Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 476-480
Chương 476: Người ưa nhìn
Mấy vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy sự tán đồng trong đôi mắt của đối phương.
Trong ván cược này, nàng không hề yêu cầu cao thủ tính từ cấp mấy đổ xuống sẽ đối đầu với nàng, bất kể thế nào, họ cũng không thiệt được.
“Để tránh nói Thiên Phần tộc chúng ta cậy đông hiếp yếu, chúng ta đồng ý với ván cược này”.
Cố Thanh Hy nhìn biểu cảm của họ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ.
Tưởng nàng là kẻ ngốc hả?
Thế này mà muốn bẫy nàng hả?
Cố Thanh Hy đáp: “Thiên Phần tộc không chỉ có căn cơ hàng ngàn năm mà còn là đại tộc thế gia nổi danh thiên hạ, mà ta chỉ là một con nha đầu vừa mới bước chân vào giang hồ, thực lực cũng chỉ đến cấp hai, ắt hẳn các vị sẽ không bắt nạt một nha đầu còn hôi mùi sữa như ta đâu nhỉ”.
Nói rồi, nàng cười ha hả đầy ngờ nghệch khoe hai hàm răng trắng bóng và đều tăm tắp của mình: “Không biết các vị đại bá đại thúc lần này phái cao thủ cấp mấy xuất trận, có tất cả mấy người thế?”
Ánh mắt của nàng trong veo và sạch sẽ, không vướng chút tạp chất nào, giống như vật thánh khiết nhất và đơn thuần nhất trên thế gian, nhất thời khiến họ không nỡ đối đầu với nàng.
Mấy vị trưởng lão không ai nói gì, phó tộc trưởng Tư Không hỏi: “Bất kể chuyện gì xảy ra, Dạ Mặc Uyên cũng không ra tay?
“Tất nhiên là thế rồi”.
“Được, vậy ta chọn đại vài người tới thử sức cùng ngươi”.
Đám đông tưởng rằng phó tộc trưởng sẽ tìm một vài người thực lực ngang hàng với Cố Thanh Hy, hoặc chỉ nhỉn hơn nàng đôi chút.
Thật không ngờ, ngay người đầu tiên, phó tộc trưởng Tư Không đã chỉ vào hai thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
“Trận đầu tiên do hai ngươi ra đấu”.
Trưởng lão của Thiên Phần tộc giật mình.
Thế mà phó tộc trưởng chọn trúng Vương Phong và Vương Vũ, hai người này là đồ đệ đắc lực của ông ta, tuổi còn trẻ mà thực lực đã đạt tới cấp bốn sơ cấp, mà thực lực của họ hòa hợp với nhau, tìm khắp Thiên Phần tộc cũng hiếm có đối thủ.
Gần như có thể đối đầu với một cao thủ cấp bốn đỉnh phong rồi.
Phó tộc trưởng Tư Không bảo hai người này ra tay, chẳng phải rõ ràng muốn bắt nạt Cố Thanh Hy sao?
Dạ Mặc Uyên sầm mặt.
Vẻ không vui hiện rõ lên gương mặt.
Người của Thiên Phần tộc cảm thấy xấu hổ.
Một trưởng lão trong số đó cảm thấy chần chừ: “Phó tộc trưởng, hay là đổi người khác đi?”
“Đổi ai? Ngươi sao?”
“Điều này…”
Làm sao có thể…
Ông ta là trưởng lão đấy, nếu ông ta tham gia đối đầu, cho dù thắng cũng không có thể diện.
Nhưng Cố Thanh Hy bật cười và đáp rất sảng khoái: “Được thôi, vậy cứ để hai người họ đối chiến cùng ta”.
Vương Phong và Vương Vũ đồng loạt châm chọc: “Không biết lượng sức”.
Cố Thanh Hy dường như không thấy những lời chế nhạo của họ, tiếp tục cười ha hả và hỏi: “Vậy trận tiếp theo thì sao, do ai xuất trận, hay là ngươi cũng chọn luôn đi, tránh việc đổi người tùy hứng, đổi sáng một thái thượng trưởng lão thì ta thiệt lắm”.
Cả hiện trường rộ lên tiếng cười.
Một cao thủ cấp hai, cần nhọc tới thái thượng trưởng lão sao?
Thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc không đáng giá sao?
“Ngươi cứ thắng được chúng đi rồi hẵng nói tiếp”.
“Không được không được, ngươi phải chọn người cho xong trước, một nữ tử yếu đuối như ta, cô đơn không nương tựa, đáng thương vô cùng, lại còn đang ở trên địa bàn của các ngươi, lỡ như ta ăn may thắng được, các ngươi muốn nhắm vào ta, tìm một thái thượng trưởng lão tới thì sao”.
“Xí, ngươi cũng tự coi bản thân mình ra gì quá đấy. Trận chiến thứ hai do…”
Một trưởng lão tính tình nóng nảy buột miệng chửi mắng, đang định chỉ định người.
Nhưng phó tộc trưởng đã cướp lời: “Trận thứ hai sẽ do Tống Ngọc xuất trận”.
Shh…
Thiên Phần tộc lại một lần nữa vang lên âm thanh hít thở sâu.
Tống Ngọc…
Đó là cao thủ cấp bốn đỉnh phong, hoặc là đã gần đến cấp năm rồi, cũng là đệ tử bế môn của tộc trưởng đấy…
Bao nhiêu năm nay, người này vẫn luôn bế quan, hiếm khi lộ diện chứ đừng nói là đối đầu với một nha đầu cấp hai.
Có người nói, ngoại trừ thiếu tộc chủ ra, Tống Ngọc cũng là tâm phúc mà tộc trưởng muốn dồn lực bồi dưỡng, còn định cho hắn ta phong hào trưởng lão.
“Phó tộc trưởng, liệu có phải là làm quá vấn đề không?”
“Nữ nhân này vô cùng giảo quyệt, chắc phải nàng ta nói chắc như đinh đóng cột sao, ắt hẳn bản lĩnh của nàng ta không chỉ đến cấp hai. Nếu chúng ta tùy tiện sai ai đó đánh đuổi nàng ta đi thì không nể mặt nàng ta”.
Ánh mắt Cố Thanh Hy lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Tên phó tộc trưởng này, mẹ kiếp, đúng là không phải thứ gì tốt đẹp.
Có phải cấp hai hay không, nguyên một đám người, còn không nhìn ra được?
Trợn mắt nói bậy à?
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên sa sầm, đang định nói gì đó, Cố Thanh Hy sợ hắn mâu thuẫn với họ nên vừa nắm tay hắn ra hiệu cho hắn đừng lo lắng vừa giành trước: “Tống Ngọc phải không? Tuy rằng không biết người này là ai, nhưng nghe tên rất hay, chắc hẳn là một người rất ưa nhìn. Ta rất thích được tỉ thí võ nghệ cùng với người ưa nhìn”.
Tất cả im phăng phắc.
Đủ thứ ánh mắt dồn về phía nàng.
Có khinh thường, có hả hê, có thương xót…
“Đúng là nghé con không sợ hổ, lát nữa xem nàng ta còn cười nổi hay không”.
Dạ Mặc Uyên nhắc nhở: “Tống Ngọc là đệ tử bế môn của tộc trưởng Thiên Phần tộc, thực lực nằm trong khoảng cấp bốn đỉnh phong và cấp năm sơ cấp, theo ta thấy, chắc hẳn hắn ta đã phá cấp bốn đỉnh phong rồi”.
Chương 477: Ỷ thế hiếp người
Cố Thanh Hy chợt hiểu ra: “Ồ… Ra là cấp năm, Thiên Phần tộc cũng coi trọng ta ghê, không ngờ lại phái một cao thủ cấp năm đối chiến với ra, vinh hạnh ghê á”.
Đám người muốn nhìn ra sự e ngại qua vẻ mặt nàng, nhưng lại chẳng thấy gì hết.
Trên khuôn mặt kia chỉ có mỗi nụ cười ngây thơ vô tội, chứ không hề có chút e ngại nào.
“Vậy trận thứ ba thì sao, các ngươi dự định cử ai ra? Phó tộc trưởng, tộc trưởng, hay là thái thượng trưởng lão?”
“Buồn cười, ngươi xứng chắc, đánh thắng bọn họ trước rồi nói”.
“Có thắng hay không là một chuyện, nhưng vẫn nên nói rõ ràng quy tắc trò chơi và nhân số trước, hay các ngươi sợ ta thắng được cả hai kẻ kia, muốn giữ lại người giỏi nhất để đối phó ta”.
“Trận sau là tiểu đồ đệ tu vi cấp ba trung cấp của ta đánh với ngươi”, Trần trưởng lão không nhịn nổi nữa mà nói ngay.
Nhưng ông ta vừa mới dứt lời thì phó tộc trưởng Tư Không lập tức bác bỏ: “Trận thứ ba, Trần trưởng lão sẽ đánh với ngươi”.
Trần trưởng lão sững sờ, cứ tưởng mình nghe nhầm.
Những trưởng lão có mặt cũng tưởng mình nghe nhầm.
Phó tộc trưởng Tư Không nhắc lại lần nữa: “Trận thứ ba, Trần trưởng lão tham chiến”.
