Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 486-490
Chương 486: Bỏ mạng lại đây
Xôn xao...
Mọi người há hốc mồm.
Tộc... tộc trưởng...
Nàng lại là tộc trưởng Băng tộc?
Không phải nàng là lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu hay sao?
Sao bây giờ lại trở thành tộc trưởng của Băng tộc rồi?
Trần trưởng lão suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi của mình, hơn nữa còn kinh ngạc đến mức không phản ứng nổi.
Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nhìn nhau, không thể tin nổi vào chuyện này.
Tịch Thấm cũng sửng sốt một chút, rất nhanh liền bình thường trở lại.
Lâu chủ của các nàng có vô số thân phận, sau lưng có vô số thế lực. Lâu chủ trở thành tộc trưởng của Băng tộc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Dạ Mặc Uyên và Ma chủ nhìn Cố Thanh Hy với ánh mắt dò xét.
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười.
Trời đất chứng giám, nàng thật sự không biết mình là tộc trưởng Băng tộc.
Chính nàng cũng sững sờ.
Nếu như nàng biết bản thân mình là tộc trưởng Băng tộc thì nàng đã triệu hồi Bạch Cẩm từ lâu rồi, có cần để bản thân suýt bị Hoa Khởi La giết chết hay không?
"Tộc trưởng, thuộc hạ tìm người rất vất vả", hốc mắt Bạch Cẩm đỏ lên, lồng ngực phập phồng cao thấp, tỏ rõ sự kích động của nàng.
Cố Thanh Hy vội vàng ngăn lại: "Chờ một chút, có phải ngươi đã nhận lầm người rồi không?"
"Tộc trưởng nói đùa, người là chủ của Băng tộc, thuộc hạ làm sao có thể nhận nhầm được?"
Thuật cấm chế cũng như hoa sen trắng trên đỉnh đầu là những thứ mà chỉ có tộc trưởng các đời mới có được.
Nếu như nàng không phải tộc trưởng thì trên đời này còn ai có tư cách làm tộc trưởng của bọn họ?
"Ngươi nói nàng ta là chủ Băng tộc, vậy tại sao nàng ta lại không biết về thân phận của mình? Theo ta được biết thì tộc trưởng của Băng tộc có thực lực mạnh đến cấp 7. Bạch Cẩm cô nương, đùa như vậy không vui chút nào đâu", đại trưởng lão nói.
Cấp... cấp 7?
Mạnh đến như vậy sao?
Võ công như vậy chẳng phải là còn mạnh hơn cả Ma chủ cùng Dạ Mặc Uyên, hơn nữa cũng mạnh hơn tộc trưởng của bọn họ hay sao?
Cố Thanh Hy rõ ràng chỉ có thực lực cấp 2 thôi mà?
Nếu như nàng có thực lực mạnh đến cấp 7 thì Tống Ngọc còn có thể đánh được nàng hay sao?
"Lúc trước tộc trưởng của ta bị thương, không chỉ bị thương hại đến một phần võ công mà còn thương hại đến một phần ký ức. Cũng may ông trời không phụ lòng người, đã để cho Bạch Cẩm tìm được tộc trưởng, ta tin rằng chuyện tộc trưởng khôi phục thực lực xưa kia chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn".
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Nàng đã mất một phần võ công cùng một phần ký ức của mình sao?
Rõ ràng là nàng đã mất đi toàn bộ đó, các người có hiểu không hả?
Hai mắt nàng sáng lên, nàng nói: "Vậy ngươi có thể giúp ta nâng thực lực lên cấp 7 không?"
"Băng tộc có không ít thuật pháp không truyền ra ngoài, có lẽ có thể giúp tộc trưởng nhanh chóng gia tăng thực lực".
"Vậy thì tốt, chờ xong chuyện ở đây thì ngươi có thể dẫn ta tới Băng tộc".
Nếu như có thể hồi phục lại thực lực cấp 7 thì nàng càng dễ dàng tìm kiếm long châu hơn.
Cho dù nàng có phải là tộc trưởng của Băng tộc hay không thì nàng cũng phải thừa nhận trước rồi tính sau.
Bạch Cẩm kích động nói: "Vâng".
Nàng ta còn đang sợ tộc trưởng không chịu trở về, không ngờ tộc trưởng lại chủ động đưa ra đề nghị trở về Băng tộc.
Đây là niềm vui lớn nhất đối với Băng tộc của các nàng.
Phó tộc trưởng Tư Không cười nhạo một tiếng, sát khí tràn ra.
"Nếu như đã cùng một bọn thì hôm nay toàn bộ đều để mạng lại đây đi!"
Cố Thanh Hy nói với một nụ cười không chút sợ hãi: "Muốn bọn ta bỏ mạng lại đây sao? Lão già xấu xa, ông nghĩ Thiên Phần tộc của mình có bản lĩnh đó không? Ha... thiên hạ đệ nhất lâu, Băng tộc, Chiến thần Dạ quốc, Ma chủ Ma tộc, cho dù là thế lực nào cũng không dễ chọc vào".
"Đúng là không dễ chọc vào, nhưng Thiên Phần tộc bọn ta không quan tâm. Hơn nữa các ngươi đều đơn thương độc mã đứng trong Thiên Phần tộc bọn ta, nếu như bọn ta muốn xóa sổ các ngươi và không để lại chứng cứ thì rất dễ dàng".
"Phó tộc trưởng Tư Không, ông đã sống đến từng này tuổi đầu mà sao vẫn còn không hiểu được những đạo lý đơn giản vậy? Bọn ta thông qua truyền tống trận mới đến được Thiên Phần tộc, ông nghĩ bọn ta không hề chuẩn bị gì hay sao?"
"Ngươi không cần mồm loa mép giải ở đây, thái thượng trưởng lão, bọn ta bị lạc ở cấm địa Đan Hồi cốc, vô tình bị truyền tống trận đưa đến Thiên Phần tộc. Cấm địa Đan Hồi cốc không phải là nơi tốt lành gì, ta dám khẳng định ngoại trừ bọn chúng thì bên ngoài không hề có hỗ trợ".
Khi thái thượng trưởng lão phất tay, Thiên Phần tộc lập tức gióng lên chuông báo động, các cao thủ đều đã ra ngoài.
Cho dù đám người này có hỗ trợ hay không thì hôm nay cũng không thể buông tha.
Chỉ cần buông tha cho một người thì Thiên Phần tộc bọn họ chắc chắn sẽ chịu thương tổn chí mạng trong tương lai.
Ma chủ bật cười, trìu mến vuốt ve hoa mạn đà la bên hông, nói bằng thanh âm mị hoặc: "Hoa nhi của bổn tọa đã lâu không uống máu, hôm nay ta sẽ cho bọn chúng được uống máu no nê".
Bạch Cẩm và Tịch Thấm chia ra hai bên trái phải bảo vệ Cố Thanh Hy, ánh mắt lộ vẻ lãnh ngạo, chuẩn bị cho một hồi đại khai sát giới.
Nét mặt Dạ Mặc Uyên không hề thay đổi, không ai có thể biết được hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy tư thế của hắn rõ ràng là tư thế tốt nhất để bảo vệ Cố Thanh Hy.
Tất cả họ đều biết rằng đây là một hồi huyết chiến, không thể chắc chắn liệu họ có thể sống sót trở ra hay không, nhưng nếu như chỉ có một người có thể còn sống rời đi thì người đó phải là Cố Thanh Hy.
"Lão già chết tiệt, ông thật sự không nghĩ tới tại sao bọn ta đều tiến vào cấm địa hay không?"
Phó tộc trưởng Tư Không giật mình, cẩn thận hồi tưởng ý tứ của nàng.
Ông ta có suy nghĩ thế nào thì cũng không thể hiểu được tại sao mấy người Cố Thanh Hy lại muốn tiến vào cấm địa.
Chẳng lẽ là vì chìa khóa hình ngôi sao?
Ông ta cũng đã biết cách đây không lâu có ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao phân tán ở ba nơi khác nhau, một trong số chúng có lẽ đang ở Đan Hồi cốc.
"Tại sao các ngươi tiến vào cấm địa không quan trọng, quan trọng là... hôm nay các ngươi đừng mơ tưởng còn sống rời khỏi Thiên Phần tộc".
Chương 486: Bỏ mạng lại đây
Xôn xao...
Mọi người há hốc mồm.
Tộc... tộc trưởng...
Nàng lại là tộc trưởng Băng tộc?
Không phải nàng là lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu hay sao?
Sao bây giờ lại trở thành tộc trưởng của Băng tộc rồi?
Trần trưởng lão suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi của mình, hơn nữa còn kinh ngạc đến mức không phản ứng nổi.
Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nhìn nhau, không thể tin nổi vào chuyện này.
Tịch Thấm cũng sửng sốt một chút, rất nhanh liền bình thường trở lại.
Lâu chủ của các nàng có vô số thân phận, sau lưng có vô số thế lực. Lâu chủ trở thành tộc trưởng của Băng tộc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Dạ Mặc Uyên và Ma chủ nhìn Cố Thanh Hy với ánh mắt dò xét.
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười.
Trời đất chứng giám, nàng thật sự không biết mình là tộc trưởng Băng tộc.
Chính nàng cũng sững sờ.
Nếu như nàng biết bản thân mình là tộc trưởng Băng tộc thì nàng đã triệu hồi Bạch Cẩm từ lâu rồi, có cần để bản thân suýt bị Hoa Khởi La giết chết hay không?
