông này không chỉ có võ nghệ cao cường, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
“Khi xưa, lúc nàng là cô gái nghèo khó tại thôn Tiểu Khê, chính nàng đã nói rằng nàng rất thích ta, nàng còn dốc hết tiền của trong nhà để mời đại phu chữa bệnh cho ta, lẽ nào tất thảy đều là giả sao?”
“Khi đó ngươi bị thương nặng như thế, nếu còn không chữa trị thì chắc chắn sẽ không sống nổi, đổi lại là bất cứ ai, chỉ cần việc ấy nằm trong khả năng của bản thân thì người ta đều sẽ giúp đỡ ngươi. Còn câu ta nói thích ngươi ấy, chẳng qua chỉ là coi ngươi như ca ca của mình mà thôi”.
Bà ấy cũng không ngờ rằng chỉ vì một câu nói khi đó của mình mà phó tộc trưởng Tư Không lại nhẫn tâm giết chết vợ và con gái mình chỉ để được ở bên bà ấy.
Nếu bà ấy biết sẽ xảy ra chuyện này thì bất kể thế nào, bà ấy cũng sẽ không nói ra câu kia.
Chương 473: Bắt cóc hoàng hậu Sở Quốc
Đây cũng là vết thương không thể nào xóa nhòa được trong lòng bà ấy.
Không biết có phải phó tộc trưởng Tư Không nhớ đến mọi thứ trong quá khứ hay vì lời nói của bà ấy mà cảm xúc của ông ta càng lúc càng lên cao.
Ông ta gào rú: “Không phải, thói đời ấm lạnh thất thường, người trong thiên hạ cho rằng việc gì không liên quan đến mình thì đừng để tâm, không ai giơ tay giúp đỡ một người xa lạ, càng không thể dốc hết sức lực, không tiếc tổn thương bản thân để giúp đỡ người khác. Ngày tháng chúng ta ở thôn Tiểu Khê vui vẻ biết bao, chẳng lẽ nàng quên hết rồi sao?”
Phó tộc trưởng Tư Không ôm chặt lấy đôi vai của hoàng hậu Sở Quốc, mặt mũi vặn vẹo đáng sợ.
Hoàng hậu Sở Quốc đẩy mạnh ông ta ra, cố gắng trấn tĩnh.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn nàng quay về bên cạnh ta, chỉ cần nàng chịu quay về bên cạnh ta, ta muốn thứ gì, ta sẽ mang nó tới trước mặt nàng, cho dù nàng muốn tiếp tục làm hoàng hậu Sở Quốc, ta cũng sẽ giết tên hoàng đế kia, tự mình thay thế tên đó”.
“Đồ điên, ngươi đúng là đồ điên!”
Hoàng hậu Sở Quốc định lao ra khỏi phòng, thế nhưng phó tộc trưởng Tư Không đã ngăn lại, trong phòng lại vang lên tiếng tranh cãi kịch liệt.
Mà nội dung tranh cãi vẫn là những chuyện tình tình ái ái.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên cũng biết được đại khái ngọn nguồn của sự việc rồi.
Nhiều năm trước, phó tộc trưởng Tư Không yêu thầm hoàng hậu Sở Quốc, vì bà ấy mà giết luôn vợ và con gái ruột của mình, không hề tiếc thương.
Thủ đoạn tàn độc thật đấy.
Họ không biết phó tộc trưởng Tư Không dùng thủ đoạn gì để bắt được hoàng hậu Sở Quốc tới đây, nhưng ắt hẳn lúc này Sở Quốc đã nổ tung rồi.
Hoàng hậu Sở Quốc muốn rời khỏi Thiên Phần tộc cũng không thể làm được.
Cố Thanh Hy đảo mắt, cất bước rời đi.
Dạ Mặc Uyên rảo bước đi theo, “Nàng muốn làm gì?”