Trần trưởng lão phản bác: “Phó tộc trưởng, quyết định này của ông có phải quá…”
“Đây là mệnh lệnh”. Ông ta nghiêm túc nói, lạnh lùng quét mắt về phía mọi người, mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm.
Có lẽ vì ông ta bộc lộ uy quyền trong thời gian dài, địa vị lại gần với tộc trưởng, nên đám người có mặt nhất thời không dám phản bác.
Dạ Mặc Uyên cười lạnh: “Thiên Phần tộc… Ha… đúng là không biết xấu hổ”.
“Ngươi nói gì?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Cả nhóm trưởng lão đều nghẹn lời.
Lần này bọn họ quả thật ức hiếp người ta thật.
Phó tộc trưởng Tư Không nói mà chẳng đỏ mặt hay thở gấp: “Các ngươi tự tiện xông vào Thiên Phần tộc bọn ta, chúng ta muốn bắt các ngươi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, giờ ta cho các ngươi một cơ hội đã là tốt lắm rồi”.
Cố Thanh Hy duỗi người, ngáp một cái, lười nhác nói: “Đã quyết định xong người tham gia ba trận, được rồi, vậy thì bắt đầu đi”.
Lão già chết tiệt này muốn chơi chết hai người các nàng mà còn đường hoàng lôi ra một đống lý do.
Có điều ông ta nói cũng không sai, phía Thiên Phần tộc muốn chơi chết các nàng đúng là chuyện dễ như bỡn.
Thế nên nàng cần phải nắm chắc cơ hội, thắng liền ba trận rồi dẫn Dạ Mặc Uyên rời khỏi đây.
…
Giờ phút này, trên một diễn võ trường thường ngày vắng vẻ của Thiên Phần tộc có rất nhiều tộc dân tập trung, bọn họ vây thành một vòng tròn, nghe theo sự chỉ huy của phó tộc trưởng Tư Không, vây Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy ở giữa sân.
Sắp bắt đầu cuộc luận võ, Dạ Mặc Uyên liền lùi sang một bên, chỉ buông đúng một câu: “Chú ý an toàn, đừng cậy mạnh”.
“Yên tâm đi”.
Cố Thanh Hy quét mắt đám người Thiên Phần tộc lúc nhúc bao quanh, cười nói: “Phó tộc trưởng Tư Không, nhớ kỹ chuyện ngươi đã đồng ý với ta, nếu ta thắng thì các người phải thả Dạ Mặc Uyên và cả hoàng hậu Sở Quốc. Tới lúc đó đừng hòng quỵt nợ”.
Những người có mặt cảm thấy ý nghĩ này của nàng thật hão huyền, chỉ có tu vi cấp hai kém cỏi mà dám khiêu chiến với bao nhiêu cao thủ của Thiên Phần tộc bọn họ, thắng mới là lạ.
“Trước giờ lão phu luôn giữ chữ tín, nếu các ngươi thắng thì ta chắc chắn sẽ thả các ngươi. Còn nếu các ngươi thua thì ta muốn các ngươi giao chìa khóa hình ngôi sao ra đây”.
Lòng bàn tay Cố Thanh Hy khẽ run.
Tại sao lão già chết tiệt này lại biết trong tay nàng có chìa khóa hình ngôi sao vậy?
Ông ta không hề nhắc đến la bàn, có lẽ là không biết la bàn ở trong người nàng đâu nhỉ?
Nghe thấy mấy chữ “chìa khóa hình ngôi sao”, tất cả đám người đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng, đến cả Dạ Mặc Uyên cũng không ngoại lệ.
“Cứ thắng trước đi đã rồi nói sau”.
Trận tỷ thí đầu tiên chính thức bắt đầu.
Vương Phong, Vương Vũ lên sàn đấu, một người cầm đao, người kia cầm kiếm. Vừa lên sàn đã bày sẵn tư thế đao kiếm hợp bích, lộ rõ dáng sát khí trong đao quang kiếm ảnh.
Cả hai ngạo mạn nói: “Cẩn thận đấy, đao kiếm không có mắt đâu”.
Dứt lời, còn chưa đợi Cố Thanh Hy nói gì thì đã có người đánh tới.
Chẳng rõ có phải hai kẻ này đã nhận mệnh lệnh của phó tộc trưởng Tư Không hay không mà đánh chẳng chút nể tình, vừa bắt đầu là đã dùng sát chiêu, đòn nào cũng muốn dồn Cố Thanh Hy vào chỗ chết.
Nếu không phải tốc độ của Cố Thanh Hy nhanh nhạy, kịp thời tránh thoát thì chỉ e nàng đã bị băm thành thịt vụn từ lâu rồi.
Dạ Mặc Uyên bắn ra sát khí, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào Vương Phong và Vương Vũ.
Ai quen Dạ Mặc Uyên thì đều biết hắn đã tức giận.
Nếu không phải đồng ý với Cố Thanh Hy rằng sẽ không can dự vào lần luận võ này thì hắn đã giết chết Vương Phong, Vương Vũ từ lâu rồi.
Tiếp tục theo dõi diễn võ trường, Vương Phong cầm đao, đao nào đao nấy đều tàn nhẫn, Vương Vũ cầm kiếm, mỗi đòn đều lướt rất nhanh, phối hợp vô cùng ăn ý.
Cho dù khinh công của Cố Thanh Hy giỏi hơn, di chuyển nhanh đến cỡ nào, nàng cũng sẽ bị đánh đến mức trở tay không kịp, nguy hiểm bủa vây.
Rõ ràng nàng đang ở thế yếu hơn, lần nào giao tranh cũng bị người khác nhận định rằng chắc chắn sẽ bị trọng thương hoặc bị giết ngay trong chiêu tiếp theo, hoặc không thì cũng đứt tay gãy chân, nhưng không biết tại sao mà lần nào Cố Thanh Hy cũng thoát được trong gang tấc.
Cách chiến đấu ấy khiến người ta xem mà kinh hoàng không thôi.
Chương 478: Diệt trừ
Trần trưởng lão nói: “Cô nương này mới chỉ ở cấp hai mà có thể chặn được vài trăm đòn đao kiếm hợp bích của Vương Phong, Vương Vũ, đúng là không đơn giản, là một thiên tài!”
“Chính vì thế mới phải nhanh chóng diệt từ trong trứng nước”, một trưởng lão khác nói.
Thiên Phần tộc rất ít khi có người ngoài đi vào, cũng hiếm khi có ai dám khiêu chiến với Vương Phong, Vương Vũ. Tin tức vừa được truyền ra ngoài, người đến ngày càng nhiều, ngay cả vài thái thượng trưởng lão đang bế quan cũng bị quấy rầy, chạy ra hóng chuyện.
Ngoài các trưởng lão và thái thượng trưởng lão, còn có mấy người ma chủ, Tịch Thấm, Bạch Cẩm, Nạp Lan Lăng Nhược.
Những người này do một vị trưởng lão dẫn đến, cũng không biết họ tụ lại với nhau bằng cách nào.
Nhìn thấy Cố Thanh Hy đang chiến đấu, mắt họ đều sáng rực lên nhưng sau đó nhanh chóng cảm thấy căng thẳng.
Cấp hai đấu với cấp bốn?
Sao có thể đánh thắng được?
Hơn nữa còn là hai cấp bốn đối phó với một cấp hai.
Thiên Phần tộc đúng là mặt dày quá rồi đấy.
“Mời các vị ngồi!”, người Thiên Phần tộc đem ghế đến, cung kính nói.
Ma chủ ngoài mặt cười nói: “Thiên Phần tộc định ỷ đông ăn hiếp ít, ỷ mạnh hiếp yếu à?”
Thiên Phần tộc sửng sốt.
Ma chủ nói vậy là có ý gì?
Trước đó có tin tức nói quan hệ giữa ma chủ và vương phi của Chiến Thần khá tốt, lẽ nào giữa họ thật sự có gì đó?
Theo tin tức truyền tới, họ cũng biết lúc Cố Thanh Hy ở Đan Hồi cốc đã luyện thế ra đan Toàn Năng tứ phẩm, làm chấn động toàn thiên hạ.
Đó là đan Toàn Năng tứ phẩm, dù là mấy lão già ở Đan Hồi cốc muốn luyện chế thì cũng chưa chắc có thể luyện ra được.
Một là Cố Thanh Hy để cho họ sử dụng, hai là chết, nếu không, giữ lại người như thế trên đời cũng chỉ là mối họa ngầm với họ.
Mà bây giờ, hai bên nhiều lần xảy ra mâu thuẫn không vui, chắc chắn nàng sẽ không để họ sử dụng năng lực của mình.
Dù hôm nay ma chủ có bảo vệ, giúp đỡ thế nào thì họ cũng phải tiêu diệt nàng.
Trên diễn võ trường, một chiêu đao kiếm hợp nhất của Vương Phong và Vương Vũ tạo thành cái lồng hình cung, phủ lên đầu Cố Thanh Hy.
“Ầm ầm…”, đá vụn, đất cát bay tứ tung, bụi tạo thành từng mảng lớn lan dần ra xung quanh.
Mọi người không thể mở mắt, đều phải bịt mũi mình lại.
Đến khi họ mở mắt ra, nửa sân đấu đã bị san bằng.
Trước mắt vẫn còn bóng dáng Cố Thanh Hy.
