Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 466-470
Chương 466: Sơn động
“Trong trận pháp lưỡi đao có long châu?”
Sao hắn ta không nhìn thấy chứ?
Ma chủ vẫn còn đang ngờ vực.
Dạ Mặc Uyên nhìn thấy tính toán trong mắt Cố Thanh Hy, lập tức hiểu được điều gì.
Người Thiên Phần tộc nghe thấy hai chữ long châu thì động tác càng nhanh nhẹn hơn.
Hai trưởng lão kia mặc kệ mọi thứ mà nhào lên, muốn lao vào trận pháp lưỡi đao tìm Long châu.
Ôn Thiếu Nghi hét toáng: “Cẩn thận có bẫy”.
Hắn ta chưa dứt lời, hai vị trưởng lão đã nhào tới, Ôn Thiếu Nghi có muốn ngăn cũng không kịp.
Gần như là đồng thời, Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên đều thu hồi nội lực, dẫn trận pháp lưỡi đao về phía Thiên Phần tộc.
Sau khi thu hồi nội lực, Cố Thanh Hy lập tức túm lấy cổ áo ma chủ: “Ngươi ngốc à? Mau đi”.
Hừ hừ hừ…
Nếu không nhờ bọn họ chạy nhanh thì dao nhọn trên trận pháp lưỡi đao đã đâm cả đám thành vũng máu rồi.
Hai trưởng lão Thiên Phần tộc chưa kịp chạy vào trong trận pháp lưỡi đao là đã bị hàng ngàn dao nhọn chém chết.
Các trưởng lão khác của Thiên Phần tộc trợn mắt gào lên: “Đám cắc ké, các ngươi dám gài bẫy giết trưởng lão Thiên Phần tộc, Thiên Phần tộc sẽ không tha cho các ngươi”.
Mấy người Cố Thanh Hy vừa liên tục nương theo gai nhọn để leo lên, đồng thời cố gắng tránh né dư âm của trận lưỡi đao.
Họ còn dành ra chút thời gian cười nhạo: “Thay vì ở đây đe dọa chúng ta, chẳng bằng nghĩ cách phá trận pháp lưỡi đao này đi thì hơn”.
Trưởng lão Thiên Phần tộc tức đến mức nổ phổi nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể hợp sức đối phó với trận pháp lưỡi đao, mắt nhìn chòng chọc bóng lưng rời đi của họ, hận đến ngứa răng.
Ma chủ nói: “Tiểu tỷ tỷ muốn khai đao với Thiên Phần tộc sao?”
“Sao nào? Ngươi có ý kiến gì? Hay là ngươi không nỡ? Nếu ngươi không nỡ thì qua giúp đi, cũng đâu phải ta không cho ngươi đi”.
“Sao có thể chứ? Kẻ thù của tiểu tỷ tỷ là kẻ thù của A Mạc ta”.
Dạ Mặc Uyên nói: “Phía trước có một hang động, ta vào trước xem sao”.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa đúng là có một sơn động nhỏ, cửa vào tí hi.
Dạ Mặc Uyên đi vào trong, chẳng lâu sau, trong động vang lên tiếng gầm gừ của thú dữ và âm thanh đánh nhau, tiếng này lớn hơn tiếng kia, âm thanh đinh tai nhức óc.
Mùi máu tanh lan ra khắp vách đá, ngay cả trong gió cũng có mùi máu.
Cố Thanh Hy siết chặt nắm đấm, trong lòng căng thẳng.
“Bên trong sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ma chủ vuốt mái tóc đen của mình, thái độ lười nhác như thể không để tâm đến cuộc ẩu đả bên trong.
Nghe Cố Thanh Hy hỏi thế, hắn ta cũng hờ hững đáp: “Chẳng phải hắn luôn cho rằng mình lợi hại sao? Chỉ là giết vài con thú dữ thôi, lẽ nào không đối phó nổi?”
Cố Thanh Hy trợn mắt nhìn hắn ta.
Đó mà chỉ là vài con thôi sao?
Rõ ràng là hàng trăm hàng ngàn?
Không nhìn thấy vách núi đang rung chuyển sao?
Nếu chỉ có vài con, sao cả vách núi có thể rung lắc thế được?
“Ngươi vào xem rồi giúp đi”.
“Tốt nhất là hắn chết trong đó luôn đi, còn khuya ta mới giúp hắn”.
Cố Thanh Hy cạn lời, sải bước cẩn thận đi vào trong hang động.
“Ôi tiểu tỷ tỷ, đợi ta với, trong đó nguy hiểm lắm, ta mở đường cho tỷ”.
Cố Thanh Hy đi thẳng vào về phía trước, nàng cũng lười đáp lại hắn ta.
Trong hang động nhỏ hẹp, khắp nơi đều là thi thể động vật, mùi máu tanh khiến nàng buồn nôn.
Ma chủ ghét bỏ nói: “Ôi trời, toàn là tứ chi bị cụt thế, Dạ Mặc Uyên giết chóc mà không có nghệ thuật gì cả, nếu là ta thì thi cốt gì đó cũng biến mất luôn rồi, để tỷ của ta đỡ phải khó chịu khi nhìn”.
“Nhưng xong hết rồi!”
Chỉ biết nói, không biết làm, lúc nãy bảo hắn ta vào trong xem thử thì không chịu vào.
Cố Thanh Hy tiếp tục đi vào trong.
Những chỗ nàng đi qua gần như đều phải giẫm qua thi thể.
Cuối cùng, ma chủ không nhìn nổi nữa, ôm eo của Cố Thanh Hy, trực tiếp bay qua.
Khi họ dừng lại thì nhìn thấy người đàn ông cả người dính đầy máu phía trước.
Người đó không ai khác, chính là Dạ Mặc Uyên.
Chỉ là hai mắt Dạ Mặc Uyên đầy tơ máu, cơn giận ngút trời, đánh một chưởng về phía ma chủ.
“Buông phu nhân ta ra”.
Dạ Mặc Uyên lại đánh nhau với ma chủ.
Cố Thanh Hy xoa huyệt thái dương đang đau đớn, nàng cũng đã quen với phản ứng của hai người này rồi.
Nàng nhìn kỹ lại mọi thứ trong động.
Thi thể nằm dưới đất đa số là ma thú cấp một và hai, khó mà tưởng tượng, một mình Dạ Mặc Uyên đã giết nhiều ma thú như vậy bằng cách nào.
Lúc vừa bước vào động thì cứ cảm thấy rất hẹp nhưng bên trong lại như có động thiên khác, địa hình trở nên khá rộng rãi.
Trên vách đá có những lỗ nhỏ, mấy lỗ này đều thông với nhau.
Cố Thanh Hy dừng trước một vách đá.
Trên vách lại có một cánh cửa bằng đá, cánh cửa nặng khoảng vạn cân, không phải thứ mà sức người thường có thể dịch chuyển.
Mà trên cánh cửa đá có một vết lõm hình núi Kiếm Hình.
Cố Thanh Hy suy nghĩ, chợt lấy dao găm hình dạng núi Kiếm Hình ra.
Nàng lấy con dao găm này từ chỗ ông nội “nuôi” lúc còn ở sơn trang Thu Phong, khi ấy nàng chỉ nghĩ con dao găm này có hình dáng y hệt núi Kiếm Hình mà thôi.
Bây giờ xem kỹ thì có lẽ đây chính là chìa khóa cánh cửa đá.
Người Thiên Phần tộc đã đuổi kịp, mở miệng tức giận mắng: “Này, con ranh, ngươi dám giết hại trưởng lão Thiên Phần tộc, để mạng lại đây”.
Chương 467: Độc Giác Thú
Mấy vị trưởng lão Thiên Phần tộc vừa xuất hiện đã đánh ra liên hoàn sát chưởng.
Ánh mắt Cố Thanh Hy lạnh lẽo, không đợi Dạ Mặc Uyên và ma chủ ra tay, chính nàng đã ấn một cái nút nhô ra khác.
Cái nút vừa bị ấn xuống, cả sơn động rung động ầm ầm, rung mạnh đến mức mọi người đứng không vững.
Thoáng chốc, vô số quái vật giống người mà không phải người, giống quỷ mà không phải quỷ, giống thú mà không phải thú chạy ra từ trong những lỗ nhỏ lít nhít trải khắp vách đá sơn động.
Những quái vật này vừa xuất hiện đã lập tức nhào đến cắn những trưởng lão của Thiên Phần tộc, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Tất cả trưởng lão của Thiên Phần tộc đều giật nảy mình.
Đâu còn sức lực đối phó Cố Thanh Hy, họ thi nhau tập trung đối phó những quái vật này.
Cùng lúc đó, Ôn Thiếu Nghi, Tịch Thấm và Bạch Cẩm cũng đã chạy đến, đồng thời lọt vào vòng công kích của quái vật.
Đồng thời, Cố Thanh Hy đặt dao găm lên vách đá lõm xuống, gọi Dạ Mặc Uyên và ma chủ.
“Đi mau!”
Cửa đá mới mở ra, ba người đã ăn ý chui vào bên trong.
Ánh mắt ôn hòa của Ôn Thiếu Nghi lóe lên, dường như đã sớm đoán được Cố Thanh Hy có mưu đồ khác, hắn ta sử dụng một hư chiêu, hất vô số quái vật xung quanh ra, bất chấp nguy hiểm để tiến vào theo đám người Cố Thanh Hy.