“Chẳng phải phó tộc trưởng Tư Không muốn hoàng hậu Sở Quốc sao, để ta thành toàn cho ông ta là được”.
Không đợi Dạ Mặc Uyên kịp phản ứng, Cố Thanh Hy cố tình để lộ hành tung, thu hút người khác hướng về phòng của phó tộc trưởng Tư Không.
Nàng còn dùng ám khí, “chiu” một tiếng, cửa phòng của phó tộc trưởng Tư Không lập tức mở ra.
Nếu là lúc bình thường, phó tộc trưởng Tư Không ắt hẳn sẽ đề phòng.
Cứ đụng tới vấn đề của hoàng hậu Sở Quốc, tất cả sự chú ý của ông bị hút về phía hoàng hậu Sở Quốc cả rồi, đợi khi phát hiện ra điều gì đó không ổn thì cửa phòng đã mở toang.
Ngẩng đầu nhìn ra, bên ngoài là vài trưởng lão đức cao vọng trọng của Thiên Phần tộc.
Các trưởng lão đồng loạt nhìn phó tộc trưởng Tư Không đang ôm hoàng hậu Sở Quốc với vẻ chấn động, qua hồi lâu vẫn không nói lên lời.
Phó tộc trưởng Tư Không vội vàng buông hoàng hậu Sở Quốc ra, lén lút điểm huyệt cho bà ấy ở nơi mà đám đông không trông thấy, cố tỏ ra điềm tĩnh: “Nàng ta là hạ nhân của Du Các, thời gian trước trong nhà xảy ra chút biến cố nên trạng thái tinh thần không tốt lắm, lát nữa ta tìm đại phu bắt mạch cho nàng ta là được”.
Ông ta nói năng rất thản nhiên, nhưng các trưởng lão không tin.
Vả lại, nữ nhân này trông rất lạ, Du Các không phải nơi bất kỳ ai cũng có thể tiến vào được, huống hồ đầu óc của nữ nhân này có vẻ không được bình thường.
Một vị trưởng lão nhắc nhở: “Phó tộc trưởng, Thiên Phần tộc có quy định, phó tộc trưởng không được phép lấy vợ sinh con”.
Khi ấy cũng chính vì vợ con của ông ta chết cả rồi, ông ta mới đủ tư cách thăng chức lên phó tộc trưởng.
“Sao hả, các ngươi không tin ta?”, phó tộc trưởng Tư Không sa sầm mặt mũi, có thể trở mặt với họ bất kỳ lúc nào.
“Bọn ta không dám, chỉ là…”
“Tại sao các ngươi đột nhiên tới đây?”
Nghe vậy, bấy giờ mấy vị trưởng lão mới hoàn hồn: “Ban nãy bọn ta trông thấy hai bóng người lóe lên mới đuổi theo đến nơi này”.
“Gõ chuông cảnh báo để toàn bộ tộc dân đề cao cảnh giác, nếu ta đoán không sai, Thiên Phần tộc chắc hẳn còn rất nhiều khách không mời ngoại trừ người của Đan Hồi cốc”.
“Vâng”.
Dạ Mặc Uyên muốn đưa Cố Thanh Hy rút lui, thế nhưng tộc dân Thiên Phần tộc nhiều chi chít đã chặn hết đường lui của hắn.
Điều chết dở nhất là còn có vài vị cao thủ tuyệt thế cấp năm thực lực không tệ đang lục tục kéo tới.
Đột nhiên, một ánh mắt sắc bén dừng lại trên người họ.
Họ tự hiểu rằng mình đã bị phát hiện rồi.
Dạ Mặc Uyên đang định bước ra, Cố Thanh Hy đã nhanh hơn hắn một bước.
Nàng toét miệng cười: “Phó tộc trưởng Tư Không, không ngờ lá gan của ông cũng rất to đấy, đến cả hoàng hậu Sở Quốc cũng dám bắt tới đây”.