Uy lực của đòn tấn công này quá lớn, gần như có thể sánh bằng thực lực cấp bốn đỉnh cao.
Người bình thường muốn không chết cũng khó.
Tịch Thấm siết chặt mấy ngón tay thon dài và trắng nõn, đầu ngón tay sắc bén đâm sâu vào lòng bàn tay.
Nàng ta cố gắng kiềm nén lửa giận, ngoài mặt vẫn đang cười, còn cười một cách lạnh lùng mà quyến rũ.
Bạch Cẩm run rẩy.
Trên mặt của Dạ Mặc Uyên và ma chủ không có biểu cảm gì nhưng từ ánh mắt lạnh lùng của họ thì có thể đoán được là cả hai sôi máu rồi.
Nạp Lan Lăng Nhược khẩn trương kêu gọi: “Nha đầu, nha đầu…”
Người Thiên Phần tộc đều cười.
Vương Phong, Vương Vũ tỏ ra đắc ý, kiêu ngạo đợi bụi mù tan bớt làm lộ ra thi thể Cố Thanh Hy.
Thế nhưng, sau khi bụi mù tan đi, trên diễn võ trường chẳng có gì cả.
Hai tên này kinh ngạc, không kịp suy nghĩ gì là sau lưng đã cảm nhận được luồng gió lạnh toát.
Luồng sát khí ập đến với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Shhhh…”
Vương Phong, Vương Vũ không kịp phòng bị, sau lưng đã bị trúng một kiếm.
Lại là chiêu này, đánh lén sao?
Vương Phong, Vương Vũ tức giận.
Hai người đều là cấp bốn nhưng lại bị một nha đầu cấp hai chém một kiếm, còn là trước ánh mắt nhiều người như thế, mặt mũi họ để đâu bây giờ.
Trong cơn giận dữ, tốc độ cả hai nhanh hơn, ra tay cũng độc ác hơn.
Trước sự tàn nhẫn của hai người này, mọi người cho rằng Cố Thanh Hy sẽ thoái lui nhưng ngoài dự đoán của tất cả, Cố Thanh Hy dùng cách đánh nhanh, ra chiêu hung tàn, dũng cảm đối đầu, không hề sợ hãi.
Nàng dùng đấu pháp liều mạng, cùng chết với đối thủ mà lao về trước.
Dù võ công của Vương Phong, Vương Vũ cao hơn Cố Thanh Hy nhiều nhưng khinh công của nàng lại là vô địch, chiêu thức xảo quyệt, toàn bộ đều là những thứ họ chưa từng nghe, chưa từng thấy, cộng thêm cách đánh liều mạng của nàng, dù có thắng thì cả hai cũng sẽ bị thương nặng.
Một lúc sau, cả diễn võ trường lại rơi vào thế giằng co.
Trần trưởng lão cảm thán: “Cô nương này không đơn giản!”, nhưng tiếc là không phải là người Thiên Phần tộc, bằng không sau này chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ.
Phó tộc trưởng Tư Không cười mỉa.
Nếu nàng đơn giản thì cớ gì ông ta phải sắp xếp nhiều cao thủ như thế, còn muốn tiêu diệt nàng thông qua trận đấu.
“Ầm…”
Mấy chưởng chạm vào nhau, Cố Thanh Hy bị chấn lùi về sau mười mấy bước, nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch.
Trần trưởng lão lắc đầu: “Suy cho cùng vẫn còn quá trẻ, cấp hai mà cũng dám so về nội lực với cấp bốn, đây là muốn nhanh chóng đi gặp Diêm Vương à”.
Không chỉ Trần trưởng lão nghĩ thế, mọi người đều cho rằng Cố Thanh Hy không tự lượng sức mình.
Lần này nàng chắc chắn sẽ bị chấn vỡ kinh mạch mà chết.
Thế nhưng, mọi chuyện sau đó lại đảo lộn nhận thức của họ.
Cố Thanh Hy cố sức đứng lên, còn thoải mái lau vết bẩn ở khóe môi, miệng nở nụ cười gian tà.
Chương 479: Kết quả trận đầu tiên
"Tại sao lại như vậy, sao nàng vẫn chưa chết?"
"Đúng thế, một chưởng vừa rồi có uy lực lớn như vậy, cho dù không chết cũng phải tàn phế, tại sao còn có thể gượng dậy được?"
"Có gì đó không ổn, thương thế của nàng ta khôi phục nhanh quá!"
Mọi người đang bàn tán xôn xao, ngay cả mấy người Tịch Thấm cũng sững sờ.
Bạch Cẩm có chút đăm chiêu, mầm móng của sự hoài nghi đã cắm xuống càng lúc càng sâu.
"Phụt…"
"Phụt…"
Trong sự kinh ngạc của mọi người, Vương Phong và Vương Vũ vốn dĩ đang thừa thắng xông lên đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt đen lại, hai mắt trợn trắng, toàn thân run rẩy, hai chân khuỵu hẳn rồi ngã xuống.
"Vương Phong, Vương Vũ..."
"Bẩm phó tộc trưởng, Vương Phong và Vương Vũ đã trúng độc, hơn nữa còn trúng độc không nhẹ".
Người của Thiên Phần tộc tức giận nói: "Ngươi dám hạ độc thủ!"
Cố Thanh Hy cười lạnh nói: "Chỉ cho phép quan lại phóng hỏa chứ không cho phép dân chúng đốt đèn hay sao? Bọn họ có thể hạ độc thì tại sao ta không thể?"
Nói xong nàng lại phất tay, những chiếc đinh máu lại xuất hiện trên lòng bàn tay của nàng.
Những chiếc đinh màu máu đỏ tươi còn lộ ra hắc khí nhàn nhạt, sau khi rơi xuống đất chạm vào nhánh cây thì nhánh cây liền bốc cháy xèo xèo, không ngừng sủi bọt, vừa nhìn là biết nó có tẩm độc.
Toàn thân Ma chủ đang bộc phát sát khí ẩn hiện lạnh như băng.
Khi thấy Cố Thanh Hy đã ổn, hắn ta mới trở lại thưởng thức đan khấu của mình.
Cố Thanh Hy phất tay áo, lại có thêm một vài chiếc phi tiêu tẩm độc cùng khói độc bay xuống đất xuống.
Tịch Thấm khẽ nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Xem ra là Vương Phong Vương Vũ hạ độc trước, đường đường là cao thủ cấp 4, hai đấu một mà còn dùng thủ đoạn đê hèn như vậy, Thiên Phần tộc đúng là khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác".
Người của Thiên Phần tộc không hề bị mù, đều nhận ra đó là ám khí của của Vương Phong và Vương Vũ.
Bình thường bọn họ sẽ không tùy tiện dùng ám khí để đối phó người khác, nhưng nếu như bọn họ muốn dùng thì đối phương chắc chắn sẽ chết.
Nhưng bây giờ bọn họ đã dùng đến ám khí đả thương người khác ở sau lưng vậy mà chẳng những không thể đả thương kẻ địch mà còn bị một nữ nhân mới đạt tới cấp 2 đả thương ngược lại. Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến cho Thiên Phần tộc mất hết mặt mũi.
Có rất nhiều người của Thiên Phần tộc muốn lên tiếng nhưng cũng không biết phải lên tiếng thế nào cho đúng.
Cố Thanh Hy thản nhiên cười nói: "Ta chỉ dùng cách của người trả lại cho người mà thôi, như vậy không tính là phạm quy đúng không?"
"..."
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng, Trần trưởng lão mới lúng túng cười nói: "Tất nhiên... không phạm quy..."
"Vậy đã có thể tuyên bố kết quả của trận này chưa?"
"Trong trận tỷ thí đầu tiên, Cố Thanh Hy thắng".
Trần trưởng lão phất tay ra lệnh cho người đỡ Vương Phong và Vương Vũ xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Cô nương, tỷ thí chẳng qua chỉ là luận bàn võ nghệ, không biết cô nương có thể giao ra thuốc giải để chữa trị cho Vương Phong và Vương Vũ không?"
Ma chủ thản nhiên cười nói: "Nếu như là ta thì ta đã sớm đánh chết bọn chúng rồi, làm gì có chuyện để bọn chúng còn sống mà đòi thuốc giải, ha ha..."
Tịch Thấm nói: “Làm ác thì không thể sống, tự mình làm bậy không trách ai được".
Ma Tộc cùng Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu phải chăng đang muốn trở mặt, quang minh chính đại đứng chung một chiến tuyến với Cố Thanh Hy?
Rầm rập…
Mấy vị thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc đã tới, khí thế cường đại, tất cả mọi người lần lượt nhường ghế cho mấy vị thái thượng trưởng lão này.
Một trong các thái thượng trưởng lão là Tuyết Dạ phất tay, lập tức có người khiêng Vương Phong và Vương Vũ xuống.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ tuy đã qua tuổi thất tuần nhưng dường như càng già càng dẻo dai, giọng nói tràn đầy khí lực: "Vương Phong Vương Vũ trong mắt không có tộc quy, ngầm hạ độc thủ, hãy phế bỏ võ công của bọn chúng rồi giam vào cấm thất mười năm".
Chậc..
Chuyện này... phế bỏ võ công?
Võ công bọn họ luyện tập bao nhiêu năm nay vậy là đều đã đổ sông đổ biển rồi hay sao?