"Tộc trưởng, thuộc hạ tìm người rất vất vả", hốc mắt Bạch Cẩm đỏ lên, lồng ngực phập phồng cao thấp, tỏ rõ sự kích động của nàng.
Cố Thanh Hy vội vàng ngăn lại: "Chờ một chút, có phải ngươi đã nhận lầm người rồi không?"
"Tộc trưởng nói đùa, người là chủ của Băng tộc, thuộc hạ làm sao có thể nhận nhầm được?"
Thuật cấm chế cũng như hoa sen trắng trên đỉnh đầu là những thứ mà chỉ có tộc trưởng các đời mới có được.
Nếu như nàng không phải tộc trưởng thì trên đời này còn ai có tư cách làm tộc trưởng của bọn họ?
"Ngươi nói nàng ta là chủ Băng tộc, vậy tại sao nàng ta lại không biết về thân phận của mình? Theo ta được biết thì tộc trưởng của Băng tộc có thực lực mạnh đến cấp 7. Bạch Cẩm cô nương, đùa như vậy không vui chút nào đâu", đại trưởng lão nói.
Cấp... cấp 7?
Mạnh đến như vậy sao?
Võ công như vậy chẳng phải là còn mạnh hơn cả Ma chủ cùng Dạ Mặc Uyên, hơn nữa cũng mạnh hơn tộc trưởng của bọn họ hay sao?
Cố Thanh Hy rõ ràng chỉ có thực lực cấp 2 thôi mà?
Nếu như nàng có thực lực mạnh đến cấp 7 thì Tống Ngọc còn có thể đánh được nàng hay sao?
"Lúc trước tộc trưởng của ta bị thương, không chỉ bị thương hại đến một phần võ công mà còn thương hại đến một phần ký ức. Cũng may ông trời không phụ lòng người, đã để cho Bạch Cẩm tìm được tộc trưởng, ta tin rằng chuyện tộc trưởng khôi phục thực lực xưa kia chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn".
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Nàng đã mất một phần võ công cùng một phần ký ức của mình sao?
Rõ ràng là nàng đã mất đi toàn bộ đó, các người có hiểu không hả?
Hai mắt nàng sáng lên, nàng nói: "Vậy ngươi có thể giúp ta nâng thực lực lên cấp 7 không?"
"Băng tộc có không ít thuật pháp không truyền ra ngoài, có lẽ có thể giúp tộc trưởng nhanh chóng gia tăng thực lực".
"Vậy thì tốt, chờ xong chuyện ở đây thì ngươi có thể dẫn ta tới Băng tộc".
Nếu như có thể hồi phục lại thực lực cấp 7 thì nàng càng dễ dàng tìm kiếm long châu hơn.
Cho dù nàng có phải là tộc trưởng của Băng tộc hay không thì nàng cũng phải thừa nhận trước rồi tính sau.
Bạch Cẩm kích động nói: "Vâng".
Nàng ta còn đang sợ tộc trưởng không chịu trở về, không ngờ tộc trưởng lại chủ động đưa ra đề nghị trở về Băng tộc.
Đây là niềm vui lớn nhất đối với Băng tộc của các nàng.
Phó tộc trưởng Tư Không cười nhạo một tiếng, sát khí tràn ra.
"Nếu như đã cùng một bọn thì hôm nay toàn bộ đều để mạng lại đây đi!"
Cố Thanh Hy nói với một nụ cười không chút sợ hãi: "Muốn bọn ta bỏ mạng lại đây sao? Lão già xấu xa, ông nghĩ Thiên Phần tộc của mình có bản lĩnh đó không? Ha... thiên hạ đệ nhất lâu, Băng tộc, Chiến thần Dạ quốc, Ma chủ Ma tộc, cho dù là thế lực nào cũng không dễ chọc vào".
"Đúng là không dễ chọc vào, nhưng Thiên Phần tộc bọn ta không quan tâm. Hơn nữa các ngươi đều đơn thương độc mã đứng trong Thiên Phần tộc bọn ta, nếu như bọn ta muốn xóa sổ các ngươi và không để lại chứng cứ thì rất dễ dàng".
"Phó tộc trưởng Tư Không, ông đã sống đến từng này tuổi đầu mà sao vẫn còn không hiểu được những đạo lý đơn giản vậy? Bọn ta thông qua truyền tống trận mới đến được Thiên Phần tộc, ông nghĩ bọn ta không hề chuẩn bị gì hay sao?"
"Ngươi không cần mồm loa mép giải ở đây, thái thượng trưởng lão, bọn ta bị lạc ở cấm địa Đan Hồi cốc, vô tình bị truyền tống trận đưa đến Thiên Phần tộc. Cấm địa Đan Hồi cốc không phải là nơi tốt lành gì, ta dám khẳng định ngoại trừ bọn chúng thì bên ngoài không hề có hỗ trợ".
Khi thái thượng trưởng lão phất tay, Thiên Phần tộc lập tức gióng lên chuông báo động, các cao thủ đều đã ra ngoài.
Cho dù đám người này có hỗ trợ hay không thì hôm nay cũng không thể buông tha.
Chỉ cần buông tha cho một người thì Thiên Phần tộc bọn họ chắc chắn sẽ chịu thương tổn chí mạng trong tương lai.
Ma chủ bật cười, trìu mến vuốt ve hoa mạn đà la bên hông, nói bằng thanh âm mị hoặc: "Hoa nhi của bổn tọa đã lâu không uống máu, hôm nay ta sẽ cho bọn chúng được uống máu no nê".
Bạch Cẩm và Tịch Thấm chia ra hai bên trái phải bảo vệ Cố Thanh Hy, ánh mắt lộ vẻ lãnh ngạo, chuẩn bị cho một hồi đại khai sát giới.
Nét mặt Dạ Mặc Uyên không hề thay đổi, không ai có thể biết được hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy tư thế của hắn rõ ràng là tư thế tốt nhất để bảo vệ Cố Thanh Hy.
Tất cả họ đều biết rằng đây là một hồi huyết chiến, không thể chắc chắn liệu họ có thể sống sót trở ra hay không, nhưng nếu như chỉ có một người có thể còn sống rời đi thì người đó phải là Cố Thanh Hy.
"Lão già chết tiệt, ông thật sự không nghĩ tới tại sao bọn ta đều tiến vào cấm địa hay không?"
Phó tộc trưởng Tư Không giật mình, cẩn thận hồi tưởng ý tứ của nàng.
Ông ta có suy nghĩ thế nào thì cũng không thể hiểu được tại sao mấy người Cố Thanh Hy lại muốn tiến vào cấm địa.
Chẳng lẽ là vì chìa khóa hình ngôi sao?
Ông ta cũng đã biết cách đây không lâu có ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao phân tán ở ba nơi khác nhau, một trong số chúng có lẽ đang ở Đan Hồi cốc.
"Tại sao các ngươi tiến vào cấm địa không quan trọng, quan trọng là... hôm nay các ngươi đừng mơ tưởng còn sống rời khỏi Thiên Phần tộc".
Đang tải...
Chương 488: Năm người bị tách ra
Rất nhanh hắn ta đã bắt kịp Dạ Mặc Uyên.
"Bổn tọa ghét nhất bị bỏ lại phía sau, cho dù là nơi nguy hiểm cũng muốn xông đến trước. Tiểu tỷ tỷ, tỷ đừng hoảng sợ, A Mạc mở đường cho tỷ".
Hắn ta vừa dứt lời thì hoa mạn đà la đã tỏa ra khắp nơi.
Những người bị hoa mạn đà la tiếp cận nếu như không chết tức tưởi thì cũng bị tàn phế, Ma chủ rất nhanh đã mở ra một con đường máu.
Cố Thanh Hy vừa xông tới vừa kinh hãi.
Cũng may hắn ta không phải là kẻ thù của nàng.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cùng phó tộc trưởng Tư Không càng thấy càng tức giận.
Ngoại trừ Cố Thanh Hy, mỗi một người trong số năm người này đều là cao thủ nghịch thiên, trên đường bọn họ đi máu chảy thành sông, không ai có thể ngăn cản.
Người của Thiên Phần tộc chết như ngả rạ trước mặt bọn họ, ngay cả một cơ hội đánh trả cũng không có.
Lại nhìn sang Bạch Cẩm, không biết nàng làm như thế nào mà có thể liên tục bắn ra những mũi tên băng cứng một cách vô cùng chuẩn xác vào tim của mỗi kẻ thù.
Tịch Thấm mở ra một chiếc ô đủ màu, những người bị chiếc ô đánh trúng đều biến thành máu loãng, cũng không biết chiếc ô đó từ đâu ra mà lại có uy lực lớn đến như vậy.
Càng đáng sợ hơn chính là khi Tịch Thấm đóng chiếc ô lại thì chiếc ô lại biến thành mộc côn, thiết kiếm,… liên tục công kích tới.
Mỗi một chiêu đánh tới đều có một đệ tử Thiên Phần tộc chết đi.
Bạch Ngọc tiêu của Dạ Mặc Uyên cũng không hề yếu hơn Tịch Thấm Bạch Cẩm, nó đi tới đâu thì nơi đó liền có vô số người chết.
Thậm chí ngay cả người chỉ có võ công đạt tới cấp 2 như Cố Thanh Hy thì dưới sự che chở của mọi người, thỉnh thoảng cũng có thể giết được vài con cá sắp lọt lưới, thuận lợi xông lên mà không hề bị cản trở.
Giận...
Đáng giận...
Từ khi khai tộc đến nay, Thiên Phần tộc chưa bao giờ chịu nghẹn khuất như vậy.
