Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 491-495
Chương 491: Những người này là ai?
Dạ Mặc Uyên dựa vào đâu mà có thể cùng nàng đến nhặt xác của hắn ta?
Trong lòng Ma chủ vốn đang phẫn nộ, trong khi đó thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cùng phó tộc trưởng Tư Không lại càng ép càng chặt, cho nên trong nháy mắt Ma chủ đã phát hỏa.
Cũng không biết hắn ta đã làm như thế nào, chỉ thấy ánh mắt của hắn ta đột nhiên lộ ra sự hung ác, hoa mạn đà la trong tay hắn ta phóng thẳng lên trời, ánh sáng mà hoa mạn đà la phát ra khiến cho ai cũng phải chói mắt mà không mở mắt ra nổi.
Cao thủ đối chiến, thắng hay bại chỉ quyết định trong một chớp mắt.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cùng phó tộc trưởng Tư Không không ngờ hắn ta vẫn còn có công lực mạnh đến bậc này, cho nên đã bị Ma chủ đánh trọng thương.
Chỉ có điều bọn họ cũng là cao thủ đứng nhất nhì Thiên Phần tộc, tuy rằng bị thương nhưng vẫn có thể nhanh chóng vây chặt Ma chủ trở lại.
"Ầm..."
Thanh âm giao chiến vang vọng trên bầu trời.
Dư lực cường đại khiến cho tất cả mọi người không thể đứng vững được.
Cung điện, đền đài… trong chớp mắt đã hóa thành tro bụi dưới dư lực.
Trong một lối đi bí mật dài và hẹp.
Cố Thanh Hy đặt Dạ Mặc Uyên xuống, nàng lấy châm vàng ra cố gắng giúp hắn ổn định chất độc đang không ngừng tác quái trong cơ thể.
Hơn nửa ngày thì nàng mới có thể chậm rãi thở ra.
"Vẫn còn may, suýt chút nữa thì chàng đã mất mạng rồi".
Dạ Mặc Uyên lúc này đã yếu đến mức không nói được lời nào, tự mình lưu chuyển một vòng tiểu chu thiên, hy vọng mau chóng khôi phục võ công.
Cố Thanh Hy nắm lấy tay của hắn rồi nói: "Tiết kiệm sức lực đi, cưỡng ép khôi phục võ công lúc này sẽ chỉ khiến độc phát càng lúc càng nhanh, ta không muốn người mà ta đã ra sức cứu lại đi tự tìm đường chết".
Nơi này là một mật đạo, mật đạo không lớn nhưng rất dài và hẹp, lúc này bọn họ đang ở chỗ rộng nhất của mật đạo.
Cả Tịch Thấm và Bạch Cẩm đều bị thương không ít, máu tươi thấm đẫm y phục của họ, vậy mà các nàng không hề quan tâm đến vết thương của mình, chỉ chú tâm bảo vệ Cố Thanh Hy.
Tịch Thấm do dự nói: "Lâu chủ, Ma chủ còn chưa rút lui, để hắn ta lại một mình liệu..."
"Yên tâm đi, tên chó con đó cho dù đánh không thắng thì cũng không dễ dàng chết như vậy".
Nếu như hắn ta dễ chết như vậy thì sao có thể xứng đứng đầu Ma tộc chứ?
Ngược lại, không có Tư Mạc Phi ngăn cản thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ và phó tộc trưởng Tư Không thì bọn họ không thể nào rút lui được.
Tịch Thấm cười khúc khích nói: "Khắp thiên hạ này cũng chỉ có một mình lâu chủ mới dám gọi Ma chủ là chó con".
Bạch Cẩm cũng che miệng cười trộm.
Phía trước Cố Thanh Hy là một ông lão sáu mươi sáu tuổi, phía sau ông lão sáu mươi tuổi là hơn mười người bịt mặt.
Những người bịt mặt hầu hết đều khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt của ai cũng lạnh thấu xương, người nào cũng đang tập trung chữa thương, những người không bị thương thì bố trí trận hình canh giữ lối vào mật đạo.
Trận hình này cùng với trận hình mà Thiên Phần tộc dùng để đối phó với bọn họ đều là những trận hình được huấn luyện rất kỹ càng.
"Ông là...", Cố Thanh Hy hỏi ông lão.
Lão già này có vẻ rất quen thuộc với Thiên Phần tộc, thậm chí còn biết được một mật đạo ngay bên trong Thiên Phần tộc.
Không đợi lão già che mặt đáp lại, bên ngoài mật đạo đã truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Thủ hạ của lão già bịt mặt cảnh giác cao độ, từng người một nắm chặt binh khí, chỉ chờ người bên ngoài xông vào liền giết chết ngay lập tức.
"Tiểu tỷ tỷ, các người chạy nhanh quá đi".
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, đồng thời đám thủ hạ của lão già bịt mặt đều ra tay, Cố Thanh Hy vội vàng kêu lên: "Chờ một chút, đó là bạn của ta".
Nhưng nàng vừa mới dứt lời thì toàn bộ đám người bịt mặt đã cung kính hạ binh khí xuống,đứng ở hai bên cung nghênh Ma chủ.
Cố Thanh Hy khẽ nheo mắt lại.
Chẳng lẽ những người này đều là thủ hạ của nàng?
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ đã quên A Mạc rồi sao, A Mạc suýt chút nữa đã bị bọn họ giết chết rồi".
Thanh âm của Ma chủ nghẹn ngào giống như đang kể lại một chuyện vô cùng ấm ức.
Dung mạo yêu dị tuyệt sắc của hắn ta khẽ động, đôi mắt hai màu xinh đẹp chớp chớp ngấn lệ trông đáng thương vô cùng.
Cố Thanh Hy ngượng ngùng cười nói: "Sao vậy được, không phải ta đang định ra ngoài tìm ngươi đó hay sao?"
“Thật sao?”, Ma chủ có vẻ vừa tin vừa không tin.
Trước đó, nàng thậm chí còn bỏ đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.
"Thật hơn cả vàng".
Cố Thanh Hy tuy không định dỗ dành hắn ta nhưng khi nhìn thấy y phục của Ma chủ bị cháy xém còn dính rất nhiều vết máu thì nàng cũng không khỏi mềm lòng.
Tên chó con này bình thường rất ưa sạch sẽ, nếu không phải trong tình huống nguy cấp thì sao hắn ta có thể để cho y phục của mình bị đốt cháy, lại còn bị dính máu được.
Trong trận chiến vừa rồi hắn ta hẳn là đã chiến đấu rất vất vả.
Có lẽ là do ánh mắt của nàng quá rõ ràng cho nên Ma chủ lúc này mới nhìn lại bộ y phục lấm bẩn trên người mình, sắc mặt nháy mắt biến đổi.
Chỉ thấy hư ảnh màu đỏ chợt lóe lên, Ma chủ đã biến mất không thấy tăm hơi.
"Ai dám nhìn bổn tọa, bổn tọa sẽ khoét mắt kẻ đó ra. Tiểu tỷ tỷ, tỷ cũng không được nhìn".
Cố Thanh Hy: "..."
Ai muốn nhìn hắn ta chứ?
Tên nhóc dễ tự ái.
Ở đây làm gì có ai bị dính máu ít hơn hắn ta chứ?
Cũng làm gì có ai bị thương ít hơn hắn ta?
Tịch Thấm và Bạch Cẩm là hai cô nương còn chưa nghe ca thán gì, hắn ta lại ở đây tỏ vẻ gì chứ?
Chương 492: Bao nhiêu thân phận
Cố Thanh Hy chắp tay, cười nói với ông lão đeo che mặt: “Tại hạ Cố Thanh Hy cảm ơn tiền bối trượng nghĩa cứu giúp, không biết tiền bối là…”
“Thuộc hạ bái kiến môn chủ, môn chủ vạn phúc kim an”.
Âm thanh hùng hồn vang vọng khắp trời.
Cố Thanh Hy loạng choạng suýt đứng không vững, ngây người nhìn kẻ bịt mặt quỳ một gối xuống đất.
“Môn… môn chủ…”
Môn chủ gì?
Môn chủ Tu La Môn sao?
Ông lão che mặt tháo miếng vải che xuống để lộ ra gương mặt hiền từ, ông ta khoảng chừng đã ngoài sáu mươi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, động tác linh hoạt, cử chỉ uy nghiêm, huyệt thái dương nhô cao, vừa nhìn đã biết là một cao thủ, còn là lãnh đạo ở vị trí cao thời gian dài.
Ông lão cười nói: “Môn chủ, người quên rồi sao? Ta là Từ lão, Từ tông chủ của Tu La Môn, là một trong hai tông chủ, được xếp ngang hàng với Thanh tông chủ”.
Ma chủ thay một bộ đồ sạch sẽ đi ra, gương mặt tuyệt sắc đã tan vỡ: “Rốt cuộc tỷ có mấy thân phận?”
Mặc dù Dạ Mặc Uyên không nói nên lời nhưng cũng trợn mắt lên án như thể đang chất vấn nàng: Còn bao nhiêu thân phận thì bại lộ hết đi!
Da đầu Cố Thanh Hy tê dại: “Ta thề với trời, trừ một thân phận cuối cùng này thì hoàn toàn hết”.
