Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 481-485
Chương 481: Không được can thiệp
“Trận so tài này không được tính, phó tộc trưởng, thái thượng trưởng lão, chúng ta yêu cầu đấu lại”.
Ma chủ thong dong và điềm tĩnh vuốt mái tóc đen nhánh của mình, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười điềm nhiên: “Thua thì là thua thôi, chẳng lẽ Thiên Phần tộc không thể chịu thua một nữ…”
Còn chưa dứt lời, ma chủ đã sững người.
Bởi vì tay Tống Ngọc đang nắm chặt thứ gì đó.
Hắn ta nhanh chóng buông lỏng bàn tay, hóa ra trong đó là dải dây buộc tóc màu trắng của Cố Thanh Hy và một nhúm tóc nhỏ.
Hiện trường lập tức im phăng phắc.
Cố Thanh Hy đốt tay áo của hắn ta, đốt tóc mai của hắn ta, cũng cắt được một nhúm tóc của hắn ta.
Nhưng Tống Ngọc cũng lấy được dây buộc tóc và tóc của nàng.
Trận đấu này vốn là hòa nhau, không ai chiếm được phần hơn của người kia.
Vả lại đã qua bảy chiêu rồi.
Tống Ngọc có thể đáp trả bất cứ lúc nào, không còn bị động như trước nữa.
Tình thế cực kỳ bất lợi với Cố Thanh Hy.
Người của Thiên Phần tộc ào ào hô lên, chỉ có Tịch Thấm và những người kia im lặng.
Tống Ngọc mỉm cười dịu dàng và nho nhã: “Cô nương, đắc tội rồi”.
Khóe miệng Cố Thanh Hy khẽ nhếch lên, đôi môi đỏ mấp máy: “Nếu ngươi không muốn đắc tội ta, chi bằng cho ta một ân tình, cứ chịu thua ta là được”.
Tống Ngọc sững người.
Hắn ta chỉ khách sáo đôi câu, không ngờ da mặt nàng dày đến vậy, thậm chí ép hắn ta nhận thua ngay trước mặt mọi người.
Nữ nhân này không hề để tâm tới hình tượng của mình sao?
Một bộ phận đệ tử Thiên Phần tộc càng nhìn Cố Thanh Hy càng thấy khó chịu.
“Đây là dạng nữ nhân gì vậy, tại sao nàng ta vô liêm sỉ thế, đến cả những lời như này cũng nói ra được, không có giáo dưỡng gì hết”.
“Chát…”
Tên đệ tử kia vừa mới nói xong, khóe miệng đã đón nhận một cái tát trời giáng, thậm chí hai chiếc răng và máu cũng văng ra, đau đến mức hắn ta la lên oai oái.
Đám đông trợn mắt nhìn Dạ Mặc Uyên với vẻ bực bội, sát khí tỏa ra.
“Dạ Mặc Uyên, ngươi dám khinh thường trận đấu này?”
Dạ Mặc Uyên phì cười, thái độ vô cùng khinh bỉ: “Bản vương đã can dự tới trận đấu của họ chưa?”
“Điều này…”
“Một số kẻ nào đó mồm miệng thối quả, bản vương không ngại giúp hắn ta tẩy rửa”.
Nói xong, hắn lạnh lùng cảnh cáo đám đông: “Vương phi của bản vương có giáo dưỡng hay không không đến lượt các ngươi chỉ trỏ, nếu còn kẻ nào dám mắng vương phi của bản vương, không cần biết là tộc trưởng hay phó tộc trưởng, bản vương xuống tay đánh không chừa không ai”.
Ngông cuồng!
Quá ngông cuồng!
Đây là Thiên Phần tộc, hắn đơn thương độc mã, lại còn bị thương nặng, thế mà dám ngông cuồng như vậy.
Hắn lấy đâu ra tư cách?
Người của Thiên Phần tộc đằng đằng sát khí.
Bạch Cẩm thong thả lên tiếng: “Nếu hắn ta không nói năng bất kính, chiến thần cũng không giận dữ như vậy. Thế nên bất kỳ ai cũng đừng can dự vào trận so tài của họ, càng không nên bình luận tùy tiện”.
Không đợi đám đông nói gì.
Cố Thanh Hy mỉm cười rạng rỡ, vừa nói vừa lao tới: “Tống đại ca, trận đấu còn chưa kết thúc mà, ngươi đừng nên lơ đễnh nha”.
“Đùng đùng đùng…”
“Uỳnh uỳnh uỳnh…”
Sàn diễn võ lại một lần nữa xuất hiện âm thanh giao đấu.
Cố Thanh Hy chiêu nào cũng áp sát, nhát kiếm nào cũng tàn nhẫn.
Thế nhưng nàng thậm chí chẳng thể chạm tới góc áo của Tống Ngọc, lần nào cũng bị Tống Ngọc nhẹ nhàng né được.
Đây là sự khác biệt giữa cấp bốn đỉnh phong và cấp hai.
Bất kể cấp hai cố gắng thế nào cũng không thể đụng tới cấp bốn đỉnh phong.
Chớp mắt mà họ đã đấu gần trăm chiêu, tuy Cố Thanh Hy bị thương ít nhiều, nhưng không bị thương phần quan trọng, hai người cũng bất phân thắng bại.
Sắc mặt của phó tộc trưởng Tư Không càng lúc càng khó coi.
“Tống Ngọc, lão phu ra lệnh cho ngươi tốc chiến tốc thắng, lập tức đánh bại nàng ta”.
“Vâng…”
Không phải Tống Ngọc không muốn đánh bại nàng, mà vì chiêu nào của Cố Thanh Hy cũng là lối đánh bạt mạng, nếu hắn ta thực sự phản đòn, Cố Thanh Hy không chết cũng trọng thương.
Thế nên hắn ta ra tay ít nhiều gì cũng vẫn nể nang.
Sự nể nang của hắn ta không những không khiến Cố Thanh Hy biết khó mà lui, ngược lại nàng còn liên tục dồn ép.
Những lời nói của phó tộc trưởng Tư Không và các vị trưởng lão trước khi trận đấu diễn ra vẫn còn văng vẳng bên tai, Tống Ngọc không dám kháng lệnh.
Hắn ta chỉ có thể nói: “Cô nương, cô không phải đối thủ của ta, nhận thua đi, để tránh thương vong không đáng có”.
“Nhận thua? Hờ, trong từ điển của Cố Thanh Hy này trước giờ chưa từng có hai chữ nhận thua”.
Đùng đùng đùng…”
Lại là một trận đấm đá liều mạng, Tống Ngọc bất đắc dĩ, chỉ có thể đánh trả.
Nhuyễn kiếm và vỏ kiếm va chạm vào nhau, nội lực khổng lồ chấn động đến mức khí huyết của Cố Thanh Hy trào ngược lên, khóe miệng rỉ ra chút máu tươi.
Mẹ kiếp…
Cấp bốn đỉnh phong đúng là cấp bốn đỉnh phong, thực lực mạnh hơn nàng quá nhiều.
“Đùng…”
Một chiêu không thành công, Cố Thanh Hy lại ra chiêu khác, liên tục như vậy.
Cuối cùng…
“Đùng” một tiếng, nàng bị hất ra rất xa, đau đến mức phải nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đau đớn.
Ma chủ không khỏi đau lòng, “xoạt” một tiếng đứng phắt dậy, giơ tay định giết Tống Ngọc.
Dạ Mặc Uyên nhấc chân chắn trước mặt hắn ta, lạnh lùng nói: “Nàng ấy không hi vọng ngươi can dự vào trận đấu này đâu”.
“Dạ Mặc Uyên, ngươi không dám động tay thì cút sang một bên”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên rất khó coi.
Dự tính tồi tệ nhất cùng lắm là chết, hắn có gì mà không dám chứ, nhưng với tính cách của Cố Thanh Hy, nếu hôm nay hắn ra tay can thiệp, cho dù nàng chết cũng sẽ ghi hận hắn.
Cố Thanh Hy “phì” một tiếng, nhổ máu tươi trong miệng đi, chật vật bò dậy, điềm tĩnh nói: “Chó con, đây là trận đấu của ta và hắn ta, không cho phép ngươi nhúng tay vào”.
Chương 482: Thành công
Đây là cuộc so tài về thực lực, Cố Thanh Hy bị đánh văng ra xa hết lần này đến lần khác, rồi lại lao lên hết lần này đến lần khác, không biết mệt, người khác nhìn vào cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Không ít người đều chấn động, mỗi lần Cố Thanh Hy bị đánh văng ra xa, họ đều nghĩ nàng không toàn mạng nữa nhưng rồi người vẫn cắn răng đứng lên, cho dù bị thương nặng thế nào hay chảy nhiều máu ra sao.
Ma chủ năm lần bảy lượt không kiềm chế được muốn ra tay nhưng đều bị Cố Thanh Hy mở miệng ngăn lại.
Lửa giận Dạ Mặc Uyên như muốn đào núi lấp biển.
Ngón tay sắc bén của Tịch Thấm gần như đâm vào ghế.
Mặc dù Bạch Cẩm ngoài mặt đang cười nhưng người quen biết nàng ta đều biết nàng ta đang tức giận, vì nụ cười hiện tại khá kiều diễm, càng kiều diễm thì chứng tỏ nàng ta càng tức giận.