Đám người này, không thể để cho bất kỳ kẻ nào sống sót.
Phó tộc trưởng Tư Không quát lên: "Tứ trưởng lão Vân Cung, bắt Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm".
"Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ, phiền ông bắt Dạ Mặc Uyên hoặc Ma chủ".
Gần như trước khi phó tộc trưởng Tư Không lên tiếng, thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đã phất tay áo, toàn thân hóa thành hư ảnh xông về phía Ma chủ, bộc phát sát khí cuồn cuộn.
Võ công của Dạ Mặc Uyên và Ma chủ có thể nói là ngang bằng nhau, nhưng Dạ Mặc Uyên không biết có phải vì bị thương hay không mà dựa theo tình hình hiện tại thì võ công của Dạ Mặc Uyên đã yếu hơn Ma chủ một chút.
Cho nên thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đã không chút nghĩ ngợi mà xông đến công kích Ma chủ trước.
Chỉ cần bắt được Ma chủ thì những người còn lại đều có thể lần lượt thu phục được.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đã chọn Ma chủ làm đối thủ, phó tộc trưởng Tư Không không muốn đệ tử của mình có thêm thương vong nên đã chọn Dạ Mặc Uyên.
Hai trưởng lão khác với công lực yếu hơn một chút đã chọn đối đầu với Cố Thanh Hy.
Bọn họ dường như để tính kế từ trước, muốn tách năm người ra để đánh bại từng người.
Một hồi đại chiến đã bắt đầu mở màn.
Thiên Phần tộc nổi lên giông bão, tiếng binh khí chém giết vang lên liên tục không ngừng.
Vòm trời biến sắc, cứ như thể cả bầu trời sắp sụp đổ xuống dưới.
Sát khí tràn ngập toàn bộ Thiên Phần tộc.
Các đệ tử chiến đấu gần những trận chiến lớn đều bị dư lực chấn thành máu tươi.
Người của Thiên Phần tộc rất mạnh.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ chiến đấu ngang tài ngang sức với Ma chủ.
Đại chiến mấy trăm hiệp, không ai làm gì được ai.
Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, không phải là đối thủ của phó tộc trưởng Tư Không, nhưng phó tộc trưởng Tư Không dù cho có vắt óc cũng không tìm ra cách hạ gục hắn.
Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm nhỉnh hơn một chút so với tứ đại trưởng lão Vân Cung, không rời hai bên Cố Thanh Hy, luôn luôn bảo vệ nàng.
Chiêu thức của Cố Thanh Hy rất quỷ dị, toàn thân luồn lách nhanh nhẹn như một con cá chạch.
Mỗi lần hai trưởng lão kia sắp bắt được nàng thì nàng lại có thể chuồn mất khiến cho bọn họ tức giận đến nỗi chỉ hận không thể chém chết Cố Thanh Hy ngay lập tức.
Thiên Phần tộc có rất nhiều cao thủ, lại có thêm rất nhiều trận pháp nguy hiểm.
Dạ Mặc Uyên biết rằng trong trận chiến này về lâu dài thì họ sẽ kiệt sức mà chết.
Mà Thiên Phần tộc vẫn còn không ít thái thượng trưởng lão có võ công vô cùng cao cường.
Dạ Mặc Uyên quát lên: "Bảo vệ Cố Thanh Hy đi trước".
"Phải đi cùng nhau".
Cố Thanh Hy, Tịch Thấm và Bạch Cẩm đã mở ra một đường máu bằng một chưởng lôi phong.
Rất nhanh sau đó lại có thêm một đám người của Thiên Phần tộc xông tới vây chặt.
Trong lúc chém giết, Cố Thanh Hy vô tình nhìn thấy Dạ Mặc Uyên bị phó tộc trưởng Tư Không đánh bị thương, nửa người bị cháy đen, không ngừng tỏa ra hắc khí dày đặc.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên tái nhợt, tuy khí tức không đủ nhưng hắn vẫn tiếp tục đối phó với phó tộc trưởng Tư Không, không để cho phó tộc trưởng Tư Không tới gần bọn họ, điều này khiến cho phó tộc trưởng Tư Không bộc phát sát khí muốn giết Dạ Mặc Uyên đầu tiên sau đó mới loại bỏ những kẻ còn lại.
Cố Thanh Hy nói: "Bạch Cẩm, ngươi đi giúp Dạ Mặc Uyên".
"Vâng…"
Có Bạch Cẩm gia nhập vòng chiến, áp lực của Dạ Mặc Uyên đã giảm bớt một chút.
Phó tộc trưởng Tư Không tung ra một chưởng như sương mù hướng về phía Bạch Cẩm.
Dạ Mặc Uyên gấp gáp nói: "Cẩn thận, sương mù có độc".
Màn sương đen vừa va chạm với băng của Bạch Cẩm thì đã khiến băng tan thành hắc thủy.
Nếu không có Dạ Mặc Uyên nhắc nhở thì e rằng nàng ta cũng đã bị màn sương đen làm bị thương rồi.
Khu vực xung quanh bị phủ đầy sương mù đen kịt, hoa lá, cây cối, thậm chí cả những bức tường đá đều biến thành hắc thủy.
Chương 489: Thời khắc nguy hiểm
Gậy băng của nàng ta là thượng phẩm linh khí do tộc trưởng luyện chế năm xưa, cho dù là phân thân huyễn hóa của gậy băng thì uy lực cũng vô cùng lớn, người bình thường rất khó công phá, vậy mà phó tộc trưởng Tư Không lại có thể dễ dàng công phá được.
Thực lực của ông ta rốt cuộc đã đạt tới cấp mấy đây?
Phó tộc trưởng Tư Không nói: "Gậy băng của ngươi quả thật không tồi, chỉ có điều... đám phân thân huyễn hóa này còn lâu mới động đến ta được".
"Ha... ông thật sự muốn lĩnh giáo uy lực của gậy băng thật sự sao?"
"Chiến thần danh tiếng lẫy lừng trong truyền thuyết Dạ Mặc Uyên, thực lực đã đạt tới cảnh giới cấp 6 đỉnh phong, phóng tầm mắt ra toàn thiên hạ cũng không gặp mấy người là đối thủ, hôm nay được diện kiến, hóa ra cũng chỉ có như vậy. Nếu Dạ Mặc Uyên thực sự là cao thủ cấp 6 trong truyền thuyết thì khi hai người các ngươi liên thủ ta nhất định không phải là đối thủ, nhưng đáng tiếc... cho dù ngươi có thượng phẩm linh khí trong tay, có võ công siêu phàm thoát tục thì hôm nay ngươi cũng không phải là đối thủ của ta".
Phó tộc trưởng Tư Không vừa khinh thường vừa đắc ý mà lại có chút nghi hoặc.
Ông ta đã đấu với Dạ Mặc Uyên nhiều năm như vậy, cho dù hắn có bị thương nặng thì thực lực của hắn cũng phải cao hơn thế này rất nhiều.
Nhưng hiện tại thực lực của hắn nhiều nhất cũng chỉ là cấp 5.
Dạ Mặc Uyên cười lạnh nói: "Với võ công hiện tại của ta, muốn giết ngươi cũng không khó".
Nếu Cố Thanh Hy không hút quá nhiều công lực từ hắn thì hôm nay hắn cũng không phải làm nhiều chuyện vô nghĩa ở đây.
Dạ Mặc Uyên vừa dứt lời thì Bạch Ngọc tiêu đã một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám, tám biến thành mười sáu...
Bọn chúng tạo thành một vòng tròn vây chặt lấy phó tộc trưởng Tư Không ở chính giữa.
Sát khí cuồn cuộn từ Bạch Ngọc tiêu bắn về phía phó tộc trưởng Tư Không, nguồn năng lượng khủng bố khiến cho không ít người có mặt đều phải run sợ.
"Đã bị trọng thương mà còn có thực lực mạnh mẽ như vậy, quả nhiên không hổ là chiến thần, hôm nay ngươi hãy chết đầu tiên đi".
Phó tộc trưởng Tư Không ngưng tụ nội lực, sương mù đen hóa thành hắc long, tiếng long ngâm như sấm rền lao thẳng về phía Bạch Ngọc tiêu.
Ánh mắt Bạch Cẩm vô cùng lạnh lùng, cũng không biết nàng ta đã làm như thế nào mà một cây gậy băng từ trong cơ thể nàng đã chậm rãi phóng ra rồi bay lên giữa không trung.
Ngay khi cây gậy băng vừa phóng ra thì không khí chung quanh đã lập tức lạnh xuống, những đệ tử Thiên Phần tộc có công lực hơi yếu đều cảm thấy lạnh run, phải ôm chặt lấy thân mình.
Diễn võ trường trở nên mông lung đầy sương trắng, sương trắng càng lúc càng dày đến mức khiến cho bọn họ không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
"Linh khí lục phẩm".
Có kẻ nào đó trong đám đông đã hét lên một tiếng, sau đó tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Linh khí lục phẩm, tìm khắp đại lục cũng không có được mấy món. Bạch Cẩm sao có thể cầm trong tay linh khí lục phẩm được?
Linh khí gậy băng vừa xuất ra thì lực băng hàn cực mạnh đã vây chặt hắc long.
Bạch Ngọc tiêu không người thổi mà tự vang lên thanh âm réo rắt.
Đám đệ tử Thiên Phần tộc nghe thấy tiếng tiêu đều ôm đầu rên rỉ rồi lăn lộn trên mặt đất.
…
Hắc Long bị giáp công trái phải, ngay lập tức bị mắc kẹt.