“Thân phận gì?”
“Cái… cái này, ta không tiện lộ ra, các ngươi tự hiểu là được”.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ đều trầm ngâm.
Không tiện để lộ?
Một đống thân phận đã lộ như thế rồi còn có gì mà không tiện chứ?
Lẽ nào cái danh mà nàng nói là Vương phi của hắn/phu nhân của ma chủ hắn ta?
Dạ Mặc Uyển và ma chủ càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Có Dạ Mặc Uyên/ma chủ ở đây, hắn/hắn ta cũng không tiện trực tiếp làm sáng tỏ.
Ma chủ hơi đau xót nói: “Tỷ à, tỷ giấu giếm ta kỹ quá!”
Cố Thanh Hy bĩu môi, lười để ý đến hai người, cũng chẳng muốn suy đoán họ đang nghĩ gì, tự mình đỡ Từ lão dậy.
“Khoảng thời gian trước, đầu ta bị thương, quên mất rất nhiều chuyện, nếu ngày nào đó các ngươi nhận nhầm người thì đừng trách ta!”, Cố Thanh Hy đồng thời liếc sang Tịch Thấm và Bạch Cẩm.
“Môn chủ nói đùa rồi, trên thế giới này, ngoài cô ra còn ai có thể làm môn chủ Tu La Môn bọn ta”.
“Tộc trưởng, Bạch Cẩm tuyệt đối không thể nhận lầm, cô yên tâm đi”.
Mặc dù Tịch Thấm không nói gì nhưng miệng vẫn luôn mỉm cười, xem Cố Thanh Hy như một vị thần.
“Các ngươi vừa là người của Tu La Môn, sao lại ở Thiên Phần tộc?”
“Môn chủ, thuộc hạ che giấu tên tuổi ở Thiên Phần tộc đã hơn năm mươi năm, những người này cũng làm gián điệp ở Thiên Phần tộc từ nhỏ. Mười năm trước, bọn ta vô tình phát hiện ra con đường bí mật này nên lén phái người dọn dẹp sạch sẽ thông đường vì sợ một ngày nào đó môn chủ vào Thiên Phần tộc không thể rời đi, cũng may rốt cuộc con đường bí mật này vẫn có tác dụng”.
“Che giấu tên tuổi hơn năm mươi năm?”
“Đúng thế, Thiên Phần tộc và Tu La Môn có mối thù sâu đậm không thể hòa giải, lão môn chủ lúc còn trẻ đã sắp xếp hết mọi thứ”.
“Vậy các ngươi hiểu rõ Thiên Phần tộc đến mức nào?”
“Thiên Phần tộc quá phức tạp, dù ta làm gián điệp ở Thiên Phần tộc hơn năm mươi năm nhưng vẫn chưa thể đặt chân tới rất nhiều nơi, muốn tiêu diệt Thiên Phần tộc e là vẫn hơi khó”.
Từ lão nhìn Dạ Mặc Uyên và ma chủ không nói gì thêm nữa.
Ông ta chỉ nói với Cố Thanh Hy: “Môn chủ yên tâm, từ chỗ này cứ đi thẳng tới là có thể ra khỏi Thiên Phần tộc, có cao thủ Tu La Môn tiếp ứng ở bên ngoài”.
Ma chủ đột nhiên kêu lên: “Khoan đã, tỷ là tông chủ Tu La Môn, vậy chẳng phải chúng ta là kẻ thù sao? Chẳng phải tỷ đã bị ta giết rồi à?”
Mọi người đều nhìn ma chủ, ánh mắt hiện lên tức giận.
Cố Thanh Hy cũng không thể bình tĩnh được nữa, cơ mặt khẽ giật.
Cái tên ngu ngốc này!
Giờ hắn ta mới nhớ ra sao?
“Không đúng, chẳng phải lúc đó đã chết rồi sao? Rõ ràng ta đã xác nhận mà, tỷ tuyệt đối không thể còn sống, không thể nào…”
Cố Thanh Hy bực mình nói: “Thế ngươi nghĩ ta hiện tại là ma sao?”
“Không đến nỗi là ma, khí chất của hai người khác nhau rất nhiều, từng cử chỉ đều không giống, còn ánh mắt nữa… Ánh mắt “môn chủ” hiện lên vẻ sầu thương, toàn thân toát ra hơi thở khiến người khác đau lòng, mà tỷ thì tràn đầy sức sống, ánh mắt sắc bén, chỉ có tràn đầy sinh lực không có sự tuyệt vọng, ta không tìm được một chút bóng dáng của “môn chủ” trên người tỷ”.
Ma chủ vuốt mái tóc hơi loạn, cau mày nói: “Còn võ công của hai người cũng chênh lệch quá”.
Cố Thanh Hy tức giận bật cười: “Thế nên ngươi muốn giết ta lần nữa?”
“Chuyện này… Nếu là “môn chủ”, ta phải giết một lần nữa, nhưng… nhưng làm sao “môn chủ” trở thành tỷ của ta được? Vậy bây giờ ta giết hay không đây?”
Người bịt mặt đứng đằng sau Cố Thanh Hy nói: “Môn chủ, lẽ nào người này giả mạo ma chủ Ma tộc? Sao cứ cảm thấy giống tên ngốc thế?”
Chương 493: Quyết định
Mọi người đồng loạt trừng mắt.
Sao có thể giả mạo chứ?
Với võ nghệ của ma chủ, gom cả đám người ở đây lại cũng chưa chắc là đối thủ của hắn ta, người bình thường sao có thân thủ lợi hại như thế?
Có điều, nói hắn ta ngốc nghếch thì khá chính xác.
“Chó con, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại muốn giết môn chủ Tu La Môn?”
“Vì giang hồ đồn võ công của cô ta cao hơn ta”.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Thế thì tính là ân oán gì chứ?
“Bổn tọa nhiều lần tìm cô ta tỷ võ mà cô ta trốn tránh hết lần này đến lần khác rồi còn qua loa xong chuyện khiến bổn tọa rất bực bội”.
Tịch Thấm nghe vậy thì không kiềm được, bật cười thành tiếng.
“Chủ tử nhà ta có việc gấp phải làm, ngươi lại ngày ngày bám lấy đòi tỷ võ như thuốc cao dính trên da chó, ngươi tưởng người khác cũng rảnh rỗi giống ngươi sao? Không biết ngượng còn nói bực bội”.
“Láo toét, ngươi là cái thá gì mà cũng dám chỉ trích bổn tọa như thế? Nếu không phải vì nể mặt ngươi là thuộc hạ của tiểu tỷ tỷ, bổn tọa đã giết ngươi từ lâu rồi”.
“Lẽ nào ta nói sai à? Nếu không phải vì ngươi bám lấy chủ tử nhà ta ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ thì chủ tử nhà ta đã hoàn thành đại sự từ lâu rồi. Nếu không phải vì ngươi làm chủ tử nhà ta bị thương nặng thì chủ tử nhà ta có đến mức mất đi ký ức, mất đi võ công không?”
“Đủ rồi, ồn ào gì chứ? Im miệng đi. Chỗ này có an toàn đến đâu đi nữa thì sớm muộn cũng sẽ bị Thiên Phần tộc tìm thấy, ân oán thị phi trước đây để ra khỏi đây hẵng nói”, Cố Thanh Hy bực bội nói.
Mấy người Tịch Thấm vội vàng im lặng.
Ma chủ xoa đầu ngón tay, vẫn còn đang băn khoăn giữa giết và không giết, đắn đo đến mức chau chặt mày.
Cố Thanh Hy liếc nhìn Dạ Mặc Uyên đang bị thương nặng, nhìn sang đám người Từ lão: “Hoàng hậu Sở Quốc vẫn còn ở Thiên Phần tộc, ta không thể bỏ bà ấy lại, thân phận của các người đã bị bại lộ, không cần thiết nán lại nữa, phiền Từ tông chủ đưa Dạ Mặc Uyên cùng rời khỏi đây, Bạch Cẩm, Tịch Thấm, hai người cũng đi đi”.
“Chủ tử, người hãy đi trước, chuyện của hoàng hậu Sở Quốc để ta lo”.
“Bạch Cẩm và Tịch Thấm bị thương không nhẹ, nếu tiếp tục chiến đấu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Từ tông chủ nằm vùng ở Thiên Phần tộc nhiều năm, người của Thiên Phần tộc đều quen biết ông, có ông ra mặt thì mọi chuyện sẽ được ổn thỏa. Mặc dù ta có bị thương đôi chút nhưng chỉ là vết thương nhẹ, hầu hết người Thiên Phần tộc đều không biết mặt ta, để ta đi tìm hoàng hậu là thích hợp nhất”.
“Chủ tử, người cứ nói đùa, thân phận người cao quý, lại gánh trọng trách quan trọng, thuộc hạ có chết cũng không thể để người một mình ở lại Thiên Phần tộc”.
“Ta đâu có một mình, còn có hắn nữa mà”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa túm chặt ma chủ, cười khì khì, nói: “A Mạc sẽ đi cùng ta, đúng không hả?”
“Ta đi với tỷ?”