Đám đông không khỏi chấn động.
Sao cơ…
Nữ nhân này là hoàng hậu của Sở Quốc?
“Phó tộc trưởng Tư Không, tại sao ông lại bắt hoàng hậu Sở Quốc tới đây?”
“Nha đầu này nói gì các ngươi cũng tin sao? Nàng ta không phải hoàng hậu Sở Quốc”.
Cố Thanh Hy chậc chậc vài tiếng, vừa vỗ tay vừa cười: “Lão già Tư Không, chẳng lẽ ông lại định nói bà ấy là hạ nhân trong Thiên Phần tộc của các người sao? Các ngươi trông thấy hạ nhân nào đeo ngọc ban chỉ bằng ngọc mỡ dê chưa? Còn cả tua rua trân châu ghép hình loan phượng trên trâm cài của bà ấy nữa, viên nào viên nấy vừa tròn vừa bóng, e là chỉ có Đông Hải mới sản xuất được nhỉ? Thêm ngọc bội giắt bên hông bà ấy, khỏi cần ta nói, các ngươi chắc cũng biết miếng ngọc ấy quý giá đến mức nào chứ”.
Chương 474: Mục đích là gì?
Trang sức trên người hoàng hậu Sở Quốc quá rõ ràng mà cũng quá quý trọng, bọn họ muốn bỏ qua cũng không được.
Loại trang sức xa xỉ này thì đừng nói đến hạ nhân, ngay cả chủ tử cũng không thể đeo nổi.
Hơn nữa trâm cài đầu Loan Phượng trân châu chỉ có hoàng hậu mới có tư cách mang.
Chẳng lẽ phó tộc trưởng thật sự đã bắt hoàng hậu Sở quốc đến đây sao?
Sắc mặt của phó tộc trưởng Tư Không trông vô cùng khó coi, chỉ hận không thể xé nát miệng Cố Thanh Hy.
Hoàng hậu Sở quốc vừa mừng vừa sợ, sợ rằng Cố Thanh Hy ở trong thiên phần tộc sẽ khó có thể chạy thoát.
Chuyện may mắn chính là còn có thể gặp lại nàng.
Cố Thanh Hy nói tiếp: "Ngươi nói xem, nếu như Sở hoàng biết được các ngươi bắt cóc hoàng hậu yêu quý của ông ta thì ông ta có phát binh đối phó với các ngươi giống như đối phó với Ma tộc hay không?"
"Thiên Phần tộc các ngươi quả thật có rất nhiều cao thủ, nhưng Sở quốc là cả một quốc gia lớn, Sở hoàng chỉ cần vung tay hô lên một tiếng thì sẽ có vô số cao thủ chen chân đến đây, Sở quốc còn có trăm vạn hùng binh, cho dù không san bằng được Thiên Phần tộc các ngươi thì cũng sẽ khiến cho nguyên khí của Thiên Phần tộc các ngươi tổn hại thảm trọng, nói không chừng, còn có thể vong tộc".
Sắc mặt của mấy vị trưởng lão càng lúc càng khó coi.
Bọn họ không thù không oán với Sở Quốc cũng không muốn khai chiến với Sở Quốc.
Phó tộc trưởng Tư Không cười lạnh nói: "Ta đã hiểu rồi, các ngươi cố ý mang hoàng hậu Sở quốc đến Thiên Phần tộc là muốn Thiên Phần tộc chúng ta gây chiến với Sở quốc có đúng không?"
Cố Thanh Hy mỉm cười, đúng là loại người nào cũng có.
"Nghe đồn phó tộc trưởng của Thiên Phần tộc có võ nghệ cao cường, không ngờ võ miệng cũng cao như vậy, hôm nay ta xem như đã được lĩnh giáo như thế nào gọi là vô địch đê tiện".
"Làm càn, nữ nhân này ở đâu ra lại dám nói chuyện vô lý với phó tộc trưởng của chúng ta như vậy?"