Nét mặt phó tộc trưởng Tư Không trở nên ngưng trọng, ông ta thầm niệm chú ngữ, tiếp tục ngưng tụ nội lực.
Sinh lực của hắc long vốn đã dần cạn kiệt lúc này lại trở nên mạnh mẽ, hắc long càng lúc càng lớn, thân hình nhanh chóng bành trướng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó lượn ở trên không nhìn xuống mọi người.
Giống như nó sắp nuốt chửng hết toàn bộ mấy người Dạ Mặc Uyên.
Hắc long có chứa tà khí, bất kể ai dính đến tà khí của nó đều trong nháy mắt hóa thành hắc thủy.
Dạ Mặc Uyên và Bạch Cẩm liếc nhìn nhau, bọn họ đồng thời phát lực, muốn đánh bại phó tộc trưởng Tư Không trong một đòn.
Không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Dạ Mặc Uyên đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói, máu trong toàn thân dồn dập, thân thể run lên không ngừng, nội lực còn sót lại trong nháy mắt biến mất.
Không có sự tương trợ của Dạ Mặc Uyên, đòn chí mạng của Bạch Cẩm không thể chống lại phó tộc trưởng Tư Không, vì vậy cả hai đều bị hắc long làm trọng thương.
"Phụt…"
"Phụt…"
Cả hai người đều hộc máu và đang hấp hối.
Nếu như không có linh khí lục phẩm che chở thì chỉ sợ bọn họ đã chết thảm.
"Dạ Mặc Uyên..."
Cố Thanh Hy đang chiến đấu ác liệt liền cả kinh, nhuyễn kiếm lướt qua mở một đường máu hướng về phía mấy người Dạ Mặc Uyên.
Tịch Thấm luôn ở bên cạnh bảo vệ Cố Thanh Hy, vừa thấy hắc long của phó tộc trưởng Tư Không xông đến thì nàng ta đã mạnh mẽ nghênh chiến chống lại hắc long.
Chương 490: Lối thoát bất ngờ
“Dạ Mặc Uyên, chàng sao rồi?”, Cố Thanh Hy nâng hắn lên, thăm dò mạch đập của hắn, khuôn mặt biến sắc.
Dạ Mặc Uyên chịu đựng cơn đau kịch liệt, nghiến răng nói: "Ta... độc tính phát tác... nàng đi mau..."
Cố Thanh Hy nhanh chóng cho hắn dùng một viên đan dược, đặt Dạ Mặc Uyên nằm xuống rồi lạnh lùng nói: "Muốn đi thì cùng đi, Bạch Cẩm, ngươi thế nào rồi?"
"Không chết được".
Bạch Cẩm ôm chặt ngực, lảo đảo đứng dậy, giơ lòng bàn tay bắn ra một số lượng lớn gậy băng.
Mỗi một cây gậy băng của nàng ta đều bắn chết một người.
Đây là một trận chiến đẫm máu.
Trận chiến đẫm máu vô cùng khó khăn.
Trong cuộc chiến, Cố Thanh Hy thấy Ma chủ cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bất phân thắng bại, mỗi một chiêu đánh ra đều khiến cho quỷ thần cũng phải kinh khiếp, mỗi một chiêu đánh ra đều có thể hủy thiên diệt địa.
Không có bất cứ ai dám tới gần trận chiến đó bởi vì một khi tới gần thì liền bị dư lực đánh thành máu tươi.
Sau đó nàng lại thấy Tịch Thấm không địch lại phó tộc trưởng Tư Không, phó tộc trưởng Tư Không tung ra ma trảo muốn bắt lấy nàng ta, Ma chủ lại phát động công kích về phía phó tộc trưởng Tư Không, lúc này hắn ta đã lấy một chọi hai.
Ma chủ cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ một chọi một vẫn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng lúc này hắn ta đang lấy một chọi hai, Ma chủ bị giáp công trái phải, chỉ có thể toàn lực nghênh chiến bọn họ, mỗi một chiêu đều cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi không chú ý sẽ ngay lập tức bị giết chết.
Sau đó nàng lại thấy Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm hóa thành sát thần, một trước một sau đánh ra một con đường máu, một lòng muốn bảo vệ nàng thoát ra ngoài, nhưng người của Thiên Phần tộc xông tới rất nhiều, cao thủ cũng rất nhiều, mặc dù bọn họ có mạnh thì về lâu về dài cũng không thể đánh lại.
Thiên Phần tộc mạnh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Đám đệ tử trước mắt vừa thấy bị đánh tan tác lại có thể tiếp tục tạo thành một trận pháp ngăn cản bọn họ.
Các trưởng lão cũng lần lượt xông tới.
"Tiểu Uyên Uyên nếu sợ hãi thì cứ nhắm mắt lại, có tỷ ở đây, tỷ sẽ không để cho Tiểu Uyên Uyên diện kiến diêm vương trước".
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên dao động.
Giữa mưa máu gió tanh, hắn nhìn thấy Cố Thanh Hy vì bảo vệ hắn mà liều chết, mặc dù có Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm bảo vệ nhưng vẫn bị chém rất nhiều nhát dao.
Máu tươi không ngừng thấm đẫm y phục của nàng, ngay cả mặt mũi của nàng cũng dính đầy máu tươi, nhưng nàng không hề để ý, cứ thế mà ôm chặt lấy hắn rồi lao về phía trước.
"Mang theo ta thì các người đều trốn không thoát, nàng hà tất phải làm vậy!"
"Chàng đang lải nhải cái quái gì vậy? Có sức nói mấy lời vô nghĩa như vậy thì chi bằng ngủ một giấc để tịnh dưỡng đi".
"..."
Ngủ?
Ai có thể ngủ vào lúc này?
Giữa một nơi mưa máu gió tanh, đao kiếm bay tán loạn.
Mấy người Cố Thanh Hy không thể địch lại đám đông, thương tích càng lúc càng nặng, dần dần không thể nào chịu đựng nổi nữa.
Trưởng lão Thiên Phần tộc ra lệnh một tiếng, ngay lập tức có vạn mũi tên được bắn ra, những mũi tên xé gió bắn tới, nếu bị bắn trúng thì chắc chắn sẽ chết.
Trong lúc mọi người đều nghĩ rằng lần này không xong rồi thì không ngờ lại có thêm một đám người dũng mãnh thiện chiến xông ra giết chết vô số đệ tử Thiên Phần tộc, đám người đó chẳng những mạnh mẽ mở ra một đường máu mà còn đánh rơi tất cả mũi tên mà đám người Thiên Phần tộc vừa bắn ra.
Lão già cầm đầu nói: "Đi lối này".
Cố Thanh Hy trầm ngâm một chút rồi liền bảo Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm rút lui cùng với lão già bịt mặt.
Bạch Cẩm khống chế gậy băng, trong nháy mắt sương mù đã bao phủ, cảnh tượng cách đó một thước rất khó để có thể nhìn thấy rõ ràng, lớp sương mù dễ dàng che chở bọn họ rời đi.
Ma chủ đang liều chết chiến đấu, kiêu ngạo chờ Cố Thanh Hy cùng nhau rời đi, không ngờ Cố Thanh Hy thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ lo cõng Dạ Mặc Uyên rút lui.
Ma chủ choáng váng, trong một phút mất tập trung suýt chút nữa bị phó tộc trưởng Tư Không cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ làm trọng thương.
“Tiểu tỷ tỷ, có phải tỷ đã quên cái gì đó rồi không?", Ma chủ ai oán nói.
Cố Thanh Hy không quay đầu lại, chỉ để lại một câu: "Tự mình nghĩ cách thoát ra đi".
"..."
Chết tiệt...
Có phải là tiểu tỷ tỷ rất tự tin vào hắn ta hay không?
Nàng không sợ hắn ta sẽ bị giết chết sao?
Hắn ta lại nhìn thấy Dạ Mặc Uyên được Cố Thanh Hy cõng trên lưng, tận hưởng sự đãi ngộ mà hắn ta không thể nào hưởng thụ được.
Ma chủ lớn tiếng kháng nghị nói: "Ai da, tiểu tỷ tỷ, A Mạc cũng bị thương rồi, tỷ mau đến cõng A Mạc trở về đi".
Ma chủ muốn loại bỏ hai lão già này để bắt kịp Cố Thanh Hy nhưng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ và phó tộc trưởng Tư Không lại giống như keo dán chó dính mãi không buông, chọc hắn ta tức giận đến mức liên tục tung ra chiêu tuyệt sát.
Hắn ta đã nghĩ rằng nếu như hắn ta hét lên rằng mình cũng bị thương thì Cố Thanh Hy ít nhất sẽ quay lại nhìn hắn ta một cái.
Nhưng hắn ta lại nghĩ sai một lần nữa, Cố Thanh Hy đã biến mất không dấu vết dưới sự che chở của người bịt mặt.
Chỉ nghe thấy loáng thoáng nàng để lại một câu: "Chúng ta tập hợp lại ở bên ngoài Thiên Phần tộc, nếu ngươi trốn không thoát thì ta và Dạ Mặc Uyên sẽ giúp ngươi nhặc xác".
"..."
"Tập hợp lại ở bên ngoài Thiên Phần tộc?"
Bên ngoài Thiên Phần tộc trời đất bao la, hắn ta biết bọn họ sẽ tập hợp lại ở đâu chứ?
Nói cái gì mà hắn ta trốn không thoát thì nàng liền cùng Dạ Mặc Uyên giúp hắn ta nhặt xác?
Hắn ta mà cần Dạ Mặc Uyên nhặt xác hay sao?