“Đúng vậy, ta là tiểu tỷ tỷ của ngươi mà, trước đây ngươi từng nói, chỉ cần ta muốn thì ngươi sẽ dốc hết sức để thỏa mãn mong muốn của ta. Sao hả? Ngươi hối hận rồi sao? Đúng là đàn ông chả có ai tốt đẹp”.
Ma chủ vừa thấy đúng lại vừa cảm giác có gì sai sai.
“Tỷ chẳng phải là môn chủ Tu La Môn sao? Chẳng phải có bản lĩnh lắm sao? Chẳng phải rất huênh hoang sao?”
“Vậy ngươi xem thử ta có giống với môn chủ Tu La Môn mà ngươi quen trước đây không?”
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt to đầy đáng thương, long lanh ánh lệ giống như một cô gái đang nhõng nhẽo.
“Ừm… Đúng thật là không giống”.
Cố Thanh Hy cố tình hạ giọng: “Bởi vậy, có lẽ bọn họ đã nhận nhầm, dù sao ta cũng không còn nhớ gì cả, bọn họ thích bảo ta là ai thì ta người đó vậy”.
Ma chủ chợt hiểu ra.
Hắn ta đã nói rồi mà, nếu như tiểu tỷ tỷ là môn chủ Tu La Môn thì sao đến khí chất, lời nói cử chỉ lại không giống gì cả.
“Được, ta đi với tỷ”.
“Không được đi”.
Mặt Dạ Mặc Uyên tím ngắt như màu gan heo.
Không ngờ người phụ nữ này lại dám liếc mắt đưa tình, nũng nịu với Tư Mạc Phi trước mặt hắn.
“Ta nói này Tiểu Uyên Uyên, ngươi đã bị thương nặng thế kia rồi, đừng có kích động thêm nữa! Ngộ nhỡ không khống chế được bản thân, nhướng cổ, nhón chân một cái thì mất luôn cái mạng nhỏ rồi sao? Ngoan, ngủ một giấc đi, tỉnh dậy là mọi chuyện đã qua rồi”.
Cố Thanh Hy giơ tay, phất nhẹ thuốc bột trước mặt hắn.
Dạ Mặc Uyên nín thở theo phản xạ nhưng vẫn không kịp.
Người phụ nữ đó chưa đến gần hắn là đã bắt đầu hạ độc rồi.
Trước khi hôn mê, Dạ Mặc Uyên giận dữ nói: “Người phụ nữ kia, nàng dám cùng tên đó vào Thiên Phần tộc thì cẩn thận bổn vương lột da nàng”.
Cố Thanh Hy giả vờ sợ hãi, run tay, nói với giọng thút thít: “Vương gia yên tâm, thần thiếp không dám đâu”.
Tức…
Tức tới mức chảy máu não!
Dạ Mặc Uyên ngất đi, không biết vì độc hay vì tức.
Cố Thanh Hy phủi tay, nghiêm túc dặn dò: “Nhớ đưa hắn về phủ Dạ Vương an toàn”.
“Vâng, môn chủ! Hay là thuộc hạ ở lại để tiếp ứng hai người, thuộc hạ đã ở Thiên Phần tộc hơn bốn mươi năm rồi, cũng có chút hiểu biết về chỗ này”.
“Thôi được!”
“Chủ tử, chúng ta cũng ở lại”.
“Các ngươi đưa Dạ Mặc Uyên rút lui. Dạ Mặc Uyên là chiến thần của Dạ Quốc, Dạ Quốc có được bình yên hay không còn phải dựa vào hắn ta đấy. Đây là mệnh lệnh, không được làm trái”.
Dù Bạch Cẩm và Tịch Thấm không yên tâm nhưng chỉ đành nhận lệnh.
“Tộc trưởng, Bạch Cẩm đợi người ở bên ngoài, Băng tộc đều đợi tộc trưởng quay về”.
“Biết rồi”.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, bọn Tịch Thấm rút lui, chỉ còn lại Cố Thanh Hy, ma chủ và Từ lão.
Chương 494: Bất ổn
Từ lão vẽ một bản đồ rồi đưa cho Cố Thanh Hy và ma chủ nói: “Phó tộc trưởng Tư Không yêu mến hoàng hậu Sở Quốc, Tĩnh Vân Viện này là nơi mà phó tộc trưởng Tư Không sửa lại cho người trong lòng ông ta. Bình thường không ai vào được trong, nếu thuộc hạ đoán không nhầm thì chắc hẳn hoàng hậu Sở Quốc bị đưa đến Tĩnh Vân Viện này”.
“Chủ tử chỉ cần đến Tĩnh Vân Viện là có thể tìm thấy hoàng hậu Sở Quốc, sau đó quay về theo con đường thuộc hạ đã vẽ đây, nếu đi nhanh có lẽ không có gì nguy hiểm”.
“Con đường này thế nào?”
“Một con đường vắng vẻ, bình thường không có ai, canh gác khá lỏng lẻo”.
“Được rồi, chó con, ngươi nhớ địa hình chưa?”
Ma chủ nhún vai đanh mặt.
Hắn ta là một tên mù đường từ nhỏ.
Cả đống đường đi lối rẽ được dày đặc thế này, ai biết bức tranh vẽ cái gì?
“Biết chút chút”.
“Cái gì mà chút chút, đây là việc quan trọng, ngộ nhỡ thất bại, hai chúng ta rất có thể sẽ ngã xuống ở Thiên Phần tộc”.
“Buồn cười, bản tọa là ma chủ của Ma tộc, chỉ một bản đồ địa hình thôi, bản tọa không nhớ được sao? Chẳng phải chỉ là con đường bí mật thôi sao, bản tọa biết rồi”.
Hắn ta nói thế nhưng sao nàng vẫn cảm thấy lo lắng thế nhỉ?
Có phải nàng tìm sai người rồi không?
Cố Thanh Hy dẫn theo ma chủ dò đường, tiến về phía trước, sau khi ra khỏi con đường bí mật thì đánh ngất hai đệ tử Thiên Phần tộc, thay đồ của họ rồi đi về phía Tĩnh Vân Viện.
Thiên Phần tộc đèn đuốc sáng choang, rất nhiều bóng người qua lại có vẻ đang tìm thứ gì đó.
Hiện giờ, trên lãnh địa Thiên Phần tộc, cứ đi năm bước là sẽ có người gác, mỗi mười bước là một đồn canh gác, muốn đến Tĩnh Vân Viện khi có tầng tầng lớp lớp sự canh gác sâm nghiêm đúng là khó hơn nàng nghĩ.
“Một trăm mét phía trước ít nhất có ba trận pháp, mười đồn canh gác ngầm, tám trưởng lão và rất nhiều đệ tử Thiên Phần tộc, thêm ba cạm bẫy và kha khá cung thủ”, ma chủ từ tốn nói.
Cố Thanh Hy hít khí lạnh: “Một trăm mét mà nhiều bẫy thế sao?”
Từ bản đồ có thể thấy, ít nhất còn mấy ngàn mét nữa mới đến Tĩnh Vân Viện, đi thế nào đây?
“Ngươi có cách trà trộn vào Tĩnh Vân Viện không?”
“Có chứ, nhưng dẫn theo tỷ thì hơi khó”.
“Khinh công của ta không kém”, Cố Thanh Hy chính nghĩa nói.
“Ta biết khinh công của tỷ khá tốt nhưng khinh công của tỷ không là gì với đám lão già Thiên Phần tộc. Ở Thiên Phần tộc, ngoài số đông trưởng lão thì còn có kha khá thái thượng trưởng lão nữa, mấy lão già đó ai cũng mạnh. Bản tọa… ta bị chúng quấn lấy mấy lần khiến cả người nhếch nhác, phiền chết mất thôi”.
“Thế nên cách của ngươi là gì?”
“Tỷ cứ ở đây đợi, tự ta có thể trà trộn vào Tĩnh Vân Viện”.
“Vậy được rồi, ta đợi ngươi ở đây, ngươi là ma chủ Ma tộc, mang hoàng hậu Sở Quốc qua đây chắc không quá khó khăn đâu nhỉ?”
Lòng bàn tay ma chủ hơi siết, sắc mặt chút mất tự nhiên.
Chỉ cần hắn ta muốn vào Tĩnh Vân Viện, mấy lão già đó không cản được mình.
Nhưng…
Hắn ta không biết đường?
Ma chủ chỉ nói mình có thể trà trộn vào Tĩnh Vân Viện chứ không nói biết đường, cũng không nói có thể dẫn hoàng hậu Sở Quốc ra ngoài.
“Sao thế? Lẽ nào ngươi sợ?”, Cố Thanh Hy ngờ vực nói.
“Buồn cười thật, bản tọa là ma chủ Ma tộc, chỉ là một Thiên Phần tộc, bản tọa có gì phải sợ chứ”.
“Thế ngươi còn không mau đi đi, trời sắp sáng rồi”.
“Tỷ có thể nói lại bản đồ địa hình đó một lần nữa không?”
Cố Thanh Hy lập tức hiểu ra.
Nàng biết, không chừng vừa rồi tên này xem không hiểu bản đồ địa hình.
Cố Thanh Hy mở bản đồ địa hình ra, rất kiên nhẫn nói lại lần nữa, cũng nói cả những nguy hiểm có thể gặp phải trên đường cho hắn ta.