Cố Thanh Hy nhướng mày đánh giá vị thái thượng trưởng lão tên Tuyết Dạ kia.
Vị trưởng lão này ngoài mặt thì ra tay rất nhẫn tâm, giống như đang dạy cho hai đệ tử trong tộc một bài học.
Nhưng kỳ thật là đang muốn thị uy với nàng.
Phó tộc trưởng Tư Không ngẩng đầu lên.
Ông ta không hề hài lòng với quyết định của thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ, nhưng nhìn xung quanh rồi nghĩ đến tình hình hiện tại thì ông ta vẫn phải cắn răng chấp nhận.
"Trận thứ hai chính thức bắt đầu, xin mời Cố Thanh Hy và Tống Ngọc".
Theo mệnh lệnh, một thanh niên chậm rãi bước ra.
Thanh niên kia cầm kiếm lưu ly thất bảo ngọc, bộ dạng anh tuấn tiêu sái, khí vũ bất phàm, mỗi động tác đều toát lên thần thái lịch sự tao nhã, quả nhiên là ứng với tên của hắn ta, ôn nhuận như ngọc.
"Cô nương, võ công của Tống Ngọc cao hơn cô, cho dù có thắng cũng không hay ho gì, chỉ có điều phó tộc trưởng đã ra lệnh thì Tống Ngọc không dám không theo. Nếu cô nương không chê thì Tống Ngọc sẽ nhường cô nương bảy chiêu, hơn nữa ta cam đoan bảo kiếm của ta sẽ không ra khỏi vỏ, nếu như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ thì Tống Ngọc nhận thua".
"Khốn kiếp, ngươi đang đại diện cho Thiên Phần tộc xuất chiến, nào phải trò đùa", phó tộc trưởng Tư Không không chút nghĩ ngợi liền nổi giận đùng đùng.
Dạ Mặc Uyên nở nụ cười nói: "Chẳng lẽ là phó tộc trưởng không tin tưởng võ công của Tống Ngọc?"
Các đệ tử của Thiên Phần tộc bắt đàu xôn xao.
Với khả năng của Tống Ngọc, cho dù hắn ta có nhường bảy chiêu và không rút kiếm ra khỏi vỏ thì cũng có thể giết chết Cố Thanh Hy.
Chương 480: Không biết xấu hổ
Bọn họ không hiểu tại sao phó tộc trưởng Tư Không lại tỏ ra kiêng kị như vậy?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng đã thắng được Vương Phong Vương Vũ hay sao?
Nàng thắng được Vương Phong Vương Vũ chẳng qua là vì nhân cơ hội hạ độc mà thôi.
Nhưng võ công của Tống Ngọc so với Vương Phong Vương Vũ cũng không biết là cao hơn biết bao nhiêu.
Chị có mấy trưởng lão của Thiên Phần tộc mới hiểu được tại sao phó tộc trưởng Tư Không lại kiêng kị đến như vậy, nếu không diệt trừ được nữ nhân này thì bọn họ sẽ cả đời phải sống trong bất an.
Cố Thanh Hy nheo mắt, nam tử trước mặt không chỉ đẹp trai mà còn nho nhã công bằng, toàn thân toát ra khí chất chính trực, không hề giống với hai gã Vương Phong Vương Vũ hung ác thâm độc trước đó.
Nàng mỉm cười như hoa đào nở rộ, phong lưu diễm lệ khiến bao người mê mẩn.
"Thiên Phần tộc từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, Tống đại ca lại là đệ tử thân truyền của tộc trưởng, ta tin những gì ngươi vừa nói đều có giá trị, đúng không?"
Lời này vừa nói ra liền chặn hết đường lui của phó tộc trưởng Tư Không.
Nếu như bác bỏ lời nói của Tống Ngọc thì mặt mũi của Thiên Phần tộc cùng tộc trưởng đều sẽ mất hết, dù sao Tống Ngọc cũng là đệ tử duy nhất của tộc trưởng.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cảm thấy rất không hài lòng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Thiên Phần tộc tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh".
“Nếu đã như vậy thì xin đã tạ Tống Ngọc đại ca đã nhường”, Cố Thanh Hy mỉm cười nói.
Sau khi tạ ơn Cố Thanh Hy liền ra đòn phủ đầu, vừa ra tay đã xuất tuyệt chiêu, muốn chấm dứt trận tỷ thí này trong thời gian ngắn nhất.
Trên kiếm của nàng hiện lên tầng tầng hoa, mấy đóa hoa công kích Tống Ngọc cực nhanh, muốn công vào mắt của hắn ta, mỗi một kiếm đều xuất ra rất tàn nhẫn, không hề lưu tình.
Tống Ngọc không ngờ nàng lại xuất chiêu hung hãn như vậy, hơn nữa chiêu thức của nàng còn biến hóa khôn lường, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hắn ta suýt chút nữa đã bị thương vì khinh địch.
Thực lực của hắn ta gần như đã đạt tới cấp 5, cho dù Cố Thanh Hy có nhanh hơn nữa thì hắn ta vẫn có thể né tránh được.
"Bang bang bang..."
Trong nháy mắt năm chiêu đã trôi qua, Tống Ngọc quả thật chỉ thủ chứ không công, tiếp tục để cho nàng lấn át.
Cố Thanh Hy quắc mắt.
Năm chiêu đã qua, nàng chỉ còn cơ hội trong hai chiêu.
Nam tử này mạnh hơn Vương Phong và Vương Vũ rất nhiều.
Khó trách người của Thiên Phần tộc lại có phần tự tin như vậy.
Mấy người Dạ Mặc Uyên cùng Tịch Thấm toát mồ hôi lo lắng cho nàng.
Vừa mới phải đối phó xong Vương Phong Vương Vũ, Cố Thanh Hy liều mạng chống lại một chưởng, tuy rằng ngoài mặt không xảy ra vấn đề gì nhưng kỳ thực đã bị nội thương.
Hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
Bây giờ sao nàng có thể là đối thủ của Tống Ngọc được?
Chẳng lẽ lại có thể tiếp tục sử dụng độc?
Tống Ngọc không phải Vương Phong và Vương Vũ, hắn ta đã có kinh nghiệm, làm sao có thể không đề phòng?
Kiếm hoa bay múa, giống như thiên nữ tán hoa bao phủ toàn thân Tống Ngọc, uy lực to lớn khiến cho ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
Người của Thiên Phần tộc đều rùng mình.
Thực lực cấp 2 có thể thi triển ra sức mạnh khủng khiếp như vậy sao?
Ánh mắt ôn nhuận của Tống Ngọc nhìn xuống, tay cầm kiếm nâng lên, ngưng tụ nội lực hất tung đống kiếm hoa đang bay múa.
Ngay lúc hắn ta tập trung tinh lực hất bay kiếm hoa thì Cố Thanh Hy đã nhân cơ hội gia tăng tốc độ, người kiếm hợp nhất công kích thẳng vào hạ thể của Tống Ngọc.
"Á..."
Có không ít nam nhân có mặt đều nhanh tay che chắn hạ thân của mình lại, cứ như thể đường kiếm kia đang nhắm vào bọn họ vậy.
Tốc độ của Cố Thanh Hy quá nhanh, chiêu thức lại xảo quyệt, một kiếm này nếu thật sự trúng đích thì cho dù không chết cả đời này Tống Ngọc cũng sẽ không bao giờ còn là nam nhân nữa.
Trong tình thế cấp bách, Tống Ngọc vội thu hồi nội lực để bảo vệ hạ thể của mình, kết quả liền bị kiếm hoa làm cho bị thương, tóc và y phục đều bị thiêu cháy.
Một nữ nhân vậy mà có thể xuất ra một chiêu thức xấu xa như vậy trong lúc tỷ thí, Tống Ngọc thật sự chưa từng thấy có ai như vậy, trong lúc nhất thời sắc mặt liền tối sầm lại.
Điều khiến cho hắn ta buồn bực hơn chính là Cố Thanh Hy lại đang công kích vào mông của hắn ta.
Nếu như chưa quá bảy chiêu mà hắn ta đã đánh trả thì hắn ta sẽ thất hứa và thua trận này.
Nếu như hắn ta không đánh trả thì sau khi một chiêu này trúng đích, cho dù hắn ta không phải lo lắng về tính mạng nhưng danh dự sẽ không còn nữa.
Mọi người đều chờ đợi phản ứng của hắn ta.
Tống Ngọc rút kiếm ra chặn đứng chiêu thức, né tránh được nguy hiểm trong gang tấc.
"Chậc..."
Sợi tóc bay lên.
Một lọn tóc của Tống Ngọc bị kiếm của Cố Thanh Hy chém đứt, bay tung tóe trên không tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Ặc…
Chuyện này…
Tống Ngọc thua rồi?
Người của Thiên Phần tộc hùng hùng hổ hổ nói: "Cố Thanh Hy, ngươi xảo trá".
"Thật không biết xấu hổ, một nữ nhân mà lại dùng đến thủ đoạn bẩn thỉu như vậy".
"Còn không phải sao, nàng ta đã làm mất hết thể diện của nữ nhân trên thiên hạ rồi".
"Đúng là không biết xấu hổ, đánh chỗ nào không đánh lại đánh đúng vào chỗ đó".