Ngay cả Tống Ngọc cũng bắt đầu có chút không muốn ra tay nữa.
Ý định ban đầu của hắn ta không phải là muốn lấy mạng nàng nhưng phó tộc trưởng cứ bắt hắn ta làm thế.
Hắn ta có lòng muốn tha nhưng nàng lại không biết sống chết, hết lần này đến lần khác đều dùng cách thức đồng quy vu tận để dồn ép, quả thật khiến người khác vừa đau đầu vừa đau lòng.
“Cô nương, chi bằng kết thúc trận đấu tại đây đi”.
“Đàn ông đàn ang mà cứ lải nhải làm gì thế, xem đây”.
“Rầm…”
Sau khi xuất chiêu, Cố Thanh Hy ngã xuống trên tấm bia cực lớn, lực quá mạnh khiến tấm bia bị nứt ra.
“Tỷ…”
Ma chủ không thể nhìn nổi được nữa bèn giơ tay lên, đóa hoa Mạn Đà La rực rỡ bay về phía Tống Ngọc.
Dạ Mặc Uyên ra tay ngăn đòn tấn công của Mạn Đà La.
“Xen vào việc người khác, hôm nay ta sẽ giết ngươi trước”.
Thấy ma chủ và Dạ Mặc Uyên lại sắp lao vào đánh nhau, Cố Thanh Hy tức đến mức lại nôn ra máu.
“Tư Mạc Phi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cho phép quấy nhiễu trận chiến, ngươi không hiểu tiếng người à?”
“Ỷ mạnh hiếp yếu thì hay ho gì, có bản tọa ở đây, ai dám động vào tiểu tỷ tỷ? Tỷ tội gì phải tham gia vào trận đấu này chứ”.
“Việc mà Cố Thanh Hy ta đã đồng ý thì sẽ không thay đổi, nếu ngươi còn xen vào nữa, ta không nhận người bạn là ngươi nữa”.
Thái độ Cố Thanh Hy quá mức cứng rắn, ma chủ nghẹn họng không nói nên lời.
Quen biết Cố Thanh Hy môt khoảng thời gian, hắn ta ít nhiều gì cũng biết tính cách của nàng.
Người phụ nữ này cố chấp, ương bướng, chuyện mà nàng đã quyết định, người bên cạnh rất khó thay đổi.
Ma chủ nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Tống kia, nếu tỷ ấy có chuyện gì, Thiên Phần tộc các ngươi chuẩn bị máu chảy thành sông đi”.
Cố Thanh Hy đảo lảo bước đến trước, nhắm chặt hai mắt, lòng bàn tay tỏa ra từng làn sương đỏ, ngay cả thanh kiếm cũng biến thành màu đỏ.
Không khí xung quanh có mùi tanh máu kỳ dị.
Mọi người đều vực dậy tinh thần.
Đây là công pháp gì thế?
Hình như rất mạnh?
Ma chủ nhìn Dạ Mặc Uyên, dùng ánh mắt dò hỏi hắn đây là võ công gì, tỷ ấy còn trẻ mà sao lại biết loại võ công của tà môn như thế?
Dạ Mặc Uyên lắc đầu.
Hắn cũng mới thấy lần đầu, người phụ nữ này luôn khiến hắn bất ngờ.
Sắc mặt Tịch Thấm rất bình tĩnh, dường như không có bất kỳ ý kiến gì với chiêu này.
Bạch Cẩm thì vô cùng kinh ngạc.
Đây là cấm thuật của Băng tộc, Cố Thanh Hy thế mà lại biết đến cấm thuật của Băng tộc?
“Ầm ầm…”
Sấm sét đùng đùng, bầu trời trong xanh vạn dặm trước đó bỗng chốc dày đặc mây đen, linh khí Thiên Phần tộc đều tụ lại về phía Cố Thanh Hy, tập trung vào trong thanh kiếm của nàng.
Ánh mắt Tống Ngọc trở nên nghiêm túc, sức mạnh đáng sợ này không phải là thứ mà một người chỉ cảnh giới cấp hai có thể sử dụng, công lực này ít nhất phải đạt đến cấp bốn.
Thấy một đòn chí mạng sắp đánh tới, Tống Ngọc không dám khinh thường, chuẩn bị bảy phần sức lực để đánh lại.
Hai sức mạnh va chạm phát ra ánh sáng màu trắng chói mắt.
Không có gì bất ngờ, Cố Thanh Hy lại bị đánh văng ra xa lần nữa, cả người mất khống chế trượt dài như diều đứt dây.
Mà kiếm của Tống Ngọc đã bị rút ra khỏi vỏ từ lúc nào, sắc mặt hắn ta cũng hơi tái nhợt.
Kiếm của Tống Ngọc đã rút ra khỏi võ, vậy thì trận chiến này hắn ta thua rồi.
Dạ Mặc Uyên lập tức ôm lấy Cố Thanh Hy mới bị hất văng ra xa, liên tục truyền nội lực vào người nàng, không vui nói: “Có cần phải cố chấp đến thế không?”
Cố Thanh Hy lại khẽ cười như thể một đóa hoa thủy tiên đang đung đưa trong gió.
Mê người, chói mắt!
Cả nơi đây đều rơi vào im lặng.
Mọi người đều không ngờ được sau khi tấn công, kiếm của Tống Ngọc lại rút ra khỏi vỏ, còn bị một cấp hai làm cho bị thương.
Trong đó, sắc mặt vài thái thượng trưởng lão và phó tộc trưởng Tư Không cực kỳ khó coi.
Chương 483: Vô liêm sỉ
Trông thấy không ai nói gì, ma chủ lạnh lùng nhìn về phía trọng tài: “Đánh cũng đánh xong rồi, còn không phán thắng thua”.
“Trận… trận tỷ thí thứ hai, Cố… Cố Thanh Hy thắng”. Trọng tài nuốt nước miếng, cố nặn ra một câu.
Trọng tài vừa dứt lời, chỉ thấy ma chủ vung tay áo, một luồng sức mạnh lạnh lẽo mang theo hơi thở chết chóc thoáng chốc tuôn trào về phía Tống Ngọc.
Tống Ngọc thấy vậy vội vàng ngăn lại nhưng vẫn bị luồng sức mạnh kia đánh cho lục phủ ngũ tạng bị thương, nếu không có thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ kịp thời ra tay, hóa giải một phần uy áp khủng bố giúp thì chỉ sợ hắn ta đã tử vong tại chỗ.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ mặt không cảm xúc nói: “Ma chủ, hai bên tỷ thí công bằng, ngươi là người đứng đầu một giáo phái, lại âm thầm đả thương người ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì cũng…”
“Ồ… nếu bản tọa nhớ không nhầm thì tỷ thí kết thúc rồi, nếu tỷ thí đã kết thúc, cho dù bản tọa ra tay, vậy cũng chẳng vướng mắc gì, phải không?”
Hắn ta không quậy cho Thiên Phần tộc long trời lở đất là đã nể mặt bọn họ lắm rồi.
Chỉ là một Tống Ngọc nho nhỏ mà lại dám động đến tiểu tỷ tỷ của hắn ta, cho dù có một trăm cái mạng chó, hắn ta cũng sẽ giết hết không tha.
Cố Thanh Hy suy yếu nói: “Ba trận tỷ thí, ta thắng hai, có phải nên thực hiện điều kiện mà các ngươi đã hứa hẹn rồi không?”
Phó tộc trưởng Tư Không cười giễu cợt: “Bọn ta có nói là ba trận thắng hai sao? Bọn ta muốn ba trận thắng cả ba, bây giờ vẫn còn một trận đấy”.
Vừa dứt lời, bỗng có mấy ánh mắt lạnh căm căm bắn về phía phó tộc trưởng Tư Không.
Hừ!
Đã từng gặp người không biết xấu hổ, lại chưa từng gặp người không biết xấu hổ đến như vậy.
Ba trận, vốn dĩ chỉ cần thắng hai trận là được!
Dù gì Thiên Phần tộc cũng là một cổ tộc ngàn năm, mặt dày mày dạn lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh đánh yếu thì cũng thôi đi, bây giờ còn sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.
Ngay cả Nạp Lan Lăng Nhược cũng không nhìn nổi nữa rồi, giọng điệu mang theo chua xót: “Thế mà ta lại không biết Thiên Phần tộc là loại cổ tộc không dám nhận thua như vậy, uổng công trước kia ta còn sùng bái các ngươi, bây giờ xem ra, cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Tịch Thấm cũng cười nói: “Thiên Phần tộc vốn đã chẳng ra sao cả, sau này có giao thiệp với bọn họ thì cũng nên đề phòng một chút, tránh cho bị gài chết cũng không biết”.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cao ngạo nhìn xuống, dường như cũng không cảm thấy chuyện phe mình làm trơ trẽn nhường nào, chỉ bình thản nói.
“Phó tộc trưởng nói không sai, Thiên Phần tộc bọn ta cũng không đồng ý là ba trận thắng hai, tất cả đều là mong muốn đơn phương của Cố Thanh Hy mà thôi, nếu nàng không đồng ý đánh trận cuối cùng này, vậy coi như thua rồi”.
Dạ Mặc Uyên chậm rãi thu hồi nội lực của mình.