“Đại khái là thế, có hiểu không?”
Ma chủ càng nghe đầu càng đau.
Vốn dĩ hắn ta đã hơi mông lung, Cố Thanh Hy nói thế, hắn ta càng không hiểu.
Nhìn mấy nét vẽ chằng chịt dày đặc đó, hắn ta vẫn không hiểu.
Cố Thanh Hy nghiến răng, kiên nhẫn nói lại lần nữa: “Nghe cho kỹ đây, nếu ngươi còn không hiểu nữa, sau này chúng ta tuyệt giao”.
Lực sát thương của câu này quá lớn, dù ma chủ không hiểu cũng phải cắn răng nói: “Hiểu rồi, tỷ nói rõ ràng hơn cái ông già kia”.
Mặc kệ đi, dù sao thì đến lúc không tìm được đường, hắn ta cứ bắt vài tên đệ tử Thiên Phần tộc hỏi một chút là xong.
Trên quãng đường tới mục tiêu, hắn ta sẽ chú ý từng chi tiết, không chừng có thể tìm được đường ra.
“Tỷ ơi, tỷ ở đây đợi ta, đừng đi đâu đấy nhé?”
“Yên tâm đi, nếu ta không ở đây thì đợi ngươi ở lối vào con đường bí mật, ngươi cẩn thận”.
“Ừ, ta đi đưa hoàng hậu Sở Quốc ra ngoài”.
Ma chủ dứt lời, trước mặt nàng nào còn bóng dáng hắn ta
Cố Thanh Hy thở dài, cấp sáu đúng là cấp sáu.
Khinh công này tốt hơn nàng rất nhiều.
Thảo nào tên đó luôn xem thường khinh công của nàng.
Nhìn theo ma chủ biến mất không còn bóng dáng, Cố Thanh Hy lại cảm thấy hơi lo lắng.
Tại sao nàng cứ cảm thấy bất ổn thế này nhỉ?
Chương 495: Có bất ngờ
Cố Thanh Hy ẩn nấp trong một nơi hẻo lánh, đợi rất lâu nhưng cũng không chờ được bất kỳ tin tức gì.
Vào thời khắc nàng không đợi nổi nữa, muốn đi ra tìm hiểu rõ ràng thì bỗng có một tia sáng màu vàng mờ đến mức khó có thể nhìn thấy từ bên trái đằng trước chiếu đến.
Khi tia sáng lóe lên, la bàn và chìa khóa hình ngôi sao trên người nàng có cảm ứng.
Cố Thanh Hy sờ nhẫn không gian trên tay, hơi lo lắng nhìn về hướng ma chủ rời đi.
Một lúc lâu sau nàng mới nghiến răng, đi về phía ánh sáng tìm kiếm.
Bỏ đi, dầu gì Tư Mạc Phi cũng là chủ của Ma tộc, cho dù bị phát hiện, chắc cũng không phải lo lắng đến tính mạng.
Từ lão nói, phó tộc trưởng Tư Không thích hoàng hậu Sở Quốc, như vậy thì trong khoảng thời gian ngắn, hoàng hậu Sở Quốc cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Long châu quan trọng, ngàn vạn bách tính Ngọc tộc vẫn đang chờ nàng.
Thần Phi đại ca cũng đang chờ nàng cứu mạng.
Cố Thanh Hy vòng trái vòng phải, cuối cùng trở về cửa đường bí mật.
Nàng hoảng hốt.
Tia sáng này lại là từ trong đường bí mật chiếu ra, chẳng lẽ trong đường bí mật có bí ẩn liên quan đến Long châu?
Cố Thanh Hy mở cửa con đường bí mật, nhảy xuống.
Không gian nơi này đen như mực, không hề khác lúc nàng mới tiến vào.
Sau khi tiến vào con đường bí mật, không thấy tia sáng đâu nữa, la bàn và chìa khóa hình ngôi sao cũng không có cảm ứng gì.
Nếu như không phải la bàn vẫn còn âm ấm, nàng suýt nữa đã cho rằng tất cả những gì vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Môn chủ, người trở về rồi, ma chủ và hoàng hậu Sở Quốc đâu?”
“A Mạc đi tìm hoàng hậu Sở Quốc rồi, chắc hẳn lát nữa sẽ trở về. Từ lão, vừa rồi có người tiến vào hay không?”
Từ lão sững sờ: “Ngoài môn chủ thì không có bất kỳ người nào tiến vào, sao vậy, có phải con đường bí mật bị lộ rồi?”
“Không, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Vậy vừa rồi trong đường bí mật có xuất hiện khác thường gì, hay có tia sáng nào chiếu ra không?”
“Không, tất cả đều bình thường”.
Tất cả đều bình thường?
Kỳ lạ, sao la bàn lại cảm ứng được dấu vết của Long châu chứ?
“Môn chủ, ma chủ cũng đi lâu rồi, muốn thuộc hạ đi xem thử không?”
“Ngươi ở chỗ này đợi là được rồi, bên ngoài canh gác vô cùng nghiêm ngặt, ngươi ra ngoài chỉ hại không lợi”.
Cố Thanh Hy chưa từ bỏ ý định, lệnh cho Từ lão chờ ở nơi này, không được phép đi bất kỳ nơi nào khác.
Có tin tức gì lập tức thông báo cho nàng, bao gồm tình huống khác thường trong đường bí mật, còn mình thì dạo quanh đường bí mật một vòng, hi vọng la bàn lại có thể cảm ứng được cái gì.
Đáng tiếc là, nàng đi qua đi lại hai ba vòng, la bàn cũng không có bất kỳ cảm ứng nào.
“Xem ra, ta đúng là muốn Long châu đến điên rồi”.
Cố Thanh Hy nở nụ cười châm chọc, chuẩn bị thu hồi la bàn, đúng lúc này la bàn lại phát sáng. Trong lòng dấy lên hi vọng, nàng nhanh chóng chạy về phía la bàn cảm ứng được.
Chạy đến giao lộ, phương hướng la bàn chỉ dẫn là bên phải, nhưng bên phải ngoài một bức tường đá ra thì không còn gì khác.
Cố Thanh Hy gõ gõ, khóe miệng nở nụ cười tươi rói.
Nàng dùng sức đẩy tường đá, mà vừa đẩy, tường đá vốn nên kiên cố đã ầm ầm sụp xuống, lộ ra một gian căn phòng bí mật to lớn.
Độ dày của bức tường đá chắn ngang này chỉ mấy centimet, cho dù là một đứa trẻ, chỉ cần gắng sức cũng có thể đẩy ra.
Căn phòng bí mật rộng lớn, có một chiếc giường băng, trên giường băng có một người đàn ông đang nằm.
Một nam nhân trẻ tuổi mặc sa mỏng.
Nam nhân đeo mặt nạ bươm bướm, nhìn không rõ tướng mạo, chỉ thấy làn da hắn ta trắng nõn, trông còn non mềm hơn da thiếu nữ.
Cố Thanh Hy đến gần nhìn thử, suýt chảy luôn máu mũi.
Nam nhân trước mắt không phải ai khác mà chính là Ôn Thiếu Nghi.
Hơn nữa Ôn Thiếu Nghi còn chỉ mặc một chiếc sa mỏng, như ẩn như hiện, nơi cần che căn bản không che nổi.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, toàn thân không cách nào động đậy, nhưng cặp mắt kia lại lộ đầy nôn nóng nhìn chằm chằm nàng, toàn bộ cần cổ và mang tai đã đỏ rực.
Nhìn ra được, hắn ta cũng rất xấu hổ.
…
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ còn có thể gặp ngươi ở nơi này”.
Cố Thanh Hy xoa cằm, bỉ ổi nhìn Ôn Thiếu Nghi, tỉ mỉ quan sát từ đầu đến chân, đặc biệt còn dừng lại nơi dưới thắt lưng hắn ta một lúc lâu, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc.
“Chậc chậc chậc, nhìn không ra, vóc dáng của ngươi vẫn rất được, nhất là nơi đó”.
Giống như sợ Ôn Thiếu Nghi không biết nàng nói đến nơi nào, Cố Thanh Hy còn cố ý rướn rướn người, thiếu điều lại gần quan sát tỉ mỉ mà thôi.
Khuôn mặt Ôn Thiếu Nghi nóng rát, hận không thể che kín bản thân, nhưng toàn thân hắn ta không thể cử động, chỉ có thể sốt ruột trơ mắt nhìn.
Hắn ta yếu ớt mắng: “Ngươi còn là nữ nhân không?”
Nếu không phải nàng, hắn ta cũng không bị Hư Không Thú đánh trọng thương, cận kề cái chết.
Nếu không phải do nàng phái người tập kích đúng lúc hắn ta trị thương, tộc trưởng và mấy đại trưởng lão cũng không bị đánh lén trọng thương.
Hắn ta cũng không đến nỗi phải cởi hết y phục trên người, nằm lên giường hàn băng trị thương.
“Hừ, có ngực, có eo, có dáng, sao ta lại không phải nữ nhân chứ? Trái lại là ngươi đó, ngươi nói thử xem, ta cắt một phát xuống nơi này, ngươi còn là nam nhân không?”
Cố Thanh Hy lật bàn tay lên, một cây dao găm xuất hiện trong tay nàng.