Bịch…
Chỉ trong nháy mắt, cửa đá đóng lại, hoàn toàn mất đi liên hệ với bên ngoài.
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi nhìn nhau, ánh mắt lạnh đến độ khiến người ta hoảng hốt.
Ôn Thiếu Nghi cười nói: “Cố cô nương, hình như ngươi rất có ý kiến đối với Thiên Phần tộc chúng ta?”
“Ồ… Thiên Phần tộc các ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nên mang ơn Thiên Phần tộc các ngươi sao?”
“Tiểu tỷ tỷ, có phải tỷ muốn giết hắn ta không? Nếu như tỷ muốn, bây giờ ta xử hắn ta cho tỷ”, ma chủ cười quyến rũ, quả thực phong nhã mê người.
Dạ Mặc Uyên trầm giọng nói: “Có cái gì đó đang ở ngay bên cạnh”.
“Hồng hộc hồng hộc…”
Mọi người đều nghiêm túc quan sát.
Lúc này mới phát hiện, bọn họ đã đặt mình vào một nơi hư vô.
Lia mắt nhìn xung quanh nơi này, ngoài hư không đen như mực thì chẳng còn gì khác, có thể nói là tối tới mức giơ tay không thấy rõ năm ngón, như đặt mình vào trong vũ trụ mênh mông.
Nhưng mà, một nơi hư vô như vậy lại truyền ra tiếng hít thở như có như không, điều này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
“Hình như nó đang lại gần chúng ta”, ma chủ nói.
“Hơi thở thật đáng sợ!”, Ôn Thiếu Nghi vô cùng hoảng hốt.
Hơi thở đáng sợ như vậy, cho dù là hắn ta ở thời điểm đỉnh phong thì cũng không phải là đối thủ.
Chẳng lẽ thứ đáng sợ này đã cấp bảy rồi?
Nghĩ đến khả năng này, mọi người đều chấn động.
“Là Hư Không Độc Giác Thú”, Ôn Thiếu Nghi hoảng sợ, muốn rời khỏi nhưng đã không kịp nữa rồi.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ ăn ý bảo vệ Cố Thanh Hy ở sau lưng, ma chủ cảnh giác nhìn chằm chằm Hư Không Độc Giác Thú, Dạ Mặc Uyên thì tìm kiếm lối ra.
Cố Thanh Hy khẽ hỏi Tiểu Cửu Nhi.
“Hư Không Độc Giác Thú là cái gì?”
Vì sao nàng cảm thấy hơi thở này cực kỳ giống Ma Long cấp bảy trên núi Hồ Lô Huyết?
Quái thú này, sẽ không phải cũng là một con cấp bảy đấy chứ?
Đầu lưỡi Tiểu Cửu Nhi run lẩy bẩy, lần đầu tiên thấy nó lộ vẻ hoảng sợ như này: “Hư Không Độc Giác Thú sinh sống trong hư không, nơi chúng ta đang ở bây giờ chính là một vùng hư không, cho dù là người có võ công cao dường nào, chỉ cần ra tay trong này, võ công bọn họ sử dụng đều sẽ hóa thành hư vô, giống như một cục bông không có sức lực”.
“Cho nên, ý của ngươi là, nếu đánh nhau ở chỗ này, chúng ta sẽ rất thiệt thòi, bởi vì chúng ta chẳng khác nào mất hết võ công, mà nó vẫn còn đầy đủ võ công?”
“Không… không khác là bao”.
“Có thể nhìn ra nó là cấp mấy không?”
“Cấp… cấp bảy…”
Đồng tử Cố Thanh Hy co rụt lại, cuối cùng cũng biết vì sao ba tên không sợ trời, không sợ đất kia lại lộ vẻ nặng nề nghiêm trọng như vậy.
Nàng cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ dáng vẻ Độc Giác Thú trước mặt.
Nhưng nơi này quá tối, nàng chỉ có thể loáng thoáng thấy phía trước có một bóng mờ mờ khổng lồ.
Bóng mờ kia giống như một con trâu đồ sộ, toàn thân mập mạp, trên đầu chỉ mọc ra một cái sừng, hàm răng sắc nhọn, trông vẻ còn sắc nhọn hơn răng sói vô số lần.
Lại nhìn bóng mờ này, cao chừng hơn mười mét, trước mặt Hư Không Độc Giác Thú, bọn họ nhỏ yếu giống như con sâu cái kiến.
Hư Không Độc Giác Thú di chuyển loạn xạ không quy luật, nếu như không phải nó đang nhắm mắt thì bọn họ gần như đều cho rằng Độc Giác Thú đã phát hiện ra mình.
Dạ Mặc Uyên nhỏ giọng nói: “Muốn sống thì động tác phải nhẹ nhàng chút, tìm đường ra trước đã”.
Người ở chỗ này đều là kẻ thông minh, sao có thể không rõ là một khi Độc Giác Thú tỉnh dậy, bọn họ phải đối mặt với nó, kết cục sẽ là lành ít dữ nhiều, trước mắt chỉ có thể rời đi.
Cố Thanh Hy sờ soạng tìm kiếm lối ra, một đốm sáng nào đó chợt lóe lên, nàng liếc mắt thì phát hiện trên cổ Độc Giác Thú có treo một chiếc chìa khóa hình ngôi sao.
Má nó…
Không ngờ chìa khóa hình ngôi sao lại ở trên thân Độc Giác Thú.
Cố Thanh Hy không biết nên vui hay nên buồn.
“Hai người có cách nào lấy chìa khóa hình ngôi sao trên cổ Độc Giác Thú giúp ta không?”
Ma chủ thoáng nhìn rồi nói: “Chỉ là một chiếc chìa khóa thôi, không cần thiết phải mạo hiểm tính mạng của mình”.
Dường như Ôn Thiếu Nghi đã hiểu ra điều gì, đôi mắt lặng lẽ xoay chuyển, có vẻ hắn ta đang nghĩ xem nên cướp chìa khóa hình ngôi sao trên thân Độc Giác Thú thế nào.
Dạ Mặc Uyên nói: “Nàng thật sự muốn chìa khóa hình ngôi sao như vậy?”
“Muốn!”
“Bắt buộc phải có?”
“Bắt buộc phải có!”
Chương 468: Chúng ta hưởng lợi
Nàng đến đây là để chìa khóa hình ngôi sao, nếu không lấy được chìa khóa ngôi sao thì nàng đến đây làm gì?
“Tìm đường ra trước, sau khi tìm được, ta lấy giúp nàng”.
Cố Thanh Hy cảm kích nhìn Dạ Mặc Uyên.
Sau một hồi dò dẫm, cuối cùng họ đã tìm được một chỗ lõm.
Điểm lõm có hình dạng giống vẻ ngoài núi Kiếm Hình, Cố Thanh Hy lấy dao găm ra rồi dùng mắt ra hiệu cho Dạ Mặc Uyên và ma chủ, ý bảo ma chủ để ý đến Ôn Thiếu Nghi, còn Dạ Mặc Uyên giành lấy chìa khóa ngôi sao, nàng mở cánh cửa đá.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, đanh định hành động, một việc khiến mọi người phải kinh ngạc phát sinh, cánh cửa đá bỗng mở ra. Người Băng tộc, Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Thiên Phần tộc và Đan Hồi cốc ở bên ngoài chạy vào.
Ánh sáng chiếu vào, tiếng hét vang lên.
Hư Không Độc Giác Thú lập tức thức tỉnh.
“Grừ…”
Tiếng gầm giận dữ vang lên, Độc Giác Thú chạy đến.
Tốc độ của nó nhanh như báo săn, móng vuốt mang theo nọc độc nhào tới.
Người Thiên Phần tộc xông đến đầu tiên hưởng ngay một vết cào mang độc của con thú mạnh mẽ, lập tức biến thành vũng máu, ngay cả thi thể cũng không còn nữa.
Mọi người kinh sợ.
Đó là vài vị trưởng lão danh tiếng lừng lẫy của Thiên Phần tộc, trong đó có một vị thái thượng trưởng lão, cứ thế mà chết trong tay Độc Giác Thú.
Nếu không phải Ôn Thiếu Nghi kịp thời kéo ra, chỉ sợ số người Thiên Phần tộc thương vong còn nhiều hơn.
Ôn Thiếu Nghi cũng hơi áy náy, khi Độc Giác Thú nhào đến chỗ trưởng lão Thiên Phần tộc, hắn ta cũng vận công cứu giúp theo bản năng nhưng hắn ta quên mất võ công của mình không thể làm gì được ở đây, cuối cùng mới dựa vào tốc độ linh hoạt để kéo họ ra.
“Grào…”
Độc Giác Thú lại gầm gừ một tiếng, động tác không thay đổi, tiếp tục vào về phía trưởng lão Thiên Phần tộc và Bạch Cẩm.
“Sao võ công của ta lại biến mất hết rồi?”
“Võ công của ta cũng thế, không vận nổi một chút chân khí”.
Các trưởng lão Thiên Phần tộc không kịp phản ứng lại bị cào trúng rồi biến thành vũng máu.
