Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 505: Thành thân
Nhưng cơn tức giận như dời non lấp biển cứ ập đến trong hắn ta, đặc biệt là khi nàng liên tục nói ra những lời không biết xấu hổ như thế.
Nữ hoàng chợt hiểu ra: “Trẫm hiểu rồi. Theo lý mà nói thì trẫm nên tôn trọng Ôn công tử trước nhưng dù gì ngươi cũng từ xa đến, lại là tỷ tỷ của Ôn công tử…”
“Ầy, không sao, ta nghĩ kĩ rồi, nếu đệ đệ đã không muốn ta tham gia hôn lễ, ta không tham gia là được. Nghe nói cực Bắc Oa Nhân Quốc có phong cảnh rất đẹp, ta đi ngắm cảnh ở nơi đó cũng được, đợi sau hôn lễ của hai người, ta sẽ đến uống rượu mừng”.
Nữ hoàng thu lại nụ cười: “Ngươi muốn đến vùng đất cực Bắc sao?”
“Sao thế? Lẽ nào nữ hoàng sợ ta đến đó trộm cắp hay giở trò gì à?”
“Nói đi đâu thế, ngươi là tỷ tỷ của Ôn công tử, lại đưa Ôn công tử từ ngàn dặm xa xôi đến đây, trẫm biết ơn còn không kịp nữa là. Bất luận ngươi cần gì thì trẫm cũng sẽ cố hết sức đáp ứng, chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
“Chỉ là… vùng đất cực Bắc cực kỳ nguy hiểm, trăm ngàn năm qua cũng từng có vô số người vào đó nhưng họ gần như đều không thoát ra, chỉ có mình Ôn công tử chạy được”.
“Nữ hoàng, ngươi nói ở đó vô cùng nguy hiểm, không biết ở đó có nguy hiểm gì?”
“Chuyện này… Ở đó Băng Long cấp bảy, là cấp bảy đó”.
Cố Thanh Hy thoáng nét thất vọng.
Nàng còn tưởng có thể hỏi được điều gì đó từ chỗ của nữ hoàng.
Nào ngờ nàng ta lại chẳng biết gì.
“Yên tâm đi, ta sẽ không vào sâu trong vùng đất cực Bắc, chỉ là đứng ngắm cảnh từ xa thôi”.
“Chuyện này…”
“Thật không dám giấu, người cha quá cố của ta và Ôn Thiếu Nghi đã báo mộng, nói rằng ông ấy muốn đến cực Bắc ngắm cảnh. Cha chưa từng báo mộng cho ta, đây là lần đầu tiên, ngươi nói xem, nếu ta không đi thì thật bất hiếu, ầy… Ngươi nói nên làm thế nào?”
Ôn Thiếu Nghi run tay, giận dữ nói: “Cố Thanh Hy…”
Nàng còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
Nữ hoàng động lòng: “Ngươi họ Cố sao?”
“À không, vì người cha quá cố của bọn ta ở rể nên hai tỷ đệ chúng ta được chia ra, một theo họ cha, một theo họ mẹ”.
“Hì…”
Cố Thanh Hy há miệng là nói “người cha đã quá cố” của ta và Ôn Thiếu Nghi, việc này khiến Ôn Thiếu Nghi tức đến trào máu, hộc máu ngay tại chỗ.
Cố Thanh Hy vội vã tiến lên, vừa điểm huyệt hắn ta vừa hoảng hốt thốt lên: “Này, ngươi xem, bệnh của đệ đệ ta lại tái phát rồi, đệ ấy muốn thành thân đến phát điên rồi, không thể kéo dài thêm được nữa, phải mau thành thân thôi”.
“Người đâu! Truyền lệnh của trẫm, lập tức tổ chức hôn lễ, trẫm muốn lập hậu!”
“Vâng…”
“Đợi đã, nữ hoàng bệ hạ, vậy ngươi có cho phép ta đến cực Bắc không? Nếu ngươi không cho phép thì ta sẽ không cho đệ đệ thành thân với ngươi đâu, phải đặt chữ hiếu làm đầu, ta và đệ đệ đều không muốn làm đứa con ngỗ nghịch”.