Dạ Mặc Uyên dựa vào đâu mà có thể cùng nàng đến nhặt xác của hắn ta?
Trong lòng Ma chủ vốn đang phẫn nộ, trong khi đó thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cùng phó tộc trưởng Tư Không lại càng ép càng chặt, cho nên trong nháy mắt Ma chủ đã phát hỏa.
Cũng không biết hắn ta đã làm như thế nào, chỉ thấy ánh mắt của hắn ta đột nhiên lộ ra sự hung ác, hoa mạn đà la trong tay hắn ta phóng thẳng lên trời, ánh sáng mà hoa mạn đà la phát ra khiến cho ai cũng phải chói mắt mà không mở mắt ra nổi.
Cao thủ đối chiến, thắng hay bại chỉ quyết định trong một chớp mắt.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cùng phó tộc trưởng Tư Không không ngờ hắn ta vẫn còn có công lực mạnh đến bậc này, cho nên đã bị Ma chủ đánh trọng thương.
Chỉ có điều bọn họ cũng là cao thủ đứng nhất nhì Thiên Phần tộc, tuy rằng bị thương nhưng vẫn có thể nhanh chóng vây chặt Ma chủ trở lại.
"Ầm..."
Thanh âm giao chiến vang vọng trên bầu trời.
Dư lực cường đại khiến cho tất cả mọi người không thể đứng vững được.
Cung điện, đền đài… trong chớp mắt đã hóa thành tro bụi dưới dư lực.
Trong một lối đi bí mật dài và hẹp.
Cố Thanh Hy đặt Dạ Mặc Uyên xuống, nàng lấy châm vàng ra cố gắng giúp hắn ổn định chất độc đang không ngừng tác quái trong cơ thể.
Hơn nửa ngày thì nàng mới có thể chậm rãi thở ra.
"Vẫn còn may, suýt chút nữa thì chàng đã mất mạng rồi".
Dạ Mặc Uyên lúc này đã yếu đến mức không nói được lời nào, tự mình lưu chuyển một vòng tiểu chu thiên, hy vọng mau chóng khôi phục võ công.
Cố Thanh Hy nắm lấy tay của hắn rồi nói: "Tiết kiệm sức lực đi, cưỡng ép khôi phục võ công lúc này sẽ chỉ khiến độc phát càng lúc càng nhanh, ta không muốn người mà ta đã ra sức cứu lại đi tự tìm đường chết".
Nơi này là một mật đạo, mật đạo không lớn nhưng rất dài và hẹp, lúc này bọn họ đang ở chỗ rộng nhất của mật đạo.
Cả Tịch Thấm và Bạch Cẩm đều bị thương không ít, máu tươi thấm đẫm y phục của họ, vậy mà các nàng không hề quan tâm đến vết thương của mình, chỉ chú tâm bảo vệ Cố Thanh Hy.
Tịch Thấm do dự nói: "Lâu chủ, Ma chủ còn chưa rút lui, để hắn ta lại một mình liệu..."
"Yên tâm đi, tên chó con đó cho dù đánh không thắng thì cũng không dễ dàng chết như vậy".
Nếu như hắn ta dễ chết như vậy thì sao có thể xứng đứng đầu Ma tộc chứ?
Ngược lại, không có Tư Mạc Phi ngăn cản thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ và phó tộc trưởng Tư Không thì bọn họ không thể nào rút lui được.
Tịch Thấm cười khúc khích nói: "Khắp thiên hạ này cũng chỉ có một mình lâu chủ mới dám gọi Ma chủ là chó con".
Bạch Cẩm cũng che miệng cười trộm.
Phía trước Cố Thanh Hy là một ông lão sáu mươi sáu tuổi, phía sau ông lão sáu mươi tuổi là hơn mười người bịt mặt.
Những người bịt mặt hầu hết đều khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt của ai cũng lạnh thấu xương, người nào cũng đang tập trung chữa thương, những người không bị thương thì bố trí trận hình canh giữ lối vào mật đạo.
Trận hình này cùng với trận hình mà Thiên Phần tộc dùng để đối phó với bọn họ đều là những trận hình được huấn luyện rất kỹ càng.
"Ông là...", Cố Thanh Hy hỏi ông lão.
Lão già này có vẻ rất quen thuộc với Thiên Phần tộc, thậm chí còn biết được một mật đạo ngay bên trong Thiên Phần tộc.
Không đợi lão già che mặt đáp lại, bên ngoài mật đạo đã truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Thủ hạ của lão già bịt mặt cảnh giác cao độ, từng người một nắm chặt binh khí, chỉ chờ người bên ngoài xông vào liền giết chết ngay lập tức.
"Tiểu tỷ tỷ, các người chạy nhanh quá đi".
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, đồng thời đám thủ hạ của lão già bịt mặt đều ra tay, Cố Thanh Hy vội vàng kêu lên: "Chờ một chút, đó là bạn của ta".
Nhưng nàng vừa mới dứt lời thì toàn bộ đám người bịt mặt đã cung kính hạ binh khí xuống,đứng ở hai bên cung nghênh Ma chủ.
Cố Thanh Hy khẽ nheo mắt lại.
Chẳng lẽ những người này đều là thủ hạ của nàng?
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ đã quên A Mạc rồi sao, A Mạc suýt chút nữa đã bị bọn họ giết chết rồi".
Thanh âm của Ma chủ nghẹn ngào giống như đang kể lại một chuyện vô cùng ấm ức.
Dung mạo yêu dị tuyệt sắc của hắn ta khẽ động, đôi mắt hai màu xinh đẹp chớp chớp ngấn lệ trông đáng thương vô cùng.
Cố Thanh Hy ngượng ngùng cười nói: "Sao vậy được, không phải ta đang định ra ngoài tìm ngươi đó hay sao?"
“Thật sao?”, Ma chủ có vẻ vừa tin vừa không tin.
Trước đó, nàng thậm chí còn bỏ đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.
"Thật hơn cả vàng".
Cố Thanh Hy tuy không định dỗ dành hắn ta nhưng khi nhìn thấy y phục của Ma chủ bị cháy xém còn dính rất nhiều vết máu thì nàng cũng không khỏi mềm lòng.
Tên chó con này bình thường rất ưa sạch sẽ, nếu không phải trong tình huống nguy cấp thì sao hắn ta có thể để cho y phục của mình bị đốt cháy, lại còn bị dính máu được.
Trong trận chiến vừa rồi hắn ta hẳn là đã chiến đấu rất vất vả.
Có lẽ là do ánh mắt của nàng quá rõ ràng cho nên Ma chủ lúc này mới nhìn lại bộ y phục lấm bẩn trên người mình, sắc mặt nháy mắt biến đổi.
Chỉ thấy hư ảnh màu đỏ chợt lóe lên, Ma chủ đã biến mất không thấy tăm hơi.
"Ai dám nhìn bổn tọa, bổn tọa sẽ khoét mắt kẻ đó ra. Tiểu tỷ tỷ, tỷ cũng không được nhìn".
Cố Thanh Hy: "..."
Ai muốn nhìn hắn ta chứ?
Tên nhóc dễ tự ái.
Ở đây làm gì có ai bị dính máu ít hơn hắn ta chứ?
Cũng làm gì có ai bị thương ít hơn hắn ta?
Tịch Thấm và Bạch Cẩm là hai cô nương còn chưa nghe ca thán gì, hắn ta lại ở đây tỏ vẻ gì chứ?
Chương 492: Bao nhiêu thân phận
Cố Thanh Hy chắp tay, cười nói với ông lão đeo che mặt: “Tại hạ Cố Thanh Hy cảm ơn tiền bối trượng nghĩa cứu giúp, không biết tiền bối là…”
“Thuộc hạ bái kiến môn chủ, môn chủ vạn phúc kim an”.
Âm thanh hùng hồn vang vọng khắp trời.
Cố Thanh Hy loạng choạng suýt đứng không vững, ngây người nhìn kẻ bịt mặt quỳ một gối xuống đất.
“Môn… môn chủ…”
Môn chủ gì?
Môn chủ Tu La Môn sao?
Ông lão che mặt tháo miếng vải che xuống để lộ ra gương mặt hiền từ, ông ta khoảng chừng đã ngoài sáu mươi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, động tác linh hoạt, cử chỉ uy nghiêm, huyệt thái dương nhô cao, vừa nhìn đã biết là một cao thủ, còn là lãnh đạo ở vị trí cao thời gian dài.
Ông lão cười nói: “Môn chủ, người quên rồi sao? Ta là Từ lão, Từ tông chủ của Tu La Môn, là một trong hai tông chủ, được xếp ngang hàng với Thanh tông chủ”.
Ma chủ thay một bộ đồ sạch sẽ đi ra, gương mặt tuyệt sắc đã tan vỡ: “Rốt cuộc tỷ có mấy thân phận?”
Mặc dù Dạ Mặc Uyên không nói nên lời nhưng cũng trợn mắt lên án như thể đang chất vấn nàng: Còn bao nhiêu thân phận thì bại lộ hết đi!
Da đầu Cố Thanh Hy tê dại: “Ta thề với trời, trừ một thân phận cuối cùng này thì hoàn toàn hết”.
“Thân phận gì?”