Bạch Cẩm thuận thế lăn ra, Tịch Thấm vừa kéo vừa vung tấm vải đỏ kéo Bạch Cẩm ra mới cứu được nàng ta một mạng.
Gặp phải Hư Không Độc Giác Thú cấp bảy, người ta né còn không kịp, Cố Thanh Hy híp mắt, thế mà nàng lại… lao đến chỗ Hư Không Độc Giác Thú.
“A Hy…”
“Tỷ à…”
“Cố cô nương…”
Cũng không biết ai trong đám đông đang lo lắng gọi nàng.
Cố Thanh Hy vừa lấy ám khí ra, ngắm chuẩn xác phóng về phía Độc Giác Thú.
Độc Giác Thú dù sao cũng là cấp bảy, ám khí bình thường không thể làm nó bị thương.
Càng đến gần, Cố Thanh Hy càng cảm nhận rõ một luồng sức mạnh vô hình như thể muốn biến nàng thành vũng máu.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ, Bạch Cẩm, Tịch Thấm đều ra tay cứu giúp.
Ngay cả Ôn Thiếu Nghi cũng muốn cứu giúp.
Người Thiên Phần tộc khiếp sợ, kéo Ôn Thiếu Nghi lại nói.
“Thiếu tộc chủ không thể đi, nếu ta đoán không lầm, đó có lẽ là Hư Không Độc Giác Thú, thực lực đạt đến cấp bảy, dù chúng ta hợp sức lại với nhau thì cũng không thể giết được nó, chi bằng để chúng đánh, chúng ta ngồi không hưởng lợi”.
“Thiếu chủ, rời khỏi đây với bọn ta trước, sau đó chúng ta nhốt chúng ở đây, vĩnh viễn rơi vào hư không”.
Giọng trưởng lão Thiên Phần tộc không lớn nhưng cũng không nhỏ, mọi người đều nghe thấy lời ông ta nói.
Vì lúc này đang đối phó với Độc Giác Thú không tiện ra tay, bằng không họ chắc chắn sẽ tiêu diệt đám tiểu nhân đó trước.
Năm người hợp sức lại vẫn không phải là đối thủ của Độc Giác Thú, võ công của họ đều đã mất khi đến đây, nếu không nhờ họ nhanh nhẹn, nền tảng võ thuật tốt thì đã ngã xuống ở đây rồi.
Ôn Thiếu Nghi đứng ở một bên không động đậy, chỉ lạnh nhạt nhìn mấy người đang liều mạng chiến đấu.
Không ai nhìn thấu được gì từ trong ánh mắt lạnh lùng của hắn ta, nhưng mỗi lần Cố Thanh Hy suýt gặp nguy hiểm, hắn ta luôn cảm thấy căng thẳng.
Hắn ta chưa từng thấy Cố Thanh Hy như thế, mấy lần suýt bị Độc Giác Thú hất văng, nàng vẫn đứng lên, mỗi khi như thế, cố sức xông lên lần nữa.
Trên người nàng đã có không ít thương tích, máu đỏ chảy dọc xuống theo quần áo nàng.
Nhưng gương mặt nàng vẫn hiện rõ vẻ kiên định, bất khuất.
“Phụt…”
“Phụt…”
Thực lực mạnh như Bạch Cẩm và Tịch Thấm cũng bị sức mạnh của Độc Giác Thú làm bị thương.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ giữ chặt lấy chân trước và sau của Độc Giác Thú, cũng không biết bằng cách nào mà họ có thể khống chế trong thời gian ngắn khi chỉ dùng sức lực của cơ thể.
Tay phải Cố Thanh Hy giơ lên, lấy ám khí bắn về phía tròng mắt Độc Giác Thú.
Một tay nắm lấy sừng của nó, nhanh chóng lấy chìa khóa ngôi sao.
Độc Giác Thú bỗng vùng vẫy dữ dội.
Dạ Mặc Uyên, ma chủ và Cố Thanh Hy đồng loạt bị hất văng ra, nôn ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng như trào ngược ra ngoài.
Chương 469: Vô dụng
“Cứ rút khỏi đây trước”, Dạ Mặc Uyên nói.
Tạm không nói thực lực của họ chênh lệch thế nào, chỉ vấn đề là chỗ nơi hư không này thôi, so ra thì họ chẳng được lợi gì rồi.
Cố Thanh Hy nào cần Dạ Mặc Uyên nhắc chứ.
Nàng lấy được chìa khóa hình ngôi sao là lập tức chạy ra đến lối ra, còn mở miệng hét lên: “Tình hình căng thẳng, mau chạy đi”.
“Ầm ầm…”
Chìa khóa hình ngôi sao bị lấy mất, Độc Giác Thú tức giận, ngoác mồm càn quét sạch sẽ, phá vỡ cánh cửa đá, chắn cửa động, cũng chặn luôn đám người Cố Thanh Hy.
Hai mắt Độc Giác Thú đỏ ngầu, gặp người là giết, nhất là nhắm vào Cố Thanh Hy.
Tịch Thấm lo lắng cho Cố Thanh Hy, bất chấp việc Độc Giác Thú có thực lực cấp bảy, nàng ta cũng cứng rắn đứng trước mặt nàng.
Cố Thanh Hy trợn to mắt, móng vuốt sắc bén suýt nữa đã đâm vào người Tịch Thấm.
Cố Thanh Hy cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu mà có thể phóng ám khí ra, một tay kéo Tịch Thấm về phía sau nàng.
Ám khí không có tác dụng với Độc Giác Thú.
Vì khi nàng vừa kéo như thế, bản thân nàng lại lần nữa đứng trước mặt Độc Giác Thú.
“Grào…”
Một tiếng gầm vang lên, Độc Giác Thú phun ra ngọn lửa nóng bỏng.
Cùng lúc đó Dạ Mặc Uyên và ma chủ đều ra tay.
Ngọn lửa quá mạnh mẽ, cơ thể họ suýt bị thiêu rụi.
Trong ngọn lửa mãnh liệt, Dạ Mặc Uyên nôn ra một ngụm máu, toàn thân cũng vô lực văng ra xa như diều đứt dây, cuối cùng đập người lên cánh cửa đá.
Con ngươi Cố Thanh Hy co rụt.
Giữa khói lửa, nàng nhìn Dạ Mặc Uyên, hắn biết rõ mình không đánh lại nhưng vẫn không do dự lấy thân mình chặn một đòn tấn công mạnh nhất của Độc Giác Thú cho nàng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức nàng gần như không nhìn rõ Bạch Cẩm, Tịch Thấm, ma chủ bị thương thế nào.
Độc Giác Thú tiếp tục nổi điên, trưởng lão Thiên Phần tộc thấy thế cũng kinh sợ, cố gắng tìm lối ra.
Họ đứng yên thì không sao nhưng vừa động đậy, Độc Giác Thú đã chuyển mục tiêu sang họ, tấn công liên hoàn.
Trưởng lão Thiên Phần tộc đáng thương đã mất đi toàn bộ võ công khi ở đây, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết, thoáng chốc đã chết gần hết.
Chuyến đi đến cấm địa là một hồi đả kích to lớn đối với Thiên Phần tộc.
Nhiều trưởng lão nổi danh của Thiên Phần tộc đều chết thảm trong cấm địa.
Nếu không nhờ động tác nhanh nhẹn của Ôn Thiếu Nghi, chỉ sợ tất cả đều phải bỏ mạng ở đây.
“Dạ Mặc Uyên, chàng sao rồi?”
Cố Thanh Hy dìu Dạ Mặc Uyên dậy, chỉ cảm thấy cả người hắn lạnh toát, sức sống đang dần mất đi.
Cố Thanh Hy nhanh chóng lấy một viên đan dược rồi bỏ vào miệng hắn.
“Dạ Mặc Uyên, ta không cho phép chàng chết, chàng nghe thấy không?”
Dạ Mặc Uyên thấy nàng không sao bèn nở nụ cười trấn an.
Chính nụ cười này làm cay mắt Cố Thanh Hy.
Nàng hoa mắt rồi sao?
Dạ Mặc Uyên tình nguyện hy sinh tính mạng vì nàng?
“Cố cô nương, không thể ở lại nơi này lâu, chúng ta mau đi thôi”.
Bạch Cẩm vừa dứt lời, Ôn Thiếu Nghi lại bị thương nặng, ngã xuống trước mặt họ, máu chảy ra từ khóe miệng hắn ta nhuộm đỏ cả quần áo.
Ma chủ nói: “Các ngươi dẫn tỷ ấy đi trước đi, bổn tọa cản nó, bổn tọa không tin không đối phó được một con súc sinh kia”.
“Ngươi vẫn nghĩ mình là ma chủ à, bây giờ ngươi có võ công không? Ngươi cõng Dạ Mặc Uyên, ta đỡ phía sau. Mọi người, nín thở!”
Dứt lời, Cố Thanh Hy vừa nín thở vừa rải phấn độc nặng gấp mấy lần, nàng muốn làm Độc Giác Thú tê liệt.
Liều lượng rất nặng, tiếc là vẫn không có tác dụng gì với Độc Giác Thú cấp bảy.
Lúc này cánh cửa đá cũng đang đóng lại.
Cố Thanh Hy lại tăng liều lượng của thuốc mê.