"Phó tộc trưởng thì hay ho lắm hay sao? Ta có bắt cóc hoàng hậu Sở quốc hay không các người chỉ cần hỏi một chút không phải đã rõ ràng rồi à?"
Phó tộc trưởng Tư Không tức giận nói: "Nữ nhân này là Uyên vương phi, nam nhân kia là chiến thần Dạ Mặc Uyên".
"Cái gì, hắn ta là Dạ Mặc Uyên sao?"
Có rất nhiều trưởng lão không tin, không ai có thể thoát được cơ quan của bọn họ để lẻn vào Thiên Phần tộc, đã vậy lại còn mang đến cả hoàng hậu Sở Quốc.
Vừa nghe thấy phó tộc trưởng nói vậy thì bọn họ đã đồng loạt xông lên bao vây mấy người Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy liếm khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo bất tuân, khẽ cười nói một cách thản nhiên: "Vương gia, sợ rằng hôm nay chúng ta phải đại náo Thiên Phần tộc rồi".
"Đại náo thì đại náo, cũng đâu phải lần đầu tiên".
"Ồ... nghe chàng nói lời này, chẳng lẽ trước đây chàng đã từng đại náo Thiên Phần tộc rồi sao?"
"Nhờ vào nàng thì ta mới có cơ hội đến tổng bộ của Thiên Phần tộc".
"Hóa ra đây chỉ là phân bộ, uổng công ta còn cảm thấy vui vẻ".
Nụ cười thản nhiên không xem ai ra gì khiến cho các trưởng lãUyê,a Thiên Phần tộc đều bất mãn.
"Cuồng vọng, Thiên Phần tộc là nơi để các ngươi giương oai hay sao? Trước kia chưa thể giết các ngươi, lần này các ngươi đừng hòng mơ tưởng còn sống rời đi".
"Sao, muốn đánh hội đồng sao? Bọn ta đã có thể bước vào Thiên Phần tộc mà các ngươi không hề tò mò rằng bọn ta đã đưa theo vào trong bao nhiêu người hay sao?”
Mọi người đều chấn động, chờ đợi câu tiếp theo của Cố Thanh Hy, nhưng nàng chỉ nở nụ cười tự tin chứ không chịu nói thêm một câu nào nữa.
Phó tộc trưởng Tư Không nói: "Đừng nghe nha đầu kia nói bậy, chúng ta đều đến từ cấm địa của Đan Hồi Cốc, vô tình bị cuốn vào trong trận truyền tống mới bị truyền tống đến Thiên Phần tộc, ngoại trừ hai người bọn chúng thì không còn viện binh nào cả".
Lời nói dối bị lật tẩy, Cố Thanh Hy không những không lo lắng mà còn mỉm cười.
"Lão già chết tiệt, xem như là ông còn có được chút kiến thức. Nhưng ông không nghĩ tại sao bọn ta nhất định muốn bước vào cấm địa của Đan Hồi Cốc hay sao?"
Những lời này dường như đã dọa được phó tộc trưởng Tư Không
Nàng liều mạng để có được vị trí thứ nhất, hình ảnh nàng vội vàng muốn tiến vào cấm địa vẫn còn in rõ trong đầu ông ta.
Đến tận hôm này ông ta vẫn còn đoán già đoán non không biết nàng tiến vào cấm địa làm gì?
"Cho dù ngươi tiến vào cấm địa vì việc gì thì hôm nay ngươi cũng phải bỏ mạng ở đây".
Phó tộc trưởng lộ ra ánh mắt hung ác, phất tay một cái lại có thêm một nhóm người khác xông lên bao vây mấy người Cố Thanh Hy.
Toàn bộ Thiên Phần tộc đều bị kinh động, có không ít người đang chạy tới đây, bao vây chặt chẽ xung quanh.
Dạ Mặc Uyên chuyển động bước chân, nâng chưởng muốn ra tay.