Cố Thanh Hy đã bị thương nặng, không thể nào đánh nữa.
Nếu gượng ép đối đầu với Trần trưởng lão, chắc chắn phải chết.
Hắn cũng bị thương nặng, bây giờ lại cưỡng ép truyền cho nàng nhiều chân khí như vậy, chính mình cũng chỉ còn có hai phần công lực.
Dạ Mặc Uyên đè ép thương thế, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng quét nhìn người của Thiên Phần tộc, trên người phóng ra uy áp khủng khiếp, ép cho không ít người của Thiên Phần tộc không nhịn được muốn nằm rạp xuống mặt đất.
“Hình như các ngươi cũng không nói ba trận nhất định phải thắng cả ba?”
“Nhưng bọn ta cũng không nói ba trận thắng hai”.
“Nếu Thiên Phần tộc các ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, bản vương không ngại chơi đến cùng”.
Nói xong, sát khí mãnh liệt ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt này, Dạ Mặc Uyên tựa như biến thành một vị Sát Thần đánh đâu thắng đó.
Bàn tay lạnh buốt của Cố Thanh Hy nắm lấy cánh tay của hắn.
Mặc dù nàng bị thương nặng, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn vương vết máu chưa khô hẳn, nhưng giữa hai đầu lông mày vẫn lộ vẻ cương quyết bướng bỉnh, không coi bất kỳ kẻ nào ra gì, ngông cuồng khiến người ta cho rằng mình đã gặp ảo giác.
Tiếng nói của Cố Thanh Hy không lớn, nhưng mọi người đều nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ.
“Nếu các ngươi đã muốn đánh một trận nữa, vậy bà đây tiếp đến cùng”.
Nạp Lan Lăng Nhược mắng: “Cô điên rồi sao? Cũng không nhìn xem bây giờ cô bị thương nặng thế nào, trận tỷ thí này vốn là cô thắng, cần gì phải đánh một trận nữa”.
“Cho dù tỷ thắng thêm một trận, Thiên Phần tộc vẫn sẽ viện cớ nhằm vào tỷ”.
Ma chủ gãi đúng chỗ ngứa, trực tiếp nói toạc ra điểm này, hắn ta đứng ở bên cạnh Cố Thanh Hy, khí khái ngất trời nói: “Ai dám tổn thương tỷ ấy, vậy giẫm qua xác bản tọa trước đã”.
Phó tộc trưởng Tư Không âm trầm nói: “Nói như vậy, Ma tộc muốn đứng về phía Dạ Mặc Uyên đối địch với Thiên Phần tộc bọn ta?”
“Sai rồi, là đứng về phía tiểu tỷ tỷ”, ma chủ uốn nắn.
Trong giọng điệu của thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ mang theo vài phần uy hiếp: “Ma chủ vẫn nên suy nghĩ kỹ càng đi, cho dù ngươi là chủ của Ma tộc, nhưng nơi này là Thiên Phần tộc, lỡ như có mệnh hệ gì, vậy thì không tốt rồi”.
Người hơi có đầu óc chút đều có thể nghe ra được.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đang uy hiếp ma chủ.
Ông ta nói bóng nói gió, ý rằng nơi này là Thiên Phần tộc, ma chủ cũng chỉ là một người một ngựa xâm nhập vào Thiên Phần tộc, cưỡng ép đối đầu với bọn họ, sẽ chỉ là hắn ta thua thiệt.
Lỡ như hắn ta chết ở chỗ này, cũng không có ai nhặt xác cho hắn ta.
Chương 484: Căng thẳng
Người khác nghe ra được, sao ma chủ có thể không nghe ra được chứ, hắn ta nở nụ cười ma mị: “Đúng như ngươi nói, bản tọa là chủ của Ma tộc, mà ngươi chỉ là một thái thượng trưởng lão nho nhỏ của Thiên Phần tộc thôi, ngươi còn chưa có tư cách dạy bảo bản tọa làm thế nào đâu”.
Lời vừa rồi của ma chủ cũng đồng nghĩa với việc kiên quyết đứng về phía Cố Thanh Hy, hoàn toàn trở mặt với Thiên Phần tộc.
Sắc mặt thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ u ám, đôi mắt trên khuôn mặt nhăn nheo lóe ra sát khí.
Vèo…
Không biết là sát khí của ông ta hay là của không ít người trong Thiên Phần tộc mà cảnh tượng trở nên quỷ dị khó coi.
Dần dần ngập tràn mùi thuốc súng.
Không ít người của Thiên Phần tộc bao vây Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên và ma chủ.
Cố Thanh Hy trợn mắt nhìn ma chủ, tức giận nói: “Ngươi rảnh rỗi quá nên tự tìm ngược vào thân à”.
Ma chủ cười tinh nghịch, hoàn toàn không có vẻ tôn quý của kẻ bề trên, trái lại giống như tiểu thiếu niên thuần khiết ngây thơ: “Ở bên tiểu tỷ tỷ, cho dù bị ngược đãi cũng là một loại hưởng thụ”.
Cố Thanh Hy: “…”
Phó tộc trưởng Tư Không vung tay lên, chỉ nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc, đệ tử cao cấp, cung tiễn thủ, ám khí sư… tiến lên, bao vây bọn họ chật kín ba tầng trong ba tầng ngoài.
Chỉ chờ một câu nói của ông ta là có thể bắn bọn họ thành tổ ong vò vẽ.
Phó tộc trưởng Tư Không quét nhìn đám người Bạch Cẩm, trong giọng điệu mang theo cảnh cáo.
“Các vị, đây là ân oán tranh chấp giữa bọn ta và bọn họ, chắc hẳn các vị sẽ không nhúng tay tham dự đâu nhỉ?”
Nạp Lan Lăng Nhược cười giễu, cũng đứng về phía Cố Thanh Hy, cất giọng nói: “Cố Thanh Hy là nữ nhân ta nhìn trúng, cũng là vị hôn thê của ta, chuyện của nàng chính là chuyện của ta”.
Vèo vèo!
Trong nháy mắt có hai luồng sát ý bắn về phía Nạp Lan Lăng Nhược.
Nạp Lan Lăng Nhược không nhịn được rùng mình một cái.
Lạnh quá…
Dạ Mặc Uyên và ma chủ điên à?
Bọn họ có thể theo đuổi Cố Thanh Hy, chẳng lẽ hắn ta lại không thể?
Ánh mắt gì đây? Muốn đe dọa hắn ta, để hắn ta biết khó mà lui?
Không có cửa đâu!
Sống hơn nửa đời người, hắn ta cũng chỉ coi trọng một nữ nhân là Cố Thanh Hy, đời này hắn ta khó có thể buông tay.
Cốc chủ Nạp Lan khoan thai đến chậm, vừa đến đã nghe thấy lời của con trai, ông ta suýt bị dọa ngất đi.
Phó tộc trưởng Tư Không, các vị trưởng lão và thái thượng trưởng lão, Nhược Nhi tuổi trẻ, nhất thời lỡ lời, Đan Hồi cốc bọn ta kiên quyết không có suy nghĩ bất kính với Thiên Phần tộc”, cốc chủ Nạp Lan trừng mắt nhìn Nạp Lan Lăng Nhược.
Đứa con bất hiếu này muốn hủy diệt Đan Hồi cốc sao?
Thiên Phần tộc là thế lực gì?
Đây chính là đại tộc thượng cổ có gốc gác ngàn năm, trong tộc cao thủ như mây, còn có một đám thái thượng trưởng lão tọa trấn, sao Đan Hồi cốc bọn họ chọc nổi.
Nạp Lan Lăng nhược nói: “Đứng về phía Cố Thanh Hy chỉ là hành động của một mình ta, không liên quan đến Đan Hồi cốc”.
“Con im miệng, còn không mau trở về”.
“Cha, từ nhỏ người đã nói với con rằng, nếu trong lòng để ý ai, nhất định phải liều mạng bảo vệ nàng, đừng khiến nàng phải nhận chút xíu tổn thương nào. Hôm nay, cho dù con trai mất cái mạng này cũng phải bảo vệ nàng an toàn rời khỏi Thiên Phần tộc”.
Cốc chủ Nạp Lan hận không thể bịt miệng hắn ta lại.
Đúng là ngu dốt!
Thiên Phần tộc là nơi nào, cho dù thêm mấy ma chủ và Dạ Mặc Uyên cũng không cách nào an toàn rời khỏi Thiên Phần tộc, so với bọn họ, võ công của hắn ta có đáng là gì?
Chẳng lẽ hắn ta nhìn không ra rằng Thiên Phần tộc quyết tâm muốn giết nàng sao?
Cố Thanh Hy là luyện đan sư thiên tài, Đan Hồi cốc bọn họ thiếu loại thiên tài này, cũng bằng lòng mang toàn bộ Đan Hồi cốc ra bảo vệ nàng.
Nhưng mà…
Hiện thực rất tàn khốc.
Nếu bảo Đan Hồi cốc đối đầu với Thiên Phần tộc, có thể nói là họ hoàn toàn không có chút xíu phần thắng nào, đối phương muốn diệt họ thì diệt ngay thôi.
Chẳng lẽ số lượng thế lực nhỏ bị Thiên Phần tộc tiêu diệt trong mấy năm nay còn không đủ nhiều sao?