Mọi người đều cảm thấy toàn thân tê dại, ngay cả bản thân nàng cũng bị thuốc mình rải làm cho cứng đơ, nhưng Độc Giác Thú lại không có phản ứng gì.
“Đệch…”
Cố Thanh Hy không khỏi mắng một tiếng.
Đã dùng độc nhiều năm như thế mà đây là lần đầu tiên nàng dùng liều lượng lớn cỡ này.
Cũng là lần đầu suýt hại bản thân bởi độc của mình nhưng vẫn không thể làm Độc Giác Thú tê liệt.
Lẽ nào hôm nay họ phải chết ở đây sao?
Ngay khi mọi người đều tuyệt vọng, chỗ cánh cửa đá vang lên tiếng ầm, nó đột nhiên bị phá vỡ, người đi vào là phó tộc trưởng Tư Không và mấy vị trưởng lão Ngọc tộc.
Cố Thanh Hy đảo mắt, ném chìa khóa hình ngôi sao trong tay sang cho phó tộc trưởng Tư Không.
Mình thì dìu Dạ Mặc Uyên, dẫn mấy người Bạch Cẩm nhanh chóng ra ngoài.
Phó tộc trưởng Tư Không sửng sốt nhìn chìa khóa hình ngôi sao trong tay mình, chỉ nghe Ôn Thiếu Nghi gọi mình.
“Mau ném chìa khóa hình ngôi sao lại”.
“Grừ…”
Phó tộc trưởng Tư Không muốn ném đi nhưng tiếc là đã chậm một bước.
Hư Không Độc Giác Thú cấp bảy đã nhào đến chỗ ông ta, hơn nữa, vừa ra tay là không hề nương tay.
Phó tộc trưởng Tư Không vận khí muốn chặn nó lại…
Chương 470: Chiếc chìa khóa thứ ba
Thế mà không biết từ lúc nào, nội lực trong đan điền của
Trong trận chiến của các cao thủ, chỉ một khắc lơ là cũng đủ bại trận, thậm chí thương vong, thế mà phó tộc trưởng Tư Không thất thần hẳn hai lần.
“Phó tộc trưởng...”
Tuyết Cầm trên lưng Ôn Thiếu Nghi lao như văng ra ngoài, dù không có võ công vẫn nhào về phía Độc Giác Thú, kiếm lấy cơ hội nghỉ xả hơi cho phó tộc trưởng Tư Không.
“Phụt...”
Ôn Thiếu Nghi bị thương nặng, sắc mặt tái đi bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.
Bạch y trên người đã biến thành huyết y từ lúc nào, nếu không vì sở hữu khinh công trác tuyệt, e rằng hắn ta đã biến thành một vũng máu từ lâu rồi.
Sau khi đả thương Ôn Thiếu Nghi, Độc Giác Thú tiếp tục lao về phía phó tộc trưởng Tư Không, tốc độ không hề thay đổi.
Trong lúc cấp bách, vì muốn sống sót, phó tộc trưởng Tư Không bất chấp, đẩy cả Ôn Thiếu Nghi đang bị thương nặng vì cứu mình qua đó, còn bản thân nhanh chóng tháo chạy.
Cố Thanh Hy cách Ôn Thiếu Nghi khá gần nên chứng kiến rõ ràng mọi việc trước mắt.
“Đê tiện, vô sỉ”.
Nàng và Thiên Phần tộc có huyết hải thâm thù, không đội trời chung.
Nàng không muốn cứu Ôn Thiếu Nghi, nhưng cũng không chấp nhận nổi thói ti tiện của phó tộc trưởng Tư Không.
“Đi chết đi!”
Cố Thanh Hy ném Dạ Mặc Uyên cho Bạch Cẩm và Tịch Thấm, còn bản thân lùi về phía sau, chặn đường lui của phó tộc trưởng Tư Không.
“Nha đầu chết tiệt, ngươi tránh ra, nếu không chớ trách ta không khách sáo”.
“Lão già khốn nạn, ngươi ra vẻ làm gì, ở chỗ này, ngươi cũng chỉ là một lão già sắp cắm đầu vào quan tài thôi, ngươi còn tưởng mình có bản lĩnh ngút trời muốn làm gì thì làm nấy sao...”
“Đùng đùng đùng..”.
Chỉ trong thoáng chốc, hai người lao vào đánh nhau.
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Cố Thanh Hy không phải đối thủ của phó tộc trưởng Tư Không.
Nhưng hiện giờ cả hai đều mất võ công, các kỹ năng cơ bản khá ổn, thể lực tương đương nhau, nhất thời không thể phân thắng bại.
Phó tộc trưởng nóng lòng muốn rời đi, không muốn dây dưa với Cố Thanh Hy, thế nhưng Cố Thanh Hy cố tình muốn giữ chân ông ta.
Ma chủ thấy vậy cũng xông vào trận chiến, giúp Cố Thanh Hy đối phó với phó tộc trưởng Tư Không.
“Nha đầu, chẳng phải ngươi rất để tâm tới chiếc chìa khóa hình ngôi sao à, sao lại tặng nó cho người khác?”
Cố Thanh Hy trợn mắt khinh thường.
Ngốc hả, đó tất nhiên là đồ giả rồi, làm sao có thể giao ra chìa khóa ngôi sao thật!
Hai đánh một, cộng thêm Độc Giác Thú vẫn luôn nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, mấy lần định nhào tới.
Phó tộc trưởng Tư Không càng sốt ruột thì càng bại lui.
Cố Thanh Hy vốn chỉ muốn kiềm chân phó tộc trưởng Tư Không, chẳng biết có phải nghĩ đến huyết hải thâm thù của Ngọc tộc hay không, ý đồ giết người nảy ra, chiêu nào của nàng cũng là độc chiêu.
Trên hư không, hỗn chiến nổ ra.
Trong lúc tàn sát, chẳng biết ai đã chạm phải cơ quan.
Bầu trời rộng lớn bỗng chốc xuất hiện một lốc xoáy với sức mạnh khổng lồ, tương đương với gió bão cấp mười mấy, tất cả mọi người đều bị hút vào trong.
Ôn Thiếu Nghi trọng thương là người đầu tiên bị hút vào.
Tịch Thấm là người thứ hai.
Bạch Cẩm theo sau Tịch Thấm.
Dù cho hai người giãy giụa thế nào thì vẫn từng bước lún sâu vào.
Cố Thanh Hy túm chặt bàn tay Bạch Cẩm, đến cả nàng cũng bị cuốn vào.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ túm lấy bàn tay Cố Thanh Hy gần như cùng lúc, kết quả là chịu trận chung.
Đến cả Thất trưởng lão và Hoa Khởi La theo sau cũng bị hút vào trong.
Chỉ riêng có Hư Không Độc Giác Thú không chịu ảnh hưởng gì.
“Đùng...”
Cố Thanh Hy rơi xuống rất mạnh, đau đến mức nàng tưởng như tất cả xương cốt trên người rời rạc cả rồi.
Mở mắt ra nhìn mới thấy nơi này là một hang động, bên cạnh chỉ có Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, còn những người khác không rõ đã bị đưa tới đâu.
Dạ Mặc Uyên đang hôn mê, Cố Thanh Hy đỡ hắn dậy, đặt tay lên động mạch của hắn xem thử thì mới phát hiện ra thương thế của Dạ Mặc Uyên nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng.
Hắn bị nội thương cực nặng, lục phủ ngũ tạng gần như lệch vị trí, vài cái xương sườn đã gãy.
Đến cả vết thương cũ khó khăn lắm mới ổn định được cũng có xu hướng tái phát.
Cố Thanh Hy vội vàng châm cứu trị thương giúp hắn.
Không biết đã qua bao lâu, Dạ Mặc Uyên mới yếu ớt mở mắt ra.
“Đây là đâu?”, Dạ Mặc Uyên đau đớn ôm lấy lồng ngực, nơi đó bị Độc Giác Thú đả thương, cơn đau như bỏng rát xâm chiếm.
“Dương gian, vừa mới lôi chàng từ chỗ Diêm Vương về. Dạ Mặc Uyên, ta tốn rất nhiều công sức mới giữ được cái mạng nhỏ bé của chàng, nếu chàng còn nóng lòng đi gặp Diêm Vương nữa, ta sẽ không kéo chàng về đâu”.
“Chiếc chìa khóa đó giống hệt chiếc chìa khóa nàng lấy được trong cấm địa của Đan Hồi cốc”.
Cố Thanh Hy nhìn theo hướng nhìn của hắn, nhưng chỉ thấy ở trên đài đá cách đó không xa đặt một chiếc chìa khóa hình ngôi sao, chính là chiếc chìa khóa thứ ba mà nàng đang vất vả tìm kiếm.
Cố Thanh Hy khó lòng kiềm nén sự kích động, rảo bước qua đó, cầm chiếc chìa khóa lên đánh giá thật kỹ càng.
Chiếc chìa khóa hình ngôi sao không phải ở trên núi Quy Vân của Thiên Phần tộc sao? Sao nó lại ở đây?
Lẽ nào họ đang ở trên núi Quy Vân?
Đan Hồi cốc cách Thiên Phần tộc cực xa, chỉ trong thời gian ngắn như cái chớp mắt, làm sao họ có thể từ Đan Hồi cốc tới thẳng núi Quy Vân được?