Cố Thanh Hy nắm lấy bàn tay to của hắn, cười nói: "Thật ra nói cho chàng biết cũng không sao, mục đích ta tiến vào cấm địa rất đơn giản, chỉ muốn xem chàng cùng Ôn Thiếu Nghi bị hành hạ như thế nào".
Cố Thanh Hy không nói điều này thì thôi. vừa nói đã khiến cho mọi người không thể không liếc mắt nhìn sang hai người bọn họ.
Làm gì có chuyện nàng ta tiến vào cấm địa chỉ vì chuyện đó?
Nàng chỉ là một người ngoài, làm sao biết trong cấm địa có kỳ lân hư không bậc bảy?
Rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì?
"Phó tộc trưởng, nữ nhân này quỷ kế đa đoan, thuộc hạ thấy nên lập tức giết chết".
“Đúng vậy”, phó tộc trưởng nói.
Cố Thanh Hy nắm lấy Dạ Mặc Uyên trước khi Dạ Mặc Uyên ra tay, cảm thấy lực đạo của hắn đã tăng thêm một chút.
Chương 475: Lấy nhu thắng cương
"Những lần khác đều là chàng bảo vệ ta, lần này hãy để ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, chàng cứ ngoan ngoãn ngồi làm mỹ nhân đi".
Vừa dứt lời thì ngón tay trỏ mảnh khảnh của nàng đã khẽ vuốt qua cằm của Dạ Mặc Uyên một cái.
Toàn thân Dạ Mặc Uyên tê dại.
Hắn rất cảm động, cũng rất phiền muộn.
Nữ nhân này không cho hắn ra tay là vì sợ bản thân hắn đang bị trọng thương ảnh hưởng đến sự khôi phục thân thể cho nên mới chọn một mình đối đầu với các đại cao thủ của Thiên Phần tộc sao?
Mấy người vạm vỡ vây quanh Cố Thanh Hy, một trong số họ chế nhạo nói: "Cũng không cần phải dùng dao mổ trâu để giết gà. Nữ nhân này cùng lắm cũng chỉ mới đạt tới cấp 2, một mình ta đối phó là dư sức rồi".
Trong khi đó, các cao thủ còn lại cảnh giác nhìn sang Dạ Mặc Uyên, chỉ cần Dạ Mặc Uyên ra tay thì bọn họ sẽ lập tức bắt Dạ Mặc Uyên lại.
Cố Thanh Hy nhìn người trước mặt với ánh mắt khinh thường.
Người đàn ông này khoảng 40 tuổi, gương mặt bặm trợn trừng mắt nhìn nàng. Bắp thịt trên cơ thể kẻ này rất lớn, thực lực có lẽ nằm ở cấp 3.
"Ngươi có chắc là sẽ xông lên một mình chưa?"
"Tiểu nha đầu, ngươi là cái thá gì mà cần bọn ta phải hợp lực lại đối phó chứ?"
Cố Thanh Hy lắc lắc đầu, thở dài như thể đang nói người trước mặt không biết tự lượng sức.
Sự cao ngạo khinh thường đó đã chọc giận người đàn ông bặm trợn kia.
Hắn ta ngay lập tức đánh ra một chùy nặng nề, giống như đang nghĩ rằng có thể dùng một chùy đánh ngã Cố Thanh Hy rồi bắt nàng lại một cách dễ dàng.
Một chùy này được đánh ra bằng một lực vô cùng mạnh khiến cho lá cây xung quanh cũng bị lực đạo của đường chùy làm rơi rớt hết cả, cứ như thể đã bị gió lớn cuốn theo.
Đám người Thiên Phần tộc đều lộ ra vẻ chế giễu.
Gã Vương Mãnh này tuy rằng không có thực lực cao nhưng lực đạo của hắn ta thật sự nổi danh trong Thiên Phần tộc.