Bọn họ chưa có được Cố Thanh Hy thì toàn cốc đã bị diệt rồi.
Tính thế nào cũng thấy cuộc làm ăn này không có lời.
“Ta lệnh cho con qua đây”.
“Xin lỗi, Lăng Nhược không cách nào làm theo”.
Cốc chủ Nạp Lan vừa tức vừa sốt ruột, không để ý đến thân phận nữa, chạy đến cưỡng ép kéo hắn ta rời đi.
Dạ Mặc Uyên liếc nhìn Cố Thanh Hy, dùng ánh mắt vặn hỏi: “Nàng và hắn ta có quan hệ như thế nào?”
Cố Thanh Hy dang hai tay ra, lộ vẻ vô tội.
Có thể có quan hệ gì chứ?
Nàng và hắn ta cũng không thân quen.
Chỉ là gặp một lần trên núi Hồ Lô Huyết, sau đó là tái ngộ trong Đan Hồi cốc, chẳng hiểu vì sao hắn ta lại để ý nàng, nàng có cách nào đâu?
Cố Thanh Hy nói: “Thiếu cốc chủ Nạp Lan, ta xin nhận tấm lòng của ngươi, đây là ân oán giữa ta và Thiên Phần tộc, không liên quan gì đến ngươi, mau chóng rời khỏi nơi này với cha ngươi đi”.
“Có nghe thấy không, nàng đã bảo con đi rồi, con còn ở lại nơi này làm gì?”
Đứa con bất hiếu này, coi trọng ai chả được, sao lại cố tình coi trọng nữ nhân này.
Ông ta không mù, Cố Thanh Hy chẳng những là chính phi của Dạ Mặc Uyên mà còn là người ma chủ vừa ý, quan trọng nhất chính là, Cố Thanh Hy căn bản không thích con trai ông ta.
Trước đây Lăng Nhược còn lừa ông ta, nói mình và nàng yêu thương lẫn nhau.
Yêu thương lẫn nhau gì chứ, tất cả đều là giả dối!
Nếu như bọn họ yêu thương lẫn nhau, ông ta có thể đắc tội với Dạ Mặc Uyên, đắc tội với ma chủ, nhưng sự thật không phải như vậy!
Chương 485: Nhiều nhân dạng
Vì một nữ nhân không thích mình mà không màng tính mạng, cũng không màng cả Đan Hồi cốc, hắn ta liều mạng đến thế sao?
"Cha... nếu như cha sợ rằng Thiên Phần tộc sẽ gây bất lợi với Đan Hồi cốc thì bây giờ con sẽ cắt đứt quan hệ với Đan Hồi cốc".
"Con... con định chọc ta tức chết sao?"
Thấy hai cha con Nạp Lan cốc chủ nói chuyện, Thiên Phần tộc cảm thấy rất khó chịu.
Cố Thanh Hy cũng cảm thấy khó chịu.
Nàng bước tới, thừa dịp Nạp Lan Lăng Nhược không phòng bị liền đánh hắn ta bất tỉnh.
"Được rồi, ông có thể mang hắn ta đi rồi".
Nói xong Cố Thanh Hy vừa vỗ vỗ tay vừa hất đầu về phía Nạp Lan cốc chủ, ra hiệu cho ông ta nhanh chóng rời đi.
Nạp Lan cốc chủ có chút áy náy nói: "Thật ngại quá..."
"Không cần áy náy, ta và các người cũng chẳng phải chỗ thân quen gì".
Ông ta là cốc chủ của Đan Hồi cốc, vì lợi ích của tất cả mọi người trong cốc, chuyện ông ta không dám xúc phạm đến Thiên Phần tộc là chuyện bình thường, chưa kể giữa họ cũng không thân quen đến như vậy.
Khóe miệng Nạp Lan cốc chủ mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra, chỉ thở dài rồi mang Nạp Lan Lăng Nhược rời đi. Phó tộc trưởng Tư Không nói: "Tịch đàn chủ, chuyện này cũng không liên quan gì đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, ngươi..."
Tịch Thấm đứng lên, quyến rũ vuốt tóc, thân hình uyển chuyển như rắn nhẹ nhàng tiến lên, che miệng cười nói: "Phó tộc trưởng Tư Không quá lời rồi, chuyện này tất nhiên là... có liên quan đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ta".
"Ồ…", phó tộc trưởng Tư Không kéo dài lời nói.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tịch Thấm.
Chẳng lẽ Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu lại vì một nữ nhân có thực lực cấp 2 mà đối nghịch với Thiên Phần tộc?
Không...
Cho dù bọn họ mạnh đến thế nào thì cũng sẽ gặp bất lợi khi đối nghịch với Thiên Phần tộc.
Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được.
Khuôn mặt yêu mị của Tịch Thấm bỗng nhiên trở nên nghiêm trang, tiêu sái phất tay áo, sau đó quỳ xuống trước mặt Cố Thanh Hy, thái độ tỏ ra vô cùng tôn trọng và sùng kính.
"Thuộc hạ là đàn chủ Tịch Thấm của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, bái kiến lâu chủ, lâu chủ vạn phúc khang an".
Xì…
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Ánh mắt của mọi người lại hướng về Tịch Thấm và Cố Thanh Hy, hồi lâu sau cũng chưa thể thôi kinh ngạc.
Ngay cả Dạ Mặc Uyên và Ma chủ cũng sững sờ.
Lâu chủ?
Tịch Thấm gọi Cố Thanh Hy là lâu chủ?
Chẳng lẽ Cố Thanh Hy là lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?
Sao có thể như thế được?
Cố Thanh Hy mới được bao nhiêu tuổi, sao lại đứng đầu một thế lực lớn như vậy được?
Phó tộc trưởng Tư Không đứng bật dậy nói: "Ngươi gọi nàng ta là gì? Lâu chủ? Nàng ta là lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?"
"Ngoài nàng ra thì làm gì còn ai có đủ tư cách trở thành lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ta?"
Nét mặt của Tịch Thấm trông vô cùng kiêu ngạo và tự hào.
Lâu chủ của bọn họ đã đi rất lâu, tất cả bọn họ đều ngóng trông lâu chủ trở về.
“Chuyện này làm sao có khả năng… có phải ngươi đã nhận nhầm rồi hay không?”, Trần trưởng lão cũng không tin.
Tịch Thấm lộ ra vẻ khinh thường nói: "Chẳng lẽ lâu chủ của ta là ai mà ta còn không biết sao?"
Dạ Mặc Uyên và Ma chủ nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt hoài nghi.
Cố Thanh Hy lúng túng mỉm cười.
Nhìn nàng làm gì?
Nàng chỉ là một người xuyên không, không hề có ký ức về chuyện trước kia, sao nàng biết được mình đột nhiên lại trở thành lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu chứ?
Chính nàng cũng đang cảm thấy lúng túng đó, hiểu không?
Nàng vốn chỉ là một vị tam tiểu thư không được sủng ái ở phủ thừa tướng, sao đột nhiên lại có nhiều thế lực chống lưng như vậy?
Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng đúng là có nhiều nhân dạng quá".
Cố Thanh Hy bối rối nói: "Thì sao, cũng chỉ có một ít thân phận mà thôi".
"Một ít... chẳng lẽ nàng còn có thân phận khác?"
"Chuyện này..."
Ngoài trừ môn chủ Tu La môn, tộc trưởng Ngọc tộc...
Hình như cũng không còn nữa...
Ma chủ cười nói: "Quả nhiên không hổ là tiểu tỷ tỷ của bổn tọa. Lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu, rất khí phách".
Cố Thanh Hy khẽ ho vài tiếng rồi nói: "Cô gái này, ngươi đứng dậy trước đi đã".
"Vâng".
Tịch Thấm cung kính đứng lên rồi đứng một bên chờ đợi, gương mặt hiện lên niềm vui mừng phấn khởi, như thể nàng ta còn ngàn lời muốn nói với Cố Thanh Hy.
Ngược lại, người của Thiên Phần tộc đều tái xanh mặt mày.
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu danh chấn thiên hạ hóa ra là thế lực sau lưng Cố Thanh Hy.
Nếu như hôm nay không thể giết chết được nàng thì sau này phiền toái chắc chắn sẽ còn rất nhiều.
Phó tộc trưởng Tư Không nhìn Bạch Cẩm nói: "Sứ giả Bạch Cẩm, Băng tộc của ngươi sẽ không dính vào chuyện này đúng không?"
Bạch Cẩm duyên dáng đứng lên, cũng giống như Tịch Thấm, nàng vuốt tóc trên thái dương, nói bằng thanh âm ngọt ngào trong trẻo.
"Đã khiến cho phó tộc trưởng Tư Không phải thất vọng rồi, chuyện này Băng tộc ta nhất định phải nhúng tay vào".
“Ồ… không biết sứ giả Bạch Cẩm đứng ở phe nào?”, bên trong lời nói của ông ta rõ ràng có sự uy hiếp.
Nhưng Bạch Cẩm dường như không hề để tâm đến lời nói của ông ta.
Nàng ta chỉ phất tay áo, sau đó cung kính quỳ xuống trước mặt Cố Thanh Hy nói: "Thuộc hạ Bạch Cẩm, một trong tứ đại sứ giả của Băng tộc, bái kiến tộc trưởng".