“Cái… cái này, ta không tiện lộ ra, các ngươi tự hiểu là được”.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ đều trầm ngâm.
Không tiện để lộ?
Một đống thân phận đã lộ như thế rồi còn có gì mà không tiện chứ?
Lẽ nào cái danh mà nàng nói là Vương phi của hắn/phu nhân của ma chủ hắn ta?
Dạ Mặc Uyển và ma chủ càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Có Dạ Mặc Uyên/ma chủ ở đây, hắn/hắn ta cũng không tiện trực tiếp làm sáng tỏ.
Ma chủ hơi đau xót nói: “Tỷ à, tỷ giấu giếm ta kỹ quá!”
Cố Thanh Hy bĩu môi, lười để ý đến hai người, cũng chẳng muốn suy đoán họ đang nghĩ gì, tự mình đỡ Từ lão dậy.
“Khoảng thời gian trước, đầu ta bị thương, quên mất rất nhiều chuyện, nếu ngày nào đó các ngươi nhận nhầm người thì đừng trách ta!”, Cố Thanh Hy đồng thời liếc sang Tịch Thấm và Bạch Cẩm.
“Môn chủ nói đùa rồi, trên thế giới này, ngoài cô ra còn ai có thể làm môn chủ Tu La Môn bọn ta”.
“Tộc trưởng, Bạch Cẩm tuyệt đối không thể nhận lầm, cô yên tâm đi”.
Mặc dù Tịch Thấm không nói gì nhưng miệng vẫn luôn mỉm cười, xem Cố Thanh Hy như một vị thần.
“Các ngươi vừa là người của Tu La Môn, sao lại ở Thiên Phần tộc?”
“Môn chủ, thuộc hạ che giấu tên tuổi ở Thiên Phần tộc đã hơn năm mươi năm, những người này cũng làm gián điệp ở Thiên Phần tộc từ nhỏ. Mười năm trước, bọn ta vô tình phát hiện ra con đường bí mật này nên lén phái người dọn dẹp sạch sẽ thông đường vì sợ một ngày nào đó môn chủ vào Thiên Phần tộc không thể rời đi, cũng may rốt cuộc con đường bí mật này vẫn có tác dụng”.
“Che giấu tên tuổi hơn năm mươi năm?”
“Đúng thế, Thiên Phần tộc và Tu La Môn có mối thù sâu đậm không thể hòa giải, lão môn chủ lúc còn trẻ đã sắp xếp hết mọi thứ”.
“Vậy các ngươi hiểu rõ Thiên Phần tộc đến mức nào?”
“Thiên Phần tộc quá phức tạp, dù ta làm gián điệp ở Thiên Phần tộc hơn năm mươi năm nhưng vẫn chưa thể đặt chân tới rất nhiều nơi, muốn tiêu diệt Thiên Phần tộc e là vẫn hơi khó”.
Từ lão nhìn Dạ Mặc Uyên và ma chủ không nói gì thêm nữa.
Ông ta chỉ nói với Cố Thanh Hy: “Môn chủ yên tâm, từ chỗ này cứ đi thẳng tới là có thể ra khỏi Thiên Phần tộc, có cao thủ Tu La Môn tiếp ứng ở bên ngoài”.
Ma chủ đột nhiên kêu lên: “Khoan đã, tỷ là tông chủ Tu La Môn, vậy chẳng phải chúng ta là kẻ thù sao? Chẳng phải tỷ đã bị ta giết rồi à?”
Mọi người đều nhìn ma chủ, ánh mắt hiện lên tức giận.
Cố Thanh Hy cũng không thể bình tĩnh được nữa, cơ mặt khẽ giật.
Cái tên ngu ngốc này!
Giờ hắn ta mới nhớ ra sao?
“Không đúng, chẳng phải lúc đó đã chết rồi sao? Rõ ràng ta đã xác nhận mà, tỷ tuyệt đối không thể còn sống, không thể nào…”
Cố Thanh Hy bực mình nói: “Thế ngươi nghĩ ta hiện tại là ma sao?”
“Không đến nỗi là ma, khí chất của hai người khác nhau rất nhiều, từng cử chỉ đều không giống, còn ánh mắt nữa… Ánh mắt “môn chủ” hiện lên vẻ sầu thương, toàn thân toát ra hơi thở khiến người khác đau lòng, mà tỷ thì tràn đầy sức sống, ánh mắt sắc bén, chỉ có tràn đầy sinh lực không có sự tuyệt vọng, ta không tìm được một chút bóng dáng của “môn chủ” trên người tỷ”.
Ma chủ vuốt mái tóc hơi loạn, cau mày nói: “Còn võ công của hai người cũng chênh lệch quá”.
Cố Thanh Hy tức giận bật cười: “Thế nên ngươi muốn giết ta lần nữa?”
“Chuyện này… Nếu là “môn chủ”, ta phải giết một lần nữa, nhưng… nhưng làm sao “môn chủ” trở thành tỷ của ta được? Vậy bây giờ ta giết hay không đây?”
Người bịt mặt đứng đằng sau Cố Thanh Hy nói: “Môn chủ, lẽ nào người này giả mạo ma chủ Ma tộc? Sao cứ cảm thấy giống tên ngốc thế?”
Chương 493: Quyết định
Mọi người đồng loạt trừng mắt.
Sao có thể giả mạo chứ?
Với võ nghệ của ma chủ, gom cả đám người ở đây lại cũng chưa chắc là đối thủ của hắn ta, người bình thường sao có thân thủ lợi hại như thế?
Có điều, nói hắn ta ngốc nghếch thì khá chính xác.
“Chó con, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại muốn giết môn chủ Tu La Môn?”
“Vì giang hồ đồn võ công của cô ta cao hơn ta”.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Thế thì tính là ân oán gì chứ?
“Bổn tọa nhiều lần tìm cô ta tỷ võ mà cô ta trốn tránh hết lần này đến lần khác rồi còn qua loa xong chuyện khiến bổn tọa rất bực bội”.
Tịch Thấm nghe vậy thì không kiềm được, bật cười thành tiếng.
“Chủ tử nhà ta có việc gấp phải làm, ngươi lại ngày ngày bám lấy đòi tỷ võ như thuốc cao dính trên da chó, ngươi tưởng người khác cũng rảnh rỗi giống ngươi sao? Không biết ngượng còn nói bực bội”.
“Láo toét, ngươi là cái thá gì mà cũng dám chỉ trích bổn tọa như thế? Nếu không phải vì nể mặt ngươi là thuộc hạ của tiểu tỷ tỷ, bổn tọa đã giết ngươi từ lâu rồi”.
“Lẽ nào ta nói sai à? Nếu không phải vì ngươi bám lấy chủ tử nhà ta ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ thì chủ tử nhà ta đã hoàn thành đại sự từ lâu rồi. Nếu không phải vì ngươi làm chủ tử nhà ta bị thương nặng thì chủ tử nhà ta có đến mức mất đi ký ức, mất đi võ công không?”
“Đủ rồi, ồn ào gì chứ? Im miệng đi. Chỗ này có an toàn đến đâu đi nữa thì sớm muộn cũng sẽ bị Thiên Phần tộc tìm thấy, ân oán thị phi trước đây để ra khỏi đây hẵng nói”, Cố Thanh Hy bực bội nói.
Mấy người Tịch Thấm vội vàng im lặng.
Ma chủ xoa đầu ngón tay, vẫn còn đang băn khoăn giữa giết và không giết, đắn đo đến mức chau chặt mày.
Cố Thanh Hy liếc nhìn Dạ Mặc Uyên đang bị thương nặng, nhìn sang đám người Từ lão: “Hoàng hậu Sở Quốc vẫn còn ở Thiên Phần tộc, ta không thể bỏ bà ấy lại, thân phận của các người đã bị bại lộ, không cần thiết nán lại nữa, phiền Từ tông chủ đưa Dạ Mặc Uyên cùng rời khỏi đây, Bạch Cẩm, Tịch Thấm, hai người cũng đi đi”.
“Chủ tử, người hãy đi trước, chuyện của hoàng hậu Sở Quốc để ta lo”.
“Bạch Cẩm và Tịch Thấm bị thương không nhẹ, nếu tiếp tục chiến đấu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Từ tông chủ nằm vùng ở Thiên Phần tộc nhiều năm, người của Thiên Phần tộc đều quen biết ông, có ông ra mặt thì mọi chuyện sẽ được ổn thỏa. Mặc dù ta có bị thương đôi chút nhưng chỉ là vết thương nhẹ, hầu hết người Thiên Phần tộc đều không biết mặt ta, để ta đi tìm hoàng hậu là thích hợp nhất”.
“Chủ tử, người cứ nói đùa, thân phận người cao quý, lại gánh trọng trách quan trọng, thuộc hạ có chết cũng không thể để người một mình ở lại Thiên Phần tộc”.
“Ta đâu có một mình, còn có hắn nữa mà”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa túm chặt ma chủ, cười khì khì, nói: “A Mạc sẽ đi cùng ta, đúng không hả?”
“Ta đi với tỷ?”