Mấy vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy sự tán đồng trong đôi mắt của đối phương.
Trong ván cược này, nàng không hề yêu cầu cao thủ tính từ cấp mấy đổ xuống sẽ đối đầu với nàng, bất kể thế nào, họ cũng không thiệt được.
“Để tránh nói Thiên Phần tộc chúng ta cậy đông hiếp yếu, chúng ta đồng ý với ván cược này”.
Cố Thanh Hy nhìn biểu cảm của họ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ.
Tưởng nàng là kẻ ngốc hả?
Thế này mà muốn bẫy nàng hả?
Cố Thanh Hy đáp: “Thiên Phần tộc không chỉ có căn cơ hàng ngàn năm mà còn là đại tộc thế gia nổi danh thiên hạ, mà ta chỉ là một con nha đầu vừa mới bước chân vào giang hồ, thực lực cũng chỉ đến cấp hai, ắt hẳn các vị sẽ không bắt nạt một nha đầu còn hôi mùi sữa như ta đâu nhỉ”.
Nói rồi, nàng cười ha hả đầy ngờ nghệch khoe hai hàm răng trắng bóng và đều tăm tắp của mình: “Không biết các vị đại bá đại thúc lần này phái cao thủ cấp mấy xuất trận, có tất cả mấy người thế?”
Ánh mắt của nàng trong veo và sạch sẽ, không vướng chút tạp chất nào, giống như vật thánh khiết nhất và đơn thuần nhất trên thế gian, nhất thời khiến họ không nỡ đối đầu với nàng.
Mấy vị trưởng lão không ai nói gì, phó tộc trưởng Tư Không hỏi: “Bất kể chuyện gì xảy ra, Dạ Mặc Uyên cũng không ra tay?
“Tất nhiên là thế rồi”.
“Được, vậy ta chọn đại vài người tới thử sức cùng ngươi”.
Đám đông tưởng rằng phó tộc trưởng sẽ tìm một vài người thực lực ngang hàng với Cố Thanh Hy, hoặc chỉ nhỉn hơn nàng đôi chút.
Thật không ngờ, ngay người đầu tiên, phó tộc trưởng Tư Không đã chỉ vào hai thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
“Trận đầu tiên do hai ngươi ra đấu”.
Trưởng lão của Thiên Phần tộc giật mình.
Thế mà phó tộc trưởng chọn trúng Vương Phong và Vương Vũ, hai người này là đồ đệ đắc lực của ông ta, tuổi còn trẻ mà thực lực đã đạt tới cấp bốn sơ cấp, mà thực lực của họ hòa hợp với nhau, tìm khắp Thiên Phần tộc cũng hiếm có đối thủ.
Gần như có thể đối đầu với một cao thủ cấp bốn đỉnh phong rồi.
Phó tộc trưởng Tư Không bảo hai người này ra tay, chẳng phải rõ ràng muốn bắt nạt Cố Thanh Hy sao?
Dạ Mặc Uyên sầm mặt.
Vẻ không vui hiện rõ lên gương mặt.
Người của Thiên Phần tộc cảm thấy xấu hổ.
Một trưởng lão trong số đó cảm thấy chần chừ: “Phó tộc trưởng, hay là đổi người khác đi?”
“Đổi ai? Ngươi sao?”
“Điều này…”
Làm sao có thể…
Ông ta là trưởng lão đấy, nếu ông ta tham gia đối đầu, cho dù thắng cũng không có thể diện.
Nhưng Cố Thanh Hy bật cười và đáp rất sảng khoái: “Được thôi, vậy cứ để hai người họ đối chiến cùng ta”.
Vương Phong và Vương Vũ đồng loạt châm chọc: “Không biết lượng sức”.
Cố Thanh Hy dường như không thấy những lời chế nhạo của họ, tiếp tục cười ha hả và hỏi: “Vậy trận tiếp theo thì sao, do ai xuất trận, hay là ngươi cũng chọn luôn đi, tránh việc đổi người tùy hứng, đổi sáng một thái thượng trưởng lão thì ta thiệt lắm”.
Cả hiện trường rộ lên tiếng cười.
Một cao thủ cấp hai, cần nhọc tới thái thượng trưởng lão sao?
Thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc không đáng giá sao?
“Ngươi cứ thắng được chúng đi rồi hẵng nói tiếp”.
“Không được không được, ngươi phải chọn người cho xong trước, một nữ tử yếu đuối như ta, cô đơn không nương tựa, đáng thương vô cùng, lại còn đang ở trên địa bàn của các ngươi, lỡ như ta ăn may thắng được, các ngươi muốn nhắm vào ta, tìm một thái thượng trưởng lão tới thì sao”.
“Xí, ngươi cũng tự coi bản thân mình ra gì quá đấy. Trận chiến thứ hai do…”
Một trưởng lão tính tình nóng nảy buột miệng chửi mắng, đang định chỉ định người.
Nhưng phó tộc trưởng đã cướp lời: “Trận thứ hai sẽ do Tống Ngọc xuất trận”.
Shh…
Thiên Phần tộc lại một lần nữa vang lên âm thanh hít thở sâu.
Tống Ngọc…
Đó là cao thủ cấp bốn đỉnh phong, hoặc là đã gần đến cấp năm rồi, cũng là đệ tử bế môn của tộc trưởng đấy…
Bao nhiêu năm nay, người này vẫn luôn bế quan, hiếm khi lộ diện chứ đừng nói là đối đầu với một nha đầu cấp hai.
Có người nói, ngoại trừ thiếu tộc chủ ra, Tống Ngọc cũng là tâm phúc mà tộc trưởng muốn dồn lực bồi dưỡng, còn định cho hắn ta phong hào trưởng lão.
“Phó tộc trưởng, liệu có phải là làm quá vấn đề không?”
“Nữ nhân này vô cùng giảo quyệt, chắc phải nàng ta nói chắc như đinh đóng cột sao, ắt hẳn bản lĩnh của nàng ta không chỉ đến cấp hai. Nếu chúng ta tùy tiện sai ai đó đánh đuổi nàng ta đi thì không nể mặt nàng ta”.
Ánh mắt Cố Thanh Hy lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Tên phó tộc trưởng này, mẹ kiếp, đúng là không phải thứ gì tốt đẹp.
Có phải cấp hai hay không, nguyên một đám người, còn không nhìn ra được?
Trợn mắt nói bậy à?
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên sa sầm, đang định nói gì đó, Cố Thanh Hy sợ hắn mâu thuẫn với họ nên vừa nắm tay hắn ra hiệu cho hắn đừng lo lắng vừa giành trước: “Tống Ngọc phải không? Tuy rằng không biết người này là ai, nhưng nghe tên rất hay, chắc hẳn là một người rất ưa nhìn. Ta rất thích được tỉ thí võ nghệ cùng với người ưa nhìn”.
Tất cả im phăng phắc.
Đủ thứ ánh mắt dồn về phía nàng.
Có khinh thường, có hả hê, có thương xót…
“Đúng là nghé con không sợ hổ, lát nữa xem nàng ta còn cười nổi hay không”.
Dạ Mặc Uyên nhắc nhở: “Tống Ngọc là đệ tử bế môn của tộc trưởng Thiên Phần tộc, thực lực nằm trong khoảng cấp bốn đỉnh phong và cấp năm sơ cấp, theo ta thấy, chắc hẳn hắn ta đã phá cấp bốn đỉnh phong rồi”.
Chương 477: Ỷ thế hiếp người
Cố Thanh Hy chợt hiểu ra: “Ồ… Ra là cấp năm, Thiên Phần tộc cũng coi trọng ta ghê, không ngờ lại phái một cao thủ cấp năm đối chiến với ra, vinh hạnh ghê á”.
Đám người muốn nhìn ra sự e ngại qua vẻ mặt nàng, nhưng lại chẳng thấy gì hết.
Trên khuôn mặt kia chỉ có mỗi nụ cười ngây thơ vô tội, chứ không hề có chút e ngại nào.
“Vậy trận thứ ba thì sao, các ngươi dự định cử ai ra? Phó tộc trưởng, tộc trưởng, hay là thái thượng trưởng lão?”
“Buồn cười, ngươi xứng chắc, đánh thắng bọn họ trước rồi nói”.
“Có thắng hay không là một chuyện, nhưng vẫn nên nói rõ ràng quy tắc trò chơi và nhân số trước, hay các ngươi sợ ta thắng được cả hai kẻ kia, muốn giữ lại người giỏi nhất để đối phó ta”.
“Trận sau là tiểu đồ đệ tu vi cấp ba trung cấp của ta đánh với ngươi”, Trần trưởng lão không nhịn nổi nữa mà nói ngay.
Nhưng ông ta vừa mới dứt lời thì phó tộc trưởng Tư Không lập tức bác bỏ: “Trận thứ ba, Trần trưởng lão sẽ đánh với ngươi”.
Trần trưởng lão sững sờ, cứ tưởng mình nghe nhầm.
Những trưởng lão có mặt cũng tưởng mình nghe nhầm.
Phó tộc trưởng Tư Không nhắc lại lần nữa: “Trận thứ ba, Trần trưởng lão tham chiến”.