Xôn xao...
Mọi người há hốc mồm.
Tộc... tộc trưởng...
Nàng lại là tộc trưởng Băng tộc?
Không phải nàng là lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu hay sao?
Sao bây giờ lại trở thành tộc trưởng của Băng tộc rồi?
Trần trưởng lão suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi của mình, hơn nữa còn kinh ngạc đến mức không phản ứng nổi.
Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nhìn nhau, không thể tin nổi vào chuyện này.
Tịch Thấm cũng sửng sốt một chút, rất nhanh liền bình thường trở lại.
Lâu chủ của các nàng có vô số thân phận, sau lưng có vô số thế lực. Lâu chủ trở thành tộc trưởng của Băng tộc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Dạ Mặc Uyên và Ma chủ nhìn Cố Thanh Hy với ánh mắt dò xét.
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười.
Trời đất chứng giám, nàng thật sự không biết mình là tộc trưởng Băng tộc.
Chính nàng cũng sững sờ.
Nếu như nàng biết bản thân mình là tộc trưởng Băng tộc thì nàng đã triệu hồi Bạch Cẩm từ lâu rồi, có cần để bản thân suýt bị Hoa Khởi La giết chết hay không?
"Tộc trưởng, thuộc hạ tìm người rất vất vả", hốc mắt Bạch Cẩm đỏ lên, lồng ngực phập phồng cao thấp, tỏ rõ sự kích động của nàng.
Cố Thanh Hy vội vàng ngăn lại: "Chờ một chút, có phải ngươi đã nhận lầm người rồi không?"
"Tộc trưởng nói đùa, người là chủ của Băng tộc, thuộc hạ làm sao có thể nhận nhầm được?"
Thuật cấm chế cũng như hoa sen trắng trên đỉnh đầu là những thứ mà chỉ có tộc trưởng các đời mới có được.
Nếu như nàng không phải tộc trưởng thì trên đời này còn ai có tư cách làm tộc trưởng của bọn họ?
"Ngươi nói nàng ta là chủ Băng tộc, vậy tại sao nàng ta lại không biết về thân phận của mình? Theo ta được biết thì tộc trưởng của Băng tộc có thực lực mạnh đến cấp 7. Bạch Cẩm cô nương, đùa như vậy không vui chút nào đâu", đại trưởng lão nói.
Cấp... cấp 7?
Mạnh đến như vậy sao?
Võ công như vậy chẳng phải là còn mạnh hơn cả Ma chủ cùng Dạ Mặc Uyên, hơn nữa cũng mạnh hơn tộc trưởng của bọn họ hay sao?
Cố Thanh Hy rõ ràng chỉ có thực lực cấp 2 thôi mà?
Nếu như nàng có thực lực mạnh đến cấp 7 thì Tống Ngọc còn có thể đánh được nàng hay sao?
"Lúc trước tộc trưởng của ta bị thương, không chỉ bị thương hại đến một phần võ công mà còn thương hại đến một phần ký ức. Cũng may ông trời không phụ lòng người, đã để cho Bạch Cẩm tìm được tộc trưởng, ta tin rằng chuyện tộc trưởng khôi phục thực lực xưa kia chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn".
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Nàng đã mất một phần võ công cùng một phần ký ức của mình sao?
Rõ ràng là nàng đã mất đi toàn bộ đó, các người có hiểu không hả?
Hai mắt nàng sáng lên, nàng nói: "Vậy ngươi có thể giúp ta nâng thực lực lên cấp 7 không?"
"Băng tộc có không ít thuật pháp không truyền ra ngoài, có lẽ có thể giúp tộc trưởng nhanh chóng gia tăng thực lực".
"Vậy thì tốt, chờ xong chuyện ở đây thì ngươi có thể dẫn ta tới Băng tộc".
Nếu như có thể hồi phục lại thực lực cấp 7 thì nàng càng dễ dàng tìm kiếm long châu hơn.
Cho dù nàng có phải là tộc trưởng của Băng tộc hay không thì nàng cũng phải thừa nhận trước rồi tính sau.
Bạch Cẩm kích động nói: "Vâng".
Nàng ta còn đang sợ tộc trưởng không chịu trở về, không ngờ tộc trưởng lại chủ động đưa ra đề nghị trở về Băng tộc.
Đây là niềm vui lớn nhất đối với Băng tộc của các nàng.
Phó tộc trưởng Tư Không cười nhạo một tiếng, sát khí tràn ra.
"Nếu như đã cùng một bọn thì hôm nay toàn bộ đều để mạng lại đây đi!"
Cố Thanh Hy nói với một nụ cười không chút sợ hãi: "Muốn bọn ta bỏ mạng lại đây sao? Lão già xấu xa, ông nghĩ Thiên Phần tộc của mình có bản lĩnh đó không? Ha... thiên hạ đệ nhất lâu, Băng tộc, Chiến thần Dạ quốc, Ma chủ Ma tộc, cho dù là thế lực nào cũng không dễ chọc vào".
"Đúng là không dễ chọc vào, nhưng Thiên Phần tộc bọn ta không quan tâm. Hơn nữa các ngươi đều đơn thương độc mã đứng trong Thiên Phần tộc bọn ta, nếu như bọn ta muốn xóa sổ các ngươi và không để lại chứng cứ thì rất dễ dàng".
"Phó tộc trưởng Tư Không, ông đã sống đến từng này tuổi đầu mà sao vẫn còn không hiểu được những đạo lý đơn giản vậy? Bọn ta thông qua truyền tống trận mới đến được Thiên Phần tộc, ông nghĩ bọn ta không hề chuẩn bị gì hay sao?"
"Ngươi không cần mồm loa mép giải ở đây, thái thượng trưởng lão, bọn ta bị lạc ở cấm địa Đan Hồi cốc, vô tình bị truyền tống trận đưa đến Thiên Phần tộc. Cấm địa Đan Hồi cốc không phải là nơi tốt lành gì, ta dám khẳng định ngoại trừ bọn chúng thì bên ngoài không hề có hỗ trợ".
Khi thái thượng trưởng lão phất tay, Thiên Phần tộc lập tức gióng lên chuông báo động, các cao thủ đều đã ra ngoài.
Cho dù đám người này có hỗ trợ hay không thì hôm nay cũng không thể buông tha.
Chỉ cần buông tha cho một người thì Thiên Phần tộc bọn họ chắc chắn sẽ chịu thương tổn chí mạng trong tương lai.
Ma chủ bật cười, trìu mến vuốt ve hoa mạn đà la bên hông, nói bằng thanh âm mị hoặc: "Hoa nhi của bổn tọa đã lâu không uống máu, hôm nay ta sẽ cho bọn chúng được uống máu no nê".
Bạch Cẩm và Tịch Thấm chia ra hai bên trái phải bảo vệ Cố Thanh Hy, ánh mắt lộ vẻ lãnh ngạo, chuẩn bị cho một hồi đại khai sát giới.
Nét mặt Dạ Mặc Uyên không hề thay đổi, không ai có thể biết được hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy tư thế của hắn rõ ràng là tư thế tốt nhất để bảo vệ Cố Thanh Hy.
Tất cả họ đều biết rằng đây là một hồi huyết chiến, không thể chắc chắn liệu họ có thể sống sót trở ra hay không, nhưng nếu như chỉ có một người có thể còn sống rời đi thì người đó phải là Cố Thanh Hy.
"Lão già chết tiệt, ông thật sự không nghĩ tới tại sao bọn ta đều tiến vào cấm địa hay không?"
Phó tộc trưởng Tư Không giật mình, cẩn thận hồi tưởng ý tứ của nàng.
Ông ta có suy nghĩ thế nào thì cũng không thể hiểu được tại sao mấy người Cố Thanh Hy lại muốn tiến vào cấm địa.
Chẳng lẽ là vì chìa khóa hình ngôi sao?
Ông ta cũng đã biết cách đây không lâu có ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao phân tán ở ba nơi khác nhau, một trong số chúng có lẽ đang ở Đan Hồi cốc.
"Tại sao các ngươi tiến vào cấm địa không quan trọng, quan trọng là... hôm nay các ngươi đừng mơ tưởng còn sống rời khỏi Thiên Phần tộc".
Chương 486: Bỏ mạng lại đây
Xôn xao...
Mọi người há hốc mồm.
Tộc... tộc trưởng...
Nàng lại là tộc trưởng Băng tộc?
Không phải nàng là lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu hay sao?
Sao bây giờ lại trở thành tộc trưởng của Băng tộc rồi?
Trần trưởng lão suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi của mình, hơn nữa còn kinh ngạc đến mức không phản ứng nổi.
Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nhìn nhau, không thể tin nổi vào chuyện này.
Tịch Thấm cũng sửng sốt một chút, rất nhanh liền bình thường trở lại.
Lâu chủ của các nàng có vô số thân phận, sau lưng có vô số thế lực. Lâu chủ trở thành tộc trưởng của Băng tộc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Dạ Mặc Uyên và Ma chủ nhìn Cố Thanh Hy với ánh mắt dò xét.
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười.
Trời đất chứng giám, nàng thật sự không biết mình là tộc trưởng Băng tộc.
Chính nàng cũng sững sờ.
Nếu như nàng biết bản thân mình là tộc trưởng Băng tộc thì nàng đã triệu hồi Bạch Cẩm từ lâu rồi, có cần để bản thân suýt bị Hoa Khởi La giết chết hay không?