“Đúng vậy, ta là tiểu tỷ tỷ của ngươi mà, trước đây ngươi từng nói, chỉ cần ta muốn thì ngươi sẽ dốc hết sức để thỏa mãn mong muốn của ta. Sao hả? Ngươi hối hận rồi sao? Đúng là đàn ông chả có ai tốt đẹp”.
Ma chủ vừa thấy đúng lại vừa cảm giác có gì sai sai.
“Tỷ chẳng phải là môn chủ Tu La Môn sao? Chẳng phải có bản lĩnh lắm sao? Chẳng phải rất huênh hoang sao?”
“Vậy ngươi xem thử ta có giống với môn chủ Tu La Môn mà ngươi quen trước đây không?”
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt to đầy đáng thương, long lanh ánh lệ giống như một cô gái đang nhõng nhẽo.
“Ừm… Đúng thật là không giống”.
Cố Thanh Hy cố tình hạ giọng: “Bởi vậy, có lẽ bọn họ đã nhận nhầm, dù sao ta cũng không còn nhớ gì cả, bọn họ thích bảo ta là ai thì ta người đó vậy”.
Ma chủ chợt hiểu ra.
Hắn ta đã nói rồi mà, nếu như tiểu tỷ tỷ là môn chủ Tu La Môn thì sao đến khí chất, lời nói cử chỉ lại không giống gì cả.
“Được, ta đi với tỷ”.
“Không được đi”.
Mặt Dạ Mặc Uyên tím ngắt như màu gan heo.
Không ngờ người phụ nữ này lại dám liếc mắt đưa tình, nũng nịu với Tư Mạc Phi trước mặt hắn.
“Ta nói này Tiểu Uyên Uyên, ngươi đã bị thương nặng thế kia rồi, đừng có kích động thêm nữa! Ngộ nhỡ không khống chế được bản thân, nhướng cổ, nhón chân một cái thì mất luôn cái mạng nhỏ rồi sao? Ngoan, ngủ một giấc đi, tỉnh dậy là mọi chuyện đã qua rồi”.
Cố Thanh Hy giơ tay, phất nhẹ thuốc bột trước mặt hắn.
Dạ Mặc Uyên nín thở theo phản xạ nhưng vẫn không kịp.
Người phụ nữ đó chưa đến gần hắn là đã bắt đầu hạ độc rồi.
Trước khi hôn mê, Dạ Mặc Uyên giận dữ nói: “Người phụ nữ kia, nàng dám cùng tên đó vào Thiên Phần tộc thì cẩn thận bổn vương lột da nàng”.
Cố Thanh Hy giả vờ sợ hãi, run tay, nói với giọng thút thít: “Vương gia yên tâm, thần thiếp không dám đâu”.
Tức…
Tức tới mức chảy máu não!
Dạ Mặc Uyên ngất đi, không biết vì độc hay vì tức.
Cố Thanh Hy phủi tay, nghiêm túc dặn dò: “Nhớ đưa hắn về phủ Dạ Vương an toàn”.
“Vâng, môn chủ! Hay là thuộc hạ ở lại để tiếp ứng hai người, thuộc hạ đã ở Thiên Phần tộc hơn bốn mươi năm rồi, cũng có chút hiểu biết về chỗ này”.
“Thôi được!”
“Chủ tử, chúng ta cũng ở lại”.
“Các ngươi đưa Dạ Mặc Uyên rút lui. Dạ Mặc Uyên là chiến thần của Dạ Quốc, Dạ Quốc có được bình yên hay không còn phải dựa vào hắn ta đấy. Đây là mệnh lệnh, không được làm trái”.
Dù Bạch Cẩm và Tịch Thấm không yên tâm nhưng chỉ đành nhận lệnh.
“Tộc trưởng, Bạch Cẩm đợi người ở bên ngoài, Băng tộc đều đợi tộc trưởng quay về”.
“Biết rồi”.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, bọn Tịch Thấm rút lui, chỉ còn lại Cố Thanh Hy, ma chủ và Từ lão.
Chương 494: Bất ổn
Từ lão vẽ một bản đồ rồi đưa cho Cố Thanh Hy và ma chủ nói: “Phó tộc trưởng Tư Không yêu mến hoàng hậu Sở Quốc, Tĩnh Vân Viện này là nơi mà phó tộc trưởng Tư Không sửa lại cho người trong lòng ông ta. Bình thường không ai vào được trong, nếu thuộc hạ đoán không nhầm thì chắc hẳn hoàng hậu Sở Quốc bị đưa đến Tĩnh Vân Viện này”.
“Chủ tử chỉ cần đến Tĩnh Vân Viện là có thể tìm thấy hoàng hậu Sở Quốc, sau đó quay về theo con đường thuộc hạ đã vẽ đây, nếu đi nhanh có lẽ không có gì nguy hiểm”.
“Con đường này thế nào?”
“Một con đường vắng vẻ, bình thường không có ai, canh gác khá lỏng lẻo”.
“Được rồi, chó con, ngươi nhớ địa hình chưa?”
Ma chủ nhún vai đanh mặt.
Hắn ta là một tên mù đường từ nhỏ.
Cả đống đường đi lối rẽ được dày đặc thế này, ai biết bức tranh vẽ cái gì?
“Biết chút chút”.
“Cái gì mà chút chút, đây là việc quan trọng, ngộ nhỡ thất bại, hai chúng ta rất có thể sẽ ngã xuống ở Thiên Phần tộc”.
“Buồn cười, bản tọa là ma chủ của Ma tộc, chỉ một bản đồ địa hình thôi, bản tọa không nhớ được sao? Chẳng phải chỉ là con đường bí mật thôi sao, bản tọa biết rồi”.
Hắn ta nói thế nhưng sao nàng vẫn cảm thấy lo lắng thế nhỉ?
Có phải nàng tìm sai người rồi không?
Cố Thanh Hy dẫn theo ma chủ dò đường, tiến về phía trước, sau khi ra khỏi con đường bí mật thì đánh ngất hai đệ tử Thiên Phần tộc, thay đồ của họ rồi đi về phía Tĩnh Vân Viện.
Thiên Phần tộc đèn đuốc sáng choang, rất nhiều bóng người qua lại có vẻ đang tìm thứ gì đó.
Hiện giờ, trên lãnh địa Thiên Phần tộc, cứ đi năm bước là sẽ có người gác, mỗi mười bước là một đồn canh gác, muốn đến Tĩnh Vân Viện khi có tầng tầng lớp lớp sự canh gác sâm nghiêm đúng là khó hơn nàng nghĩ.
“Một trăm mét phía trước ít nhất có ba trận pháp, mười đồn canh gác ngầm, tám trưởng lão và rất nhiều đệ tử Thiên Phần tộc, thêm ba cạm bẫy và kha khá cung thủ”, ma chủ từ tốn nói.
Cố Thanh Hy hít khí lạnh: “Một trăm mét mà nhiều bẫy thế sao?”
Từ bản đồ có thể thấy, ít nhất còn mấy ngàn mét nữa mới đến Tĩnh Vân Viện, đi thế nào đây?
“Ngươi có cách trà trộn vào Tĩnh Vân Viện không?”
“Có chứ, nhưng dẫn theo tỷ thì hơi khó”.
“Khinh công của ta không kém”, Cố Thanh Hy chính nghĩa nói.
“Ta biết khinh công của tỷ khá tốt nhưng khinh công của tỷ không là gì với đám lão già Thiên Phần tộc. Ở Thiên Phần tộc, ngoài số đông trưởng lão thì còn có kha khá thái thượng trưởng lão nữa, mấy lão già đó ai cũng mạnh. Bản tọa… ta bị chúng quấn lấy mấy lần khiến cả người nhếch nhác, phiền chết mất thôi”.
“Thế nên cách của ngươi là gì?”
“Tỷ cứ ở đây đợi, tự ta có thể trà trộn vào Tĩnh Vân Viện”.
“Vậy được rồi, ta đợi ngươi ở đây, ngươi là ma chủ Ma tộc, mang hoàng hậu Sở Quốc qua đây chắc không quá khó khăn đâu nhỉ?”
Lòng bàn tay ma chủ hơi siết, sắc mặt chút mất tự nhiên.
Chỉ cần hắn ta muốn vào Tĩnh Vân Viện, mấy lão già đó không cản được mình.
Nhưng…
Hắn ta không biết đường?
Ma chủ chỉ nói mình có thể trà trộn vào Tĩnh Vân Viện chứ không nói biết đường, cũng không nói có thể dẫn hoàng hậu Sở Quốc ra ngoài.
“Sao thế? Lẽ nào ngươi sợ?”, Cố Thanh Hy ngờ vực nói.
“Buồn cười thật, bản tọa là ma chủ Ma tộc, chỉ là một Thiên Phần tộc, bản tọa có gì phải sợ chứ”.
“Thế ngươi còn không mau đi đi, trời sắp sáng rồi”.
“Tỷ có thể nói lại bản đồ địa hình đó một lần nữa không?”
Cố Thanh Hy lập tức hiểu ra.
Nàng biết, không chừng vừa rồi tên này xem không hiểu bản đồ địa hình.
Cố Thanh Hy mở bản đồ địa hình ra, rất kiên nhẫn nói lại lần nữa, cũng nói cả những nguy hiểm có thể gặp phải trên đường cho hắn ta.
“Đại khái là thế, có hiểu không?”