“Trong trận pháp lưỡi đao có long châu?”
Sao hắn ta không nhìn thấy chứ?
Ma chủ vẫn còn đang ngờ vực.
Dạ Mặc Uyên nhìn thấy tính toán trong mắt Cố Thanh Hy, lập tức hiểu được điều gì.
Người Thiên Phần tộc nghe thấy hai chữ long châu thì động tác càng nhanh nhẹn hơn.
Hai trưởng lão kia mặc kệ mọi thứ mà nhào lên, muốn lao vào trận pháp lưỡi đao tìm Long châu.
Ôn Thiếu Nghi hét toáng: “Cẩn thận có bẫy”.
Hắn ta chưa dứt lời, hai vị trưởng lão đã nhào tới, Ôn Thiếu Nghi có muốn ngăn cũng không kịp.
Gần như là đồng thời, Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên đều thu hồi nội lực, dẫn trận pháp lưỡi đao về phía Thiên Phần tộc.
Sau khi thu hồi nội lực, Cố Thanh Hy lập tức túm lấy cổ áo ma chủ: “Ngươi ngốc à? Mau đi”.
Hừ hừ hừ…
Nếu không nhờ bọn họ chạy nhanh thì dao nhọn trên trận pháp lưỡi đao đã đâm cả đám thành vũng máu rồi.
Hai trưởng lão Thiên Phần tộc chưa kịp chạy vào trong trận pháp lưỡi đao là đã bị hàng ngàn dao nhọn chém chết.
Các trưởng lão khác của Thiên Phần tộc trợn mắt gào lên: “Đám cắc ké, các ngươi dám gài bẫy giết trưởng lão Thiên Phần tộc, Thiên Phần tộc sẽ không tha cho các ngươi”.
Mấy người Cố Thanh Hy vừa liên tục nương theo gai nhọn để leo lên, đồng thời cố gắng tránh né dư âm của trận lưỡi đao.
Họ còn dành ra chút thời gian cười nhạo: “Thay vì ở đây đe dọa chúng ta, chẳng bằng nghĩ cách phá trận pháp lưỡi đao này đi thì hơn”.
Trưởng lão Thiên Phần tộc tức đến mức nổ phổi nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể hợp sức đối phó với trận pháp lưỡi đao, mắt nhìn chòng chọc bóng lưng rời đi của họ, hận đến ngứa răng.
Ma chủ nói: “Tiểu tỷ tỷ muốn khai đao với Thiên Phần tộc sao?”
“Sao nào? Ngươi có ý kiến gì? Hay là ngươi không nỡ? Nếu ngươi không nỡ thì qua giúp đi, cũng đâu phải ta không cho ngươi đi”.
“Sao có thể chứ? Kẻ thù của tiểu tỷ tỷ là kẻ thù của A Mạc ta”.
Dạ Mặc Uyên nói: “Phía trước có một hang động, ta vào trước xem sao”.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa đúng là có một sơn động nhỏ, cửa vào tí hi.
Dạ Mặc Uyên đi vào trong, chẳng lâu sau, trong động vang lên tiếng gầm gừ của thú dữ và âm thanh đánh nhau, tiếng này lớn hơn tiếng kia, âm thanh đinh tai nhức óc.
Mùi máu tanh lan ra khắp vách đá, ngay cả trong gió cũng có mùi máu.
Cố Thanh Hy siết chặt nắm đấm, trong lòng căng thẳng.
“Bên trong sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ma chủ vuốt mái tóc đen của mình, thái độ lười nhác như thể không để tâm đến cuộc ẩu đả bên trong.
Nghe Cố Thanh Hy hỏi thế, hắn ta cũng hờ hững đáp: “Chẳng phải hắn luôn cho rằng mình lợi hại sao? Chỉ là giết vài con thú dữ thôi, lẽ nào không đối phó nổi?”
Cố Thanh Hy trợn mắt nhìn hắn ta.
Đó mà chỉ là vài con thôi sao?
Rõ ràng là hàng trăm hàng ngàn?
Không nhìn thấy vách núi đang rung chuyển sao?
Nếu chỉ có vài con, sao cả vách núi có thể rung lắc thế được?
“Ngươi vào xem rồi giúp đi”.
“Tốt nhất là hắn chết trong đó luôn đi, còn khuya ta mới giúp hắn”.
Cố Thanh Hy cạn lời, sải bước cẩn thận đi vào trong hang động.
“Ôi tiểu tỷ tỷ, đợi ta với, trong đó nguy hiểm lắm, ta mở đường cho tỷ”.
Cố Thanh Hy đi thẳng vào về phía trước, nàng cũng lười đáp lại hắn ta.
Trong hang động nhỏ hẹp, khắp nơi đều là thi thể động vật, mùi máu tanh khiến nàng buồn nôn.
Ma chủ ghét bỏ nói: “Ôi trời, toàn là tứ chi bị cụt thế, Dạ Mặc Uyên giết chóc mà không có nghệ thuật gì cả, nếu là ta thì thi cốt gì đó cũng biến mất luôn rồi, để tỷ của ta đỡ phải khó chịu khi nhìn”.
“Nhưng xong hết rồi!”
Chỉ biết nói, không biết làm, lúc nãy bảo hắn ta vào trong xem thử thì không chịu vào.
Cố Thanh Hy tiếp tục đi vào trong.
Những chỗ nàng đi qua gần như đều phải giẫm qua thi thể.
Cuối cùng, ma chủ không nhìn nổi nữa, ôm eo của Cố Thanh Hy, trực tiếp bay qua.
Khi họ dừng lại thì nhìn thấy người đàn ông cả người dính đầy máu phía trước.
Người đó không ai khác, chính là Dạ Mặc Uyên.
Chỉ là hai mắt Dạ Mặc Uyên đầy tơ máu, cơn giận ngút trời, đánh một chưởng về phía ma chủ.
“Buông phu nhân ta ra”.
Dạ Mặc Uyên lại đánh nhau với ma chủ.
Cố Thanh Hy xoa huyệt thái dương đang đau đớn, nàng cũng đã quen với phản ứng của hai người này rồi.
Nàng nhìn kỹ lại mọi thứ trong động.
Thi thể nằm dưới đất đa số là ma thú cấp một và hai, khó mà tưởng tượng, một mình Dạ Mặc Uyên đã giết nhiều ma thú như vậy bằng cách nào.
Lúc vừa bước vào động thì cứ cảm thấy rất hẹp nhưng bên trong lại như có động thiên khác, địa hình trở nên khá rộng rãi.
Trên vách đá có những lỗ nhỏ, mấy lỗ này đều thông với nhau.
Cố Thanh Hy dừng trước một vách đá.
Trên vách lại có một cánh cửa bằng đá, cánh cửa nặng khoảng vạn cân, không phải thứ mà sức người thường có thể dịch chuyển.
Mà trên cánh cửa đá có một vết lõm hình núi Kiếm Hình.
Cố Thanh Hy suy nghĩ, chợt lấy dao găm hình dạng núi Kiếm Hình ra.
Nàng lấy con dao găm này từ chỗ ông nội “nuôi” lúc còn ở sơn trang Thu Phong, khi ấy nàng chỉ nghĩ con dao găm này có hình dáng y hệt núi Kiếm Hình mà thôi.
Bây giờ xem kỹ thì có lẽ đây chính là chìa khóa cánh cửa đá.
Người Thiên Phần tộc đã đuổi kịp, mở miệng tức giận mắng: “Này, con ranh, ngươi dám giết hại trưởng lão Thiên Phần tộc, để mạng lại đây”.
Chương 467: Độc Giác Thú
Mấy vị trưởng lão Thiên Phần tộc vừa xuất hiện đã đánh ra liên hoàn sát chưởng.
Ánh mắt Cố Thanh Hy lạnh lẽo, không đợi Dạ Mặc Uyên và ma chủ ra tay, chính nàng đã ấn một cái nút nhô ra khác.
Cái nút vừa bị ấn xuống, cả sơn động rung động ầm ầm, rung mạnh đến mức mọi người đứng không vững.
Thoáng chốc, vô số quái vật giống người mà không phải người, giống quỷ mà không phải quỷ, giống thú mà không phải thú chạy ra từ trong những lỗ nhỏ lít nhít trải khắp vách đá sơn động.
Những quái vật này vừa xuất hiện đã lập tức nhào đến cắn những trưởng lão của Thiên Phần tộc, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Tất cả trưởng lão của Thiên Phần tộc đều giật nảy mình.
Đâu còn sức lực đối phó Cố Thanh Hy, họ thi nhau tập trung đối phó những quái vật này.
Cùng lúc đó, Ôn Thiếu Nghi, Tịch Thấm và Bạch Cẩm cũng đã chạy đến, đồng thời lọt vào vòng công kích của quái vật.
Đồng thời, Cố Thanh Hy đặt dao găm lên vách đá lõm xuống, gọi Dạ Mặc Uyên và ma chủ.
“Đi mau!”
Cửa đá mới mở ra, ba người đã ăn ý chui vào bên trong.
Ánh mắt ôn hòa của Ôn Thiếu Nghi lóe lên, dường như đã sớm đoán được Cố Thanh Hy có mưu đồ khác, hắn ta sử dụng một hư chiêu, hất vô số quái vật xung quanh ra, bất chấp nguy hiểm để tiến vào theo đám người Cố Thanh Hy.