"Tộc trưởng, thuộc hạ tìm người rất vất vả", hốc mắt Bạch Cẩm đỏ lên, lồng ngực phập phồng cao thấp, tỏ rõ sự kích động của nàng.
Cố Thanh Hy vội vàng ngăn lại: "Chờ một chút, có phải ngươi đã nhận lầm người rồi không?"
"Tộc trưởng nói đùa, người là chủ của Băng tộc, thuộc hạ làm sao có thể nhận nhầm được?"
Thuật cấm chế cũng như hoa sen trắng trên đỉnh đầu là những thứ mà chỉ có tộc trưởng các đời mới có được.
Nếu như nàng không phải tộc trưởng thì trên đời này còn ai có tư cách làm tộc trưởng của bọn họ?
"Ngươi nói nàng ta là chủ Băng tộc, vậy tại sao nàng ta lại không biết về thân phận của mình? Theo ta được biết thì tộc trưởng của Băng tộc có thực lực mạnh đến cấp 7. Bạch Cẩm cô nương, đùa như vậy không vui chút nào đâu", đại trưởng lão nói.
Cấp... cấp 7?
Mạnh đến như vậy sao?
Võ công như vậy chẳng phải là còn mạnh hơn cả Ma chủ cùng Dạ Mặc Uyên, hơn nữa cũng mạnh hơn tộc trưởng của bọn họ hay sao?
Cố Thanh Hy rõ ràng chỉ có thực lực cấp 2 thôi mà?
Nếu như nàng có thực lực mạnh đến cấp 7 thì Tống Ngọc còn có thể đánh được nàng hay sao?
"Lúc trước tộc trưởng của ta bị thương, không chỉ bị thương hại đến một phần võ công mà còn thương hại đến một phần ký ức. Cũng may ông trời không phụ lòng người, đã để cho Bạch Cẩm tìm được tộc trưởng, ta tin rằng chuyện tộc trưởng khôi phục thực lực xưa kia chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn".
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Nàng đã mất một phần võ công cùng một phần ký ức của mình sao?
Rõ ràng là nàng đã mất đi toàn bộ đó, các người có hiểu không hả?
Hai mắt nàng sáng lên, nàng nói: "Vậy ngươi có thể giúp ta nâng thực lực lên cấp 7 không?"
"Băng tộc có không ít thuật pháp không truyền ra ngoài, có lẽ có thể giúp tộc trưởng nhanh chóng gia tăng thực lực".
"Vậy thì tốt, chờ xong chuyện ở đây thì ngươi có thể dẫn ta tới Băng tộc".
Nếu như có thể hồi phục lại thực lực cấp 7 thì nàng càng dễ dàng tìm kiếm long châu hơn.
Cho dù nàng có phải là tộc trưởng của Băng tộc hay không thì nàng cũng phải thừa nhận trước rồi tính sau.
Bạch Cẩm kích động nói: "Vâng".
Nàng ta còn đang sợ tộc trưởng không chịu trở về, không ngờ tộc trưởng lại chủ động đưa ra đề nghị trở về Băng tộc.
Đây là niềm vui lớn nhất đối với Băng tộc của các nàng.
Phó tộc trưởng Tư Không cười nhạo một tiếng, sát khí tràn ra.
"Nếu như đã cùng một bọn thì hôm nay toàn bộ đều để mạng lại đây đi!"
Cố Thanh Hy nói với một nụ cười không chút sợ hãi: "Muốn bọn ta bỏ mạng lại đây sao? Lão già xấu xa, ông nghĩ Thiên Phần tộc của mình có bản lĩnh đó không? Ha... thiên hạ đệ nhất lâu, Băng tộc, Chiến thần Dạ quốc, Ma chủ Ma tộc, cho dù là thế lực nào cũng không dễ chọc vào".
"Đúng là không dễ chọc vào, nhưng Thiên Phần tộc bọn ta không quan tâm. Hơn nữa các ngươi đều đơn thương độc mã đứng trong Thiên Phần tộc bọn ta, nếu như bọn ta muốn xóa sổ các ngươi và không để lại chứng cứ thì rất dễ dàng".
"Phó tộc trưởng Tư Không, ông đã sống đến từng này tuổi đầu mà sao vẫn còn không hiểu được những đạo lý đơn giản vậy? Bọn ta thông qua truyền tống trận mới đến được Thiên Phần tộc, ông nghĩ bọn ta không hề chuẩn bị gì hay sao?"
"Ngươi không cần mồm loa mép giải ở đây, thái thượng trưởng lão, bọn ta bị lạc ở cấm địa Đan Hồi cốc, vô tình bị truyền tống trận đưa đến Thiên Phần tộc. Cấm địa Đan Hồi cốc không phải là nơi tốt lành gì, ta dám khẳng định ngoại trừ bọn chúng thì bên ngoài không hề có hỗ trợ".
Khi thái thượng trưởng lão phất tay, Thiên Phần tộc lập tức gióng lên chuông báo động, các cao thủ đều đã ra ngoài.
Cho dù đám người này có hỗ trợ hay không thì hôm nay cũng không thể buông tha.
Chỉ cần buông tha cho một người thì Thiên Phần tộc bọn họ chắc chắn sẽ chịu thương tổn chí mạng trong tương lai.
Ma chủ bật cười, trìu mến vuốt ve hoa mạn đà la bên hông, nói bằng thanh âm mị hoặc: "Hoa nhi của bổn tọa đã lâu không uống máu, hôm nay ta sẽ cho bọn chúng được uống máu no nê".
Bạch Cẩm và Tịch Thấm chia ra hai bên trái phải bảo vệ Cố Thanh Hy, ánh mắt lộ vẻ lãnh ngạo, chuẩn bị cho một hồi đại khai sát giới.
Nét mặt Dạ Mặc Uyên không hề thay đổi, không ai có thể biết được hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy tư thế của hắn rõ ràng là tư thế tốt nhất để bảo vệ Cố Thanh Hy.
Tất cả họ đều biết rằng đây là một hồi huyết chiến, không thể chắc chắn liệu họ có thể sống sót trở ra hay không, nhưng nếu như chỉ có một người có thể còn sống rời đi thì người đó phải là Cố Thanh Hy.
"Lão già chết tiệt, ông thật sự không nghĩ tới tại sao bọn ta đều tiến vào cấm địa hay không?"
Phó tộc trưởng Tư Không giật mình, cẩn thận hồi tưởng ý tứ của nàng.
Ông ta có suy nghĩ thế nào thì cũng không thể hiểu được tại sao mấy người Cố Thanh Hy lại muốn tiến vào cấm địa.
Chẳng lẽ là vì chìa khóa hình ngôi sao?
Ông ta cũng đã biết cách đây không lâu có ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao phân tán ở ba nơi khác nhau, một trong số chúng có lẽ đang ở Đan Hồi cốc.
"Tại sao các ngươi tiến vào cấm địa không quan trọng, quan trọng là... hôm nay các ngươi đừng mơ tưởng còn sống rời khỏi Thiên Phần tộc".
Đang tải...
Chương 488: Năm người bị tách ra
Rất nhanh hắn ta đã bắt kịp Dạ Mặc Uyên.
"Bổn tọa ghét nhất bị bỏ lại phía sau, cho dù là nơi nguy hiểm cũng muốn xông đến trước. Tiểu tỷ tỷ, tỷ đừng hoảng sợ, A Mạc mở đường cho tỷ".
Hắn ta vừa dứt lời thì hoa mạn đà la đã tỏa ra khắp nơi.
Những người bị hoa mạn đà la tiếp cận nếu như không chết tức tưởi thì cũng bị tàn phế, Ma chủ rất nhanh đã mở ra một con đường máu.
Cố Thanh Hy vừa xông tới vừa kinh hãi.
Cũng may hắn ta không phải là kẻ thù của nàng.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cùng phó tộc trưởng Tư Không càng thấy càng tức giận.
Ngoại trừ Cố Thanh Hy, mỗi một người trong số năm người này đều là cao thủ nghịch thiên, trên đường bọn họ đi máu chảy thành sông, không ai có thể ngăn cản.
Người của Thiên Phần tộc chết như ngả rạ trước mặt bọn họ, ngay cả một cơ hội đánh trả cũng không có.
Lại nhìn sang Bạch Cẩm, không biết nàng làm như thế nào mà có thể liên tục bắn ra những mũi tên băng cứng một cách vô cùng chuẩn xác vào tim của mỗi kẻ thù.
Tịch Thấm mở ra một chiếc ô đủ màu, những người bị chiếc ô đánh trúng đều biến thành máu loãng, cũng không biết chiếc ô đó từ đâu ra mà lại có uy lực lớn đến như vậy.
Càng đáng sợ hơn chính là khi Tịch Thấm đóng chiếc ô lại thì chiếc ô lại biến thành mộc côn, thiết kiếm,… liên tục công kích tới.
Mỗi một chiêu đánh tới đều có một đệ tử Thiên Phần tộc chết đi.
Bạch Ngọc tiêu của Dạ Mặc Uyên cũng không hề yếu hơn Tịch Thấm Bạch Cẩm, nó đi tới đâu thì nơi đó liền có vô số người chết.
Thậm chí ngay cả người chỉ có võ công đạt tới cấp 2 như Cố Thanh Hy thì dưới sự che chở của mọi người, thỉnh thoảng cũng có thể giết được vài con cá sắp lọt lưới, thuận lợi xông lên mà không hề bị cản trở.
Giận...
Đáng giận...
Từ khi khai tộc đến nay, Thiên Phần tộc chưa bao giờ chịu nghẹn khuất như vậy.