“Trận so tài này không được tính, phó tộc trưởng, thái thượng trưởng lão, chúng ta yêu cầu đấu lại”.
Ma chủ thong dong và điềm tĩnh vuốt mái tóc đen nhánh của mình, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười điềm nhiên: “Thua thì là thua thôi, chẳng lẽ Thiên Phần tộc không thể chịu thua một nữ…”
Còn chưa dứt lời, ma chủ đã sững người.
Bởi vì tay Tống Ngọc đang nắm chặt thứ gì đó.
Hắn ta nhanh chóng buông lỏng bàn tay, hóa ra trong đó là dải dây buộc tóc màu trắng của Cố Thanh Hy và một nhúm tóc nhỏ.
Hiện trường lập tức im phăng phắc.
Cố Thanh Hy đốt tay áo của hắn ta, đốt tóc mai của hắn ta, cũng cắt được một nhúm tóc của hắn ta.
Nhưng Tống Ngọc cũng lấy được dây buộc tóc và tóc của nàng.
Trận đấu này vốn là hòa nhau, không ai chiếm được phần hơn của người kia.
Vả lại đã qua bảy chiêu rồi.
Tống Ngọc có thể đáp trả bất cứ lúc nào, không còn bị động như trước nữa.
Tình thế cực kỳ bất lợi với Cố Thanh Hy.
Người của Thiên Phần tộc ào ào hô lên, chỉ có Tịch Thấm và những người kia im lặng.
Tống Ngọc mỉm cười dịu dàng và nho nhã: “Cô nương, đắc tội rồi”.
Khóe miệng Cố Thanh Hy khẽ nhếch lên, đôi môi đỏ mấp máy: “Nếu ngươi không muốn đắc tội ta, chi bằng cho ta một ân tình, cứ chịu thua ta là được”.
Tống Ngọc sững người.
Hắn ta chỉ khách sáo đôi câu, không ngờ da mặt nàng dày đến vậy, thậm chí ép hắn ta nhận thua ngay trước mặt mọi người.
Nữ nhân này không hề để tâm tới hình tượng của mình sao?
Một bộ phận đệ tử Thiên Phần tộc càng nhìn Cố Thanh Hy càng thấy khó chịu.
“Đây là dạng nữ nhân gì vậy, tại sao nàng ta vô liêm sỉ thế, đến cả những lời như này cũng nói ra được, không có giáo dưỡng gì hết”.
“Chát…”
Tên đệ tử kia vừa mới nói xong, khóe miệng đã đón nhận một cái tát trời giáng, thậm chí hai chiếc răng và máu cũng văng ra, đau đến mức hắn ta la lên oai oái.
Đám đông trợn mắt nhìn Dạ Mặc Uyên với vẻ bực bội, sát khí tỏa ra.
“Dạ Mặc Uyên, ngươi dám khinh thường trận đấu này?”
Dạ Mặc Uyên phì cười, thái độ vô cùng khinh bỉ: “Bản vương đã can dự tới trận đấu của họ chưa?”
“Điều này…”
“Một số kẻ nào đó mồm miệng thối quả, bản vương không ngại giúp hắn ta tẩy rửa”.
Nói xong, hắn lạnh lùng cảnh cáo đám đông: “Vương phi của bản vương có giáo dưỡng hay không không đến lượt các ngươi chỉ trỏ, nếu còn kẻ nào dám mắng vương phi của bản vương, không cần biết là tộc trưởng hay phó tộc trưởng, bản vương xuống tay đánh không chừa không ai”.
Ngông cuồng!
Quá ngông cuồng!
Đây là Thiên Phần tộc, hắn đơn thương độc mã, lại còn bị thương nặng, thế mà dám ngông cuồng như vậy.
Hắn lấy đâu ra tư cách?
Người của Thiên Phần tộc đằng đằng sát khí.
Bạch Cẩm thong thả lên tiếng: “Nếu hắn ta không nói năng bất kính, chiến thần cũng không giận dữ như vậy. Thế nên bất kỳ ai cũng đừng can dự vào trận so tài của họ, càng không nên bình luận tùy tiện”.
Không đợi đám đông nói gì.
Cố Thanh Hy mỉm cười rạng rỡ, vừa nói vừa lao tới: “Tống đại ca, trận đấu còn chưa kết thúc mà, ngươi đừng nên lơ đễnh nha”.
“Đùng đùng đùng…”
“Uỳnh uỳnh uỳnh…”
Sàn diễn võ lại một lần nữa xuất hiện âm thanh giao đấu.
Cố Thanh Hy chiêu nào cũng áp sát, nhát kiếm nào cũng tàn nhẫn.
Thế nhưng nàng thậm chí chẳng thể chạm tới góc áo của Tống Ngọc, lần nào cũng bị Tống Ngọc nhẹ nhàng né được.
Đây là sự khác biệt giữa cấp bốn đỉnh phong và cấp hai.
Bất kể cấp hai cố gắng thế nào cũng không thể đụng tới cấp bốn đỉnh phong.
Chớp mắt mà họ đã đấu gần trăm chiêu, tuy Cố Thanh Hy bị thương ít nhiều, nhưng không bị thương phần quan trọng, hai người cũng bất phân thắng bại.
Sắc mặt của phó tộc trưởng Tư Không càng lúc càng khó coi.
“Tống Ngọc, lão phu ra lệnh cho ngươi tốc chiến tốc thắng, lập tức đánh bại nàng ta”.
“Vâng…”
Không phải Tống Ngọc không muốn đánh bại nàng, mà vì chiêu nào của Cố Thanh Hy cũng là lối đánh bạt mạng, nếu hắn ta thực sự phản đòn, Cố Thanh Hy không chết cũng trọng thương.
Thế nên hắn ta ra tay ít nhiều gì cũng vẫn nể nang.
Sự nể nang của hắn ta không những không khiến Cố Thanh Hy biết khó mà lui, ngược lại nàng còn liên tục dồn ép.
Những lời nói của phó tộc trưởng Tư Không và các vị trưởng lão trước khi trận đấu diễn ra vẫn còn văng vẳng bên tai, Tống Ngọc không dám kháng lệnh.
Hắn ta chỉ có thể nói: “Cô nương, cô không phải đối thủ của ta, nhận thua đi, để tránh thương vong không đáng có”.
“Nhận thua? Hờ, trong từ điển của Cố Thanh Hy này trước giờ chưa từng có hai chữ nhận thua”.
Đùng đùng đùng…”
Lại là một trận đấm đá liều mạng, Tống Ngọc bất đắc dĩ, chỉ có thể đánh trả.
Nhuyễn kiếm và vỏ kiếm va chạm vào nhau, nội lực khổng lồ chấn động đến mức khí huyết của Cố Thanh Hy trào ngược lên, khóe miệng rỉ ra chút máu tươi.
Mẹ kiếp…
Cấp bốn đỉnh phong đúng là cấp bốn đỉnh phong, thực lực mạnh hơn nàng quá nhiều.
“Đùng…”
Một chiêu không thành công, Cố Thanh Hy lại ra chiêu khác, liên tục như vậy.
Cuối cùng…
“Đùng” một tiếng, nàng bị hất ra rất xa, đau đến mức phải nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đau đớn.
Ma chủ không khỏi đau lòng, “xoạt” một tiếng đứng phắt dậy, giơ tay định giết Tống Ngọc.
Dạ Mặc Uyên nhấc chân chắn trước mặt hắn ta, lạnh lùng nói: “Nàng ấy không hi vọng ngươi can dự vào trận đấu này đâu”.
“Dạ Mặc Uyên, ngươi không dám động tay thì cút sang một bên”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên rất khó coi.
Dự tính tồi tệ nhất cùng lắm là chết, hắn có gì mà không dám chứ, nhưng với tính cách của Cố Thanh Hy, nếu hôm nay hắn ra tay can thiệp, cho dù nàng chết cũng sẽ ghi hận hắn.
Cố Thanh Hy “phì” một tiếng, nhổ máu tươi trong miệng đi, chật vật bò dậy, điềm tĩnh nói: “Chó con, đây là trận đấu của ta và hắn ta, không cho phép ngươi nhúng tay vào”.
Chương 482: Thành công
Đây là cuộc so tài về thực lực, Cố Thanh Hy bị đánh văng ra xa hết lần này đến lần khác, rồi lại lao lên hết lần này đến lần khác, không biết mệt, người khác nhìn vào cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Không ít người đều chấn động, mỗi lần Cố Thanh Hy bị đánh văng ra xa, họ đều nghĩ nàng không toàn mạng nữa nhưng rồi người vẫn cắn răng đứng lên, cho dù bị thương nặng thế nào hay chảy nhiều máu ra sao.
Ma chủ năm lần bảy lượt không kiềm chế được muốn ra tay nhưng đều bị Cố Thanh Hy mở miệng ngăn lại.
Lửa giận Dạ Mặc Uyên như muốn đào núi lấp biển.
Ngón tay sắc bén của Tịch Thấm gần như đâm vào ghế.
Mặc dù Bạch Cẩm ngoài mặt đang cười nhưng người quen biết nàng ta đều biết nàng ta đang tức giận, vì nụ cười hiện tại khá kiều diễm, càng kiều diễm thì chứng tỏ nàng ta càng tức giận.