Bịch…
Chỉ trong nháy mắt, cửa đá đóng lại, hoàn toàn mất đi liên hệ với bên ngoài.
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi nhìn nhau, ánh mắt lạnh đến độ khiến người ta hoảng hốt.
Ôn Thiếu Nghi cười nói: “Cố cô nương, hình như ngươi rất có ý kiến đối với Thiên Phần tộc chúng ta?”
“Ồ… Thiên Phần tộc các ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nên mang ơn Thiên Phần tộc các ngươi sao?”
“Tiểu tỷ tỷ, có phải tỷ muốn giết hắn ta không? Nếu như tỷ muốn, bây giờ ta xử hắn ta cho tỷ”, ma chủ cười quyến rũ, quả thực phong nhã mê người.
Dạ Mặc Uyên trầm giọng nói: “Có cái gì đó đang ở ngay bên cạnh”.
“Hồng hộc hồng hộc…”
Mọi người đều nghiêm túc quan sát.
Lúc này mới phát hiện, bọn họ đã đặt mình vào một nơi hư vô.
Lia mắt nhìn xung quanh nơi này, ngoài hư không đen như mực thì chẳng còn gì khác, có thể nói là tối tới mức giơ tay không thấy rõ năm ngón, như đặt mình vào trong vũ trụ mênh mông.
Nhưng mà, một nơi hư vô như vậy lại truyền ra tiếng hít thở như có như không, điều này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
“Hình như nó đang lại gần chúng ta”, ma chủ nói.
“Hơi thở thật đáng sợ!”, Ôn Thiếu Nghi vô cùng hoảng hốt.
Hơi thở đáng sợ như vậy, cho dù là hắn ta ở thời điểm đỉnh phong thì cũng không phải là đối thủ.
Chẳng lẽ thứ đáng sợ này đã cấp bảy rồi?
Nghĩ đến khả năng này, mọi người đều chấn động.
“Là Hư Không Độc Giác Thú”, Ôn Thiếu Nghi hoảng sợ, muốn rời khỏi nhưng đã không kịp nữa rồi.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ ăn ý bảo vệ Cố Thanh Hy ở sau lưng, ma chủ cảnh giác nhìn chằm chằm Hư Không Độc Giác Thú, Dạ Mặc Uyên thì tìm kiếm lối ra.
Cố Thanh Hy khẽ hỏi Tiểu Cửu Nhi.
“Hư Không Độc Giác Thú là cái gì?”
Vì sao nàng cảm thấy hơi thở này cực kỳ giống Ma Long cấp bảy trên núi Hồ Lô Huyết?
Quái thú này, sẽ không phải cũng là một con cấp bảy đấy chứ?
Đầu lưỡi Tiểu Cửu Nhi run lẩy bẩy, lần đầu tiên thấy nó lộ vẻ hoảng sợ như này: “Hư Không Độc Giác Thú sinh sống trong hư không, nơi chúng ta đang ở bây giờ chính là một vùng hư không, cho dù là người có võ công cao dường nào, chỉ cần ra tay trong này, võ công bọn họ sử dụng đều sẽ hóa thành hư vô, giống như một cục bông không có sức lực”.
“Cho nên, ý của ngươi là, nếu đánh nhau ở chỗ này, chúng ta sẽ rất thiệt thòi, bởi vì chúng ta chẳng khác nào mất hết võ công, mà nó vẫn còn đầy đủ võ công?”
“Không… không khác là bao”.
“Có thể nhìn ra nó là cấp mấy không?”
“Cấp… cấp bảy…”
Đồng tử Cố Thanh Hy co rụt lại, cuối cùng cũng biết vì sao ba tên không sợ trời, không sợ đất kia lại lộ vẻ nặng nề nghiêm trọng như vậy.
Nàng cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ dáng vẻ Độc Giác Thú trước mặt.
Nhưng nơi này quá tối, nàng chỉ có thể loáng thoáng thấy phía trước có một bóng mờ mờ khổng lồ.
Bóng mờ kia giống như một con trâu đồ sộ, toàn thân mập mạp, trên đầu chỉ mọc ra một cái sừng, hàm răng sắc nhọn, trông vẻ còn sắc nhọn hơn răng sói vô số lần.
Lại nhìn bóng mờ này, cao chừng hơn mười mét, trước mặt Hư Không Độc Giác Thú, bọn họ nhỏ yếu giống như con sâu cái kiến.
Hư Không Độc Giác Thú di chuyển loạn xạ không quy luật, nếu như không phải nó đang nhắm mắt thì bọn họ gần như đều cho rằng Độc Giác Thú đã phát hiện ra mình.
Dạ Mặc Uyên nhỏ giọng nói: “Muốn sống thì động tác phải nhẹ nhàng chút, tìm đường ra trước đã”.
Người ở chỗ này đều là kẻ thông minh, sao có thể không rõ là một khi Độc Giác Thú tỉnh dậy, bọn họ phải đối mặt với nó, kết cục sẽ là lành ít dữ nhiều, trước mắt chỉ có thể rời đi.
Cố Thanh Hy sờ soạng tìm kiếm lối ra, một đốm sáng nào đó chợt lóe lên, nàng liếc mắt thì phát hiện trên cổ Độc Giác Thú có treo một chiếc chìa khóa hình ngôi sao.
Má nó…
Không ngờ chìa khóa hình ngôi sao lại ở trên thân Độc Giác Thú.
Cố Thanh Hy không biết nên vui hay nên buồn.
“Hai người có cách nào lấy chìa khóa hình ngôi sao trên cổ Độc Giác Thú giúp ta không?”
Ma chủ thoáng nhìn rồi nói: “Chỉ là một chiếc chìa khóa thôi, không cần thiết phải mạo hiểm tính mạng của mình”.
Dường như Ôn Thiếu Nghi đã hiểu ra điều gì, đôi mắt lặng lẽ xoay chuyển, có vẻ hắn ta đang nghĩ xem nên cướp chìa khóa hình ngôi sao trên thân Độc Giác Thú thế nào.
Dạ Mặc Uyên nói: “Nàng thật sự muốn chìa khóa hình ngôi sao như vậy?”
“Muốn!”
“Bắt buộc phải có?”
“Bắt buộc phải có!”
Chương 468: Chúng ta hưởng lợi
Nàng đến đây là để chìa khóa hình ngôi sao, nếu không lấy được chìa khóa ngôi sao thì nàng đến đây làm gì?
“Tìm đường ra trước, sau khi tìm được, ta lấy giúp nàng”.
Cố Thanh Hy cảm kích nhìn Dạ Mặc Uyên.
Sau một hồi dò dẫm, cuối cùng họ đã tìm được một chỗ lõm.
Điểm lõm có hình dạng giống vẻ ngoài núi Kiếm Hình, Cố Thanh Hy lấy dao găm ra rồi dùng mắt ra hiệu cho Dạ Mặc Uyên và ma chủ, ý bảo ma chủ để ý đến Ôn Thiếu Nghi, còn Dạ Mặc Uyên giành lấy chìa khóa ngôi sao, nàng mở cánh cửa đá.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, đanh định hành động, một việc khiến mọi người phải kinh ngạc phát sinh, cánh cửa đá bỗng mở ra. Người Băng tộc, Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Thiên Phần tộc và Đan Hồi cốc ở bên ngoài chạy vào.
Ánh sáng chiếu vào, tiếng hét vang lên.
Hư Không Độc Giác Thú lập tức thức tỉnh.
“Grừ…”
Tiếng gầm giận dữ vang lên, Độc Giác Thú chạy đến.
Tốc độ của nó nhanh như báo săn, móng vuốt mang theo nọc độc nhào tới.
Người Thiên Phần tộc xông đến đầu tiên hưởng ngay một vết cào mang độc của con thú mạnh mẽ, lập tức biến thành vũng máu, ngay cả thi thể cũng không còn nữa.
Mọi người kinh sợ.
Đó là vài vị trưởng lão danh tiếng lừng lẫy của Thiên Phần tộc, trong đó có một vị thái thượng trưởng lão, cứ thế mà chết trong tay Độc Giác Thú.
Nếu không phải Ôn Thiếu Nghi kịp thời kéo ra, chỉ sợ số người Thiên Phần tộc thương vong còn nhiều hơn.
Ôn Thiếu Nghi cũng hơi áy náy, khi Độc Giác Thú nhào đến chỗ trưởng lão Thiên Phần tộc, hắn ta cũng vận công cứu giúp theo bản năng nhưng hắn ta quên mất võ công của mình không thể làm gì được ở đây, cuối cùng mới dựa vào tốc độ linh hoạt để kéo họ ra.
“Grào…”
Độc Giác Thú lại gầm gừ một tiếng, động tác không thay đổi, tiếp tục vào về phía trưởng lão Thiên Phần tộc và Bạch Cẩm.
“Sao võ công của ta lại biến mất hết rồi?”
“Võ công của ta cũng thế, không vận nổi một chút chân khí”.
Các trưởng lão Thiên Phần tộc không kịp phản ứng lại bị cào trúng rồi biến thành vũng máu.