Ma chủ càng nghe đầu càng đau.
Vốn dĩ hắn ta đã hơi mông lung, Cố Thanh Hy nói thế, hắn ta càng không hiểu.
Nhìn mấy nét vẽ chằng chịt dày đặc đó, hắn ta vẫn không hiểu.
Cố Thanh Hy nghiến răng, kiên nhẫn nói lại lần nữa: “Nghe cho kỹ đây, nếu ngươi còn không hiểu nữa, sau này chúng ta tuyệt giao”.
Lực sát thương của câu này quá lớn, dù ma chủ không hiểu cũng phải cắn răng nói: “Hiểu rồi, tỷ nói rõ ràng hơn cái ông già kia”.
Mặc kệ đi, dù sao thì đến lúc không tìm được đường, hắn ta cứ bắt vài tên đệ tử Thiên Phần tộc hỏi một chút là xong.
Trên quãng đường tới mục tiêu, hắn ta sẽ chú ý từng chi tiết, không chừng có thể tìm được đường ra.
“Tỷ ơi, tỷ ở đây đợi ta, đừng đi đâu đấy nhé?”
“Yên tâm đi, nếu ta không ở đây thì đợi ngươi ở lối vào con đường bí mật, ngươi cẩn thận”.
“Ừ, ta đi đưa hoàng hậu Sở Quốc ra ngoài”.
Ma chủ dứt lời, trước mặt nàng nào còn bóng dáng hắn ta
Cố Thanh Hy thở dài, cấp sáu đúng là cấp sáu.
Khinh công này tốt hơn nàng rất nhiều.
Thảo nào tên đó luôn xem thường khinh công của nàng.
Nhìn theo ma chủ biến mất không còn bóng dáng, Cố Thanh Hy lại cảm thấy hơi lo lắng.
Tại sao nàng cứ cảm thấy bất ổn thế này nhỉ?
Chương 495: Có bất ngờ
Cố Thanh Hy ẩn nấp trong một nơi hẻo lánh, đợi rất lâu nhưng cũng không chờ được bất kỳ tin tức gì.
Vào thời khắc nàng không đợi nổi nữa, muốn đi ra tìm hiểu rõ ràng thì bỗng có một tia sáng màu vàng mờ đến mức khó có thể nhìn thấy từ bên trái đằng trước chiếu đến.
Khi tia sáng lóe lên, la bàn và chìa khóa hình ngôi sao trên người nàng có cảm ứng.
Cố Thanh Hy sờ nhẫn không gian trên tay, hơi lo lắng nhìn về hướng ma chủ rời đi.
Một lúc lâu sau nàng mới nghiến răng, đi về phía ánh sáng tìm kiếm.
Bỏ đi, dầu gì Tư Mạc Phi cũng là chủ của Ma tộc, cho dù bị phát hiện, chắc cũng không phải lo lắng đến tính mạng.
Từ lão nói, phó tộc trưởng Tư Không thích hoàng hậu Sở Quốc, như vậy thì trong khoảng thời gian ngắn, hoàng hậu Sở Quốc cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Long châu quan trọng, ngàn vạn bách tính Ngọc tộc vẫn đang chờ nàng.
Thần Phi đại ca cũng đang chờ nàng cứu mạng.
Cố Thanh Hy vòng trái vòng phải, cuối cùng trở về cửa đường bí mật.
Nàng hoảng hốt.
Tia sáng này lại là từ trong đường bí mật chiếu ra, chẳng lẽ trong đường bí mật có bí ẩn liên quan đến Long châu?
Cố Thanh Hy mở cửa con đường bí mật, nhảy xuống.
Không gian nơi này đen như mực, không hề khác lúc nàng mới tiến vào.
Sau khi tiến vào con đường bí mật, không thấy tia sáng đâu nữa, la bàn và chìa khóa hình ngôi sao cũng không có cảm ứng gì.
Nếu như không phải la bàn vẫn còn âm ấm, nàng suýt nữa đã cho rằng tất cả những gì vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Môn chủ, người trở về rồi, ma chủ và hoàng hậu Sở Quốc đâu?”
“A Mạc đi tìm hoàng hậu Sở Quốc rồi, chắc hẳn lát nữa sẽ trở về. Từ lão, vừa rồi có người tiến vào hay không?”
Từ lão sững sờ: “Ngoài môn chủ thì không có bất kỳ người nào tiến vào, sao vậy, có phải con đường bí mật bị lộ rồi?”
“Không, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Vậy vừa rồi trong đường bí mật có xuất hiện khác thường gì, hay có tia sáng nào chiếu ra không?”
“Không, tất cả đều bình thường”.
Tất cả đều bình thường?
Kỳ lạ, sao la bàn lại cảm ứng được dấu vết của Long châu chứ?
“Môn chủ, ma chủ cũng đi lâu rồi, muốn thuộc hạ đi xem thử không?”
“Ngươi ở chỗ này đợi là được rồi, bên ngoài canh gác vô cùng nghiêm ngặt, ngươi ra ngoài chỉ hại không lợi”.
Cố Thanh Hy chưa từ bỏ ý định, lệnh cho Từ lão chờ ở nơi này, không được phép đi bất kỳ nơi nào khác.
Có tin tức gì lập tức thông báo cho nàng, bao gồm tình huống khác thường trong đường bí mật, còn mình thì dạo quanh đường bí mật một vòng, hi vọng la bàn lại có thể cảm ứng được cái gì.
Đáng tiếc là, nàng đi qua đi lại hai ba vòng, la bàn cũng không có bất kỳ cảm ứng nào.
“Xem ra, ta đúng là muốn Long châu đến điên rồi”.
Cố Thanh Hy nở nụ cười châm chọc, chuẩn bị thu hồi la bàn, đúng lúc này la bàn lại phát sáng. Trong lòng dấy lên hi vọng, nàng nhanh chóng chạy về phía la bàn cảm ứng được.
Chạy đến giao lộ, phương hướng la bàn chỉ dẫn là bên phải, nhưng bên phải ngoài một bức tường đá ra thì không còn gì khác.
Cố Thanh Hy gõ gõ, khóe miệng nở nụ cười tươi rói.
Nàng dùng sức đẩy tường đá, mà vừa đẩy, tường đá vốn nên kiên cố đã ầm ầm sụp xuống, lộ ra một gian căn phòng bí mật to lớn.
Độ dày của bức tường đá chắn ngang này chỉ mấy centimet, cho dù là một đứa trẻ, chỉ cần gắng sức cũng có thể đẩy ra.
Căn phòng bí mật rộng lớn, có một chiếc giường băng, trên giường băng có một người đàn ông đang nằm.
Một nam nhân trẻ tuổi mặc sa mỏng.
Nam nhân đeo mặt nạ bươm bướm, nhìn không rõ tướng mạo, chỉ thấy làn da hắn ta trắng nõn, trông còn non mềm hơn da thiếu nữ.
Cố Thanh Hy đến gần nhìn thử, suýt chảy luôn máu mũi.
Nam nhân trước mắt không phải ai khác mà chính là Ôn Thiếu Nghi.
Hơn nữa Ôn Thiếu Nghi còn chỉ mặc một chiếc sa mỏng, như ẩn như hiện, nơi cần che căn bản không che nổi.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, toàn thân không cách nào động đậy, nhưng cặp mắt kia lại lộ đầy nôn nóng nhìn chằm chằm nàng, toàn bộ cần cổ và mang tai đã đỏ rực.
Nhìn ra được, hắn ta cũng rất xấu hổ.
…
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ còn có thể gặp ngươi ở nơi này”.
Cố Thanh Hy xoa cằm, bỉ ổi nhìn Ôn Thiếu Nghi, tỉ mỉ quan sát từ đầu đến chân, đặc biệt còn dừng lại nơi dưới thắt lưng hắn ta một lúc lâu, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc.
“Chậc chậc chậc, nhìn không ra, vóc dáng của ngươi vẫn rất được, nhất là nơi đó”.
Giống như sợ Ôn Thiếu Nghi không biết nàng nói đến nơi nào, Cố Thanh Hy còn cố ý rướn rướn người, thiếu điều lại gần quan sát tỉ mỉ mà thôi.
Khuôn mặt Ôn Thiếu Nghi nóng rát, hận không thể che kín bản thân, nhưng toàn thân hắn ta không thể cử động, chỉ có thể sốt ruột trơ mắt nhìn.
Hắn ta yếu ớt mắng: “Ngươi còn là nữ nhân không?”
Nếu không phải nàng, hắn ta cũng không bị Hư Không Thú đánh trọng thương, cận kề cái chết.
Nếu không phải do nàng phái người tập kích đúng lúc hắn ta trị thương, tộc trưởng và mấy đại trưởng lão cũng không bị đánh lén trọng thương.
Hắn ta cũng không đến nỗi phải cởi hết y phục trên người, nằm lên giường hàn băng trị thương.
“Hừ, có ngực, có eo, có dáng, sao ta lại không phải nữ nhân chứ? Trái lại là ngươi đó, ngươi nói thử xem, ta cắt một phát xuống nơi này, ngươi còn là nam nhân không?”
Cố Thanh Hy lật bàn tay lên, một cây dao găm xuất hiện trong tay nàng.
Bình luận facebook