• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (2 Viewers)

  • Chương 513-514

Chương 513: Ân oán hai tộc

Ôn Thiếu Nghi ngờ vực nhìn về phía cổ tay nàng.

Tiểu Cửu Nhi tham ăn thành thói, ngửi thấy mùi thịt thì không thể nào không tỉnh dậy.

Sao giờ nó vẫn còn ngủ say?

Chẳng lẽ Cố Thanh Hy đã làm gì nó rồi.

Mặc dù không biết mục đích của Cố Thanh Hy là gì, nhưng Ôn Thiếu Nghi rất rõ một chuyện, đó chính là nàng tuyệt đối không tặng thỏ nướng cho hắn ta ăn.

Nàng sẽ chỉ sỉ nhục hắn ta.

Điều khiến Ôn Thiếu Nghi không ngờ được chính là, Cố Thanh Hy lại đang cầm một con thỏ nướng trong đó đưa đến trước mặt hắn ta.

Giọng điệu ôn hòa, nói: “Mấy ngày mấy đêm không ăn rồi, mau ăn đi, miễn cho chết đói trong núi tuyết này, không ai nhặt xác cho ngươi đâu”.

Ôn Thiếu Nghi sững sờ.

“Cho ta?”

“Nơi này ngoài ngươi ra thì còn có người nào khác à?”

Cố Thanh Hy nhét thỏ nướng vào trong tay hắn ta, mình cũng cầm một con khác lên: “Nơi này rất khó kiếm được thịt rừng, ta chỉ bắt được ba con, sắp phải chiến đấu một hồi ác liệt rồi, ta cũng cần bổ sung năng lượng, một con cho ngươi, một cho ta, còn lại để lại cho Tiểu Cửu Nhi”.

“Nhìn cái gì, chúng ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi, trong thời gian một chén trà, nếu ngươi ăn không hết, ta cũng không đợi ngươi nữa”.

Khóe miệng Ôn Thiếu Nghi lộ ra ý cười mà ngay cả hắn ta cũng không nhận ra, sau đó ưu nhã ăn thỏ nướng.

Đây là một hình ảnh cực kỳ ấm áp.

Một nam một nữ, một đỏ một trắng, ngồi bên cạnh đống lửa, im lặng ăn thỏ nướng, tựa như một bức tranh xinh đẹp yên bình trong tuyết.

Đôi nam nữ này có khí chất xuất chúng, tao nhã cao quý, lại có vẻ đẹp khuynh thành, bất kỳ người nào nhìn thấy đều không tránh được đắm chìm.

“Vì sao ngươi căm thù người của Thiên Phần tộc như vậy?”

Tiếng nói của Ôn Thiếu Nghi rất nhẹ, nhẹ như thể đang lẩm bẩm một mình.

Động tác ăn thỏ của Cố Thanh Hy chợt khựng lại, nhưng sau đó nàng lại lập tức ăn tiếp, nhỏ giọng trả lời hắn ta một câu: “Không phải ngươi đoán ra rồi sao?”

“Cho nên, ngươi thật sự là người của Ngọc tộc sao?”

Sau tai người của Ngọc tộc đều có ký hiệu, nhưng nàng không có.

Mười lăm trăng tròn nàng cũng không phát tác.

Loại nguyền rủa kia, bất kỳ người nào cũng không thể may mắn tránh thoát, Cố Thanh Hy cũng không có bản lĩnh đó.

Thân phận của nàng, vừa đa tầng lại vừa đáng ngờ.

Hắn ta đã từng nghi ngờ nàng là người của Ngọc tộc, nhưng đủ loại dấu hiệu đều khiến hắn ta khó mà tin được.

Nếu như nàng không phải người của Ngọc tộc, vì sao lại đứng trên góc độ của Ngọc tộc để nói chuyện.

Cố Thanh Hy im lặng.

Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt, ngoài gió lạnh thét gào ra thì chỉ còn tiếng gặm thỏ nướng, yên lặng khiến người ta rùng mình.

Một lúc lâu sau Cố Thanh Hy mới nghiêng đầu, ánh mắt lạnh giá nhìn Ôn Thiếu Nghi: “Vì sao Thiên Phần tộc lại muốn nguyền rủa Ngọc tộc?”

“Nói ra thì chuyện này rất phức tạp”.

“Vậy thì nói ngắn gọn chút”.

“Trước đây Thiên Phần tộc là Trần quốc, Ngọc tộc là Ngọc quốc, hai nước có liên hôn đính ước khi đôi trẻ còn bé. Nhưng hoàng đế của Ngọc quốc tâm cơ thâm trầm, tiếp cận công chúa Trần quốc bọn ta chỉ vì chiếm lấy giang sơn Trần quốc, ông ta thiết lập tầng tầng cạm bẫy, không chỉ cướp mất Trần quốc mà còn thay lòng đổi dạ, hủy hoại khuôn mặt của công chúa Trần quốc, cắt đứt gân tay gân chân của bà ta, cuối cùng ném xuống vách đá vạn trượng”.