Bạch Cẩm thuận thế lăn ra, Tịch Thấm vừa kéo vừa vung tấm vải đỏ kéo Bạch Cẩm ra mới cứu được nàng ta một mạng.
Gặp phải Hư Không Độc Giác Thú cấp bảy, người ta né còn không kịp, Cố Thanh Hy híp mắt, thế mà nàng lại… lao đến chỗ Hư Không Độc Giác Thú.
“A Hy…”
“Tỷ à…”
“Cố cô nương…”
Cũng không biết ai trong đám đông đang lo lắng gọi nàng.
Cố Thanh Hy vừa lấy ám khí ra, ngắm chuẩn xác phóng về phía Độc Giác Thú.
Độc Giác Thú dù sao cũng là cấp bảy, ám khí bình thường không thể làm nó bị thương.
Càng đến gần, Cố Thanh Hy càng cảm nhận rõ một luồng sức mạnh vô hình như thể muốn biến nàng thành vũng máu.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ, Bạch Cẩm, Tịch Thấm đều ra tay cứu giúp.
Ngay cả Ôn Thiếu Nghi cũng muốn cứu giúp.
Người Thiên Phần tộc khiếp sợ, kéo Ôn Thiếu Nghi lại nói.
“Thiếu tộc chủ không thể đi, nếu ta đoán không lầm, đó có lẽ là Hư Không Độc Giác Thú, thực lực đạt đến cấp bảy, dù chúng ta hợp sức lại với nhau thì cũng không thể giết được nó, chi bằng để chúng đánh, chúng ta ngồi không hưởng lợi”.
“Thiếu chủ, rời khỏi đây với bọn ta trước, sau đó chúng ta nhốt chúng ở đây, vĩnh viễn rơi vào hư không”.
Giọng trưởng lão Thiên Phần tộc không lớn nhưng cũng không nhỏ, mọi người đều nghe thấy lời ông ta nói.
Vì lúc này đang đối phó với Độc Giác Thú không tiện ra tay, bằng không họ chắc chắn sẽ tiêu diệt đám tiểu nhân đó trước.
Năm người hợp sức lại vẫn không phải là đối thủ của Độc Giác Thú, võ công của họ đều đã mất khi đến đây, nếu không nhờ họ nhanh nhẹn, nền tảng võ thuật tốt thì đã ngã xuống ở đây rồi.
Ôn Thiếu Nghi đứng ở một bên không động đậy, chỉ lạnh nhạt nhìn mấy người đang liều mạng chiến đấu.
Không ai nhìn thấu được gì từ trong ánh mắt lạnh lùng của hắn ta, nhưng mỗi lần Cố Thanh Hy suýt gặp nguy hiểm, hắn ta luôn cảm thấy căng thẳng.
Hắn ta chưa từng thấy Cố Thanh Hy như thế, mấy lần suýt bị Độc Giác Thú hất văng, nàng vẫn đứng lên, mỗi khi như thế, cố sức xông lên lần nữa.
Trên người nàng đã có không ít thương tích, máu đỏ chảy dọc xuống theo quần áo nàng.
Nhưng gương mặt nàng vẫn hiện rõ vẻ kiên định, bất khuất.
“Phụt…”
“Phụt…”
Thực lực mạnh như Bạch Cẩm và Tịch Thấm cũng bị sức mạnh của Độc Giác Thú làm bị thương.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ giữ chặt lấy chân trước và sau của Độc Giác Thú, cũng không biết bằng cách nào mà họ có thể khống chế trong thời gian ngắn khi chỉ dùng sức lực của cơ thể.
Tay phải Cố Thanh Hy giơ lên, lấy ám khí bắn về phía tròng mắt Độc Giác Thú.
Một tay nắm lấy sừng của nó, nhanh chóng lấy chìa khóa ngôi sao.
Độc Giác Thú bỗng vùng vẫy dữ dội.
Dạ Mặc Uyên, ma chủ và Cố Thanh Hy đồng loạt bị hất văng ra, nôn ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng như trào ngược ra ngoài.
Chương 469: Vô dụng
“Cứ rút khỏi đây trước”, Dạ Mặc Uyên nói.
Tạm không nói thực lực của họ chênh lệch thế nào, chỉ vấn đề là chỗ nơi hư không này thôi, so ra thì họ chẳng được lợi gì rồi.
Cố Thanh Hy nào cần Dạ Mặc Uyên nhắc chứ.
Nàng lấy được chìa khóa hình ngôi sao là lập tức chạy ra đến lối ra, còn mở miệng hét lên: “Tình hình căng thẳng, mau chạy đi”.
“Ầm ầm…”
Chìa khóa hình ngôi sao bị lấy mất, Độc Giác Thú tức giận, ngoác mồm càn quét sạch sẽ, phá vỡ cánh cửa đá, chắn cửa động, cũng chặn luôn đám người Cố Thanh Hy.
Hai mắt Độc Giác Thú đỏ ngầu, gặp người là giết, nhất là nhắm vào Cố Thanh Hy.
Tịch Thấm lo lắng cho Cố Thanh Hy, bất chấp việc Độc Giác Thú có thực lực cấp bảy, nàng ta cũng cứng rắn đứng trước mặt nàng.
Cố Thanh Hy trợn to mắt, móng vuốt sắc bén suýt nữa đã đâm vào người Tịch Thấm.
Cố Thanh Hy cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu mà có thể phóng ám khí ra, một tay kéo Tịch Thấm về phía sau nàng.
Ám khí không có tác dụng với Độc Giác Thú.
Vì khi nàng vừa kéo như thế, bản thân nàng lại lần nữa đứng trước mặt Độc Giác Thú.
“Grào…”
Một tiếng gầm vang lên, Độc Giác Thú phun ra ngọn lửa nóng bỏng.
Cùng lúc đó Dạ Mặc Uyên và ma chủ đều ra tay.
Ngọn lửa quá mạnh mẽ, cơ thể họ suýt bị thiêu rụi.
Trong ngọn lửa mãnh liệt, Dạ Mặc Uyên nôn ra một ngụm máu, toàn thân cũng vô lực văng ra xa như diều đứt dây, cuối cùng đập người lên cánh cửa đá.
Con ngươi Cố Thanh Hy co rụt.
Giữa khói lửa, nàng nhìn Dạ Mặc Uyên, hắn biết rõ mình không đánh lại nhưng vẫn không do dự lấy thân mình chặn một đòn tấn công mạnh nhất của Độc Giác Thú cho nàng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức nàng gần như không nhìn rõ Bạch Cẩm, Tịch Thấm, ma chủ bị thương thế nào.
Độc Giác Thú tiếp tục nổi điên, trưởng lão Thiên Phần tộc thấy thế cũng kinh sợ, cố gắng tìm lối ra.
Họ đứng yên thì không sao nhưng vừa động đậy, Độc Giác Thú đã chuyển mục tiêu sang họ, tấn công liên hoàn.
Trưởng lão Thiên Phần tộc đáng thương đã mất đi toàn bộ võ công khi ở đây, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết, thoáng chốc đã chết gần hết.
Chuyến đi đến cấm địa là một hồi đả kích to lớn đối với Thiên Phần tộc.
Nhiều trưởng lão nổi danh của Thiên Phần tộc đều chết thảm trong cấm địa.
Nếu không nhờ động tác nhanh nhẹn của Ôn Thiếu Nghi, chỉ sợ tất cả đều phải bỏ mạng ở đây.
“Dạ Mặc Uyên, chàng sao rồi?”
Cố Thanh Hy dìu Dạ Mặc Uyên dậy, chỉ cảm thấy cả người hắn lạnh toát, sức sống đang dần mất đi.
Cố Thanh Hy nhanh chóng lấy một viên đan dược rồi bỏ vào miệng hắn.
“Dạ Mặc Uyên, ta không cho phép chàng chết, chàng nghe thấy không?”
Dạ Mặc Uyên thấy nàng không sao bèn nở nụ cười trấn an.
Chính nụ cười này làm cay mắt Cố Thanh Hy.
Nàng hoa mắt rồi sao?
Dạ Mặc Uyên tình nguyện hy sinh tính mạng vì nàng?
“Cố cô nương, không thể ở lại nơi này lâu, chúng ta mau đi thôi”.
Bạch Cẩm vừa dứt lời, Ôn Thiếu Nghi lại bị thương nặng, ngã xuống trước mặt họ, máu chảy ra từ khóe miệng hắn ta nhuộm đỏ cả quần áo.
Ma chủ nói: “Các ngươi dẫn tỷ ấy đi trước đi, bổn tọa cản nó, bổn tọa không tin không đối phó được một con súc sinh kia”.
“Ngươi vẫn nghĩ mình là ma chủ à, bây giờ ngươi có võ công không? Ngươi cõng Dạ Mặc Uyên, ta đỡ phía sau. Mọi người, nín thở!”
Dứt lời, Cố Thanh Hy vừa nín thở vừa rải phấn độc nặng gấp mấy lần, nàng muốn làm Độc Giác Thú tê liệt.
Liều lượng rất nặng, tiếc là vẫn không có tác dụng gì với Độc Giác Thú cấp bảy.
Lúc này cánh cửa đá cũng đang đóng lại.
Cố Thanh Hy lại tăng liều lượng của thuốc mê.