Đám người này, không thể để cho bất kỳ kẻ nào sống sót.
Phó tộc trưởng Tư Không quát lên: "Tứ trưởng lão Vân Cung, bắt Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm".
"Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ, phiền ông bắt Dạ Mặc Uyên hoặc Ma chủ".
Gần như trước khi phó tộc trưởng Tư Không lên tiếng, thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đã phất tay áo, toàn thân hóa thành hư ảnh xông về phía Ma chủ, bộc phát sát khí cuồn cuộn.
Võ công của Dạ Mặc Uyên và Ma chủ có thể nói là ngang bằng nhau, nhưng Dạ Mặc Uyên không biết có phải vì bị thương hay không mà dựa theo tình hình hiện tại thì võ công của Dạ Mặc Uyên đã yếu hơn Ma chủ một chút.
Cho nên thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đã không chút nghĩ ngợi mà xông đến công kích Ma chủ trước.
Chỉ cần bắt được Ma chủ thì những người còn lại đều có thể lần lượt thu phục được.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đã chọn Ma chủ làm đối thủ, phó tộc trưởng Tư Không không muốn đệ tử của mình có thêm thương vong nên đã chọn Dạ Mặc Uyên.
Hai trưởng lão khác với công lực yếu hơn một chút đã chọn đối đầu với Cố Thanh Hy.
Bọn họ dường như để tính kế từ trước, muốn tách năm người ra để đánh bại từng người.
Một hồi đại chiến đã bắt đầu mở màn.
Thiên Phần tộc nổi lên giông bão, tiếng binh khí chém giết vang lên liên tục không ngừng.
Vòm trời biến sắc, cứ như thể cả bầu trời sắp sụp đổ xuống dưới.
Sát khí tràn ngập toàn bộ Thiên Phần tộc.
Các đệ tử chiến đấu gần những trận chiến lớn đều bị dư lực chấn thành máu tươi.
Người của Thiên Phần tộc rất mạnh.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ chiến đấu ngang tài ngang sức với Ma chủ.
Đại chiến mấy trăm hiệp, không ai làm gì được ai.
Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, không phải là đối thủ của phó tộc trưởng Tư Không, nhưng phó tộc trưởng Tư Không dù cho có vắt óc cũng không tìm ra cách hạ gục hắn.
Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm nhỉnh hơn một chút so với tứ đại trưởng lão Vân Cung, không rời hai bên Cố Thanh Hy, luôn luôn bảo vệ nàng.
Chiêu thức của Cố Thanh Hy rất quỷ dị, toàn thân luồn lách nhanh nhẹn như một con cá chạch.
Mỗi lần hai trưởng lão kia sắp bắt được nàng thì nàng lại có thể chuồn mất khiến cho bọn họ tức giận đến nỗi chỉ hận không thể chém chết Cố Thanh Hy ngay lập tức.
Thiên Phần tộc có rất nhiều cao thủ, lại có thêm rất nhiều trận pháp nguy hiểm.
Dạ Mặc Uyên biết rằng trong trận chiến này về lâu dài thì họ sẽ kiệt sức mà chết.
Mà Thiên Phần tộc vẫn còn không ít thái thượng trưởng lão có võ công vô cùng cao cường.
Dạ Mặc Uyên quát lên: "Bảo vệ Cố Thanh Hy đi trước".
"Phải đi cùng nhau".
Cố Thanh Hy, Tịch Thấm và Bạch Cẩm đã mở ra một đường máu bằng một chưởng lôi phong.
Rất nhanh sau đó lại có thêm một đám người của Thiên Phần tộc xông tới vây chặt.
Trong lúc chém giết, Cố Thanh Hy vô tình nhìn thấy Dạ Mặc Uyên bị phó tộc trưởng Tư Không đánh bị thương, nửa người bị cháy đen, không ngừng tỏa ra hắc khí dày đặc.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên tái nhợt, tuy khí tức không đủ nhưng hắn vẫn tiếp tục đối phó với phó tộc trưởng Tư Không, không để cho phó tộc trưởng Tư Không tới gần bọn họ, điều này khiến cho phó tộc trưởng Tư Không bộc phát sát khí muốn giết Dạ Mặc Uyên đầu tiên sau đó mới loại bỏ những kẻ còn lại.
Cố Thanh Hy nói: "Bạch Cẩm, ngươi đi giúp Dạ Mặc Uyên".
"Vâng…"
Có Bạch Cẩm gia nhập vòng chiến, áp lực của Dạ Mặc Uyên đã giảm bớt một chút.
Phó tộc trưởng Tư Không tung ra một chưởng như sương mù hướng về phía Bạch Cẩm.
Dạ Mặc Uyên gấp gáp nói: "Cẩn thận, sương mù có độc".
Màn sương đen vừa va chạm với băng của Bạch Cẩm thì đã khiến băng tan thành hắc thủy.
Nếu không có Dạ Mặc Uyên nhắc nhở thì e rằng nàng ta cũng đã bị màn sương đen làm bị thương rồi.
Khu vực xung quanh bị phủ đầy sương mù đen kịt, hoa lá, cây cối, thậm chí cả những bức tường đá đều biến thành hắc thủy.
Chương 489: Thời khắc nguy hiểm
Gậy băng của nàng ta là thượng phẩm linh khí do tộc trưởng luyện chế năm xưa, cho dù là phân thân huyễn hóa của gậy băng thì uy lực cũng vô cùng lớn, người bình thường rất khó công phá, vậy mà phó tộc trưởng Tư Không lại có thể dễ dàng công phá được.
Thực lực của ông ta rốt cuộc đã đạt tới cấp mấy đây?
Phó tộc trưởng Tư Không nói: "Gậy băng của ngươi quả thật không tồi, chỉ có điều... đám phân thân huyễn hóa này còn lâu mới động đến ta được".
"Ha... ông thật sự muốn lĩnh giáo uy lực của gậy băng thật sự sao?"
"Chiến thần danh tiếng lẫy lừng trong truyền thuyết Dạ Mặc Uyên, thực lực đã đạt tới cảnh giới cấp 6 đỉnh phong, phóng tầm mắt ra toàn thiên hạ cũng không gặp mấy người là đối thủ, hôm nay được diện kiến, hóa ra cũng chỉ có như vậy. Nếu Dạ Mặc Uyên thực sự là cao thủ cấp 6 trong truyền thuyết thì khi hai người các ngươi liên thủ ta nhất định không phải là đối thủ, nhưng đáng tiếc... cho dù ngươi có thượng phẩm linh khí trong tay, có võ công siêu phàm thoát tục thì hôm nay ngươi cũng không phải là đối thủ của ta".
Phó tộc trưởng Tư Không vừa khinh thường vừa đắc ý mà lại có chút nghi hoặc.
Ông ta đã đấu với Dạ Mặc Uyên nhiều năm như vậy, cho dù hắn có bị thương nặng thì thực lực của hắn cũng phải cao hơn thế này rất nhiều.
Nhưng hiện tại thực lực của hắn nhiều nhất cũng chỉ là cấp 5.
Dạ Mặc Uyên cười lạnh nói: "Với võ công hiện tại của ta, muốn giết ngươi cũng không khó".
Nếu Cố Thanh Hy không hút quá nhiều công lực từ hắn thì hôm nay hắn cũng không phải làm nhiều chuyện vô nghĩa ở đây.
Dạ Mặc Uyên vừa dứt lời thì Bạch Ngọc tiêu đã một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám, tám biến thành mười sáu...
Bọn chúng tạo thành một vòng tròn vây chặt lấy phó tộc trưởng Tư Không ở chính giữa.
Sát khí cuồn cuộn từ Bạch Ngọc tiêu bắn về phía phó tộc trưởng Tư Không, nguồn năng lượng khủng bố khiến cho không ít người có mặt đều phải run sợ.
"Đã bị trọng thương mà còn có thực lực mạnh mẽ như vậy, quả nhiên không hổ là chiến thần, hôm nay ngươi hãy chết đầu tiên đi".
Phó tộc trưởng Tư Không ngưng tụ nội lực, sương mù đen hóa thành hắc long, tiếng long ngâm như sấm rền lao thẳng về phía Bạch Ngọc tiêu.
Ánh mắt Bạch Cẩm vô cùng lạnh lùng, cũng không biết nàng ta đã làm như thế nào mà một cây gậy băng từ trong cơ thể nàng đã chậm rãi phóng ra rồi bay lên giữa không trung.
Ngay khi cây gậy băng vừa phóng ra thì không khí chung quanh đã lập tức lạnh xuống, những đệ tử Thiên Phần tộc có công lực hơi yếu đều cảm thấy lạnh run, phải ôm chặt lấy thân mình.
Diễn võ trường trở nên mông lung đầy sương trắng, sương trắng càng lúc càng dày đến mức khiến cho bọn họ không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
"Linh khí lục phẩm".
Có kẻ nào đó trong đám đông đã hét lên một tiếng, sau đó tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Linh khí lục phẩm, tìm khắp đại lục cũng không có được mấy món. Bạch Cẩm sao có thể cầm trong tay linh khí lục phẩm được?
Linh khí gậy băng vừa xuất ra thì lực băng hàn cực mạnh đã vây chặt hắc long.
Bạch Ngọc tiêu không người thổi mà tự vang lên thanh âm réo rắt.
Đám đệ tử Thiên Phần tộc nghe thấy tiếng tiêu đều ôm đầu rên rỉ rồi lăn lộn trên mặt đất.
…
Hắc Long bị giáp công trái phải, ngay lập tức bị mắc kẹt.