“May mắn chính là, công chúa đạt được kỳ ngộ ở dưới đáy vực, không những không chết mà còn học được bản lĩnh. Sau khi ra ngoài công chúa mới biết phụ mẫu huynh đệ mình đều bị Ngọc quốc giết chết, ngay cả một người thân cũng không còn. Dưới cơn thịnh nộ, công chúa dẫn dắt binh lính còn lại của Trần quốc ta, dùng bản thân làm vật tế, hạ huyết chú ác độc nhất cho toàn bộ thiên hạ Ngọc tộc”.

Cố Thanh Hy cười lạnh lùng: “Nói cứ như công chúa Trần quốc vĩ đại lắm vậy, không phải hoàng hậu, hoàng đế và tất cả hoàng thân quốc thích của Trần quốc là do bản thân công chúa Trần quốc giết hay sao?”

Ôn Thiếu Nghi nhíu mày.

“Nếu như bà ta lấy bản thân làm vật tế, vậy vì sao sau này bà ta vẫn còn sống sót? Mà Thiên Phần tộc các ngươi ra đời như thế nào?”

“Là tâm phúc thuộc hạ của công chúa kịp thời đuổi đến, cứu được công chúa, mang một chi huyết mạch còn sót lại rời đi, từ đó ở ẩn”.

“Ngươi tin không?”

“Vì sao ta không tin? Nếu như không phải hoàng đế Ngọc quốc vô tình vô nghĩa, Trần quốc bọn ta cần gì phải đi trên con đường không có lối về này”.

“Một vị công chúa ngây thơ hồn nhiên, trong sáng hoạt bát, cơm ngon áo đẹp, bà ta sẽ hiểu biết huyết chú tàn nhẫn như vậy sao? Theo như lời ngươi nói, lúc ấy Trần quốc cũng không còn nhiều tàn binh, ít người huyết tế như vậy mà lại có thể khiến cho tất cả con dân, thậm chí tất cả động vật gia súc của Ngọc tộc trúng huyết chú?”

Ôn Thiếu Nghi trầm giọng nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Cho dù công chúa Trần quốc chỉ cho thuộc hạ của mình lấy thân làm vật tế, thiết lập huyết chú, vậy bách tính của Trần quốc các ngươi đâu, chẳng lẽ đều bị Ngọc quốc giết? Nếu không thì cuối cùng bọn họ đi nơi nào?”

“Bách tính của Trần quốc vốn đã bị Ngọc tộc giết hại toàn bộ”.

Sau khi nói xong lời này, trong lòng Ôn Thiếu Nghi không nhịn được lộp bộp.

Chỉ dùng chút ít tàn quân tiến hành huyết tế, căn bản không cách nào thiết lập huyết chú ác độc như vậy.

Chẳng lẽ…

Không…

Đó là không thể nào…

Lão tổ tông của bọn họ sẽ không tàn nhẫn như vậy!
Chương 514: Một câu chuyện khác

"Ngươi có biết huyết chú đó tàn nhẫn đến thế nào không?"

"Nam nhân trúng huyết chú sẽ mất đi ý thức, lục thân không nhận, bắt đầu điên cuồng giết người, ngay cả thân nhân của chính mình cũng sẽ giết hại. Trong cơ thể của bọn họ còn có một nguồn năng lượng không ngừng ăn mòn thân thể, cuối cùng phải hư thối đến chết".

"Nhưng đó cũng không phải là chuyện đau khổ nhất. Chuyện đau khổ nhất chính là sau khi tỉnh lại rồi nhìn thấy tất cả thân nhân của mình đều chết thảm ở dưới tay của chính mình, sự hối hận, tự trách và thống khổ đó sẽ dày vò bọn họ cả đời đến tận lúc chết".

"Nữ nhân trúng huyết chú thì xương cốt sẽ bị nứt vỡ từng tấc một, thân thể giống như bị vạn đao lóc thịt, không ngừng giày vò. Xương cốt bị nứt vỡ sau hơn hai mươi ngày có thể tái tạo trở lại, nhưng sau đó lại bắt đầu nứt vỡ ra lần nữa, vòng tuần hoàn ác nghiệt này tàn nhẫn hơn bất cứ hình phạt nào trên đời này, nhưng bọn họ đã phải chịu đựng nó ngay từ ngày họ được sinh ra".

"Bởi vì huyết chú sẽ không dừng lại sau khi ngươi chết đi mà sẽ đời đời truyền thừa sang thế hệ khác".

Mỗi khi Cố Thanh Hy nói một câu thì thanh âm lại lạnh thêm vài phần.

Sắc mặt Ôn Thiếu Nghi tái nhợt, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi lên sóng gió.

Hắn ta vẫn biết huyết chú tàn nhẫn, nhưng cụ thể là tàn nhẫn như thế nào thì hắn ta cũng không biết.

Từ nhỏ đến lớn hắn ta luôn được dạy rằng hoàng đế Ngọc quốc tâm cơ thâm trầm, trước đây đã mưu hại Trần quốc.

