Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 506: Không về
Lúc đó nàng chỉ nói đùa là cho nó ăn tứ chi của hắn ta, không ngờ nó vẫn còn nhớ thương đến tận bây giờ.
“Nếu ngươi dám ăn hắn ta, ta ăn ngươi trước”.
“Chủ nhân, cô trọng sắc khinh rắn”.
“Lăn đi ngủ đi”.
Thị vệ dẫn đường phía trước nghe thấy Cố Thanh Hy lẩm bẩm một mình, không nhịn được quay đầu hỏi: “Tiểu thư, không biết cô đang nói cái gì…”
“Không có gì, nơi này còn cách vùng đất cực Bắc bao xa?”
“Không xa lắm, leo qua năm ngọn núi tuyết này là đến rồi”.
Năm ngọn núi tuyết?
Núi tuyết này vừa cao vừa dốc vừa lớn, đừng nói là đám người lùn, cho dù là nàng cũng không dễ leo qua.
“Leo qua năm ngọn núi tuyết này cần bao lâu”.
“Cần khoảng ba tháng”.
“Ba tháng?”
Giọng nói của Cố Thanh Hy đột nhiên tăng cao.
Đã sắp đến mười năm trăng tròn.
Nàng nào chờ được ba tháng.
Chờ ba tháng sau trở về, Thần Phi đại ca đi chầu ông bà từ tám kiếp rồi.
“Tiểu Cửu Nhi, đừng ngủ nữa, lập tức cõng chúng ta đến vùng đất cực Bắc đi”.
“Chủ nhân, Tiểu Cửu Nhi vừa lạnh vừa buồn ngủ”.
“Đây là mệnh lệnh”.
Nàng cầm đuôi Tiểu Cửu Nhi nhấc ngược lên, ép nó tỉnh táo lại.
Con rắn này, không phải ăn thì chính là ngủ.
Tiểu Cửu Nhi ăn vạ quấn quanh cổ tay nàng.
Cố Thanh Hy dứt khoát ném nó xuống mặt đất: “Nếu ngươi không cõng chúng ta qua đó, về sau cũng đừng quấn lấy ta nữa! Làm một con rắn hoang lang thang đi”.
“Vậy cô cho ta hai mươi con heo nướng nữa, nơi này thật sự rất lạnh, càng đi về phía trước càng lạnh, ta sắp cõng không nổi rồi”.
“Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được viên Long châu thứ sáu, đừng nói là hai mươi con, hai trăm con cũng không thành vấn đề, nhưng nếu không tìm được viên Long châu thứ sáu, dù là một con, ngươi cũng đừng mong được ăn”.
“Hào phóng vậy à?”
Tiểu Cửu Nhi tỏ vẻ không tin.
Chủ nhân càng ngày càng biết lừa dối.
Nhưng mà nghĩ đến tầm quan trọng của Long châu, cho dù Tiểu Cửu Nhi không cam lòng thế nào thì vẫn nhanh chóng biến thân.
Từ dáng vẻ nhỏ như cây đũa dần dần biến lớn, biến thành mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét, hơn một trăm mét…
Cái đầu kia cũng từ một cái biến thành ba cái, sau đó biến thành sáu cái, cuối cùng biến thành chín cái đầu to lớn.
“A… quỷ…”
Hai thị vệ dẫn đường sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, lộn nhào lăn xuống sườn núi.
Tiểu Cửu Nhi vẫy đuôi, trực tiếp cuốn bọn họ lên người.
“Quỷ gì chứ, ta chính là vua của các loài rắn, các loài rắn trong thiên hạ đều mặc cho ta sai khiến”.
Cố Thanh Hy nhảy lên, bò trên lưng Tiểu Cửu Nhi, an ủi: “Yên tâm, đây là thú nuôi của ta, sẽ không ăn người, rất an toàn. Tiểu Cửu Nhi, đi!”
Hai thị vệ vẫn chưa bình tĩnh sau cơn hoảng sợ thì cơ thể to lớn của Tiểu Cửu Nhi đã đột nhiên tăng tốc, uốn lượn bò lên đỉnh núi tuyết.
“A… a… a…”
Hai thị vệ ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn không dám mở mắt, trong lòng hoảng sợ khôn cùng.
Cố Thanh Hy kéo tay các nàng, ra hiệu các nàng bình tĩnh.
“Núi tuyết lớn như vậy, nếu như không có các ngươi dẫn đường thì sẽ rất dễ đi lạc”.
“Đi đi đi đi… đi sang trái, sau đó đi thẳng… đi thẳng đi thẳng… vậy là đến rồi”.
“Tiểu Cửu Nhi, tăng tốc độ lên nhanh nhất, ta muốn đến vùng đất cực Bắc trong thời gian ngắn nhất”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi bất mãn kháng nghị.
Hai tên lùn kia tiểu ướt lưng nó rồi.
“Ướt hả, không phải tắm một cái là sạch rồi sao, lải nhải cái gì”.
“Xì…”
Rắn lớn lao xuống, trong nháy mắt đã đi về phía trước không biết bao nhiêu mét.
Cố Thanh Hy ghi nhớ toàn bộ địa thế dãy núi nơi xa trong đầu.
Trong lòng lại nghĩ đến tình cảnh của Ôn Thiếu Nghi.
Ôn Thiếu Nghi là người của Thiên Phần tộc, mà Thiên Phần tộc dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đối phó với Ngọc tộc.
Đáng lẽ nàng căn bản không cần thương hại hắn ta, nhưng không biết vì sao, ánh mắt tuyệt vọng của Ôn Thiếu Nghi trước khi nàng đi lại không ngừng quanh quẩn trong đầu.
Nữ hoàng Oa Nhân Quốc béo ục béo ịch, đôi mắt gian xảo, khi nhìn Ôn Thiếu Nghi không hề có ý tốt, mang suy nghĩ nhất định phải có được.
Có lẽ đã thèm muốn Ôn Thiếu Nghi rất lâu.
Rơi vào trong tay nữ hoàng, không chừng đời này của Ôn Thiếu Nghi sẽ thật sự bị hủy hoại.
Nàng phiền muộn không biết có nên quay về mang Ôn Thiếu Nghi ra hay không.
Bây giờ quay về, không tránh được việc lãng phí rất nhiều thời gian.
Con dân của Ngọc tộc đã không còn thời gian để chờ đợi rồi.
Nếu không quay về…
Trong lúc Cố Thanh Hy suy nghĩ, Tiểu Cửu Nhi đã dừng lại, xì xì hô lên: “Chủ nhân, đây chính là lối vào của vùng đất cực Bắc”.
Hai thị vệ vừa xuống khỏi người rắn đã nôn mửa dữ dội.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu quan sát, nơi này ngoài những ngọn núi tuyết cao vút vào tận trong mây ra thì chỉ còn những dòng sông băng.
Có lẽ do vị trí địa lý tương đối cao, nhiệt độ của nơi này lạnh hơn bên dưới rất nhiều, nàng có nội công hộ thể mà vẫn lạnh run cầm cập.
Lối vào là sông băng, rất hẹp, chỉ đủ cho một người tiến vào, từ bên ngoài nhìn vào cũng không nhìn ra được rốt cuộc bên trong có cái gì.
“Cô… cô nương… đây chính là lối vào vùng đất cực Bắc, cô xem xong rồi thì nhanh chóng trở… trở về cùng bọn ta”.
Hai thị vệ lạnh run cầm cập, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, cộng thêm đầu óc đang choáng váng, đứng còn không vững được.
Tiểu Cửu Nhi kiêu ngạo nói: “Nơi này không còn chuyện của các ngươi, các ngươi có thể lui xuống, ta và chủ nhân đi vào tìm heo nướng ăn”.
“Nếu ngươi dám ăn hắn ta, ta ăn ngươi trước”.
“Chủ nhân, cô trọng sắc khinh rắn”.
“Lăn đi ngủ đi”.
Thị vệ dẫn đường phía trước nghe thấy Cố Thanh Hy lẩm bẩm một mình, không nhịn được quay đầu hỏi: “Tiểu thư, không biết cô đang nói cái gì…”
“Không có gì, nơi này còn cách vùng đất cực Bắc bao xa?”
“Không xa lắm, leo qua năm ngọn núi tuyết này là đến rồi”.
Năm ngọn núi tuyết?
Núi tuyết này vừa cao vừa dốc vừa lớn, đừng nói là đám người lùn, cho dù là nàng cũng không dễ leo qua.
“Leo qua năm ngọn núi tuyết này cần bao lâu”.
“Cần khoảng ba tháng”.
“Ba tháng?”
Giọng nói của Cố Thanh Hy đột nhiên tăng cao.
Đã sắp đến mười năm trăng tròn.
Nàng nào chờ được ba tháng.
Chờ ba tháng sau trở về, Thần Phi đại ca đi chầu ông bà từ tám kiếp rồi.
“Tiểu Cửu Nhi, đừng ngủ nữa, lập tức cõng chúng ta đến vùng đất cực Bắc đi”.
“Chủ nhân, Tiểu Cửu Nhi vừa lạnh vừa buồn ngủ”.
“Đây là mệnh lệnh”.
Nàng cầm đuôi Tiểu Cửu Nhi nhấc ngược lên, ép nó tỉnh táo lại.
Con rắn này, không phải ăn thì chính là ngủ.
Tiểu Cửu Nhi ăn vạ quấn quanh cổ tay nàng.
Cố Thanh Hy dứt khoát ném nó xuống mặt đất: “Nếu ngươi không cõng chúng ta qua đó, về sau cũng đừng quấn lấy ta nữa! Làm một con rắn hoang lang thang đi”.
“Vậy cô cho ta hai mươi con heo nướng nữa, nơi này thật sự rất lạnh, càng đi về phía trước càng lạnh, ta sắp cõng không nổi rồi”.
“Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được viên Long châu thứ sáu, đừng nói là hai mươi con, hai trăm con cũng không thành vấn đề, nhưng nếu không tìm được viên Long châu thứ sáu, dù là một con, ngươi cũng đừng mong được ăn”.
“Hào phóng vậy à?”
Tiểu Cửu Nhi tỏ vẻ không tin.
Chủ nhân càng ngày càng biết lừa dối.
Nhưng mà nghĩ đến tầm quan trọng của Long châu, cho dù Tiểu Cửu Nhi không cam lòng thế nào thì vẫn nhanh chóng biến thân.
Từ dáng vẻ nhỏ như cây đũa dần dần biến lớn, biến thành mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét, hơn một trăm mét…
Cái đầu kia cũng từ một cái biến thành ba cái, sau đó biến thành sáu cái, cuối cùng biến thành chín cái đầu to lớn.
“A… quỷ…”
Hai thị vệ dẫn đường sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, lộn nhào lăn xuống sườn núi.
Tiểu Cửu Nhi vẫy đuôi, trực tiếp cuốn bọn họ lên người.
“Quỷ gì chứ, ta chính là vua của các loài rắn, các loài rắn trong thiên hạ đều mặc cho ta sai khiến”.
Cố Thanh Hy nhảy lên, bò trên lưng Tiểu Cửu Nhi, an ủi: “Yên tâm, đây là thú nuôi của ta, sẽ không ăn người, rất an toàn. Tiểu Cửu Nhi, đi!”
Hai thị vệ vẫn chưa bình tĩnh sau cơn hoảng sợ thì cơ thể to lớn của Tiểu Cửu Nhi đã đột nhiên tăng tốc, uốn lượn bò lên đỉnh núi tuyết.
“A… a… a…”
Hai thị vệ ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn không dám mở mắt, trong lòng hoảng sợ khôn cùng.
Cố Thanh Hy kéo tay các nàng, ra hiệu các nàng bình tĩnh.
“Núi tuyết lớn như vậy, nếu như không có các ngươi dẫn đường thì sẽ rất dễ đi lạc”.
“Đi đi đi đi… đi sang trái, sau đó đi thẳng… đi thẳng đi thẳng… vậy là đến rồi”.
“Tiểu Cửu Nhi, tăng tốc độ lên nhanh nhất, ta muốn đến vùng đất cực Bắc trong thời gian ngắn nhất”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi bất mãn kháng nghị.
Hai tên lùn kia tiểu ướt lưng nó rồi.
“Ướt hả, không phải tắm một cái là sạch rồi sao, lải nhải cái gì”.
“Xì…”
Rắn lớn lao xuống, trong nháy mắt đã đi về phía trước không biết bao nhiêu mét.
Cố Thanh Hy ghi nhớ toàn bộ địa thế dãy núi nơi xa trong đầu.
Trong lòng lại nghĩ đến tình cảnh của Ôn Thiếu Nghi.
Ôn Thiếu Nghi là người của Thiên Phần tộc, mà Thiên Phần tộc dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đối phó với Ngọc tộc.
Đáng lẽ nàng căn bản không cần thương hại hắn ta, nhưng không biết vì sao, ánh mắt tuyệt vọng của Ôn Thiếu Nghi trước khi nàng đi lại không ngừng quanh quẩn trong đầu.
Nữ hoàng Oa Nhân Quốc béo ục béo ịch, đôi mắt gian xảo, khi nhìn Ôn Thiếu Nghi không hề có ý tốt, mang suy nghĩ nhất định phải có được.
Có lẽ đã thèm muốn Ôn Thiếu Nghi rất lâu.
Rơi vào trong tay nữ hoàng, không chừng đời này của Ôn Thiếu Nghi sẽ thật sự bị hủy hoại.
Nàng phiền muộn không biết có nên quay về mang Ôn Thiếu Nghi ra hay không.
Bây giờ quay về, không tránh được việc lãng phí rất nhiều thời gian.
Con dân của Ngọc tộc đã không còn thời gian để chờ đợi rồi.
Nếu không quay về…
Trong lúc Cố Thanh Hy suy nghĩ, Tiểu Cửu Nhi đã dừng lại, xì xì hô lên: “Chủ nhân, đây chính là lối vào của vùng đất cực Bắc”.
Hai thị vệ vừa xuống khỏi người rắn đã nôn mửa dữ dội.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu quan sát, nơi này ngoài những ngọn núi tuyết cao vút vào tận trong mây ra thì chỉ còn những dòng sông băng.
Có lẽ do vị trí địa lý tương đối cao, nhiệt độ của nơi này lạnh hơn bên dưới rất nhiều, nàng có nội công hộ thể mà vẫn lạnh run cầm cập.
Lối vào là sông băng, rất hẹp, chỉ đủ cho một người tiến vào, từ bên ngoài nhìn vào cũng không nhìn ra được rốt cuộc bên trong có cái gì.
“Cô… cô nương… đây chính là lối vào vùng đất cực Bắc, cô xem xong rồi thì nhanh chóng trở… trở về cùng bọn ta”.
Hai thị vệ lạnh run cầm cập, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, cộng thêm đầu óc đang choáng váng, đứng còn không vững được.
Tiểu Cửu Nhi kiêu ngạo nói: “Nơi này không còn chuyện của các ngươi, các ngươi có thể lui xuống, ta và chủ nhân đi vào tìm heo nướng ăn”.
Bình luận facebook