Trần trưởng lão phản bác: “Phó tộc trưởng, quyết định này của ông có phải quá…”
“Đây là mệnh lệnh”. Ông ta nghiêm túc nói, lạnh lùng quét mắt về phía mọi người, mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm.
Có lẽ vì ông ta bộc lộ uy quyền trong thời gian dài, địa vị lại gần với tộc trưởng, nên đám người có mặt nhất thời không dám phản bác.
Dạ Mặc Uyên cười lạnh: “Thiên Phần tộc… Ha… đúng là không biết xấu hổ”.
“Ngươi nói gì?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Cả nhóm trưởng lão đều nghẹn lời.
Lần này bọn họ quả thật ức hiếp người ta thật.
Phó tộc trưởng Tư Không nói mà chẳng đỏ mặt hay thở gấp: “Các ngươi tự tiện xông vào Thiên Phần tộc bọn ta, chúng ta muốn bắt các ngươi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, giờ ta cho các ngươi một cơ hội đã là tốt lắm rồi”.
Cố Thanh Hy duỗi người, ngáp một cái, lười nhác nói: “Đã quyết định xong người tham gia ba trận, được rồi, vậy thì bắt đầu đi”.
Lão già chết tiệt này muốn chơi chết hai người các nàng mà còn đường hoàng lôi ra một đống lý do.
Có điều ông ta nói cũng không sai, phía Thiên Phần tộc muốn chơi chết các nàng đúng là chuyện dễ như bỡn.
Thế nên nàng cần phải nắm chắc cơ hội, thắng liền ba trận rồi dẫn Dạ Mặc Uyên rời khỏi đây.
…
Giờ phút này, trên một diễn võ trường thường ngày vắng vẻ của Thiên Phần tộc có rất nhiều tộc dân tập trung, bọn họ vây thành một vòng tròn, nghe theo sự chỉ huy của phó tộc trưởng Tư Không, vây Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy ở giữa sân.
Sắp bắt đầu cuộc luận võ, Dạ Mặc Uyên liền lùi sang một bên, chỉ buông đúng một câu: “Chú ý an toàn, đừng cậy mạnh”.
“Yên tâm đi”.
Cố Thanh Hy quét mắt đám người Thiên Phần tộc lúc nhúc bao quanh, cười nói: “Phó tộc trưởng Tư Không, nhớ kỹ chuyện ngươi đã đồng ý với ta, nếu ta thắng thì các người phải thả Dạ Mặc Uyên và cả hoàng hậu Sở Quốc. Tới lúc đó đừng hòng quỵt nợ”.
Những người có mặt cảm thấy ý nghĩ này của nàng thật hão huyền, chỉ có tu vi cấp hai kém cỏi mà dám khiêu chiến với bao nhiêu cao thủ của Thiên Phần tộc bọn họ, thắng mới là lạ.
“Trước giờ lão phu luôn giữ chữ tín, nếu các ngươi thắng thì ta chắc chắn sẽ thả các ngươi. Còn nếu các ngươi thua thì ta muốn các ngươi giao chìa khóa hình ngôi sao ra đây”.
Lòng bàn tay Cố Thanh Hy khẽ run.
Tại sao lão già chết tiệt này lại biết trong tay nàng có chìa khóa hình ngôi sao vậy?
Ông ta không hề nhắc đến la bàn, có lẽ là không biết la bàn ở trong người nàng đâu nhỉ?
Nghe thấy mấy chữ “chìa khóa hình ngôi sao”, tất cả đám người đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng, đến cả Dạ Mặc Uyên cũng không ngoại lệ.
“Cứ thắng trước đi đã rồi nói sau”.
Trận tỷ thí đầu tiên chính thức bắt đầu.
Vương Phong, Vương Vũ lên sàn đấu, một người cầm đao, người kia cầm kiếm. Vừa lên sàn đã bày sẵn tư thế đao kiếm hợp bích, lộ rõ dáng sát khí trong đao quang kiếm ảnh.
Cả hai ngạo mạn nói: “Cẩn thận đấy, đao kiếm không có mắt đâu”.
Dứt lời, còn chưa đợi Cố Thanh Hy nói gì thì đã có người đánh tới.
Chẳng rõ có phải hai kẻ này đã nhận mệnh lệnh của phó tộc trưởng Tư Không hay không mà đánh chẳng chút nể tình, vừa bắt đầu là đã dùng sát chiêu, đòn nào cũng muốn dồn Cố Thanh Hy vào chỗ chết.
Nếu không phải tốc độ của Cố Thanh Hy nhanh nhạy, kịp thời tránh thoát thì chỉ e nàng đã bị băm thành thịt vụn từ lâu rồi.
Dạ Mặc Uyên bắn ra sát khí, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào Vương Phong và Vương Vũ.
Ai quen Dạ Mặc Uyên thì đều biết hắn đã tức giận.
Nếu không phải đồng ý với Cố Thanh Hy rằng sẽ không can dự vào lần luận võ này thì hắn đã giết chết Vương Phong, Vương Vũ từ lâu rồi.
Tiếp tục theo dõi diễn võ trường, Vương Phong cầm đao, đao nào đao nấy đều tàn nhẫn, Vương Vũ cầm kiếm, mỗi đòn đều lướt rất nhanh, phối hợp vô cùng ăn ý.
Cho dù khinh công của Cố Thanh Hy giỏi hơn, di chuyển nhanh đến cỡ nào, nàng cũng sẽ bị đánh đến mức trở tay không kịp, nguy hiểm bủa vây.
Rõ ràng nàng đang ở thế yếu hơn, lần nào giao tranh cũng bị người khác nhận định rằng chắc chắn sẽ bị trọng thương hoặc bị giết ngay trong chiêu tiếp theo, hoặc không thì cũng đứt tay gãy chân, nhưng không biết tại sao mà lần nào Cố Thanh Hy cũng thoát được trong gang tấc.
Cách chiến đấu ấy khiến người ta xem mà kinh hoàng không thôi.
Chương 478: Diệt trừ
Trần trưởng lão nói: “Cô nương này mới chỉ ở cấp hai mà có thể chặn được vài trăm đòn đao kiếm hợp bích của Vương Phong, Vương Vũ, đúng là không đơn giản, là một thiên tài!”
“Chính vì thế mới phải nhanh chóng diệt từ trong trứng nước”, một trưởng lão khác nói.
Thiên Phần tộc rất ít khi có người ngoài đi vào, cũng hiếm khi có ai dám khiêu chiến với Vương Phong, Vương Vũ. Tin tức vừa được truyền ra ngoài, người đến ngày càng nhiều, ngay cả vài thái thượng trưởng lão đang bế quan cũng bị quấy rầy, chạy ra hóng chuyện.
Ngoài các trưởng lão và thái thượng trưởng lão, còn có mấy người ma chủ, Tịch Thấm, Bạch Cẩm, Nạp Lan Lăng Nhược.
Những người này do một vị trưởng lão dẫn đến, cũng không biết họ tụ lại với nhau bằng cách nào.
Nhìn thấy Cố Thanh Hy đang chiến đấu, mắt họ đều sáng rực lên nhưng sau đó nhanh chóng cảm thấy căng thẳng.
Cấp hai đấu với cấp bốn?
Sao có thể đánh thắng được?
Hơn nữa còn là hai cấp bốn đối phó với một cấp hai.
Thiên Phần tộc đúng là mặt dày quá rồi đấy.
“Mời các vị ngồi!”, người Thiên Phần tộc đem ghế đến, cung kính nói.
Ma chủ ngoài mặt cười nói: “Thiên Phần tộc định ỷ đông ăn hiếp ít, ỷ mạnh hiếp yếu à?”
Thiên Phần tộc sửng sốt.
Ma chủ nói vậy là có ý gì?
Trước đó có tin tức nói quan hệ giữa ma chủ và vương phi của Chiến Thần khá tốt, lẽ nào giữa họ thật sự có gì đó?
Theo tin tức truyền tới, họ cũng biết lúc Cố Thanh Hy ở Đan Hồi cốc đã luyện thế ra đan Toàn Năng tứ phẩm, làm chấn động toàn thiên hạ.
Đó là đan Toàn Năng tứ phẩm, dù là mấy lão già ở Đan Hồi cốc muốn luyện chế thì cũng chưa chắc có thể luyện ra được.
Một là Cố Thanh Hy để cho họ sử dụng, hai là chết, nếu không, giữ lại người như thế trên đời cũng chỉ là mối họa ngầm với họ.
Mà bây giờ, hai bên nhiều lần xảy ra mâu thuẫn không vui, chắc chắn nàng sẽ không để họ sử dụng năng lực của mình.
Dù hôm nay ma chủ có bảo vệ, giúp đỡ thế nào thì họ cũng phải tiêu diệt nàng.
Trên diễn võ trường, một chiêu đao kiếm hợp nhất của Vương Phong và Vương Vũ tạo thành cái lồng hình cung, phủ lên đầu Cố Thanh Hy.
“Ầm ầm…”, đá vụn, đất cát bay tứ tung, bụi tạo thành từng mảng lớn lan dần ra xung quanh.
Mọi người không thể mở mắt, đều phải bịt mũi mình lại.
Đến khi họ mở mắt ra, nửa sân đấu đã bị san bằng.
Trước mắt vẫn còn bóng dáng Cố Thanh Hy.