“Được, được, được hết, trẫm cho phép! Bây giờ việc quan trọng nhất là tiến hành đại lễ lập hậu”.
“Được, chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!”
“Cùng vui, cùng vui!”
Một đàn quạ đen bay qua đầu Ôn Thiếu Nghi.
“Vậy trẫm phái người đưa ngươi đến vùng đất cực Bắc”.
“Vậy thì còn gì bằng”.
Hai người khá là ăn nhịp với nhau.
Một người chỉ mong đẩy Cố Thanh Hy đi để nàng không làm ngáng tay ngáng chân.
Người kia thì chỉ mong đến được vùng đất cực Bắc ngay để tìm ra viên Long châu thứ sáu.
“Vậy ta giao đệ đệ lại cho nữ hoàng, ngươi nhớ là hãy động phòng sớm sớm nhé, để tránh đệ ấy nóng lòng nhưng lại thẹn thùng không dám nói”.
“Tất nhiên, tất nhiên rồi! Tối nay trẫm sẽ động phòng với hắn”.
“Tối nay? Nhanh vậy sao?”
“Đánh nhanh thắng nhanh mà”.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng, nhân lúc mọi người không chú ý, điểm huyệt Ôn Thiếu Nghi rồi cười he he, nói: “Đệ đệ ngoan, hiếm khi nữ hoàng bệ hạ thích đệ như vậy, đệ nhất định phải hầu hạ nữ hoàng cho tốt, đừng có ngang bướng đấy”.
Ôn Thiếu Nghi trừng Cố Thanh Hy.
Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Cố Thanh Hy đã bị giết đến bao nhiêu lần.
“Nữ hoàng bệ hạ, thương tích đệ đệ ta hơi nặng, đầu cũng bị thương, chắc mấy ngày này không động đậy nổi, có điều, chuyện này không ảnh hưởng đến việc hai người động phòng đâu. Sau khi gạo nấu thành cơm, à không, sau khi động phòng hoa chúc xong, nếu như đệ đệ có nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo hoặc làm ra mấy chuyện vượt giới hạn thì cứ trói hắn lại là được”.
Nàng nói xong thì đá lông nheo nữ hoàng, mỉm cười và nói với vẻ chỉ bảo thêm: “Đàn ông mà, đều cần phải uốn nắn”.
Nữ hoàng nghe xong thì nước mắt lưng tròng: “Tỷ tỷ thật tốt”.
Cố Thanh Hy nói xong thì dắt Tiểu Cửu Nhi theo thị vệ rời khỏi đó, chỉ còn lại Ôn Thiếu Nghi đang bị người của Oa Nhân Quốc vây lấy.
Trước khi đi, Cố Thanh Hy còn ngoảnh đầu lại nhìn Ôn Thiếu Nghi, nàng nhìn thấy một ánh mắt phức tạp
Vừa thất vọng, vừa buồn bã, vừa chua xót, vừa chờ mong…
Nhưng lúc nàng dứt khoát ra đi thì chút mong chờ đó cũng trở thành tuyệt vọng.
Trên đường đi, Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn xuống Tiểu Cửu Nhi đang quấn trên cổ tay nàng, khó chịu nói: “Tiểu Cửu Nhi, ngươi nói xem chúng ta làm như thế có quá lắm không?”
“Chuyện này à… Cũng có chút quá đáng, nhưng bọn họ hại Ngọc tộc thê thảm như vậy, chủ nhân cũng chỉ trừng phạt nhẹ thôi. Tiểu Cửu Nhi có đề nghị rất táo bạo”.
“Nói xem”.
“Đợi sau khi nữ hoàng hưởng thụ, có thể nướng cơ thể của hắn cho Tiểu Cửu Nhi ăn không? Tiểu Cửu Nhi nhớ mùi vị trên cơ thể hắn”.