Mọi người đều cảm thấy toàn thân tê dại, ngay cả bản thân nàng cũng bị thuốc mình rải làm cho cứng đơ, nhưng Độc Giác Thú lại không có phản ứng gì.
“Đệch…”
Cố Thanh Hy không khỏi mắng một tiếng.
Đã dùng độc nhiều năm như thế mà đây là lần đầu tiên nàng dùng liều lượng lớn cỡ này.
Cũng là lần đầu suýt hại bản thân bởi độc của mình nhưng vẫn không thể làm Độc Giác Thú tê liệt.
Lẽ nào hôm nay họ phải chết ở đây sao?
Ngay khi mọi người đều tuyệt vọng, chỗ cánh cửa đá vang lên tiếng ầm, nó đột nhiên bị phá vỡ, người đi vào là phó tộc trưởng Tư Không và mấy vị trưởng lão Ngọc tộc.
Cố Thanh Hy đảo mắt, ném chìa khóa hình ngôi sao trong tay sang cho phó tộc trưởng Tư Không.
Mình thì dìu Dạ Mặc Uyên, dẫn mấy người Bạch Cẩm nhanh chóng ra ngoài.
Phó tộc trưởng Tư Không sửng sốt nhìn chìa khóa hình ngôi sao trong tay mình, chỉ nghe Ôn Thiếu Nghi gọi mình.
“Mau ném chìa khóa hình ngôi sao lại”.
“Grừ…”
Phó tộc trưởng Tư Không muốn ném đi nhưng tiếc là đã chậm một bước.
Hư Không Độc Giác Thú cấp bảy đã nhào đến chỗ ông ta, hơn nữa, vừa ra tay là không hề nương tay.
Phó tộc trưởng Tư Không vận khí muốn chặn nó lại…
Chương 470: Chiếc chìa khóa thứ ba
Thế mà không biết từ lúc nào, nội lực trong đan điền của
Trong trận chiến của các cao thủ, chỉ một khắc lơ là cũng đủ bại trận, thậm chí thương vong, thế mà phó tộc trưởng Tư Không thất thần hẳn hai lần.
“Phó tộc trưởng...”
Tuyết Cầm trên lưng Ôn Thiếu Nghi lao như văng ra ngoài, dù không có võ công vẫn nhào về phía Độc Giác Thú, kiếm lấy cơ hội nghỉ xả hơi cho phó tộc trưởng Tư Không.
“Phụt...”
Ôn Thiếu Nghi bị thương nặng, sắc mặt tái đi bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.
Bạch y trên người đã biến thành huyết y từ lúc nào, nếu không vì sở hữu khinh công trác tuyệt, e rằng hắn ta đã biến thành một vũng máu từ lâu rồi.
Sau khi đả thương Ôn Thiếu Nghi, Độc Giác Thú tiếp tục lao về phía phó tộc trưởng Tư Không, tốc độ không hề thay đổi.
Trong lúc cấp bách, vì muốn sống sót, phó tộc trưởng Tư Không bất chấp, đẩy cả Ôn Thiếu Nghi đang bị thương nặng vì cứu mình qua đó, còn bản thân nhanh chóng tháo chạy.
Cố Thanh Hy cách Ôn Thiếu Nghi khá gần nên chứng kiến rõ ràng mọi việc trước mắt.
“Đê tiện, vô sỉ”.
Nàng và Thiên Phần tộc có huyết hải thâm thù, không đội trời chung.
Nàng không muốn cứu Ôn Thiếu Nghi, nhưng cũng không chấp nhận nổi thói ti tiện của phó tộc trưởng Tư Không.
“Đi chết đi!”
Cố Thanh Hy ném Dạ Mặc Uyên cho Bạch Cẩm và Tịch Thấm, còn bản thân lùi về phía sau, chặn đường lui của phó tộc trưởng Tư Không.
“Nha đầu chết tiệt, ngươi tránh ra, nếu không chớ trách ta không khách sáo”.
“Lão già khốn nạn, ngươi ra vẻ làm gì, ở chỗ này, ngươi cũng chỉ là một lão già sắp cắm đầu vào quan tài thôi, ngươi còn tưởng mình có bản lĩnh ngút trời muốn làm gì thì làm nấy sao...”
“Đùng đùng đùng..”.
Chỉ trong thoáng chốc, hai người lao vào đánh nhau.
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Cố Thanh Hy không phải đối thủ của phó tộc trưởng Tư Không.
Nhưng hiện giờ cả hai đều mất võ công, các kỹ năng cơ bản khá ổn, thể lực tương đương nhau, nhất thời không thể phân thắng bại.
Phó tộc trưởng nóng lòng muốn rời đi, không muốn dây dưa với Cố Thanh Hy, thế nhưng Cố Thanh Hy cố tình muốn giữ chân ông ta.
Ma chủ thấy vậy cũng xông vào trận chiến, giúp Cố Thanh Hy đối phó với phó tộc trưởng Tư Không.
“Nha đầu, chẳng phải ngươi rất để tâm tới chiếc chìa khóa hình ngôi sao à, sao lại tặng nó cho người khác?”
Cố Thanh Hy trợn mắt khinh thường.
Ngốc hả, đó tất nhiên là đồ giả rồi, làm sao có thể giao ra chìa khóa ngôi sao thật!
Hai đánh một, cộng thêm Độc Giác Thú vẫn luôn nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, mấy lần định nhào tới.
Phó tộc trưởng Tư Không càng sốt ruột thì càng bại lui.
Cố Thanh Hy vốn chỉ muốn kiềm chân phó tộc trưởng Tư Không, chẳng biết có phải nghĩ đến huyết hải thâm thù của Ngọc tộc hay không, ý đồ giết người nảy ra, chiêu nào của nàng cũng là độc chiêu.
Trên hư không, hỗn chiến nổ ra.
Trong lúc tàn sát, chẳng biết ai đã chạm phải cơ quan.
Bầu trời rộng lớn bỗng chốc xuất hiện một lốc xoáy với sức mạnh khổng lồ, tương đương với gió bão cấp mười mấy, tất cả mọi người đều bị hút vào trong.
Ôn Thiếu Nghi trọng thương là người đầu tiên bị hút vào.
Tịch Thấm là người thứ hai.
Bạch Cẩm theo sau Tịch Thấm.
Dù cho hai người giãy giụa thế nào thì vẫn từng bước lún sâu vào.
Cố Thanh Hy túm chặt bàn tay Bạch Cẩm, đến cả nàng cũng bị cuốn vào.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ túm lấy bàn tay Cố Thanh Hy gần như cùng lúc, kết quả là chịu trận chung.
Đến cả Thất trưởng lão và Hoa Khởi La theo sau cũng bị hút vào trong.
Chỉ riêng có Hư Không Độc Giác Thú không chịu ảnh hưởng gì.
“Đùng...”
Cố Thanh Hy rơi xuống rất mạnh, đau đến mức nàng tưởng như tất cả xương cốt trên người rời rạc cả rồi.
Mở mắt ra nhìn mới thấy nơi này là một hang động, bên cạnh chỉ có Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, còn những người khác không rõ đã bị đưa tới đâu.
Dạ Mặc Uyên đang hôn mê, Cố Thanh Hy đỡ hắn dậy, đặt tay lên động mạch của hắn xem thử thì mới phát hiện ra thương thế của Dạ Mặc Uyên nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng.
Hắn bị nội thương cực nặng, lục phủ ngũ tạng gần như lệch vị trí, vài cái xương sườn đã gãy.
Đến cả vết thương cũ khó khăn lắm mới ổn định được cũng có xu hướng tái phát.
Cố Thanh Hy vội vàng châm cứu trị thương giúp hắn.
Không biết đã qua bao lâu, Dạ Mặc Uyên mới yếu ớt mở mắt ra.
“Đây là đâu?”, Dạ Mặc Uyên đau đớn ôm lấy lồng ngực, nơi đó bị Độc Giác Thú đả thương, cơn đau như bỏng rát xâm chiếm.
“Dương gian, vừa mới lôi chàng từ chỗ Diêm Vương về. Dạ Mặc Uyên, ta tốn rất nhiều công sức mới giữ được cái mạng nhỏ bé của chàng, nếu chàng còn nóng lòng đi gặp Diêm Vương nữa, ta sẽ không kéo chàng về đâu”.
“Chiếc chìa khóa đó giống hệt chiếc chìa khóa nàng lấy được trong cấm địa của Đan Hồi cốc”.
Cố Thanh Hy nhìn theo hướng nhìn của hắn, nhưng chỉ thấy ở trên đài đá cách đó không xa đặt một chiếc chìa khóa hình ngôi sao, chính là chiếc chìa khóa thứ ba mà nàng đang vất vả tìm kiếm.
Cố Thanh Hy khó lòng kiềm nén sự kích động, rảo bước qua đó, cầm chiếc chìa khóa lên đánh giá thật kỹ càng.
Chiếc chìa khóa hình ngôi sao không phải ở trên núi Quy Vân của Thiên Phần tộc sao? Sao nó lại ở đây?
Lẽ nào họ đang ở trên núi Quy Vân?
Đan Hồi cốc cách Thiên Phần tộc cực xa, chỉ trong thời gian ngắn như cái chớp mắt, làm sao họ có thể từ Đan Hồi cốc tới thẳng núi Quy Vân được?