Uy lực của đòn tấn công này quá lớn, gần như có thể sánh bằng thực lực cấp bốn đỉnh cao.
Người bình thường muốn không chết cũng khó.
Tịch Thấm siết chặt mấy ngón tay thon dài và trắng nõn, đầu ngón tay sắc bén đâm sâu vào lòng bàn tay.
Nàng ta cố gắng kiềm nén lửa giận, ngoài mặt vẫn đang cười, còn cười một cách lạnh lùng mà quyến rũ.
Bạch Cẩm run rẩy.
Trên mặt của Dạ Mặc Uyên và ma chủ không có biểu cảm gì nhưng từ ánh mắt lạnh lùng của họ thì có thể đoán được là cả hai sôi máu rồi.
Nạp Lan Lăng Nhược khẩn trương kêu gọi: “Nha đầu, nha đầu…”
Người Thiên Phần tộc đều cười.
Vương Phong, Vương Vũ tỏ ra đắc ý, kiêu ngạo đợi bụi mù tan bớt làm lộ ra thi thể Cố Thanh Hy.
Thế nhưng, sau khi bụi mù tan đi, trên diễn võ trường chẳng có gì cả.
Hai tên này kinh ngạc, không kịp suy nghĩ gì là sau lưng đã cảm nhận được luồng gió lạnh toát.
Luồng sát khí ập đến với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Shhhh…”
Vương Phong, Vương Vũ không kịp phòng bị, sau lưng đã bị trúng một kiếm.
Lại là chiêu này, đánh lén sao?
Vương Phong, Vương Vũ tức giận.
Hai người đều là cấp bốn nhưng lại bị một nha đầu cấp hai chém một kiếm, còn là trước ánh mắt nhiều người như thế, mặt mũi họ để đâu bây giờ.
Trong cơn giận dữ, tốc độ cả hai nhanh hơn, ra tay cũng độc ác hơn.
Trước sự tàn nhẫn của hai người này, mọi người cho rằng Cố Thanh Hy sẽ thoái lui nhưng ngoài dự đoán của tất cả, Cố Thanh Hy dùng cách đánh nhanh, ra chiêu hung tàn, dũng cảm đối đầu, không hề sợ hãi.
Nàng dùng đấu pháp liều mạng, cùng chết với đối thủ mà lao về trước.
Dù võ công của Vương Phong, Vương Vũ cao hơn Cố Thanh Hy nhiều nhưng khinh công của nàng lại là vô địch, chiêu thức xảo quyệt, toàn bộ đều là những thứ họ chưa từng nghe, chưa từng thấy, cộng thêm cách đánh liều mạng của nàng, dù có thắng thì cả hai cũng sẽ bị thương nặng.
Một lúc sau, cả diễn võ trường lại rơi vào thế giằng co.
Trần trưởng lão cảm thán: “Cô nương này không đơn giản!”, nhưng tiếc là không phải là người Thiên Phần tộc, bằng không sau này chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ.
Phó tộc trưởng Tư Không cười mỉa.
Nếu nàng đơn giản thì cớ gì ông ta phải sắp xếp nhiều cao thủ như thế, còn muốn tiêu diệt nàng thông qua trận đấu.
“Ầm…”
Mấy chưởng chạm vào nhau, Cố Thanh Hy bị chấn lùi về sau mười mấy bước, nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch.
Trần trưởng lão lắc đầu: “Suy cho cùng vẫn còn quá trẻ, cấp hai mà cũng dám so về nội lực với cấp bốn, đây là muốn nhanh chóng đi gặp Diêm Vương à”.
Không chỉ Trần trưởng lão nghĩ thế, mọi người đều cho rằng Cố Thanh Hy không tự lượng sức mình.
Lần này nàng chắc chắn sẽ bị chấn vỡ kinh mạch mà chết.
Thế nhưng, mọi chuyện sau đó lại đảo lộn nhận thức của họ.
Cố Thanh Hy cố sức đứng lên, còn thoải mái lau vết bẩn ở khóe môi, miệng nở nụ cười gian tà.
Chương 479: Kết quả trận đầu tiên
"Tại sao lại như vậy, sao nàng vẫn chưa chết?"
"Đúng thế, một chưởng vừa rồi có uy lực lớn như vậy, cho dù không chết cũng phải tàn phế, tại sao còn có thể gượng dậy được?"
"Có gì đó không ổn, thương thế của nàng ta khôi phục nhanh quá!"
Mọi người đang bàn tán xôn xao, ngay cả mấy người Tịch Thấm cũng sững sờ.
Bạch Cẩm có chút đăm chiêu, mầm móng của sự hoài nghi đã cắm xuống càng lúc càng sâu.
"Phụt…"
"Phụt…"
Trong sự kinh ngạc của mọi người, Vương Phong và Vương Vũ vốn dĩ đang thừa thắng xông lên đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt đen lại, hai mắt trợn trắng, toàn thân run rẩy, hai chân khuỵu hẳn rồi ngã xuống.
"Vương Phong, Vương Vũ..."
"Bẩm phó tộc trưởng, Vương Phong và Vương Vũ đã trúng độc, hơn nữa còn trúng độc không nhẹ".
Người của Thiên Phần tộc tức giận nói: "Ngươi dám hạ độc thủ!"
Cố Thanh Hy cười lạnh nói: "Chỉ cho phép quan lại phóng hỏa chứ không cho phép dân chúng đốt đèn hay sao? Bọn họ có thể hạ độc thì tại sao ta không thể?"
Nói xong nàng lại phất tay, những chiếc đinh máu lại xuất hiện trên lòng bàn tay của nàng.
Những chiếc đinh màu máu đỏ tươi còn lộ ra hắc khí nhàn nhạt, sau khi rơi xuống đất chạm vào nhánh cây thì nhánh cây liền bốc cháy xèo xèo, không ngừng sủi bọt, vừa nhìn là biết nó có tẩm độc.
Toàn thân Ma chủ đang bộc phát sát khí ẩn hiện lạnh như băng.
Khi thấy Cố Thanh Hy đã ổn, hắn ta mới trở lại thưởng thức đan khấu của mình.
Cố Thanh Hy phất tay áo, lại có thêm một vài chiếc phi tiêu tẩm độc cùng khói độc bay xuống đất xuống.
Tịch Thấm khẽ nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Xem ra là Vương Phong Vương Vũ hạ độc trước, đường đường là cao thủ cấp 4, hai đấu một mà còn dùng thủ đoạn đê hèn như vậy, Thiên Phần tộc đúng là khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác".
Người của Thiên Phần tộc không hề bị mù, đều nhận ra đó là ám khí của của Vương Phong và Vương Vũ.
Bình thường bọn họ sẽ không tùy tiện dùng ám khí để đối phó người khác, nhưng nếu như bọn họ muốn dùng thì đối phương chắc chắn sẽ chết.
Nhưng bây giờ bọn họ đã dùng đến ám khí đả thương người khác ở sau lưng vậy mà chẳng những không thể đả thương kẻ địch mà còn bị một nữ nhân mới đạt tới cấp 2 đả thương ngược lại. Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến cho Thiên Phần tộc mất hết mặt mũi.
Có rất nhiều người của Thiên Phần tộc muốn lên tiếng nhưng cũng không biết phải lên tiếng thế nào cho đúng.
Cố Thanh Hy thản nhiên cười nói: "Ta chỉ dùng cách của người trả lại cho người mà thôi, như vậy không tính là phạm quy đúng không?"
"..."
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng, Trần trưởng lão mới lúng túng cười nói: "Tất nhiên... không phạm quy..."
"Vậy đã có thể tuyên bố kết quả của trận này chưa?"
"Trong trận tỷ thí đầu tiên, Cố Thanh Hy thắng".
Trần trưởng lão phất tay ra lệnh cho người đỡ Vương Phong và Vương Vũ xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Cô nương, tỷ thí chẳng qua chỉ là luận bàn võ nghệ, không biết cô nương có thể giao ra thuốc giải để chữa trị cho Vương Phong và Vương Vũ không?"
Ma chủ thản nhiên cười nói: "Nếu như là ta thì ta đã sớm đánh chết bọn chúng rồi, làm gì có chuyện để bọn chúng còn sống mà đòi thuốc giải, ha ha..."
Tịch Thấm nói: “Làm ác thì không thể sống, tự mình làm bậy không trách ai được".
Ma Tộc cùng Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu phải chăng đang muốn trở mặt, quang minh chính đại đứng chung một chiến tuyến với Cố Thanh Hy?
Rầm rập…
Mấy vị thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc đã tới, khí thế cường đại, tất cả mọi người lần lượt nhường ghế cho mấy vị thái thượng trưởng lão này.
Một trong các thái thượng trưởng lão là Tuyết Dạ phất tay, lập tức có người khiêng Vương Phong và Vương Vũ xuống.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ tuy đã qua tuổi thất tuần nhưng dường như càng già càng dẻo dai, giọng nói tràn đầy khí lực: "Vương Phong Vương Vũ trong mắt không có tộc quy, ngầm hạ độc thủ, hãy phế bỏ võ công của bọn chúng rồi giam vào cấm thất mười năm".
Chậc..
Chuyện này... phế bỏ võ công?
Võ công bọn họ luyện tập bao nhiêu năm nay vậy là đều đã đổ sông đổ biển rồi hay sao?