Cố Thanh Hy trừng mắt.
Cái con rắn ngu si này!
Nữ hoàng chợt hiểu ra: “Trẫm hiểu rồi. Theo lý mà nói thì trẫm nên tôn trọng Ôn công tử trước nhưng dù gì ngươi cũng từ xa đến, lại là tỷ tỷ của Ôn công tử…”
“Ầy, không sao, ta nghĩ kĩ rồi, nếu đệ đệ đã không muốn ta tham gia hôn lễ, ta không tham gia là được. Nghe nói cực Bắc Oa Nhân Quốc có phong cảnh rất đẹp, ta đi ngắm cảnh ở nơi đó cũng được, đợi sau hôn lễ của hai người, ta sẽ đến uống rượu mừng”.
Nữ hoàng thu lại nụ cười: “Ngươi muốn đến vùng đất cực Bắc sao?”
“Sao thế? Lẽ nào nữ hoàng sợ ta đến đó trộm cắp hay giở trò gì à?”
“Nói đi đâu thế, ngươi là tỷ tỷ của Ôn công tử, lại đưa Ôn công tử từ ngàn dặm xa xôi đến đây, trẫm biết ơn còn không kịp nữa là. Bất luận ngươi cần gì thì trẫm cũng sẽ cố hết sức đáp ứng, chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
“Chỉ là… vùng đất cực Bắc cực kỳ nguy hiểm, trăm ngàn năm qua cũng từng có vô số người vào đó nhưng họ gần như đều không thoát ra, chỉ có mình Ôn công tử chạy được”.
“Nữ hoàng, ngươi nói ở đó vô cùng nguy hiểm, không biết ở đó có nguy hiểm gì?”
“Chuyện này… Ở đó Băng Long cấp bảy, là cấp bảy đó”.
Cố Thanh Hy thoáng nét thất vọng.
Nàng còn tưởng có thể hỏi được điều gì đó từ chỗ của nữ hoàng.
Nào ngờ nàng ta lại chẳng biết gì.
“Yên tâm đi, ta sẽ không vào sâu trong vùng đất cực Bắc, chỉ là đứng ngắm cảnh từ xa thôi”.
“Chuyện này…”
“Thật không dám giấu, người cha quá cố của ta và Ôn Thiếu Nghi đã báo mộng, nói rằng ông ấy muốn đến cực Bắc ngắm cảnh. Cha chưa từng báo mộng cho ta, đây là lần đầu tiên, ngươi nói xem, nếu ta không đi thì thật bất hiếu, ầy… Ngươi nói nên làm thế nào?”
Ôn Thiếu Nghi run tay, giận dữ nói: “Cố Thanh Hy…”
Nàng còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
Nữ hoàng động lòng: “Ngươi họ Cố sao?”
“À không, vì người cha quá cố của bọn ta ở rể nên hai tỷ đệ chúng ta được chia ra, một theo họ cha, một theo họ mẹ”.
“Hì…”
Cố Thanh Hy há miệng là nói “người cha đã quá cố” của ta và Ôn Thiếu Nghi, việc này khiến Ôn Thiếu Nghi tức đến trào máu, hộc máu ngay tại chỗ.
Cố Thanh Hy vội vã tiến lên, vừa điểm huyệt hắn ta vừa hoảng hốt thốt lên: “Này, ngươi xem, bệnh của đệ đệ ta lại tái phát rồi, đệ ấy muốn thành thân đến phát điên rồi, không thể kéo dài thêm được nữa, phải mau thành thân thôi”.
“Người đâu! Truyền lệnh của trẫm, lập tức tổ chức hôn lễ, trẫm muốn lập hậu!”
“Vâng…”
“Đợi đã, nữ hoàng bệ hạ, vậy ngươi có cho phép ta đến cực Bắc không? Nếu ngươi không cho phép thì ta sẽ không cho đệ đệ thành thân với ngươi đâu, phải đặt chữ hiếu làm đầu, ta và đệ đệ đều không muốn làm đứa con ngỗ nghịch”.