Cao thủ cấp 4 bình thường cũng không chắc chắn có thể đỡ được một kích của hắn ta, mà đường chùy này của hắn ta rõ ràng là đã dùng hết toàn lực, không hề lưu tình.
Nữ nhân này cùng lắm cũng chỉ mới đạt tới cấp 2, làm sao có thể đỡ nổi?
Mọi người đều đang chờ đợi Cố Thanh Hy sẽ bị đập thành thịt nát.
Chỉ có Dạ Mặc Uyên là rất tin tưởng Cố Thanh Hy, nhưng hai tay của hắn cũng không nhịn được mà siết chặt.
Tuy nhiên……
Sau khi một chùy giáng xuống, người ngã xuống không phải là Cố Thanh Hy.
Người ngã xuống là Vương Mãnh.
Chiếc chùy đã tuột khỏi tay hắn ta và đập mạnh vào bức tường đá, cả bức tường đá không chịu nổi lực đạo của hắn nên đã lập tức sụp đổ.
Vương Mãnh cũng ngã xuống đất, nửa chết nửa sống, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Trong khi đó, bóng lưng của Cố Thanh Hy vẫn thẳng tắp, nàng đang mỉm cười hết sức duyên dáng.
Chuyện này...
Sao có thể như vậy được?
"Yêu nữ, ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì? Hay kẻ nào đã ra tay tương trợ ngươi?"
"Chẳng phải Thiên Phần tộc các ngươi tự xưng là cao thủ nhiều như mây hay sao? Toàn là cao thủ mà lại không biết là sử dụng thủ đoạn gì hay sao? Chẳng lẽ cũng không nhìn thấy có ai giúp ta hay sao?"
Đám người kia nghe nàng nói như vậy thì sắc mặt đều đờ đẫn.
Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có phó tộc trưởng Tư Không và một số trưởng lão khác nhìn thấy rõ ràng, không khỏi hít sâu một hơi.
Nữ nhân này tuy chỉ có thực lực cấp 2 nhưng khinh công lại vô cùng tốt, nàng đã né tránh đòn chí mạng kia với tốc độ nhanh như tia chớp, hơn nữa còn lấy nhu thắng cương, thừa dịp Vương Mãnh đang tự cao tự đại mà ra tay.
Nàng đã hạ gục hắn ta.
Không thể không nói, nữ nhân này đúng là dũng mãnh song toàn.
Chỉ cần nàng chậm hơn một chút thì nàng chắc chắn đã chết, nhưng nàng vẫn quyết định đánh cược, cuối cùng đã thắng vì sự khinh địch của Vương Mãnh.
“"Để ta", một gã vạm vỡ khác lại xông tới, người này tay cầm một thanh phương thiên họa kích, huyệt Thái Dương xếch lên, thực lực ít nhất cũng phải đạt tới cấp 3.
Cố Thanh Hy thản nhiên nói: "Sao, các ngươi định luân phiên chiến đấu à?"
"Hừm, muốn đối phó với ngươi mà bọn ta còn cần phải luân phiên hay sao?"
"Nếu như các ngươi đã tự tin như vậy thì sao không đặt cược một lần? Chúng ta dùng 3 trận đấu để phân thắng bại, nếu ta thắng thì các ngươi phải thả bọn ta đi, nếu ta thua thì tùy các ngươi xử trí, thế nào?"
"Ngươi? Chỉ dựa vào ngươi?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.
Dù Dạ Mặc Uyên đã bị thương nhưng bọn họ vẫn rất cố kỵ hắn.
"Đúng vậy, chỉ dựa vào một mình ta".
"Tiểu nha đầu, ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng, ngươi cho rằng cao thủ Thiên Phần tộc bọn ta đều đã chết rồi hay sao? Chỉ dựa vào một mình ngươi cũng có thể thắng được?"
"Đó là chuyện của ta, không phiền các ngươi phải quan tâm".
Bình luận facebook