Cố Thanh Hy nhướng mày đánh giá vị thái thượng trưởng lão tên Tuyết Dạ kia.
Vị trưởng lão này ngoài mặt thì ra tay rất nhẫn tâm, giống như đang dạy cho hai đệ tử trong tộc một bài học.
Nhưng kỳ thật là đang muốn thị uy với nàng.
Phó tộc trưởng Tư Không ngẩng đầu lên.
Ông ta không hề hài lòng với quyết định của thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ, nhưng nhìn xung quanh rồi nghĩ đến tình hình hiện tại thì ông ta vẫn phải cắn răng chấp nhận.
"Trận thứ hai chính thức bắt đầu, xin mời Cố Thanh Hy và Tống Ngọc".
Theo mệnh lệnh, một thanh niên chậm rãi bước ra.
Thanh niên kia cầm kiếm lưu ly thất bảo ngọc, bộ dạng anh tuấn tiêu sái, khí vũ bất phàm, mỗi động tác đều toát lên thần thái lịch sự tao nhã, quả nhiên là ứng với tên của hắn ta, ôn nhuận như ngọc.
"Cô nương, võ công của Tống Ngọc cao hơn cô, cho dù có thắng cũng không hay ho gì, chỉ có điều phó tộc trưởng đã ra lệnh thì Tống Ngọc không dám không theo. Nếu cô nương không chê thì Tống Ngọc sẽ nhường cô nương bảy chiêu, hơn nữa ta cam đoan bảo kiếm của ta sẽ không ra khỏi vỏ, nếu như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ thì Tống Ngọc nhận thua".
"Khốn kiếp, ngươi đang đại diện cho Thiên Phần tộc xuất chiến, nào phải trò đùa", phó tộc trưởng Tư Không không chút nghĩ ngợi liền nổi giận đùng đùng.
Dạ Mặc Uyên nở nụ cười nói: "Chẳng lẽ là phó tộc trưởng không tin tưởng võ công của Tống Ngọc?"
Các đệ tử của Thiên Phần tộc bắt đàu xôn xao.
Với khả năng của Tống Ngọc, cho dù hắn ta có nhường bảy chiêu và không rút kiếm ra khỏi vỏ thì cũng có thể giết chết Cố Thanh Hy.
Chương 480: Không biết xấu hổ
Bọn họ không hiểu tại sao phó tộc trưởng Tư Không lại tỏ ra kiêng kị như vậy?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng đã thắng được Vương Phong Vương Vũ hay sao?
Nàng thắng được Vương Phong Vương Vũ chẳng qua là vì nhân cơ hội hạ độc mà thôi.
Nhưng võ công của Tống Ngọc so với Vương Phong Vương Vũ cũng không biết là cao hơn biết bao nhiêu.
Chị có mấy trưởng lão của Thiên Phần tộc mới hiểu được tại sao phó tộc trưởng Tư Không lại kiêng kị đến như vậy, nếu không diệt trừ được nữ nhân này thì bọn họ sẽ cả đời phải sống trong bất an.
Cố Thanh Hy nheo mắt, nam tử trước mặt không chỉ đẹp trai mà còn nho nhã công bằng, toàn thân toát ra khí chất chính trực, không hề giống với hai gã Vương Phong Vương Vũ hung ác thâm độc trước đó.
Nàng mỉm cười như hoa đào nở rộ, phong lưu diễm lệ khiến bao người mê mẩn.
"Thiên Phần tộc từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, Tống đại ca lại là đệ tử thân truyền của tộc trưởng, ta tin những gì ngươi vừa nói đều có giá trị, đúng không?"
Lời này vừa nói ra liền chặn hết đường lui của phó tộc trưởng Tư Không.
Nếu như bác bỏ lời nói của Tống Ngọc thì mặt mũi của Thiên Phần tộc cùng tộc trưởng đều sẽ mất hết, dù sao Tống Ngọc cũng là đệ tử duy nhất của tộc trưởng.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cảm thấy rất không hài lòng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Thiên Phần tộc tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh".
“Nếu đã như vậy thì xin đã tạ Tống Ngọc đại ca đã nhường”, Cố Thanh Hy mỉm cười nói.
Sau khi tạ ơn Cố Thanh Hy liền ra đòn phủ đầu, vừa ra tay đã xuất tuyệt chiêu, muốn chấm dứt trận tỷ thí này trong thời gian ngắn nhất.
Trên kiếm của nàng hiện lên tầng tầng hoa, mấy đóa hoa công kích Tống Ngọc cực nhanh, muốn công vào mắt của hắn ta, mỗi một kiếm đều xuất ra rất tàn nhẫn, không hề lưu tình.
Tống Ngọc không ngờ nàng lại xuất chiêu hung hãn như vậy, hơn nữa chiêu thức của nàng còn biến hóa khôn lường, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hắn ta suýt chút nữa đã bị thương vì khinh địch.
Thực lực của hắn ta gần như đã đạt tới cấp 5, cho dù Cố Thanh Hy có nhanh hơn nữa thì hắn ta vẫn có thể né tránh được.
"Bang bang bang..."
Trong nháy mắt năm chiêu đã trôi qua, Tống Ngọc quả thật chỉ thủ chứ không công, tiếp tục để cho nàng lấn át.
Cố Thanh Hy quắc mắt.
Năm chiêu đã qua, nàng chỉ còn cơ hội trong hai chiêu.
Nam tử này mạnh hơn Vương Phong và Vương Vũ rất nhiều.
Khó trách người của Thiên Phần tộc lại có phần tự tin như vậy.
Mấy người Dạ Mặc Uyên cùng Tịch Thấm toát mồ hôi lo lắng cho nàng.
Vừa mới phải đối phó xong Vương Phong Vương Vũ, Cố Thanh Hy liều mạng chống lại một chưởng, tuy rằng ngoài mặt không xảy ra vấn đề gì nhưng kỳ thực đã bị nội thương.
Hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
Bây giờ sao nàng có thể là đối thủ của Tống Ngọc được?
Chẳng lẽ lại có thể tiếp tục sử dụng độc?
Tống Ngọc không phải Vương Phong và Vương Vũ, hắn ta đã có kinh nghiệm, làm sao có thể không đề phòng?
Kiếm hoa bay múa, giống như thiên nữ tán hoa bao phủ toàn thân Tống Ngọc, uy lực to lớn khiến cho ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
Người của Thiên Phần tộc đều rùng mình.
Thực lực cấp 2 có thể thi triển ra sức mạnh khủng khiếp như vậy sao?
Ánh mắt ôn nhuận của Tống Ngọc nhìn xuống, tay cầm kiếm nâng lên, ngưng tụ nội lực hất tung đống kiếm hoa đang bay múa.
Ngay lúc hắn ta tập trung tinh lực hất bay kiếm hoa thì Cố Thanh Hy đã nhân cơ hội gia tăng tốc độ, người kiếm hợp nhất công kích thẳng vào hạ thể của Tống Ngọc.
"Á..."
Có không ít nam nhân có mặt đều nhanh tay che chắn hạ thân của mình lại, cứ như thể đường kiếm kia đang nhắm vào bọn họ vậy.
Tốc độ của Cố Thanh Hy quá nhanh, chiêu thức lại xảo quyệt, một kiếm này nếu thật sự trúng đích thì cho dù không chết cả đời này Tống Ngọc cũng sẽ không bao giờ còn là nam nhân nữa.
Trong tình thế cấp bách, Tống Ngọc vội thu hồi nội lực để bảo vệ hạ thể của mình, kết quả liền bị kiếm hoa làm cho bị thương, tóc và y phục đều bị thiêu cháy.
Một nữ nhân vậy mà có thể xuất ra một chiêu thức xấu xa như vậy trong lúc tỷ thí, Tống Ngọc thật sự chưa từng thấy có ai như vậy, trong lúc nhất thời sắc mặt liền tối sầm lại.
Điều khiến cho hắn ta buồn bực hơn chính là Cố Thanh Hy lại đang công kích vào mông của hắn ta.
Nếu như chưa quá bảy chiêu mà hắn ta đã đánh trả thì hắn ta sẽ thất hứa và thua trận này.
Nếu như hắn ta không đánh trả thì sau khi một chiêu này trúng đích, cho dù hắn ta không phải lo lắng về tính mạng nhưng danh dự sẽ không còn nữa.
Mọi người đều chờ đợi phản ứng của hắn ta.
Tống Ngọc rút kiếm ra chặn đứng chiêu thức, né tránh được nguy hiểm trong gang tấc.
"Chậc..."
Sợi tóc bay lên.
Một lọn tóc của Tống Ngọc bị kiếm của Cố Thanh Hy chém đứt, bay tung tóe trên không tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Ặc…
Chuyện này…
Tống Ngọc thua rồi?
Người của Thiên Phần tộc hùng hùng hổ hổ nói: "Cố Thanh Hy, ngươi xảo trá".
"Thật không biết xấu hổ, một nữ nhân mà lại dùng đến thủ đoạn bẩn thỉu như vậy".
"Còn không phải sao, nàng ta đã làm mất hết thể diện của nữ nhân trên thiên hạ rồi".
"Đúng là không biết xấu hổ, đánh chỗ nào không đánh lại đánh đúng vào chỗ đó".