Nét mặt phó tộc trưởng Tư Không trở nên ngưng trọng, ông ta thầm niệm chú ngữ, tiếp tục ngưng tụ nội lực.
Sinh lực của hắc long vốn đã dần cạn kiệt lúc này lại trở nên mạnh mẽ, hắc long càng lúc càng lớn, thân hình nhanh chóng bành trướng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó lượn ở trên không nhìn xuống mọi người.
Giống như nó sắp nuốt chửng hết toàn bộ mấy người Dạ Mặc Uyên.
Hắc long có chứa tà khí, bất kể ai dính đến tà khí của nó đều trong nháy mắt hóa thành hắc thủy.
Dạ Mặc Uyên và Bạch Cẩm liếc nhìn nhau, bọn họ đồng thời phát lực, muốn đánh bại phó tộc trưởng Tư Không trong một đòn.
Không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Dạ Mặc Uyên đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói, máu trong toàn thân dồn dập, thân thể run lên không ngừng, nội lực còn sót lại trong nháy mắt biến mất.
Không có sự tương trợ của Dạ Mặc Uyên, đòn chí mạng của Bạch Cẩm không thể chống lại phó tộc trưởng Tư Không, vì vậy cả hai đều bị hắc long làm trọng thương.
"Phụt…"
"Phụt…"
Cả hai người đều hộc máu và đang hấp hối.
Nếu như không có linh khí lục phẩm che chở thì chỉ sợ bọn họ đã chết thảm.
"Dạ Mặc Uyên..."
Cố Thanh Hy đang chiến đấu ác liệt liền cả kinh, nhuyễn kiếm lướt qua mở một đường máu hướng về phía mấy người Dạ Mặc Uyên.
Tịch Thấm luôn ở bên cạnh bảo vệ Cố Thanh Hy, vừa thấy hắc long của phó tộc trưởng Tư Không xông đến thì nàng ta đã mạnh mẽ nghênh chiến chống lại hắc long.
Chương 490: Lối thoát bất ngờ
“Dạ Mặc Uyên, chàng sao rồi?”, Cố Thanh Hy nâng hắn lên, thăm dò mạch đập của hắn, khuôn mặt biến sắc.
Dạ Mặc Uyên chịu đựng cơn đau kịch liệt, nghiến răng nói: "Ta... độc tính phát tác... nàng đi mau..."
Cố Thanh Hy nhanh chóng cho hắn dùng một viên đan dược, đặt Dạ Mặc Uyên nằm xuống rồi lạnh lùng nói: "Muốn đi thì cùng đi, Bạch Cẩm, ngươi thế nào rồi?"
"Không chết được".
Bạch Cẩm ôm chặt ngực, lảo đảo đứng dậy, giơ lòng bàn tay bắn ra một số lượng lớn gậy băng.
Mỗi một cây gậy băng của nàng ta đều bắn chết một người.
Đây là một trận chiến đẫm máu.
Trận chiến đẫm máu vô cùng khó khăn.
Trong cuộc chiến, Cố Thanh Hy thấy Ma chủ cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bất phân thắng bại, mỗi một chiêu đánh ra đều khiến cho quỷ thần cũng phải kinh khiếp, mỗi một chiêu đánh ra đều có thể hủy thiên diệt địa.
Không có bất cứ ai dám tới gần trận chiến đó bởi vì một khi tới gần thì liền bị dư lực đánh thành máu tươi.
Sau đó nàng lại thấy Tịch Thấm không địch lại phó tộc trưởng Tư Không, phó tộc trưởng Tư Không tung ra ma trảo muốn bắt lấy nàng ta, Ma chủ lại phát động công kích về phía phó tộc trưởng Tư Không, lúc này hắn ta đã lấy một chọi hai.
Ma chủ cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ một chọi một vẫn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng lúc này hắn ta đang lấy một chọi hai, Ma chủ bị giáp công trái phải, chỉ có thể toàn lực nghênh chiến bọn họ, mỗi một chiêu đều cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi không chú ý sẽ ngay lập tức bị giết chết.
Sau đó nàng lại thấy Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm hóa thành sát thần, một trước một sau đánh ra một con đường máu, một lòng muốn bảo vệ nàng thoát ra ngoài, nhưng người của Thiên Phần tộc xông tới rất nhiều, cao thủ cũng rất nhiều, mặc dù bọn họ có mạnh thì về lâu về dài cũng không thể đánh lại.
Thiên Phần tộc mạnh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Đám đệ tử trước mắt vừa thấy bị đánh tan tác lại có thể tiếp tục tạo thành một trận pháp ngăn cản bọn họ.
Các trưởng lão cũng lần lượt xông tới.
"Tiểu Uyên Uyên nếu sợ hãi thì cứ nhắm mắt lại, có tỷ ở đây, tỷ sẽ không để cho Tiểu Uyên Uyên diện kiến diêm vương trước".
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên dao động.
Giữa mưa máu gió tanh, hắn nhìn thấy Cố Thanh Hy vì bảo vệ hắn mà liều chết, mặc dù có Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm bảo vệ nhưng vẫn bị chém rất nhiều nhát dao.
Máu tươi không ngừng thấm đẫm y phục của nàng, ngay cả mặt mũi của nàng cũng dính đầy máu tươi, nhưng nàng không hề để ý, cứ thế mà ôm chặt lấy hắn rồi lao về phía trước.
"Mang theo ta thì các người đều trốn không thoát, nàng hà tất phải làm vậy!"
"Chàng đang lải nhải cái quái gì vậy? Có sức nói mấy lời vô nghĩa như vậy thì chi bằng ngủ một giấc để tịnh dưỡng đi".
"..."
Ngủ?
Ai có thể ngủ vào lúc này?
Giữa một nơi mưa máu gió tanh, đao kiếm bay tán loạn.
Mấy người Cố Thanh Hy không thể địch lại đám đông, thương tích càng lúc càng nặng, dần dần không thể nào chịu đựng nổi nữa.
Trưởng lão Thiên Phần tộc ra lệnh một tiếng, ngay lập tức có vạn mũi tên được bắn ra, những mũi tên xé gió bắn tới, nếu bị bắn trúng thì chắc chắn sẽ chết.
Trong lúc mọi người đều nghĩ rằng lần này không xong rồi thì không ngờ lại có thêm một đám người dũng mãnh thiện chiến xông ra giết chết vô số đệ tử Thiên Phần tộc, đám người đó chẳng những mạnh mẽ mở ra một đường máu mà còn đánh rơi tất cả mũi tên mà đám người Thiên Phần tộc vừa bắn ra.
Lão già cầm đầu nói: "Đi lối này".
Cố Thanh Hy trầm ngâm một chút rồi liền bảo Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm rút lui cùng với lão già bịt mặt.
Bạch Cẩm khống chế gậy băng, trong nháy mắt sương mù đã bao phủ, cảnh tượng cách đó một thước rất khó để có thể nhìn thấy rõ ràng, lớp sương mù dễ dàng che chở bọn họ rời đi.
Ma chủ đang liều chết chiến đấu, kiêu ngạo chờ Cố Thanh Hy cùng nhau rời đi, không ngờ Cố Thanh Hy thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ lo cõng Dạ Mặc Uyên rút lui.
Ma chủ choáng váng, trong một phút mất tập trung suýt chút nữa bị phó tộc trưởng Tư Không cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ làm trọng thương.
“Tiểu tỷ tỷ, có phải tỷ đã quên cái gì đó rồi không?", Ma chủ ai oán nói.
Cố Thanh Hy không quay đầu lại, chỉ để lại một câu: "Tự mình nghĩ cách thoát ra đi".
"..."
Chết tiệt...
Có phải là tiểu tỷ tỷ rất tự tin vào hắn ta hay không?
Nàng không sợ hắn ta sẽ bị giết chết sao?
Hắn ta lại nhìn thấy Dạ Mặc Uyên được Cố Thanh Hy cõng trên lưng, tận hưởng sự đãi ngộ mà hắn ta không thể nào hưởng thụ được.
Ma chủ lớn tiếng kháng nghị nói: "Ai da, tiểu tỷ tỷ, A Mạc cũng bị thương rồi, tỷ mau đến cõng A Mạc trở về đi".
Ma chủ muốn loại bỏ hai lão già này để bắt kịp Cố Thanh Hy nhưng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ và phó tộc trưởng Tư Không lại giống như keo dán chó dính mãi không buông, chọc hắn ta tức giận đến mức liên tục tung ra chiêu tuyệt sát.
Hắn ta đã nghĩ rằng nếu như hắn ta hét lên rằng mình cũng bị thương thì Cố Thanh Hy ít nhất sẽ quay lại nhìn hắn ta một cái.
Nhưng hắn ta lại nghĩ sai một lần nữa, Cố Thanh Hy đã biến mất không dấu vết dưới sự che chở của người bịt mặt.
Chỉ nghe thấy loáng thoáng nàng để lại một câu: "Chúng ta tập hợp lại ở bên ngoài Thiên Phần tộc, nếu ngươi trốn không thoát thì ta và Dạ Mặc Uyên sẽ giúp ngươi nhặc xác".
"..."
"Tập hợp lại ở bên ngoài Thiên Phần tộc?"
Bên ngoài Thiên Phần tộc trời đất bao la, hắn ta biết bọn họ sẽ tập hợp lại ở đâu chứ?
Nói cái gì mà hắn ta trốn không thoát thì nàng liền cùng Dạ Mặc Uyên giúp hắn ta nhặt xác?
Hắn ta mà cần Dạ Mặc Uyên nhặt xác hay sao?