“Được, được, được hết, trẫm cho phép! Bây giờ việc quan trọng nhất là tiến hành đại lễ lập hậu”.
“Được, chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!”
“Cùng vui, cùng vui!”
Một đàn quạ đen bay qua đầu Ôn Thiếu Nghi.
“Vậy trẫm phái người đưa ngươi đến vùng đất cực Bắc”.
“Vậy thì còn gì bằng”.
Hai người khá là ăn nhịp với nhau.
Một người chỉ mong đẩy Cố Thanh Hy đi để nàng không làm ngáng tay ngáng chân.
Người kia thì chỉ mong đến được vùng đất cực Bắc ngay để tìm ra viên Long châu thứ sáu.
“Vậy ta giao đệ đệ lại cho nữ hoàng, ngươi nhớ là hãy động phòng sớm sớm nhé, để tránh đệ ấy nóng lòng nhưng lại thẹn thùng không dám nói”.
“Tất nhiên, tất nhiên rồi! Tối nay trẫm sẽ động phòng với hắn”.
“Tối nay? Nhanh vậy sao?”
“Đánh nhanh thắng nhanh mà”.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng, nhân lúc mọi người không chú ý, điểm huyệt Ôn Thiếu Nghi rồi cười he he, nói: “Đệ đệ ngoan, hiếm khi nữ hoàng bệ hạ thích đệ như vậy, đệ nhất định phải hầu hạ nữ hoàng cho tốt, đừng có ngang bướng đấy”.
Ôn Thiếu Nghi trừng Cố Thanh Hy.
Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Cố Thanh Hy đã bị giết đến bao nhiêu lần.
“Nữ hoàng bệ hạ, thương tích đệ đệ ta hơi nặng, đầu cũng bị thương, chắc mấy ngày này không động đậy nổi, có điều, chuyện này không ảnh hưởng đến việc hai người động phòng đâu. Sau khi gạo nấu thành cơm, à không, sau khi động phòng hoa chúc xong, nếu như đệ đệ có nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo hoặc làm ra mấy chuyện vượt giới hạn thì cứ trói hắn lại là được”.
Nàng nói xong thì đá lông nheo nữ hoàng, mỉm cười và nói với vẻ chỉ bảo thêm: “Đàn ông mà, đều cần phải uốn nắn”.
Nữ hoàng nghe xong thì nước mắt lưng tròng: “Tỷ tỷ thật tốt”.
Cố Thanh Hy nói xong thì dắt Tiểu Cửu Nhi theo thị vệ rời khỏi đó, chỉ còn lại Ôn Thiếu Nghi đang bị người của Oa Nhân Quốc vây lấy.
Trước khi đi, Cố Thanh Hy còn ngoảnh đầu lại nhìn Ôn Thiếu Nghi, nàng nhìn thấy một ánh mắt phức tạp
Vừa thất vọng, vừa buồn bã, vừa chua xót, vừa chờ mong…
Nhưng lúc nàng dứt khoát ra đi thì chút mong chờ đó cũng trở thành tuyệt vọng.
Trên đường đi, Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn xuống Tiểu Cửu Nhi đang quấn trên cổ tay nàng, khó chịu nói: “Tiểu Cửu Nhi, ngươi nói xem chúng ta làm như thế có quá lắm không?”
“Chuyện này à… Cũng có chút quá đáng, nhưng bọn họ hại Ngọc tộc thê thảm như vậy, chủ nhân cũng chỉ trừng phạt nhẹ thôi. Tiểu Cửu Nhi có đề nghị rất táo bạo”.
“Nói xem”.
“Đợi sau khi nữ hoàng hưởng thụ, có thể nướng cơ thể của hắn cho Tiểu Cửu Nhi ăn không? Tiểu Cửu Nhi nhớ mùi vị trên cơ thể hắn”.
Cố Thanh Hy trừng mắt.
Cái con rắn ngu si này!
Bình luận facebook