Ngay cả Tống Ngọc cũng bắt đầu có chút không muốn ra tay nữa.
Ý định ban đầu của hắn ta không phải là muốn lấy mạng nàng nhưng phó tộc trưởng cứ bắt hắn ta làm thế.
Hắn ta có lòng muốn tha nhưng nàng lại không biết sống chết, hết lần này đến lần khác đều dùng cách thức đồng quy vu tận để dồn ép, quả thật khiến người khác vừa đau đầu vừa đau lòng.
“Cô nương, chi bằng kết thúc trận đấu tại đây đi”.
“Đàn ông đàn ang mà cứ lải nhải làm gì thế, xem đây”.
“Rầm…”
Sau khi xuất chiêu, Cố Thanh Hy ngã xuống trên tấm bia cực lớn, lực quá mạnh khiến tấm bia bị nứt ra.
“Tỷ…”
Ma chủ không thể nhìn nổi được nữa bèn giơ tay lên, đóa hoa Mạn Đà La rực rỡ bay về phía Tống Ngọc.
Dạ Mặc Uyên ra tay ngăn đòn tấn công của Mạn Đà La.
“Xen vào việc người khác, hôm nay ta sẽ giết ngươi trước”.
Thấy ma chủ và Dạ Mặc Uyên lại sắp lao vào đánh nhau, Cố Thanh Hy tức đến mức lại nôn ra máu.
“Tư Mạc Phi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cho phép quấy nhiễu trận chiến, ngươi không hiểu tiếng người à?”
“Ỷ mạnh hiếp yếu thì hay ho gì, có bản tọa ở đây, ai dám động vào tiểu tỷ tỷ? Tỷ tội gì phải tham gia vào trận đấu này chứ”.
“Việc mà Cố Thanh Hy ta đã đồng ý thì sẽ không thay đổi, nếu ngươi còn xen vào nữa, ta không nhận người bạn là ngươi nữa”.
Thái độ Cố Thanh Hy quá mức cứng rắn, ma chủ nghẹn họng không nói nên lời.
Quen biết Cố Thanh Hy môt khoảng thời gian, hắn ta ít nhiều gì cũng biết tính cách của nàng.
Người phụ nữ này cố chấp, ương bướng, chuyện mà nàng đã quyết định, người bên cạnh rất khó thay đổi.
Ma chủ nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Tống kia, nếu tỷ ấy có chuyện gì, Thiên Phần tộc các ngươi chuẩn bị máu chảy thành sông đi”.
Cố Thanh Hy đảo lảo bước đến trước, nhắm chặt hai mắt, lòng bàn tay tỏa ra từng làn sương đỏ, ngay cả thanh kiếm cũng biến thành màu đỏ.
Không khí xung quanh có mùi tanh máu kỳ dị.
Mọi người đều vực dậy tinh thần.
Đây là công pháp gì thế?
Hình như rất mạnh?
Ma chủ nhìn Dạ Mặc Uyên, dùng ánh mắt dò hỏi hắn đây là võ công gì, tỷ ấy còn trẻ mà sao lại biết loại võ công của tà môn như thế?
Dạ Mặc Uyên lắc đầu.
Hắn cũng mới thấy lần đầu, người phụ nữ này luôn khiến hắn bất ngờ.
Sắc mặt Tịch Thấm rất bình tĩnh, dường như không có bất kỳ ý kiến gì với chiêu này.
Bạch Cẩm thì vô cùng kinh ngạc.
Đây là cấm thuật của Băng tộc, Cố Thanh Hy thế mà lại biết đến cấm thuật của Băng tộc?
“Ầm ầm…”
Sấm sét đùng đùng, bầu trời trong xanh vạn dặm trước đó bỗng chốc dày đặc mây đen, linh khí Thiên Phần tộc đều tụ lại về phía Cố Thanh Hy, tập trung vào trong thanh kiếm của nàng.
Ánh mắt Tống Ngọc trở nên nghiêm túc, sức mạnh đáng sợ này không phải là thứ mà một người chỉ cảnh giới cấp hai có thể sử dụng, công lực này ít nhất phải đạt đến cấp bốn.
Thấy một đòn chí mạng sắp đánh tới, Tống Ngọc không dám khinh thường, chuẩn bị bảy phần sức lực để đánh lại.
Hai sức mạnh va chạm phát ra ánh sáng màu trắng chói mắt.
Không có gì bất ngờ, Cố Thanh Hy lại bị đánh văng ra xa lần nữa, cả người mất khống chế trượt dài như diều đứt dây.
Mà kiếm của Tống Ngọc đã bị rút ra khỏi vỏ từ lúc nào, sắc mặt hắn ta cũng hơi tái nhợt.
Kiếm của Tống Ngọc đã rút ra khỏi võ, vậy thì trận chiến này hắn ta thua rồi.
Dạ Mặc Uyên lập tức ôm lấy Cố Thanh Hy mới bị hất văng ra xa, liên tục truyền nội lực vào người nàng, không vui nói: “Có cần phải cố chấp đến thế không?”
Cố Thanh Hy lại khẽ cười như thể một đóa hoa thủy tiên đang đung đưa trong gió.
Mê người, chói mắt!
Cả nơi đây đều rơi vào im lặng.
Mọi người đều không ngờ được sau khi tấn công, kiếm của Tống Ngọc lại rút ra khỏi vỏ, còn bị một cấp hai làm cho bị thương.
Trong đó, sắc mặt vài thái thượng trưởng lão và phó tộc trưởng Tư Không cực kỳ khó coi.
Chương 483: Vô liêm sỉ
Trông thấy không ai nói gì, ma chủ lạnh lùng nhìn về phía trọng tài: “Đánh cũng đánh xong rồi, còn không phán thắng thua”.
“Trận… trận tỷ thí thứ hai, Cố… Cố Thanh Hy thắng”. Trọng tài nuốt nước miếng, cố nặn ra một câu.
Trọng tài vừa dứt lời, chỉ thấy ma chủ vung tay áo, một luồng sức mạnh lạnh lẽo mang theo hơi thở chết chóc thoáng chốc tuôn trào về phía Tống Ngọc.
Tống Ngọc thấy vậy vội vàng ngăn lại nhưng vẫn bị luồng sức mạnh kia đánh cho lục phủ ngũ tạng bị thương, nếu không có thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ kịp thời ra tay, hóa giải một phần uy áp khủng bố giúp thì chỉ sợ hắn ta đã tử vong tại chỗ.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ mặt không cảm xúc nói: “Ma chủ, hai bên tỷ thí công bằng, ngươi là người đứng đầu một giáo phái, lại âm thầm đả thương người ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì cũng…”
“Ồ… nếu bản tọa nhớ không nhầm thì tỷ thí kết thúc rồi, nếu tỷ thí đã kết thúc, cho dù bản tọa ra tay, vậy cũng chẳng vướng mắc gì, phải không?”
Hắn ta không quậy cho Thiên Phần tộc long trời lở đất là đã nể mặt bọn họ lắm rồi.
Chỉ là một Tống Ngọc nho nhỏ mà lại dám động đến tiểu tỷ tỷ của hắn ta, cho dù có một trăm cái mạng chó, hắn ta cũng sẽ giết hết không tha.
Cố Thanh Hy suy yếu nói: “Ba trận tỷ thí, ta thắng hai, có phải nên thực hiện điều kiện mà các ngươi đã hứa hẹn rồi không?”
Phó tộc trưởng Tư Không cười giễu cợt: “Bọn ta có nói là ba trận thắng hai sao? Bọn ta muốn ba trận thắng cả ba, bây giờ vẫn còn một trận đấy”.
Vừa dứt lời, bỗng có mấy ánh mắt lạnh căm căm bắn về phía phó tộc trưởng Tư Không.
Hừ!
Đã từng gặp người không biết xấu hổ, lại chưa từng gặp người không biết xấu hổ đến như vậy.
Ba trận, vốn dĩ chỉ cần thắng hai trận là được!
Dù gì Thiên Phần tộc cũng là một cổ tộc ngàn năm, mặt dày mày dạn lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh đánh yếu thì cũng thôi đi, bây giờ còn sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.
Ngay cả Nạp Lan Lăng Nhược cũng không nhìn nổi nữa rồi, giọng điệu mang theo chua xót: “Thế mà ta lại không biết Thiên Phần tộc là loại cổ tộc không dám nhận thua như vậy, uổng công trước kia ta còn sùng bái các ngươi, bây giờ xem ra, cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Tịch Thấm cũng cười nói: “Thiên Phần tộc vốn đã chẳng ra sao cả, sau này có giao thiệp với bọn họ thì cũng nên đề phòng một chút, tránh cho bị gài chết cũng không biết”.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cao ngạo nhìn xuống, dường như cũng không cảm thấy chuyện phe mình làm trơ trẽn nhường nào, chỉ bình thản nói.
“Phó tộc trưởng nói không sai, Thiên Phần tộc bọn ta cũng không đồng ý là ba trận thắng hai, tất cả đều là mong muốn đơn phương của Cố Thanh Hy mà thôi, nếu nàng không đồng ý đánh trận cuối cùng này, vậy coi như thua rồi”.
Dạ Mặc Uyên chậm rãi thu hồi nội lực của mình.