Trần quốc cũng là bất đắc dĩ cho nên mới phải hạ huyết chú.

Những năm gần đây, người của Ngọc tộc khi nhìn thấy bọn họ thì đều tàn sát không thương tiếc.

Vì vậy, kẻ thù lớn nhất của bọn họ là Ngọc tộc.

Khóe miệng Ôn Thiếu Nghi mấp máy, nhưng không biết nên nói cái gì.

Dù những gì Cố Thanh Hy nói có đúng hay không thì cũng đã hơn một ngàn năm trôi qua.

Bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo. thanh hy

Tuyết rơi trên người bọn họ.

Gió lạnh gào thét cũng thổi vào người bọn họ.

Thời tiết âm mấy mươi độ khiến toàn bộ sinh linh trên đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa gần như biến mất.

Nhưng sự lạnh lẽo trong lòng của bọn họ còn lạnh hơn sự lạnh lẽo ở ngoài thân thể gấp ngàn vạn lần.

"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì người ngươi gặp được chính là ta, hừ..."

Cố Thanh Hy vứt xương thỏ nướng trong tay xuống sau đó phủi phủi bông tuyết trên người, ánh mắt hơi trầm xuống, chuẩn bị khám phá sông băng.

Ôn Thiếu Nghi chậm rãi nói: "Ngươi có chắc rằng thu thập đủ bảy viên ngọc rồng có thể phá giải lời nguyền không?"

"Không cần ngươi bận tâm".

Vùng đất Cực Bắc không biết có bao nhiêu nguy hiểm, Ôn Thiếu Nghi bị thương nghiêm trọng lại bị kim vàng phong huyệt, mang theo hắn ta tới đây chẳng khác nào mang theo một cục nợ.

Chiếc nhẫn không gian chỉ có thể chứa vật chết, còn người sống thì...

Chỉ sợ đợi đến khi mang ra thì người sống cũng đã trở thành thi thể.

Cố Thanh Hy đăm chiêu suy nghĩ.

Tại sao nàng lại tiện tay mang theo Ôn Thiếu Nghi đến vùng đất Cực Bắc?

Bây giờ trói hắn ta lại thì cũng không ổn.

Không biết nàng phải vào trong bao lâu, lỡ như Ôn Thiếu Nghi chết đói, chết cóng, hoặc thậm chí có dã thú xâm nhập thì hắn ta sẽ bị ăn thịt.

Sau một hồi suy nghĩ, Cố Thanh Hy nói: "Độc thuật của ta chắc ngươi cũng biết. Ngươi đã trúng độc của ta, trừ khi có thuốc giải bí mật của ta, nếu không thì cho dù tất cả thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc các ngươi đến đây cũng vô dụng".

"Yên tâm đi, ta sẽ không chạy trốn".

"Nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ phải lo lắng".

"Võ công của ngươi quá yếu, bên trong ngoại trừ con rồng bậc bảy thì còn chưa biết có sinh vật nào khác trong đó hay không. Ngươi đột nhiên xông vào trong không phải là một quyết định khôn ngoan".

Cố Thanh Hy im lặng, với thái độ kiên quyết, nàng hít một hơi thật sâu rồi bước lên lối vào vùng đất Cực Bắc.

Gần như cùng lúc, có một luồng sát khí đã quét về phía nàng.

Tốc độ của luồng sát khí này nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã cuốn đến trước mặt nàng.

Cố Thanh Hy né tránh theo bản năng, nhưng lại nhận ra phía trước, phía sau, bên trái và bên phải của nàng đều bị một luồng sát khí dày đặc bao phủ.

Sát khí mạnh mẽ như vậy thế mà nàng và Ôn Thiếu Nghi trước đó còn không để ý tới.

"Cẩn thận..."

Ôn Thiếu Nghi hô to một tiếng, hắn ta tiến lên hỗ trợ, nhưng mới vừa cử động thì toàn thân đã đau nhức đến mức phải hít vào một ngụm khí lạnh, hắn ta không thể nào vận nổi lên một tia nội lực.

Hắn ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Cố Thanh Hy rơi vào tử cục.

Cơ thể của Cố Thanh Hy dường như đã bị đóng băng, làm cách nào cũng không thể di chuyển được.

Đối phương là sát thủ, hơn nữa còn là tuyệt thế cao thủ cực giỏi về việc che giấu hành tung.

Một cao thủ như vậy sao có thể cho Cố Thanh Hy thời gian trốn thoát được?

Một đường kiếm đã nhắm vào nơi chí mạng của nàng, Cố Thanh Hy hoàn toàn không có thời gian để phản ứng.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Cố Thanh Hy.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, không biết Cố Thanh Hy lấy sức mạnh từ đâu mà đã khiến cho công lực trong nháy mắt tăng lên, mạnh mẽ đánh phá gông cùm xiềng xích rồi né sanh một bên.

"Hít..."

"Phụt…"

Một đường kiếm chí mạng đã đâm chệch hướng, không đâm trúng tim nàng mà đâm trúng bả vai của nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom