Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 509: Thắng giặc bắt tướng
Nàng nở nụ cười nói: "Chậc chậc chậc, vóc dáng này đúng là quá tuyệt, đừng nói là nữ đế muốn ức hiếp, ngay cả ta thấy cũng muốn ức hiếp".
"Thả ta ra".
"Ta còn chưa thưởng thức xong, đường cong của ngươi, chậc chậc chậc, so với Dạ Mặc Uyên..."
"Cố Thanh Hy...", Ôn Thiếu Nghi gần như rít gào.
Áo của hắn ta gần như đã bị cởi ra hết.
Tất cả đều phơi bày trước mặt nàng.
Nàng không thể nghĩ đến cảm xúc của hắn ta một chút sao?
Cố Thanh Hy giật mình lùi lại vài bước, giả vờ sợ hãi nói: "Sao ngươi lại hung dữ như vậy? Là nữ đế cởi y phục của ngươi, không phải ta, ngươi hung hăng với ta làm gì?"
"Nếu không nhờ có ta thì ngươi đã bị nàng ta chiếm đoạt từ lâu rồi, đúng là làm ơn mắc oán".
Ôn Thiếu Nghi tức giận đến nỗi không nói nên lời.
Nếu như không phải vì nàng bán đứng hắn ta thì liệu hắn ta có bị bắt trói ở đây và bị người khác làm nhục hay không?
Cố Thanh Hy sờ cằm, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm.
"Nhưng tư thế này của ngươi thật sự rất mê người, ngươi nói xem, khi nào thì chúng ta cũng thử xem võ công trên giường của ai giỏi hơn".
"Nữ nhân vô sỉ!"
"Răng của ta vẫn còn đầy đủ hai hàm đó nhé!"
"..."
"Có thích khách, bảo vệ bệ hạ..."
Ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ hô to, lập tức có rất nhiều thị vệ điên cuồng vọt tới.
Cố Thanh Hy mò mẫm trên giường, mất một lúc mới tìm ra cơ quan ở đầu giường.
Một tiếng răng rắc vang lên, Cố Thanh Hy ấn vào cơ quan hình tròn ở đầu giường, sợi xích trên người Ôn Thiếu Nghi liền mở ra.
Ôn Thiếu Nghi theo bản năng liền tóm lấy y phục bị nữ đế xé rách mà mặc vào.
Gần như cùng lúc, Hoa tướng quân đã dẫn một số lượng lớn thị vệ xông vào tẩm cung.
Hoa tướng quân nhìn thấy nữ đế té trên mặt đất, lại thấy Cố Thanh Hy xông vào tháo bỏ dây xích trên người Ôn Thiếu Nghi thì lập tức hiểu ra, nhanh chóng đỡ nữ đế dậy rồi giận dữ nói: "Bọn chúng là mật thám, người đâu, mau bắt bọn chúng lại".
Đám người lùn tràn lên dày đặc, giơ trường kích hung hăng bổ về phía hai người Cố Thanh Hy.
Hai tay Cố Thanh Hy lướt qua, tóm được không ít trường kích, nàng nhẹ nhàng vung tay khiến cho đám người lùn hộc máu ngã xuống, trọng thương không đứng dậy nổi.
"Hay lắm, ngươi đã ám hại bệ hạ của bọn ta còn mưu toan cướp đi phượng hậu, hiện tại lại dám đả thương nhiều binh lính của Oa Nhân quốc ta như vậy, xông lên giết cho ta..."
Cố Thanh Hy ngơ ngác nhìn xuống tay phải của mình.
Nàng thề.
Nàng thật sự không dùng lực.
Nàng biết đám người này yếu đuối như bã đậu cho nên đã thủ hạ lưu tình, ra tay vô cùng nhẹ nhàng.
Theo lệnh Hoa tướng quân, đám người lùn biết rõ không địch lại nhưng vẫn xông lên. Cho dù con đường phía trước chính là tử lộ nhưng bọn họ vẫn không chùng bước, thề cùng nàng đồng quy vu tận.
Cố Thanh Hy không biết nên khen bọn họ dũng cảm hay là chê bọn họ ngu ngốc nữa.
"Tất cả dừng tay, nếu không đừng trách ta vô tình".
"Cho dù ngươi đã cứu thái nữ thì sao? Chuyện ngươi là mật thám không thể thay đổi, chuyện ngươi ám hại bệ hạ cũng không thể thay đổi. Cho dù hôm nay toàn quân ta bị diệt thì cũng phải giết được kẻ tay sai lòng lang dạ sói như ngươi!"
Tay sai lòng lang dạ sói?
Chuyện quái gì vậy?
Có nhầm hay không thế?
Một Oa Nhân quốc nhỏ bé có cái gì đáng để nàng do thám?
Sao họ có thể nghĩ nàng là mật thám của một quốc gia khác được?
Cố Thanh Hy giải thích nhưng tất cả những người lùn lùn đều không tin.
Bất ngờ có một cây kích đâm thẳng vào người của Cố Thanh Hy.
Tuy rằng khí lực của bọn họ nhỏ, một kích này không đến mức tạo cho nàng vết thương chí mạng nhưng vẫn khiến nàng khá đau.
Cố Thanh Hy đã bắt đầu đánh trả, đám người lùn thấp bé không chết cũng bị trọng thương.
Nếu như nàng không đánh trả thì toàn thân nàng sẽ bị thương.
Cố Thanh Hy tức giận nói: "Họ Ôn kia, ngươi không nghĩ ra cách nào hay sao?"
"Võ công của ta bị ngươi khóa trụ, lại đói bụng suốt bốn ngày, toàn thân vô lực, làm sao có thể giúp ngươi".
Không phải hắn ta không có khí lực.
Rõ ràng là hắn ta không muốn giúp vì muốn trả thù nàng.
Thắng giặc phải bắt tướng, Cố Thanh Hy vận nội lực lên lòng bàn tay, hút Hoa tướng quân ở cách đó không xa tới gần rồi tóm lấy cổ của nàng ta.
"Tất cả dừng tay, nếu không ta sẽ giết nàng ta".
Hoa tướng quân có bộ dáng tráng kiện nhưng chỉ cao tới đùi nên Cố Thanh Hy phải ngồi chồm hổm xuống.
Đám thị vệ đều cố kỵ nên phải dừng tay, nộ khí đằng đằng trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy.
"Nhường đường, mở cổng cung ra, thả bọn ta rời đi, nếu không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Hoa tướng quân".
Hoa tướng quân bị bắt nhưng trên nét mặt không hề lộ ra sự sợ hãi, ngược lại còn bật cười sảng khoái.
"Ngươi cho rằng chỉ cần bắt ta thì có thể an toàn rời khỏi hoàng cung hay sao? Ta nhổ vào, có nằm mơ cũng đừng nghĩ tới!"
Hoa tướng quân quay đầu nhìn đám thị vệ của nàng ta rồi kiên định nói: ""Bản tướng quân ra lệnh cho các ngươi không cần lo lắng cho sống chết của bản tướng quân, ta muốn các ngươi bất chấp tất cả mà giết chết nữ nhân này".
"Thả ta ra".
"Ta còn chưa thưởng thức xong, đường cong của ngươi, chậc chậc chậc, so với Dạ Mặc Uyên..."
"Cố Thanh Hy...", Ôn Thiếu Nghi gần như rít gào.
Áo của hắn ta gần như đã bị cởi ra hết.
Tất cả đều phơi bày trước mặt nàng.
Nàng không thể nghĩ đến cảm xúc của hắn ta một chút sao?
Cố Thanh Hy giật mình lùi lại vài bước, giả vờ sợ hãi nói: "Sao ngươi lại hung dữ như vậy? Là nữ đế cởi y phục của ngươi, không phải ta, ngươi hung hăng với ta làm gì?"
"Nếu không nhờ có ta thì ngươi đã bị nàng ta chiếm đoạt từ lâu rồi, đúng là làm ơn mắc oán".
Ôn Thiếu Nghi tức giận đến nỗi không nói nên lời.
Nếu như không phải vì nàng bán đứng hắn ta thì liệu hắn ta có bị bắt trói ở đây và bị người khác làm nhục hay không?
Cố Thanh Hy sờ cằm, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm.
"Nhưng tư thế này của ngươi thật sự rất mê người, ngươi nói xem, khi nào thì chúng ta cũng thử xem võ công trên giường của ai giỏi hơn".
"Nữ nhân vô sỉ!"
"Răng của ta vẫn còn đầy đủ hai hàm đó nhé!"
"..."
"Có thích khách, bảo vệ bệ hạ..."
Ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ hô to, lập tức có rất nhiều thị vệ điên cuồng vọt tới.
Cố Thanh Hy mò mẫm trên giường, mất một lúc mới tìm ra cơ quan ở đầu giường.
Một tiếng răng rắc vang lên, Cố Thanh Hy ấn vào cơ quan hình tròn ở đầu giường, sợi xích trên người Ôn Thiếu Nghi liền mở ra.
Ôn Thiếu Nghi theo bản năng liền tóm lấy y phục bị nữ đế xé rách mà mặc vào.
Gần như cùng lúc, Hoa tướng quân đã dẫn một số lượng lớn thị vệ xông vào tẩm cung.
Hoa tướng quân nhìn thấy nữ đế té trên mặt đất, lại thấy Cố Thanh Hy xông vào tháo bỏ dây xích trên người Ôn Thiếu Nghi thì lập tức hiểu ra, nhanh chóng đỡ nữ đế dậy rồi giận dữ nói: "Bọn chúng là mật thám, người đâu, mau bắt bọn chúng lại".
Đám người lùn tràn lên dày đặc, giơ trường kích hung hăng bổ về phía hai người Cố Thanh Hy.
Hai tay Cố Thanh Hy lướt qua, tóm được không ít trường kích, nàng nhẹ nhàng vung tay khiến cho đám người lùn hộc máu ngã xuống, trọng thương không đứng dậy nổi.
"Hay lắm, ngươi đã ám hại bệ hạ của bọn ta còn mưu toan cướp đi phượng hậu, hiện tại lại dám đả thương nhiều binh lính của Oa Nhân quốc ta như vậy, xông lên giết cho ta..."
Cố Thanh Hy ngơ ngác nhìn xuống tay phải của mình.
Nàng thề.
Nàng thật sự không dùng lực.
Nàng biết đám người này yếu đuối như bã đậu cho nên đã thủ hạ lưu tình, ra tay vô cùng nhẹ nhàng.
Theo lệnh Hoa tướng quân, đám người lùn biết rõ không địch lại nhưng vẫn xông lên. Cho dù con đường phía trước chính là tử lộ nhưng bọn họ vẫn không chùng bước, thề cùng nàng đồng quy vu tận.
Cố Thanh Hy không biết nên khen bọn họ dũng cảm hay là chê bọn họ ngu ngốc nữa.
"Tất cả dừng tay, nếu không đừng trách ta vô tình".
"Cho dù ngươi đã cứu thái nữ thì sao? Chuyện ngươi là mật thám không thể thay đổi, chuyện ngươi ám hại bệ hạ cũng không thể thay đổi. Cho dù hôm nay toàn quân ta bị diệt thì cũng phải giết được kẻ tay sai lòng lang dạ sói như ngươi!"
Tay sai lòng lang dạ sói?
Chuyện quái gì vậy?
Có nhầm hay không thế?
Một Oa Nhân quốc nhỏ bé có cái gì đáng để nàng do thám?
Sao họ có thể nghĩ nàng là mật thám của một quốc gia khác được?
Cố Thanh Hy giải thích nhưng tất cả những người lùn lùn đều không tin.
Bất ngờ có một cây kích đâm thẳng vào người của Cố Thanh Hy.
Tuy rằng khí lực của bọn họ nhỏ, một kích này không đến mức tạo cho nàng vết thương chí mạng nhưng vẫn khiến nàng khá đau.
Cố Thanh Hy đã bắt đầu đánh trả, đám người lùn thấp bé không chết cũng bị trọng thương.
Nếu như nàng không đánh trả thì toàn thân nàng sẽ bị thương.
Cố Thanh Hy tức giận nói: "Họ Ôn kia, ngươi không nghĩ ra cách nào hay sao?"
"Võ công của ta bị ngươi khóa trụ, lại đói bụng suốt bốn ngày, toàn thân vô lực, làm sao có thể giúp ngươi".
Không phải hắn ta không có khí lực.
Rõ ràng là hắn ta không muốn giúp vì muốn trả thù nàng.
Thắng giặc phải bắt tướng, Cố Thanh Hy vận nội lực lên lòng bàn tay, hút Hoa tướng quân ở cách đó không xa tới gần rồi tóm lấy cổ của nàng ta.
"Tất cả dừng tay, nếu không ta sẽ giết nàng ta".
Hoa tướng quân có bộ dáng tráng kiện nhưng chỉ cao tới đùi nên Cố Thanh Hy phải ngồi chồm hổm xuống.
Đám thị vệ đều cố kỵ nên phải dừng tay, nộ khí đằng đằng trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy.
"Nhường đường, mở cổng cung ra, thả bọn ta rời đi, nếu không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Hoa tướng quân".
Hoa tướng quân bị bắt nhưng trên nét mặt không hề lộ ra sự sợ hãi, ngược lại còn bật cười sảng khoái.
"Ngươi cho rằng chỉ cần bắt ta thì có thể an toàn rời khỏi hoàng cung hay sao? Ta nhổ vào, có nằm mơ cũng đừng nghĩ tới!"
Hoa tướng quân quay đầu nhìn đám thị vệ của nàng ta rồi kiên định nói: ""Bản tướng quân ra lệnh cho các ngươi không cần lo lắng cho sống chết của bản tướng quân, ta muốn các ngươi bất chấp tất cả mà giết chết nữ nhân này".
Bình luận facebook