Cố Thanh Hy đã bị thương nặng, không thể nào đánh nữa.
Nếu gượng ép đối đầu với Trần trưởng lão, chắc chắn phải chết.
Hắn cũng bị thương nặng, bây giờ lại cưỡng ép truyền cho nàng nhiều chân khí như vậy, chính mình cũng chỉ còn có hai phần công lực.
Dạ Mặc Uyên đè ép thương thế, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng quét nhìn người của Thiên Phần tộc, trên người phóng ra uy áp khủng khiếp, ép cho không ít người của Thiên Phần tộc không nhịn được muốn nằm rạp xuống mặt đất.
“Hình như các ngươi cũng không nói ba trận nhất định phải thắng cả ba?”
“Nhưng bọn ta cũng không nói ba trận thắng hai”.
“Nếu Thiên Phần tộc các ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, bản vương không ngại chơi đến cùng”.
Nói xong, sát khí mãnh liệt ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt này, Dạ Mặc Uyên tựa như biến thành một vị Sát Thần đánh đâu thắng đó.
Bàn tay lạnh buốt của Cố Thanh Hy nắm lấy cánh tay của hắn.
Mặc dù nàng bị thương nặng, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn vương vết máu chưa khô hẳn, nhưng giữa hai đầu lông mày vẫn lộ vẻ cương quyết bướng bỉnh, không coi bất kỳ kẻ nào ra gì, ngông cuồng khiến người ta cho rằng mình đã gặp ảo giác.
Tiếng nói của Cố Thanh Hy không lớn, nhưng mọi người đều nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ.
“Nếu các ngươi đã muốn đánh một trận nữa, vậy bà đây tiếp đến cùng”.
Nạp Lan Lăng Nhược mắng: “Cô điên rồi sao? Cũng không nhìn xem bây giờ cô bị thương nặng thế nào, trận tỷ thí này vốn là cô thắng, cần gì phải đánh một trận nữa”.
“Cho dù tỷ thắng thêm một trận, Thiên Phần tộc vẫn sẽ viện cớ nhằm vào tỷ”.
Ma chủ gãi đúng chỗ ngứa, trực tiếp nói toạc ra điểm này, hắn ta đứng ở bên cạnh Cố Thanh Hy, khí khái ngất trời nói: “Ai dám tổn thương tỷ ấy, vậy giẫm qua xác bản tọa trước đã”.
Phó tộc trưởng Tư Không âm trầm nói: “Nói như vậy, Ma tộc muốn đứng về phía Dạ Mặc Uyên đối địch với Thiên Phần tộc bọn ta?”
“Sai rồi, là đứng về phía tiểu tỷ tỷ”, ma chủ uốn nắn.
Trong giọng điệu của thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ mang theo vài phần uy hiếp: “Ma chủ vẫn nên suy nghĩ kỹ càng đi, cho dù ngươi là chủ của Ma tộc, nhưng nơi này là Thiên Phần tộc, lỡ như có mệnh hệ gì, vậy thì không tốt rồi”.
Người hơi có đầu óc chút đều có thể nghe ra được.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đang uy hiếp ma chủ.
Ông ta nói bóng nói gió, ý rằng nơi này là Thiên Phần tộc, ma chủ cũng chỉ là một người một ngựa xâm nhập vào Thiên Phần tộc, cưỡng ép đối đầu với bọn họ, sẽ chỉ là hắn ta thua thiệt.
Lỡ như hắn ta chết ở chỗ này, cũng không có ai nhặt xác cho hắn ta.
Chương 484: Căng thẳng
Người khác nghe ra được, sao ma chủ có thể không nghe ra được chứ, hắn ta nở nụ cười ma mị: “Đúng như ngươi nói, bản tọa là chủ của Ma tộc, mà ngươi chỉ là một thái thượng trưởng lão nho nhỏ của Thiên Phần tộc thôi, ngươi còn chưa có tư cách dạy bảo bản tọa làm thế nào đâu”.
Lời vừa rồi của ma chủ cũng đồng nghĩa với việc kiên quyết đứng về phía Cố Thanh Hy, hoàn toàn trở mặt với Thiên Phần tộc.
Sắc mặt thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ u ám, đôi mắt trên khuôn mặt nhăn nheo lóe ra sát khí.
Vèo…
Không biết là sát khí của ông ta hay là của không ít người trong Thiên Phần tộc mà cảnh tượng trở nên quỷ dị khó coi.
Dần dần ngập tràn mùi thuốc súng.
Không ít người của Thiên Phần tộc bao vây Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên và ma chủ.
Cố Thanh Hy trợn mắt nhìn ma chủ, tức giận nói: “Ngươi rảnh rỗi quá nên tự tìm ngược vào thân à”.
Ma chủ cười tinh nghịch, hoàn toàn không có vẻ tôn quý của kẻ bề trên, trái lại giống như tiểu thiếu niên thuần khiết ngây thơ: “Ở bên tiểu tỷ tỷ, cho dù bị ngược đãi cũng là một loại hưởng thụ”.
Cố Thanh Hy: “…”
Phó tộc trưởng Tư Không vung tay lên, chỉ nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc, đệ tử cao cấp, cung tiễn thủ, ám khí sư… tiến lên, bao vây bọn họ chật kín ba tầng trong ba tầng ngoài.
Chỉ chờ một câu nói của ông ta là có thể bắn bọn họ thành tổ ong vò vẽ.
Phó tộc trưởng Tư Không quét nhìn đám người Bạch Cẩm, trong giọng điệu mang theo cảnh cáo.
“Các vị, đây là ân oán tranh chấp giữa bọn ta và bọn họ, chắc hẳn các vị sẽ không nhúng tay tham dự đâu nhỉ?”
Nạp Lan Lăng Nhược cười giễu, cũng đứng về phía Cố Thanh Hy, cất giọng nói: “Cố Thanh Hy là nữ nhân ta nhìn trúng, cũng là vị hôn thê của ta, chuyện của nàng chính là chuyện của ta”.
Vèo vèo!
Trong nháy mắt có hai luồng sát ý bắn về phía Nạp Lan Lăng Nhược.
Nạp Lan Lăng Nhược không nhịn được rùng mình một cái.
Lạnh quá…
Dạ Mặc Uyên và ma chủ điên à?
Bọn họ có thể theo đuổi Cố Thanh Hy, chẳng lẽ hắn ta lại không thể?
Ánh mắt gì đây? Muốn đe dọa hắn ta, để hắn ta biết khó mà lui?
Không có cửa đâu!
Sống hơn nửa đời người, hắn ta cũng chỉ coi trọng một nữ nhân là Cố Thanh Hy, đời này hắn ta khó có thể buông tay.
Cốc chủ Nạp Lan khoan thai đến chậm, vừa đến đã nghe thấy lời của con trai, ông ta suýt bị dọa ngất đi.
Phó tộc trưởng Tư Không, các vị trưởng lão và thái thượng trưởng lão, Nhược Nhi tuổi trẻ, nhất thời lỡ lời, Đan Hồi cốc bọn ta kiên quyết không có suy nghĩ bất kính với Thiên Phần tộc”, cốc chủ Nạp Lan trừng mắt nhìn Nạp Lan Lăng Nhược.
Đứa con bất hiếu này muốn hủy diệt Đan Hồi cốc sao?
Thiên Phần tộc là thế lực gì?
Đây chính là đại tộc thượng cổ có gốc gác ngàn năm, trong tộc cao thủ như mây, còn có một đám thái thượng trưởng lão tọa trấn, sao Đan Hồi cốc bọn họ chọc nổi.
Nạp Lan Lăng nhược nói: “Đứng về phía Cố Thanh Hy chỉ là hành động của một mình ta, không liên quan đến Đan Hồi cốc”.
“Con im miệng, còn không mau trở về”.
“Cha, từ nhỏ người đã nói với con rằng, nếu trong lòng để ý ai, nhất định phải liều mạng bảo vệ nàng, đừng khiến nàng phải nhận chút xíu tổn thương nào. Hôm nay, cho dù con trai mất cái mạng này cũng phải bảo vệ nàng an toàn rời khỏi Thiên Phần tộc”.
Cốc chủ Nạp Lan hận không thể bịt miệng hắn ta lại.
Đúng là ngu dốt!
Thiên Phần tộc là nơi nào, cho dù thêm mấy ma chủ và Dạ Mặc Uyên cũng không cách nào an toàn rời khỏi Thiên Phần tộc, so với bọn họ, võ công của hắn ta có đáng là gì?
Chẳng lẽ hắn ta nhìn không ra rằng Thiên Phần tộc quyết tâm muốn giết nàng sao?
Cố Thanh Hy là luyện đan sư thiên tài, Đan Hồi cốc bọn họ thiếu loại thiên tài này, cũng bằng lòng mang toàn bộ Đan Hồi cốc ra bảo vệ nàng.
Nhưng mà…
Hiện thực rất tàn khốc.
Nếu bảo Đan Hồi cốc đối đầu với Thiên Phần tộc, có thể nói là họ hoàn toàn không có chút xíu phần thắng nào, đối phương muốn diệt họ thì diệt ngay thôi.
Chẳng lẽ số lượng thế lực nhỏ bị Thiên Phần tộc tiêu diệt trong mấy năm nay còn không đủ nhiều sao?
Bọn họ chưa có được Cố Thanh Hy thì toàn cốc đã bị diệt rồi.
Tính thế nào cũng thấy cuộc làm ăn này không có lời.
“Ta lệnh cho con qua đây”.
“Xin lỗi, Lăng Nhược không cách nào làm theo”.
Cốc chủ Nạp Lan vừa tức vừa sốt ruột, không để ý đến thân phận nữa, chạy đến cưỡng ép kéo hắn ta rời đi.
Dạ Mặc Uyên liếc nhìn Cố Thanh Hy, dùng ánh mắt vặn hỏi: “Nàng và hắn ta có quan hệ như thế nào?”
Cố Thanh Hy dang hai tay ra, lộ vẻ vô tội.
Có thể có quan hệ gì chứ?
Nàng và hắn ta cũng không thân quen.
Chỉ là gặp một lần trên núi Hồ Lô Huyết, sau đó là tái ngộ trong Đan Hồi cốc, chẳng hiểu vì sao hắn ta lại để ý nàng, nàng có cách nào đâu?
Cố Thanh Hy nói: “Thiếu cốc chủ Nạp Lan, ta xin nhận tấm lòng của ngươi, đây là ân oán giữa ta và Thiên Phần tộc, không liên quan gì đến ngươi, mau chóng rời khỏi nơi này với cha ngươi đi”.
“Có nghe thấy không, nàng đã bảo con đi rồi, con còn ở lại nơi này làm gì?”
Đứa con bất hiếu này, coi trọng ai chả được, sao lại cố tình coi trọng nữ nhân này.
Ông ta không mù, Cố Thanh Hy chẳng những là chính phi của Dạ Mặc Uyên mà còn là người ma chủ vừa ý, quan trọng nhất chính là, Cố Thanh Hy căn bản không thích con trai ông ta.
Trước đây Lăng Nhược còn lừa ông ta, nói mình và nàng yêu thương lẫn nhau.
Yêu thương lẫn nhau gì chứ, tất cả đều là giả dối!
Nếu như bọn họ yêu thương lẫn nhau, ông ta có thể đắc tội với Dạ Mặc Uyên, đắc tội với ma chủ, nhưng sự thật không phải như vậy!
Chương 485: Nhiều nhân dạng
Vì một nữ nhân không thích mình mà không màng tính mạng, cũng không màng cả Đan Hồi cốc, hắn ta liều mạng đến thế sao?
"Cha... nếu như cha sợ rằng Thiên Phần tộc sẽ gây bất lợi với Đan Hồi cốc thì bây giờ con sẽ cắt đứt quan hệ với Đan Hồi cốc".
"Con... con định chọc ta tức chết sao?"
Thấy hai cha con Nạp Lan cốc chủ nói chuyện, Thiên Phần tộc cảm thấy rất khó chịu.
Cố Thanh Hy cũng cảm thấy khó chịu.
Nàng bước tới, thừa dịp Nạp Lan Lăng Nhược không phòng bị liền đánh hắn ta bất tỉnh.
"Được rồi, ông có thể mang hắn ta đi rồi".
Nói xong Cố Thanh Hy vừa vỗ vỗ tay vừa hất đầu về phía Nạp Lan cốc chủ, ra hiệu cho ông ta nhanh chóng rời đi.
Nạp Lan cốc chủ có chút áy náy nói: "Thật ngại quá..."
"Không cần áy náy, ta và các người cũng chẳng phải chỗ thân quen gì".
Ông ta là cốc chủ của Đan Hồi cốc, vì lợi ích của tất cả mọi người trong cốc, chuyện ông ta không dám xúc phạm đến Thiên Phần tộc là chuyện bình thường, chưa kể giữa họ cũng không thân quen đến như vậy.
Khóe miệng Nạp Lan cốc chủ mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra, chỉ thở dài rồi mang Nạp Lan Lăng Nhược rời đi. Phó tộc trưởng Tư Không nói: "Tịch đàn chủ, chuyện này cũng không liên quan gì đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, ngươi..."
Tịch Thấm đứng lên, quyến rũ vuốt tóc, thân hình uyển chuyển như rắn nhẹ nhàng tiến lên, che miệng cười nói: "Phó tộc trưởng Tư Không quá lời rồi, chuyện này tất nhiên là... có liên quan đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ta".
"Ồ…", phó tộc trưởng Tư Không kéo dài lời nói.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tịch Thấm.
Chẳng lẽ Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu lại vì một nữ nhân có thực lực cấp 2 mà đối nghịch với Thiên Phần tộc?
Không...
Cho dù bọn họ mạnh đến thế nào thì cũng sẽ gặp bất lợi khi đối nghịch với Thiên Phần tộc.
Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được.
Khuôn mặt yêu mị của Tịch Thấm bỗng nhiên trở nên nghiêm trang, tiêu sái phất tay áo, sau đó quỳ xuống trước mặt Cố Thanh Hy, thái độ tỏ ra vô cùng tôn trọng và sùng kính.
"Thuộc hạ là đàn chủ Tịch Thấm của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, bái kiến lâu chủ, lâu chủ vạn phúc khang an".
Xì…
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Ánh mắt của mọi người lại hướng về Tịch Thấm và Cố Thanh Hy, hồi lâu sau cũng chưa thể thôi kinh ngạc.
Ngay cả Dạ Mặc Uyên và Ma chủ cũng sững sờ.
Lâu chủ?
Tịch Thấm gọi Cố Thanh Hy là lâu chủ?
Chẳng lẽ Cố Thanh Hy là lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?
Sao có thể như thế được?
Cố Thanh Hy mới được bao nhiêu tuổi, sao lại đứng đầu một thế lực lớn như vậy được?
Phó tộc trưởng Tư Không đứng bật dậy nói: "Ngươi gọi nàng ta là gì? Lâu chủ? Nàng ta là lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?"
"Ngoài nàng ra thì làm gì còn ai có đủ tư cách trở thành lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ta?"
Nét mặt của Tịch Thấm trông vô cùng kiêu ngạo và tự hào.
Lâu chủ của bọn họ đã đi rất lâu, tất cả bọn họ đều ngóng trông lâu chủ trở về.
“Chuyện này làm sao có khả năng… có phải ngươi đã nhận nhầm rồi hay không?”, Trần trưởng lão cũng không tin.
Tịch Thấm lộ ra vẻ khinh thường nói: "Chẳng lẽ lâu chủ của ta là ai mà ta còn không biết sao?"
Dạ Mặc Uyên và Ma chủ nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt hoài nghi.
Cố Thanh Hy lúng túng mỉm cười.
Nhìn nàng làm gì?
Nàng chỉ là một người xuyên không, không hề có ký ức về chuyện trước kia, sao nàng biết được mình đột nhiên lại trở thành lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu chứ?
Chính nàng cũng đang cảm thấy lúng túng đó, hiểu không?
Nàng vốn chỉ là một vị tam tiểu thư không được sủng ái ở phủ thừa tướng, sao đột nhiên lại có nhiều thế lực chống lưng như vậy?
Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng đúng là có nhiều nhân dạng quá".
Cố Thanh Hy bối rối nói: "Thì sao, cũng chỉ có một ít thân phận mà thôi".
"Một ít... chẳng lẽ nàng còn có thân phận khác?"
"Chuyện này..."
Ngoài trừ môn chủ Tu La môn, tộc trưởng Ngọc tộc...
Hình như cũng không còn nữa...
Ma chủ cười nói: "Quả nhiên không hổ là tiểu tỷ tỷ của bổn tọa. Lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu, rất khí phách".
Cố Thanh Hy khẽ ho vài tiếng rồi nói: "Cô gái này, ngươi đứng dậy trước đi đã".
"Vâng".
Tịch Thấm cung kính đứng lên rồi đứng một bên chờ đợi, gương mặt hiện lên niềm vui mừng phấn khởi, như thể nàng ta còn ngàn lời muốn nói với Cố Thanh Hy.
Ngược lại, người của Thiên Phần tộc đều tái xanh mặt mày.
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu danh chấn thiên hạ hóa ra là thế lực sau lưng Cố Thanh Hy.
Nếu như hôm nay không thể giết chết được nàng thì sau này phiền toái chắc chắn sẽ còn rất nhiều.
Phó tộc trưởng Tư Không nhìn Bạch Cẩm nói: "Sứ giả Bạch Cẩm, Băng tộc của ngươi sẽ không dính vào chuyện này đúng không?"
Bạch Cẩm duyên dáng đứng lên, cũng giống như Tịch Thấm, nàng vuốt tóc trên thái dương, nói bằng thanh âm ngọt ngào trong trẻo.
"Đã khiến cho phó tộc trưởng Tư Không phải thất vọng rồi, chuyện này Băng tộc ta nhất định phải nhúng tay vào".
“Ồ… không biết sứ giả Bạch Cẩm đứng ở phe nào?”, bên trong lời nói của ông ta rõ ràng có sự uy hiếp.
Nhưng Bạch Cẩm dường như không hề để tâm đến lời nói của ông ta.
Nàng ta chỉ phất tay áo, sau đó cung kính quỳ xuống trước mặt Cố Thanh Hy nói: "Thuộc hạ Bạch Cẩm, một trong tứ đại sứ giả của Băng tộc, bái kiến tộc trưởng".
Bình luận facebook